1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 36
      Edit: Ngân Nhi

      Mái tóc cậu vẫn còn chưa khô, từng giọt nước chảy dọc xuống cổ, lăn xuống lồng ngực.

      Khi cậu giơ tay lau tóc, Cố Tư Ức có thể thấy bờ vai rộng, vòng eo cân đối rắn chắc và đôi chân dài tiêu chuẩn…Da cậu rất trắng, cảm giác như phát sáng, nhưng vẫn rất mạnh mẽ.

      Toàn thân cậu bị bao phủ bởi làn hơi nước, vừa gợi cảm lại vừa có cảm giác chân .

      Đúng vậy, rất gợi cảm, Cố Tư Ức từ khi sinh ra đến nay, bây giờ mới biết được ý nghĩa chính xác của từ này.

      Lúc ánh mắt của dao động, cẩn thận nhìn vào cái quần lót trắng, thứ duy nhất ở người cậu lúc này… ngượng ngùng nhìn lên , lại đúng lúc chạm mắt với Hạ Chi Tuyển.

      Hai người nhìn em, em nhìn , sau đó đều cùng nhau đỏ mặt.

      “…”

      “…”

      Cố Tư Ức phản ứng đầu tiên, nhét vội cái bình giữ nhiệt vào tay Lục Gia Diệp, : “Mình đây, mai gặp nhé…”

      xong liền nhanh chóng xoay người ra khỏi phòng.

      Lục Gia Diệp nhìn bóng lưng biến mất sau cánh cửa, lại quay đầu nhìn Hạ Chi Tuyển đỏ mặt, chậc lưỡi : “Được đấy A Tuyển, tranh thủ lúc em tới đưa nước gừng, quần áo còn chưa mặc chạy ra rồi…”

      Hạ Chi Tuyển mất tự nhiên giải thích: “Tôi có biết là em ấy vào đây đâu.”

      Cậu biết , chứ còn lâu mới ra ngoài trong bộ dạng như thế, cả người chỉ mặc mỗi cái quần lót…

      “Cậu kinh , dám cởi cả quần áo để tán , tôi cũng phục cậu rồi.”

      “Cút!” Hạ Chi Tuyển quát lên, quay người vò đầu, vứt khăn lông rồi mặc đồ ngủ vào.

      Lục Gia Diệp vẫn luyên thuyên: “Chu Kiêu, cậu có trông thấy biểu cảm vừa nãy của em má lúm ? Mắt mở to, hai má ửng hồng…Mẹ kiếp! Chắc chắn là em má lúm bị body của cái tên xấu xa kia hớp hồn rồi!”

      Động tác cài cúc áo của Hạ Chi Tuyển chợt dừng lại, trong đầu ra dáng vẻ khi nãy của Cố Tư Ức…

      Ngơ ngác, sững sờ, còn dám công khai nhìn cậu từ đầu đến chân.

      …Cũng bạo lắm đấy!

      Nhìn Lục Gia Diệp kêu gào, Chu Kiêu chẳng mảy may dao động, : “Sao cậu cứ thích để ý soi mói em nhà người ta thế hả!”

      “…” Lục Gia Diệp gục xuống giường, thầm nghĩ em má lúm xinh đẹp đáng , lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, chân lại dài, quá hoàn hảo.

      tốt như thế, vậy mà lại bị cái đồ cầm thú Hạ Chi Tuyển trong ngoài khác biệt kia cướp mất rồi…

      Lục Gia Diệp cảm thấy, cậu cần phải trị liệu vết thương lòng.

      Hạ Chi Tuyển lúc này mặc quần áo tử tế, cậu mở bình giữ nhiệt Cố Tư Ức đưa, hơi nóng bên trong bình lập tức lan tỏa ra bên ngoài.

      Cậu khẽ cười, chia đều nước gừng ra ba cái cốc giấy.

      Cầm cốc của mình lên uống ngụm, hương vị vừa cay vừa ngọt, rất ấm áp, từ cổ họng chảy xuống tim gan.

      Cố Tư Ức trở về phòng, tâm trạng được ổn lắm, cứ lăn qua lăn lại giường, sắc đỏ mặt mãi vẫn tan.

      Trịnh Bồi Bồi tựa vào đầu giường chuyện với Tô Hàn, phát Cố Tư Ức được bình thường, liền để điện thoại xuống rồi bảo: “Gì vậy trời, chỉ là đưa nước gừng thôi mà, sao giống như vừa bị mấy tên lưu manh trêu chọc thế?”

      Cố Tư Ức đáp.

      Trịnh Bồi Bồi a lên tiếng rồi tiếp: “ gặp phải lưu manh à?”

      phải phải…” Cố Tư Ức vội

      “Thế sao nhìn cậu cứ được bình thường…”

      “Mình, mình chỉ…Mệt quá thôi, mệt chết được, mệt đến chết sống lại…”

      Ức à, đừng như vậy, hùng của lòng em đấy, là Ức đầu đội trời chân đạp đất đó! Bỗng dưng lại trở nên yếu đuối thế này, em chịu nổi đâu!”

      ngủ ngủ, Ức cần được nghỉ ngơi, có thế ngày mai mới kéo em lên núi được.”

      “Vâng ạ!” Trịnh Bồi Bồi ngọt xớt.

      Trong bóng tối, Cố Tư Ức giấu mình trong chăn, cố gắng lăn qua lộn lại gây tiếng động nữa, toàn thân cứ như cục sắt cứng đơ vậy, tài nào mà tĩnh tâm ngủ được.

      Xấu hổ quá xấu hổ quá mất…Hình ảnh kia cứ xuất trong đầu , có đuổi cũng chịu , càng tự dặn mình được nghĩ lại càng nghĩ đến nhiều hơn.

      Trong lúc Cố Tư Ức bồn chồn yên điện thoại kêu.

      Nghe tiếng là tin nhắn wechat.

      Có phải cậu ấy gửi nhỉ?

      Nghĩ đến khả năng này, thậm chí còn xấu hổ dám sờ vào cái điện thoại luôn.

      lúc lâu sau, nỗi nhớ đánh thắng ngại ngùng, lật người trong chăn, mở điện thoại ra xem.

      Quả nhiên là tin nhắn từ Hạ Chi Tuyển, vẫn là tin nhắn thoại.

      Cố Tư Ức để tay lên ngực, ngón tay nhàng bấm vào đoạn tin nhắn.

      Giọng trầm thấp dễ nghe mang theo quyến rũ nam tính truyền tới: “Đừng có suy nghĩ bậy bạ, nghỉ ngơi sớm chút , chúc em ngủ ngon.”

      Giọng hay quá …Hay lắm ý…

      Cố Tư Ức nghe mà mê mẩn, cũng nhắn lại: “Chúc ngủ ngon.”

      Sau khoảng ba phút ngất ngây bởi giọng ấy…

      “…???”

      Sao lại bảo mình được suy nghĩ bậy bạ chứ?

      Lại qua ba phút nữa, hai tay cứ điên cuồng mà cào giường, “…!!!”

      Em suy nghĩ lung tung cái gì hả? Nghĩ đến body của sao?

      …Sao lại biết là em nghĩ chứ?!!!

      được! Mình phải rửa oan cho bản thân! Dù có dối trá mình cũng phải cố gắng mà rửa oan! thể lưu lại ấn tượng xấu trong lòng học thần được!

      Cố Tư Ức cầm điện thoại, nhìn vào màn hình, ngón tay còn chưa ấn xuống dũng khí tiêu tán hơn nửa rồi.

      Rối rắm lúc lâu, cuối cùng quyết định giả chết ngủ luôn, nhắn thêm gì nữa, càng tô càng đen mất.

      .

      Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Cố Tư Ức bị đồng hồ báo thức đánh thức, vội vàng dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo.

      Trịnh Bồi Bồi bị kéo dậy, ngừng kêu thảm thiết.

      Hai người sửa soạn xong liền ra khỏi phòng.

      Hạ Chi Tuyển và hai cậu bạn đứng ngoài chờ, sau khi tụ tập đông đủ cùng nhau đến nhà ăn trong chùa để ăn sáng.

      Mở cổng lớn ra, rời xa hơi ấm điều hòa trong phòng, đối mặt với cơn gió lạnh thổi tới, Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi cùng nhau run bắn lên.

      “Lạnh quá…Sao lại lạnh thế này…” Trịnh Bồi Bồi ôm hai tay, run rẩy .

      “Vì càng lên cao càng lạnh mà…” Cố Tư Ức lấy điện thoại ra xem nhiệt độ, “ là 0 độ.”

      Trịnh Bồi Bồi : “Đồ mình mặc người là bộ dày nhất rồi…”

      Cố Tư Ức: “Mình cũng thế…”

      Hai người nắm tay nhìn nhau, nên lời.

      Trịnh Bồi Bồi mặc cái áo khoác denim lót lông, bên trong là áo phông.Cố Tư Ức mặc áo len mỏng dài, bên trong là áo giữ nhiệt, quàng thêm cái khăn nhung đỏ nữa cho đẹp.

      Tối hôm qua, cả hai đều cho rằng mình chuẩn bị đủ quần áo để chống lạnh, thế mà sáng ra phải đón bình minh trong cơn gió rét thấu xương rồi.

      “Chắc tại bây giờ vẫn còn sớm, nhiệt độ núi chênh lệch nhiều trong ngày lắm, đợi mặt trời lên, leo núi tí là lại nóng ngay…” Cố Tư Ức giậm chân tại chỗ cho nóng người, : “ thôi.”

      nào! Chỉ là hơi rét thôi mà, sao làm khó được mình chứ!” Trịnh Bồi Bồi giơ cao tay hô.

      Cố Tư Ức cũng hô khẩu hiệu: “Cố lên cố lên! Chúng ta hề lạnh!”

      “Ê, ở đây ở đây!” Cách đó xa, Lục Gia Diệp vẫy tay gọi hai .

      Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi đến chỗ họ, lại trông thấy Lục Gia Diệp mặc áo khoác phao! Là áo dùng cho mùa đông ấy! Mà Chu Kiêu đứng bên cạnh cũng mặc cái áo khoác màu xanh quân đội, nhưng dày hơn áo khoác quân đội rất nhiều, nhìn rất ấm!

      Trịnh Bồi Bồi lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa : “Sao các cậu lại biết trước để mang áo khoác dày thế?!”

      “Ơ, Chu Kiêu với các cậu à? núi Nga Mi rất lạnh, như mùa đông ý, gặp mưa càng lạnh hơn.” Lục Gia Diệp ngạc nhiên nhìn hai tiểu tiên nữ xinh đẹp, tiếp: “Con mấy cậu mang cả vali đồ to tướng thế, chẳng lẽ có áo khoác dày à?”

      Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi đều lắc đầu trông rất đáng thương.

      Cố Tư Ức lại : “Chu Kiêu có dặn bọn mình mang quần áo ấm rồi…Nhưng lại lạnh tới mức nào…”

      Chu Kiêu áy náy: “Lỗi tại tôi .”

      Lục Gia Diệp cười ầm lên: “Mấy đứa con các cậu đấy, chỉ muốn xinh đẹp thôi, giờ nhìn các cậu tôi cũng thấy lạnh thay rồi.”

      “Cút! Bọn tôi lạnh!” Trịnh Bồi Bồi quát.

      “Đúng vậy.” Cố Tư Ức phụ họa theo, “Lát nữa leo núi còn lạnh nữa.”

      Trịnh Bồi Bồi hỏi: “Hạ Chi Tuyển đâu?”

      “Nhiếp ảnh gia ở đằng kia chụp ảnh, ồ, tới rồi kìa.”

      Cố Tư Ức nhìn theo hướng Lục Gia Diệp chỉ, thấy Hạ Chi Tuyển đến gần, cậu mặc cái áo khoác dạ màu xanh dương, tay cầm máy ảnh, thong thả bước .

      Cố Tư Ức quen Hạ Chi Tuyển vào mùa hè, rồi sang mùa thu…Cùng lắm chỉ mới được nhìn thấy cậu mặc áo vest thôi, giờ bỗng dưng được thấy cậu mặc áo khoác dạ, tôn lên vóc dáng cao lớn và vẻ ngoài nam tính, cùng với gương mặt đẹp trai kia…

      Cố Tư Ức cảm giác máu trong cơ thể mình bị đun sôi lên vậy, ngừng nổi bọt nước.

      Trịnh Bồi Bồi đứng bên cạnh cũng nhìn Hạ Chi Tuyển, chậc lưỡi : “Thế mới , Hạ Chi Tuyển kia cho dù có ngàn vạn điểm tốt nữa chỉ cần xét giá trị nhan sắc là cũng có thể tha thứ rồi.”

      ôm vai Cố Tư Ức, thở dài : “Mình toàn phải nhìn mặt mới có thể tha thứ cho cậu ta ngày mấy lần được đấy, bảo vệ thành công cho tình bạn thanh mai trúc mã giả dối bấy lâu nay.”

      “Đâu chỉ mỗi cái mặt thôi đâu…” Cố Tư Ức sau khi ý thức được mình lập tức im miệng, mấy tiết sau cũng ràng.

      “Gì cơ?” Trịnh Bồi Bồi nghe .

      Cố Tư Ức chột dạ, khởi động trí thông minh, bình tĩnh đáp: “Mình chỉ mỗi gương mặt đẹp, mà Hạ Chi Tuyển còn học rất giỏi nữa.”

      Thực tế là giây trước trong đầu lại lên cơ thể của cậu, cho nên mới cậu ấy chỉ được mỗi cái mặt, mà còn…

      Dừng lại ngay dừng lại ngay, được nghĩ lung tung nữa.

      Hạ Chi Tuyển tới, nhìn quần áo của Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi, hỏi: “Cả hai lạnh à?”

      lạnh! lạnh tí nào!” Trịnh Bồi Bồi hùng hồn đáp.

      “Ừm, lạnh…” Cố Tư Ức gượng cười , dám nhìn Hạ Chi Tuyển.

      thể nhớ đến hình ảnh đẹp của cậu trong lần đầu gặp gỡ nữa rồi, kể từ khi hình ảnh ấy đập vào mắt là cảm thấy như mình có thêm khả năng nhìn xuyên thấu vậy, có thể nhìn thấy cơ thể của cậu qua lớp áo dày…

      thôi thôi, ăn sáng nhanh còn lên đường.” Lục Gia Diệp .

      thôi thôi…” Cố Tư Ức tích cực hưởng ứng, bước rất nhanh.

      Bữa sáng trong chùa rất đơn giản, chỉ có cháo trắng, bánh bao và trứng.

      cầu của cả nhóm cũng cao, chỉ cần có đồ nóng hổi ăn là tốt rồi.

      Ăn sáng xong, bắt đầu lên đường, Hạ Chi Tuyển : “ thêm 3,5km nữa là tới Lôi Động Bình, nếu nhanh có thể ngắm mặt trời mọc, nhưng đoạn này là trong những đoạn đường núi dốc và khó nhất.”

      vấn đề gì…” Trịnh Bồi Bồi xua tay, “Tối qua gần như chết sống lại rồi mà vẫn chịu đựng được nữa là buổi sáng mới ngủ dậy.”

      “Chuẩn luôn!” Cố Tư Ức khen ngợi.

      Trịnh Bồi Bồi ôm lấy cánh tay , cười : “Còn có Ức ở bên cạnh giúp đỡ tôi mà.”

      thôi!” Hạ Chi Tuyển giơ tay ra kéo Cố Tư Ức từ tay Trịnh Bồi Bồi lại, ôm chặt trong vòng tay mình.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 37
      Edit: Ngân Nhi

      Trịnh Bồi Bồi nhìn Hạ Chi Tuyển ôm eo Cố Tư Ức rời , cảm thấy như bị người ta cướp mất chồng vậy…

      Nhưng đánh lại Hạ Chi Tuyển, chỉ có thể oán hận nhìn theo mà thôi.

      Lục Gia Diệp nhìn Trịnh Bồi Bồi, cười hả hê: “ Ức của cậu á? Người ta là bảo bối của học thần nhé.”

      Trịnh Bồi Bồi lườm cậu ta: “Tôi thèm chuyện với cậu!”

      ngày leo núi lại bắt đầu.

      Vốn tưởng là trải qua đêm nghỉ ngơi hôm sau tràn đầy năng lượng suốt ngày, có thể được ba mươi vạn dặm, nào ngờ việc leo núi là hoạt động tích lũy thương đau, mới chưa được bao lâu mệt mỏi của ngày hôm qua lại quay trở lại.

      Trịnh Bồi Bồi và Lục Gia Diệp leo được mười mấy phút bắt đầu kêu gào thảm thương, còn nối tiếp nhau như hát đôi vậy.

      Trịnh Bồi Bồi: “Tôi có cảm giác là mình vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn…Người như muốn rời ra từng mảnh…”

      Lục Gia Diệp: “Tôi là tối qua nên bóp chút rượu thuốc rồi mà, dùng cao dán cũng được, giờ người ngợm khó chịu quá…”

      Trịnh Bồi Bồi: “Tôi là ai, đây là đâu, tôi làm gì, sao lại khổ thế chứ…”

      Lục Gia Diệp: “Sau này du lịch cứ để tôi lên kế hoạch cho, tuyệt đối đừng có nghe Chu Kiêu nữa, cậu ta cuồng chịu khổ mà…A…”

      Chu Kiêu đằng trước bình tĩnh : “Đây gọi là thách thức bản thân.”

      Lục Gia Diệp kêu rên: “Thách thức con khỉ ý, đây người ta gọi là tự mình hại mình!”

      Cố Tư Ức cũng mệt, toàn thân đau nhức, thế còn lạnh nữa, nhưng vẫn có thể kiên trì, an ủi mọi người: “Sắp đến rồi, chút nữa là có thể ngồi cáp treo lên, bọn mình nhanh chút nhé, lát nữa rất đông người xếp hàng đấy.”

      “Trời ạ, đường núi này cao quá…Tôi có cảm giác là mình ngã mất, quá đáng sợ!” Trịnh Bồi Bồi lo lắng .

      Cố Tư Ức quay đầu nhìn bạn, vội : “Cẩn thận đấy, bám chắc tay vịn bên cạnh, hay là để mình qua đỡ cậu nhé.”

      Trịnh Bồi Bồi luôn: “Ừ ừ…”

      Hạ Chi Tuyển dừng bước, bắt được tay Cố Tư Ức, cho xuống, sau đó với Chu Kiêu: “Cậu đỡ Trịnh Bồi Bồi .”

      xong lại quay sang bảo Cố Tư Ức: “ thấy em cũng mệt rồi, tự lo cho bản thân trước .”

      Cố Tư Ức: “…”

      ra đúng là mệt , nhưng vẫn có thể chịu được, giống như Trịnh Bồi Bồi.

      thêm đoạn nữa đến cái đình nghỉ chân, Hạ Chi Tuyển thấy cả nhóm đều mệt mỏi, liền dừng lại nghỉ lát.

      Cậu vẫn ôm chặt lưng Cố Tư Ức, cho đến khi vào đình mới buông ra, lúc buông bàn tay cậu có vô tình sượt qua tay , lạnh như băng.

      Cậu nhanh chóng bắt được tay , cảm giác như cầm khối băng vậy, tim như bị bóp chặt, cậu cau mày hỏi: “Sao tay lại lạnh thế này?”

      Vì lạnh quá đó…

      Cố Tư Ức định mở miệng trận gió lạnh thổi tới, khiến cho run rẩy.

      Hạ Chi Tuyển bao bọc hai tay trong tay mình để sưởi ấm, nhưng vẫn cảm thấy đủ, liền buông tay ra rồi cởi cúc áo khoác của mình.

      Cố Tư Ức ngẩn người, cậu định cởi áo cho mặc đấy à?”

      vội : “Đừng đừng đừng, cần đâu, bên trong áo len em có mặc áo giữ nhiệt rồi, mà cởi áo cho em mặc bị cảm đấy.”

      Hạ Chi Tuyển cởi cúc áo khoác ngoài ra, tiến lên bước ôm vào lòng.

      ấm áp lan tỏa mau chóng xua tan cơn lạnh lẽo.

      Trước mặt là lồng ngực mang theo hơi ấm của cậu, sau lưng là chiếc áo khoác ngoài bọc lấy cả người .

      Ấm đấy, trong hơi ấm mang theo cả mùi hương thơm ngát thuộc về riêng cậu, cảm giác này giống như từ địa ngục bay lên thiên đường vậy…

      Cố Tư Ức tuy xấu hổ, nhưng nỡ rời ấm áp này, nên cứ đỏ mặt để mặc cho Hạ Chi Tuyển ôm.

      “Vòng tay ra sau ôm .” Hạ Chi Tuyển vào tai , “Tay lạnh nữa.”

      Cố Tư Ức có cách nào để từ chối, liền đỏ mặt chậm rãi giơ tay lên, vòng ra sau ôm lấy lưng cậu.

      Hai tay cách lớp áo trong và lớp áo lông cừu mỏng, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ da cậu, rất ấm, rất nóng.

      Hai bàn tay lạnh ngắt của dán lên lưng cậu, dần dần trở nên ấm áp.

      Hai người công khai ôm nhau trong cái áo khoác, khiến cho mấy người còn lại trố mắt đứng nhìn.

      Lục Gia Diệp: “Ban ngày ban mặt, tôi vẫn còn là học sinh trung học chưa có kinh nghiệm sống, là xử nam ngây thơ đấy, sao lại cho tôi nhìn thấy cái cảnh buồn nôn kia thế…”

      Chu Kiêu thản nhiên nhìn: “Nhìn nhiều cho quen.”

      Trịnh Bồi Bồi bĩu môi: “Tôi cũng lạnh quá đây…”

      Lục Gia Diệp kéo khóa áo xuống, giang rộng hai tay : “Lại đây nào, vòng tay của trai luôn mở rộng vì em ~”

      Trịnh Bồi Bồi lườm cậu ta.

      Lục Gia Diệp cười đểu: “Cho ôm mà còn cần, xem ra cậu vẫn chưa lạnh đến mức ấy rồi.”

      ra cậu ta chỉ muốn trêu Trịnh Bồi Bồi tí thôi, nhìn thấy cái vẻ mặt sưng sỉa kia của là thỏa mãn rồi, định kéo lại khóa áo Trịnh Bồi Bồi lại tiến đến, lao vào lòng cậu ta, ôm chặt lấy.

      “…” Lục Gia Diệp đứng yên bất động, ngây ra như phỗng.

      “Ngơ ra đấy làm gì! Ôm tôi ! Lạnh quá!” Trịnh Bồi Bồi quát.

      “…” Lục Gia Diệp lập tức bọc lại trong áo của mình.

      Khó có lúc cậu ta yên lặng như bây giờ, mặt ửng đỏ, ôm người con mềm mại vào lòng.

      Mềm…Mềm quá …Nhất là phần ngực…

      Lục Gia Diệp cảm nhận hương vị này, tần suất tim đập cũng tăng vọt, mặt càng ngày càng đỏ.

      Hổ cái này thế mà cũng rất…

      Trịnh Bồi Bồi quá lạnh rồi, so với người ngày thường hay chuyện cùng là Chu Kiêu, ôm Lục Gia Diệp người ngày nào cũng cãi lộn với vẫn là đỡ ngại hơn.

      Chu Kiêu ngơ người: “…”

      Chuyện gì vậy trời? Sao tự nhiên lại có hai đôi ôm nhau thế này?

      Cậu ra khỏi đình nghỉ chân, mình ngắm nhìn cảnh sắc hùng vĩ bên ngoài, để lại gian riêng tư cho bốn người kia…

      Cố Tư Ức co rúc trong ngực Hạ Chi Tuyển, cơ thể dần dần ấm lên, lý trí bị lạnh đến mất cũng quay trở lại.

      Lồng ngực hai người kề sát vào nhau, trong đầu lại tự chủ mà ra bộ ngực trần của Hạ Chi Tuyển tối qua…

      Cậu khẽ hỏi vào tai : “Còn lạnh ?”

      Hơi thở phả vào tai khiến hơi ngưa ngứa, cảm giác ấy lan ra khắp toàn thân.

      Giọng mềm nhũn, mang theo cả giọng mũi, đáp: “ lạnh nữa…”

      ngẩng đầu lên khỏi ngực cậu, ra vẻ tự nhiên cười : “Em ấm lắm rồi.”

      “Mặc áo khoác của vào.” Hạ Chi Tuyển xong liền chuẩn bị cởi áo ra.

      cần cần, em ấm rồi mà, vẫn luôn mặc mà tự dưng cởi ra cảm đấy.” Cố Tư Ức cố gắng ngăn cản.

      thôi, leo núi tiếp nào.” cầm lấy gậy leo núi, làm đầu tàu gương mẫu tiến lên.

      Hạ Chi Tuyển nhếch môi cười, theo sau .

      mặc cũng được thôi, lát nữa nghỉ chân được ôm thêm lần nữa…

      Trịnh Bồi Bồi thấy Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển rồi mới vội vàng đẩy Lục Gia Diệp ra: “Tôi cũng thấy lạnh nữa, thôi thôi.”

      Lục Gia Diệp giây trước vẫn còn chìm đắm trong thứ cảm xúc kỳ diệu, giây sau lồng ngực lại trở về trạng thái trống vắng lạnh lẽo rồi.

      Nhìn bóng lưng Trịnh Bồi Bồi rời rất nhanh, cậu có phần oán trách : “Đúng là ăn cháo đá bát.”

      Năm người tiếp tục lên đường, lần này cả nhóm có vẻ khỏe hơn, hăng hái tiến về phía trước.

      Hạ Chi Tuyển tính toán sai rồi, còn chưa được ôm thêm lần nữa cả bọn tới Lôi Động Bình, ở đây có cho thuê áo khoác.

      Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi vui sướng chạy thuê áo, Hạ Chi Tuyển đuổi theo, cởi áo khoác ngoài của mình ra đưa cho Cố Tư Ức, : “Em mặc áo của , để mặc áo thuê.”

      Cố Tư Ức vội : “ cần đâu…”

      Lúc này Hạ Chi Tuyển cầm lấy cái áo khoác nam rồi mặc vào, : “Mấy đồ cho thuê này nhiều người từng mặc qua lắm, em đừng mặc làm gì.”

      “…” Cố Tư Ức mím môi, ngoan ngoãn mặc áo khoác của Hạ Chi Tuyển.

      Cảm giác như được hơi thở của cậu vây quanh vậy, mặt bỗng chốc đỏ tới tận mang tai.

      Trịnh Bồi Bồi đứng bên cạnh nhìn, hâm mộ Cố Tư Ức muốn chết luôn, lúc mới nhìn thấy áo khoác cho thuê còn thấy sướng, giờ càng nhìn càng thấy ghê, cảm thấy thể mặc nổi, cũng là con , là tiểu công chúa mà!

      Liếc mắt sang bên cạnh, nhìn Lục Gia Diệp, cười tủm tỉm : “Cậu đưa áo khoác của cậu cho tôi mặc được ? Xong cậu mặc áo cho thuê nhé?”

      Lục Gia Diệp: “…”

      Cậu ta làm sao có thể mặc cái áo từng qua tay rất nhiều người, hỗn tạp rất nhiều thứ mùi kia được chứ! Đến quần áo của cậu còn bao giờ có cái nào mặc quá năm lần đâu!

      mà.” Trịnh Bồi Bồi tội nghiệp .

      “…” Lục Gia Diệp chịu nổi, tự nguyện cởi áo của mình ra đưa cho .

      Mẹ nó chứ, lại bị viên đạn bọc đường của hổ cái mê hoặc rồi…Thôi vậy, khó có lúc hổ cái tỏ ra nữ tính như thế, con người ta làm nũng cũng nên cho người ta chút mặt mũi…

      Mang theo tâm trạng phức tạp, Lục Gia Diệp tự giác chọn áo.

      Trịnh Bồi Bồi mặc áo của Lục Gia Diệp vào, kéo khóa lên, cười : “Cảm ơn nhé.”

      Lục Gia Diệp nhìn gương mặt tươi cười ngọt ngào của , giật mình cảm thấy hình như mình nhận ra nét đẹp của bạn này rồi, thoải mái phất tay : “Có gì đâu, đừng khách sáo.”

      Cả nhóm tiếp tục đến chỗ cáp treo, lần lượt ngồi vào cabin.

      Xuống cáp treo là đặt chân lên đỉnh núi, mặt trời cũng từ từ ló dạng.

      Bầu trời lên vệt nứt, những vệt màu đỏ tím xuất , chiếu sáng những đám mây ở xung quanh.

      Ánh sáng đỏ chầm chậm lên cao, biến thành hình cung, sau đó chuyển dần từ màu đỏ cam đến màu vàng kim, cuối cùng bật cao lên, mặt trời đỏ rực treo bầu trời.

      Mấy người đứng vách núi, nhìn chớp mắt cảnh mặt trời mọc.

      Hạ Chi Tuyển đứng cạnh Cố Tư Ức, lặng lẽ nắm lấy tay .

      Trịnh Bồi Bồi giơ hai tay lên, hít sâu rồi hét lên to: “Mình lên được đỉnh Nga Mi rồi, mình được ngắm mặt trời mọc rồi, mình vui quá !”

      Cố Tư Ức cười : “Ngửa đầu thấy mặt trời, cúi đầu ngắm núi non, bao nhiêu công sức leo núi đúng là quá đáng giá!”

      Lục Gia Diệp vô cùng xúc động: “Đứng ở nơi cao nhất mới có thể ngắm được những cảnh đẹp nhất! Chúc mừng đội leo núi chúng ta!”

      Ngắm mặt trời mọc xong, Hạ Chi Tuyển buông tay Cố Tư Ức, bắt đầu chụp ảnh.

      Sau khi chụp mấy cảnh núi cậu lại lui mấy bước, cho Cố Tư Ức vào khung hình luôn, còn điều chỉnh góc độ Trịnh Bồi Bồi rất nhanh trí tới đứng cạnh Cố Tư Ức, cười : “Chụp với nhau kiểu nào.”

      Lục Gia Diệp cũng tới đứng cạnh Trịnh Bồi Bồi, giơ tay làm hình nửa trái tim đầu, làm bộ đáng : “Chụp nào ~”

      Chu Kiêu đứng cạnh Lục Gia Diệp, rất tự nhiên : “Thế chụp chung hết luôn .”

      Hạ Chi Tuyển: “…??”

      Thế là trong ảnh chụp chung chỉ thiếu mỗi người chụp ảnh là mình thôi sao?

      Tuy nhiên cậu vẫn rất nể tình mà chụp cho cả bọn kiểu.

      Sau đó cậu lại bảo Cố Tư Ức đứng sang bên để mình chụp riêng cho .

      Trịnh Bồi Bồi nhìn Cố Tư Ức thay đổi đủ các tư thế, lúc nghiêng người lúc lại ngồi xuống theo chỉ đạo của nhiếp ảnh gia Hạ, chậc lưỡi : “Chụp ảnh chung cho cả bọn tạch tạch mấy cái cho xong, còn chụp cho Tư Ức lại chuyên nghiệp thế.”

      “Tôi có máy ảnh, nhưng điện thoại cũng tệ đâu, nhiếp ảnh gia Lục login, để tôi chụp cho cậu!”

      “Chụp xấu tôi đánh cậu nhá.” Trịnh Bồi Bồi .

      “Chụp xong tôi đưa cậu kiểm duyệt, ưng xóa luôn.”

      “Luôn !” Trịnh Bồi Bồi vỗ tay, hớn hở để cho Lục Gia Diệp đảm nhiệm trọng trách chụp ảnh cho mình.

      Sau khi chụp ảnh Cố Tư Ức xong, Hạ Chi Tuyển đưa máy ảnh cho Chu Kiêu, : “Cậu chụp cho bọn mình mấy kiểu .”

      Chu Kiêu: …Tôi chỉ muốn yên ổn làm người qua đường Giáp mà cũng được sao?

      Chu Kiêu tiếp nhận trách nhiệm nặng nề, đành phải cầm lấy máy ảnh, chụp hình cho hai vị “ em trong sáng” kia.

      Hạ Chi Tuyển đứng cạnh Cố Tư Ức, ôm lấy vai .

      Cố Tư Ức bỗng dưng bật cười.

      Hạ Chi Tuyển hỏi: “Sao thế?”

      đáp: “ tạo dáng lỗi thời quá , trông như ảnh của bố mẹ bọn mình ý.”

      Hạ Chi Tuyển: …

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Bạn học Tô k leo núi quả là thất sách, sắp mất ng đến nơi rồi:yoyo67::yoyo67::yoyo67:
      " em trong sáng" nta chụp kiểu ảnh tạo dáng như vợ chồng mấy chục năm bảo sao bạn Chu Kiêu nguyện làm ng qua đường Giáp:yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    4. Mầu Văn Ủn

      Mầu Văn Ủn New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      3
      Để lại1 comt cho editer có động lực hihi

    5. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Đôi chính t k làm j r vì hint bay tung toé. lăn tăn suy đoán bạn Bội Bội về team của ai nhỉ?! Oan gia Lục GD hay boy ấm áp Tô Hàn?!
      Cơ mà chốt hạ chương này thấy thương bạn Chu Kiêu vãi :hoho:
      lalalalalabee, Hale205, Matcha26043 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :