1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên nhanh] Tra nam mau cút đi - Yêu Xuyên

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Grey Vũ

      Grey Vũ Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      32
      [​IMG]

      Tra nam mau cút
      Tác giả: Xuyên
      Thể loại: Xuyên Nhanh
      Tình trạng edit: Còn tiếp
      Raw: Tấn Giang
      Editor: Bốn Mươi Bảy

      Văn Án:
      Kẻ có tiền: Nếu phải khuôn mặt giống ấy, mà cũng xứng đứng bên cạnh tôi?

      Hoàng đế: Người đâu! Kéo ả phụ này ra ngoài chém!

      Ảnh đế: Bà đừng có mơ hão nữa .

      Vị hôn phu: mồi lửa thiêu chết cả nhà nàng, ta chỉ muốn báo thù, ta chỉ cần thiên hạ.

      Boss phản diện: Lương thiện phải thứ mà có thể có.

      Tổng giám đốc: Ngồi lên , chính tự động.

      Kha Thanh Di:… Đám nam cặn bã tụi bay! Coi bà đây thay nữ phụ báo thù rửa hận !

      Tác giả bất lương bị độc giả nguyền rủa, xuyên vào chính hố của mình tự ngược con trai ruột.

      ra đây là câu chuyện cũ về dàn nữ phụ giương đuốc tính thiêu chết tác giả.

      Mục Lục

      Chương 1
      I. Nữ phụ thế thân
      •●• Chương 2 •●• Chương 3 •●• Chương 4 •●• Chương 5 •●• Chương 6 •●• Chương 7 •●• Chương 8 •●• Chương 9 •●• Chương 10 •●• Chương 11 •●• Chương 12 •●•
      Last edited: 26/6/19
      lisa0801, B.Cat, 19004 others thích bài này.

    2. Grey Vũ

      Grey Vũ Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      32
      Chương 1: Tác giả vô lương

      “Thanh Phong Tương, bị người ta mở topic nguyền rủa Tieba kìa ~ xem hả?”

      Kha Thanh Di vừa mới mới nhấn esc thoát full-screen sau khi xem anime thấy bạn gửi tin nhắn tới, hơn nữa còn rất nhiệt tình mà bổ sung link tới thẳng topic đó.

      Cái quỷ gì đây? bị nguyền rủa ấy hả?

      Vừa lúc rảnh rỗi, Kha Thanh Di nhàn nhã mà nhấn vào link đó để nhìn xem rốt cuộc là người nào nhàm chán tới vậy.

      Ngay sau đó là giao diện topic, tiêu đề đột ngột viết 【Nguyền rủa Thanh Phong Khả Khả xuyên thành nữ phụ trong truyện của ta! 】

      “Phụt” Kha Thanh Di nhìn thấy tiêu đề bèn cười sặc lên, thầm nghĩ topic này sao mà ngớ ngẩn ghê, hẳn là học sinh tiểu học viết rồi.

      Chậc chậc, trẻ con bây giờ đều trung nhị (*) như vậy sao?

      (*) Chỉ những người có ý thức về “cái tôi” quá mạnh, cuồng vọng, cảm thấy được ai thấu hiểu, là những người “hình thành giá trị quan nhưng chưa thoát khỏi những tư tưởng ấu trĩ” – Baidu

      Thanh Phong Khả Khả là bút danh viết truyện của Kha Thanh Di ở Tieba, nhưng là tại xài tới nữa.

      Kha Thanh Di từng dùng bút danh này, từ tiểu học bắt đầu đào cái hố nào đó Tieba sau đấy viết đến tận ngày học cấp ba, từ tay bút tiếng tăm cho tới nhân vật làm mưa làm gió Tieba. Chẳng qua sau này trở thành hủ, muốn viết truyện ngôn tình nữa nên quyết định thông báo ngừng viết cuối năm cấp hai.

      Xem lại truyện viết ở Tieba, từng bộ từng bộ đều là hố, tính tính chút lên đến ba con số, nhưng mà nhiều năm như thế vẫn chưa có truyện nào kết thúc cả, đây cũng coi như là loại thành tựu.

      Truyện của có vui có buồn, nhưng bất luận nam nữ chính có ở bên nhau hay , nữ phụ đều bị ngược đến chết sống lại, ngược nữ phụ tới thoải mái lại cảm thấy vô vị, truyện cứ thế bị bỏ quên.

      Thù với chả oán!

      Có thể là tác giả vô lương cực phẩm chuyên đào hố nhưng thèm lấp!!!

      Sau khi dừng viết truyện, Kha Thanh Di thường thường xem lại đoạn lịch sử đen tối này của mình, xem lại bút lực non nớt lúc trước, cốt truyện máu chó đến buồn cười bèn ôm bụng cười to, nhưng cùng lúc lại cũng hiểu nổi cái đam mê thích ngược nữ phụ này của mình hồi xưa.

      Đại khái là hồi xem phim truyền hình máu chó nhiều quá, cái cảm xúc khó chịu với nữ phụ độc ác xả ra được bèn phát tiết trong truyện.

      Thế nhưng những câu chuyện được viết lúc còn niên thiếu vô tri thể nào sửa, nếu có thể sửa, cũng chẳng ngại quay lại sửa cho các nữ phụ ấy kết cục khiến họ nở mày nở mặt đâu.

      cứ thế xem tiếp topic nguyền rủa kia, phát người đọc còn ít, hồi trăm, topic cũng sang luôn trang sau rồi, phần lớn đều phụ họa tỏ ý đồng tình với quan điểm của chủ topic.

      Ái chà, ai cũng bất bình thay nữ phụ vậy hả?

      Kha Thanh Di cũng phải người thích để ý mấy chuyện thế này, ngược lại càng nhiều người bình luận càng vui. Tại sao lại vui chứ? Hồi nhiều chẳng phải có nghĩa là độc giả của nhiều hay sao? Độc giả càng ai oán chẳng phải có nghĩa là truyện của khiến bọn họ ấn tượng hay sao?

      Nhìn độc giả căm phẫn vô cùng, Kha Thanh Di vui tới mức nghêu ngao hát.

      “Thanh Phong Khả Khả đúng là đại vương đào hố! Hành hạ nữ phụ xong liền bỏ chạy! Đúng là quá đáng mà!”

      “Nữ phụ trong truyện xxx rất đáng thương! Quỳ cầu Thanh Phong đại đại trở về viết cho ấy kết cục tốt!”

      “Ghét nhất tra nam tiện nữ, may mà ả viết nữa, nếu tôi muốn ả ta cút ra giới viết truyện.”

      “Hố vương! Mẹ kế của nữ phụ! Nếu bà mà lấp hố có tin kiếp sau thành nữ phụ trong truyện của mình hả!”

      “Thanh Phong Khả Khả! Nguyền rủa xuyên thành nữ phụ trong truyện của mình!”

      “Thanh Phong Khả Khả! Nguyền rủa xuyên thành nữ phụ trong truyện của mình!”

      “Thanh Phong Khả Khả! Nguyền rủa xuyên thành nữ phụ trong truyện của mình!”

      “Thanh Phong Khả Khả! Nguyền rủa xuyên thành nữ phụ trong truyện của mình!”



      Lật tới trang sau ngờ mỗi comment đều là câu kia, thành đội ngũ vô cùng chỉnh tề.

      Kha Thanh Di với dây thần kinh ổn định lắm vui vẻ đăng nhập tài khoản, hồi câu đầu tiên sau khi topic này được mở ra hai năm.

      “Hi ~ nhóm tiểu thụ bé o(* ̄▽ ̄*)ブ nếu tôi xuyên thành nữ phụ mình tạo ra, tôi chắc chắn khiến tra nam cút , để nữ phụ nghịch tập, sáng tạo ra hình tượng ngầu lòi thể chê! Chẳng qua thế rồi, các bạn đọc cần tiếp tục rối rắm với cái chuyện thực tế này nha ~~~ tôi ngủ đây ~~ ngủ ngon ~~ moah moah!”

      Sau khi hồi xong, Kha Thanh Di sung sướng tắt máy, chuẩn bị tắm rửa ngủ.

      Chờ hôm nào rảnh liền tìm mấy cái hố trước kia phát triển tiếp là được.

      là thông minh làm sao!
      Chôm chôm, B.Cat, 19005 others thích bài này.

    3. Grey Vũ

      Grey Vũ Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      32
      Chương 2: Nữ phụ thế thân (1)

      Đêm đó, Kha Thanh Di vốn dĩ ít khi nằm mơ lần đầu tiên mơ thấy giấc mơ rất kì quái cách ràng.

      Mọi thanh trong mộng đều vô cùng tĩnh lặng, lẻ loi ngồi băng ghế, chỉ có luồng ánh sáng chiếu từ đầu xuống, trừ đó ra xung quanh đều là màu đen như mực.

      Kha Thanh Di ngạc nhiên nhìn xung quanh bỗng nhiên có cơn gió lạnh thổi qua khiến lạnh sống lưng, lại lần nữa mở mắt, trong mộng còn mình .

      Hàng trăm người xa lạ mặc áo choàng màu vàng nhạt quây xung quanh , tất cả đều đứng ngoài vòng sáng. Mỗi người đều giơ lên cây đuốc cháy, phải lửa đỏ, mà là màu lam, nhìn qua vô cùng u ám.

      Tuy rằng thấy mặt những người đó nhưng Kha Thanh Di có thể cảm nhận được họ nhìn chằm chằm, tuy gan lớn cũng theo bản năng mà rụt đầu, cả người lạnh lẽo.

      “Kha Thanh Di, chứ?”

      giọng nữ trong trẻo chợt vang lên giữa đám người, giọng điệu lạnh lùng, thậm chí còn mang chút oán hận, người đó chất vấn Kha Thanh Di.

      Kha Thanh Di nhìn đám người mặc bộ đồ y hệt nhau, khuôn mặt đều đen như mực, cơ bản là biết ai vừa với mình.

      nuốt nước miếng, yếu ớt hỏi, “? Tôi cái gì?”

      , nếu xuyên thành nữ phụ trong truyện của mình, thay đổi vận mệnh bi tham của họ!” Lần này là giọng nữ ngọt ngào vang lên, uyển chuyển như chim hoàng , thanh thúy tựa tiếng chuông gió.

      “Ơ… Đúng là tôi , mới gần đây thôi.”

      lòng ăn năn sao?” Lần này lại là giọng dịu dàng như nước.

      Ăn năn?

      Kha Thanh Di khó hiểu sờ sờ đầu, “Mấy người là ai? Đây là đâu?”

      “Chúng tôi? Hừ hừ…”

      Lần này phải chỉ là giọng của người, mà là của cả nhóm phụ nữ, có trong trẻo lạnh lùng, có yểu điệu, có sang sảng, có chói tai, tất cả đều hỗn tạp với nhau, họ trăm miệng lời cười lạnh, khiến người sởn tóc gáy.

      “Chúng tôi là nữ phụ từng bị ngược nha, Kha Thanh Di!”

      Kha Thanh Di bị cảnh tượng này dọa sợ tới mức lăn khỏi ghế.

      nhìn cây đuốc xanh thẳm, sững sờ : “Cây đuốc của mấy người… để thiêu tôi hả? … Nhưng… nhưng… nhưng… Tôi cũng là FA mà!! Mấy người muốn thiêu thiêu nữ chính !!”

      Nhóm nữ phụ im lặng vài giây mới bình tĩnh trả lời, “ nghĩ nhiều quá, đuốc là để chiếu sáng.”

      “…” Dùng để chiếu sáng mà khí thế này, giọng điệu này sao!

      Tôi học ít, mấy người đừng gạt tôi!

      Chùm sáng đầu đột nhiên thu hẹp lại, nhóm nữ phụ tiến lên hai bước vây quanh , họ hùng hổ , “Kha Thanh Di, bọn tôi cho cơ hội để lập công cuộc tội!”

      “Lập công… chuộc tội?”

      xuyên thành bọn tôi, thay đổi kết cục cho bọn tôi, ngược tra nam thay chúng tôi!” Giọng điệu của nhóm nữ phụ đều mang theo chút u oán và phẫn hận nhạt nhẽo, “Chuyển biến xong kết cục, mới có thể bước sang quyển sách tiếp theo!”

      “Chờ !” Kha Thanh Di trợn mắt, “Tôi đào hố hơn trăm quyển, lẽ nào phải xuyên cả thảy trăm quyển hả?"

      “Hừ hừ hừ, cái này… xem biểu của !”

      Kha Thanh Di nghe xong liền đau đầu, lại dường như nghĩ gì đó, thả lỏng, “Chắc chắn là tôi nằm mơ, các người đều là cảnh được sinh ra sau khi tôi nhìn thấy cái topic nguyền rủa kia, tôi tỉnh ngủ là hết rồi.”

      Tất cả đều là giả, phải sợ!

      “Ha ha, có thể thử lần.” Đoàn người dần dần lui về sau, ánh lửa chập chờn từ từ biến mất trong bóng đêm, “Tác giả dấu ơi, chúc thuận buồm xuôi gió.”

      “Thần kinh.” Kha Thanh Di lườm lườm, dựa vào băng ghế nhắm mắt lại.

      thông minh như vậy, chắc chắn bị giấc mộng lừa đâu.

      Thông minh… thông minh cái lông á!!

      Lần thứ ba Kha Thanh Di từ giường đứng lên phát hết thảy cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào lần đầu cơ hồ sụp đổ, đành phải bắt đầu tin tất cả cảnh trong mộng đều là .

      Giờ khắc này ngồi chiếc giường kingsize đôi, căn phòng rộng rãi tráng lệ, nhà thậm chí chỉ to bằng nửa cái phòng này thôi.

      lại vô lực rời khỏi giường, ngồi đối diện với chiếc gương ở tủ đầu giường, cái cảm giác kinh ngạc như gặp ma lúc lần đầu soi gương còn nữa, bình tĩnh nhìn khuôn mặt xa lạ trong giương, hơi hơi hoảng hốt.

      Khuôn mặt tròn thành mặt trái xoan, sân bay thành đồi núi, có cảm giác chẳng khác gì mới phẫu thuật thẩm mĩ từ Hàn Quốc hoặc là Thái Lan về, siêu cấp đáng .

      Khuôn mặt trong gương thanh tú động lòng người, mái tóc đen rối tung, khóe mắt hơi khép hờ, môi mỏng cong lên, nhìn qua có chút bạc bẽo.

      Chẳng qua chỉ với cái gương mặt này, Kha Thanh Di hiển nhiên có khả năng nhớ ra đây là nữ phụ nào.

      Chợt cửa phòng bị gõ vang, giọng nam trung niên cung kính vang lên: “ Nhược Nhu, điểm tâm chuẩn bị xong rồi, muốn xuống lầu ăn hay ăn trong phòng?”

      Kha Thanh Di hơi hoảng hốt biết trả lời ra sao.

      Người đàn ông đứng ngoài lại gõ cửa, “ Nhược Thu? tỉnh chưa?”

      Nhược Thu? Cái tên này nghe quen quen.

      Kha Thanh Di cố giữ bình tĩnh rồi mới mở miệng đáp, “Cháu hơi khó chịu chút, chờ lát nữa xuống ăn sau.”

      Người đàn ông đó nghe vậy bèn ân cần hỏi, “ Nhược Thu khó chịu chỗ nào thế? Có cần báo cho cậu chủ ?”

      Cậu chủ? Cậu chủ nào?

      Nữ phụ dấu ơi, ít nhất phải cho tôi biết ít thông tin về cái truyện này chứ, đánh giá năng lực ghi nhớ của tác giả cao quá rồi đấy.

      Kha Thanh Di ngơ ngác trả lời, “Đừng quấy rầy ấy, cháu thay đồ xong rồi xuống ngay đây.”

      Người đàn ông do dự trong chốc lát mới trả lời: “Vâng.”

      Đây hẳn là quản gia của nơi này.

      Chờ tới khi quản gia rời , Kha Thanh Di mới mở tủ quần áo ra thay đồ.

      Tủ quần áo trong phòng ngủ dài tới mức có tận hai mươi cửa tủ, trong đó có đủ kiểu trang phục quý giá, đa số là sắc màu rực rỡ, kiểu dáng xinh đẹp hoạt bát. Chỉ có cái tủ bên cửa mở, trong đó có ba bốn món đồ gam màu lạnh, còn có bộ đồ đồng phục.

      Kha Thanh Di thay chiếc váy đen xám đơn giản, thiếu nữ trong gương cùng lắm mới đôi mươi, vóc người cao mảnh khảnh, trông cực kỳ yếu ớt, ấy khẽ nhăn mày càng khiến vẻ bạc bẽo ra ràng.

      Ngay trong lúc nhìn chăm chú vào bản thân trong kính vô số hình ảnh tựa đèn cù lên ở trước mắt, ký ức bay tán loạn hợp thành dòng nước lũ vọt tới chỗ .

      Sau khi tiếp thu kí ức của Nhược Thu, Kha Thanh Di cong môi mỉm cười.

      ra là câu truyện này à…

      Nhược Thu, hận tôi đến mức nào nha, nếu phải tôi mặc nhầm đồ có lẽ cũng chia sẻ kí ức cho tôi đâu nhỉ.

      Chẳng qua là ở trong mơ, nhóm nữ phụ có muốn xuyên tới mấy cái hố đào trước đây, trời ạ… phải xuyên bao nhiêu lần mới về nhà được đây?

      Nghĩ tới đây Kha Thanh Di bèn đau đầu, sớm biết hôm nay phải ăn trái đắng năm đó cớ gì mà đào hố làm chi!

      Đúng là nên trêu chọc nữ phụ mà!

      Quên , mấy chuyện này quan trọng, hoàn thành tốt cái truyện này mới quan trọng.

      Kha Thanh di với mạch não bất thường kia nhanh chóng thông suốt, còn nghĩ cứ coi đây như trò chơi cũng thú vị đấy, thế nên rất nhanh chóng phấn chấn trở lại.

      mặc bộ này xuống lầu, quả nhiên thấy quản gia kinh ngạc nhìn mình.

      Ông cung kính kéo ghế ra cho rồi bưng lên bữa sáng kiểu Tây, giọng , “ Nhược Thu, hôm nay cậu chủ muốn qua đây, chờ lát nữa nên thay đồ hơn.”

      Kha Thanh Di , “ cần, cháu thích mặc kiểu này.”

      Quản gia cau mày , “ Nhược Thu, nếu để cậu chủ nhìn ăn mặc thế này chắc chắn vui, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mất thôi.”

      Kha Thanh Di , “Chú Lý, chú đừng khuyên cháu, cháu tự có ý định của mình.”

      Quản gia nhìn Kha Thanh Di thở dài. Ông làm việc cho nhà họ Phương ba mươi năm, từ khi cậu chủ phái ông tới đây chăm sóc Nhược Thu, ông vẫn luôn lo lắng chăm sóc Nhược Thu như con ruột của mình.

      Ông cũng bất bình khi thấy Nhược Thu bị tổn thương, cũng giận Phương Sâm Dịch sớm nắng chiều mưa, nhưng ông có cách nào ra mặt thay cho Nhược Thu, bởi cả nhà ông từ già đến trẻ đều sống nhờ vào nhà họ Phương, thậm chí chính Nhược Thu cũng phải nhờ Phương Sâm Dịch mới có tiền để học hành ăn mặc.

      Ba giờ chiều, đại thiếu gia nhà họ Phương cuối cùng cũng tới.

      Phương Sâm Dịch vừa vào nhà thấy Kha Thanh Di ngồi ghế mây bên bậu cửa sổ đọc sách, mặc chiếc váy dài màu xám đen đơn giản có họa tiết gì khác. Mái tóc đen tuyền của thiếu nữ được búi lên, lộ ra cần cổ mảnh khảnh trắng nõn, rất gầy, nhưng khung xương chút nào, bờ vai gầy yếu nhưng đẹp đẽ.

      ấy thờ ơ mà lật sách, ngón tay thon dài, vẻ mặt hờ hững. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, viền lên ngũ quan xinh đẹp của đường sáng khiến càng thêm dịu dàng điềm tĩnh.

      Phương Sâm Dịch cơ hồ nhìn tới ngây dại, cho tới tận khi quản gia chào mới tỉnh lại.

      Vừa nãy thậm chí có chút rung động, dường như có cây leo màu xanh víu vào lòng .

      Ở chung với thiếu nữ này bốn năm, đây lại là lần đầu tiên rung động điểm khác người kia của ấy.

      Nghe thấy tiếng của quản gia, Kha Thanh Di mới để ý Phương Sâm Dịch tới. đứng lên mà chỉ gập sách lại, quay đầu nhìn Phương Sâm Dịch, nhạt nhẽo cười, “Cậu Phương.”

      Điềm tĩnh nhưng diễm lệ, lại như mùi hương lạnh lùng của hoa mai.

      Phương Sâm Dịch ngẩn người, cảm xúc táo bạo với đối phương cũng tắt phân nửa, về phía trước, thuận tay cầm lấy cuốn sách ban nãy Kha Thanh Di đọc, nhìn thấy tên sách bèn mỉa mai cười, “A, kinh tế học? Đây là sách mà nên đọc à?”

      Từ đầu tới cuối Kha Thanh Di vẫn mỉm cười, giọng điệu chút dao động, “Đúng thế, trong mắt cậu Phương, Lam thích đọc cái gì tôi cũng nhất định phải thích thứ đó. Thế nên theo lí mà , tôi hẳn là nên đọc mấy cuốn văn học nhỉ.”

      Tuy rằng mỗi lời của Kha Thanh Di đều là , thế nhưng hiểu sao lại khiến Phương Sâm Dịch cảm thấy bực bội, hung hăng ném sách vào mặt Kha Thanh Di, lạnh lùng , “Biết là tốt rồi.”

      Sách bìa cứng, gáy đập trúng vào trán Kha Thanh Di khiến xước da chảy máu.

      Kha Thanh Di nhịn đau lên tiếng, chỉ là thầm ghi hận Phương Sâm Dịch: Nam chính cái cmn nhà ông, tự tìm đường chết cấm trách bà mẹ kế này nhé, lần này bà nhịn, lần sau bà phải tát mài tàn phế!!!
      Chôm chôm, B.Cat, 19003 others thích bài này.

    4. Grey Vũ

      Grey Vũ Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      32
      Chương 3: Nữ phụ thế thân (2)

      Quản gia thấy thế, vội vàng hộ Kha Thanh Di: “Cậu chủ, Nhược Thu hôm qua thoải mái lắm, cậu cũng đừng quá…”

      “Chú Lý.” Kha Thanh Di lạnh nhạt ngắt lời quản gia, “Cháu sao, cậu Phương dạy dỗ sai, là cháu quên thân phận của mình.”

      Phương Sâm Dịch hơi ngạc nhiên nhìn Kha Thanh Di, nếu là trước đây, Hứa Nhược Thu chắc chắn nương đề tài này mà tới chuyện của mình rồi sau đó khóc tới đứt ruột đứt gan.

      Thế nhưng lần này lại , ngược lại còn yên tĩnh đến đáng sợ.

      chỉ thấy thiếu nữ rũ mắt, lông mi như quạt, đầu hơi cúi xuống tạo ra bóng ma nhàn nhạt tô điểm cho khóe mắt bạc bẽo, lại mơ hồ lộ ra kiêu ngạo lạnh lùng. Làn da của trắng nõn, dấu đỏ trán nhìn mà ghê, khiến Phương Sâm Dịch bỗng giật mình, vậy mà lại cảm thấy thương hại .

      Hoàn toàn biết Kha Thanh Di thầm ghi hận mình.

      Phương Sâm Dịch, đại thiếu gia nhà họ Phương, năm nay 26 tuổi, huyết khí phương cương (*), tính cách ngang ngược.

      (*) Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

      Thế nhưng thiên chi kiêu tử như vậy lại thầm mến thanh mai Lam Tinh Tiêu hơn bốn năm tuổi, tình cảm chưa kịp ra ý trung nhân bị em trai ruột của mình tỏ tình trước, từ đó hai người trở thành đôi trai tài sắc.

      Tuy rằng Phương Sâm Dịch phải luôn luôn chiều chuộng em trai mình, nhưng dù sao cũng là con trai cả của gia tộc, nếu tranh giành người phụ nữ với em trai mình chỉ nát thanh danh, mà còn sợ nếu hai em mâu thuẫn dẫn tới đối thủ cạnh tranh thương trường thừa cơ mà tới.

      Đủ loại băn khoăn khiến thể thừa cơ chen vào hai người họ, chỉ có thể mực yên lặng bảo vệ.

      Phương Sâm Dịch xưa nay thâm tình quý trọng nữ chính, nhưng lại vô cùng bạc tình bạc nghĩa với nữ phụ Hứa Nhược Thu.

      Bốn năm trước, Phương Sâm Dịch gặp Hứa Nhược Thu.

      Thời thơ ấu, cha mẹ của Hứa Nhược Thu quá nghèo, hai người họ cũng vì chuyện tiền bạc mà cãi nhau dẫn đến cùng nhảy lầu tự tử, khiến Hứa Nhược Thu trở thành đứa trẻ bơ vơ nơi nương tựa, đồng thời để lại cho bé bóng ma thể thoát khỏi, sau khi bị đám gọi là thân thích đá qua đá lại, rốt cuộc cũng vào nhi viện.

      Nếu là nữ chính, có lẽ trở thành thiếu nữ chăm chỉ cố gắng hướng về phía trước.

      Nhưng , tâm lý của ngày càng trở lên vặn vẹo, lòng dạ hẹp hòi, hiếu thắng lại hay ghen tị, giỏi tính kế, luôn tỏ ra lạnh lùng thản nhiên, nhưng trong lòng lại căm ghét đến chết tình cảnh bần cùng và tầm thường của mình.

      Năm mười sáu tuổi, nhờ gương mặt khá giống Lam tinh Tiêu, may mắn được đại thiếu gia nhà họ Phương để mắt tới, được ra khỏi nhi viện, vào căn biệt thự hai tầng này rồi vượt qua cuộc sống cơm ngon áo đẹp mà hằng mơ ước, còn được tài trợ học phí, có thể học trường cấp ba tốt nhất, thi vào trường đại học trong mơ.

      bèn tìm cách đùa bỡn Phương Sâm Dịch mong được ta chú ý tới, tìm đủ biện pháp để giành được thích của ta.

      Vắt óc nghĩ đủ kế sách như vậy, chỉ bởi mong muốn được sống tiếp cuộc sống tốt, mà còn vì –

      người đàn ông tuấn trưởng thành này.

      Nhưng ngay từ đầu Hứa Nhược Thu cũng biết Phương Sâm Dịch chỉ coi mình là thế thân của Lam Tinh Tiêu, cho nên sống cuộc sống vô cùng hạnh phúc, thế nhưng Hứa Nhược Thũ mãi mãi hiểu tại sao Phương Sâm Dịch luôn vừa ý với đủ loại thói quen và hành động của mình, cầu phải thay đổi phong cách quần áo, thay đổi hứng thú và sở thích, thay đổi cách biểu đạt tâm tình của mình, thay đổi giọng điệu chuyện và cách ăn .

      Sau đó mới biết, hết thảy là vì trừ việc khuôn mặt này chẳng có chỗ nào giống Lam Tinh Tiêu, cho nên hiển nhiên khiến Phương Sâm Dịch chán ghét.

      từng đau lòng, từng tuyệt vọng, nhưng cuối cùng vẫn uất ức cố gắng đạt tới kỳ vọng của Phương Sâm Dịch, thế nhưng dẫu mặc những chiếc váy rực rỡ, trong lòng trời lại đổ mưa, kể cả khi đọc những cuốn tiểu thuyết lãng mạn phương Tây, lại chỉ thấy gió thu lạnh lùng.

      ép chính mình trở lên cười, nhưng khuôn mặt lạnh lùng bất tận của Hứa Nhược Thu chỉ càng khiến nhìn thêm lạnh nhạt, hề giống Lam Tinh Tiêu chỉ cần cười rực rỡ như vầng thái dương.

      Điểm này khiến Phương Sâm Dịch rất vui, thậm chí còn , chờ thêm nửa năm nữa đưa Hứa Nhược Thu phẫu thuật thẩm mĩ, sửa lại khóe mắt.

      Nhược Thu rất sợ.

      sợ chờ tới lúc bề ngoài của mình và Lam Tinh Tiêu chẳng còn khác nhau nữa, Phương Sâm Dịch lại thất vọng nhận ra, và Lam Tinh Tiêu căn bản là hai người khác nhau.

      Thế nhưng, cho tới lúc đó, bề ngoài của là của người khác, nội tâm cũng là người khác.

      Vậy là ai đây? Là Lam Tinh Tiêu hay Hứa Nhược Thu?

      Cũng hoặc… phải là cả hai, chỉ là cái xác hồn.

      Mờ mịt đau khổ, bắt đầu căm ghét, hận thù Lam Tinh Tiêu.

      Cứ thế, sinh ra suy nghĩ: Chỉ cần Lam Tinh Tiêu biến mất, vậy Phương Sâm Dịch cũng cần tiếp tục đợi nữa, còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lờ điểm khác nhau giữa mình và Lam Tinh Tiêu, tiếp thu chính mình.

      Chỉ cần Lam Tinh Tiêu chết Hứa Nhược Thu hạnh phúc, trong lòng người đó chân chân chính chính khắc ghi tên .

      Đương nhiên, trong những cuốn tiểu thuyết bình thường, mỗi nữ phụ từng hành hạ nữ chính đều kết cục tốt đẹp, kết cục tốt chút bị nữ chính cảm hóa, quay đầu là bờ, tẩy trắng xong lòng chúc nam nữ chính hạnh phúc, từ đây cũng biến mất khỏi tầm nhìn của độc giả.

      Nhưng Kha Thanh Di vốn có biệt danh “Mẹ kế của nữ phụ” lại thích viết vậy, cho nên sau khi ngược nữ phụ thảm hại xong, liền nghêu ngao hát rồi bỏ hố, thậm chí ngay cả lần hối cải làm người mới cũng cho nữ phụ.

      Khó trách bị độc giả nguyền rủa, bị nhóm nữ phụ đốt đuốc tới chất vấn…

      Chẳng qua giờ Kha Thanh Di hồi tâm chuyển ý rồi, muốn ra tay thay nữ phụ, ngược chết tra nam.

      Kỳ thực cũng phải hoàn toàn chú ý tới Phương Sâm Dịch thất thần nhìn mình, bằng trực giác của tác giả đây, trong lòng Phương Sâm Dịch cũng phải có chút cảm giác gì với Hứa Nhược Thu.

      Nếu , ta hoàn toàn có thể ra đường cái nhặt người có tính cách giống hệt Lam Tinh Tiêu, sau đó trực tiếp mang ta phẫu thuật thẩm mĩ từ đầu đến chân.

      Hừ, Phương Sâm Dịch, chờ tôi tưới cho dây leo trong lòng từ từ lớn lên, trở thành bụi gai, cuốn lấy trái tim nhả máu để thành hoa hồng diễm lệ.

      Nữ phụ nhà bà phải tới đỉnh cao nhân sinh!!

      Kha Thanh Di nghĩ vậy, nhưng khuôn mặt vẫn là nụ cười đổi. chậm rãi đứng dậy, từ lời đến cử chỉ đều nhã nhặn đến thể bắt bẻ: “Cậu Phương chắc chướng mắt bộ đồ này của tôi nhỉ, để tôi lên lầu đổi lại.:

      “Đứng lại.”

      Phương Sâm Dịch vô ý thức mà giữ chặt tay Kha Thanh Di, đến khi ta nhận ra nắm lấy bàn tay gầy yếu của người kia. khựng lại đôi chút, trầm giọng : “ cần .”

      Hôm nay mới phát , Hứa Nhược Thu mặc đồ giống phong cách của Tinh Tiêu cũng chẳng khiến người ta phiền lòng đến vậy.

      Nụ cười của Kha Thanh Di vương chút châm chọc, “Cũng đúng, thời gian cậu Phương ném sách vào mặt tôi có lẽ nhanh hơn thời gian tôi lên lầu thay đồ đấy.”

      Phương Sâm Dịch tuyệt đối ngờ tới Kha Thanh Di câu như vậy, lập tức nổi cơn tam bành, “Ồ” đứng lên, nâng cằm Kha Thanh Di lên, hung tợn , “ dám ăn như vậy với tôi?”

      Quản gia đứng bên cạnh lạnh cả người, nhưng Kha Thanh Di lại suýt nữa cười ra tiếng.

      ra điệu bộ “Nâng cằm lên bằng ngón tay thon dài” của nam chính viết trong truyện lại có cái hiệu quả thế này nha!

      Móa a ha ha ha ha ha truất truất , cơ mà sao mà trung nhị dữ vậy.

      Nhìn thấy nụ cười dần dần được khuếch trương mặt Kha Thanh Di, Phương Sâm Dịch càng giận, ép tới trước mặt Kha Thanh Di, : “ cười cái gì!”

      Lúc này Kha Thanh Di mới ý thực được bản thân suýt nữa offline khỏi trạng thái diễn kịch bèn vội vàng quay về với kịch bản. chút sợ hãi mà nhìn thẳng Phương Sâm Dịch, : “Cậu Phương, người muốn tôi ngày nào cũng cười hì hì chẳng phải là cậu sao?”

      Phương Sâm Dịch nghiến răng nghiến lợi , “Hứa Nhược Thu, hôm nay làm sao vậy hả, não úng nước à?!”

      Cằm bị bóp tới đau nhức, Kha Thanh Di rũ mi mắt: “Cảm ơn quan tâm của cậu Phương, tôi sao hết, chỉ bỗng dưng nghĩ thông số chuyện thôi.”

      Thấy đối phương vì đau mà cau mày, Phương Sâm Dịch tự chủ giảm bớt lực tác dụng lên cằm , thế nhưng giọng diệu của vẫn vô cùng lạnh lùng, “Nghĩ thông cái gì?”

      Tới khi Kha Thanh Di giương mắt lên nhìn Phương Sâm Dịch lần nữa, thấy trong mắt chỉ có ảnh ngược bóng dáng chính mình, ngoài ra chẳng còn gì khác.

      ái mộ nồng nhiệt, bao dung đầy thiện ý, càng khổ sở và khát vọng thường ngày.

      Bình tĩnh tựa như người xa lạ.

      Kha Thanh Di nhạt nhẽo mở miệng : “Chẳng phải cậu Phương cầu tôi trở thành thế thân của Lam ư? thành vấn đề, nhiều năm vậy rồi, tôi cũng quen. Tôi mặc quần áo cậu Phương mua cho, đọc sách cậu đưa, món ăn thích nhất cũng là ô mai mà Lam , nhạc cụ thích nhất là piano, loài hoa thích nhất là hoa hướng dương, màu cam là màu tôi nhất…”

      mãi, chính cũng cười khẽ, “Vậy mà cậu ám chỉ tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng thể quên được, kỳ thực tôi thích ăn nho, thích nhạc cụ phương Tây, hoa tôi thích nhất ra là tường vi, tôi càng thích màu cam, tôi thích màu xanh đậm. Có điều, những việc chẳng chút ý nghĩa này cũng chỉ có tôi mới khó có thể quên được, dù sao ngay từ đầu, cậu Phương cũng đâu có quan tâm tôi thích thứ gì.”

      Phương Sâm Dịch giật giật khóe miệng, muốn cầu Kha Thanh Di câm miệng. Mỗi câu mỗi chữ của đối phương, hiểu sao, tựa như cây kim từ từ lẻn vào lòng , trông có vẻ vô hại, nhưng thực tế khiến trái tim rướm máu.

      chưa từng biết hóa ra thiếu nữ thích ăn nho, cũng chẳng hay ấy thích màu xanh đậm.

      thế, dường như hoàn toàn chẳng hay biết chút nào về Nhược thu.

      Cái loại tình huống bên nhau bốn năm lại phát hóa ra từ đầu tới cuối mình chưa từng hiểu người bên cạnh, hiển nhiên khiến đại thiếu gia nhà họ Phương hơi hoảng hốt.

      Kha Thanh Di nhanh chậm mà tiếp: “Là cậu Phương giúp tôi được học, cho tôi chỗ ăn chốn ở, tôi đội ơn đến chảy nước mắt, đừng làm thế thân, kể là làm trâu làm ngựa tôi cũng chối từ. Nhưng bây giờ tôi hơi mệt, người sao có thể vừa hoàn toàn biến thành người khác, vừa cố gắng bảo trì tình cảm lúc ban sơ đây? Chẳng phải rất mâu thuẫn hay sao.”

      Phương Sâm Dịch trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc muốn cái gì?”

      Kha Thanh Di cười đến vô lực: “Cậu Phương, cho tôi mấy ngày để lưu luyến bản thân , vì rất nhanh tôi, tôi có thể hoàn toàn buông tha cho chính bản thân mình, trở thành phục chế phẩm của Lam. Bởi vì…”

      “Tôi hoàn toàn buông bỏ tình cảm và hy vọng với cậu rồi, ngay sau khi chúng vỡ tới tan tành.”

      phải là Kha Thanh Di tính so với nam chính xem ai trung nhị hơn, càng phải báo trước hành động của chính mình.

      chỉ đơn giản cảm thấy những lời này của mình làm nam chính khó chịu mà thôi.

      muốn để nam chính bừng tỉnh nhận ra tình cảm với nữ phụ, nhưng tới khi phát , người sớm cất bước ra .

      Rốt cuộc được, mới là sảng khoái nhất.

      Điều mà muốn chính là đau khổ mà chính Phương Sâm Dịch cũng chú ý tới được bộc lộ ra ngoài.


      Spoil: Nữ phụ thành đôi với nam chính, nữ chính bị hắt nước bẩn, từ đầu đến cuối cơ bản là hành hạ tra nam chết sống lại. Xin cảm ơn.

      B.Cat, Hale205, linhdiep172 others thích bài này.

    5. Grey Vũ

      Grey Vũ Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      32
      Chương 4: Nữ phụ thế thân (3)

      Rốt cuộc ngày hôm đó ngoài dự kiến của Kha Thanh Di, tan rã trong vui. Phương Sâm Dịch bị phản dame quá đột ngột khiến trở tay kịp, tuyệt ngờ tới Hứa Nhược Thu bình thường ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng chỉ có mình ra những từ đau đớn trái tim người khác đến thế bằng giọng điệu bình tĩnh và khuôn mặt lạnh lùng đó.

      Cùng với chuyện hoàn toàn ngờ tới, vậy mà lại bị tổn thương.

      Phương Sâm Dịch vốn cho là, hỉ nộ ái ố của bản thân thiếu nữ hết thảy đều chẳng liên quan gì đến . Lòng quan tâm của chẳng qua là dành cho khuôn mặt giống người kia của , cho dù là cau mày hay cong miệng, đều nằm trong phạm vi cần quan tâm.

      Thế nhưng nghe thấy những lời của Hứa Nhược Thu, lại cảm thấy đau lòng, muốn ôm chặt lấy ấy, muốn ấy tiếp những lời như thế.

      Đại thiếu gia nhà họ Phương ai bì nổi lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt.

      hiểu được thiếu nữ vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt, lại càng hiểu nổi lòng mình.

      Sỡ dĩ Phương Sâm Dịch lựa chọn việc đóng sầm cửa lại mà rời , để lại thiếu nữ khiến đau đầu ở lại, dùng phẫn nộ và hung hăng cũng chỉ để che dấu cho chột dạ và mờ mịt của chính bản thân mà thôi.

      Ngày hôm sau quả nhiên Phương Sâm Dịch trở lại, tâm tình của Kha Thanh Di vậy mà chẳng bị ảnh hưởng chút nào, mừng rỡ đọc sách rồi ngủ nướng ngày, thuận tiện lục lọi ngăn kéo của Nhược Thu xem xem có vật gì có thể khiến sử dụng hoặc là nhớ lại thêm chút cốt truyện hay .

      Mẹ kế lần đầu pk tra nam, bà tác giả ngu xuẩn quả nhiên giành thắng lợi.

      ngày thanh thanh tĩnh tĩnh trôi qua, hết chủ nhật, Hứa Nhược Thu cần học.

      Cuối cùng cũng có thể ra khỏi ngôi nhà này khai thác bản đồ mới rồi, Kha Thanh Di chỉ nghĩ tới đó cảm thấy hơi kích động.

      Hứa Nhược Thu là cao tài sinh (*) ở đại học A, tuy rằng học phí do Phương Sâm Dịch chi trả nhưng hoàn toàn dựa vào thực lực của mình mà thi vào trường đại học A danh tiếng.

      (*) Cao tài sinh: chỉ người nhờ nỗ lực ở phương diện nào đó mà giành được thành tích nổi bật. Đặc biệt là trong học tập, nhờ nỗ lực mà thành tài.

      Lam Tinh Tiêu cũng là sinh viên đại học A, hơn nữa còn là đàn chị cùng khoa với Hứa Nhược Thu.

      ra với thành tích của Hứa Nhược Thu năm đó, hoàn toàn có thể báo danh khoa tài chính có điểm sàn cao nhất của đại học A, đây cũng là nguyện vọng của .

      Thế nhưng lại thể làm chủ được con đường sau này của cuộc đời mình.

      Lam Tinh Tiêu học ngôn ngữ Hán, cho nên cũng chỉ có thể chọn ngôn ngữ Hán.

      là cái bóng của Lam Tinh Tiêu, là thế thân, là kẻ bắt chước, là bản sao.

      Phương Sâm Dịch sao có thể cho phép lựa chọn con đường theo ý chí của bản thân, rồi con đường hoàn toàn khác với “bản gốc”.

      Ngay cả việc đọc cuốn sách thực thấy hứng thú cũng thể.

      Buổi sáng thứ hai kín tiết, lúc tan học là 12h30. Kha Thanh Di chuẩn bị chen chúc ăn cơm ở canteen thấy người vóc dáng cao to đeo cặp sách ở sau lưng đứng ở cửa phòng, ta đứng giữa làn người rời khỏi lớp có vẻ rất nổi bật.

      Trực giác của Kha Thanh Di cho biết, nam sinh này tới tìm mình.

      Quả nhiên, chờ tới khi Kha Thanh Di ra tới cửa, người kia bèn sáng mắt, nhàng , “Nhược Thu, mình ăn cùng nhau nhé?”

      Nữ sinh xung quanh GATO nhìn Kha Thanh Di.

      Nhận thấy những ánh mắt tốt đẹp cho lắm, Kha Thanh Di ho khan , “Ra cổng trường rồi .”

      biết nam sinh này là ai, ký ức của Hứa Nhược Thu cho biết.

      , hơi giật mình tẹo…

      Đờ mờ nam phụ số ba pháo hôi ngu xuẩn sao lại đẹp trai như vậy ấm áp rực rỡ như vậy a a a a! Đôi mắt đào hoa biết cười kia quả thực khiến cho trái tim thiếu nữ của chịu nổi mà! Vạn tiễn xuyên tâm! Thần tình Cupid ơi!!!

      Mọe nó được, thể bảo trì khuôn mặt lạnh lùng được, muốn cười quá.

      Thế nhưng vẫn nhanh trí nhịn xuống.

      Lâm Triết Dương nhìn Kha Thanh Di, quan tâm : “Nhược Thu, em thoải mái hả? Nhìn em có vẻ rất đau.”

      “… Tôi sao.”

      Lâm Triết Dương lái xe tới nhà hàng Tây cao cấp cách trường học xa lắm.

      Dọc đường , tỏ ra cực kì hưng phấn, ngừng chuyện với Kha Thanh Di, thậm chí nhiều tới mức chẳng khác nào lảm nhảm mình. Kha Thanh Di ngồi ở ghế phụ im lặng lắng nghe, mười câu mới trả lời câu, cố gắng đối xử với Lâm Triết Dương như Hứa Nhược Thu từng.

      Lúc xuống xe, Lâm Triết Dương xin lỗi Kha Thanh Di, “Xin lỗi Nhược Thu, có phải ồn ào quá ? Nhưng mà vui lắm, bởi vì… bởi vì hôm nay là lần đầu tiên em đồng ý ăn với , còn ngồi ở ghế phụ cạnh nữa! có chết cũng thay xe mới đâu! Kể cả thay cũng thay luôn cái ghế phụ này sang!”

      “…”

      Dại vừa thôi ba!

      Lâm Triết Dương cực kỳ khôi ngô, mày kiếm lãng mục, mũi cao thẳng, đôi mắt đào hoa lấp lánh ý cười khiến lúc cười rộ lên hết sức đẹp, thua kém Phương Sâm Dịch chút nào.

      Gia thế Lâm Triết Dương cũng kém cạnh nam chính. Nhà họ Lâm và nhà họ Phương đều là gia tộc lớn quyền thế ở thành phố A, đều có tiền có thế, mà Lâm Triết Dương là con trai nhà họ Lâm, từ khi sinh ra ngậm thìa vàng, ngay từ còn được người nhà cực kì nuông chiều, sống trong nhung lụa.

      Vậy mà cậu ấm muốn gì có đó như vậy, lại khăng khăng mực với Hứa Nhược Thu.

      Nhưng trong lòng Hứa Nhược Thu chỉ có Phương Sâm Dịch.

      Trong truyện của Kha Thanh Di, sau này Hứa Nhược Thu lợi dụng tình cảm của Lâm Triết Dương mà mượn đao giết người, khiến Lâm Triết Dương ngừng thay ấy hãm hại Lam Tinh Tiêu.

      Nếu với người quyền thế như Hứa Nhược Thu sao có thể tiêu tiền tìm người hãm hại nữ chính cho được.

      Lúc ăn cơm Kha Thanh Di lời nào, Lâm Triết Dương cũng nhẫn nhịn im lặng hồi lâu.

      Chờ đến khi sắp ăn xong, Lâm Triết dương mới vừa cười vừa câu đầu tiên bàn ăn, “Nhược Thu, dạ hội hôm thứ sáu em chuẩn bị xong chưa?”

      Kha Thanh Di sửng sốt: “Dạ hội?”

      Lâm Triết Dương cũng sững sờ: “Chẳng lẽ em quên rồi hả, thứ sáu hội học sinh tổ chức đêm dạ hội, em còn đồng ý đàn dương cầm mở màn mà?”

      “…Suýt nữa quên mất.”

      Bản thân Kha Thanh Di cũng phải hoàn toàn mù nhạc, nếu cũng viết nữ chính am hiểu nhạc cụ.

      Nhưng mà… trời ơi chỉ biết chơi đàn điện tử thôi á á á!

      Kha Thanh Di hy vọng cơ thể này còn tồn tại chút ký ức về bản nhạc mà chính Hứa Nhược Thu muốn đàn, trí nhớ mịt mùng tựa như những hoa văn trượt qua nhảy nhót màn hình điện thoại.

      Từ từ… dạ hội?

      Kha Thanh Di mơ hồ nhớ rằng trong truyện hình như có tình tiết như vậy, hình như đêm dạ hội hôm đó, Hứa Nhược Thu mong đợi Phương Sâm Dịch đến xem mãi, thế nhưng cuối cùng Phương Sâm Dịch chỉ tới mà còn ở cùng Lam Tinh Tiêu và em trai Phương Sâm Hành.

      Ừm, ba người họ ở chung làm gì ấy nhỉ?

      Phương Sâm Dịch và Lam Tinh Tiêu riêng mình còn dễ nghĩ, thế nhưng còn thêm Phương Sâm Hành nữa, tổ hợp ba người này nghĩ thế quái nào cũng thấy xấu hổ dễ sợ, đầu Phương Sâm Dịch bị lừa đá chắc?

      Kha Thanh Di nhớ đây là trường hợp ngược nữ phụ, nhưng thể nhớ nổi tại sao đêm đó Phương Sâm Dịch tới.

      “Nhược Thu, Nhược Thu?”

      Nghe được tiếng gọi của Lâm Triết Dương, Kha Thanh Di mới hồi thần, cười : “Xin lỗi, lúc nãy nghĩ chút việc.”

      Lâm Triết Dương nhìn chằm chằm, chần chờ lúc mới : “Nhược Thu, từ bỏ Phương Sâm Dịch , ta em thực lòng. có thể cho em cái gì, cũng có thể cho em cái đó.”

      Kha Thanh Di bật cười, quyết định trêu chọc chàng dễ thương này chút: “Ý của là, cũng muốn bao dưỡng tôi sao?”


      Lời editor: Cầu các chế cmt huhu vắng lạnh quá tui đau lòng nha QAQ
      lisa0801, Chôm chôm, Hale2053 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :