1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn edit trở lại.
      Hi vọng có khúc mắc nào trong lòng của hai vợ chồng này để gây hiểu lầm nữa
      Mễ Đồnghuyetsacthiensu thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 95:

      Editor: huyetsacthiensu

      “Xán Xán…”

      Cuối cùng, Hàn Thác mở miệng.

      Cố Thiền giơ tay che miệng cho tiếp, chỉ sợ nghe thấy câu từ chối của .

      “Xin chàng, Vương gia.”

      Hàn Thác kéo bàn tay khẽ run rẩy của nàng, nhàng hôn lúc, hỏi “ Phúc Kiến nàng muốn đâu?”

      Đương nhiên là chỗ nào nàng muốn chỗ đấy rồi.

      “Ta muốn ở cùng chỗ với Vương gia.” Cố Thiền cắn môi, thấp thỏm bất an đáp “Vương gia vừa nghĩ cách đưa ta ra khỏi Từ Ân tự, cách đó làm cho người khác nghi ngờ đúng ? Nếu như vậy ta Phúc Kiến hay cùng Vương gia có gì khác biệt cả.”

      như vậy cũng sai nhưng Hàn Thác luôn hy vọng nàng có thể tránh xa những nơi có tranh đấu.

      thở dài nằm xuống đằng sau Cố Thiền, ôm chặt nàng từ đằng sau, vừa muốn mở miệng khuyên bảo thấy nàng hoảng hốt khẩn trương quay người lại.

      “Ta muốn nhìn chàng, đừng để ta nhìn thấy chàng.”

      Nàng vẫn nằm nghiêng như cũ, cánh tay đặt lên bên hông Hàn Thác, hơi ngửa đầu nhìn thẳng vào .

      Đôi mắt long lanh nước chứa đựng ý cầu xin cùng muốn xa rời, làm cho người ta thể mềm lòng.

      Nhưng chuyện gì cũng có nặng , là đàn ông, thể chuyện gì cũng nghe theo nàng, hơn nữa còn có nhiệm vụ bảo đảm an toàn tuyệt đối cho nàng.

      “Xán Xán, đừng như vậy.” Hàn Thác đè khuôn mặt vô cùng đáng thương của nàng vào trong lồng ngực, nhìn thấy khuôn mặt nàng mới có thể cứng rắn được “Ta có rất nhiều chuyện muốn làm, thể ở bên cạnh chăm sóc nàng. Nàng về bên cạnh nhạc phụ nhạc mẫu ta mới có thể yên tâm.”

      Cho nên, trách nàng lần này tự ý chạy về Kinh thành gây thêm phiền phức cho ?

      phải…” Cố Thiền giọng giải thích “ phải ta cố ý gây thêm phiền phức cho chàng, ta biết chàng còn sống, Đồng Lâm với ta như vậy… Ta vô cùng sợ hãi… Ta muốn từ nay về sau ở bên người có quan hệ gì… Ta cũng muốn tái giá…”

      Vừa mở miệng nước mắt ngừng được.

      Ngày đó lúc bị Hàn Khải bức bách nàng cũng nghĩ đến, bản thân mình có phải là ngu xuẩn , tại sao lại vào cung, tại sao lại tự chui đầu vào lưới.

      Nhưng mà, thế nào Cố Thiền cũng phải là con giun trong bụng Hàn Khải, làm sao có thể biết được Hoàng đế lại có loại chấp niệm kia với quả phụ còn tang chồng…

      “Xán Xán, khóc, chúng ta tái giá, chờ mọi chuyện thành công ta đón nàng trở về được ?” Hàn Thác liên tục dụ dỗ “Đừng khóc, nàng khóc làm lòng ta cũng rối bời.”

      Vậy nếu thành công sao?”

      Cố Thiền nhịn được mà giật mình.

      Câu hỏi này nàng dám hỏi ra khỏi miệng, tốt nhất là nghĩ ngợi nưa, lần này nàng chịu đủ lắm rồi, may chỉ là trận sợ chuyện đâu.

      “Vương gia, ta đảm bảo quấy rầy chàng, chỉ cần chàng sắp xếp cho ta ở chỗ nào đó gần chàng, thỉnh thoảng chàng đến thăm ta lần để ta biết được chàng vẫn khỏe là được.”

      Nàng liên tục đảm bảo, cầu xin, bởi vì quá sốt ruột, bàn tay tự chủ được mà gãi trước ngực Hàn Thác, lâu sau phát thân thể khác thường.

      “Vương gia cho ta ở bên cạnh chàng, vậy lúc chàng cần ai đến thỏa mãn chàng…”

      Cố Thiền đỏ mặt, ra câu xấu hổ chết người, đến từ cuối cùng còn phát ra thanh nào nữa.

      “Hay là Vương gia có người khác thỏa mãn… A…”

      Câu này thể xong vì Hàn Thác đột nhiên cúi đầu cắn môi nàng cái.

      thể giải thích được suy nghĩ của nàng, sao tự nhiên lại nổi cơn ghen, có điều, biết làm cách hiệu quả để ngăn tình huống như này.

      Cố Thiền cảm thấy mình như cây bông vải tùy tiện để Hàn Thác xoa tròn dẫm nát, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn nằm nhoài người .

      Nếu như phải là còn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn sợ rằng nàng chống đỡ được mà ngủ say rồi.

      gây phiền phức cho ta sao? luôn ngoan ngoãn nghe lời?” Hàn Thác hỏi.

      “Ừ…” Toàn thân Cố Thiền còn chút sức lực, căn bản là mở miệng chuyện được nữa, trong miệng chỉ tràn ra tiếng rên như tiếng mèo kêu biểu thị đồng ý.

      Hàn Thác buồn cười bóp bóp mặt nàng “ có thể ngoan như vậy sao? Lần này là ai nghe lời tự mình chạy đến Kinh Thành, hả? Làm cho ta thể mạo hiểm tự mình chạy đến đây.”

      “Ta muốn chàng mạo hiểm.” Cố Thiền cố gắng chuyện, xong mới phát đầu đuôi câu chuyện đúng lắm, lại giải thích “ ràng là chàng với Đồng Lâm lừa ta trước, nếu ta biết chàng có chuyện gì ta như vậy…”

      Lời nàng , trong lòng Hàn Thác cũng biết là như vậy. Nếu phải nàng cho rằng chết rồi làm sao nàng lại vì Ninh thái hậu đồng ý đưa nàng vào nhóm Ngọc Điệp mà tìm chết chứ…

      May mà chỉ bị thương, cũng nguy hiểm đến tính mạng, nếu cả đời này cũng thể tha thứ cho bản thân được.

      “Ta muốn ở bên cạnh chàng, muốn biết tình hình của chàng, tình hình , nếu ta biết cái gì ta sợ hãi… Hơn nữa, chúng ta là phu thê, ta muốn mình ở nơi xa… Xin chàng, Vương gia.”

      Cố Thiền càng càng đáng thương, đồng ý nữa Hàn Thác có cảm giác mình là người phụ bạc bỏ vợ bỏ con.

      ra chỉ là quyết thể để nàng ở Từ Ân tự, chỉ cần còn muốn đoạt lại những thứ vốn thuộc về thể mạo hiểm để Cố Thiền ở nơi mà Ninh Thái hậu và Hàn Khải vươn tay là có thể chạm đến được.

      “Vậy nàng phải nghe lời mới được, trước tiên phải đàng hoàng ở chỗ nào chờ ta dẫn nàng , nếu như lại có chuyện gì xảy ra ta lập tức đưa nàng đến Phúc Kiến, thương lượng nữa.”

      Triệt để thua trong tay nàng nhưng ngoài miệng vẫn muốn tìm lại chút uy nghiêm của người chồng.

      Cố Thiền cũng thèm quan tâm nhiều như vậy, chỉ biết là cuối cùng cũng đồng ý rồi, gắng gượng tinh thần tỉnh táo lại, bên môi ngậm lấy nụ cười tiến vào mộng đẹp.

      Khi tỉnh lại trời sáng choang.

      Tât nhiên là Hàn Thác còn ở bên cạnh.

      Cố Thiền ngồi dậy, phát thân thể được lau sạch , chỉ là cúi đầu xuống nhìn thấy những vết hồng hồng tím tím trước ngực.

      Nàng đỏ mặt nắm lấy quần áo chỉnh tề đặt giường che lấy người.

      Nếu Hàn Thác dặn dò Cố Thiền yên tâm đợi.

      Lần chờ đợi này đợi đến tháng.

      Đêm trừ tịch (giao thừa), vì lửa pháo hoa rơi vào phòng chứa củi gây nên trận hỏa hoạn ở Từ Ân tự, thiêu hủy phần ba phòng trọ.

      Trong đó nghiêm trọng nhất là phòng ở của hai cháu của Vĩnh Chiêu Hầu gia.

      Toàn bộ nhà chính bị hủy, may mà lúc phát cháy Cố Cảnh Huệ cũng những người khác trong chùa ngồi ở đại điện nghe trụ trì giảng kinh cho nên mới may mắn thoát nạn.

      Nhưng Tĩnh vương phi may mắn như vậy.

      Căn phòng phía Tây bị cháy chỉ còn nửa bức tường, bởi vì thân thể khỏe nên Tĩnh vương phi cùng hai thị nữ của mình ngủ từ rất sớm cho nên bị cháy thành than, trạng thái lúc chết vô cùng đáng thương.

      Tin tức truyền vào trong thành, Ninh Thái hậu hạ chỉ an táng cho Tĩnh vương phi.

      Nhưng mà, trọng đãi của Hoàng gia xoa dịu được nỗi đau mất người thân.

      Trong Vĩnh Chiêu hầu phủ, Cố Phong an ủi Tưởng lão thái thái, , đường trở lại phòng mình, rót ly rượu hoa mai, quay về ánh trăng sáng mà thở dài “Các người với nhau như hình với bóng, chỉ khổ cho đệ, lúc trước phải tìm người thay thế chết trong tù, bây giờ còn phải khắc phục hậu quả cho hai người.”

      ***

      Cố Thiền được sắp xếp ở Tuyên Châu.

      Hàn Thác mua ngôi nhà ở con ngõ Kim Ngư ở Thành Tây, là ngôi nhà bình thường có hai tiểu viện.

      Cố Thiền ở sân sau, Hồng Hoa Bạch Hoa ở phòng phía Đông, Bích Linh Bích Lạc ở phòng phía Tây, có năm thị vệ ở tiền viện giả trang thành lính người gác cổng, gia đinh.

      Ngày bọn họ đến, người gác cổng khom lưng ra mở cổng, râu tóc trắng phơ, ràng là ông lão xa lạ nhưng Cố Thiền lại cảm thấy vô cùng quen mắt.

      Nàng cẩn thận mỗi bước , mãi cho đến lúc vào cửa, nhìn thấy ông lão kia tay run run xé bỏ bộ râu lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

      Hóa ra là Lâm Tu.

      Cố Thiền nhịn được cười “Xì” tiếng, Hàn Thác phát ra, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Tu hỏi “Keo dán thoải mái sao, tại sao mỗi lần nhìn thấy nương đều tháo ra?”

      Lúc mua lại căn nhà này, năm tên thị vệ vào ở, sau đó Hồng Hoa Bạch Hoa từ U châu đến Lâm Tu cũng biểu như vậy, đúng lúc Hàn Thác cũng ở đó bắt tại trận, nghĩ đến hôm nay lại lặp lại.

      Nếu phải Hàn Thác vốn có ý định che giấu thân phận của Cố Thiền với năm thị vệ dựa vào hành động của Lâm Tu bị xử theo quân pháp rồi.

      Tết Nguyên Tiêu, Hàn Thác ở bên cạnh Cố Thiền qua hết ngày sinh nhật rời , hơn mười ngày sau mới quay trở về.

      Sau đó cũng như vậy, tháng ở trong nhà nhiều nhất cũng chỉ mười ngày, đa số thời ian đều bận rộn ở bên ngoài.

      Lúc Hàn Thác ở trong nhà cũng thỉnh thoảng đưa Cố Thiền ra ngoài.

      Tuyên Châu là khu vực giao nhau giữa các nước Đại Ân, Ngõa Lạt, Thát Đát thuộc quản lý của nước nào.

      Thành tuy nhưng cũng rất náo nhiệt, quán trà, quán rượu, quầy bán quầy áo, tiệm châu báu cũng ít.

      Nhưng mà lúc Hàn Thác có nhà Cố Thiền cũng có hứng thú ra ngoafoi, mỗi lần đều đỏ mắt mong chờ Hàn Thác trở về.

      Nàng ra khỏi cửa bốn nha hoàn tất nhiên cũng ra ngoài.

      Cho nên chỉ có hai thị vệ cải tranh thành gia đinh là ra ngoài hàng ngày để mua đồ.

      Bọn họ trải qua tự nhiên tự tại cũng biết rằng căn nhà này của bọn họ trong mắt người khác thành khác người.

      vì gì khác, chỉ vì ở ngõ Kim Ngư này tất cả đều là những gia đình dân chúng tầm thường, bình thường ở mấy chục năm, thậm chí mấy đời đều ở đây, hàng xóm đều vô cùng quen thuộc với nhau, căn bản có gì là bí mật. Bây giờ căn nhà bị bỏ hoang nhiều năm có người mua lại, sửa chữa, sau đó bắt đầu có người lục tục đến ở, cuối cùng là chàng trai trẻ tuổi tuấn tú dẫn theo vợ xinh đẹp đến ở. Toàn bộ quá trình đó toàn bộ người dân trong ngõ Kim Ngư đều nhìn thấy, dần dần cũng cảm thấy tò mò với hàng xóm mới.

      Dựa theo lẽ thường mà , người vợ xinh đẹp kia nên sang nhà hàng xóm la cà chào hỏi làm quem dần dần quen thuộc với mọi người. Ai ngờ sau khi vào nhà cửa nhà luôn đóng chặt, đừng là la cà, ngay cả cửa cũng ra.

      Chuyện này cũng quá là bất ngờ.

      Người dân cũng hiểu câu , chuyện khác thường tất có mờ ám.

      Sau đó là tầng tầng lớp lớp những suy đoán, chỉ mới qua hai tháng có mấy loại giả thuyết.

      Có người đây là tình nhân nhà ai nuôi, cũng có người là nam nữ tư thông cho nên dám gặp ai, còn có người vợ nhỉ bị bệnh hiểm nghèo nên tiên ra gặp người khác…

      Những chuyện này Cố Thiền đương nhiên biết, những thị vệ kia cũng có khả năng biết, bọn họ vẫn cứ ăn toàn trải qua ngày tháng.

      Những ngày tháng bình yên như vậy bị phá vỡ vào ngày mười hai tháng ba ấy.

      Sau khi ăn cơm trưa, Lâm Tu dẫn theo bốn thị vệ luyện võ, sau đó mọi người về chỗ cũ, chuẩn bị nghỉ trưa.

      Cửa lớn đột nhiên bị người gõ.

      ngáp cái ra mở cửa.

      Trước cửa là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi.

      “Ông lão, ta ở sát vách nhà ông, chồng họ Lâm, mọi người đều gọi ta là Lâm đại tẩu” người phụ nữa giơ cái rổ mây trong tay lên, cười dài “Sáng nay em dâu ta sinh tiểu tử mập mạp, ta phát trứng gà đỏ cho mọi người, rổ này là của nhà các người.”

      “Cảm ơn, đại… tiểu muội.” Lâm Tu suýt nữa thành đại tỷ, lời đến bên miệng mới nhớ đến bây giờ mình cải trang thành lão già.

      “Ai da, hàng xóm với nhau cần khách khí.” Lâm đại tẩu vô cùng linh hoạt, thấy Lâm Tu muốn đóng cửa trước bước vào bên trong, cho nên trừ khi Lâm Tu đuổi nàng ra ngoài thể đóng cửa. “Ông lão, nhà các người đến đây cũng hai ba tháng, chúng ta cũng còn chưa biết các ngươi họ gì?”

      Đây là cuộc chuyện phiếm bình thường, Lâm Tu lại có đề phòng, cũng tiện đáp vì vậy “Ta cũng họ Lâm, nhà gác cổng của nhà này, chủ nhân của ta họ Vi.”

      “Hóa ra là cùng họ” Lâm đại tẩu thấy người đối diện cũng họ Lâm định bắt quàng làm họ, lập tức sửa lại xưng hô “Lâm đại thúc, vậy chủ nhân của các ngươi làm nghề gì? Tại sao luôn thấy bóng người? Ai da, phải là ta hỏi thăm linh tinh, trước khi các người chuyển đến đây ta thấy hai vợ chồng chủ nhân của các ngươi. A, là hai vợ chồng trẻ chứ?”

      Nàng được Lâm Tu trả lời câu chắc chắn, vui “Thực đôi tuấn nam mỹ nữa, rất xứng đôi, ta nghĩ đến lúc cháu ta tắm xin bọn họ đến chúc phúc. Ở Tuyên Châu chúng ta có tập tục đó là lúc tắm ba ngày sau khi sinh, người chúc phúc là người như thế nào sau này đứa trở thành người như vậy. Nếu sau này cháu ta cũng được như chủ nhân của các người là tốt quá.”

      Mặc dù Lâm Tu biết chuyện này giả thế nào nhưng chuyện nhờ hàng xóm như này là rất bình thường cho nên vẫn chưa từ chối, chỉ “Như vậy soa, vậy ta giúp ngươi lại với chủ nhân của ta, để xem bọn họ có đồng ý hay .”

      Cả rổ trứng gà đỏ đầy ắp, Lâm Tu cùng mấy thị vệ cũng ăn hết, tất nhiên là muốn đưa lên cho Cố Thiền.

      Đúng lúc buổi tối Hàn Thác trở về cho nên hỏi trứng gà ở đâu, tất nhiên là cũng biết được lời mời của Lâm đại tẩu.

      vốn muốn từ chối muốn Cố Thiền tiếp xúc nhiều với những người này. Nhưng mà Cố Thiền cũng rất hiếu kỳ.

      “Trước đây Nhị tẩu ở trong thư, tiếp xúc với nhiều trẻ sơ sinh cũng có thể tăng khả năng có thai đấy.”

      Lời này có chút căn cứ nào, Hàn Thác rất buồn cười nhưng ý trong lời của nàng cũng hiểu “Xán Xán muốn nhanh có con sao?”

      “Đúng vậy, chúng ta kết hôn sắp được hai năm rồi.” Cố Thiền cọ cọ trong lồng ngực , nũng nịu yếu ớt .

      Trước đây nàng cảm thấy gì, lần trước sau khi biết được tin dữ từ miệng Cố Phong, chuyện Cố Thiền hối hận nhất chính là bọn họ còn chưa có con, Hàn Thác còn, ràng buộc giữa bọn họ triệt để đứt đoạn.

      Cho nên, sau khi gặp lại ở Từ Ân tự, Cố Thiền chỉ chấp nhất chuyện là muốn sinh con nhanh chút.

      Đáng tiếc, cũng biết tại sao, lúc hai người ở cùng nhau Hàn Thác cũng cày cấy rất chăm chỉ nhưng hiểu sao thấy có kết quả gì, là gấp muốn chết.

      vội, Xán Xán còn , ngày tháng sau này còn dài.”

      Hàn Thác cũng hy vọng Cố Thiền sinh con vào lúc này.

      ngôi nhà đơn sơ, người hầu hạ ít như vậy, tương lai còn chưa biết như thế nào, tùy tiện sinh đứa cũng làm cho cảm thấy Cố Thiền bị oan ức, càng đau lòng lại càng hy vọng nàng trải qua ít chuyện hơn.

      gì mà , ta cũng mười bảy tuổi rồi.” Cố Thiền lẩm bẩm “Vương gia, phải là ta có khả năng mang thai chứ?”

      Nàng lo lắng, đời trước chuyện phòng the hai người cũng trải qua nhiều nhưng cũng chưa từng mang thai, chẳng lẽ cơ thể mình có vấn đề sao?

      Hàn Thác càng buồn cười, tuy hai người thành hôn hai năm nhưng bọn họ gần nhau ít xa cách nhiều, mang thai cũng là chuyện bình thường, thể làm gì khác hơn là an ủi nàng: “Đừng bậy, Tiêu Hạc Niên bắt mạch cho nàng, nếu thân thể nàng có chuyện gì sớm chuẩn đoán được.”

      Cố Thiền nháy mắt mấy cái, cảm thấy cũng có lý, nhưng nghĩ nghĩ lại lại cảm thấy đúng “Nhưng mà, lúc ta bị thương cũng xem loại mạch này cho ta.”

      Bắt mạch phải chỉ xem kết quả thôi sao, lúc nào còn chia bệnh để bắt mạch rồi?

      Đây khhông phải là vấn đề sao?

      Hàn Thác còn cách nào khác, vì để cho Cố Thiền có thể nhanh chóng vào giấc ngủ thể làm gì khác hơn là đồng ý cho nàng ba ngày sau đến Lâm gia sát vách.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 96:

      Editor: huyetsacthiensu

      Nếu muốn tham gia lễ tắm ba ngày của nhà hàng xóm đương nhiên phải chuẩn đồ vật để đặt vào trong bồn tắm.

      Những lần trước Cố Thiền tham gia đều thả vàng bạc hoặc trang sức, nhưng những gia đình đó đều là gia đình Vương công hầu bá. Nhà dân chúng bình thường như này nàng biết nên đặt cái gì. Lúc này, nhược điểm của việc chuyện với hàng xóm cũng lộ ra.

      Nếu là quê nhà quen biết nàng có thể mời người khác đến để hỏi han.

      Nhưng mà, cũng phải lại, đến hôm nay bọn họ cũng mới chỉ biết nhà hàng xóm là Lâm gia mà thôi.

      Huống chi, nàng muốn đưa lễ sang cho Lâm gia, cũng thể gõ cửa nhà họ trực tiếp hỏi họ “Lễ tắm ba ngày nhà các ngươi ta nên đưa đồ gì là thích hợp?”

      Chưa đến như vậy là thất lễ mà người ta cũng có cách nào trả lời. ra đồ vật quý giá tiện, đồ vật quá rẻ lại đành lòng với đứa trẻ nhà mình.

      Ngày hôm sau, Hàn Thác dẫn Cố Thiền ra quán ăn bên ngoài ăn cơm như bình thường, tiện đường vào hiệu trang sức xem chút.

      Bọn họ là cố gắng ăn mặc giản dị gây chú ý nhưng khí chất được rèn dũa từ khó mà biến mất. Chưởng quầy gặp vô số người, cho dù là người mới nhìn thấy lần đầu cũng có thể nhìn ra được ai là người có tiền có quyền ai là người nghèo túng, tất nhiên là vô cùng ân cần chăm sóc bọn họ.

      Cố Thiền cũng thiếu đồ trang sức, đồ trang sức ở thành biên giới này tránh khỏi thô sơ, nàng cũng để vào mắt. Lựa chọn lúc cũng chọn được cái gì ưng ý sau đó quay sang hỏi chưởng quầy câu hỏi trong lòng mình.

      “Chưởng quầy, ngày mai ta với phu quân tham gia lễ tắm ba ngày của đứa trẻ trong nhà người bạn nhưng chúng ta mới đến đây biết phong tục tập quán nơi đây là gì, ta muốn hỏi ông xem đồ gì thích hợp để đặt vào bồn tắm?”

      “Cái này sao, tùy ý chọn thỏi vàng là được, chú ý là chọn thỏi có hình dáng của chiếc ổ khóa,”

      Lúc chưởng quầy trả lời cũng quên chuyện làm ăn, dù sao thỏi vàng nhà nào cũng có nhưng hình ổ khóa phải nhờ đến quầy bọn họ rồi. “Bạn của phu nhân là người nhà nào? Nhà ta ba đời đều ở Tuyên Châu, chỉ cần phu nhân tên ngõ là ta có thể biết được tình trạng của nhà đó càng gợi ý được đúng ý phu nhân hơn.”

      Hàn Thác tên ngõ bọn họ ở.

      “Những gia đình ở trong ngõ này đều có gia cảnh thường thường bậc trung, mặc dù quá giàu có nhưng cũng có chút của cải, dùng thỏi vàng cũng có chút thiếu lễ phép.” Chưởng quầy vừa vừa lấy trong ngăn kéo ra mấy tấm hình khóa Như Ý, kiểu dáng giống nhau, đều được làm bằng bạc.

      Cuối cùng Hàn Thác làm chủ chọn chiếc khóa Trường mệnh Kỳ Lân bằng bạc.

      ***

      Mặc dù Lâm đại tẩu mời hai vợ chồng Cố Thiền đến tham dự nhưng đến ngày làm lễ hai vợ chồng hai người vẫn phải tách nhau ra.

      Đứa trẻ nhà họ Lâm mới sinh được ba ngày nên thích hợp để đưa ra ngoài, lễ tắm ba ngày được làm trong phòng sản phụ.

      Lâm nhị tẩu còn trong cữ, nam nhân được nhiên thể vào phòng , Hàn Thác bị hai huynh đệ Lâm gia kéo đến nhà chính uống rượu chuyện phiếm.

      Bố cục Lâm gia cũng giống với nhà bọn họ (Cố Thiền); đều có hai cửa, sân trước là nơi ở của hai bà vú và ba gia đinh. Sân sau là chỗ ở của hai cặp vợ chồng hai huynh đệ Lâm gia. Nhà chính vốn là nơi ở của hai vợ chồng Lâm lão gia nhưng sau khi hai người mất được dùng làm nơi tiếp khách.

      Cố Thiền vào phòng cùng Lâm nhị tẩu.

      Lúc này là giữa tháng ba, thời tiết ấm lên nhưng vì giữ ấm cho sản phụ mà trong phòng vẫn đốt bếp than. Cố Thiền mặc dù mặc quần áo mỏng nhưn vẫn toát mồ hôi.

      Trong phòng người đứng người ngồi, người già người trẻ tổng cộng cũng mười mấy người.

      “Phùng muội tử, mau đến nhìn Đại Lang .” Lâm đại tẩu chào hỏi, gọi Cố Thiền đến trước giường.

      Lâm nhị tẩu khoảng hai mươi tuổi, mặt tròn béo, nhìn rất phúc hậu, đầu nàng còn quấn khăn, cả người được bao bọc chặt chẽ, nửa nằm nửa ngồi giường, bên cạnh là đứa trẻ mới sinh mập mạp.

      Em bé mới sinh được mấy ngày, màu đỏ người còn chưa biến mất hẳn, nhắm mắt ngủ say.

      Nam hài khỏe mạnh, trong phòng lại nóng cho nên chỉ mặc cái yếm , để lộ hai tay hai chân bụ bẫm.

      “Phùng muội tử sinh em bé chưa?” Lâm nhị tẩu cười hỏi nàng.

      Cố Thiền lắc đầu.

      “Vậy mau đến đây bế đứa này, mọi người đều bế đứa trẻ mới sinh nhanh chóng có em bé.”

      Cố Thiền chưa từng bế đứa nào như vậy, cho nên có chút do dự, có điều Lâm nhị tẩu bé đứa nhét vào lòng nàng.

      Nàng tay chân vụng về nhận lấy, dưới hướng dẫn của Lâm đại tẩu, Lâm nhị tẩu cũng học được tư thế bế chính xác.

      Có điều, trải qua hồi vật lộn như vậy, Đại Lang cũng bị đánh thức.

      Đứa cũng khóc nháo, híp mắt lại dụi mặt vào trong ngực Cố Thiền, cái miệng nhắn mở ra muốn ngậm đồ vật…

      Mặt Cố Thiền đỏ lên, vô cùng xấu hổ.

      Những người trong phòng nhìn thấy cảnh này đều bật cười.

      “Ai da, Phùng muội tử xinh đẹp như vậy, ngay cả đứa mới sinh cũng cảm thấy thích.”

      biết là ai ra câu này.

      Mặt Cố Thiền càng đỏ hơn.

      “Phùng muội tử đừng thấy lạ, đứa mới sinh phân biệt được người lạ, nó đói tưởng muội là ta.” Lâm nhị tẩu nhịn cười, ôm Đại Lang lại vào lòng, vén áo lên cho con bú.

      Cả phòng cười cười , nháy mắt đến giờ lành làm lễ.

      Sau khi nghi thức bắt đầu, Lâm đại tẩu thân là nữ chủ nhân có bối phận cao nhất trong nhà, muốn ôm đứa cho nhũ mấu nên giao Cố Thiền cho người họ Hứa trông chừng.

      Hứa thị hai mươi ba tuổi, lớn tuổi hơn so với Lâm nhị tẩu, xem ra cũng thông minh lanh lợi, nàng rất thích chuyện, kéo tay Cố Thiền hỏi đông hỏi tây “Muội muội từ đâu đến? Nhà phu quân làm nghề gì? Thành thân bao lâu? Nhà mẹ đẻ cùng nhà phu quân còn những ai?”

      Đến nhà hàng xóm làm khách tránh được phải về chuyện gia đình, trời vừa sáng Hàn Thác dạy Cố Thiền , lúc này nàng những cái học vẹt được “Vốn là người Phúc Châu, gia đình phu quân làm buôn bán nhưng chàng ấy là con thiếp thất, công công qua đời, mẫu thân thích chàng cho nên cho chàng ra ở riêng, hơn nữa còn cắt xén tài sản của chàng. Có điềum phu quân cũng muốn dựa vào gia đình, tự mình làm ăn buôn bán, nhận thấy buôn bán với Ngõa Lạt và Thát Đát lợi nhuận cao lên quyết định ở lại đây làm ăn.”

      Thành trấn ở biên giới có ít người làm ăn buôn bán lẻ với người ngoại quốc, đắc biệt là buôn bán là trà, lụa là gấm vóc của Phương Nam.

      Mặc dù Hàn Thác và thị vệ lui tới nhiều với dân bản xứ nhưng cũng nắm được tình hình ở đây cho nên đặt chuyện này lên người mình, vừa bình thường đáng chú ý, cũng thuận lợi giải thích cho việc vì sao ít khi ở nhà, thứ ba là giải thích vì sao dáng vẻ Cố Thiền lớn lên trắng trẻo xinh đẹp động lòng người như vậy.

      Quả nhiên Hứa thi nghe xong thở dài “Chẳng trách nhìn các ngươi giống như là gia đình giàu có mới chuyển đến, đặc biệt là muội, nhìn còn quý phái hơn so với tiểu thư nhà Lý viên ngoại ở hẻm Thông Thiên, Lý viên ngoại là người giàu nhất ở thành Tuyên Châu của chúng ta.

      Sau đó, Hứa thị nhiệt tình giảng giải về tình hình các gia đình ngồi trong nhà, cái miệng rảnh rỗi lúc nào.

      Đợi làm lễ xong, lúc Cố Thiền về chỉ hiểu tất cả bí mật của các gia đình trong ngõ mà còn quen thân với cả Hứa thị.

      Những ngày sau đó, Hứa thị cùng Lâm đại tẩu thường xuyên đến nhà chơi, mỗi lần các nàng đến đều mang theo quà.

      Tuy rằng đều là các loại bánh ngọt điểm tâm nhưng có câu ‘Lễ nhiều người trách’.

      Hơn nữa, khả năng nấu nướng của các nàng rẩ tốt, riêng gì Cố Thiền và bốn nha hoàn đều thích mà ngay cả Hàn Thác và mấy thị vệ cũng rất thích.

      Từ sau khi bọn họ đến đây, sân trước sân sau tách ra dùng cơm. Sân trước là mấy thị về thay nhau nấu cơm, mùi vị có thể tưởng tượng được. Sân sau là Bích Linh, Bích Lạc nấu cơm, mặc dù tay nghề của các nàng tốt hơn mấy thị vệ nhưng cũng phải là quá tốt. vì có bài học lúc trước, Hàn Thác lại muốn thuê đầu bếp ở ngoài về cho nên cả đoàn người đều phải kiên nhẫn chịu đựng. Cho nên, bao lâu bọn họ bị đồ ăn mua chuộc.
      Thích ăn thịt, Uyên Sama, seattle16 others thích bài này.

    4. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Hôm nay lại có chương mới, là lá la
      huyetsacthiensu thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cuộc sống mới của 2 bạn Thác- Thiền yên bình quá, hi vọng bạn Thiền có baby xong là bạn Thác lên ngôi, hehe
      huyetsacthiensu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :