1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cầu edit hình lấp hố, hehee
      Mễ Đồnghuyetsacthiensu thích bài này.

    2. Lazzy Le

      Lazzy Le Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      53
      Truyện hay lắm editor ơi, lâu lắm có thời gian onl nhưng vừa onl phát là mình lên hố này trước luôn đó, bạn cố lên nha
      huyetsacthiensu thích bài này.

    3. Mễ Đồng

      Mễ Đồng Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      640
      Chương 93:

      Editor: Mễ Đồng

      Thái hậu nửa đường gặp được hai người, người là nội thị thân cận của Hàn Khải, người là người của thái y viện Triệu Tam.

      Triệu Tam này lớn tuổi, đứng thuận tiện, chỉ được chậm, ở cạnh Hàn Khải khi mới hai tuổi, năm nay mười chín, đúng là tuổi trẻ đáng lúc cường tráng, liền giúp bày kế, xu nịnh ngớt, hận thể đuổi .

      Ninh thái hậu phân phó cho Hác ma ma ngăn hai người lại,“Các ngươi đến chỗ nào vậy? Hoàng thượng bị bệnh khẩn cấp sao?”

      “Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng phê duyệt tấu chương dẫn đến mệt mỏi, nên làm phiền” Từ Cấn Lương quỳ gối bên trái, cúi đầu đảo tròng mắt.

      Triệu Tam cũng quỳ gối bên, cơ bản biết phát sinh chuyện gì, Từ công công tự nhiên vọt vào trong phòng kéo lôi , đường vô cùng lo lắng thúc giục ngừng, còn tưởng có chuyện lớn hay rồi, lúc này tự nhiên lại sợ làm phiền......

      Trong lòng Ninh thái hậu biết Từ Cấn Lương chưa , ngón tay bám vào tay vịn, giọng :“Hoàng thượng làm lụng vất vả, lo lắng quốc làm hại thân thể, ai gia trong lòng là lo lắng, ta cùng hai người các ngươi cùng nhau thăm hỏi lần, mới có thể an tâm.”

      Lời này vừa ra, Từ Cấn Lương liền nóng nảy.

      Nguyên nhân là Hàn Khải dặn dò thể để cho người bên ngoài biết.

      Nhưng mà Thái hậu muốn thăm hỏi Hoàng thượng, sao dám cản trở, ai chẳng biết trong cung người lớn nhất phải Hoàng thượng, mà là Thái hậu.

      Nhưng mà ngăn cản, để Thái hậu vào long tê điện, phát vừa mới dối, để Thái hậu giáng tội cũng là chuyện lớn......

      Còn kịp để Từ Cấn Lương nghĩ ra phương pháp đối đáp, Thái hậu bước vào liễn khởi giá, đành phải lôi kéo Triệu Tam này cung kính theo hầu.

      Đoàn người tới long tê điện, tình khác.

      Cố Thiền hấp hối nằm ở long sàng, trán có hai vết thương, chỗ chỗ nặng, nhưng chỗ có máu ứ lại, chỗ nặng kia máu chảy ngừng.

      Bị thương ở đầu, nên che mặt giấu thân phận là điều được, cũng may Triệu Tam này cũng hề biết nàng.

      Nhưng bộ quần áo trắng, tuổi trẻ xinh đẹp, ở trong tẩm cung của Hoàng thượng lại bị thương, hơn nữa ràng là do chính mình dùng sức tạo ra , quá trình trong đó quả nhiên là có ý vị sâu xa.

      Triệu Tam mặt có vẻ nghiêm trang, nhìn chớp mắt, chỉ để ý xem xét vết thương, trong lòng sớm nghĩ ra vô số chuyện cũ, nhưng chuyện nào cũng liên quan đến cung đình bí , màu sắc vô cùng.

      Đợi đến khi vết thương xử lý xong, Triệu Tam cáo lui ra sau, Ninh thái hậu mới bảo cung nhân lui xuống, nhìn Hàn Khải đặt câu hỏi.

      Hàn Khải tự biết mình gặp đại họa, ấp a ấp úng, tránh nặng tìm :“...... Lâu lắm gặp, nên mời nàng đến đây tâm ......”

      Vừa nhấc đầu lại thấy ánh mắt nghiêm khắc của Ninh thái hậu, tự chủ được mà ra câu ở trong lòng,“Mẫu hậu, nếu Xán Xán xoá tên khỏi hôn kia, nhi thần muốn nạp nàng làm phi.”

      “Ngươi cùng nàng qua chuyện này?” Ninh thái hậu biết còn cố hỏi.

      Hàn Khải gật đầu xưng phải.

      “thế nàng phản ứng như thế nào?” Ninh thái hậu hỏi lại.

      “Tất nhiên là vui mừng .” Hàn Khải vẫn biết sai, tưởng rằng có thể thừa dịp Cố Thiền hôn mê xắp xếp mọi chuyện, đợi cho mọi chuyện định, Cố Thiền lúc đó nếu nguyện ý cũng chỉ có thể phục tùng.

      Ninh thái hậu cười lạnh :“Vui mừng? Vui mừng đến nổi liều chết đập đầu vào trụ mà chết?”

      Vào điện liền thấy nước sơn kim loại đại trụ có vết máu, lại thấy miệng vết thương của Cố Thiền, Ninh thái hậu còn có cái gì nữa .

      “Mẫu hậu, nhi thần thuở muốn kết hôn với Xán Xán, nếu phải năm đó phụ hoàng đột nhiên hạ chỉ đem nàng ban hôn cho Tam ca, nàng sớm là thê tử của ta.”

      chỉ là lấy lại người bị người khác đoạt , đó là điều đương nhiên.

      “Cầu xin mẫu hậu phản đối.”

      “Ta có ta phản đối sao?” Ninh thái hậu giận dữ ,“Từ chỉ cần là điều ngươi muốn , ta đều có thế theo ý muốn của ngươi? Nhưng mà, dưa hái xanh ngọt, nay chồng nàng vừa , ngươi cứng rắn nạp nàng làm phi vào lúc này, đừng chính nàng chịu, khắp thiên hạ có người nào sau khi nghe đến việc này lại có thể mắng ngươi tiếng hoang dâm vô đạo, chưa chừng cuối cùng lại biến thành Hoàng thượng mưu hại chết huynh trưởng, chỉ vì muốn chiếm lấy đại tẩu.”

      “Nhi thần thèm để ý......”

      Cho dù Tĩnh vương trúng tên độc ở chiến trường, đợi đến khi chiến thắng trở về, Hàn Khải cũng tính xử trí .

      Kế hoạch này Ninh thái hậu cũng biết và hiểu.

      Nhưng mà nghĩ tới, Tĩnh vương lại chết ngoài ý muốn, lúc lâm chung còn muốn đưa Cố Phong lên ngôi vị chủ soái, nay hai mươi mấy vạn đại quân vốn dĩ ở dưới trướng Tĩnh vương, đều nằm ở trong tay Cố Phong, mà Cố Phong sớm vào thành, có thể cần tốn quá nhiều sức để giải quyết mối họa lớn.

      “Đây phải là vấn đề ngươi có để ý hay thèm để ý.” Ninh thái hậu ,“Nay ngươi là Hoàng thượng , khiến cho thiên hạ phục, tự nhiên được công nhận là minh quân. Cho nên việc này bất luận như thế nào cũng thể được, nghe mẫu hậu , trước tiên đưa người .”

      Hàn Khải liếc mắt vào trong nhìn Cố Thiền mê man, ràng là muốn.

      Ninh thái hậu chỉ thêm ít lời khuyên nhủ nữa:“Chỉ là tạm thời chờ đợi thời gian nữa mà thôi, đợi cho lòng nàng bình phục, dựa vào tình cảm thanh mai trúc mã của hai người các ngươi, chẳng lẽ ngươi còn tin mình có thể làm cho nàng cam tâm tình nguyện hay sao?”

      Đối với nam nhân ở cái tuổi này, kế khích tướng vẫn là hay nhất, rốt cục cuối cùng Hàn Khải cũng đồng ý.

      *

      Khi Cố Thiền tỉnh lại, bản thân ở phủ Vĩnh Chiêu hầu.

      Nhân lúc nàng bị thương, người ở tam phòng đều ở trong phủ, người hầu đều được điều tới canh cửa.

      Nhị tiểu thư tỉnh lại, đối với toàn bộ hầu phủ mà đó là chuyện lớn.

      Bởi vì ở gần, Tưởng lão thái thái tới đây nhanh nhất, nhìn thấy Cố Thiền liền rơi lệ, đau lòng oán trách:“Đứa ngốc, chỉ là Thái hậu nhất thời chịu cho con để lại tên trong hôn với Tĩnh vương, con cũng thể tìm đến cái chết a......”

      Cố Thiền đau đầu kịch liệt, dù nàng hôn mê nhưng vẫn nhớ ràng chuyện lúc trước, tại sao nàng lại có thể vì việc đó mà tìm cái chết, ràng là vì muốn giữ trong sạch......

      Nghĩ lại việc, nếu được đưa về nhà, lại tìm lấy cái cớ che giấu như vậy, nhất định là trong cung có người giúp nàng.

      Trừ Ninh thái hậu ra, còn ai có thể vượt qua được Hàn Khải.

      “Tổ mẫu, về sau con làm chuyện điên rồ gì nữa, khiến cho tổ mẫu phải thương tâm.” Nàng ôn nhu kéo lấy cánh tay của Tưởng lão thái thái, theo đó nước mắt cũng chảy xuống, nàng vừa sợ, lại vừa là ủy khuất.

      Nhưng mà, nàng lại lần nữa hóa hiểm thành an, bình an vô , có vài người hiển nhiên chẳng vui vẻ.

      Ba ngày sau, Cố Thiền có thể xuống giường, tuy rằng miệng vết thương đầu vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng khi hoạt động như bình thường có trở ngại, ban đêm nàng cùng Tưởng lão thái thái cùng nhau ngồi ở nhà chính chuyện phiếm giải sầu.

      Thủ vệ bên ngoài tiến vào bẩm báo, nhị thái thái đến đây thăm nhị tiểu thư.

      Tưởng lão thái thái có chút trách móc, hai ngày trước Cố Thiền bị thương nặng, khi đó thấy Tiết thị đến đây, lúc này người khỏe mạnh , biết còn đến đây để làm cái gì.

      Nhưng mà dù trong đầu nghĩ như vậy, cũng thể trực tiếp từ chối.

      Gặp mặt, Tiết thị hỏi han ân cần hồi, ân cần săn sóc, làm cho người ta nghĩ giống như là nàng đổi tính.

      Nhưng mà, tục ngữ có câu: Giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết chừa.

      Sau khi uống vừa xong chén trà, Tiết thị liền lộ ra bản tính ,“Xán Xán là có phúc, Tĩnh vương mất , liền có thể khôi phục tự do. Chuyện như vậy, con có tính toán gì ?”

      Cố Thiền cúi đầu , Tưởng lão thái thái lại đáp:“Việc này sau này sau.”

      Tiết thị lại :“Mẫu thân, tục ngữ phải biết tận dụng thời cơ, để cơ hội qua. Hôm nay ta tìm cho ngươi người tốt, còn trẻ, tuấn, tiền đồ vô lượng, nhưng mà quan trọng là, chê việc Xán Xán tái giá.”

      Tưởng lão thái thái bán tín bán nghi, biết Tiết thị có thể nhìn ra được dạng người như thế nào, còn có thể nhìn ra Tiết thị là vì người này mà đến, nên nhân tiện hỏi thẳng ,“Ngươi hãy xem, rốt cuộc là loại người nào.”

      Tiết thị chịu ngồi yên kia liền mở miệng, nhưng lần này lại trả lời trước, mà là kêu hạ nhân bên cạnh mang lên quyển giấy Tuyên Thành.

      Tưởng lão thái thái mở ra, giấy vẻ tiểu mỹ nhân tiểu, khuôn mặt của mỹ nhân là Cố Thiền, ngũ quan thực giống đến kinh ngạc, người mặc bộ y phục giống như đúc trang phục nàng mặc vào cung cho đến lúc trở về.

      “U, vẽ tốt, chỉ là ta biết cái này là xuất phát từ tay công tử nhà ai?” Tưởng lão thái thái nhìn được Tiết thị là muốn thừa nước đục thả câu, liền tiếp tục truy vấn.

      “Tranh này là dựa vào vóc người của Cố Thiền mà vẽ nên. Về phần người vẽ tranh sao” Tiết thị che miệng cười “Đó là đại gia nhà chúng ta.”

      Cố Thiền vốn dồn lực chú ý vào bức tranh do hạ nhân mang đến, nghe xong lời này liền phục hồi lại tinh thần, thấp giọng đáp lại “Nhị thẩm thẩm chớ đùa, đó là tỷ phu, nên tất nhiên là vô duyên cùng Xán Xán.”

      Tiết thị lại cười nhạo :“Lời này chỉ là khách khí , chúng ta đều là người nhà, đương nhiên là có duyên . San tỷ muội đề cập đến, có nhắc tới việc muốn cho gia nạp thiếp. Ta thấy nàng là người thành , sợ nàng kiềm chế được nghe lời dụ dỗ, nên khuyên nàng cứ từ từ, để có thể chọn người tốt sau khi chọn lựa kỹ càng. Quả nhiên ta có dự kiến trước rồi, gia coi trọng Xán Xán, thực thể tốt hơn . Tỷ muội có chung chồng, San tỷ muội cần phải lo lắng thê thiếp an phận, Xán Xán cũng phải lo lắng sau khi tái giá bị chính thất coi thường......”

      bậy bạ gì đó!” Tưởng lão thái thái tức giận đến mức quăng luôn chén trà, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách,“Ngươi !”

      Tiết thị chịu , bị Tưởng lão thái thái sai hạ nhân lôi ra ngoài, nhưng miệng vẫn như cũ chịu buông tha, ra lời sạch ,“Mẫu thân, ta biết lời này khiến người thích nghe, nhưng mà mọi người phải đối mặt với phải sao, bị hoàng gia và chồng ruồng bỏ, sao có thể tái giá mà còn gặp được người trong sạch, gia chúng ta vận làm quan thuận lợi, là người thông minh, muốn nạp nàng làm thiếp là phúc lớn của nàng. Lúc này ra, chừng Xán Xán sớm có tâm tư rồi, từng gặp qua gia của chúng ta, khiến cho người ta mê đến thần hồn điên đảo, nếu thể vẽ được bức họa này. Người trong nhà cho nàng hàng trăm chiều, nàng quen sống an nhàn sung sướng, chịu nổi cảnh người ta hơn mình, chân trước chồng vừa chết, ngay sau lưng liền câu dẫn tỷ phu. trong hầu phủ của chúng ta làm gì có loại hạ lưu như vậy, chừng lần này cố ý trở về , cơ bản phải vì muốn để tang hai năm, mà muốn tìm người khác......”

      Người bị kéo xa, thanh dần dần suy yếu cuối cùng nghe thấy nữa.

      “Tổ mẫu, con có......”

      Cố Thiền vội vã muốn giải thích, lại bị Tưởng lão thái thái ngắt lời :“Ta biết.”

      xong vỗ vỗ tay nàng,“ cháu của ta là loại người nào, bản thân ta tự mình hiểu ở trong lòng.”

      Nhưng mà, Cố Thiền còn có nghi vấn khác,“Tổ mẫu, tam thẩm có đến bức tranh được cất giấu trong phòng, là có ý tứ gì?”

      “Đừng nghe nàng ta hươu vượn.” Tưởng lão thái thái xua tay ,“Đó là đứa lưu manh nhất, từ ở trong nhà cùng với tỷ muội của mình giày xéo lẫn nhau , cái gì cũng đều dám dù là vô liêm sỉ, con để ý đến nàng ta làm chi.”

      So với Tiết thị, Cố Thiền đương nhiên tin tưởng lời của tổ mẫu hơn.

      Hơn nữa, thực việc làm cho nàng phát sầu , phải là việc qua, mà là việc ở tại cùng tương lai.

      Nếu như, nàng nghĩ đến việc tái giá, phải đến chỗ nào?

      *

      Cố Phong lúc chiều tối tới hầu phủ, vừa vào cửa liền thẳng đến chỗ của tổ mẫu ở trong viện.

      “Sao tỷ lại có thể mình chạy đến đây, tỷ có biết hay là bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm? Tuổi lớn như vậy nhưng ngược lại sao vẫn là hiểu chuyện như thế?”

      Suy nghĩ Cố Thiền lại lạc đường làm cứ sợ hãi mãi thôi, vừa thấy mặt liền lải nhải bày ra bọ dạng “Huynh trưởng” để giáo huấn nàng.

      xong, liền xem xét kỹ miệng vết thương trán,“Xem ra nghiêm trọng lắm, ngày mai có thể khởi hành Phúc Kiến.”

      “Ta .” Cố Thiền ,“Tổ mẫu, ta muốn vào Từ Ân tự cùng với bác tu hành.”

      được!” Cố Phong giành trả lời, nhất thiết phản đối,“Nơi này phải là nơi mà tỷ nên .”

      “Xán Xán, trước tiên con đến Phúc Kiến hầu cha mẹ thời gian, sau đó lại quyết định.” Tưởng lão thái thái ôn hòa khuyên nhủ.

      Cố Thiền lại bướng bỉnh,“Con suy nghĩ ràng . Con muốn tái giá, cũng muốn bị người khác hiểu lầm con ở......”

      Câu kế tiếp nàng ra được.

      phải bởi vì Tiết thị hôm nay tới cửa để nhục mạ nàng, mà là bởi vì Tiết thị làm cho nàng liên tưởng tới Hàn Khải.

      Nàng nay là quả phụ, mặc dù có hầu phủ làm chỗ dựa, thậm chí còn có dì bảo hộ, nhưng lại biết làm thế nào để thay đổi việc người khác nhìn nàng mà nảy sinh ra chủ ý khác.

      Tiết thị nhiều nhất chỉ là hiểu lầm, nàng sợ.

      Mặc dù vị đại gia kia muốn nạp nàng làm thiếp, Cố Thiền cũng lo lắng vì trong nhà có trưởng bối đứng ra giải quyết.

      Nhưng Hàn Khải với giống nhau.

      Đó là hoàng đế.

      Lúc này đây, Ninh thái hậu có thể giúp nàng.

      Nhưng nếu Hàn Khải khư khư cố chấp, trực tiếp ra thánh chỉ, giống như lúc trước tiên đế đem nàng ban cho Hàn Thác sao?

      Đến lúc đó thánh chỉ ban, có khả năng có thể sửa đổi.

      Từ Ân tự, ít nhất đó là nơi những người ở góa của hoàng gia tu hành, Hàn Khải muốn làm bậy, cũng dám đến Từ Ân tự cướp người.

      Nàng sợ chết.

      Nàng thầm nghĩ chỉ cần còn sống ngày, nhất định giữ mình trong sạch.

      Cố Thiền quyết định, đến đó trở về.

      Cố Phong tức giận đến giậm chân,“Tỷ chờ ! Cho dù tỷ muốn , cũng phải chờ ta trở lại mới được ! Ta mặc kệ ! Ta chịu nổi !”

      xong liền chạy ra ngoài, theo lời hạ nhân hồi bẩm lại, tam gia cưỡi ngựa ra khỏi thành.

      Nếu nàng ngoan ngoãn chờ , nàng phải là Cố Thiền.

      Huống chi nàng cũng thể chờ, nếu Hàn Khải chưa từ bỏ ý định, lúc nào cũng có khả năng hạ thánh chỉ, Cố Thiền muốn tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng vào chùa.

      Đương nhiên, việc này cần phải được người của hoàng gia phê chuẩn.

      Ninh thái hậu triệu kiến riêng Tưởng lão thái thái, hai người biết Cố Thiền ở trong cung hay là trở lại hầu phủ thái độ đều thông suốt, họ cũng đều biết chuyện nhất có khả năng khuyên nhủ được .

      Huống chi Ninh thái hậu cũng đoánra Cố Thiền là cố kỵ Hàn Khải.

      Đương nhiên, việc này nàng thể , ra đối với hai người đều có ích.Cuối cùng, chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản là kéo dài thời gian.

      Nên chấp thuận cho Cố Thiền vào năm, hoàn thành ý nguyện của nàng, còn để cho nàng trải qua cuộc sống ở goá lần, đến lúc đó nếu biết giống như suy nghĩ của nàng dễ dàng như vậy.

      Hơn nữa đem chuyện Tĩnh vương và Vương phi phu thê tình thâm tuyên dương ca tụng, người muốn đánh vỡ định kiến cho vợ mình tái giá, người lại mực muốn vì hôn phu mà thủ tiết, chắc chắc trở thành đề tài tốt.

      Cố Thiền vào Từ Ân tự ngay ngày đó, kinh thành rơi xuống trận tuyết đầu tiên.

      Bông tuyết giống như lông ngỗng bay lên, nhảy múa đầy trời.

      Xe ngựa chịu ảnh hưởng của thời tiết, chậm, đến khi trời tối mới vừa tới.

      Trụ trì sáng sớm dã nhận được ý chỉ của Thái hậu, chuẩn bị tốt tất cả.

      Cố Thiền được an bài sống mình ở phía tây, chỉ có hai ni cùng nhau làm bạn giúp đỡ lẫn nhau.

      Bôn ba ngày, Cố Thiền cũng mệt mỏi , sau khi cùng hai ni dùng cơm, liền cáo lui trở về phòng ngủ.

      “Từ từ vội, ta có cái này cho con.”

      Cố Cảnh Huệ phân phó nha hoàn vào trong tẩm phòng mang tới hai cái hộp Viên Mộc .

      Cố Thiền mở nắp hộp, thấy trong đó phân ra hai hộp đựng đậu đỏ cùng đậu xanh, nàng là ý gì, ngẩng đầu nhìn tìm lời giải thích.

      “Con giữ trước , nếu như ban đêm thể yên giấc, mang hai hộp đậu này xen lẫn vào chỗ, sau đó lại lựa ra.”

      Cố Thiền nghe được cái hiểu cái , nhưng vẫn đa tạ, sau đó liền trở về phòng Tuy là vào chùa tu hành, nhưng vẫn có nha hoàn theo, ngày đó Bích Linh Bích Lạc theo Cố Phong cùng nhau về hầu phủ, nên lúc này theo hầu Cố Thiền vào chùa

      Hai người hầu hạ Cố Thiền cởi áo tắm rửa, sau đó dựa theo thói quen từ trước đến nay, bày trí xong mọi thứ ở bồn tắm, để nàng mình ở lại tắm.

      Nàng cũng hiểu được ngay, bao lâu sau, Cố Thiền ở trong bồn tắm liền ngủ quên.

      biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy nước tắm trở nên lạnh lẽo, đông lạnh làm nàng phát run.

      Bởi vì rất lạnh, Cố Thiền cũng cố gọi người đến hầu hạ, run run ra chỗ giá áo gỗ lấy xiêm y.

      Nàng ngủ dậy có chút mơ hồ, choáng váng đầu óc, nửa đường, ràng nàng phát ra chỗ dưới giá áo lộ ra đôi giày của nam nhân.

      “Ai? Ai ở đàng kia?”

      Vì sợ nên Cố Thiền hoàn toàn tỉnh táo lại, thân thể cũng bởi vì sợ hãi nên run càng thêm lợi hại.

      Tịnh thất lớn, cũng rất trống trải, Cố Thiền toàn thân chỉ có cái khăn bông , xiêm y còn lại vắt kệ áo, lúc này tiến lên được, ngay cả tìm đến cái chết cũng có khả năng.

      Cặp giày kia chậm rãi di động, thân ảnh cao lớn lộ ra sau giá áo.

      Người đó mặc quần áo mùa đông màu đen, áo choàng nhung đen, lộ ra gương mặt tuy rằng gầy hơn, nhưng vẫn như vậy, đẹp như trích tiên, chính là người làm nàng mong nhớ ngày đêm, Hàn Thác.

      Cố Thiền ngây ngốc nhìn , trong lúc nhất thời nghĩ ra cái gì, bản thân nghĩ là do mình suy nghĩ quá nhiều vào ban ngày nên đêm gặp mộng, ở chỗ cửa phật lại gặp gỡ Quỷ Hồn hiển linh.

    4. Mễ Đồng

      Mễ Đồng Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      640
      ☆, Chương 94:

      Editor; Mễ Đồng

      “Sao vậy? biết ta là phu quân của nàng sao ?”

      Hàn Thác cười hỏi, thấy Cố Thiền ngẩng đầu đánh giá , biết nàng suy nghĩ cái gì, vì thế chủ động vươn hai tay, ý bảo nàng đến ôm .

      Nhưng mà, Cố Thiền vẫn như trước, đứng ở tại chỗ bất động.

      “Vương gia......” Nàng lúng ta lúng túng hỏi,“Thiếp là nằm mơ sao?”

      Hàn Thác tiến đến, ở má Cố Thiền nhéo cái,“Đau ?”

      “A......” Cố Thiền nhíu mi, oai oái hô đau.

      “Nếu đau, vậy phải là mộng.” Hàn Thác buồn cười kéo nàng lại

      Nếu phải mộng, là Quỷ Hồn hiển linh ......

      Cố Thiền cẩn thận vươn tay, sờ cằm Hàn Thác.

      Quả nhiên là lạnh lẽo ......

      Ánh mắt bỗng nhiên ướt át, ngay sau đó liền bị sương mù che phủ, cảnh vật liền nhòe

      “Đừng khóc.” Hàn Thác dịu dàng ôm nàng vào trong ngực,“Nhìn thấy ta còn khóc?”

      Quả nhiên toàn thân đều lạnh như băng......

      Cố Thiền tuyệt đối sợ, đây là Hàn Thác, cho dù biến thành cái gì cũng là Vương gia của nàng.

      Nàng khóc lớn hơn, ở trước ngực cọ tới cọ lui nức nở .

      Hàn Thác thở dài, cũng biết được toàn thân của nàng đều lạnh như băng ......

      Vì thế, giang tay bế nàng lên, nhấc nàng đứng thẳng.

      Chiếc khăn bông kia kỳ rất lớn, nhưng quấn người lại , chỉ miền cưỡng che khuất hạ thân của nàng.

      Trải qua lần nhấc người vừa rồi, chiếc khăn trượt xuống, cặp tuyết trắng tròn tròn liền lộ ra, cảm giác trắng mịn mềm mại......

      Hàn Thác cảm thán tiếng, phải là bất đắc dĩ, mà là cảm thấy áp lực.

      đến giá áo, thả nàng xuống,để có thể trống hai tay cởi bỏ cái khăn ướt nhẹp, Cố Thiền lập tức lộ ra xinh đẹp hề che đậy.

      Làn da nàng giống như thứ bạch ngọc cao nhất vậy, non mềm trắng trẻo, hề có tỳ vết nào, chỉ có hai điểm phấn hồng, như đóa hoa đào đẹp đẽ nhất của tháng ba, nho điểm, kiều mê người.

      Vốn dĩ là nương hay xấu hổ, lúc này lại hề biết né tránh, mặt ngơ ngác đứng ở đó, chỉ ngẩng cổ nhìn , hoàn toàn biết mình ảnh hưởng bao nhiêu đến nam nhân kia.

      Hàn Thác gian nan quay đầu , lau sạch người cho nàng, sau đó giúp nàng mặc y phục

      Xưa nay, Hàn Thác cởi áo nhiều lần, thực là hết sức thuần thục, nay trái lại là mặc vào, thế nhưng hoàn toàn giống tưởng tượng -- khó, là khó.

      cẩn thận cuốn lấy tóc Cố Thiền, làm nàng kêu lên đau đớn.

      chốc mới buông tay ra, cố gắng lắm mới có thể mặc lại áo lót trước ngực cho nàng.

      Sau đó lấy tiết khố đến, nửa ngồi xuống, tiếng:“Nhấc chân, đem quần mặc vào.”

      Cố Thiền ngoan ngoãn nâng chân, chân trước chân sau lần lượt tiến vào hai ống quần.

      Hàn Thác túm lưng quần kéo về phía trước sau đó cột khăn lại.

      Lại đến tẩm y.

      Vừa rồi có kinh nghiệm, Tĩnh vương cũng coi như học qua nghề hầu hạ người khác, thuận thuận giúp Cố Thiền mặc tẩm y.

      Cuối cùng lấy chiếc khăn bông khác lau nước tóc cho nàng, sau đó ôm nàng ra khỏi tịnh thất, bên ngoài có cái tháp, xoay lưng Cố Thiền để nàng đưa lưng về phía ngồi xuống, bắt đầu lau tóc cho nàng.

      Cố Thiền ngừng xoay người lại nhìn , ngoài miệng dịu dàng cầu xin:“Thiếp muốn được nhìn thấy người.”

      là Quỷ Hồn, lúc mặt trời mọc phải rời khỏi.

      Nàng quý trọng mỗi khắc được gặp nhau, chút thời gian cũng nguyện ý bỏ qua.

      Tuy rằng mặt đối mặt , ngẩng đầu lên có thể thấy nhau, nhưng Hàn Thác lay chuyển được Cố Thiền, vì thế, trở thành loại tư thế rất kỳ quái --

      Cố Thiền ngồi ở đùi Hàn Thác, cố gắng lau tóc phía sau, mà nàng , mười ngón tay vẫn giữ mặt , miêu tả mặt mày của , còn thường đưa tay lên miệng vuốt .

      Dần dần , Cố Thiền cảm giác được hình như có chút đúng , phía dưới có cái gì nhô lên ......

      ra Quỷ Hồn cũng có thể có chỗ nóng như vậy......

      Cuối cùng thoải mái, Cố Thiền cẩn thận chống đỡ tay vịn, xê về phía sau.

      nghĩ tới việc thân thể hai người tiếp xúc càng trở nên xấu hổ.

      Hàn Thác ngừng động tác trong tay, cúi đầu nhìn nàng.

      Cố Thiền đỏ mặt, giọng giải thích:“Thiếp phải cố ý , thiếp chỉ muốn né tránh......”

      Hàn Thác cố nín cười, sờ tóc nàng, so với trước đây hề thay đổi.

      “Tại sao lại muốn trốn? hả? Nàng nghĩ đến nó sao?”

      Loại vấn đề này muốn nàng đáp như thế nào?

      ra có loại quỷ, có thể giống như khi còn là người háo sắc như vậy, quả nhiên là sắc quỷ!

      Cố Thiền xấu hổ trốn được, liền muốn xuống, lẫn trốn rất xa.

      Nhưng mà có người nhanh hơn, ôm chặt lấy nàng.

      Bố khăn rơi xuống mặt đất.

      Vừa mới mặc quần áo, bây giờ lại tự tay cởi bỏ từng món ......

      Cố Thiền sau khi trải qua kích tình tỉnh táo lại, toàn thân sớm bủn rủn vô lực, chỉ có thể mềm nhũn ôm lấy cổ Hàn Thác, khuôn mặt nhắn tựa vào đầu vai từ từ bình phục.

      Bàn gỗ lim sáng bóng,phản quang lay động, chiếu hình ảnh hai người ôm nhau thân mật chiếu lên tường.

      Cố Thiền mệt mỏi nhắm mắt lại, buồn ngủ.

      Nhưng mà, lát sau nàng đột nhiên mở mắt.

      Bóng dáng?

      Quỷ Hồn tại sao có bóng dáng?

      Nhưng mà ràng bóng dáng của Hàn Thác chiếu tường......

      Cố Thiền ngẩng đầu lên, nhíu mi nhìn , do dự hỏi:“Vương gia, chàng là người sao?

      Mặc dù mây mưa xong xuôi, hai tay Hàn Thác vẫn nghỉ ngơi, tiếp tục giao du ở cơ thể mềm mại.

      Lúc này hăn nghe vậy, nhịn cười :“Hả, bằng sao? Nàng nghĩ rằng ta và nàng phải người sao?”

      “Đồng Lâm phải là chàng trọng thương......”

      đến nửa, Cố Thiền đột nhiên hiểu ra.

      Bọn họ hợp nhau lừa gạt nàng!

      Tức giận biến thành núi lửa lập tức phun trào.

      Khoảng thời gian qua nàng chịu bao nhiêu thương tâm, tại có bấy nhiêu phẫn nộ.

      Cố Thiền bướng bỉnh đẩy Hàn Thác ra, từ đùi nhảy xuống dưới.

      “Ngươi tránh ra, đừng đụng vào ta!”

      Nàng tránh xa Hàn Thác cách cánh tay xa, nhặt lấy quần áo vung vãi tháp che đậy thân thể.

      Chịu thua phải là Hàn Thác,“Xán Xán,” ôn nhu kêu tên của nàng, muốn ôm lấy nàng.

      Cố Thiền ngừng giãy dụa, trong miệng quát to,“Đừng đụng ta, nam nữ thụ thụ bất thân.”

      Cái gì mà thụ thụ bất thân, bọn họ thậm chí làm ra chuyện thể nào thân thiết hơn.

      Hàn Thác cười :“Nàng là Vương phi của ta......”

      tại phải !” Cố Thiền đánh gãy lời , hét lên câu đầy phẫn nộ, sau đó liền ra ủy khuất trong lòng,“Chàng cần ta rồi ......”

      Chuyện này nàng ràng lắm, Hàn Thác đơn giản ép buộc nàng để ôm ngồi đùi, vẫn là cái tư thế khóa người kia, ở thắt lưng dùng sức ôm chặt......

      “Như vậy là cần nàng sao?”

      cần, tại là ta cần ngươi ......”

      Cố Thiền khóc lóc giãy dụa, nhưng mà nàng sao lại là đối thủ của Hàn Thác, cuối cùng chỉ có thể theo .....

      Hàn Thác ôm Cố Thiền đặt ở tháp, nhàng hôn lên miệng vết thương trán và môi nàng.

      Cố Thiền mệt đến nổi mở mắt ra được, còn quên hơn dỗi quay đầu .

      “Ta cần ngươi ......”

      Nàng yếu ớt nhắc lại , thanh đến mức giống như nghe thấy.

      Nhưng hai người dựa vào gần quá, Hàn Thác vẫn nghe ràng,“ cần ta? Vậy nàng chạy đến đây để làm cái gì? Nàng vì ai thủ tiết?”

      “Đó là vì ta nghĩ chàng chết...... Nếu sớm biết chàng gạt ta......”

      Cố Thiền lại nức nở, đứt quãng xong, lại nghĩ ra được lý do nhẫn tâm nào để che đậy, còn sống, có việc gì, nàng vui vẻ còn kịp, sao lại còn có thể rời khỏi .

      “Nhưng tại sao chàng muốn gạt ta?” Cố Thiền hỏi,“Thiếp nghĩ đến...... thiếp thiếu chút nữa...... Cũng chết.”

      Hàn Thác tất nhiên là biết.

      với Cố Phong có bí mật liên lạc với nhau, nhưng vì để bảo đảm an toàn, dễ dàng sử dụng.

      ngờ tới bằng cách như vậy, có được tin tức đầu tiên, mà tin tức đó lại là tin về Cố Thiền.

      “Xán Xán, là do ta lo lắng chu toàn” Hàn Thác giọng , trong giọng có hối hận cũng có áy náy,“Ta nên để cho nàng phải thương tâm khổ sở, cũng nên gạt nàng. Xán Xán, nàng nghe lời, ta nghĩ cách cho nàng rời khỏi Từ Ân tự, sau đó nàng ngoan ngoãn đến Phúc Kiến được ?”

      “Tại sao nhất định phải đến Phúc Kiến?” Cố Thiền thể có nghi vấn

      “Nhạc phụ nhạc mẫu, còn có vợ chồng Hướng Lâm đều ở đó, khi có việc, mọi người có thể lập tức lên thuyền xa.”

      Từ lúc vừa mới bắt đầu, Hàn Thác suy tính như vậy.

      Đầu tiên, làm cho Hàn Khải và Ninh thái hậu ở bên kia lơi lỏng cảnh giác.

      Quân đội giao cho Cố Phong, so với việc để cho Hàn Thác tự mình khống chế cũng có gì khác nhau. Nhưng mà, làm ra được quyết định này, cũng phải bởi vì Cố Phong là người duy nhất mà có thể tín nhiệm, mà là người có thể dễ dàng làm cho Hàn Khải và Ninh thái hậu tin tưởng nhất.

      Việc này tất cả đều giấu Cố Thiền, muốn thỉnh cầu họ cho Cố Thiền xóa tên khỏi danh sách con cháu hoàng gia, đưa nàng đến Phúc Kiến,tất cả đều là vì hy vọng liên lụy đến nàng, cũng muốn liên lụy đến Cố gia.

      Nếu chuyện thành, bọn họ với Hàn Thác còn quan hệ, tất nhiên bị nguy hiểm, Cố Phong cũng sao, cũng có phương pháp để thoát thân.

      Nếu chuyện thành công, tất nhiên phải đón Cố Thiền trở lại.

      Nhưng mà, Hàn Thác thiên toán vạn toán, lại tính ra được chuyện là Cố Thiền đối với có tình cảm quá sâu, cho nên hoàn toàn thể nghe theo an bài của .

      Nhưng, càng là như vậy, càng sợ hãi nàng gặp phải nguy hiểm.

      “Xán Xán, được ?” Hàn Thác lại hỏi lần nữa.

      có chuyện gì? Tại sao nhất định phải giả chết?” Cố Thiền cảnh giác hỏi ngược lại, trong lòng nàng phỏng đoán loáng thoáng, kiện mà nàng vô cùng muốn cuối cùng cũng xảy ra, ở thời điểm mà nàng biết xảy ra tình huống gì, lặng yên mà mở màn.

      Lúc này đây, Hàn Thác giấu diếm nữa, từ việc Tôn Nhuận Xương đến đoạt binh quyền, đến việc Cố Phong ở kinh thành giả vờ đầu hàng Hàn Khải, cùng với tất cả những việc xảy ra sau đó, tất cả đều ra.

      Cố Thiền nghe xong, lâu có lên tiếng.

      Nàng biết phải đáp lại như thế nào.

      Tuy rằng mọi chuyện so với kiếp trước vô cùng giống nhau, nàng biết đến cuối cùng nhất định thành công.

      Nhưng mà, biết đến khi đó xử trí Hàn Khải và Ninh thái hậu như thế nào?

      Nàng cắn môi, đem điểm nghi vấn đó nuốt xuống.

      “Thiếp Phúc Kiến, có được ?” Cố Thiền hỏi, đây mới là nhu cầu cấp bách cần giải quyết ở tại.

      Nàng xong rồi, Hàn Thác lâu có trả lời.

      Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió tuyết kêu gào ngoài cửa sổ

    5. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Vẫn chờ editor
      Mễ Đồnghuyetsacthiensu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :