1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ phụ giả mang thai- Hòa Điền Nguyệt (Xuyên sách) [ 29/84]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Chương 27: Dạy em

      Hàn Thịnh Hạ theo phản xạ có điều kiện muốn kéo tay Lâm Thanh, sau đó mếu máo giải thích. Đột nhiên ý thức được có điểm đúng, làm vậy khác nào ở thế hạ phong?

      đợi Hàn Thịnh Hạ mở miệng giải thích, giọng ôn nhu của nam nhân vang lên bên tai:
      “Đừng nghĩ nhiều, chuyên tâm thi đấu.”

      Giọng mang theo ma lực khiến cả người Hàn Thịnh Hạ như được an ủi, chậm rãi bĩnh tĩnh lại.

      Cuộc thi này vô cùng quan trọng đối với , đây là lần đầu tiên trong đời, dũng cảm nếm thử tư vị của thi đấu. Vì cuộc thi này, chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, cho dù được giải thưởng cũng nhất định thể làm ẩu!

      Hít hơi sâu, cho Lâm Thanh ánh mắt kiên định,Hàn Thịnh Hạ làm như hề nghe thấy những lời Trang Thần vừa , chuyên tâm bước vào sân thi đấu.

      “Lâm đại thần ánh mắt quả đặc biệt!” Trang Thần cười như cười nhìn Lâm Thanh, trong giọng hề che giấu ý từ châm chọc, giống như việc Lâm Thanh coi trọng Hàn Thịnh Hạ là chuyện vô cùng đáng xấu hổ.

      Lâm Thanh lên tiếng chỉ lẳng lặng nhìn ta, lần đầu tiên quan sát người này. lâu sau, Lâm Thanh mới lên tiếng:

      đúng là phế vật.”

      xong năm chữ, cũng buồn để ý đến phản ứng của Trang Thần, Lâm Thanh lập tức tiêu sái xoay người bước vào sân thi đấu.

      Khóe miệng cười như cười của Trang Thần cứng đờ trong giây lát, đôi con ngươi mị hoặc lên tia u.

      Rất nhanh Trang Thần ý thức đứng biểu kì lạ khuôn mặt, lập tức khôi phục lại bộ dáng đê tiện vốn có, trong lòng nhấc lên hồi chuông cảnh giác, cũng bùng lên tia hận ý. Hơi nheo con ngươi lại, ý cười khuôn mặt Trang Thần càng sâu.

      Ban tổ chức đem hội trường chia thành 2 khu vực là sân thi đấu và thính phòng. Lúc Lâm Thanh đến thính phòng, chỉ còn ghế trống bên cạnh Kỷ Tuyết.

      Ánh mắt Lâm Thanh dừng người Kỷ Tuyết, tầm mắt đảo qua Kỷ Uyên, liền nhấc chân tới sân thi đấu khu vực nhóm của Du Lê Tân tập trung, vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất trong đội,cũng chính là ghế của Hàn Thịnh Hạ.

      Du Lê Tân nhíu mày, chưa kịp mở miệng bị Trình Chính Dương giành trước:

      “Đại thần hay là ngồi chỗ em ? Chỗ này là của Hạ Hạ, chị ấy vào hậu trường chuẩn bị thi đấu, thi xong quay lại.”

      “Hạ Hạ?” Lâm Thanh hơi nhíu mày, cặp mắt thanh lãnh nhìn ra cảm xúc.

      “Chính là Hàn học tỷ, bọn em có quan hệ tồi, chị ấy còn năng lực lập trình của em tồi, chỉ cần thêm chút đề bạt nhất định được nâng cao.” Lời đầy ý.

      chính thức thi đấu, cả người Trình Chính Dương vẫn lộ ra chút tùy ý, Lâm Thanh liếc mắt cái, chút để ý trả lời:

      “Tôi nghĩ rằng ấy có năng lực nhìn ra khả năng lập trình của cậu.”

      Du Lê Tân ngăn lại Trình Chính Dương muốn mở miệng giải thích, giọng bình tĩnh:

      “Chính Dương chuyện đứng đắn, nhưng cậu ấy có ý gì khác.”

      “Nhưng mà chỗ ngồi có người ngồi rồi.”

      “Là người của tôi.” Bình tĩnh trần thuật lại câu trả lời, tầm mắt Lâm Thanh tập trung hướng về phía người đứng sân khấu, là Hàn Thịnh Hạ.

      Hàn Thịnh Hạ được xếp ở vị trí gần như là đầu tiên,sắp xếp như vậy kỳ khiến có lợi thế dễ dàng lưu lại ấn tượng đối với ban giám khảo hơn.

      Sinh viên trong hội phóng viên của trường đồng loạt giơ camera về phía Hàn Thịnh Hạ, những sinh viên ưu tú trong cả nước ngồi phía khán đài cũng đều hướng tầm mắt về phía . Cho dù chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng trong lòng vẫn cách nào đè xuống khẩn trương, cả người Hàn Thịnh Hạ cứng đờ, đại não trống rỗng.

      Mỗi bài thuyết trình đều có giới hạn thời gian, Hàn Thịnh Hạ nghe được bản thân run rẩy diễn thuyết, nhưng cũng hiểu mình gì, nghe được tiếng bàn luận nho phát ra từ phía thính phòng, chân mềm đến mức đứng cũng vững.

      “Có chuyện gì thế? Lúc luyện tập biểu rất tốt cơ mà?” thanh của Trình Chính Dương vang lên cũng có ý trách cứ, chỉ đơn thuần là khó hiểu.

      Lâm Thanh lẳng lặng nhìn nữ nhân đứng sân khấu sắc mặt tái nhợt, lung lay như cây sắp đổ, nên lời, ánh mắt hơi thu lại.

      Tình huống này kì đoán ra từ trước, cho dù xem qua biểu ưu tú của khi tham gia cuộc thi biện luận, cho dù đem tất cả những gì có thể đem dạy cho .

      phải ai cũng có thể diễn thuyết trơn tru sân khấu giống như khi luyện tập ngay từ lần đầu tiên, ngàn lần vạn lần luyện tập so với chính thức diễn thuyết vẫn khác xa nhau.

      Đứng dậy bước đến vị trí có thể nhìn thấy , toàn bộ thính phòng đều chuyển dời ánh mắt về phía Lâm Thanh, cho đến khi tiểu nữ nhân nhà mình chú ý tới, Lâm Thanh lặng lẽ đặt tay lên bụng mình.

      Chỉ động tác lơ đãng, lại khiến Hàn Thịnh Hạ ngây ngẩn cả người.

      Đúng rồi, vừa nãy vì quá khẩn trương, đến bảo bảo cũng bị quên mất, Hàn Thịnh Hạ vẫn luôn hy vọng bản thân có thể trở thành tấm gương tốt, để sau này bảo bảo phải giấu giếm dám nhắc đến mẹ mình là ai, hy vọng bé tự hào mà người kia chính là mẹ bé, vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi!

      Có gì phải sợ, cho dù là tất cả sinh viên ưu tú nhất đất nước, đều kém xa bảo bảo của !

      Hít hơi sâu, lần nữa bắt đầu lại bài diễn thuyết của mình, giọng dù vẫn mang theo khẩn trương thể che giấu, chân vẫn mềm như bông, nhưng Hàn Thịnh Hạ biết bản thân gì, cử chỉ cơ thể phối hợp với lời hài hòa,ăn khớp.

      Chờ đến khi kết thúc thời gian trình bày, bài diễn thuyết của Hàn Thịnh Hạ mới được hơn nửa. Có chút miễn cưỡng hướng về thính phòng khom lưng lời: “Cảm ơn!”

      Xuống đài, trở về đội ngũ của mình, trong lòng dù ngừng an ủi bản thân, thay đổi, lúc sau biểu cũng tệ, sau này tốt hơn nữa! Nhưng đến khi nhìn thấy nam nhân đứng kia, nhịn được vứt bỏ mặt mũi nhào vào ngực .

      Đầu gắt gao chôn trong lồng ngực ấm áp kia, muốn trốn , muốn ra lệnh cho an ủi bản thân, nhưng cổ họng như nghẹn lại, muốn chuyện.

      “So với những gì tưởng tượng tốt hơn chút.” Nam nhân vô cùng tự nhiên vuốt lưng Hàn Thịnh Hạ, giọng bình tĩnh chút cũng giống an ủi.

      Hàn Thịnh Hạ đương nhiên cũng cảm thấy đây tuyệt đối phải câu an ủi, cái gì mà tốt hơn tưởng tưởng? Hóa ra trong tưởng tượng của kém cỏi đến thế ư?

      “Em muốn về nhà!” thanh rầu rĩ.

      “Muốn chạy rồi?” giọng vô cùng lạnh nhạt.

      Hàn Thịnh Hạ phản bác, cả khuôn mặt vẫn vùi trong ngực , đôi mắt chua xót chớp chớp.

      Tay nam nhân rời khỏi lưng Hàn Thịnh Hạ, để mặc ôm, vẫn nhúc nhích.

      Thế giới an tĩnh vài giây, Hàn Thịnh Hạ đột nhiên xoay người lại, hướng về phía toàn đội, gập người 90 độ:

      xin lỗi!”

      ai đáp lại lời xin lỗi của .

      Lúc lâu sau, Trình Chính Dương mới mở miệng đánh vỡ yên lặng:

      sao, thi đấu gì đó cố gắng là tốt rồi.”

      Nhưng mà ai phản ứng lại lời cậu ta .

      Lâm Thanh dìu Hàn Thịnh Hạ, đối với mọi người trong đội:

      “Giải đặc biệt 10 vạn tôi trao cho đội các cậu.”

      Du Lê Tân nhíu mày, định lên tiếng cự tuyệt, lại nghe được Lâm Thanh :

      “Cái này là tôi khen thưởng cho biểu của bà xã.”

      xong, chút khách khí mổ lên khuôn mặt Hàn Thịnh Hạ.

      Hàn Thịnh Hạ ngơ ngác nhìn , biết nên gì cho phải.

      Người xem bởi vì biểu sân khi nãy mà chú ý đến Hàn Thịnh Hạ, tại tầm mắt của bọn họ đều quét về phía bên này. ít người xem khe khẽ bàn luận, nội dung phải là về trận đấu mà là hành động của Lâm Thanh và Hàn Thịnh Hạ.

      Lâm Thanh dễ dàng từ trong đám người nhận ra những ánh mắt có chứa tâm tư gồm: Lê Nhạc Thủy, huynh muội họ Kỷ, còn có 2 nữ nhân quen biết, và tên Trang Thần.

      Trong lòng hỏi Tiểu Lang

      “Ngươi có cách gì có thể trong nháy mắt định vị được vị trí của Hàn Thịnh Hạ ?”

      “Tốt nhất là dùng các phương pháp ở thế giới của các ngươi , nếu ta liên tục dùng Tinh Võng định vị tiêu phí lượng đồng vàng lớn, phải phương pháp tốt.”

      để ý tới Tiểu Lang nữa, dắt tay Hàn Thịnh Hạ, hỏi:

      “Về nhà nhé?”

      Gật gật đầu.

      Hai người nắm tay rời khỏi Yến Đại. Đối với hai chữ “Bà xã” từ miệng Lâm Thanh, mối quan hệ giữa hai người bọn họ được sinh viên trong trường thảo luận vô cùng sôi nổi diễn đàn.

      Hàn Thịnh Hạ đường về vô cùng rầu rĩ, lâm vào mâu thuẫn tự an ủi rồi lại tự ghét bỏ bản thân, vòng lặp lặp lại thể tự kiếm chế.

      Lâm Thanh vẫn luôn nắm tay , về đến nhà còn trực tiếp đem ôm vào lòng, môi mỏng dán vào vánh tai thầm:

      “Em có thể ra lệnh an ủi em.”

      Hàn Thịnh Hạ cảm thấy yết hầu như bị nghẹn lại, cảm thấy bản thân mắc cười:

      “Hôm nay đủ cho bọn họ cười mấy năm.”

      “Chờ đến khi bảo bảo hiểu chuyện, chuyện hôm nay có khi còn vào lịch sử.”

      “Sau đó bảo bảo ghét bỏ em...”

      Bản thân cũng từng trải qua như vậy, cảm giác khi ấy, bao giờ dám kể cho bạn học của mình rằng người kia chính là mẹ .

      Lâm Thanh tựa cằm đỉnh đầu , ngữ khí dỗ dành hài tử:

      “Bảo bảo dám ghét bỏ em, thay em đánh mông nó.”

      cho đánh con!” Hàn Thịnh Hạ liền phản bác.

      Khóe môi Lâm Thanh gợi lên ý cười nhàn nhạt, nhịn được nhéo nhéo khóe miệng :

      “Bảo bảo ghét bỏ em, bé con nhất định cảm thấy vô cùng kiêu ngạo vì mẹ nó rất dũng cảm, kiên cường.”

      Hàn Thịnh Hạ vẫn luôn an ủi chính mình như vậy, nhưng khi nghe được những lời ấy từ miệng người khác cảm giác vô cùng khác biệt.

      Cắn cắn môi, Hàn Thịnh Hạ tiếp tục đề tài cuộc thi, mà đột nhiên hỏi:

      “Chúng ta bao giờ kết hôn?”

      Lâm Thanh nhướn mày:

      “Trước đó, có muốn giải thích chút lời vị “Bằng hữu” của em khi nãy hay ?”

      “Em, em có đùa bỡn .” Thẳng tắp nhìn vào mắt , Hàn Thịnh Hạ cho rằng tin .

      Lâm Thanh đương nhiên tin , nữ nhân ngốc như vậy có chơi đùa tình cảm của hay , sao có thể nhìn ra được? Còn cần nghe người ngoài bậy? Nhưng mà:

      có gì.”

      Giọng mang theo hơi ấm vờn quanh vành tai Hàn Thịnh Hạ, mang theo mị hoặc vô hình

      “Em muốn chơi đùa như thế nào cũng có thể...”

      Kéo tay của dặt lên ngực mình,

      “ Giống như hôm say rượu đó cũng được.”

      Hàn Thịnh Hạ vô thức nuốt nước miếng, cảm thấy ngón tay chạm vào nơi mềm mại nổi nổi, ma xui quỷ khiến mà nhấn nhấn chút.

      Nam nhân liền hít hơi, đáy mắt càng thêm trầm.

      Hàn Thịnh Hạ theo bản năng cảm thấy có nguy hiểm, ánh mắt hình như hơi đáng sợ, nhanh chóng cứu vãn:

      “Em ra lệnh cho mau trở lại bình thường!”

      Nam nhân xoay người đem đè dưới thân, giọng trầm ấm:

      “ Giống như em bị phát sốt vậy, phản ứng sinh lý bình thường thể chế.”

      thực tế, với định lực hơn hẳn người thường, hoàn toàn có thể khống chế bản thân, tuy nhiên lúc này cần thiết.

      ... bình tĩnh chút, chúng ta còn phải bàn chuyện kết hôn.” cảm thấy chuyện này hẳn có thể khiến rời chú ý.

      Nhưng mà nam nhân giữa hai hàng lông mày dao động càng sâu, ánh mắt luôn dừng mặt :

      “Lần trước dạy em làm thế nào để đùa bỡn ?”

      _________________________________
      Mọi người nghỉ lễ vui vẻ!
      :tungtung::tungtung::tungtung:
      MitNa Minh, Pe Mick, SiAm4 others thích bài này.

    2. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Chương 28: Rốt cuộc là ai?

      Trong đầu Hàn Thịnh Hạ tự giác ra hình ảnh giới hạn tuổi nào đó, trong người có chút kì quái:

      , ....”

      , ...” Môi mỏng nhắc lại lời , tay tranh thủ dẫn dắt tay bé của xuyên qua áo sơ mi chạm đến da thịt nóng bỏng của .

      “Sờ thử chút xem có phải phát sốt ?”

      Quần áo nhăn nhúm đầy ái muội, con ngươi thanh lãnh thêm vài phần mị hoặc, giọng từ tính quyến rũ, ngay cả hơi thở phả ra của cũng mang theo hương vị tình dục mê người.

      Cảm xúc tay Hàn Thịnh Hạ và hô hấp phả vào mặt giống như loại ma lực lan tràn đến tất cả các tế bào hấp dẫn người ta phạm tội, khiến mặt Hàn Thịnh Hạ đỏ bừng, trong lòng như có sợi lông tơ nhàng phất qua, vừa tê vừa ngứa, đầu óc choáng váng.

      Lâm Thanh khẽ cười tiếng, bàn tay khác lặng lẽ luồn vào trong áo , ngón tay vẽ vòng tròn rốn, Hàn Thịnh Hạ run rẩy, hô hấp dần trở nên gấp gáp.

      biết do cảm thụ tuyệt vời thân thể hay do lí trí ngấm ngầm đồng ý với hành động của , cả người si ngốc hề phản kháng lại.

      Nam nhân dán môi mỏng lên xương quai xanh tinh xảo, bàn tay mang theo hơi lạnh nhàng di chuyển lên ...

      Tiểu Lang lúc này tâm tình đặc biệt phức tạp, biết có nên hỏi chủ nhân chút định xử lí Tiểu Cầu Cầu bên kia ra sao hay ? có nên cho Tiểu Cầu Cầu tạm dừng hoạt động hay ? Cùng lúc đó, Tiểu Cầu Cầu bên kia cũng vô cùng rối rắm, sau hồi lâu, nó quyết tâm giãy giụa thoát ra khỏi màn đấu khẩu trong nội tâm:

      “Mami, lúc trước người phải giữ vững phòng thủ...”

      Giọng rất nhưng Hàn Thịnh Hạ lại nghe vô cùng ràng.

      Đúng rồi, thể dễ dàng như vậy bị đánh bại được, cả cơ thể lẫn tinh thần đều phải thủ vững!

      Hàn Thịnh Hạ đem tay mình rút khỏi bàn tay , đem đẩy ra xa chút. Nào ngờ bàn tay nam nhân chạm đến nơi nào đó no đủ mềm mại, chuẩn bị xoa nắn chút chút, đột ngột bị đẩy ra theo bản năng nắm chặt tay lại

      “A!” Hàn Thịnh Hạ kinh hô, đau đến chảy nước mắt,ra sức đẩy tay ra, hung hăng trừng mắt.

      Nhưng đập vào mắt Hàn Thịnh Hạ là Lâm Thanh với bộ dáng hoàn toàn khác, tà mị và nguy hiểm, nhìn lúc này, cảm thấy vô cùng xa lạ, giống như vẫn quen thuộc.

      , là ai?” suy, booutj miệng hỏi.

      Ý cười tà mị mặt Lâm Thanh càng sâu, nhàng nắm lấy cằm Hàn Thịnh Hạ, mặt đối mặt gần trong gang tấc.

      “Tiểu tinh, rốt cuộc phát ra rồi sao?”

      phải Lâm Thanh!??”

      Đây phải câu hỏi, câu khẳng định còn mang theo tột cùng khiếp sợ.

      Trán kề trán , giọng đầy ái muội:

      “Bảo bối sợ hãi cái gì? khiến em thoải mái đến rời xa được!”

      Hàn Thịnh Hạ nuốt nước miếng, khuôn mặt quen thuộc trước mặt tràn đầy tà mị, cả người còn lộ ra hơi thở tà ác, khiến người ta lo sợ, so với Lâm Thanh thân chính khí hoàn toàn bất đồng.

      Vừa chuẩn bị lấy đà, tay bị giữ lại:

      cho phép dùng đầu đánh!”

      rốt cuộc là ai? Vì sao lớn lên lại giống Lâm Thanh như đúc vậy?”

      cho lấy đầu đánh, Hàn Thịnh Hạ chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn.

      Nam nhân nheo mắt cười, nụ cười vô cùng tà mị:

      “Em nghĩ sao?”

      Tiểu Lang cuối cùng vẫn nhịn được nhắc nhở câu:

      “Chủ nhân, người lại lừa ấy...”

      “Cái này gọi là lừa, người ta gọi là trêu chọc.”

      Giảo biện!!!

      xuyên đến đây phải ?” ngữ khí của ba phần nghi vấn nhưng có đến bảy phần chắc chắn.

      “Xuyên ?” Lâm Thanh giọng lẩm bẩm, biểu tình ngưng trọng trong giây lát, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ mặt mị hoặc quyến rũ, ý cười mang theo nguy hiểm:

      “Sao em biết...tin là xuyên tời đây?”

      “Đoán được!” vô cùng đúng tình hợp lí trả lời, bỗng dưng có chút sợ hãi, trong lòng lại vô cùng rầu rĩ:

      ... đến đây từ khi nào? Lâm Thanh đâu rồi?”

      Lâm Thanh lên tia đen tối trong mắt, cười quỷ dị nhìn Hàn Thịnh Hạ

      “Sao vậy? Thích ta rồi?”

      Hàn Thịnh Hạ nhìn gương mặt quen thuộc nhưng lại mang theo biểu cảm xa lạ, trong đầu lên hình ảnh Lâm Thanh, biểu cảm của , những lúc nghiêm trang,nét mặt, cái nhíu mày, nụ cười của .

      Trong lòng vô cùng rầu rĩ, đau ê ẩm, cảm giác giống như người từng thân quen đột nhiên biến mất khỏi thế gian, bi thương có lẽ cũng là điều dễ hiểu.

      dựa vào cái gì mà chiếm cứ thân thể này?!” giọng Hàn Thịnh Hạ mang theo chất vấn cùng nghẹn ngào.

      Lâm Thanh trong lòng vô cùng phức tạp, cố tình xem bi thương trong ánh mắt , khôi phục nét mắt lạnh lùng, lạnh giọng hỏi ngược lại:

      “Vậy còn em, dựa vào cái gì chiếm cứ thân thể này?”

      “Em...” thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, chính là bị nguyên chủ kéo đến đây, cũng may ý thức được có điểm đúng!

      Nam nhân sớm khôi phục bộ dáng nghiêm trang, lạnh lùng, đáy lòng Hàn Thịnh Hạ trầm xuống, ta thử sao? Rốt cuộc Lâm Thanh đoán được cái gì?

      “Em, em chỉ đùa thôi mà, đời này làm sao có chuyện xuyên được cơ chứ, chuyện đó chỉ có tiểu thuyết thôi!”

      Có chút chột dạ, bồi thêm câu:

      đem chuyện này cho người khác khéo còn bị cho là bệnh thần kinh.”

      ai em thích hợp dối chưa?”

      “Có ba qua.” đúng, lần nữa mở miệng

      “Chính vì thích hợp dối, cho nên em chưa bao giờ dối!”

      Lâm Thanh nhìn sâu, khí rơi vào trầm mặc khiến Hàn Thịnh Hạ áp lực đến nín thở, mới sâu kín :

      “Em sợ hãi cái gì?”

      “Em...”

      Đúng vậy, sợ cái gì chứ? Sợ quá khứ hèn mọn của bản thân bị người khác biết được sao? Bản thân tại cuộc sống so với kiếp trước quá tốt đẹp rồi. Sợ lại bị người ra ghét bỏ, chán ghét nữa sao? Nếu ngày nào đó Hàn ba Hàn mẹ biết được chiếm lấy thân thể của con họ, chắc chắn hận suốt đời. Tham lam hưởng thụ cuộc sống, gia đình của nguyên chủ, vốn dĩ sai.

      Trong lòng giống như hít thở thông, muốn mở miệng tiếp tục lấp liếm, cả cơ thể và trái tim được lấp đầy ấm áp trong vòng tay mạnh mẽ của nam nhân, giọng dịu dàng như xoa dịu trái tim :

      “Đừng sợ, xuyên gì đó đều là gạt người, có bị người khác xuyên qua.”

      Cổ họng như nghẹn lại, Hàn Thịnh Hạ há miệng thở dốc, nên lời.

      “Mau tắm, nấu cơm.” Xoa xoa đầu .

      Hàn Thịnh Hạ thêm gì nữa, xoay người ngoan ngoãn tắm rửa.

      Ngay khi cửa phòng tắm đóng lại, hề hay biết có đôi mắt mang theo tâm tình phức tạp, lẳng lặng nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt hồi lâu.

      Lâm Thanh từ rất lâu trước kia nhận ra nhiều điểm đáng ngờ, giống như vì sa tự nhiên lại ăn vạ nhà , hay chuyện biết ba bị bệnh, rồi cả thái độ của đối với Kỷ Uyên đột nhiên thay đổi 180 độ, và những lời đồn về thái độ của bỗng nhiên thay đổi gần đây mà vô tình nghe được.

      Lâm Thanh chưa bao giờ tin vào ma quỷ thần thánh, hay thế lực siêu nhiên gì đó, cho dù bản thân đạt được ngoại tinh khoa học kỹ thuật, cũng đứng góc độ khoa học mà giải thích.

      Cho nên những khác thường xung quanh , lâu nay chỉ ghi nhớ trong lòng, mà thể tìm ra manh mối. Hôm nay cố ý thử lần, đối với câu trả lời của , cho dù chuẩn bị sẵn tâm lý, vẫn có chút khiếp sợ.

      Xuyên ? tin tám phần, còn hai phần giữ lại.

      Cuối cùng vì cái gì lại tiếp tục truy vấn nữa, cơ bản vì nữ nhân kia quá ngốc, muốn ép buộc quá tàn nhẫn. Chờ đến khi trưởng thành, tin tưởng , hy vọng có thể thẳng thắn kể cho .

      biết Hàn Thịnh Hạ trải qua chuyện gì, biết nơi nào, nhưng chung quy lại...

      Tiếng đập cửa thô bạo cắt ngang suy nghĩ của .

      Cửa vừa mới mở ra, Quách Đảo liền khách khí trực tiếp vào, mở miệng tra hỏi cũng vô cùng khách khí:

      “Cậu cùng Hàn đại tiểu thư ở bên nhau?! Còn chuẩn bị kết hôn?!”

      Lâm Thanh nhàn nhạt liếc ta, ngữ khí vô cùng ôn hòa hảo hữu:

      “Tin tức rất nhanh nhạy.”

      “Mẹ nó! Nếu phải ông đây phát ba cậu chuyển viện về đế đô nên cố ý thăm chút, cậu định bao giờ mới chịu cho tôi?”

      Quách Đảo hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Thanh, ngữ khí vô cùng bất bình:

      “Hơn nữa, cậu hiểu ta là người như thế nào sao? Còn muốn cưới ta? Đừng là cậu làm theo hôn ước!”

      Lâm Thanh nhíu mày:

      “Tôi hiểu ấy hơn cậu nhiều!”

      “Cậu biết cái rắm!” Quách Đảo hiểu nơi nào nộ khí thông thiên, ngữ khí vô cùng hữu hảo

      “Vị đại tiểu thư kia từ bị nuông chiều mà lớn lên, tính cách bất hảo , còn độc ác hơn người!”

      “Cậu cũng sợ ngày nào đó, ta giống mẹ cậu, vứt bỏ chồng con, còn muốn cùng tham...”

      “Bụp!”

      Quách Đảo chưa hết câu, khuôn mặt ăn trọn cú đấm của Lâm Thanh,giọng Lâm Thanh tràn đầy lạnh lẽo:

      “Tôi , tôi hiểu ấy hơn cậu.”

      “Mẹ nó!” Quách Đảo muốn phản công, nắm đấm vừa vung tới bị cản lại.

      “Lúc trước huynh đệ như tay chân, nữ nhân chỉ là vật ngoài thân. Tiểu tử cậu hôm nay lại vì vật ngoài thân mà huynh đệ tương tàn?!”

      “Lâu lắm ăn đòn, ngứa da phải ?” Lâm Thanh vừa đỡ quyền pháp của Quách Đảo đánh tới, vừa lạnh giọng đe dọa.

      “Được thôi, là lâu lắm đánh nhau, tôi chính là ngứa da, chúng ta tìm chỗ đánh trận !”

      !” Lâm Thanh xoay người vào phòng bếp

      “Nữ nhân của tôi còn chờ ăn cơm.”

      Bất chấp vết thương mặt, khóe miệng Quách Đảo vẫn giật giật vô cùng lợi hại.

      Huynh đệ trước kia cùng nhau huấn luyện, cùng đánh nhau, bây giờ lại sa đọa đến mức cơm bưng nước rót cho nữ nhân? Còn bộ dáng đương nhiên thích thú kia là sao? nhưng thế lại còn là nữ nhân nhân phẩm siêu cấp tồi tệ?

      cảm thấy hết chịu nổi rồi:

      “Tôi thăm ba cậu, tiện thể “Giới thiệu cho ông ấy về Hàn đại tiểu thư chút.”

      Lâm Thanh ngừng động tác tay, cả người tản ra khí lạnh:

      “Xác nên tìm thời gian đánh trận.”

      Quách Đảo cũng sợ hãi, trực tiếp châm chọc:

      “A, cậu nghĩ rằng người cả ngày ở nhà dỗ nữ nhân còn có thể giống như trước kia dễ dàng giáo huấn tôi sao?”

      “Thời gian cậu tự định, nữ nhân nhà tôi sắp ra rồi, .” nể tình hạ giọng trục khách.

      Quách Đảo nhìn đồ ăn Lâm Thanh chế biến, lại nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, hừ tiếng xoay người rời .

      có thể căn bản tới đây để ăn trực sao?

      Quách Đảo rời bao lâu, Lâm Thanh liền nhận được điện thoại của Lâm ba:

      “Có thời gian con tới viện chuyến, trước khi hai đứa kết hôn.”
      boogoo97, MitNa Minh, Pe Mick4 others thích bài này.

    3. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Chương 29: Tờ giấy

      Ngâm mình trong bồn tắm, Hàn Thịnh Hạ suy nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, phải thiểu năng, dù mơ hồ cũng cảm thấy bản thân có thể bị bại lộ thân phận. Có phải Lâm Thanh biết? biết bản thân phải người biết dối, ra những lời chính bản thân cũng thể tin tưởng, huống chi người thông minh như Lâm Thanh.

      Nhưng tại sao truy vấn sâu hơn? Là muốn buông tha cho hay chờ đợi thẳng thắn ra tất cả ?

      Còn chuyện cuộc thi, tuy tự an ủi chính mình, nhưng nhóm người Du Lê Tân cũng tha thứ cho , cũng biết làm cách nào để tìm bọn họ giải thích.

      Mười vạn của Lâm Thanh, cũng muốn nợ , dù lâu sau bọn họ kết hôn.

      Còn có tiệm hoa quả của ...

      Tiếng động bên ngoài đánh gãy dòng tự hỏi của Hàn Thịnh Hạ, đại khái cũng đoán ra người tới là ai.

      Quách Đảo trong sách đặc biệt chán ghét nguyên chủ, còn ba bốn lần tìm nguyên chủ tra hỏi, dọa dẫm, thuận tiện đẩy mâu thuẫn của nam chính và nguyên chủ trở nên gay gắt.

      Tuy nhiên thể Quách Đảo là người chân thành, có thể vì huynh đệ vào sinh ra tử tiếc mạng sống, tuy rằng mọi lần nhắc đến huynh đệ nghĩa khí, nhìn ta có vẻ giống mấy bà thím thích xen vào chuyện nhà người ta.

      Nghe tiếng động có thể đoán được, hai người bọn họ chắn chắn là động tay động chân rồi, trong sách cũng có ghi lại những chuyện này thường xuyên xảy ra, Quách Đảo chính là người lời hợp liền dùng nắm đấm xử lí, nam chính cũng chưa bao giờ khách khí đối với ta.

      Chờ đến khi Hàn Thịnh Hạ ra ngoài, lại nhìn thấy bóng dáng Quách Đảo đâu nữa.

      “Em vừa nghe có tiếng động, là ai tới sao?” Mặc dù được thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, Hàn Thịnh Hạ từng gặp qua Quách Đảo nhưng thực tế, lại chưa gặp ta lần nào.

      Lâm Thanh giữa mi tâm chút bực bội, nhìn thấy Hàn Thịnh Hạ nháy mắt thu lại tất cả khó chịu, tỏ vẻ để tâm:

      “Bạn bè đến hoit thăm thôi.”

      “Ăn cơm .

      “Được.” Thấy muốn , Hàn Thịnh Hạ cũng hỏi nhiều.

      “Chúng ta mau chóng đăng kí kết hôn thôi.” Giọng vô cùng trịnh trọng.

      “Mau chóng?” Tuy rằng muốn phải gả về nhà người ta khi lớn bụng, nhưng mà mau chóng là rất nhanh sao?

      “Đêm nay hoặc sáng mai?”

      “Nhanh như vậy?” Hàn Thịnh Hạ kinh hô ra tiếng

      “Có chuyện gì xảy ra sao?”

      Lâm Thanh nhìn , giọng nhàng:

      “Em muốn bản “hợp đồng hôn nhân” nhanh chóng có hiệu lực sao?”

      Hàn Thịnh Hạ do dự lát, mở miệng thanh kiên định:

      “Em cảm thấy vẫn là phải...”

      Ánh mắt Lâm Thanh nhìn nhàn nhạt ý cười, nữ nhân lại tiếp tục:

      đúng, vẫn là phải thêm điều khoản, sau khi ly hôn con cái phải do nhà nuôi nấng!”

      Tươi cười mặt Lâm Thanh có chút bất đắc dĩ, còn chưa kết hôn mà nữ nhân ngốc này nghĩ đến ly hôn...

      “Chúng ta ly hôn.”

      Hàn Thịnh Hạ có phản bác lời . Trong lòng lại bĩu môi cái, dễ dàng ra như vậy, cẩn thận sau này nghiệp quật lại biết kêu ai đâu nha!

      “Vậy sáng mai chúng ta đăng ký, tối nay em đem chuyện này với ba mẹ, cũng với ba tiếng .” Sau chuyện khi nãy, cảm thấy hai chữ “Ba mẹ” phát ra từ miệng mình có chút chột dạ.

      Lâm Thanh trầm mặc lát, gật đầu đồng ý: “Được!”

      “Hôn lễ cần cầu kì quá, em cảm thấy chỉ cần người nhà cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi.” Như vậy tương đói tiết kiệm. Dù sao Hàn Thịnh Hạ phải nữ nhân thích lãng mạn, thay vì tôt chức hôn lễ hoành tráng sống tốt cuộc sống sau này với nhau mới là đáng quý.

      Lâm Thanh nhìn bộ dáng thèm để ý của nàng, trong lòng nổi lên những cảm xúc tên:

      cho em hôn lễ.”

      Hàn Thịnh Hạ để ý cuyện hôn lễ, nên lời cũng để trong lòng,

      “Em muốn sắp xếp thời gian bệnh viện khám thai chút.”

      “Chờ xử lí xong công việc rồi đưa em .”

      Kỳ , Hàn Thịnh Hạ vẫn luôn tò mò bận rộn chuyện gì. Lúc trước nếu gặp Lục Thừa, cũng biết là đại thần trong giới hacker.

      Nhưng mà, cho dù có bàn tay vàng, Lâm Thanh vẫn lợi hại như vậy sao? Là vì có hào quang của vai chính hay vốn dĩ rất lợi hại, bàn tay vàng chỉ là dệt hoa gấm mà thôi?

      Có phải tại, Lâm Thanh cũng giống như trong cốt truyện, bắt tay vào gây dựng công ty? Trong sách cũng có , bởi vì năng lực lập trình thiên tài của bản thân, ở thời đại internet như thế này, Lâm Thanh nhanh cóng trở nên vô cùng nổi tiếng, tự thành lập đoàn đội của riêng mình.

      Trong đội của Lâm Thanh có rất nhiều thiên tài máy tính, đều là gián tiếp thông qua quen biết với Lục Thừa. Nhưng tại, bàn tay vàng của bị đoạt mất, mối quan hệ hữu hảo tình nghĩa đáng lẽ nên có giữa Lâm Thanh và Lục Thừa lại vô tình bị phá mất, còn có thể thuận buồm xuôi gió sao?

      Còn có Du Lê Tân rốt cuộc có thay đổi ý tưởng hay ? Là muốn tiếp tục nghiên cứu internet hay giống như kiếp trước chuyển hướng sang mỹ phẩm?

      Quách Đảo trở về càng nghĩ càng tức giận, Lâm Thanh ngày thường nhìn thanh tâm quả dục như vậy, ngờ có ngày lại thua người nữ nhân hư hỏng. Lâm Thanh chẳng nhẽ nhớ cha con cậu ta bị mẹ cậu ta hại thê thảm đến như nào sao?

      Huống chi Hàn đại tiểu thư kia nhân phẩm còn bằng mẹ của Lâm Thanh!

      Lâm Thanh chẳng nhẽ mù mắt rồi? Hay vì nữ nhân kia lớn lên có chút xinh đẹp? Người mẹ kia của Lâm Thanh phải bởi vì xinh đẹp, trêu hoa ghẹo nguyệt cuối cùng còn bỏ trốn theo nam nhân khác hay sao?

      Trong lòng vô cùng bất bình, Quách Đảo vội vàng gọi điện cho Lưu Diêm Phong:

      “Diêm Phong, gia lại có nhiệm vụ cho cậu đây!”

      “Đại gia của em nha, em gần đây có chút bận.”

      “Cậu ít nhảm ! Lại qua tìm Hàn đại tiểu thư giáo huấn chút , cong việc bổn thiếu mời cậu uống rượu.”

      “Quách thiếu, hay tìm người khác ?” Lưu Diêm Phong dè dặt dò hỏi.

      “Người khác biết thân phận của tôi, đâu chịu nghe lời!”

      “...” cho nên đây là vinh hạnh khi được biết thân phận của Quách thiếu sao?

      “Đại tiểu thư sao lại chọc tới vậy? ấy là nữ nhân của Lâm đội, chúng ta quản chuyện gia đình nhà người ta có chút tốt phải?”

      “Mẹ nó! Lâm Thanh tiểu tử kia hôm nay vì nữ nhân đó mà đánh ông đây! Cũng biết ta cho cậu ấy ăn bùa mê thuốc lú gì, cả người chút huyết khí cũng có!”

      “...” Lưu Diêm Phong tương đối hiểu biết Quách Đảo, biết cùng ta phân biết phải trái cũng vô dụng, dứt khoát bảo trì trầm mặc.

      câu, có làm hay ?”

      “Dạo này bận...”

      “Cút!”Quách Đảo trực tiếp ngắt điện thoại

      Nếu phải ông nội cái gì mà hậu đại phải dưỡng trong nghèo khó, có thể tùy tiện tìm đám người giúp làm việc rồi.

      Hừ ai làm, bổn thiếu tự mình ra tay!

      Sáng sớm hôm sau, Hàn Thịnh Hạ bị Lâm Thanh lôi kéo tới cục dân chính.

      với ba chưa?” Hàn Thịnh Hạ nhịn được hỏi nhiều câu.

      Tối hôm qua gọi điện cho ba mẹ, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc trước tốc độ của hai người, nhưng cũng hề phản đối, thậm chí Hàn mẹ còn muốn qua bồi đêm nhưng Hàn Thịnh Hạ từ chối.

      Lâm Thanh gì, lẳng lặng làm xong thủ tục, lãnh giấy chứng nhận xong mới mở miệng:

      bệnh viện thăm ba chút.”

      “ Em cùng .” Thuận tiện kiểm tra bảo bảo chút.

      “Em về nhà trước .” Thành nhàng chậm chạp, lại cho phép cự tuyệt.

      Hàn Thịnh Hạ ngẫm lại cũng cự tuyệt nữa, cha con bọn họ tình cảm tốt như vậy, có chút lời , cho dù kết hôn cũng nên nghe hơn.

      Tay cầm tờ giấy chứng nhận màu đỏ, trong lòng Hàn Thịnh Hạ dâng lên cảm giác kì lạ.

      Chỉ tờ giấy như vậy, hai con người cứ thế bị cột lại với nhau, cảm giác lợi hại!

      Chờ đến khi về nhà, Hàn Thịnh Hạ mới nghĩ đến hay là mang cho Hàn ba Hàn mẹ nhìn chút, ý niệm vừa mới nảy ra, liền có mấy cuộc gọi đến liên tiếp.

      Đầu tiên là Kỷ Tuyết.

      “Hạ Hạ.” Giọng Kỷ Tuyết vẫn hữu hảo như cũ, chỉ là mang theoc hút phức tạp

      “Mình quấy rầy cậu sao?”

      có, mình cũng rảnh.”

      “Chuyện lần trước...” Kỷ Tuyết đến đây tạm dừng trong chốc lát.

      “Đúng rồi, mình còn chưa giải thích cho cậu.”

      cần giải thích, mình biết rồi. Cậu cùng Lâm Thanh có hôn ước, người trong nhà bắt cậu phải lấy ta đúng ?”

      “Cái này....” Gần đây cũng chú ý đển diễn đàn Yến đại, biết cái này là do ngoại giới lưu truyền, hay là do Kỷ Tuyết tra được.

      “Cậu vì hôn ước từ bỏ trai mình sao?” ngữ khí của Kỷ Tuyết vô tình mang theo hận ý cùng ý vị tranh đoạt.

      phải. Lúc trước mình là mình thích cậu rồi mà? Hơn nữa....”

      Kỷ Tuyết nghe Hàn Thịnh Hạ hết câu tiếp tục khuyên giải:

      “ Cậu đừng giận mình nữa, mình hỏi qua trai rồi, ấy ấy có cảm giác với cậu, chỉ là cảm thấy lúc trước cậu quấn lấy ấy có chút phiền, nên mới làm mặt lạnh với cậu thôi.”

      phải, mình muốn là mình và Lâm Thanh kết hôn rồi.”

      Đầu bên kia trầm mặc hồi lâu, bên này Hàn Thịnh Hạ có chút bối rối, Kỷ Tuyết rốt cuộc là coi trọng Lâm Thanh hay do chịu ảnh hưởng của việc xuyên tới đây làm thay đổi cốt truyện, nên Kỷ Tuyết chỉ đơn giản muốn trở thành chị dâu của ấy?

      “Chuyện này, haizzz.” Vậy mình lại với trai

      Giọng Kỷ Tuyết rất nhanh lại khôi phục sức sống:

      “Mình sắp phải tới công ty của gia đình làm việc việc chính thức, về sau có nhiều thời gian rảnh rỗi nữa, gần đây cậu có rảnh , chúng ta cùng nhau ăn cơm?”

      “Gần đây mình....”

      “Chúng ta về sau có thể có thời gian cùng nhau ăn cơm nữa. Mình thực rất thích cậu.”

      Hàn Thịnh Hạ cảm thấy khó mở lời cự tuyệt, bởi vì chưa có ai như vậy vô cùng tư nhiên “Thích” , là thích phải thích nguyên chủ.

      Nhưng mà, lúc trước hứa với Lâm Thanh tránh xa em nhà họ Kỷ...

      Có lẽ ý Lâm Thanh là tránh xa Kỷ Uyên thôi, cùng Kỷ Tuyết ăn bữa cơm chắc sao đâu.

      “Vậy được, cậu định thời gian .”

      “Hạ Hạ, cậu tốt!”

      Đối với thanh sung sướng ở đầu dây bên kia, Hàn Thịnh Hạ giống như cũng cảm nhiễm được niềm vui của ấy, tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.

      Lát sau, Du Lê Tân gọi tới, hỏi chuyện thi đấu lần trước, chỉ bảo có thời gia lên wechat của nhóm, bọn họ muốn tổ chức buổi liên hoan.

      Cuối cùng vẫn là Hàn Thịnh Hạ nhịn được, chủ động nhắc tới chuyện thi đấu:

      xin lỗi.” Hàn Thịnh Hạ có dũng khí giải thích như là “Em cố ý.” Hay là “Em cảm thấy bản thân biểu rất tốt.” Linh tinh rối loạn gì đó, cho dù đó là nghe cũng cảm thấy ổn chút nào.

      Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó truyền đến tai là giọng đầy nghiêm túc của Du Lê Tân

      chỉ hy vọng về sau em có thể nghiêm túc đối với dự án khởi nghiệp của chúng ta, nó chỉ là cuộc thi, càng phải trò đùa!”

      “Được!” ra vị trí của trong đội chỉ giống như cổ đông, làm việc cũng đến lượt .

      Kết thúc cuộc gọi với Du Lê Tân. Hàn Thịnh Hạ nhanh chóng lại tiếp cuộc gọi khác, người đầu dây bên kia ai khác chính là Lạc Thanh Thanh, ấy tới đế đô!
      Ta là thổ hào, Tôm Thỏ, Pe Mick4 others thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Editor ơi....where are you know.....

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :