1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 8: Em tức cái gì?

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Em tức cái gì?” lông mày Văn Dụ nhướng lên, “ sàm sỡ em, dạy dỗ trận, nên à?”

      Người này cơ bản là biết mình sai chỗ nào. từ trước tới giờ đều là kiểu này, kiêu ngạo, tự phụ, tự cho mình là đúng!

      với , đều ngoảnh mặt làm ngơ, khư khư cố chấp. Kỷ An Ninh nắm chặt hai tay, uất ức lẫn tức giận ở trong lòng tích tụ từ trước đó đều dâng lên, cắn răng, đứng bật dậy, cầm cặp của mình bỏ .

      “Sư muội!” Văn Dụ lặp tức đứng dậy đuổi theo, đuổi tới bên ngoài KFC, “Kỷ An Ninh!”

      Kỷ An Ninh giống như nghe thấy, đầu óc tưng bừng hỗn loạn, bước nhanh về phía đường cái.

      Con ngươi của Văn Dụ đột nhiên co lại, bước bước dài chạy tới, bắt lấy cánh tay Kỷ An Ninh, mãnh mẽ kéo lùi lại.

      Ngay sau đó, chiếc xe sát rạt với hai người họ, phóng nhanh qua.

      “Em làm sao thế hả? Nổi điên làm cái gì?” Văn Dụ mắng .

      Tính tình Văn Dụ trước giờ đều được tốt, chỉ vì mới quen Kỷ An Ninh nên mới có vẻ mặt ôn hòa. hành động lỗ mãng, xém chút nữa bị xe đâm chết, Văn Dụ liền lộ tính tình.

      Kỷ An Ninh vừa mới chết rồi sống lại, nghĩ chết tiếp, cũng bị dọa sợ. Văn Dụ thấy gương mặt tái nhợt, chút máu, đúng là bị dọa sợ, trong lòng liền mềm nhũn.

      “May mắn bị sao cả.” thở hơi, giọng nhàng hơn: “Em làm sao thế? Sao tự nhiên lại tức giận?”

      Kỷ An Ninh mím chặt môi, câu nào.

      Văn Dụ có cách nào. Mặc dù chỉ tiếp xúc thời gian ngắn, cũng nhận ra tính tình tiểu học muội này có chút bướng bỉnh.

      qua đường rồi sau.” từ nắm cánh tay chuyển sang nắm cổ tay , dẫn qua đường.

      Kỷ An Ninh phản kháng, để dắt qua đường cái. Vừa đến bên kia đường, lập tức rút cổ tay mình, vẫn quen cùng người khác giới tiếp xúc chân tay.

      “Khá hơn chưa?” Văn Dụ cúi đầu nhìn kỹ sắc mặt , cảm thấy tái nhợt như vừa nãy. “Bây giờ được chưa? Có thể chuyện với rồi chứ?”

      Kỷ An Ninh nắm chặt quai đeo cặp sách, ngẩng đầu.

      nên đánh .” : “Dùng phương thức bạo lực để giải quyết vấn đề là đúng.”

      Văn Dụ thiếu chút cười đau sốc hông.

      Mặt xinh đẹp như vậy, sao đầu óc toàn cơ bắp thế? Như học sinh tiểu học vậy.

      phải, em…em…” nhịn cười được. “Làm sao mà đáng như thế?”

      Kỷ An Ninh cảm thấy có gì buồn cười cả. hỏi: “ có phải thường xuyên đánh nhau ?”

      “Sao có thể chứ.” Văn Dụ rất vất vả mới nhịn được cười, nghiêm trang trả lời: “Chắc là lúc sơ trung cao trung, khoảng giữa năm hai, mang đám tiểu đệ, hơi tí là đánh trận, cảm giác rất trâu bò. Nhưng giờ trưởng thành rồi, còn chơi cái này bị người ta cười chết.”

      Lừa người. Chỉ vì , chắc chắn chỉ đánh mỗi lần này.

      Kỷ An Ninh nhìn bộ dạng cười hì hì của Văn Dụ, biết đem việc này để trong lòng. Nhưng theo Kỷ An Ninh, ra bên trong là người dễ xúc động, bất chấp hậu quả.

      Nếu như cứ như thế này, cho dù có chuyện của , chừng có ngày gặp được chuyện của người khác, cũng tự hủy hoại đời mình như vậy.

      Bên tai Kỷ An Ninh, giống như nghe thấy tiếng thanh leng keng khi cửa sắt ngục giam đóng lại, giống như cảm nhận được sợ hãi khi viên đạn kia gào thét lao tới.

      cảm nhận được trái tim co lại quặn thắt.

      Sống lại kiếp, kiếp này muốn chết, cũng muốn Văn Dụ lại rơi vào kết cục đó!

      Kỷ An Ninh sống lại đến nay, tránh né mấy ngày, bàng hoàng mấy ngày, lúc này cuối cùng cũng thấy lòng mình.

      Mặc kệ kiếp trước có cảm nhận như thế nào đối với Văn Dụ, nhưng nhìn những việc trải qua sau khi chết kia, cũng còn cách nào rũ sạch.

      phải làm thế nào để dẫm vào vết xe đổ kiếp trước?

      Văn Dụ vừa mới cười xong liền thấy gương mặt xinh đẹp của Kỷ An Ninh dần trở nên tái nhợt, trong mắt dần có nước mắt.

      Thân thể nhìn như yếu đuối, bất lực, lúc nào cũng có thể ngã xuống.

      Chẳng lẽ, thân thể tốt?

      sao chứ?” Văn Dụ nhịn được đỡ bả vai , giọng hỏi.

      Dưới bàn tay, có thể cảm nhận được bả vai mỏng manh gầy gò. Hết lần này đến lần khác, người con mảnh mai yếu ớt, mỗi ngày vào buổi trưa và chạng vạng tối, xách theo hai túi hộp cơm nặng nề, chạy qua lại giữa nhà ăn và kí túc xá, mồ hôi thấm ướt tóc trước trán.

      Văn Dụ nhớ tới tình hình mấy ngày nay quan sát được, lại nghĩ tới tình huống gia đình , trong lòng liền sinh ra thương tiếc đối với .

      Kỷ An Ninh suýt rơi nước mắt

      có thể…có thể…” có chút nghẹn ngào “Về sau đừng đánh nhau nữa .”

      Văn Dụ nháy mắt mấy cái: “Cái gì?”

      Kỷ An Ninh nhìn Văn Dụ ở trước mặt. phách lối, bá đạo, tự cho là đúng, hoàn toàn là bộ dáng con nhà giàu khiến người ta ghét trong trí nhớ. Nếu có thể giữ nguyên thế này, bình an qua đời người tốt.

      Cũng phải tiếp tục vì mà chết.

      “Tôi chỉ hi vọng sau này, gặp chuyện, mặc kệ là chuyện gì, đều đừng xúc động, có được ?”

      Kỷ An Ninh có chút nghẹn ngào thỉnh cầu .

      chưa từng chuyện kiểu này với người trẻ khác giới nào, ánh mắt đau xót, ngập tràn cầu xin.

      Văn Dụ rất có hứng thú mà nhìn , phát chân tình đáy mắt , có cảm giác lo lắng cho . lo lắng này biết do đâu mà có nhưng phải giả vờ.

      “Chúng ta vừa mới quen biết nhỉ? Em muốn quản rồi?” hài hước hỏi: “Sư muội, em là gì của ?”

      Giọng điệu chuyện này thể chán ghét của Văn Dụ đối với .

      Kỷ An Ninh tỉnh táo lại. quay chỗ khác lau mặt, đem giọt nước mắt vừa rơi xuống lau . Lúc quay đầu lại, giọng điệu bình tĩnh rất nhiều: “Tôi phải là gì của , chỉ là hi vọng về sau gặp chuyện nên làm liều, đừng làm ra việc cách nào cứu vãn.”

      biết trong mắt Văn Dụ, bọn họ mới biết nhau thời gian ngắn, kiểu khuyên nhủ này nghe giống như biết xấu hổ, nhưng vẫn muốn ra.

      Kỷ An Ninh vừa xong, chuông điện thoại liền kêu. lấy điện thoại di động ra, mắt nhìn tin nhắn tới “6/10, An Thịnh Triệu”.

      Ý là, mười giờ sáng thứ bảy, vườn hoa An Thịnh, nhà họ Triệu. Buổi sáng ngày mai phải làm gia sư cho gia đình kia, đây là việc trước khi sống lại tìm được mạng, dạy lần, ngày mai là lần thứ hai.

      Nhưng sáng hôm nay, sắp xếp lại thời gian biểu của mình, báo tin cho người phụ nữ họ Triệu để hủy buổi hẹn hôm sau.

      Người phụ nữ họ Triệu kia có khả năng buổi sáng bận, lúc này mới có thời gian gọi tới. giống như Kỷ An Ninh tính trước, điện thoại vừa nhận liền bị người ta căm tức vặn hỏi: “Tiểu Kỷ, làm sao thế hả? Tuần trước tôi còn khen trước mặt chồng tôi, cảm thấy rất đáng tin cậy? Bây giờ bảo tôi đâu tìm gia sư đây? Phí mất thời gian ngày cuối tuần của con tôi!”

      “Chị Triệu, em xin lỗi.” Kỷ An Ninh bình tĩnh : “Nhưng em thể được.”

      đúng là vô trách nhiệm! hợp ý nhau tới ư?” Chị Triệu tức tối : “Lý do là gì? Dù sao cũng phải có lý do chứ?”

      Kỷ An Ninh im lặng chút. Chị Triệu này là người tệ, vì con vì gia đình mà cúc cung tận tụy lo lắng hết lòng cũng quá, cũng rất quan tâm tới .

      đắn đo lát, mở miệng: “Bởi vì cuối tuần chị hay làm đẹp, trong nhà chỉ có con trai chị cùng…chồng chị. Vì vậy em nghĩ lần sau tìm gia sư, nên tìm con trai tốt hơn.”

      Đầu bên kia điện thoại đột nhiên yên lặng, lát sau, chị Triệu do dự hỏi: “ có ý gì?”

      Kỷ An Ninh trong lòng than , : “Em đến thế thôi, chị tự xử lý .” xong, cúp điện thoại.

      Vừa ngẩng đầu cái, thấy Văn Dụ biểu cảm có chút lạnh lùng.

      “Xảy ra chuyện gì?” hỏi.

      Kỷ An Ninh dây dưa với lâu như thế nên biết tính tình của . liền : “ có việc gì.”

      Lừa quỷ đấy à? Văn Dụ nhíu mày: “Người đàn ông đó động chân động tay với em rồi?”

      Kỷ An Ninh : “ có.” Xoay người rời .

      “Hừ!” Văn Dụ phát túm lấy cổ tay , nhíu mày: “Em đúng là có thể chất hay gây .”

      Thể chất hay thể chất cái gì chứ (thể chất = phẩm chất, bản chất). chưa từng làm việc gì hợp quy củ, trước giờ cũng chưa từng quyến rũ người khác. đời này, con khi bị quấy rối, bị phụ bạc, bị lăng mạ chỉ có nguyên nhân, là do đám đàn ông quản được dục vọng của mình.

      Đáng hận nhất, lúc ở xe buýt, cùng là phụ nữ với nhau vậy mà bác kia lại đổ tội cho người con .

      Chết qua lần rồi sống lại, người khác , thấy tức giận.

      Nhưng Văn Dụ phải người khác, như vậy, Kỷ An Ninh ngoài tức giận còn thấy xấu hổ.

      Trong mắt , là kiểu con thế nào? quấy rầy với , đe dọa , còn khinh bạc . Trong lòng , ra coi là dạng con gì?

      Kỷ An Ninh tránh khỏi kiềm chế của , tức giận : “ đừng động chân động tay!”

      So với sắc mặt tái nhợt lúc nãy, bộ dạng mỏng mảnh yếu đuối, bây giờ mặt phấn nén giận, trông bừng bừng sức sống.

      Văn Dụ dù sao cũng tiếp nhận nền giáo dục đại, phải như bác có tư tưởng mốc meo cổ hủ kia, nhìn thấy trong mắt Kỷ An Ninh như có hai đám lửa, suy nghĩ chuyển cái, lập tức hiểu tại sao tức giận. lập tức giơ hai tay xin lỗi.

      phải có ý đó.” : “Đương nhiên phải lỗi của em! Loại chuyện này chắc chắn là đàn ông sai, hôm qua sao phải dạy dỗ kẻ ngu xuẩn kia làm gì?”

      : “ chỉ muốn hỏi chút là người đàn ông kia có phải làm gì em ? Nếu có, dạy dỗ ?”

      Kỷ An Ninh cảm xúc hơi chậm.

      làm gì cả.” : “Em…cảm thấy dễ chịu lắm, đề phòng chu đáo nên quyết định sau này nữa.”

      Chồng của chị Triệu lúc này còn chưa làm gì. Chị Triệu quan sát suốt tháng, cảm thấy Kỷ An Ninh rất đáng tin, cuối tuần yên tâm giao con mình cho để làm đẹp. Lúc này, tên đàn ông kia mới ngo ngoe muốn động.

      May mà trong nhà có trẻ , Kỷ An Ninh lấy đứa trẻ làm bia đỡ đạn thoát được móng heo của tên đàn ông kia. Sau đó qua nhà kia nữa.

      Sau khoảng tháng từ lúc chuyện kia xảy ra, vì lúc dạy bổ túc cho đứa trẻ, thành tích có cải thiện rệt nên chị Triệu cứ gọi điện muốn quay lại. cự tuyệt.

      “Vẫn còn thông minh.” Văn Dụ khen .

      mỉm cười nhìn , : “Kỷ An Ninh, làm bạn .”

      Trời sáng khí trong, ánh nắng ấm áp, chàng trai trẻ tuổi tuấn lại gợi cảm lại lời đáng ghét này, đồng thời cảm thấy câu của mình có vấn đề chỗ nào.

      “Làm bạn của , chăm sóc cho em.”

      “Em trôi qua quá cực khổ, cần phải chịu như thế. Em là con , nên có cuộc sống như vậy.”

      có tiền giải quyết được việc, em bây giờ cái gì cũng gặp khó khăn, có thể giải quyết cho em.”

      Người này tràn đầy tự tin, nghiêm trang lời này làm người ta muốn cho quyền.

      Kỷ An Ninh nhớ lại, chán ghét Văn Dụ, đúng là phải có nguyên nhân.

      Last edited: 14/10/20
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199349 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hay quá, bạn Dụ xấn tới rồi

    3. Dạ Nguyệt

      Dạ Nguyệt New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      2
      Truyện hay quá, cố lên editor. Hóng truyện <3

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      "Bạn Dụ có quyết tâm cao, thế là tốt, cần phát huy thêm! Nhưng hở tí là đòi xử người này người kia, làm tiểu Ninh lo lắng là k được, cần khắc phục!"
      Đại diện cho họ nhà cho hay
      Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 9: Văn Dụ là người như thế nào?

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Có lẽ là vì nhà nhiều tiền, mặc kệ bề ngoài của dạng chó hình người thế nào, nhưng ra bên trong luôn tin tiền có thể mua được tất cả, bao gồm cả tình .

      Cũng bởi vì Kỷ An Ninh rất mẫn cảm với tiền bạc nên ở lần đầu tiên muốn làm bạn , nhìn thấy điều này từ ánh mắt .

      May mà Kỷ An Ninh trải qua lần nên mặt biến sắc, quay người bỏ .

      lạnh lùng : “ được.”

      Văn Dụ: “…”

      nhíu mày, giữ vững nụ cười: “Vì sao?”

      Kỷ An Ninh bỏ qua mấy cái như “Tôi và quen”, “Tôi hiểu về nhảm, trực tiếp cho biết: “Tôi có thời gian quen bạn trai.”

      Văn Dụ xoa xoa thái dương.

      “Ý của lúc nãy em nghe hiểu?” : “Nếu em làm bạn của , cần chịu khổ như vậy. cho em tiền sinh hoạt.”

      “Sao đó sao?” Kỷ An Ninh giương mắt, sâu kín, “Tôi từ sinh viên đặc biệt nghèo khó trong truyền thuyết trở thành đứa con tham giàu? Mỗi ngày ăn uống sung sướng, đeo vàng đeo bạc?”

      Văn Dụ bật cười. Lúc này, với mới vừa quen biết nên rất thích cười.

      Sau này theo đuổi càng chặt, Kỷ An Ninh đối với càng lạnh nhạt hơn, thậm chí còn tránh như rắn rết, từ cười tươi chuyển thành cười lạnh.

      “Em đùa gì thế?” Con mắt Văn Dụ cười đến cong cong.

      biết, mỗi lần chọc bật cười đều là Kỷ An Ninh nghiêm túc. Ngăn cách giữa hai người là hai đời nên nhận thức khác nhau.

      Kỷ An Ninh biết Văn Dụ hiểu được những lời đồn đại kia mang cho tổn thương lớn thế nào.

      Miệng nhiều người xói chảy vàng, tiêu hủy xương cốt. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.

      Kỷ An Ninh ngẩng mặt lên, lẳng lặng nhìn , câu nào.

      Ánh nắng chiếu lên mặt , da trắng như tuyết đầu mùa, trong tuyết có nhàn nhạt phấn mai. Ánh mắt như đầm nước yên tĩnh, ở dưới mặt nước, biết sâu cỡ nào, cũng biết có dòng nước chảy xiết dưới đó .

      Văn Dụ nhìn vào đôi mắt , liền cười tiếp được.

      Hóa ra Kỷ An Ninh phải kể chuyện cười, nghiêm túc.

      Văn Dụ thu lại nụ cười, ho tiếng: “Em nghĩ nhiều rồi. Ai cùng ai quen biết bạn bè đương liên quan gì đến người khác?”

      Kỷ An Ninh gật đầu: “ cũng có lý. Nhưng mà… Mỗi người chúng ta đều sinh sống trong quần thể xã hội, con người là xã hội mang tính động vật, có khả năng bị người khác ảnh hưởng chút nào hoặc là bị ảnh hưởng bởi người khác. Đôi khi đầu lưỡi có thể ép chết người ta.”

      chuyện sao lại tới “chết” rồi?

      Văn Dụ phải người mê tín, thế nhưng lúc Kỷ An Ninh lời này, hiểu sao lại thấy thoải mái.

      “Quản người khác gì làm chi, đừng để nghe thấy là được, mà nghe thấy bọn họ đừng mong có quả ngon mà ăn.” cưỡng ép quay lại chủ đề, “Cho nên, làm bạn .”

      Ánh mắt của sáng rực, nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh.

      Đại khái kiểu người như biết sợ hãi là gì. Nhưng Kỷ An Ninh làm được.

      Chỉ cần câu “ dính vào phú nhị đại, còn xin học bổng làm gì?” có thể áp đảo .

      mỗi ngày bôn ba, làm ba bốn việc, kiếm tiền sinh hoạt kiếm tiền thuốc men, bọn họ đều nhìn thấy. Bọn họ chỉ nhìn thấy Văn Dụ bao vây chặn đánh , tặng hoa tặng quà cho .

      Tất nhiên, lúc cự tuyệt Văn Dụ bọn họ cũng thấy.

      Chọn mắt mù mà bỏ qua.

      làm bạn được.” Kỷ An Ninh yên lặng lát, “Tôi nhiều lắm…Chỉ có thể làm bạn bè với .”

      nghiêm túc. Đối với Văn Dụ, vẫn như trước thể tiếp nhận được, nhưng cũng thể giống kiếp trước vung tay để ý đến.

      Nghe vào trong lỗ tai Văn Dụ lại thành ra vẻ đến cực hạn.

      Giữa nam nữ làm gì có tình bạn chứ? Đặc biệt là kiểu con xinh đẹp như Kỷ An Ninh, con trai tiếp cận , mặc kệ bày ra gương mặt gì mục đích cuối cùng phải muốn ngủ với à?

      Con chững chạc đoàng hoàng với con trai “Chỉ muốn làm bạn”, tám chín phần là muốn có lốp xe dự phòng, còn lại hai phần là từ giả thành .

      Kỷ An Ninh muốn biến thành lốp xe dự phòng à? Hay giả bộ ngây thơ?

      Văn Dụ nghiến răng, mặt lại nở nụ cười rất phong độ: “Được thôi, vậy trước tiên làm bạn bè.”

      Văn Dụ tự tin nụ cười có thể lừa gạt Kỷ An Ninh, đóng vai thân sĩ, mang phong độ của học trưởng cấp cao. Nhưng lại biết kiếp trước Kỷ An Ninh chịu đủ khổ sở do vô lại cùng với vô sỉ của , nên sớm biết bộ mặt này.

      Nhưng nếu muốn diễn, cũng muốn vạch trần, chỉ có thể gật đầu : “Được.”

      Buổi chiều lên lớp, lúc nghỉ giải lao, có nữ sinh đến hỏi: “Này, Kỷ An Ninh, lúc trưa cậu cùng Văn Dụ năm ba ăn cơm à?”

      Tay Kỷ An Ninh dừng chút. KFC đối diện cổng trường học, bị người khác trông thấy là chuyện đương nhiên.

      “Ừ.” lời ít ý nhiều trả lời.

      Nữ sinh tràn đầy phấn khởi tra hỏi: “Cậu biết ấy à?”

      Trong trường học, Văn Dụ cũng coi là nhân vật tiếng tăm, nhưng mới giữa tháng 9, tân sinh năm nhất mà biết Văn Dụ, nữ sinh này tin tức cũng nhanh nhạy, là điển hình của kiểu người xã giao.

      ta tên là Tôn Nhã Nhàn, được xưng tụng là mỹ nhân. Nếu như tồn tại của Kỷ An Ninh, lúc ta vào đại học chắc có thể trèo lên danh hiệu hoa khôi lớp, hoa khôi của khoa* thậm chí là hoa khôi của trường.

      *covert là hệ, nhưng theo tên gọi ở đại học gọi là khoa, ví dụ khoa sinh học.

      Đáng tiếc ta gặp phải Kỷ An Ninh.

      Ngày đầu tiên khai giảng, toàn bộ sinh viên trong khoa đều tập trung ở phòng học xếp hình bậc thang, chủ nhiệm khoa phát biểu kiện, thế là blap blap sau khi mẹ chết, cha mất liên lạc cùng bà ngoại sống nương tựa với nhau, sau khi thi đậu đại học làm sao cõng bà ngoại từ thành phố khác đến đây, rời bỏ.

      Chủ nhiệm cố tình , các em rất may mắn, có thể làm bạn học với nữ sinh này, em ấy chính là Kỷ An Ninh của khoa chúng ta.

      Tới đây, Kỷ An Ninh, em cùng mọi người làm quen chút.

      Nữ sinh ngồi ở phía sau, chỗ hẻo lánh đáng chú ý, bất đắc dĩ chỉ có thể ngẩng đầu lên.

      Giống như cốc u lan*, tuyết liên đỉnh núi.

      *lan trong rừng vắng

      thanh ồn ào trong phòng học bỗng im bặt ngay tức khắc, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe .

      Bắt đầu từ giây phút đó, dã tâm làm hoa khôi lớp, hoa khôi khoa, hoa khôi trường của Tôn Nhã Nhàn tan thành mây khói.

      Kỷ An Ninh đen mặt chăm chú nhìn Tôn Nhã Nhàn, gật đầu: “Ừ.”

      Nhiều lời thêm chút chết à. Kiêu ngạo lạnh lùng như kiểu mình là công chúa, ra bên trong chỉ là con quỷ nghèo, đến thịt cũng dám ăn.

      Tôn Nhã Nhàn oán thầm, nhưng mặt lại lộ ra bộ dáng tràn đầy phấn khởi, trực tiếp ngồi vào chỗ phía trước Kỷ An Ninh, cánh tay để bàn Kỷ An Ninh, : “Văn Dụ là nhân vật tiếng tăm trong trường chúng ta đấy, sao cậu biết ấy thế?”

      Cánh tay ta chen vào, đẩy sách vở Kỷ An Ninh sang bên, bút Kỷ An Ninh bị quẹt cho đường.

      đêm ba nghìn tệ? ta đáng giá chắc?

      Giọng Tôn Nhã Nhàn vang lên trong tâm trí . Ánh mắt Kỷ An Ninh dừng lại vết quẹt của bút mực.

      “Vừa mới quen.” Kỷ An Ninh muốn nhiều, ngẩng đầu : “Bạn học, tớ phải làm bài tập.”

      Buổi tối muốn làm thêm kiếm tiền, có thời gian như mấy sinh viên ở trường nhâm nhi cốc trà sữa, tiêu tốn thời gian trong thư viện, ban ngày phải tranh thủ thời gian học bài.

      hạ lệnh đuổi khách chừa mặt mũi. Tôn Nhã Nhàn là nữ sinh xinh đẹp như vậy, rất ít khi gặp phải thái độ này. ta có chút xấu hổ, đứng lên châm chọc: “Cậu đúng rất cố gắng học tập đấy.” Quay người .

      Trở về chỗ ngồi của mình, phàn nàn với người xung quanh: “Tưởng mình là gì chứ, có biết chuyện , kiêu cái gì mà kiêu.”

      Các bạn học quay sang nhìn nhau, an ủi ta: “Tớ thấy cậu ấy chuyện cũng bình thường mà, chắc hôm nay tâm trạng tốt?”

      Tôn Nhã Nhàn cười lạnh: “Thôi , cậu nhìn cậu ta bình thường có quan tâm tới ai ? Giữa trưa người ta ăn cơm với phú nhị đại kia kìa, sao thấy lạnh lùng kiêu ngạo như thế, nhìn là biết muốn phản ứng với mấy đứa bạn bình thường như mình thôi.”

      Tâm hồn hóng chuyện của mấy bạn học lập tức dâng trào: “Phú nhị đại gì cơ?”

      Tôn Nhã Nhàn : “Các cậu có biết Văn Dụ ? biết? Tin tức của mấy cậu sao kém thế. Lần sau thấy tớ chỉ cho…”

      Kỷ An Ninh yên tĩnh học bài.

      Tôn Nhã Nhàn chuyện với mấy người kia, mặc dù giọng trò chuyện nhưng nếu vểnh tai nghe, vẫn có thể nghe được ít.

      Vẫn có bạn học giúp , Kỷ An Ninh có phần ngạc nhiên. Sau đó mới nhớ, lúc này, mấy bạn học dù chưa quen thân với nhưng ít nhất vẫn ở chung được.

      Bởi vì xuất của Văn Dụ mà sau này mới trở thành như thế.

      Tôn Nhã Nhàn đối với Văn Dụ cầu mà được, quay ra mỗi ngày châm chọc Kỷ An Ninh là sinh viên nghèo khó dựa nhờ phú nhị đại. Ngay từ đầu mấy bạn học còn chưa tin lắm, hay có người giúp .

      Lâu dần nhiều thành , Văn Dụ lại giúp mấy lần, liền có ai giúp nữa.

      Kỷ An Ninh biết, bên trong mấy lời đồn đó, nửa xuất phát từ Tôn Nhã Nhàn, nửa khác do lời đồn tự động tới. Càng truyền tai càng sai lệch, cuối cùng thành “ đêm ba ngàn tệ.”

      Đều rằng giả nghèo, giả bộ đáng thương.

      Mấy nữ sinh muốn rũ sạch quan hệ với , mấy nam sinh từng thích cũng bắt đầu khinh bạc, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn . Bọn họ nhiệt tình phụ họa lời đồn, vì thích bọn họ, chấp nhận lời tỏ tình bọn họ nên bọn họ cực kỳ “hợp lý” mà giải thích.

      phải chúng ta tốt mà do ta hám giàu!

      Đồ con ham tiền!

      Sau khi sống lại, nghĩ có nên cải thiện quan hệ với bạn cùng lớp. Nhưng lúc nhìn thấy những gương mặt này, nhớ tới sau khi chết, bọn họ tràn đầy phấn khởi bàn luận việc té chết, ở phía sau chắc chắn có mập mờ dơ bẩn, bọn họ biết lúc nào trăm móng vuốt cào tâm, nghe vào tai rồi nhướn mày vui vẻ…

      Kỷ An Ninh cụp mắt, yên tĩnh học bài.

      Kỷ An Ninh nhìn gầy gò yếu đuối, ra bị sinh hoạt tôi luyện đến mức vai có thể gánh được bao tải. Buổi tối, sau khi nhanh chóng giao thức ăn xong, chạy vội ra cổng trường. Vừa ngẩng đầu thấy Văn Dụ dựa vào chiếc Hummer đen, hút thuốc nhìn về phía nở nụ cười.

      “Chào!” Ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, chào hỏi với , “Bằng hữu.”

      Hai chữ “bằng hữu” bị nghiến răng cực kỳ nặng, tràn đầy mùi vị bất cần đời với trêu tức.

      Kỷ An Ninh dừng bước, chần chờ chút : “Sao lại ở đây?”

      Văn Dụ có phòng ký túc xá trong trường, vì để ăn xong cơm trưa có thể nghỉ ngơi lúc. Nhưng thực tế, là người địa phương ở đây, cũng phải ở trong trường. là người đầu tiên lái Hummer đen tới trường, làm bao nhiêu nam sinh hâm mộ ghen ghét, nhiều nữ sinh liếc mắt ám chỉ.

      Tiếc là trong mắt Văn Dụ chỉ có người mềm được cứng xong, Kỷ An Ninh.

      “Chờ em đấy.” Văn Dụ : “Em muốn tới đường Quang Minh à? tiện đường đưa em .”

      giữ lại mà đưa : “ phải là làm bạn bè sao? Nếu là bạn bè đừng khách sáo.”

      cười như nắng gắt trong gió thu, đồng tử sáng .

      Kỷ An Ninh cảm thấy có chút chói mắt.

      Last edited: 14/10/20
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199347 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :