1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi một chút cũng không đáng yêu [Giới giải trí] - Mộc Kim An

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 3: Lần đầu gặp gỡ

      Khi Thư Trừng nhìn qua, trong lòng có cái chớp mắt hoảng loạn, cũng biết có người ở chỗ ngoặt chính đại quang minh (*) mà nghe.

      (*) Chính đại quang minh (正大光明): là thành ngữ với ý nghĩa: “Con người làm việc gì cũng phải đàng hoàng, trung thực, hợp với khuôn phép.”

      Sườn mặt sạch của chàng trai hơi hơi buông xuống, hàng mi dài hơi cong lên, sống mũi cao thẳng, đường nét cái cằm đẹp, ở trong ánh sáng có vẻ đặc biệt mê người.

      Thư Trừng cũng phải người trầm mê nam sắc, bình thường ở TV thấy ngôi sao nam cũng có cảm giác bao lớn. Chỉ là trong nháy mắt này, nhịp tim của khỏi đập nhanh hơn.

      Lê Dữ mặt hướng về phía chỗ Thư Trừng đứng, hơi hơi ngước mắt, ánh mắt hoảng loạn nhìn lại đây, mang theo lời lẽ xin lỗi, cuống quít giải thích: “Xin lỗi, tôi phải cố ý nghe lén. Chỉ là vừa vặn ngang qua, nghe thấy hai chuyện, cũng có thuận tiện ra ngoài.”

      Thư Trừng có thể lý giải, rốt cuộc nơi này là khách sạn, trường hợp công chúng người đến người , vẫn thể còn hạn chế hành động của người khác chứ.

      Chỉ là màn này làm có chút kinh ngạc, cho nên mới có chút ngẩn người.

      Thư Trừng cười cười: “ sao cả, đây cũng phải lỗi của .”

      Ánh mắt của Lê Dữ quá mức sạch , làm cho Thư Trừng cảm giác chính mình nặng lời chút, cũng là sai lầm.

      “Sau này chuyện có thể chọn chỗ bí chút.” Lê Dữ gãi gãi đầu đề nghị.

      Thư Trừng cười khẽ: “Tôi với ta chỉ là ngẫu nhiên gặp phải, sau này cũng có cơ hội nữa.”

      “Vậy nhất định, đều sống ở cùng thành phố mà, vẫn có cơ hội gặp được.” Lê Dữ .

      Lời này nhưng ra nhắc nhở Thư Trừng, Vạn Vi ta tới Thanh Viễn đóng phim, mà biết chính là bộ phim 《Chúng ta trong thời gian》 này muốn ở Thanh Viễn lấy cảnh quay phim, có thể hay ……

      Thư Trừng ngưng mắt, do dự hỏi: “Nơi này có phải là có rất nhiều nghệ sĩ hay ?”

      “Đúng vậy, còn có nhân viên công tác của đoàn phim cũng ở đây.” Lê Dữ gật đầu trả lời.

      …… cũng là nghệ sĩ hả?” Thư Trừng lặng lẽ đánh giá hai mắt.

      “Ừ, tôi cũng là theo bộ phim 《Chúng ta trong thời gian》 này lại đây.” Lê Dữ rất là ngoan ngoãn trả lời.

      Hít…… Quả nhiên là bộ phim này……

      Thư Trừng khỏi đau đầu lên, sau ngày ấy cơ hội gặp mặt khỏi liền tăng lên.

      “Cảm ơn cho tôi.” Thư Trừng cảm ơn liền chuẩn bị rời .

      bàn tay của buông đồ xuống, rồi mới nhấn nút thang máy chờ đợi.

      Lê Dữ lại có rời , dựa vào góc tường nhìn mấy thứ kia, “Đây là người nhà của đưa cho sao?”

      Thư Trừng hơi giật mình, sao hiểu được Lê Dữ vì cái gì hỏi như vậy.

      Thấy Thư Trừng khó hiểu mà nhìn , Lê Dữ cười giải thích: “Hôm nay tôi nhìn thấy ông chú xách theo hai bao đồ qua, cho nên thuận miệng hỏi chút.”

      “Đó là bố tôi, ở chỗ này rất nhiều đồ ăn đều là mẹ tôi tự tay làm.” Thư Trừng giọng trả lời.

      “Woa! hạnh phúc!” Lê Dữ mở to mắt cảm thán.

      muốn ăn ? Tôi chia cho chút?” Thư Trừng nhìn mắt to sáng lấp lánh của Lê Dữ, giống như con thỏ con, như bị ma xui quỷ khiến hỏi câu.

      Tầm mắt của Lê Dữ từ món đồ chuyển qua mặt Thư Trừng, chờ mong lại do dự hỏi tiếng: “Có thể chứ?”

      “Tôi hẳn là phải hỏi , có thể chứ?” Thư Trừng cười , rốt cuộc rất nhiều ngôi sao cũng dám tùy ý thu đồ vật của fans và người xa lạ.

      Lê Dữ gật gật đầu, sau đó lại có chút ngượng ngùng: “Tôi dùng tiền trả cho được ?”

      Thang máy tới, Thư Trừng cũng quản, phút chốc tự ngồi xổm người xuống, cho Lê Dữ cầm trái cây khô Phùng Lan tự làm.

      Đựng xong cả hộp trái cây khô, đựng đầy hộp ở trong túi nhựa trong suốt. Mỗi loại trái cây khô đều là hai hộp, Thư Trừng tự mình chọn lựa mỗi cái hộp.

      “Đây là mẹ tôi tự mình làm, mùi vị cũng tệ lắm, cầm .” Thư Trừng đưa ba hộp trái cây khô cho Lê Dữ, lại thuận tiện nhấn nút thang máy.

      “Tôi đưa tiền cho .” Lê Dữ tay tiếp nhận, tay khác ở trong túi tìm kiếm, lại đồng tiền cũng có lục lọi được.

      thất vọng mà ngẩng đầu: “Tôi mang theo tiền mặt, chị à bằng chị đọc số điện thoại cho tôi, tôi Alipay (*) cho chị .”

      (*) Alipay: 支付宝 (zhīfùbǎo – chi phó bảo) là ví điện tử tại Trung Quốc của bên thứ 3, tính phí giao dịch, ra mắt vào năm 2004 bởi Jack Ma và tập đoàn Alibaba Group sở hữu và phát triển. Bạn có thể thanh toán được tất cả các đơn hàng mua tất cả các hệ thống website thương mại điện tử của tập đoàn Alibaba như Taobao.com, Aliexpress.com, 1688.com, Tmall.com,… cách tiện lợi và an toàn nhất.

      Đột nhiên kịp phòng ngừa bị kêu tiếng chị ngọt ngào, trong lòng Thư Trừng nhảy dựng, trấn định mà cười : “ có việc gì, mấy cái này đều là mẹ tôi tự mình làm, đáng giá tiền gì cả. Mẹ tôi nếu là biết ngôi sao thích bà ấy làm mấy thứ này, miễn bàn có bao nhiêu cao hứng.”

      Thang máy tới rồi, Thư Trừng nhanh chóng xách đồ vào, “Tôi trước.”

      Lê Dữ ôm ba hộp trái cây khô đứng ở cửa thang máy vẫy tay với , “Chị à, cảm ơn trái cây khô của chị.”

      tiếng cuối cùng vừa dứt, cửa thang máy cũng đóng lại.

      Thư Trừng hồi tưởng lại nụ cười sáng ngời của Lê Dữ, giống như bị cảm nhiễm, tự giác khóe miệng mà cong lên.

      nhớ tới khi còn Thư Hàng từng nuôi con hỉ thước, mỗi ngày đều đúng giờ cho ăn. Khi đến giờ, hỉ thước liền ngừng kêu to đòi ăn, Thư Hàng cũng vui tươi hớn hở mà qua cho nó ăn.

      Hỉ thước ríu rít mà ăn cái gì, Thư Hàng còn lại là vẻ mặt từ ái mà nhìn, người chim ra vẻ hài hòa này.

      Nhớ tới nụ cười vừa rồi của Lê Dữ, Thư Trừng khỏi suy nghĩ sâu xa, đây chẳng lẽ chính là thú vui cho ăn?

      Thang máy xuống lầu , Thư Trừng hề suy nghĩ miên man, xách theo đồ rời khách sạn Lệ Nguyên.

      Lê Dữ ôm ba hộp trái cây khô, vui vui vẻ vẻ mà trở về phòng, mới vừa vào phòng, di động liền vang lên.

      “Tiểu Dữ à, con ở Thanh Viễn hả? Có phải ở tại Lệ Nguyên hay ? Bây giờ mẹ rất bận, thể gặp con, thiếu cái gì liền với mẹ nha.” Tốc độ chuyện của người phụ nữ có hơi nhanh, phảng phất dường như rất gấp.

      Lê Dữ thở dài: “Cái gì con cũng cũng thiếu, mẹ cần lo lắng đâu.”

      “Vậy được, mẹ cúp trước đây.” Người phụ nữ cúp điện thoại, cho Lê Dữ chút thời gian phản ứng.

      Lê Dữ nhìn chằm chằm trái cây khô, ở trong lòng thở dài, mẹ nhưng cho tới bây giờ chưa từng làm mấy thứ này cho .

      Kỳ khi Thư Hàng và Thư Trừng ngồi ở kia chuyện phiếm, Lê Dữ cũng ngồi ở cách đó xa, nghe thấy được cuộc trò chuyện của bọn họ. mái ấm tốt đẹp, người cha bớt thời giờ tới gặp con , người mẹ cũng tỉ mỉ chuẩn bị các loại thức ăn.

      Lê Dữ mở ra cái hộp trong đó, duỗi tay cầm miếng trái cây khô đặt ở trong miệng, mềm ngọt vào miệng.

      Ừm, ăn ngon!

      ***

      Sau khi Thư Trừng trở về, liền gọi điện thoại cho Thư Hàng, Thư Hàng ở trong điện thoại cho , ông ấy cũng sắp tới nhà ga.

      Hai người hàn huyên vài câu với nhau, Thư Trừng lại dặn dò ông ấy chú ý an toàn, lúc này mới nỡ mà cúp điện thoại.

      Cầm di động, Thư Trừng nhớ tới khuôn mặt của Lê Dữ, ngón tay khỏi lướt , lên mạng tìm kiếm.

      vừa tìm kiếm ‘Thời gian chúng ta’, liền thấy được rất nhiều bản thảo, còn có nhân viên tham gia diễn xuất, mà khuôn mặt của Lê Dữ liền thình lình ở trong đó.

      Thư Trừng lại tìm kiếm Lê Dữ, lúc này mới phát từng đóng vài bộ phim khi còn từng xem qua. ra là ngôi sao nhí debut, trách được nhìn có hơi quen.

      Chỉ là khỏi nghi hoặc, gương mặt này của Lê Dữ ưu việt như thế, lại có quá hot, là kỳ lạ nha.

      Hôm nay nhìn thấy Lê Dữ, lại cùng trong ảnh chụp vô cùng giống nhau, mang theo trang sức, cũng có mặc quần áo tinh xảo phối hợp. Nhưng mà áo thun vô cùng đơn giản, làm nổi bật thiếu niên vừa sạch lại tốt đẹp.

      Thư Trừng cười cười, chỉ sợ nghệ sĩ bây giờ ít có tự nhiên lại chân như vậy .

      ***

      Lúc chạng vạng, Thư Trừng nấu cơm, Thư Hàng liền gọi điện thoại lại đây báo bình an.

      Bày đồ ăn lên bàn, Thư Trừng liền cười hỏi: “Bố, bố ăn cơm chưa?”

      Thư Hàng ở bên kia điện thoại vừa tức giận trả lời: “Mẹ con hôm nay cũng ở nhà, biết chạy đâu, chỉ còn dư lại căn nhà trống rỗng, lạnh như băng.”

      Thư Hàng cảm thấy trong lòng có chút đau xót, hưng phấn về nhà, nghĩ tới trong nhà người cũng có.

      “Có lẽ ra ngoài có chuyện gì đó, hoặc là ở bên cạnh mấy dì trong đoàn văn nghệ sao.” Thư Trừng lên tiếng an ủi.

      “Hừ!” Thư Hàng lại tiếp tục chuyện, hai người cúp điện thoại.

      Ngày thứ hai, Thư Trừng liền ở trong nhóm bạn bè nhìn thấy bố đăng cái trong nhóm bạn bè.

      “Ủy khuất.”

      ...... gọi điện thoại đến hỏi chút.

      Thư Trừng ở giữa Thư Hàng và Phùng Lan do dự, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho Phùng Lan .

      “Alo? Trừng Trừng à, có chuyện gì sao?”

      Giọng điệu nhàng, giống bộ dáng tức giận, Thư Trừng phân tích trong lòng.

      phải có đoạn thời gian gọi điện thoại cho mẹ sao, muốn nghe giọng của mẹ mà.” Thư Trừng cười tủm tỉm mà .

      “Phải ?” Phùng Lan trong giọng lộ ra hoài nghi.

      Thư Trừng quyết định bóng gió, “Mẹ, gần đây mẹ có phải rất thích xem TV hay ?”

      “Có lời gì cứ việc thẳng , quanh co lòng vòng làm cái gì.” Phùng Lan ngắt lời .

      ...... xem thường mẹ QAQ.

      “Nghe bố con gần đây mẹ thích ngôi sao?” Thư Trừng mở miệng hỏi.

      “Cái này à.” Phùng Lan từ từ mà , “Lúc trước người kia thích nữa, gần đây thay đổi người.”

      Thư Trừng: “…………”

      Hít sâu hơi, Thư Trừng mới cười : “Mẹ, tại sao mẹ lại giống như mấy đó vậy, thấy người thích người, đổi lên cũng cần mẫn……”

      “Cái này có gì đâu, mẹ lớn tuổi, luôn là xem giống nhau liền cảm thấy chán, đương nhiên muốn thay đổi mà.” Phùng Lan bình tĩnh mà .

      rất có đạo lý nha, thế nhưng có cách nào phản bác……

      “Việc này là bố con cho con ? Ngày hôm qua liền vì việc này cãi nhau với mẹ đó, mẹ để bụng ông ấy, quan tâm ông ấy, cho nên ông ấy rất ủy khuất đó.” Phùng Lan cười lạnh .

      “Bố mẹ có ở nhà, sau khi về nhà chỉ còn dư lại ngôi nhà lạnh như băng.” Thư Trừng .

      Phùng Lan : “Làm ra vẻ! Con cảm thấy bố con rất trẻ con sao?”

      Thư Trừng quyết định xen vào, dù sao bố mẹ cho dù cãi nhau cũng rất nhanh làm hòa.

      “Vậy bố mẹ tự mình nhìn mà làm .” Thư Trừng thở dài hơi.

      “Con yên tâm , chuyện lớn lắm, bảo đảm qua hai ngày bố con liền tung ta tung tăng lại đây.” Phùng Lan chút nào lo lắng.

      Thư Trừng nhớ tới trước kia khi Thư Hàng và Phùng Lan cãi nhau, cuối cùng giống như đều là Thư Hàng thỏa hiệp trước……

      “Dạ được, có chuyện gì gọi điện thoại cho con.” Thư Trừng xong liền cúp điện thoại.

      ***

      Ngày thứ hai làm, Thư Trừng lên lớp xong dọn đồ, chuẩn bị cùng nhau rời với Giả Dung Dung.

      Triệu Gia Tùng lập tức ra tiếng kêu , “Thư Trừng à, tôi có chút việc tìm .”

      Giả Dung Dung cho ánh mắt tự cầu nhiều phúc, liền ôm notebook rời .

      Thư Trừng căng da đầu vào.

      Vào văn phòng, Triệu Gia Tùng cũng do dự, trực tiếp mở miệng : “Phía hôm nay cũng hỏi tôi, hỏi chuyện này quyết định được chưa.”

      “Chủ nhiệm, tôi……”

      Thư Trừng suy nghĩ tới tìm từ cự tuyệt, Triệu Gia Tùng liền ngắt lời .

      “Việc này đối với cũng phải là chuyện xấu, nghe cho phí diễn xuất đó, hơn nữa cũng giúp được trường học, cũng đừng cự tuyệt, cứ quyết định như vậy , tôi trực tiếp báo lên nhà trường.”

      Triệu Gia Tùng thẳng hồi, chưa cho Thư Trừng chút thời gian phản ứng.

      Thư Trừng chớp chớp mắt, trong lòng có chút ủy khuất, cho chút cơ hội để cự tuyệt à, vậy vì cái gì phải cho thời gian hai ngày suy xét vậy……

      Cuối cùng, Thư Trừng liền bị trâu bắt chó cày, vô cùng “vinh hạnh” trở thành nhân viên tham gia diễn xuất của bộ phim này.

      Vì thế, Giả Dung Dung còn chúc mừng riêng , nhưng mà bị Thư Trừng đánh trận.

      Mà cũng chính thức đến thời gian đoàn phim tới đại học sư phạm Thanh Viễn bắt đầu quay phim……
      Last edited: 13/1/22

    2. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 4: Tức giận

      Cả thể xác và tinh thần của Thư Trừng đều mệt mỏi mà đón chuyến tàu điện ngầm về nhà, lúc này là giờ cao điểm tan tầm, trong xe chen đầy, Thư Trừng bị chen ở trong góc cách nào nhúc nhích.

      Vừa tới trạm, người xuống ít, Thư Trừng lúc này mới giật giật thân mình.

      Lúc này, hai nữ sinh cấp 3 đeo cặp sách lên, rồi mới tùy ý mà về phía chỗ trống bên này của Thư Trừng.

      Hai đứng yên, liền cầm di động giọng mà chuyện với nhau.

      “‘Chúng ta trong thời gian’ sắp quay ở đại học sư phạm Thanh Viễn, muốn xem nha, nhưng mà phải học.” Trong đó nữ sinh có chút mất mát mà .

      nữ sinh an ủi ấy: “Ngày cuối tuần tụi mình thử vận may, có khả năng còn quay sao.”

      “Hy vọng , chỉ sợ đến lúc đó mẹ tớ cho tớ ra ngoài, phiền, muốn nhìn Dịch Nam chút cũng được.”

      “Tớ cũng muốn nhìn Dịch Nam.”

      xong, hai liền cúi đầu chơi di động, lướt Weibo.

      Vừa nghe thấy cái tên Dịch Nam này, Thư Trừng cũng ở trong đầu tìm tư liệu của ta. Dịch Nam là trong những tiểu sinh đứng đầu lưu lượng nhất gần hai năm nay, thường xuyên bá chiếm hot search Weibo.

      Dịch Nam diện mạo đẹp trai, fans thích ta rất nhiều, đạo diễn và người chế tác cũng là nhìn trúng điểm này. Hơn nữa kỹ thuật diễn của ta ở trong các tiểu sinh cũng coi như tồi, vị trí nam chính này cũng thể là ta được.

      Mà người đóng vai nữ chính còn lại là tiểu hoa nổi tiếng Điền Điềm. Điền Điềm, người cũng như tên, ngọt ngào xinh đẹp động lòng người. Kỹ thuật diễn của ấy ổn định, đây cũng đúng là cầu của đạo diễn.

      Hai lướt Weibo, bỗng nhiên liền chụm đầu mà kêu lên, “Woa! Cậu xem nè! Đây là người đóng vai Thẩm Tinh Lăng kia ?”

      “Là ai, ấy cũng đẹp trai quá.” Nữ sinh giọng kêu lên, mặt mày giấu được rung động, “Lúc ấy tớ chỉ là tùy tiện nhìn thoáng qua diễn viên đóng vai Thẩm Tinh Lăng, cũng chưa nhìn kỹ, ra là đẹp trai như thế!”

      “Tên là Lê Dữ, ngũ quan tinh xảo nha, cậu cảm thấy hai bức ảnh này đặt ở cùng nhau, Lê Dữ so với Dịch Nam còn đẹp trai hơn sao?”

      “…… Tớ tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng hình như là . có việc gì, Nam của tớ con đường phái thực lực tốt rồi.”

      Thư Trừng ở bên cạnh nghe thấy, chỉ là hiểu ý mà cười, ai là phái thực lực còn nhất định đâu, Lê Dữ chính là ngôi sao nhí debut.

      “Trời ạ, Lê Dữ là ngôi sao nhí debut nha! Khi còn ấy đóng nhiều phim.”

      nữ sinh khác lấy di động lại đây, “Cho tớ nhìn với.”

      “Lê Dữ hẳn là ngôi sao nhí top 1 lớn lên vẫn đẹp trai , tớ quyết định, tớ là fans của ấy!”

      “Cậu cũng quá tùy tiện ……”

      “Đây có là cái gì, ấy lớn lên đẹp trai là được, tớ về nhà xem video của ấy phải được rồi sao.”

      “Hừ, tớ vẫn là thích Dịch Nam.”

      ……

      Thư Trừng mím môi cười cười, dáng vẻ này trái lại có chút giống mẹ Phùng Lan , rất dễ dàng bị soái ca hấp dẫn.

      Quả nhiên giá trị khuôn mặt là hết.

      ***

      Trở về nhà, Thư Trừng liền bắt đầu chuẩn bị cơm tối, lúc làm cơm, Phùng Lan gọi điện thoại tới.

      Thư Trừng cầm điện thoại di động nhấn loa ngoài, rồi mới liền tới cắt ớt xanh.

      Nghe thấy thanh, Phùng Lan liền hỏi: “Mới vừa tan tầm trở về à, nấu cơm sao?”

      “Dạ, tại sao lại nhớ gọi điện thoại tới đây?” Thư Trừng bỏ ớt xanh được cắt lát vào trong rổ thuận miệng hỏi.

      “Mẹ và bố con có việc gì, con cần lo lắng. Mẹ rồi, tới hai ngày, ông ấy liền làm lành với mẹ.” Trong giọng của Phùng Lan phải có đắc ý.

      “Cho nên bố con lần này kiên trì bao lâu?” Thư Trừng cười tiếng, rồi mới mở miệng hỏi.

      Phùng Lan suy nghĩ chút, “Chừng khoảng 20 tiếng.”

      ngày cũng chưa đến à.” Thư Trừng cười khẽ.

      “Ông ấy đó, chính là nhiều việc, ăn bữa ở nhà ăn liền chạy về nhà.” Phùng Lan hừ tiếng.

      “Mẹ cũng đừng giận dỗi với bố làm chi, tính tình của bố mẹ còn biết sao.” Thư Trừng cười khuyên.

      “Cái này mẹ biết, nữa, mẹ bảo ông ấy rửa bát.” Phùng Lan , liền cúp điện thoại.

      Thư Trừng khóe miệng cong lên, hề để ý tới di động, mà là bắt đầu xào rau.

      Sau khi cơm chiều qua , nhớ tới chính mình phải lên mạng, Thư Trừng run rẩy mà mở Weibo ra, phát ‘Chúng ta trong thời gian’ lên hot search, Lê Dữ cũng lên hot search.

      ra đoàn phim đăng mấy tấm ảnh tin tức mới nhất, Dịch Nam, Điền Điềm, Lê Dữ đều ở trong đó.

      Hay uống nước ô mai: Má ơi, trai ở tấm thứ hai là ai? Đẹp trai quá! Xin mãnh liệt đề cử!

      Miêu tiểu thư: Lê Dữ thích hợp với nhân vật Thẩm Tinh Lăng này, đẹp trai quá!

      Tiểu cục cưng Phao Phao: Tiết lộ tiểu cục cưng Lê Dữ nha, ngôi sao nhí debut, từng đóng rất nhiều bộ phim truyền hình, như 《 nhà của tôi》, 《Còn 》, 《Tương tư muộn》 v.v, vừa đáng lại đẹp trai, mọi người gia nhập mệt.

      Thiếu nữ vị kẹo: Trời ạ! Những bộ phim đó phải hồi ức thơ ấu của tui sao? Lê Dữ cũng ở trong đó? Tui phải nhanh chân đến xem!

      ……

      Thư Trừng lại official Weibo 'Thời gian' nhìn thoáng qua, là ngày mai đăng ảnh tạo hình, phía dưới đống lớn kêu om sòm, xem ra độ nóng này lên cao.

      ***

      Ngày thứ hai.

      Thư Trừng cảm giác hôm nay lên lớp sinh viên đều có chút nóng vội, rất nhiều người mắt còn dừng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như tìm kiếm cái gì.

      Trong lòng tự nhiên hiểu , đoàn phim ‘Thời gian’ lúc này đóng phim ở đại học sư phạm Thanh Viễn, bọn họ đây là có chút ngồi yên.

      Buổi sáng nghe Giả Dung Dung qua, đoàn phim ‘Thời gian’ có suất diễn quay phim trong phòng học ở khu dạy học thứ sáu.

      Khu dạy học thứ sáu vừa mới xây xong, ngày thường dùng làm phòng dạy học rất ít. Như vậy đoàn phim quay phim kia, cũng ảnh hưởng sinh viên tới lớp.

      Cách giờ tan học còn có mười phút, Thư Trừng giảng xong nội dung hôm nay, đóng sách lại, liền trêu chọc: “Lòng của các em đều bay đến khu dạy học thứ sáu kia ?”

      Trong phòng học lập tức nở nụ cười, cũng ầm ĩ lên.

      ơi, đối với chúng em mà , vẫn là nữ thần của đại học sư phạm Thanh Viễn, chúng em tuyệt đối xem!” cậu nam sinh ở bên trong lớn tiếng .

      Cậu nam sinh kia vừa dứt lời, bên cạnh cậu nam sinh khác liền lập tức chọc phá : “ ơi, đừng nghe nó , nó vừa rồi còn muốn xem Điền Điềm.”

      “Em……” Cậu nam sinh vừa rồi còn thề son sắt lập tức nghẹn đỏ mặt, ngượng ngùng mà cúi đầu.

      Các sinh viên khác nhìn bộ dạng 囧 này của cậu ta, cũng khỏi cười ha ha lên.

      ơi, nhìn kìa, bọn nó ngày thường đám nịnh hót, bây giờ nhìn mỹ nữ mắt đều thẳng.” nữ sinh cười .

      “Hừ! Các cậu còn phải muốn xem hai thằng kia.” cậu nam sinh bất mãn mà phản bác .

      “Hai thằng kia cái gì, người ta có tên đàng hoàng đó!” Trong nhóm nữ sinh lập tức có người nhanh chóng phản bác.

      Mắt thấy liền phải ồn lên, Thư Trừng kịp thời lên tiếng ngăn lại: “Được rồi, xem mỹ nữ xem soái ca cũng sai. Chờ sau khi tan học, các em liền thôi. Chú ý đừng tăng thêm phiền toái cho đoàn phim là được.”

      “Ấy? ơi, Dịch Nam và Lê Dữ thích ai hơn ạ?” nữ sinh chống cằm tò mò hỏi.

      Giống như tiêu chuẩn lựa chọn bạn trai, ánh mắt của cả lớp tất cả đều tập trung lại đây, nhiều chuyện mà nhìn Thư Trừng, muốn nhìn xem Thư Trừng nghiêng về phía ai.

      Trong lòng Thư Trừng nhảy dựng, nhìn hơn trăm đôi mắt ánh mắt sáng quắc, thực có chút ăn tiêu.

      Còn chưa chờ trả lời, tiếng chuông tiết học này vang lên trước bước.

      Thư Trừng vỗ tay cái, “Được rồi, tan học .” Trong lòng cũng thầm thở ra, có loại cảm giác tránh được kiếp.

      “Aizz……”

      hỏi được đáp án, các sinh viên khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn là dọn dẹp cặp sách rời , bởi vì lòng của bọn họ ở khu dạy học thứ sáu.

      ***

      Thư Trừng ôm sách trở về văn phòng, mới vừa lên đến chỗ ngoặt ở lầu hai, liền nhìn thấy Vạn Vi nghênh diện tới, trong lòng sửng sốt, cho dù muốn tránh né, cũng còn kịp rồi.

      “Thư Trừng, tại sao cậu lại ở đây vậy?” Vạn Vi mặt mang nụ cười mà tới.

      Thư Trừng cười cười: “ trùng hợp nha.”

      Khu dạy học thứ sáu liền ở bên cạnh khu nhà này của các , xác quá trùng hợp, cứ như vậy cũng có thể gặp phải.

      Vạn Vi đánh giá Thư Trừng, rồi mới ngẩng đầu : “Cậu làm việc ở chỗ này sao? thể ngờ, giảng viên à? Dạy gì vậy?”

      Thư Trừng lập tức dùng hai tay giơ sách giáo khoa Mácxít lên, thuận miệng hỏi: “Cậu ở chỗ này đóng phim sao?”

      “Đúng vậy, ‘Chúng ta trong thời gian’, tớ ở bên trong đóng nhân vật.” Vạn Vi xoay tròn tròng mắt .

      Kỳ , sau khi Thư Trừng trở về, ở official Weibo 'Thời gian' lưu ý chút, có nhìn thấy tên của Vạn Vi, lúc này mới lên Baidu tìm chút.

      Vạn Vi tiến vào giới giải trí cũng nhiều năm, vẫn luôn nổi tiếng, vai diễn cũng đều là ít nhân vật. Kỹ thuật diễn giống nhau, diện mạo giống nhau, người xem tự nhiên cũng nhớ được.

      Lần này liền lấy ‘Chúng ta trong thời gian’ tới , cũng là ở trong phim đóng vai nhân vật có phân lượng gì.

      “À, bộ phim này tớ có nghe qua, rất hot.” Thư Trừng mặt ngoài cố gắng mỉm cười .

      Kỳ chút cũng muốn chuyện với Vạn Vi, hai người lại quen thuộc, kỳ lạ khiến cho người mệt mỏi.

      “Thư Trừng, lần trước tớ nhắc chuyện với cậu, cậu suy nghĩ như thế nào? Chỗ bên Kỷ Lăng tớ có thể liên hệ.” Vạn Vi lo chính mình .

      là cái hay , cái dở, Thư Trừng nhàn nhạt mà ngước mắt: “Vạn Vi, chuyện năm đó rất nhiều người cũng biết, cậu là làm sao lại biết được.”

      Nhiều năm như thế tham gia tiệc họp lớp, rất nhiều bạn học cũ đều cho rằng chỉ là muốn lại đây hoặc là có việc bận, lại biết nguyên do trong đó.

      Chỉ có Vạn Vi, kiên định mà hòa giải quan hệ với Kỷ Lăng, còn thề son sắt rằng muốn giúp bọn họ.

      Vạn Vi chột dạ mà rũ xuống mí mắt, sau đó lại : “Nghe người khác , tớ cũng biết chân tướng chuyện này, kỳ chính là trò đùa dai, cậu vì cái gì muốn để ở trong lòng?”

      Khuôn mặt Thư Trừng lập tức lạnh xuống, “Vậy cậu cũng hy vọng trò đùa dai như vậy xảy ra ở người của cậu?”

      Vạn Vi nghẹn lời.

      “Cậu phải là người trong cuộc, cậu bằng cái gì thay tôi ra quyết định?” Giọng của Thư Trừng rất lạnh, giống như ngày xuân se lạnh vậy.

      Vạn Vi giật giật môi, mắt trợn trắng, “Hừ, ai muốn quản mấy người.” Rồi mới liền xoay người rời .

      Thư Trừng nhìn chằm chằm bóng dáng hốt hoảng của Vạn Vi có chút ngẩn người, cũng cảm thấy Vạn Vi là người thích giúp đỡ mọi người, trong đó chẳng lẽ còn có chuyện biết sao?

      “Này! Chị à, người cũng rồi, chị còn nhìn cái gì vậy?”

      Giọng thoải mái thanh tân ở bên tai Thư Trừng vang lên, Thư Trừng vừa quay đầu, liền thấy Lê Dữ vẫy vẫy tay với .

      Thư Trừng lui ra sau hai bước, hiển nhiên là đột nhiên bị Lê Dữ lên tiếng dọa tới rồi.

      “Lê Dữ?”

      “Chị à, chị biết tên của tôi sao, lần trước tôi cũng quên tự giới thiệu.” Lê Dữ híp mắt, nở nụ cười ngọt ngào.
      Last edited: 13/1/22
      tieunai691993, Lee Đỗ, nkhanh332421 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Gặp mặt lần 2!

    4. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 5: có cách

      Giờ phút này hành lang im ắng, trừ bỏ hai người Thư Trừng, còn bóng của ai.

      Thư Trừng nở nụ cười: “Tôi nhìn thấy ở mạng.”

      Lê Dữ tới phía trước cong người, chớp chớp đôi mắt hỏi: “Là tìm kiếm riêng sao?”

      Khoảng cách giữa hai người xích lại gần, Thư Trừng thậm chí có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt người Lê Dữ, mà ánh mắt kia cũng mang theo nhiệt độ nóng rực, trực tiếp lan tràn đến người Thư Trừng.

      phải.” Thư Trừng dấu vết mà lui ra sau bước, thanh thanh giọng , “Bộ phim này bây giờ ở mạng rất hot, cho nên rất dễ dàng nhìn thấy.”

      Lê Dữ đứng thẳng, đáy mắt xẹt qua tia mất mát, nhưng ngay sau đó lại nâng lên gương mặt tươi cười: “Tôi còn biết tên của chị đó, chị à chị tên gì vậy?”

      “Thư Trừng.”

      “Chanh trong quả cam sao?”

      “Trừng trong trong suốt.”

      (*) Tên của Trừng tỷ là chữ 澄 , Dữ ca hiểu lầm là chữ Chanh 橙 . Hai chữ này đều có cách phát giống nhau là /chéng/.

      “Tên rất êm tai.” Lê Dữ cong môi .

      “Tên của cũng rất êm tai.” Thư Trừng lập tức khen tặng câu.

      Ánh mắt của Lê Dữ nhìn về phía quyển sách trong tay Thư Trừng, “Chị à chị là giảng viên ở nơi này?”

      Thư Trừng cầm sách cho xem, “Ừ, dạy cái này.”

      “Nguyên lý cơ bản khái luận (*) của chủ nghĩa Mác……” Lê Dữ đọc tên sách lần.

      (*) Khái luận (概论): Lời bao quát các ý nghĩa của vấn đề, cuốn sách. (Thi viện)

      “Tại sao lại ở chỗ này, nên ở khu dạy học số sáu đóng phim sao?” Thay đổi cái đề tài, Thư Trừng nghi hoặc hỏi.

      “Khu dạy học đó của các vừa mới xây xong lâu , buồng vệ sinh đều thể dùng, mọi người chỉ có thể tới buồng vệ sinh bên này.” Lê Dữ khẽ nhíu mày .

      ra là như thế này, trách được gặp phải Vạn Vi.

      “Cho nên chị à chị mới có thể gặp gỡ người phụ nữ kia, lần trước ở khách sạn cũng vậy.” Lê Dữ cười , “Lại còn tới hai lần bị tôi bắt gặp.”

      Thư Trừng bất đắc dĩ mà cười tự giễu, “Đại khái là duyên phận .”

      “Duyên phận? Là duyên phận của chị và người phụ nữ kia, hay là duyên phận của chị và tôi?” Lê Dữ trêu chọc hỏi.

      “Lê Dữ, mới 22 tuổi.” Thư Trừng trong lòng kinh ngạc, cạn lời .

      “Chị à ngay cả tuổi của tôi cũng biết?” Lê Dữ hỏi lại.

      Thư Trừng lập tức ngậm miệng , lát sau, mới : “Thời gian còn sớm, cũng nên trở về đóng phim , tôi về văn phòng trước. ngôi sao, bị người khác chụp được tốt.”

      “Ờ, đúng rồi, lần trước tiền của ba hủ trái cây khô tôi còn chưa có trả cho chị đâu, lần này vừa lúc có thể trả cho chị.” Lê Dữ lo chính mình lấy ra di động.

      “Lê Dữ……”

      “Tôi dùng WeChat chuyển cho chị nha, chị hãy lấy điện thoại ra .”

      Ánh mắt của Lê Dữ rất kiên định, Thư Trừng có cách từ chối , đành phải lấy di động ra.

      Vừa đăng nhập vào WeChat, Lê Dữ liền quét mã QR của cái, gửi tin nhắn kết bạn.

      “Lê” mong muốn được kết bạn với bạn.

      Thư Trừng nhấn kết bạn, bên kia lập tức nhắn tin lại đây.

      Lê Dữ: Là tôi. [Nhe răng] =D

      Thư Trừng ngẩng đầu, “ ở bên cạnh tôi, nhắn tin làm cái gì……”

      “Nhắn cho vui thôi.” Lê Dữ cúi đầu mân mê.

      Chờ Thư Trừng lại cúi đầu lần nữa, liền thu được chuyển khoản.

      Bóng dáng mơ hồ lên ở trước mắt , chờ cúi đầu, liền nhìn thấy bàn tay khớp xương cân xứng ở màn hình của nhấn cái.

      Thư Trừng giận dữ mà ngẩng đầu, thấy chính là gương mặt tươi cười thực được của Lê Dữ.

      “Tôi coi như ở nơi này của chị, sau này lúc mà muốn ăn trái cây khô, chị liền lại cho tôi.”

      xong hết lời, Lê Dữ liền xoay người rời .

      “Lê Dữ!” Thư Trừng có chút giận dỗi.

      “Chị đừng nghĩ trả tiền lại cho tôi, chị trả lần, tôi liền chuyển lần.” Bước chân của Lê Dữ tạm dừng chút, câu, liền cũng quay đầu lại mà chạy .

      Thư Trừng đứng ở tại chỗ chỉ có thể giương mắt mà nhìn, thế nhưng bị thằng nhóc đào hố.

      Thở dài, Thư Trừng cất di động vào, trở về văn phòng.

      ***

      Lê Dữ mới vừa trở lại phim trường, Tần liền lên tiếp đón, sắc mặt cũng có chút sốt ruột, “Tiểu tổ tông à, cậu chạy đâu vậy, tôi liền kém phái người tìm cậu đó.”

      Lê Dữ nhìn nhìn bên trong, Dịch Nam và Điền Điềm tập diễn với nhau, “Đạo diễn kêu em?” nhớ hôm nay chỉ còn lại có cảnh, còn là thời điểm chạng vạng mới bắt đầu quay.

      “Vậy có.” Tần lắc đầu.

      Lê Dữ bĩu môi: “Vậy sốt ruột cái gì.”

      “Nơi này thể so với nơi khác, đây là trường học, sinh viên nhiều như vậy, nếu như bị người nào đó vây quanh chụp phải phiền toái.” Tần , “Lần sau cậu vệ sinh, tôi cũng theo.”

      Lê Dữ rất muốn trợn mắt xem thường, “Em vệ sinh, cũng muốn theo? Sao lên trời luôn ……”

      “Tôi xem cậu mới muốn lên trời đó!” Tần liếc xéo cái.

      “……” Lê Dữ nhất thời im miệng.

      Lê Dữ vuốt mũi ngượng ngùng tìm chỗ ngồi xuống, cầm kịch bản lên xem.

      “Uống nước , hôm nay trời vẫn là có chút nóng.” giọng nữ ngọt lịm vang lên ở bên cạnh Lê Dữ.

      Lê Dữ ngẩng đầu, thấy Vạn Vi đưa ly nước cho nhân viên công tác, biểu tình rất là chân chó.

      Gương mặt này và giọng này, Lê Dữ đều rất quen thuộc, chính là người phụ nữ kia xảy ra tranh chấp với Thư Trừng.

      Đây là Vạn Vi có cái khí thế đường hoàng ương ngạnh kia, tươi cười nịnh bợ nịnh nọt .

      Nhưng mà chuyện xảy ra giữa Thư Trừng và Vạn Vi, xác cũng rất tò mò. Gặp Thư Trừng hai lần, tính là hiểu Thư Trừng, nhưng là ít nhất cũng có thể biết tính tình của chút.

      Ôn hòa, điềm tĩnh, phải là loại người dễ dàng tức giận này.

      Nhưng hai lần đụng phải Vạn Vi, Thư Trừng đều tức giận, có thể thấy được chuyện kia ảnh hưởng rất lớn.

      Vạn Vi quay đầu lại, nhìn thấy đúng là Lê Dữ nhìn chằm chằm ta ánh mắt suy nghĩ sâu xa, trong lòng ta đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền thầm vui mừng.

      Chẳng lẽ Lê Dữ thích ta?

      Mang theo loại mừng thầm này, ta tùy ý đuổi nhân viên công tác kia, rồi mới nhanh chóng lại rót ly nước lại đây đưa cho Lê Dữ.

      “Tôi tên là Vạn Vi, chào .” Bày ra nụ cười tự nhận là ngọt ngào xinh đẹp, Vạn Vi thướt tha lả lướt lại đây .

      Lê Dữ kinh hách đến tỉnh người lại, thể hiểu được mà liếc mắt nhìn Vạn Vi cái, rồi mới cầm theo kịch bản trực tiếp rời .

      “Ha ha ha…… Người nào đó sợ phải mơ mộng hão huyền , người nào mà cũng dám cho .” Ở bên trái Vạn Vi có hai người phụ nữ lén lút mà cười.

      Hai người này khác biệt với Vạn Vi lắm, đóng đều là nhân vật . Nhưng mấy ngày nay Vạn Vi vào tổ tới nay bộ dáng vẫn luôn nịnh bợ nhân viên công tác, chính là rất nhiều người đều thấy được, tự nhiên cũng liền có người thấy ta khó chịu.

      là cười chết tôi, cũng nhìn xem chính mình là mặt hàng gì.”

      Sắc mặt Vạn Vi trầm xuống dưới, tay nắm cái ly run nhè , sau đó liền xoay người rời .

      Tần thấy Lê Dữ đổi chỗ khác, liền nhanh chóng tới, “Có chuyện gì sao?”

      Nơi này có ai, cũng rất yên tĩnh, Lê Dữ tiếp tục xem kịch bản, thấy Tần hỏi chuyện, lúc này mới trả lời: “ con ruồi kêu vo ve ở bên kia, em liền đổi chỗ.”

      Tần dù sao cũng là người đại diện, rất có ánh mắt nhìn, “ nghe người phụ nữ kia ở phim trường thường xuyên như vậy, em đừng để ý làm chi.”

      “Tại sao em lại để ý ta.” Lê Dữ buông kịch bản, câm nín mà .

      “Tốt nhất là như vậy, bây giờ em thích hợp để đương, đặc biệt là loại này.” Tần rất có ý cảnh cáo mà .

      ta cũng phải là loại em thích, suy nghĩ nhiều rồi.” Lê Dữ nhớ tới khuôn mặt thoa kem như ống heo Vạn Vi kia, liền nhíu chặt mày.

      “Em lại phải là người yên ổn, hôm nay thích đáng , ngày mai lại thích gợi cảm, ai biết em có thể đột nhiên đổi tính hay .” Tần tỏ vẻ cũng tin tưởng.

      Lê Dữ kinh ngạc, “Lúc nào em từng như thế này?”

      “Lúc phỏng vấn đó, mười lần có tám lần giống nhau.” Tần liếc mắt nhìn cái, “Cho nên lời em hoàn toàn thể tin.”

      Lê Dữ sờ sờ cằm, “ ra mỗi lần em đều giống nhau à, chính em cũng chưa phát giác.”

      “Nhưng fans của em đều biết, bao gồm cũng biết.” Tần trừng .

      “Cái này trách em được, em lại chưa từng đương, những điều kiện đó đều tính toán gì hết.” Lê Dữ bất đắc dĩ .

      “Dù sao bây giờ em được nghĩ tới mấy vấn đề này.” Tần ở bên ngồi xuống, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn mà .

      “Vậy nếu em thích sao, tình tới cũng ngăn được mà.” Lê Dữ nhướng mày .

      Sắc mặt Tần nhất thời biến đổi, ta cẩn thận mà nhìn ngắm bốn phía, rồi mới tiến đến bên người Lê Dữ, giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Có phải em có người thích rồi hay ? Là ai?”

      có mà, chỉ là thuận miệng chút……” Lê Dữ trả lời.

      thể nào!” Tần giương giọng , sau đó lại thấp giọng hỏi, “Em với , xử lý tốt, là sinh viên của trường này sao?”

      phải nha, có thể đừng chụp mũ bậy được , bây giờ em cũng có bất kỳ ý tưởng đương gì hết.” Lê Dữ cảm thấy thực hết chỗ rồi.

      “Em có biết bây giờ cái dạng này của em, hoàn toàn cách nào tin tưởng em ?” Tần híp mắt lại .

      Lê Dữ thảnh thơi mà cầm kịch bản lên, trả cho ta bốn chữ, “ tin thôi.”

      Tần: “……”

      Nhưng từ nay về sau, Tần đối với việc Lê Dữ thích sinh viên của đại học sư phạm Thanh Viễn tin tưởng nghi ngờ, ta ngày thường cố gắng nhìn , kích thích , cho đến khi……

      ***

      Sau khi tan tầm, Giả Dung Dung xách theo túi lại gần đây, ấy đề nghị : “Thư Trừng, muốn tới sân thể dục nhìn xem hay , đoàn phim ở kia quay phim đó.”

      Thư Trừng cúi đầu dọn dẹp mặt bàn, sửa sang lại từng cái văn kiện đó tốt, rồi mới tắt máy tính.

      cũng ngẩng đầu lên trả lời: “Tôi .”

      “Tại sao lại , Dịch Nam đó, soái ca đó.” Giả Dung Dung thể tưởng tượng mà kinh hô.

      Trong văn phòng chỉ có Thư Trừng và Giả Dung Dung tuổi xấp xỉ, những giảng viên khác sớm kết hôn sinh con, đối với chuyện của ngôi sao cũng hoàn toàn cảm thấy hứng thú.

      Mà Giả Dung Dung ngày thường tương đối hoạt bát, tự nhiên đối với việc này cũng chứa phần tò mò.

      “Tôi lại thích ta, tôi xem ta làm cái gì. Nếu thích, liền xem , tôi tan tầm về nhà trước.” Thư Trừng uyển chuyển từ chối Giả Dung Dung.

      Giả Dung Dung mất mát thở dài, “Được rồi, tôi tự mình xem, rồi mới chụp ảnh, ngày mai cho xem nha.”

      “Được đó.” Thư Trừng cười cười.

      Tạm biệt với Giả Dung Dung, Thư Trừng liền về phía phương hướng cổng trường, dọc đường ngẫu nhiên gặp phải sinh viên dạy, cũng chào hỏi với .

      “Em chào .”

      “Chào em.”

      ……

      Khóe miệng Thư Trừng lên ý cười, tâm tình rất tốt tới cổng trường, rẽ sang bên phải, chuẩn bị xe điện ngầm về nhà.

      Mà đúng lúc này, chiếc xe dừng ở trước mặt , cửa sổ xe nhàng hạ xuống.

      “Thư Trừng.”

      Ý cười của Thư Trừng dần dần biến mất.
      Last edited: 12/4/22
      nkhanh3324, fear, Mai Trinh20 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bạn giai cũ??????

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :