1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngoại Thích Chi Nữ- Ngũ Diệp Đàm

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 47:
      Trước khi chuyện với Minh Lạc, Minh lão thái gia xin gặp Túc vương.

      Lúc còn nằm giường bệnh sai người đưa tin xin gặp Túc vương, Triệu Thành cũng so đo với , tự mình đến gặp, ngày 29, trước giao thừa ngày.

      Minh lão thái gia vẫn còn rất yếu, dựa vào nhuyễn tháp, thanh khan khàn : “ thể hành lễ với vương gia, xin vương gia thứ lỗi.”

      Triệu Thành : “ cần đa lễ.”

      khách sáo cái gì mà ‘ quốc công gia bệnh nặng, vốn là bản vương nên đến cửa thăm hỏi’

      Minh lão thái gia cười khổ, : “ Vương gia, Minh gia là Thừa Ân công phủ, nhà mẹ đẻ của thái hậu nương nương, mười mấy năm qua hưởng hoàng ân, nhìn như đứng trong giới huân quý thế gia kinh thành, phồn hoa như gấm, nhưng thực ra bên trong sớm mục nát, chỉ cần ngoại lực đẩy có khả năng toàn gia tộc sụy đổ.”

      Triệu Thành nở nụ cười, nhưng chỉ như chợt lóe, Minh lão thái gia thấy mặt lạnh lùng biểu tình. dường như là được ngâm trong lạnh lùng, toàn thân tản ra hàn, bất quá mấy lần tiếp xúc, tâm cơ, mưu lược của làm người kinh sợ, rét mà run.

      Thành Võ đế và Lăng hoàng hậu lại sinh ra đứa con trai như vậy.

      Nếu lúc đầu Minh lão thái gia cảm thấy dù sao ngoại tôn cũng tại hoàng vị nhiều năm, trong ngoài triều cũng có nhân thủ minh, ám mà tiên đế bày bố, Túc vương bất quá là vương gia lớn lên ở nơi man hoang, tuy có binh quyền nhưng chưa chắc có lực chưởng khống triều đình, nữ nhi và ngoại tôn chưa chắc có phần thắng, chưa đến năm, cũng chỉ mấy tháng, Minh lão thái gia thấy hành động của liền biết mình mười phần sai.

      ho khan hai tiếng, thấy Túc vương lên tiếng, liền tiếp: “ vương gia, chuyện mấy ngày nay của Minh gia chắc hẳn vương gia biết. lão thần thẹn với thứ tử, thẹn với tôn nữ tay mình nuôi lớn, dù biết hết thảy nhưng làm được bao nhiêu. Điều có thể làm chỉ là xử lý Chu thị, ước thúc trưởng tử, để có thể an toàn rút khỏi triều đình. là người ngoan độc, nhưng lão thần lại làm được người tuyệt tình, cho nên sợ rằng trong mắt lạc tỷ nhi thấy lão thần bao che đích tôn. Nhưng lão thần già rồi, chỉ có đứa con trai này, làm được việc tự tay xử lý . nhưng lão thần có thể làm được, chính là tương lai nếu vương gia muốn xử lý , lão thần nhiều hơn câu, cầu tình trước mặt Lạc tỷ nhi.”

      điều này là cách xử lý chuyện này, cũng như thăm dò Túc vương.

      Triệu Thành cảm thấy hứng thú với việc thăm dò.

      Minh lão thái gia cười khổ, chậm rãi lấy cốc nước bàn uống ngụm, mới tiếp: “lão thần xin gặp vương gia cũng phải muốn xin vương gia giơ cao đánh khẽ, buông tha cho trưởng tử của lão thần, buông tha Minh gia.”

      “ Lão thần xin gặp vương gia, chỉ muốn hỏi vương gia câu, lão thần có thể giao phó tôn nữ cho vương gia? Tương lai vương gia có thể nể tình nhi tử của lão thần bỏ mình vì vương gia, mẫu thân nàng cũng vì vậy mà mất, là do người chí thân của nàng làm hại, cho nên từ trước đến nay nàng cơ khổ, thuở nhiều tai nạn, tuy có người thân nhưng lại đều là người khó dò, chỉ muốn hút cạn xương máu của nàng. Vương gia, ngài có thể nhớ kĩ những thứ này, khi Minh gia sụp đổ, vẫn có thể bảo hộ nàng chu toàn.”

      đến đây, nghĩ đến thứ tử, cùng Minh lạc nhiều năm gặp tai nạn ‘ ngoài ý muốn’ nước mắt rơi đầy mặt

      Minh lão thái gia mọi câu đều là chân thành, nhưng hết lần này đến lần khác Triệu Thành là người lãnh huyết lại am hiểu mưu lược, cảm thấy Minh Lạc chịu khổ là , nhưng lời Minh lão thái gia cảm thấy Minh lão thái gia lấy lui làm tiến, muốn lợi dụng vận mệnh thống khổ của Minh lạc do bọn tạo ra đến mưu cầu đường lui cho mình.

      như là đồ vật lạnh tanh, mảy may cảm động.

      : “ nàng là vương phi của bản vương, cần bản vương bảo hộ nàng, tự nàng cũng có thể được chu toàn.” Vì cho nàng quyền hành của vương phi, trông coi nàng trưởng thành, nàng có thể tự bảo vệ chính mình.

      “ về phần Minh gia, vô luận bản vương coi trọng nàng như thế nào, chuyện bản vương muốn làm, dù quốc công gia và lão phu nhân khẩn cầu nàng cũng hữu dụng, chỉ làm cho nàng nhìn , quốc công gia và lão phu nhân bao che kẻ thù giết phụ mẫu nàng như thế nào, đem quan hệ của nàng với Minh gia đẩy xa mà thôi. Cho nên người cơ trí như quốc công gia hẳn biết nên làm gì.”

      chậm rãi tới trước của sổ, nhìn bóng đen dần bao phủ bên ngoài “ quốc công gia, thủ đoạn của bản vương từ trước đến nay rất nhiều. các ngươi làm nàng thống khổ lần, ta làm các ngươi thống khổ gấp trăm lần.”

      Trong lòng Minh lão thái gia vừa sợ vừa lạnh, thậm chí biết nên vui vì Túc vương tâm quan tâm tôn nữ hay sợ hãi vì Túc vương quá lạnh lùng. Nhưng biết chỉ cần bọn quan tâm tôn nữ, Minh gia liền chút hi vọng, dù muốn thừa nhận nhưng đây là .

      Minh lão thái gia thở dài, : “ lão thần đương nhiên biết. VƯơng gia, lão thần cho được nàng công đạo, thậm chí điều cơ bản nhất là che chở nàng lớn lên cũng thể làm tốt, nơi nào có tư cách cầu nàng, vương gia yên tâm.”

      “ mặt khác, vương gia, tình lần này nhất là chuyện phụ thân Lạc tỷ nhi truyền vào cung, bị thái hậu biết được, tâm tư thái hậu thâm trầm, lão thần sợ thái hậu gây bất lợi cho Lạc tỷ nhi, cũng có thể gây gợn sóng cho hôn của vương gia, cho nên chỗ thái hậu chỉ biết năm đó Chu thị ghen ghét nên hại chết mẫu thân a Lạc, chuyện khác lão thần giấu diếm, xin vương gia thành toàn.”

      “ nhưng nếu vương gia có biện pháp tốt hơn, chỉ cần lạc tỷ nhi bị tổn thương, lão thần nhiều hơn lời.”

      Ánh mắt Triệu Thành sâu sâu, nhìn Minh lão thái gia nặng nề : “ quốc công gia, đây là chuyện nhà của ngài, hỏi bản vương cũng vô dụng. chỉ cần quốc công gia nhớ kĩ, thủ đoạn của bản vương rất nhiều, tội của Minh thượng thư, tay bản vương cũng chỉ dừng lại ở chuyện năm xưa mà thôi, tham ô, làm tròn trách nhiệm, bán quan, bản vương suy nghĩ lúc nào nên dùng. Chỉ cần ai làm vương phi của bản vương chịu chút tổn thương bản vương đều có biện pháp làm kẻ đó tru di cửu tộc nơi táng thân.”

      đến đây dừng chút, ngữ đạo mềm chút “ về phần quốc công gia, vẫn là dưỡng bệnh tốt , ngài cũng , trưởng tử của ngài tàn nhẫn vô tình, muốn a Lạc gả cho bản vương, mà ngài lại hết lần này đến lần khác cản đường , chừng lúc nào đó lại nghĩ ra cách để a Lạc giữ đạo hiếu đến ngăn cản hôn kỳ của bản vương.dù sao chuyện giết người thân phải chưa làm qua.”

      Sắc mặt Minh lão thái gia đại biến, miệng ngập ngừng muốn gì đó nhưng yết hầu lại như bị cái gì chặn lại, phát ra thanh.

      Triệu Thành nhìn dáng vẻ bị kinh sợ của Minh lão thái gia, cười như thế, đêm dài lắm mộng, bản vương thấy bản vương vẫn là nghĩ cách đẩy nhanh hôn kỳ chút cho thỏa đáng, đến lúc đó mong rằng quốc công gia cản trở”

      Minh lão thái gia nhìn chằm chằm, còn chưa thoát được khỏi lời của , chỉ thấy Triệu Thành xong quay người rời , chỉ lát trong phòng chỉ còn hai ánh nến lay động, trong lòng Minh lão thái gia run sợ.

      ***

      Tháng ba là đại hôn của Minh Tú, chỉ còn lại ba tháng, Minh lão thái gia sau khi chuyện với Minh Lạc, đầu năm Minh lão phu nhân liền vào cung gặp thái hậu nương nương, qua mười lăm trong hậu viện Minh phủ xuất am ni , cấm đoán Chu thị ở trong đó.

      Minh lão thái gia hứa hẹn với Minh Lạc, đợi sau khi Minh Lạc đại hôn để Chu thị chết bệnh, miễn cho trong nhà có tang, Minh Lạc dù phải giữ đạo hiếu nhưng cũng xúi quẩy. về phần chuyện phụ thân Minh Lạc chiến tử, hai người đến.

      Kỳ Minh Lạc cũng trông cậy vào tổ phụ hoặc tổ mẫu thay mình báo thù, nàng náo chuyện này ra là vì muốn công khai quyết liệt với đại phòng, muốn bọn tiếp tục khua chân múa tay với mình, luôn nghĩ cách nhét người vào viện nàng hoặc xách ‘ ơn dưỡng dục’ ra cầu này nọ.

      Trận này coi như đạt được mục đích.

      Xa thị thở dài hơi, nàng ta biết tạm thời nàng ta an toàn, tình trong phủ phức tạp, sau khi Minh lão phu nhân liên tực cân nhắc, lệnh nàng ta quản chuyện bếp núc. Bất quá Minh gia làm vậy là để khi người ngoài nhìn vào thêm phần kính ý, thu hảo cảm từ chỗ tối.

      Nữ nhi bàng chi dòng chính Xa gia ít, cũng gả vào ít nhà quyền quý. Xa gia xảy ra chuyện những nữ nhi Xa gia kia phải bị ‘ chết bệnh’ cũng là hòa ly, có thể toàn thân chấp chưởng bếp núc của gia tộc cũng chỉ có Minh gia.

      Minh Lạc dự định sau mười lăm chuyển về Kỳ Mai trang ở, nay Minh lão thái gia Thừa Ân công phủ bệnh nặng, Chu thị bị cấm túc, ánh mắt Minh Tú và Minh Thiệu Án nhìn Minh Lạc có thể là hận thể ăn nàng, thậm chí Minh đại lão gia, Minh thượng thư ngẫu nhiên cũng ném cho nàng ánh mắt như nàng giết phụ mẫu , phi.

      Cho nên bầu khí của Minh phủ thâm trầm đến đáng sợ.

      Trước khi dọn đến trang tử, Minh Lạc muốn lưu lại trong phủ, vì gần năm mới, dù mọi người tâm nặng nề, cũng phải trưng ra bộ mặt tươi cười tiếp đãi khách hoặc nhà khác làm khách, vì vậy Minh Lạc liền thường lấy cớ lánh ra ngoài, thuận tiện xem sinh ý của những cửa hàng mẫu thân nàng để lại, , nàng vì cả ngày vội vàng, trùng sinh hơn nửa năm mà nàng dường như đều ra ngoài dạo.

      Sau đó nghĩ tới nàng gặp người lâu gặp ở tửu lâu, Cảnh hạo

      Lần trước gặp mặt hình như ở Thanh Nguyên tự, với nàng, nàng hãy gả cho , mà lần này gặp mặt, hai người đều đính hôn, hôn kỳ của Cảnh Hạo là tháng tư, cũng chỉ còn hơn ba tháng.

      Nhưng người có chút hỉ khí của người sắp thành thân và hồi Tây Phiền, ánh mắt ủ dột, cũng mất vẻ kiêu ngạo bất tuần của thế gia công tử trước kia, thành thục nội liễm hơn, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy nhiều hơn mấy phần nguy hiểm.

      Dù sao Cảnh Hạo cũng có ân cứu mạng nàng, Minh Lạc trông thấy ủ dột, dáng vẻ ràng có chuyện muốn , liền để Thanh Diệp và Diệp Ảnh lui ra giữ cửa, sau đó : “ trùng hợp, nghĩ tới lại gặp được thế tử ở đây.”

      Cảnh hạo nhìn nàng chút, : “ phải trùng hợp, sau khi nàng đính hôn ta vẫn muốn gặp nàng lần, nhưng nàng rất ít ra ngoài, bên người lại thủ vệ sâm nghiêm, ta có cơ hội đến gần. mấy ngày nay nàng ra ngoài nhiều lần, tửu lâu này là sản nghiệp của ta. Lần trước nghe nàng chuyện phiếm, ta liền cố ý để người truyền ra tửu lâu này có đồ ăn và điểm tâm nàng thích, cố ý dẫn nàng qua đây.”

      Minh Lạc ngạc nhiên.

      Nhưng điều nàng nghĩ đến đầu tiên phải chuyện phong hoa tuyết nguyệt, phải Cảnh thế tử tình cảm chấp nhất với nàng- mặc dù Cảnh hạo từng bày tỏ ý nghĩ muốn cưới nàng, nhưng ấn tượng của nàng đối với từ đầu đến cuối chỉ dừng lại ở thái độ lãnh đạm ngạo mạn của Cảnh hạo trong quá khứ.

      Giờ phút này điều đầu tiên nàng nghĩ đến, khó trách thượng vị giả muốn để người ngoài biết thích của bản thân, vì trong lúc lơ đãng những thứ thích này bị người khác lợi dụng, xảy ra chuyện bất trắc.
      Kimanh1257, Suuuly, Tiểu Ưu Nhi10 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hay quá, Túc Vương ăn được đậu hũ của Minh Lạc rồi

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 48:
      Minh lạc ‘A’ tiếng, Cảnh Hạo như vậy làm nàng nhất thời biết tiếp như thế nào, nếu là Cảnh Hạo lãnh đạm trước kia ngược lại nàng cảm thấy ở chung tự nhiên hơn chút. Mặc dù Minh lạc trải qua kiếp trước, còn gả cho người ta, nhưng chưa trải qua đoạn tình cảm chính thức nên có kinh nghiệm gì, mà Cảnh hạo lại có ân với nàng, thậm chí chiếm góc kí ức của nàng, nàng đối với , cũng thể đuổi như nam nhân bình thường ái mộ nàng.

      Nhưng sau khi nàng trọng sinh lòng nghĩ báo thù nên với chi tiết phá lệ nhạy cảm.

      Nàng đến trước cửa sổ “ Thế tử, tửu lâu này chắc là Tây Phiền vương phủ dùng để thu thập tình báo a? tiểu nữ dường như thích hợp biết việc này.”

      Mặc dù gian phòng khá lớn, thanh chuyện của hai người cũng lớn, nàng cũng cho Thanh Diệp ra ngoài, hẳn Thanh Diệp và Diệp Ảnh nghe được cuộc đối thoại của họ nhưng cẩn thận chút vẫn tốt.

      Tửu lâu này ở kinh thành coi như cũng rất nổ danh, phong cảnh ưu nhã, có rất nhiều thương nhân thậm chí quan lại đều thích tới ngồi chút, chuyện làm ăn, nếu đây là sản nghiệp của Tây Phiền vương phủ, việc này Thanh Diệp và Diệp Ảnh cũng biết để mình trực tiếp vào, nghĩ đến việc này người ngoài cũng biết.

      Cảnh Hạo nhìn Minh Lạc, biểu lộ gì, chỉ có chút mạn bất kinh tâm : “ nàng từ giữ miệng như bưng, cho nên có gì tốt cũng .”

      Khi còn bé nàng rất hồn nhiên ôn hòa, hiền hậu, đối với người bên cạnh rất tốt, nên người quen biết ít,, nhưng khi chân chính để bụng quan sát nàng mới phát nàng ngây thơ nhưng chuyện rất có chừng mực, chuyện nàng muốn ai có thế lấy nửa điểm tin tức từ nàng, hoặc nhìn ra nửa điểm mánh khóe.

      Giống như chuyện lần nàng ngã xuống núi, lúc đó nàng mới bốn năm tuổi nhưng nàng đáp ứng ra, nàng vậy mà đem mọi chuyện giấu diếm đến giọt nước lọt, đến cả người chủ mưu là Chu thị và Chu gia cũng che giấu, tất cả mọi người đều cho rằng nàng bị kinh sợ nên nhớ .

      Kỳ nàng có rất nhiều ưu điểm nhưng biết vì sao trước đây chịu nhìn đến những thứ này.

      Tránh nàng như hồng thủy, sau đó lại tự đem mình chìm vào.

      xong thấy nàng hơi nhíu mày, liền cười chút, bổ sung “ A Lạc, tửu lâu này là tiên đế đưa cho phụ vương ta, là sản nghiệp của tiên đế khi còn là thái tử, cũng phải chuyện gì quá cơ mật, là để ta ngày thường nắm chút tin tức bên ngoài, miễn cho ở trong cung chuyện gì bên ngoài cũng biết, bị nuôi thành choáng váng. Tây Phiền vương phủ dẫn binh đối kháng tây vực, thủ vệ biên cảnh, bệ hạ cần chúng ta có hùng tài vĩ lược nhưng vẫn phải dũng mãnh thiện chiến phân biệt phải trái, cũng thể là đồ đần, tránh khi trở về Tây Phiền, vị trí thế tử bị các vị huynh đệ khác cướp , tân Tây Phiền vương có tình cảm nào với bệ hạ, người mà triều đình biết thượng vị.”

      “ mà phần lớn tin tức ở đây là về chuyện của thương nhân và tư nhân, phải chuyện gì cơ mật, cho nên lúc phụ vương ta còn ở đây, tiên đế và phụ vương ta còn có phụ thân nàng thường xuyên cải trang đến đây chơi, cho nên nơi này phụ thân nàng cũng biết”

      Phụ thân nàng, tâm Minh Lạc nhảy cái, quay đầu nhìn , mà luôn nhìn nàng nên cũng chú ý đến phản ứng của nàng.

      Minh lạc : tình cảm giữa tiên đế và phụ vương thế tử rất tốt.”

      Nàng luôn nghe ngóng chuyện của phụ thân khi còn sống, nghe phụ thân và Tây Phiền vương nay năm đó đều là thư đồng của tiên đế, cảm tình rất tốt, nhưng tiên đế lại mệnh đại bá của nàng giết phụ thân nàng.

      Cảnh Hạo nhìn kỹ Minh Lạc, lần trước vào cung thăm tổ mẫu – Cảnh thái phi, tổ mẫu : “ lần trước Minh tam nương tới, luôn mực hỏi ta về chuyện xưa của phụ thân nàng, giống như nàng có chút chấp niệm với phụ thân, mặc kệ hôn thư trong tay Túc vương là hay giả nhưng nàng đáp ứng hôn với Túc vương phủ chắc có chút quan hệ với phụ thân nàng.”

      Cho nên Cảnh hạo cố tình thăm dò chuyện năm đó của phụ thân Minh Lạc ở Vân châu, chuyện tiếp xúc của phụ thân nàng và Túc vương năm đó, cảm thấy những tiếp xúc đó chưa đủ để nghĩ đến việc định ra hôn ước.

      : “ Ân, các triều đại tình cảm của thế tử Tây Phiền vương và hoàng đế đều rất tốt. Tiên đế mưu tính sâu xa, nếu luận tính tình phụ vương ta và phụ thân nàng hợp nhau hơn.”

      đến việc này, a lạc, năm đó phụ thân nàng ở Vân châu xảy ra chuyện, vị thiếp thân thị vệ bên cạnh phụ thân nàng bị trọng thương, được vị thương nhân ở tây Phiền ngang qua cứu giúp, lưu lạc đến tây Phiền, vì bị trọng thương về sau lưu lại bệnh thể trở về quân, cho nên lưu lại Tây Phiền lấy vợ sinh con. Vị thị vệ này từ theo phụ thân nàng nên có quen biết phụ vương ta, cho nên sau khi phụ vương ta vô tình nhìn thấy liền mời về võ đường Tây Phiền làm giáo tập. ta cho người hỏi thăm về chuyện hôn ước của nàng và Túc vương, là thiếp thân thị vệ của phụ thân nàng, nếu năm đó phụ thân nàng và Túc vương định ra hôn ước, có khả năng biết.”

      Thị vệ này ở Tây Phiền thay tên đổi họ, người ngoài chỉ biết đến từ kinh thành, tri kỉ, những chuyện này là lúc tra chuyện xưa của phụ thân Minh Lạc ngoài ý muốn biết được.

      Sắc mặt Minh Lạc đột nhiên thay đổi.

      Cảnh hạo lại hiểu lầm nguyên nhân Minh Lạc biến sắc, cười khổ “ bất quá ta nghe chuyện của cữu cữu nàng và Thừa Ân công phủ. A lạc, nguyên bản nàng nguyện ý gả cho Túc vương, nhưng về sau nàng vẫn lựa chọn , kì hôn ước phải nguyên nhân chủ yếu, chủ yếu là nàng muốn mượn thế lực của Túc vương báo thù cho mẫu thân nàng, đó là sao?”

      Minh bá Lượng từng tìm , hi vọng cùng hợp mưu, dùng thủ đoạn để Minh Lạc thể gả cho , nhưng Cảnh Hạo dù thích Minh Lạc nhưng khinh thường dùng thủ đoạn đó để đoạt được nữ nhân, cho nên liền lấy lệ ứng phó Minh Bá Lượng. vẫn muốn tìm cơ hội cho Minh Lạc để nàng đề phòng đại bá của nàng, nhưng nghĩ tới lại phát sinh chuyện của Chu thị.

      Cảnh Hạo xuất thân từ nơi có thế lực hỗn tạp như Tây Phiền vương phủ, nghĩ đến Minh Lạc khi còn bé gặp nạn, lại nghĩ đến những chuyện này, liền minh bạch chuyện của Minh gia sợ là đơn giản như vậy, tình cảnh của Minh Lạc ở Minh gia sợ là cũng tốt..

      Tây Phiền vương phủ ở xa, mà coi như trở lại Tây Phiền, thời điểm chân chính nắm được tây Phiền vương phủ còn biết là khi nào, bảo hộ được nàng, cũng giúp được nàng cho nên nàng chọn Túc vương Triệu Thành.

      Biết nguyên nhân nàng nguyện ý gả cho mình là cái này mà phải vì nàng thích mình càng làm cho người ta thống khố và cam tâm

      Minh Lạc hiểu Cảnh Hạo xoắn xuýt chuyện này, nàng chỉ vô thức lắc đầu, tại tâm chí nàng đặt người thiếp thân thị vệ của phụ thân nàng , có tâm giải thích nguyên nhân chân chính mình gả cho Triệu Thành.

      Nàng : “ thế tử, tiểu nữ và Túc vương đính hôn, hôn ước kia hay giả quan trọng, cho nên vô luận tên thị vệ kia gì, xin thế tử chỉ làm như biết. Thế tử nên biết mặc kệ hôn ước kia là hay giả cuối cùng vẫn , nhưng chuyện này náo lên đẩy tiểu nữ, Tây Phiền vương phủ và Túc vương gia lên đầu sóng ngọn gió, có càng nhiều lời đồn đại truyền ra ngoài, cũng làm cho quan hệ giữa Túc vương phủ và tây Phiền vương phủ xuất khe hở.”

      Nàng muốn để Cảnh hạo nhìn ra nàng bất thường, để tránh phức tạp cho nên cũng hỏi thăm Cảnh hạo về người thị vệ kia.

      Giáo tập ở võ đường Tây Phiền, với Triệu Thành muốn tra cũng phải việc khó.

      Chỉ là biết việc này có liên lụy với tây Phiền vương, còn chuyện năm đó, tây Phiền vương đóng vai trò gì? Nàng đột nhiên nghĩ đến Triệu Thành từng , năm đó trong nhóm người đuổi giết có rất nhiều người dị tộc. Bắc Cốt, Tây Vực đều có, tiên đế và đại bá nàng luôn định cư ở kinh thành, bọn ngoại trừ sứ thần các nước cũng tiếp xúc với người dị tộc nào, chớ chi đến sát thủ đẳng cấp, mà Tây Phiền vương phủ gặp gỡ nhiều nhất chính là dị tộc của dị quốc.

      Minh Lạc càng nghĩ càng kinh hãi, vì vậy nàng dám thêm câu nào với Cảnh Hạo.

      Cảnh hạo nhìn sắc mặt nàng có biến dù cực lực trấn định nhưng vẫn nhìn ra nàng bất an và kinh hoàng.

      hiểu lầm, nghĩ là mình đoán trúng tâm của nàng, nghĩ là nàng e ngại Túc vương, điều này làm lòng càng khó chịu.

      nhìn nàng : “A Lạc, tại nàng và đại phòng Minh gia như nước với lửa, loại tình huống này đại bá phụ nàng để nàng thuận lợi gả đến Túc vương phủ, coi như nàng gả được đến Túc vương phủ, bọn cũng ám hại nàng, nàng khó lòng mà phòng bị hết. A lạc, nàng theo ta , mối thù của nàng, tương lai ta giúp nàng báo.”

      Minh lạc giật nảy mình, có chút hiểu nhìn , là bị thần kinh à, sao đột nhiên lại câu này, nàng coi như cũng hiểu , phải người lỗ mãng biết làm chủ mình.

      Nàng : “ Thế tử, ngài đừng quên, rất nhanh ngài cũng thành thân, sao có thể ra những lời này?”

      Cảnh hạo cười lạnh : “ Ôn hỉ huyện chủ cũng muốn gả cho ta, nàng ta sớm có người trong lòng. A Lạc, chỉ cần nàng nguyện ý, nàng chính là Ôn Hỉ, về phần Ôn Hỉ, ta an bài cho nàng ta và người trong lòng thân phận mới, để bọn họ song túc song phi.”

      Minh Lạc:… khó trách lại buồn giận như vậy. Việc này.. dù là ai cũng phiền muộn .

      Bất quá ý nghĩ của cũng quá mức điên cuồng, nội tâm nàng có việc, mặc dù nội tâm thấy xấu hổ nhưng cũng muốn dây dưa với , liền thi lễ với , màng theo ý xấu hổ : “ Thế tử, thời gian còn sớm, tiểu nữ cần phải trở về. Lời thế tử hôm nay tiểu nữ coi như chưa từng nghe thấy.”

      Nàng quay người định rời , động tác của Cảnh hạo lại nhanh hơn nàng, nàng định quay người liền đưa tay cầm tay nàng, Minh Lạc bị níu lại, ngón tay vô thức đặt vòng tay, nhưng cũng ấn xuống, trong nháy mắt do dự nghe thấy thanh của Cảnh Hạo : “ A Lạc, ta bức nàng, đây là mai lệnh bài, lúc nào nàng muốn rời kinh hãy cầm nó đến tửu lâu này, có người an bài cho nàng. Nhưng ta hi vọng nàng cùng ta về Tây Phiền, ta muốn nàng về tây phiền với danh nghĩa thế tử phi của ta”

      Cảnh hạo xong buông tay Minh Lạc, mà tay Minh Lạc nhiều hơn viên ngọc thiền màu bích.

      Minh Lạc kinh sợ, nàng nhìn viên ngọc thiền kia, muốn trả cho , với nàng vĩnh viễn cần dùng đến, nhưng nàng vừa ngẩng đầu dường như đoán được nàng muốn gì, cho nên nàng vừa định mở miệng liền bị đánh gãy.

      Thanh khàn khàn : “ A Lạc, nàng cự tuyệt ta. Vật này kì cũng có bao nhiêu tác dụng, chỉ là tín vật để liên lạc, dù nàng muốn rời cùng ta, tương lai thời điểm cần đến ta, nàng có thể dùng nó để tìm ta, cho nên coi như lễ vật giữa những người bạn cũng được.”

      “ a Lạc, nàng muốn ta vì biết tâm ý của nàng mà làm ra những chuyện thể vãn hồi, cho nên có thể cho ta cơ hội biết tâm ý của nàng. Nàng nhận lấy nó, ta đáp ứng làm chuyện gì, làm liên lụy nàng. Mà đem quyền lựa chọn đặt trong tay nàng, lúc nàng cần ta mới ra tay.”

      Ánh mắt mắt nhìn Minh Lạc đầy kiên định lại nguy hiểm, sâu trong đáy mắt cất giấu vẻ lo lắng còn có yếu ớt, mê mang.

      Minh Lạc nghe hiểu ý .

      Nàng biết nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu nhìn thấy thần sắc này của , loại ánh mắt này, vẫn luôn vũ trang cho mình rất tốt, xưa nay lộ tâm tư của mình trước mặt người khác. Nàng nhịn được nghĩ đến ánh mắt như đêm tối khác.

      Nàng hít sâu hơi, muốn tiếp tục lưu lại, cho nên cầm ngọc thiền, sau đó thi lễ với quay người rời .
      Kimanh1257, Suuuly, Tiểu Ưu Nhi9 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng là theo tình tình chạy, phụ tình tình theo mà. A Cảnh Hạo ơi, người ta có Túc Vương rồi nha, Túc Vương nhìn còn bốc hỏa hơn đó nhá

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 49:
      Qua mười lăm, Minh Lạc liền chuyển đến trang tử.

      Hai ngày sau khi gặp Cảnh Hạo, trong lòng nàng vẫn có chút yên, nhưng chuyện này dù quan trọng lại phải chuyện khẩn cấp, lúc này là tết, Minh lạc từng là vương phi của Triệu Thành cho nên biết lúc này là lúc bận rộn nhất, chỉ phải xử lý triều chính, có phải tiếp kiến sứ thần các nước, triệu kiến đại quan địa phương, có mặt trong nghi điển ngày lễ, cho nên mặc dù muốn gặp chuyện này để nghe cách nhìn của chút, nhưng vẫn nhấn xuống, mãi khi đến trang tử mới để Diệp Ảnh truyền tin cho , hỏi rảnh lúc nào đến gặp mặt lần.

      Nàng nghĩ tới ban ngày nàng truyền tin khuya hôm đó lại đến gặp nàng.

      Cái này tuyệt phải Triệu Thành cố ý đêm khuya mới đến gặp nàng, ra biết Minh Lạc gặp Cảnh Hạo, có chút tin tức làm tâm nặng nề, cũng muốn đến gặp nàng, chỉ là hôm trước nữa chủ trì khánh điển nguyên tiêu, hôm trước tiếp kiến sứ thần các nước, hôm sau lại đại doanh Thường Sơn, ngoài trừ rút ngắn giấc ngủ đêm nay chạy đến gặp nàng, căn bản có thời gian khác.

      Cũng may tại vô cùng hiểu nàng, nàng phải người nhăn nhó, đối với chuyện này cũng để ý, càng nghĩ tới ý kiều diễm.

      Nhưng cái này biết là tốt hay xấu, sức quan sát của Triệu Thành phải là loại nhạy cảm như người thường, tự nhiên phát Minh Lạc đối với , sau khi rút khẩn trương và sợ hãi quan hệ giữa hai người tiến thêm bước, nàng có thể là tín nhiệm , thậm chí có loại thân cận kì quái, nhưng tuyệt đối giống cái loại khẩn trương e lệ khi gặp người trong lòng, cho dù lần trước hôn nàng, nàng thuận theo nhưng có nửa điểm thẹn thùng và… động tình.

      Theo Triệu Thành chuyện này có thể là nàng cũng thích .

      Cho tới giờ guyện ý gả cho nam nhân và thích nam nhân là hai chuyện, cho dù là Triệu Thành cũng có khả năng lo được lo mất.

      Khi Triệu Thành tới, Minh Lạc chìm vào giấc ngủ.

      ngồi trước giường của nàng, ngắm nhìn nàng ngủ. đích xác ngày thường nàng rất đẹp, đến tận lúc ngủ cũng đẹp, vì ánh mắt linh động bị che khuất, yên tĩnh giống như huyễn cảnh, nhìn chân thực, phảng phất bất cứ lúc nào cũng tan biến, bóng đêm đó, huyễn cảnh đó, trong lòng Triệu Thành hiểu sao lại sinh ra cảm giác như trong huyễn cảnh, giống như chỉ cần tỉnh giấc nàng biến mất trong cuộc sống của .

      muốn tóm lấy thứ gì đó, liền đưa tay cầm lấy tay nàng đặt ngoài chăn, cảm giác tay nàng lạnh như băng, khác biệt với nhiệt độ lòng bàn tay , tâm mới về thực tại.

      Bất quá lại nhíu mày, sao tay nàng lại lạnh như vậy.

      Minh Lạc cảm giác có gì đó siết chặt tay mình, nóng đến ngạt thở, nàng rút ra, liền cau mày tỉnh lại, sau đó mở mắt liền thấy Triệu Thành.

      Nàng hoảng hốt gọi ‘ vương gia’- bởi vì đột nhiên xuất mà kinh sợ.

      Vì tràng cảnh này quá mức quen thuộc. nàng hoảng hốt nhớ lại kiếp trước sau khi bọn họ thành hôn, công vụ bề bộn, kỳ lúc mới thành hôn nàng cũng thường thấy , lúc nàng ngủ cũng chưa về, lúc nàng dậy cũng ở bên. Chỉ có những lúc nửa đêm nàng tỉnh lại thấy ngồi bên giường nhìn nàng như vậy.

      Khi đó nàng cũng hiểu, chỉ cảm thấy rất lãnh đạm với mình, cho nên đến ngày bị người như có như châm ngòi , cảm thấy căn bản là thích mình. Kỳ chưa hẳn là lãnh đạm với mình mà vốn chính là người như vậy.

      Minh Lạc rút tay, chống người ngồi dậy, vì nhớ lại kiếp trước, nàng thậm chí chú ý giờ mình mặc đồ trong rộng rãi, cho nên có nửa điểm kinh hoảng, thẹn thùng che lại, tự tại làm nhịp tim người khác bất ổn.

      Triệu Thành biết bây giờ mình nên có tư vị gì.

      khẽ thở dài, thanh có chút khàn khàn : “Diệp Ảnh truyền tin nàng muốn gặp ta? Mấy ngày nay ta đều rảnh cho nên chỉ có thể đến vào đêm nay, nàng , xong ta rời .”

      Minh Lạc ‘ ân’ tiếng : “ hai ngày trước tiểu nữ có gặp thế tử Tây Phiền.”

      Trong lòng Triệu Thành co lại, xoay đầu nhìn nàng, Minh Lạc hoàn toàn có cảm giác, chỉ đem chuyện Cảnh hạo về thiếp thân thị vệ của phụ thân nàng, và ngờ vực trong lòng mình ra, sau đó : “ Cảnh thế tử thị vệ kia bị trọng thương, đường bị người đuổi giết được thương nhân Tây Phiền cứu về,sau đó thay tên đổi họ ở lại Tây Phiền việc này tiểu nữ luôn cảm thấy kì quái, người nào truy sát , coi như bản thân bị trọng thương cũng có thể về quê tại sao lại thay tên đổi họ, ở lại Tây Phiền, về quê?”

      “ Nhưng Cảnh thế tử cũng biết phụ thân tiểu nữ bị người hại chết, nếu thị vệ kia biết gì đó, Tây Phiền vương phủ, Tây Phiền vương và phụ thân tiểu nữ là chỗ quen biết cũ, rất có thể hỏi ra gì đó, tiểu nữ dám lộ tung tích, cho nên cũng hỏi gì. Vương gia, chúng ta có thể tìm người thị vệ kia, mà làm Tây Phiền vương phủ chú ý ?”

      Lúc nàng Triệu Thành mực lên tiếng, sau khi thấy nàng khẩn trương nhìn mình mới nhịn được đưa tay sờ tóc trấn an nàng, ôn nhu : “ sao, ta sai người tìm được , tìm cách đưa kinh động tây Phiền vương phủ. Về phần tây Phiền vương phủ, bọn hẳn liên đến cái chết của phụ thân nàng,cho nên nàng cần kiêng kị bọn .” nhiều nhất là có quan hệ đến việc đuổi giết thôi.

      thấy Minh Lạc như có điều suy nghĩ gật đầu, dừng lại chút, : “A Lạc, nàng còn chuyện khác muốn với ta sao?”

      Minh Lạc sững sờ, nàng nghĩ đến nhưng lời kia của Cảnh Hạo, cùng với viên Ngọc thiền, tính cách Triệu Thành rất ngang ngược, kiếp trước có thích nàng hay cũng đều cực ghét những nam nhân xuất bên cạnh nàng, thủ đoạn do dự, rất tàn nhẫn trực tiếp, cho nên nàng do dự chút vẫn lắc đầu cái.

      Hôm đó nàng vì muốn dây dưa với Cảnh Hạo, hơn nữa lo lắng làm ra hành động điên cuồng tạo thành hậu quá khó lường cho nên mói nhận viên ngọc thiền kia, về sau nàng cũng rất phiền muộn, nàng tình nguyện giống như kiếp trước, hoàn toàn lãnh đạm với nàng. Nàng nghĩ tốt nhất sau khi thành thân liền rời khỏi kinh thành, miễn cho lại náo ra chuyện gì.

      Minh Lạc suy nghĩ, Triệu Thành cũng lên tiếng, bầu khí nhất thời ngưng trọng.

      Minh Lạc phát giác đúng, ngẩng đầu nhìn Triệu Thành, liền thấy sắc mặt có chút trầm, bộ dáng như vậy của nàng quen thuộc, trong nội tâm nàng cười khổ cái, sau đó chủ động cầm tay , nhìn : “vương gia, lần này gặp Cảnh thế tử là ngoài ý muốn, về sau tiểu nữ tránh , dù sao cũng sắp thành thân và rời kinh, tiểu nữ nghĩ hôn của chúng ta có gợn sóng gì, bên Minh gia và thái hậu đủ nhiều chuyện, tiểu nữ sợ bị người đục nước béo cò.”

      Là lo lắng Cảnh hạo phá hư hôn của bọn họ sao? Cảnh hạo hay Tây Phiền vương phủ đều có bản đó, nhưng trong lòng triệu Thành vẫn thoải mái dễ chịu hơn chút.

      nhìn vào hai mắt nàng hỏi : “ A Lạc nàng muốn gả cho ta sao?”

      Con người đại khái đều tấc lại muốn tiến thêm thước, nhất là chuyện tình cảm. ban đầu Triệu Thành chỉ cần nàng gả cho mình là được, tại lại muốn nàng ái mộ mình.

      Ánh mắt mang cảm giác áp bách quá mạnh, Minh Lạc cơ hồ có chỗ trốn, đột nhiên nội tâm nàng có chút khó chịu, mắt có chút chua xót, nàng cúi đầu, vô thức bóp tay , sau đó phát đau mà tay nàng lại bị đau.

      Nàng nhìn tay , cắn răng : “ vương gia, tiểu nữ muốn gả cho ngài, ngài có thể cưới tiểu nữ sao?”

      Thành công làm mặt Triệu Thành đen lại, cầm ngược lại tay nàng, Minh Lạc cảm thấy tay mình sắp bị bóp đứt, sau đó nghe thấy thanh lạnh như băng của được”

      Minh Lạc ngẩng đầu nhìn ,nhịn đau, vất vả cười cái : “ dù sao cũng phải gả, sao vương gia còn muốn hỏi tiểu nữ có muốn hay ?”

      “ còn có, tay tiểu nữ đại khái muốn nát,”

      Triệu Thành nhìn bộ dáng đắc ý khi đạt được quỷ kế của nàng, rất đau nhưng lại nhịn đau, trong lòng hơi nhảy, biết lời kia của nàng là cố ý, buông lỏng tay nàng sau đó kéo đến trước ngực mình, thấp giọng : “nàng náo cái gì?”

      Minh Lạc trầm trầm : “ vương gia, ngài tin tiểu nữ, cho nên lúc nãy dù tiểu nữ muốn gả cho ngài, ngài vẫn chất vấn,, cho nên bằng tiểu nữ như vậy, ngài tức giận nhưng có khả năng ghi hận tiểu nữ.”

      Triệu Thành:…

      “ ghi hận nàng, ta ghi hận nàng làm cái gì?” có chút bất đắc dĩ .

      Ngươi , ngươi ghi hận ta, cảm thấy ta lừa ngươi, sau đó đem chuyện người bên cạnh ta làm đúng giận chó đánh mèo lên ta, đối với ta ngày càng thờ ơ, cho đến khi muốn nghe nửa câu giải thích của ta, thậm chí chịu gặp ta. Lúc đó có người luôn bên cạnh nàng , kỳ chưa từng thích nàng, sao nàng có thể tin.

      Minh Lạc kéo góc áo của , thấp giọng : “ vương gia, tiểu nữ đương nhiên nguyện ý gả cho ngài, tiểu nữ giống như ngoại trừ vương gia thể tin bất cứ ai. Nhưng tại tiểu nữ muốn gặp vương gia chỉ có thể chờ ở đây, nếu vương gia muốn gặp tiểu nữ, tiểu nữ liền vĩnh viễn thể nhìn thấy ngài. Cho nên đối với vương gia tiểu nữ phải cẩn thận từng li từng tý, sợ ngài tức giận.”

      Chỉ có người sủng ái ngươi cách có nguyên tắc ngươi mới có thể tùy hứng.

      Chỉ có hài tử được phụ mẫu chiều lớn lên mới có thể khí thế hùng hồn, Minh Lạc cười lên rất đẹp, làm lòng người khác ấm áp, rất giống phụ thân nàng, nếu phụ thân nàng qua đời, nàng lớn lên như bây giờ, nơm nớp lo sợ.

      Trong lòng Triệu Thành như có gai, đau nhức, xấu hổ day dứt, ôm nàng, sờ lên tóc nàng, : “ a Lạc, coi như ta tức giận, nàng cũng cần cẩn thận từng li từng tý, càng cần lo lắng gặp được ta, chỉ cần chuyện ta đáp ứng nàng nhất định làm được. ta tức giận chỉ vì ta quan tâm nàng mà thôi.”

      Câu cuối cùng Triệu Thành vô cùng gian nan, Minh Lạc nghe được cũng bị giật mình. Nàng nhịn được giương mắt nhìn chằm chằm, hoài nghi mình có nghe nhầm hay .

      ra nàng luôn điều chỉnh mình, thử nghiệm tìm kiếm phương thức sống chung với , phòng ngừa dẫm vào vết xe đổ kiếp trước. sau đó nàng chậm rãi phát phương thức sống chung với ra rất đơn giản nhưng đôi khi cũng rất khó khăn, chính là đơn giản ngay thẳng, kiên trì, mặt dày mày dạn, muốn gì thẳng, đơn giản, ngay thẳng đến thô bạo.

      ngoan lệ, tâm tư sâu hơn người, muốn gì trực tiếp với còn hữu hiệu hơn cong cong vòng vòng, vì đại khái còn nhìn thấu ngươi hơn cả bản thân ngươi, chỉ có băng lãnh mà phải ôn nhu.

      Đương nhiên điều kiện là phải quan tâm ngươi, nếu đại khái chính là tìm chết.

      Hai mắt Minh Lạc tỏa sáng trừng Triệu Thành, Triệu Thành lập tức cảm thấy lời nàng vừa là khách sáo với mình, nhất thời cảm thấy có chút tức giận, nhất thời lại cảm thấy kinh hỉ, vì nàng chịu để ý, nghĩ cách nửa nửa giả thăm dò mình, tự nhiên là vì nàng muốn xác nhận tâm ý của mình, cũng ngại để nàng biết tâm ý của mình, thậm chí ngại để nàng biết càng nhiều.cho nên lúc này khắc chế mình, kéo nàng vào ngực, sau đó đưa tay che đôi mắt thăm dò của nàng lại, cúi đầu cắn. môi của từ trước đến nay khô ráo, lúc này càng cực nóng, mà cắn nàng lại mềm mềm, thanh thanh lương lương, vừa mềm vừa say. Làm cho người ta muốn dừng được, chỉ cảm thấy đủ muốn càng nhiều.
      Kimanh1257, Suuuly, Tiểu Ưu Nhi10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :