1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 50

      Editor: Nyanko

      Chống lại ánh mặt “Nhiệt tình” của mọi người, A Bảo thất thểu theo phía sau Tiêu Lệnh Thù về phủ, trong lòng có chút hối hận về hành động úng não của mình. Cũng biết như thế nào, ngày thường nàng dấu vết mà buộc Tiêu Lệnh Thù mở miệng, chỉ cần Tiêu Lệnh Thù chuyện, cho dù là dài hay ngắn, nàng phụ hoạ câu, dấu vết ngầm cổ vũ nhiều hơn.

      Vì vậy, loại thói quen này, khi phòng bị, lập tức xảy ra bi kịch.

      Tuy rằng miệng độc là Tiêu Lệnh Thù, nhưng nàng lại phụ hoạ theo, ai có thể biết “Trà Trà” là vật gì chứ? Lúc này hai vợ chồng bọn họ đều đắc tội với Hiền vương và Tề vương.

      là thuận tay kéo về mối cừu hận tốt mà!

      Mặt khác các hoàng tử sau khi thấy Tiêu Lệnh Thù rời , nhìn về phía phu thê Thái tử, rồi lại nhìn về phía người trợn mắt giận dữ là Tề vương, còn Hiền vương vẫn duy trì bộ dáng thường thấy. Mặt ngoài phong độ, bộ dạng ôn hoà thân thiện, cũng có tức giận hay . Hơn nữa trước nay có hiền danh, chó dù tức giận cũng ai biết được, mọi người đều Hiền vương hàm dưỡng tốt, là người rộng lượng.

      “Sáng sớm mọi người mệt mỏi rồi, cũng trở về .” Thái tử .

      Thái tử lên tiếng, mọi người vừa mệt vừa đói cũng nghĩ nhiều, ai cũng đem theo vợ mình xuất cung hồi phủ.

      Tâm trạng của mọi người tốt, cho dù ai lớn đến như vậy, nhưng lại bị phụ thân thích phạt nhi tử, làm trò trước mặt mọi người, lột người từ trong ra ngoài, lại phạt năm bổng lộc, ai cũng vui vẻ nổi. Cũng phải là bọn họ để ý chút tiền đó, muốn nhi tử bị hoàng đế phạt bổng lộc tàn nhẫn nhất vẫn là Tấn vương. Bởi vì to gan lớn mật dám tranh luận, Chính Đức đế tức giận thiếu chút nữa là lật bàn, vì vậy mới bị trực tiếp phạt ba mươi năm bổng lộc. Có lẽ về sau còn phải để vợ nuôi rồi, trừ bỏ Thái tử, trong lòng mấy vị hoàng tử đều tối tăm. Mà điều làm bọn họ vui nổi vẫn là vì chuyện bọn họ bị mất mặt. Bọn họ là thiên chi kiêu tử, từ có thân phận hoàng tử cao quý, cả đời này cũng chưa từng có ngày nào mất mặt giống như ngày hôm qua cả.

      Theo lý thuyết, trò khôi hài hôn lễ khó mà che dấu – dù cho có nhiều người chứng kiến, nhưng người xấu mặt lại là người hoàng gia, vậy nên mấy người đó cũng có mắt mà đem chuyện này khắp nơi. Dù sao hỗ trợ che giấu cũng còn kịp, cho nên lúc ấy bọn họ cảm thấy, cho dù là thỉnh tội, cũng là chuyện đóng cửa bảo nhau.

      Chính là cho dù Thái tử người đứng đầu các vị hoàng tử cũng nghĩ đến, vị cha già này của bọn họ đột nhiên lại phạt nhi tử. Vì tức giận mà bắt bọn họ đứng ở ngoài điện Thái Hoà để mấy vị triều thần ra về thấy trò hề của bọn họ, là mặt mũi đều mất hết rồi.

      Phụ hoàng có ý từ gì vậy chứ? Chẳng lẽ ông ấy ngại mất mặt sao? Nhi tử mất mặt, mặt mũi của ông cũng sáng sủa được ?

      Đây đều là ý tưởng lúc bấy giờ của các vị hoàng tử, đơn giản là hoàng đế phạt mấy vị nhi tử, e là trong khoảng thời gian tới mặt mũi cũng lấy lại được. Cũng bởi vì mất mặt, lại đoán ý của Chính Đức đế, vậy nên cảm xúc của các vị hoàng tử đều vui vẻ gì.

      Trở lại phủ Thái tử, Thái tử phi tự tay lấy thuốc dán lưu thông máu tiêu ứ do Cầm thái y khai, dán lên vết thương trán Thái tử, có chút xác định, : “Hôm qua, khi thần thiếp đến tiền viện, ngài được Ngũ đệ đặt lên ghế, cũng biết ngài hôn mê bao lâu. Vậy nhưng sao Ngũ đệ tìm thái y xem người chút chứ, nhìn vết thương này thần thiếp cũng đau lòng…” Trong lời có chút hương vị oán trách, càng có nhiều hơn là đau lòng lo lắng.

      Hôm qua Thái tử nghe tuỳ tùng lại việc bị đánh ngất. Tuy có dò hỏi thê tử, nhưng tối hôm qua đầu vẫn luôn nhức, ý thức mơ hồ, cũng kịp nghĩ nhiều. nay nghe lời oán trách của Thái tử phi, khỏi giật mình. Chẳng qua ngẩn ngơ xong khỏi bật cười.

      “Điện hạ cười gì vậy?” Thái tử phi buồn bực . Lời oán giận nàng là vì đau lòng Thái tử, cũng mang nghĩa oán trách Tấn vương thông tri cho người nhà biết.

      Nếu là nghe được lời này trước đây, Thái tử tránh khỏi nghĩ nhiều hơn chút, tương tự cũng oán đệ đệ màng an nguy của . Chẳng qua hôm nay ở điện Thái Hoà, phụ hoàng của bọn họ vì tình đêm qua mà mắng Tiêu Lệnh Thù hồi lâu. Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Lệnh Thù nhiều trước mặt phụ hoàng như vậy, cũng làm ý thức được nhân sinh quan của Tiêu Lệnh Thù giống với người thường. Hơn nữa, cũng biết trong lòng Tiêu Lệnh Thù, vết thương nguy hiểm đến tính mạng phải là vết thương, cho nên lúc này mới tức giận.

      Vì vậy, cũng khiến Thái tử nhớ lại mấy việc Tiêu Lệnh Thù trải qua trong mấy năm nay. Những năm gần đây, vết thương lớn của vị đệ đệ này ngừng xuất . Vài lần bị trong thương, có thể phải chết, đều là chạy tới thăm đệ đệ, bảo đệ ấy dưỡng thương nghỉ ngơi tốt. Mấy huynh đệ khác biết tốt, biết đệ ấy cũng lười nhắc đến. Cho dù có mười ngày nửa tháng vị đệ đệ này xuất đầu lộ diện, cũng có người tò mò dò hỏi, hoặc là thăm đệ ấy phát sinh phải chuyện gì, càng cần phải Chính Đức đế người vẫn luôn chịu nhìn thẳng vào Tiêu Lệnh Thù. Cho nên mỗi lần Tiêu Lệnh Thù xảy ra chuyện gì, dường như chưa từng có người để mắt đến đệ ấy, cũng khó trách đệ ấy có ý nghĩ kỳ quặc như vậy.

      Tất cả mọi người đều trách lầm vị đệ đệ này.

      Vậy nên, hôm nay Thái tử đột nhiên hiểu quan niệm của Tiêu Lệnh Thù, cơ bản là tức giận nổi.

      có việc gì, Ngũ đệ chỉ là…”

      Chỉ là cái gì? Thái tử phi nhìn chằm chằm Thái tử, thấy chỉ nửa im bặt, cũng biết có nội tình trong này, vì vậy cũng biết điều mà hỏi tiếp.

      *****

      Quả nhiên là mùa nóng nhất trong năm mà. Vừa trở lại phủ, cả người A Bảo toát tầng mồ hôi.

      Nha hoàn hầu hạ thay phục sức vương phi, mặc y phục ở nhà rộng thùng thình, lại rửa sạch mồ hôi mặt, vừa lúc Bạch Tiền đến đây bẩm báo cơm trưa dọn xong.

      Vốn dĩ A Bảo có hứng thú ăn uống gì, chẳng qua nhìn thấy món chính lại có Bì lạnh (*), khỏi kinh ngạc nhìn Hoa ma ma.

      (*)凉皮: Liangpi: Món này xuất xứ từ vùng Quảng Châu, cũng có tên dịch chính xác nào cho món này hết. Bản convert là “lạnh da”, cứ tưởng là từ da heo da bò đồ, nhưng nguyên liệu chính là bột gạo, nhìn khá giống bánh cuốn xắt sợi, trộn với dấm, xì dầu, đường, muối; ăn kèm với giá, dưa chuột, và cà rốt.

      Nhạn Hồi đứng bên chia thức ăn giùm bọn họ, cười : “Vương gia, Vương phi, món mì lạnh này là Hoa ma ma dựa vào khẩu vị của Vương phi mà làm theo. Mấy ngày nay, Vương phi ăn uống ngon, muốn ăn mì lạnh. Hoa ma ma mới cân nhắc làm thử, bọn nô tỳ đều thử qua, rất giống với khẩu vị của Vương phi.”

      Tiêu Lệnh Thù cũng gì, chậm rãi bưng chén lên ăn.

      A Bảo có chút kích động mà nhìn món bì lạnh bàn này... Ừm, hẳn là mì lạnh, Hoa ma ma cái tên bì lạnh nghe kì kì, muốn đổi thành mì lạnh cho dễ nghe, A Bảo cũng tuỳ bọn họ. Đối với thức ăn, Hoa ma ma có vị giác rất tốt, chẳng qua A Bảo chỉ thuật lại món ăn khai vị mùa hè kiếp trước của nàng, sơ cách làm, Hoa ma ma lập tức cân nhắc nấu món này.

      ra trong dân gian cũng có món mì lạnh làm khai vị. Nhạn Nhiên khi nàng còn , lúc chưa bị bán vào phủ Uy Viễn Hầu cũng từng ăn qua. Chẳng qua trí nhớ A Bảo tốt, chỉ có thể loại bánh bột gạo mà thôi. Hơn nữa gia vị cực kỳ đơn giản, cầu kỳ như này. Đem lát bột cắt đều như nhau, còn bỏ thêm đồ ăn, như dưa chuột và cà rốt xắt sợi, rau thớm thái . Lại thêm chút dầu mè, chút đường, muối, giấm chua, tương vừng cho đậm gia vị, cuối cùng rắc thêm đậu phụng giã .

      A Bảo nếm miếng, cũng gần giống với hương vị trong trí nhớ, chua chua ngọt ngọt, mùi vị thơm . rất hợp khai vị, ăn mùa hè có gì tốt hơn, chẳng qua vẫn thiếu thứ, chính là vị cay nồng đó.

      Đột nhiên có chút nhớ món ớt cay làm sao giờ? Thời đại này còn chưa có ớt cay đâu... Trước kia tỏ vẻ mình thích ăn cay, cũng chỉ có vài món ăn đặc thù mới có vị cay, khiến nàng trở thành người ăn cay trong nhà. Chẳng qua tại, nhớ tới món gì mà cá hầm cải chua, đầu cá kho ớt, thịt gà xào đậu phộng, mì chua cay (**)... Vừa nghĩ mấy món ăn vặt này trong đầu, nước miếng cứ ào ào mà tiết.

      (**) mấy món ăn này là mình dịch theo nguyên liệu nấu ăn thôi nhé. Mình dịch theo baike mà ra.
      * Cá hầm cải chua (酸菜鱼): món ăn cổ truyền của tỉnh Trùng Khánh với hương vị và cách nấu rất riêng biệt.

      * Đầu cá kho ớt (剁椒鱼头): món ăn truyền thống của tỉnh Hồ Nam, có màu đỏ tươi, hương vị đậm đà, vị mỡ nhưng ngán, thịt cá mềm tan hoà quyện với vị cay nồng của ớt.

      * Thịt gà xào đậu phụng (宫保鸡丁): là món ăn truyền thống nổi tiếng của Trung Hoa. ăn mấy nhà hàng Trung ở bên này mấy bạn thấy cái tên Kung Pao Chicken ở hầu hết mấy thực đơn. Món này có thể được nấu theo kiểu Tứ Xuyên hoặc Quý Châu.

      * Mì chua cay (酸辣粉): xuất xứ từ tỉnh Tứ Xuyên. Có vị chua cay. Tóm lại hẳn là vì đồ Tứ Xuyên nên cay rồi.


      “Vương phi làm sao vậy, hợp khẩu vị sao?” Nhạn Hồi kỳ quái hỏi, vừa rồi mặt mày còn hớn hở, sao tự nhiên lại hết vui, còn có chút ủ dột nữa vậy.

      có, rất hợp khẩu vị, Hoa ma ma vất vả rồi.” A Bảo cười . Sau đó nhìn nam nhân ở phía đối diện, nhìn ăn chậm rãi, cũng ảnh hưởng khẩu vị, dĩ nhiên biết món này hợp vị của .

      Sau khi ăn uống no say, lại nghỉ ngơi lát, A Bảo bắt đầu suy nghĩ tình hai ngày nay. Thấy sau khi Tiêu Lệnh Thù tìm Giải thần y, A Bảo sai người kêu Tịch Viễn đến đây.

      Sau khi Tịch Viễn đến, cách tấm bình phòng ở sảnh trước, cung kính hành lễ với A Bảo ở phía sau bình phòng, “ biết vương phi tìm thuộc hạ là có chuyện gì?”

      “Hôm nay ngươi bồi vương gia tiến cung, cho ta biết chuyện sáng nay.”

      Tịch Viễn hiểu Tiêu Lệnh Thù phải là chủ nhân thích chuyện, cơ bản có khả năng chủ động cho Vương phi biết chuyện ngày hôm nay ở điện Thái Hoà. Mà trong tháng này, Tịch Viễn cũng có chút hiểu cách làm việc của vị Vương phi này. Có số việc nàng có thể nắm chắc chừng mực, tuỳ tiện nhúng tay vào chuyện mình nên làm. Thoạt nhìn tính tình có chút mềm mại, nhàng lại đoan chính.

      Tịch Viễn là thị vệ bên người của Tiêu Lệnh Thù, tất nhiên cùng tiến cung với chủ nhân. Tuy rằng đến gần điện Thái Hoà, nhưng các vị vương bị trừng phát cũng biết.

      Đoán nhầm chịu trừng phạt nặng nhất lần này chính là Tiêu Lệnh Thù. Thái tử và mấy vương gia khác bị phạt năm bổng lộc, Tề vương là đầu sỏ gây tội cũng chỉ đơn giản phạt bổng lộc và tháng cấm túc. Còn Tiêu Lệnh Thù bị phạt ba mươi năm bổng lộc , trừ bỏ tước vị thân vương, chức vị ở Đại Lý Tự và Hình bộ đều bị bỏ, vừa nhìn là biết “Nhàn” vương rồi.

      A Bảo có chút ngạc nhiên, “Sao có thể phạt nặng vậy? Vương gia cũng phải Tề vương, cũng có đánh nhau mà?”

      Khoé miệng Tịch Viễn khẽ mấp máy, tiệc cưới ngày hôm qua, thị vệ cùng với tuỳ tùng được an bài ở bên ngoài, nhưng có chuyện gì chỉ cần gọi tiếng ở trong sân cũng có thể nghe được. Cho nên lúc ấy cũng ở xa mà nhìn thoáng qua, tự nhiên thấy mấy vị hoàng tử khác phải đánh nhau chính là liên luỵ vô tội. Theo lý thuyết, xung quanh có ít người hầu và tuỳ tùng, sao có thể có cái gì ngăn cản mà tuỳ ý để mấy vị vương gia bị thương vô duyên vậy? Đó là vì bị Tiêu Lệnh Thù ngăn lại đó!

      Cho nên, đây cũng là nguyên nhân khiến Chính Đức đế tức giận nhất. Đặc biệt là khi Tiêu Lệnh Thù mấy vị vương gia thiếu đánh, Chính Đức đế quả thực muốn gào thét. Quả nhiên đứa con trai này tàn bạo vô tình, ngoan độc cực kỳ. Vậy mà có thể ác độc nhìn huynh đệ bị đánh đến mặt mũi bầm dập cho người hỗ trợ. Hơn nữa Tiêu Lệnh Thù lại dùng loại ngữ khí lạnh lùng cao ngạo tranh luận với hoàng đế, người quyền uy tuyệt đối, hai như Chính Đức đế tức giận đến mức thiếu chút nữa là xô bàn đánh chết nhi tử này. Vì vậy tự nhiên hình phạt cũng dữ dội nhất.

      Dĩ nhiên Tịch Viễn và A Bảo cũng biết rằng ngày hôm nay ở điện Thái Hoà, tam quan kỳ quặc và càng lớn lên hướng phát triển của tư tưởng Tiêu Lệnh Thù càng lệch khỏi quỹ đạo. Vậy nên phụ thân và mấy vị huynh đệ của khỏi cực kỳ tức giận. Vì vậy việc chịu trừng phạt nặng như vậy, trong lòng chỉ có ý nghĩ: Đáng!

      Đối với việc bị phạt ba mươi năm bổng lộc, A Bảo cũng biết nên gì mới đúng. Tuy rằng của hồi môn của nàng đủ duy trì chi tiêu trong phủ, đời này cũng có thể cơm áo lo – mà vị vương gia kia cũng cảm thấy bổng lộc cũng sao. Quả nhiên hoàng đế là người cha xấu xa mà, phạt nhi tử quá đáng lắm rồi.

      Nơi này A Bảo oán trách cha chồng hoàng đế phạt nhi tử, những người khác sau khi nghe lệnh trừng phạt này, cũng cảm thấy hoàng đế phạt có chút nặng. Tuy rằng thân vương dựa vào chút bổng lộc này để sinh hoạt, chẳng qua đây là vấn đề mặt mũi đó. Sau này khi kinh tế trong phủ dần yếu , trong phủ có thu nhập, khả năng Tiêu Lệnh Thù phải ăn bám vợ rồi, đơn giản mà , chính là quả hồng mềm rồi.

      *****

      “Xứng đáng!”

      Tề vương mang bộ mặt xanh xanh tím tím như đầu heo mà oán hận. xong lại nằm ghế quý phi, được thê tử hiền hậu bôi thuốc cho .

      Vụ việc hôm lễ ngày hôm qua, chỉ có vết thương mặt là thê thảm nhất, thân thể cũng nhiều chỗ bầm tím, cả người dưới đều đau. Hại cảm thấy nhất định có người nhân cơ hội này mà đánh , đoán chừng người này là Ngũ hoàng huynh Tấn Vương cũng nên. Tuy rằng Kim Cảnh Giác là người trẻ tuổi lực lớn, nhưng lại là tên ngốc, mặc dù sức lực có lớn nữa, nhưng đánh có luật lệ, chỉ biết lấy đồ ăn ném người khác, có thể làm bị thương ở chỗ nào được chứ? Cho nên kiên quyết cho rằng có người nhân lúc uống say thần trí đánh mấy phát.

      “Biểu ca, thể nào đâu.” Kim Cảnh Hi trực tiếp phủ định, “Lúc ấy ai cũng nhìn thấy, Tấn vương che chở cho Thái tử, có ra tay. Sau khi huynh ngất xỉu được người nâng vào hậu viện, cũng có người dám đối với huynh bất kính.”

      Tề vương hừ lạnh, “Hừ, nhưng ra lại là con chó trung thành. Thái tử cho cái gì, cứ như vậy che chở chứ!” Tuy rằng ngữ khí có chút khó chịu, cũng có chút chua, thêm chút hối hận. Từ sau khi Tấn vương rời khỏi lãnh cung, tiến vào thượng thư phòng học tập, mang theo đám huynh đệ ức hiếp vị Ngũ ca này. Nếu lúc ấy trước Thái tử bước, lung lạc Ngũ ca, đoán chừng người mà vị ca này trung thành là mình rồi.

      nghĩ ngợi, đột nhiên ai u tiếng, cơn đau khiến da đầu tê dại, đau đến mức hất tay đánh đổ chung trà bàn .

      “Biểu ca, thực xin lỗi, muội quá sức...”

      thanh trẻ con mềm mại vang lên, Tề vương nhe răng nhìn vẻ mặt đầy ý xin lỗi của Kim Cảnh Hi. Cặp mặt to tròn xoe ngập nước nhìn , khiến nhìn khỏi mềm lòng, nhàng : “ có việc gì, lần sau muội tay là được.”

      Kim Cảnh Hi cười nhạt, lại cúi đầu thoa thuốc cho , bộ dạng ngoan ngoãn kia khiến tâm tê tê dại dại, muốn ôm mà chà đạp phen.

      Tề vương biết rằng cái loại tâm tình này của nam nhân có ảo mộng loli (*). Kim Cảnh Hi lớn lên có gương mặt non nớt, ngũ quan giống với mấy nữ tử xinh đẹp có gương mặt trái xoan. Khuôn mặt nàng tròn tròn, đôi mắt to, mũi miệng , thân hình cũng nho xinh xinh, thanh ầm lại nũng nịu mềm mại. Vốn dĩ nữ tử Kim gia luôn là người có tư thái đoan trang hiền huệ, vậy nên ưu thế của nàng mới bị mờ đôi chút. tại có người ngoài, bộ dạng dễ thương như thế này, khiến Tề vương cảm thấy so với nữ nhân thành thục hấp dẫn còn hấp dẫn hơn. Tâm tình nhộn nhạo, bắt lấy bàn tay múp múp thịt, vuốt ve đầy ái muội.

      (*) Bản convert để là loli, mình để nguyên chứ dịch ra là con nít. Dịch ra thấy biến thái quá TvT. Thực ra Loli nghĩa là những trưởng thành nhưng dáng vẻ như con nít, hoặc là những thiếu nữ dưới 17 tuổi nhưng chưa trưởng thành hết. Vậy nên trường hợp của chị Kim Cảnh Hi này cũng tương tự. Kiểu như chị này lớn lên nhưng mà mặt con nít vậy đó.

      “Biểu ca, tam ca phải cố ý, huynh ấy chỉ là... Chỉ là...” Nàng cắn môi, bộ dạng như chực khóc.

      có việc gì, bổn vương biết ngày thường muội và (*) có tình cảm rất tốt. Hôm qua cũng là vì bổn vương uống say, nên cũng so đo với làm gì.” Tuy rằng nhắc tới Kim Cảnh Giác là lại bực mình, nhưng lại thấy so đo với tên ngốc mất mặt. Tề vương chỉ có thể nhịn, còn phải giả vờ rộng lượng trước mặt Vương phi của mình, bởi vì biết tình cảm giữa huynh muội Kim gia rất tốt.

      (*) Theo lý thuyết Tề vương phải gọi Kim Cảnh Giác là cữu huynh. Nhưng vì chuyện trong hôn lễ, nên tạm thời thích vị huynh này, nên mình để là “” cho hợp với tính Tề vương. thay đổi tuỳ thời điểm ngữ cảnh nhé.

      Kim Cảnh Hi nín khóc mỉm cười, thanh trẻ con mềm như bông : “Muội biết ngay là biểu ca tốt nhất mà ~~”

      Loại thanh con nít dễ thương như thế này lần nữa giết . Tề vương khỏi nhớ lại vì sao khi còn mình vừa thấy biểu muội nhất định phải thú nàng. Cơ bản là đối với kiểu nữ tử đáng cách nào cự tuyệt được. Khi còn , Kim Cảnh Hi cũng như thế này, đáng , mềm mại, nho , dễ thương muốn chết luôn.

      Tâm tình nhộn nhạo, rốt cuộc Tề vương cũng trụ được, kéo nàng đến người mình, muốn bù đắp lại buổi tối đêm động phòng hoa chúc đêm qua. bỗng nhiên gào tiếng thê thảm, cả người cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Kim Cảnh Hi hoảng hốt từ người mà ngồi dậy, trong lúc lơ đãng tay ấn đến chỗ bị thương, khiến đau đến mức mặt trắng như tượng. Kim Cảnh Hi sợ tới mức ra lời, vội vàng nhảy xuống giường, sai người thỉnh thái y.

      Tề vương phủ cảnh gà bay chó sủa.

      *****

      “Lão Ngũ xứng đáng bị vậy!”

      bên Hiền vương được người giúp đắp thuốc ứ thanh cho hốc mắt, bên oán hận chửi .

      Hiền vương phi ngồi bên cạnh , người mang thai, cho nên Hiền vương để nàng làm. Chẳng qua nàng vẫn tỏ vẻ mình quan tâm, nên mới nghỉ tạm, ở bên cạnh ngồi nhìn.

      Hiền vương phi nhìn trượng phụ nằm ở trường kỷ (*), lại nhìn đôi mắt đen thâm quầng, ảo ảnh về cái vị cữu ngũ chí tôn cao cao tại thương lập tức tiêu tan. Đột nhiên có loại ý tưởng vớ vẩn nảy sinh trong đầu: Đời trước Hiền vương hoàn mỹ có chút tật xấu nào phải là vờ vịt chứ?”

      (*) Trường kỷ (长榻): là loại ghế dài bằng gỗ, như mấy bộ độ gỗ mà trong nhà hay có ấy. Nếu để ghế dài biết có thô bỉ , nên mình để Trường kỷ cho văn vẻ chút ha ( ´▽ ` )ノ

      “Duyệt Nhi, nàng có biết “Trà Trà” trong miệng Ngũ đệ là thứ gì ?” Đột nhiên Hiền vương hỏi.

      Hiền vương phi trầm mặc.

      Bảo nàng phải với vương gia như thế nào đây, bảo rằng “Trà Trà” phải là đồ vật, mà là con chó sao? Hay là nên là chó Tấn vương đưa cho Tấn vương phi đỡ buồn đây?”

      Ngay sau khi biết được chân tướng, Hiền vương khống chế được mà trực tiếp đá vào bàn giường, kết quả chân bị thương càng thêm nghiêm trọng.

      Tương tự Hiền vương phủ cũng cảnh gà bay chó sủa.

      *****

      Tiêu Lệnh Thù bị phạt nặng như vậy, mọi người đều cho rằng trong lòng nhất định vui. Mà Thái tử nghĩ xem có nên tìm lý do gì đó, đưa cho Tiêu Lệnh Thù chút ruộng đất, miễn cho sau này phải dựa vào của hồi môn của thê tử mới có cơm ăn, thể diện nam nhân cũng vất hết luôn rồi.

      A Bảo cũng cảm thấy Tiêu Lệnh Thù khổ sở -- cho dù nhìn ra được gì từ mặt . Chẳng qua lấy thân tình nhìn người, cha của mình lại đối với mình như vậy, có người con nào chịu được. Cho nên mấy ngày nay A Bảo ra sức chăm sóc , chỉ có ra sức suy nghĩ bồi chuyện, buổi tối còn hơi dung túng cho áp đảo nàng mấy bận, kiệt sức mới kháng nghị. Buổi tối còn sai phòng bếp nấu món ăn ngon – đều là món ngon kiếp trước A Bảo từng ăn qua.

      Ví dụ như tại vừa vặn là ngày khí trời nóng bức, là lúc nóng nhất trong năm, lúc này ăn đá lạnh là tốt nhất. Vì vậy A Bảo sai người đập mịn miếng đá, làm ra món đá bào, trái cây đá bào, sữa bò đậu đỏ đá bào, tám vị đá bào, bánh trứng đá bào (dạng như kem flan) và còn nhiều nữa.

      Trước kia lúc ở biên cảnh, A Bảo cũng từng ăn qua mấy món này, chẳng qua địa phương đó tài nguyên có hạn, có nhiều nguyên liệu để làm nhiều vị. Hơn nữa lúc đó nàng còn là nương, lão phủ nhân thích nữ hài chỉ lòng dạ nghiên cứu ăn uống. Bà cho rằng như vậy đoan trang, vậy nên A Bảo cũng dám làm gì khác biệt, người khác ăn cái gì, nàng liền ăn cái đó. Chẳng qua A Bảo là đương gia chủ mẫu, có người quản, có thể mặc sức lăn lộn, thậm chí cả sữa đông hai tầng (*) cũng được nàng làm thử.

      (*) Sữa đông hai tầng (双皮奶): là món ăn ngọt xuất xứ từ thời nhà Thanh. Món này là món tráng miệng của tỉnh Quảng Đông, lấy sữa tươi và trứng làm nguyên liệu chính. Qua quá trình luộc rồi hấp thành phẩm lớp mịn màu trắng, vị ngọt . (Mới nhìn hình cứ tưởng sữa chua, nhưng phải)

      Sữa đông hai tầng vừa được làm ra, mọi người trong vương phủ ai cũng thích, mà người thích nhất vẫn là Giải thần y.

      Giải thần y thích nhất sữa đồng hai tầng, mặt có nước sốt dâu tây, sau đó rắc thêm đường nấu keo ngọt ngọt. Sau khi ướp lạnh, lúc trời nóng lấy ra chén, quả là thiên đường nhân gian mà. Lại nghe tới món nay là món giải nhiệt do A Bảo nghĩ ra, hơn nữa còn tốt bụng dò hỏi Đan Tham khẩu vị của thế nào, sai đầu bếp làm riêng đưa qua cho . Trong lòng Giải thần y vô cùng cảm động, cảm thấy A Bảo vị vương này quá tốt, nhưng mệnh lại tốt chút nào khi gả phải cái tên nam nhân vô tình lạnh lùng, ngoan độc thâm hiểm , làm người thổn thức thôi.

      Đương nhiên, lời này của truyền tới tai Tiêu Lệnh Thù, ngày hôm sau lập tức bị bệnh.

      “Bị bệnh?” A Bảo ngơ ngác, hỏi người đến bẩm báo là Đan Tham, “Có cần gọi đại phu tới xem ta chút?” Y giả tự y (*), đạo lý này nàng hiểu.

      (*) Y giả tự y (医者不自医嘛): bác sĩ tự khám cho mình. (Ai có câu nào bên tiếng Việt có thể thay được báo mình nhé ^^)

      Đan Tham căng da đầu : “Vương phi, Giải thần y chỉ cần ngài quản tốt Vương gia, có việc gì.”

      “...”

      Cuối cùng, A Bảo từ vẻ mặt muốn chết của Đan Tham, sau khi hiểu biết vị thần y này vì xấu nên bị Tiêu Lệnh Thù đánh, nàng cũng còn lời nào để . Căn cứ vào ít đồng tình, A Bảo sai đầu bếp làm món sữa đông hai tầng mà Giải thần y thích ăn – xem như lấy món ngon mà thu bán, bảo đừng oán hận lớn như vậy, ở trong vương phủ ngây ngốc. Phúc lợi của vương phủ bọn họ quả thực tồi, chỉ có bao ăn bao ở, tương lai còn có thể miễn phí có được người vợ quản đông tây nữa à nha ~~

      Giải thần y nằm giường, nhìn chén sữa đông hai tầng được hấp xong, lệ rơi đầy mặt: QAQ, nội thương quá nghiêm trọng, hợp ăn các món làm từ sữa, tương khắc với thuốc đóooooooo!!!

      Lúc này Giải thần y đau khổ, chỉ có thể nhìn mà ăn; bên này, A Bảo bởi vì muốn sớm xoay người làm chủ, mỗi ngày sung sướng ăn đá bào lúc trời nóng, có để ý đến bà dì tới thăm, vì vậy – bi kịch tới.

      “Nàng làm sao vậy?” Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng hỏi.

      Vị thần y chịu khổ bức nào đó nội thương còn chưa khỏi bị người thô bạo xông vào trong viện , xách từ giường xách tới đây, thiếu chút nữa nhịn được rít gào: là bị thương nặng đó! Hơn nữa vẫn là bị tên nam nhân lòng dạ hẹp hòi này đánh trọng thương đấyyyyyy!

      thực tế, nghĩ muốn gào thét còn có A Bảo: Cmn mà, bà dì tới lại ăn đá là đau bụng chết mất! Càng chịu nổi chính là người hiểu chuyện gì cứ xách theo đại phu đến đây hỏi nàng vì sao lại đau bụng!!! Mẹ nó (nguyên văn), là làm trò trước mặt nam nhân khác mà!!!!

      Chờ sau khi Giải thần y khai thuốc rời khỏi, Tiêu Lệnh Thù ngồi trước giường nhìn A Bảo giải chết, cho đến lúc A Bảo giả chết nữa mới thôi nhìn.

      “Nàng đổ máu, cảm giác thế nào?” Tiêu Lệnh Thù khó có được mà mở miệng hỏi.

      A Bảo liếc mắt nhìn , trong lòng rít gào có thể hay cần phải chuyện mỗi tháng nàng đổ máu lần? Nhưng mặt vẫn dịu ngoan mà trả lời: “Có chút đau.”

      Tiêu Lệnh Thù dùng bàn tay to áp lên bụng nàng, nhàng xoa, động tác cực kỳ , làm cho lòng A Bảo cũng mềm theo.

      Lời editor: Em xin tác giả, đừng viết về đồ ăn nữa (┳Д┳) chương mà có biết bao nhiêu món, mệt muốn chớt luôn TvT

      (*) Bì lạnh
      [​IMG]

      (*) Đầu cá kho ớt
      [​IMG]

      (*) mì cay

      [​IMG]

      (*) Gà xào đậu phụng

      [​IMG]

      (*) Trường kỷ

      [​IMG]

      (*) Sữa đông hai lớp

      [​IMG]
      Last edited: 21/5/19

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tội nghiệp Thù, vì cái tâm lạnh cái miệng độc mà hại thân mà
      Nyanko129 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 51

      Editor: Nyanko


      Bởi vì bà dì cả hung tàn đột kích đến nên nàng phải chịu tội thế này, lâu A Bảo chưa được trải nghiểm qua!


      Tuy rằng cũng thường nghe tỷ muội trong nhà thân thể điều trị có chút tốt, lúc bà dì tới thăm thường phải chịu đau đớn. Chỉ là A Bảo vẫn luôn khoẻ mạnh, mỗi lần bà dì đến trừ bỏ đau lưng mỏi mệt, có chút thích ngủ, cơ bản có đau như lần này. là bà dì này phải bệnh, mà là muốn mạng người đó!


      Có thể vì A Bảo đau đến mức sắc mặt trắng bệch, bộ dạng có chút liễu yếu đào tơ, vì vậy từ lúc sáng sớm, Tiêu Lệnh Thù vẫn luôn ở trong phòng, ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.


      A Bảo: TvT vì sao lại lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm như vậy chứ? đáng sợ mà, khiến nàng cảm thấy chính mình làm phải chuỵện xấu gì tội ác tày trời đấy!


      Cũng bởi vì có Tiêu Lệnh Thù, vị hung thần ngồi ngốc trong phòng, nên bọn nha hoàn dám tiến vào. Bộ dạng đáng thương như vậy cũng làm A Bảo thấy các nàng rất đáng thương, vì vậy phất tay bảo bọn họ ra bên ngoài đợi, nếu nàng cần gọi vào sau. Càng bởi vì vậy, Hoa ma ma cũng có cơ hội lải nhãi mấy việc như A Bảo biết quý thân thể của mình này nọ, xem như nàng tránh được kiếp.


      “Vương gia, nước gừng đường đỏ nấu xong.” Thanh trầm ổn của Nhạn Hồi vang lên.


      A Bảo dựa vào giường mỹ nhân (*), dựa lung vào gối dựa mềm mại, Tiêu Lệnh Thù an vị ngồi bên cạnh nàng, xem thư từ cá nhân, thái độ tự nhiên như thể sợ nàng xem phải cái gì nên xem.


      Nhạn Hồi bưng nước gừng tiến vào, vẫn chưa đưa đến địa phương mà A Bảo duỗi tay có thể lấy, mà trực tiếp đưa đến bỏ bàn bên cạnh Tiêu Lệnh Thù, trực tiếp bỏ qua ánh mắt rối rắm của A Bảo, cung kính lui xuống.


      Giải thần y kê đơn thuốc giảm đau, chẳng qua thuốc ba phần độc, ý tứ của Giải thần y là đừng uống nhiều thuốc. Buổi sáng A Bảo chỉ uống chén, sau đó chuyển sang uống nước gừng.


      Dĩ nhiên A Bảo rất chán ghét vị gừng chưa qua xử lý, nhưng nếu là đồ ăn nấu với gừng lại là chuyện khác.


      Tiêu Lệnh Thù buông tông cuốn (*) màu xanh trong tay xuống, duỗi tay chạm vào chén, thử độ ấm, phát còn có chút nóng.


      (*) Mình biết nên edit thế nào, vì cái này phải là sách. Dạng như mấy cái tờ tuyên thánh chỉ hay xem trong phim ấy, mình có thể cuộn lại đó.


      Ngón tay của thon dài, khớp xương ràng, là tay của nghệ sĩ, chỉ là lòng bàn tay có vài vết chai, mu bàn tay còn có những vết sẹo , đoán chừng là tích luỹ qua thời gian. Chỉ là… Hoàng tử tôn quý, cho dù đánh nhau với người khác, cũng lưu lại nhiều vết thương vụn như vậy.


      Sau khi A Bảo phục hồi lại tinh thần, phát bản thân mình nắm lấy tay lăn qua lộn lại mà nhìn, đến lúc phản ứng lại, hoàn toàn đờ người. Vẫn là tư thế nắm lấy tay nam nhân, nàng máy móc ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy đôi mắt đen bình tĩnh. Chủ nhân bàn tay to bình bình tĩnh tĩnh mà nhìn nàng, từ lúc nàng nắm lấy tay đảo qua lộn lại nhìn kỹ, cái loại dung túng lên tiếng này – vì sao lại cảm thấy đau da đầu thế này?


      A Bảo cười gượng, căng thẳng : “Tay Vương gia… đẹp, khớp xương ràng.” Xem nàng nịnh nọt như vậy, cũng đừng có so đo với nàng đấy.


      Dường như Tiêu Lệnh Thù bị hành động này của A Bảo như được mở ra thế giới mới. Sau đó nắm lấy đôi tay trắng mềm mại của nàng. Màu da của đen hơn nàng chút, là màu trắng nhạt, nhưng thoạt nhìn vẫn giống như màu da của giới quý tốc. Trời cao ban cho vẻ ngoài cực tốt, ngay cả da cũng mềm như công tử quý tộc.


      sờ lòng bàn tay A Bảo, phát có mấy vết chai , : “Nàng sử dụng roi?”


      “… Từng luyện qua ở biên cảnh.”


      “Rất tốt.”


      Rất tốt? Tốt cái gì vậy, vế sau sao?!!


      Vế sau chính là, khăng khăng nắm tay nàng thân mật, tay khác lạnh lùng bưng chén nước gừng mà A Bảo vô cùng chán ghét đem tới, để bên môi nàng, ý bảo nàng mau uống .


      A Bảo: >__<。Cho dù biết Tiêu Lệnh Thù bao giờ đánh thê tử của mình, nhưng ánh mắt đó, đáng sợ mà.


      Sau khi khó khăn uống hết chén nước gừng trong tay , trán A Bảo ra tầng mồ hôi, cảm giác khoé môi còn lưu lại giọt nước gừng, định lấy khăn tay lau , ai ngời bóng đen vươn tới, sau đó – mọi người tự hiểu.


      A Bảo chết lặng.


      Tiêu Lệnh Thù yên lặng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của nàng, yên lặng mà nghĩ. Vì sao khi Lục hoàng đệ làm loại chuyện này với cung nữ, cung nữ đó lại đỏ mặt ngã vào trong ngực , mặc đệ ấy muốn làm gì làm. Mà lúc làm như vậy, chỉ đổi lại bộ dạng khiếp sợ thôi vậy? Có chút buồn...


      Qua lúc lâu, A Bảo cũng biết biểu của mình đúng lắm, vội vàng ho tiếng, lạnh nhạt : “Vương gia, trời sắp tối, chàng thư phòng sao?”


      Tiêu Lệnh Thù nhặt lại tông cuốn, lạnh nhạt : “Ở chỗ này xem cũng giống nhau.”


      “À.” A Bảo lên tiếng, có việc gì làm, lại chống cằm nhìn sườn mặt lạnh lùng của , càng xem càng hài lòng. Góc độ sườn mặt này đẹp mắt mà.


      Thời gian trong ngày cứ như vậy mà trôi qua.


      Ngày thứ hai, A Bảo cảm giác tốt hơn nhiều, bụng chỉ còn lại chút cảm giác giác đau, có quặn đau như ngày trước, vui sướng đến mức muốn chạy ra ngoài hít thở khí – sau đó bị nam nhân lạnh lùng yên tĩnh đè ép ý niệm của nàng.


      Tiêu Lệnh Thù vẫn như cũ ở bên cạnh nàng, cho chù là làm chuyện gì, đều làm trong tầm mắt , khiến A Bảo cảm thấy chính mình cứ như bị giám thị -- nhất định là ảo giác rồi.


      phải ảo giác!” Giải thần y bắt mạch cho A Bảo, lại lần nữa xấu miệng mà : “Người hiểu còn nghĩ rằng ngươi giám thị phạm nhân đấy! Ta nghe Tịch Viễn , cái tên lạnh lùng tàn nhẫn này, biết trong tay ngươi xử lý bao nhiêu người. Thế nhưng ngươi đừng có đem cái bộ dạng như xử lý kẻ thủ kia đối với Vương phi chứ, nàng là nữ tử nhu nhược đó!”


      Tiêu Lệnh Thù đặt tay lên ghế vịn.


      Nội thương của Giải thần y còn chưa khỏi hẳn, chẳng qua từ khi A Bảo dùng sữa đông hai lớp mua chuộc , Giải thần y đói với tình trong vương phủ cũng tương đối để bụng – phải cảm thấy A Bảo là người tốt, cho nên mới vui vẻ thân cận. cần Tiêu Lệnh Thù sai người xách tới, lập tực tự động đúng hạn mà chạy tới bắt mạch cho A Bảo.


      “Đừng có trưng cái bản mặt đó cho ta xem, vốn dĩ chính là vậy! Lời tuy khó nghe, nhưng ta là người có lương tâm của thầy thuốc, vẫn là cho ngươi tiếng, cái loại thái độ nghiêm túc này ảnh hưởng đến tâm tình của người bệnh, tâm tình mà tốt, bệnh cũng khỏi…”


      Nghe Giải thần y lải nhải hồi, đầu A Bảo đầy hắc tuyến : “Giải thần y, ta phải bị bệnh.”

      Nháy mắt hiểu lời của nàng, Giải thần y: =口=! Vương phi vì sao lại như vậy chứ… rối rắm mà!


      A Bảo phát mình cẩn thận lỡ miệng, nhanh chóng giả chết.


      Tiêu Lệnh Thù nhìn nàng cái.


      Giải thần y bắt mạch cho A Bảo, dặn dò nàng về sau trong thời kỳ “Đặc thù” đừng ăn đồ lạnh nữa, sau đó máy móc mà rời .


      Qua mấy ngày, thân A Bảo hoàn toàn có việc gì, lại tung tăng nhảy nhót.


      Nhưng mà, A Bảo còn chưa nhảy nhót được mấy hồi, Tiêu Lệnh Thù bế nàng lên, lặng lẽ ngửi người nàng vài cái, sau khi phát có mùi máu tươi, lập tức xách nàng vào phòng luyện công cùng với .


      “Làm gì vậy?” A Bảo nhịn được sờ đầu hỏi.


      Tiêu Lệnh Thù ở trong phòng luyện công lấy cái roi từ trong đống binh khí tường đưa tới cho nàng : “Luyện tập.”


      A Bảo: =口=! Vì sao lại muốn nàng luyện roi? phải nàng theo con đường thục nữ hả?


      “Nàng quá yếu, thường xuyên rèn luyện có lợi cho thân thể.” Tiêu Lệnh Thù sờ sờ đầu của nàng, “Giải thần y rèn luyện thích hợp đối với thân thể rất có lợi, đỡ phải dễ dàng ngất giường.” dùng loại biểu tình “Nàng quá yếu” mà nhìn nàng, hiển nhiên buổi tối người nào đó sung mãnh thừa nhận năng lực nàng làm hài lòng.


      “…”


      Cho nên cảm thấy nàng đối với roi có hứng thú nên chọn cái đó cho nàng, xem như là luyện tập thân thể sao? =___=! Vì sao lại muốn rít gào thế này?!


      lần nữa A Bảo lại ngạc nhiên đối với ý tưởng kỳ lạ của Tiêu Lệnh Thù, càng làm cho nàng ngạc nhiên hơn chính là tự mình chỉ điểm tiên pháp (*) cho nàng. Thậm chí thủ pháp cũng rất tinh tế, so với những đại nương hào sảng trước kia ở biên cảnh dạy nàng còn lợi hại hơn.


      (*) là học dùng roi đó mọi người


      phải nàng con đường hiền thê lương mẫu sao? Vì sao hiền thê lương mẫu còn phải học tiên pháp vậy? Cái này có khoa học mà!


      Cả người luyện tập đầy mồ hôi, A Bảo thở hồng hộc bị Tiêu Lệnh Thù ôm đến nhà tắm phía sau phòng luyện công, lột sạch nàng rồi trực tiếp ném nàng xuống ao tắm rửa sạch , tương tự cũng nhảy xuống. Tác phong mạnh mẽ như vậy khiến A Bảo phải khinh ngạc, vì ra vẻ bản thân mình phải là sắc nữ, phi lễ chớ nhìn, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, lén lút đến phía bên kia ao, rất nhanh lại bị người nào đó túm lại.


      Sau trận tắm uyên ương đầy gian nan, A Bảo mềm như bông tuỳ ý để Tiêu Lệnh Thù ôm nàng rời khỏi phòng luyện công. Vẫn là tư thế ôm hài tử , chẳng qua theo thói quen nên cũng rất thoải mái. A Bảo gác đầu vai , ngáp cái, đầu óc có chút phát ngốc, sau khi phản ứng lại, chính mình giống như tự nhủ hỏi: “Vì sao vương gia lại đối tốt với ta như vậy chứ?”


      Đúng vậy, Tiêu Lệnh Thù có khả năng phong hoa tuyết nguyệt, dùng lời ngon tiếng ngọt mà dỗ nàng, càng đưa lễ vật gì đó đễ làm nàng vui, thậm chí lúc nào cũng dạng vô tình tàn nhẫn, mỗi lần nhìn đều làm sợ tới mức biết phải làm gì mới phải. Nhưng lại dung túng nàng nhất, săn sóc từng chi tiết sinh hoạt của nàng, im lặng lại nhàng mà chăm sóc. Nàng , vì sao Tiêu Lệnh Thù trước mặt nàng và cái người trong lời đồn lại khác nhau như vậy chứ?


      Thực ra cũng phải là người có tính tình tốt đẹp gì, càng phải là nam nhân có tư tưởng bình thường, ngay cả người thân cũng làm lơ xem , dường như ai có thể khiến để ý đến. Đây cũng là lý do vì sao vô luận lời đồn đại có xấu thế nào, vô luận phụ thân ruột thịt có bỏ mặc bi thảm nhiều năm như vậy, vô luận tình cảnh có nhiều khốn khó, cũng chưa bao giờ thay đổi.


      Vốn dĩ trước đây, A Bảo cho rằng có chút thương tâm – dù sao trừng phạt này của Chính Đức đế cũng quá nghiêm trọng. Chính là qua mấy ngày, lại phát việc căn bản phải như vậy, Tiêu Lệnh Thù hoàn toàn để chuyện này trong lòng. Nên ăn ăn, uống uống, ngủ cứ ngủ, thậm chí cảm thấy có thể có việc gì để làm, có nhiệm vụ, cần ra cửa. giống như trạch nam chỉ ở nhà, ở bên cạnh nàng, sống trong thế giới của .


      Nam nhân như vậy, có tâm sao? Rốt cuộc nghĩ như thế nào nhỉ?


      Đây là vấn đề được cân nhắc lâu sau khi A Bảo gả cho .


      Hỏi xong sau, A Bảo có chút xấu hổ, thanh tỉnh nhìn về phía chiều trời nhạt màu, tuy rằng buổi chiều như vậy làm người khác có cảm giác phiền muộn, nhưng cũng có thể che dấu tốt nỗi lòng của chính mình.


      Ngay khi A Bảo cho rằng có lẽ Tiêu Lệnh Thù nghe thấy hoặc mở miệng, lại nghe được thanh trầm thấp vang lên: “A Bảo rất tốt!”


      A Bảo rất tốt!


      Bốn chữ đơn giản, lại làm A Bảo có chút được sủng mà kinh sợ, hoảng sợ xong lại mê mang. Nàng biết bản thân mình tốt ở điểm nào, vắt hết óc hồi tưởng từ lần đầu tiên gặp ở trạm dịch cho đến bây giờ. Lúc trước chưa gả cho Tiêu Lệnh Thù trốn tránh kịp, sau khi gả hành vi đều tuân theo chức trách nghiêm ngặt của thê tử, hoàn toàn có hành động gì khác người, tự nhiên cũng có điểm gì khiến người ta cảm động.


      “Ta, ta…” A Bảo phỉ nhổ bản thân lắp, chỉ là, biết vì sao mặt nàng lại cực kỳ đỏ. Thậm chí dám nhìn , đôi tay ôm lấy cổ Tiêu Lệnh Thù, giống như hài tử được ăn đường vậy, vui mừng nên lắp bắp đáp lại câu: “Vương gia cũng rất tốt!”


      “Ừ!” ôm chặt nàng, khách khí mà nhận lấy mấy chữ này.


      “…”


      Bởi vì buổi chiều vận động hồi, khiến người lâu rồi chưa vận động như A Bảo khỏi có chút mệt, thời gian tới lập tức lăn đến giường ngủ như chết.


      Tiêu Lệnh Thù ngồi ở mép giường, lật xem mật thư do cấp dưới đưa tới, sau đó nhíu mày khép mắt, nghĩ khả năng phải Giang Nam chuyến, biết như thế nào lại có chút nỡ. Trước kia chưa bao giờ có loại cảm xúc này…


      Đem thư tín đọc tốt hồi, Tiêu Lệnh Thù tắm nước lạnh, thanh thanh sảng sảng bước lên giường, rất nhanh, thân thể mềm mại tự động lăn đến trong ngực . Thậm chí người này hạnh kiểm xấu, tay chân trực tiếp cọ lên thân thể , tay mềm như bộng vén vạt áo lên, chạm vào da thịt mát lạnh, ngủ lại càng ngon.


      Tiêu Lệnh Thù vươn cánh tay đặt ở sau đầu của nàng, đem nàng ôm đến trong ngực mình, thanh trầm giọng : “A Bảo quả thực rất tốt…”


      Nàng là người thứ nhất cho ăn bánh ngọt, là người thứ nhất chuyện với , cười với , quả thức rất tốt!


      *****


      Bởi vì trò khôi hài hôn lễ của Tề vương, khiến cho mấy vị hoàng tử bị liên luỵ. Cho nên gần đây nhóm vương tử hành rất cẩn thận, đồng thời mấy vị triều thần cũng rất ít qua lại với bọn họ ở trong cung. Ngoại trừ lúc ở triều, còn lại đều tự động ở trong phủ tu thân dưỡng tính.


      Tiêu Lệnh Thù cũng là tự động ở nhà, chẳng qua căn bản phải là tu thân dưỡng tính, mà là cả ngày dính bên người vợ mình ăn uống tận hưởng, thích ý đến mức phải là hoàng tử bị phạt mất mặt nhất.


      Buổi sáng hôm nay, sau khi ăn xong đồ ăn sáng, A Bảo ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lệnh Thù, cầm lấy quyển << Sơn thuỷ chí >> nhằm giết thời gian, nhịn được : “Vương gia, hôm nay thần thiếp gửi thiệp mời Ngũ công chúa và Bình vương thế tử phi đến đây, mời bọn họ thưởng thức đá bào.”


      Điểm này, thể chút đến việc lúc trước ở hôn lễ của Tề vương, A Bảo đáp ứng gửi thiệp mời hai vị tỷ muội tốt đến chơi trong phủ. Ai ngờ mấy vị vương gia lại có trò khôi hài như vậy ở hôn lễ, sau loạt trừng phạt, A Bảo lo lắng Tiêu Lệnh Thù khổ sở này nọ, nên mới đẩy thời gian lui lại. Đều qua hơn mười ngày, A Bảo cũng có chút ngại mà.


      Lúc trước vì để Tiêu Lệnh Thù thoải mái, cực nhọc làm ra nhiều loại đồ ăn mới mẻ như vậy, bên người ai cũng có lộc ăn. Lại nghĩ đến nhóm tỷ muội và khuê mật tốt, lại nghĩ đến chuyện làm nàng đau đầu, vốn dĩ thưởng thức mỹ thực chỉ là cái cớ, dù sao cũng đưa thiệp mời để các nàng tới đây. Ai ngời bà dì cả lại hung hăng đột kích, hơn nữa ngày ngày Tiêu Lệnh Thù giống như quan sát phạm nhân, vậy nên ý tưởng của A Bảo mãi thành.


      Cho nên bà dì khỏi, A Bảo cũng gửi thiệp mời đến Bình vương phủ và phủ Ngũ công chúa.


      Tiêu Lệnh Thù nhìn nàng cái, cái liếc mắt này làm sóng lưng A Bảo phát lạnh, như thế nào lại có cảm giác chính mình biết làm chuyện gì sai khiến tức giận vậy?


      được ăn nhiều!” thanh Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng .


      “Tuyệt đối !” Vẻ mặt A Bảo như nguyện thề.


      Nàng cũng hề oán hận việc Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng như vậy. việc tham ăn đồ lạnh khiến bà dì đến lại đau bụng, Giải thần y dặn dò phải chú ý về sau. A Bảo còn để ý, nhưng Tiêu Lệnh Thù lại rất chú ý, cho nên thường ngày cũng cho phép nàng ăn nhiều. A Bảo từ trạng thái nhà giàu mới nổi trở về trạng thái bình thường, cũng giúp Hoa ma ma và bốn vị Nhạn nhàng thở ra. Đột nhiên cảm thấy, Vương gia có thể ngăn chặn tiểu thư đột nhiên lên cơn, cũng khá tốt.


      Khi Ngũ công chúa và Giang Lăng Vi đáp ứng lời mời mà đến, Tiêu Lệnh Thù đến thư phòng. A Bảo ở Thuỷ Các bốn phía đều thông gió chiêu đãi các nàng.


      Đình Thuỷ Các được xây hồ Ngọc Trì, lúc này đúng dịp mùa sen nở rộ, lá sen trong ao xanh thẳm, hoa sen nở ra màu trắng ngọc, hết sức đẹp mắt. Ngẫu nhiên dưới mấy lá sen có mấy con cá chép thảnh thơi bơi qua bơi lại, cực kỳ nhàn nhã. hồ có gió, gió thổi qua mặt hồ xanh lá, lại chạm vào mặt nước, hết sức mát mẻ.


      Thuỷ Các cũng được bày trí phen, có bàn ghế cứng nhắc, mặt đất chỉ có trải chiếu, chân trần lên, cũng có cảm giác mát lạnh. Bên cạnh có chiếc bàn , bàn lại đủ loại thức ăn, có trái cây ướp lạnh mùa hè, là khối băng đập bỏ ở trong mâm đựng trái cây, sau khi trái cây cắt xong bỏ vào đó ướp lạnh. Trừ món đó, còn có các loại kem tươi các vị trong mấy món đồ sứ đắt tiền, cộng thêm món sữa đông hai lớp.


      “Tới tới tới, vất vả đường rồi, trước uống nước ô mai giải khác, lại ăn chén sữa đông hai lớp này. A Vi có vị dâu tây, chua chua ngọt miệng, của Lệnh Vân là vị dưa hấu, thích hợp người thích vị thanh ngọt.” A Bảo tiếp đón hai người ngồi xuống.


      Giang Lăng Vi cùng Ngũ công chúa nhìn mấy món bàn, đối với “Sữa đông hai lớ” cũng rất tò mò, sau khi nếm xong, đối với hương vị mềm mại tan trong miệng kia nhịn được mà khen ngợi hồi.


      “Sữa đông hai lớp này là làm như thế nào vậy? Ăn ngon đó.” Ngũ công chúa hỏi.


      Giang Lăng Vi nhấp khoé môi, liếc nhìn A Bảo, giận cười : “Mọi người đều cho rằng Tấn vương phi xui xẻo bị chịu liên luỵ, cuộc sống về sau cũng biết thê thảm bao nhiêu. Nhưng theo ta thấy, cuộc sống này rất dễ chịu đấy, vẫn còn có tâm mà nghiên cứu làm món ăn kia mà. Điều quá đáng chính là, lâu như vậy mới gọi chúng ta tới đây thưởng thức, ràng là bỏ quên bọn ta ở sau đầu rồi.”


      A Bảo cầu xin khoan dung : “Ta nào dám chứ, còn phải tình lúc trước xảy ra phải dịp tốt để mời mấy người tới phủ chơi hay sao? Sau đó thân thể lại khoẻ, vì vậy mới đẩy tới bây giờ.”


      Vừa nghe nàng thân thể khoẻ, hai người lập tức quan tâm mà dò hỏi, A Bảo có chút ngượng ngùng mà do mình ăn lạnh nên phải chịu tội, đổi lại khinh bỉ của hai người họ, hại bọn họ lắng vớ vẩn, ra tự làm tự chịu!


      Đợi sau khi hai người nhấm nháp đồ ăn mới xong, A Bảo sai nha hoàn hầu hạ đứng bên ngoài Thuỷ Các, lúc này mới với hai người: “Lần này kêu hai người tới, cũng là vì muốn cho hai người biết chuyện.”


      “Là chuyện đại tỷ tỷ của ta và muội muội của muội hả?” Ngũ công chúa khẳng định .


      Giang Lăng Vi cầm miếng dưa hấu từ từ ăn, ưu nhã tự nhiên, mỗi miếng cứ như đo đạc giống nhau, hề có chút nước sốt nào làm dơ tay hay môi nàng, công phu thế này khiến A Bảo nhìn xem cũng phải bái phục, hổ là Giang tiên nữ mà.


      “Nhìn cái gì nữa, mau , chúng ta nghe!” Giang Lăng Vi tức giận liếc mắt nhìn nàng. Thái độ tính tình tự nhiên như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ có thể nhìn thấy, ngay cả mẫu thân nàng cũng chưa chắc thấy qua đâu.


      A Bảo và Ngũ công chúa nhìn nhau cười, cũng để ý thái độ tuỳ ý của nàng.


      Kế tiếp, A Bảo chuyện Võ Hạo dưỡng hài tử và ngoại thất thay cho Phò mã của đại công chúa cho hai người nghe, sau khi nghe xong, ai cũng nhăn mày.


      “Võ Liệt là gan chó dũng cảm đấy!” Giang Lăng Vi .


      “Võ Hạo cũng kém!” Ngũ công chúa bình đạm .


      A Bảo bất đắc dĩ đáp lời: “Hôn lễ của lục muội muội và Võ Hạo định làm sau trung thu. Hôn này hồi được, sợ sau khi nàng gả qua, bởi vì chuyện này mà đại công chúa giận chó đánh mèo với Lục muội muội.” Dù sao phu thê thể, chừng ở trong lòng đại công chúa, đều đáng chết như nhau.


      Sau khi A Bảo đưa phần tư liệu ấy đến trong tay nhị phụ nhân, vẫn thấy phủ Uy Viễn Hầu có động tác gì, A Bảo lập tức biết nhị bá mẫu bọn họ vì việc này mà từ hôn, đoán chừng hôn lễ vẫn đúng hạn tổ chức. Chỉ là, bọn họ cũng lo lắng nếu đại công chúa biết Võ Hạo giúp ca ca của dưỡng ngoại thất và hài tử, ai biết có thể hay giận chó đánh mèo lên phu thê bọn họ hay ?


      cần phải , đại tỷ tỷ ta tính tình đó là do phụ hoàng sủng mà ra, thuận ta sống, nghịch ta chết, giận chó đánh mèo là dĩ nhiên rồi!” Ngũ công chúa hổ là tỷ muội trong nhà, chút do dự mà : “Đến lúc đó khả năng toàn bộ Võ gia phải chịu thừa nhận lửa giận của tỷ ấy, đoán chừng dưới tức giận đó, ngay cả việc giết đại tỷ phu cũng có gì kỳ quái.”


      “…”


      A Bảo và Giang Lăng Vi liếc mắt nhìn nhau, khoé miệng hai người đồng thời hơi mấp máy.


      Ngũ công chúa tiếp tục : “Lần trước nghe đại tỷ tỷ ít ngày nữa từ trở về từ Tây Bắc, nghe bảo là vì hôn lễ của Võ Hạo, hẳn là về trước trung thu. Võ gia nếu có thể thu xếp xong xuôi trước trung thu, đem cái kia ngoại thất và hài tử xử lý, để cho đại tỷ tỷ biết được, vậy vạn thái bình rồi.”


      Giang Lăng Vi bĩu môi : “Đại công chúa thành thân hơn mười năm với Võ tướng quân, vẫn luôn có con, đoán chừng Võ tướng quân tiếc hai đứa kia.” Trong lòng lại cảm thấy thủ đoạn của Võ Liệt rất lợi hại, thế nhưng ở dưới mí mắt của công chúa, lại có thể cùng nữ nhân sinh hạ hai hài tử mà bị phát .


      Ngũ công chúa cười lạnh : “Cho dù hai đứa là hài tử của Võ tướng quân thế nào chứ? Chẳng qua cũng chỉ là con vợ lẽ. Nếu bọn họ muốn trong nhà yên, cứ mạnh dạn mà khiêu chiến với tính tình của đại tỷ tỷ .”


      Thảo luận sai biệt lắm, A Bảo mới xoa mũi : “Được rồi, việc này vẫn phải xem thái độ của phủ tướng quân. Tìm mấy người tới, chủ yếu là sợ nếu tình xảy ra, thể vãn hồi, đến lúc đó hai người cũng có thể tìm người trong cung hỗ trợ đôi chút. Ta cũng để Lục muội muội nhà ta chịu khổ đâu!” Mặc dù là đại công chúa cũng được.


      A Bảo dù , nhưng Ngũ công chúa và Giang Lăng Vi đều hiểu. Ngũ công chúa có chút giật mình, Giang Lăng Vi lại mà bộ dạng hiểu . thể , nương có thể có tinh thần giống như A Bảo, cũng phải là người hiền lành gì.


      Hai người ngồi ngốc đến buổi trưa mới rời , A Bảo trực tiếp tiễn bọn họ đến cửa.


      Sau khi tiễn hai người , A Bảo trở lại chủ viện, tuy rằng đường hoàn toàn mát mẻ, chính là vẫn toát tầng mồ hôi, cảm giác y phục người cũng nặng thêm đôi chút.


      Nàng vừa mới trở lại trong phòng thấy Tiêu Lệnh Thù ngồi ở giường chờ nàng.


      “Vương gia dùng cơm trưa hay chưa?” A Bảo bên lau mặt, bên hỏi.


      Tiêu Lệnh Thù nhìn nàng, đứng dậy đến trước mặt nàng, sờ sờ mặt nàng, : “Ngày mai chúng ta thôn trang trong kinh thành.”


      “Hả?” A Bảo có chút giật mình, có chút chần chừ hỏi: “ tại… Thích hợp ?”


      Tiêu Lệnh Thù duỗi tay lấy trâm cài trong tay nàng bỏ xuống dưới , “Thái tử ca ca đưa thôn trang cho ta, có cái xa kinh thành là bao, chỉ cần ngồi xe canh giờ. Nơi đó mát mẻ.”


      luôn cực kỳ ngắn gọn, có lời gì hoa lệ, nhưng nghe ở trong tai nàng, giống như mưa rào. A Bảo vui vẻ đến mực trực tiếp nhảy lên người ôm , được thuận thế ôm lấy, thiếu chút nữa là chọc mù mấy đôi mắt của nha hoàn hầu hạ.

      (*) Giường mỹ nhân
      [​IMG]

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cái dạng Thù là phải chủ động chuyện mới được, chứ ko ngồi ngơ ngốc mà nhìn ánh mắt hàn băng đó chỉ có đóng băng theo thôi
      Nyanko129 thích bài này.

    5. Jinie Vũ

      Jinie Vũ New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      Lọt hố cũng được vài hôm rồi aaaaaaa
      E vẫn là hóng từng ngày T^T
      Nyanko129 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :