1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cá muối

      Cá muối New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      13
      Cụ tổ mắc bệnh xà tinh rồi k biết tiểu nhạn nhà chúng ta trị cụ tổ ntn đây? :yoyo60:
      Quy Linh Cao thích bài này.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ta để lại dấu dép nơi đây, hóng nhiệt tình, kaka
      Quy Linh Cao thích bài này.

    3. Quy Linh Cao

      Quy Linh Cao Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      449
      Chương 5: Sống tạm được ngày nào hay ngày ấy


      Chất lượng giấc ngủ của Liêu Đình Nhạn vẫn luôn rất tốt, cho dù giờ có tới thế giới huyền huyễn, ban ngày còn trông thấy hai trường giết người nhưng điều đó cũng hề ảnh hưởng đến việc ngủ của nàng.

      Khoảng giờ 3 giờ sáng, thời điểm nàng ngủ say nhất, trong phòng bỗng vang lên tiếng xè xè bé. Đại hắc xà lặng lẽ bò vào, trườn lên đầu giường của nàng.

      "Xè xè —— "

      Đại hắc xà xè xè với Liêu Đình Nhạn cả buổi mà thấy thấy nàng phản ứng gì, đầu rắn khổng lồ dần dần hạ xuống, càng ngày càng gần, răng rắn bén nhọn gần như lóe sáng ngay khuôn mặt nàng, nàng vẫn hề nhúc nhích.

      Đại hắc xà: ". . ." đúng, cảm giác tồn tại cuả nó mạnh như vậy, sao mà chờ cả buổi còn chưa thấy tỉnh dậy, thể nào mà mất cảnh giác đến thế được, chẳng lẽ là hôn mê sao?

      Đại hắc xà là con rắn thông minh lắm, thậm chí nó còn phải thú. Chỉ là có năm khi Tư Mã Tiêu tỉnh lại, bắt được con rắn bình thường rơi nhầm vào Tam Thánh sơn hấp hối là nó, thấy chán quá nên mới cho nó uống giọt máu của mình để nó chống chọi được khi ở nơi đây.

      Ban đầu hắc xà chỉ là con rắn khoanh to bằng ngón tay cái, dài cũng chỉ chừng cánh tay. Về sau có vài lần Tư Mã Tiêu phát điên tự hành hạ mình, hắc xà lại uống được vài giọt máu của y nên cũng dần biến đổi, cơ thể càng ngày càng to hơn, những hoa văn xinh đẹp da cũng biến thành màu đen đặc.

      Ở đây nó chẳng có gì để ăn, dù chết nhưng nó vẫn luôn thấy rất đói. Xế chiều hôm nay nó ngửi thấy mùi trúc dịch mà Liêu Đình Nhạn uống nên rất thèm, đợi đến đêm mới khẽ meo meo bò đến đây xin ăn.

      Đầu óc nó cũng chỉ to đến thế, cả buổi cũng chẳng nghĩ được cách nào khả thi hơn. Cuối cùng đành thè lưỡi ra liếm liếm ngón tay Liêu Đình Nhạn—— hồi xưa mỗi khi nó đói thể chịu được nữa nén sợ hãi, do dự leo lên tay Tư Mã Tiêu rồi liếm liếm tay y như thế này. Lúc ấy Tư Mã Tiêu hờ hững cọ tay vào răng nó, cho nó mấy giọt máu đỡ đói.

      Bây giờ, nó lại áp dụng cách này với Liêu Đình Nhạn.

      Liêu Đình Nhạn ngủ thấy tay ướt ướt, mơ mơ màng màng đẩy nó ra: "Đại bảo bối, con chó thúi này, đừng liếm nữa, ra ngoài nào!"

      Bạn cùng phòng cũ của nàng có nuôi con chó tên là Đại Bảo Bối,có sở thích tăng động về đểm, tuyệt chiêu là nhảy lên giường làm Thái Sơn áp đỉnh và lốc xoáy rửa mặt. Chỉ là lần này, khi nàng đẩy nó ra, tay nàng chạm vào đám lông mềm như nhung mà là thứ trơn trượt lạnh lẽo.

      Liêu Đình Nhạn mở bừng mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là cái mồm to mở ra đầy dữ tợn, đôi mắt đỏ của hắc xà nhìn nàng đầy lạnh lẽo, giống như nghĩ xem nên bắt đầu nuốt từ đâu cho tiện.

      Liêu Đình Nhạn bị dọa tỉnh cả ngủ, theo bản năng bịt kín miệng mình lại, tránh thét ra tiếng. Nhịp tim nàng bắt đầu đập như nổi trống, da đầu dựng đứng hết cả lên, tóm lại là rợn cả người.

      Đại xà rất vui vẻ, nó càng vui miệng càng há to hơn, thấy thế Liêu Đình Nhạn còn hãi hùng hơn. Răng! Răng của mi! Đừng dí mặt vào đây nữa! Ta thở nổi!

      Liêu Đình Nhạn nằm giường suýt chút nữa rớt nước mắt, nghĩ thầm, Xà đại ca này đêm hôm khuya khoắt đến đây để ăn đêm à? Ca thể ăn ít tí được sao, có tận trăm người, mỗi ngày người ăn được ba tháng, nếu mà ngày ba người cũng ăn được tận tháng đấy!

      Nhưng mà nàng hiểu lầm đại hắc xà, ra đại hắc xà hề thích ăn thịt người. So với Tư Mã Tiêu – huyết mạch cuối cùng của Phùng Sơn tộc, máu thịt của những người khác ăn vào như nhai gỗ nhai đá, nó thích tí nào. Chỉ là Tư Mã Tiêu ghét việc thi thể nằm bừa bãi nên bắt nó phải dọn dẹp sạch , nó hết cách, đành phải kiêm chức thùng rác tự động.

      Liêu Đình Nhạn còn đốt cây nến cuối cùng cho mạng sống của mình, chờ cả buổi, kỷ niệm hai mươi mấy năm cuộc đời nàng cũng tưởng niệm xong xuôi cả rồi, mà vẫn chưa thấy đại xà ăn.

      Nên là, Xà đại ca, chốt lại là ca có muốn ăn đấy?

      Đại xà cũng muốn hỏi, đồng chí à, có gì ăn được ?

      Tiếc là nó biết tiếng người, cũng chẳng thông minh đến mức có thể biểu đạt là nó đến đây xin ăn. Thế là người rắn đành nhìn nhau, mắt đối mắt, hai kẻ tự chìm vào duy nghĩ của mình, song phương đều cảm thấy bất lực mệt mỏi.

      Cuối cùng, đại xà ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, trườn xuống ngậm ống trúc mà Liêu Đình Nhạn làm rơi dưới chân giường lên, thả xuống trước mặt nàng, đuôi còn lắc lắc.

      Ống trúc này đựng trúc dịch, Liêu Đình Nhạn bỗng thông minh đột xuất, thử lấy ống trúc dịch khác ra. Đây là loại đồ uống rất bình thường ở Thanh Cốc Thiên, chỉ cần gốc trúc Thanh Linh là nó sản xuất ra trúc dịch liên tục. Bởi vì nàng rất thích uống cái này nên có chuẩn bị rất nhiều trúc Thanh Linh, trúc dịch đương nhiên là bao la.

      Nàng vừa lấy trúc dịch ra, tần suất vẫy đuôi của nó lập tức tăng mạnh, thậm chí còn nghe thấy được cả tiếng gió.

      Cơ mà, phương thức biểu đạt vui vẻ của rắn có phải là vẫy đuôi đâu? Con đại xà mà tổ tông nuôi này, sao lại giống. . . chó thế?

      Có thể nuôi con cự xà thành chó, tổ tông hổ danh là tổ tông.

      Khi uống nước rắn cần dùng lưỡi, nhìn nó vục đầu vào trong nước, Liêu Đình Nhạn tâm lý đổi cho nó cái thau to rồi ngồi lại xuống giường nhìn nó sụp soạp uống trúc dịch.

      Má ơi, hình như nhặt được mạng về rồi. Nàng lau lau mồ hôi, nằm xuống giường.

      Kể từ hôm đấy, mấy ngày sau, đêm nào đại hắc xà cũng đến xin trúc dịch, Liêu Đình Nhạn chuẩn bị cho nó cái thau, trước khi ngủ đổ sẵn mấy ống trúc dịch vào.

      "Xà đại ca, đệ này, tối ca đến ca cứ uống nước tự nhiên , đừng gọi đệ dậy nữa được ?"

      Xà đại ca hiểu mấy cái phức tạp như này, vẫn làm theo ý mình như trước, rất là lễ phép. Đêm đến trước khi ăn khuya bao giờ cũng phải gọi chủ nhà là nàng dậy để xin phép trước .

      Lại lần nữa bị đại hắc xà đánh thức, Liêu Đình Nhạn cố hé mắt ra, ừ ừ có lệ vài tiếng rồi quay đầu ngủ tiếp.

      Mấy ngày này nàng hề ra ngoài, hôm nào cũng làm tổ ở đây. Ăn đủ ngủ đủ, chiều đến nằm ngắm hoàng hôn, thành công biến đây thành kì nghỉ phép đúng chuẩn. Nàng cũng quen biết ai, nên cũng biết rằng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này, nữ đoàn trăm ngoài loại tận 20 người.

      Lão tổ tông Tư Mã Tiêu, cho dù có ai đến chọc giận y, khi tâm trạng tốt y cũng tự kiếm chuyện, chớ chi rằng trong nữ đoàn này có vài kẻ dã tâm hừng hực tự dâng mạng đến tận cửa.

      Trong đó phái con ông cháu cha của Vân Tịch Nguyệt là bị loại nhanh và nhiều nhất. Vân Tịch Nguyệt thân làm đội trưởng, cần cù chịu khó, thành công là người đầu tiên bị loại.

      Ngày thứ ba lúc Liêu Đình Nhạn chứng kiến, nàng dẫn hai vị sư muội cùng phe đến tháp trung tâm cầu kiến sư tổ. Nếu như Liêu Đình Nhạn nhìn thấy hành vi của nàng, chắc chắn khen nàng rất biết dũng cảm đối mặt với cái chết.

      Tư Mã Tiêu gặp các nàng.

      "Các ngươi tới đây làm gì?" Y hỏi.

      Vân Tịch Nguyệt điềm đạm mà ôn thuần cúi đầu : "Đệ tử đến để phụng dưỡng sư tổ ạ.”

      Tư Mã Tiêu tới bên cạnh nàng, lúc y , tiếng bước chân cũng tĩnh lặng như con hắc xà kia, áo choàng rộng lớn tản ra phía sau uốn lượn như đuôi răn, ánh mắt của y lạnh lẽo như con rắn độc.

      Vân Tịch Nguyệt cứng người, cố biểu khác thường. Tư Mã Tiêu chậm rãi vươn tay về phía trước, ngón tay chỉ vào mi tâm của nàng , rồi hỏi lại lần nữa: "Ngươi tới đây làm gì?"

      Vân Tịch Nguyệt tự chủ được há miệng, trả lời hoàn toàn khác lúc nãy: "Ta đến đây để trở thành thị thiếp của sư tổ, ta muốn có đứa trẻ mang dòng máu của Tư Mã gia. khi tộc Phụng Sơn được kéo dài có thể giết chết sư tổ, giải quyết được mối nguy lớn cho Canh Thần Tiên phủ, Vân tộc ta cũng trở thành chủ nhân của nơi đây . . ."

      Mặt nàng đầy sợ hãi, muốn dừng lại, nhưng có cách nào. Thân thể nàng như tự có ý thức, nó ra hết những ý nghĩ chân nhất trong lòng nàng.

      Tư Mã Tiêu nghe Vân Tịch Nguyệt , hề thấy ngạc nhiên. Thậm chí nét mặt y còn thay đổi, tay lại chỉ vào kẻ khác: "Còn ngươi, ngươi tới đây làm gì."

      Mặt của nữ tử kia cũng đầy hoảng sợ và kháng cự, thế nhưng nàng cũng giống Vân Tịch Nguyệt, thể kiểm soát bản thân mình ra lí do khác gì nàng ta.

      Còn người còn lại thể khống chế : "Ta tới đây để cướp cơ hội của Vân Tịch Nguyệt, để cho Mạc gia có thể trở thành cung độc lập, vượt qua Vân gia."

      Vân Tịch Nguyệt căm hận trừng nàng ta, nếu có thể động đậy, chỉ sợ nàng xông lên giết chết ả tùy tùng mà lúc trước trông có vẻ trung thành này.

      "Sao mà bao năm trôi qua rồi mà bọn chúng vẫn chỉ có cái kịch bản cũ rich này vậy." Tư Mã Tiêu đầy mỉa mai, y nhìn vẻ mặt của ba ả, vỗ tay cười sằng sặc.

      "Tư Mã gia chỉ còn lại mình ta, ta chết, Canh Thần Tiên phủ cũng xong đời. Cái gì mà cung chủ, mạch chủ, hừ, tất cả các ngươi, toàn bộ cái Canh Thần Tiên phủ này phải chết cùng ta, chưa?"

      Ba người run lẩy bẩy, như nhìn thấy cái tương lai đáng sợ trong miệng y. Nhưng mà, cuối cùng các nàng cũng chẳng trông thấy được, bởi vì Tư Mã Tiêu cười xong tiện tay siêu thoát cho các nàng luôn.

      Mệnh đèn trong Đăng Các bên lập tức bị tắt ba ngọn, rồi trong ánh mặt đầy nặng nề của mọi người ở nơi đây, lại tiếp tục bị tắt mấy ngọn nữa.

      "Hồn phách tan cả rồi." Mặt nữ tử căng cứng, hai đệ tử của nàng đều chết hết, đây đều là những người nàng dày công bồi dưỡng!

      Nàng cam lòng : "Sư tổ. . . Tư Mã Tiêu, y cứ tùy ý như vậy sao!"

      "Ha, giờ y còn phải kiêng dè cái gì nữa. Nếu phải giờ y còn chưa khôi phục hoàn toàn, thể thoát khỏi Tam Thánh sơn, chỉ sợ. . ." Lão giả hết, nhưng mọi người ngồi đây đều hiểu, tức khắc cả căn phòng tĩnh lặng như tờ.

      Lúc Liêu Đình Nhạn lấy nước phát người ít rất nhiều. Mấy nàng sinh hoạt ở đây đương nhiên phải cần đến nước, mà trong cả cái cung điện to như thế này, nàng phát chỉ có duy nhất chỗ là có, mọi người đều phải lấy nước ở đó. Nàng đếm đếm lại, nhận ra phải thiếu mất mười mấy người, thầm cảm thấy hơi rợn rợn trong lòng.

      Trừ hai người hôm đầu tiên, mấy hôm sau nàng thấy thêm trường giết người nào nữa, bởi nàng hề thấy hiếu kì gì về nơi đây, lại cũng chẳng tò mò về sư tổ với mấy người khác, chỉ đơn giản coi đây là kì nghỉ dưỡng mà thôi.

      chứng minh, có lòng tò mò là rất tốt, cứ thế mà lại sống tạm thêm được vài hôm.

      "Sao ngươi còn chưa chết?" vị sư tỷ trông hơi quen quen thấy Liêu Đình Nhạn tới lấy nước, ngạc nhiên hỏi.

      Mặc dù câu này nghe lọt tai, nhưng lâu nàng chuyện với ai, Liêu Đình Nhạn vẫn trả lời nàng ta: "Ngại quá ạ, muội sống khá khép kín nên cũng gặp phải nguy hiểm gì."

      Vị sư tỷ ấy nhìn nàng đầy khinh bỉ, quay đầu mất, hề có ý muốn thêm với nàng câu nào nữa.

      Được rồi, mấy nàng ấy ai cũng đều có lòng cầu tiến, tất nhiên là thấy chướng tai gai mắt phần tử lạc đàn như nàng.

      Cứ kệ mấy nàng thôi, nàng đây vẫn còn muốn sống thêm vài hôm nữa.

      Nhưng mà, đời là vô thường, dù cá muối có muốn xoay người chăng nữa, cũng có thứ bắt nó phải quay.

      đêm nào đó, Liêu Đình Nhạn bỗng tỉnh lại. phải bị đại hắc xà đánh thức mà là do đau bụng quá. Nàng rất quen thuộc cái cảm giác này, đau bụng kinh. Khi ở thời đại khi đến tháng nàng cũng bị đau bụng như thế, nhiều lúc còn đau đến chết sống lại, có Ibuprofen, cơ thể như tàn phế. Nàng ngờ là, giờ xuyên đến tận đây rồi mà vẫn còn bị đau bụng kiểu này, chẳng những vậy mà còn đau hơn hồi trước rất nhiều, ở đây lại còn có Ibuprofen, đậu má nó chứ.

      tu tiên rồi mà vẫn bị bà dì này đến quấy rối sao? Đau bụng kinh thôi cũng đau đến mức này nữa hả?

      Nàng đau đến chết sống lại, cảm thấy trong bụng mình cứ như có cái máy khoan bê tông hoạt động hết công suất.

      Cũng may cũng chỉ đau lát rồi thôi, hết cơn rồi cũng đỡ hơn nhiều. Liêu Đình Nhạn mồ hôi như tắm ngồi dậy kiểm tra, phát phải mình đến tháng.

      Cấu tạo cơ thể của mấy người tu tiên đúng là kì lạ, chỉ đau bụng chứ cần chảy máu cũng được à? Nàng thắc mắc mà tìm mãi thấy đáp án, thậm chí còn bắt đầu nhớ lại xem hồi chiều mình có ăn nhầm phải cái gì rồi .

      Canh Thần Tiên phủ, dưới ngọn núi cách Tam Thánh sơn xa, kẻ ngồi chờ đợi dưới bóng cây. Thế nhưng chờ lúc lâu cũng thấy động tĩnh gì, gã hừ lạnh: "Nghe thấy triệu hoán mà còn thèm phản hồi, còn chịu truyền tin tức gì ra. Tưởng mình trèo lên chỗ của sư tổ Canh Thần Tiên phủ rồi thoát khỏi lòng bàn tay của ta được ư."

      "Giỏi, để xem mày có thể chịu cái Thực cốt chi độc này mấy lần nữa!"

      Đối với chuyện này, Liêu Đình Nhạn hay biết gì. Dù sao thấy đau nữa, nàng cũng để chuyện này ra sau đầu. Mãi đến ba hôm sau, bụng lại cảm thấy đau đớn vô cùng, lần này còn nghiêm trọng hơn đợt trước rất nhiều, nàng chỉ chịu được lúc rồi đau quá mà hôn mê.

      Trước khi ngất , nàng nghĩ, đm đây đúng phải là đau bụng kinh !

      Như thường lệ, đêm nay đại hắc xà vẫn đến chỗ này xin ăn. Nhưng mà đến tới nơi rồi lại phát ra Liêu Đình Nhạn sõng soài dưới mặt đất, hộc máu, hôn mê bất tỉnh.

      Đại xà mặc dù thông minh, nhưng nó cũng biết chuyện này hề bình thường. Nó dùng đầu ủn ủn người hấp hối, thấy nàng hề phản ứng lại lưỡng lự lắc lắc đầu rắn, cuối cùng nó đành cõng Liêu Đình Nhạn hôn mê lên, bò về phía tháp trung tâm.

      Tư Mã Tiêu ngồi tầng cao nhất ở tháp trung tâm, nhìn đám lửa lập lòe ở những dãy núi phía xa xa, nghe thấy đằng sau có tiếng quay đầu lại.

      "Tiểu súc sinh, mang cái thứ gì về đấy."


      Tác giả:

      Mang cá muối của mi về đây nè.

      Editor:
      Hôm nay đọc chương mới ra của bộ này mà bấn loạn chịu nổi, nghiền nghiền lại 3 4 lần mà vẫn thấy quắn quéo dã man hic hic. Phải edit nhanh để khoe ngay với mọi người quắn cùng mình cho đỡ đơn, để thấy được là cụ Tiêu nhà ta dù có thần kinh cách mấy cũng phải sợ vợ nước thôi haha :059::059:

      "Liêu Đình Nhạn: Sau này ngài được như thế nữa.
      Tư Mã Tiêu đặt phi diêu xuống đất: Có mỗi chuyện cỏn con ấy thôi mà em cũng phải giận ta à?
      Liêu Đình Nhạn lau nước mắt, nức nở.
      Tư Mã Tiêu lặng lẽ nhặt phi diêu lên: . . . Ta biết rồi
      Tư Mã Tiêu: Ta mắng em đánh em, ta đồng ý hết mà.
      Nước mắt Liêu Đình Nhạn vẫn rơi: Em mới gặp phải ác mộng.
      Tư Mã Tiêu ăn nổi nữa, giờ y rất khó chịu, quẳng phi diêu trong tay . Y vươn tay ra kéo Liêu Đình Nhạn vào lòng, ngón cái lau nước mắt cho nàng: được khóc nữa.
      Liêu Đình Nhạn nhìn vết thương ngón tay của y, chớp mắt, nước mắt lại rớt xuống đôi tay y. Nàng kề mặt vào lòng bàn tay ấy , nhìn vào mắt y: Sau này có xảy ra chuyện gì, em muốn làm nghĩa là em thực hề muốn làm, ngài đừng ép em được .
      Tư Mã Tiêu nhìn nàng, kề vào trán nàng, : "Ta biết rồi."
      đến đây, giọng y lại thấp xuống, pha chút ảo não: Em đừng khóc nữa."
      Lee Đỗ, Lierose DuDu, Kimkimdao41 others thích bài này.

    4. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Ủa . Sao lại xưng là em vậy nàng nhỉ . Chẳng lẻ sư tổ bệnh xà tinh cũng xuyên luôn à
      Quy Linh Cao thích bài này.

    5. Quy Linh Cao

      Quy Linh Cao Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      449
      @KY_BIBG phải, đây là do về sau khi hai người này xác lập quan hệ rồi t để nam chính xưng hô với nữ chính là "ta - em" cho nó tình ấy mà hehe
      levuong, Mãi yêu editorlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :