1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5:
      Giết người chớp mắt
      #326d05']Edit: A Chu
      Dạ Như Niên đến đây vốn chỉ là tuần tra thôi, qua mười ngày rồi, nử tử mà chủ nhân muốn tìm nếu chết cũng chạy trốn mất rồi, nhưng vừa đến bến tàu, liền cảm thấy đúng lắm.

      Ánh mắt xuyên qua đám người, dừng lại trước người nhìn Nghiêm Di, đương nhiên cũng nhìn thấy Tần Du Du bị ta ôm vào trong lòng.

      Tần Du Du tuy đội mũ màn, hơn nữa khuôn mặt ở trong lòng Nghiêm Di, Dạ Như Niên nhìn thấy khuôn mặt nàng, nhưng dù nhìn thấy vẫn nhận ra được, Tần Du Du dịch dung cũng mang mặt nạ, nhưng thân hình của nàng Dạ Như Niên rất quen thuộc, từng bí mật nhìn thấy vô số lần, còn theo Phong Quy Vân lần theo dấu vết của nàng suốt đêm, chỉ liếc mắt cái cũng có thể khẳng định nàng chính là người chủ nhân vội vả muốn tìm.

      Tần Du Du cảm thấy được ánh mắt của , lập tức thân thể cứng ngắc, trong lòng lạnh lẽo, quên mất chóp mũi đau đớn, quên luôn tư thế của mình cùng Nghiêm Di thân mật bao nhiêu.

      "Đừng sợ." Nghiêm Di thở qua bên tai nàng, cánh tay ấm áp giữ chặt bả vai nàng, ngẩng đầu thản nhiên nhìn Dạ Như Niên.

      Dạ Như Niên mặt trầm như nước, giơ roi ngựa chỉ vào Tần Du Du, lạnh lùng : "Nàng là trọng phạm do chính Hoàng đế Li quốc hạ lệnh truy nã, các hạ hãy giao nàng cho chúng ta, bản quan nhất định đền đáp xứng đáng."

      tuy dũng mãnh, gan dạ hơn người, nhưng cũng muốn tùy tiện trở thành kẻ địch của nam nhân sâu kín trước mặt này, cho nên trong lời có chút nhún nhường, hy vọng đối phương có thể nể mặt, tránh trận đấu quyết liệt.

      Bàn tay Nghiêm Di giống như vô ý, vuốt bả vai Tần Du Du, giọng bình thản, nghe ra cảm xúc gì: "Nàng giờ ở trong tay ta, chính là người Nguyệt quốc ta."

      Tần Du Du biết nên thở ra hay hít vào nữa, từ lúc Nghiêm Di bỗng kéo nàng vào lòng, nàng liền có cảm giác nam nhân này muốn bảo vệ nàng, mặc kệ người tới là ai cũng giao nàng ra.

      Nhưng vấn đề là, có thực lực này hay ?

      Đám người Dạ Như Niên, ngoại trừ , còn có bốn hắc y nhân nhìn qua cũng phải yếu đâu, rất có thể là võ giả tam phẩm trở lên.

      Người luyện võ thường chia làm chín cấp (cửu phẩm), từ đến sáu cấp được xưng là võ giả, từ cấp bảy trở lên được tôn sùng là võ tôn, nghe đồn ngoài cửu phẩm còn có cấp độ cao hơn nữa, nhưng người như vậy rất hiếm, gần như chỉ có trong truyền thuyết thôi.

      Võ giả hơn ba cấp yếu rồi, được xưng là cao thủ, còn được dân gian gọi là " đấu trăm", nghe là biết thực lực có thể đấu với trăm người, còn Dạ Như Niên sắp trở thành võ giả cấp bảy rồi, bình thường đối phó với trăm người cũng thành vấn đề.

      Nam nhân trước mặt này nhìn khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi thôi, lấy đấu năm, lại phải mang theo gánh nặng là nàng, muốn bình yên thoát thân, có thể ? Tần Du Du sâu sắc nghĩ.

      Dạ Như Niên giận tái mặt, : "Các hạ người Nguyệt quốc? Chưa thỉnh giáo cao tính đại danh." Vừa vừa phất tay với bốn gã hắc y nhân phía sau, bốn người phóng ngựa, phong tỏa đường ra bến tàu, người trong đó bắn tín hiệu lửa khói lên trời.

      Tay Nghiêm Di đặt vai Tần Du Du hơi ngừng lại, Tần Du Du nhạy cảm nhận ra hình như nhìn nàng, trong lòng rất hiểu: người ta hỏi tên ngươi, ngươi nhìn ta làm gì chứ? Người ta gọi tiếp viện đến, ngươi chút phản ứng cũng có là sao?

      Nàng nhận ra ta... Trong lòng Nghiêm Di biết là thất vọng hay tức giận.

      "Đau..." Tần Du Du bỗng cảm thấy bàn tay ấm áp đầu vai lại trở thành kìm sắt lớn, nắm xương nàng muốn vỡ ra, nhịn được nghẹn ngào khẽ kêu lên.

      Nghiêm Di sợ run, thu hồi lực tay, giúp nàng chỉnh lại mũ màn bị vén lên, sau đó đương nhiên kéo cánh tay nàng tới lên phía trước, chú ý đến tồn tại của Dạ Như Niên.

      Tần Du Du sợ hãi bị kéo , nhưng vừa cách Dạ Như Niên chưa tới trượng.

      "Người cản ta, giết!" Giọng Nghiêm Di vẫn bình thản như cũ, giống như chuyện bình thường vậy, thậm chí bước chân cũng dừng lại.

      Phịch! Tiếng vật nặng rơi xuống đất xa truyền đến, chú ý nghe, hình như là bốn năm vật nặng đồng thời rơi xuống đất, nhưng vì cùng xảy ra, nên nghe giống như chỉ có tiếng lớn kéo dài vậy.

      Bến tàu bỗng nhiên yên tĩnh kì lạ, Tần Du Du nhìn được tò mò, vén góc mũ màn lên, kết quả lại nhìn thấy màn máu tanh --- bên trái Dạ Như Niên, hai gã hắc y cưỡi ngựa bị đao chém ngang, nửa người ngã xuống ngựa, nửa người còn lại còn ngồi yên ngựa, máu tươi phun ra, thịt nội tạng nát văng tung tóe. Bên cạnh ngựa biết từ lúc nào có thêm nam tử áo xanh đứng đó, tay cầm trường đao, ánh đao như tuyết, lưỡi đao còn loang lổ vết máu.

      cần quay đầu, Tần Du Du cũng biết hai hắc y cưỡi ngựa còn lại cũng chịu số phận y như vậy.

      Gương mặt Dạ Như Niên dữ tợn, trắng bệch vặn vẹo, trừng mắt nhìn chằm chằm nam nhân kéo nàng từng bước tới phía trước, dường như, ngay cả dũng khí tấn công đều biến mất còn mảnh.

      Tần Du Du rất hiểu cảm nhận của , nếu là nàng ở vị trí đó, e rằng còn sợ hơn gấp mười lần so với .

      Bốn người đó phải bình thường, đều là cường giả tu luyện nhiều năm, thế nhưng ngay cả bộ dáng đối thủ còn chưa thấy bị chém ngang giống như 'bổ dưa thái rau' vậy, người ra tay cảnh giới (trình độ) còn cao hơn ít nhất ba cấp so với bọn họ!

      Từ y phục người, Tần Du Du nhận ra được các cao thủ ra tay giết người này, chính là người vừa nãy đứng bên ân công của nàng.

      Nàng bỗng cảm thấy bàn tay cầm cánh tay nàng trở nên đáng sợ như rắn rết vậy, ân công của nàng rất mạnh, hơn nữa còn có lai lịch rất lớn, nhưng hình như phải là người tốt...

      biết là ai sợ hãi thét lên tiếng, mọi người nhìn vụ giết người khủng bố này phục hồi tinh thần lại, tiếng thét chạy trốn khắp nơi, bến tàu lập tức trở nên hỗn loạn.

      sông có nhiều binh lính Li quốc tuần tra cũng nhìn thấy, đều thét lớn, nhưng ai dám đưa thuyền vào bến tàu để hỗ trợ cả.

      "Trở về với chủ nhân của ngươi, nàng là người Nguyệt quốc ta, nếu phục, cứ việc đến Tử Dạ thành." Nghiêm Di cứ như vậy kéo Tần Du Du nghênh ngang mà , Dạ Như Niên đến khi bọn họ xa rồi mới run rẩy, đưa tay lau mồ hôi lạnh.

      Quan binh ở gần đó thấy 'sát tinh' rời , vội vàng chạy tới tỏ vẻ quan tâm, bợ đỡ, người trong đó : "Dạ đại nhân, có cần phái người đuổi theo ?"

      Dạ Như Niên tìm thấy đường sống trong chỗ chết, thấy bọn họ càng thấy phiền chán, lắc đầu : " cần, đuổi theo cũng chỉ có chết thôi, trừ khi chúng ta có cao thủ võ tôn cấp bảy trở lên trấn giữ..."

      "Võ tôn?!" Tiếng hít vào liên tục, đối với bọn họ mà , võ tôn giống như thần tiên vậy. Nếu hơn cấp ba là võ giả, đấu trăm, võ tôn chính là đấu ngàn đó, nghe sống thọ nhất có thể sống đến hai ba trăm tuổi, người như vậy cả đời bọn họ cũng chưa chắc có cơ hội gặp được.

      gã quan binh trong đó lắp bắp : "Dạ đại nhân ngài, ý ngài là, cậu thanh niên vừa rồi là, là võ tôn sao ?!" Người trẻ tuổi kia, khí thế thực đáng sợ, nhưng nhìn qua chưa tới ba mươi tuổi nữa, như vậy trở thành võ tôn rồi? phải Dạ Như Niên run sợ cố ý thổi phồng thực lực đối thủ đó chứ.

      cứ nghĩ như vậy, ít quan binh bên cạnh cũng có cùng suy nghĩ như vậy.

      Dạ Như Niên làm sao biết suy nghĩ của bọn họ, giận dữ : "Nếu phải võ tôn, lão tử sao lại nhìn thấy huynh đệ mình bị giết cũng dám đuổi theo chứ ?!"
      huyetdu, conlu124, minhhanhng10 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6: Ta rất yếu
      #1309cc']Edit: A Chu
      Bên này, cũng có người suy nghĩ thực lực của Nghiêm Di, chính là Tần Du Du.

      Vừa rồi Nghiêm Di có tự mình ra tay, nhưng khi qua người Dạ Như Niên, trong nháy mắt tỏa ra khí thế vô cùng đáng sợ, theo Tần Du Du biết, ít nhất cũng là cấp bậc võ tôn.

      Nhưng còn trẻ như vậy là võ tôn... Tần Du Du cảm thấy bình thường, từ trong bụng mẹ bắt đầu tu luyện cũng thể hai mươi tuổi thành võ tôn được? Nhất định là nàng suy nghĩ quá nhiều thôi.

      Bỏ qua, đến biểu của Nghiêm Di, liền hôm nay thủ hạ của ra tay, nhìn qua cũng ít nhất cũng là võ giả cấp năm, cấp sáu, có thể khiến bọn họ cam tâm nghe theo sai bảo của , hoặc là thân phận rất cao, rất dọa người, hoặc là thực lực của cực kỳ hùng mạnh.

      Nghe giọng của là người Nguyệt quốc, trong lời giống như Nguyệt quốc là nhà của , có thể là người trong hoàng tộc Nguyệt quốc, khó trách lại xem mạng người như cỏ rác, giết liền giết.

      Tần Du Du đồng cảm với mấy người đuổi bắt, tổn thương nàng, nhưng đối với tên Nghiêm Di ra tay tàn nhẫn, đẫm máu này, vừa sợ hãi vừa đề phòng, tránh xa.

      Chính mình ở Li quốc gây ra chuyện lớn, đến Nguyệt quốc cũng hay ho gì, nghĩ vậy, Tần Du Du càng thấy mình may mắn vì lúc trước thân phận cho Nghiêm Di biết.
      (Chu: sao chị gây chuyện khắp nơi vậy chứ -.-")

      Người này ràng là vua giết người, nàng phải mau chóng tìm về hai linh thú, trốn càng xa càng tốt.

      đường , Tần Du Du cứ suy nghĩ mãi, cho đến lúc Nghiêm Di dừng bước.

      "Nàng có thể cưỡi ngựa hay ? "Nghiêm Di bỗng xoay người hỏi.

      "A? Ngựa... Ngựa ?!" Tần Du Du định thần lại, nghe câu hỏi của Nghiêm Di, cũng nhìn thấy con ngựa đỏ rất cao trước mặt, giọng đột nhiên cao lên.

      Trước đây nàng từng ham chơi cưỡi Tiểu Mã - do người khác đưa cho sư phụ, kết quả là bị ngã thẳng từ ngựa xuống, suýt nữa bị ngã gãy cổ, phải nằm giường suốt tháng mới khỏi hẳn, từ đó về sau chịu lại gần loài sinh vật khủng bố này nữa.

      Nghiêm Di biết nàng kích động cái gì, cũng lười hỏi nàng lần nữa, tự ý xoay người lên ngựa sau đó tay xách lên, đặt ngồi đùi mình.

      Tần Du Du bị dọa đến mức thét chói tai, nàng chán ghét ngựa, hơn nữa cảm giác ngồi lưng ngựa, cách mặt đất mấy thước như vậy, có thể bị ngã bất cứ lúc nào.

      "Ta, ta, ta muốn cưỡi ngựa!" Tần Du Du dùng sức giãy dụa, muốn mặt đất cơ.

      Nghiêm Di giận tái mặt, lạnh lùng quát: "Câm miệng, được nhúc nhích!" Nữ nhân này biết nàng ngồi đùi , loay hoay như vậy, chính là khiêu chiến với tự chủ của mà.

      Nghiêm Di vô ý tỏa ra uy nghiêm, làm người khác sợ hãi, Tần Du Du bình tĩnh lại, thu hồi lý trí, lập tức ép ra vài giọt nước mắt, khóc lóc : "Ta sợ, ta muốn cưỡi ngựa..."

      Nghiêm Di nhíu mày để ý tới nàng, tay ôm lấy thắt lưng nàng, tay cầm cương, ngựa đỏ dưới thân giống như tên rời cung, chạy băng băng về phía trước.

      Tần Du Du quá sợ hãi, cũng giả khóc nữa, tay chân gần như bám chặt lấy Nghiêm Di, sợ rằng ngay sau đó bị ngã xuống ngựa.

      Người trước mặt mà là ân công cái gì chứ, ràng là tên ác ôn mà!

      Tần Du Du biết mình xuống ngựa như thế nào nữa, thân thể nàng sau khi bị thương rất yếu, toàn thân vì khiếp sợ mà cứng người, ở ngựa bị xóc nảy hồi, cuối cùng cầm cự nỗi nữa, hôn mê bất tỉnh.

      Khi tỉnh lại thấy mình nằm giường, xương cốt trong người cứ như bị rời ra vậy, phải tốn nhiều sức lực lắm mới ngồi dậy được.

      Xa xa truyền đến tiếng chó sủa cùng tiếng gõ mõ của người điểm canh, khoảng canh ba rồi. Tần Du Du chống lên đầu giường, muốn xuống giường đốt đèn, tìm nước uống, bỗng nhiên trước mặt có ảnh lửa lóe lên, sáng ngời lên.

      Thân ảnh Nghiêm Di xuất ở gần ngọn đèn, Tần Du Du do dự lát, thử thăm dò : "Ân công, trễ thế này, ngươi..." Nghiêm Di vẫn mặc y phục ban ngày, Tần Du Du dựa vào đó mới nhanh chóng xác định được đó là .
      (Chu: pó tay đãng trí của chị)

      Nửa đêm lẻn vào phòng nữ tử, muốn làm gì đây ?!

      Nghiêm Di im lặng, rót ly trà đưa cho nàng, : "Nàng sợ cưỡi ngựa như vậy sao?"

      vốn nghĩ nàng giả bộ thôi, cho đến khi nàng hôn mê trong lòng mới phát nàng rất sợ hãi, thấy mặt nàng trắng bệch, lại có cảm giác giống như hối hận, áy náy.

      May mắn nàng chỉ khiếp sợ, căng thẳng quá mức mà thôi, tình trạng thương tích bị ảnh hưởng quá nhiều.

      "Trước đây, ta bị từng bị ngã ngựa, ta rất sợ, rất sợ cưỡi ngựa." Tần Du Du thành , hy vọng ân công đại nhân có thể cho nàng con đường sống, đừng bắt nàng cưỡi ngựa quái đản gì đó nữa.

      "Uống hết trà, ăn chút điểm tâm, rồi ngủ tiếp, nàng yếu quá."

      Giọng mang chút riêng tư nào, thậm chí còn có chút ghét bỏ nữa, đánh nát nghi ngờ của Tần Du Du đối với việc nửa đêm lẻn vào phòng nữ tử.

      tên nghiêm túc nửa đêm vào phòng nữ tử là vì muốn... (muốn gì bik rồi nhá) Tần Du Du cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi, nửa đêm giết người còn giống hơn đó. :))

      Uống ly trà ấm áp xong cảm giác tốt hơn nhiều, Tần Du Du ngẩng đầu nhìn mới phát bên ánh đèn có bóng người nào, Nghiêm Di chẳng biết đâu rồi.

      Nàng còn muốn hỏi đây là đâu, cách trấn Bát Tắc có xa , kế tiếp phải đâu nữa.

      là quái nhân! Hay là nửa đêm đặc biệt đến xem nàng có đá chăn hay à?

      Lương Lệnh chuẩn bị nước cho Nghiêm Di rửa mặt, rồi lui ra khỏi phòng, lúc qua phòng Tần Du Du, vô thức dừng lại, nhìn vào bên trong.

      Chủ nhân nhìn thấy nữ tử này tỉnh lại, xác nhận nàng sao mới trở về phòng nghỉ ngơi, điều "đặc biệt quan tâm" như vậy chưa từng có người nào có thể hưởng thụ, tâm tư của chủ nhân đối với nữ tử này quá ràng rồi.

      Sáng sớm hôm sau, Tần Du Du mở mắt, cuối cùng cũng thấy phòng của mình, thể thè lưỡi, phòng xa hoa như vậy đừng khách điếm thể có, cho dù là nhà phú hào bình thường cũng khó thấy được.

      Từ cái giường lớn nàng nằm ngủ đêm qua là trầm hương khắc hoa, đến cái chậu hoa bên cửa sổ là gốm sứ trắng đều rất quý giá.

      Vị ân công kia e rằng là người trong hoàng thất Nguyệt quốc, bản thân được người như vậy cứu, biết là họa hay là phúc đây.

      Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, sau đó có hai tiểu nha hoàn vào, cung kính cúi chào.

      "Chủ nhân lệnh nô tỳ đến hầu hạ nương rửa mặt, chải đầu, thay y phục." người hai tiểu nha hoàn mặc cũng là lụa là, so với Tần Du Du, thân y phục vải thô, giống khách quý hơn.

      Các nàng mang đến chỉ là nguyên bộ y phục mới, mà còn có trâm cài, khuyên tai, son phấn,.v..v., nhìn qua tao nhã chứ thô tục, Tần Du Du về phương diện này biết nhiều lắm, nhưng nhìn đống đồ vật này nọ khẳng định phải tùy tiện mua đâu.

      Tần Du Du tự thấy mình chẳng qua chỉ là quỷ xui xẻo, được Nghiêm Di tiện tay vớt từ dưới sông lên mà thôi, là tiền nhiều có chỗ dùng hay đối với nàng có mưu gì đây? Hừ hừ, nàng phải mau trốn thoát mới là tốt nhất.

      "Đây là nơi nào? Cách trấn Bát Tắc có xa lắm ? Ngày hôm qua, ta khi nào đến đây?" Tần Du Du hỏi.

      "Nơi này là trấn Bát Quy. Bọn nô tỳ sáng nay mới bị đưa đến nơi này, những chuyện khác cũng biết . Đợi lát nữa, nương hỏi chủ nhân biết." Hai tiểu nha hoàn cười tủm tỉm, có hỏi có đáp, nhưng đều là lời vô nghĩa.

      Tần Du Du hỏi vài câu liền lười hỏi lại, ngậm miệng lại, tùy các nàng giúp mình thay y phục, các nàng phải biết, chỉ là mệnh lệnh được nhiều thôi.

      Bỏ , bọn họ muốn chơi trò thần bí theo họ thôi! Đợi lát nữa gặp Nghiêm Di, nàng chuyện phải rời khỏi với .
      #58cc09']Chu trong thời gian luyện thi nên post chậm lại tí
      mọi người thông cảm nha ^^
      Đỗ Thúy Loan, huyetdu, conlu12411 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7: Ta cho nàng trốn
      #523d6c']Edit: A Chu
      Tần Du Du chuẩn bị sẵn cái cớ rời rồi --- nàng muốn đến trấn Bát Tắc hội hợp với linh thú của nàng, thể làm phiền tiếp nữa, chúng ta có duyên gặp lại!

      Đương nhiên, còn phải nhớ đòi những "trang bị" của mình lại nữa.

      Còn chuyện nợ ơn cứu mạng và những vật này nọ khác nữa của Nghiêm Di, trước hết cứ nợ . Ân công đại nhân thoạt nhìn có rất nhiều tiền, chắc là phải biết xấu hổ cùng nàng so đo đâu, nếu muốn so đo, nàng lấy hai món đồ làm vật tạ ơn vậy.

      "Thiên công thánh thủ", ám khí tự chế tùy tiện món cũng có thể giá trời rồi.

      Tần Du Du toan tính, đặc biệt hợp tác theo sát hai nha hoàn gặp Nghiêm Di.

      Nghiêm Di trong phòng khách chuẩn bị ăn sáng, Lương Lệnh đứng bên người , bàn chí ít cũng hai mươi món điểm tâm đa dạng, tinh tế, Tần Du Du vừa vào cửa, đúng lúc nghe thấy người ăn mặc như quản gia, vẻ mặt hổ thẹn với Nghiêm Di: "Lão nô vô năng, quá gấp gáp nên cũng chỉ chuẩn bị được mấy món này thôi."

      Có cần khoa trương đến thế ?! mình có thể ăn nhiều như vậy sao? Tần Du Du cảm thấy quản gia này tranh công có.

      Hôm nay nàng cũng xác định được chính xác mục tiêu, lầm người nữa, phải cảm ơn mấy người trong phòng có đặc trưng ràng.

      Ánh mắt Nghiêm Di nhìn Tần Du Du, trong mắt có cái gì chợt lóe lên, hình như đối với trang phục, cách ăn mặc của nàng khá vừa lòng, gật đầu : "Ngồi xuống ăn cơm."

      Bầu khí thoải mái hơn, ngược lại giống Nam nữ khác biệt gì cả, những lời thương lượng bị giữ lại trong miệng, nhưng Tần Du Du cảm thấy bản thân cùng Nghiêm Di quen thuộc đến mức có thể cùng cùng ăn, cùng uống, cười vui vẻ được.

      Nàng rất muốn từ chối, bụng lại cố tình hợp tác, từ chiều hôm qua rời thuyền cho đến nay, chỉ có nửa đêm hôm qua tỉnh lại, ăn có mấy bánh điểm tâm Nghiêm Di để lại thôi, giờ đói đến hoa mắt luôn rồi.

      Từ sư phụ dạy nàng: chết đói là chuyện lớn nhất, chuyện khác đều có thể bàn sau, cho nên bàn đầy mỹ thực hấp dẫn, Tần Du Du chỉ hơi do dự, lát liền thành ngồi xuống.

      Ăn , ngủ mớ, mặt Nghiêm Di có biểu cảm gì cả, quả gây áp lực rất lớn, Tần Du Du quyết định mạo hiểm trong lúc ăn đến chuyện có thể làm khó chịu, gì cả, ngoan ngoãn để nha hoàn hầu hạ mình dùng điểm tâm.

      Còn nàng, cũng biết vì sao lại cảm thấy nếu mình muốn rời làm Nghiêm Di vui... Tần Du Du cũng chú ý vấn đề này lắm, chỉ là trực giác kỳ lạ thôi.

      Nghiêm Di lặng lặng nhìn Tần Du Du như con mèo trước mặt, nhai kỹ nuốt chậm, trong lòng có chút bất ngờ.

      Đối với nữ tử hay giao du sơn tặc, thổ phỉ mà , về mặt cử chỉ lễ nghi khá tốt, tuy đạt tiêu chuẩn của hoàng tộc, nhưng cách ăn mặc này hơn nữa vẻ ngoài được bồi dưỡng, các thiên kim thế gia gặp cũng tốt hơn được.

      Nghĩ tới liền thấy thoải mái, nha đầu này rất có thể là truyền nhân của "Người nọ", đệ tử chính thống của thế ngoại cao nhân sao có thể thô bỉ thất lễ được.

      Cũng tốt, sau khi trở lại thành Tử Dạ, phải tốn nhiều thời gian để dạy nàng cấp bậc, quy củ, lễ nghĩa.

      Tần Du Du nếu biết trong lòng Nghiêm Di từng muốn đem nàng dạy dỗ, chỉ sợ lật bàn mắng chửi người ngay tại chỗ ấy chứ.

      Nàng có cảm giác Nghiêm Di đánh giá nàng, nhưng nàng quá mình, cho rằng vì bộ dạng mình hoàn mỹ quá mức, chẳng những xấu hổ, mà còn có vài phần đắc chí nữa.

      Dùng xong bữa sáng, Tần Du Du nhân lúc Nghiêm Di nhắm mắt thưởng thức trà, hết sức chủ động mở miệng : "Lúc trước may mắn có ân công cứu giúp, những ngày này được ngài che chở, gây cho ngài thêm rất nhiều phiền toái, giờ ta hồi phục rồi, dự định hôm nay khởi hành đến trấn Bát Tắc tìm hai linh thú, tiện làm phiền tiếp nữa."

      Nghiêm Di mở mắt nhìn nàng: "Nàng định rồi sao?"

      Giọng bình thản, mặt có chút biểu cảm nào, Tần Du Du nhìn ánh mắt cảm thấy chột dạ, câu hỏi bình thường cũng khiến nàng nghe ra có vài phần mỉa mai, giống như chút suy nghĩ của nàng đều bị nhìn thấu vậy.

      Nhất định là ảo giác, nhất định là ta nghĩ nhiều thôi!

      Tần Du Du gật đầu, tiếp tục theo kế hoạch : "Đúng vậy, ơn cứu mạng của ân công, ta xin khắc sâu trong lòng, mai này nếu gặp lại nhất định báo đáp tốt."

      " khi như vậy, ta cũng cố giữ làm gì." Nghiêm Di đồng ý vô cùng sảng khoái, nghiêng đầu với Lương Lệnh: "Đem những món người nàng lúc trước lại đây."

      Quả còn thuận lợi hơn so với dự đoán nữa a!

      Tần Du Du mừng rỡ, trong lòng nhịn được thầm tự giễu: đúng là mình suy nghĩ nhiều quá rồi, người ta đơn giản chỉ muốn ta gặp rắc rối thôi... Đều là ta tiểu nhân đo lòng quân tử, chỉ toàn nghi thần nghi quỷ thôi.

      Lương Lệnh rất nhanh mang tới cái bao nặng, bên trong ngoại trừ quần áo lúc trước của Tần Du Du, còn có toàn bộ ám khí cùng mặt nạ của nàng, ngân phiếu và các thứ khác nữa, thiếu món nào.

      Nghiêm Di thương lượng tốt, khiến Tần Du Du cảm thấy hơi có lỗi.

      Nàng do dự chút, lấy cái hộp thép đưa cho Nghiêm Di, : "Vật này là do phụ cho ta để phòng thân, tên là 'khóa linh lung', bên trong có thể chứa trăm lẻ tám tú hoa châm, chỉ cần ấn vào đây, bắn ra ba mươi sáu kim trong đó, trong vòng trượng cũng đủ bắn thủng cương khí hộ thân của võ tôn cấp bảy, tổng cộng có thể phóng ra ba lần, Dựa vào tú hoa châm dài ngắn lớn này, nhờ thợ bình thường cũng có thể làm ra tú hoa châm thích hợp, tú hoa châm ngâm thuốc mê hiệu quả rất tốt."

      Tần Du Du vừa vừa làm mẫu, làm sao để mở khóa ra, cho tú hoa châm vào, làm sao để phóng tú hoa châm ra. Cái vật nho 'khấu lung linh' đó chỉ lớn bằng bàn tay trẻ con thôi, mặt còn có hoa văn hoa mỹ, sau lưng có cái móc, móc ở đai lưng giống như trang sức độc đáo, ai cũng nghĩ đó là ám khí trong nháy mắt có thể lấy mạng người.

      Tần Du Du biểu diễn xong, ngẩng đầu với Nghiêm Di: "Ân công tu vi tầm thường, chắc cần đến loại vật này, nhưng đây là chút thành ý của ta, xin ngài đừng ghét bỏ."

      Khóa lung linh này ra là do Tần Du Du tự làm, nếu về giá trị, hơn vạn tấm vàng lá cũng đổi được, nhưng nàng dám khoác lác, cho nên mới là sư phụ cho. Nghiêm Di nhận lấy lễ vật này, nàng cũng coi như còn tình người.

      Nghiêm Di gật đầu, nhiều, bảo Lương Lệnh tiễn Tần Du Du ra cửa rời .

      Lương Lệnh tiễn Tần Du Du đến sân trước cổng, thở dài, khom lưng chắp tay, trong chớp mắt xoay người trở về phòng khách báo cáo lại.

      Trong phòng khách, Nghiêm Di ngồi bên cửa sổ, lơ đãng ngắm nghía khấu lung linh Tần Du Du tặng.

      Lương Lệnh bước tới : "Tần nương rời ..."

      "Ừ." Nghiêm Di nhìn mắt Lương Lệnh : "Ngươi phải muốn hỏi, ta vì sao để nàng rời ?"

      Lương Lệnh gật đầu đáp Dạ, quả cảm thấy rất kỳ quái.

      " cho nàng chạy trốn vài lần, sao nàng có thể cam chịu số mệnh chứ, sao biết chính mình chạy thoát được?" Nghiêm Di đem khóa lung linh thu vào trong ngực.

      cái khóa lung linh nho là có thể đuổi , tiểu nha đầu này quá ngây thơ rồi.

      Ông trời đưa nàng đến bên , sao có thể buông tay để nàng thoát chứ? Nàng rất nhanh biết, nơi duy nhất nàng nên đến chính là đến bên cạnh .

      Lương Lệnh nghe xong lời Nghiêm Di , khỏi có chút đồng cảm với Tần Du Du, hy vọng nàng mau chóng nhận ra , bằng với thủ đoạn của chủ nhân, tuyệt đối khiến nàng suốt đời khó quên.
      Chương này cứ thấy ớn lạnh thế nhở ^^
      Đỗ Thúy Loan, huyetdu, conlu12410 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8: Mỹ nhân kế thất bại
      #e10321']Edit: A Chu
      Trước khi rời , Tần Du Du từng hỏi Lương Lệnh, nàng giờ ở cách trấn Bát Tắc khoảng hơn hai mươi dặm, từ thôn này thẳng về phía tây là tới.

      Nàng ra khỏi phủ đệ của Nghiêm Di, lập tức quẹo vào ngỏ , hóa trang cho mình lần nữa, khi ra khỏi đó trở thành gã sai vặt làn da đen bóng, gấy yếu, mặc vải thô, ngắn.

      Nàng mang gói đồ lưng tới tiệm may trước trấn, mua tất cả tú hoa châm, sau đó lại dạo vòng quanh các lò rèn, mua cái kềm sắt, rồi vòng lại phủ đệ của quái ân công, tìm khách điếm gần đó vào, đóng cửa, tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng đem tất cả tú hoa châm mài thành độ dài tiêu chuẩn, cho vào cái hộp trong người.

      Như vậy các ám khí trong người tạm thời có hai ba món có thể sử dụng được, hơn nữa trấn Bát Quy này quá , chỉ có thể mua số lượng tú hoa châm có hạn thôi, càng có thuốc ngâm kim thích hợp, nếu gặp kẻ thù mạnh Tần Du Du khó thoát được.

      Nhưng trước mắt cũng chỉ có thể như thế thôi, nếu phải vị "ân công" kia hành vi kỳ quái, sát khí dày đặc, nàng muốn mạo hiểm rời . Chỉ mong thuộc hạ Phong Quy Vân nhát gan tí, mất hy vọng, tiếp tục đuổi đến Nguyệt quốc, tiếp tục làm phiền nàng nữa.

      Tần Du Du chuẩn bị sẵn sàng, ở lại khách điếm đêm, sáng sớm ngày tiếp theo đến phía tây trấn, tìm chiếc xe bò, trả mấy đồng tiền xin ngồi nhờ xe đến trấn Bát Tắc.

      Xe bò lắc lư khỏi trấn Bát Quy được bao lâu, cảm giác bất an cứ từ từ tăng lên.

      "Chết tiệt! phải xui xẻo đến vậy chứ..." Tim Tần Du Du cảm thấy tim đập thình thịch dữ dội, có thể xong rồi.

      Nàng trời sinh trí nhớ tốt hơn nữa đại đa số mọi chuyện đều rất mơ hồ, nhưng linh cảm nguy hiểm luôn nhạy cảm, chính xác đến dọa người, nàng gần như có thể khẳng định mình bị theo dõi.

      "Đại gia, dừng xe! Ta quên mất chút đồ ở trấn Bát Quy rồi, ta trở về lấy, ngươi tiếp tục ." Tần Du Du muốn liên lụy người vô tội, Phong Quy Vân làm việc chưa hề để ai sống sót.

      "Lão nhân vội, nơi này cách trấn Bát Quy cũng xa, ngươi cứ ngồi , để lão nhân đánh xe trở lại." Lão nông đánh xe vô cùng phúc hậu, ha hả cười, quay xe bò lại.

      Tần Du Du lắc đầu, xua tay ngăn lại: " cần, cần đâu! Ta trở về lấy đồ này đồ nọ còn phải nghe chủ nhân lẩm bẩm lải nhải nữa, biết đến khi trời tối đen có thể khỏi hành hay , thế chẳng phải làm chậm trễ chuyện của đại gia ngươi sao?"

      "Tiểu ca đừng khách khí, lão nhân ngày mai khởi hành cũng mộn." Lão nông khăng khăng làm theo ý mình.

      Tần Du Du trợn tròn mắt, hai người giằng co, bỗng cây cối ven đường truyền đến tiếng cười khẽ: "Du Du, lòng dạ nàng vẫn tốt như vậy, sợ liên lụy người khác."

      Theo tiếng , gã công tử áo trắng, mặt như ngọc bích, nhàng phe phẩy quạt xếp nhiều màu, từ trong bóng cây chầm chậm ra, tám gã hắc y nhân im hơi lặng tiếng vây quanh xe bò của lão nông, nam nhân Dạ Như Niên cũng ở trong số đó.

      Vị công tử tuấn nhã ( tuấn + nhã nhặn: vừa đẹp vừa lịch ) đột ngột xuất này đúng là Phong Quy Vân. Tần Du Du e rằng trốn kịp rồi.

      Tần Du Du có thể liếc mắt cái nhận ra ngay, mặc áo bào trắng chói mắt --- Phong Quy Vân đối với áo trắng rất cố chấp cách quái lạ, mỗi lần xuất đều trắng toàn thân.

      Cứ như chịu tang ấy, trong lòng Tần Du Du rất xem thường a.

      Nàng nhìn vòng, vô cùng dứt khoát nhảy xuống xe bỏ, chỉ vào lão nông : "Ta theo ngươi, buông tha ông ấy, ông ấy cái gì cũng biết."

      Giọng của nàng trở lại giọng nữ mềm mại trong trẻo, lão nông bị hắc y nhân như hung thần này dọa choáng váng, ngơ ngác nhìn nàng, hoàn toàn quên phản ứng luôn.

      "Thẳng thắn lắm! Uống hết thuốc này , ta để ông ta ." Phong Quy Vân từ trong tay áo lấy ra cái bình , ném lên xe bò.

      Tần Du Du nhíu mày : "Ta ăn hóa nguyên đan của ngươi rồi, ngươi còn lo lắng cái gì nữa đây." Vừa vừa chủ động tới Phong Quy Vân.

      Phong Quy Vân biến sắc, Dạ Như Niên đứng bên quát: "Dừng lại! Nếu ta lập tức giết lão già này trước."

      xong, vung roi lên, quấn lấy tay lão nông, kéo tới bên người .

      Tần Du Du cảm thấy thầm hận, Phong Quy Vân đối với nàng quá đề phòng, nếu muốn đánh lén hơi khó khăn nha.

      Phong Quy Vân nhìn chằm chằm Tần Du Du, cười : "Du Du, hôm qua nàng ở trấn mua nhiều tú hoa châm như vậy, ta cũng muốn nếm thử mùi vị kim sắt xuyên thân đâu. Ngoan ngoãn uống hết bình thuốc đó , sau đó chúng ta bàn tiếp cũng muộn."

      Hôm qua bọn họ theo dõi nàng, lại đợi khi nàng rời trấn mới ra tay...

      Tròng mắt Tần Du Du chuyển vòng quanh, bỗng nhiên dậm chân, nổi giận : "Ta uống! Trời mới biết trong đó là cái quỷ gì, hóa nguyên đan của ngươi hại ta tu vi mất hết, uống thuốc này xong, ta thành kẻ điếc, người mù, người què làm sao bây giờ?"

      Nàng giờ dịch dung, nhìn qua làn da ngăm đen, ngũ quan bình thường, nhưng giọng nũng nịu, hơn nữa đôi mắt hạnh xinh đẹp kia lay động, khiến cho người từng gặp qua hình dáng của nàng - Phong Quy Vân nhất thời tâm thần nhộn nhạo.

      Trong đầu Phong Quy Vân lên ý niệm: nếu nàng khôi phục dung mạo ban đầu, hờn giận như vậy với ta, là mê người thế nào?

      Nhưng xưa nay bình tĩnh, tưởng tượng đẹp đẽ đó bị cố gắng đè xuống, cười : "Ta sao có thể để ngươi bị khuyết tật được? cần kéo dài thời gian."

      Thấy nàng chần chừ bất động, Dạ Như Niên dùng dao găm hung hăng chém đường lên cánh tay lão nông, máu tươi phun ra, lão nông vừa sợ vừa kêu la thảm thiết.

      Tần Du Du còn cách nào khác, xem ra, với bộ dạng này dùng mỹ nhân kế được rồi.

      Nàng nhặt bình dược xe lên, quay đầu oán hận với Phong Quy Vân: "Ta uống thuốc, ngươi hãy thả vị đại gia này bình an rời , nếu nuốt lời, ta làm chuyện gì cho ngươi cả."

      Phong Quy Vân liếc nhìn lão nông kêu la thảm thiết cái, lắc lắc quạt xếp tay : "Yên tâm, chỉ là người thôn dã quan trọng thôi, ngươi nghe lời ta, ta thả người."

      Tần Du Du mở nắp bình ra, ngửa đầu uống hơi uống sạch thuốc trong bình trước mặt Phong Quy Vân, sau đó tay đem cái bình ném trở về.

      Phong Quy Vân cho đến lúc này vẫn cẩn thận như cũ, duy trì khoảng cách với Tần Du Du, hai mắt bỏ qua bất cứ hành động nào của nàng.

      Thân mình Tần Du Du lắc lắc, bỗng nhiên ôm bụng té ngã đất: "Ngươi, ngươi cho ta uống cái gì?! Đau quá...." Sắc mặt nàng gần như trắng bệch, tia máu tươi theo khóe môi chảy xuống.

      Phong Quy Vân biến sắc, rất nhanh lại cười lạnh: "Du Du, nàng muốn gạt ta sao? Ta cho nàng uống chỉ là mê dược thôi, nàng lại dám lừa ta."

      Tần Du Du có trả lời, cả người ngừng run rẩy, tơ máu từ lỗ mũi, lỗ tai chầm chậm chảy ra, màu máu chảy ra đen sẫm kỳ lạ, ràng là trúng kịch độc rồi!

      Phụt! ngụm máu phun ra từ miệng nàng, sau đó nàng nằm đất, ngửa mặt lên trời.

      Phong Quy Vân rốt cuộc cười nổi nữa, triệu chứng thất khiếu (hai mắt + hai mũi + hai lỗ tai + miệng) chảy máu như vậy tuyệt đối thể là giả vờ được, Tần Du Du rất quan trọng đối với , lỡ như chết bất ngờ như vậy... chút do dự, chạy vọt tới bên người nàng, ôm lấy nàng, tay sờ mạch cổ nàng.
      Đỗ Thúy Loan, huyetdu, conlu1249 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9: Độc chết cũng bị hù chết
      #42d11e']Edit: A Chu
      Mạch đập của Tần Du Du yếu ớt, có sức, cực kỳ hỗn loạn, quả thực là trúng độc rồi!

      Sao lại như thế được?! cho nàng uống ràng là mê dược (thuốc ngủ) "Trường túy tán", hay lúc trước nàng ăn gì đó có cùng vị thuốc với Trường túy tán? Hay là cao thủ Nguyệt quốc thần bí cứu nàng, động tay động chân gì với nàng?

      Trăm ngàn ý nghĩ cứ lướt qua trong đầu , bỗng nghĩ đến điều...

      Người cứu Tần Du Du tuy chưa hẳn biết thân thế của nàng, nhưng nhất định gặp qua dung mạo nàng, ngày hôm trước bến tàu, vì nàng mà ngang nhiên ra tay giết hại nhiều đặc phái viên của Li quốc như vậy, có thể thấy người đó rất vô cùng coi trọng nàng, sáng sớm hôm qua sao lại có thể đành lòng cho nàng mình rời như vậy?

      Trong lúc hết sức ngạc nhiên bất ngờ, trước mặt chợt lóe lên ánh bạc, chỉ kịp dùng quạt chắn trước cổ, vội vàng lui lại gần trượng, đáng tiếc vẫn né hết được, người đau nhức, biết có bao nhiêu tú hoa châm đâm vào người rồi.

      Nếu tu vi của phải võ giả cấp sáu, phản ứng nhanh gấp trăm lần so với người thường, công kích gần như thế đủ đâm thành cái lưới rồi. Những chổ quan trọng người đều có giáp hộ thân ngăn cản, nhưng bàn tay, cánh tay thể tránh được.

      Ban đầu Tần Du Du giả bộ bất tỉnh trong lòng bất ngờ mở mắt, nhanh chóng phóng ám châm.

      Phong Quy Vân tuy giận dữ, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, ra tay tấn công nàng, Dạ Như Niên thấy thay đổi bất ngờ này rất kinh sợ, muốn bẻ cổ lão nông, những người vây quanh cũng muốn đồng loạt xông lên.

      Lại nghe Tần Du Du quát to: " được nhúc nhích! Ông ta mà chết, chủ nhân các ngươi cũng phải chôn cùng!"

      Dạ Như Niên cùng các hắc y nhân từng tham gia đuổi bắt Tần Du Du, đối với tầng tầng lớp lớp thủ đoạn kỳ quá của nàng ấn tượng sâu sắc, nàng như vậy, bọn họ đều dừng tay.

      Tần Du Du dìu lão nông ngồi lên xe bò, nhìn Phong Quy Vân lạnh lùng : "Ngươi bị trúng độc từ tú hoa châm tự chế của ta ở trấn Bát Quy rồi."

      Phong Quy Vân vận khí ở cánh tay, tú hoa châm đâm vào người bay ngược ra ngoài, rơi lên mặt đất.

      nhìn cây tú hoa châm bạc đất hề có gì khác thường cả, trầm giọng : "Tú hoa châm của ngươi làm sao có thể có độc được?"

      "Nếu ta hy sinh lớn như vậy để cho ngươi mấy châm, chốc nữa lại bị ngươi bắt , ta cố gắng thế làm gì?" Tần Du Du thảng nhiên cười, giơ tay cầm viên thuốc cho vào miệng, tiện thể lau máu đen miệng, mũi, lổ tai .

      Lúc nãy nàng bị trúng độc, nhưng lại là độc của chính nàng, nàng thấy Phong Quy Vân dễ dàng mắc mưu đâu, nhưng để nàng chết, cho nên mới dám làm như vậy.

      Độc này mà phát tán đúng là đáng sợ, nhưng từ khi độc phát tán đến khi chết ít nhất cũng phải tốn nén nhang, đủ để nàng ám toán Phong Quy Vân rồi, sau đó mới ăn thuốc giải.

      Còn thuốc mà Phong Quy Vân bắt nàng uống, thừa lúc hộc máu phun ra cùng máu rồi, giọt cũng uống.

      Phong Quy Vân cũng có cảm thấy triệu chứng nào giống trúng độc cả, nhưng Tần Du Du cũng rất có lý, hừ lạnh tiếng: "Trúng độc cũng được, nàng nằm tay ta, lo tìm ra thuốc giải."

      " người ta có thuốc giải, thuốc giải nằm trong đầu ta, hôm nay ngươi để ta cùng vị lão nông này rời , ta và ngươi cùng chết chung. Ta cũng có thể cho ngươi chết được minh bạch, ngươi trúng độc tên là 'Tử ngọ xuyên tràng', là sư phụ dùng 'thiên ma điệp ảnh' đổi lấy của Vạn độc võ tôn, biết ngươi có bản lĩnh xin Vạn độc võ tôn thuốc giải hay ?"

      "Loại độc này náu trong cơ thể nửa tháng mới bắt đầu phát tác, bình thường chút biểu gì, tới giờ ngọ (11 giờ trưa - 1 giờ chiều) mỗi ngày đột nhiên hội tụ về đan điền, gây đâu bụng như bị xoắn vậy, lần sau đau hơn lần trước, đến mức muốn moi ruột ra. Loại độc này phải độc chết người, nhưng đau đến chết, hoặc là tự moi ruột mình ra mà chết." Tần Du Du cười khanh khách , tuy cả người vô cùng yếu ớt, trong mắt lại giấu được đắc ý, lời ra lạnh thấu xương, cho dù bình tĩnh như Phong Quy Vân, nghe xong sắc mặt cũng xanh mét.

      Dạ Như Niên nghe thấy tên hiệu của Vạn độc võ tôn, trong lòng rất khiếp đảm, lại nghe Tần Du Du miêu tả lưu loát, vô cùng khủng bố, lại ngơ ngác nhìn nhau dám làm bậy.

      Phong Quy Vân cực kỳ khó khăn mới bình tĩnh lại, sư phụ Tần Du Du quả thất có chút giao tình với Vạn độc võ tôn, Vạn độc võ tôn cũng có hứng thú với với loại ám khí 'thiên ma điệp ảnh' này, cũng thể chắc chắn Tần Du Du hay chỉ dọa thôi.

      Tiểu nữ tử này giờ đây tu vi mất rồi, mai này cơ hội bắt nàng còn nhiều, đáng lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm, để nàng rời như vậy lại cực kỳ cam lòng.

      Hai bên giằng co, lại rơi vào căng thẳng...

      mặt Tần Du Du bình tĩnh tự tin, trong lòng gấp đến độ muốn phun máu rồi, tuy nàng đúng là ăn thuốc giải rồi, nhưng lúc nãy ăn thuốc độc vẫn tổn thương thân thể của nàng, nếu tu vi lúc trước của nàng vẫn còn, đương nhiên có gì phải sợ rồi, nhưng giờ đây nàng ngay cả thiếu nữ tử bình thường cũng bằng, cứ giằng co như vậy, người đầu tiên chống đỡ nỗi chắc chắn là nàng.

      Lỡ như Phong Quy Vân phát ra sơ hở nào đó, bị mắc mưu, lại càng tệ hơn.

      May mắn Phong Quy Vân phải là người dài dòng: "Ta có thể thả các ngươi , nhưng thuốc giải đâu?"

      Tần Du Du ngầm thở ra, tươi cười mặt thay đổi : "Sau khi ta bình an khỏi, cho người mang đến cho ngươi, ngươi cùng lắm là muốn bắt ta thôi, nếu ta hại chết ngươi, Phụng thần giáo còn truy sát ta sao? Ta ngu ngốc tìm đường chết đâu."

      Phong Quy Vân bình tĩnh liếc nhìn Tần Du Du, : "Được, lời định. Du Du, bảo trọng chính mình cho tốt, chúng ta rất nhanh gặp lại thôi."

      Tần Du Du bị nhìn, da đầu run lên, trong lòng thầm hừ: tám đời mốc meo mới phải gặp lại ngươi!

      Phong Quy Vân giơ tay lên, mang theo tám gã y nhân giống như lúc nãy, nhanh chóng biến mất trong rừng cây bên đường.

      gã hắc y nhân trong đó nhịn được : "Chủ nhân, chúng ta cứ buông tha nha đầu kia như vậy sao?!"

      Phong Quy Vân mím môi .

      "Vừa rồi gần đó có người! Là cao thủ ở bến tàu hai ngày trước!" Dạ Như Niên trầm giọng , nhắc tới Nghiêm Di, giọng của nhịn được có chút căng thẳng.

      Phong Quy Vân cũng cảm thấy có cao thủ lợi hại ở gần nhìn trộm, lúc nãy mới thể thẳng thắn buông tay.

      Nơi này thuộc lãnh thổ Nguyệt quốc, bọn họ thuận tiện hành động bằng ở Li quốc, vả lại thực lực của chín người bọn họ thể đấu chính diện với vị cao thủ thần bí cùng đám thủ hạ trong lời Dạ Như Niên được.

      Nếu như thế, bọn họ cũng chờ Tần Du Du rời khỏi trấn Bát Quy mới ra tay.

      Tần Du Du cảm thấy cả người mình như nhũn ra, đầu choáng váng, não căng ra, ngay cả hơi sức cũng có, mà lão nông tìm được đường sống trong chỗ chết, sợ hãi tới mức run run, chỉ biết ôm cánh tay bị thương, ngồi xuống đất.

      Nàng xoa huyệt thái dương, lấy trong túi áo ta mấy miếng vàng lá ném tới trước mặt lão nông, : "Lão thái gia, hại ông gặp phải chuyện đâu này, lại còn bị thương nữa, là có lỗi, ông cầm lấy vàng lá này chạy nhanh ."

      Lão nông ngây ngốc, nhặt lên vàng lá, nhìn tình trạng Tần Du Du cực kém, nhớ vừa rồi nàng cố bảo vệ mình, có chút đành lòng rời như vậy, nhớ đến đám ác nhân xấu xa đó, lại sợ hãi thôi, cuối cùng gì cả, trèo lên xe bò, chạy nhanh.

      Xe bò còn chưa xa, phía sau trấn Bát Quy lại truyền đến tiếng xe ngựa, hơn mười tên cưỡi ngựa vây quanh chiếc xe ngựa hoa lệ xuất ở chỗ rẽ đường, chẳng mấy chốc chạy tới, dừng lại trước mắt Tần Du Du.
      Đỗ Thúy Loan, huyetdu, conlu12411 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :