1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Họa Quốc Yêu Cơ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 17:

      Edit : Bảo Vy 197


      Cái sờ này chút cũng vội vàng, cảm giác trơn nhẵn mềm mại tới đầu ngón tay, vậy mà có thể sánh với món mỡ dê ngưng sữa dùng hồi sáng, đầu ngón tay cứ như bị hút vào vậy … Khương Tú Nhuận bị cử động này của thái tử làm cho giật mình, nghĩ tới vị thái tử luôn luôn nghiêm cẩn này cũng có lúc như thế, sờ liền sờ.


      Thế nhưng chờ nàng tránh né, Phượng Ly Ngô thu tay lại, chau mày, giống như mới là kẻ vừa bị mạo phạm. Cái này cũng chưa tính, vậy mà miệng đầy ghét bỏ: ”Thân là nam tử, phải trải qua gian nan vất vả tẩy trần, ngươi sau này phải cưỡi ngựa bắn tên nhiều hơn, cường thân kiện thể, làn da này mới được gió bụi mài thô lệ chút, mới có khí khái nam tử!"


      Khương Tú Nhuận há hốc mồm, có chút hiểu ai mới là kẻ bị đường đường chính chính ăn đậu hũ. Thế nhưng thân đứng dưới mái hiên nhà người ta, liền phát tác được, còn phải thành khẩn biểu thị thụ giáo, hành lễ cám ơn thái tử chỉ điểm. Trong nội tâm nàng oán hận thôi, ngoài mặt lại kính cẩn lui ra ngoài. Chỉ là lúc nàng quay người để ý, chàng thái tử kia mân mê đầu ngón tay vừa chạm qua má nàng trầm tư, tựa như hồi tưởng lại cái gì…


      ...


      Khương Tú Nhuận với Tần Chiếu nàng rất bận rộn, cũng phải là dối, những ngày này nàng chưa từng xuất phủ, lại thêm án mạng trong phủ trạch, rất nhiều người đồn đại tiểu Khương công tử này có lẽ chết, nếu phải chết là bị cấm túc, tóm lại, hẳn là đắc tội đến người khó đắc tội.


      Cho nên nửa tháng sau, lúc gần đến hội săn đông, nàng lộ diện cái, xém chút hù chết vô số kẻ nhát gan. Có kẻ còn ngạc nhiên thốt ra: “Ngươi sao lại còn sống!” Thế này bảo Khương Tú Nhuận làm sao có thể , chỉ có thể nghiêng người trừng chút, nhanh chân nhanh tay rời , miễn cho người khác lôi kéo hỏi thăm tình.



      đến hội săn đông, là kiện vui vẻ hiếm hoi mà Lạc An thành có được trong suốt mùa đông dài dằng dặc.


      Mặc dù hoàng đế thân thể "Khó chịu” nhưng hội săn đông lại là trong những kiện mà hoàng đế có thể làm chủ sau những việc triều chính, tự nhiên lại càng được coi trọng, ngoại trừ các quan lại theo hộ tống, còn có chất tử các nước sống tại Lạc An thành cũng có thể cùng Thánh đế săn. Vì thế, mấy ngày nay các phủ nhộn nhịp chuẩn bị sẵn sàng dụng cụ cho hội săn đông sắp tới.


      Lại có các chất tử tụ họp ở xạ quán kinh thành, tuyển mua chút cung tiễn, tìm kiếm các kỹ nghệ bắn tên thất truyền, người này lắm miệng, chính là chuyện hiếu kỳ mới nhất trong kinh thành: Gặp gỡ Ba Quốc chất tử hồi sinh.


      Nguyên bản bởi vì chất tử phủ đồ cửa án, trong kinh thành nhóm chất tử đều xem Nhị vị công tử Ba Quốc coi như phế. nghĩ tới, tiểu Khương công tử này cũng biết đường nào mà thành được thái tử thiếu phó.


      Mặc dù Khương Tú Nhuận ngậm miệng ko . Nhưng dễ đâu có chuyện tốt kia, người ta thầm nghe ngóng, dò xét xem vị Chất tử Ba Quốc có tài năng gì có thể cùng thái tử phân ưu? Quanh co lòng vòng nghe được tin tức là, vị thiếu phó này mỗi ngày việc thường làm nhất là chính là viết thực đơn ăn uống, thay đổi bữa ăn hàng ngày của thái tử.


      Nghe được những lời này, những chất tử ngay tại xạ quán ồ cười. Ngụy quốc chất tử Liêm Tu với Lưu Bội bên cạnh: “Thân là chất tử, lại chạy đến trước mặt Trữ quân Đại tề khoe khoang chút xa hoa lãng phí, vị Tiểu Khương công tử này là chán sống hay sao?”


      Những người khác nghe Liêm Tu , cũng mặt trào phúng phụ họa, chỉ vị tiểu Khương công tử này đúng là cuồng vọng. Phải biết, thân là chất tử, trong Lạc An thành này là tồn tại vi diệu, nếu là có mẫu quốc chống đỡ, tốt nhất là nên cụp đuôi mà sống, nếu , chỉ cần chút sơ sẩy, liền bị chụp mũ tội danh cẫu kết ngoại bang, gây nguy hiểm Đại tề.


      Thế nhưng Khương Hòa Nhuận này ngược lại rất tốt, thế mà lại dạy cho Đại Tề trữ quân cách sống phóng túng! Can đảm cùng nhu xuẩn kinh người đến mực này, khiến cho chúng Chất tử sống trong Lạc An thành như dẫm băng mỏng sinh lòng bội phục! Chỉ là biết những vị gián quan kia có thể chịu được vị thái phó ngoại bang này bao lâu, mới có thể vạch tội dụng ý khó dò, hại nước hại dân đây?


      Bất quá, Lương quốc công tử Lưu Bội cũng cùng đám người đâm chọc trào phúng. thực tế, thậm chí có chút quan tâm, bởi ở kinh thành nhân mạch rất rộng, có lưu ám tuyến, những cái biết đến còn xa hơn đám chất tử chỉ ở bên trong Lạc An thành sống qua ngày này rất nhiều.


      Tiểu Khương công tử kia là ngu xuẩn sao? Nếu ngu xuẩn liền tốt! bằng lực lượng cá nhân, ngắn ngủi mấy ngày liền thẩm tra đối chiếu Lương quốc mấy năm qua quan gia khoản. Mà thiếu niên kia khứu giác cũng hết sức linh mẫn, vậy mà tìm ra ít lỗ hổng năm xưa, đều bị chỉnh lý thành sách.


      Mà hôm qua, Lương thương mực bị giam ở kinh thành qua đường minh thẩm, bởi vì số lượng kia bị tra được ràng, căn bản còn cách chống chế.

      Hoàng thái tử Phượng Ly Ngô lợi dụng lý do này, viết thư cho phụ vương hăn, . Đại tề chịu tổn hại, bất lợi vì như này mà chấm dứt, để nghiêm trị Lương Quốc quan thương gian xảo, Lương Quốc phải bồi thường 50 vạn lượng hoàng kim. Khoản kim ngân này quả thực là đủ cho tiểu quốc chi tiêu trong năm, kho tàng của quốc khố.


      Phượng Ly Ngô công phu sư tử ngoạm như vậy, quả thực vượt quá khả năng tiên đoán của Lưu Bội, cũng biết luôn luôn thao quang mịt mờ Lương Quốc nơi nào rước lấy chú ý của vị Thái tử mặt lạnh này, vậy mà làm to chuyện như thế, tìm tận gốc rễ, cầu số lượng lớn.


      Bây giờ Lương quốc vì tu kiến mương nước, đầu nhập vào cử quốc chi lực, lấy đâu tiền để bồi thường Đại tề? Nhưng nếu bồi, nhìn Phượng Ly Ngô cái kẻ đến có thiện ý này, rất có thể xé bỏ minh ước, hai nước quay đầu thành kẻ thù. Đến lúc đó tình cảnh của liền cực kỳ ổn, phụ vương mặc dù coi trọng , nhưng nếu bị bắt tại Đại tề, kẻ có thể thay kế thừa vương vị cũng là có khối người.


      Nghĩ đến chuyện này, Lưu Bội thể vì chính mình mà nghĩ, muốn gặp thái tử lần, hiểu được ý tứ .


      Thay vào đó, mấy ngày này thái tử mực ở trong phủ đóng cửa tiếp khách. cũng là được mật thám thông báo, là thái tử hôm nay đến xạ quán nghiệm hình xưởng chế binh khí, mới chờ ở chỗ này từ sáng. bao lâu, xe ngựa thái tử quả nhiên đến.


      Mà theo tháp tùng thái tử, lại còn có vị tiểu Khương công tử “Khởi tử hồi sinh” nổi tiếng mấy hôm nay. Chỉ là nguyên bản tinh thần phấn chấn tiểu công tử, chẳng biết tại sao, thần sắc uể oải, lúc xuống xe chân cũng hơi khập khiễng.


      đến, Khương Tú Nhuận mấy ngày nay rất là thiếu ngủ, mặc dù về sau thái tử có khiến cho các lão bản kinh nghiệm của phòng thu chi giúp đỡ nàng nghiệm sổ sách, thế nhưng là những cái chi tiết phức tạp nàng đều phải tỉ mỉ thẩm tra đối chiếu.


      Mấy ngày chịu trận như thế, liền xem như thiếu nữ mười sáu tuổi tràn đầy sức sống, có nguyên khí cũng bị ép khô. Nguyên là vài ngày trước nàng xuất phủ giải sầu, đáng tiếc rằng lại đến cái chỗ đều là dọa đến từng cái trợn tròn mắt to, thực mất hứng, dứt khoát ra cửa, tốt nghỉ ngơi dưỡng sức.


      Hôm nay nguyên bản vô , Khương Tú Nhuận để Bạch Thiển trải chăn nệm, bày cạnh gối dăm ba đĩa hoa quả khô cùng bánh ngọt, chỉ chuẩn bị chờ đến lúc tuyết rơi, ôm lấy lò sưởi hung hăng ngủ giấc, nếu đói bụng, chỉ cần sờ sờ bên gối liền có đồ ăn, trừ khi vệ sinh, nếu tuyệt đối xuống giường. Tính toán đến bực này, vẫn bị vị Hoàng thái tử kia cho pha trộn đến thất bát nát.


      Thái tử đầu tiên là phái người đến mời, nàng từ chối vì thân thể khó chịu, nghĩ tới gặp mặt. Nào nghĩ tới thái tử vậy mà đường thanh thản tới, đến viện tử của nàng, tại cửa ra vào đứng nghiêm trang, có chút nhướng mày. Thị vệ bên cạnh hiểu ý, liền lập tức đẩy cửa phòng ra, mặc cho gió lạnh tràn vào.


      Phượng Ly Ngô mặc dù đứng ở trong viện, lại thấy được ràng, giường chăn mềm mại phủ bàn tay trắng muốt, chính là cào lung tung chén đĩa ở đầu giường. Nghe được có người đẩy cửa, cái tay kia cứng đờ, đầu bù tóc rồi khó khăn lắm mới chui ra được khỏi ổ chăn.


      Phượng Ly Ngô nguyên bản cũng là tâm huyết dâng trào, nghe công tử tiểu Khương thân thể khó chịu, mới chuẩn bị chiêu hiền đãi sĩ, tự mình tới thăm. Nhưng nhìn lấy công tử tiểu Khương suy sụp tinh thần như vậy, chân mày kia liền nhíu chặt lại, thanh lạnh lùng : "hội săn đông sắp đến, ngày hôm trước hỏi quân, còn chưa có chuẩn bị mũi tên, nam tử cưỡi ngựa bắn tên, cùng nữ tử có gì khác nhau?”


      Khương Tú Nhuận kéo chặt chăn, hạ giọng : "Điện hạ rất đúng, có thể ta chân thực chịu được rét lạnh, hội săn đông này, có thể miễn được ?”


      Kiếp trước nàng mặc dù tại hoán y cục, thế nhưng là liên quan tới lần hội săn đông này lại nhớ kỹ ràng. Phượng Ly Ngô hội săn đông lần này gặp phải thích khách, bị mũi tên thiếu chút đâm vào tim, lúc ấy trong ngoài cung mọi người đều bàng hoàng, tìm khắp nơi cũng tìm thấy nội gián lẫn vào hội săn đông.


      Mặc dù hoàng thái tử sau đó được kịp thời cứu chữa, nhưng cũng bởi vậy mà lưu lại bệnh căn, thân thể tổng có chuyển biến tốt.


      Mà vị biểu muội Tào Khê kia cực nhọc ngày đêm, hề nghỉ ngơi, bởi vì hầu bệnh Phượng Ly Ngô, về sau được thăng chức trở thành thái tử phi...


      Hội săn đông lần này náo nhiệt như vậy, Khương Tú Nhuận tội gì góp vui? Nếu là mũi tên có mắt, lập tức lan đến gần nàng liền đại đại tốt.


      Chỉ cần mượn cớ thẩm tra sổ sách mệt nhọc, đâu cả!


      Chỉ nghĩ tới, thái tử gần nhất luôn luôn suy nghĩ nàng khí lực quá mức yếu, nhìn vừa mắt, lần này hội săn đông là nhất định phải mang vị thiếu phó này , ma luyện khí chất của .


      Hạ quyết định cũng thèm nghe Khương Tú Nhuận mở miệng nhảm, chỉ quay người bên rời : " tại xạ quán dự định chọn cung tiễn, ngươi nếu là lạnh liền mặc dày chút, lên xe ngựa ở cửa phủ chờ ngươi..."


      Đợi đến khi thái tử xa, Khương Tú Nhuận lúc này mới trong nội tâm vừa mắng vừa đứng dậy. Bởi vì ở tại trong phủ thái tử, nàng ngày thường ngủ cũng dám buông ra buộc ngực băng vải cởi áo mà ngủ.


      Cái này còn , rửa mặt đều chỉ có thể lén lút dùng khăn nóng đến xoa. Nguyên bản trông cậy vào thái tử hội săn đông, nàng thừa cơ hồi chất tử phủ huynh trưởng tốt hưởng thụ mấy ngày.


      Thế nào mà thái tử lại cứ mực nhất định nàng phải , cũng là đau đầu.


      Như vậy bất đắc dĩ, chỉ có thể xuống giường, chải đầu, đổi áo ngoài, cùng thái tử.


      Chỉ là lúc xuống xe ngựa, bởi vì thiếu ngủ mà dưới chân run , tại thời khắc kém chút ngã sấp xuống, được người kéo cánh tay, đỡ lấy.


      Khương Tú Nhuận ngẩng đầu nhìn lên, chính là thái tử. tay nắm chặt cổ tay nàng, lông mày nhíu chặt chưa từng thả lỏng—— cổ tay này vậy mà cũng như vậy mềm mại, hoài nghi thiếu niên này toàn thân dưới đều là như thế.


      Nghe Ba Quốc thích uống sữa dê, ăn thịt dê, cho nên vô luận nam nữ, làn da đều là trắng nõn bóng loáng. Xem tiểu Khương công tử này, nguyên lai cũng phải là tin đồn.


      Cũng khó trách trêu đến Tần Chiếu xuân tâm dập dờn, đối cái nam tử dây dưa thôi.


      Cái chuyện này nguyên bản cũng liên quan tới , có thể là nhìn quen mắt cái nam tử lại như vậy nhu, liền muốn tận lực lịch luyện rèn dũa , nếu có thể trở nên tráng kiện chút, cũng miễn Tần Chiếu ngộ nhập lạc lối.


      Khương Tú Nhuận bị thái tử nắm chặt cổ tay, cũng dám tránh, mà bên cạnh Bạch Thiển cũng biết nam tử này thân phận hiển quý, cũng thể đạp cước. Chỉ có thể đứng nhìn tiểu công tử nhà mình như con gà bị người ta xách lên. Đến khi hoàng thái tử buông tay tiến vào xạ quán, Khương Tú Nhuận cúi đầu nhìn lại cổ tay mình, bị bóp đỏ lên vòng.
      minhminhanhngoc, Cá bơi ngửa, 101214 others thích bài này.

    2. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 18:

      Edit : Bảo Vy 197

      đợi đoàn người của thái tử tiến vào xạ quán, người trong đó liền nghênh đón vị khách vừa xuất này. Lưu Bội còn bình thường như ngày xưa, cùng Phượng Ly Ngô chuyện trò vui vẻ. Mà Phượng Ly Ngô cũng bất động thanh sắc, phảng phất như kẻ dọa dẫm hút máu Lương quốc phải .



      Hai người giả vờ giả vịt mỗi người mỗi vẻ, khiến Khương Tú Nhuận mười phần bội phục.


      Bởi vì hội săn đông còn mời sứ giả các quốc gia ở Lạc An thành, Cái này từ trước đến nay cùng Tề triều quan hệ vi diệu Nam Di sứ giả cũng khắp nơi tìm kiếm cung tiễn. Vì thế, Nam Di quốc sứ giả Bì Lợi Ba cũng nghênh đón cùng Đại Tề trữ quân chào hỏi.


      Bì Lợi Ba chính là viên mãnh tướng của Nam Di, am hiểu nhất là săn bắn, Nam Di từ trước đến nay cùng Đại Tề thầm phân cao thấp, lúc này ở xạ quán tương phùng, tự nhiên muốn tỷ thí phen, có chủ tâm hạ mặt mũi của vị Trữ quân Tề quốc này. Xạ quán này cùng những nơi khác khác biệt ở chỗ, chính là tùy thân từng người sử dụng mà làm, căn cứ lực tay lớn , cánh tay dài ngắn mà điều phối cung tiễn. Phượng Ly Ngô chọn cung từ trước, hôm nay đến chính là muốn xem cung tên mới có thuận tay , còn có chỗ nào cần điều chỉnh .


      Lúc cây cung mạ vàng khảm bảo thạch được mang ra, mọi người đều hít vào hơi, cung tên này chính là thạch cung, phải lực tay người bình thường là có thể cầm lên được. Thế nhưng Phượng Ly Ngô lại nhàng cầm lên, trường chỉ động dây cung rất là thành thạo.


      Khương Tú Nhuận cũng là lần đầu tiên thấy mặt oai hùng của thái tử, dù sao kiếp trước lúc gặp , luôn luôn có vẻ bệnh, nghĩ tới lúc chưa thụ thương, là kẻ có năng lực như thế này.


      Bất quá tại thời điểm Phượng Ly Ngô thử cung, Lương Quốc công tử cũng nhàn rỗi, dạo bước đến bên người Khương Tú Nhuận, mỉm cười : "Hồi lâu gặp quân, rất là tưởng niệm, nếu rảnh rỗi, có thể cùng ta du thuyền uống chén rượu sao?”


      Lưu Bội cho tới bây giờ nghĩ tới, tiếu tử nhìn như hiểu trời cao đất dày này, lại được thái tử thu thập, vậy mà trở thành kẻ tiên phong để đối phó Lương Quốc. Bất quá Ba Quốc cùng Lương Quốc chính là láng giềng, bàn đến, hai năm nay quan hệ cũng rất tốt đẹp, Khương Tú Nhuận ở phương diện đối ngoại thay mẫu quốc, cũng phải cho vài phần mặt mũi. Đến lúc đó nếu có thể thuyết phục , Lưu Bội chí ít có thể moi ra Phượng Ly Ngô tại có ý đồ gì, cũng có thể hốt thuốc đúng bệnh, giải trừ khó khăn tại của Lương Quốc.


      Khương Tú Nhuận dùng tay che miệng ngáp, cũng nhìn Lưu Bội, lười biếng : "Công tử là xem tại hạ thuận mắt sao? Trời lạnh như vậy, cớ sao muốn lên hồ chịu rét?”


      Lưu Bội đụng phải cái đinh mềm, khỏi trì trệ đôi chút. Chèo thuyền du ngoạn hồ bất quá là phòng bị tai vách mạch rừng, và lại mấy ngày nay băng mặt hồ tan, bỏ thêm nhiều chậu than thuyền, cũng phải là quá lạnh.


      Bất quá Khương Tú Nhuận muốn, liền lập tức sửa lời : "Cái kia ý quân thích nơi nào?"


      Khương Tú Nhuận bị thái tử từ ổ chăn túm ra, mực chưa được ăn bữa sáng. tại đứng ở đây, tất cả mọi người vây quanh chờ Phượng Ly Ngô thúc ngựa nâng cái rắm. Nàng đứng tại cộ trụ hành lang phía sau, từ trong ngực lấy ra túi thâm, móc ra thanh đậu phộng hoa sinh nướng, vừa lột vỏ vừa : “Ta tại sống ở Thái tử phủ, Quân nhiệt tình như thế, ngại có thể đến Thái tử phủ lần?”.


      Lưu Bội đến như thế nào? Gặp Khương Tú Nhuận thèm cấp cho thể diện như thế, động tác hướng miệng chậu than ném đậu phộng hoa sinh cũng là lấy lệ, liền có chút hàng điệu : “Năm trước, Khuyển Nhung tập kích quấy rồi Ba Quốc, là phụ vương ta phái binh tiếp ứng Ba Quốc đô thành, hai nước chúng ta là láng giềng tương trợ, phải cùng nhau thân cận liên lạc nhiều hơn mới tốt…”

      Khương Tú Nhuận trong nội tâm cười lạnh, có bực này nhìn chằm chằm láng giềng, có thân cận làm sao cũng đổi được thủ hạ lưu tình. Phụ vương sống có đạo, làm sao nuôi dạy được đứa con thành thạo hiếu lễ như này đây? là phụ vương cùng vị Lưu Bội này tương lai là người nhà, nàng tội gì như tiền kiếp, khắp nơi tận lực phụ họa lấy lòng, thay vị phụ vương hôn quân của nàng may áo cưới đây?


      Nghĩ đến đây, nàng liền đảo mắt, nhìn xéo Lưu Bội cái, : “Phụ vương mượn binh Lương Quốc, hình như cũng phải là mượn a? Vàng ròng bạc trắng dâng lên, Lương Quốc các ngươi mới mang binh tiếp ứng, nghe Khuyển Nhung đột kích kia, cũng là vì Lương Quốc các ngươi xúi giục. Biết cách làm giàu như thế, chúng ta Ba Quốc là gặp vận rủi lớn, mới cùng các người thành láng giềng!”


      Khương Tú Nhuận kỳ đều là , thế nhưng là Ba Quốc cường thịnh bằng Lương Quốc, ăn bực này thua thiệt ngầm, cũng bất quá là đánh rơi răng cùng máu huyết. nghĩ đến, cái cuồng vọng thiếu niên này lại trực tiếp đem đến giảng đạo lý với nàng, cái này gọi Lưu Bội làm thế nào đây?


      Gặp được kẻ để ý ngoại giao thể diện như này, Lưu Bội mặt đen nửa. chần chừ muốn gì, Tần Chiếu lại dạo bước tới, mày rậm : “Thái tử phân phó, muốn thay tiểu Khương công tử thử cung, còn xin dẫn phòng chọn lựa chất liệu cùng dây cung.”


      Mấy ngày nay, Tần chiếu mực được thấy tiểu Khương công tử này, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn nóng nảy, có khi đến nửa đêm đều ngủ yên. Hôm nay vất vả theo thái tử ra ngoài, thế nhưng cũng thể chuyện với nàng. Vất vả tìm được chỗ trống, thể nhưng người lại bị cái công tử Lương Quốc quấn lấy thả. Tần chiếu tiện thân cận, thế nhưng con mắt kia lại mực quan sát tình hình bên này. Cái dò xét này, cũng vội vàng.


      Thí dụ như Khương Tú Nhuận hoành phiên cái bạch nhãn kia, Lưu Bội nhìn thấy chính là cuồng vọng vô lễ, tiểu tử này là muốn ăn đòn! Có thể Tần chiếu lại cảm thấy là mị nhãn lan tràn, ràng là cùng Lương Quốc công tử tán tỉnh. Tần chiếu nổi giận, trực tiếp tiến đến, cắt ngang cuộc chuyện của hai người.


      Khương Tú Nhuận mang theo Thiển nhi, theo Tần chiếu vào cung phòng. Tần chiếu kia rốt cục rảnh rỗi, liền ỉ vào người cao vóc lớn, che kín ánh mắt của người khác, bám vào Khương Tú Nhuận bên tai nối: “ Cùng Lưu Bội chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”


      Khương Tú Nhuận biết con mắt nào của Tần Chiếu trông thấy nàng vui vẻ, chỉ tiếp lấy cung tiễn được chọn lựa kỹ càng, cước hung hăng dẫm tại mu bàn chân của , xoay người lại đến trước mặt tiểu nhị, : “Những cung này quá nặng, có cung do xà trúc chế thành ?”


      Cái này xà trúc chính là Tề triều đặc sản, ý mặt chữ, bởi vì thân trúc có hoa văn vảy rắn mà gọi thành tên. Bất quá người Tề triều phần lớn dùng loại trúc cứng cáp này làm thành ghế trúc, rất ít khi dùng để chế cung. Lại coi như dùng cung trúc, như xạ quán này chuyên vì quý nhân mở xa xỉ tự nhiên dùng đến. Bất quá tiểu nhị linh quang, trong lòng biết thiếu niên này chính là theo thái tử mà đến, tự nhiên là có cầu tất ứng, vội vàng phân phó tiểu nhị lên phố tìm.


      lâu sau, tiểu nhị kia liền mang đến thanh tiểu cung, nhìn cái kia kiểu dáng liền biết, dành cho hài đồng 8,9 tuổi chơi đùa. Có chuyện tốt như này, người người liền cười lớn, mở miệng : “Tiểu Khương công tử, ngươi muốn mang cái cung tên cho trẻ con này theo thái tử săn hổ bắn sói sao?”


      Khương Tú Nhuận căn bản để ý tới, chỉ vừa vừa tìm kiếm kệ tên, nhìn thấy mũi tên đặc chế, vừa vặn phối với cung này, cầm xuống liền bảo Thiển nhi lấy 2 hộp.


      là thái tử ép nàng phải theo, nàng liền trốn được. Thế nhưng hội săn đông là lúc nguy cơ tứ phía, nàng kiếp trước chỉ biết là Thái tử gặp chuyện, căn bản biết quá trình như nào. Đến lúc đó chỉ có thể hành theo hoàn cảnh, cố gắng tự vệ. Đừng nhìn cái cung này đơn giản vậy, nhưng rất dễ dàng cầm lấy, tại hành trình ngắn tốc độ tên cũng rất nhanh. Trong kiếp trước, nàng theo Tần Chiếu săn, liền sử dụng xà cung này, Tần Chiếu lúc ấy cũng giễu cợt nàng, thế nhưng về sau, cần cù luyện hơn tháng, lúc nàng dùng xà cung này có thể triệt để khiến Tần Chiếu ngậm miệng

      .

      Mà bây giờ, Tần Chiếu sau lưng thấy được nàng cầm cái cung này, cũng cùng đám người giống nhau, mặt mang biểu tình tự tiếu phi tiếu, tựa hồ giễu cợt nàng biết tự lượng sức mình.


      Đúng lúc này, Phượng Ly Ngô cũng thử cung trở về. dùng thanh thạch cung liên tục bắn mười mũi tên đâm thủng hồng tâm cách trăm mét, thủ đoạn thô lỗ, đám người vây quanh nhao nhao sợ hãi thán phục tán dương.


      Tuyệt chiêu này, lập tức khiến Bì Lợi Ba hít bụi.


      Khi trông thấy Khương Tú Nhuận chọn tiểu cung, cũng khẽ cau mày, trực giác bảo rằng cái Ba Quốc chất tử này lại phụng dương vi, hùa theo . Thân là thái tử thiếu phó, lại cầm cái cung tên trẻ con bãi săn, tên Khương Tú Nhuận này là cố ý hạ mặt mũi sao?


      Quả nhiên, kẻ mới bị ném mặt mũi Bì Lợi Ba lập tức như bị người điểm huyệt cười, ha ha cười : “Nghe vị này là thái tử ân sư, vậy mà lại cầm cây cung như nữ nhi thế này? Xin hỏi điện hạ, vị thái phó này, là dạy điện hạ cái gì?”


      Thái tử có phản ứng lại phách lối của Nam Di sứ giả, chỉ mặt lạnh đối Khương Tú Nhuận : " tuyển cung, liền thử lần , nếu là tiện tay, còn có thể lại tuyển khác."


      Khương Tú Nhuận nhìn thái tử sắc mặt bất thiện, liền biết đối với mình lòng sinh bất mãn, bất quá lại cho mình bậc thang xuống, ám chỉ mình đổi cây cung khác.


      Phượng Ly Ngô cần kẻ tầm thường. Nếu hôm nay thể bắn tốt, dựa vào vị này thái tử tâm tính, rất có thể để cho mình luyện bắn, mệt chết tại bên trong cái xạ quán này.


      Quả nhiên, đến bắn trận, thái tử phân phó người trưng bày bia ngắm chính là bách bộ xa bia. Cái cung này, làm sao có thể bắn xa như vậy?


      Khương Tú Nhuận nâng cung thử chút, bắn ba mũi tên, cả ba đều là bay dược nửa liền rơi xuống đất, chọc bọn công tử cười vang. Nam Di sứ giả kia càng là như con vịt bình thường, cạc cạc cạc cười lên xong.


      Khương Tú Nhuận lắc đầu, đối với Nam Di sứ giả kia : “Thân thể ta có chút bệnh, nếu như phải lấy người làm bia, thể nghiêm túc luyện bắn, xin hỏi vị đại nhân này có thể phối hợp chút, đỉnh lấy táo đứng ở đằng xa, ta bắn táo tiện hơn.”


      Bì Lợi Ba, nghe xong chỉ nghiêng mắt lại cười to: “ Làm sao? Ta đứng tại kia, mũi tên của ngươi có thể bắn tới sao? Chẳng lẽ công tử cho là ta dám đứng, liền lấy ta làm cớ vãn hồi chút mặt mũi sao?”


      xong, nhanh chân bước 100 mét có hơn, phân phó người hầu lấy ra chậu gỗ nâng tại đỉnh đầu : “ Dùng quả táo, sợ ngươi nhìn thấy, dùng cái chậu gỗ dễ bắn hơn chút!” xong lại trận cười to, sợi râu chỗ cái cằm còn run lên cái.


      Phượng Ly Ngô sắc mặt cùng càng phát ra bất hảo. Nên biết Khương Hòa Nhuận mặc dù là Ba Quốc chất tử, nhưng bây giờ bị nạp làm thái tử thiếu phó, như vậy tiểu Khương công tử bắn tốt, chính là ảnh hưởng đến thể diện Đại Tề hoàng thái tử .


      Mà bây giờ, tiểu Khương công tử đem chính mình đỡ đến cao vậy, có thể hạ đài được sao? Khương Tú Nhuận ngược lại nhanh chậm, chỉ phân phó Thiển nhi lại dùng tới cây thạch cung, đem tiểu cung trong tay mình thay thế, cũng siết đến cong hơn chút. Lúc này, tính bền dẻo ít người biết của xà trúc hiển lộ ràng, dây cung gấp lại sau, đàn tam huyền kia căng đến chặt. Lúc này Khương Tú Nhuận cũng còn dùng cái tiểu cung kia phối hợp trúc tiễn, mà là đổi trúc tiễn nàng vừa chọn.


      Trong ánh mắt trào phúng của mọi người, vị thiếu niên nhìn như suy nhược này lần nữa dựng khéo léo tụ tiễn, đầu tiên hướng phía khác tùy ý bắn mấy mũi tên., sau đó kéo dây cung, híp nửa con mắt, nón hơi ngưng thần hướng phía Nam Di sứ giả bắn ra mũi tên.


      mũi tên này mang theo tiếng gió, chỉ nghe bịch tiếng, xuất bia sau lưng Bì Lợi Ba, cách chậu gỗ đỉnh đầu rất xa. Có người theo quán tính lại muốn cười, thế nhưng phần lớn người lại lần căng thẳng nhìn theo cung tên. Lúc nãy, vô luận Khương Tú Nhuận bắn như nào, tầm bắn đến, liền đả thương sứ giả. Nhưng là bây giờ, biết làm sao sau khi điều chỉnh cung xong, tầm bắn lập tức biến xa, mà độ chính xác lại rất tốt – cái này liền mang ý nghĩa tiểu Khương công tử rất có thể ngộ thương Nam Di sứ giả, rước lấy hai nước phân tranh. Bì Lợi Ba hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm ấy, mặt biến sắc, muốn rời khỏi bia ngắm.


      Thế nhưng vừa mới động liền phát , mũi tên kia vậy mà đem phía cổ áo bên phải của mình, lâm vào ót dựa vào mặt bia. Đúng lúc này, mũi tên thứ hai mang theo tiếng xé gió bay tới,… lần này xuất tại bên trái Bì Lợi Ba, cổ áo bên trái cũng bị gim sâu vào.


      Tần Chiếu biết hậu quả nếu tiểu Khương công tử bắn trúng người, trong lòng thầm mắng nữ nhân này biết trời cao đất rộng, nhanh mấy bước, muốn ngăn trở Khương Hòa Nhuận. Nhưng ngay lúc đám người kịp phản ứng, liên tiếp 5 đoản tiễn bắn ra, tầng tầng lướt qua mặt Bì Lợi Ba. Khương Tú Nhuận bắn xong, cũng cần Tần Chiếu ngăn cản, từ từ buông tiểu cung xuống, thở dài lắc đầu : “Tại hạ xạ nghệ tinh, bêu xấu rồi.”


      Lại nhìn những mũi tên kia, có mũi nào bắn trúng chậu gỗ, lại chi chít đâm xuyên qua quần áo sứ giả kia, đem gim lại bia thoát được. Mà cũng coi là kẻ trải qua nhiều sóng gió, sứ giả Nam Di kia lại bởi vì cái tiểu tử mới mười mấy tuổi dọa cho đũng quần cũng ẩm ướt.
      minhminhanhngoc, Cá bơi ngửa, 101213 others thích bài này.

    3. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Hẹn mọi người thứ 2 nhé.
      levuong thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Mài hả bưởi? Còn dám cười khương công tử nữa k?
      tần chiếu, đề nghị đừng nhớ thương tiểu khương nữa!!!
      Bảo Vy197 thích bài này.

    5. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 19:

      Edit : Bảo Vy 197


      Tuy chưa có mũi tên nào bắn tới chậu gỗ, nhưng cái kỹ năng bắn cung ép người dính vào bia bắn mà cọng tóc rơi xuống khiến người kinh ngạc cảm thán thôi.
      Vừa nãy đám người còn hùa nhau cười đùa ngay tức khắc yên tĩnh lại, lần lượt lướt mắt mà nhìn chăm chăm vào thiếu niên kia.
      Hôm nay Khương Tú Nhuận mặc bộ nho bào dài màu bạch nguyệt thiết kế có ống tay rộng, vì còn mượn y phục của ca ca để mặc nữa mà là đặt may theo số đo, nên thấy vòng eo nhắn, phần lưng thẳng tắp.
      Lúc này thiếu niên tay cầm tiểu cung, tay áo rộng rũ, nhìn qua vô cùng tiêu sái, chỉ khiến lòng người thầm nghĩ: Cũng chẳng trách sao lại cuồng vọng như vậy!
      Sứ giả phương Nam chật vật hết sức, nhờ trợ giúp của tùy tùng gỡ mấy mũi tên khỏi bia bắn, cặp mắt nhìn sang chỗ TIểu Khương công tử bùng lên lửa giận.
      Khương Tú Nhuận chỉ làm như hiểu sao nhìn, còn vẫy vẫy cung ở trong tay :”Mới nãy bắn chuẩn cho lắm, nếu đại nhân nhàn nhã chúng ta lại thử thêm lần nữa.”
      tại Bì Lợi Ba có ý muốn mắng chửi mười tám đời nhà tiểu tử kia, làm sao được khi bị ướt như vậy, nếu la mắng nữa, khó tránh được việc làm người nhìn thấy đũng quần của mình, nên chỉ có thể vội vàng kêu người hầu đưa áo choàng tới, bọc người lại kỹ, rồi khép chân từng bước rời .
      Lưu Bội cũng xem đến nỗi trong lòng run rấy, Lương Quốc liền kề với Ba Quốc, trong lòng đây nghĩ là: May là tên Khương Hòa Nhuận này bị thất sủng, nếu nhân vật cỡ này mà tương lai hồi quốc thừa kế vương vị, việc đối với Lương Quốc mà , là có họa lớn!
      Nghĩ như vậy, giây phút đó ánh mắt hấn nhìn Khương Hòa Nhuận trở nên tối tăm phức tạp.
      Mà Tần Chiếu cũng có chút trầm lặng, hề đoán được nữ tử lại dùng thứ đồ chơi của trẻ con tới mức hoàn hảo đến vậy, rất đáng để xưng là xuất quỷ nhập thần.
      Nữ tử này có thể phải là kẻ chỉ có trơ tráo và kén ăn, là cũng có chút bản lĩnh.....
      Lại nhìn qua “thiếu niên” thân bạch y kia, ánh mắt của càng thêm nóng nồng nhiệt.

      Khương Tú Nhuận đưa tiểu cung cho Thiển Nhi, rồi sửa sang lại tay áo của mình, cung kính đứng bên cạnh Thái Tử chờ Thái Tử điện hạ phân phó.
      Phượng Ly Ngô lại có chỉ đến xem vị thiếu phó kia vừa mới thể tài năng như thế nào mà chỉ nhàn nhạt :”Nếu chọn xong cung thôi.”
      Khương Tú Nhuận đói bụng nửa ngày rồi, chờ câu này, chỉ bực là được nhanh chóng hồi phủ để kịp dùng cơm.
      Thế là liền theo Thái Tử ra khỏi xạ quán.
      Lưu Bội đợi rất lâu, lại được mấy chuyện quan trọng với Thái Tử, trong lòng gấp gáp, chỉ có thể bước nhanh vài bước chặn đường của Phượng Ly Ngô, :”Tại hạ có chút chuyện quan trọng muốn với điện hạ, điện hạ có thể cho thần chút thời gian để gặp mặt được ?”
      Phượng Ly Ngô hề dừng bước, ngữ khí lạnh nhạt:”Chờ sau khi Lương Quốc trao trả toàn bộ số vàng thiếu, với quân lại bàn tiếp.”
      xong thèm quan tâm đến lời sau của Lưu Bội, mà sải chân bước lên xe ngựa.
      Chỉ là lúc ra khỏi xạ quán, từ chiếc xe ngựa chỉ có đúng vị khách kiều bước xuống, chính là chất nữ Yến Quốc Tào Khê.
      Vì nàng có được sủng ái của hoàng hậu Đại Tề, mọi chi tiêu ăn uống đều tương tự với công chúa trong cung, dĩ nhiên cũng có thể tham gia hội săn đông vào mấy ngày sắp tới.
      Tuy ở nước khác, toàn bộ chi tiêu về ăn mặc chưa bao giờ bị xử tệ, nhưng Tào Khê lại cảm thấy lần này tới là phải gả cho Thái Tử, nhưng biểu ca lại luôn bận chính , cũng chưa từng rảnh rỗi để làm quen với nàng, mà ý tứ của hoàng hậu lại là lần này chất nữ của các nước tới để thắt chặt hữu nghĩ giữa các nước rất nhiều, sau cùng người nào làm Thái Tử Phi, còn phải xem ý của Phượng Ly Ngô.
      Tào Khê hiểu mấy lời chỉ bảo của hoàng di mẫu, rồi nghĩ tới ánh mắt rình mồi của loại hồ ly mê hoặc Điền Oánh, trong lòng tự nhiên tức tối.
      Hôm nay cũng là tìm cơ hội tới để gặp biểu ca, rảnh rỗi trò chuyện nhiều chút, cũng muốn nhờ Thái Tử lựa chọn cung và tiễn tiện lợi cho nàng, tới lúc hội săn đông diễn ra được dịp khoe khoang, tự nhiên kéo cao hơn bậc so với cái loại người như Điền Oánh kia.
      Đáng tiếc, bây giờ trong lòng Phượng Ly Ngô dồn nén cơn giận, sau khi thấy nữ tử này thi lễ với mình, gương mặt phiếm hồng, vẻ nữ tính e ấp muốn rồi lại thôi, có tâm tình để đối phó, chỉ gật với nàng rồi nhấc chân bước lên xe ngựa. Chỉ để lại Tào Khê đứng ngượng ngùng ở chỗ cũ, chỉ căng chặt cằm, cảm thấy biểu ca vô tình. Lúc này, Lưu Bội lại cười mỉm, rồi chỉ dẫn cho công chúa Tào Khê vào trong lựa chọn......
      Lại về Hoàng Thái Tử điện hạ, sau khi ngồi vào xe ngựa của mình, liền phất tay gọi Khương Tú Nhuận cũng lên xe .
      Hôm nay Khương Tú Nhuận cũng coi là có thể nhìn ra thay đổi rất về biểu cảm của Phượng Ly Ngô, lòng biết cách xử trí cuồng vọng như ban nãy khiến cho vị Thái Tử vui trong lòng.
      Sau khi lên xe ngựa, nàng cung kính quỳ trước mặt của .
      Lúc này biểu cảm của Phượng Ly Ngô hoàn toàn u ám hơn, :”Vừa nãy ngươi khoe cái kỹ năng này, nhưng đủ qua được mức độ mê mẩn của ngươi?”
      Khương Tú Nhuận chắp tay giơ qua đỉnh đầu, làm thành hình dạng khiêm tốn, : “Nếu là thần mà chưa từng quá mê mẩn, tuy chỉ là chân nhân trình ra vài kỹ năng cỏn con, nhưng chính là trình ra quốc lực, mà đến việc làm nước Nam kính sợ là quá đủ!”
      Phượng Ly Ngô nhướng mày, nhàn nhạt : “Nước Nam khinh ta vài năm nay, lúc phụ vương còn trẻ và khỏe mạnh, có vài lần muốn mang binh thảo phạt nước Nam nhưng lại nghi ngại nhiều điều rồi thể nào xuất binh, ngươi có thể hiểu vừa nãy nếu thủ hạ dạy bảo đàng hoàng, hai nước trở mặt với nhau, có ngũ mã phanh thây ngươi ra cũng đủ để trút giận nữa là!”
      Nếu như đổi lại là người khác, nghe xong mấy lời này kinh hãi mà cúi đầu xin tha.
      Nhưng Khương Tú Nhuận lại hết sức bình tĩnh, tuy ở kiếp trước trong mấy năm đầu nàng ở cán y cục nên hiểu lắm về tình hình chịnh trị lúc bấy giờ, nhưng sau khi bị Tần Chiếu bắt ép rồi thu vào làm ngoại thất lại nghe tự hào khoe biết bao nhiêu lần về những vết sẹo người, rồi theo đó nghe kể về đủ các tích của phò tá Hoàng Thái Tử cùng kết giao đồng minh với nước Nam gặp nạn.
      Vì vậy nàng cân nhắc kỹ kế hoạch rồi : “Nếu như đổi lại là sứ thần khác, cho thần thêm trăm lá gan, thần cũng dám khoe khoang, nhưng tên Bì Lợi Ba này......Nếu như thể trở về nước Nam, chỉ sợ vị vua nước Nam mới kế vị có thể rớt nước mắt và đội ơn điện hạ người đấy ạ.”
      Phượng Ly Ngô nhấc chân mày, cái cổ tay đan vào để ở đầu theo bản năng mang đến mảng trắng ngọc ngà, thực khiến người run rẩy, nên vào lúc đó cánh tay chụp lấy cổ tay của và đột nhiên kéo Tiểu Khương công tử đến kế bên rồi lạnh giọng hỏi: “Lại còn hồ ngôn loạn ngữ, có vẻ như ngươi cảm thấy là nỡ giết ngươi sao?”

      Khương Tú Nhuận bị đột nhiên kéo lên nên giật nảy mình, vội vàng cứng người lại, : “Thần dám bậy, tuy tên Bì Lợi Ba này là con trai của tướng quân nước Nam, nhưng theo ảnh truyền là huynh đệ cùng cha khác mẹ với vua nước Nam. Phong tục nước Nam giống với Trung Nguyên, cho dù là nhi tử sinh riêng cũng có thể kế thừa vương vị.....Tân vương kia nếu kiêng kị người huynh đệ khác họ này, việc gì phải phái người tính tình kiêu căng lớn
      lối như vậy sứ chứ?”
      đến đây, nàng vội vàng trích dẫn ràng cho bản thân, rồi tiếp: “Vừa nãy Bì Lợi Ba bị bắn dính vào bia bắn, mấy kẻ làm tùy tùng của , vốn phải lộ ra vẻ mặt lo lắng mà hấp tấp chạy ra chặn cho . Nhưng theo thần quan sát mấy kẻ kia, trừ kẻ tôi tớ bên người cứ lo lắng thôi, những kẻ còn lại biểu cảm bình tĩnh, thậm chí có vẻ mặt mừng thầm..... rất bất thường.....!”
      Phượng Ly Ngô nghe xong mấy lời này mới từ từ thả lỏng cổ tay nắm chặt của nàng, nghĩ chút rồi : “Theo ngươi vua nước Nam là muốn mượn đao giết người sao? Vậy ngươi làm sao có thể dám khẳng định nước Nam và Tề triều thể lấy ngươi lầm cớ mà khởi lên chiến tranh chứ?”
      Nghe hỏi như vậy, Khương Tú Nhuận vội vã đáp: “Vạn Tuế tấn công nước Nam mấy lần thành, theo thần suy đoán, phải là sợ binh lực hùng mạnh của nước Nam, mà thực ra nước đó là nơi hoang mạc, từng bộ lạc hỗn tạp sống chung, nơi đó chính hỗn loạn, thêm nữa đầm lầy chướng khí ở khắp nơi, cứ cho là hao tổn binh lực để tấn công cũng khó mà trị vì được. khi như vậy, chi bằng làm bạn với vua nước Nam rồi theo đó kết giao đồng minh, giải quyết những khó khăn ở vùng phía Nam mới có thể rũ bỏ ý định làm đại nghiệp của kẻ khác.....”
      Lúc vừa rồi Khương Tú Nhuận thể tài năng ở xạ quán, Phượng Ly Ngô vẫn có lộ ra biểu cảm kinh ngạc nào. Nhưng mấy lời của thiếu niên trong lúc này, ra đúng suy nghĩ trong lòng , thực là vượt xa dự liệu của .
      Nhưng lại hề ngoài dự đoán của Khương Tú Nhuận về tâm ý của Phượng Ly Ngô. Mấy chuyện này đều là trong kiếp trước, Tần Chiếu quay về sau khi giao quốc thư cho nước Nam, ra tình trong vương thất ở nước Nam, còn Hoàng Thái Tử liên tiếp khuyên ngăn Vạn Tuế về lý do được tấn công nước Nam.
      Lúc đó tuy Khương Tú Nhuận hiểu chính cho lắm, lại cảm thấy sách lược của Phượng Ly Ngô lần này rất đúng, đáng tiếc lúc đó Vạn Tuế Gia của Đại Tề quá bảo thủ, thừa dịp nhi tử của mình bị thương nặng ở hội săn đông, thẳng ra người hành thích là sứ thần nước Nam, lại càng cho đó là lý do đưa binh thảo phạt nước Nam.
      Chỉ là sau đó chiến tranh kéo dài liên miên gây tổn hại ít đến Tề triều, càng làm cho Lương Quốc có thêm cơ hội mở rộng quốc lực, có thể đứng ngang hàng với Đại Tề.

      Chờ tới lúc thương thế của Thái Tử tốt hơn để ra mặt thu dọn tàn cục, tuy kịp thời hòa đàm với nước Nam, lại mất ít điều kiện có lợi.
      Tuy Khương Tú Nhuận bây giờ ra xong chuyện hai năm sau cho Thái Tử.
      Hầu hạ vị Thái Tử này, lâu lâu phải biểu ra bản thân có tích trữ thêm ở trong bụng. Lần này lời cần chiến tranh với nước Nam, ra tâm khảm của Hoàng Thái Tử.
      Thế là cuồng vọng tự mình hành động loạn xạ như vậy ở xạ quán ,sau khi trở về phủ Thái Tử, Phượng Ly Ngô còn tự mình phân phó quản làm thêm món ăn cho Tiểu Khương công tử, đền bù cho việc chịu thiệt vì được ăn bữa sáng.
      Hơn nữa lúc dùng cơm, Thái Tử cũng thêm lời đến việc ngũ xa phanh thây Tiểu Khương công tử, mà thần sắc thanh thản mà muốn giới thiệu cho nàng các phần ngon nhất của món ăn, nhưng tự mình đối đãi hiền tài là gắp bong bóng cá béo bở vào chén của Khương Tú Nhuận.
      Khương Tú Nhuận tự nhiên biểu sợ hãi miếng bong bóng cá, mà trong lòng thầm nghĩ ăn như vầy mà biết mùi vị đau khổ của ngày mai cũng coi như sắp tới rồi.
      Chờ sau khi Thái Tử bị thương nặng ở sân bắn, mỗi ngày chỉ có thể hầu hạ thuốc đắng cháo loãng, lại cần nàng cùng ngồi ăn cùng như vầy nữa.
      Nghĩ như vậy, ước gì có thể lập tức tới hội săn đông, đổi lại Thái Tử ốm yếu quanh năm, rồi cứ như vậy vui vẻ thuận hòa.
      Sau khi ăn xong, Khương Tú Nhuận thở phào hơi rồi quay về phòng mình, nằm giường duỗi người ra, lười biếng muốn ngủ ngay, lại thoáng nhìn thấy Thiển Nhi lẳng lặng chuyển nước nóng vào phòng trong.
      Nàng chui vào trong chăn, hỏi: “Thiển Nhi, ngươi đây là làm gì vậy?”
      Hai tay Thiển Nhi xách thùng nước lớn: “Hòa nước ấm cho công tử tắm gội.”
      Khương Tú Nhuận đột nhiên nâng mắt : “ hề phân phó, vì sao lại tự làm?”
      Buồn cười! Bây giờ ở phủ Thái Tử nàng nào dám tùy ý tắm gội chứ? Hơn nữa nếu nàng tắm gội, nhất định Thiển Nhi muốn ở gần hần hạ, thế chẳng phải là muốn tìm ra sơ hở của mình sao?
      Thiển Nhi kia quả nhiên cũng làm theo chủ tử của nàng, tự mình quyết định nhiều thứ nha! Chỉ xách nước xong xuôi, mới quỳ trước giường của Khương Tú Nhuận, : “Thỉnh công tử cần tránh né nô tì. Mấy ngày trước, trong đêm lúc công tử ngủ có đè lên chăn, lúc nô tì kéo chăn lại cho công tử nhìn thấy vải cuốn ngực......hơi bị dơ, lại tắm rửa thay , giặt ra được màu cũ đâu ạ.”
      Khương Tú Nhuận nghe mấy lời này, giật nảy mình, bất giác đóng chặt khe hở trước ngực, thầm nghĩ: mình ngủ như chết, Thiển Nhi vào lúc nào đều hay!
      Mà Thiển Nhi kia lại trang nghiêm quỳ mà : “Xin công tử yên tâm, nếu như nô tì dám vớ vẩn trước mặt kẻ khác, chắc chắn chịu sét đánh.”
      Last edited by a moderator: 5/6/19
      minhminhanhngoc, Cá bơi ngửa, 101211 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :