1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 12 ♥
      Chương 9: phải tri kỷ
      Editor: Kỳ Xàu Xàu
      Beta: Mạc Y Phi

      cùng hai nha hoàn, Cầm Cơ mặc thân váy màu lam, tà váy nhàng đong đưa trong gió, từng mảnh hoa đào rơi đầy phía sau lưng nàng, càng làm cho nét mặt của nàng thêm phần đẹp đẽ và ung dung.

      “Ninh phi?” Khi nàng bước vào nhà, vừa thấy được Ninh phi, thân thể cứng lại chút, ngay sao đó nở nụ cười , như đóa hoa chậm rãi nở rộ: “ lâu gặp, muội muội vẫn khỏe chứ?”

      Ninh phi thong thả cười cười: “Tỷ tỷ quan tâm, thân thể muội muội nhờ có Tần nương chăm sóc mới nhanh chóng khỏe được như vậy!”

      “Vậy tỷ tỷ ta yên tâm rồi, có cái gọi là ‘ngã lần khôn hơn chút’, hy vọng muội muội sau này làm việc gì cũng nên suy nghĩ kỹ!” Ở sâu trong ôn nhu của Cầm Cơ chút sắc bén.

      Tần Lạc Y lơ đãng nhìn lướt qua khuôn mặt của Cầm Cơ, tia nghi hoặc lên trong đáy mắt, bởi vì, nàng vừa mới nhìn thấy ràng Cầm Cơ cố gắng che giấu dữ tợn.

      Là ảo giác của mình sao?

      Ninh phi nghe Cầm Cơ như vậy xong, cũng khẽ mỉm cười: “Tỷ tỷ giáo huấn phải, xem ra sau này muội muội còn phải học tập tỷ tỷ nhiều rồi!”

      Trong mắt Cầm Cơ ràng hơi hốt hoảng, nhưng chỉ trong cái chớp mắt liền khôi phục vẻ ôn nhu tĩnh lặng ban đầu:

      “Muội muội đùa rồi, tỷ tỷ ta gần đây vụng về ngốc nghếch, muội vẫn nên đừng học ta tốt hơn, đúng rồi, muội muội, chẳng lẽ muội tới đấy cũng vì thưởng thức hoa đào sao?”

      Ninh phi nhìn khung cảnh hoa đào tung bay bên ngoài, thào : “ đúng là ‘hoa đào như cũ cười gió xuân’, ha ha!” Nàng cười yếu ớt tiếng, lập tức ra: “Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, muội đến nhờ Tần nương xem mạch thôi!”

      xong, nàng nhìn nhìn Tần Lạc Y, : “Tần nương, cảm ơn dạy ta cách dưỡng sinh mùa xuân, ta nhớ kỹ, mong rằng nương cũng nhớ kỹ lời ta ! Xin phép!”

      Ninh phi nhìn Tần Lạc Y xong, sau đó khẽ gật đầu với Cầm Cơ, ra cửa lớn.

      “Mời ngồi!” Tần Lạc Y với Cầm Cơ, sau đó với Thái Nam: “Dâng trà cho Cơ thiếp!”

      “Vâng, chủ tử!” Thái Nam gần đây rất thích Cầm Cơ, vẻ mặt tràn đầy tươi cười chạy đến dâng trà cho nàng.

      Cầm Cơ mỉm cười nhàng bưng lên ly trà, nhấp ngụm trà xanh rồi : “Nơi này của Tần nương đúng có thể gọi là địa linh nhân kiệt (1), ngay đến cả trà pha ra cũng đều mang hương thơm đến như vậy!”

      (1) địa linh nhân kiệt: đất thiêng mới có người tài

      Đáy mắt Tần Lạc Y lên chút vui vẻ: “Đây đều là công lao của Thái Nam, mỗi ngày nàng đều thức dậy vào lúc trời chưa sáng thu thập sương sớm, vì vậy ngươi uống đều là những giọt nước chứa đựng tinh hoa của ngày và đêm, tất nhiên là rất thơm ngon rồi!”

      “Xem ra Vương gia rất quan tâm đến ngươi, ngươi là nữ nhân người Hán, Thái Nam cũng vậy, nếu như để nha hoàn người Khiết Đan đến hầu hạ nương, biết sơ suất đến thế nào nữa!”

      Cầm Cơ vừa cười vừa , lập tức, nàng nhìn về hai nha hoàn ở phía sau, : “Xem ra các ngươi phải cố gắng học tập từ Thái Nam rồi!”

      “Vâng, nô tỳ biết!” Hai nha hoàn vội vàng .

      Cầm Cơ cười cười, lập tức, lông mày của nàng nhàng nhăn lại chút, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên khó hiểu.

      “Tại sao sắc mặt ngươi lại như vậy?” Tần Lạc Y nhìn nét hoang mang mặt nàng, tự nhiên cũng có chút kỳ quái.

      Cầm Cơ đứng dậy, nhàng ngửi bốn phía, lập tức : “Vì sao nơi ở của nương lại có mùi hương của thảo dược? Hiệu thuốc của nương phải là cách nơi này cũng hơi xa hay sao?”

      Tần Lạc Y vẫn chưa trả lời, Thái Nam vội vàng : “A, mùi hương của thảo dược mà người là…thuốc hạ nhiệt!”

      “Thuốc hạ nhiệt?” Cầm Cơ nghĩ nghĩ, lập tức : “ nương uống thuốc này rồi hả?”

      có đâu!” Vương gia cho chủ tử uống, thuốc hạ nhiệt tối hôm qua bưng lên đều bị vương gia đánh đổ, sau đó…., vì vậy mới làm cho phòng đầy mùi thuốc!” Thái Nam nhanh mồm nhanh miệng .

      “Thái Nam! Em quá lắm miệng!” Tần Lạc Y nhàng quát lớn.

      Thái Nam lè lưỡi, vội vàng lùi về sau lưng Tần Lạc Y.

      Nhưng mà, lúc Cầm Cơ nghe thấy Thái Nam như thế, cả kinh từ ghế bật dậy ngay lập tức.

      Tần Lạc Y chậm rãi ngẩng đầu, gì, đôi mắt như nước vẫn thay đổi nhàn nhạt nhìn xem Cầm Cơ có chút khống chế được cảm xúc.

      Cầm Cơ cũng giât mình vì cảm xúc của mình biểu lộ quá mức ràng, xấu hổ cười cười: “A, ta chỉ là thấy Vương gia làm như vậy rất kỳ quái!”

      Tần Lạc Y suy nghĩ chút, cố ý : “ ra, ta cũng muốn uống, nhưng mà ngươi cũng biết, Thác là người rất bá đạo, ta bước vào đây, mọi chuyện đều nghe theo là tốt nhất!”

      xong, nàng giả bộ như lơ đãng nhìn thoáng qua Cầm Cơ ngồi đối diện, tuy nhiên khuôn mặt của nàng ta cũng có gì thay đổi, nhưng mà cần thận nhìn vẫn thấy được những ngón tay của Cầm Cơ thoáng run rẩy chút.

      “Tần nương bước vào đây, đương nhiên là ở trong lòng Vương gia có địa vị giống với bất kỳ ai rồi!” Cầm Cơ xong, nhàng nhấp ngụm trà, chậm rãi dùng việc uống trà, để ống tay áo che lấy đôi mắt của nàng, dấu những cảm xúc phức tạp trong mắt.

      ra …ta cũng phải cam tâm tình nguyện vào đây ở đâu!” Tần Lạc Y như suy nghĩ cái gì, nhìn thoáng qua Cầm Cơ, xong chậm rãi đứng lên, lấy ra cái gói giấy cầm trong tay.

      “A? Vì sao ngươi lại như vậy?” Cầm Cơ có chút tin vào lỗ tai của mình.

      Tần Lạc Y cố ý lộ ra nụ cười khổ, nàng mở ra gói giấy ở trong tay, lộ ra bột phấn ở bên trong, chậm rãi : “Ta…là ngửi qua cái này tinh thần mới bắt đầu trở mơ hồ ràng, thế nên mới bị Vương gia của các ngươi cưỡng ép cướp trong sạch!”

      Khi Cầm Cơ nhìn thấy đám phấn trong bao giấy kia, ánh mắt trở nên suy sụp.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Cuối cùng, Tần Lạc Y cũng thấy được ràng kinh ngạc lên trong mắt Cầm Cơ, vì vậy vội vàng hỏi: “Ngươi cũng biết cái này là cái gì ư?”

      Nghe Tần Lạc Y hỏi xong, Cầm Cơ vội vàng che giấu mất tự nhiên của bản thân, : “A, Tần nương hỏi khó cho ta rồi, ta cũng biết đây là gì cả!”

      “Cầm Cơ khiêm tốn, ta biết ngươi cũng là người tinh thông y thuật, cho nên hôm nay sau khi thấy ngươi đến mới nghĩ đến việc thỉnh giáo đấy, cái này rất giống với tùng phấn, nhưng mà lại phải tùng phấn, biết được chế thành từ dược liệu nào!” Giọng của Tần Lạc Y như than thở.

      “Chỉ dựa vào việc quan sát nhìn ra được!” Cầm Cơ nhàng .

      “Đúng vậy, từ đến lớn, thói quen của ta là luôn dùng mũi để ngửi, biết Cầm Cơ có phương thức nào khác ?” Giọng của Tần Lạc Y cố chấp khác thường làm cho Cầm Cơ đứng ngồi khong yên.

      “Ta…ta cũng giống như vậy!” Sau khi thấy tình hình như vậy, Cầm Cơ cũng chỉ có thể theo Tần Lạc Y.

      “A, vậy sao. Vậy tốt quá, ngươi mau giúp ta ngửi thử xem đây cuối cùng là cái gì vậy?” Tần Lạc Y xong liền đưa bao giấy kia qua.

      …” Cầm Cơ kinh hãi, ánh mắt trở nên bối rối vô cùng.

      “Ngươi…chẳng lẽ biết tác dụng của phấn này sao?” Tần Lạc Y ngắn gọn mà linh hoạt nhanh chóng hỏi thăm.

      Bên môi Cầm Cơ lộ ra vẻ tươi cười:

      phải đâu, là phản ứng theo bản năng thôi, vừa nãy nghe ngươi là dùng thuốc bột này ngươi mới…cho nên ta sợ….”

      “A, ra là thế sao!”

      Tần Lạc Y cất bọc giấy trong tay , ra vẻ trầm tư : “Ngươi xem…trong vương phủ này có người hãm hại ta sao?”

      Cầm Cơ khẽ: “Làm sao có thể chứ? Tần nương là người tốt, lại là kiểu người xinh đẹp lại thanh nhã, người trong phủ thích ngươi còn kịp, làm sao có thể hại ngươi chứ?”

      Tần Lạc Y cười lắc đầu, vẻ mặt lại càng trở nên động lòng người:

      “Sao lại có thể có chứ, ta và ngươi là bạn tốt, ta ngại cho ngươi biết, hôm đó thuốc bột này là được đặt bên trong ngăn tủ chứa tùng phấn, ta tưởng là tùng phấn mới ngửi vài cái, sau đó là… Sau đó, ta lại quay về nơi đó lần nữa, hiểu sao thuốc bột này lại thấy đâu nữa, nhưng mà trời xanh phụ lòng người, may mắn là ta vẫn tìm được những thứ này… chúng chắc hẳn là ít thuốc bột cuối cùng còn sót lại rồi!”

      xong, nàng duỗi ngón tay chỉ bao thuốc phấn bàn.

      Ánh mắt Cầm Cơ lên vẻ được tự nhiên, nàng ta cau mày, : “Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ? Chẳng lẽ Vương gia có phái người điều tra chuyện này sao?”

      Sau khi nhìn thấy phản ứng của Cầm Cơ, Tần Lạc Y tiếng động khẽ thở dài: “Vương của các ngươi còn ước gì như thế đấy, làm sao tra loại chuyện này cơ chứ?”

      Cầm Cơ hơi há mồm, muốn gì đó, nhưng lập tức đè nén xuống, lúc nàng ta lại muốn gì đó ngoài cửa lại truyền đến tiếng thông báo của nha hoàn.“Tần nương, Tiêu công chúa đến Cúc Tình Hiên!”

      Tần Lạc Y cùng Cầm Cơ nghe xong, hẹn mà cùng thoáng cau mày.

      Tần Lạc Y phất tay : “Được rồi, ta biết.” Sau đó liền sai nha hoàn chuẩn bị.

      Trong lòng khỏi thầm ca thán, Tiêu công chúa này đến đúng lúc, hết lần này đến lần khác chọn toàn thời điểm mấu chốt, nghĩ ngợi theo luồng hương hoa nồng đậm bay đến, Tiêu công chúa với với vẻ mặt ngang ngược kiêu căng bước vào phòng.

      Chỉ thấy nàng ta đường đường là công chúa vậy mà lại mặc thân nam trang, bộ trang phục công tử văn nhã, cùng với quạt xếp màu xanh, nhưng bước lại nhàng. Thân thể thướt tha, mang theo hương thơm, nhìn như vậy ngược lại có thêm vài phần tuấn mỹ, nhưng người lại phát ra khí thế cao ngạo lại làm cho người khác có chút phản cảm.

      “Công chúa, ngươi đây là…” Tần Lạc Y nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, kinh ngạc đến quên cả việc hành lễ.

      Theo như thân ăn mặc của nàng ta, xem ra nàng ta chắc hẳn là mình trốn ra khỏi cung.

      mặt Cầm Cơ hề có chút gợn sóng, nàng hạ thấp người: “Cầm Cơ tham kiến công chúa!”

      “Chúng nô tỳ thỉnh an công chúa!” Hai nha hoàn đằng sau nàng và Thái Nam cũng ngay lập tức thấp người hành lễ.

      “Được rồi được rồi! Bản công chúa hôm nay đến đây là để tìm nàng ta, những người dư thừa khác lui ra !” Trong thanh cao ngạo của Tiêu Thiên Phái xen lẫn chút mất kiên nhẫn.

      “Vâng công chúa, Cầm Cơ cáo lui!” xong, Cầm Cơ khẽ gật đầu với Tần Lạc Y, nhanh chóng ra ngoài.

      Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiêu Thiên Phái nhìn Tần Lạc Y, vẻ chán ghét mặt lên ràng, nàng ta la hét: “Ngươi biết bản công chúa đến tìm ngươi là có chuyện gì ?”

      Tần Lạc Y mỉm cười: “Chắc là chuyện Đông Lâm Vương muốn cưới ta làm vợ, lập làm Vương phi nhỉ!”

      Tiêu Thiên Phái nao nao, nàng ta nghĩ Tần Lạc Y này thoáng cái đoán được mục đích của mình.

      Nhưng nàng ta lại dùng tốc độ nhanh nhất che dấu kinh ngạc nơi đáy mắt, lấy hơi chút khẩu khí vội vàng cứng ngắc : “Đúng vậy, hôm nay ta đến đây mục đích rất đơn giản, ta muốn ngươi rời khỏi vương phủ, rời khỏi cuộc sống của Ngạn Thác biểu ca!”

      thể!” Tần Lạc Y hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng đảo qua khuôn mặt vô cùng kiêu căng của Tiêu Thiên Phái, chán ghét trong lòng tránh khỏi lại tăng thêm phần.

      “Ngươi…” Tiêu Thiên Phái bị lời đơn giản mà trực tiếp của nàng chọc cho giận run, nàng ta chỉ thẳng vào Tần Lạc Y, cả ngón tay đều run rẩy.

      “Ngươi chỉ là nữ nhân người Hán ti tiện đến thể ti tiện hơn mà thôi, ngươi có tư cách gì tranh giành Ngạn Thác biểu ca với Bản công chúa?” nàng ta lớn tiếng trách cứ.

      Tần Lạc Y chút nào nao núng, chống lại đôi mắt giận dữ của nàng ta, chậm rãi mở miệng : “Dựa vào việc Da Luật Ngạn Thác … ta!”

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 12 ♥
      Chương 11: Tiêu công chúa cảnh cáo
      Editor: Kỳ Xàu Xàu
      Beta: Mạc Y Phi

      Tiêu công chúa nghe Tần Lạc Y như vậy xong, tức giận đến mức hận thể bước đến đánh cái.

      “Ngươi…ngươi cái đồ nữ nhân Hán ti tiện này, cũng dám chuyện với bản công chúa như thế sao?”

      “Ta phải là con dân Khiết Đan của các ngươi, vì sao lại dám chuyện với ngươi như vậy?” Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Lạc Y vang lên, ánh mắt cũng trở nên lạnh như băng.

      “Ngươi…” Tiêu công chúa hiển nhiên bị khí thế của Tần Lạc Y dọa sợ, từ người nàng phát ra loại khí chất khiến cho ai có thể xâm phạm.

      Điều này làm cho nàng ta thể nghĩ đến vị Ninh phi trong vương phủ này, Ninh phi trước kia là phi tử mà Da Luật Ngạn Thác biểu ca sủng ái nhất, vì Tần Lạc Y được Vương gia sủng ái mà ghen tị, nhất thời bị kích thích mà đẩy Tần Lạc Y vào trong đầm nước lạnh băng, Da Luật Ngạn Thác biểu ca giận dữ, suýt chút nữa xử tử Ninh phi.

      Tuy nhiên, nàng ta so với Ninh phi kia cao quý hơn nhiều lắm, hơn nữa lại là công chúa, nhưng mà nếu như nàng ta làm ra hành động nào thiếu suy nghĩ với Tần Lạc Y… đảm bảo rằng biểu ca trừng phạt mình như thế nào.

      Ngay sau đó, Tiêu công chúa cố nén lửa giận trong lòng, ngồi xuống, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Tần Lạc Y , ra vẻ khinh thường mà : “Bản công chúa biết ngươi thích biểu ca, nhưng mà ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, cứ hễ là người mang hoàng họ Da Luật chắc chắn phải lập gia đình cùng với Tiêu thị, đây là quy củ từ ngàn đời xưa lưu lại, trừ phi là Ngạn Thác biểu ca vì ngươi mà buông bỏ tất cả…”

      Nàng ta xong, môi khẽ nhếch lên, đứng dậy, thẳng về phía Tần Lạc Y, dọa người mà hùng hổ tiếp: “Nhưng mà, Ngạn Thác biểu ca chủ động vứt bỏ tất cả, vậy cũng có khả năng đâu!”

      Tiêu công chúa nhanh chóng thấy được tia kinh ngạc yếu ớt lên trong mắt nàng, trong lòng dâng lên chút mừng thầm: “Ngươi nên chấp nhận và hiểu , Ngạn Thác biểu ca nắm quân quyền, phải muốn buông tha cho tất cả là có thể buông tay đâu, Hoàng thượng luôn canh cánh trong lòng đối với nước Bột Hải của các ngươi, mà Ngạn Thác biểu ca vẫn luôn chậm chạp chịu dâng lên, bởi vì thế, trung thành của đối với triều đình lớn bằng lúc trước rồi, Hoàng thượng sinh ra nghi ngờ đối với , như vậy làm sao có thể đơn giản buông tha chứ?”

      Nội tâm Tần Lạc Y khẽ run lên, cách vô thức: “ chậm chạp giao lên chỉ bởi vì có bản đồ của mảnh đất cuối cùng mà thôi! Thực phải tận tâm với triều đình!”

      “A, vậy sao? như vậy. Tần nương nhất định là biết tung tích của mảnh bản đồ cuối cùng rồi đúng ? Tang Tấn chết rồi, Tang Trọng Dương cũng rồi, nếu như bản đồ ở người hai người bọn họ, ta nghĩ Ngạn Thác biểu ca thể lấy được đấy!” Tiêu Thiên Phái nở ra nụ cười đẹp đẽ, ngữ khí lại lạnh như băng.

      Gió nhàng thổi vào trong phòng, làm mép váy Tần Lạc Y hơi bay lên, mang theo mùi hoa đào thơm ngát.

      Nàng hít sâu hơi, cố gắng điều chỉnh lời mình vừa lỡ miệng, lát sau, nét cười mang ý vị sâu xa nở khóe môi đỏ hồng: “Ta nghĩ, quan tâm đến tung tích của bản đồ chỉ có Hoàng thượng thôi đâu, Tiêu công chúa hình như cũng rất quan tâm, công chúa như vậy là mang ý chỉ đơn giản có lòng hiếu kỳ, hay là…ý tứ của gia tộc các ngươi vậy!”

      Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lên nét cười khẽ, lại làm cho Tiêu Thiên Phái nghẹn lời.

      “Ngươi, ngươi…”

      “A, đúng rồi, ta có lòng tốt cho ngươi câu nữa, nếu như muốn tranh giành Da Luật Ngạn Thác với ta, ta đều hoan nghênh, nhưng, khuyên ngươi, nên thu lại bộ dạng ngang ngược càn rỡ của mình , nếu , làm cho người khác …chán ghét!” Tần Lạc Y lạnh lùng cắt đứt lời của Tiêu công chúa.

      Ngay sau đó, Tần Lạc Y bước đến trước cửa, lớn tiếng : “Thái Nam!”

      Thái Nam luôn luôn đợi ở ngoài cửa, nghe thấy chủ tử kêu to, lập tức bước vào trong.

      “Chủ tử, có gì phân phó?”

      “Tiễn khách!” Tần Lạc Y nhàng ngồi xuống ghế, nhàn nhã vừa rót trà vừa .

      Thái Nam cẩn thận từng li từng tí đến trước mặt Tiêu Thiên Phái, cung kính khom lưng : “Tiêu công chúa, mời!”

      Tiêu Thiên Phái hung hăng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt như muốn tóe lửa: “Ngươi, ngươi đừng ỷ vào Ngạn Thác biểu ca sủng ái ngươi chút, ngươi coi ai ra gì, ngươi tốt nhất là nên khuyên , đừng có khư khư cố chấp như vậy, nếu , gặp tai họa!”

      Tần Lạc Y vẫn như cũ bưng ly trà lên, chậm rãi thưởng thức trà thơm, hề để ý đến Tiêu Thiên Phái kêu gào chút nào.

      “Hừ!” Tiêu Thiên Phái tức giận, phẩy tay áo bỏ .

      Đợi nàng rồi, cái ly trong tay Tần Lạc Y bỗng rơi xuống, lăn mặt đất, bể thành mảnh vụn.

      “Chủ tử…” Thái Nam vừa định tán thưởng dũng khí kinh người của Tần Lạc Y, ai ngờ vừa quay người lại nhìn thấy ly vỡ nát mặt đất, lại nhìn sắc mặt của chủ tử, tái nhợt đến mức dường như còn chút máu.

      “Thái Nam, đỡ ta vào trong nghỉ ngơi lát!” mặt Tần Lạc Y còn khí thế giương cung bạt kiếm lúc nãy, lộ ra mệt mỏi vô cùng.

      Thái Nam bước lên trước đỡ lấy Tần Lạc Y vào trong nghỉ ngơi.

      Trong phòng, khí ấm áp yên lành làm cho tinh thần của nàng dần dần bình ổn trở lại, nhưng lo lắng vẫn mất .

      “Thái Nam, Vương gia còn chưa về phủ sao?” Thái độ Tần Lạc Y khác thường, hỏi thăm.

      “Chưa về ạ, nhưng mà chủ tử người yên tâm , chỉ cần vương gia hồi phủ, lập tức đến Cúc Tình Hiên mà!”

      Tần Lạc Y khẽ thở dài, gì nữa, sáng sớm nay, Da Luật Ngạn Thác bị Hoàng thượng triệu gấp vào cung, biết có chuyện gì.

      Nếu đúng như lời của Tiêu Thiên Phái, Hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ đối với , như vậy, lúc này phải là gần vua như gần cọp sao?

      Mảnh bản đồ cuối cùng này, nàng còn có thể kiên trì cất giữ bao lâu đây?

      Nếu quả , dùng mảnh bản đồ cuối cùng này mà có thể đổi lấy bình an cho …nàng nguyện ý làm như vậy!

      “Cha nuôi…xin cha hãy tha thứ cho con…” Tần Lạc Y vẻ mặt tịch mịch, thào tự .

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Ánh mặt trời nhàng chiếu lên cửa sổ, mọi thứ đều im im lặng lặng, chút tiếng động.

      Tần Lạc Y rơi vào trầm tư, biết thần sắc lúc này của nàng làm nha đầu Thái Nam sợ hãi.

      “Chủ tử…” Thái Nam cẩn thận từng li từng tí gọi Tần Lạc Y.

      “Hả? Làm sao vậy? Thái Nam?” Tần Lạc Y từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại.

      Thái Nam khe khẽ cười: “Chủ tử, người lúc nãy uy phong nha! Người thấy sắc mặt của Tiêu công chúa nhanh chóng biến thành màu gan heo rồi sao, ha ha ha!”

      Tần Lạc Y nghe nhưng lời trẻ con của Thái Nam xong, oán trách : “Em đó, nha đầu này, chuyện càng ngày càng thô lỗ rồi.”

      Thái Nam nghịch ngợm lè lưỡi.

      Lúc Tần Lạc Y muốn gì đó, đột nhiên trong đầu lóe lên chút ánh sáng, ngay sau đó, nàng lập tức với Thái Nam: “Thái Nam, em mau nhìn xem trong sảnh, cái bao thuốc bột ta vừa mới lấy ra kia còn ở đó hay ?”

      Thái Nam đáp lời, lập tức chạy ra ngoài, lát sau, lại chạy về.

      “Chủ tử, cái bao thuốc bột kia thấy đâu nữa rồi!” Thái Nam thào .

      “Lúc nãy em có để ý thấy là ai lấy ?” Tần Lạc Y lập tức hỏi.

      Thái Nam cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu.

      Ánh mắt Tần Lạc Y dần dần ảm đạm xuống, ra, trong lòng nàng sớm biết, người có thể khẩn trương vì bao thuốc bột này nhất định chính là người trước kia cố tình mưu hại mình, mà người này, phải là Ninh phi kia, cũng phải là Tiêu công chúa, mà là người nàng vẫn luôn tôn trọng…Cầm Cơ!

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Tiêu Thiên Phái thẳng ra khỏi Cúc Tình Hiên, sắc mặt vẫn hề tốt lên, cánh hoa đào rực rỡ rơi xuống cùng với kiểu kiến trúc yên tĩnh tao nhã này, đều làm cho nàng sinh ra lòng chán ghét cùng với ghen tuông.

      Nơi này vốn dĩ nên là chỗ ở của mình, dựa vào cái gì mà để cho nữ nhân người Hán ti tiện kia ở, kết quả là nàng càng nghĩ càng tức giận, hận thể đem tất cả nhưng thứ tốt đẹp ở đây hủy diệt hết .

      “Tần Lạc Y, ngươi đừng để rơi vào tay của Bản công chúa, nếu ta nhất định khiến cho ngươi muốn sống được muốn chết cũng xong!” Nàng vừa , vừa hung hăng bẻ gẫy cành hoa đào, cánh hoa lập tức ào ào rụng xuống.

      ra công chúa hận Tần nương đến như vậy!” Kèm theo thanh êm ái, trong rừng hoa đào xuất thân ảnh xinh đẹp, đôi mắt tinh nhã lấp lánh giữa rừng hoa đào.

      Tiêu Thiên Phái khẽ giật mình, định thần nhìn lại, phát ra nữ tử mặc y phục màu thủy lam, nụ cười ôn nhu đọng ở khóe môi, thanh dễ nghe giống như than .

      “Là ngươi?” Tiêu Thiên Phái hơi nhíu lại lông mày, sau dó, nàng quát lên: “Ngươi to gan, chỉ là thứ hàng cống phẩm, cũng dám nghe lén Bản công chúa chuyện!”

      “Công chúa vậy là đúng rồi, phải ta cố ý trộm nghe người chuyện, mà là giọng của người trùng hợp chui vào trong tai ta mà thôi!”

      Lúc này, ở trong rừng đào chính là người vẫn mãi chưa xa – Cầm Cơ

      “Ngươi, to gan!” Tiêu Thiên Phái giận dữ, hôm nay là sao vậy, nguyên đám đều đặt nàng vào mắt, làm sao lại có thể như vậy!

      Cầm Cơ mỉm cười, bình tĩnh như lá mùa thu rơi, nàng nhàng cầm đóa hoa lên, làm cho đôi tay dính đầy mùi thơm ngát: “Nếu như ta to gan, làm sao có thể giúp công chúa trừ bỏ mối hận trong lòng cơ chứ?”

      Tiêu Thiên Phái mạnh mẽ nhìn về phía Cầm Cơ, ánh mắt cũng lập tức trở nên cảnh giác, đánh giá nàng từ xuống dưới: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

      “Thân phận của ta là gì, công chúa cũng cần biết , người chỉ cần hiểu được ta đứng về phía người, như vậy là đủ rồi!” Cầm Cơ nhàng .

      Trong mắt Tiêu Thiên Phái lên tia nghi hoặc, lát sau, nàng cất giọng : “Ngươi…muốn giúp ta như thế nào?”

      “Vậy phải xem công chúa muốn làm gì rồi!” Cầm Cơ ưu nhã bóp nát những cánh hoa trong tay, đôi mắt nhìn thẳng về phía Tiêu Thiên Phái.

      “Rất đơn giản, ta muốn từ nay về sau, Tần Lạc Y vĩnh viễn biến mất khỏi bên người Da Luật Ngạn Thác!” Ánh mắt nàng lạnh lẽo, thanh cũng rùng rợn.

      “Nhưng mà…” Tiêu Thiên Phái hơi ngừng lại, nhìn Cầm Cơ, cười lạnh: “Ta nghĩ dựa vào năng lực của bản thân ta, cũng có thể làm được điều đó, dựa vào cái gì cần đến hỗ trợ của ngươi chứ?”

      Dường như Cầm Cơ nghĩ sẵn ở trong đầu, lúc nghe nàng kiêu ngạo hỏi như vậy, chỉ cười nhạt tiếng: “Người mang thân phận công chúa, nhất cử nhất động nhất định dễ dàng rơi vào mắt của người khác, ta nghĩ, cái mà công chúa gọi là biện pháp chẳng qua là dựa vào cường quyền của hoàng tộc để thực , thử nghĩ xem, nếu làm như thế, trong lòng của Da Luật Ngạn Thác đối với người mãi mãi chỉ có hận, bao giờ có !”

      Tiêu Thiên Phái nghe xong, trong lòng run lên, sai, nàng đúng là rất rất Ngạn Thác biểu ca, cho nên, nàng thể nào để cho hận nàng cả đời được!

      “Như vậy ngươi xem ta nên làm thế nào?” Nàng đè ép lại ngạo ý trong lòng, nhìn Cầm Cơ .

      Cầm Cơ chậm rãi đến, bên môi khẽ nở nụ cười, cười càng lúc càng lớn, cho đến khi…

      Nàng mạnh mẽ giơ tay phải lên, tay trái lại xuất ra chiêu thức hung ác, ngay lúc Tiêu Thiên Phái chưa kịp phản ứng, hung hăng nắm chặt cằm của nàng, nhét viên thuốc vào trong miệng nàng, sau đó dùng sức, Tiêu Thiên Phái liền nuốt viên thuốc vào.

      Ánh mắt Tiêu Thiên Phái bỗng trở nên kinh hoảng, nàng trừng lớn hai mắt nhìn Cầm Cơ, nhìn nụ cười chướng mắt bên môi: “Ngươi..ngươi cho ta ăn cái gì?” xong, nàng dùng sức móc cổ họng, định nhổ viên thuốc kia ra.

      có tác dụng đâu, Tiêu công chúa, chỉ có người duy nhất có cách cứu ngươi!” Cầm Cơ chút sợ hãi đứng bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt Tiêu công chúa thoáng chốc trở nên trắng bệch, ánh mắt lên vẻ lãnh.

      Sắc mặt Tiêu Thiên Phái bỗng trở nên tái nhợt khác thường, hơn nữa, bên trong cơ thể nàng ta bắt đầu dần dần dâng lên từng cơn đau đớn.

      “Ngươi…Ngươi dám…” Thanh của nàng bắt đầu trở nên run rẩy, trán vì đau đớn mà mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra.
      “Ta giúp ngươi đấy!”

      Cầm Cơ cười rất vô tội, cũng rất ung dung, nàng chậm rãi tiến lên, tay khẽ dùng sức kéo lấy tóc nàng ta, khiến cho nàng ta thể nhìn thẳng vào mình:

      “Chỉ khi ngươi chết , Da Luật Ngạn Thác mới có thể nhớ kĩ ngươi cả đời, điều này, phải là điều ngươi vẫn mong muốn hay sao?”

      Tiêu Thiên Phái đột nhiên phun ra ngụm máu, máu nhuộm lên thân cây đào, cả cả cánh hoa, làm cho hoa đào càng trở nên đẹp hơn, càng trở nên đỏ thẫm…

      Nàng ta dồn sức vịn tay vào cành cây: “Ngươi…Ngươi…rối cuộc là…là ai…?”

      Cầm Cơ mỉm cười:“Xem bộ dạng sắp chết của ngươi, ta ngại cho ngươi biết, ta vốn là trưởng nữ của bộ lạc Thất Vi, mười hai năm trước, bộ lạc của ta cùng với bộ lạc Thứ Hách của ngươi nảy ra cuộc chiến tranh giành quyền lực, cha của ngươi vì lợi ích của bản thân mà liên hợp với Da Luật A Bảo Cơ, bất chấp tất cả xử tử cha mẹ của ta, sau đó vận mệnh của ta cũng xảy ra biến cố, ta trở thành thứ hàng cống phẩm thấp kém, cho nên, ta nén giận đến tận bây giờ, mục đích cũng chỉ là tìm cơ hội báo thù!”

      Ý thức của Tiêu Thiên Phái ngày càng mơ hồ, thân thể của nàng ta cũng bắt đầu trở nên mềm nhũn, co quắp nằm mặt đất, lại cố gắng trợn tròn mắt, như muốn nhìn cái gì đó.

      Cầm Cơ chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt ngày càng trắng bệch của Tiêu Thiên Phái, cười lạnh :

      “Ngươi chẳng qua là quân cờ để ta báo thù mà thôi, chỉ cần ngươi chết ở chỗ này, cha của ngươi nhất định để yên, ta đợi xem Tiêu thị của các ngươi cùng với Da Luật chó cắn chó như thế nào! Ha ha ha…”

      Lập tức, ánh mắt của nàng dần dần chuyển sang lạnh lẽo, đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ hung ác mà nhìn hơi thở Tiêu Thiên Phái bắt đầu càng lúc càng yếu, cho đến khi tắt hẳn..

      Gió nhàng thổi qua, bên trong hương hoa đào nhàn nhạt còn kèm theo cỗ hương vị huyết tinh nồng nặc, từng mảnh từng mảnh hoa đào như hoa tuyết rơi xuống, rơi xuống nơi đây, nhàng che dấu tất cả tội ác…

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Màn đêm đen như nhung, bầu trời lốm đốm ánh sao lấp lánh đầy phong tình.

      Tần Lạc Y nhàng vỗ về dây đàn, ánh nến nhàn nhạt làm cho đôi má thanh tịnh và đẹp đẽ của nàng càng trở nên nõn nà, tối nay, dường như có tia bất an quấn lấy lòng nàng, khiến cho nàng dù đối mặt với cây đàn cổ mình nhất, tâm trạng cũng vẫn hốt hoảng vô cùng.

      Những ngón tay ưu mỹ lướt dây đàn, mỗi lần gảy lên, giống như dệt ra giấc mộng đẹp, tóc dài mềm mại lặng yên phủ lên áo trắng, bóng lưng Tần Lạc Y lộ ra vẻ đặc biệt tịch mịch.

      Tiếng đàn.

      Thoáng chốc thanh tịnh, trong trẻo, nhàng, ngập tràn vui vẻ.

      Réo rắt như tiếng suối.

      Thoáng chốc lại chuyển sang phong cách hùng hậu cổ xưa, đạm bạc cao xa, uyển chuyển mà tịch mịch.

      Hùng hậu như tiếng thông reo.

      Trong tiếng đàn lại như có chút u oán, chút kinh diễm, chút tình ý chìm trong đớn đau nơi trần thế, lại có chút thương vui vẻ của hồng trần.

      Loại xinh đẹp lại quyết tuyệt của Tần Lạc Y lúc này, quả làm lòng người chấn động.

      Ai ngờ, chỉ nghe “boang” tiếng, đột nhiên sợi dây đàn ngay lúc ngón tay nàng chạm qua bị đứt, lực đạo mạnh mẽ làm tay nàng bị thương.

      “Y nhi!” Cảnh này trùng hợp bị Da Luật Ngạn Thác vừa mới bước vào cửa chứng kiến, đôi mắt lóe lên, lập tức sải bước đến.

      nhàng ngậm ngón tay bị thương của nàng vào miệng, đó sớm chảy đầy máu.

      “Tại sao lại cẩn thận như vậy?” Da Luật Ngạn Thác đau lòng cần cũng biết, thanh của bảo hàm cả trách cứ lẫn thương .

      Tần Lạc Y nhàng rút tay về, nàng hạ mắt, đứng lên: “ chút tổn thương ấy đối với ta mà , nó là gì cả!” xong, nàng lấy thuốc cầm máu ra, chuẩn bị bôi thuốc.

      “Để ta làm!” Da Luật Ngạn Thác lấy thuốc nước trong tay nàng, tay kia kéo nàng lại trước bàn, cẩn thận từng chút bôi thuốc cho nàng.

      “Có đau hay ?” thấp giọng hỏi, ánh mắt chứa đựng đau lòng.

      Tần Lạc Y lắc đầu, nàng nương theo ánh sáng của ngọn nến, nhìn hình dáng cương nghị của nam tử trước mắt, con ngươi thâm thúy, môi mỏng hơi nhếch, tron nội tâm tránh khỏi khẽ rung động.

      “Hôm nay, vụ trong cung thuận lợi sao?” Tần Lạc Y lần đầu tiên chủ động hỏi chính , mà vấn đề này cũng là vấn đề nàng lo lắng suốt ngày nay.

      “Sao lại như vậy?” Nụ cười bên môi của Da Luật Ngạn Thác dần dần mở rộng, ngước đôi mắt đen như biển thẳm, nhìn vào đôi mắt như đầm nước mùa thu của nàng.

      Tần Lạc Y bị nhìn đến mất tự nhiên, vô ý thức liếm liếm đôi môi khô khốc, biết rằng, hành động này của nàng trong mắt của Da Luật Ngạn Thác trở thành hành động câu dẫn.

      “Bởi vì, giữa hai hàng lông mày của chàng chứa chút mâu thuẫn!” Tần Lạc Y hoàn toàn hiểu hàm ý trong đôi mắt của Da Luật Ngạn Thác, nội tâm của nàng hôm nay hiểu sao luôn hoảng hốt yên, giống như có điều gì đó xảy ra.

      Da Luật Ngạn Thác khẽ cười, duỗi tay ra, kéo thân thể mềm mại như lông vũ của Tần Lạc Y lên đùi mình, hai tay khẽ dùng sức, ôm nàng vào trong lồng ngực.

      “Vật mẫn cảm…” mặt Tần Lạc Y lên hai mảnh đỏ ửng, thân thể dựa vào trong khuỷu tay của , ngữ khí mất trong trẻo lạnh lùng như lúc trước, bắt đầu giống như tiểu nữ nhi ngây thơ làm nũng.

      Bộ dạng của nàng như vậy làm cho nội tâm của Da Luật Ngạn Thác nổi sóng, ánh mắt dần trở nên sâu hơn,… lát sau, cúi người xuống…

      “Chàng…” Lúc Tần Lạc Y ngẩng đầu lên, hiểu hàm nghĩa phát ra từ đôi mắt của , vội vàng lấy tay chống đỡ lồng ngực cường tráng của .

      “Chàng còn chưa trả lời vấn đề của ta!” Nàng ra vẻ kháng nghị .

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :