1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đốt cháy lãng mạn - Triệu Thập Dư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Giờ chuẩn bị mẹ chồng ra tay cướp con dâu về luôn, kaka

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Con trai chịu tiến bộ phải để mẹ ra tay thôi. =D

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Chương 44 (2/2)
      . . .
      Sau khi bà Tạ theo ông Bùi đến tiệc rượu, liền vẫn luôn ở bên cạnh ông ta, mọi việc đều suôn sẻ theo xã giao.

      Cuộc sống hào môn vài năm này để bà ta luyện thành thân bản lĩnh, khi đối diện với người ngoài, lời cử chỉ chút sai sót cũng có, hơn nữa chuyện phiếm cùng người ta cũng thường xuyên có thể đến vừa lòng đối phương.

      Cho nên hết vòng tiệc rượu này, rất nhiều đối tác làm ăn với ông Bùi đều sôi nổi ông ta là cưới được người vợ tốt.

      Ông Bùi cũng cười gật đầu, rất sủng nịch nhìn bà Tạ, : "Phải, có thể lấy được ấy, là vinh hạnh của tôi."

      Sau đó qua hơn nửa buổi tiệc, ông Bùi vẫn luôn nhìn thấy người Chu gia, trong lòng có chút nóng nảy.

      Mà vừa vặn vào lúc này, người phục vụ qua truyền lời, có vị phu nhân họ Chu ở gian phòng nào đó tầng sắp xếp đồ uống cùng món tráng miệng, muốn mời Bùi phu nhân qua chuyện phiếm.

      Bà Tạ có chút ngoài ý muốn, bà ta cùng ông Bùi liếc nhau cái, còn do dự, ông Bùi ngược lại thay bà ta đáp ứng trước.

      Tiếp đó, ông Bùi hạ giọng với bà ta: " thôi, xem tình hình chút, nếu như có thể giúp hỏi chút là tốt nhất, nếu hỏi được cũng sao."

      xong, vỗ vỗ cánh tay bà ta, cười cho bà ta bớt căng thẳng.


      Bà Tạ ngược lại cũng khẩn trương, bà ta chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái được.

      Nếu như chuyện làm ăn, nên là trực tiếp tìm ông Bùi tán gẫu a. Cho dù lui bước, phải là chuyện làm ăn, vậy bà ta cùng vị Chu phu nhân kia. . . Thậm chí ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, như thế nào liền gọi riêng bà ta đây?

      Nhưng mà , bà Tạ cuối cùng vẫn là khéo léo tự nhiên tạm rời ông Bùi, sau đó theo người phục vụ rời .

      Tầng có ai, người phục vụ mang theo bà Tạ hành lang, đường đều rất an tĩnh.

      Cuối cùng bọn họ dừng lại ở trước cửa căn phòng, sau khi gõ hai cái, bên trong có người mở cửa ra.

      Xuất chính là người đàn ông ăn mặc kiểu trợ lý, hơi hơi gật đầu với bà Tạ, tiếp đến liền dùng tay ra hiệu, mời bà ta vào.

      bất an trong lòng bà Tạ càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng đến đây rồi, cũng có lẽ nào lại lui ra.

      Cho nên lúc này ngừng chút, vẫn là kiên trì vào trong phòng.

      vào chưa được hai bước, bà ta liền nhìn thấy người ngồi sô pha.

      Chính xác phải chàng trai trẻ, cả người nhìn qua đều là quần áo rất rẻ tiền, bàn trà trước mặt còn ném cái điện thoại di động cổ lỗ sĩ.

      Lúc này người đàn ông ngồi sô pha hút thuốc, cánh tay đặt lên lưng ghế, nghe thấy có người tiến vào, cũng ngẩng đầu để ý tới, dáng vẻ giống như là quá quan tâm.

      Bà Tạ cảm thấy bị coi thường cùng nhục nhã, nhưng lát sau lại phản ứng lại, phải tìm bà ta chính là Chu phu nhân sao? Làm sao có thể ở trong này nhìn thấy người thanh niên?

      Nghĩ đến đây, bà ta lại có thêm chút sức lực, mang ra dáng vẻ cùng lễ nghi mà phu nhân nhà giàu nên có, : " ngại quá, hẳn là người phục vụ dẫn tôi sai phòng, làm phiền rồi."

      xong liền muốn xoay người rời , nhưng đường ở phía sau lại bị người trợ lý vừa mới đón bà ta vào ngăn lại.

      Bà ta lí do, lại quay đầu nhìn thoáng qua, người đàn ông lần này có động tác.

      Chỉ thấy lấy cái tay kẹp điếu thuốc kia, tùy ý chỉ chỉ vào vị trí đối diện, sau đó mở miệng: "Ngồi , bà nhầm, tìm Bùi phu nhân chính là tôi."

      Lần này bà Tạ luống cuống, bà ta theo bản năng xiết chặt túi cầm tay, "Cậu là. . ."

      Chu Khởi tùy ý kéo kéo khóe miệng, hướng về phía bên trong gạt tàn bàn trà gẩy gẩy tàn thuốc.

      "Bà cần để ý tôi là ai, bà chỉ cần biết tôi tìm bà đến, là muốn chuyện làm ăn của Bùi gia, là được rồi."

      Bà Tạ vừa nghe, nghi hoặc trong đầu càng tăng.

      Nam sinh này nhìn qua ngược lại là có khí chất, nhưng thân này. . . Cũng quá giống bộ dạng công tử nhà giàu a. Nhưng mà suy nghĩ lại, vừa mới rồi người phục vụ là lấy danh nghĩa Chu phu nhân tìm bà ta qua đây, vậy có phải hay . . .

      Người đàn ông trẻ tuổi này, cũng là người Chu gia?

      Bà ta ổn định tinh thần, cất bước tới.

      " biết cậu tìm tôi muốn chuyện gì?" Bà Tạ mở miệng trước.

      "Tôi biết bà muốn ngây ngốc ở đây lâu, tôi cũng lười cùng bà nhiều. Cho nên chúng ta trực tiếp thẳng vào vấn đề ." Chu Khởi nhàn nhạt nhìn về phía bà Tạ, "Hứa Nùng là con của bà ?"

      Bà Tạ sửng sốt, tại sao lại kéo đến người Hứa Nùng, do dự khắc, gật gật đầu, "Đúng vậy."

      xong, lại cảm thấy thích hợp, nhanh chóng bổ sung: "Như thế nào? Con nhóc kia đắc tội cậu sao? Nó làm sai cái gì? Quay đầu lại..."

      " có." Giọng Chu Khởi mang theo ý lạnh cắt ngang lời bà ta, "Là Bùi phu nhân bà đắc tội tôi."

      Chu Khởi rồi, "Cạch" tiếng ném phần văn kiện đến bên bà Tạ, "Lúc trước Bùi gia bị đoạt những dự án làm ăn đó, ra là tôi để lại đường sống. Về sau sao, trong văn kiện này có mấy dự án mà Bùi thị muốn làm, sắp tới tôi muốn tìm người đánh giá. . ."

      đến đây, Chu Khởi cười lạnh, "Vừa khéo, bên trong này lại có mấy cái là tôi cảm thấy hứng thú."

      Bà Tạ cảm thấy người đàn ông này quả thực có tật xấu! Bà ta hiểu rốt cuộc cái gì, lại vì sao với bà ta những điều này, còn trong câu chữ mang theo uy hiếp? Hơn nữa còn nhắc tới Hứa Nùng? Lại cùng con nhóc kia có quan hệ gì a?

      "Cậu rốt cuộc là ai? Vừa mới rồi vì cái gì hỏi về con tôi? Cậu. . ."

      "Bùi phu nhân vẫn còn biết Hứa Nùng là con của bà sao?" Chu Khởi lạnh giọng ngắt lời bà ta, "Mấy ngày trước người đánh ấy bàn tay, là bà ?"

      Bà Tạ như là bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Cậu cậu. . . Cậu làm hết thảy những chuyện này với Bùi gia, là bởi vì Hứa Nùng? !"

      Đôi mắt bà ta trợn to, bộ dáng thể tin được, "Hứa Nùng con nhóc chết dẫm kia tìm cậu? ! Quan hệ của hai người là gì? !"

      Chu Khởi đoán được bà ta ra những điều này, thuận miệng đáp: "Chúng tôi quan hệ gì cũng có, nhưng là tôi cùng ông Hứa ngược lại là chỗ quen biết cũ."

      Chu Khởi bây giờ vẫn chưa thể để lộ chuyện cùng Hứa Nùng có tiếp xúc, vị mẫu thân này của sau khi biết khẳng định tìm . Cho nên liền tùy tiện bừa cái lý do cùng ông Hứa quen biết.

      Mắt thấy sắc mặt bà Tạ càng ngày càng trắng xanh, Chu Khởi biết mục đích của bản thân đạt được.

      hơi hơi kéo xuống khóe miệng, khi nâng mắt nhìn bà Tạ, ánh mắt mang theo hàn ý lạnh như băng.

      "Tôi nhận uỷ thác vẫn luôn muốn chiếu cố Hứa Nùng, nhưng vài năm này người mẹ là bà ở bên ấy, tôi nghĩ như thế nào hẳn là cũng đối xử tệ với ấy . Nhưng nghĩ tới, Bùi phu nhân cũng cho tôi thêm kiến thức, hóa ra đời này, phải người nào cũng xứng được gọi là mẹ."

      rồi, biểu tình của Chu Khởi càng ngày càng trầm, khi nhìn Tạ phu nhân, đáy mắt cũng mang theo tia tàn nhẫn.

      " muốn Bùi gia lại gặp nạn liền thành chút, cần lại nhúng tay vào chuyện của Hứa Nùng."

      "Dựa vào cái gì? !" hai tay bà Tạ gắt gao nắm chặt, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp, lúc này cũng bị kéo căng ra, "Nó là con tôi, dựa vào cái gì tôi thể can thiệp vào chuyện của nó? !"

      "Chỉ bằng bà để ý vị trí Bùi phu nhân này, để ý còn muốn nhiều hơn con bà."

      Chu Khởi từng chữ ngừng, đều đập vào mệnh môn của bà Tạ, sắc mặt bà ta tái vài phần, trong lòng cũng có ý sợ hãi, nhưng vẫn chưa hết hi vọng.

      Bà ta nghĩ chút, tại phải lúc cứng đối cứng, cùng lắm thuận miệng đáp ứng vài câu trước, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp.

      Tình huống xấu nhất, còn có Bùi Ngọc nữa!

      Bùi Ngọc khẳng định thả chuyện của Hứa Nùng quản.

      Bà ta suy nghĩ, Chu Khởi tại đầu kia lại mở miệng.

      "Bà cũng cần nghĩ tìm trợ giúp, nhất là đứa con trai kế kia của bà." cười cười, mang theo khinh thường, "Tôi ngay cả cha của cũng sợ, bà cảm thấy tôi sợ sao?"

      Trong ánh mắt Chu Khởi mang theo tàn nhẫn, khí thế lạnh lẽo quanh người cũng đủ để cho bất cứ người nào cũng cảm thấy sợ hãi.

      "Bà nếu còn muốn an ổn sống ở Bùi gia, về sau liền cần quản Hứa Nùng, cũng cần lời linh tinh gì mà bà là mẹ của ấy, kia về sau có tôi che chở, có tôi làm chỗ dựa, cần bà loại 'người mẹ'này ."

      xong, cũng lười lại cùng bà Tạ lãng phí thời gian, đứng dậy liền muốn .

      Bà Tạ bị uy hiếp có chút suy sụp, trong lòng vừa sợ lại vừa giận, trong cơn tức giận, lại nâng giọng câu: "Cậu làm những việc này, chẳng lẽ sợ bại lộ sao?"

      Chu Khởi hơi trào phúng cười cười, xoay người nhìn về phía bà ta, "Sợ bại lộ với ai? Bùi gia vẫn luôn biết là Chu gia chúng ta đoạt chuyện làm ăn, nhưng mà bọn họ hẳn là biết những dự án này, là bởi vì Bùi phu nhân mới bị mất ? Chẳng lẽ tôi sợ bại lộ cái này?"

      Lời hết, sắc mặt bà Tạ lại trắng hơn ít.

      "Hoặc là, bà là , tôi sợ những việc này bị Hứa Nùng biết? Sợ ấy biết có người làm khó mẹ của ấy?" đến đây, Chu Khởi nhếch môi cười, châm chọc mặt vô cùng đậm, "Vậy tôi là phải cảm ơn Bùi phu nhân rồi, tôi vừa lúc biết làm thế nào để quen biết bé kia, nếu ấy biết phía sau có cái núi dựa như vậy, khẳng định rất vui vẻ ."

      Bà Tạ bị từ đánh thức!

      Đúng vậy, cho dù chuyện này ở trước mặt ai. . . Cũng đều thể !

      Bùi gia được, Hứa Nùng cũng được!

      Nghĩ đến chỗ này, bà Tạ liền thầm nghiến răng, hung hăng nhìn Chu Khởi.

      "Cậu làm những việc này, chẳng lẽ chỉ là vì để cho Hứa Nùng hết giận? !"

      "Nếu sao?" lần này mặt Chu Khởi biểu tình gì cũng có, chỉ còn lại có mảnh lạnh lẽo khiến người sợ hãi, "Tôi cuối cùng nhấn mạnh thêm lần nữa, nếu muốn tiếp tục an ổn làm Bùi phu nhân, liền cần lại đặt chủ ý lên Hứa Nùng!"

      ——————————
      Sau khi Hứa Nùng chờ người đổi ban đến, trái tim treo lơ lửng cuối cùng mới buông xuống chút.

      căn bản biết tiệc rượu hôm nay bà Tạ cũng tới tham gia, lúc trước khi bà Tạ cùng ông Bùi qua đây, Hứa Nùng xa xa liền nhìn thấy.

      May mắn lúc ấy thông minh, thay đổi vị trí với người đón khách khác, xoay lưng về phương hướng mà bọn họ đến, mới có thể né tránh được.

      Sau lại Hứa Nùng sợ vạn nhất lại tình cờ chạm mặt, liền chủ động cùng người khác thay đổi vị trí ở cửa hông khác, đứng đến bây giờ, cuối cùng chờ được người thay ca tới, nhanh chóng rời xa khu vực xung quanh hội trường.

      Hứa Nùng cũng kịp thay quần áo, bởi vì vừa mới rồi trước lúc đổi ban nhìn thấy, vài vị đạo diễn lớn mà bản thân muốn tìm về phía phòng thiết yến tiệc bên cạnh.

      Cho nên đường chạy tới, muốn tìm người đưa kịch bản.

      Kết quả người mới đến cửa phòng thiết yến, liền xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

      chạy vội, trong lúc vô tình đụng phải người, người kia còn là người đàn ông trẻ tuổi, thoạt nhìn rất nhã nhặn chính trực, chẳng qua. . .

      "Ơ, con bây giờ đều chủ động như vậy sao? Trực tiếp bổ nhào vào trong ngực người khác a?"

      Lời của đối phương rất ngả ngớn, Hứa Nùng vốn trong lòng ôm áy náy cũng giảm nửa.

      lui về phía sau hai bước, hướng về phía đối phương gật gật đầu, tỏ ý xin lỗi: "Xin lỗi, vừa mới rồi cẩn thận đụng vào ngài."

      Đối phương hiển nhiên tin lời này, phen tiến lên giữ chặt cánh tay Hứa Nùng, "Người đẹp, xin lỗi cũng thể suông a, tôi ở lầu có phòng tổng thống bao quanh năm, nếu chúng ta lên tâm chút?"

      rồi, ánh mắt dâm đãng đảo quanh người Hứa Nùng.

      Trong lòng Hứa Nùng trận buồn nôn, vừa dùng sức vung tay muốn đem móng vuốt của đối phương dứt ra, vừa nghĩ nên làm thế nào để thoát khỏi người đàn ông này.

      Lúc này, trước mắt bỗng nhiên có bóng người vụt qua, lát sau, cảm giác xung lượng cực lớn từ phía trước truyền tới, sau đó ——

      Người đàn ông dâm đãng thô tục kia liền ngã xuống đất.

      . . .
      Tiếng thét chói tai truyền đến, người đàn ông kia quỳ rạp mặt đất nhìn về phía trước, trong miệng ngừng chửi: "Con mẹ nó mày là ai a? !"

      Chu Khởi lạnh mặt, từ cao nhìn xuống .

      Tiếp đến, dưới chân dùng sức, trực tiếp giẫm lên cái tay vừa mới túm cánh tay Hứa Nùng của người kia.

      mặt tia biểu tình, quanh người mang theo khí thế rợn người, sau đó, trong tiếng kêu rên thống khổ của đối phương, khạc ra vài chữ.

      "Tổ tông của mày."
      Chalychanh, susu, SiAm4 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Oa oa, Chu Khởi soái quá. I lai kịt

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 45

      Người đàn ông bị Chu Khởi giẫm lên tay kia, trong miệng trừ bỏ gào thét đau đớn ra, còn mắng chửi ngừng.

      "Mày là ai a. . . A! Mày chút cho tao! Đệch, mày có biết tao là ai ? Ai cho mày lá gan lại dám động đến tao? ! Mày mày. . . Mày bỏ chân ra cho tao!"

      Người kia nhếch nhác lại khôi hài, bởi vì đứng lên được, cho nên chỉ có thể gục ở chỗ này lấy cái tay khác vẫn còn tự do đẩy đẩy chân Chu Khởi, nhưng dùng sức đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo xoắn vào với nhau, cũng có thể đẩy được.

      "Mày rốt cuộc có thả hay ! Tao cho. . . A! ! chút, chút! Con mẹ nó mày có bệnh à! Đột nhiên liền bắt đầu! Rốt cuộc ai cho mày lá gan đó!"

      "Tôi cho."

      Giọng truyền đến từ nơi cách đó xa bên ngoài hành lang, Hứa Nùng vốn có chút ngây người đứng ở tại chỗ, phản ứng kịp Chu Khởi làm sao bỗng nhiên xuất ở chỗ này. Vừa nghe đến giọng khác vang lên, theo bản năng hướng về bên kia nhìn thoáng qua.

      Bà Chu kỳ bình thường ăn diện rất bình dân, có cái gì dáng vẻ quý phụ cùng kiêu ngạo, bà cũng rất mừng hôm nay là ăn mặc bình thường tới tham gia cái tiệc rượu này, nếu phải lo lắng ở trước mặt con dâu tương lai lưu lại cái ấn tượng gì tốt.

      Chỉ thấy bà Chu nghiêm mặt tiến lên, trước tiên là trừng mắt nhìn người quỳ rạp mặt đất, sau đó nhanh như chớp, mặt mũi vô cùng hiền lành nhìn về phía Hứa Nùng.

      "Đứa bé ngoan, bị dọa sợ rồi phải ? Đừng sợ, bác giúp con đuổi con sói háo sắc ."

      rồi, lại hướng về phía người đàn ông quỳ rạp mặt đất trừng mắt, "Tôi cùng mẹ cậu cũng coi như có chút giao tình, bà ấy cả ngày theo tôi khen con trai mình xuất sắc thế nào thế nào, hôm khác gặp lại bà ấy tôi phải hỏi chút, xuất sắc mà bà ấy có phải là ám chỉ trêu chọc con hay a?"

      Người đàn ông quỳ rạp mặt đất nghẹn lại, trong đầu cũng có chút sợ hãi.

      Chu phu nhân này bình thường hay xuất trước mặt mọi người, bản thân may mắn theo mẹ gặp qua mấy lần, cũng coi như ở trước mặt bà trộn lẫn đến quen mặt.

      Chu gia cây đại thụ này ai cũng muốn trèo lên, bình thường mẹ vừa có cơ hội liền tìm cách sáp đến trước mặt Chu phu nhân, tuy mười lần có chín lần thành công, nhưng là cũng vẫn luôn cố gắng dựa giẫm chút giao tình .

      Cho nên Chu gia này, là tuyệt đối có thể đắc tội.

      Chẳng qua. . . nghĩ tới, người đón khách của tiệc rượu này như thế nào lại quen biết người Chu gia đây? Còn có, người đàn ông sửa trị mình là ai a? Nhìn thân ăn mặc này, cũng giống như là lăn lộn trong vòng luẩn quẩn bọn họ a.

      Người đàn ông lúc này cũng quan tâm tay đau, miễn cưỡng chịu đựng đau đớn, gượng gạo nặn ra nụ cười.

      "Dì Chu à. . . Nguyên bản người đẹp này. . . Phủi phui! Vị tiểu thư này là người quen của dì a, xin lỗi xin lỗi, cháu vừa nãy uống có chút nhiều, có lỗi." rồi, ngẩng đầu lên nhìn Chu Khởi, lại hỏi, "Nhưng mà, vị này là. . ."

      Bà Chu lười để ý con sói háo sắc kia, hòa nhã dịu dàng tiến lên trước nắm lấy tay Hứa Nùng, sau đó với Chu Khởi: "Vệ sĩ Chu à, bên này giao cho cậu xử lý, tôi mang theo bé này lên phía trước chờ cậu a."

      xong, lại hướng về phía Hứa Nùng cười cười, bộ dáng người mẹ hiền, ", chỗ này khí ngột ngạt, thích hợp để con ở lại, bác dẫn con nơi khác."

      Hứa Nùng nguyên bản còn có chút mơ hồ, câu "vệ sĩ Chu " vừa mới rồi khiến càng mơ hồ hơn.

      Chu Khởi này. . . Chẳng lẽ là lúc trước sau khi nghỉ việc ở câu lạc bộ quyền , lại làm vệ sĩ cho người khác?

      Hứa Nùng chút cũng nghe thấy nhắc qua, hơn nữa mỗi ngày vẫn luôn đúng giờ đưa đón học, còn tưởng rằng tạm thời chưa tìm được việc làm nữa.

      Lúc bị bà Chu dắt , đầu óc vẫn còn có chút hỗn loạn.

      Vừa nghĩ về chuyện của Chu Khởi, vừa nghĩ về chuyện tìm mấy vị đạo diễn kia đưa kịch bản. Nhưng bác này nhiệt tình như vậy, vừa mới rồi lại mới giúp mình, đột nhiên rời dường như cũng phải rất có lễ phép.

      Bà Chu ở bên cạnh vẫn luôn quan sát Hứa Nùng, lúc này cũng nhìn ra trong biểu tình của nhóc này lộ ra tia do dự cùng khó xử, liền chủ động mở miệng hỏi: "Sao thế? rất muốn cùng cái người xa lạ là bác đây ở cùng chỗ hả?"

      " phải phải!" Hứa Nùng thấy đối phương hiểu lầm, vội vàng giải thích, " có, cháu chỉ là. . ."

      Hứa Nùng nghĩ rồi nghĩ, cảm thấy cũng có gì cần phải giấu giếm, thoáng lui về phía sau hướng về phía bà Chu hơi hơi khom lưng.

      "Bác , cảm ơn bác vừa nãy bảo. . . vệ sĩ của bác, ra tay cứu cháu, rất cảm ơn. Nhưng là cháu có lẽ phải rời trước chút, cháu vừa rồi tới chỗ này ra là để tìm người, chậm thêm chút nữa cháu sợ bọn họ rời , cho nên. . ."

      Lời tuy chưa hết, nhưng bà Chu ràng ý tứ của .

      Nhìn thấy này vừa hiểu chuyện lại có bộ dáng lễ phép, trong lòng bà Chu càng cảm thấy thích, ngừng tán thưởng con trai có ánh mắt tốt. Biểu cảm khuôn mặt cũng càng thêm thân thiết hòa ái hơn, ý cười rất sâu mở miệng với Hứa Nùng: "Con muốn tìm ai nha? cho bác , chừng bác có thể giúp con đó."

      Hứa Nùng có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là ra tên vị đạo diễn kia, bà Chu vừa nghe, cười đến càng vui vẻ, " khéo, lão đạo diễn kia bác gặp qua hai lần, còn xem như có thể chuyện được. , bác mang con tìm ."

      Hứa Nùng sửng sốt, hoàn toàn ngờ đến tình phát triển như vậy, cũng nghĩ tới tình đột nhiên thuận lợi như vậy.

      Tâm tình lập tức liền thoải mái hơn rất nhiều, đường bên cạnh bà Chu, cũng cảm thấy dưới chân bước chân nhàng hơn rất nhiều.

      Bà Chu dẫn về hướng bên kia, bàn tay dắt tay Hứa Nùng cũng vẫn luôn buông ra, vừa vừa hỏi : "Con , con muốn tìm đạo diễn kia làm gì a?"

      Hứa Nùng có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười, "Vị đạo diễn kia là người xét duyệt của kế hoạch 'Nâng đỡ đạo diễn trẻ', lúc trước cháu gửi bản thảo vào hòm thư công cộng của bọn họ, nhưng là vẫn luôn có hồi . Cho nên bạn bè liền đưa ra ý kiến cháu trực tiếp tìm người đưa kịch bản. . ."

      Bà Chu trong lòng thông suốt, gật gật đầu, "À, cho nên con liền đến bên này làm thêm? Kỳ là muốn gặp vị đạo diễn kia lần?"

      Hứa Nùng gật gật đầu.

      Bà Chu cười cười, "Rất tốt, lúc còn trẻ vì mộng tưởng mà bôn ba là chuyện tốt! Vậy con là học trường gì nha? Là chuyên ngành biên đạo sao?"

      Hứa Nùng lắc đầu, " phải, cháu tạm thời vẫn học biểu diễn, tại khoa biểu diễn đại học B, nhưng mà về sau cháu con đường đạo diễn này, đây là chuyện duy nhất cháu muốn làm."

      Bà Chu nhìn đáy mắt Hứa Nùng ấm áp mềm mại lại mang theo chút dáng vẻ kiên định, thích trong lòng đối với lại nhiều thêm tầng.

      Nếu phải là ngại Chu Khởi ở trước mặt này chưa ra thân phận , bà tại muốn ôm vào lòng kêu tiếng con dâu rồi.

      Vừa nghĩ tới đứa con trai kia của mình bà lại giận run cả người, sau khi cùng Bùi gia phu nhân xong, hai mẹ con họ cũng tán gẫu trong chốc lát. rồi , liền đến việc giấu giếm thân phận theo đuổi người ta, bà Chu lúc ấy tức giận muốn đánh , nhưng vẫn chưa kịp làm cái gì, liền phát Hứa Nùng ở bên kia bị người đùa giỡn.

      Chu Khởi lúc ấy sắc mặt trầm đến đáng sợ, ngay cả lời cũng , trực tiếp liền lên đánh người.

      Nếu phải sợ thu thập được cục diện, bà Chu cũng lười ra mặt.

      Bà lúc ấy nhìn thấy cái cảnh tượng kia, cũng chỉ có thể thuận miệng bịa ra cái thân phận vệ sĩ lấp liếm cho thằng con phá sản kia.

      Nhưng lúc này càng nghĩ càng giận, tốt như thế, Chu Khởi thằng nhóc thối tha kia gạt người ta làm cái gì a!

      Bà Chu dừng lại, sau đó lại khen ngợi Hứa Nùng vài câu, đem đề tài xoay chuyển.

      Bà giống như vô ý hỏi: "Con cùng thằng nhóc thối tha Chu Khởi quen nhau hả?"

      Hứa Nùng gật đầu, "Có quen biết."

      "Thằng nhóc đó thích con ? Chậc, kỳ vừa rồi căn bản phải là bác để qua, là tự mình nhìn thấy con bị người ức hiếp, trực tiếp lên. Bác còn chưa thấy qua vì ai đột nhiên kích động như vậy đâu."

      Hứa Nùng có chút lúng túng cũng có chút ngượng ngùng, nhiệt độ hai gò má hơi hơi nóng lên, chỉ hướng về phía bà Chu cười, cũng biết nên đáp cái gì.

      Bà Chu vừa thấy dáng vẻ đơn thuần này của Hứa Nùng, trong đầu càng là đem Chu Khởi lăn qua lộn lại lại mắng lần.

      Cuối cùng, nhịn được nữa, bà lại : "Bé con, bác nên nhắc nhở con, thằng nhóc kia thoạt nhìn cũng giống người tốt, con phải tỉnh táo chút, đừng để bị lừa."

      Bà Chu như thế nào cũng là mẹ đẻ của Chu Khởi, có khả năng trực tiếp phá đám, nhưng là có mấy lời bà nhịn được liền phải bóng gió câu.

      Hứa Nùng vừa nghe lời này của bà, liền sững người, tiếp đến nhìn vào mặt bà Chu, do dự mà hỏi câu: " giống người tốt... Vì sao bác còn muốn thuê a?"

      Bà Chu nghẹn lời, ho tiếng, : "Bác là thấy thân thủ của tốt, quả đấm cứng. Nhưng con với bác lại giống nhau! Dù sao, bé con, về sau đối với nên đánh bóng đôi mắt chút, đừng để bị thằng nhóc kia lừa!"

      Hứa Nùng dở khóc dở cười, lát sau, lại hướng về phía bà Chu : " ở nơi khác có phải là người tốt hay cháu biết, nhưng là. . . đối với cháu rất tốt."

      Hứa Nùng bình thường rất ít cùng người khác nhắc tới Chu Khởi, cũng chưa từng qua suy nghĩ chân trong lòng.

      Hôm nay tán gẫu đến chỗ này, ngược lại cũng có gì băn khoăn.

      quả đối với Chu Khởi hiểu biết còn chưa đủ sâu, nhưng là người đàn ông này quá khứ làm những chuyện vì , ra mặt, tuy rằng đều phải là chuyện gì lớn, nhưng từng việc từng việc cũng được nhớ ở trong lòng.

      Nếu , lúc trước cũng có khả năng bỗng nhiên chấp thuận, nghiêm túc suy xét quan hệ của hai người.

      Bà Chu thấy ngốc nghếch này như vậy, đột nhiên cũng biết nên cái gì.

      Vừa vặn lúc này hai người đến nơi, bà Chu liền cũng lại cái gì, mang theo Hứa Nùng đẩy cửa vào.

      Bên trong phòng bao những có vị đạo diễn mà Hứa Nùng vừa rồi đuổi theo, còn có mấy nhà đầu tư, mọi người cười cười dường như chuyện dự án nào đó.

      Thấy bà Chu dẫn người tiến vào, bọn họ đều khách sáo đứng lên, lần lượt cùng bà chào hỏi, khi đến phiên vị đạo diễn kia, đối phương cũng hướng về phía bà Chu gật gật đầu, : "Chu phu nhân."

      Bà Chu cười đáp lại bọn họ, cuối cùng, đem Hứa Nùng đẩy về phía trước, : "Tôi có việc gì khác, chính là mang người đến tìm đại đạo diễn của chúng ta chút, đứa bé này có chút việc muốn kính nhờ ngài."

      Vị đạo diễn kia nghĩ tới vị Chu phu nhân này là đến tìm mình, khỏi có chút kinh ngạc, dưới đánh giá Hứa Nùng chút, mở miệng: " bé, tìm tôi à?"

      Hứa Nùng nghĩ tới bản thân nổi bật như vậy gặp được vị đạo diễn này, nhất thời có chút thích ứng.

      Nhưng mà điều chỉnh cũng rất nhanh, hơi hơi hướng về phía vị đạo diễn kia gật gật đầu, : "Là như vậy, tôi. . ."

      đem chuyện bản thân gửi bản thảo qua bưu điện lượt, lại chút suy nghĩ của bạn học cùng của mình, vị đạo diễn kia vẫn luôn an tĩnh nghe, cuối cùng, ngược lại cũng công nhận gật gật đầu.

      "Ừm, quả , chúng tôi làm cái kế hoạch nâng đỡ kia bây giờ còn chưa đủ hoàn thiện, gửi bản thảo qua bưu điện khả năng bị thất lạc quả rất lớn. Vậy có mang theo kịch bản ? Nếu có mang theo liền giao cho tôi , tôi quay về liền nhìn xem."

      Hứa Nùng vừa nghe thế vui vẻ thôi, rất trịnh trọng đem kịch bản trong tay đưa qua.

      Vị đạo diễn kia tiếp lấy, ánh mắt hướng bên đánh giá cái, cũng mở ra, mà là cầm kịch bản, cười cười, hỏi bà Chu: "Chu phu nhân, bé này là người Chu gia sao?"

      Lời này hỏi ra, kỳ mọi người đều hiểu trong lòng là ý tứ gì, Hứa Nùng cũng ngốc, đương nhiên cũng ràng.

      Cho nên ngay trước khi bà Chu mở miệng, liền phủ nhận trước.

      " phải, tôi với vị này là vừa mới quen, bác ấy có lòng nhiệt tình dẫn đường cho tôi đến tìm ngài, chúng tôi có bất kỳ quan hệ gì."

      rồi, còn hướng về phía vị đạo diễn kia hơi hơi cúi gập người.

      "Có thể thuận lợi gặp mặt ngài, tôi xem như rất nhiều đường tắt rồi, về sau kết quả đánh giá cho dù như thế nào, ngài đều cần khó xử, là tốt hay xấu tôi đều tiếp nhận. Cho nên, kính nhờ ngài."

      ——————————
      Bà Chu sau đó đem Hứa Nùng giao vào trong tay Chu Khởi, rồi chủ động đề xuất rời trước.

      Hứa Nùng lúc ấy ở vào thời điểm hưng phấn, cho nên cũng chú ý quá nhiều, lễ phép tạm biệt bà Chu, rồi theo Chu Khởi ra khỏi khách sạn.

      Cửa khách sạn dừng ít xe sang, tiệc rượu lúc này ở vào trạng thái gần kết thúc, cho nên lục tục có người lên xe rời .

      Hứa Nùng theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, bỗng nhiên tại dưới bậc thềm cách đó xa, nhìn thấy thân ảnh của bà Tạ cùng ông Bùi.

      Trong nháy mắt, vui vẻ cùng hưng phấn trong lòng đều còn, thậm chí phản ứng của thân thể còn muốn nhanh hơn đầu, trực tiếp xoay người hướng về phía Chu Khởi, đưa lưng về phía bên kia.

      Chu Khởi nhìn phản ứng khác thường của Hứa Nùng, mí mắt tùy tiện nhấc lên, ánh mắt hướng về phía bên kia nhìn qua, ngay lập tức liền nhìn thấy thân ảnh của bà Tạ cùng ông Bùi.

      lười biếng đối với Hứa Nùng mở miệng: "Bạn học , trốn người sao?"

      Hứa Nùng cũng có tâm tư nghĩ làm sao đoán được, qua quýt gật gật đầu, "Ừm, trước đừng cử động, liền đứng ở đây lát."

      Chu Khởi duỗi cánh tay ra, phen trực tiếp đem người ôm vào trong ngực.

      "Trốn người trốn cho tốt, tự nhiên trốn chút, em đứng như vậy, người ta cho rằng là chướng ngại vật đường sao."

      Vừa , cánh tay vừa ôm chặt, cho Hứa Nùng chút cơ hội phản kháng nào, gắt gao giam cầm ở trong ngực mình.

      Hứa Nùng ngửi thấy hơi thở mát lạnh dễ chịu người , cỗ phiền muộn cùng thấp thỏm vì gặp gỡ bà Tạ cùng ông Bùi ngược lại giảm chút.

      giống như Chu Khởi vì dựng lên tầng lá chắn, an lòng ngốc ở bên trong, bên ngoài hết thảy mọi chuyện xảy ra, đều cần sợ hãi xen vào.

      Mà bên kia, bà Tạ cùng ông Bùi cũng lên xe, khi xe từ từ khởi động về phía trước, bà Tạ vô ý hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, vừa vặn cùng ánh mắt Chu Khởi gặp nhau.

      Người thanh niên kia nhìn có vẻ lười biếng, phía trước ôm bé, nhìn có cường thế vừa nãy, nhưng khi đối diện bà ta, trong ánh mắt như trước có lãnh ý nhàn nhạt làm người ta sợ hãi.

      Bà Tạ nhịn được, quay đầu trước.

      Ông Bùi phát bà ta khác thường, ân cần hỏi han: "Làm sao vậy?"

      Bà Tạ vội vàng điều chỉnh cảm xúc, sợ ông Bùi phát vẻ khác thường, cười lắc đầu, " có việc gì, vừa mới rồi chỉ là suy nghĩ chút việc."

      xong, lại thăm dò hỏi: "Chu phu nhân bên kia em cũng thể giúp hỏi ra cái gì. . . tiệc rượu, cũng gặp được người Chu gia sao? Có chuyện làm ăn ?"

      Ông Bùi lắc đầu, thở dài, "Chu gia có người lộ diện, nhưng mà ngược lại là cùng vài người quen hàn huyên, bọn họ hình như chỉ là trùng hợp thôi, nghe Chu gia muốn nhằm vào chúng ta. Đoán chừng là hiểu lầm , sau những hạng mục này, bọn họ cũng lại đoạt cái gì khác. . ."

      Bà Tạ nghe được trong lòng giật thót, bà ta tại nghĩ lại mà sợ cực kỳ, sợ ông Bùi biết chuyện Bùi thị gặp phải lần này là bởi vì mình. . .

      Nghĩ rồi nghĩ, bà ta lại ở trong lòng trách cứ Hứa Nùng, bản thân cực cực khổ khổ vì trải đường, kết quả quay đầu lại bởi vì , rơi vào kết quả bị người uy hiếp? !

      Càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng hỏa khí cũng càng lúc càng lớn, nhưng bà ta cũng biết, giai đoạn trước mắt, chính mình cái gì cũng thể làm, chỉ có thể trước tiên chịu đựng.

      Chờ đem đoạn phong ba này nhẫn nhịn qua, bà ta lại tìm Hứa Nùng chuyện chút .

      ——————————
      Hứa Nùng gặp gỡ bà Tạ tuy rằng phiền lòng, nhưng sau đó đường về nhà, cũng dần dần bị vui sướng lúc trước che lấp.

      chỉ cần vừa nghĩ tới kịch bản của mình được đưa tới trong tay vị đại đạo diễn kia, hơn nữa được lật xem đánh giá. . . cảm thấy nỗ lực vài năm này, xem là uổng phí.

      Cũng nhất định phải là kết quả tốt mới được, Hứa Nùng chỉ là cảm thấy, việc lần này với bản thân mà , liền giống như là cái khởi đầu mới.

      đúng, nên mấy ngày gần đây, đều giống như là cái khởi đầu mới.

      Càng nghĩ càng vui vẻ, khóe miệng Hứa Nùng tự giác vẫn luôn hướng lên .

      Chu Khởi theo ở bên cạnh, mực yên lặng nhìn , lúc này nhìn thấy cười đến ngốc nghếch, nhịn được véo má .

      "Nghĩ cái gì sao? Vui vẻ như vậy?"

      Hứa Nùng có chút lúng túng vì động tác bị phát , nhanh chóng thu lại tươi cười.

      Nhưng là chậm, Chu Khởi thấy được, vì thế lại : "Em xem là người mù à? Vừa rồi cười đến ràng như vậy, đều nhìn thấy rồi, lúc này nhịn xuống có ích lợi gì."

      Hứa Nùng cũng cảm thấy phản ứng vừa mới rồi của mình có chút ngu đần, cũng che giấu, tự nhiên thoải mái lại kéo khóe miệng.

      "Chính là cảm thấy rất vui vẻ a, hôm nay hết thảy phát sinh đều làm tôi cảm thấy rất vui vẻ."

      rồi, như là nghĩ đến cái gì, quay đầu với Chu Khởi: "Còn có, hôm nay cám ơn nha, giúp tôi đánh người xấu, còn giúp tôi quen biết với bác kia nữa."

      Nếu như có bác kia mà , kỳ muốn đem kịch bản đưa tới trong tay vị đạo diễn kia, cũng là rất khó khăn.

      Chu Khởi muốn cười nhưng cười nhướng lông mày, "Bạn học , chưa nghe qua câu sao? có hành động cảm ơn thực chất, tất cả đều là đùa giỡn Lưu Manh."

      ". . ."

      "Em nếu là muốn cảm ơn ."

      rồi, người hơi hơi cúi xuống, lười biếng nhếch môi cười xấu xa, " muốn cảm tạ , vậy bằng đem thời gian tính ngược 29 ngày đổi thành 9 ngày ."

      ". . ."

      Hứa Nùng vươn bàn tay bé ra, hơi hơi dùng chút lực, đem khuôn mặt tuấn tú của đẩy ra sau, " đừng náo loạn."

      xong, khoác túi lưng liền về phía trước, vừa vừa giống như có chút ngại ngùng, giọng thầm câu: "Nhiều nhất cũng liền đổi thành thời gian tính ngược 26 ngày, làm sao có thể đổi thành 9 ngày. . ."

      Lỗ tai Chu Khởi vô cùng thính, ở sau lưng cười, " nghe được nha, em đổi thành 26 ngày, thể lật lọng."

      ". . ." Hứa Nùng từ cũng đáp lại, chỉ là dưới chân bước chân càng nhanh hơn.

      Chu Khởi sải đôi chân dài, chậm rì rì theo sau lưng , nụ cười bên môi vẫn luôn dứt.

      . . .
      Sau đó về đến nhà, Hứa Nùng đứng đêm có chút chịu được, cho nên trước tiên vào phòng tắm tắm rửa.

      Chu Khởi ở phòng khách nhàn rỗi ngồi lát, sau lại có chút thèm thuốc, lúc nghĩ tới có nên ra ngoài cửa hút điếu hay , điện thoại di động ở trong túi đột nhiên vang lên.

      Lấy ra nhìn cái, là điện thoại của bà Chu.

      có chút kinh ngạc, bình thường mẹ rất ít khi chủ động gọi điện thoại liên lạc với , hôm nay đây là làm sao vậy?

      về hướng ban công, đứng ở trước cửa sổ, tiếp theo ấn phím nhận nghe.

      "Mẹ."

      "Ừm. . ." Tiếng bà Chu ở bên kia ống nghe truyền tới, nghe ra giọng điệu có chút do dự, " bé kia ở cùng chỗ với con sao?"

      "Tạm thời có, sao vậy?"

      "Con bé lúc trước phải là để mẹ mang theo tìm đạo diễn sao? Còn đưa lên cái kịch bản, đạo diễn kia sau khi chúng ta liền đem kịch bản xem xong rồi, sau đó vừa mới gọi điện thoại cho mẹ, cảm giác quá thích hợp dự án của bọn họ."

      Động tác móc thuốc trong tay Chu Khởi chậm lại, "Sau đó sao?"

      "Sau đó sao? Này còn muốn sau đó cái gì a!" Bà Chu ở đầu kia than thở, "Con bé kia cũng là, lúc trước ở trước mặt đạo diễn kia trực tiếp lời , cùng mẹ quen, lần đầu tiên gặp mặt gì gì đó. . . Mẹ đoán chừng người ta vừa nghe lời này, cũng liền giải quyết việc chung rồi, bằng chính là nhìn vào mặt mũi Chu gia chúng ta, cũng thể cự tuyệt dứt khoát như vậy a. Nhưng mà đạo diễn kia cũng , bản thảo của con bé rất có năng lực, chỉ là thiếu hụt ít kiến thức chuyên môn cơ bản, nếu học tập có hệ thống mà , về sau tiền đồ nhất định thể dự đoán được."

      "Ừm, ấy tại chính là ở khoa đạo diễn bên kia học ké, những thứ học được quả còn chưa đủ." Chu Khởi đáp.

      Bà Chu ở đầu kia lại thở dài, "Ai, như vậy , Chu gia chúng ta xuất tiền để con bé quay bộ phim này? Dù sao nhân mạch ta cũng có, quay đầu lại đưa lên mạng cũng lo. Mẹ nhìn con bé kia ôm hy vọng rất lớn, sợ việc này đả kích nó a."

      Chu Khởi nghĩ chút, : "Mẹ, cái kịch bản này nếu có người nhìn ra vấn đề, chứng minh quả phù hợp thị trường. Nếu khi thành công quay xong rồi phát ra, đến lúc đó thành tích tốt, mẹ cảm thấy đả kích nào đối với ấy mà càng lớn hơn?"

      Lúc trước Hứa Nùng cùng Mạnh Tư Ngữ hợp tác cái dự án kia chỉ là bộ phim vườn trường chiếu mạng bình thường nhất, hơn nữa nhóm khán giả nhằm vào cũng vô cùng hẹp, ai cầu cấu trúc chính kịch cùng kiến thức chuyên nghiệp.

      Nhưng lần này muốn quay chính là phim điện ảnh, đến lúc đó khi đưa ra thị trường, khán giả vô cùng rộng, đến lúc đó thanh nghi ngờ nhất định xuất .

      Bà Chu tại cũng nghe vào phân tích của Chu Khởi, bà chỉ cảm thấy có thể làm cho con dâu tương lai của mình thất vọng, vì thế nghe xong lời Chu Khởi , cũng có chút nóng nảy.

      "Con cái thằng nhóc thối tha này! Con phải muốn che chở con bé sao! Che chở con bé chính là phải đối xử tốt với nó, sủng ái vô điều kiện, con phân tích mấy thứ ba linh tinh này có ích lợi gì!"

      Chu Khởi lên tiếng, vừa vặn lúc này Hứa Nùng tắm rửa xong từ phòng tắm ra.

      vừa cầm khăn mặt lau tóc, vừa về phía phòng khách, người mặc cái váy ngủ màu trắng, váy rất dài, trực tiếp che đến phía dưới đầu gối.

      Nhưng lộ ra tới một nửa bắp chân, lúc này cũng ở dưới ánh đèn, ra bạch quang óng ánh.

      Chu Khởi an tĩnh nhìn , nhàn nhạt đối với bà Chu ở bên kia ống nghe lên tiếng, giọng bình tĩnh lại trầm lắng.

      "Con là muốn che chở ấy, nhưng cũng muốn đem nuôi hỏng."

      Đương nhiên, nếu Hứa Nùng muốn bị nuôi đến hỏng, tưởng tượng Bắc thành đại đa số tiểu thư cùng quý bà nhà giàu đều như vậy, mỗi ngày ở nhà ăn uống chơi bời, cũng nuôi được.

      xây cho tòa thành tốt nhất để nuôi dưỡng đóa hoa xinh đẹp này, che mưa chắn gió, tưới cho thứ nước sang quý nhất cùng chất dinh dưỡng, để ở dưới che chở của , càng ngày càng kiều diễm.

      Nhưng hiển nhiên có loại suy nghĩ này.

      Lựa chọn của khi ở Bùi gia, cùng với vừa rồi vội vã phủi sạch quan hệ với mẹ , gắng đạt tới kết quả công bằng nhất. . .

      Tất cả điều này đều chứng tỏ, Hứa Nùng cần chăm sóc, nhưng là ở con đường nghiệp này, lại muốn hoàn toàn dựa vào chính mình.

      tự mình gieo hạt, chống chọi mưa gió, tại hoa ra nụ, có xu thế ngẩng đầu.

      thể độc đoán như vậy, trực tiếp ngăn chặn cùng phủ nhận hết thảy nỗ lực lúc trước của .

      có thể giúp dọn dẹp bất luận cái chướng ngại vật gì đường muốn làm khó dễ , những bẩn thỉu trong cuộc sống, cũng có thể lặng lẽ vì ngăn trở.

      Nhưng loại chuyện hoa nở rộ này, vẫn là muốn tự mình làm.

      Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt Chu Khởi nhìn về phía Hứa Nùng vẫn luôn thu lại, khi lại mở miệng với bà Chu, ngữ khí cũng mang theo nghiêm túc bình thường có.

      "Mẹ, mẹ từng dạy con, đối xử với bạn đời tương lai phải dành cho tín nhiệm cùng tôn trọng. Con tại nỗ lực ——

      Học cách sử dụng."
      Last edited: 24/6/19
      Chalychanh, Xuxu2109, susu5 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cũng may Chu bá đạo độc chiếm mà, ahehe

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :