1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 12 ♥
      Chương 4: Cuồng nịnh chi thế (1)
      Editor: Lai Sinh Như Mộng
      Beta: Mạc Y Phi

      (1) Ý chỉ tượng, xu thế điên cuồng, ăn hùng hồn

      Thiên niên nan tỏa túc thế duyến,

      Hồn khiên mộng triền miên.

      Trần hoàn tửu túy bồng thái chí,

      Tiền nhân nan tiêu tạc nhật kim sai thệ.

      Sầu tình li tự hóa lãnh lộ,

      Hàn song điêu bích thụ.

      Liễu vũ oanh phi kiều ảnh quỳnh,

      Chỉ tán nan già xuân vũ thấp kiều dung.

      (Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert)



      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Tần Lạc Y ngơ ngác bị Da Luật Ngạn Thác kéo , giờ phút này nàng có thể cảm thấy ràng có bao nhiêu tức giận.

      Toàn bộ thị vệ bên trong đình viện nhìn thấy vẻ mặt u , nghiêm nghị của Da Luật Ngạn Thác đều vô cùng cả kinh, vội vàng quỳ lạy hành lễ.

      lúc Tần Lạc Y cho rằng tiếp tục như vậy, thân thể cường tráng của Da Luật Ngạn Thác đột nhiên dừng lại.

      “A….” Ngay lúc Tần Lạc Y tưởng là phải đâm vào bức tường thịt kia, bàn tay lập tức ôm lấy nàng.

      Nàng kinh hãi thở gấp, lập tức ngẩng đầu lên, kịp phòng bị liền đụng phải đôi mắt sâu hun hút như biển sâu của Da Luật Ngạn Thác, đôi con ngươi kia tồn tại thương, đau lòng thể che dấu.

      “Y nhi, đáp ứng ta, về sau bất luận xảy ra chuyện gì, cũng được rời khỏi ta!” Toàn thân Da Luật Ngạn Thác như căng ra, đưa ra mệnh lệnh, vẻ mặt nghiêm túc thay thế cho cuồng loạn cùng lạnh lẽo ban nãy.

      biết vì sao, khi Tần Lạc Y nhìn vẻ mặt đáng sợ của nhưng tâm lại cảm thấy ấm áp, nàng hề sợ lạnh lùng hay sợ hãi vì nắm bắt được tâm tư của .

      Đôi mắt trong suốt của Tần Lạc Y như dòng nước suối thanh mát nhất khoảng của núi sâu, như mặt hồ nhè lay động, nàng ôn nhu gật đầu, nhìn thấy đường cong nơi khuôn mặt vốn lạnh nhạt của nam tử kia bắt đầu trở nên mềm mại, ý cười bên bờ môi trơn nhẵn đầy cương quyết và bướng bỉnh, lòng của nàng cảm thấy được lấp đầy và an toàn.

      Giờ phút này, nàng hiểu tâm tư của bản thân, nàng ! Nhất định chùn bước trước Hoàng quyền mà tiếp tục !

      “Chúng ta hồi phủ!” Giọng của Da Luật Ngạn Thác như gió cành hoa lay động theo gió, như nguồn nước suối đầu nguồn quấn quít, bao lấy cả trái tim nàng.

      Hai người nhìn nhau cười, rồi lại dắt tay nhau về phía cửa cung.

      Gió, nhàng thổi qua, những cánh hoa đào nở rộ nhàng rơi xuống phía sau họ, hạ bả vai cường tráng của Da Luật Ngạn Thác, sau đó lại xoay chuyển rồi rơi xuống phía nền váy trắng của Tần Lạc Y….

      “Da Luật Ngạn Thác, huynh đứng lại!” đạo thanh chói tai đột ngột vang lên, phá vỡ bức tranh tuyệt đẹp này.

      Thân thể Tần Lạc Y hơi sững lại, lông mày của Da Luật Ngạn Thác đột nhiên cau lại, lạnh lùng xoay người, khi thấy người đứng cách đó xa chính là Tiêu Thiên Bái đuổi theo họ ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, nhu tình mặt ngay lập tức biến mất.

      Tiêu Thiên Bái nhìn thấy khuôn mặt rét lạnh của Da Luật Ngạn Thác, tâm đột nhiên run lên cái, ra, nàng vừa mới thầm nghĩ phải ngăn cản bọn họ rời , nghĩ tới buột miệng gọi tên của như vậy, vì những người hiểu biết về Đông Lâm Vương, đây chính là điều kiêng kị!

      Dưới cái nhìn chăm chú, lạnh lẽo như đao của , Tiêu Thiên Bái bất chấp khó khăn, tiến lên: “Ngạn Thác biểu huynh, huynh thể cùng nữ nhân người Hán ti tiện này ở cùng chỗ!”

      Nàng cất giọng nghẹn ngào. Da Luật Ngạn Thác này phải là nam nhân của nàng, có thể gả cho đó là tâm nguyện từ của nàng, sao có thể để cho người nữ nhân nho đó đoạt mất, mỗi lần nàng nghĩ đến liền cảm thấy bị bực bội vô cùng.

      Nàng thể tha cho ả, nhất định thể tha thứ được!

      “Thiên Bái, lá gan của muội càng ngày càng lớn rồi đấy, còn dám dạy ta phải làm như thế nào sao?” Thanh của Da Luật Ngạn Thác vang vọng toàn bộ hành lang, đình viện, sắc mặt nhanh chóng trở nên vô cùng lạnh lẽo!

      chỉ Tiêu Thiên Bái, ngay cả Tần Lạc Y bên người cũng tránh khỏi khẽ rùng mình.

      Vì sao lại cảm thấy nam nhân này rất an toàn chứ? ràng là nam nhân nguy hiểm, trời sinh lạnh lùng, quả quyết.

      Chỉ vì nàng mà trở nên ôn nhu, mềm mại, phải sao? Nghĩ đến đây, Tần Lạc Y cảm thấy khóe mắt giật giật.

      “Chẳng lẽ muội sai sao, biểu huynh, huynh chớ quên, phụ thân muội là thống lĩnh của mười vạn tộc binh, ngay cả Đương kim Hoàng thượng còn phải nể phụ thân muội ba phần, hôm nay, huynh lại ở đại điện ngang nhiên kháng chỉ hối hôn, chẳng lẽ huynh sợ cứ như vậy quay về gặp họa lớn hay sao?”

      Tiêu Thiên Bái dù sao cũng là Công chúa hoàng thất, do đó ngôn từ cũng tự nhiên hùng hổ dọa người, cho dù trong lòng sợ muốn chết, nhưng vẫn còn to gan đáp trả.

      Tuy nhiên, nàng cảm thấy bản thân sai lầm rồi, thực là sai lầm, Da Luật Ngạn Thác luôn là nam nhân thể bị bất luận kẻ nào uy hiếp, nhất là người càng ương ngạnh lại càng cứng cỏi.

      Quả nhiên, sau khi nghe những lời Tiêu Thiên Bái , con ngươi của Da Luật Ngạn Thác đột nhiên trở nên băng lãnh vô cùng, ngữ khí cùng sườn mặt hoàn mỹ của còn độ ấm, tựa như khối băng trong ngày đông lạnh lẽo.

      “Trở về chuyển lời với phụ thân muội, tốt nhất an phận thủ thường chút, nếu , chỉ mười vạn tộc binh, cho dù là nhiều hơn gấp bội, Bản vương cũng để vào mắt!”

      xong, lạnh lùng đảo qua khuôn mặt nhắn tái nhợt của Tiêu Thiên Bái, hừ lạnh tiếng, sau đó bàn tay to lớn lại lần nữa nắm chặt đôi tay của Tần Lạc Y, về phía cửa cung.

      Hôm nay, có tâm tình tiêu khiển với Tiêu Thiên Bái.

      Tần Lạc Y ở bên cạnh vừa vừa quay đầu: “Tiêu Công chúa, nàng ấy…”

      Nàng nhìn sắc mặt trở nên tái nhợt của Tiêu Thiên Bái, có chút lo lắng.

      cần lo cho nàng ta, chúng ta !” Da Luật Ngạn Thác trầm giọng , cũng quay đầu lại.

      Khuôn mặt Tiêu Thiên Bái tức giận đến mức biến dạng, trong lòng che dấu cỗ đố kỵ cực lớn, nàng cuồng loạn, hô lớn: “Huynh nhất định hối hận, ta nhất định cho các ngươi phải hối hận! Tần Lạc Y, ngươi đừng cho rằng chính mình vào được Cúc Tình Hiên có thể trở thành Vương phi, ta để cho ngươi đạt được mục đích!”

      “Náo loạn đủ chưa!?” Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng xoay người, lớn tiếng gầm lên, nếu như phải có Tần Lạc Y bên người, muốn tiến lên bóp chết nữ nhân kia.

      Trong cơn thịnh nộ, chút mảy may trông thấy Tần Lạc Y phía sau , khuôn mặt của nàng ngày càng tái nhợt…..

      Nàng cuối cùng cũng hiểu , bước vào ở trong Cúc Tình Hiên mang hàm ý gì rồi!

      Da Luật Ngạn Thác muốn thành thân với nàng, muốn nàng làm Vương phi?

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Ánh trăng dường như càng trở nên tròn hơn, tựa như chiếc bát màu bạc treo lơ lửng trung, trút xuống ánh sáng mỹ lệ, lẳng lặng rơi xuống phía rừng đào, bên trong rừng trúc của Cúc Tình Hiên, cơn gió nhàng lướt qua tựa như bàn tay phe phẩy của tình nhân, khiến cho vòng lại vòng gợn sóng lăn tăn.

      Càng như là tâm tư lay động của người tình.

      Đêm khuya, Tần Lạc Y cũng ngủ, dung nhan tuyệt mỹ được che lấp dưới tấm màn càng trở nên mơ màng, đôi mắt đẹp như mặt nước mùa thu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm chuyển động của ánh nến, ánh sáng ấm áp xuyên thấu xuống mặt bàn đặt chén thuốc màu đen bên .

      Mày liễu khẽ động, mái tóc đen dài như thác trút xuống, càng làm dung mạo của nàng lên vẻ thanh lệ, lãnh tuyệt, nhưng lại thể che đậy được vẻ sầu muộn trong đáy mắt.

      Da Luật Ngạn Thác muốn nàng vào Cúc Tình Hiên ở, chính là vì muốn mọi người biết nàng trở thành Vương phi của sao? Nàng phải gả cho nam nhân này sao?

      đúng, trong đầu vang lên câu kia của Da Luật Ngạn Thác: "Y nhi, nàng phải vào đây ở, cho dù chỉ ở ngày cũng phải ở trong Cúc Tình Hiên này."

      Nàng nhàng đè tay lên ngực, trái tim đập nhanh bất thường, tựa như muốn nhảy ra ngoài, hàm nghĩa của Cúc Tình Hiên này là vậy sao?

      Miễn cưỡng cười khổ tiếng, nàng và bên nhau nhất định gặp họa, phải sao? khó tưởng tượng ra, nếu thực thành thân với nàng, có thể thấy trước được việc này chắc chắn dẫn đến trận sóng to gió lớn.

      Tần Lạc Y thở dài tiếng, nàng đưa tay lên phía đầu, rút trâm ngọc xuống, búi tóc đen tuyền, mềm mượt như tơ lụa ngay tức xõa ra.

      Trâm ngọc tỏa ra ánh sáng trong trẻo, tuy rằng mượt mà nhưng lại đâm thẳng vào mắt nàng.

      Bên tai tựa hồ còn quanh quẩn bí mật quan trọng mà cha nuôi với nàng: "Y nhi, mảnh bản đồ cuối cùng của nước Bột Hải thể để lại người cha nuôi được nữa, cũng người Trọng Dương, mà là ở người con, nó......được giấu bên trong cây trâm ngọc đầu con!"

      Tay Tần Lạc Y cầm trâm ngọc thoáng chốc run , lúc trước khi Tang đại ca rời , nàng liền quyết định giao trâm ngọc cho , thế nhưng cự tuyệt, là bởi vì cũng biết tất cả đều thể cứu vãn sao?

      Tâm tình đột nhiên trở nên rối rắm.

      Cánh cửa bị đôi bàn tay to đẩy ra, ngay sau đó, ánh nến kéo dài dài thân ảnh của nam nhân.

      Đôi mắt thâm thúy của hàm chứa ý cười, nhưng khi nhìn đến chén thuốc màu đen mặt bàn sắc mặt vốn tràn ngập nhu tình đột nhiên trở nên xanh mét.

      "Y nhi, sao nàng lại uống loại thuốc này?" Da Luật Ngạn Thác đột ngột giận dữ hét lên.

      Thân thể Tần Lạc Y rung lên, đôi mắt kinh ngạc nhìn cơn thịnh nộ bên trong Da Luật Ngạn Thác, làm sao vậy? phải là cho phép bất kì nữ nhân nào mang thai con của hay sao?

      "Ai cho nàng uống loại thuốc này hả?" Da Luật Ngạn Thác nắm chặt tay, dùng thanh đáng sợ hỏi nàng."Chẳng lẽ chàng quên rồi sao, ta tinh thông y thuật, những thứ này còn đến lượt người khác nhắc nhở!" Thân thể Tần Lạc Y như bị ngâm trong nước, hết sức vô lực, thanh tự nhiên là yếu ớt.

      Da Luật Ngạn Thác gắt gao nhấn chặt mi tâm, chậm rãi bước đến gần Tần Lạc Y, ánh mắt sâu xa chăm chú nhìn xuống người nàng, Tần Lạc Y cảm thấy người như bị thứ gì đó đè nén, hô hấp trong phút chốc trở nên khó khăn, càng cách nào chống lại .

      Nàng ngửa đầu nhìn , đường cong duyên dáng của chiếc cổ thiên nga thon dài tạo thành độ cong đẹp mắt, Da Luật Ngạn Thác nhìn mà ngẩn ra.

      "Y nhi..." thấp giọng gọi nàng, thanh ấm áp tản ra cam lòng cùng sầu lo.

      Ngón tay thon dài khẽ hất cái, bát thuốc liền rơi xuống đất, tấm thảm mặt đất lăn vòng, màu đen sì của thuốc thấm vào nó, lưu lại dấu vết nhàn nhạt.

      Đây là? Tần Lạc Y sửng sốt nhìn , đầu óc trong nháy mắt ngừng lại.

      Da Luật Ngạn Thác khẽ vén trường bào, ngồi lên giường, cánh tay thon dài duỗi ra kéo Tần Lạc Y vào trong ngực, vẻ mặt đơn, đáng lẽ ra phải nên giận dữ nhưng khi chứng kiến nét mặt bất lực của nàng như vậy tâm đột nhiên mềm xuống.

      Nàng nhất định nghe đến chuyện nạp phi, nhất định biết quy tắc cho phép bất kì phi tần nào mang thai con của .

      "Y nhi, nàng cần uống loại thuốc này!" Thanh của Da Luật Ngạn Thác tuy rằng mang theo vẻ hờn giận nhàn nhạt nhưng đồng thời cũng chứa đựng tia đau lòng.

      Tần Lạc Y nằm trong lòng , mặc cho ôm chặt lấy nàng.

      "Ta hiểu..." Thanh của nàng nhè , mềm mại, giống như dây đàn mảnh gảy vào lòng người nam nhân trước mặt.

      Ngón tay thô ráp cẩn thận, tỉ mỉ mơn trớn đôi gò má, từ từ đến cái gáy nõn nà của nàng, sau đó dừng lại nơi trái tim nàng, đôi môi chậm rãi nhếch lên để lộ ra độ cong thâm tình, thanh vô cùng trầm thấp: "Y nhi, nàng bối rối, chính là nàng dám thừa nhận thôi! Nàng còn muốn trốn tránh đến bao giờ?"

      Đôi mắt mông lung, đầy nước của Tần Lạc Y kịp phòng bị liền đối diện với đôi mắt mờ ám như biển sâu của Da Luật Ngạn Thác, cơ thể bị mạnh mẽ ôm chặt lấy, để nàng có cơ hội chạy trốn, để tâm nữ tử này, vì vậy, mới từ bất cứ thủ đoạn nào giữ nàng lại bên cạnh mình, cho dù nàng có hận đến mức nào nữa.

      Nhưng dần dần, phát mình chỉ đơn giản muốn như thế này, muốn toàn bộ con người nàng, muốn thân thể nàng, muốn nụ cười của nàng, muốn nàng cam tâm tình nguyện, càng muốn.....trái tim của nàng!

      Tần Lạc Y vội vàng nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt nóng rực của : "Ta chàng cái gì, ta hề trốn tránh..."

      Trái tim khẩn trương như muốn nhảy ra ngoài.

      Hơi thở đậm đặc của người nam nhân này mang theo tức giận đột ngột bao phủ nàng, thanh , khàn lần nữa vang lên đỉnh đầu của nàng: "Tốt lắm, Y nhi, Bản vương cho nàng biết, thứ Bản vương muốn chỉ là cơ thể nàng, thứ ta muốn nhất chính tâm của nàng! Bản vương muốn nàng cam tâm tình nguyện bản vương, muốn nàng sinh cho bản vương tiểu hài tử!"

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Vẻ mặt của Da Luật Ngạn Thác rất nghiêm túc, làm cho Tần Lạc Y bị hoảng sợ, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nổi giận của , sắc mặt trở nên tái nhợt.

      “Chàng…chàng quá ích kỷ, chàng làm sao có thể tùy tâm sở dục như vậy, muốn gì làm nấy, chàng…có từng nghĩ đến cảm nhận của ta ?” Thanh của nàng trở nên kích động khác thường, đôi mắt đẹp đầy chất vấn cùng phẫn nộ nhìn Da Luật Ngạn Thác.

      Đúng, nàng thừa nhận bản thân người nam nhân này, đây là làm trái lại lời thề của nàng rồi, vì sao, còn muốn soi nội tâm của nàng, hết lần này đến lần khác, muốn thấy mình phải hoàn toàn thuần phục dưới chân của , mới vừa lòng bỏ qua hay sao?

      Lúc này, Tần Lạc Y cảm giác lòng mình trở nên cực kỳ hỗn loạn. Nhưng tiếc rằng nàng biết rằng, bên trong những phần cảm xúc hỗn loạn đó, còn có phần ghen tuông đối với việc đại hôn của Da Luật Ngạn Thác và Tiêu công chúa.

      “Bản vương nếu như nàng, ngay từ lúc nàng đặt chân vào phủ ngày đầu tiên muốn nàng rồi! Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ chứng minh tâm ý của bản vương đối với nàng hay sao?” tiếng rống to dường như làm đau cả lỗ tai nàng.

      Đáng chết, trong hai mươi tám năm qua, chưa từng vì nữ nhân mà cấm dục, cũng chưa từng vì nữ nhân mà nhân nhượng đến như vậy, ngoại trừ nàng, ngoại trừ nữ nhân trước mắt này, chết tiệt, vậy mà nàng lại hiểu!

      Tần Lạc Y mạnh mẽ đè lại lồng ngực, đôi mắt đen nhánh như buổi đêm dần dần nổi lên tầng sương mù: “Tâm ý của chàng cùng với bản thân chàng nên dành cho Tiêu công chúa!”

      Nàng đau lòng , lúc đại điện, nàng mới biết được toàn bộ thời cuộc bất lợi đối với Da Luật Ngạn Thác như thế nào, nếu cưới Tiêu Thiên Phái…. như vậy rất có khả năng trận gió tanh mưa máu bắt đầu nổ ra, nàng biết sinh ra ở nhà đế vương là có quyền lựa chọn tình , hai hoàng tử đều phải như vậy, huống chi là Da Luật Ngạn Thác chứ!

      Mà ngay cả đương kim hoàng thượng Da Luật A Bảo Cơ cũng có ba phần e sợ phụ thân của Tiêu công chúa, vì vậy Da Luật Ngạn Thác là thần tử có địa vị cao, tất nhiên cũng phải có phần trách nhiệm.

      Cho nên nàng tình nguyện đem tâm ý của mình dấu sâu ở trong lòng, có thể vừa xem như là giữ vững lời thề của mình, lại vừa có thể làm cho Da Luật Ngạn Thác hết hy vọng.

      câu của Tần Lạc Y ràng chọc giận Da Luật Ngạn Thác, chỉ thấy đôi mắt sắc bén như ưng hừng hực lửa giận, bàn tay lớn mạnh mẽ chế trụ cằm của nàng. Thanh trầm thấp ma mị lướt qua lỗ tai của nàng: “Nhìn vào mắt ta, lặp lại lần nữa!”

      Nàng bướng bỉnh chuyển tầm mắt, nhìn đôi mắt đen tràn đầy mị hoặc của , bởi vì nàng sợ, nàng sợ chính mình bị lạc ở trong đôi mắt sâu thẳm kia.

      Nhưng mà thấy vậy, giận ngược lại lại nở nụ cười, khóe môi vẽ ra nụ cười ôn nhu: “ nhìn sao?”

      Ngay lúc Tần Lạc Y chưa kịp phản ứng, những ngón tay tà ác của Da Luật Ngạn Thác chui vào trong áo của nàng.

      Chậm chạp mà khiêu khích da thịt của nàng, vẽ thành từng vòng tròn….

      Tần Lạc Y chỉ cảm thấy trận run rẩy, dọc theo sống lưng lan ra khắp toàn thân, da thịt như ngọc của nàng tránh khỏi nổi lên từng đợt khó chịu…

      , ngón tay của , dần dần tiếp cận nơi đẫy đà của nàng,…

      Tần Lạc Y cả kinh, thể đem ánh mắt quay lại gương mặt tuấn tú của .

      Sau đó, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, từng chữ từng chữ nhấn mạnh mà tuyên cáo: “Nàng, Tần Lạc Y, kiếp này nhất định thuộc về bản vương!”

      xong, giống như cảnh cáo cầm chặt bên cao ngất của nàng, nhưng lại giống như cầm chặt cổ họng của nàng, giam cầm luôn cả hô hấp của nàng.
      Bàn tay to lớn của mạnh mẽ vung lên, áo trắng cùng với dây lưng mềm mại như lụa bị kéo ra khỏi thân thể của nàng.

      Dưới ánh nến nhàn nhạt, nàng ngượng ngùng bất an mà khẽ run rẩy.

      Con ngươi sâu thẳm của lóe lên tán thưởng, tiếng hơi hơi trầm thấp lại mị hoặc, giọng thở dài: “Đẹp quá….”

      Nghe vậy nàng càng trở nên run rẩy hơn.

      Hai điểm phấn nộn ở phía trước, như hai quả trái cây run rẩy trước gió, khiến cho người ta phải thương ...

      “Lạnh ?” Da Luật Ngạn Thác đến gần nàng, chóp mũi thân mật chạm lên chóp mũi của nàng. Hơi thở nóng bỏng mà ma mị phả vào mặt nàng: “Ta có thể cho nàng ấm áp….”

      muốn….” Nàng nhìn với ánh mắt đầy kiêng kị, giống như đột nhiên gặp được con thú tấn công mình.

      đáng tiếc, xem ra chúng ta có chung suy nghĩ rồi!” Da Luật Ngạn Thác khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, khuôn mặt tuấn tú bao phủ tầng dịu dàng như mộng ảo, đôi mắt sắc bén như ưng lại lóe lên tia lạnh lẽo: “Nhưng nàng có quyền lựa chọn!”

      Tiếp nhận , là lựa chọn duy nhất của nàng!

      xong, liền cúi đầu hôn nàng, đầu lưỡi nóng bỏng như lửa, tiến quân thần tốc…

      muốn tiếp tục khống chế chính mình! Cũng có cách nào khống chế được ham muốn điên cuồng giữ lấy nàng ở trong lòng!

      Nàng là của !

      trận hôn kịch liệt, thẳng đường trượt xuống cổ trắng như tuyết của nàng, bờ vai mê người, xương quai xanh quyến rũ,… mang đến cho nàng cảm giác ngưa ngứa. Hơi thở nóng bỏng mà cuồng nhiệt bắt đầu in lại da thịt nàng từng cái từng cái ấn ký nóng hổi mà rừng rực…

      Thân thể mẫn cảm mà non nớt của nàng, giống như bị sét đánh trúng, bỗng nhiên run rẩy kịch liệt…

      “Nàng là của ta! Nàng là của ta…” vẫn ngừng ở bên tai nàng công khai thể bá đạo của mình.

      lần, hai lần, ba lần…

      Thanh nồng hậu mà bướng bỉnh như đánh thẳng vào trong linh hồn của nàng,…

      “Vì sao vậy…vì sao chàng lại cứ muốn bức ta như vậy?” Tần Lạc Y run rẩy, nội tâm đan xen vừa vừa đau đớn, tư tưởng mâu thuẫn làm cho người ta sắp sụp đổ, nước mắt lăn xuống đôi má.

      “Y nhi…” Da Luật Ngạn Thác mặc dù nhìn nàng như vậy rất đau lòng, nhưng lại có suy nghĩ buông tha cho nàng, chỉ càng cưng chiều hôn lên vệt nước mắt của nàng, tuyên bố rất ràng bên tai nàng:

      “Người có tư cách mang thai hài tử của bản vương chỉ có vương phi, người có tư cách ngồi lên vị trí Vương phi chính là nữ nhân mà bản vương mến nhất, mà nữ nhân đó, chính là nàng – Tần Lạc Y!”

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 12 ♥
      Chương 7: Ninh phi – nhân đạm như cúc (1)
      Editor: Kỳ Xàu Xàu
      Beta: Mạc Y Phi

      (1) Nhân đạm như cúc: Người lạnh nhạt như hoa cúc

      Thời gian từng ngày từng ngày trôi , mà thời tiết cũng bắt đầu dần dần ấm lên,… hoa đào bắt đầu nở rộ, rừng trúc cũng toát ra vẻ dịu dàng xanh biếc, cơn gió nhàng thổi qua, tạo ra thanh như bài hát.

      Sáng sớm ở Cúc Tình Hiên, khí bao trùm lên hương hoa thoang thoảng, hít vào làm người ta vui vẻ, thoải mái.

      Sáng sớm, Da Luật Ngạn Thác vào triều, để lại nàng thân mệt mỏi, từ sau khi nàng chuyển vào Cúc Tình Hiên, Da Luật Ngạn Thác liền giống như mọc rễ ở đây vậy, hàng đêm đều ngủ ở chỗ này, mỗi khi tỉnh dậy vào sáng sớm, đều bị ôm chặt trong ngực.

      Người nam nhân này được làm thành từ sắt hay sao? Ngày thường vụ bận rộn như vậy, lại vẫn có nhiều tinh lực để làm chuyện đó, tối hôm qua, muốn nàng biết bao nhiêu lần, thẳng đến bình minh bắt đầu ló dạng, tia nắng sớm xuyên thấu qua lớp màn cửa mềm mại, mới buông tha cho nàng, sáng sớm tỉnh lại, kiêu ngạo hung vĩ của vẫn còn đặt trong cơ thể của nàng…

      Nghĩ đến đây, mặt của nàng đột nhiên đỏ lên, mình bị làm cho hư mất rồi? Còn chưa kết hôn, lại cùng mỗi đêm…

      được, thể tiếp tục nữa!

      Tần Lạc Y dám nhìn hình ảnh trong gương của chính mình, sợ rặng mây đỏ mặt hù dọa bản thân.

      “Chủ tử, chủ tử…” Thái Nam bưng ấm trà thượng phẩm vào, buồn cười nghiêng cái đầu nhìn Tần Lạc Y, từ sau khi Tần Lạc Y chuyển vào Cúc Tình Hiên, Thái Nam lại được gọi về hầu hạ bên cạnh nàng lần nữa. Lúc biết được mình lại có thể hầu hạ Tần Lạc Y chủ tử, vui mừng đến mức cả đêm ngủ được.

      “A?” Khi Tần Lạc Y nhận ra mình thất thần bị Thái Nam phát , càng ngượng hơn, nàng cuống quít cầm lấy chén, rót chén nước trà, muốn uống…

      “Chủ tử, nước trà rất nóng mà, người sợ bỏng sao?” Thái Nam che miệng cười, vội vàng .

      “A…à!” mặt Tần Lạc Y lên vẻ mất tự nhiên, đè ép rối loạn trong lòng, nhàng thổi nước trà trong chén, sau đó nhấp môi uống ít.

      “Chủ tử, người nhớ Vương thượng!”

      “Phụt, khụ khụ…khụ!” Tần Lạc Y nghĩ đến nha đầu Thái Nam này có thể ra câu như vậy, trong lòng hốt hoảng vội vàng uống ngụm trà, lập tức bị sặc.

      “Thái Nam,..khụ …em, em được bậy..khụ khụ..” Mặt của nàng biết vì xấu hổ hay vì bị sặc mà lại càng thêm đỏ ửng.

      “Chủ tử, người thế nào rồi?” Thái Nam nhìn thấy Tần Lạc Y như vậy, sợ đến mức tay chân luống cuống, vội vàng vỗ sau lưng nàng.

      lúc sau, Tần Lạc Y mới trở lại bình thường, sắc mặt cũng khôi phục nhan sắc lúc trước.

      “Chủ tử…” Thái Nam sợ hãi nhìn Tần Lạc Y, cái miệng nhắn biết sao cho phải.

      “Em đó, nha đầu này, về sau được bậy biết ?” Tần Lạc Y cố ý nhàng trách mắng, xong, lại ho khan vài tiếng.

      Thái Nam lè lưỡi, vừa muốn gì đó, bị thanh ngoài cửa cắt đứt.

      “Làm sao vậy, Tần nương nhiễm phong hàn sao? Ho khan như vậy?” Người đến là người luôn luôn bị Da Luật Ngạn Thác vắng vẻ – Ninh phi, từ sau kiện lần trước, nàng của bây giờ cũng bắt đầu trở nên bình thản dị thường.

      Tần Lạc Y sau khi nhìn thấy Ninh phi, mới giải thích chút: “A, có, chỉ là vừa mới uống nước bị sặc!”

      Ninh phi nhàng cười: “Ta còn cho rằng Tần nương giống ta, cũng nhiễm phong hàn chứ, ra hôm nay ta đến là muốn để cho Tần nương xem mạch đấy!”

      “Ngươi chắc là trúng gió vào ban đêm rồi.” Tần Lạc Y xong ngón tay giữa đặt lên mạch của nàng.

      có gì nghiêm trọng, lần này ngươi bị nhiễm phong hàn nhất định có liên quan đến việc ăn uống thường ngày của ngươi nữa, bởi vì có cái gọi là “Xuân khí chi ứng, dưỡng sinh chi đạo” (2) mà. Ngày xuân nên giảm bớt đồ chua ăn nhiều đồ ngọt, bởi vì mùa xuân cũng là thời điểm dễ dàng bị nóng trong người, mà nóng trong người chắc chắn ảnh hưởng đến tỳ (3),vì vậy mùa này có thể rất dễ mắc bệnh. Do đó, ngày thường nên chọn những đồ ăn đắng, cay hoặc ngọt, tránh ăn đồ chua mới tốt!”

      (2) Trong tác phẩm “Hoàng đế nội kinh” có viết:
      “Xuân tam nguyệt, thử vị phát trần, thiên địa câu sinh, vạn vật dĩ vinh; dạ ngọa tảo khởi, quảng bộ vu đình,…Thử xuân khí chi ứng, dưỡng sinh chi đạo dã.
      Tức là: Vào mùa xuân, khi cái cũ mất , cái mới ra đời, vạn vật tốt tươi nên thức dậy sớm, dạo trong sân, ngoài vườn, hít thở dương khí của trời đất để tăng thêm sức khỏe.


      (3) Tỳ còn gọi là lá lách

      Ninh phi nghe xong hơi gật đầu cười: “Tần nương quả nhiên là người đầy bụng học thức!”

      “Quá khen rồi!” Tần Lạc Y rót cho Ninh phi chén trà, nhàng .

      ra ta cũng muốn làm phiền Tần nương đâu, hơn nữa, nếu để cho Vương gia biết được ta đến đây nhất định nổi giận đấy!” Nét mặt Ninh phi lên nụ cười khổ, lạnh nhạt .

      Nét mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Lạc Y hơi ra nét cười nhàn nhạt, nàng khẽ : “ đâu, đây là nơi ở của ta, được can thiệp vào tự do của ta!”

      Hôm nay, Ninh phi mang lại cho nàng cảm giác rất thoải mái, thiếu ngang ngược càn rỡ của lúc trước, lại nhiều thêm phần thấu hiểu nhân sinh ấm lạnh, chẳng biết vì sao, nếu so sánh với Cầm Cơ, Tần Lạc Y liền cảm thấy được lạnh nhạt và bình thản của Ninh phi là chân .

      Ninh phi nghe được Tần Lạc Y đưa ra lí do thoái thác tự nhiên như vậy, đôi mắt đẹp nhàng tràn ngập ý cười: “Tần nương càng ngày càng có phong thái của nữ chủ nhân rồi!”

      ra, ngay từ lúc đầu nàng rất hận Tần Lạc Y này, hận đến mức thể làm cho nàng ta lập tức biến mất khỏi mắt mình, nhưng mà, khi mạng sống của mình bị nguy hiểm, Tần Lạc Y lại ngại chữa trị cho mình, trong khoảng thời gian đó, nàng hiểu được, Tần Lạc Y rất lương thiện và ham quyền thế.

      Bây giờ, có thể nhìn thấy nàng ngồi lên vị trí Vương phi, ghen ghét trong lòng kia cũng còn, tuy chưa phải là bạn, nhưng có thể bình thản ở chung được rồi.

      Tần Lạc Y nghe Ninh phi như vậy, trong mắt lên vẻ mất tự nhiên: “Ta, ta có…”

      Ninh phi nhấp ngụm trà, bỗng chốc mỉm cười cắt đứt lời của Tần Lạc Y, : “Tần nương, kỳ ngươi nên biết tâm ý của vương gia đối với ngươi, ngươi ở trong mắt cùng trong lòng của đều giống với bất kỳ ai khác, chiếm vị trí hết sức quan trọng đấy!”

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 12 ♥
      Chương 8: Lời khuyên chân thành làm cảnh tỉnh
      Editor: Kỳ Xàu Xàu
      Beta: Mạc Y Phi

      Khuôn mặt Tần Lạc Y dần dần trở nên ngưng trọng, nàng cắn cắn môi: “…nên đối xử tốt với Tiêu công chúa mới đúng!”

      Ninh phi nhìn bộ dạng tự lừa mình dối người của Tần Lạc Y, cười lắc đầu: “Ngươi hy vọng Vương gia làm như vậy sao?”

      Ninh phi gần đây rất sáng suốt, hơn nữa chuyện sắc bén trúng tim đen.

      Tay cầm chén trà của Tần Lạc Y đột nhiên run lên, nàng khép mắt lại giấu đau thương nơi đáy mắt, gì nữa.

      “Tần nương, phi tần của vương gia chính xác rất nhiều, được sủng ái cũng có vài người, nhưng mà, ta chưa từng thấy Vương gia nữ tử mà bi thương như vậy, trong tất cả phi tần trong phủ, làm gì có ai muốn vào ở Tây Sương biệt uyển chứ, bởi vì nơi đó đại biểu cho địa vị của Vương phi, mặc dù thế nhưng mà nhiều nữ nhân như vậy, cho dù là phi tần được sủng ái đều có tư cách vào đây ở, ngươi có biết vì sao vương gia đặt ra quy định phi tần được phép mang con nối dõi của ?”

      Ninh phi nhìn Tần Lạc Y, nhàng thưởng thức trà xanh trong chén, hương trà nhàn nhạt quanh quẩn bên môi, mà phía sau nàng, khung cửa rộng mở ra cảnh hoa đào bay phất phới.

      Sau khi Tần Lạc Y nghe Ninh phi như vậy, cũng nghi hoặc lắc đầu. Nàng hoàn toàn vì sao Da Luật Ngạn Thác lại lập ra quy củ như vậy!

      Trong mắt Ninh phi lên tầng đơn cùng ai oán:

      “Ngươi có thể biết, trong vương phủ này, từng phi tần đều đại biểu cho thế lực gia tộc ở Khiết Đan, trắng ra là, vương thượng cưới mỗi phi tần đều thuộc về hoàng thân hoặc có quan hệ vương thân, vì vậy, căn bản thể nào lại để cho con của đến thế gian này với mục đích tranh giành quyền lực!”

      Tần Lạc Y giật mình, trong lòng dâng lên cỗ đau lòng cho Da Luật Ngạn Thác, ra là thế.

      “Cho nên, xuất của ngươi chính là cứu vớt tình cảm của vương gia, liều lĩnh giữ ngươi bên người, để ý quần thần cùng trưởng bối hoàng tộc phản đối việc ngươi bước vào ở Tây Sương biệt uyển, lại để ý đến hậu quả tuyên bố ngươi là người duy nhất chọn làm Vương phi, tất cả tất cả đều chỉ có lí do duy nhất… ngươi rất sâu đậm!” Ninh phi trực tiếp thẳng với Tần Lạc Y, câu toạc hết ra những suy nghĩ trong lòng của Da Luật Ngạn Thác.

      Trong lòng Tần Lạc Y bị chấn động, mặc dù nàng hiểu điều này, nhưng chỉ là dám thừa nhận mà thôi, nhưng mà khi nghe được người khác như vậy, tim vẫn khống chế được đập thình thịch.

      Nàng nhớ đến bộ dạng cuồng nịnh, bộ dạng bá đạo, bộ dạng khi ra lệnh cho nàng, bộ dạng khắc nghiệt, bộ dạng ôn nhu của Da Luật Ngạn Thác, nhiều bộ dạng khác nhau của dần dần hòa lại thành , tạo thành nam nhân cực kỳ xuất sắc.

      Trong mắt Ninh phi lên tia hâm mộ, cười yếu ớt: “Tần nương, trong lòng ngươi có khúc mắc là điều bình thường, nhưng mà, ngươi hãy nhìn thẳng vào nội tâm của mình, tự hỏi mình xem rốt cuộc có dũng khí cùng vương gia đến cùng hay chưa?”

      đến cùng?” Tần Lạc Y thào tự thuật lại câu như vậy, đôi mắt đen láy như đêm tối lập lòe bất định.

      Ninh phi nhàn nhạt cười, đứng dậy: “Tần nương, hôm nay ta cũng rất nhiều rồi, như vậy xin cáo từ, hy vọng ngươi hiểu ràng!”

      xong, nàng quay người khỏi.

      “Ngươi…”

      Tần Lạc Y nhàng mở miệng , khi nàng thấy Ninh phi xoay người nhìn mình, bên môi nở ra nụ cười xinh đẹp: “Cảm ơn ngươi!”

      Ninh phi khép lại đôi mắt, lập tức lại ngước lên… trở về bên cạnh Tần Lạc Y lần nữa, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc:

      “Tần nương, ta biết ngươi rất lương thiện, ngươi đối với mọi chuyện đều rất bao dung rộng lượng, nhưng mà, ngươi phải nhớ kỹ, tại vương phủ này, trong tất cả các phi tần, ngươi thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai!”

      Tần Lạc Y khẽ giật mình, trong mắt lên vẻ thắc mắc.

      Ninh phi có lòng tốt nhắc nhở: “Trong tất cả phi tần ở vương phủ, trừ bỏ bề ngoài là tranh giành tình , càng quan trọng hơn là tranh giành quyền lực ở bên trong, bởi vì người các nàng ấy đều có sứ mệnh bảo hộ lợi ích gia tộc của mình! Cho nên, lừa gạt lẫn nhau là điều thể tránh khỏi, mỗi người đều mang theo mặt nạ mà sống, thậm chí đến cuối cùng, đâu là bản thân cũng biết!”

      Tần Lạc Y hít vào hơi lạnh, đây là nơi nào vậy, Da Luật Ngạn Thác cưới nhiều nữ nhân như vậy, vậy mà lại ai tâm đối đãi với hay sao? Các nàng chỉ là công cụ cho quyền lợi sao?

      Nghĩ đến đây, trước mắt Tần Lạc Y đột nhiên lên người, chính là Cầm Cơ!

      Nàng mở miệng hỏi: “Trong vương phủ chẳng lẽ có ngoại lệ sao? Ví dụ như Cầm Cơ, thân phận của nàng phải là cống phẩm được đưa vào phủ hay sao?”

      Ninh phi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần Lạc Y, ý vị sâu xa : “Tần nương, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nữ nhân có thể bước chân vào vương phủ, đều khó có khả năng là người bình thường, chẳng lẽ ngươi nhận thấy rằng Cầm Cơ quá mức yên tĩnh hay sao?”

      Nội tâm Tần Lạc Y chấn động, sai, những lời này của Ninh phi vừa vặn trúng những suy nghĩ trong lòng nàng, khi lần đầu tiên nhìn thấy Cầm Cơ, nàng cũng có cảm giác chỗ nào đó thích hợp, dựa vào mẫn cảm của nữ nhân, nàng ta quá mức ôn nhu và tĩnh lặng giống như hoàn mỹ khuyết điểm nào.

      “Đúng rồi, ngươi biết Cầm Cơ vốn dĩ cũng hiểu biết y thuật ?” Nàng thoáng nhớ tới phát ngày hôm đó, liền vội hỏi Ninh phi.

      “Nàng ta biết y thuật sao?” Quả nhiên Ninh phi cũng bị chấn kinh, ánh mắt kinh ngạc biết nghĩ gì, lát sau, nàng khẽ thở dài cái, với Tần Lạc Y: “Xem ra Cầm Cơ có rất nhiều chuyện chúng ta biết, tóm lại…ngươi cẩn thận tất cả là tốt rồi.”

      Tần Lạc Y nghe xong, sửng sốt lúc lâu, suy nghĩ rồi gật đầu.

      Gió nhàng thổi qua trước thềm, lại làm nổi lên bất an trong lòng Tần Lạc Y.

      Chính vào lúc này, thanh của Cầm Cơ dịu dàng vang lên trong nội viện: “Tần nương, hoa đào ở chỗ ngươi nở đẹp đấy!”

      Sau khi Tần Lạc Y và Ninh phi nghe được thanh ấy, thân thể cả hai hẹn mà cùng giật mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :