1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ yêu của trùm phản diện - Phó Du (Mạt thế) (FULL+EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 60
      Giống như Tô Tầm từng , thích Tô Minh và thái tử tự giết lẫn nhau.

      Ngay khi họ bị đuổi ra khỏi lều cỏ chưa lâu, Tô Minh lại tới. Đương nhiên, chuyện này vẫn là Tiểu Bạch cho họ biết.

      che chở của họ, trong thôn nhanh chóng bị heo rừng tập kích. Tuy Bạch Đồ hăng hái phản kháng, nhưng hiệu quả quá thấp. Đúng lúc ấy, Tô Minh như nguồn sáng trong bóng tối xuất .

      Bọn họ dẫn cứu tinh tới.

      Tự cho là đúng.

      Khi Tiểu Bạch , nước mắt rơi từng giọt lớn, nhưng có tiếng khóc.

      bé lau nước mắt, lát mới lên tiếng: “Bọn họ giết ông nội.”

      Tô Minh há là kẻ tầm thường. Tính toán của Bạch Đồ thất bại, vốn dĩ cho rằng mời Tô Minh tới có thể kiềm hãm Tô Tầm, song đâu biết rằng Tô Minh và Tô Tầm cùng loại người.

      Mạnh mẽ cướp đoạt.

      Tô Minh thất thủ ở núi tuyết, nguyên tắc của là té ngã ở đâu, đứng dậy ở dó.

      Đúng lúc, Bạch Đồ đưa tới cửa.

      Trước giờ phải thiện nam tín nữ, đợi đến khi Bạch Đồ phát ra ý đồ của Tô Minh muộn.

      Tô Minh trực tiếp ra tay.

      buồn chán như Tô Tầm, còn giả mù sa mưa sinh ra ‘tình cảm’ với bọn họ. Mạnh mẽ cướp đoạt, thực ra là cài đặt chuẩn mực của - nam chính tà mị ngông cuồng.

      Tiểu Bạch khóc liên tục.

      Chuột Đệ ở bên cạnh thở dài, “Đáng tiếc cho cà rốt đầy khắp núi đồi kia.”

      Nghe vậy, Tiểu Bạch khóc càng thảm thiết hơn.

      Chẳng qua, ở trường đều có nhiều người muốn an ủi bé.

      Bất kể là người tốt hay kẻ xấu, đều phải có trách nhiệm trước hành vi của mình.

      thế giới này, lòng thương tiếc là thứ rất hiếm hoi.

      Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn Tiểu Bạch nức nở, “Đại nhân, tính sao đây?” Nếu Tô Minh xuống tay độc ác, chỉ e mảnh đất hoang béo bỡ này bị Tô Minh chiếm mất.

      Tô Tầm lười biếng nhảy khỏi cây, nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Em rất lo lắng?”

      Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, vốn ghét Tô Minh, tại càng chán ghét hơn. Giết chết người thú tay tấc sắt, dù trước giờ người thú và loài người đối lập nhau, nhưng người thú thỏ trung lập rất lâu rồi, mặc dù Bạch Đồ hơi cố chấp, song làm người thú cũng tệ lắm.

      “Cái tên Tô Minh này, haha...” Tô Tầm cười cười, kéo tay Nguyễn Kiều Kiều, “Em đoán xem, kế tiếp tôi định làm gì?”

      Tô Tầm làm gì? Cướp đoạt? Người Tô Minh mang tới hẳn phải kẻ tầm thường. Cứng chọi cứng lại phải cách làm của Tô Tầm, trước giờ luôn thích làm tiểu nhân, đánh lén sau lưng mà.

      Nếu nghĩ ra được Tô Tầm làm gì, vậy chỉ có thể phân tích cách làm của Tô Minh.

      Nếu muốn khoáng thạch của vùng đất hoang, nếu giết bộ tộc người thú thỏ, nghĩa là phải bắt đầu hành động. Lẽ nào Tô Tầm muốn đợi khai thác xong rồi, sau đó mới cướp.

      Nguyễn Kiều Kiều càng nghĩ càng thấy rất có lý, Tô Tầm chỉ cười. Ôm đứng cây khô cao cao, nhìn chỗ khe núi nơi xa kia, nhếch khóe môi.

      Có điều, theo tin tức Chuột Đệ truyền về, phía Tô Minh hình như xuất vấn đề. Hóa ra cho rằng khoáng thạch ở đáy thung lủng, đợi đến khi lật tung cả thung lũng lên mới phát có thứ gì.

      Tô Minh nổi điên bắt đầu ép hỏi Bạch Đồ.

      Đúng, Bạch Đồ bị thương nặng, vẫn chưa chết. Có lẽ, Tô Minh cũng đoán được ngày này, nên giữ lại tính mạng của Bạch Đồ.

      Song Bạch Đồ lại gì, người thú thỏ vốn còn lại chẳng có bao nhiêu, Tô Minh cứ giết giết, càng ít hơn.

      Lúc này, có người Bạch Đồ vẫn còn cháu , làm Tô Minh dấy lên hi vọng.

      Người thú bình thường thể khiến Bạch Đồ mở miệng, vậy cháu ruột của ông vẫn được sao?

      Tuy nhiên vừa khéo là, tại Tiểu Bạch chạy tới địa bàn của Tô Tầm.

      Tiểu Bạch biết ông nội mình chưa chết, bé rất kích động, ra sức cầu Tô Tầm cứu người. Nhưng Tô Tầm là kẻ có tâm địa sắt đá, chuyện chẳng có lợi ích tuyệt đối làm.

      Hoàn toàn cần nghĩ, thẳng thắn từ chối.

      Tiểu Bạch hết cầu xin Tô Tầm, tới cầu xin Cẩu Bất Lý, Chuột Đệ, đều nhận được từ chối, cuối cùng, bé dùng ánh mắt van xin khổ sở nhìn Nguyễn Kiều Kiều.

      thể , bé thỏ yếu ớt đáng thương, nước mắt trực trào lại dám rơi xuống như thế, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

      Có điều, mình Nguyễn Kiều Kiều có thể giải quyết vấn đề, bởi Tô Tầm nhất định đồng ý.

      Lại nhận được cự tuyệt của Nguyễn Kiều Kiều, Tiểu Bạch khóc nức nở chạy mất.

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn theo bóng dáng chạy ra kia, có chút lo âu.

      “Nó tự mình cứu người chứ?”

      Chuột Đệ gật đầu, “Chắc .”

      “Chúng ta ngăn cản sao?”

      Tiểu Manh từ phía sau bước ra, nhìn bóng người biến mất, “Chính vì muốn đợi nó di cứu người, thế chúng ta có lý do danh chính ngôn thuận.”

      Nguyễn Kiều Kiều dường như hiểu ra, “Chúng ta cứu ư?”

      Tiểu Manh nhìn Tô Tầm, lắc đầu, “Chúng ta chỉ tiếp nhận bí mật của lão Bạch Đồ kia. Miêu Nương, người thú cũng là người, đều có nhược điểm. Đối với Bạch Đồ, nếu diệt tộc cũng thể khiến ông ta ra chỗ khoáng thạch, ông ta thực rất cố chấp. Nếu người thú thỏ bình thường thể uy hiếp ông ta, thử người thân nhất của ông ta xem...”

      “Các người lấy Tiểu Bạch làm mồi?”

      Tiểu Manh gật đầu, nhìn Chuột Đệ, “ chuẩn bị , tôi nghĩ thời gian còn nhiều đâu.”

      Dựa theo tính cách của Tiểu Bạch, việc bị bắt ắt hẳn nhanh thôi.

      ngoài dự liệu, Tiểu Bạch mới vào thung lũng bị bắt. bé nhanh chóng được dẫn tới trước mặt Tô Minh.

      chính là cháu Bạch Đồ?”

      Tiểu Bạch run lẩy bẩy, vất vả lắm mới thốt ra câu từ kẻ răng phát run.

      “Thả ông nội tôi ra.”

      Tô Minh gật đầu, “Thả ông nội cũng được. phải giúp tôi việc.”

      Tô Tầm kéo Tiểu Bạch qua, nhìn bé từ xuống dưới, mới lên tiếng: “ phải giúp tôi khuyên cho được ông nội . Thứ tôi muốn, rất đơn giản.”

      Tiểu Bạch run rẩy đồng ý, trước giờ bé đâu phải người thú có tiết tháo gì.

      Khi Tiểu Bạch bị thuộc hạ của Tô Minh xách vào, ánh mắt vẩn đục của Bạch Đồ lóe lên tia sáng.

      “Tiểu Bạch!”

      “Ông nội!”

      “Tên bỉ ổi Tô Minh! Mày giết cả tộc tao, phá hủy cân bằng của người thú và loài người! Thú vương tha cho mày!”

      Bạch Đồ chửi ầm lên. Cho tới bây giờ, đất hoang xem như địa điểm duy trì cân bằng giữa người thú và loài người, tuy mấy năm nay đánh qua đánh lại ít, nhưng cả năm bùng phát cuộc chiến lớn cũng rất ít.

      Ngoại trừ tài nguyên tương đối thiếu thốn ra, còn có nguyên nhân nữa chính là đất hoang.

      Đây là hiệp nghị chung của hai tộc trong những năm qua.

      Nơi hòa bình giả tạo.

      Nhưng nơi hòa bình này lại bị Tô Minh diệt tộc rồi, cũng do toàn bộ khoáng thạch.

      Bạch Đồ trợn mắt, “Tô Minh! Tên tiểu nhân lật lọng! Thú vương tha cho mày!”

      Tô Minh mặc cho Bạch Đồ chửi bới, ngồi ngay ngắn ghế nhìn Bạch Đồ mắng đến mệt mỏi ngừng lại, mới chậm rãi .

      “Đợi tới lúc tôi đào được khoáng thạch, cho các người mảnh đất trù phú phong thủy.”

      “Mày phá vỡ hiệp nghị!”

      “Thế sao? Ai biết là tôi đâu? Dù gì người tới nơi này chịu phạt là Tô Tầm mà!”

      Tô Minh nghĩ xong từ lâu, trước đó khi đưa Tô Tầm tới đất hoang, tính toán xong rồi.

      Về bản chất, hai em bọn họ rất giống nhau. Đều có thói quen ở sau lưng hại người, Tô Tầm chơi vố, cũng làm theo.

      Mấy năm nay đất hoang luôn ở chính giữa hai tộc, duy trì hòa bình. Nếu Nguyễn Kiều Kiều ở đây, có lẽ biết ý nghĩa của chỗ này.

      Tương tự như liên hiệp quốc của thế giới cũ.

      Song đáng tiếc, nghe rất vĩ đại, lại chẳng có ích gì.

      Bạch Đồ làm chủ tịch liên hiệp quốc, bị người ta diệt tộc, nhất định làm hai tộc chấn động. Suy cho cùng hòa bình giả tạo duy trì nổi, còn làm mất mặt lẫn nhau.

      Nhưng Tô Minh quan tâm, phải có Tô Tầm ư?

      Tô Tầm là người bán thú, thế giới này chấp nhận người bán thú. Nếu tin tức người bán thú giết chủ tịch liên hiệp quốc được truyền ra, dù sau này Tô Tầm có cống hiến cái gì, thế giới này cũng chấp nhận .

      Đây là tính toán của Tô Minh.

      Chẳng qua ngờ, tính toán còn chưa thành công, Tô Tầm đánh đòn phủ đầu trước.

      Khoáng thạch của núi tuyết hiến tặng cho thái tử từ lâu rồi. Công lao của , cuối cùng biến thành bụng dạ khó lường. Thậm chí, ngay cả Liễu Như Yên cũng bị thái tử lạnh nhạt.

      Haha, đúng là cùng cha, thủ đoạn hại người quả thực giống như đúc.

      Tô Minh ngồi ghế, lẳng lặng uống trà.

      “Tộc trưởng Bạch, thời gian rất gấp gáp, chúng ta đừng lãng phí nữa. Thế này , đây là cháu ông mà, cũng đừng trách tôi biết thương hoa tiếc ngọc. Nếu ông im lặng tiếng, tôi chặt ngón tay của cháu ông được ? Tôi thấy, mười ngón tay này, mười tiếng, ông còn mười tiếng để suy xét. Nếu chặt hết ngón tay rồi... tôi đảm bảo tôi tiếp tục chặt chỗ nào?”

      “Cầm thú! Nó vẫn còn là trẻ con đó!”

      “Chậc chậc chậc... tộc trưởng Bạch, lời lẽ ông mắng chửi người ta chẳng có chút mới mẻ nào.”

      Tô Minh lắc đầu, lại phất tay, tức khắc thuộc hạ bước qua, túm Tiểu Bạch tới cái bàn bên cạnh.

      “Mày... mày muốn làm gì?”

      Bạch Đồ vùng vẫy dữ dội, có điều kẻ cầm tù ông đánh quyền vào bụng ông.

      “Lão già này, lúc nên câm miệng câm miệng.”

      “Ông ơi! Cứu con... Ông ơi! Con sợ lắm.”

      Tiểu Bạch giàn giục nước mắt, người bên ngoài đáng sợ.

      “Ông ơi! Cứu con! Con muốn!”

      Bạch Đồ trừng Tô Minh gắt gao, lồng ngực phập phồng kịch liệt, “Tô Minh! Mày! Mày bị trời phạt! Tao bỏ qua cho mày!”

      “Chậc chậc chậc, tôi rồi mà tộc trưởng Bạch, lời thoại của ông cũ kỹ quá. Trời là gì? Lúc quan trọng có thể bảo vệ ông ? , tôi rất tò mò, sao đất hoang cần đám người thú thỏ yếu ớt các người trông giữ chứ, giờ rốt cuộc tôi biết rồi, vì có ông đó, ông mềm được cứng xong, coi như kỳ dị tuyệt thế.”

      Tô Minh khoát khoát tay, người đàn ông bên cạnh Tiểu Bạch ghìm tay bé xuống, lưỡi dao thoáng qua, chỉ nghe Tiểu Bạch kêu tiếng thảm thiết tan nát cõi lòng.

      “Tộc trưởng Bạch, kế tiếp, tiếng suy nghĩ, phải xem ông rồi.”

      xong, Tô Minh mang Tiểu Bạch đau đến bất tỉnh sải bước ra khỏi lều cỏ.

      Thiệt ra Lạc edit vượt rồi, cơ mà like ít nên post tàn tàn :tungtung::tungtung:
      amandatruc, Uyên Sama, Min149215 others thích bài này.

    2. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      Truyện hay lém à nha.
      Các bợn nhảy hố ủng hộ @LạcLạc nào!!
      :yoyo39::yoyo39::yoyo37::yoyo37:
      LạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 61: Bạch Đồ bỏ mạng
      Nguyễn Kiều Kiều luôn theo Tô Tầm, thấy bỗng nhiên dừng bước, mày thoáng chau lại nhưng nhanh chóng giãn ra.

      “Sao vậy?”

      Tô Tầm lắc đầu, “ có gì?”

      Tô Minh ngược lại hành động rất nhanh, nguyên tắc làm việc của người nhà họ Tô đều giống nhau, nhanh và chuẩn. Cho nên Tiểu Bạch mất ngón tay là chuyện trong dự đoán, có điều nụ cười của Tô Minh thực chói mắt đấy.

      Cẩu Bất Lý được di truyền từ Tô Tầm, thị lực rất tốt, cũng trông thấy ngón tay đầm đìa máu của Tiểu Bạch. Cậu cúi đầu, gì.

      Sau khi Tô Tầm tới chỗ trong thung lũng nấp, bèn tiếp.

      “Sao thế? Dừng ở đây à?”

      Tiểu Bạch bị bắt khoảng thời gian rồi, xảy ra chuyện gì chứ?

      Tô Tầm xua tay, “Vẫn chưa tới thời điểm quan trọng.”

      Tiểu Bạch có thể lợi dụng, song nếu phòng tuyến tâm lý của đối phương hoàn toàn sụp đổ, lúc này chỉ có thể kém hiệu quả.

      quen làm việc lỗ vốn.

      đám người, chờ đợi ngay thung lũng.

      Trong lều cỏ, Bạch Đồ cạn kiệt toàn bộ sức lực. Ông gầm rú tan nát cõi lòng, lại đổi được bình an của cháu .

      “Tô Minh, mày làm vậy với tao, Thú vương buông tha cho mày.”

      “Haha...” Tô Minh cười, “Tôi cũng chưa từng muốn buông tha cho .”

      Tô Minh đặt tách trúc xuống, “Nếu tôi là ông, tôi ngoan cố nữa. Dù gì, thế giới này giao chiến quá lâu rồi, là thời điểm cần người thống nhất chân chính.”

      “Vậy cũng phải là bọn bây... Bọn bây phá hủy quê hương của mình, còn mưu phá hoại gia đình tao...”

      “Thói quen cướp đoạt là trong những cách sinh tồn mà. Chẳng qua tạm thời các người chưa học tập được thôi. Sao nào, sắp tới tiếng thứ hai rồi, đứa cháu nũng nịu của ông sắp mất ngón tay thứ hai rồi đó!”

      “Mày đúng là bằng cầm thú!”

      “Ừ, rất nhiều người đều tôi như thế.” Tô Minh cúi người nhìn Bạch Đồ, “Cháu ông vẫn chưa trưởng thành, có điều lại trổ mã vô cùng tốt.”

      Nghe đến đây, con mắt lờ mờ của Bạch Đồ lộ vẻ kích động, ông ngẩng đầu lên, lại bị Tô Minh chặn lại, “Mày muốn gì?”

      Khóe môi Tô Minh khẽ động, giọng lạnh thấu xương.

      “Gần đây vì chuyện Tô Tầm, tôi chẳng có chút kiên nhẫn nào. Nên tôi đợi nổi mười tiếng đâu.”

      Vỗ vỗ tay, Tô Minh sai người kéo Tiểu Bạch vào. Tiểu Bạch vốn là người thú thỏ gầy yếu, cộng thêm chưa trưởng thành, còn được Bạch Đồ che chở, cưng chiều từ , bé nào chịu nổi tổn thương như thế, nhất thời vẫn chưa tỉnh lại.

      Vừa giội nước lạnh làm bé hoàn toàn thức tỉnh, bé mơ mơ màng màng mở mắt, sợ hãi phát hai kẻ trước mặt xé rách quần áo mình.

      Mặc dù biết xảy ra chuyện gì, nhưng thứ rừng rực trong mắt hai gã đàn ông đó khiến bé theo bản năng hoảng sợ.

      bé bắt đầu vùng vẫy.

      “Ông ơi... ông ơi cứu con! Ông ơi!”

      Bạch Đồ vung tay, song chỉ có thể kéo theo xích sắt nặng nề.

      “Đám cầm thú bọn bây! Nó vẫn còn là trẻ con!”

      Tô Minh tựa bên tường, lạnh lùng nhìn ông: “Đúng là bởi vì trẻ con, nên ông cần lo sinh ra bán thú kinh tởm.”

      “Mày...”

      Bạch Đồ đau đớn gào thét, song lại bất lực. Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên xuất người vội vàng tiến vào, kề bên tai Tô Minh khẽ : “Đại nhân, hình như phát bóng dáng Tô Tầm.”

      “Thằng hèn nhát ấy rốt cuộc xuất rồi.”

      Tô Minh cười lạnh, nhìn hai kẻ bên trong còn bạo lực, “Người giao cho hai người, hai người phụ trách hỏi ra tung tích khu mỏ.”

      xong, Tô Minh theo người tiến vào trước đó sãi bước ra khỏi lều cỏ.

      Trong lều cỏ, hai gã kia xé rách quần áo phong phanh của Tiểu Bạch, thân thể yếu ớt của bé bị đàn ông đè lại, bàn tay to ấn giữ bả vai bé, hai chân cựa quậy cũng đồng loạt bị kiềm chế.

      Hai gã này đều là trợ thủ tạm thời của Tô Minh, chúng là tội phạm hung ác khét tiếng nhất ở xã hội loài người, tội ác mà chúng phạm phải gồm cướp bóc, giết người, cưỡng hiếp.

      Song toàn nhằm vào con người, chúng chưa từng làm người thú nha.

      Hai gã ấy càng nghĩ càng hưng phấn, dưới thân cũng ngày càng nóng, chúng hận thể lập tức cắm vào thân thể người thú này, cảm nhận con người và người thú có cái gì khác nhau.

      Khi hai gã ấy hưng phấn đến đỏ mắt, ngẩng đầu lên lại bắt gặp con chó trắng mở to đôi mắt đáng , bất động nhìn chúng.

      Chỗ này, tại sao có chó chứ? Chúng nhìn con chó , lẽ nào có biến?

      Nhưng con chó thôi, có thể có biến gì?

      Hai gã ấy lại cúi đầu, ghìm chân Tiểu Bạch, ma sát nơi mềm mại, rồi đưa tay sờ soạng đũng quần của mình, vội vàng muốn kéo khóa khám phá.

      Bọn chúng đều nôn nóng, cũng nghiêm túc để con chó vào mắt.

      Đợi đến khi con chó nghênh ngang vào, sau đó lắc mình biến mình con dã thú to lớn, chúng cũng chẳng phát ra.

      Bả vai tê rần, chúng quay đầu lại, chỉ thấy vầng sáng lóe qua, móng vuốt Cẩu Bất Lý tới chào hỏi.

      “Á! Mày là ai? Sao có thể biến to như vậy?”

      Cẩu Bất Lý chả để ý, cước nhào vào kẻ muốn chạy trốn, miệng vừa hạ xuống, đầu và thân thể tách rời.

      Gã kia gặp may rời khỏi, trông thấy cảnh tượng này, gã khẩn trương cầm chuôi đao.

      “Mày là ai?”

      Cẩu Bất Lý lắc lắc đuôi, ánh mắt thoáng lạnh lẽo.

      Giây kế tiếp, cậu nhanh chóng nhào tới, cắn đứt cánh tay của gã đàn ông.

      hồi giết chóc kết thúc, Cẩu Bất Lý lắc mình. Xong rồi, máu nhiều quá, bị mẹ mắng chứ.

      Lại nhìn Tiểu Bạch còn nằm mặt đất. Cậu đè bả vai bé, thấy trong đôi mắt lấp lánh rơi từng giọt nước to to, cậu lắc đầu cách bất đắc dĩ.

      “Tự mình mặc đồ .”

      Tiểu Bạch còn chưa thức tỉnh từ trong cơn ác mộng, Cẩu Bất Lý quyết đoán cho vuốt.

      Cơn đau khiến Tiểu Bạch tạm thời khôi phục thần trí, bé tỉnh lại, cầm quần áo bị xé rách mặt đất chuẩn bị mặc vào. Song quần áo bị hai gã ấy xé nát rồi, bé mặc được nữa.

      Lúc này, Cẩu Bất Lý lại ấn ấn tên vừa bị giết kia, Tiểu Bạch gật đầu, cởi quần áo người gã, miễn cưỡng bao bọc bản thân.

      Làm xong hết thảy, cậu mới chậm rãi tiến tới trước mặt Bạch Đồ.

      Bạch Đồ chứng kiến Cẩu Bất Lý biến hình từ đầu tới cuối, từ con chó biến thành con sói to oai phong lẫm liệt.

      “Cậu cũng là người bán thú?”

      Cẩu Bất Lý gật đầu, móng vuốt để cổ ông.

      “Cậu muốn giết tôi?”

      Cẩu Bất Lý vẫn gật đầu.

      Bạch Đồ nở nụ cười, “Nếu cậu lớn thêm mấy tuổi nữa, tôi thực rất muốn để cậu làm cháu rể tôi.”

      Cậu khịt mũi coi thường, phải kết hôn với con bé thích khóc đó, chẳng thà độc thân cả đời.

      Bạch Đồ dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, cười haha hai tiếng. Có điều người ông có rất nhiều vết thương, nụ cười này khẽ động đến vết thương người, ông đau đớn hút khí.

      “Cậu cũng muốn khoáng thạch sao?”

      Cẩu Bất Lý gật đầu.

      “Thôi thôi.” Bạch Đồ nhắm hai mắt lại, nhìn Tiểu Bạch ở bên cạnh lo lắng thôi.

      “Tiểu Bạch, con qua đây.”

      “Ông ơi.”

      Bạch Đồ giơ tay lên, miễn cưỡng sờ gương mặt đầy nước mắt của cháu , “Tiểu Bạch à, từ sau khi ba mẹ con qua đời, ông bèn nghĩ nhất định phải nuôi lớn con tốt, sống đời tại nơi non xanh nước biếc này. Nhưng thế giới này ông thể khống chế nổi, hứa với ông về sau phải ngoan ngoãn nghe lời biết ? Đừng bào giờ lỗ mãng, ông thể che chở con cả đời.”

      “Ông ơi...”

      Tiểu Bạch lệ rơi đầy mặt, cầm tay Bạch Đồ, “Ông ơi, con cứu ông ra ngoài.”

      Ông lắc đầu, xoa đầu Tiểu Bạch, “Ông ra đâu. Con theo cậu ta , về sau phải ngoan ngoãn nghe lời...”

      “Ông ơi...”

      “Ngoan.” Bạch Đồ thương giơ tay lên, đặt lên đầu bé, “Tiểu Bạch, con phải nhớ kỹ từng lời ông với con. Bất kể là tại, hay quá khứ.”

      Hai ông cháu chia ly thắm thiết, Cẩu Bất Lý chợt đè móng vuốt, “Còn bao lâu?”

      Bạch Đồ nhìn cậu, lại nhìn Tiểu Bạch, “Cẩu Bất Lý, cậu tên Cẩu Bất Lý phải ? Cậu cũng biết, Tiểu Bạch chẳng biết gì hết.”

      Cẩu Bất Lý hiểu Bạch Đồ vậy có ý gì, nhưng cậu vẫn thành gật đầu.

      “Thế tốt rồi. Thế tốt rồi.” Bạch Đồ gật đầu liên tục, cuối cùng nhìn Tiểu Bạch hai mắt đẫm lệ, “Tiểu Bạch, nhớ lời ông .”

      Đây là câu Bạch Đồ nhiều nhất, Tiểu Bạch luôn là đứa trẻ nghe lời, trực trào nước mắt gật đầu.

      Ông hài lòng gật dầu, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại.

      “Ông nội?”

      “Tộc trưởng?”

      Cẩu Bất Lý kéo Tiểu Bạch ra, kiểm tra Bạch Đồ từ xuống dưới. Nhìn sơ, người ông có ngoại thương gì, song mở bàn tay ông ra, bên trong giấu khối khoáng thạch. Khối khoáng thạch ấy ăn mòn vết thương của ông.

      Cậu thăm dò hơi thở ông.

      Bạch Đồ chết.

      Cẩu Bất Lý chưa từng chứng kiến cái chết như vậy, nhất thời có chút biết phải làm sao.

      Tiến sĩ Gấu bước vào, nhìn Bạch Đồ, “Chết rồi. Lão già này, đúng là...”

      Cho dù chết cũng ra bí mật mà ông bảo vệ, quả khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

      thôi.” Tiến sĩ Gấu lắc đầu, mang bao tay, rút khối khoáng thạch ra khỏi tay Bạch Đồ.

      “Độ tinh khiết cao thế, còn giấu ở người. Đợi tự sát sao? Ông ta là... Thôi, nào.”

      hề nắm được thứ mong muốn, Cẩu Bất Lý hơi nản lòng. chỉ vậy, phía sau cậu còn kéo theo cục nợ.

      Nhìn bé thỏ hai mắt đẫm lệ kia, Cẩu Bất Lý như muốn hóa sói, ngụm cắn chết bé.

      “Chị theo tôi làm gì?”

      “Huhuhuhu...”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều và Chuột Đệ giải quyết thuộc hạ của Tô Minh ở bên ngoài xong, đợi Cẩu Bất Lý bước ra, hai người lập tức nghênh đón.

      “Giải quyết hết rồi.”

      tại cậu biến thành hình người, nhào vào lòng Nguyễn Kiều Kiều, giọng sa sút: “Mẹ ơi, con chưa hoàn thành nhiệm vụ nè!”

      cứu được Tiểu Bạch à?” Nhưng cái đuôi theo sau con trai là ai?

      Cẩu Bất Lý từ trong lòng Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, nhìn cái đuôi cách chán ghét.

      “Cứ được đứa vô dụng. Bạch Đồ chết rồi, con chẳng hỏi được cái gì.”

      Nguyễn Kiều Kiều vuốt lỗ tai đáng của Cẩu Bất Lý, sâu trong lòng mơ hồ thở phào nhõm.

      Vậy cũng tốt, mang bí mật tới thế giới khác. Ai cũng biết.

      Có thể giữ được non xanh nước biếc này, ra là chuyện tốt đấy.

      “Đại nhân đâu?” Tiến sĩ Gấu theo ra, hỏi.

      Nguyễn Kiều Kiều hướng về phía núi, bĩu môi, “ ta bảo có chuyện cần với Tô Minh, hai người lên rồi.”
      amandatruc, Uyên Sama, Min149213 others thích bài này.

    4. Đóa Quỳnh Trắng

      Đóa Quỳnh Trắng New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      18

    5. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      :tungtung::tungtung::tungtung:
      :038::038::038:
      Hale205LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :