1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngoại Thích Chi Nữ- Ngũ Diệp Đàm

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 44:
      Minh Lạc bị Minh đại phu nhân đẩy ngã, bày ra bộ mặt kinh hãi, với Minh đại phu nhân: “ đại bá mẫu, người sao vậy, chất nữ mới chỉ với người hôm qua mẫu thân báo mộng cho con, người?”

      “ câm miệng , câm miệng, nghiệt, tiện nhân!”

      Sắc mặt Minh đại phu nhân đỏ bừng, giống như bị kinh hãi, hét to với Minh Lạc “ ngươi, đứa nghiệt này! Giết ta, ngươi còn muốn giết ta…”

      Vừa vừa đứng lên, dùng chân muốn đá Minh Lạc, vẫn là Thanh Diệp và nha hoàn khác phản ứng nhanh, xông lên bảo vệ Minh Lạc.

      “ ngươi mới là người câm miệng!”

      Minh lão phu nhân hồi phục trong chấn kinh, nghiêm nghị trách mắng Minh đại phu nhân “ người tới, đại phu nhân bị bệnh, mau mang nàng ta xuống cho ta.”

      Lúc này bọn nha hoàn ở Vinh Thọ đường mới phản ứng kịp, muốn tiến lên kéo Minh đại phu nhân, Minh Tú ngồi đối diện Minh đại phu nhân cũng kịp phản ứng lại, nàng ta tiến lên ôm tay Minh đại phu nhân : “ mẫu thân, mẫu thân làm sao vậy, người bị yểm ở sao? Mẫu thân, tam muội làm gì người?”

      Vừa vừa dùng sức bóp tay Minh đại phu nhân.

      Sau khi bị bóp Minh đại phu nhân mới giật mình tỉnh lại, lúc này dường như bà ta mới kịp phản ứng mình vừa làm cái gì, mở miệng thở phì phò, ngơ ngác nhìn Minh Lạc ngã mặt đất, lập tức ‘ bịch’ tiếng, quỳ xuống trước mặt Minh lão phu nhân: “ mẫu thân, mẫu thân minh giám, vừa nãy tam nha đầu đột nhiên chạy tới trước mặt nhi tức cái gì “ chẳng mấy chốc người chết, chết rất thảm’ thanh như lệ quỷ, nhất định là nàng bị cái gì phụ thân, mẫu thân…”

      “ tổ mẫu” Minh lạc bước nhanh đến dưới chân Minh lão phu nhân, run lẩy bẩy nhìn Minh đại phu nhân : “ đại bá mẫu, người gì vậy, ràng con vừa với người chuyện nhận Thư ca nhi làm con thừa tự.”

      “ con còn với người, vài ngày trước khi ở trang tử con được mẫu thân con thác mộng, tìm được số bản chép tay của mẫu thân con khi còn sống, sau đó tổ phụ liền tìm con về chuyện nhận con thừa tự, chuyện này xảo hợp. nhưng cữu cữu con đường hồi kinh nhiều lần gặp thích khách bị thương, cho nên chuyện nhận con thừa tự để đến sang năm rồi . Đại bá mẫu..”

      Minh lão phu nhân nghe Minh Lạc , lại thấy Minh đại phu nhân vì những lời Minh Lạc mà sợ hãi, tâm tư bà rất sâu, lập tức nghĩ đến cái gì, trong lúc nhất thời bị ý nghĩ của mình làm kinh sợ!

      Bà quay đầu nhìn nha hoàn đỡ Minh Lạc, nha hoàn này lúc đó đứng hầu sau lưng Minh đại phu nhân, là người của Vinh Thọ đường.

      Nha hoàn kia buông Minh Lạc ra, quỳ xuống, nàng ta có vẻ còn kinh hồn nên cảm giác được ánh mắt tàn khốc của Minh Tú ném tới. nàng ta run run : “ bẩm, bẩm lão phu nhân, lúc đó nô tỳ nghe cũng quá ràng, nhưng đích tam nương có kể số chuyện với đại phu nhân, nô tỳ nghe được tam nương nhị phu nhân báo mộng, còn có chuyện bản chép tay, còn có tam nương cũng chuyện đường Dung đại lão gia hồi kinh gặp chuyện bị thương.”

      Vì những chuyện này là Minh Lạc cố tình nâng thanh để nàng ta nghe được.

      “đứa tiện tỳ, ngươi nghe được nó ta phải chết sao? để ta chết thảm hơn mẫu thân nó!” Minh đại phu nhân lại hét ro.

      Lời vừa ra, đám người trong đại sảnh lại phen kinh hãi.

      Minh tú liền quỳ xuống, điên cuồng bóp tay Minh đại phu nhân, : “ tổ mẫu, dường như mẫu thân chịu kinh hãi, giống như bị yểm, cho nên tôn nữ xin phép mang mẫu thân trước nghỉ ngơi, mời thái y tới xem chút.”

      Minh lão phu nhân vừa kinh vừa giận, đại nhi tức hoảng sợ trước lời của Minh Lạc, còn gì làm bà hiểu.

      Hoàn toàn thể ở chỗ này nữa.

      : “ người đâu, đỡ đại phu nhân xuống! chuyện hôm nay được phép truyền ra ngoài nửa chữ!”

      ***

      Minh lão phu nhân đuổi đám người , gọi Minh Lạc vào hậu đường, phất tay để nha hoàn lui ra, sau đó thanh khó phân biệt : “ Lạc tỷ nhi, hôm nay xảy ra chuyện gì?”

      Sắc mặt Minh lạc trắng bệch, mắt vệt nước.

      Nàng cắn môi quỳ xuống, nưc nở : “ tổ mẫu, vài ngày trước tôn nữ vô tình tìm được bản chép tay của mẫu thân, vô tình đưa tin cho cữu cữu, cữu cữu cảm thấy có chỗ khả nghi, trước khi hồi kinh bắt tiểu nha hoàn trước kia hầu hạ mẫu thân, nha hoàn đó là con dâu của thị tỳ của đại bá mẫu.sau đó đường cữu cữu hồi kinh liền bị mấy nhóm ám sát, trong đó còn có sát thủ chuyên nghiệp.”

      “ cữu cữu theo những manh mối thích khách cung cấp hoài nghi đại bá phụ, đại bá mẫu phái người ám sát , ngăn cản hồi kinh. Sau khi hồi kinh cảm thấy tình cảnh của tôn nữ nguy hiểm liền với tôn nữ, còn luôn hoài nghi cái chết của mẫu thân, nhưng muốn tôn nữ thăm dò, chỉ muốn tôn nữ bẩm báo cho tổ phụ tổ mẫu, để tổ phụ tổ mẫu che trở tôn nữ, tránh đại bá phụ đại bá mẫu hạ độc thủ.”

      “ nhưng tôn nữ cảm thấy việc này rất hoang đường, dù sao tôn nữ cũng nhiều năm chưa gặp cữu cữu, tôn nữ lại ở chung nhiều năm với đại bá phụ đại bá mẫu, mặc dù gần đây vì chuyện xuất giá, bọn họ muốn tôn nữ lấy lợi ích của nhị tỷ làm trọng, gây bất mãn, nhưng đó cũng là nhân chi thường tình, trong lòng tôn nữ sợ hãi, cũng chưa tin lời cữu cữu, về nhà chưa kịp bẩm báo tổ phụ tổ mẫu.”

      “ chỉ là hôm qua tổ phụ chuyện nhận con thừa tự, việc này quá lớn, cữu cữu lại có thành kiến quá sâu với đại bá phụ đại bá mẫu cho nên tôn nữ liền nghĩ mà thăm dò như hôm nay”

      “ nhưng tôn nữ vạn lần nghĩ tới, vạn lần nghĩ tới…”

      “ tổ mẫu, chẳng lẽ cái chết của mẫu thân có vấn đề sao? Là người chí thân của a Lạc gây nên?”

      Minh Lạc , lệ rơi đầy mặt.

      Minh lão phu nhân ngã ngồi ghế, cảm xúc cuồn cuộn, mặt trắng bệch, tay chân băng lãnh, nhất thời thể gì.

      Khó trách, khó trách đại phòng kiêng kị a lạc như vậy, a lạc mới chỉ có chút bất mãn tâm tư của đại phòng, có chút thuận, liền trăm phương ngàn kế ngăn cản a lạc gả vào Túc vương phủ, muốn gả nàng Tây Phiền xa xôi, nguyên lai là vì mối thù giết mẫu?

      Nhưng sao bọn lại giết mẫu thân a lạc!

      Chuyện này náo thành như vậy, phải giải quyết như thế nào?

      ***

      màn ở Vinh Thọ đường đều được Xa thị thu vào trong mắt.

      Tâm tư nàng ta tinh tế, những ngày qua lại mực suy nghĩ chuyện của Minh gia, nàng ta giống như Minh lão phu nhân, đem lời Minh Lạc và biểu tình hoảng sợ của bà bà tinh tế suy nghĩ, rất nhanh đoán được chân tướng.

      Chuyện mẫu thân tam nương khó sinh mà chết là do bà bà ra tay?

      Nếu vì sao chỉ vì giấc mộng và bản chép tay sao bà bà lại sợ thành như vậy? quả nhiên là xà hạt ác độc hại người, a, việc muốn hại mình ra là có kinh nghiệm, làm quen tay a! a giết em dâu, giết con dâu, giết cháu , có chuyện gì mà bọn thể làm?

      Chỉ là cử động lần này của tam nương quá lớn mật lỗ mãng, dù sao cũng ở Minh gia, nàng bất quá là nương mồ côi, tổ phụ tổ mẫu dù thương nàng nhưng điều đầu tiên muốn duy trì hẳn là danh dự Minh gia, tiền đồ của tôn tử Minh gia.

      Nhưng đường trở về, gió lạnh thổi làm nàng ta thanh minh chút, phân biệt được hương vị khác.

      Ngẫm lại, nếu công công bà bà làm đến trình độ phái người ám sát Dung gia đại cữu, chắc chắn tay Dung gia đại cữu có chứng cứ gì đó. Hết lần này đến lần khác ám sát thành, Dung gia đại cữu hồi kinh cho nên chuyện kia dối gạt được, dù sao cũng là mối thù giết mẫu, loại tình huống này bọn chắc chắn thể chấp nhận để Tam nương gả Túc vương phủ, để nàng thoát khỏi lòng bàn tay bọn , tương lai tìm bọn báo thù.

      có thể ra tay hại chết nhị thẩm, phái người ám sát Dung gia đại cữu, tự nhiên cũng có thể giết Minh Lạc.

      Cho nên tam nương liền tiên hạ thủ vi cường, náo chuyện này ra, như thế cần thầm đề phòng độc kế của công công bà bà, minh bạch bị hại, mà ràng là đề phòng, phân giới hạn, tổ phụ tổ mẫu dù thiên vị công công bà bà, muốn giấu chuyện này, nhưng cũng tha cho bọn họ giết cháu mình.

      Dù sao cũng là hài tử duy nhất của nhị thúc.

      Về sau bọn họ muốn lợi dụng Minh lạc, mượn cái cớ ơn dưỡng dục ép nàng làm việc cho bọn họ, làm việc cho Minh Tú, cũng tuyệt đối thể nào.

      Đương nhiên tam nương dám làm như thế, sợ vạch mặt, sợ công công bà bà trả thù, sợ hoàng hậu tương lai là Minh Tú bởi vì nàng có Túc vương làm chỗ dựa

      Xem ra Túc vương sủng ái tam nương.

      Xa thị khó phân biệt tư vị nghĩ.

      Cho nên dù biết công công bà bà muốn độc chết mình, mình chỉ có thể mặc cho số phận, vì có ai làm chỗ dựa cho mình.

      biết tổ phụ tổ mẫu xử lý việc này thế nào, nhưng nhất thời bọn cũng có tâm tư ra tay với mình.

      ***

      Trở lại phòng, Thanh Diệp xức thuốc cho Minh lạc.

      Da thịt Minh Lạc non mềm lúc trước bị Minh đại phu nhân đẩy ngã, đùi có mấy chỗ xanh tím nhìn mà giật mình.

      Lúc ấy thanh Diệp cách nàng xa, lấy thân thủ của Thanh Diệp đương nhiên có thể cứu nàng, giúp nàng bị thương nửa điểm, nhưng đương nhiên Thanh Diệp làm thế.

      Thanh Diệp : “ nương, lúc đó trạng thái của đại phu nhân đúng, nương dùng thứ gì sao?”

      Tốt xấu gì Minh đại phu nhân cũng làm ít chuyện xấu, sao dễ dàng bị kinh sợ thất thố thành như vậy, mà Thanh Diệp cũng phải người thường, nàng cũng từng học qua dược lý, độc lý, tự nhiên nhìn ra Minh đại phu nhân bình thường.”

      “ Ân” Minh Lạc cũng kinh hoảng “ lần trước nghe cữu cữu có đồ tốt như dẫn hồn tán, ta tìm cữu cữu xin và tìm số dược vật khác. Là loại hương liệu làm người ta dễ mất khống chế, bình thường ngửi sao, chỉ bị chấn kinh, khí huyết khẽ đảo, dễ dàng xúc động mất khống chế, hoàn toàn mất lý trí, ra những chuyện nên . Nhưng hương liệu kia là chất lỏng,sau khi mở ra tiêu tán, hiệu dụng dài nhưng rất an toàn.”

      ra là thế.”

      Thanh Diệp còn muốn , nương làm chuyện lớn như vậy nên trước với nô tỳ, để nô tỳ giúp người, miễn phát sinh chuyện ngoài ý muốn. vừa nghĩ vậy liền cảm thấy mình quá giới hạn, nàng ta chậm rãi lấy cao thượng hạng bôi cho Minh Lạc, vừa nghĩ nương ngày càng giống Túc vương, tâm tư ngày càng khó dò, bất quá nàng ta chỉ cần bảo vệ tốt cho nương là được
      Kimanh1257, Suuuly, Tiểu Ưu Nhi10 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      ra bạn Minh Lạc có chuẩn bị hết rồi!

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 45:
      Lúc Minh lão gia nghe tin chạy đến Vinh Thọ đường mọi người tản hết, Minh lão phu nhân sau khi đuổi mọi người , mình phiền muộn ngồi trong phòng tinh tế suy nghĩ lời và biểu của mọi người hôm nay để tìm ra căn nguyên, tránh phán đoán sai lầm, phòng ngừa làm chuyện sai lầm bất công.

      Minh lão thái gia đến, bà mang chút tình cảm kể lại mọi chuyện.

      Bà nghĩ Minh lão thái gia kinh nghi giống mình, dám tin, ai ngờ Minh lão thái gia nghe xong ngã ngồi ghế, hiển nhiên là bị đả kích cực lớn, kinh ngạc nhưng có bao nhiêu dám tin.

      Vì Minh lão phu nhân biết cái chết của thứ tử là vì tiên đế và Minh đại lão gia ra tay, cho nên khi nghe tin tiểu nhi tức bị đại nhi tức hại chết, chỉ cảm thấy vạn phần thể tin và tưởng tượng nổi, bà nghĩ ra nguyên nhân vì sao đại nhi tức lại muốn hại chết tiểu nhi tức.

      Làm loại chuyện này đương nhiên phải có mục đích, tiểu nhi tức có thể làm gì trở ngại đến đại nhi tức, nhà này như nhà khác, vì gia tài của thứ tử và đồ cưới của tiểu nhi tức…

      Phản ứng của đại nhi tức trong đại sảnh ràng có vấn đề.

      Nhưng Minh lão thái gia lại khác, Minh lão phu nhân chuyện này liền nghĩ đến cái chết của thứ tử.

      chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, trước kia chỉ hoài nghi nhưng giờ cơ hồ có thể khẳng định cái chết của thứ tử, trưởng tử có ra tay, rất có thể thứ tử phát và truyền tin ra ngoài, sau đó nhị nhi tức vì có tin tức này, cho nên lộ hành động, bị trưởng tử phát cho nên mới giết người diệt khẩu.

      Cho nên bọn mới kiêng kị Lạc tỷ nhi như vậy!

      Lạc tỷ nhi có dị động bọn liền trăm phương ngàn kế ngăn cản nàng gả cho Túc vương muốn nàng gả xa!

      nghĩ tới di thư mà thứ tử lưu lại cho Túc vương, nhờ chiếu cố Lạc tỷ nhi! Vì sao êm đẹp thứ tử lại nhờ Túc vương giúp đỡ chiếu cố con mình, vì tin Minh gia, tin huynh trưởng của mình, chỉ sợ hài tử lưu lại Minh gia, huynh trưởng giệt cỏ tận gốc!

      Khi thấy phong di thư kia, tuy cảm thấy quái dị nhưng vẫn bị mặt chữ mê hoặc, lại còn đem di thư đến tay Túc vương! Rất có thể vì phong di thư đó làm Túc vương nghi ngờ, lúc này mới dẫn đến loạt chuyện phát sinh!

      Nhất thời Minh lão thái gia kinh hãi vạn phần, thậm chí để ý tới Minh lão phu nhân, chỉ cực lực suy nghĩ những chuyện xảy ra mấy tháng gần đây, càng nghĩ càng kinh ngạc, càng nghĩ càng kinh hãi.

      Minh lão phu nhân thấy Minh lão thái gia ngồi ghế sắc mặt trắng xám, biết nghĩ gì mà trán đầy mồ hôi, liền bận bịu lau mồ hôi cho , sau đó ngồi khuyên nhủ: “ thái gia, chuyện này còn cần tra xét, thái gia cũng cần nóng vội.”

      “ thiếp thấy việc cấp bách là nên tìm bá Lượng hỏi chuyện tình năm đó, nếu như, nếu như chuyện của Dung thị quả là do Chu thị gây nên…”

      Bà cắn răng : “ nếu là do Chu thị gây nên, chuyện bị huyên náo lớn dù thế nào chúng ta cũng phải cho Dung gia và Lạc tỷ nhi công đạo, lại che đậy chuyện này lại. cưới vợ hiền gây họa cho cả nhà! Nhưng chuyện đại cữu Dung gia bị ám sát, chuyện này sao lại liên quan đến Bá Lượng, chuyện này sao có thể?”

      Minh lão thái gia cầm tay Minh lão phu nhân, thanh già nua : “ sao, nàng hãy ổn định mọi chuyện trong nhà, nhìn kĩ Chu thị, trấn an Lạc tỷ nhi, đừng để phong thanh nào truyền ra, chuyện lão đại và Dung gia ta xử lý.”

      Minh lão thái gia bảo dưỡng rất tốt nhưng lúc này lại giống như lập tức gia chục tuổi, lúc đứng dậy, lưng cũng như còng xuống

      ***

      Thư phòng trong tiểu viện của Minh lão thái gia.

      , đem chuyện năm đó hết ra, được giấu diếm nửa điềm, nếu tình náo càng lớn, người khác bóc chuyện này triều đình, đừng là ta, ngay cả thái hậu cũng gánh được ngươi! , là gánh nổi Minh gia, chừng còn gây họa cho Thái hậu!”

      Minh lão thái gia dùng ánh mắt lạnh băng nhìn nhi tử hai mắt xích hồng quỳ đất, cảm thấy như đây là lần đầu biết , người quỳ phải nhi tử của mình, mà là ma quỷ, sao lại sinh ra thứ như vậy?

      bi thống, trong hoảng hốt sinh ra ý niệm, vì sao người chết là thứ tử mà phải thứ này?

      Thứ tử văn võ đều hơn trưởng tử, tính tình lại cởi mở chính trực,, nhân duyên vô cùng tốt, tuy là ngoại thích nhưng lại nhanh chóng dung hòa trong quân, tích nhân mạch, nếu thứ tử còn hoàn cảnh của Minh gia khác, sao có thể rơi vào khốn cảnh như bây giờ?!

      Thứ tử là bị thân huynh trưởng của mình hại chết!

      Trong lòng Minh lão thái gia sinh ra cỗ ác hận! hận thể cước đá chết đứa con trai trước mặt này, đó là thân đệ đệ, đệ đệ duy nhất của nó a!

      Lúc này Minh đại lão gia còn muốn giấu diếm, chống chế, giảo biện, nhưng động tĩnh của Dung gia, thị vệ võ công cao cường bên cạnh Dung Chính Khanh, còn có các căn cứ thu thập thông tin mà vất vả bồi dưỡng bị người lưới bắt sạch, cháu như phát điên, những thứ này làm phải cầu được giúp đỡ của cha mình trợ giúp, xử lý cháu , bàn đối sách đối phó Dung CHính Khanh, quan trọng nhất là sách lược đối phó Túc vương!

      bày ra vẻ đau lòng nhức óc : “ Phụ thân, năm đó tiên đế hạ mật chỉ, sai nhi tử độc chết nhị đệ, nhi tử đành lòng, nhưng quân mệnh khó trái, vạn bất đắc dĩ mới phải tiếp ý chỉ, nghĩ muốn kéo dài thời gian, tìm sách lược vẹn toàn vừa cứu được nhị đệ vừa ứng phó với tiên đế.”

      “ nhưng vạn lần nghĩ tới, lâu sau nhị đệ chiến tử ở chiến trường, trong lòng nhi tử hoài nghi, sai người điều tra, nhưng chưa từng nghĩ có người phản bội nhi tử, đem chuyện này cho nhị đệ muội, nhị đệ muội hiểu lầm nhi tử giết nhị đệ, về sau nàng ta bị kích thích quá độ mà hành vi và lời ngày càng bất thường, nhi tử sợ gây họa cho cả nhà cho nên đành sai Chu thị thừa dịp nàng sinh sản mà xử tử nàng.”

      “ phụ thân.”

      Minh đại lão gia nức nở “ phụ thân, những năm này nhi tử luôn bị giày vò, vốn muốn nuôi Lạc tỷ nhi tốt, để đền bù cho nàng, nhưng lại như mong muốn, Lạc tỷ nhi cái gì bản chép tay của mẫu thân nàng, hằn là năm đó lúc nhị đệ muội dưỡng thai ở trang tử lưu lại, vì những thứ đó nên Lạc tỷ nhi sinh oán hận với đại phòng, mới dẫn đến loạt chuyện phát sinh.”

      “ Phụ thân, hôm nay Lạc tỷ nhi ở Vinh Thọ đường, trước mặt mọi người đe dọa đại bá mẫu của nàng, đem chuyện xấu trong nhà náo ra, tương lai nhất định cũng chịu bỏ qua, chắc chắn hồ ngôn loạn ngữ trước mặt Túc vương, chuốc họa cho Minh gia, chúng ta, chúng ta thể mặc kệ cho mọi chuyện phát triển a!”

      đến đây nước mắt Minh đại lão gia giàn dụa.

      Minh lão thái gia nghe những lời này cảm thấy lồng ngực nóng bừng, kém chút phun ra.

      : “ cho nên ngươi cảm thấy Lạc tỷ nhi chuốc họa cho Minh gia, theo ý của ngươi nên xử lý nàng thế nào?”

      “phụ thân” Minh đại lão gia giống như bi thống cực điểm, thống khổ “ Lạc tỷ nhi là hài tử duy nhất của nhị đệ, nhi tử đành lòng tổn thương tính mệnh nàng, nhi tử nghe đời này có loại dược vật, ăn vào quên hết chuyện trước kia, cũng làm cho nàng tính tình nhu thuận, sinh hoạt khác gì người thường..”

      Giết nàng, sợ rằng phụ mẫu thuận theo, Túc vương và Dung gia cũng bỏ qua, dùng dược vật khống chế, là cách mà những ngày qua Minh đại lão gia vắt hết óc nghĩ ra, dùng phương pháp đó, đợi nàng gả cho Túc vương còn có thể có chỗ dùng.

      Hạ dược, hạ dược Lạc tỷ nhi.. trong lòng Minh lão thái gia lại quay cuồng, a, khó trách Lạc tỷ nhi đề phòng bọn , chỉ có chuyện người khác nghĩ ra chứ có chuyện bọn làm được!

      Giết thân đệ đệ, giết đệ muội, hạ dược khống chế cháu giá, đời này có chuyện gì mà bọn làm được? có phải đợi khi còn, bọn thấy mẫu thân hợp ý cũng hạ thuốc khống chế?

      Minh lão thái gia càng nghĩ càng sợ

      Nhưng nhịn được

      cắn răng chậm rãi : “ giống người thường nhưng quên hết chuyện cũ, ngươi nghĩ người Túc vương phủ đều ăn cơm khô? Bắc cương, Tây vực nhiều kì cổ dị độc, Túc vương có thể chinh chiến ở Tây Ninh nhiều năm, sống tốt đến giờ, ngươi cho rằng nhìn ra mánh khóe? Ngươi tự cho là thông minh, lại nhiều lần làm ra những chuyện ngoan độc lại ngu xuẩn như vậy cho nên mới đến kết cục hôm nay, nghĩ tỉnh lại, vì muốn thoát khỏi khốn cục mà nghĩ ra chuyện dùng độc kế chặn miệng người, ngươi..”

      đến đây, làm chính mình tỉnh táo, Minh lão thái gia có chút thở nổi, dừng lại, hít mấy hơi mới tiếp : “ cho nên chuyện của Dung CHính Khanh cũng là ngươi làm?”

      Minh đại lão gia vất vả nghĩ ra ‘ sách lược vẹn toàn’ lại bị cha mình câu ra sơ hở, hoảng sợ lo nghĩ nên nhất thời đoái hoài đến chuyện phụ thân nhảy sang chuyện khác.

      Minh lão thái gia thấy nhi tử trả lời, chỉ coi là chấp nhận, lại hận, thằng ngu này, ngu xuẩn!

      : “ ngươi sợ Lạc tỷ nhi gả vào Túc vương phủ, ở trước mặt túc vương những chuyện xấu xa mà ngươi làm. Ngươi phái người ám sát Dung Chính Khanh, Dung Chính khanh là quan văn, đường có nhiều nhóm ám sát, còn có sát thủ chuyên nghiệp phụ trách, lại có thể vào kinh sứt mẻ, cùng thời gian còn phái người bắt thích khách, tìm hiểu nguồn gốc.”

      “ ngươi cho là chỉ bằng Dung CHính khanh có thể làm được như vậy? nếu Dung CHính khanh có bản lĩnh đó cũng buông tha cho người giết muội là ngươi, điểm đáng ngờ nhiều như vậy, nhưng nhiều năm lại có động tác nào! Những việc này, có khả năng trong sáng Túc vương liền biết,mà người chân chính thăm dò việc Dung Chính Khanh bị ám sát là người của túc vương! Điều biết sợ là còn nhiều hơn Lạc tỷ nhi!”

      chưa chắc tra chuyện xưa của Minh gia, chân chính muốn tra rất có thể là ngươi, thằng ngu năm đó giúp tiên đế đuổi giết ! ta nhớ năm đó đường liền phiên, còn đất phiên nhiều lần gặp ám sát, đều là người Bắc Cốt và tây Vực ra tay, nhưng những người kia là thằng ngu ngươi phụ trách giúp tiên đế làm, cấu kết bắc Cốt và Tây Vực ám sát thân vương, cái này là tội thông đồng với địch phản quốc, tội chém đầu cả nhà a!”

      Minh đại lão gia ngồi liệt đất, sắc mặt như thấy ác quỷ, toàn thân nhịn được run rẩy, bò đến dưới chân Minh lão thái gia : “ phụ thân, phụ thân, xin chỉ a!”

      Thống khổ lau nước mắt “ nhi tử đến bước này đều là bị buộc, nếu năm đó nhị đệ theo ý chỉ của tiên đế giết Túc vương mọi chuyện sao có thể dẫn đến họa diệt môn? Phụ thân!”

      Minh lão thái gia nhịn được, đá vào ngực , đá ngã lăn dưới đất, tức giận mắng to : “ Nghiệt tử!ngươi nghĩ chút, tiên đế vì ám sát túc vương phái bao nhiêu thích khách, dùng bao nhiêu tâm cơ đều giết được Túc vương, sao ngươi có thể nghĩ rằng lấy năng lực của mình nhị đệ ngươi có thể giết được Túc vương?! Nếu có nhị đệ ngươi, lúc này ngươi có thể ở đây chuyện hay còn biết, ngươi, ngươi…”

      “ phụ thân, phụ thân…!”

      Minh đại lão gia trong lúc kinh hoàng phát phụ thân tay chỉ mình, ‘ ngươi’ nửa ngày lại ngã ngồi ghế, hình dạnh ổn, kinh hãi nhào lên, vội ôm về giường vừa kêu lớn “ mời thái y”

      Trong lúc nhất thời lại là người ngã ngựa đổ.
      Kimanh1257, Suuuly, Tiểu Ưu Nhi10 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng là hoạ gia tộc, cũng may Minh Lạc sớm lường được kết quả

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 46:
      Minh đại phu nhân bị Minh lão phu nhân cấm túc, sau đó Minh lão thái gia trong lúc chuyện với Minh đại lão gia lại bị bệnh, cửa ải cuối năm vốn bận bịu, lúc này tâm Minh lão phu nhân đều ở bệnh tình của Minh lão thái gia, rảnh quan tâm chuyện khác nên tạm thời để Xa thị và Minh Tú chưởng .

      Bệnh của Minh lão thái gia nặng nặng , ngày thứ hai tỉnh lại, có thể chuyện, chỉ là thái y , lần này minh lão thái gia khí huyết công tâm, dù cứu được nhưng ảnh hưởng lớn đến thân thể, coi như điều dưỡng thỏa đáng cũng thể như xưa cho nên thể chịu được đả kích lớn, nếu bị như hai lần trước, sợ là trúng gió, nặng tổn thương tính mệnh

      Sau khi Minh lão thái gia tỉnh để cho tôn tử lui xuống, chỉ còn lại Minh lão phu nhân chiếu cố, chỉ là trước khi Minh Lạc rời phòng, Minh lão thái gia gọi nàng lại, kéo tay nàng khó khăn : “ Lạc, Lạc tỷ nhi, sau này tổ phụ tìm con, tạm thời con cứ yên tâm chờ, tổ phụ chắc chắn làm chủ cho con.”

      Đây là tổ phụ kiếp trước đau nàng nuôi nàng lớn, trong lòng Minh Lạc dù đủ loại oán nhưng lúc này nhìn Minh lão thái gia ốm yếu chịu nổi, tóc trắng, phảng phấp lập tức già chục tuổi trong lòng cảm thấy đau nhức, nàng nhịn chút, nhưng nước mắt vẫn xuống, tay Minh lão thái gia, vì cái gì cũng biết, vì mình hay vì tổ phụ hay vì phụ mẫu chết thảm.

      Tổ phụ bộ dáng chịu đả kích lớn như vậy khẳng định biết mọi chuyện. cơ hồ Minh Lạc cần chứng cứ cũng biết cái chết của phụ mẫu mình nhất định là do đại bá phụ ra tay.

      Nàng khó nhọc : “ tổ phụ, người phải dưỡng thân thể tốt, tôn nữ đợi người tốt lên.”

      Nàng chưa hề : “ cái gì cũng quan trọng bằng thân thể người” nàng “ tôn nữ chờ người tốt lên.”

      Trong lòng Minh lão thái gia thở dài, yếu ớt vỗ tay nàng, để nàng lui xuống, trong phòng chỉ còn Minh lão phu nhân.


      ***

      Đêm đó Minh lão thái gia cũng gọi Minh Lạc, mà người bận bịu ngày là Minh Túc lại đến gõ cửa viện Minh Lạc.

      Minh Tú là có tư tâm, hai năm nay thái độ của tiểu hoàng đế với nàng làm tâm tính nàng ta mất cân bằng, mất bình tĩnh, nàng ta lại cũng ngu. Chuyện phát sinh hôm qua, đầu tiên là Minh Lạc và mẫu thân xảy ra vấn đề, sau đó tổ mẫu cấm túc mẫu thân, dù tối qua đột nhiên tổ phụ bị bệnh, trong nhà hỗn loạn cũng gỉai lệnh cấm, nàng ta tìm phụ thân, phụ thân cũng gặp, những chuyện này trước kia chưa từng xảy ra.

      Từ lời hôm qua của Minh Lạc, dù nàng ta thể tin nhưng cũng đoán được cái chết của mẫu thân Minh lạc sợ là thoát được quan hệ với mẫu thân nàng ta.

      Còn có lúc rời phòng tổ phụ, nghe tổ phụ “ con yên tâm chờ, tổ phụ chắc chắn làm chủ cho con.”

      Làm chủ cái gì?

      , chuyện năm xưa dù thế nào cũng nên bị lật ra. Chẳng mấy chốc là đại hôn của nàng ta, tổ phụ và mẫu thân tuyệt đối thể xảy ra chuyện!

      Cho nên nàng ta đến đây gặp Minh Lạc.

      Minh Lạc thấy Minh Tú vào cũng lên tiếng, thậm chí nàng vẫn ngồi đứng dậy, càng khách khí hành lễ, lệnh người pha trà.

      Nàng tuyệt muốn chào hỏi nàng ta, về sau cũng muốn chào hỏi nàng ta.

      Minh Tú phất tay cho mọi người lui xuống, Thanh Diệp nhìn Minh Lạc, Minh Lạc gật đầu mới lui ra ngoài cửa phòng đứng gác

      Minh Tú nơi: “ Tam muội, nếu năm đó mẫu thân ta làm chuyện gì có lỗi với mẫu thân muội, ta có thể thay mẫu thân bồi tội với muội , xin muội nể tình mười mấy năm dưỡng dục của Minh gia chúng ta với muội, tổ phụ tổ mẫu thương muội vài chục năm, đem chuyện quá khứ đặt xuống, nhấc lên được ?”

      Minh Lạc ngẩng đầu nhìn nàng ta, ghét quá hóa cười, “ Minh Tú, công ơn dưỡng dục của Minh gia, thương của tổ phụ tổ mẫu, những thứ này có quan hệ gì với mẫu thân ngươi, có quan hệ gì với ngươi, dựa vào cái gì vì những thứ đó mà ta phải bỏ qua chuyện quá khứ? Ngươi có tư cách gì để ta buông xuống, dựa vào cái gì bồi tội với ta, chỉ bằng ngươi há miệng mấy câu đó sao?”

      Mặt Minh Tú đỏ bừng, giận dữ.

      Nàng dám chuyện với mình như vậy, chỉ là bé mồ côi mà dám như vậy với mình, ai cho nàng lá gan này? Túc vương sao? Nàng còn chưa gả đâu!

      Nhưng Minh Tú phải người thường, nàng ta nhịn xuống.

      Nàng ta nghiêm nghị : “ Tam muội, ngươi thấy tổ phụ bệnh thành dạng gì sao? Ngươi dám bệnh của tổ phụ quan hệ đến ngươi, phải ngươi nhấc lên nên tổ phụ mới như vậy sao? Ngươi nghe thấy thái y sao, tổ phụ thể bị kích thích, nếu trúng gió, nặng tổn thương tính mệnh, dạng này còn làm cho ngươi buống xuống, nhất định làm lớn lên, hại chết tổ phụ tổ mẫu mới bằng lòng bỏ qua!?”

      A, nàng để lộ chuyện quá khứ, tổ phụ bị bệnh là do nàng hại?

      Nàng cũng nhịn, nàng đứng lên, chỉ ra cửa : “cút ra ngoài! Các ngươi giết người, ta lột bộ mặt của các ngươi, tổ phụ bị bệnh, chẳng lẽ còn muốn đặt tội danh hại chết tổ phụ lên đầu ta? Chẳng lẽ phải vì tổ phụ biết các ngươi giết người nên mới bị bệnh? Ta cho ngươi biết, muốn ta dừng tay, mơ tưởng!”

      “ ngươi !”

      Minh Tú bị lời của Minh Lạc kích thích, tôn nghiêm bị khiêu chiến, dưới cơn thịnh nộ muốn tát Minh Lạc nhưng Minh Lạc duỗi tay bắt được.

      Minh Lạc hất tay nàng ta, “ ta bảo ngươi cút ra ngoài!”

      Quay đầu với Thanh Diệp ngoài cửa: “ Thanh Diệp tiễn khách!”

      Thanh Diệp đẩy cửa vào, Minh Tú tức giận đến toàn thân phát run, nàng ta với Minh Lạc : “ ngươi, ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, dồ bất nhân bất hiếu, Minh gia vậy mà nuôi ra đồ bạch nhãn lang như ngươi! Ngươi có rằng ngươi thành hôn thê của Túc vương cứng cánh rồi sao? còn chưa cưới ngươi đâu, ngươi chờ đó cho ta! Ngươi hại chết tổ phụ tổ mẫu ta tha cho ngươi, thái hậu nương nương cũng tha cho ngươi!”

      “ cút ra ngoài!”

      “ nhị nương, mời!”

      “ Phanh” tiếng, Minh Tú vỗ bàn, phát tiết nộ khí, quay người rời .

      Thanh Diệp cũng lui ra ngoài, lúc ra ngoài còn tiện thể khép cửa.

      Cửa đóng lại, nước mắt Minh Lạc mới rơi xuống, nàng có thể chính khí phản bác Minh Tú nhưng những lời của Minh Tú như dao đâm vào nội tâm nàng, mối thù của phụ mẫu, mối hận kiếp trước, nàng muốn buông tha cho bọn thế nhưng nàng sợ là cũng bỏ qua được cho chính mình.

      Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, lại nhìn thấy bên cạnh xuất bóng đen, sau đó tay nàng bị nắm chặt, xúc cảm quen thuộc, sau đó nàng cảm thấy cái loại khí tức nhàn nhạt kia, cho nên giãy giụa.

      ôm nàng gì.

      lâu nàng mới : “ vì ta là hôn thê của ngươi cho nên mới có tư cách báo thù sao? Có phải nếu ta phải hôn thê của ngươi hoặc sau này ngươi cần ta nữa, ta liền nên bị bọn giẫm dưới chân, mặc cho bọn hút khô máu, mặc cho bọn chà đạp? coi như ta vì ngươi mới có thể báo thù nhưng ta là kẻ vong ân phụ nghĩa, đồ bất nhân bất hiếu, hung thủ hại chết tổ phụ, tổ mẫu?”

      Triệu Thành đưa tay lau mặt nàng, tay dính đầy nước mắt, : “ lời mà nàng ta ra, nàng cũng muốn để ý sao?”

      chậm rãi “ A Lạc, nàng có biết có bao nhiều người hận ta, chỉ hận thể chém ta ngàn lần, thậm chí lột da, rút gân ta, dùng đầu ta để tế vong linh người mất? có bao nhiêu người nguyền rủa ta chết yên, hận thể làm ta mãi thể siêu sinh? tay ta dính đầy máu tươi, ngay cả ta cũng nhớ giết bao nhiêu người, có bao nhiêu người chết vì ta. Những người kia phần lớn phải đại gian đại ác, thậm chí còn là trung lương, trong nhà có vợ có con, chiến hỏa cũng hủy nhà của bọn họ, bọn họ làm vậy cũng chỉ là vì bảo vệ quốc thổ của họ.”

      “ nhưng thế thế nào? Bọn họ là cừu nhân của Đại Ngụy, ta giết họ bị giết chính là tướng sĩ Đại Ngụy, là bách tính vô tội của Đại Ngụy, bị đốt cũng chính là gia viện trong quốc thổ Đại Ngụy. cho nên ta chưa từng vì thế mà áy náy, càng mềm lòng, dùng biện pháp ngang ngược hay chính là tàn bạo trong miệng bọn chinh phục, chấn áp để bọn dám dị động, như thế biên cảnh mới có thể an bình.”

      “ cho nên làm gì cũng cần để ý đến tội danh mà kẻ thù gắn cho nàng. Về phần nàng là hôn thê của ta mới có tư cách báo thù. A, A Lạc, nàng là hôn thê của ta chính là , vì sao lại suy nghĩ đến giả thuyết . Tựa như ta là Túc vương, ta là con trai trưởng của phụ hoàng và mẫu hậu, chẳng lẽ chỉ vì người khác chán ghét thân phận này của ta, ta liền giả thiết ta phải sao? Nàng nhớ kỹ, nàng là vương phi của ta, đây là , người khác nguyện ý cũng được, sợ hãi cũng được, thống hận cũng được, nàng cũng vẫn là vương phi của ta, ta quan tâm nàng, nguyện ý để nàng làm vương phi có thể làm hết thảy, cùng người khác có quan hệ gì?”

      đến an ủi nàng.

      Phải lời kiên định của ảnh hưởng đến nàng.

      Nàng xoay người trong ngực , ngẩng đầu nhìn , mặc dù mắt đầy nước nhưng vẫn trông thấy chuyên chú nhìn nàng, dường như cả thế giới chỉ lo lắng cho nàng.

      Đại khái nàng bị mê hoặc, thấp giọng : “cảm ơn vương gia. tại tiểu nữ có chút cảm giác, tiểu nữ là vương phi của ngài.”

      Cảm giác thân cận này, dù là kiếp trước sống chung nhiều năm nàng cũng chưa từng cảm giác được.

      Nàng nghĩ, bản thân mình có chút nguyện ý là vương phi của , phải loại nguyện ý như lúc trước nàng đáp ứng , mà là cảm giác nguyện ý đứng bên cạnh .

      cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt như đêm tối xẹt qua dị sắc. cúi người bên tai nàng “ ân, ta rất chờ mong.”

      xong cũng rời mà cúi xuống, môi của tiếp xúc với vành tai nàng, vừa khô vừa nóng, sau đó di chuyển đến mặt, gáy, cổ của Minh Lạc, có chút cẩu thả, Minh Lạc né tránh, thậm chí chậm rãi đưa tay ôm , nhắm mắt lại, tùy hôn, càng lúc càng thâm nhập, lúc đầu toàn thân nàng đều băng lãnh, chậm rãi cũng nóng lên.

      Tâm nàng băng lãnh tịch, giống như có cái ôm với nhiệt độ quen thuộc làm cho nàng cảm thấy như trong thâm uyên, độc lại sợ hãi. Nàng đột nhiên nghĩ đến từ chín tuổi lang bạt kì hồ, quanh năm suốt tháng tránh né truy sát của huynh trưởng, mỗi ngày nhìn máu tươi chảy xuống từ thân kiếm, tí tách, nhưng mỗi đêm lại chỉ ôm kiếm mới có thể vào giấc ngủ, nghĩ những thứ đó, tịch của nàng giống như nghiêm trọng như vậy.
      Kimanh1257, Suuuly, Tiểu Ưu Nhi11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :