1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đốt cháy lãng mạn - Triệu Thập Dư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ố ồ, bạn học rung động rồi đấy

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 43

      " bằng lòng chờ tôi chút sao?"

      Giọng của Hứa Nùng cao thấp, vừa vặn có thể làm cho câu chữ ràng truyền vào tai Chu Khởi.

      an tĩnh nhìn trong khoảnh khắc, tiếp đến, đột nhiên đứng dậy, cất bước đến bên .

      kéo cái ghế bên cạnh ra, ngồi xuống đối diện với , cánh tay gập lại đặt lưng ghế, bàn tay đặt ở mép bàn ăn.

      "Em lặp lại lần nữa."

      Khi chuyện, Chu Khởi nhìn ánh mắt có chút căng thẳng, Hứa Nùng hiểu sao cảm thấy quanh người có thêm hơi thở mang tính xâm lược, khí xung quanh, dường như cũng bởi vì dựa vào gần, mà trở nên căng chặt.

      vẫn luôn đáp, Chu Khởi đợi rồi lại đợi, có chút kiên nhẫn.

      nhích lại gần , bởi vì dậy sớm tắm rửa, người còn có mùi vị mát lạnh nhàn nhạt, lúc này tràn ngập tại chóp mũi Hứa Nùng, cảm giác tồn tại được phóng đại vô hạn.

      cảm giác khí xung quanh, cũng đều biến thành mùi vị của .

      Hứa Nùng muốn lui về phía sau, nhưng là Chu Khởi cho cơ hội này, trực tiếp nắm chặt cổ tay của , thấp giọng lần nữa mở miệng.

      "Ừm? Lặp lại lần nữa?"

      Hứa Nùng lúc ra những lời kia, phải dùng dũng khí rất lớn, bây giờ kêu lặp lại lần nữa, nào dám a.

      bị bức bách hai gò má nóng hầm hập, đôi ánh mắt đen láy lúc này phủ tầng sương mù, có chút xấu hổ lại có chút gấp gáp, luôn muốn lui về phía sau, nhưng vẫn lui được.

      Chu Khởi di chuyển chút nào, thậm chí lại đến gần thêm chút, giọng trầm thấp, như là dỗ dành, lại như là dụ dỗ.

      "Bạn học , em cảm thấy em để em rời sao?"

      Hứa Nùng tức giận muốn đánh , trừng mắt nhìn , thấy chuẩn bị thả mình ra, mới lẩm bẩm lặp lại lần nữa những lời vừa mới .

      "Tôi , tôi nghiêm túc suy xét quan hệ của chúng ta, nhưng là cần thời gian. bằng lòng chờ tôi chút sao?"

      Chu Khởi hài lòng, nhếch môi cười đến cực kỳ lưu manh.

      ôm chầm lấy cái đầu của Hứa Nùng, trực tiếp đặt lên vị trí bên trái ngực mình, sau đó lười biếng ở phía đầu mở miệng.

      "Tự mình nghe đáp án."

      Hứa Nùng ngẩn người, căn bản hiểu là có ý gì.

      Trong tích tắc, bên tai liền truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ đều đặn, tiếng so với tiếng to hơn, tiếng so với tiếng mạnh hơn.

      "Nghe thấy ?"

      ". . . Nghe thấy cái gì?"

      Chu đại thiếu gia mỉm cười, thanh trầm thấp mang theo từ tính tê dại đến tận xương.

      " chờ em, hoàn toàn thành vấn đề."

      ————————

      Bà Tạ cả đêm ngủ được an ổn.

      mặt là bị Hứa Nùng làm cho tức giận.

      Đứa con này từ đến lớn rất ngoan, hầu như nổi loạn, trừ mấy ngày kia lúc bà ta quyết định phải gả vào Bùi gia, nó có chút vì cha nó mà bất bình mâu thuẫn, cơ bản là mình cái gì nó nghe cái đó.

      Nhưng lần này con nhóc này cũng biết động kinh cái gì!

      ràng mình trải đường sẵn cho nó, chọn cho nó cuộc sống tốt nhất dễ dàng nhất, kết quả nó cảm kích thôi, lại còn mình ích kỷ? !

      Bà Tạ bị chọc tức đến mức lăn qua lộn lại vẫn luôn ngủ được, cầm lấy điện thoại di động mấy lần gọi cho muốn gì đó, nhưng đầu kia vẫn luôn ở trạng thái có ai trả lời.

      Mà đêm nay, ông Bùi cũng bởi vì việc công ty vẫn chưa về nhà, bà Tạ muốn tìm người tâm về chuyện của Hứa Nùng cũng tìm được ai.

      Sáng sớm ngày hôm sau, bà Tạ lại gọi điện thoại cho Hứa Nùng, nhưng bên kia vẫn như trước có người bắt máy.

      Bà ta giận điên lên muốn ném điện thoại hoặc là trực tiếp xông đến nhà trọ của Hứa Nùng, nhưng lúc này, Bùi Ngọc lại bỗng nhiên gọi điện thoại tới

      Giọng của đứa con riêng này ở đầu kia như trước ấm áp hòa nhã, giọng điệu đối với bà ta cũng là lễ phép cùng kính trọng dành cho trưởng bối.

      "Dì Tạ, Nùng Nùng gần đây có liên lạc với dì ? Hôm nay con gọi điện thoại cho em ấy như thế nào vẫn luôn nghe máy?"

      Bà Tạ trong lòng giật thót, vội đáp: "Nó gần đây ở trường có chuyện gấp, dì gọi điện thoại cho nó cũng thường xuyên nghe được."

      "Vậy sao?" Bùi Ngọc ở đầu kia ý tứ sâu xa hỏi, tiếp đó lại cười , "Vậy lần trước chuyện con đề cập với dì, dì với em ấy chưa?"

      Việc này bà Tạ ngược lại có phản ứng gì lớn, đáp lại rất tự nhiên, "Dì nhắc nhở nó rồi. Nhưng mà con dì dì biết, chuyện khác có lẽ nó giấu dì, nhưng loại chuyện lớn như hẹn hò đương tuyệt đối đâu, con yên tâm."

      Bùi Ngọc hài lòng, vừa vặn bên kia đạo diễn gọi , dùng tiếng trả lời câu gì đó, liền vội vàng cúp điện thoại.

      Sau khi bà Tạ đặt điện thoại xuống, trong đầu tức giận đối với Hứa Nùng càng tăng.

      Bà ta nghĩ chờ ông Bùi trở về cẩn thận qua về chuyện phó đạo diễn của Hứa Nùng, ông Bùi liền mang theo trợ lý trở lại.

      Ông Bùi bận cả đêm, toàn thân cao thấp đều lộ ra vẻ mệt mỏi.

      Bà Tạ vô cùng có ánh mắt, nhìn thấy ông Bùi như vậy, chỉ biết công ty khẳng định là xảy ra vấn đề gì đó, vì thế lời muốn ở bên miệng liền thay đổi, tất cả đều biến thành hỏi han ân cần.

      "Chồng à, làm sao vậy?" Bà Tạ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ông Bùi, đưa tay bóp bóp bả vai ông ta.

      Biểu tình của ông Bùi ngược lại có gì lo lắng, chỉ là hơi có vẻ mỏi mệt. Người trợ lý đứng ở trước mặt lại cầm văn kiện với ông ta chút việc, cuối cùng, vô cùng cung kính : "Ngày mai Đổng thị có cái tiệc rượu, người Chu gia tới tham dự, ngài xem?"

      Ông Bùi gật gật đầu, "Tôi ."

      Trợ lý nhận được câu trả lời, liền hướng về phía ông Bùi hơi hơi cúi gập người, sau đó lại hướng về phía bà Tạ gật đầu, liền .

      Sau khi rồi, bà Tạ bên bóp vai cho ông Bùi, bên dịu dàng hỏi: " à, rốt cuộc làm sao vậy? Sao em thấy có vẻ mệt mỏi như vậy."

      Ông Bùi vỗ vỗ mu bàn tay bà ta, cũng bỏ được bà ta vẫn luôn phục vụ mình, liền giữ chặt bà ta, : " có gì, chính là công ty có chút chuyện làm ăn bị đoạt mất, có chút đau đầu, nhưng ảnh hưởng lớn."

      Bà Tạ thầm nhíu mày, ảnh hưởng lớn ông ta suốt đêm ở lại công ty như vậy sao?

      Bà ta hiển nhiên tin lời này.

      " sao? Vậy là bị nhà nào đoạt mất a?" Bà ta hỏi.

      Ông Bùi nghĩ nghĩ, cũng giấu bà ta, : "Chu thị, có biết ?"

      Bà Tạ đương nhiên biết. Sau khi bà ta tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, liền vẫn luôn rất nỗ lực tiếp xúc với người của giới thượng lưu Bắc thành, loại công ty lớn như Chu thị, bà ta làm sao có thể biết.

      Nhưng là. . .

      "Có phải có hiểu lầm gì hay ? Ông cụ Chu phải được công nhận hiền lành sao? Vì sao cướp đoạt chuyện làm ăn của chúng ta đây?"

      Lời này ông Bùi ngược lại có chút đồng ý, gật gật đầu, "Đúng vậy, cũng cảm thấy có thể là có chút hiểu lầm, cho nên liền nghĩ ngày mai lúc tham dự tiệc rượu, cố gắng tâm cùng người Chu gia."

      rồi, ông ta quay đầu nhìn về phía bà Tạ.

      "Ngày mai em cùng với , thuận tiện gặp Chu phu nhân lần, giữa phụ nữ với nhau chuyện phiếm hẳn là càng dễ dàng hơn chút, em giúp từ chỗ bà ta hỏi thăm chút."

      Bà Tạ rất nhu thuận gật gật đầu, "Được."

      Sau khi đáp ứng, bà ta ở trong lòng nghĩ, xem ra chuyện của Hứa Nùng phải đặt sang bên, tại phải cùng nhau giải quyết khó khăn của Bùi thị trước mới được.

      ————————
      Ngày hôm sau lúc học, Chu Khởi như trước khoác túi sách của Hứa Nùng, đường đưa đến cổng đại học B. Từ ngày hôm qua khi hai người xong những lời kia, Hứa Nùng cũng cảm thấy khí giữa bọn họ càng ngày thay đổi càng lớn.

      Trước kia Chu Khởi với , là nam sinh có chút bất cần đời, thích làm bậy, lúc này mọi thứ được làm , ở trong mắt liền biến thành người đàn ông mà cần phải đối mặt.

      Hơn nữa. . . Người này khác hẳn những người đàn ông khác, nhìn qua đứng đắn, nhưng hoang dã cùng hơi thở mang tính xâm lược người mạnh hơn bất kỳ người nào.

      Hứa Nùng tại thoáng tới gần chút, đều có loại cảm giác điện giật cách tầng khí.

      cảm thấy bản thân cực kỳ có tiền đồ, cho nên dọc theo đường vẫn luôn rầu rĩ, cũng muốn để ý .

      Chu Khởi cho rằng vẫn suy nghĩ chuyện hai người thảo luận, nghiêng đầu liếc cái, "Thế nào? Chuyện đồng ý hôm qua muốn nuốt lời?"

      ". . ." Hứa Nùng lặng lẽ trợn trắng mắt, lên tiếng.

      Ngày hôm qua sau khi ấn đầu xong những lời kia, hai người an tĩnh ngây người lát.

      Sau lại qua lại, người kia đột nhiên lại được, có thể chờ, nhưng là phải có cái kỳ hạn.

      lúc ấy mặt nóng sắp tự bốc cháy rồi, vừa nghe loại lời này, lập tức liền đáp "Nửa năm ."

      Chu Khởi trực tiếp nóng nảy, bộ dạng tức đến bật cười, sao để chờ đến kiếp sau luôn ?

      Sau lại thương lượng đến thương lượng , Chu Khởi quyết định, cho tháng thời gian suy nghĩ.

      muốn phản đối, nhưng luôn lại người kia.

      cuối cùng còn lấy bạn của ra làm ví dụ, gì mà trước kia có người bạn cũng như vậy, thường xuyên cho con hy vọng, bản thân chưa suy nghĩ ràng, muốn đối phương chờ chút.

      Sau đó còn kêu Hứa Nùng đoán, về sau con đều gọi là gì?

      Cái này còn cần phải đoán sao? Hứa Nùng lúc ấy có lời gì để , Chu Khởi này hiển nhiên là lấy đàn ông cặn bã ra làm ví dụ cho mà!

      Cho nên đến hai , Hứa Nùng muốn đồng ý cũng bị trói lấy bắt phải đồng ý.

      Vừa vặn lúc này đến cổng trường, lười phản ứng lời vừa rồi của , phen nắm lấy ba lô của mình, xoay người muốn .

      Chu Khởi ngay lúc đó kéo chặt cổ tay của , mặt mày lười biếng : "Bạn học , Chu ca ca có ý tốt nhắc nhở, đếm ngược thời gian, em còn có 29 ngày."

      Hứa Nùng: ". . ."

      thuận miệng đáp lại câu "Biết rồi", sau đó liền giãy dụa chạy .

      Sau khi Hứa Nùng rồi, điện thoại di động của Chu Khởi liền vang lên.

      tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó ấn phím nghe.

      Người ở đầu kia gì đó, Chu Khởi thuận miệng đáp: "Ừ, ở góc phố đối diện đợi tôi."

      xong, liền cất bước về hướng con phố đối diện.

      Bên đó có lái xe chờ, thấy Chu Khởi tới, vội vàng xuống xe, vô cùng cung kính mở cửa xe cho .

      "Chu thiếu."

      Chu Khởi tùy tiện đáp tiếng, rồi cúi người chui vào chỗ ngồi phía sau.

      Lúc lái xe lên xe, Chu Khởi ngồi ở ghế sau nghiêng đầu châm thuốc.

      Ngọn lửa lóe lên, ánh sáng màu đỏ phản chiếu lên sống mũi cao thẳng của , mặt mày nhàn nhạt lại mang theo tia lãnh ý.

      Lái xe chưa từng thấy qua dáng vẻ khi ở bên Hứa Nùng, cho nên lúc này nhìn thấy dáng vẻ này của ngược lại cảm thấy rất bình thường.

      Chỉ thấy Chu Khởi lấy đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, tùy ý đặt cánh tay cạnh cửa sổ xe, sau đó dựa về phía sau, nhàn nhạt mở miệng ——

      " thôi."

      ————————
      Chuyện Hứa Nùng xin nghỉ, Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa đều cực kỳ kinh ngạc.

      "Đồng chí Tiểu Hứa, tớ nhớ là ba năm đại học cậu lần nghỉ cũng xin a, lần này là làm sao nha? Người sắt cũng kiên trì nổi nữa à?" Trì Sa Sa khoa trương với .

      Hứa Nùng bất đắc dĩ cười, "Bị sốt thôi."

      "A? Vậy cậu khỏe chưa? Mới nghỉ ngơi có ngày có sao ?" trong mắt Lưu Ngải mang theo lo lắng, "Hai ngày này lại có bài giảng gì quan trọng, lại trốn hai ngày cũng có chuyện gì."

      Hứa Nùng lắc đầu, " sao, tớ khỏe rồi."

      Trì Sa Sa đưa tay sờ sờ cái trán của , lại so sánh chút nhiệt độ trán mình, sau đó làm như gật gật đầu, "Ừ, tốt rồi."

      Ba chuyện lúc lâu, cuối cùng Trì Sa Sa có chút ngại ngùng lôi kéo ống tay áo Hứa Nùng.

      " Đồng chí Tiểu Hứa, ra hai đứa bọn tớ hôm nay tìm cậu, còn có chuyện khác."

      Hứa Nùng hiểu ra sao, đáp: "Ờ?"

      Lưu Ngải cười hì hì, tiếp: " bạn soái ca kia của cậu phải học ở trường nghề đối diện sao? Ừm. . . Chỉ muốn cậu với , tìm vài người bạn cùng lớp đáng tin cậy còn độc thân, chúng ta làm chút giao lưu hữu nghị?"

      "? ? ?" Hứa Nùng có chút kinh ngạc, "Giao lưu cái gì? Các cậu muốn tìm bạn trai sao?"

      "Đúng vậy, đúng vậy." Trì Sa Sa vội gật đầu, "Hai đứa tớ đều cảm thấy người bạn kia của cậu rất tốt, so với nam sinh của trường chúng ta bên này chính trực và nam tính hơn nhiều, trường bọn mình những người này. . ."

      đến đây, Trì Sa Sa cố ý đè thấp giọng xuống, "Mấy nam sinh trường mình, đều có chút giống con . Mỗi người đều hiểu cách dưỡng da hơn tớ, còn xịt nước hoa, kẻ viền mắt. . . Tuy rằng về sau tớ cũng là muốn vào cái vòng luẩn quẩn này, nhưng tớ là chịu được nam sinh như thế."

      "Đúng đó, " Lưu Ngải thở dài, "Cho nên, hai bạn đáng thương bọn tớ vội vã muốn thoát kiếp độc thân liền ký gửi hy vọng người cậu a, Chu đại soái ca kia cưng chiều cậu như vậy, khẳng định cậu liền đồng ý ! cầu của bọn tớ cũng cao, cần tìm loại trình độ như , thấp chút cũng sao!"

      Hứa Nùng theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng Trì Sa Sa lại giành trước, : "Nếu như cậu giúp bọn tớ chuyện, vậy quay đầu lại bọn tớ liền trường đối diện trực tiếp tìm , dù sao giai đoạn trước bởi vì trận đấu bóng rổ mọi người cũng quen thuộc, trực tiếp tìm hẳn là cũng sao."

      ". . ." Hứa Nùng yên lặng nuốt xuống lời muốn , nghe xong lời của ấy, vội vàng , "Các cậu cần , tớ giúp các cậu hỏi ."

      Đùa cái gì vậy, Chu Khởi căn bản cũng phải sinh viên trường nghề đối diện, hai nàng này qua tìm, đây phải là trực tiếp lộ tẩy sao?

      cho hết lời, hai người rất vui vẻ, thừa dịp còn chưa vào lớp, liền giục nhanh chóng liên hệ với Chu Khởi.

      Hứa Nùng cảm giác đầu cũng to ra, bị hai người dây dưa đến làm sao được, lại tiện trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Khởi, cho nên vòng vèo gửi cho cái tin nhắn.

      ——【 khụ, có ở đó ? 】

      Bên kia gần như đáp lại trong giây ——【bạn học tìm là có mặt ngay.】

      ——【. . . 】【 cái kia, bạn cùng lớp tôi hỏi , có nam sinh thích hợp để giới thiệu hay , các ấy muốn giao lưu. 】

      ——【Giao lưu? Bao gồm cả em sao? 】

      ——【. . . 】

      ——【Em muốn giao lưu mà , cũng có thể, vừa lúc chỗ này của người đàn ông tốt có thể giới thiệu. 】

      ". . ."

      Hứa Nùng cần đoán cũng biết tới ai, còn chưa trả lời lại, tin nhắn của đầu kia lại tiến vào.

      ——【 đối phương thân cao 187, tuổi 26 tuổi, trừ bỏ thích hút thuốc ra, có tật xấu gì. Nhưng là hút thuốc cũng có thể vì em mà từ bỏ. đặc biệt có thể chịu khổ, đặc biệt có chí tiến thủ, đặc biệt thương vợ. 】

      ——【. . . 】

      ——【 a, còn có chỗ đặc biệt khác quên . 】

      Động tác Hứa Nùng chậm chạp, đầu ngón tay thong thả lại ấn ra vài chữ rồi gửi .

      ——【. . . Cái gì? 】

      Bên kia cách vài giây đồng hồ sau, đáp ——

      【 Đặc biệt thích em. 】
      Last edited: 20/6/19
      Chalychanh, Yoororo, Xuxu21097 others thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Thả thính bất chấp.
      Ngotram2004 thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng là mặt dày mà, bớt ai lai, hehe

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 44 (1/2)

      Lúc Chu Khởi cùng Hứa Nùng gửi tin nhắn, người ngồi ở bên trong biệt thự ở nhà cũ Chu gia.

      Bà Chu lúc này thân quần áo khiêu vũ, cái áo khoác ngoài màu hồng đỏ cộng thêm cái váy dài màu đen, nhìn như là mới vừa cùng nhóm bạn cũ từ bên ngoài chơi về.

      Bà vừa gọt táo, vừa thỉnh thoảng quan sát Chu Khởi. Thấy cũng biết là gửi tin nhắn cho ai, biểu tình còn khó được quá giống ngày thường, trong lòng cũng khỏi tò mò.

      "Con trai à, lại cùng Trần Tiến cãi nhau ?"

      ra người mẹ nào nhìn thấy dáng vẻ con trai nhà mình như thế, khẳng định đều nghĩ đến chuyện hẹn hò đương. Nhưng bà Chu quá hiểu con trai mình, từ đến lớn đều cảm thấy con rất ồn ào, dì của vẫn luôn muốn tác hợp cho cùng bé, nhưng năm lần bảy lượt đều bị trốn tránh.

      Cho nên trong tiềm thức của bà Chu, nghĩ thế nào cũng cảm thấy, Chu Khởi là nhắn tin với .

      Nhưng Chu Khởi dường như cũng muốn che giấu, bên nhếch môi cười xấu xa ấn phím di động trả lời tin nhắn, bên thuận miệng đáp lại: " phải, là cùng con dâu của mẹ nhắn tin. "

      Bà Chu vẻ mặt ghét bỏ, cầm quả táo gọt xong cắn miếng, dáng vẻ hiển nhiên quá tin tưởng.

      "Lúc trước khi mà con còn chưa phát điên, cũng tìm được nào đưa về nhà, bộ dạng như bây giờ, ai có thể theo con chứ? Mẹ nó, mẹ lại giục cưới, con gạt mẹ có ích lợi gì?"

      "... . . ."

      Chu Khởi cũng bị chọc tức đến bật cười, giương mắt cho lão mẹ ánh mắt, "Con làm sao mà điên chứ?"

      "Con nhìn thân quần áo rách nát của con chút , còn có con cầm cái đồ chơi gì trong tay đấy? Đồ cổ của ông nội sao?"

      Bà Chu càng nhìn càng thấy ghét, luôn muốn đem đứa con trai này ném vào đống rác, "Tuy rằng khi con còn bé, mẹ thường xuyên con là được nhặt về trong đống rác. Nhưng mẹ cho rằng con bây giờ trưởng thành rồi, tự mình có năng lực phán đoán, cho dù biết mình phải là đứa bé của nhà này, cũng có thể chịu cầu tiến a! Mẹ cũng khoanh tay ngồi nhìn nữa, chờ cha con về, xem ông ấy con thế nào."

      "Con như này phải vừa vặn hợp ý mẹ sao? Mẹ phải luôn con còn có đứa em trai, con nếu như ngoan ngoãn nghe lời, em trai liền đến đoạt gia sản của con sao? Con tại bản thân sa ngã, gia sản đều tặng cho ." Chu Khởi trả lời tự nhiên, như là quen với những lời diễn tinh này của mẹ .

      Quả nhiên, bà Chu bĩu môi, bộ dáng rất thú vị, " về nịnh nọt con cũng bằng cha con, tôi là mệnh khổ, sinh ra đứa con trai chẳng ra làm sao."

      Chu Khởi tập mãi thành quen, thuận miệng đáp: "Cho nên con gần đây đều trở về làm chướng mắt mẹ a."

      Bà Chu cũng ầm ĩ, nâng tay lại cắn miếng táo, : "Cho nên con mấy ngày nay rốt cuộc đâu vậy a? Lại vì sao đem bản thân làm ra này . . . lời khó hết a?"

      " theo đuổi con dâu cho mẹ đó."

      Bà Chu lần này nghe xong, ngược lại có chút động tâm. Bà đánh giá Chu Khởi dưới phen, cuối cùng biểu tình trở nên nghiêm túc chút.

      "Mẹ này tiểu Chu Khởi, chuyện khác con đùa giỡn gạt mẹ cũng thôi , nhưng chuyện này cũng thể tùy tiện náo loạn chơi đùa a."

      "Con náo loạn cái gì?" Chu Khởi trợn mắt, hướng về phía mẹ nhìn thoáng qua, "Lời con vẫn luôn là ."

      Lần này bà Chu hoàn toàn tin rồi, quả táo gặm được nửa cũng thả xuống, nhanh chóng tiến đến trước mặt con trai bà.

      "Con nhà ai a? Lại có thể làm cho Chu đại thiếu gia động phàm tâm, nhất định vô cùng ưu tú ?"

      Chu Khởi nhếch môi cười cười, "Ừm, bảo bối của con đương nhiên lợi hại."

      Bà Chu bộ dáng vẻ bị buồn nôn đến tận cùng, liếc mắt nhìn , luôn cảm thấy đứa con trai này là bị cái gì đó bẩn bám vào người, làm sao mà tại lời thâm tình cũng trôi chảy như vậy a?

      "Cho nên, rốt cuộc là con nhà ai a?"

      Chu Khởi muốn tán gẫu, chỉ : "Đến lúc đó dẫn về mẹ liền biết. Bà nội lúc trước phải là cho mẹ cái nhẫn ngọc bích sao? Mẹ chuẩn bị , qua giai đoạn này con liền dẫn ấy tới lấy."

      Chu gia có cái nhẫn ngọc bích truyền qua hơn chục thế hệ, hầu như đều là truyền cho con dâu, bà nội Chu sớm đưa cho mẹ , Chu Khởi vẫn luôn biết, bởi vì bà Chu trước kia ít lần lấy chuyện cái nhẫn này ra , muốn tìm bạn .

      Bà Chu vừa nghe lời này của Chu Khởi, sửng sốt chút, lát sau, hỏi : " xác định rồi?"

      "Vâng."

      Chuyện mà con trai quyết định, bà cũng cần hỏi kỹ càng.

      Người Chu gia từ trước tới giờ luôn nghĩ thoáng, đối với chuyện của tiểu bối có thể khuyên nhủ, nhưng bao giờ nhúng tay vào. Cuộc sống là của chính bọn họ, lựa chọn tương lai thế nào, bạn đời ra sao, cũng là chuyện của bản thân bọn họ.

      Hơn nữa bà cũng tin tưởng ánh mắt con trai mình.

      Chẳng qua, hôm nay nghe Chu Khởi tới đây, bà Chu đột nhiên lại nghĩ tới chuyện khác.

      "Mẹ nghe ông nội con lúc trước con động tay với chuyện làm ăn của Bùi gia, nhưng lại cái gì mà bởi vì bọn họ động vào bảo bối của con? Lẽ nào là. . ."

      Chu Khởi chút nào kiêng dè, gật gật đầu, "Đúng, bọn họ để con dâu mẹ chịu ủy khuất."

      Bà Chu trước giờ luôn là giúp người thân giúp lẽ phải, tuy rằng vẫn chưa gặp qua Hứa Nùng, nhưng nghe Chu Khởi lâu như vậy, cũng sớm đem người con dâu này trở thành người của mình, vừa nghe có người để chịu ấm ức, lập tức cũng nóng lên.

      "Kia là phải giáo huấn chút! Người này nếu như đến nhà chúng ta, chúng ta thương, đau còn kịp , dựa vào cái gì để cho bọn bắt nạt a!"

      Chu Khởi cười, nhưng đáy mắt mang theo tia lạnh lẽo.

      "Đúng vậy, dựa vào cái gì để cho bọn ức hiếp a."

      ————————
      Lớp Hứa Nùng bọn họ buổi chiều có giờ học biểu diễn, trước kia lúc học tiết học loại này, Hứa Nùng đều là chọn nhân vật cuối cùng, sau đó cơ bản đều là nhặt loại vai hề, vai phản diện người khác cần để diễn.

      Dần dà, kỹ năng biểu diễn ngược lại là được tôi luyện ít.

      Nhưng lần này, Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa lôi kéo , chết sống cho lại diễn những nhân vật vừa mắt đó, nhét cho nhân vật kết hôn lại khảo nghiệm kỹ thuật diễn.

      Kỹ thuật diễn của Hứa Nùng đại bùng nổ, khi tổ của các kết thúc, trong lớp tiếng vỗ tay ngừng, giáo viên cũng biểu dương các từng người , lại trọng điểm chỉ đích danh Hứa Nùng.

      Lúc tan học, giáo viên còn đơn độc lưu Hứa Nùng lại chuyện. Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa tò mò, liền vẫn luôn ở bên ngoài chờ ra.

      Sau đó khi Hứa Nùng khoác ba lô ra, hai người bọn họ nhanh chóng tiến lên.

      "Giáo viên tìm cậu tán gẫu cái gì nha? Có phải muốn giới thiệu đoàn phim cho cậu tiến vào hay a?"

      Hứa Nùng gật gật đầu, "Ừ, nhân vật nữ số 3, cảm giác rất thích hợp với tớ, nhưng tớ từ chối rồi."

      Lưu Ngải có chút ngoài ý muốn, lại có chút đáng tiếc, "Cậu phải muốn phát triển về mảng đạo diễn ? Vậy cậu ở đại học B học biểu diễn lâu như vậy phải là lãng phí à?"

      Hứa Nùng cười lắc đầu, " đâu, đạo diễn cũng cần giảng diễn mà, cậu cho là đạo diễn có thể chút kỹ thuật biểu diễn sao? Tớ học biểu diễn cũng coi như có nền tảng ."

      Lưu Ngải bị thái độ lạc quan này của Hứa Nùng làm cho biết cái gì, ngược lại là Trì Sa Sa ở bên, rất đồng ý với .

      "Tớ lúc trước thấy cậu tra 'Kế hoạch nâng đỡ đạo diễn trẻ'? Cậu đăng ký rồi sao?" Trì Sa Sa hỏi Hứa Nùng.

      Hứa Nùng gật đầu, "Tớ bỏ kịch bản vào hòm thư công cộng của bọn họ, nhưng là. . . Vẫn chưa có hồi ."

      Trì Sa Sa có chút gấp vỗ cái, " Hòm thư công cộng đương nhiên trả lời cậu rồi, hòm thư công cộng đều là do nhân viên công tác ở tầng dưới cùng xét duyệt , hơn nữa chu kỳ xét duyệt cũng nhất định phải bao lâu, loại hoạt động này, đều là phải tìm người quen trực tiếp đưa kịch bản lên bên . Tuy rằng cuối cùng cũng là phải dựa vào tác phẩm để giành được thắng lợi, nhưng khẳng định phải hơn là cậu trực tiếp dựa vào bưu điện công cộng gửi a."

      Hứa Nùng kỳ nghĩ qua về điểm này, nhưng mà có cách nào.

      Tìm nhân mạch ở chỗ bà Tạ khẳng định thể thực được, bản thân cũng quen biết ai, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể lựa chọn biện pháp gửi văn bản qua bưu điện.

      Trì Sa Sa cảm thấy Hứa Nùng nếu như tiếp tục chờ đợi như vậy, cũng quá đáng tiếc.

      nhếch môi suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, "À? Nếu buổi tối cậu thay tớ làm thêm !"

      Hứa Nùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn , đề tài như thế nào liền lại kéo đến chuyện làm thêm.

      "Tối nay tớ phải đến cái tiệc rượu làm người đón khách, có nhiệm vụ gì khác, chính là đứng ở cửa duy trì mỉm cười là được. Chỉ giờ, đến lúc đó chờ người đến thay phiên là cậu có thể rồi. Đương nhiên! Này đó đều phải là trọng điểm! Trọng điểm là, tớ nghe tiệc rượu lần này, mời đến vài đạo diễn lớn, hình như cơ bản là có người đánh giá dự án mà cậu đăng ký. Đến lúc đó cậu đem kịch bản của mình in ra, rồi trực tiếp đưa lên, ít nhất tốt hơn là vẫn luôn chờ đợi vô vọng hồi từ bưu điện !"

      Trì Sa Sa càng càng hưng phấn, túm lấy cánh tay Hứa Nùng, lại líu ríu lên tiếng: "Hơn nữa tớ nghe a, mấy đạo diễn lớn đều tiếc tài, bọn họ lại làm cái đánh giá kế hoạch nâng đỡ này, khẳng định giống loại người lấy lỗ mũi nhìn người trong cái vòng luẩn quẩn kia! chừng bản của cậu đưa lên, bọn họ còn có thể trực tiếp tại chỗ liền nhìn qua ."

      Lời của Trì Sa Sa ngược lại có chút đả động Hứa Nùng, nghĩ nghĩ, cảm thấy thể quá chiếm lợi, liền : "Tớ rất muốn cơ hội lần này, cho nên cũng khách sáo với cậu. Nhưng mà quay đầu lại tiền làm thêm tớ lĩnh rồi, vẫn là muốn cho cậu."

      Trì Sa Sa cũng giả vờ khách sáo, vỗ vỗ vai , "Tiền thôi , cậu lấy mấy trăm đồng kia mời tớ cùng Lưu Ngải ăn cái gì ."

      Lưu Ngải gật gật đầu, "Ừ, con nhóc này muốn nhà hàng hải sản tự phục vụ trong trung tâm thành phố rất lâu rồi, tớ đoán chừng về điểm này tiền làm thêm chưa chắc đủ."

      Hứa Nùng lúc này làm sao có thể để ý chuyện tiền nong, chút do dự liền gật gật đầu, " thành vấn đề!"

      Mấy cười cười về phía trước, Hứa Nùng ở đường lại nhắn tin cho Chu Khởi, có việc về nhà muộn chút, kêu cần tới đón mình.

      Chẳng qua đầu kia vẫn luôn trả lời.

      ——————————
      Chu Khởi buổi tối theo bà Chu cùng tiệc rượu, trang phục người cũng đổi.

      Dọc theo đường lời cằn nhằn của bà Chu vẫn luôn ngừng, vẫn luôn thôi ghét bỏ, dễ dàng gì chịu đựng đến lúc dừng xe, Chu Khởi nhanh chóng dẫn đầu xuống xe chạy trốn.

      Địa điểm tổ chức tiệc rượu là chỗ trong khách sạn tại trung tâm thành phố, khuôn mặt Chu Khởi với người giữ cửa là xa lạ, nhưng bà Chu bên cạnh bọn họ lại nhận ra.

      Cho nên nhìn thấy bà Chu cầm thiệp mời mang người qua, bọn họ cũng ngăn cản.

      Chu Khởi đường theo bà Chu vào thang máy, chẳng qua khi đến hội trường tiệc rượu ở tầng trệt, cũng cất bước tiếp, ngược lại : "Mẹ tự mình hội trường , con ở tầng đặt phòng, lát nữa gặp người xong mấy lời trực tiếp liền luôn, buổi tối còn muốn trở về với con dâu mẹ nữa."

      Bà Chu liếc xéo cái, nghĩ nghĩ, lấy tư thái trưởng bối ít thấy, lời thấm thía: "Chu Khởi à, mẹ a biết con có chừng mực, nhưng là mẹ vẫn muốnnói nhiều thêm hai câu, con là để thương, hơn nữa quản là lúc nào, con cũng phải dành cho ấy tôn trọng lớn nhất. Các con hẳn là quen biết chưa được bao lâu , này trực tiếp liền ở cùng chỗ, người ta có thể hay cảm thấy. . . Con là người đàn ông cặn bã a?"

      ". . ." Chu Khởi quả thực muốn bị mẹ chọc cho cười, "Mẹ nghĩ cái gì vậy? Con chính là ở nhờ mà thôi."

      "Bất động sản dưới tên con đều sắp đếm hết rồi, còn ở nhờ nhà người ta làm cái gì!"

      "Vì bồi dưỡng tình cảm, sớm ngày đem người đuổi tới tay a."

      ". . ." Bà Chu kinh ngạc, "Náo loạn nửa ngày người ta còn chưa phải là của con hả? Vậy con còn mở miệng với mẹ là con dâu?"

      "Đây phải là chuyện sớm muộn sao?" Chu Khởi cho là đúng.

      từ đến lớn, chưa bao giờ làm chuyện có nắm chắc.

      Gặp gỡ Hứa Nùng xem như ngoài ý muốn, nhưng nếu ra tay, liền tuyệt đối để trốn mất.

      Bà Chu quả thực muốn bị tự tin của thuyết phục, hơn nửa ngày muốn lại thôi, cuối cùng vẫn là quyết định cái gì cũng ra khỏi thang máy.

      Thôi, con trai dễ dàng gì có mà nó thích, bà vẫn là đừng đả kích lòng tự tin của .

      Cùng lắm . . . Đến lúc đó con trai theo đuổi được người, bà đích thân giúp đỡ chút vậy.
      Chalychanh, Yoororo, Xuxu21094 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :