1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bất lương quân hôn - Quyển 2

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 3 – Q2: Lãng mạn đầy phòng

      Tác giả: Tinh Nhị

      Edit: Mẹ Mìn

      Mễ Kiều phục, hung hăng cắn cái lên phía sau lưng rộng lớn của .

      Trầm Nghê Trần dừng bước, cánh tay đột nhiên buộc chặc.

      " tại, đây là cách xả giận?"

      Trong lời có trách cứ, thấm đầy sủng nịch cùng tha thứ. Khách quan mà nhìn, lúc này Mễ Kiều càng giống như cố tình gây .

      ủy khuất rớt nước mắt đến.

      "Trầm Nghê Trần, đừng đối sử với tôi như vậy được , tôi van , còn như vậy, tôi điên mất, nhất định điên mất đấy."

      Mễ Kiều ủy ủy khuất khuất nói, thanh thê lương mà khàn khàn, như vậy lại làm đau lòng.

      "Cùng chụp ảnh cưới lần, như vậy khổ sở cho em sao?"

      nhàng buông , đưa tay giúp chà lau nước mắt gương mặt.

      Nhân viên đứng đó có chút há hốc mồm. Sao, bọn họ phải là thương lượng tốt mới đến ư, rốt cuộc có muốn chụp ảnh cưới nữa ?

      Thợ trang điểm chú ý, nâng cằm lên có chút suy nghĩ, bỗng nhiên hai mắt mở lớn ngạc nhiên.

      "Ah! Ông trời...ơ...i, đây phải, đây phải siêu sao quốc tế Shin E sao? !"

      Vì Mễ Kiều mực dùng cách trang điểm đậm cùng nhiều đồ trang sức xuất trước mặt công chúng, còn chưa bao giờ để mặt mộc như vậy xuất qua. Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy cùng đại minh tinh kia có chút giống, lại cũng có đem Mễ Kiều cùng shin E liên tưởng đến cùng chỗ qua.

      Nhờ nhắc nhở của thợ trang điểm như vậy, mọi người mới mở to hai mắt tinh tế nhìn. trước mắt rất tinh khiết, rất đẹp, tựa hồ hơn nữa chút gì đó, tựu cùng shin E hoàn toàn giống nhau.

      Trầm Nghê Trần có chút ghé mắt, nhàn nhạt nhìn lướt qua chung quanh mọi người, cười yếu ớt: "Trước khi cũng có người qua, vợ tôi cùng minh tinh kia rất giống nhau."

      Lời vừa ra, mọi người giải thích, dò xét ánh mắt, nhưng như cũ cách nào dịch chuyển khỏi khuôn mặt Mễ Kiều.

      "Ah, ông trời...ơ...i, cái này hoàn toàn có thể tham gia chương trình gương mặt thân quen được đó!"

      "Đúng đấy, xinh đẹp!"

      Mễ Kiều bỗng nhiên hướng về phía Trầm Nghê Trần cười tiếng, dáng tươi cười thanh nhã giống như thu cúc, như những sợi tơ, từng khúc tương tư, bất đắc dĩ, tất cả đều bao hàm thê lương tuyệt mỹ trong nụ cười của .

      Tâm Trầm Nghê Trần như là bị cái gì hung hăng đụng phát, thêm gì nữa, rất yên tĩnh cầm bàn tay bé của Mễ Kiều dắt ra ngoài.

      thắng.

      Trầm Nghê Trần cuối cùng vẫn đành lòng bức bách . hiểu được trong nội tâm khó có thể vượt qua điểm mấu chốt. Nhưng mà, hai năm qua cách nào gần nhau cả ngày lẫn đêm, lại bị đủ loại chuyện xấu về Mễ Kiều đập vào mặt. Lòng của , có còn giống như năm đó, tinh khiết mà rực rỡ?

      đơn ra khỏi tiệm áo cưới, Mễ Kiều để lại dấu vết rút bàn tay về.

      "Cậu , cứ như vậy . Hai năm trước, trong thư, tôi phải cậu nên sống tốt đấy sao?"

      Bức tường phòng bị trong lòng sắp bị trêu chọc của mà sụp đổ. Cứ như vậy , chuyện cũ theo gió, phiêu tán như khói bụi bay hết, chấp nhận rồi.

      Thế nhưng mà Trầm Nghê Trần lại chưa bao giờ chấp nhận.

      bình tĩnh nhìn , khuôn mặt nhắn này làm ngày đêm mong nhớ, như vậy càng làm cho dứt bỏ được.

      cũng biết, mỗi năm tháng nào đó, ngày nào đó, khi báo chí đưa tin quay phim ở đâu, lập tức bỏ hết mọi việc, trực tiếp bay , chỉ vì chặn đứng . Nhưng mà, khi đuổi tới, sớm dời .

      cũng biết, trong hai năm này, có lần, gần như được gặp , chỉ cách nhau bức tường. Khi đó ở ngước ngoài, dùng tiếng là Fans hâm mộ của , muốn xin chữ ký, lại bị bảo an vô tình cho vào gặp.

      Tục ngữ : rồng ra khỏi hang chả khác gì rắn rết. Mặc dù tại Trung Quốc là người có địa vị, nhưng mà ở Châu Âu, đến thể chế quốc gia giống nhau, họ cũng cần biết là ai, ai nể hết.

      chưa bao giờ buông tha cho việc tìm kiếm . Nhưng lại chưa bao giờ để biết được.

      Trong nội tâm nổi lên tia đắng chát.

      " chỉ muốn chụp ảnh với em làm kỷ niệm mà thôi. Chúng ta từng kết hôn, lại còn tấm hình kết hôn nào hết."

      Trầm Nghê Trần nhàn nhạt xong, nhàn nhạt cười, trong mắt đơn cùng tịch liêu lên rất ràng.

      Tâm Mễ Kiều dao động, hoảng loạn trong lòng, lại lần nữa lắc lư bất định.

      Chuông điện thoại di động vang lên. Mễ Kiều lấy ra, là Lam Phỉ Phỉ gọi tới.

      "Alo, Phỉ Phỉ, thế nào rồi?"

      "Giày vò chết tôi rồi, cuối cùng cũng điều tra ra. Nguyên nhân là có người nặc danh gọi điện thoại đến tất cả tạp chí lớn đấy, cho nên bọn họ mới có thể đến đó chờ !"

      Có người thông báo? có khả năng, chuyện nghiêm mật như vậy, công ty quản lý cùng nhà tài trợ, còn có công ty quảng cáo đều khó có khả năng mạo hiểm, bị hủy hợp đồng ngay. Lần này huyên náo xôn xao, nếu ngày mai mà lại bị báo chí đưa tin, bị mẹ biết, Mễ Kiều được rồi.

      " cũng lạ nha, ai lại biết hôm nay tôi gặp bên quảng cáo, lại ăn no rỗi việc báo tin cho giới truyền thông chứ?"

      Mễ Kiều tự hướng điện thoại thào , ánh mắt bỗng nhiên lưu chuyển đến người đàn ông trước mắt.

      "Phỉ Phỉ, tôi có chút chuyện, tối nay gọi lại cho ."

      xong, Mễ Kiều cúp điện thoại, ánh mắt giết người hung hăng hướng Trầm Nghê Trần.

      "Trầm Nghê Trần, là làm? !"

      Người đàn ông đưa lưng về phía mặt trời, dáng người bỗng nhiên bị làm cho cao lớn hơn rất nhiều. có chút suy nghĩ, tiếp theo xinh đẹp cười cười.

      "Kiều Kiều, em kém hơn trước rồi, dùng chỉ số thông minh của em, còn tưởng rằng, em sớm nghĩ tới rồi chứ."

      "? ! Vì cái gì phải đối với tôi như vậy!"

      Trầm Nghê Trần thu lại nụ cười, sâu sắc nhìn con sư tử cái tức sùi bọt mép, trong mắt gợn sóng nhưng đầy thâm ý đen tối.

      tại sao cả, chỉ là muốn giữ em lại, muốn lại để em trốn mất!

      nhiều lần ra nước ngoài để tìm , cũng gặp rất nhiều khó khăn cùng trở ngại. muốn giữ lại đây, giữ bên từng giây từng phút!

      để như trước đây. Hai năm rồi, tuổi trẻ của cũng còn mấy, vẻ đẹp của cũng mất dần theo thời gian. muốn bọn họ lại xa cách nữa!

      "Vì cái gì, ?"

      Trong mắt Mễ Kiều chứa đầy nước mắt, trong hai năm ai cũng nhìn thấy sáng chói, nhưng mà, ai biết được, sau lưng có bao nhiêu gian khổ?

      Ai oán nhìn qua , đến tận cùng, bỗng nhiên lại hận đến cực hạn.

      thể , tại sao buông tay?

      Mà người đàn ông trước mắt, lại như nghe thấy được tiếng lòng của , mặt biểu tình, giọng điệu lại dị thường kiên định.

      "Bởi vì, I love you!"
      Hale205, Xuxu2109, Hoa Hồ Ly3 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Trời ạ sao mà đau thương thế

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 4.1 – Q2

      Tác giả: Tinh Nhị
      Edit: Mẹ Mìn

      Phảng phất toàn bộ thế giới đều như yên tĩnh trở lại.

      , .

      Thế nhưng, thế giới này, hết lần này tới lần khác có loại người, dù nhau sâu đậm đến mấy, nhưng cách nào được ở bên nhau.

      Ví dụ như bọn họ.

      Mễ Kiều đưa tay lên, hung hăng lau hai hàng nước mắt, lập tức vô vị cười cười.

      "Đừng làm rộn, cái này tuyệt buồn cười!"

      Trầm Nghê Trần thở dài, trái phải nhìn quanh phen. Phố xá phồn hoa, người người qua lại, ngựa xe như nước, có ai để ý đến câu chuyện của hai người. Giưã gian hỗn độn, Trầm Nghê Trần cùng Mễ Kiều, bất quá chỉ là hai con người bé , lẳng lặng dây dưa.

      từng, vẻ mặt quật cường cuả nha đầu ngốc, giờ nơi nào?

      dùng ánh mắt mê ly nhìn Mễ Kiều như muốn xem thấu. Nhưng mà, trong ánh mắt Mễ Kiều có rất nhiều cảm xúc giao thoa cuồn cuộn làm hiểu, quả thực làm khó hiểu.

      trung, chẳng biết lúc nào nổi lên từng cơn gió , cuốn theo bụi cát liên tục luẩn quẩn, giống như tình của người nào đó.

      Giằng co, xấu hổ giằng co, ai ra trước, cái gì?

      Ngẩng đầu nhìn sắc trời tối tăm mờ mịt, có người nào có đáp án.

      Mà thôi, cuối cùng cũng muốn làm khó .

      "Lên xe , em bây giờ hào quang sáng chói, thích hợp đưa em dạo. Chúng ta vẫn nên về nhà hơn, em muốn ăn gì, làm cho em ăn."

      Nghe được Trầm Nghê Trần về nhà, Mễ Kiều trong lòng rung động.

      Câu này,nhiều lần ở nước Mỹ, cũng là thường xuyên như vậy cùng bảo bối.

      Giống như khi đưa bọn chơi, cũng thương nói: Bảo bối về nhà thôi, mẹ nấu cơm ngon cho các con ăn!

      Tâm niệm vừa động, Mễ Kiều lại nghĩ đến bọn rồi.

      Làm mẹ chính là như vậy. Chẳng phân biệt được thời gian, chẳng phân biệt được địa điểm, lúc nào cũng nhớ tới con của mình.

      Ánh nắng mặt trời lười biếng chiếu lên người Mễ Kiều, lộ ra vẻ mặt thất thần của làm giật mình lập tức. Sao lại đẹp và tinh khiết như vậy.

      Trầm Nghê Trần có chút vui, trong lòng cảm thấy khủng hoảng. Bộ dạng này của phải là nghĩ đến ai đấy chứ?

      " thôi!"

      Bá đạo kéo cánh tay của , như kéo bao tải, đem Mễ Kiều kéo lên xe. Tựa hồ, đối với phương thức ở chung này cùng Mễ Kiều thành nghiện.

      Bọn bên nhau lần thứ nhất, lúc đó chẳng phải là cường chiếm sao?

      Trở lại nhà, Mễ Kiều ngồi ở ghế sa lon xem tivi. Đã đến nơi này, vậy yên ổn mà ở thôi. tại mấu chốt là phải tìm được hành lý của mình .

      " đói, cái kia, cậu , cậu nấu cơm ."

      Trầm Nghê Trần xa xa lườm , nhàn nhạt lên tiếng: "Ừ."

      Mười phút đồng hồ trôi qua, hai mười phút đồng hồ trôi qua, nửa giờ qua.

      vẫn như cũ, ngồi im ghế sa lon nhúc nhích, làm cho Mễ Kiều khó có cơ hội ra tay tìm đồ giờ lại càng khó hơn.

      Đôi mắt dễ thương nhiễm lên tầng giận tái.

      "Cậu !"

      Người đàn ông trước mắt như vừa bừng tỉnh trong mộng ra, nghiêng mặt qua, vẻ mặt như người vô tội nhìn xem .

      "Làm sao vậy?"

      " nấu cơm, tôi đói bụng!"

      Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên.

      Trầm Nghê Trần cười tiếng, khuynh quốc khuynh thành. Đứng dậy nhìn đồng hồ, vừa như hữu ý vừa như vô ý nhìn Mễ Kiều trước mắt, lung linh sáng ngời. Tựa hồ càng thấy phiền phức, lại càng phải để nhìn thấy mình.

      "Tiên sinh xin chào, gọi giao hàng?"

      Mễ Kiều thể tưởng tượng nổi nhìn người thanh niên cầm đồ ăn giao cho Trầm Nghê Trần. Sau khi đó nhận lại phiếu giao hàng có chữ ký của , lễ phép xoay người rời .

      "! gọi giao hàng khi nào?"

      Sao lại nghe thấy gọi điện thoại nhỉ? Hơn nữa, ràng cả cái buổi chiều, bọn họ đều ở cùng nhau!

      Trầm Nghê Trần cũng có nhiều giải thích, mà ưu nhã xoay thân thể lại, đến bàn trà trước mắt Mễ Kiều, đem đồ ăn lấy ra, sau đó đem đôi đũa duy nhất đưa đến tay Mễ Kiều .

      Nhìn xem Mễ Kiều trong lòng tràn đầy vui mừng ăn từng miếng từng miếng, khóe miệng Trầm Nghê Trần lộ ra tia thoả mãn.

      "Ha ha, em ở lại Trung Quốc tốt, hai năm nay uống nhiều nước ngọt có ga của nước ngoài quả tốt, chỉ số thông minh xuống thấp mất rồi!"

      Mễ Kiều bới cơm liền dừng lại, quắc mắt trừng trừng nhìn .

      "Chẳng lẽ phải? Em biết tại điện thoại di động đều có thể lên mạng sao? mạng cũng có thể gọi đồ ăn mà!"

      Hung hăng trừng mắt liếc cái, Mễ Kiều tiếp tục ăn cơm.

      đói bụng, mới có nhiều khí lực cùng tranh giành những chuyện linh tinh. Nếu cảm thấy muốn đấu võ mồm, kệ thôi, dù sao cũng muốn tham dự!

      Một bữa ăn hoa lệ kiểu Trung Quốc, Mễ Kiều ăn rất là thống khoái.

      vuốt ve cái bụng tròn trịa tựa ở ghế sa lon, nhìn lại Trầm Nghê Trần bận rộn trước mắt, trong nội tâm hồi cảm thấy mỹ mãn.

      "Cậu , hành lý của tôi, cậu để đâu rồi hả? Tôi có tài liệu trọng yếu muốn xem, thể chậm trễ."

      Trầm Nghê Trần ngoảnh mặt làm ngơ, có bất kỳ phản ứng.

      Mễ Kiều có chút sốt ruột, lập tức tươi cười : "Cậu , điện thoại di động của tôi sắp hết pin rồi! Cậu cũng biết, tôi thể có điện thoại đấy, cục xạc để trong hành lý, cậu để hành lý ở đâu rồi hả?"

      ...

      Như thế trải qua, Mễ Kiều biến hóa đủ loại bịp bợm cùng Trầm Nghê Trần chuyện, tựu như rảnh để ý đến mấy câu hỏi của .

      Cuối cùng, Mễ Kiều rốt cục nổi giận.

      "Trầm Nghê Trần! nên quá phận! Tôi với nhiều lời như vậy, đến điều tối thiểu lễ phép cũng biết sao?"

      Lúc này đây, Trầm Nghê Trần cuối cùng cũng có phản ứng rồi.

      cười đùa tí tửng ngẩng đầu, xấu xa nhìn .

      "Sớm chút gọi tên phải tốt sao? Cậu cậu , có như vậy già à?"

      "!"

      Mễ Kiều yếu ớt kêu, trong lúc nhất thời cũng biết như thế nào phản bác.

      Ngọn đèn trong phòng chiếu sáng ngời mặt của bọn họ, đem nét mặt của bọn họ trong mắt đối phương.

      từng nhau đến khắc cốt ghi tâm, vậy mà hôm nay, sao ở chung lại bắt đầu được tự nhiên rồi?

      Trầm Nghê Trần đạm mạc trong tươi cười, nấp nhiều nỗi lòng chua xót cùng khổ sở.

      "Ngày mai đem hành lý đưa cho em, nhưng mà, hôm nay em phải đáp ứng việc."

      Mơ hồ dự cảm lành, Mễ Kiều e sợ hỏi:

      "Cái gì?"

      Giọng ôn nhu ấm áp trong lúc lơ đãng trượt vào trái tim Mễ Kiều, làm cho nhịn được thoáng hãi hùng khiếp vía.

      "Đêm nay, chúng ta cùng ngủ chỗ, ngủ ở giường lớn trong phòng !"

      Trong chốc lát, trong phòng mảnh yên lặng, giống như yên lặng trước cơn bão táp, tĩnh lặng đến dọa người.

      Quả nhiên, Mễ Kiều bỗng nhiên tức sùi bọt mép nhảy dựng lên, bộ dạng hai tay chống nạnh, chả biết phong thái thục nữ đâu mất rồi?

      "Trầm Nghê Trần, mơ cưng!"

      Trầm Nghê Trần vô vị cười cười: " chỉ là muốn với ngủ cùng em ở cái giường, có thể cam đoan, làm gì. Nhưng mà, như em , nếu em lấy được hành lý cùng túi xách, trong đó lại có nhiều đồ vật trọng yếu như vậy, đến lúc đó, nghĩ, em lại gặp phiền toái, đúng ?"

      Nhìn xem bộ dạng quang minh lỗi lạc, Mễ Kiều lòng giãy dụa lại có chút do dự.

      Nếu như có hành lý cùng túi xách, chẳng khác nào có tiền, CMND, thẻ ngân hàng, hộ chiếu, vân vân và vân vân. đống lớn đồ vật trọng yếu.

      Nuốt ngụm nước bọt, giảo hoạt cười cười.

      "Tôi, cái kia, hôm nay vừa vặn dì cả đến. Ngủ cùng chỗ, chỉ cần sợ tôi làm bẩn ga giường ..., tôi có ý kiến gì đâu."

      "Ha ha a, có sao."

      Trầm Nghê Trần tâm tình tựa hồ trở nên đặc biệt tốt. Tiếp theo phi thường chân chó hướng về phía Mễ Kiều cười cười, ôm lấy giở giọng nịnh nọt: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta về phòng ngủ thôi!"

      xong, còn làm động tác mời .

      Khóe miệng Mễ Kiều cực kỳ gian nan run rẩy vài cái, cắn răng. là khó có thể tưởng tượng, người đàn ông trầm ổn đứng đắn, mới hai năm gặp, như thế nào da mặt trở nên dầy như vậy rồi?

      Thở dài cái, được rồi, cái đầu của Mễ Kiều rủ xuống, vì hành lý của mình, thôi.

      Cuối cùng, còn có dũng khí cứ như vậy cùng ngủ.

      từng như thế nào thân mật qua, cuối cùng là từng.

      Bàn máy tính màu cà phê, Mễ Kiều nằm sấp ở phía , ngón tay ngừng mà click con chuột cùng bàn phím. Tuy nhiên màn hình lập loè cái gì, nhưng thoạt nhìn, bận rộn.

      Mà Trầm Nghê Trần lại rất lười biếng từ trong phòng tắm ra, cầm trong tay qua chiếc khăn thoải mái mà lau tóc. Áo tắm buộc dây lưng, cứ như vậy để mở lồng ngực, lộ ra mảng lớn làn da màu mật ong da, màu vàng ấm áp của ngọn đèn giọi xuống, càng lộ ra sáng bóng mê người.

      Mễ Kiều ghé mắt nhìn lên, hung hăng nuốt từng ngụm nước miếng.

      Ặc, bán thịt ah!

      Tranh thủ thời gian, thu hồi ánh mắt, lần nữa quay lại với cái máy vi tính.

      *Đùng đùng….* loạt thanh do có lực mạnh đập lên bàn phím gây ra. Cũng biết Mễ Kiều đập cái gì.

      "Ách, cậu , nếu mệt rồi, vậy cứ ngủ trước , tôi còn có chút việc, phải lúc nữa mới xong."

      Trầm Nghê Trần khách khí vén chăn lên, nằm vào.

      Trong tay cầm quyển tiểu thuyết của tác giả Trương Ái Linh, có vẻ như hăng hái đọc.

      Mễ Kiều ghé mắt, chỉ cảm thấy quyển sách kia nhìn rất là quen mắt, nghĩ lại, quyển sách này phải lúc xuống phi cơ còn cầm sao?

      Hừ! Nhất định là lúc giấu hành lý cùng túi xách của nhìn thấy, nên cầm luôn đây mà!

      "Em đánh chữ hay là làm cái khác đấy?"

      Giọng trầm thấp vang lên, Trầm Nghê Trần tựa hồ rất là nghi hoặc, vẻ mặt thiên chân vô tà (*ngây thơ như cún) nhìn xem Mễ Kiều, khiến cho Mễ Kiều có chút bí bách.

      "Tôi, tôi lên mạng, chuyện phiếm với người đại diện, còn có Fans hâm mộ nữa, tôi phải trả lời họ !"

      Cố gắng sao cho như . Mễ Kiều rất sợ hãi, sợ Trầm Nghê Trần gọi tranh thủ thời gian lên giường ngủ.

      Lần này, hai đầu lông mày Trầm Nghê Trần uốn nếp càng sâu rồi.

      "Thế nhưng mà, em làm như thế nào vào mạng được đây? Lúc tắm, tiện tay rút dây cắm ra rồi."

      Đầu Mễ Kiều lập tức xuất ba vạch đen.

      giây sau, phòng ngủ yên tĩnh liền thay đổi.

      Chiếc dép trong tay Mễ Kiều đường bay .

      "Trầm Nghê Trần, chết !"

      Trầm Nghê Trần né tránh, trả lại cho cái gối đầu.

      "Làm gì vậy, em nghĩ muốn thủ tiết?"

      Mễ Kiều ôm lấy gối đầu, ném trả lại cho .

      "Trầm Nghê Trần, láo tôi đánh chết ngươi!"

      Trầm Nghê Trần ha ha cười, cởi áo ngủ ném cho .

      "Có bản lĩnh em tới đây! Chúng ta giường phân cao thấp!"

      Áo ngủ rộng thùng thình bị ném về phía Mễ Kiều, vừa vặn trùm lên đầu Mễ Kiều, nhìn thoáng qua rất giống khăn hồng trùm đầu tân nương thời cổ đại.

      Mễ kiều yếu ớt đứng nguyên chỗ, nhìn chằm chằm vào người đắp chăn giường, chiếc chăn chỉ che nửa thân người, lộ ra nửa thân trần trụi. Khóe miệng co rút cái.

      "Trầm Nghê Trần! phát điên gì chứ!"

      Nhìn tiểu nha đầu trước mắt tức sùi bọt mép, càng ngày càng có chút giống Mễ Kiều sợ trời sợ đất lúc trước rồi. Trầm Nghê Trần khóe miệng khẽ cong, trong lòng khẽ cười.

      "Phát điên? Em biết cái gì mới gọi là phát điên sao?"

      xong, làm như kỳ trân dị bảo đời, từ từ vén chăn lên, lộ ra nguyên vẹn thân thể nam tính thành thục.

      Hai mắt Mễ Kiều lập tức mở lớn, dám tin nhìn chằm chằm màn biểu diễn biến thái của Trầm Nghê Trần. Qua lúc, đột nhiên bừng tỉnh, hai tay bưng kín mắt của mình, xoay người sang chỗ khác, cả kinh kêu to.

      "Trầm Nghê Trần, …. biến thái! …. hỗn đãn!"

      "Ha ha a, náo loạn với em nữa."

      vừa kéo chăn lên, đắp kín mình, nằm xuống, khép lại sách để lên đầu giường, nhắm mắt.

      " mệt, ngủ trước, nhớ là em đáp ứng , đêm nay cùng ngủ chỗ đấy. Xong việc ngủ thôi."

      Hơi thở của Trầm Nghê Trần càng ngày càng thấp. Mễ Kiều bán tín bán nghi nghiêng đầu qua nhìn, phát , kéo chăn ngủ rồi. Lúc này mới thở dài hơi.

      Thế nhưng, nếu cùng ngủ, tại lại khỏa thân, dưới tình huống này mà ngủ cùng chỗ ..., cũng quá...
      Hale205Vân_08 thích bài này.

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 4.2 – Q2 :

      Tác giả: Tinh Nhị

      Edit: Mẹ Mìn

      ở nước ngoài quay phim lâu, cùng nam diễn viên đóng cảnh thân mật cũng thiếu, nhưng mà, những người đó cũng chỉ là người hợp tác mà thôi. chưa từng để ai trong mắt.

      Trong trí nhớ của , chỉ có thân thể nam tính, bất luận màu da, hay đường cong thân thể, đều khiến nhớ nhung thôi.

      Thân thể nam tính ấy mang tên Trầm Nghê Trần!

      Thở dài hơi, Mễ Kiều nhấp chuột tắt máy tính, cúi người cởi giầy, chân bước.

      thăm dò gọi khẽ hai tiếng: "Cậu , cậu ? Trầm Nghê Trần?"

      Người con trai vẫn nằm giường ngủ say sưa, để ý đến .

      khẽ cười, bắt đầu từ căn phòng này lục tìm từng ngăn tủ . Tìm vòng, lại chạy tới toilet nhìn nhìn, cũng thấy hành lý cùng túi xách của mình đâu cả.

      Ánh mắt lưu luyến nhìn đến cửa phòng, nghĩ, bằng thừa dịp ngủ say, qua phòng của tìm cái. Dù phòng ở có rộng, đồ đạc của khẳng định vẫn ở trong ngôi nhà này, chạy được, bằng tranh thủ thời gian tìm cho ra, rồi tranh thủ thời gian chuồn .

      Rón ra rón rén đến cạnh cửa, bàn tay trắng nõn vừa mới sờ lên tay cầm cửa, người con trai sau lưng cứ như mơ, ra tiếng: "Ân, bà nội, bà lại đến tìm cháu nữa à!"

      Bà nội? Mễ Kiều sững sờ, bà nội Trầm Nghê Trần, phải là lão tổ tông của sao? phải bà sớm chết bao nhiêu năm rồi hả?

      Trời phật ơi! Từng giọt mồ hôi lạnh theo sau lưng Mễ Kiều chảy ra.

      có chút sợ hãi ừ rút tay về. Suy nghĩ lại muốn bò lại bàn máy tính ngồi xuống.

      Thế nhưng lần này thể thản nhiên được như lúc trước nữa rồi.

      Nghe Trầm Nghê Trần mớ, trong lòng Mễ Kiều thoáng chút sợ hãi, đôi mắt đảo quanh khắp phòng. Nhưng là, gian phòng trống rỗng, ngoại trừ ánh sáng lờ mờ màu vàng của chiếc đèn ngủ ra chỉ còn lại bóng mà thôi, còn lại cái gì cũng có.

      Cả gan kiên trì ngồi trong chốc lát.

      giường, người con trai lại giở mình cái, miệng lại bắt đầu lẩm bẩm: "Bà nội, đừng đứng bên cửa sổ, gió lớn."

      Bên cửa sổ? Mễ Kiều giương mắt lên cẩn thận từng li từng tí nhìn vòng tròn, cũng phát cái cửa sổ nào. Trời phật ơi, chỉ cảm giác mình sau lưng từng đợt khí lạnh. thoáng nhớ lại, phía sau bức tường, ngay vị trí đặt bàn máy tính của phòng này đúng là có cái cửa sổ!

      "Ah!"

      nhàng kêu lên tiếng, Mễ Kiều nhanh chóng che miệng lại, muốn bị Trầm Nghê Trần cho thường vì việc này! Nhưng sâu trong tâm càng ngày càng sợ, chỉ cảm thấy sau lưng càng ngày càng lạnh.

      dám nghĩ nhiều hơn nữa, chạy hướng giường chạy tới, dùng cả tay chân giật lấy chăn đắp người Trầm Nghê Trần, đem mình che kín, hở tí tẹo nào.

      " có gì, có gì!"

      "Ha ha a."

      thể nhịn cười, người con trai khỏa thân liền xoay người đem Mễ Kiều đặt dưới thân.

      thanh tà mị vang lên bên tai Mễ Kiều, thâm tình đong đầy trong mắt.

      "Kiều kiều, em có cảm giác được hay , hình ảnh như vậy, giống như từng có trước đây?"

      Trong đầu hồi tưởng lại lần đầu bọn họ gặp mặt. Lúc ấy, cũng là như thế này nhào tới trong ngực Trầm Nghê Trần, trong miệng thầm : “Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật.”

      Trần thế phù hoa, trôi qua vội vàng, sau khúc ca, lời tạm biệt phồn hoa, rồi cũng đến hồi tàn lụi. Ngẫm lại chuyện cũ, vui có buồn có. Đầu lông mày nhíu lại đầy tâm , còn mang theo vẻ thê lương. Nhớ lại kỷ niệm trước kia, sớm tan thành từng mảnh , trở thành ký ức đau thương.

      Lông mi Mễ Kiều run rẩy, suy nghĩ dần dần bị Trầm Nghê Trần dẫn theo, phiêu đãng trở về năm đó. Bất quá ngắn ngủn hai ba tháng ở chung, hạnh phúc có, đau khổ có. chưa từng nghĩ về sau, lại phải trả cái giá quá lớn, mà bản thân cũng thể giải thích nổi. vẫn tự an ủi chính mình, sao, qua rồi, , còn có con, cứ như vậy cùng con bên nhau cả đời, cũng rất tốt.

      Thế nhưng, mỗi khi đêm về, hơi ấm từ cơ thể vẫn luôn quanh quẩn bên , làm nhớ đến phát điên.

      sững sờ nhìn chằm chằm vào mắt Trầm Nghê Trần, đáy mắt ra lệ quang lập loè.

      "Cậu , giữa chúng ta, phải còn có quan hệ huyết thống thể vượt qua, cậu quên rồi sao?"

      Trong lòng Trầm Nghê Trần lại đau, hôn lên trán .

      Năm tháng như nước chẩy mây trôi, chuyện năm xưa như khúc ca bi ai. nguyện dùng đời để nhớ nhung, để chờ đợi, đợi ngày quay về với .

      "Đồ ngốc, nếu như , chưa kết hôn cùng Chung Lan, vẫn lòng đợi em, tìm em, em tin ?"

      Thân thể Trầm Nghê Trần rất nặng, đè người Mễ Kiều, lại cho cảm giác rất an toàn.

      Lời rất , ý thức Mễ Kiều hỗn loạn, làm cho cảm thấy kinh ngạc.

      "?"

      có khả năng, phải mẹ gọi điện cho , rằng hôn lễ của cùng Chung Lan định được ngày. cho rằng, ưng thuận làm chồng của người khác.

      ", còn muốn lừa gạt tôi sao? Nghĩ tôi là đứa trẻ mười mấy tuổi sao?"

      Thời gian vô tình lướt qua, hoa rơi cùng ai tàn lụi, hương thơm theo gió bay . Nhưng trong trí nhớ, dù cho cách xa nhau, những gì có giữa hai người vẫn về trong những giấc mộng đêm thâu.

      Trầm Nghê Trần cảm thấy khó hiểu, biết Mễ Kiều nhất định hiểu lầm cùng Chung Lan. Nếu , chẳng gửi email chúc mừng tân hôn của . Chỉ có điều, theo địa chỉ email kia hồi cho , vẫn như đá ném vào biển rộng, rốt cuộc tin tức.

      "Kiều kiều, chúng ta có hiểu lầm, hãy đem những này hiểu lầm này tháo gỡ, có tốt ?"

      từng qua, muốn vì mà đội trời đạp đất, che gió che mưa. Đó chính là lời thề son sắt nói với . Giờ bảo chuyện đám cưới kia là hiểu lầm, , liệu tin được ?

      " muốn! muốn với tôi cái gì, tôi thích nghe! muốn nghe! tại, cái gì cũng nên hỏi tôi, muốn cho tôi biết!"

      Lúc đầu Mễ Kiều giãy dụa, thân thể bắt đầu vặn vẹo, đôi mắt rớm lệ, hai tay chống cự, muốn đẩy Trầm Nghê Trần người của xuống dưới!

      "Kiều Kiều! Vì cái gì em thể đối mặt này? Đến cùng em do dự cái gì, tránh né cái gì?"

      Trầm Nghê Trần vừa , vừa giữ chặt lấy hai tay , vừa hôn cho lảm nhảm. chịu phối hợp, vẫn như cũ, có biện pháp khiến tự tách đôi môi mình ra.

      "A... ~ bỏ ra ~ "

      Vừa lách khỏi môi , Mễ Kiều chỉ được mấy từ lại bị hôn tiếp. đành dùng sức khẽ cắn, vị mặn cùng mùi tanh của máu liền truyền vào trong miệng .

      Thân thể khẽ giật mình, cảm giác chính mình quá mức dùng sức, chút áy náy nổi lên trong lòng.

      Trầm Nghê Trần dừng lại, khẽ chau mày, đưa tay lên xem thử, thấy có vết thương .

      nhanh mắt nhìn thấy chút áy náy trong mắt Mễ Kiều, cười giảo hoạt, bàn tay lập tức vươn đến trước ngực Mễ Kiều, cúi đầu lần nữa hôn lên môi phấn, cuồng dã cướp đoạt.

      "A... ~ Ân ~ "

      Bởi vì môi có vết thương, Mễ Kiều sợ ném chuột vỡ bình, dám phản kháng nhiều. biết điều đó nên bàn tay càng ra sức phát huy, càng thêm suồng sã xoa nắn khắp thân thể , từng nơi mềm mại, từng nơi mẫn cảm người .

      "Cậu !"

      buông tha cho đôi môi , di chuyển xuống xương quai xanh. để mặc cho giẫy dụa, từ từ chậm dãi cởi bỏ từng nút áo, để lộ ra từng mảng da thịt trắng ngần tì vết. Da thịt lộ ra ở đâu, hôn theo đến đấy, liều chết triền miên.

      "Cậu ! được như vậy!"

      Mặc cho đau khổ cầu khẩn, Trầm Nghê Trần vẫn nằm người , bá đạo nhấm nháp hương thơm người , nhanh chóng đem lột sạch.

      mặc kệ giãy dụa phản kháng, vẫn điềm nhiên lột đồ của .

      Hai tay của cứ như vì mà sinh ra, để rên rỉ mê hoặc, thân thể run rẩy.

      Hai thân thể nóng rực quấn chặt lấy nhau, đốt lên ngọn lửa tình ái. Ngay tại lúc Trầm Nghê Trần chuẩn bị đột phá phòng tuyến cuối cùng, điện thoại Mễ Kiều vang lên.

      "shit!"

      Trầm Nghê Trần chửi câu, dừng lại động tác, gắt gao nhìn khuôn mặt quyến rũ của Mễ Kiều

      "Em chờ , lúc nữa lại thỏa mãn em!"

      xong, hề cố kỵ thân thể trần truồng bò lên xuống dưới, đến bàn máy tính bên cạnh tìm được điện thoại di động của , nhìn cũng nhìn, ném cho .

      Mễ Kiều có chút thẹn quá hoá giận, dùng chăn che thân thể, chỉ lộ ra hai cánh tay tuyết trắng phấn nộn, còn có đường cong ưu mỹ của cổ cùng xương quai xanh. Chỉ vậy thôi làm tâm Trầm Nghê Trần nhộn nhạo, lại vì sợ mà bắt đầu chuyển động.

      "Alô."

      vừa vừa mới chữ, liền giật mình khi thấy hơi lạnh lùa vào trong chăn, đồng thời làn da trần của người đàn ông cũng áp sát vào .

      vòng tay ôm chặt eo , đem đầu chôn ở cổ , yên tĩnh trở lại, vẫn nhúc nhích.

      "Khi nào em trở về? Nghe Phỉ Phỉ , em ở Trung Quốc gặp chút phiền toái, có muốn đón em ?"

      Trong điện thoại, thanh trầm ấm vang ra.

      Tay Trầm Nghê Trần có chút dùng sức, ngừng thở, chậm dãi chờ đợi.

      "Ah, có chuyện gì, em vẫn đợi tin bên đối tác. Chờ các hẹn được ngày, em tranh thủ làm cho xong rồi về."

      "Uh, có việc gọi điện thoại cho . Em bây giờ ở trong khách sạn sao?"

      "Ách, đúng."

      Lời vừa ra, bàn tay đặn hông bỗng dùng sức xiết mạnh. Bị đau Mễ Kiều thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

      "Ah, vậy em nghỉ ngơi cho tốt, cục cưng cần lo lắng, nawmg trong ngực ngủ đây này. Còn định cho chuyện với em mà ngủ mất rồi. Bọn đợi em về nhà."

      Người đàn ông trong điện thoại nhắc đến cục cưng với giọng điệu rất ôn nhu. mà cảm xúc của Mễ Kiều cũng thế, giây trước còn vì bị Trầm Nghê Trần bóp mạnh mà nhe răng trợn mắt, khi nghe đến cục cưng ngủ say, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu, để cho Trầm Nghê Trần hâm mộ ghen ghét, thâm tình mỉm cười.

      "Uh, bye bye!"

      Tắt điện thoại, Mễ Kiều dùng sức vỗ mạnh lên mông Trầm Nghê Trần.

      " định bóp chết tôi sao?"

      Trầm Nghê Trần ngẩng mặt lên, mặt biểu tình nhìn , lập tức đứng dậy lấy áo mặc vào, hoàn toàn còn chút biểu tình hào hứng như trước.

      "Mễ Kiều, thấy chúng ta chuyện để rồi."

      ? chuyện gì?

      "Tôi biết là ta với ngươi có cái gì tốt đàm đấy. Đập hết quảng cáo, ta phải trở về ."

      Trầm Nghê Trần đến tủ lấy ra cái áo ngủ ném cho Mễ Kiều, ý bảo mặc vào. Mễ Kiều cũng khách khí, liền cầm lấy ở trong chăn mặc vào.

      Mà Trầm Nghê Trần lại có kiên nhẫn, bướcnhanh đến bên giường.

      "Vừa rồi người gọi điện cho em là ai?"

      " phải việc của !"

      Mặc xong quần áo tử tế, Mễ Kiều quay lại nhìn Trầm Nghê Trầm.

      Trầm Nghê Trần như bốc lửa trong người.

      Trong điện thoại, người đàn ông kia ràng , cục cưng ngủ, còn hai người họ đợi về đợi nhà. Đây là tình huống cái gì?

      Hai năm rồi, thủ thân như ngọc chờ , ngóng trông . Dù cho thời gian bên nhau ngắn ngủi, vẫn chấp niệm mình .

      Chẳng lẽ, hai năm qua chờ đợi , chỉ là mình tự đa tình?

      "Kiều Kiều."

      Giọng điệu yếu rệt. , đúng là vẫn bị đánh bại.

      "Chúng ta náo loạn được , chúng ta cũng có thể sống bên nhau, nhau nhiều, cùng nhau trải qua tháng ngày còn lại. Giống như hai ngày này, em ở chỗ này, chúng ta ở cùng nhau, có vấn đề gì sao?"

      Mễ Kiều thở dài ra hơi, nhìn xa cách.

      "Trầm Nghê Trần, tại, là cậu của tôi, là chồng Chung Lan, Mễ Kiều tôi khi nào chấp nhận làm vợ bé. Còn có, giữa chúng ta có thể vượt qua chướng ngại, về chuyện cũ, xin quên !"

      tại có cục cưng, tình thương người mẹ nhắc nhở , phải cho con mình tương lai tốt đẹp. thể để cho người đời chế nhạo con được!

      Rời xa nơi thị phi này, để cho con ở nước ngoài an tâm lớn lên, sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Đó mới là cách bảo vệ tốt nhất cho con .

      "Trầm Nghê Trần, tôi còn như trước nữa, , quên tôi !"

      Câu lập lờ nước đôi, Trầm Nghê Trần nghe đến, cảm thấy tàn nhẫn.

      lạnh lùng cười cười.

      Lúc trước khi nghĩ tới việc còn quá trẻ, cũng dám xác định tình cảm của họ có bền lâu hay . sợ ngày gặp được người thích hợp với , quên . Giờ đây lo lắng đó của phải là dư thừa nữa rồi sao?

      "Kiều Kiều! Người đó… có đối tốt với em ?" Giọng thê lương.

      Trong lòng Mễ Kiều run lên. đưa mắt nhìn vào mắt . Trong mắt ánh lên vẻ tịch liêu rất ràng.

      Nhưng mà, vì cục cưng, muốn cùng chung rơi vào hố sau tội lỗi.

      "Trầm Nghê Trần, tôi muốn quay lại cuộc sống trước kia. Tôi tại rất tốt, người đó cũng chiếu cố tôi rất tốt. Xin , xin đừng phí tâm bên tôi nữa."

      xong, dám nhìn mặt , rũ mắt nhìn xuống.

      Sau nửa ngày, gian phòng yên tĩnh vang lên tiếng đóng cửa mạnh.

      Đây hết thảy, cuối cùng là xong sao?

      Nhìn nửa ngày, Mễ Kiều cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần. Lúc này mới phát ,quyển sách Trương Ái Linh trong tay bị vò nát rồi.

      Tim rất đau. muốn giải thích tại sao lại tàn nhẫn với như vậy. Bởi vì, muốn cho biết, sinh mà sinh con.

      có Trầm Nghê Trần, thế giới của chỉ là mảnh hoang vu. Từ khi có con, mới lại lần nữa tìm được động lực để sống.

      Trong hai năm này, vẫn nhờ Phỉ Phỉ chiếu cố, mà cục cưng lại do tổng giám đốc công ty Tinh Nghệ chăm sóc. Người ngoài chỉ biết là shin E, trẻ trung sinh đẹp, tinh thông ca vũ kịch. Lại ai biết được còn là người mẹ đơn thân.

      bất đắc dĩ, cũng đau lòng. Mỗi ngày, thời gian bên con rất ít. Nhiều khi kéo lê thân mình mệt mỏi về đến nhà, cục cưng cũng ngủ mất rồi.

      Nhưng mà, phải kiên trì như vậy. là người mẹ đơn thân, còn là ngôi sao quốc tế. có ngàn vạn Fans hâm mộ vây quanh , cho hoa tươi cùng tiếng vỗ tay, cho tại cùng tương lai.

      tưởng tượng nổi nếu ngày bí mật của bị bại lộ, còn danh tiếng. bị người đời phỉ nhổ.

      Con của rất cần tiền, cũng cần tiền.

      Cho dù bố là lãnh đạo cấp cao, ông ngoại cũng thế, nhưng bọn họ cũng chỉ chu câp sđủ để sống vô lo vô nghĩ. phải dùng chính hai bàn tay mình , vì cục cưng mà chuẩn bị tương lai tốt.

      Hốc mắt hơi ẩm ướt. Hai năm qua, Mễ Kiều rất muốn có được thời gian nghỉ ngơi tốt. Khi có hợp đồng biểu diễn đến, ngày chỉ có thể ngủ 2 đến 3 giờ.

      Bên người thiếu những nghệ sỹ tỏ tình với . Nhưng mà, trong nội tâm Mễ Kiều tinh tường, tình giới showbiz có quá nhiều rắc rối. Huống chi, những người này cũng biết làm mẹ. Có dùng đầu ngón chân đẻ nghĩ Mễ Kiều cũng có thể đoán được những người kia nếu biết được nhanh chóng tránh xa!

      Phỉ Phỉ chỉ lần khích lệ , Nhạc Khải Phong với mới là tốt nhất.

      hiểu rõ vất vả, chiếu cố con của , đối với săn sóc chu đáo, mọi cách nhân nhượng. Nhưng là, Mễ Kiều trong tâm ngoại trừ cảm động, còn tình cảm gì khác.

      Chỉ trách, trong thâm tâm , hình bóng người kia chiếm cứ toàn bộ trái tim. Nhưng luân thường đạo lý như cái vực thẳm, mặc cho dùng hết sức lực cũng sao thoát ra được.

      Vận mệnh định rồi. Nhắm mắt lại, hai dòng lệ nhàng chảy ra.

      Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra. Thân ảnh quen thuộc đến.

      Mễ Kiều tranh thủ thời gian lấy tay áo lau nước mắt, nhưng như thế nào cũng giấu được hốc mắt sưng đỏ, cộng thêm ánh đèn trong phòng khiến cho mắt của thoạt nhìn càng thêm sưng đỏ.

      Trầm Nghê Trần hướng tới, hít sâu hơi, lập tức đưa ra hai quyển sổ đỏ, lời, đưa cho .

      Dòng chữ đỏ chót ‘Đăng ký kết hôn’ giống như tia sét, đánh thẳng vào người Mễ Kiều.

      Như thế nào, cùng Chung Lan kết hôn, còn đưa đăng ký kết hôn cho xem? Định khoe với hay sao?

      gượng nở nụ cười nhàn nhạt, nhàng : "Chúc mừng ."

      lập tức tiếp nhận, chẳng hề mở ra xem. Trong lòng cứng lại.
      Hale205, Xuxu2109, Hoa Hồ Ly3 others thích bài này.

    5. tieuthuy.endlesslove

      tieuthuy.endlesslove New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Hay quá, đợi mãi mới có chương mới. Cám ơn b

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :