1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Chương 19: TRỞ VỀ



      Lương Chinh chép kinh phật rất nghiêm túc, lần chép tới hơn canh giờ. Tống Lăng nhàm chán ngồi cạnh, nhịn được hỏi, “Vương gia, ta có thể về phòng ta ?”

      Lương Chinh bảo nàng vào cùng, còn tưởng có việc gì, chứ ngồi đây tới tận giờ….

      Lương Chinh nhấc đầu, “ thể.”

      Tống Lăng trợn mắt nhìn , thập phần khó hiểu, “Tại sao? Ngươi chép kinh thư, ta lại có việc gì làm.”

      Lương Chinh: “Bồi ta.”

      Tống Lăng: “………..”

      Lương Chinh hoàn toàn có ý muốn cho nàng a, Tống Lăng chán muốn chết, liền gác cằm bàn, đôi mắt híp lại, tay vẽ vòng vòng, mặt tràn ngập hai chữ ‘nhàm chán’.

      Lương Chinh chép hết trang giấy này, mới cúi đầu nhìn nàng. Khuôn mặt trắng , trán có vài sợi tóc rối, môi hồng chán chường cong cong.

      Lương Chinh bật cười, duỗi tay vén lên, đầu ngón tay lạnh lẽo, chạm vào trán nàng, ấm áp!

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Lăng có chút co quắp. Trong phòng yên tĩnh tiếng động, trong mắt đối phương, dường như phát sinh thứ gì đó.

      biết qua bao lâu, Tống Lăng mới hoàn hồn, theo bản năng lui về phía sau, nàng có chút xấu hổ, vuốt vuốt trán, “Cái kia…..ta, ta nhà xí.”

      Muốn thoát khỏi bầu khí ngại ngùng này, lập tức, đứng dậy muốn bỏ người chạy ngay.

      Chỉ là, vừa đứng dậy, có cơn tê chân ập tới, Tống Lăng ‘ai da’ tiếng, đầu gối mềm nhũn, ngã xuống.

      Cũng may, nàng còn chống xuống được mặt bàn, nào ngờ, vừa chạm vào, lại đập đến nghiên mực, loạt biến cố liên tiếp. Lương Chinh theo bản năng tránh mực nước tung tóe khắp nơi.

      -----------….----------------

      “Tạ Uyển!” Lương Chinh ngăn cản kịp, thấy tay nàng sờ soạng mặt, ban đầu mặt cũng chỉ có vài giọt mực, giờ biến thành mèo đen luôn rồi.

      Tống Lăng choáng váng đầy đầu, vẻ mặt mờ mịt ngơ ngác nhìn .

      Lương Chinh dở khóc dở cười, “Tạ Uyển, mặt ngươi…”

      Tống Lăng: “…………..”

      Lương Chinh bất đắc dĩ lắc đầu, ra ngoài lấy chậu nước vào.

      “Đến đây, ngồi xuống mép giường .”

      Tống Lăng vội vàng mang mặt mèo đến, nhận lấy khăn lông tay . Lương Chinh lại ấn bả vai nàng, “Ngồi xuống, đừng nhúc nhích.”

      Lương Chinh vắt lại khăn cho bớt nước, tay nâng cằm, tay kia cầm khăn nhàng lau giúp nàng.

      Tống Lăng có chút ngượng ngùng, “Ta tự mình làm.”

      , liền duỗi tay muốn lấy khăn.

      Lương Chinh: “Đừng lộn xộn, tay ngươi toàn là mực, làm bẩn tới người ta, ngươi phải giúp ta tẩy a.”

      Tống Lăng: “…….”

      Tống Lăng bị ghét bỏ, ngượng ngùng thu tay, ngồi thẳng để giúp.

      Lương Chinh nghiêm túc, nhưng động tác lại rất ôn nhu, đầu ngón tay thường đụng vào làn da, động tác ấy khiến gương mặt nàng hồng hồng.

      gần sát, thậm chí, nàng có thể ngửi được hương vị người ai kia, thanh thanh đạm đạm, đó là đàn hương.

      Từ động tác, tới hương thơm, phảng phất mê hoặc nhân tâm người khác. Đầu óc nàng, như chịu sai khiến, bỗng giọng hỏi: “Vương gia, nếu có ngày, ta làm sai chuyện gì, ngươi tha thứ cho ta chứ?”

      ------------

      Động tác tay hơi dừng chút, rũ mắt nhìn nàng.

      Tống Lăng có chút khẩn trương, hô hấp như ngừng lại, chờ đáp án của .

      Lương Chinh chậm rãi mở miệng, “Vậy còn xem việc gì.”

      Ánh mắt xâm lược, mang theo đánh giá, liếc nàng, “Thế nào? Ngươi làm việc gì khiến ta thể tha thứ sao?”

      Lương Chinh trả lời, đáp án đó, nàng sao dám tiếp chứ, vội vàng lắc đầu, “ có, có! Ta tùy tiện, tùy tiện hỏi mà thôi.”

      Nàng chột dạ, dám nhìn , tầm mắt dời tới khăn lông, giật xuống, “Ta tự làm .”

      Hốt hoảng đứng dậy, chạy tới chậu nước. Nàng ngại phiền toái, liền cho cả mặt vào trong chậu để cọ rửa.

      Lương Chinh sững sờ, nhìn cách mà nàng rửa mặt, khóe mắt tự giác run rẩy hai cái.

      “……..”

      Tống Lăng: “…………”

      Tống Lăng thấy mình bị ghét bỏ, đành ngượng ngùng thu tay, để giúp.

      Lương Chinh nhàng lại nghiêm túc lau mặt cho Tống Lăng tỉ mỉ. Động tác ôn nhu khác hẳn, đôi khi ngón tay thường chạm vào làn da của nàng, làm gương mặt Tống Lăng hồng hồng, trông đáng .

      cách nàng rất gần, thậm chí còn ngửi được hương gỗ đàn, thanh thanh đạm đạm người.

      Hương thơm cơ thể của nam nhân, phảng phất có thể dụ hoặc nhân tâm người ta. Đầu óc Tống Lăng như chịu sai sử, bỗng nhiên giọng hỏi , “Vương gia, nếu có ngày, ta làm chuyện sai nào đó, ngươi có tha thứ cho ta ?”

      Nghe nàng hỏi, động tác tay Lương Chinh hơi dừng chút, rũ mắt nhìn nàng.

      Tống Lăng hỏi rồi mới thấy khẩn trương, đến hô hấp cũng cứng lại, chờ đợi đáp án của .

      Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, mở miệng chậm rãi, “Vậy còn xem chuyện gì nữa.”

      Nghe câu trả lời này, tim nàng đập mau hơn, liệu…

      để nàng tiếp tục suy nghĩ, thấy ánh mắt tìm tòi của Lương Chinh, “Thế nào? Ngươi làm chuyện gì để ta thể tha thứ được sao?”

      đều cần phải xem xét, Tống Lăng cũng dám tiếp, vội vàng lắc đầu ngừng, “ có! Ta chỉ là, chỉ là…tùy tiện hỏi mà thôi.”

      Nàng chột dạ, cũng dám nhìn Lương Chinh, tầm mắt rơi xuống chiếc khăn cầm tay, cầm lấy nhanh, “Ta tự tẩy cho nhanh .”

      Bộ dáng sốt ruột lại hoảng hốt chạy vội ra chậu nước ngoài cửa. Nàng liền ngại phiền toái, liền trực tiếp áp mặt vào trong nước, chà lau mặt cho sạch.

      Lương Chinh nhìn hình ảnh này, cũng thấy lạ lẫm, sững sờ nửa buổi, khóe mắt tự giác run rẩy hai cái.

      “…………”

      Hai người ở núi thêm ngày nữa, tới nửa buổi chiều ngày thứ hai, mới cùng nhau tới cáo biệt Ngu Tình.

      Thời gian đó, Ngu Tình niệm kinh tại Phật đường, hai người chờ hồi lâu, liền có tiểu sư phụ ra thông báo, “Vương gia, Vương phi, sư phụ nhập thiền, hai vị tự từ bái Phật tổ liền có thể xuống núi.”

      Lời tiểu sư phụ vừa dứt, đôi mi thanh tú của Tống Lăng tự giác nhíu chặt lại, “Chúng ta phải , muốn cáo biệt với mẫu thân.”

      “Bần ni biết, sư phụ , hai vị có thể xuống núi, cần từ biệt với nàng.”

      “Chính là………….”

      thôi.”

      Tống Lăng còn muốn tiếp, nhưng Lương Chinh mở miệng ngăn cản. Quay đầu bước nhanh xuống bậc thang, theo đường xuống núi.

      Tống Lăng thấy vậy, vội vàng chạy theo.

      Lương Chinh thực mau, nàng chạy thế nào cũng kịp, mắt thấy sắp mất bóng , nàng cũng sốt ruột quá, liền chạy mau hơn nữa.

      Kỳ , ở đây hai ngày, nàng cũng cảm nhận được mẫu thân quá quan tâm tới bọn họ.

      Lương Chinh đặc biệt tới thăm nàng, chỉ có thời điểm dùng bữa có với nhau vài câu, còn lại, hai mẹ con đều gặp nhau hay chuyện gì.

      Lương Chinh , nhưng nàng hiểu, trong lòng rất khó chịu.

      Đêm qua, nàng thức dậy lúc nửa điểm, vừa ra khỏi phòng, thấy ngồi mình trong sân đình, lưng dựa vào cột đá, nhìn chằm chằm vào khoảng tối xa xăm, mắt cũng chớp.

      Xa xa nhìn , lần đầu tiên Tống Lăng mới cảm nhận được thế nào là tịch mịch.

      Phụ thân coi như nhi tử, đến mậu thân cũng vậy, thương .

      Lương Chinh mau, Tống Lăng đuổi theo phía sau, nhớ lần trước mất mặt, nàng liền xách váy cẩn thận.

      Dù vậy, vẫn cứ đuổi kịp được, dù cố gắng, nhưng đây là đường núi, lại phải như trong Vương phủ, trong nháy mắt, cả người Tống Lăng mất trọng tâm, ngã ‘phanh’ tiếng.

      Lương Chinh đằng trước, nghe thấy tiếng kêu nặng nề, liền dừng chân, quay đầu nhìn lại.

      Tống Lăng thầm xui xẻo trong lòng, liền chống tay muốn đứng dậy. Có tiếng bước chân lại gần, Tống Lăng ngẩng đầu thấy quay lại.

      Mày nhăn chặt, đến trước mặt nàng hỏi, “Ngươi chạy làm gì?”

      Tống Lăng mếu máo, đành tự bò dậy, giọng, “Ngươi nhanh như thế……..”

      Lương Chinh lại nhìn nàng, kéo người lại gần, cúi đầu kiểm tra cẩn thận.

      Lần này cũng bị thương như lần trước, chỉ có bàn tay chống mặt đất, nên bị đỏ.

      Lương Chinh nhíu mày, ngước mắt nhìn nàng, “Sao ngươi lại phiền toái như vậy?”

      Tống Lăng: “…………”

      Lương Chinh nắm tay nàng chặt, dẫn nàng xuống núi.

      Đường xuống núi là những phiến đá xanh, rất xa xưa, Tống Lăng bị nắm tay, hai người sóng vai chậm bước xuống núi.

      Tống Lăng ngẩng đầu nhìn Lương Chinh, chú tâm nhìn đường phía trước, cằm banh chặt, môi mím thành đường thẳng, tâm tình có vẻ tốt.

      Tống Lăng thầm nghĩ, đại khái tức giân nàng đâu nhỉ?

      Tống Lăng lặng lẽ cầm lại tay , rất tri kỉ , “Vương gia, lát nữa về Vương phủ, ta làm cơm chiều cho ngươi ăn.”

      Lương Chinh sửng sốt, rũ mắt nhìn nàng, “Sao?”

      Tống Lăng chớp chớp mắt, “Tâm tình tốt mà ăn đồ ăn ngon, tự nhiên tốt hơn.”

      Tống Lăng tin nhìn nàng, “Có cách này nữa sao?”

      “Đương nhiên!” Tống Lăng nghiêm trang gật đầu.

      Lương Chinh: “…….”

      “Chúng ta nhanh lên, phỏng chừng, về tới nhà trời đều tối rồi.”

      Tống Lăng , liền túm tay , vui mừng chạy nhanh hơn.

      Lương Chinh bị nàng túm tay, theo bản năng muốn buông tay nàng.

      đường đường là Vương gia, cùng tiểu nha đầu này chạy lung tung, có thể thống gì cả.

      nghĩ tới, nhìn nha đầu này gầy ốm, mà sức lực lại ít, túm tay gắt gao.

      Hai người chạy xuống chân núi, khuôn mặt Tống Lăng đỏ bừng, khi nên tới xe ngựa, nàng vừa thở dốc, vừa cười ngây ngô??!

      Lương Chinh hô hấp vững vàng, nhàn nhã dựa vào vách xe ngựa, nhìn nàng hỏi: “Cười cái gì?”

      Đôi mắt nàng cong cong, “Ngươi có cảm thấy tâm tình tốt hơn ? Lúc ta còn ở nhà, khi tâm tình tốt, liền chạy lên núi, lại chạy xuống, qua lại vài vòng là tâm tình tốt hơn rồi.”

      Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, “Ta có, tâm tình tốt.”

      Tống Lăng chớp chớp mắt, “Phải ?”

      Lương Chinh bất động thanh sắc dời tầm mắt, ‘ừ’ tiếng.

      Lương Chinh thừa nhận thương tâm, Tống Lăng cũng nhiều lời nữa, ngồi bên cạnh , “Ngươi muốn ăn gì? Lát nữa ta làm cho ngươi?”

      Lương Chinh nhớ tới cá hấp bị Lương Tẫn và Lục Phù cướp sạch lần trước, “Cá hấp , lần trước ngươi làm khá ngon.”

      “Tốt, trở về ta làm cho ngươi ăn.”

      Xe ngựa dừng trước cửa Vương phủ lúc mặt trời vừa xuống núi.

      Lương Chinh xuống trước, thấy nàng lại muốn tự nhảy xuống, liền duỗi tay ôm lấy người.

      Tống Lăng bị ôm phải lần đầu, cũng thẹn thùng như trước, chống tay vào người , tự nhảy xuống, “Ta làm cơm chiều cho ngươi, ngươi tắm rửa đổi xiêm y nghỉ ngơi lát .”

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Chương 20: TIẾN TRIỂN



      Tống Lăng xong, liền chạy vào trong Vương phủ trước.

      “Nhị ca, nhị tẩu! Các ngươi trở lại rồi!” Vừa chạy tới cửa, thấy hai người Lương Tẫn và Lục Phù chạy ra đón.

      Tống Lăng cười tủm tỉm, chào hỏi, “Tứ đệ, sao ngươi lại tới đây?’

      Lương Tẫn lặng lẽ cười, “Tới tìm Nhị ca có chuyện thương lượng.”

      Lại hỏi, ‘Các ngươi mới trở về từ núi sao? ăn cơm chưa?”

      Tống Lăng ngây thơ trả lời, “Còn chưa đâu, ta chuẩn bị làm đây.”

      Lương Tẫn sáng mắt, “Ngươi tự mình xuống bếp sao?”

      Tống Lăng gật đầu, “Đúng vậy.”

      Lương Tẫn: “Ta cũng ăn, ta chưa ăn, nhị tẩu ngươi làm nhiều chút a!”

      Tống Lăng cười cười, “Được, ta làm nhiều chút, ngươi và Lục Phù cùng ăn nhé, ta làm ngay đây.” xong, liền vội vàng chạy vào trong hậu viện.

      Còn dư lại Lương Tẫn vẻ mặt tươi cười, “Nhị ca!”

      Lương Chinh quét mắt nhìn , sắc mặt tốt lắm.

      Lương Tẫn sững sờ, vẻ mặt mù mịt, sờ sờ chiếc mũi, “Sao vậy nhị ca?”

      Lương Chinh trừng mắt, sắc mặt kém.

      Tiểu tử này, mỗi ngày đều chạy tới phủ cọ cơm. Là có ý tứ gì chứ??

      Tống Lăng tới phòng bếp, hạ nhân vội vàng làm cơm chiều, thấy nàng đám người đều quỳ xuống hành lễ.

      Tống Lăng là nương thôn quê, tuy trời xui đất khiến trở thành Vương phi, nhưng lại chịu được nghi thức xã giao này, tâm đều lo âu thấp thỏm, vội vàng cho tất cả mọi người đứng lên.

      Bọn hạ nhân được cho phép, đều sôi nổi đứng lên. Quản phòng bếp, Hạ ma ma tươi cười tiến lại gần, “Vương phi nương nương, ngài tự mình lại đây, đặc biệt muốn phân phó món nào sao?”

      Tống Lăng vén tay áo, đến trước kệ bếp, cười trả lời, “ có phân phó, ta tới làm cơm chiều cho Vương gia.”

      Tống Lăng tự làm hai lần, cho nên bọn hạ nhân cũng còn kinh ngạc như lần đầu.

      Hạ ma ma thấy nàng cầm gáo múc nước, liền vội vàng tiến liên, “Vương phi nương nương, để lão nô làm cho người.”

      xong, liền tiếp nhận gáo trong tay nàng, lại , “Vương phi ngài có cầu gì cứ , chúng ta trợ thủ cho người.”

      Tống Lăng gả tới nơi này thời gian, bọn hạ nhân đều thăm dò được, vị chủ tử này rất dễ ở chung.

      Thường ngày đối mặt với Lương Chinh, chủ nhân Vương phủ, bọn họ đều nơm nớp lo sợ, thở dốc cũng dám, giờ đối mặt với Tống Lăng, tự nhiên đều nhõm cả người.

      “Đúng vậy, nương nương, để bọn nô tài giúp tay ạ.” Hạ ma ma vừa xong, liền có người khác tiếp lời, mọi người chạy tới, lấy đồ ăn, người rửa rau, người thái thịt, đám người tranh nhau làm việc.

      Kỳ , nàng có thể tự mình làm hết, nhưng mọi người đều nhiệt tình như vậy, cũng khó cự tuyệt hảo ý này. đám đông người, thời gian được rút gọn, bữa tối này làm mau xong. Tống Lăng nàng chỉ việc phụ trách việc nấu đồ ăn.

      Khi Lương Chinh và Lương Tẫn bước ra từ thư phòng, Tài thúc cũng vội vàng tiến lại, “Vương gia, Vương phi nương nương làm cơm chiều rất tốt, ngài cùng Tứ gia muốn tới nhà ăn luôn sao?”

      làm xong rồi? ! Lập tức tới ngay, chết đói rồi đây.” Lương Chinh còn chưa tiếp lời, kẻ tới cọ cơm là Lương Tẫn mau miệng, quen thuộc chạy tới nhà ăn, bỏ rơi Nhị ca của mình.

      Đợi chạy tới cửa tiền viện, mới nhận thấy điểm thích hợp, bước chân dừng lại, mới thấy ai kia đứng tại chỗ, mắt híp híp lại, mặt lạnh nhìn .

      Lương Tẫn giờ mới tự hiểu lấy, nghĩ thầm, mình tới nhà nhị ca ăn cơm, chạy trước cả chủ nhân phúc hậu cho lắm.

      lặng lẽ cười, kêu: “Nhị ca, mau ăn cơm, sao còn đứng đó a.”

      mệt là còn nhớ đây là nhà của Nhị ca .

      Lương Chinh khó chịu, mắt lạnh liếc Lương Tẫn cái, chậm rãi bước tới.

      đường tới nhà ăn, Lương Tẫn sôi nổi, ngữ điệu hâm mộ, “Nhị ca, ta ngưỡng mộ ngươi, cưới được nữ nhân tốt như tẩu tử.”

      Lương Chinh nghe được, trong lòng mới thoải mái hơn, kiêu ngạo nâng nâng chiếc cằm đẹp.

      Lương Tẫn nghiêng đầu, vừa lúc thấy được vẻ mặt đặc sắc của ai kia, nhịn được cười cười, “Ca, ngươi thích tẩu tử đúng hay ?”

      Lương Chinh ghé mắt, quét mắt nhìn .

      Lương Tẫn lặng lẽ cười tiếng, cười ái muội, vẻ mặt ngươi ta cũng biết!!!

      Lương Chinh: “………”

      Hai huynh đệ tới nhà ăn, hạ nhân sắp xếp đồ.

      Lần trước nàng thấy ăn no, lên Tống Lăng cố ý làm nhiều món ăn, số lượng mỗi món cũng tăng lên rất nhiều.

      Hương thơm tỏa ra bốn phía. đĩa cá hấp Lương Chinh tự mình điểm danh muốn, đĩa thịt xào chua ngọt, tô đậu hủ hành lá thanh đạm, tô canh sườn thịt viên và đĩa gà rang gừng. Đây đều là những món gia đình, chỉ nhìn thôi, nước miếng chảy rồi!

      Lương Chinh nhìn quanh phòng, “Vương phi đâu?”

      nha hoàn trả lời, “Bẩm Vương gia, nương nương còn trong phòng bếp.”

      Lương Chinh nghe vậy, xoay người ra ngoài.

      ……

      Để lại kẻ thèm ăn là Lương Tẫn trong nhà ăn.

      Sáng sớm ra cửa, làm việc tới tận bây giờ, đồ ăn hương sắc đều tốt như vậy, càng đói dữ.

      Nhưng hai chủ nhân trong phủ đều ở đây, cũng ngượng ngùng ăn mình.

      tự ngược mình nữa, đành ra ngoài hóng gió.

      Lục Phù vừa trở lại, thấy Lương Tẫn hai tay ôm ngực, cả người lười biếng dựa vào hành lang ngoài nhà ăn.

      “Vương gia đâu rồi?”

      Lương Tẫn đáp, “ tìm tức phụ rồi.”

      Lục Phù lên tới bậc thang, liếc mắt thấy đồ ăn bên trong, nàng cũng tự giác được mà liếm môi cái.

      Lương Tẫn ít thấy bộ dáng tham ăn này của nàng, khóe miệng mỉm cười, đột nhiên hỏi, “Lục Phù, ngươi có biết nấu ăn ?”

      “Để làm gì?” Lục Phù ngước mắt nhìn , hai tay cũng ôm ngực.

      Lương Tẫn thấy nàng banh mặt, ‘phốc’ tiếng bật cười, “ quên, quên, người là hán tử mà.”

      Lục Phù nhíu mày, “Ngươi mới là hán tử đấy!”

      Lương Tẫn cười càng sâu hơn, “Vốn dĩ ta là hán tử a.”

      Lục Phù: “…….”

      Lục Phù là nhi, nàng được Lương Chinh nhặt về nuôi, từ đó được dạy dỗ, trở thành hộ vệ bên người , cũng là tử sĩ của .

      Từ tới lớn, việc nàng làm duy nhất là luyện võ. Ngày qua ngày, năm qua năm, ngoài luyện võ, nàng làm bất cứ việc gì khác.

      Tất cả những việc các nương gia làm, nàng đều . Nàng đánh đàn, cũng thêu thùa, thậm chí nấu cơm….

      Lòng bàn tay nàng, chỉ có kén tay, lưu lại do hàng năm tập võ.

      Binh lính trong quân doanh coi nàng là nữ nhân, sao cả. Chỉ là Lương Tẫn lại chê cười nàng, hiểu sao, trong lòng có chút khó chịu.

      Nàng thầm nghĩ, phải chỉ là nấu ăn thôi sao, ai chẳng biết chứ.

      ……..

      Lương Chinh tới phòng bếp, Tống Lăng nấu xong món cuối cùng.

      Bên ngoài có hương thơm, vào trong bếp, lại càng nức mũi.

      Hạ nhân thấy Vương gia tiến vào, sôi nổi quỳ gối hành lễ, “Vương gia!”

      “Đều đứng lên .”

      Tống Lăng quay đầu nhìn , đôi mắt cong cong, “Sao ngươi lại tới đây?”

      “Đến xem ngươi.”

      tới trước mặt nàng, nhìn đồ ăn bàn, “Đây là món gì?”

      “Thịt xào, món ăn nông gia.” xong, liền cầm đũa gắp miếng tới uy cho , “Ngươi nếm thử xem.”

      Lương Chinh mở miệng, chỉ nhìn nàng.

      “Nếm chút , ăn rất ngon, đây là món phụ thân ta thích ăn nhất.” Tống Lăng thấy bất động, nghĩ thích, lập tức giải thích đề cử cho .

      Lương Chinh lặng im trong chốt lát, chịu nổi ánh mắt ai kia, đành há mồm, ăn đồ nàng uy.

      Tống Lăng chờ mong nhìn , “Ăn ngon sao?”

      Lương Chinh ‘ân’ tiếng, “Ăn ngon.”

      Tống Lăng nhếch miệng cười, “Ta .”

      , cũng nhịn được gắp miếng cho vào miệng mình.

      Nàng để ý, nhưng ăn xong mới hơi ngẩn người, ràng, đôi đũa này, nàng vừa gắp cho ăn, bây giờ lại…

      Cả người cứng đờ, sửng sốt cả lúc lâu, vừa ngẩng đầu, đối mặt với .

      Lương Chinh nhìn nàng, trong mắt có ý cười, lại như lộ ra vài phần ái muội.

      Tống Lăng bị cười, mặt oanh cái đỏ rực, ấp úng giải thích, “Ta..ta quên mất.”

      Lương Chinh nhìn nàng, “ sao, ta cũng ngại.”

      ……

      Cũng may lần này lượng đồ ăn nhiều, nên tốt xấu Lương Chinh cũng được no bụng.

      Ăn xong, Lương Tẫn vẫn còn thèm, hỏi Tống Lăng: “Tẩu tử, mỗi ngày ngươi đều nấu cơm sao?”

      Tống Lăng: “Vương gia có ở nhà ta nấu.”

      Câu trả lời thực tự nhiên, lời như ý, nàng xuống bếp đặc biệt để nấu cho phu quân mình ăn.
      minhminhanhngoc, Khủng Long, dhtt5 others thích bài này.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Chương 21: KHAI PHÁ THIÊN TÀI



      Lương Chinh vừa nghe được, tâm tình phá lệ vui vẻ.

      Lương Tẫn nghe, lại nghĩ ngợi nhiều, chuyển tầm mắt sang nhìn Lương Chinh, “Nhị ca, về sau nhị tẩu có xuống bếp, ngươi gọi ta tiếng, ta cùng ngươi trở về Vương phủ.”

      Tức , sắc mặt Lương Chinh đen kịt, lạnh lẽo liếc cái, “Trong phủ ngươi có đầu bếp sao?”

      Lương Tẫn: “……….”

      …………

      Ăn xong cơm chiều, Lương Tẫn người đơn chuẩn bị hồi phủ.

      Xuất phát từ lễ nghi, nàng muốn tiễn ra phủ, còn chưa kịp , Lương Chinh giữ tay nàng, “Vương phủ này, A Tẫn so với ngươi còn dành đường hơn, cần đưa.”

      Khi chuyện, Lương Tẫn thảnh thơi bước tới cửa tiền viện rồi.

      Tống Lăng thấy vậy, cũng cố gắng, quay đầu liền hỏi , “Vương gia, ngươi muốn tới thư phòng sao? Ta quấy rầy ngươi.”

      Nàng hỏi vậy, vì Lương Chinh có thói quen, sau khi trở về từ quân doanh, ăn cơm chiều rồi tới thư phòng.

      Tống Lăng chờ tới thư phòng, nàng liền trở về hậu hoa viên dạo, vừa ngắm cảnh, lại có thể tiêu thực.

      Lương Chinh ‘ân’ tiếng, xác thực dự định thư phòng.

      “Ta đây….”

      “Ngươi cùng ta.”

      Tống Lăng ngốc lăng, giật mình nhìn .

      Lương Chinh lại thấy đôi mắt to tròn, trố ra nhìn , “Ngày mai là sinh nhật Phụ hoàng, ngươi muốn chuẩn bị gì sao?”

      Lương Chinh vừa dứt lời, Tống Lăng mới nhớ tới tình đánh đàn mừng thọ lúc trước, sợ tới mức há to miệng.

      thêm gì, liền dắt tay nàng quay lại thư phòng.

      Đầu Tống Lăng to hơn rồi, nàng hiểu muốn làm gì, lẽ muốn nàng học bây giờ sao?

      Vừa vào thư phòng, Lương Chinh kéo ngăn tủ ra, lấy cây sáo, nàng thấy đầu đau, mắt cũng choáng váng. đời này, đúng là, có gì thể xảy ra….

      Tống Lăng là nàng dâu mới của thiên gia, lại là tài nữ nổi tiếng trong thiên hạ, trong ngày sinh thần của Bệ hạ, tất nhiên nàng tránh được phải biểu diễn tài nghệ gì đó.

      Tống Lăng vì tình này, cố ý làm tay mình bị thương, tại vết thương chưa khỏi, nên tránh được đánh đàn rồi.

      Huống chi, cho dù nàng bị thương, cũng có khả năng học dễ dàng như vậy.

      Vì thế, Lương Chinh lấy sáo ra, muốn dạy nàng thổi khúc đơn giản.

      ………. Sau khoảng canh giờ.

      Trong thư phòng truyền tới từng trận, từng trận ma .

      Bên ngoài, bọn hạ nhân đều nhịn được bịt kín lỗ tai lại.

      Thầm nghĩ, Vương phi nương nương phải là tài nữ hay sao??? Sao lại có thể thổi ra khúc?(tạm gọi là khúc) nhạc khó nghe như vậy chứ?

      Mà người trực tiếp bị tra tấn lúc này là Lương Chinh, vẫn ngồi đoan chính ghế, chăm chú nhìn người con phồng quai hàm dùng sức thổi sáo.

      Chính là, thể chịu nổi mà, bất đắc dĩ, vỗ vỗ xuống bàn, mở miệng: “A Uyển, dừng lại.”

      Tống Lăng thổi đến miệng đầu đau, nghe được đặc xá, liền dừng lại ngay. Sờ sờ quan hàm nhức mỏi của mình, nhìn tự giác giọng, “Ngươi đều thấy đó, ta làm được.”

      Căn bản nàng có thiên phú nghệ thuật .

      Lương Chinh đau đầu thở dài, “Ta đánh giá ngươi quá cao rồi.”

      Tống Lăng: “………”

      “Được rồi, thổi sáo, ngày mai ta tìm người tới, dạy ngươi khiêu vũ.”

      Tống Lăng vừa nghe, mặt tức khắc nhăn lại, cầm lấy cây sáo chạy tới trước mặt , “Cái này học, cái kia học? Có thể học được ?”

      Lương Chinh ngước mắt nhìn nàng, “ phải ta bắt ngươi học, mà là, nếu phụ hoàng hỏi, lẽ ngươi ngươi thể? Từ tài nữ thành bao cỏ, nếu bị định tội khi quân, ngươi tính sao?”

      “Ta học, ta học!”

      Bốn chữ ‘tội khi quân’ đối với nàng, chính là bùa chú đòi mạng.

      Từ khi bước vào kinh thành, khắc vào Vương phủ, bốn chữ kia vẫn luôn xoay vòng trong đầu nàng, hết sức đáng sợ.

      ……

      Ngày hôm sau, Tống Lăng tỉnh lại Lương Chinh ra cửa.

      Tử Diên tới hầu hạ nàng rửa mặt, “Vương gia có thỉnh vị vũ sư, người ở bên ngoài, Vương gia phân phó lại người này dạy ngươi múa.”

      Tống Lăng ngồi bên mép giường, vẻ mặt lo âu, “Ta học được a.”

      “Ngươi còn chưa học, sao biết lại được?”

      Tống Lăng, “Hai chân này của ta, là đôi chân xuống ruộng làm đất, nơi nào để khiêu vũ chứ.”

      nãi nãi của ta, ngươi giọng chút .” Bên ngoài còn có vũ sư mà Lương Chinh mời về đâu, Tử Diên sợ người ta nghe thấy, vội vàng dùng sức bưng kín miệng nàng, cảnh giác nhìn bên ngoài.

      Sau lúc lâu, mới buông Tống Lăng ra, đứng dậy ra ngoài cửa, tới khi cảm thấy an tâm mới quay lại. Tử Diên nghiêm túc dặn dò nàng, “Nương nương, tình ngươi phải tài nữ, dù Vương gia tin, nhưng ngươi tại là Tạ tiểu thư, phải là nương nơi thôn dã nữa, ngàn vạn lần đừng lộ tẩy a.”

      Tử Diên vậy, Tống Lăng bỗng nhớ nhà. Chờ thêm mấy ngày nữa, qua ngày trừ tịch, nàng liền chuyện cùng Lương Chinh, để nàng về nhà chuyến. mong được thấy phụ thân và đệ đệ!

      ngày này, Tống Lăng theo vũ sư học múa, số lần té ngã do dẫm lên váy đếm nổi, cuối cùng cũng có chút kết quả, khiến vị vũ sư này cũng đành lòng nhìn.

      Lương Chinh về phủ trời khuya.

      Ánh nến chiếu bóng Tống Lăng cửa sổ, nàng tập trung xoay quanh, chốc lát lại vặn eo luyện múa.

      Lương Chinh nhướng mày, tới đẩy cửa ra, liền thấy nàng cầm lụa hồng trong tay múa mang.

      Ban ngày, nàng luyện tập cùng vũ sư là Mai tỷ tỷ. Nguyên bản là tập ở trong sân, nhưng nhảy quá khó coi, đến bọn hạ nhân đều phải che miệng cười trộm nàng. Quá mất mặt, ngượng ngùng nàng đành chạy về phòng mình tập.

      Lúc này thấy Lương Chinh trở về, động tác kịp thu. Dây lụa trong tay giấu cũng giấu được.

      Lương Chinh cười nhướng mày, “Cất cái gì?”

      , tới bàn trà, cầm cái ly khay, ngồi nghiêng hỏi nàng, “Hôm nay học thế nào rồi?”
      Tống Lăng túm dây lụa trong tay, đầu rũ thấp, giọng, “Chẳng ra gì.”

      Lương Chinh nâng chung trà, giọng trầm thấp, “Nhảy cho ta coi nào.”

      Tống Lăng thẹn thùng, muốn nhảy.

      Lương Chinh cười cười, ‘’Có mình ta ở đây, ngươi sợ cái gì?”

      Tống Lăng cắn môi hồng, vô cùng nghiêm túc, “Kia….vậy, cho ngươi cười ta?”

      Lương Chinh ‘ân’ tiếng, “ cười ngươi.”

      như vậy, nhưng lúc Tống Lăng nhảy dựng lên, thiếu chút nữa kìm được.

      Thường ngày nhìn quen dáng điệu khiêu vũ duyên dáng, đây là lần đầu thấy có người múa vụng về như vậy.

      Tống Lăng nhảy, tay áo phất lên, nhưng lụa trong tay lại theo ý nàng, ném lên, hoặc được nửa rớt xuống. Động tác đều liền mạch, nhìn, nhìn lại, giống con gấu .

      là, Tống Lăng nhảy cũng khá tốt, chỉ là trước mặt Lương Chinh, nàng vừa thẹn thùng, lại vừa khẩn trương, nên quên mất động tác thôi =.=!!

      Vừa ngẩng đầu, thấy nụ cười quen thuộc đó, lại càng hoảng hơn, bước chân càng loạn nhịp. bước sai, vạn dặm sai, chân cẩn thận dẫm vào váy rồi. Thầm kêu ổn, mặt biến sắc, chân tay lại phản ứng kịp, người thẳng tắp ngã xuống.

      Mà ngã xuống, chính là ngã vào lòng aaaaaaaaaa!

      Chỉ trong chớp mắt, cả người nàng đều bổ nhào lên người , nhanh tay chống lên vai . là hù chết nàng!

      Lương Chinh thuận thế ôm lấy eo thon, hai người khoảng cách gần, đều cảm nhận được hô hấp ấm áp của nhau.

      Hai người ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, đôi môi, chỉ cách chút, chút thôi.

      Tống Lăng nhìn chớp mắt, cả người cứng đồ, khẩn trương quá, cảm giác như thể hô hấp được!!!

      Lương Chinh dời tầm mắt xuống cái miệng đào xinh đẹp.

      Môi nàng phấn hồng, giống nụ hoa sắp nở. Hô hấp tự giác cũng ngừng lại.

      Tống Lăng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của , có chút sợ hãi tên. Nàng muốn đứng dậy, nhưng đôi tay của , đột nhiên nắm chặt.

      Trong lòng nhảy dựng lên, lần nữa nhìn , lông mi run rẩy, thanh đứt quãng, “Vương…Vương gia….ngươi thả ta xuống, …”

      Lời vừa dứt, cảm giác hơi thở càng nóng rực.

      dựa gần nàng hơn, vầng trán hai người đụng vào nhau. Tống Lăng đều thấy trái tim đập ‘phanh phanh’ cực nhanh, như có thể nhảy ra cổ họng vậy. Lương Chinh cười khẽ, tiếng trầm, “Sợ hãi ư?”

      Hô hấp cũng gần, Tống Lăng mặt đỏ bừng, muốn lui về phía sau khó.

      Thấy nàng đáp, khẽ nâng mắt, lặp lại, “Sợ hãi sao?”

      Lông mi Tống Lăng run ngừng đôi tay chống bả vai , “Vương…Vương gia, ngươi, ngươi có đói bụng , ta giúp ngươi…giúp ngươi làm bữa ăn khuya…a….”

      Tống Lăng sợ hãi, mà nàng cũng mình sợ cái gì.

      Lương Chinh thấy trêu người đủ rồi, liền buông tay. Người trong lòng liền gấp gáp thối lui. cười , “ có tiền đồ.”

      ………..

      Tống Lăng cũng thấy mình có tiền đồ thực, chỉ là nàng quá khẩn trương. Lúc gần nàng, nàng chỉ thấy trái tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực, trực giác mách bảo nàng nên chạy ngay a.

      thoát khỏi ma chưởng của ai kia, nhưng mặt Tống Lăng vẫn còn đỏ bừng, lại dám nhìn , vuốt tóc, giọng hỏi: “ Ngươi đói bụng , có muốn ta làm đồ ăn khuya cho ngươi?”

      Lương Chinh ngước mắt, nhìn bộ dáng đỏ mặt thẹn thùng của nàng, khóe miệng tự giác hơi hơi cong lên.

      đứng dậy, cười trầm thấp, “Bỏ , ngươi nghỉ ngơi , ngày mai là sinh thần phụ hoàng, chúng ta tiến cung sớm chút.”

      xong, liền xoay người, vào trong phòng, xốc rèm phòng ngủ vào trong trước.

      Tống Lăng nghe nhắc tới tình ngày mai, mới thu hồi ngượng ngùng của mình, hồi phục tinh thần. Nàng lại vội vội vàng vàng theo vào, “Nhưng ta còn học chưa xong, làm sao bây giờ??”

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Có chút tiến triển rồi đây, hi vọng 2 bạn sớm động phòng, hehe
      1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :