1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Ta nghe: Bạn học Hạ tính giác ngộ là cao quá , con nhà nta chưa lừa đc tới tay xác định nộp hết tiền vào ngân sách rồi. Quả là can đảm:yoyo52::yoyo52::yoyo52:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 40
      Edit: Ngân Nhi

      Trịnh Bồi Bồi nghe thấy thế vui lắm, học thần đúng là bao giờ làm cho người ta thất vọng.

      ngồi bên cạnh huých Cố Tư Ức mãi, ý bảo bạn mau lấy bài để còn chép.

      Cố Tư Ức đành phải mặt dày : “Vậy… có thể cho em mượn xem chút được ?”

      chênh lệch khổng lồ giữa người với người khiến cho dẹp nỗi xấu hổ sang bên.

      Đừng là ngày nghỉ đầu tiên, mà cả ngày hôm qua ở trong phòng vùi đầu vào làm bài cũng chỉ xong được môn , Toán còn tờ toàn bài khó, mấy môn khác …Thôi đừng nhắc nữa.

      Hạ Chi Tuyển lấy vở trong ngăn bàn ra, Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi hai mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập khao khát và nóng lòng.

      Cậu lấy bài tập ra, Cố Tư Ức định giơ tay cầm lấy cậu lại tránh , xấu xa cười : “Cho em mượn xem được lợi gì?”

      Cố Tư Ức biết phải làm sao, đành phải chắp tay trước ngực, nét mặt tha thiết nhìn cậu : “Giúp em mà, muốn được lợi gì?”

      “…” Trịnh Bồi Bồi sốt ruột, thời khắc nước sôi lửa bỏng thế này mà cậu ta còn tán tỉnh được! Mẹ nó, đúng là đám học thần thể hiểu được nỗi khổ của mấy đứa học dốt!

      Lúc Cố Tư Ức bó tay, Trịnh Bồi Bồi liền đứng dậy, rướn người ra trước : “Tất nhiên là có phúc lợi lớn rồi! Em má lúm cho cậu hôn cái rồi bế lên xoay vòng vòng được chưa! Đưa bài cho tôi mau!” xong, tranh thủ Hạ Chi Tuyển còn ngỡ ngàng cướp lấy đống vở bài tập.

      Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển nhìn nhau: “…”

      Trong lòng thầm than, câu vừa rồi là Trịnh Bồi Bồi chứ phải em đâu nhé.

      Lúc Trịnh Bồi Bồi cướp được chiến lợi phẩm, hai bắt đầu lao vào chép.

      Lục Gia Diệp ngáp ngắn ngáp dài, lờ đờ vào lớp, trong lớp bao phủ bởi bầu khí học tập chăm chỉ, khiến cho cậu ta loáng thoáng nhớ ra là có bài tập về nhà, cậu ta gãi mái tóc rối, với Hạ Chi Tuyển: “Cho tôi mượn bài tập để chép nào.”

      Hạ Chi Tuyển liếc sang dãy bên cạnh, : “Hai người kia cầm.”

      Lục Gia Diệp: “…??”

      Trông thấy hai múa bút điên loạn, cậu ta ngẩn người: “ phải chứ? Các em cũng sa đọa thế rồi hả?”

      Vậy là đáp án tiêu chuẩn của Hạ Chi Tuyển có người giành trước, hơn nữa có vẻ như trả lại ngay, cho nên Lục Gia Diệp đành phải mượn bài của Tô Hàn.

      Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi ngồi chép bài dạng trắc nghiệm và viết lời giải, quên nhắc nhau: “Đừng có chép giống hệt, hai đứa mình bao giờ có chuyện giải đúng hết đâu, chép sai mấy câu …”

      Đến lúc chép mấy bài điền câu trả lời, cả hai đều trợn tròn mắt.

      Sao học thần lại ghi các bước giải vậy? Cùng lắm có bài viết chưa đến ba bước ra đáp án rồi, còn hầu hết là viết gọn lỏn mỗi cái đáp số .

      Giống như lời giải trong sách tham khảo hay viết ở cuối sách vậy.

      Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi hai mắt nhìn nhau.

      Chỉ có học thần, người có thành tích đứng đầu thành phố mới có thể làm như vậy thôi, chứ các mà viết mỗi đáp án vào bài chỉ có nước chết…

      Cùng lúc đó Lục Gia Diệp cũng chép bài của Tô Hàn, vừa chép vừa cằn nhằn: “Cậu làm dài dòng thế! Sao học A Tuyển ý, ngắn gọn súc tích, đỡ tốn sức chép hơn bao nhiêu.”

      Trịnh Bồi Bồi nghe thấy vậy lập tức cầm bài của Hạ Chi Tuyển sang bên đó, đập xuống bàn : “Cậu thích ngắn gọn tôi cho này! Đưa bài của Tô Hàn đây!”

      “Ơ này, ơ, ơ, ô kìa, cậu làm gì đấy? Ăn cướp à!” Lục Gia Diệp .

      Trịnh Bồi Bồi trừng mắt quát: “Có đổi ?!”

      “Cậu muốn đổi đổi thôi, cầm cầm .” Lục Gia Diệp thay đổi 180 độ, cười tủm tỉm .

      Trịnh Bồi Bồi lườm cậu ta cái rồi cầm lấy bài tập của Tô Hàn.

      Lục Gia Diệp nhìn lưng bạn, : “Chậc, hổ cái lại nổi điên rồi, làm tôi tỉnh cả ngủ.”

      So sánh với cách giải bài kiểu thiên tài của Hạ Chi Tuyển Tô Hàn lại ngược lại, cậu giải đề rất quy củ, đến nơi đến chốn, làm cho hai nàng học tra cảm động rơi nước mắt mà ngồi chép.

      giáo chủ nhiệm giày cao gót chậm rãi bước vào lớp, kiểm tra tình hình truy bài buổi sáng.

      Lúc nghe thấy tiếng giày cao gót tiếng lật giở sách của cả lớp cũng ồn ào hơn hẳn.

      Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi vội vàng lấy sách che chỗ bài tập chép, trong lòng run sợ.

      Cả hai lo lắng bất ngờ thấy Hạ Chi Tuyển đứng dậy lên chỗ bục giảng, trong tay cậu còn cầm quyển sách, hình như là có câu hỏi muốn hỏi phải.

      Sau đó hai lại thấy Hạ Chi Tuyển và chủ nhiệm ra khỏi lớp học…

      Qua cửa sổ, hai người đứng quay lưng lại lớp, ở chỗ hành lang thảo luận với nhau.

      Trịnh Bồi Bồi khẽ hô lên: “Yes! Thoát rồi! Mau chép tiếp !”

      Hai lại tiếp tục tranh thủ thời gian để hoàn thành bài tập.

      Lục Gia Diệp ngồi bên kia vừa chép vừa thở dài : “A Tuyển vì để cho tôi chép bài thuận lợi nên ra tay yểm trợ, tôi sắp bị tình em sâu đậm này làm cho cảm động phát khóc rồi đây.”

      Bài tập xong, cả bọn đều yên tâm ngồi học.

      bao lâu sau Hạ Chi Tuyển quay về chỗ của mình.

      Lục Gia Diệp giơ ngón cái với cậu: “Đúng là em chí cốt của tôi.”

      Hạ Chi Tuyển liếc cậu ta: “Đừng có mà tưởng bở.”

      Lúc ăn sáng, Cố Tư Ức thấy ngon miệng, Trịnh Bồi Bồi cùng Hướng Lê và Trương Hân Dịch vui vẻ cười cười , còn khá yên lặng.

      Ngày nghỉ chỉ lo chơi mà thèm làm bài tập, đến hôm học mới lấy bài người khác để chép, việc này khiến cực kỳ khó chịu với bản thân.

      Nhất là lại còn mượn bài của Hạ Chi Tuyển nữa…

      Cậu ấy cũng chơi cùng , vậy mà bài tập làm xong hết rồi.

      Còn …Sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ?

      Nhóm Hạ Chi Tuyển ngồi cách đó xa, cậu thấy Cố Tư Ức cứ ngồi ngoáy cháo trong bát, chỉ mới ăn có vài thìa, bánh bao để bên cạnh đụng đến.

      Đợi mấy rồi, Hạ Chi Tuyển liền tới quầy bán quà vặt mua cốc sữa tươi và cái sandwich rồi mang vào lớp.

      Trong lớp, Cố Tư Ức ngồi đọc sách làm bài tập.

      rút ra được kinh nghiệm xương máu sau lần này rồi, dịp nghỉ tới nhất định phải làm xong bài tập từ sớm, kiên quyết được mượn bài người khác để chép nữa!

      Hạ Chi Tuyển để đồ ăn lên bàn học của , Cố Tư Ức ngẩng lên nhìn, thấy thế : “Em ăn sáng rồi mà.”

      Hạ Chi Tuyển : “ lỡ mua nhiều quá, muốn lãng phí, em ăn hộ .”

      Cố Tư Ức nghe cậu nhờ thế cũng rất nghe lời mà ngồi ăn.

      Hạ Chi Tuyển ngồi vào chỗ của Trịnh Bồi Bồi, hỏi : “Tâm trạng được tốt à?”

      “… ạ.” Cố Tư Ức phủ nhận ngay.

      Hạ Chi Tuyển búng vào đầu : “ bảo này, em biết dối, nét mặt của em giấu được tâm trong lòng đâu.”

      Cố Tư Ức mím môi, nuốt miếng bánh trong miệng xuống, : “Cũng có gì…Em chỉ cảm thấy là mình có tiền đồ gì cả…Chép bài tập để đối phó…” Ngập ngừng vài câu xong, lại kiên định mà tiếp: “ có lần sau đâu! Lần sau nhất định em chép bài tập của người khác nữa!”

      Hạ Chi Tuyển khẽ cười, : “ còn tưởng là chuyện gì.”

      “…??”

      có ý kiến gì, chỉ muốn nhắc em là phải ngoan ngoãn ăn hết chỗ đồ ăn này đấy nhé.”

      “…!!” Chuyện chép bài tập chẳng lẽ đáng để đến sao?

      Cũng kỳ lạ , lúc này còn cảm thấy buồn bã nữa rồi.

      Hạ Chi Tuyển quan tâm đến chuyện đó, cho nên dường như cũng ném được gánh nặng trong lòng.

      Tháng mười, trời cứ mưa tầm tã.

      Hôm nay học sinh được nghỉ tập thể dục giữa giờ vì trời mưa, cho nên hầu hết mọi người chỉ loanh quanh ở trong lớp hoặc đứng ngoài hành lang.

      Hạ Chi Tuyển vừa mới quay trở về chỗ, cầm cốc đồ uống mà bọn Chu Kiêu mới mua, chuẩn bị uống thấy lớp trưởng Lam Hiểu Thu cầm quyển sách tới bàn cậu, hỏi : “Bạn học Hạ, cậu có biết bài này làm thế nào ?”

      Hạ Chi Tuyển chậm rãi uống mấy ngụm, để cốc xuống, liếc nhìn trang sách rồi lạnh nhạt đáp: “ biết.”

      “…” Lam Hiểu Thu im lặng vài giây, có hơi buồn rầu, “Thầy dạy Toán là mình có thể hỏi cậu…Cậu xem lại lần được ?”

      Lam Hiểu Thu để sách lên bàn cậu, cầm bút chỉ vào bài cần hỏi.

      Ánh mắt Hạ Chi Tuyển lộ ra mất kiên nhẫn, nét mặt cũng hề che giấu cảm xúc, : “Tôi rồi, tôi biết làm.”

      Lam Hiểu Thu lúng túng đứng yên tại chỗ, gượng cười : “ ngại quá, làm phiền cậu rồi, để mình hỏi thầy vậy.”

      Lúc Lam Hiểu Thu rồi, Trịnh Bồi Bồi ghé vào tai Cố Tư Ức : “ hỏi thầy mà lại hỏi Hạ Chi Tuyển, đúng là rảnh rỗi kiếm việc để làm.Ai mà biết Hạ Chi Tuyển rất ghét giảng bài cho người ta chứ, thế mà cậu ta còn cố mà tới gây chú ý, đảm bảo có vấn đề… biết có phải cậu ta thích ai rồi ?”

      “…??” Cố Tư Ức ngạc nhiên nhìn Trịnh Bồi Bồi, “Có phải cậu nghĩ quá lên rồi ?”

      tin bọn mình cứ nhìn mà xem, chắc chắn là cậu ta thích trong bốn người của nhóm đó, dạo này còn cứ thấy loanh quanh xuống đây nữa.”

      “…”

      Cố Tư Ức thấy hơi khô cổ, cầm cốc định lấy nước Hạ Chi Tuyển lại giành lấy, : “ lấy giúp em.”

      Bình nước ở cạnh hành lang, đúng lúc này có mấy học sinh đùa nghịch, Hạ Chi Tuyển tránh né gì mà đụng phải bọn họ, người lui về sau bước, cái cốc trong tay cũng rơi xuống đất.

      Cốc dùng là cốc sứ, bị rơi nên vỡ tan tành.

      Cố Tư Ức mở to mắt nhìn, Hạ Chi Tuyển cầm chổi quét mảnh vỡ rồi đổ vào thùng rác, quay về chỗ đưa cốc đồ uống của mình cho Cố Tư Ức: “Em uống tạm của .”

      Cố Tư Ức nhìn cốc nước mà cậu uống nửa, gì, Hạ Chi Tuyển thấy vậy liền : “Trước còn cướp nước của để uống, giờ lại chê rồi à?”

      phải…” lập tức phủ nhận, sau đó cầm lấy uống hớp lớn.

      Hạ Chi Tuyển vui vẻ gật đầu, : “À, ở Thành Đô bọn mình mua cái cốc mới rồi đúng ? Bây giờ em có thể đem nó ra dùng rồi.”

      “Vâng.” Cố Tư Ức gật đầu đáp, trong lúc nhất thời kịp nghĩ ra là có điều gì đó sai sai.

      Buổi chiều, Cố Tư Ức cầm cái cốc mới vào lớp.

      Hạ Chi Tuyển : “Đẹp đấy, vậy cũng có thể dùng rồi.”

      Thế là ngày hôm sau cậu cũng cầm cái cốc mới theo luôn.

      Hai cái cốc của hai người chỉ cách nhau lối , được đặt ở góc bàn, cái màu hồng và cái màu xanh da trời, có in hình hoạt hình, cái hình con mèo và cái hình con sói, rất đáng , hai cái hình đối xứng với nhau, cách lối trông như muốn hôn nhau vậy.

      Lúc ngồi học, Hạ Chi Tuyển cứ nhìn hai cái cốc, khóe miệng cong lên, yên lặng mỉm cười.

      Cố Tư Ức gặp bài khó giải mãi được, bất đắc dĩ phải nhờ tới giúp đỡ của Hạ Chi Tuyển.

      đứng bên cạnh cậu, cúi người xuống , Hạ Chi Tuyển nghe xong liền đá phát vào ghế Lục Gia Diệp ngồi, : “Cậu sang bên kia ngồi .”

      “Được được, quấy rầy hai người.” Lục Gia Diệp cực kì phối hợp mà đứng dậy.

      Hạ Chi Tuyển ngồi vào ghế của Lục Gia Diệp, để Cố Tư Ức ngồi vào ghế của mình.

      Trịnh Bồi Bồi ngồi cắm đầu vào đọc truyện tranh, đúng lúc đến cảnh khá nóng…

      Lục Gia Diệp ghé sát vào, đọc lời thoại trong truyện rồi hạ thấp giọng diễn lại: “ , em có thấy thỏa mãn ?”
      ---
      Editor: Giời ạ bạn Hạ ơi, muốn đổi cốc đôi cứ bảo người ta đổi chứ cái cốc có tội tình gì mà đập vỡ nó vậy :))))

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Đồng ý với editor, tội cái cốc quá :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Bạn Hạ mưu mô ghê gớm :hoho: chs đoạn làm vỡ cốc này lại làm t nhớ đến thanh niên Ngôn Mặc cố tình đổ nước vào card visit của thanh niên nào đấy ngo ngoe muốn làm quen vợ , trc mặt vợ giả vờ k quan tâm, vợ vừa cái đổ nước làm ướt luôn xong mồm kêu “ôi ướt r phải lau thôi k vợ mắng” :hoho:
      keochjpchjp, levuong, Matcha26043 others thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 41
      Edit: Ngân Nhi

      Trịnh Bồi Bồi đỏ mặt tim đập xem cảnh hot, đột nhiên nghe thấy có người thuyết minh lại lời nhân vật giật bắn người, lấy tay che truyện rồi ngẩng đầu lên nhìn.

      Lục Gia Diệp ngồi vào chỗ của Cố Tư Ức, hai tay ôm ngực, mờ ám nháy mắt với bạn cái: “Truyện sắc gì đấy? Cho tôi đọc chung với nào.”

      Trịnh Bồi Bồi đỏ bừng mặt, tức điên người, chỉ muốn mắng chết cậu ta thôi, nhưng lúc mở miệng lại tự động tiếng lại, cắn răng : “Sắc cái đầu cậu ý! Truyện người ta có nội dung hẳn hoi nhé! Hiểu chưa?”

      “Ồ…” Lục Gia Diệp gật đầu, vuốt cằm, tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa: “Vỗ tay cho tình (*), đúng là có nội dung .”

      (*)Các chế cứ liên tưởng tiếng vỗ tay với cái tiếng ấy ấy nhé :v

      “…Tôi chỉ muốn đánh chết cậu thôi!” Trịnh Bồi Bồi nhịn nổi nữa, nhét quyển truyện tranh vào trong cặp, sau đó cuộn tròn quyển sách tiếng bàn rồi giơ về phía cậu ta.

      phải chứ, tôi chỉ muốn thảo luận về nội dung truyện thôi mà, sao cậu lại đánh tôi…” Lục Gia Diệp chạy còn Trịnh Bồi Bồi đuổi, “Bà ơi, cái tính này của cậu có thể bớt bớt lại hả?”

      “Tính của tôi rất tốt!” Trịnh Bồi Bồi gào lên.

      Cả lớp ai nấy đều nhìn bọn họ, trước còn thấy sợ thay Lục Gia Diệp, còn giờ ai cũng chuyện trò vui vẻ, ngồi xem hổ cái đuổi bắt chó sói, việc này trở thành tiết mục giải trí hấp dẫn sau giờ học của cả lớp.

      “Đừng , ngay cả vợ chồng mới cưới người ta vẫn còn ngọt ngào với nhau, sao hai đứa kia lại khác biệt thế nhỉ?” Có người hoài nghi .

      hiểu à? Đây người ta gọi là đánh là thương mắng là , phải đánh chửi nhau mới là nhau nhé.”

      “Cũng đúng!”

      Tô Hàn nghe hai người ngồi đằng trước bàn luận xong đá luôn vào cái ghế cả hai ngồi, hai cậu nam sinh ngạc nhiên quay đầu nhìn, cậu chỉ mỉm cười : “Đừng có linh tinh.” Tuy miệng mỉm cười nhưng ánh mắt hề có chút ý cười, gương mặt dịu dàng hiền lành toát ra lạnh lẽo.

      Hai nam sinh kia dám gì nữa.

      Lúc Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồi đuổi bắt nhau Hạ Chi Tuyển ngồi giảng đề cho Cố Tư Ức, thấy cau mày, cậu cảm thấy hai người kia quá ồn ào, khiến cho tập trung suy nghĩ được.

      Lục Gia Diệp xoay người cái, Trịnh Bồi Bồi đụng vào bàn Hạ Chi Tuyển, cậu kịp thời giơ tay ra đỡ lấy cái cốc.Lục Gia Diệp lại vòng ra sau, đụng vào lưng Cố Tư Ức, làm bị nguệch chữ.

      Hạ Chi Tuyển nhịn nổi nữa, cậu đứng phắt dậy, nắm cổ áo Lục Gia Diệp, giữ cậu ta lại như diều hâu bắt gà con, quát khẽ: “Đừng có làm ồn!”

      Trịnh Bồi Bồi ngồi ở ghế trống của Chu Kiêu, tranh thủ lúc này giơ tay ra đánh Lục Gia Diệp, đánh liền mấy cái nên đứng vững luôn, cứ thế ngã về phía trước, Tô Hàn thấy vậy liền vội vàng đỡ lấy .

      Theo quán tính, Tô Hàn cũng bị ngã ra sau, cậu kịp thời chống tay lên bàn, để cho cả hai đều đứng vững.

      Trịnh Bồi Bồi vịn vai Tô Hàn, sau khi ổn định lại mới phát ra là cả hai dựa rất sát vào nhau, gương mặt đẹp trai của Tô Hàn cũng gần trong gang tấc, đuôi mắt khẽ nhướn lên, ánh mắt tỏa ra dịu dàng.

      Mà cậu ấy dường như cũng chưa định thần lại, vẫn kinh ngạc nhìn , hai người hẹn mà cùng đỏ mặt.

      Cố Tư Ức ngẩng đầu nhìn, thấy cảnh này hỏi: “Người ngợm làm sao chứ? Có bị đau ở đâu ?”

      Trịnh Bồi Bồi bối rối đứng dậy, phút trước còn là hổ cái, giờ biến thành thỏ con, ngập ngừng : “ sao, vấn đề gì…”

      xong lại trợn mắt nhìn Lục Gia Diệp: “Lần sau tôi lại xử lý cậu!” Sau đó trở về chỗ ngồi.

      Hạ Chi Tuyển thở dài: “Cuối cùng cũng yên tĩnh lại rồi.”

      Cậu cầm lấy bút trong tay Cố Tư Ức, chỉ vào chỗ bài làm của : “Từ đoạn này em bắt đầu sai rồi…”

      “Hả? Chỗ này em làm sai á?” Cố Tư Ức ngơ ngác.

      “Em xem kĩ lại , có phải là em nhầm vận tốc với gia tốc rồi ?”

      “Ồ…” Cố Tư Ức buồn bã vò đầu, “Chỗ này em nên tính gia tốc đúng ?”

      Lam Hiểu Thu ngồi ở tổ hàng thứ hai, chuyện với cán môn học, mắt thoáng nhìn qua, thấy Cố Tư Ức ngồi làm bài ánh mắt tỏ ra khinh thường. câu đơn giản như thế mà còn phải hỏi…Học kém vậy mà bình thường còn tỏ ra mình là học bá, nhưng mà kì thi giữa kì sắp đến rồi, năng lực thế nào nhanh chóng bị bại lộ thôi.

      .

      Đối với Cố Tư Ức, kì thi thử giữa kì giống như thanh gươm của Damocles(*) treo đầu vậy.

      (*)Hình ảnh này có nguồn gốc từ câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa, được sử dụng như cách dụ để mô tả mối nguy hiểm rình rập.

      Vì thế phải quyết tâm thay đổi thái độ học tập của năm cấp hai, nỗ lực phấn đấu học tập quản mệt mỏi.Nhưng nếu đem so sánh với Hạ Chi Tuyển và những học sinh trong ngôi trường trọng điểm mà học này còn thua kém khoảng rất xa.

      Có lúc thầy nêu ví dụ vẫn nghe hiểu được, nhưng khi thầy ra đề cho cả lớp làm nhìn cái há hốc mồm, hoàn toàn hiểu gì, khó khăn ngày lớn…

      Nhìn mọi người ai cũng múa bút thành văn, hoài nghi biết mình và các bạn có đúng là nghe cùng bài giảng hay nữa?

      Lúc chán nản cũng muốn giống như Trịnh Bồi Bồi, mặc kệ tất cả, muốn đến đâu đến.

      Nhưng mà cứ nghĩ tới kỳ vọng của bố mẹ…Thôi được rồi, bây giờ phải nhìn vào thành tích của Hạ Chi Tuyển nhiều vào, chỉ cần nghĩ tới danh hiệu đứng đầu thành phố của cậu ấy, nghĩ tới ánh hào quang của học thần, cảm thấy tự ti, muốn bị thụt lại phía sau nữa.

      Nếu kém cỏi, cậu ấy coi thường đúng ?

      Suy nghĩ xong, lại cắn răng, kiên trì cố gắng, cái bài tập người khác chỉ cần mấy phút làm xong, còn mất tầm nửa tiếng là cùng chứ gì! Bị mất căn bản nỗ lực bổ sung thôi, còn tận ba năm nữa cơ mà!

      Cố Tư Ức chú trọng nhất vào môn tiếng , vì dù sao cũng là cán môn của lớp, mà môn này cũng quá khó khăn để học.Bây giờ trừ những lúc học với Hạ Chi Tuyển ra chính cũng tự nghĩ cách để nâng cao khả năng của mình, tan học về phòng là lại nghe bản tin BBC, trong trường có cả câu lạc bộ tiếng , hoạt động từ bảy giờ đến chín giờ mỗi tối, Cố Tư Ức giành thời gian mấy hôm thấy cũng khá hay, nên quyết định tới câu lạc bộ tuần hai lần.

      Hôm nay đến đó Cố Tư Ức gặp Lục Minh.

      Vốn định giả vờ trông thấy cậu ta, nào ngờ Lục Minh lại chủ động tới bắt chuyện với , cho nên đành phải xã giao mấy câu đối phó.

      ngờ là phát tiếng của Lục Minh rất được, mặc dù kém Hạ Chi Tuyển chút, nhưng cũng có thể coi là phát tự nhiên lưu loát, làm có cảm giác như chuyện với học sinh ngoại quốc vậy.

      được 20 phút, Cố Tư Ức thấy hơi mệt, đa phần đều là cậu ta hỏi còn trả lời, mà các câu hỏi chỉ xoay quanh sở thích của thôi, cuối cùng phải tìm cái cớ để kết thúc cuộc chuyện.

      Lục Minh và Cố Tư Ức cùng nhau ra về, lúc ra ngoài Lục Minh cười : “ ngờ lại gặp được cậu ở đây, cậu có đến thường xuyên ?”

      “Cũng thỉnh thoảng thôi…” muốn thường xuyên gặp cậu ta ở đây đâu.

      Cảm giác của Cố Tư Ức về Lục Minh rất phức tạp, dù sao ấn tượng ban đầu tốt rồi, nhưng sau đó cậu ta lại cứu lần…

      Đương nhiên bên ngoài vẫn phải tỏ ra lịch , lên tiếng trước: “Mình về phòng đây, gặp lại sau nhé.”

      Lục Minh cứ thế nhìn Cố Tư Ức ngày xa.

      mình cậu ta ngồi bậc thang, lấy bao thuốc lá trong túi quần ra, châm điếu rồi hút, vừa hút vừa xem điện thoại, trong wechat có khung trò chuyện được mở ra, ở đó toàn là hình của Cố Tư Ức.

      Có hình Cố Tư Ức chia sẻ QQ và vòng bạn bè, có hình tự chụp hàng ngày, Lục Minh nhìn tấm ảnh Cố Tư Ức chụp chung với Hạ Chi Tuyển, ánh mắt trở nên thâm trầm, sau khi rít mạnh hơi thuốc, dường như nhớ tới điều gì đó, cậu ta liền khẽ nhếch môi.

      sao, đường còn dài, bây giờ vẫn chưa trước được điều gì.

      Cố Tư Ức về phòng ngủ, rửa mặt mũi xong là bắt tay vào làm đề luôn.

      Trịnh Bồi Bồi làm ổ giường chơi game, với Cố Tư Ức: “ Ức ơi lập team chơi .”

      Cố Tư Ức từ chối luôn: “Mình chưa làm xong bài tập.”

      “Haizz…” Trịnh Bồi Bồi thở dài, “Ngày nào cũng cả đống bài tập, muốn giết người à, làm đến bao giờ cho hết…”

      “Làm hết là vì bọn mình làm quá chậm.” Cố Tư Ức rất giỏi trong việc xác định vấn đề của bản thân.

      Trịnh Bồi Bồi vẫn càu nhàu: “Mình thể hiểu nổi là vì sao mẹ cứ bắt mình đến đây học nữa, chênh lệch quá lớn, ngồi nghe giảng mình chẳng hiểu gì cả, mệt chết được… Chẳng giống như trước đây, cứ thoải mái mà nghịch ngợm đùa giỡn trong lớp…”

      Cố Tư Ức khuyên nhủ: “Đừng thế nữa mà, cố gắng phấn đấu chút được ?”

      Mặc dù cũng cảm thấy rất áp lực, nhưng hề hối hận khi đến trường này học.

      “Cậu cố lên, mình rất tin tưởng vào cậu đó, Ức à!”

      “…”

      “Mình rủ Lục Gia Diệp chơi game cùng đây, quấy rầy cậu nữa, ngồi học nhé.”

      Ở Thành Đô sau khi chơi game với Lục Gia Diệp xong, Trịnh Bồi Bồi nhận ra mình bắt đầu muốn ỷ lại vào cậu ta rồi, kĩ thuật chơi game của cậu ta rất tốt, ý thức phối hợp cũng tốt, quan trọng nhất là ai dám lao đến giết là Lục Gia Diệp hồi máu cho ngay.Hồi trước chơi nếu bị chém cũng đành phải chịu vì thao tác kịp, nhưng kể từ khi mang theo Lục Gia Diệp cùng chơi thoải mái hẳn, cả hai ở trong game tung hoành ngang dọc, thăng hạng lên bậc kim cương rồi.

      Trịnh Bồi Bồi gửi tin nhắn cho Lục Gia Diệp.

      Bồi Bồi: “Khai hắc* .”

      *Mình tính năng này đọc đúng là gì, đại khái giống như discord, bạn mở ra để trò chuyện bằng giọng , rất phổ biến trong các game chiến đấu như Dota, LOL v..v, dùng khi chơi theo nhóm để tiện trao đổi thông tin.

      Lục Gia bất mãn: “Chơi PUBG .”

      Bồi Bồi: “ chơi PUBG đâu.”

      Lục Gia bất mãn: “Hôm qua cậu đánh tôi, bổn thiếu gia vẫn giận đấy!”

      Bồi Bồi: “…”

      Lục Gia bất mãn: “[Kiêu ngạo] [Kiêu ngạo]”

      Trịnh Bồi Bồi mặc kệ cậu ta, vào chơi mình.

      Nào biết lúc vừa bắt đầu chơi tin nhắn wechat lại ùn ùn kéo tới, đều là của Lục Gia Diệp.

      Tin nhắn cứ lên làm ảnh hưởng đến thao tác, Trịnh Bồi Bồi cực kỳ khó chịu, vừa chơi vừa cằn nhằn: “Nhắn cái gì đấy, phiền chết được.”

      ván chơi thua xong, Trịnh Bồi Bồi lập tức hùng hổ mở wechat ra đọc tin nhắn của tên kia.

      “Nếu cậu nài nỉ tôi chơi với cậu ván vậy nhé?”

      “Alo?”

      “Chết ở đâu rồi đấy? Chơi mình rồi à?”

      “Trời ơi! Trịnh Bồi Bồi, cậu mà có tôi cùng thua là cái chắc!”

      “Thua chết cậu ! Thua chết cậu ! Thua chết cậu !”

      “Cảm giác bị đối thủ chém giết điên cuồng thế nào hả?”

      Trịnh Bồi Bồi đọc tràng mấy câu nhảm kia tức đến tí ngất.

      hít sâu hơi, sau đó thẳng thừng kéo cậu ta vào danh sách đen, mình chơi lại ván nữa.

      Vừa vào game thấy lời mời chơi của Lục Gia Diệp, chần chừ lúc rồi chấp nhận, trận vừa nãy bị đánh thảm quá, nên ván tới muốn xoay chuyển thế trận.

      Sau khi thắng liên tiếp mấy trận, Trịnh Bồi Bồi đắm chìm trong niềm vui sướng vô bờ, ân oán lúc trước cũng như đám mây trôi .

      Lục Gia Diệp : “Lát nữa đừng quên đưa trai ra khỏi blacklist nhé.”

      Trịnh Bồi Bồi cười : “Đừng hoảng, lát tôi làm.”

      Đêm khuya, hai người bò ra khỏi đống bài tập, người bò ra khỏi game, cùng nhau ngáp cái, kết thúc ngày mệt mỏi.

      Buổi học hôm sau, cán thể dục Chu Kiêu hỏi nhóm Cố Tư Ức: “Trường sắp tổ chức đại hội thể thao mùa thu rồi, các cậu có muốn tham gia thi môn nào ? Bây giờ mình bắt đầu nhận đăng ký, thống kê số người tham gia đây.”

      Trịnh Bồi Bồi hỏi: “Có những môn gì?”

      Chu Kiêu đáp: “Có chạy cự ly ngắn và dài, chạy tiếp sức, nhảy dây, nhảy cao, nhảy xa, đẩy tạ, kéo co…”

      Cố Tư Ức chút nghĩ ngợi mà : “Mình đăng ký chạy nhanh 100m, chạy bền 1500m với chạy tiếp sức nhé.”

      hổ là em chân dài, kiện tướng chạy bộ đấy à!” Lục Gia Diệp ở bên kia nghe mà sợ hãi.

      Trịnh Bồi Bồi dũng cảm giơ tay lên: “Tư Ức tham gia cái gì mình cũng tham gia cái đấy.”

      Lục Gia Diệp: “Ông đây lần đầu tiên trông thấy kiểu đăng ký theo phong trào thế này…”

      “Được, để mình ghi vào đây.” Chu Kiêu , sau đó hỏi Hướng Lê và Trương Hân Dịch, “Còn các cậu?”

      “Bọn mình là cổ động viên thôi.” Hướng Lê cười , Trương Hân Dịch gật đầu hưởng ứng.

      Hai này thể trạng tốt lắm, bản thân hai cũng tự biết điều đó nên đành cổ vũ cho lớp thôi.

      Mấy người thảo luận, Hạ Chi Tuyển ngồi lười nhác đột ngột đứng lên rồi lên trước lớp.

      Cậu tới đứng bên cạnh nam sinh tên Trần Húc ngồi ở hàng thứ ba, lạnh lùng : “Đưa điện thoại đây.”

      “Tại…Tại sao…” Trần Húc ấp úng .

      “Đưa đây.” Giọng Hạ Chi Tuyển lạnh như băng, sắc mặt trầm cực độ.

      Cả lớp im phăng phắc, ai cũng nhìn về phía ấy, hiểu có chuyện gì.

      Trần Húc chịu nổi áp lực, đành phải đưa điện thoại di động ra.

      “Mở ra.” Hạ Chi Tuyển ra lệnh.

      Màn hình được mở, cậu liền cầm lấy, vào bộ sưu tập xem thấy mấy chục hình của Cố Tư Ức, sắc mặt càng trở nên đáng sợ hơn.

      Lúc cậu lần nữa nhìn Trần Húc, cậu ta liền bị lạnh lùng trong ánh mắt kia dọa sợ đến mức run hết cả tay chân.

      Hạ Chi Tuyển xóa hết mấy tấm hình đó rồi ném thẳng cái điện thoại , chiếc điện thoại đập vào bậc thang bục giảng rồi lăn xuống, vang lên tiếng vỡ màn hình, Hạ Chi Tuyển lại tới giẫm thêm cái nữa.

      Chiếc điện thoại trở thành đống rác…

      Lúc Hạ Chi Tuyển lần nữa nhìn Trần Húc, cậu ta liền liều mạng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi…Mình bao giờ…làm thế nữa đâu…Mình thề bao giờ…làm như thế nữa…”

      Cả lớp ai cũng biết là quan hệ của Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức đơn giản, cậu ta chụp đống ảnh Cố Tư Ức, còn bị Hạ Chi Tuyển phát , tất nhiên rất lo sợ.

      Hạ Chi Tuyển đến trước mặt cậu ta, nét mặt cảm xúc, gằn từng chữ : “Nếu còn có lần sau tao chỉ đập nát cái điện thoại của mày thôi đâu.”

      Trừng mắt cảnh cáo cậu ta lần cuối xong, Hạ Chi Tuyển quay về chỗ ngồi.

      “Sao vậy? Có chuyện gì thế?” Trịnh Bồi Bồi ngơ ngác hỏi.

      Cố Tư Ức cũng hiểu gì, hỏi theo: “Sao thế?”

      có gì.” Hạ Chi Tuyển lạnh nhạt đáp.

      Cậu muốn để Cố Tư Ức biết là có người chụp trộm , tránh khiến cho tâm trạng bị ảnh hưởng, còn bản thân cậu cũng kiềm chế lắm rồi mới ra tay đánh người.

      có gì á?” Trịnh Bồi Bồi thầm với Cố Tư Ức, “Cậu có nhìn thấy biểu cảm lúc nãy của cậu ấy ? Dọa người ta sợ chết khiếp.”

      Cố Tư Ức dĩ nhiên là trông thấy, “Nhưng ấy muốn …”

      “Thế cậu tò mò à? Sao tự dưng cậu ấy lại đập điện thoại của người ta chứ?”

      cũng tò mò…Nhưng mà Hạ Chi Tuyển muốn , bọn mình cũng đừng gặng hỏi làm gì.”

      Tranh thủ còn mấy phút nữa vào tiết, Cố Tư Ức lấy nước, cầm lấy cả cốc của Hạ Chi Tuyển để tiện lấy cho cậu luôn.

      Cầm hai cốc nước ấm quay về, đặt cốc lên bàn Hạ Chi Tuyển và bàn mình, ngồi xuống cầm di động nhắn tin cho cậu.

      Ý Mặt Chữ: “ uống chút nước ấm cho bớt giận.”

      X: “.”

      Cố Tư Ức quay sang nhìn, thấy Hạ Chi Tuyển cầm cốc lên, chậm rãi uống ngụm.

      nhịn được cười, cúi đầu tiếp tục gửi tin nhắn.

      Ý Mặt Chữ: “Ngoan quá ~”

      X: “.”

      Cố Tư Ức che miệng, để mình cười ra tiếng.

      biết là Hạ Chi Tuyển có thói quen bắt buộc phải trả lời lại, lúc biết cậu nhắn dấu chấm, thấy cậu nhắn lại như vậy, dường như công nhận đúng là mình rất ngoan, Cố Tư Ức càng nhìn càng thấy vui, miệng cười rất tươi.

      Đến khi tiếng chuông vào học vang lên, mới để điện thoại vào ngăn bàn, ngồi thẳng lưng.

      Quay đầu lại, trong lúc lơ đãng liền chạm mắt với Hạ Chi Tuyển, mà còn chưa kịp thu lại nụ cười.

      “…” Hạ Chi Tuyển nhìn cặp má lúm đồng tiền và đôi mắt cong lên của , trong mắt còn như có tia sáng lấp lánh vậy.

      Cậu nhếch môi, tự chủ được mà cúi đầu cười, trong thoáng chốc, bực bội hoàn toàn tan biến.

      Tan học, Trần Húc đến trung tâm thương mại mua điện thoại mới, Lục Minh cùng, hào phóng quẹt thẻ thanh toán cho cậu ta.

      Trần Húc : “Tôi chụp Cố Tư Ức nữa đâu, cậu cũng biết đấy, Hạ Chi Tuyển dễ chơi chút nào.”

      “Đùa chứ, tôi này, có chuyện đó thôi mà cậu cũng để nó phát ra sao…” Lục Minh phì cười.

      Trần Húc: “Cậu có biết là Hạ Chi Tuyển để tâm đến Cố Tư Ức thế nào ? Lần nào tôi nhìn Cố Tư Ức cũng là lúc Hạ Chi Tuyển nhìn bạn ấy luôn, bảo tôi làm sao mà chụp được, sớm muộn gì cũng bị phát thôi!”

      “Được rồi được rồi, tôi bắt cậu chụp nữa, xem cậu bị dọa sợ đến mức nào kìa…Tối nay tôi mời cậu bữa coi như an ủi nhé.” Lục Minh vỗ vai Trần Húc, dù sao đây cũng là nội gián của cậu ở lớp 10-6, thể nổi giận với cậu ta được.

      “Tôi , cậu từ bỏ Cố Tư Ức , Hạ Chi Tuyển canh chừng bạn ý kĩ lắm, đám con trai lớp tôi thằng nào có cơ hội luôn, trừ ba người em thân thiết của Hạ Chi Tuyển ra những thằng khác khó đến gần Cố Tư Ức lắm.”

      “Ha ha…” Lục Minh lười nhác cười, nụ cười mang theo rét lạnh.

      “Dù thế nào nữa ông đây cũng bỏ cuộc đâu.” Lục Minh dập tắt điếu thuốc lá, “Trừ Cố Tư Ức ra, tôi ưng ai khác cả.”

      Trần Húc còn gì để , dù sao Cố Tư Ức cũng là hoa khôi của lớp, rất xinh đẹp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :