Á THẦN XUYÊN KHÔNG

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cunthoi

      cunthoi Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      53
      Chương 33:

      Long Kim Bảo nhìn vẻ mặt tươi tỉnh của Long Ngạo Thiên, có chút hiểu suy nghĩ gì. Gần đây, người này luôn bày ra dáng vẻ đại lão gia có việc vui, khuôn mặt luôn nét cười ý tứ. Hơn nữa, người này luôn tới vô tung, vô ảnh. Thời gian này lại luôn bặt vô tín thời gian, điệu bộ bí đó thực rất giống Quang lão đại.

      -Sao vậy, muốn hỏi gì hỏi . Em biết bộ dạng xoắn xuýt đó của em rất trêu chọc người khác sao.

      Long Ngạo Thiên vòng hai tay ra sau đầu, tùy ý nằm giường, dáng vẻ kia muốn bao nhiêu vênh váo liền có bấy nhiêu. Long Kim Bảo nắm chặt hai tay, muốn xông lên cho đập. Nhưng quả thực rất tò mò, lại ngại muốn hỏi, xoắn xuýt hồi lâu vẫn biết nên làm thế nào.

      Long Ngạo Thiên thực muốn cười, này rất mâu thuẫn.

      -Nếu , em hôn tôi cái, tôi liền cho em biết, thế nào?

      Thấy dáng vẻ xù lông của như trong dự liệu, chợt cảm thấy, có lẽ, ngày mở lòng với cũng còn xa nữa đâu. Tâm tình vui sướng, nhổm người dậy ôm lấy cùng ngã xuống giường, ấn xuống khuôn mặt đầy ngạc nhiên của nụ hôn, thầm bên tai .

      -Bảo Bảo, lời ngày hôm đó, là đấy. Nếu có thể ngăn cản cuộc chiến xảy ra, em ở bên , mãi mãi chứ?

      Long Kim Bảo nghĩ tới hỏi lại vấn đề này, nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của lên lo lắng, có chút đành lòng. Gần đây xuất quỷ nhập thần như vậy, phải là vì chuyện này chứ?

      -Vì sao lại là tôi?

      vẫn hiểu, vì sao lại làm nhiều chuyện như vậy vì ? Vì sao thế?

      -Vì sao lại thể là em?

      gục đầu vào hõm vai , khẽ hỏi lại. Lần này, còn thanh nào nữa, cả hai cùng chìm vào im lặng. Mãi sau, khi Long Ngạo Thiên tưởng rằng vẫn như lần trước, im lặng trả lời.

      -Nếu như làm được…

      hết, nhưng hiểu, đồng ý. Đôi tay mạnh mẽ ghì chặt lấy thân hình nho của , rốt cuộc đợi đến ngày đồng ý.

      Hai người đều tự chìm đắm trong suy nghĩ riêng của bản thân nên phát , bên ngoài cửa, vạt áo đen chỉ mới thoáng qua kia nghe thấy mọi chuyện.

      ……

      Long Vũ Phong ngồi trầm tư, hiểu lắm lời của Quang. Phía bên kia chỉ có Quang cùng Mộc có thể chiến đấu, nhưng Quang phải bảo vệ cầu pha lê, lại thể thân chinh ra trận, chỉ còn lại Mộc. Nhưng Mộc thân mình, những phải gia tăng kết giới bảo vệ khu rừng, còn ngừng chiến đấu với quái thú cùng những ma pháp sư hắc ám lọt qua lớp bảo vệ. Mộc sớm gần như thể chiến đấu được nữa.

      Cách duy nhất có thể trở về, đó là ghép 4 mảnh của chiếc vòng hình hoa 4 cánh kia, lại dưới sức mạnh Quang ma pháp của Long Quang Minh để có thể trở về. Vốn định để Long Lôi Vũ cùng Long Tuyết Nguyệt trở lại trước. Hai người công thủ có thể trấn thủ đoạn thời gian. Nhưng Quang lại cần, chỉ cần chờ thời gian tới. Chờ thời gian gì? việc phải vô cùng cấp bách rồi sao? Cách ngày huyết nguyệt còn tới ba ngày nữa.

      -Đừng lo lắng quá, tôi tin ấy có suy nghĩ riêng. Mọi chuyện như cậu tưởng tưởng đâu.

      Long Quang Minh ngồi xuống, đưa vò rượu qua. Rượu hoa quả mà Long Ngọc Hoa ủ quả thực kích thích vị giác vô cùng. Hương thơm đậm, chỉ thoang thoảng, thế nhưng uống vào ngụm, miệng lại đầy cảm giác. Thực sảng khoái. Long Vũ Phong hơi uống gần nửa vò rượu, thầm nghĩ khi trở về nhất định phải đem theo vài vò mới được.

      -Lão đại làm việc luôn suy tính sâu xa, ta chưa từng lo lắng. Thế nhưng tại, tình hình vô cùng nguy cấp rồi, mà bên kia…

      Hiển nhiên Long Quang Minh cũng biết nội tình bên kia. Chỉ có 2 người trấn giữ, người gần như mất sức chiến đấu, người lại phải thủ hộ bên cầu pha lê,… lo xác thực là giả.

      Ba ngày trôi qua nhanh chóng, khí khẩn trương trong Long cốc quả thực có thể đè chết người. Bốn người Long Vũ Phong cũng ra trạng thái nguyên bản của mình, phóng thích sức mạnh bị đè nén, cả đám đều trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu. Trông thấy trang phục kì quái của bốn người kia, nếu bình thường Long Nguyệt Nha sớm xông lên hỏi han lôi kéo phen. Chỉ là tình trạng tại cho phép, hơn nữa nàng cũng có tâm tình.

      Có lẽ kẻ thảnh thơi nhất ở đây chính là Long Nghịch Thiên. Dù vẫn bị trói ném vào góc như cũ, nhưng vẻ mặt cười khẩy đáng ghét kia vẫn thiếu đòn như trước. Cũng may thông minh, mở mồm trêu tức đám người ngồi trong phòng. Bằng , lấy tình trạng nay của họ, để cho máu me bầm dập hồi là thể.

      ……

      Trong gian tối đen như mực, tiếng bước chân di chuyển chậm rãi hướng lại gần. Long Nghịch Thiên vẫn thẳng lưng đứng tại chỗ. nhìn dáng người cao to tiến lại gần mình, cảm giác khí bị nén khiến khó thở, tầm mắt hơi mơ hồ, nhưng vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt người kia.

      -Mọi việc ta giao cho ngươi, ngươi làm tới đâu rồi?

      thanh trầm thấp mang theo vẻ lạnh nhạt xen lẫn bi thương từ người kia vọng tới, Long Nghịch Thiên căng thẳng, lời cung kính.

      -Con chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ. Xin phụ thần yên tâm.

      Người kia nghe thấy vậy cũng chỉ ừ tiếng nhàn nhạt, tựa như để chuyện này trong lòng.

      -Nhưng là…con có chuyện muốn .

      -Ngươi từ bao giờ học được tính dong dài như vậy?

      Nghe ra người kia giọng điệu có chút vui, dám chậm trễ báo cáo tất cả mọi chuyện của Long Ngạo Thiên thời gian gần đây. Từ việc bắt á thần Long tộc trở về, đến cả chuyện muốn hoãn binh vì muốn làm vui lòng á thần kia đều nhất nhất ra.

      Người đàn ông vừa nghe tới á thần Long tộc, bàn tay cầm tách trà khẽ khựng lại. Qua lúc lâu sau, mới chầm chầm lên tiếng.

      -A, để ta xem nó muốn làm cái gì.

      Chỉ là câu lạnh nhạt, nhưng sống lưng Long Nghịch Thiên vẫn cứng ngắc. cứ nghĩ khi biết chuyện này, phụ thần nổi cơn thịnh nộ, đích thân ra tay. Lại nghĩ người vẫn cứ thờ ơ như vậy. địch lại Long Ngạo Thiên, nếu phụ thần ra tay, để Long Ngạo Thiên làm ra việc hồ đồ mất.

      -Phụ thần, chúng ta nên làm sao đây, Ngạo Thiên nó…

      -Lui .

      Lời còn chưa xong bị nghẹn lại, chỉ đành nuốt xuống. Cung kính cúi người lui xuống, móng tay dài trong áo bào đâm mạnh vào lòng bàn tay. Ánh mắt lên vẻ tàn nhẫn, nếu phụ thần cũng quản, vậy ra tay. Nghĩ tới á thần ở lâu đài kia, khuôn mặt Long Nghịch Thiên tràn ngập thị huyết.

      Trong gian tối đen kia, chợt phát ra tiếng thở dài chán chường. trận gió lướt qua, màu đen trong gian chợt thu lại, cuối cùng để lộ ra ánh sáng nhạt, dù chỉ là tia ánh sáng , nhưng cũng đủ khiến thân hình của người kia ra ràng.

      Nam nhân dáng người ro lớn vĩ ngạn, mặc bộ hắc bào cổ xưa, tóc dài dùng trâm ngọc vấn lên, lộ ra vầng trán cao. Khuôn mặt người này có đến 7 phần giống như Long Ngạo Thiên, nhưng thiếu vài phần ngạo nghễ, thêm vài phần trầm ổn, lạnh nhạt. Người này quả thực là Thần Bóng Tối, phụ thần của Long Ngạo Thiên.

      Tay xoay chén trà, dáng vẻ trầm tư. là Thần Bóng Tối, tất nhiên thể biết hành động của con trai mình. Nghĩ tới con trai hành thỏa đáng, dù hơi ngông cuồng, nhưng nơi nơi đều xử lí ổn thỏa, khỏi có thêm vài phần kì vọng. biết, để có thể có được trái tim á thần kia, con trai nhất định dốc sức ngăn cản cuộc chiến này.

      Bản thân ngày còn trẻ cũng từng hăng hái muốn đánh lên điện thần kia, áp đảo các vị thần, bễ nghễ thiên hạ, nắm trong tay vạn chúng sinh linh. Vậy nhưng khi bóng hình mảnh mai kia lọt vào tầm mắt của , thể suy nghĩ nhiều hơn được nữa. nụ cười, ánh mắt, cử chỉ của nàng, đều thể khiến dứt ra được. Vì có được nàng, muốn buông dã tâm cơ đồ có gì khó.

      hận, hận những kẻ kia chia rẽ uyên ương, bắt vợ , khiến bị trọng thương lại vì bảo hộ con trai mà thể cứu vợ mình. hận, hận thể hủy diệt chúng. Nhưng nghĩ tới khuôn mặt đẫm lệ của vợ, lời thỉnh cầu yếu ớt đừng làm hại chúng sinh của nàng, lại mủi lòng. thể làm gì khác hơn, là giao phó kì vọng cho con trai.

      Long Ngạo Thiên mang nửa dòng máu của Thần Ánh Sáng, nhất định có thể vào được cấm địa, mang vợ trợ lại. Nếu vợ có thể trở về trong vòng tay , tình nguyện buông tay hết thảy, chỉ muốn ôm lấy nàng mà thôi.

      -Con trai, nhất định được để ta thất vọng, nếu
      Kuuhaku4280 thích bài này.

    2. cunthoi

      cunthoi Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      53
      Chương 34:

      Nhìn miếng ngọc bội hình bán nguyệt tay, Long Ngạo Thiên có chút buồn cười. Nghĩ tới vẻ mặt tình nguyện của Long Mộc Thần khi đưa cho , chỉ cười thầm lắc đầu. Trước kia bắt Long Kim Bảo ngay trước mắt Long Mộc Thần, kẻ này thiếu chút nữa tức điên. Khi nghe thấy cùng Long Quang Mục hợp tác, vẻ mặt khó có thể tin đó thực rất…ngớ ngẩn.

      điều tra được, mẹ chính là bị nhốt trong thần điện ánh sáng này. Nơi này cũng chính là nơi cấm kị của các vị thần. Bao quanh thần điện chính là kết giới do chính Thần Ánh Sáng thiết lập, chỉ có hậu nhân của Thần Ánh Sáng mới có thể tiến vào. Miếng ngọc bội mà Long Quang Mục nhờ Long Mộc Thần đưa cho , có khí của Long Quang Mục bên trong. Hao tốn khí lực khổng lồ mới có thể khiến miếng ngọc bội này hấp thụ đủ năng lượng để đưa vào trong, Long Quang Mục lần này thực đưa ra cả vốn lẫn lời, muốn đánh cược trận rồi.

      Long Ngạo Thiên nắm chặt miếng ngọc bội, chút do dự tiến vào kết giới. Uy áp khổng lồ áp bách khiến lồng ngực căng tức, cảm nhận được kết giới bài xích mình, vội vàng thúc giục năng lượng vào miếng ngọc, tức luồng ánh sáng vàng nhạt bao quanh cơ thể . Uy áp khổng lồ kia dường như cảm nhận được khí tức quen thuộc, lập tức thu liễm sức mạnh lại. Long Quang Mục thở ra hơi. Kết giới nhầm tưởng là hậu duệ của Thần Ánh Sáng, mới có thể để cho vào dễ dàng như vậy. Thực tốt.

      Mang tên là thần điện ánh sáng, nhưng trái ngược, nơi này tối tăm, chỉ có ánh sáng nhạt phát ra từ những viên minh châu gắn tường. May mắn thay, Long Ngạo Thiên chính là con trai của Thần Bóng Tối, đối với , càng tối càng có lợi cho .

      Nơi này chỉ có con đường duy nhất, mất nhiều thời gian liền cứ thế tiến lên phía trước. Khoảng 10 phút sau, trước mặt ra ngã ba. Long Ngạo Thiên trầm tư suy nghĩ, vẫn biết nên hướng nào. Nhìn lại ngọc bội trong tay, mắt sáng lên. Vội vàng thúc dục năng lượng trong ngọc bội, cảm thấy ngọc bội dần nóng lên. buông tay, nhìn ngọc bội dần dần lơ lửng , nó lần lượt bay tới trước ba ngã rẽ, sau đó quyết đoán phóng tới ngã rẽ bên tay trái, tốc độ cực nhanh. Long Ngạo Thiên đuổi theo sát nút, cứ mỗi khi tới ngã rẽ nào, ngọc bội đều bay về bên trái, khỏi nghi ngờ, Long Quang Mục lừa đấy chứ?

      thực chứng minh, nghĩ nhiều. Nhìn căn phòng lấp lánh ánh sáng của minh châu trước mặt, khỏi nheo mắt. kích thích mắt mà. Khi dần thích ứng với ánh sáng, theo bản năng quan sát chung quanh. gian nơi đây thực rất rộng. Căn phòng được thiết kế mang phong cách cổ đại, chính giữa lại là đài phun nước đại. Long Ngạo Thiên cầm lấy ngọc bội trở lại trạng thái ban đầu, xung quanh tìm kiếm cửa vào. Tay gõ lên mặt tường, có tiếng vang vọng lại, chứng tỏ phải tường rỗng. Lần mò hồi lâu, bỏ cuộc. Nếu vẫn có cửa vào, vậy huyền cơ chính là nằm ở đài phun nước này.

      Nhìn lên nhìn xuống hồi vẫn phát giác ra cửa vào, khỏi có chút phiền chán. có cơ quan, vậy làm sao mà vào? Tâm tình có chút khó chịu, ánh mắt phát lạnh, tiếng, cả người phát ra luồng khí đen quái dị, bắn thẳng về những viên minh châu tường. Từng viên minh châu to bằng nắm tay ầm ầm vỡ vụn, gian lập tức chìm vào bóng tối.

      Đè nén lại năng lượng, thở ra hơi. Khi tập trung suy nghĩ, luôn muốn mọi thứ xung quanh rơi vào bóng tối, như vậy mới có thể khiến tĩnh tâm hơn. muốn nhắm mắt lại, cẩn thận suy tư tìm đường vào, tia sáng màu xanh nhạt chợt lướt qua tầm mắt . Long Ngạo Thiên vội vàng bám vào thành đài phun nước, nhìn viên đá màu xanh phát sáng khác thường so với những viên đá khác, khỏi vui mừng. bóng tối quả thực khiến người ta thoải mái hơn mà.

      Đưa tay xuống nắm lấy viên đá kia, xoay nó theo chiều kim đồng hồ. Cảm thấy đài phun nước dần dần chấn động, ầm ầm di chuyển qua bên trái, để lộ lối xuống tối đen như mực. chút do dự tung người nhảy xuống. Đài phun nước lại từ từ dịch chuyển về chỗ cũ, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì.

      đôi cánh chim màu đen mọc ra sau lưng , đưa nhàng đáp xuống dưới. Cảm giác được mắt đất dưới chân, thở ra hơi, vội vàng thu hồi đôi cánh, nhanh chóng tiến về phía trước. Vì ở đây chỉ có lối duy nhất nên chẳng thể nào sai được. Nhìn thấy ánh sáng nhạt phía trước, tốc độ của khỏi nhanh hơn.

      “Vút”

      Cảm giác có ám khí phóng tới, Long Ngạo Thiên nghiêng người về sau né tránh. “Vút” “Vút” “ Vút”. để kịp phản ứng, bốn phương tám hướng liên tiếp bắn ám khí về phía . Vội vàng thúc giục năng lượng, vòng bảo vệ màu đen bao quanh thành cái kén, ám khí phóng tới chạm phải cái kén đó đều bị ăn mòn. Sau hồi lâu, cảm giác còn ám khi phóng tới nữa, mới thu hồi sức mạnh lại.

      -Ngươi là ai? Tại sao lại xuất ở đây?

      thanh tức giận vang lên phía trước, Long Ngạo Thiên khỏi nheo mắt nhìn lại. Người kia đứng chắn ở lối ra, dù đứng ngược sáng nhưng vẫn có thể nhìn ra dung mạo của nàng ta. kia đầu tóc màu vàng óng, dáng người lung linh nhắn, dung nhan mỹ lệ tràn đầy tức giận nhìn . Nhìn mái tóc cùng đôi mắt đều màu vàng kia, liền biết này cũng là hậu duệ của thần ánh sáng. Nhưng nàng ta vẫn có điểm bất đồng với Long Quang Mục, khí người nàng ta mạnh hơn rất nhiều. Long Ngạo Thiên liền hiểu , nàng ta là vị thần đích thực, phải là á thần, mà là thần.

      Quang Nhã thấy kẻ kia phản ứng càng tức giận hơn. Việc bị phụ thần bắt canh giữ ở đây mấy ngàn năm khiến nàng tức đỏ mắt rồi, vậy mà còn có kẻ muốn sống dám lao vào đây khiêu chiến với quyền uy của nàng. Nàng còn để sống rời khỏi đây, nàng phải là nữ thần ánh sáng nữa.

      nhìn thấy khuôn mặt của kẻ kia, nhưng dựa vào dáng người to lớn của , khó để đoán là nam nhân. Dù có là thần linh thể chất của nàng vẫn bằng nam nhân, bởi vậy nàng quyết định đánh cận chiến với , chỉ cần chiến đấu bằng pháp thuật cũng đủ để kết liễu rồi.

      Cảm giác sát khí của nàng ta, Long Ngạo Thiên thầm tính toán. Á thần căn bản phải là đối thủ của thần linh, dù đạt đến trạng thái gần thuần khiết nhất, nhưng cũng chưa chắc có thể đánh bại nàng ta. Dẫu sao cũng chỉ là gần thuần khiết nhất mà thôi, vẫn chưa phải thần linh thực .

      Vội vàng phát động công kích, quyết định đánh trực diện với nàng ta. Long Quang Mục với , trong tất cả các vị thần, năng lực pháp thuật của Thần Ánh Sáng là mạnh nhất, nhưng năng lực thể chất lại là yếu nhất. Hậu duệ của Thần Ánh Sáng cũng như vậy. Bởi thế, nếu muốn đánh bại vị thần có pháp thuật mạnh, thể chất yếu, chỉ có thể ra tay chủ động tấn công. Để đến khi nàng ta bắt đầu triển khai công kích, chỉ có thể có kết cục, chết.

      Thúc dục vòng bảo hộ màu đen cánh tay, do dự huy nắm đấm về phía Quang Nhã. Nàng ta làm sao cũng ngờ kẻ này lại ra tay vừa nhanh vừa mạnh như vậy, vội vàng lùi về phía sau, ma pháp thi triển tay cũng vì vậy mà bị gián đoạn. để nàng ta kịp thở, từng cú đấm với tốc độ nhanh như chớp giáng tới, khiến nàng ta bị bức lùi về phía lối ra kia. Chật vật đỡ đòn như vậy khiến nàng ta cách nào thi triển ma pháp được, chỉ có thể bị động chống đỡ.

      Cũng thể trách nàng ta, bởi trước kia khi còn , nàng ta bị phụ thần ném vào trong này canh gác. là canh gác cho sang thôi, thực chất là tránh để nàng ta ra ngoài phá phách. Với cá tính kiêu căng hống hách như vậy, còn biết nàng ta lật trời tới mức nào đâu. Mấy ngàn năm nhàn nhã như vậy, lại chẳng trải qua mấy lần thực chiến, hơn nữa lại lười biếng tu luyện nên mang tiếng là thần linh nhưng năng lực thực tế lại chẳng tới đâu. Bởi vậy, Long Ngạo Thiên mới có thể dễ dàng bức lui nàng ta như vậy. Nếu là các vị thần khác, e rằng kết quả của thực xong. Coi như gặp may rồi.

      “Rầm”.

      Cơ thể nhắn của Quang Nhã đập mạnh lên chiếc bàn đá trong phòng, đau đến mức gập thắt lưng đứng thẳng lên nổi. Nhìn người mình vết thương lớn khiến nàng ta trừng mắt căm hận nhìn về phía kẻ vừa lao từ thông đạo ra kia. nhìn thôi, vừa nhìn liền khiến nàng ta thể rời mắt được. Mấy ngàn năm gặp được nam nhân nào tuấn tú đến vậy, khó trách nàng ta lại nhìn đến ngẩn người.

      nhìn đến Quang Nhã bị đánh cho nằm đất kia ngây ngốc nhìn mình, tầm mắt của Long Ngạo Thiên bị người nằm bên trong kết giới kia thu hút chú ý. vội vàng tiến lại gần, nhìn người lơ lửng trong kết giới, nội tâm khỏi vui mừng như điên. Cảm giác thân thuộc này khiến chắn chắn, đây là mẹ . Là á thần mang thai chín tháng mười ngày sinh ra .

      Nhìn mẹ mình bị đánh vào giấc ngủ sâu tỉnh lại, vội vàng lấy ra ngọc bội mà Long Quang Mục đưa cho . Năng lượng của miến ngọc bội còn bao nhiêu, nhưng chỉ cần làm kết giới rách ra góc, vẫn có thể phá nát nó. Nếu như mất kết giới ngăn cấm, liền có thể đưa mẹ trở về.

      Vội vàng thúc giục sức mạnh còn lại trong ngọc bội, đặt nó lên kết giới, nhận thấy kết giới có rung động, khỏi vui mừng. Bàn tay ngưng tụ bóng tối, chỉ cần kết giới bị phá ra lỗ , liền tiền lực khai mở.

      “Rắc”.

      thanh nứt vỡ vang lên rất , nhưng đối với Long Ngạo Thiên, giống như thiên vậy. mạnh mẽ đánh xuống nơi bị rách ra quyền, quyền rồi lại quyền nữa. Nhìn vết nứt kết giới càng lúc càng lan rộng, lại ngừng dồn năng lượng vào cánh tay, nắm đấm uy mãnh càng lúc càng mạnh.

      “RẦM”. Lồng ngực ngừng phập phùng, cảm giác hít thở nặng nề cùng đau nhức nơi cánh tay cũng thể chế vui mừng trong . Nhìn mỹ nhân ngủ say kia, liền hiểu vì sao mẹ lại khiến phụ thần điên cuồng như vậy. Dung nhan thoát tục kia khiến ai nhìn tới cũng thể rời mắt. Cho dù có màu tóc cùng màu mắt nổi bật, ai nhìn thấy bà cũng đều biết bà phải người thường. Đặc biệt là đôi tai nhọn kia, cảm giác giống như tinh linh vậy.

      -Mẹ, con trai đến đón người về đây.

      Chưa kịp chạm đến mép váy của bà, liền bị cỗ sức mạnh từ phía sau đánh trọng thương. Bóng dáng cao lớn màu vàng kia là điều cuối cùng nhìn thấy trước khi chìm vào bóng tối.
      Kuuhaku4280 thích bài này.

    3. thanhnienmoi12

      thanhnienmoi12 New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      đủ thời gian đọc các chường. đọc lời tựa khá thú vị. Mong được trao đổi với bạn email: [email protected]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :