1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 65.1

      Lão tiên sinh trong nhà rồi vui nhất ai bằng Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối, hai tiểu tử này cho rằng từ nay về sau có ai càu nhàu bọn chúng nữa nên ngày đó liền ở phía sau viện chơi nửa ngày, lăn thành con khỉ, sau bị Hồ Kiều bắt được tại trận thìném vào trong bồn nước ấm tắm rửa sạch , lại bị bắt uống hết hai chén canh gừng cay, sau khi mặc quần áo bị phạt đứng úp mặt vào tường ở nhà chính.

      Hứa Thanh Gia từ nha môn trở về liền thấy lão bà ôm Hứa bé con đút chút điểm tâm, bàn có để mấy loại, bánh đậu đỏ mứt táo, bánh thủy tinh long phượng, bánh hoa chiết nga, bánh tử long, bánh bao , Hứa bé con giơ tay núc ních ra kêu y y nha nha, bên miệng còn có bột phấn điểm tâm.

      Đối diện cái bàn, cách mấy bước chân, Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối mặt ủ rũ đứng úp mặt vào tường, nghe được tiếng bước chân của Hứa Thanh Gia, vụng trộm nhìn xung quanh phía sau, ánh mắt xẹt qua điểm tâm bàn, rất nhanh nuốt miếng nước miếng, lại thay bằng ánh mắt tội nghiệp, hướng tới Hứa Thanh Gia vừa mới vào cửa xin giúp đỡ.

      Hứa Thanh Gia trong bụng cười thầm, nhưng lại giả vờ nhìn thấy ánh mắt hai tiểu tử này xin giúp đỡ, đổi quần áo xong lại rửa tay rửa mặt trở về, ngồi vào bên cạnh Hồ Kiều, hướg hứa béo nữu vươn cánh tay về phiá Hứa bảo bối. Gương mặt Hứa bé con tròn trịa, hai mắt tròn xoe, tựa hồ nghiêng đầu suy nghĩ chút mới rụt rè vươn tay mập về phía cha mình.

      Hồ Kiều khẽ cười, khóe mắt cong cong: “Tiểu nha đầu nghĩ cái gì đâu?” Đưa khuê nữ cho Hứa Thanh Gia ôm, nàng liền chuyên tâm ăn điểm tâm bàn, chỉ là làm như nhìn thấy ánh mắt của hai tiểu tử kia.

      Hứa Thanh Gia ôm khuê nữ đút cho bé miếng bánh thủy tinh long phượng, tiểu nha đầu nhịn được bẹp miệng tỏ vẻ, cái này còn ngon hơn sữa mẹ nữa, cầu đút nữa, cầu đút nhiều hơn nữa. Bé nuốt xong trong miệng liền liếm bột phấn điểm tâm ngón tay Đồng Tri đại nhân, chút chút, hệt như con cún con, chọc Hứa Thanh Gia bật cười: “Tiểu nha đầu tham ăn ày!” Vừa cười vừa hỏi Hồ Kiều: “Hai tiểu tử này hôm nay làm chuyện xấu gì làm A Kiều tức giận như vậy?!”

      Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối có chút ủy khuất, lập tức thay mình biện bạch: “Phụ thân, người còn chưa thẩm án mà sao lại định tội chứ?”

      Hồ Kiều giận đến cười, “Có muốn ta bảo Trường Lộc tìm kinh đường mộc (miếng gỗ quan hay đập bàn khi xử án) đến hay , gọi tam ban sai dịch, đem hai đứa các ngươi thẩm vấn trận?”

      Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối nhất thời vẻ mặt cầu xin cự tuyệt: “Vậy... Vậy cần nữa! Con với Tiểu Bối... Cũng mắc phải sai lầm gì lớn?”

      Hứa Thanh Gia thể ra chủ trì công đạo: “Hai tiểu tử này rốt cuộc làm cái gì ?”

      “Trời vô cùng lạnh mà lại nghịch thành hai con khỉ bùn, còn cái gì mà muốn hái ngó sen! Với hai cơ thể xíu này, chẳng may mà bị mắc kẹt trong bùn… ta chỉ nghĩ thôi mà toàn thân chảy mồ hôi lạnh.” Hai bà vú theo cũng hiểu được hai công tử xưa nay mắc phải sai lầm gì lớn, đều là đứa biết đúng mực thế nên mới trông nom hời hợt.

      Hồ Kiều bắt hai con khỉ con tắm, mấy bà vú được tin mới chạy đến, bây giờ còn ở trong hậu viện. Hai vợ chồng Hứa Thanh Gia rât thoải mái với hạ nhân, hai bà vú thấy Hồ Kiều cũng chưa cũng thấy sợ hãi, chỉ cho là nhiều nhất là bị dạy dỗ hai câu là xong chuyện.

      Hứa Thanh Gia nghe vậy sắc mặt liền nghiêm khắc, giao đứa cho bà vú bên ôm, tiến lên dạy dỗ hai tiểu tử này: “Các con hồ nháo! Cũng phải tuổi hai tuổi bướng bỉnh vô lo, vậy mà làm cho cha mẹ phải lo lắng như vậy, đó là bất hiếu! Ta chỉ hỏi các con, nếu hôm nay hai con rơi vào trong hồ sen, trong nhà ai biết có hậu quả gì?! Đây phải là tan nát lòng mẫu thân các con sao?”

      Mấy câu chính là lo lắng trong lòng Hồ Kiều, nàng hung hăng cắn ngụm điểm tâm, rất có vài phần nghiến răng nghiến lợi: “Lần sau... hễ là có lần sau, ta cứ đánh gãy chân các ngươi trước rồi tính tiếp, đỡ cho các ngươi cả ngày gây rắc rối làm cho ta lo lắng!”

      “Còn mau cam đoan với mẫu thân các con, về sau để bản thân gặp nguy hiểm nữa?” Hứa Thanh Gia đưa lưng về phía Hồ Kiều dạy bảo hai tiểu tử, cũng quên nháy mắt với Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối. Hai tiểu tử nhạy bén, lập tức liền chạy tới bên người Hồ Kiều, quỳ gối dưới chân nàng nhận sai, còn túm lấy váy nàng lau nước mắt, “Nương, con và Tiểu Bối về sau nhất định làm chuyện xấu nữa, để cho nương phải lo lắng! Nương… chúng con sai rồi...”

      Hồ Kiều lôi váy mình ra từ tay bọn chúng: “Được rồi, bớt khóc dối ! Đứng lên rửa tay rửa mặt ăn cái gì !”

      ---

      Qua mấy ngày Hàn phu nhân mời khách thưởng cúc, trong bữa tiệc nàng tố khổ với phu nhân Đoạn Công Tào: “... Trong nhà có hai tiểu tử quậy phá, là ngày ngày làm cho người ta lo lắng, khắc có thể rảnh rỗi.”

      Đoạn phu nhân là người có tính tình lanh lẹ, bằng cũng làm ra chuyện đánh vỡ đầu Đoạn Công Tào. Hàn phu nhân ghét bỏ Đoạn phu nhân mạnh mẽ, mỗi khi có tiệc chiêu đãi liền an bài Đoạn phu nhân cùng Hồ Kiều ngồi ở chỗ, hai người dần dần liền quen thuộc.

      “Nhà của ta cũng có hai tiểu tử, tính cách cũng hệt như mấy con khỉ, quản cũng quản được, mời sư phó dạy tập võ, đứa năm tuổi đứa sáu tuổi, nếu Hứa phu nhân chê ngày khác đưa hai đứa đến nhà ta chơi.”

      “Vậy làm phiền rồi!” Hồ Kiều cảm thấy, Đoàn gia ngoài việc có chút huyên náo rất tốt. Dù sao nàng chính là khách, lại là Đoạn phu nhân mời đến, có đạo lý bị Đoạn phu nhân cầm nghiên mực ném.

      Phu nhân của lục Lưu Viễn Đạo là người có tính cách mềm mại, nghe sinh năm đóa kim hoa, đến nay dưới gối có con trai, trưởng tử nàng nuôi là do tiểu thiếp sinh ra. Đứa đó nhút nhát rụt rè, Lưu phu nhân luôn cảm thấy nam hài tử tính tình quá mức khiếp nhược cũng tốt, cũng : “Tiểu tử nhà ta cũng năm tuổi, nếu Hứa phu nhân có rảnh, ngại mang theo lệnh lang cũng tới nhà của ta chơi chút.”

      Đoạn phu nhân cười : “Vậy đơn giản đưa hết bọn đến nhà ta chơi .”

      Lưu phu nhân kỳ đối với việc Đoạn phu nhân làm hề đồng ý, nhưng lại có phu nhân của châu phủ Tư Mã Lâu Ngọc Đường, nữ quyến đám người tư hộ tư pháp tư binh khác, trong nhà có tiểu hài tử cũng đều hẹn qua mấy ngày Đoàn gia.

      Hàn phu nhân lớn tuổi, bên người chỉ có Hàn tiểu nương tử, nhưng ra thiếp thất Hàn Nam Thịnh nửa năm trước vừa sinh tiểu lang quân, đáng tiếc nay còn trong tã lót, nàng cũng lười biếng quan tâm, liền để cho thiếp thị tự mình nuôi.

      Thiếp thị nhưng ra muốn phu nhân nuôi đứa này, sau này ra ngoài là phu nhân tự nuôi, vô luận địa vị xã hội hay là kiến thức giáo dưỡng đều tốt hơn, ở trước mặt Hàn Nam Thịnh cầu vài lần nhưng đều bị Hàn phu nhân cự tuyệt.

      Nàng nay trai đều lớn lại tìm mệt nhọc làm chi.

      Đoạn phu nhân nhưng ra có mời Hàn phu nhân, chỉ là nàng sao lại nguyện ý hạ mình Đoạn phủ, lấy cớ thân thể khoẻ cự tuyệt. Thẳng đến lúc ra, Đoạn phu nhân mới lắc đầu cười khẽ, “Vị phu nhân này của chúng ta...” Nàng cũng phải là người có mắt, biết người ta muốn thấy mình lại còn phải vội vàng nịnh bợ.

      Hồ Kiều liền chuyển hướng: “...Hai tiểu tử nhà ta có chút quậy phá, đến lúc đó đến quý phủ của Đoạn tỷ tỷ, tỷ tỷ nhưng đừng ghét bỏ.”. Phu nhân quan viên châu quận tính từ Hàn phu nhân xuống nàng là người trẻ nhất, chẳng qua phẩm cấp Hứa Thanh Gia thấp nên mọi người cũng dám coi thường nàng.

      Đoạn phu nhân cười vô cung vui vẻ, tựa hồ lời cảm thán mới vừa rồi của nàng cũng chỉ là tùy ý mà thôi, cũng phải có ý kiến gì với Hàn phu nhân: “Ta chính là thích tiểu tử bướng bỉnh. Tiểu tử nếu như nuôi giống hệt khuê nữ tương lai còn có thể có tiền đồ gì?”

      Ánh mắt Hồ Kiều liếc qua người ở sau, thấy Lưu phu nhân cùng Lâu phu nhân cách các nàng khoảng chừng chưa đến mười bước, nghe đứa bé con thiếp thât kia được Lưu phu nhân nuôi cực kỳ văn tĩnh, nàng thầm nghĩ, may mà cách xa, bằng Lưu phu nhân là nằm cũng trúng đạn.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối nghe thấy dẫn chúng ra cửa làm khách, lại cần luyện võ tập viết nhất thời liền tíu tít xoay quanh nàng, trong nhất thời, Hồ Kiều hệt như mọc ra thêm hai cái đuôi, theo nàng khoảng chừng ba ngày, vô cùng ân cần.

      Cố tình theo phía sau Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối còn có cái đuôi nữa là Hoa Miêu và Đại Ngưu, bốn cái đuôi này theo phía sau Hồ Kiều, nàng nhiều hai bước đều phải lo lắng có thể giẫm phải mấy cái đuôi hay , vài lần muốn phát hỏa, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười lấy lòng của hai đứa bé khả ái lại chỉ có thể thôi.

      Bà vú của bọn bị đuổi việc, cầm bạc chạy lấy người.

      Hứa phủ phát bạc tháng ít, hơn nữa thức ăn các nàng lại chưa bao giờ bị cắt xén. Ngày thường ăn hoa quả điểm tâm, bà vú đều là theo Hứa Tiểu Bảo Vũ Tiểu Bối cùng ăn, chủ nhà lại hòa khí, hai bà vú nghe thấy chủ mẫu muốn cho các nàng nghỉ việc đều sợ ngây người. Chạy tới dập đầu nhận sai với Hồ Kiều. Hồ Kiều nhưng ra vẻ mặt hiền hòa, nàng cảm thấy nay khả năng kiềm chế của mình tốt lắm, cư nhiên câu cũng quở trách này hai người, tự mình kéo các nàng ngồi xuống.

      “Tiểu Bảo và Tiểu Bối nay nhưng lớn, chạy nhảy lại nhanh, các bà vú muốn đuổi theo bọn chúng làm sao có thể đuổi kịp. Bên người bọn chúng nên theo gã sai vặt mới đúng, là ta sơ sót. Chỉ là trong nhà đều phải dựa vào bổng lộc của đại nhân nên thể lưu lại các ngươi, cũng cảm ơn các ngươi mấy năm này tận tâm chiếu cố hai đứa bé này.” Nàng còn gọi Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối đến lời từ biệt với bà vú.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối từ khi sinh ra có bà vú theo bên cạnh, chợt nghe thấy bà vú phải về nhà đều thay đổi sắc mặt, “Nương, bà vú thể lưu lại sao?”

      Hai bà vú mừng rỡ, muốn van xin cầu tình hai tiểu chủ tử, Hồ Kiều lại : “Trong nhà bà vú cũng có tiểu hài tử, tuổi lớn như các con nhưng ngày thường cũng được gặp mẹ ruột, các nàng phải về nhà để chiếu cố đứa của mình, Tiểu Bảo Tiểu Bối còn muốn lưu bà vú lại sao?”

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối suy nghĩ chút, tựa hồ rời xa nương là chuyện thực nghiêm trọng, lập tức nhất tề lắc đầu, lại mỗi đứa đu vào bên Hồ Kiều: “Nương, vẫn là để bà vú về nhà thôi, đứa nhà các nàng thấy được nương thực thương tâm.”

      Vì bù lại hai đứa , Hồ Kiều liền để Vĩnh Thọ tìm chút đồ chơi ở phố về cho hai tiểu tử chơi. Cũng muốn để hai đứa ra ngoài nhưng nghĩ đến bây giờ nhất thời chọn được sai vặt thích hợp nên gọi Vĩnh Lộc vào nội viện, trước theo hầu hạ Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối.

      Vĩnh Lộc từng ở bên ngoài chịu khổ cực nên biết rất nhiều thứ ở bên ngoài, hai ngày Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ném bà vú ra sau đầu. Mỗi ngày rời giường kể chuyện xưa, trước khi ngủ cũng kể chuyện xưa, hai tiểu tử được thỏa mãn lớn, nhìn thấy Vĩnh Lộc hệt như thấy tiên sinh kể chuyện vậy, hận thể ném tiền xu cho .

      Hồ Kiều thấy, Vĩnh Lộc là người thành , đứng lại chịu khó, theo hầu hạ hai tiểu chủ tử, tuyệt nhàn hạ, liền dần dần yên lòng, tối đến cũng để cho Vĩnh Lộc ngủ ở gian ngoài sương phòng trực đêm, đề phòng bọn tiểu hay muốn uồng nước, đá chăn gì đó.
      levuong, Chris_Luu, saoxoay17 others thích bài này.

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 65.2

      Đến ngày hẹn với Đoạn phu nhân, Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối mới sáng sớm bị Vĩnh Lộc kéo từ trong chăn ra, lại có Lạp Nguyệt và Tiểu Hàn mặc quần áo cho, rửa mặt xong, dẫn hai đứa đến nhà giữa ăn sáng rồi liền chuẩn bị đến Đoạn phủ làm khách.

      Lễ vật Hồ Kiều sớm chuẩn bị tốt, ngoài mấy món ăn, đồ chơi còn có vải vóc Hồ Hậu Phúc vận đến, là mẫu mới nhất trong thành Trường An, nghe hoàn toàn giống quận Vân Nam, chính là mẫu thịnh hành trong cung, cũng biết là hay chỉ là tin đồn nữa.

      Hoa Miêu và Đại Ngưu bị ở lại giữ nhà, Lạp Nguyệt và vú nuôi chăm sóc Hứa bé con, như trước là Tiểu Hàn theo Hồ Kiều ra cửa gặp khách, Vĩnh Lộc an vị ở càng xe, Hồ Kiều dặn mấy điều: “Đến lúc đó ngươi phải theo sát Tiểu Bảo Tiểu Bối, miễn cho hai tiểu tử này gây chuyện.”

      Đoạn phủ ở thành tây châu phủ, là toà nhà năm gian, so với Hứa phủ rộng rãi hơn rất nhiều.

      Xe ngựa Hứa gia vào Đoạn phủ, đường đến cửa thứ hai, Đoạn phu nhân đợi ở đó, Lâu phu nhân và Lưu phu nhân cũng đến, hàn huyên, được nghe Hồ Kiều đến chỉ đơn giản liếc nhìn nàng cái.

      Tiểu Hàn xuống xe trước, sau đó bế Tiểu Bảo Tiểu Bối xuống dưới, Hồ Kiều mới xuống cuối cùng.

      Hôm nay Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối nhưng lại thực quy củ, được Hồ Kiều nắm tay tiến đến chào các phu nhân. Lâu phu nhân nắm tay con trai độc nhất, lớn cỡ sáu bảy tuổi, thấy mấy nhóc tì mà hôm nay mình phải chơi cùng khóe miệng nhịn được giựt giựt, yên lặng cúi đầu.

      Bà vú bên người Lưu phu nhân ôm con của tiểu thiếp, đứa kia hình như có chút gầy yếu, tuy rằng lớn hơn hai tiểu tử Hứa gia tuổi nhưng nhìn còn cao lớn khỏe mạnh bằng Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối. Nhìn thấy Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối cũng chỉ là nhìn nhìn sau đó lại nhu thuận chui vào trong lòng bà vú. Chỉ có hai tiểu tử cường tráng phía sau Đoạn phu nhân là ra, đứa nắm tay Hứa Tiểu Bảo, đứa nắm tay Vũ Tiểu Bối, cười ha ha: “Nương, đây là hai bảo bối nhà Hứa thúc thúc sao ạ?”

      Đoạn phu nhân hỏi Hồ Kiều tên đứa , Vũ Tiểu Bối đến nay vẫn chưa đặt tên nên để tránh phiền toái Hồ Kiều đơn giản chỉ bọn đứa gọi Tiểu Bảo, đứa gọi Tiểu Bối, tạm thời gọi trước.

      Rất nhiều nhà giàu cũng đặt tên con cái trễ, tạm thời gọi nhũ danh trước. Đoạn phu nhân cũng nghĩ nhiều, khi trở về liền nhắc đến đôi bảo bối nhà Hứa đại nhân với hai đứa con nhà mình, hai tiểu tử Đoàn gia đợi mấy ngày mới gặp được hai tiểu tử này.

      Thấy hai đứa bé như em bé trong tranh tết vậy, mặt mũi còn rất xinh xắn, cho dù là con cũng có người tin, hai đứa vừa gặp liền lấy tay nắn má Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối... là rất đáng .

      Bất quá, bọn chúng rất nhanh liền phát , hai bảo bối nhìn tưởng chừng đáng của nhà Hứa đại nhân, kỳ tính cách tuyệt đáng .

      Đại lang nhị lang Đoàn gia vươn bàn tay tới, còn chưa chạm vào mặt Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối hai đứa bé đồng thời né , lại há miệng ngoạm lấy tay đại lang nhị lang Đoàn gia.

      Hứa Tiểu Bảo cắn là ngón cái của đại lang, Vũ Tiểu Bối càng ác hơn, cắn cả ngón trái lẫn ngón trỏ của người ta, đứa răng nhọn, đại lang nhị lang Đoàn gia nháy mắt liền đồng thanh hét lên thảm thiết...

      Cái trán Hồ Kiều mồ hôi lạnh đều phải chảy xuống hết rồi, vội kéo hai đứa ra: “Hai con là cún à? Mau buông ngón tay Đoạn ca ca ra!”

      Lâu đại lang cúi đầu cười trộm, con thiếp thất của Lưu gia lại bị tiếng kêu thảm thiết của Đoạn đại lang cùng Đoạn nhị lang dọa sợ, lập tức khóc lên.

      Đoạn phu nhân gõ mỗi đứa cái, “Nên! Ai cho các con mới gặp nhéo mặt người ta hả?” Mắt thấy hai con rút ra ngón tay ướt sũng từ miệng Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối, đó còn có hai dấu răng sâu nhất thời cười ra tiếng, “Nên có người trị các con!” Sờ sờ đầu Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối, cực lực khen: “Nên cho các ca ca ít giáo huấn, đừng sợ! Nếu bọn chúng ăn hiếp con tới ta làm chủ cho!” Thuận tay trượt từ đầu xuống, ở mặt hai đứa nhéo nhéo phen, chỉ cảm thấy vô cùng mềm mịn, nhịn được lại sờ soạng phen, sau đó mới thấy hai đứa bé nhất tề há ra răng trắng, tựa hồ nghĩ có nên cắn nàng hay .

      Nàng lập tức liền cười ra tiếng, cơ hồ sắp chảy nước mắt, vội vàng giải thích với hai tiểu tử: “Được rồi, được rồi, ta sờ nữa còn được sao!”

      Hồ Kiều biết cái gì cho phải.

      Hai tiểu tử nhà nàng ghét nhất là bị người khác béo mặt, có vẻ như cảm thấy bọn chúng lớn, hành vi đối xử với trẻ nít này dùng người bọn chúng chính là loại vũ nhục. Bất quá hai tiểu tử này lại thích niết khuôn mặt của Hứa Bàn Nữu, hơn nữa yên tâm thoải mái cảm thấy, chuyện gì cũng đều hiểu chỉ biết ăn ngủ - Hứa Bàn Nữu nên được loại đãi ngộ này.

      Hồ Kiều tại cũng chỉ có thể vừa yên lặng hoài niệm bọn họ lúc còn bị nàng tùy ý nhào nặn, khi dễ, vừa lấy Hứa Bàn Nữu đến bổ khuyết loại phiền muộn này.

      Sau khi mọi người vào lục tục lại có gia quyến bộ thương, bộ hộ, bộ binh… mang theo bọn tiến đến. Trong mấy đứa nhất mới ba bốn tuổi nhưng đều có sai hoàn sai vặt, cả mớ người, Đoạn phu nhân liền phái bà tử dẫn bọn ra sau hoa viên chơi, còn cầm theo lô sưởi ấm, hộp điểm tâm, nghe còn xếp lò nướng, chuẩn bị nướng dê nguyên con cho bọn chúng ăn.

      Đợi dàn xếp tốt cho bọn xong người kể chuyện được mời cũng đến. Chúng phụ nhân ngồi vây quanh chỗ, uống trà chuyện phiếm, nghe kể chuyện xưa, cũng là tệ.

      Hồ Kiều xem như là người đến sau, cũng thân quen với mọi người ở châu phủ nên phần lớn là nghe các nàng chuyện phiếm, ngẫu nhiên mới câu.

      Chúng phụ nhân nghị luận đều là tiếng gió nghe được nhiều ngày qua, thông phán trong kinh phái tới hình như rất nhanh đến nhậm chức, đến lúc đó quận Vân Nam còn là của mình Hàn Nam Thịnh cai quản.

      Nghe đây là phía sợ quyền hạn của chức vụ tri châu quá lớn nên mới tùy tiện chỉ ra người đến đây với lý do là để phụ tá vụ. Được hoàng thượng trực tiếp phái ra phải là lục bộ. Đừng coi đây chỉ là phó tri châu nhưng có thể trực tiếp báo cáo lên cho hoàng thượng. Cứ như vậy, chức Đồng Tri của Hứa Thanh Gia lại có chút xấu hổ, chức vụ cũng có xung đột với thông phán mà địa vị thấp hơn thông phán.

      Nghe Hàn phủ quân nhận được ý chỉ, về sau những mệnh lệnh quan trọng muốn ban bố xuống dưới phải cần có cả thông phán cùng ký tên mới có thể có hiệu lực. Thông phán trông coi ngoại trừ nhà giam, binh tư tiền bạc lương thực, hộ khẩu, thuế má, vụ án đều có thể quyết định, nhưng phải cùng tri châu thông qua giấy tờ mới được thi hành. Chức quan của thông phán là kiêm hành chính cùng giám sát, tương đương pho tượng phật lớn ngồi đỉnh đầu Hàn phủ quân cùng toàn bộ quan viên quận Vân Nam.

      Nay trong lòng quan viên quận Vân Nam đều phỏng đoán vị thông phán được phái tới từ Trường An biết có dễ sống chung hay .

      Đoàn gia hôm nay mời đến đều là gia quyến của các quan viên ở quận Vân Nam, chuyện này đều dính đến lợi ích của mỗi nhà nên giờ phút này chúng phụ nhân liền có chút đồng lòng. Đoạn phu nhân là người có gan lớn liền dẫn đầu nghị luận: “Phủ quân phu nhân xuất thân từ thế gia nhưng cũng hơn ta, cũng biết vị thông phán phu nhân này xuất thân như thế nào?”

      Nếu như là người có xuất thân cũng coi như xong, nhưng nếu bằng biết Hàn phu nhân sắp xếp như thế nào.

      Nàng chưa nhưng trong lòng chúng phụ nhân đều biết ràng, Lâu phu nhân lập tức liền cười tiếp lời: “Phủ quân phu nhân là người hiểu lễ nghi, tất nhiên đãi như khách.”

      Lưu phu nhân lập tức phụ họa.

      Hồ Kiều yên lặng nhớ lại chuyện lúc trước chút, thầm suy nghĩ: Đến lúc đó nếu như phủ quân cùng thông phán ở chung hài hòa tốt, còn nếu như hai bên đối chọi nhau chẳng phải là quan viên cấp dưới chịu tai ương hay sao?

      Buổi xã giao hôm nay coi như mở rộng vòng xã giao luẩn quẩn của nàng ra rất nhiều. Hơn mười thông phán phu nhân mới tới, cũng biết sau này vòng luẩn quẩn này có thể nhấc lên sóng gió hay đây?

      Có khi nào đến lúc đó chia thành nhiều chiến tuyến đây?

      Bất quá nghĩ đến học phách tiên sinh nhà nàng, nàng liền thấy tâm an. Tựa hồ nhiều chuyện tình khó khăn ở trong mắt cũng là vấn đề.

      trầm tư gã sai vặt Đoàn gia lại chạy vào, dập đầu kêu: “Phu nhân, đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!”

      Lời sắp hét ra của chúng phu nhân tới cửa miệng nhưng lại thấy phía trước xảy ra chuyện gì, liền nhìn nhau rồi cùng đứng lên, tính tình Đoạn phu nhân vội vàng, lập tức hỏi: “Thổ Phiên lại đánh tới hả?” Mới an ổn được bao lâu chứ?

      Gã sai vặt kia chạy đầu mồ hôi, vội đáp: “Hồi phu nhân, phải Thổ Phiên đánh đến, là các tiểu lang quân trong vườn đánh nhau ạ!”

      Hồ Kiều có linh cảm tốt, thầm nghĩ: Hay là hai tiểu mầm tai hoạ này lần đầu ra cửa gặp khách gây chuyện cho nàng ?!

      Mấy phu nhân còn lại cũng ngồi yên, đều : “Mấy con khỉ nghịch ngợm này, chúng ta mau qua nhìn xem , hẳn là hạ nhân khuyên được.”

      Gã sai vặt kia lập tức dẫn đường, Đoạn phu nhân mang theo tất cả phụ nhân qua, mới qua cửa thuỳ hoa liền nghe được xa xa có tiếng náo loạn hò hét vội vàng qua, chỉ thấy tụi chia thành hai phe đánh nhau. Con thiếp thất nhà Lưu phu nhân được bà vú ôm vào trong ngực khóc hu hu, có vẻ như bị tình huống đáng sợ này dọa, liên tục chui rúc vào trong ngực bà vú.

      Hôm nay lúc ra cửa Lưu phu nhân sớm hạ tử lệnh cho bà vú, nhất định phải để cho tiểu lang quân chơi cùng với nhóm tiểu lang quân nhà khác, kết hai người bạn tri giao, thể cứ tiếp tục như vậy được, tính tình nhát gan này của phải được sửa lại. Bởi vậy cho dù bị dọa khóc bà vú cũng dám ôm đứa này đến tiền viện.

      Hồ Kiều liếc mắt cái nhìn qua liền thấy Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối nhà nàng chém giết cùng hai đứa Đoàn gia, vậy mà thấy phiền, còn vô cung hưng phấn khỏi đau đầu. Nàng tới mỗi tay túm lấy Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối, chuẩn bị kéo hai đứa này ra. Nào ngờ hai đôi nhóc đánh hăng, quấn chặt ở chỗ làm nàng kéo ra. Hai nhóc Đoàn gia và Hứa Tiểu Bảo Vũ Tiểu Bối cũng chịu buông tay, thế là đổi thành tay túm hai đứa, cả bốn đứa đều bị túm xách lên.

      Đoạn phu nhân: “...”

      Chúng phu nhân: “...”

      levuong, Chris_Luu, saoxoay18 others thích bài này.

    3. Jo Ponyo

      Jo Ponyo Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      35
      Các vị phu nhân người đàn bà lực điền. Lũ trẻ nương uy vũ
      Alice Huynh thích bài này.

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Lâu rồi hứa phu nhân mới dc the hien lại sức mạnh của mình
      saoxoay thích bài này.

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 66
      Lúc trở về, Hồ Kiều vùi đầu mình vào chăn trong xe ngựa, trong lòng mặc niệm lần lại lần: “Mất mặt chết mất… mất mặt chết mất...”

      Ở đây đều là phụ nhân mảnh mai, cho dù nàng nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho thanh danh của Hứa đại nhân, vừa đến nhà người ta mà làm phu nhân người ta giật mình sau này còn có thể vui vẻ như trước đây?

      Nàng nhìn thấy hết vẻ mặt khiếp sợ của chúng phu nhân, dường như nàng hai tay xách bốn tiểu tử là hành động thực dọa người, kỳ lúc ấy nàng còn muốn , tay thêm hai tiểu tử nữa nàng cũng nhấc nổi.

      Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bảo thu thập sạch , lúc ra cửa Hồ Kiều còn cố ý bảo Tiểu Hàn đem thêm xiêm y cho bọn chúng, phòng ngừa hai tên nhóc ăn cơm như thổ phỉ hoặc là lúc chơi đùa cẩn thận làm dơ quần áo, kết quả... hai đứa bẩn hết từ xuống dưới.

      Ánh mắt Tiểu Hàn nhìn chăm chú vào màn xe, cố gắng cẩn thận nhìn hoa văn tấm màn, tựa hồ có thể tìm ra được công thức mới đột phá vậy, tiếp tục nghiên cứu cao thâm, hoàn toàn nhìn vào ánh mắt xin giúp đỡ của Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối vô cùng sợ hãi.

      Bọn chúng ngày trước cũng đánh nhau, đánh từ đến giờ, chẳng qua người tham gia đánh nhau hôm nay... có chiến lược hơn chút, quy mô hơn chút.

      Hai tiểu quỷ còn thầm đắc ý trong lòng đâu.

      Có thể tổ chức trận đánh có quy mô lớn như vậy, lần sau có phải là có thể học hành quân đánh giặc với Phương sư phụ rồi hay ?!

      Nào biết nương nhà mình sau khi lên xe ngựa liền vùi khuôn mặt đen thui vào trong đệm chăn như vậy, hệt như loài chim trong sa mạc mà hai huynh đệ từng nghe trong truyền thuyết ấy, gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, đà điểu! Nghe con chim to kia thích vùi đầu vào trong cát lắm.

      Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối cọ qua, tựa vào người Hồ Kiều, dúi dúi vào vai nàng: “Nương…”

      Người chỉ lộ ra đầu tóc đen hoàn toàn nhúc nhích.

      Hai tiểu tử lại tiếp tục, kéo dài giọng điệu kêu: “Nương…”

      “Tiểu tử thối, tránh ra! Đừng để ý ta!” là mất mặt muốn chết! Lần này còn mặt mũi nào nhìn mặt Hứa đại ca nữa!

      chừng quá mấy ngày đồn đãi về nàng liền giống như lời đồn về chuyện Đoạn phu nhân đánh Đoạn Công Tào, lan truyền trong quan viên quận Vân Nam. Đến lúc đó Hứa đại nhân trở thành trò cười của đồng liêu!

      là người kiêu ngạo cỡ nào chứ, hoàn toàn giống với loại nam nhân cần mặt mũi như Đoạn Công Tào, sao có thể bị người khác nhạo báng?

      Hứa Tiểu Bảo Võ Tiểu Bảo dụi vài lần cũng thể kéo mẫu thân bình thường trở lại, chỉ có thể cầu cứu Tiểu Hàn: “Tiểu Hàn tỷ tỷ, ngươi nhìn mẫu thân xem nàng làm sao vậy? Có phải bị nhức đầu hay ?”

      Tiểu Hàn thầm nghĩ: Tiểu tổ tông ơi, nương các ngài đây là bị các ngài làm tức đến đau đầu đó!

      Bất quá lời này nàng , lúc này quyết ý làm kẻ câm điếc.

      Chờ xe ngựa đến cửa Hứa phủ, Tiểu Hàn nhảy xuống xe ngựa trước, nhìn thấy Đồng Tri đại nhân đến đón hành lễ với , cầm theo quần áo Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối thay ra chạy mất tăm.

      Ở phía sau Vĩnh Lộc vẻ mặt đau khổ nhảy từ càng xe xuống, ôm hai tiểu thiếu gia xuống xe ngựa, yên lặng nắm đứa rời .

      Hoàn toàn biết gì cả - Đồng Tri đại nhân đợi hồi còn thấy người trong xe ngựa ra bèn vén rèm xe lên, liền nhìn thấy tạo hình này của Hồ Kiều, nhất thời cười ha ha.

      đơn giản cũng lên xe ngựa, phân phó xa phu: “Đưa xe ngựa tới chủ viện luôn .”

      Xa phu tất nhiên chỉ có thể nghe theo.

      Chờ xe ngựa vào cửa viện Hứa Thanh Gia liền mò Hồ Kiều dậy, kéo vào trong lòng: “A Kiều đây là làm sao vậy? Hôm nay ra ngoài vui sao? Nhưng là ai khi dễ nàng?”

      Hồ Kiều ở trong lòng cọ cọ, ngửi thấy được mùi hương quen thuộc lập tức giơ cánh tay ra ôm lấy cổ , vùi cả mặt vào lòng , vô cùng vô cùng giọng : “Hứa đại ca, hôm nay ta ra ngoài... làm mất mặt chàng!”

      Hứa Thanh Gia nhất thời cười ra tiếng: “A Kiều đây là... có mặt mũi nhìn ta?”

      Hồ Kiều yên lặng gật đầu.

      Dưới ôn nhu khuyên giải an ủi của Đồng Tri đại nhân, Hồ Kiều thuật lại lần hành động “kinh hãi” hôm nay của mình, trọng điểm là vẻ mặt của chư phu nhân, trừ Đoạn phu nhân vẻ mặt kính nể thào: “Ta muốn có khí lực này của muội muội, như vậy nhất định có thể hảo hảo thu thập kẻ bớt lo kia chút!” Các phu nhân còn lại tựa hồ đều bị kinh sợ, giống như trong đàn cừu xuất con lạc đà, mọi người vốn tưởng đồng loại, nhưng chờ đến khi nàng đứng dậy mới đột nhiên phát nàng giống với mọi người, đều là kinh hách nhiều hơn kinh hỉ.

      Hứa Thanh Gia nhất thời cất tiếng cười to, xa phu nghe được đều ngồi yên, chờ đem xe ngựa chạy vào chủ viện lập tức chạy như bay.

      -- Chờ thời điểm nào thuận lợi lại đến đánh xe cũng muộn, dù sao cũng là ở trong viện nhà mình, cũng sợ xe ngựa bị mất.

      Hứa Thanh Gia xoa xoa đầu nàng, an ủi: “A Kiều nghĩ như vậy sao? Ta gần đây còn vì chuyện Hàn đại nhân và các đồng liêu muốn đưa mỹ nhân cho ta mà đau đầu thôi, từ chối là chuyện , vấn đề là có lý do thích hợp để từ chối. Giờ hay rồi, hôm sau ta rằng sức của mình địch lại phu nhân, cũng dám bị đánh đến vỡ đầu như Đoạn Công Tào nên chỉ có thể nhất quyết từ chối!”

      Hồ Kiều vừa nghe lời ấy ngay cả mất mặt cũng quên, lập tức căm giận ngẩng đầu: “ có chuyện này? Bọn họ đây là có ý gì? Sợ vợ chồng người khác quá mức ân ái sao?”

      Hứa Thanh Gia biết ngay cho nàng là loại phản ứng này, lập tức vuốt lông cho nàng: “Đúng vậy đúng vậy, ta thực thể tiếp nhận được loại tình nghĩa này của đồng liêu và cấp . Bọn họ cả ngày trừ bỏ cân nhắc nạp thiếp cho mình chính là tặng thiếp cho người khác, còn có thể làm việc tốt được sao?!”

      Có Hứa Thanh Gia an ủi Hồ Kiều cũng hiểu được việc hôm nay cũng coi như đánh mất thể diện Hứa đại nhân. Hành động lúc ấy cũng rất có vài phần đúng lý hợp tình. Thậm chí dưới tẩy não của Hứa đại nhân còn cảm thấy hôm nay mình thể ưu điểm đúng lúc, vì cự tuyệt nhà bọn họ thêm thành viên mới, cơ hội vừa đúng lúc.

      Nhìn thấy hai tiểu tử đứng ngay ngắn chỉnh tề liền hung hăng trừng bọn chúng cái: “Về sau ra ngoài mà còn đánh nhau về nhà đừng nghĩ ăn cơm!”

      Đều là hai tiểu tử này gây họa!

      Hứa Tiểu Bảo bám theo đuôi hỏi: “Nương, vậy... con với Tiểu Bối ở nhà vẫn có thể đánh nhau chứ ạ?” Từ đến lớn hai huynh đệ bọn chúng đánh nhau chưa từng bị cấm, có đạo lý chỉ mới ra cửa chuyến lại bị cấm đánh nhau rồi.

      “Ở nhà các con đánh nhau như thế nào ta mặc kệ, nhưng là ra cửa lại dám làm ta mất mặt thử xem xem?!”

      Vũ Tiểu Bối lập tức kéo tay áo ca ca: “Ca ca đừng nóng vội, lần sau gọi hết Đoàn ca ca Lâu ca ca vào nhà mình đánh nhau, nương khẳng định cấm nữa.”

      Hồ Kiều: “…”

      Hứa Thanh Gia cúi đầu buồn cười, lại dạy dỗ con trai, “Xuất môn làm khách phải chơi đùa cho vui với các ca ca đệ đệ, sao có thể chia nhóm đánh nhau?”

      Hồ Kiều thở hồng hộc vỗ lên trán hai tiểu tử: “Chàng biết đâu, tiểu lang quân Lâu gia trắng trẻo sạch , mặc lại tươm tất, nghe hai tiểu tử này đề nghị chia nhóm đánh nhau Lâu tiểu lang quân đồng ý, Tiểu Bối liền trực tiếp trét bùn lên quần áo của người ta...” Đứa nghịch ngợm này là do ai sinh ra vậy chứ hả?

      Lần sau gặp lại hoàng trưởng tử điện hạ nàng hẳn là phải hỏi chút, có phải điện hạ trước đây cũng hư như vậy hay .

      Nếu phải, nàng kiểm điểm phương pháp giáo dục của mình.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối thực ủy khuất: “Bọn con.... chơi với mọi người rất vui mà.” Chỉ là chơi đánh nhau mà thôi!

      ---

      kiện đánh nhau qua còn có nửa tháng, thông phán từ thành Trường An phái tới Úy Trì Tu đến quận Vân Nam. Hàn Nam Thịnh mang theo quan viên châu phủ nghênh đón vị thông phán Uất Trì này, tổ chức yến hội lớn.

      Từ lời say rượu đứt quãng của Đồng Tri đại nhân, Hồ Kiều ra được kết luận.

      Thông phán đại nhân trẻ trung khoẻ mạnh, ước chừng ba bảy ba tám tuổi, mang theo gia quyến đến nhậm chức, hình như có chút của cải, tài cán hoặc bối cảnh. Dù sao nữa, tóm lại với năng lực có thể làm cho Thánh Thượng tự mình cử làm thông phán quận Vân Nam thể khinh thường.

      Ngày hôm sau sau khi Hứa Thanh Gia thanh tỉnh cũng có thời gian tỉ mỉ với nàng, và mấy miếng vội vàng làm. Tối hôm qua là yến đón gió, hôm nay mới là ngày mọi người chính thức tiếp xúc với thông phán đại nhân.

      Bởi vì thông phán đại nhân giá lâm, Hàn phủ quân nhiều ngày ngủ ngon, tự mình đốc xúc quan viên châu phủ đem trướng mục lương thực, tiền bạc năm rồi tinh tế thẩm tra lần nữa, miễn cho đến lúc đó bị thông phán bắt được nhược điểm gì, bẩm báo tới thành Trường An mọi người đều chịu nổi.

      Trong nha môn các nam nhân bận rộn xoay quanh, trong nhà nhóm phụ nhân lại bắt đầu hỏi thăm tin tức. Đoạn phu nhân đầu tiên tới cửa trao đổi tin tức cùng Hồ Kiều.

      Từ ngày ấy khi khi gặp qua Hồ Kiều “dũng mãnh”, Đoạn phu nhân liền như gặp được tri kỷ, vô cùng muốn thân thiết với Hồ Kiều. Nàng là người thẳng tính, có cái gì cái đó, hôm nay đến cư nhiên cũng mang theo hai tiểu tử nhà mình.

      Đoạn đại lang và Đoạn nhị lang vào cửa là bắt đầu tìm Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối, Đoạn phu nhân giỡn: “Hai tiểu tử này là đánh nhau đánh đến nghiện, ta vừa hôm nay đến Hứa phủ bọn chúng liền ôm chân của ta buông, nhất định muốn theo. làm sao được đành phải dẫn bọn chúng theo, Hứa muội muội nhưng đừng ngại phiền!”

      Hồ Kiều vốn có hảo cảm với Đoạn phu nhân, lại trải qua Đồng Tri đại nhân tẩy não nên sớm còn thấy mất mặt, lập tức cười : “Đoạn tỷ tỷ gì vậy? Tiểu Bảo và Tiểu Bối nhà ta chính là hai đứa bướng bỉnh, ngày ấy nghịch ngợm ở nhà Đoạn tỷ tỷ, Đoạn tỷ tỷ cười chê ta biết dạy con là tốt rồi!”

      Đúng lúc Vĩnh Lộc mang theo Tiểu Bảo Tiểu Bối tới, bốn tiểu tử hoan hô tiếng liền chạy, Tiểu Lộc đuổi sát ở phía sau, Hồ Kiều chỉ có thể lại phái Tiểu Hàn cũng theo, nhìn chút bọn họ muốn ăn muốn uống, bảo bà tử làm điểm tâm đưa đến tiền viện, Phương sư phụ cũng trông nom chút.

      Nàng và Đoạn phu nhân ngồi xuống chuyện phiếm, Lạp Nguyệt dâng trà và điểm tâm xong liền lui xuống, Đoạn phu nhân cùng Hồ Kiều trao đổi tình báo, từ chỗ Đoạn phu nhân, nghe vị thông phán phu nhân này... tựa hồ xuất thân phải rất tốt.

      “Thông phán đại nhân thích uống rượu, rượu nhà mẹ đẻ vị thông phán phu nhân này là có tiếng, lúc thông phán đại nhân còn là vị quan lục phẩm, vì có thể uống được rượu tổ truyền nhà thông phán phu nhân mà cuối cùng cầu cưới thông phán phu nhân. Nghe vị phu nhân này xuất thân thương hộ......”

      Hồ Kiều ngẫm lại tính tình thanh cao của Hàn phu nhân, bỗng nhiên có chút lo lắng thay Hàn phủ quân.

      Hàn phu nhân là có chút xem thường nàng, nhưng Hàn phủ quân lại rất coi trọng Hứa Thanh Gia, là coi như con cháu cũng đủ. lý ra thậm chí bảo Hứa Thanh Gia gọi là thế thúc, ngay cả xử lý vụ châu quận như thế nào cũng là tự tay dạy bảo, tuyệt có giấu giếm gì.
      Last edited: 29/9/19
      levuong, Chris_Luu, saoxoay15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :