1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đốt cháy lãng mạn - Triệu Thập Dư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      [​IMG]
      upload image
      <3 Chân thành cảm ơn độc giả giấu tên tài trợ ảnh bìa này. <3
      Tên gốc:
      Châm tẫn lãng mạn
      Tên khác: Châm cháy tẫn lãng mạn, Cháy hết lãng mạn
      Tác giả: Triệu Thập Dư

      Convert: TTV https://ngontinh.tangthuvien.vn/doc-truyen/cham-chay-tan-lang-man
      Editor: LC https://www.facebook.com/dot.chay.lang.man/ (Các bạn có thể xem các chương trong phần Photos)

      Thể loại: Ngôn tình, đại, Hào môn thế gia, Học đường, Showbiz, Sủng (2S), HE.
      Độ dài: 80 chương
      Tiến độ: Hoàn. + Ebook​

      **********
      Văn án:

      Chu Khởi thích .

      nghĩ làm sao để gạt người về nhà, kia lại tìm đến.

      "Nghe rất nghèo? trăm đồng đêm bao ăn ở, làm ?"

      nghĩ đến cái thẻ đen trong ví tiền, cùng vài tỷ cổ phiếu trong quỹ chứng khoán, tư thái lười biếng nhìn , ý vị thâm trường cười cười.

      "Xin chào bà chủ."



      Chu Khởi gần đây có chút bình thường.

      Bộ đồ cao cấp biến thành hàng Taobao, XS mới đổi thành Nokia có thể đập hạch đào.

      Có người có tiền có thể cho mượn.

      lạnh lùng liếc mắt: "Con mắt nào của cậu thấy tôi có tiền?"

      Sau đó, điện thoại vang lên, Chu Khởi nháy mắt ôn nhu, giọng điệu mang theo ý cười.

      "Bảo bối, có tiền gọi xe, em có thể tới đón ?"

      Vừa , vừa chút để ý ném ví tiền vào trong nồi nước sôi.

      ". . ."



      Sau đó, Hứa Nùng vô ý phát ra thân phận thiếu gia của Chu Khởi.

      tức giận đá , đòi ly hôn.

      "Bảo bối, em nhìn thấy người thợ săn nào đem con mồi rơi vào lưới của mình tùy tiện thả chạy chưa?“

      Chu Khởi đè người ở trước người, hôn môi , rồi với giọng điệu mạnh mẽ cùng chiếm hữu.

      "Muốn ly hôn? Trừ khi chết."

      *************
      [EBOOK] Đốt cháy hết lãng mạn – Triệu Thập Dư (Hoàn)

      Link download có 4 file (mobi)(epub)(pdf)(prc)
      http://www.mediafire.com/folder/rwjjjjswrw0cc/Triệu_Thập_Dư_Đốt_cháy_hết_lãng_mạn
      Last edited: 25/8/19
      Chalychanh, Nhitocngan, trantam36915 others thích bài này.

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 1
      <bản sửa hoàn chỉnh>

      Hôm qua, cơn mưa to mới vừa trút xuống, khắp nơi trong thành phố điện ảnh và truyền hình đều là dấu vết bị mưa cọ rửa qua.

      Nhiệt độ vẫn còn rất cao, nhưng giống như vài ngày trước, độ ẩm trong khí cao hơn, ngược lại là khiến cho người ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

      Hứa Nùng ngồi trong góc râm mát, yên lặng tựa vào bên tường nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Hôm qua, thức suốt đêm để giúp các diễn viên may trang phục bị hỏng, sáng sớm hôm nay lại bị đàn chị gọi tới hỗ trợ giám sát thử vai diễn, dày vò hết nửa ngày, dễ dàng gì chờ đến lúc bấm máy, cuối cùng cũng có thời gian thở ra hơi, tạm nghỉ ngơi lát.

      mặt đeo cặp kính gọng đen quá khổ, tóc mái đầu cũng rất dày và nặng, nhưng ngay cả như vậy, lúc này cũng rất khó để che giấu nét mệt mỏi mặt .

      nam diễn viên phụ trong tổ là bạn học cùng lớp với , chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong, cho nên quan hệ với còn có thể, thường tìm chuyện.

      "Phó đạo diễn, hôm qua lại thức đêm sao?"

      Cậu ta vừa , vừa nhìn thoáng qua bộ đồ Hứa Nùng diện hôm nay. Vẫn là thân áo phông dài cùng quần bò, mái tóc rất dài, nhưng căn bản hướng tới hình ảnh thời thượng, thậm chí còn cắt cái tóc mái dày và nặng, kiểu có thể che hết lông mày lại.

      Cái này còn tính, còn luôn đeo mắt kính, kiểu dáng cũng là cái loại hộp đen cực khoa trương, cực quê mùa kia.

      thân ăn diện này ở lớp biểu diễn được cho là xấu, có điều trong giờ học biểu diễn cũng thường xuyên chọn ít vai hề cùng vài nhân vật cực phẩm, dần dà mọi người ngược lại cũng quen rồi.

      Hứa Nùng vừa mới chập chờn ngủ, lúc này đột nhiên bị câu của cậu ta đánh thức, vẫn còn có chút hoảng hốt.

      Sau hai ba giây im lặng, mới chậm rãi mở miệng.

      "Ừ, ngủ rất muộn." tới đây, lại bổ sung câu, "Lý Hướng Nam, cậu đừng gọi bừa, tớ vẫn chưa phải là phó đạo diễn đâu."

      Lý Hướng Nam cười hì hì, cũng để ý, "Cậu dốc sức như vậy, đàn chị cuối cùng chắc chắn cho cậu vị trí phó đạo diễn."

      Lời vừa mới dứt, cách đó xa đột nhiên truyền đến giọng ——

      "Người nào đó mỗi ngày chỉ biết làm biếng, cái dạng này, còn biết ngượng mà tranh vị trí phó đạo diễn với tôi nữa?"

      Giọng của người kia , giọng điệu cũng dương quái khí, Hứa Nùng nhìn qua, quả nhiên, là Bạch Hiểu.

      Hứa Nùng này, là sinh viên năm 3 khoa biểu diễn đại học B, bình thường ăn diện khoa trương, trong lớp xem như nổi bật.

      Nếu nhất định phải đến chuyện từng làm có để lại ấn tượng, đại khái chính là đột nhiên ở học kỳ hai năm thứ hai chạy đến khoa đạo diễn phụ tu.

      ra cũng xem là phụ tu gì, nhiều lắm là dưới tình huống có thời gian đến học ké chút mà thôi.

      Giáo viên hai bên đều cho rằng chỉ là có thời gian dư thừa mới làm những việc này, nhưng ngờ tới, về sau càng làm càng nghiêm túc. Thậm chí, sau khi đàn chị là nghiên cứu sinh năm ba thả ra tin tức muốn thành lập tổ phim, liền chạy đến trước mặt người ta, muốn làm phó đạo diễn.

      Đàn chị kia chỉ muốn quay bộ phim vườn trường chiếu mạng cấp thấp nhất, đầu tư lôi kéo được cũng nhiều lắm, vì thế thời kỳ đầu thành lập tổ, quả tuyển được cái gì mà nhân viên hậu trường.

      Hứa Nùng ban đầu cũng thẳng, cần tiền, bất kỳ công việc gì của phó đạo diễn cũng có thể làm, chỉ cần về sau cho cái ký danh.

      Đàn chị kia đồng ý cho vào tổ, nhưng cũng chưa khẳng định, chỉ muốn ký danh phó đạo diễn, phải nhìn biểu của sau này.

      Sau đó, theo đàn chị cùng nhau chọn cảnh, tu sửa kịch bản, làm phân cảnh, thậm chí rất nhiều đạo cụ trang phục trong tổ, đều là tìm về, ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng phó đạo diễn khẳng định là , Bạch Hiểu đột nhiên xuất .

      Đàn chị lười phải giải thích nhiều, chỉ Bạch Hiểu là thuộc khoa đạo diễn, sau đó cùng Hứa Nùng đảm nhiệm vị trí phó đạo diễn tạm thời, sau khi đóng máy, hai người ai biểu tốt hơn chị ta cho người đó ký danh.

      ra bình thường trong tổ, có thể có nhiều phó đạo diễn, chị ta những cái này cũng là muốn Hứa Nùng càng bán mạng hơn mà thôi.

      Mọi người đều cho rằng Hứa Nùng trở mặt, nhưng chỉ yên tĩnh suy nghĩ hai giây, gật gật đầu biết.

      Vì thế, sau lần đó, hình tượng của Hứa Nùng, yếu đuối, tranh giành, cũng bất hòa cùng người khác càng ăn sâu vào lòng mọi người.

      Mà đối thủ cạnh tranh Bạch Hiểu kia cũng dùng ánh mắt ám chỉ mà nhìn Hứa Nùng, bắt đầu cố ý vô ý đối địch với . Có lúc nhìn thấy và Lý Hướng Nam chuyện phiếm, thái độ càng ác liệt hơn, gần như sắp viết lên mặt chán ghét cùng chua ngoa.

      Lúc này, Hứa Nùng nghe xong lời ta , ngẩn ra chút, mỗi ngày làm biếng? sao?

      Lý Hướng Nam cũng nghe nổi nữa, "Hứa Nùng mấy ngày nay vẫn luôn vội trước vội sau, tất cả mọi người ở đây đều như ban ngày, cậu thế này, có phải là quá đáng quá ?"

      Bạch Hiểu ngờ Lý Hướng Nam chuyện thay , nhất thời, ánh mắt nhìn về phía Hứa Nùng càng khách khí.

      "Tưởng là tôi có việc gì tới nơi này trông coi à? Tôi cũng có rảnh rỗi như ta! Là chị Tư Ngữ bảo tôi đến tìm ta!"

      Đàn chị Tư Ngữ chính là người thành lập tổ, đạo diễn Mạnh Tư Ngữ, cũng là người mà Hứa Nùng trước giờ vẫn luôn theo làm việc.

      Nghe thấy chị ta gọi mình, cũng quan tâm gì nữa, nhanh chóng đứng dậy về phía phim trường.

      Lúc ngang qua bên người Bạch Hiểu, đối phương còn ngang nhiên trợn mắt, lại nhìn cái từ đầu đến chân, cuối cùng giọng cao thấp : "Đồ nhà quê."

      Hứa Nùng lười để ý đến ta, giống như nghe thấy, trực tiếp sát qua vai.

      Bạch Hiểu quay đầu thoáng nhìn bóng dáng xa của , vẫn cảm thấy chán ghét, lại nhìn về phía Lý Hướng Nam. "Cậu thích cái đồ nhà quê kia à?"

      "Cậu bậy bạ gì đấy?"

      " thích cậu còn luôn sáp đến trước mặt ta làm gì? thân ăn mặc cùng diện mạo kia của ta cậu thấy ghê tởm à?"

      Bạch Hiểu tới đây, vẻ mặt là ý cười châm chọc, "Có điều, người ta phỏng chừng cũng để ý đến cậu, tôi nhưng là nghe , người ta học biểu diễn là bởi vì mẹ ta muốn ta gia nhập vào xã hội thượng lưu, về sau muốn làm ngôi sao lớn cơ, chừng còn gả vào nhà giàu, loại sinh viên nghèo chỉ có khuôn mặt như cậu khẳng định có cơ hội đâu."

      Tiếng của Bạch Hiểu rất lớn, Hứa Nùng nghe thấy, ánh mắt thoáng trầm xuống.

      Cũng may, chuyện này có ảnh hưởng lớn tới Hứa Nùng. Sau khi đến trường quay, Mạnh Tư Ngữ ngồi trước máy giám sát nhìn di động, vây xung quanh là hai ba nhân viên trong tổ, ánh mắt của mỗi người đều tập trung vào điện thoại di động của chị ta.

      Hứa Nùng biết chị ta có phải bởi vì chờ mình mới nhàn rỗi nhìn điện thoại di động hay , vì thế vội vàng mở miệng: "Đàn chị, chị tìm em à?"

      Cũng biết giọng quá , hay là bọn họ xem quá chăm chú, xong mà lâu cũng nhận được câu trả lời, ngược lại là nghe được tiếng bàn luận sôi nổi của mấy người đó.

      —— "Ôi, đoạt giải rồi, đoạt giải rồi, Bùi Ngọc đoạt giải rồi nha!"

      —— "Đừng ồn ào, nghe cảm nghĩ khi đoạt giải của Bùi ảnh đế ."

      —— "Có thể có cái gì mới mẻ chứ, ta từ khi ra mắt năm mười tám tuổi đến bây giờ, cơ bản mỗi lần đoạt giải đều là cảm tạ cái này cảm tạ cái kia, sau cùng là mười phần muội khống, lại nhắc đến em ta."

      —— "Xuỵt, Bùi ảnh đế sắp rồi, mọi người yên tĩnh chút ."

      Tiếng thảo luận ngừng lại, xung quanh nháy mắt là mảnh yên tĩnh, Mạnh Tư Ngữ tận lực chỉnh thanh loa ngoài của di động lên to nhất, giây sau, giọng ấm áp lại mang theo từ tính vang lên ——

      “………………

      Cuối cùng, tôi muốn dành thời gian còn lại cho em tôi, em ấy giờ là đại học năm 3 rồi, còn có năm nữa, em ấy đến bên cạnh tôi. Em ấy và tôi giống nhau, cùng có giấc mơ làm diễn viên, hy vọng ngày kia, em ấy cũng có thể đứng ở vị trí của tôi giờ."

      Người trong Video cố ý dừng lại giây, sau đó đôi mắt quyến rũ nhìn về phía máy quay, giống như là đối diện ai đó ——

      "Nùng Nùng, nhanh lớn lên , trai chờ em rất lâu rồi."

      Lời vừa dứt, vô số tiếng la hét cùng truyền đến, thậm chí mấy người vây quanh Mạnh Tư Ngữ kia cũng có chút kích động kêu lên hai tiếng.

      Mọi người hưng phấn, có người đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, đưa mắt nhìn Hứa Nùng.

      "Ơ, Hứa Nùng, em của Bùi ảnh đế cùng tên với , cũng gọi Nùng Nùng, phải là đấy chứ ha ha ha!"

      Mọi người đều nghe ra được người kia là châm chọc, nhưng Hứa Nùng nghe thấy, lại nhịn được sống lưng cứng đờ.

      Vừa muốn mở miệng phủ nhận, phía sau liền truyền đến tiếng của Bạch Hiểu.

      "Thôi , Bùi ảnh đế đẹp trai như vậy, giàu có như vậy, làm sao có thể có em quê mùa chứ? Còn để ta lăn lộn ở đây? Đừng lôi kéo người ta xuống có được ."

      Hứa Nùng nghe xong, thầm thở phào, sau đó hướng về phía bọn họ cười cười, "Đúng, tôi làm sao có thể là em của Bùi Ngọc, đừng đùa nữa."

      Mạnh Tư Ngữ lúc này ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Nùng.

      “Trong tay còn có việc sao? ”

      Hứa Nùng trực tiếp đáp: "Tạm thời có, nhưng mà tiếp theo vẫn còn muốn đối diễn với diễn viên nữa."

      Mạnh Tư Ngữ gật gật đầu, suy nghĩ giây lát, lại : “ trước tiên mua chút đồ. Mọi người mới vừa kết thúc cảnh quay, tại vừa mệt lại vừa khát, mua ít kem với nước uống , lại tiện thể mua cái bật lửa, lát nữa trong cảnh diễn cần làm đạo cụ.“

      Hứa Nùng gật đầu đáp ứng, lại hỏi câu: "Chỉ cần những thứ này thôi sao?"

      "Ừ, tạm thời chỉ như vậy, trước tiên mua ."

      Lần này Hứa Nùng thêm gì nữa, yên lặng ra khỏi phim trường.

      Bạch Hiểu nhìn bóng dáng xa, trợn mắt khinh thường.

      ----------

      Thành phố điện ảnh có cái siêu thị, đồ bên trong rất đầy đủ, đắt rẻ trung bình loại nào cũng có, cái tủ lạnh lớn bán kem cũng có ba ngăn, ngăn để kem que cũ giá rẻ các loại, ngăn để kem giá vài đồng, trong ngăn là kem ly nhập khẩu.

      Hứa Nùng chút do dự, trực tiếp chọn kem trong ngăn ở giữa, ở trong đầu nhẩm tính số người, cuối cùng mua hai mươi cây.

      Lúc đến quầy tính tiền lại chọn cái bật lửa từ giá hàng bên cạnh nhân viên thu ngân, cùng quét mã, cuối cùng trả hết trăm linh năm đồng.

      Lúc ra, bị người đụng cái, trực tiếp ngã ngồi trong vũng nước, kính mặt cũng bị văng sang bên cạnh, vỡ nát.

      Người kia nhìn như rất vội, nhưng cũng biết gây họa, vội vàng nâng Hứa Nùng dậy.

      " có việc gì chứ?"

      Hứa Nùng nhìn ra lo lắng mặt đối phương, cũng làm khó ta. "Tôi sao, , tôi tự mình xử lý được rồi."

      Đối phương liên tục cảm ơn, xong cũng vội vã rời .

      Đối phương rồi, cúi đầu nhìn chút. Ngoài cặp kính vỡ ra, quần bò cũng bị bẩn mảng lớn, còn phủ đầy mấy vết nước bẩn màu vàng, nhầy nhầy dính lên chân vô cùng khó chịu.

      có bệnh ưa sạch , nhưng tình trạng này cũng có chút chịu nổi.

      cam chịu số phận xoay người, quay trở lại siêu thị.

      „Xin lỗi, có thể cho tôi dùng nhà vệ sinh lát được ?“

      . . .

      Sau khi vào toilet, Hứa Nùng trước tiên cởi cái quần bẩn, lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.

      Có điều, cũng may áo phông người đủ dài, trực tiếp che đường cong, ngược lại cũng cần lo lắng vấn đề có thể ra ngoài hay .

      Kính mắt mặt còn, cảm giác quê mùa lại nặng nề giảm hơn phân nửa. Hứa Nùng nhìn chằm chằm bản thân trong gương vài giây, cuối cùng thở dài, cam chịu số phận lấy ra sợi dây buộc tóc, nâng tay buộc túm mái tóc dài của mình lên đỉnh đầu.

      Sau khi làm xong hết thảy những việc này, người trong gương cơ bản chỗ nào giống lúc ban đầu, ngoại trừ cái áo phông dài rộng kia.

      Có điều, cho dù lúc này cái áo phông mặc người , cũng hoàn toàn có cảm giác lôi thôi, nặng nề lúc trước, thay vào đó lại nhiều hơn phần vẻ đẹp thời thượng.

      Hứa Nùng nhìn thời gian, lại tính toán chút quãng đường từ nơi này đến khách sạn, cuối cùng quyết định vẫn là trước tiên quay về khách sạn đổi quần áo rồi lại .

      .......

      Chu Khởi là bị điện thoại của Trần Tiến đánh thức.

      Lúc ấy ngủ trong góc ở cổng thành phố điện ảnh, dưới người là cái ghế nằm đơn giản mà người phụ trách tìm cho.

      mặc thân quần đen áo đen, nửa nằm nửa dựa ở nơi đó. Hai cánh tay tùy ý ôm trước ngực, chân dài gác lên nhau đặt cái ghế nhựa. Đầu hơi cúi xuống, mái tóc nửa dài quét trước trán, sống mũi cao thẳng, hình dáng ràng.

      Điện thoại di động vẫn luôn để ở trong túi quần rung động, sau hơn mười lần liên tục, cuối cùng bị lay tỉnh.

      "!"

      Lúc nhận điện thoại, cau mày, vẻ mặt bực bội.

      Trần Tiến và Chu Khởi là em tốt, vì thế nghe xong cũng thèm để ý chút nào, cười hì hì : "Cậu thành phố điện ảnh kia xem trường quay dưới tay Thẩm Mộ Ngạn đấy à?"

      Thẩm Mộ Ngạn trong miệng Trần Tiến cũng là bạn tốt của hai người, đồng thời thành phố điện ảnh này cũng là sản nghiệp trong tay .

      Chu Khởi hôm qua đêm ngủ, vừa mới có chút buồn ngủ lại bị Trần Tiến đánh thức, lúc này dây thần kinh hai bên trán cũng nhảy lên đau đớn.

      "Cậu rảnh quá hả? Gọi điện thoại chỉ để hỏi chuyện này?"

      "Ê, thái độ của cậu là gì thế hả, tớ đây là quan tâm cậu người em này có tốt hay thôi!"

      Chu Khởi lười cãi nhau với , sau khi biết có việc gì gấp, liền mở hands-free, đặt điện thoại di động ở bên, rồi ngồi thẳng người dậy.

      Tiếng của Trần Tiến ở bên kia vẫn ngừng vang lên: "Ôi, có điều nữ minh tinh quay phim bên đó rất nhiều, mỗi bộ người đẹp ?"

      Chu Khởi lúc này hoàn toàn tỉnh táo, mặt bớt phiền chán và cũng bình tĩnh hơn.

      Nghe thấy Trần Tiến vậy, mặt tất cả đều là vẻ lười biếng, tùy ý trả lời: "Đẹp cái rắm."

      Mỗi bộ gần giống cái mặt nạ ấy.

      "Tớ nhổ vào, cậu cầu cũng quá cao , tớ nghe tiểu hoa Lưu XX cũng quay phim ở đó nhá, cậu thấy à? nàng khá dễ nhìn đấy! Còn có người kia. . ."

      Trần Tiến lải nhải liên tục ngừng, Chu Khởi nghe câu được câu , xoay người cầm lấy hộp thuốc lá ở bên cạnh, rút ra điếu.

      Bật lửa biết bị ném tới chỗ nào, ánh mắt vô thức nhìn thoáng qua về hướng bên đó, cái bật lửa thấy nữa, ngược lại nhìn thấy thanh tú.

      đôi chân trắng ngần tỏa sáng dưới ánh mặt trời, mái tóc tùy ý buộc thành nắm tròn đỉnh đầu, lộ ra cái trán đầy đặn cùng hai gò má mềm mại xinh đẹp.

      Trong tay ấy cầm cây kem yên tĩnh ăn, đôi môi dính ít vệt sữa trắng, nhìn có phần ngây thơ và ngọt ngào.

      Ánh mắt Chu Khởi tập trung nhìn về bên đó, từ đầu đến cuối động đậy.

      Tiếng của Trần Tiến vẫn còn vang lên ở bên kia: ". . . Thôi , nhiều với cậu cũng thêm uổng phí, cậu là loại đại thiếu gia vô tính vô ái có tình cảm, vẫn là chờ ngày nào đó gặp gỡ nhất kiến chung tình , đến lúc đó cái mũi, cái miệng, đùi chân của người ta cũng lớn thành dáng vẻ mà cậu thích, tớ xem cậu có đổ hay !“

      Trần Tiến vừa dứt lời, kia cách bên này chỉ khoảng hai bước chân, đầu lưỡi của Chu Khởi chút để ý đẩy đẩy chân răng, phút chốc, đưa tay cắt đứt cuộc gọi.

      Đôi chân dài của vừa nhấc, giống như chướng ngại vật đường, trực tiếp dẫm lên cái kệ ở đối diện.

      Người bên kia bị ngăn cản có chút trở tay kịp, giật nảy mình, hoang mang nhìn qua. Ánh mắt của hai người gặp nhau ở giữa trung. giây sau, giọng lười biếng có chút vô lại của Chu Khởi vang lên ——

      "Cho xin chút lửa?"
      Last edited: 13/8/19
      Chalychanh, Yoororo, Xuxu210911 others thích bài này.

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 2
      <bản sửa hoàn chỉnh>

      Hứa Nùng vốn dĩ vừa ăn kem vừa suy nghĩ, lúc này đột nhiên bị ngăn lại, khiến giật nảy mình.

      theo bản năng đưa mắt liếc nhìn cái chân ngăn ở trước mặt mình, có chút căng thẳng, giọng hỏi: "Cái gì cơ?"

      Chu Khởi lười biếng nhìn , hai ngón tay vân vê điếu thuốc. "Cho xin chút lửa."

      Hứa Nùng cảm thấy có chút hiểu ra sao cả, nhưng lại dám ra.

      Người đàn ông trước mắt này nhìn khí tràng mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, phối hợp với hành động cùng giọng điệu của , nhịn được liên hệ với đại ca xã hội đen.

      có chút sợ hãi lui về phía sau nửa bước, giọng càng hơn, " ngại quá, tôi hút thuốc."

      Lần này Chu Khởi gì nữa, chẳng qua ánh mắt chuyển xuống phía dưới, thờ ơ quét qua cái túi ni lông trong suốt trong tay Hứa Nùng.

      Trong nháy mắt, cũng nhớ ra cái bật lửa vừa mới mua ở siêu thị, nhất thời vừa ngượng ngùng vừa có chút hoảng hốt, muốn qua từ cửa bên kia, lại phát cửa kia là cái khóa.

      còn cách nào khác, nhìn dáng vẻ của người đàn ông trước mặt, dường như đạt được mục đích thả , vì thế chỉ có thể cam chịu số phận lấy ra cái bật lửa từ trong túi ni lông.

      Lúc đưa qua, người đàn ông vươn tay nhận lấy. Ngón tay trắng nõn thon dài, lúc nắm lấy cái bật lửa, đầu ngón tay tiếp xúc với , cảm giác tên xẹt qua đáy lòng , Hứa Nùng nhanh chóng thả tay ra.

      Chu Khởi để ý, rất tự nhiên nghiêng đầu, đưa bật lửa tới gần miệng, bật lên.

      Hứa Nùng cho rằng như vậy là xong rồi, hẳn là có thể thả mình qua, nhưng ngờ, nắm cái bật lửa trong tay đưa trả cho , cái chân chắn ngang ở giữa cũng thu lại.

      Hứa Nùng cũng dám lên tiếng, chỉ đứng yên tĩnh ở đó chờ, ánh mắt lặng lẽ đánh giá .

      Người đàn ông này có khuôn mặt quá mức tuấn tú, đường nét mặt rất ràng, hốc mắt sâu, sống mũi thẳng tắp. Cằm căng chặt, từ mặt bên nhìn thấy cổ nổi lên hầu kết, vẽ ra đường cong khêu gợi.

      ràng là diện mạo rất tinh xảo, nhưng lại phối với thân đầy khí chất lưu manh. Hứa Nùng lén nhìn dáng vẻ lười biếng nuốt mây nhả khói của , hiểu sao liền liên tưởng ra dáng vẻ tên hư hỏng, lấy chọi mười cùng người liều mạng. . .

      Nhất thời, lại càng dám trêu chọc .

      Đại khái sau khi hút hết nửa điếu thuốc, người đàn ông kia cuối cùng dường như nhớ tới , nâng mắt nhìn chút.

      tùy ý gẩy tàn thuốc, hỏi: "Học sinh trung học à?"

      Hứa Nùng muốn trả lời, nhưng thấy vẫn như trước có ý dịch cái chân kia ra, im lặng giây, chậm rì rì mở miệng: "Đại học năm ba."

      Chu Khởi nghe xong cũng có phản ứng gì, ánh mắt vẫn như trước vô kỷ luật lại tùy ý mà nhìn .

      Nhiệt độ hai gò má càng ngày càng cao, nhịn rồi nhịn, cuối cùng nhịn nổi nữa.

      "Cái kia. . ."

      ngậm điếu thuốc, con ngươi hẹp dài híp lại, "Hử?"

      ". . . có gì."

      xong, còn ủ rũ lật đật cúi đầu, điệu bộ dám giận cũng dám . Chu Khởi nhìn mà cảm thấy trong lòng giống như bị móng vuốt của con mèo cào cho cái, vừa tê vừa ngứa.

      lúc lâu sau, rốt cuộc lười biếng hạ chân xuống, sau đó ném cái bật lửa về phía bên .

      Chiếc bật lửa vẽ ra đường cung trong trung, phản ứng chậm nửa nhịp, nếu sau đó động tác đưa tay nhanh chút, xem chừng tiếp được.

      thở phào hơi, xách đồ sải bước về phía trước, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      Chu Khởi ngậm điếu thuốc môi, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng rời của , cuối cùng, hứng thú nhếch khóe miệng ——

      Đệch, sao lại dễ bắt nạt như vậy chứ.

      ————————

      Lúc học Hứa Nùng cũng ở trọ trong trường mà là tự mình thuê phòng trọ ở bên ngoài.

      Lần này đến thành phố điện ảnh cũng như vậy, đàn chị có dự toán dư thừa, bảo tự mình giải quyết vấn đề chỗ ở, cũng dị nghị gì, ngược lại cảm thấy càng hợp tâm ý của mình hơn.

      Trở lại căn phòng trong khách sạn, lấy ra kính mắt dự phòng cùng quần áo mới, ăn mặc hoàn tất, lại thả đầu tóc mái dày nặng xuống, đơn giản chải vuốt chút rồi ra cửa.

      Lúc đến đại sảnh khách sạn, hai nhân viên ở quầy lễ tân vẫn còn ngẩn ra, thẳng đến sau khi ra cửa, hai người mới lên tiếng thảo luận.

      "Tôi nhớ là buổi sáng ấy theo tổ họn họ rời rồi mà? Quay về lúc nào vậy, có nhìn thấy ?"

      " nhìn thấy, vừa rồi phải là người đẹp chân dài vào sao?"

      "Hả. . . Lẽ nào là ấy?"

      "Thôi ! Làm sao có thể chứ! Đừng nghĩ nữa, xem ra là vào từ cửa ở phía sau rồi!"

      ...

      Hứa Nùng nghe thấy tiếng bàn luận của hai người, có điều cho dù nghe thấy đoán chừng cũng để ý, lúc này lòng dạ muốn quay về phim trường nhanh.

      túi kem vừa mới mua kia khi đến khách sạn có chút biến dạng, sợ sau khi mang về lại bị Mạnh Tư Ngữ ghét bỏ, vậy nên liền ném cả kem cả túi vào trong tủ lạnh ở phòng khách của khách sạn.

      Sau khi quay lại thành phố điện ảnh, lại mua phần mới rồi xách về phim trường, nhưng lúc ấy trường quay lại lần nữa bấm máy rồi, người có mặt ở đó cũng lần nữa lu bù công việc, có cơ hội phân phát kem.

      Đại khái qua mấy phút đồng hồ, phân cảnh này kết thúc, trường quay từ khí an tĩnh nghiêm túc lần nữa trở nên ồn ào, Hứa Nùng hơi thấp thỏm, xách kem lần lượt phân phát cho nhân viên trường quay.

      Hầu hết mọi người ở đây còn xem như khách khí với , lúc nhận được kem cũng cười cám ơn.

      Có lẽ là bởi vì phân cảnh này rất suôn sẻ, tâm tình của Mạnh Tư Ngữ tệ, vì thế cũng truy cứu chuyện về muộn.

      Ngược lại là Bạch Hiểu ở bên kỳ quái hai câu, nhưng Hứa Nùng cũng để ý.

      Sau đó trước giờ cơm tối, Mạnh Tư Ngữ mới lại gọi Hứa Nùng.

      ta vừa đấm cổ, vừa chỉ tay vào trong cảnh diễn, "Cái đạo cụ kia lúc trước mượn ở tổ bên cạnh đem trả lại , lại thuận tiện mượn cái bảng trắng về đây."

      Hứa Nùng có dị nghị gì, trực tiếp qua cầm lấy đạo cụ lúc trước mượn được, vừa muốn cất bước ra ngoài, đột nhiên cảm thấy đồ vậy trong tay đúng lắm.

      "Chị, đạo cụ này giống như có chút hư hỏng rồi. . ."

      phải là có chút, đạo cụ này bên ngoài ràng có vết rạn, hiển nhiên là từng bị ai đó đánh rơi.

      Mạnh Tư Ngữ nghe xong lời cũng để ý, vẻ mặt mệt mỏi và kiên nhẫn, "Hỏng rồi nhìn mà xử lý , lát nữa lúc trả lại đừng có toạc ra? Cái này vẫn cần tôi dạy sao?"

      Nghe được câu trả lời này Hứu Nùng liên tục nhíu mày, nhưng là cũng biết có phản bác cũng vô ích. Vì thế thêm gì nữa, xoay người bỏ .

      và hai thư ký trường quay của tổ bên cạnh rất quen thuộc, lúc qua lên tiếng chào hỏi, hai người cười gật gật đầu với , xong lại quay ra chuyện phiếm.

      —— "Ôi, nghe lúc chiều, bọn thu nợ lại đến tìm nhân viên bảo an kia."

      —— "Cái gì mà nghe chứ? Tôi tận mắt nhìn thấy đây này. Chậc, đám người kia hung dữ ác liệt, tôi vẫn là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy bọn cho vay nặng lãi. Quả rất đáng sợ."

      —— " là thảm, người đàn ông kia là người lớn lên đẹp trai nhất trong đám bảo an của thành phố điện ảnh. Khuôn mặt kia nghiêm túc mà , ra mắt cũng được, cũng biết vì sao cõng khoản nợ người. . ."

      Hứa Nùng vào bên trong, giọng của hai người ở phía sau càng lúc càng xa.

      Chẳng biết tại sao, nghe xong câu "Bảo an lớn lên đẹp trai nhất", hiểu sao trong đầu liền nhớ tới người đàn ông lúc trước ngăn lại.

      Nhưng chỉ trong nháy mắt, liền đập tan cái ý nghĩ này.

      Chuyện liên quan tới , vẫn là cần suy nghĩ linh tinh.

      Người làm đạo cụ của tổ bên cạnh là ông chú mạnh miệng mà dễ mềm lòng. Lúc Hứa Nùng qua trực tiếp thẳng vấn đề ra với ông ta. Có thể tưởng tượng được, trước tiên là bị ông ta mắng cho trận, cuối cùng, mắng đủ rồi, ông ta nhìn Hứa Nùng biểu tình có chút nặng nề, lại có chút đành lòng.

      "Thôi , đạo cụ này chúng tôi về sau hẳn là dùng đến nữa, vừa mới bồi thường gì gì đó cũng cần. Lát nữa tôi tìm cho cái bảng cũ, cái mới tôi cũng dám cho mượn nữa."

      Hứa Nùng vội vàng gật đầu, "Cũng được, cũng được ạ! Làm phiền chú rồi!"

      Ông chú làm đạo cụ lại nhìn , thở dài, "Tôi cái con bé này, sao cứ nghĩ quẩn như vậy chứ, nhất định phải là cái phó đạo diễn gì kia à? Vả lại cái tổ kia của các , xin lỗi chứ, ra làm sao. . . Căn bản là trò đùa mà, chỗ nào đáng giá để dốc hết sức như vậy chứ?"

      Hứa Nùng xấu hổ cười cười, những lời ông chú đều hiểu, nhưng là cái tổ này Mạnh Tư Ngữ lập tuy rằng , quay cũng là bộ phim chiếu mạng chướng mắt nhất trong ngành, nhưng tìm được nhà đài thu mua.

      Chỉ cần trình chiếu, bất kể về sau hiệu quả thế nào, đây cũng có thể coi là là tác phẩm gọi được tên. Người mới trong ngành có hai thử thách lớn là bước đệm để vào nghề, cái là bằng cấp chính quy, cái chính là tác phẩm ký danh.

      Có ký danh đại biểu từng tham gia vào quá trình sản xuất tác phẩm, bất kể năng lực của thế nào, ít nhất để người ta biết có kinh nghiệm, như vậy có nhiều hơn người khác phần cơ hội.

      Mà về những người khác. . . Kịch bản này là lúc đầu và Mạnh Tư Ngữ cùng nhau sửa chữa, có điều tuy rằng như vậy, nhưng chín mươi chín phần trăm kịch bản là khác hẳn, phần sửa đổi về cơ bản đều là khung ý tưởng của , vậy nên cho dù là kịch bản bộ phim này là viết cũng quá.

      cẩn thận nghiên cứu thị trường, cũng làm bài tập rất kỹ, thế nên đối với tác phẩm của chính mình còn xem như có niềm tin.

      cảm thấy bộ phim này chỉ cần trình chiếu mạng, nhất định thu được ít thành tích.

      Vì thế, bất kể nhìn từ phương diện nào, đều muốn nhịn đến cuối cùng, lấy được ký danh phó đạo diễn tới tay.

      Đây là nên được, cũng là nhất định phải lấy được.

      ——————

      Lúc mang cái bảng trắng mà Mạnh Tư Ngữ giao phó về, trong tổ phát cơm rồi.

      Hứa Nùng về muộn, hộp cơm cái cũng còn, có điều cũng để ý, xoay người chuẩn bị ra ngoài ăn.

      là giờ cơm, nhà hàng bên ngoài thành phố điện ảnh gần như nhà nào cũng chật ních, Hứa Nùng hai ba nhà đều còn chỗ trống, còn cách nào chỉ có thể vào quán mì hơi vắng vẻ ở trong góc ăn mì.

      thích ăn mì sợi cho lắm, chọn nhà này là hạ sách, nhưng ngờ tới, nửa bước chân vừa qua cửa, liền nhìn thấy người đàn ông buổi sáng xin lửa.

      Giống như là muốn chứng thực suy nghĩ của lúc trước, buổi sáng vẫn là thân quần đen áo đen, giờ phút này thay thân trang phục bảo an.

      Áo sơ mi màu lam nhạt thùng thình phủ lên người , cổ áo cài, tùy tiện mở rộng. mảnh da thịt cùng xương quai xanh lộ ra dưới ánh đèn quá sáng của nhà hàng.

      Người đàn ông kia lười biếng ngồi dựa ở ghế, cánh tay vắt ngang lên lưng ghế trống ở bên cạnh, tay khác kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, lúc này tùy ý gạt gạt tro vào cái gạt tàn bàn.

      Vẻ mặt của lành lạnh lại có chút biếng nhác, người ở đối diện gì đó với , dường như cũng quá để ý, đôi môi mỏng hơi khép, vẫn chưa từng hé mở.

      Hứa Nùng có ý muốn lui ra, mới vừa muốn xoay người cất bước ra bên ngoài, bà chủ quán mì chợt phát ra , còn rất nhiệt tình lên tiếp đón.

      "Nào nào nào, nào nào nào, em mau mời vào, ăn mì ? Chỗ chúng tôi loại mì nào cũng có! Bảo đảm em vừa lòng!"

      Ánh mắt Hứa Nùng vô thức nhìn về phía bên kia, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tùy ý liếc qua của người đàn ông kia.
      Last edited: 14/8/19
      Chalychanh, Yoororo, Xuxu21099 others thích bài này.

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 3
      <bản chỉnh sửa>

      Sau khi chạm mắt với người kia, Hứa Nùng trong nháy mắt nảy sinh ý muốn thối lui.

      Nhưng khi đó bà chủ quán mời vào trong nhà rồi, nhiệt tình khiến cho người ta căn bản có cách nào cự tuyệt.

      Hứa Nùng thầm thở dài, lặng lẽ cúi đầu, sau đó, vừa tiếp tục vào trong quán mì cùng bà chủ, vừa thầm an ủi bản thân ——

      Bộ đồ này của khác với lúc chiều trời vực, cho dù người đàn ông kia vừa mới liếc nhìn về phía cửa, cũng khẳng định thể nhận ra .

      Tự an ủi còn xem như hữu hiệu, sau khi ngồi xuống cảm xúc ổn định hơn nhiều.

      Nhìn vào thực đơn hai lượt, cuối cùng Hứa Nùng gọi bát mì xương sườn.

      Trong lúc chờ đồ ăn, lại vô thức quan sát người đàn ông kia chút. Có lẽ là người ở đối diện chuyện gì đó buồn cười, lúc này vẻ mặt vui vẻ hơn vừa nãy, nhưng bên trong nụ cười kia cũng lộ ra mạnh mẽ vô kỷ luật lại lưu manh.

      Bảo an của thành phố điện ảnh và truyền hình Hứa Nùng cũng gặp qua vài người. Nếu bàn về độ đẹp trai nhất hẳn là thuộc về người đàn ông này .

      Người thiếu nợ mà người khác lúc trước cũng chính là ? Thế nào mà nợ nhiều tiền như vậy còn biết lo lắng chứ?

      lúc suy nghĩ chuyện nhà người ta, điện thoại vào lúc này bất chợt vang lên. Khách hàng trong quán mì này cũng coi là nhiều, đột nhiên vang lên tiếng chuông vẫn rất thu hút chú ý, nhanh chóng ấn phím nhận nghe.

      "Mẹ." Người gọi đến đúng là mẹ của Hứa Nùng, bà Tạ.

      "Còn biết tôi là mẹ cơ đấy?" giọng của bà Tạ rất lạnh, "Con bao lâu rồi về nhà, bao lâu rồi gọi điện thoại cho mẹ hả?"

      Câu hỏi lần nào cũng như lần nào, Hứa Nùng nghe mà trong lòng có chút phiền chán, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Gần đây bài vở rất nhiều...“

      "Bài vở cái gì? Mẹ gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn của con, ta con gần đây có bài giảng gì cả, thời gian rất thừa thãi."

      Hứa Nùng thót tim, giọng cũng có chút hấp tấp, "Mẹ, con rồi mà? Kêu mẹ cần gọi điện thoại cho giáo viên của bọn con! Con lớn thế này rồi, sao mẹ vẫn còn luôn xem con như trẻ con thế? Mẹ như vậy là làm phiền giáo viên, ấy nhìn con như nào đây?"

      "Con cho là mẹ muốn quản con hả? Con nếu là giống trai con khiến người khác phải bận tâm. Mẹ đáng gặp giáo viên hướng dẫn của các con hả? Mẹ còn ngại mất mặt đấy!"

      Vừa nghe đến hai từ trai, cảm xúc trong lòng Hứa Nùng lại nhiều thêm tia chán ghét.

      Cái gọi là " trai" ra chỉ là trai kế của Hứa Nùng, con trai của đối tượng mà bà Tạ tái hôn—— Bùi Ngọc. Đồng thời cũng là vị Bùi ảnh đế mà hội Mạnh Tư Vũ bọn họ bàn luận lúc trước.

      Bùi Ngọc mười tám tuổi ra mắt. Bối cảnh của Bùi gia mở ra cho đường tài nguyên cùng nhân mạch vô cùng lớn. Hơn nữa, bản thân cũng chịu thua kém, kỹ thuật diễn vô cùng xuất xắc, lại phối hợp với ngoại hình tuấn lãng, mấy năm nay trong giới giải trí gần như là lên như diều gặp gió, có bất cứ trở ngại nào.

      Hơn nữa, bình thường tính cách cũng xấu, giở thói ngôi sao, cả ngày là vẻ công tử văn nhã, ấm áp như ngọc, dùng cách thông thường mà chính là, đàn ông có sắc, có tiền, có tu dưỡng, nổi ai nổi.

      Theo lý mà sống cùng người như vậy, Hứa Nùng phải rất vui mừng mới đúng.

      Nhưng. . .

      Trong đầu có hình ảnh chôn sâu chợt lóe lên, sống lưng lại cảm thấy lạnh lẽo.

      Sợ bản thân mất khống chế, ép buộc chính mình suy nghĩ thêm về chuyện này nữa.

      Hứa Nùng lại im lặng thầm phân tích chút giọng điệu vừa mới rồi của bà Tạ. Ở đầu bên kia điện thoại tuy rằng bà khách khí, nhưng ít ra cảm xúc còn xem như khác lúc bình thường nhiều lắm, cho nên, hẳn là bà chưa biết chuyện khoa đạo diễn học ké.

      Có lẽ, giáo viên trong khoa cũng với bà Tạ những chuyện này, nếu tuyệt đối phải là thái độ tại, phỏng chừng sớm giết tới tổ phim túm tóc lôi rồi.

      Bà Tạ cần đứa con giúp bà ta nở mày nở mặt, mà làm minh tinh là nhanh nhất cũng là lối tắt đơn giản nhất. Cho nên ở trong mắt bà ta, ngoài học biểu diễn ra, toàn bộ đều là nghề vô dụng, lãng phí thời gian.

      Vả lại, Bùi Ngọc cho tới giờ vẫn luôn đề nghị Hứa Nùng theo con đường biểu diễn này, coi như là vì hùa theo con trai riêng của chồng, bà Tạ cũng cho phép Hứa Nùng có bất kỳ sai lệch nào.

      Nghĩ đến đây, trái tim căng thẳng của cũng từ từ thả lỏng, cuối cùng, hỏi: "Con biết khiến mẹ bận tâm. . . Vậy, lần này mẹ gọi điện thoại tới có chuyện gì ?"

      Bà Tạ mỗi lần nghe hỏi câu này, giận run người, gần như ở đầu bên kia quát lên: „ có việc gì tôi thể tìm à?"

      Giọng bà ta the thé chói tai, trong nháy mắt đó Hứa Nùng có loại ảo giác mình mở hands-free.

      Những người ở xung quanh đều nhịn được nhìn về phía . vô thức ngẩng đầu, ánh mắt lại va chạm cùng người đàn ông ở cách đó xa.

      Tim Hứa Nùng nhảy lên cái, lập tức cụp mắt xuống, sau đó che điện thoại ra khỏi quán mì.

      hai bước, khi dừng lại bên cạnh cửa sổ bên ngoài quán mì, mới lại đưa di động lên tai.

      Trong điện thoại bà Tạ vẫn còn lải nhải thôi. Bà dường như quên mất ngày thường dạy Hứa Nùng làm sao phải có "Phong cách quý phái", phải "Giống xã hội thượng lưu, dáng vẻ điềm đạm hiểu lễ nghĩa". Cách tai nghe, Hứa Nùng cũng có thể cảm nhận được ở bên kia biểu cảm của bà nóng nảy, kích động thế nào.

      ". . . Mẹ nhiều như vậy con rốt cuộc có nghe vào hay hả? Mẹ cho con biết nhé, Hứa Nùng! Đừng tưởng rằng mẹ đồng ý cho con thuê phòng ở gần trường nghĩa là mặc kệ quản con đâu nhé! Lúc đầu nếu phải con thay con cầu xin, con cho là mẹ thả ra sao?

      Có rất nhiều chuyện mẹ có thể mở mắt nhắm mắt, nhưng là có vài chuyện con nhất thiết phải nghe lời mẹ! Con năm ba rồi, hai năm nay rất nhiều tài nguyên bên phía trai con con đều đẩy , muốn chuyên tâm vào chuyện học. Được. Mẹ tùy con, nhưng nếu như con lá mặt lá trái với mẹ, là dốc sức học hành sau đó ra lén lút biết là tâm tư chạy đến chỗ nào, vậy đến lúc đó chúng ta phải chuyện tốt!"

      Bà Tạ ở đầu bên kia đến miệng đắng lưỡi khô, thấy Hứa Nùng ở bên này vẫn luôn im hơi lặng tiếng, giọng lại lần nữa nâng cao, "Con tóm lại có nghe thấy lời mẹ hả? !"

      ra, trong lòng Hứa Nùng rất phiền chán rồi, nhưng vẫn kiên nhẫn : "Vâng, con nghe mà. . . Mẹ, con biết ý của mẹ, con nghe lời."

      Bà Tạ cảm thấy bực tức cũng phát tiết gần hết rồi, bắt đầu chính sách dụ dỗ, "Con cũng còn nữa, nên hiểu nỗi khổ tâm của mẹ. Mẹ đặt ra cầu cho con, đều là vì trải đường cho tương lai của con, để con càng được tốt hơn. Con hiểu ?"

      Hứa Nùng im lặng, cuối cùng thấp giọng trả lời: "Vâng."

      Trong lòng Bà Tạ thuận khí hơn chút, lại tiếp lời: "Cuối tháng này về nhà, trai con ở nước ngoài đoạt giải, cuối tháng kết thúc hành trình. Mẹ và chú Bùi con chuẩn bị giúp ăn mừng."

      Lòng Hứa Nùng tràn đầy mâu thuẫn cùng bài xích, muốn quay về Bùi gia, càng muốn thấy Bùi Ngọc. Nhưng là vừa nghĩ tới cơn giận vừa rồi của bà Tạ, mở miệng nhưng rốt cuộc ra lời muốn .

      "Được. Mẹ, con biết rồi."

      Bà Tạ vừa lòng, còn dặn dò: "Mấy ngày nay có rảnh mua cho trai con mấy món quà . Xong rồi mẹ lại nạp tiền vào thẻ cho con. Con đừng kiếm cái mộc mạc quá."

      "Vâng."

      Thấy ngoan ngoãn, bà Tạ cũng lải nhải thêm nữa, đơn giản vài câu rồi ngắt máy.

      Sau khi cúp điện thoại, Hứa Nùng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong đêm đen chỉ điểm xuyết ngôi sao, rất giống bây giờ, nhìn có chút đáng thương.

      thở dài, đột nhiên chút thèm ăn cũng có, chỉ muốn tìm chỗ nhắm mắt ngủ quan tâm gì nữa.

      Nhưng ý nghĩ này còn chưa được thực , bà chủ quán mì nhiệt tình ra, sau khi nhìn thấy , vội vàng lôi kéo vào nhà: "Ôi chao, cái này gọi điện thoại xong rồi sao còn đứng bên ngoài? Lát nữa là mì cũng trương lên rồi!"

      Mì quả có chút trương lên rồi, Hứa Nùng cầm đôi đũa đảo qua đảo lại, tâm tư căn bản đặt trong bát mì, cũng nhận ra đối diện có người vẫn luôn chăm chú nhìn .

      . . . .

      Ánh mắt của Chu Khởi vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía bên kia, che dấu chút nào, ngược lại khơi lên tò mò của Trần Tiến.

      thuận theo ánh mắt Chu Khởi nhìn sang, phát bên kia chỉ có bé ăn mặc quê mùa ăn mì, cũng có gì đặc biệt.

      "Cậu làm gì vậy?" hỏi Chu Khởi, xong lại ghét bỏ mà nhìn trang phục bảo an người đối phương, "Tớ , cậu cũng đủ rồi đấy, quẳng cái thân phận Đại thiếu gia của Chu thị , chỉ đơn giản cậu là ông chủ quán bar này, trường đua xe này, võ trường này. Cậu cũng thể tùy tiện như vậy chứ? vội vàng mang quần áo để thay kêu người phụ trách bên này mua là được mà, dù sao chỗ này cũng là của Thẩm Mộ Ngạn, người phụ trách ở đây còn cung phụng cậu như tổ tông ?"

      Chu Khởi tranh thủ đưa mắt nhìn , "Tưởng tớ là cậu chắc? Cả ngày nghèo lịch ."

      "Lịch tớ đồng ý, nhưng nghèo cái gì? Cậu ai nghèo?"

      "Cậu nghèo? Được, " Chu Khởi dập tắt đầu thuốc lá, "Vậy cậu trả lại mấy trăm triệu tháng trước tớ cho cậu mượn đầu tư . Cậu nghèo huynh đệ nghèo, gần đây cần tiền."

      Trần Tiến: ". . ."

      Hai người cười ồn ào, ánh mắt của Chu Khởi thỉnh thoảng vẫn lia về bên phía Hứa Nùng. lát sau, chỉ thấy kia còn thất thần giống như vừa nãy, đột nhiên cầm lọ ớt bàn lên, mở nắp dốc cái, trực tiếp đổ cả lọ ớt vào trong bát mì.

      Sau đó, chỉ tùy ý trộn lên, rồi cứ thế đưa sợi mì dính đầy ớt vào trong miệng, có lẽ chỉ nhai hai ba cái, liền bị sặc ho khan.

      Cặp kính mặt vì ho nên có chút xiêu vẹo, tiện tay quẳng xuống. Tiếp đến, lại cầm nước khoáng bên cạnh lên từng ngụm từng ngụm đổ vào trong miệng.

      Nhìn thấy màn này, con ngươi hẹp dài của Chu Khởi híp lại.

      Trần Tiến thuận theo ánh mắt của lại nhìn cái về phía đó, bật cười, " này cũng rất vui tính nha, ăn được cay còn cho nhiều ớt như vậy, đây là tự tìm ngược mà..."

      Lời chưa hết, Chu Khởi bất thình lình đứng dậy, đôi chân dài sải bước về phía quầy nơi bà chủ quán thu tiền.

      Trần Tiến bị xem triệt để: ". . ."

      Hứa Nùng ở đầu bên này ăn ít ớt, sau khi dùng nước súc hai lượt, vẫn cảm thấy khoang miệng và cổ họng, mắt đều nóng rát khó chịu.

      chợt cảm thấy buồn tẻ vô vị, nghĩ có nên đứng dậy rời hay , cái ghế ở đối diện đột nhiên bị người kéo ra ——

      "Két" tiếng.

      di chuyển ánh mắt, nhìn thấy tấm vải màu xanh nhạt, là góc vạt dưới của áo sơmi.

      Tay cầm đũa của Hứa Nùng nắm chặt, ý nghĩ muốn đứng dậy rời ban đầu cũng thối lui. vùi đầu xuống càng thấp hơn, có chút căng thẳng đảo mì trong bát.

      Người ở đối diện trực tiếp ngồi xuống, mở miệng gì, nhưng Hứa Nùng lại có thể cảm nhận được đỉnh đầu của mình nhiều thêm ánh mắt với cảm giác tồn tại cực mạnh.

      Đại khái qua nửa phút, người kia đưa tay ra, gõ gõ mặt bàn ở gần .

      Hứa Nùng giả vờ như nhìn thấy, vẫn như trước gục đầu xuống rất thấp, nhưng khóe mắt lại lặng lẽ quan sát bên đó.

      Nhìn gần, bàn tay kia càng thêm thon dài dễ nhìn.

      Da tay rất trắng, mạch máu màu xanh hơi hơi nhô ra, khớp xương ràng.

      Nếu chỉ đơn thuần nhìn tay, Hứa Nùng phỏng chừng nghĩ đến đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, nhưng phối hợp với bộ trang phục bảo an người , liền thể nghĩ "Hết ăn lại nằm". . .

      Chu Khởi thấy giống như đà điểu để ý người, đuôi lông mày chút để ý mà nhướng lên.

      "Bạn học năm ba này, cho xin chút lửa?"

      ". . ."

      Lời này ràng như vậy, Hứa Nùng thể ngẩng đầu.

      Trước khi đối mặt với , muốn lần nữa đeo cặp kính gọng đen của mình lên. Bàn tay bé mới vừa đưa qua muốn lấy, lại bị người ngăn lại.

      "Mì sợi tỏa khí nóng như vậy, mắt kính đầy hơi nước."

      ". . ."

      Hứa Nùng cam chịu số phận, chậm chạp nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt của người kia.

      Đáp lại giống hệt lúc trước, : " ngại quá, tôi hút thuốc."

      Bên môi Chu Khởi nở nụ cười, mặt mày lộ vẻ lười nhác vô lại, "À."

      Hứa Nùng chờ phần sau, lại chậm chạp gì nữa, chỉ yên tĩnh ngồi nhìn .

      lúc lâu sau, từ từ đứng lên, giống như làm ảo thuật từ lòng bàn tay biến ra ống mù tạt đưa tới trước mắt Hứa Nùng.

      "Nếu muốn khóc, dùng cái này."

      Hứa Nùng ngẩn người, khi hoàn hồn, trong quán mì còn bóng dáng của cùng đồng bạn.

      nhìn ống mù tạt kia, trong lòng nổi lên từng gợn sóng lăn tăn.

      làm sao biết muốn khóc?
      Last edited: 14/8/19
      Chalychanh, Thu Hằng82, buithuyngan11 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Nhảy hố ko cần tính toán, truyện hay quá. Mà sao nữ 9 có thể nhẫn nhịn hay vậy nhỉ?
      mo_hoa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :