1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gả cho cha của nam chính - Cửu Nguyệt Vi Lam

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dora đáng yêu vô địch

      Dora đáng yêu vô địch New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      7
      :yoyo44: hóng ngày 2 chị về chung 1 nhà ghê, mau biến thành kiếm có chủ nào :yoyo45:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 46: Đây là cảm giác hôn môi sao?

      Ngày tháng năm, là ngày đại cát, hợp cưới gả.

      Trời tờ mờ sáng, hạ nhân tây viện phủ Trường Ninh Bá bận bận rộn rộn, qua lại, càng lúc càng thêm náo nhiệt.

      Trong phòng, Nịnh Bảo sớm thức giấc, mặc cho hai vị ma ma se lông mặt cho nàng, quá trình se lông mặt có chút đau, nhưng sau khi se xong, khuôn mặt nhẵn nhụi như tơ lụa.

      Xong rồi, nàng để cho Xuân Nhạc và Xuân Hỉ hầu hạ tắm gội, thay quần áo, sau đó để cho hỉ nương mà Tạ lão phu nhân sắp xếp đến chải đầu trang điểm.

      Vẽ mày, vẽ mắt, son phấn trang điểm, mái tóc đen dài như thác nước được vấn cao lên, đội lên mũ phượng nạm vàng xinh đẹp, mũ phượng có khảm mấy chục viên hồng bảo thạch trong suốt, ánh hồng rực rỡ, long lanh làm người hoa mắt.

      Chờ thay mũ phượng, khăn voan, ánh mặt trời cũng từ ngoài cửa soi vào trong.

      Tất cả xong xuôi, Khương Nịnh Bảo đứng dậy khỏi giường, theo từng bước chân của nàng, chim Trĩ tinh xảo thêu giá y đỏ sẫm lại càng sống động hơn nữa, sống động như , vô cùng xinh đẹp.

      Tam thẩm kinh ngạc cảm thán: “ hổ là tú nương tốt nhất trong cung thêu ra, ta vậy mà lại nhìn thấy chim Trĩ giá y như vỗ cánh.”

      “Ta cũng cảm thấy được, giống như vậy.”

      “Biểu tỷ, tỷ hạnh phúc quá thôi.”

      Mọi người đều kinh ngạc, cảm thán thôi.

      Sau khi Nịnh Bảo mặc trang phục lộng lẫy vào lại càng đẹp đến làm người nín thở, đôi mắt trong suốt linh động, ánh mắt đảo quanh, trong đó như hàm chứa chút vũ mị hiếm thấy.

      Người trong phòng đều kinh diễm…

      Biểu muội của Nịnh Bảo nhìn thấy nàng ngay ngắn ngồi giường, xinh đẹp như tranh, nhịn được cảm thán: “Biểu tỷ, trách được người người đều , ngày xuất giá, tân nương đều là xinh đẹp nhất, lời này đúng là sai, muội được chứng kiến tận mắt.”

      “Khương tứ tiểu thư, sinh ra là xinh đẹp rồi, sau khi trang điểm lại càng xinh đẹp gì sánh được.”

      Ma ma cùng hỉ nương trong phòng đều gật đầu đồng ý, ngươi lời ta chữ đều là khen ngợi, các biểu tỷ muội, cũng hứng thú dạt dào, cùng khen ngợi Nịnh Bảo, các vị thẩm thẩm chỉ biết nhìn mà cười, thỉnh thoảng xen vào hai câu, khí trong phòng đều là vui mừng cùng náo nhiệt.

      Đại đường tỷ Khương Xu Nghiên đứng bên cười khanh khách, ánh mắt dừng mũ phượng khăn voan và trang sức, từ đầu đến chân, người nàng, tất cả trang sức cũng là giá trị liên thành, ngay cả đôi giày hoa thêu đỏ của nàng, đó cũng đính hai viên hồng bảo thạch, có lẽ cũng chỉ có công chúa hoàng tộc mới có thể sánh được, làm người hâm mộ thôi.

      Khương Minh Dao cũng nhìn nhan sắc tuyệt luân của tứ tỷ, nghĩ đến mười ngày sau mình cũng xuất giá, trong đôi mắt trong veo liền lên chút chờ mong cùng chút ngượng ngùng xấu hổ.

      Khương Nịnh Bảo nghe mọi người vui mừng lời hay ý tốt, khoé miệng lại tự giác cong lên, trong lòng tràn ngập sung sướng vui mừng.

      Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

      ra là Khương lão phu nhân đến, hôm nay Khương lão phu nhân mặc hỉ phục, tinh thần phấn chấn, bà đến đây, hạ nhân cùng ma ma trong phòng thi nhau hành lễ.

      Vài vị thẩm thẩm cũng gật đầu chào Khương lão phu nhân, còn tiểu bối hành lễ vấn an.

      “Tổ mẫu, sao người lại có thời gian đến đây?” Khương Nịnh Bảo vẫn ngồi giường như cũ, làm tân nương, thể tuỳ tiện đứng dậy, chỉ có thể cất lời hỏi.

      Hôm nay khách đến rất đông, tổ mẫu là người có vai vế cao, hẳn là ở chủ viện, nghĩ đến, Khương lão phu nhân lại xuất ở phòng của nàng.

      Khương Nịnh Bảo kinh ngạc.

      “Đại bá nương cùng đại đường tẩu con chiêu đãi khách, ta đến đây là để nhìn con.” Khương lão phu nhân cẩn thận đánh giá cháu thứ tư sau khi trang điểm thay giá y, nhan sắc khuynh thành, vẻ đẹp trong suốt như ngọc, cả người nhịn được giật mình, ánh mắt phức tạp vô cùng, hình như có chút hoài niệm lên.

      Đứa cháu này, sinh ra cực tốt, gả càng tốt hơn, có lẽ sau này còn có phúc khí lớn hơn thế nữa.

      Nhưng lão phu nhân vẫn vui vì nàng, vẫn mừng vì hai đứa nhị phòng, về nguyên nhân, Khương lão phu nhân muốn nhiều lời.

      Chỉ cầu là sau này, cháu này hận bá phủ là tốt rồi.

      “Đa tạ tổ mẫu quan tâm.” Khương Nịnh Bảo có nhìn nhầm, đáy mắt lão phu nhân chợt lên hoài niệm rồi biến mất, hơi mỉm cười, tựa như hoa mẫu đơn nở rộ, ung dung uyển chuyện.

      “Sau này, sống ở phủ Định Quốc Công cho tốt, ta tiếp đón khách.” Lão phu nhân xong, ánh mắt có chút tiếc nuối, tháo vòng tay hồng bảo thạch tay đeo vào tay cháu , gật đầu cùng các vị thẩm thẩm cùng tiểu bối, rồi được Hồng Hạnh dìu rời khỏi viện của Nịnh Bảo.

      Khương lão phu nhân vừa , các biểu tỷ muội trong phóng tiếp tục cười đùa.

      Ánh mắt của Khương Xu Nghiên và Khương Minh Dao đều dừng ở vòng tay cổ tay Nịnh Bảo, trong lòng hẹn mà dâng lên cảm xúc khó tả.

      Khương Nịnh Bảo rũ mắt nhìn vòng tay hồng bảo thạch trong suốt cổ tay, tự giác vuốt ve cái, nếu nàng nhớ lầm, đây là vòng tay lão phu nhân vẫn mang bên người, chưa bao giờ đổi qua.

      Hôm nay là ngày đại hỉ, Khương Nịnh Bảo lười nghĩ đến ý đồ của lão phu nhân, cười cười cái, an tĩnh ngồi giường cùng các nàng vui đùa ầm ĩ, chờ đợi giờ lành đến.

      “Nịnh Bảo, ăn chút điểm tâm lót bụng con.” Đại thẩm thẩm đến bên người nàng, trong tay mang theo dĩa điểm tâm, giọng .

      Nịnh Bảo mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn đại thẩm thẩm.” Sáng sớm lăn lộn đến giờ, đến bây giờ chưa uống được giọt nước nào, bụng cũng trống trơn, có mấy miếng điểm tâm lót bụng cũng tốt.

      xong, nàng lấy ăn vài miếng điểm tâm.

      Người trong phòng thấy thế, che miệng cười khẽ, người có kinh nghiệm đều biết đại hôn, tân nương tử chịu đói rất cực khổ, thể uống nhiều nước, nhưng có thể ăn chút điểm tâm.

      ……

      Đại hôn của Định Quốc Công, người người trong kinh thành, nơi nơi đều là vải đỏ tung bay, bá tánh sôi nổi treo vải đỏ trong cửa hàng của mình, cửa nhà, cả quầy hàng để chúc mừng cho Định Quốc Công.

      Đội đón tân nương rồng rắn nối đuôi, khua chiêng gõ trống suốt đường , pháo nổ dừng.

      Định Quốc Công Tạ Hành, thân hỉ phục tân lang đỏ thẫm, cưỡi ngựa phía trước, khuôn mặt tuấn, lãnh ngạnh cũng hoá chút dịu dàng, khoé miệng treo cao, vẫn sát khí đầy người như trước, nhưng che dấu được vui mừng.

      Đội ngũ sáo kèn phía sau, thanh thế rất lớn, làm cho các công tử, tiểu thư ở tửu lầu, trà lâu xem náo nhiệt hâm mộ thôi, chỉ sợ thái tử thành thân nạp phi cũng có được vui mừng cùng treo vải đỏ chúc mừng thế này đâu.

      Có thể thấy, Định Quốc Công ở Đại Việt này có địa vị như thế nào trong lòng bá tánh.

      Bá tánh đứng hai bên đường, ai cũng tươi cười, vui mừng, hưng phấn, có lẽ là khí vui mừng đè bẹp sát khí người Định Quốc Công, cho nên bá tánh bên đường cũng chưa cảm thấy có tượng khó chịu nào.

      Trường Ninh Bá phủ

      Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, giờ lành đến, Khương Nịnh Bảo cuối cùng cũng nghe được tiếng khua chiêng gõ trống từ xa, nụ cười gương mặt xinh đẹp kia nhịn được càng thêm kiều diễm.

      “Tiểu thư, gia đến rồi.” Xuân Hỉ kích động .

      “Đúng vậy, cuối cùng đến.”

      Trái tim Khương Nịnh Bảo đập nhanh hơn bình thường, gương mặt lại nóng lên ít.

      “Nên trùm khăn hỉ thôi.”

      Hỉ nương mặt tươi cười, đem khăn hỉ voan nhàng trùm lên đầu Nịnh Bảo, mấy thẩm thẩm lên dìu nàng, các biểu tỷ muội cũng xông đến.

      Bên ngoài càng lúc càng ầm ĩ, Quốc Công gia hiển nhiên đến chủ viện, Khương Nịnh Bảo khẩn trương hẳn lên, tim đập càng lúc càng nhanh, dường như muốn bay thẳng từ lồng ngực ra ngoài.


      là như vậy, tân nương tử lên kiệu hoa đều là huynh đệ hoặc phụ thân cõng vào, lúc này, đại ca Khương Cẩn của nàng vẫn luôn canh giữ bên ngoài, thân mang vẻ vui mừng vào.

      Người trong phòng liền nhốn nháo tránh ra đường.

      “Nịnh Bảo, ca ca cõng muội ra ngoài.”

      Khương Cẩn đến trước giường đưa lưng về phía nàng rồi ngồi xổm xuống.

      Khương Nịnh Bảo dưới khăn voan nở nụ cười, giọng trong veo, uyển chuyển: “Đại ca vất vả rồi.” Sau đó hỉ nương nâng Khương Nịnh Bảo lên lưng đại ca, rồi Khương Cẩn liền cõng tân nương tử ra khỏi khuê phòng.

      Khương Nịnh Bảo mặc giá y đỏ thẫm nằm tấm lưng rắn chắc của đại ca, bên tai còn nghe được tiếng hít thở trầm ổn của đại ca, trong lòng có vui sướng, có khẩn trương, có kích động, còn mang theo chút tiếc nuối.

      Rời khỏi khuê phòng, bên ngoài lại vang lên tiếng pháo.

      Khương Cẩn cõng muội muội đến chính viện, cùng Khương lão phu nhân, Trương thị, Trường Ninh Bá chuẩn bị làm lễ hành bái.

      Định Quốc Công Tạ Hành, với ánh mắt dịu dàng nhìn tiểu nương thân giá y đỏ thẫm trùm khăn che đầu, khuôn mặt lạnh lùng ra tươi cười nhàn nhạt.

      Qua khỏi hôm nay, tiểu nương chính là thê tử của .

      Đứng gần huynh muội Khương Nịnh Bảo là các vị cữu cữu cùng các biểu ca, tỷ muội.

      Bọn họ nhìn thấy Khương Nịnh Bảo hành lễ bái biệt cùng lão phu nhân và đại phòng, khuôn mặt lạnh xuống, tươi cười mặt của biến mất.

      Đặc biệt là mặt các vị cữu cữu, còn lên phẫn nộ, nếu phải muội muội cùng muội phu gặp nạn, cháu của họ nào có uỷ khuất mà tự mình hành lễ bái biệt với đại phòng bá phủ lòng lang dạ sói này.

      Khách khứa khắp sảnh đường tươi cười đầy mặt nhìn màn này.

      “Giờ lành đến, thỉnh đưa tân nương lên kiệu hoa.”

      Nghe nghi quan thúc giục, Trương thị tươi cười có chút cứng đờ nhìn Khương Cẩn cõng muội muội lên kiệu hoa, là Định Quốc Công Tạ Hành cho bà bóng ma quá lớn, hận thể để lập tức rời khỏi Trường Ninh Bá phủ.

      “Ca, muội cảm thấy lúc chuyện với đại bá nương, giọng của bà hình như là run rẩy.” Khương Nịnh Bảo thoải mái nằm lưng Khương Cẩn, giọng , trong giọng còn lộ ra ý cười.

      “Muội phu đứng cạnh bà ấy.” Khương Cẩn cũng cười theo.

      nghi ngờ muội phu là cố ý đứng gần đại bá nương.

      Chờ Nịnh Bảo hướng bà hành lễ bái biệt, chú ý thấy muội phu dùng ánh mắt lành lạnh nhìn đại bá nương.

      Đại bá nương vội vàng mấy câu theo lệ, liền nhanh chóng kết thúc lời dạy bảo của trưởng bối.

      Khương Nịnh Bảo nghĩ đến đại bá nương tìm chết đọc kinh phật, nhịn hết nỗi mà cười thành tiếng.

      Khương Cẩn: “….”

      đến trước kiệu hoa, Khương Cẩn nhàng đem muội muội vào trong, lưu luyến nhìn hỉ nương buông màn kiệu xuống, che đậy tầm mắt của mọi người.

      Sau khi khởi kiệu, bên tai tràn đầy tiếng pháo đinh tai nhức óc.

      Khương Nịnh Bảo đội khăn hỉ đỏ ngồi mình trong kiệu hoa, nhìn quả táo đỏ rực trong tay mà đại thẩm thẩm đưa nàng, khoé miệng lại cong lên nụ cười ấm áp.

      Người nâng kiệu hoa đều là thân vệ của Định Quốc Công, rất bình ổn, có chút cảm giác xốc nảy, phía sau kiệu hoa, là tỳ nữ theo của Khương Nịnh Bảo, còn có trăm hai mươi tám rương của hồi môn.

      Dọc theo đường , cánh hoa, kẹo mừng và túi đựng tiền đồng bay đầy trời, bá tánh hoan hô nhảy nhót, đồng thanh chúc phúc, toàn bộ kinh thành tựa như biển vui mừng.

      tửu lâu nào đó, Dương Thư Thanh đội mũ đen có mạn lưới che, lạnh lùng nhìn đội ngũ đón dâu mênh mông cuồn cuộn qua, khăn trong tay bị vò đến biến dạng, ngực thở dốc phập phồng.

      Mười dặm hồng trang, hôn lễ thịnh thế.

      Bá tánh kinh thành cùng vui.

      Theo Dương Thư Thanh biết, bá tánh cả Đại Việt đều treo vải đỏ trước nhà, chúc mừng đại hôn của Định Quốc Công, Định Quốc Công nghênh đón tân nương, Khương Nịnh Bảo cũng được bá tánh Đại Việt chúc phúc.

      Có thể nào khiến người đố kỵ?

      Đời trước hạnh phúc mỹ mãn, đời này phong cảnh vô hạn, chẳng sợ rằng hai năm sau, Định Quốc Công mất , Khương Nịnh Bảo vẫn được các nữ tử tha thiết mơ ước.

      Đội ngũ đón dâu rồng rắn mênh mông, nâng kiệu hoa vòng quanh kinh thành vòng, chậm rì rì trở về phủ Định Quốc Công.

      Phủ Định Quốc Công tràn ngập vui mừng, đèn lồng đỏ thắm treo cao cao, vải lụa đỏ kết thành hoa giăng đầy khắp nơi, khắp nơi đều là chữ hỉ vui mừng.

      Khách khứa đến đông đủ, náo nhiệt vô cùng.

      Trong chính đường khí vui mừng dâng cao, Tạ lão phu nhân ngồi ghế chủ cao, nhìn nhi tử thân y phục tân lang càng thêm vẻ tuấn, cùng đứng chung với nhi tử là tân nương yểu điệu đầu đội khăn hỉ, cười đến khép được miệng.

      Qua hôm nay thôi, A Hành chắc chắn sống đến trăm tuổi, phú quý song toàn, con cháu đầy nhà.

      Hôn lễ là do quan viên Lễ Bộ chủ trì.

      Tạ Cảnh Dực đứng bên dưới, nhìn vị hôn thê trước của mình, thân giá y đỏ thẫm cùng dưỡng phụ bái đường, nghĩ đến sau này Khương tứ tiểu thư trở thành dường mẫu của mình, trong mắt Tạ Cảnh Dực lên vài phần phiền muộn cùng phức tạp.

      Sau khi bái đường xong, Nịnh Bảo được đưa đến tân phòng chủ viện, ngồi giường hỉ đỏ thẫm, nghĩ đến đêm nay, bọn họ trải qua đêm tân hôn giường lớn này.

      Trái tim Nịnh Bảo chợt đập bang bang, gương mặt đều nóng rần lên, xinh đẹp vô cùng.

      Trong phòng tân hôn vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng tí tách của nến đỏ cháy.

      Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc vào, Xuân Hỉ nhìn đến bàn có ấm trà nóng, vội vàng đưa cho tiểu thư nhà mình ly trà nóng.

      “Tiểu thư, uống ngụm trà cho nhuận giọng.”

      Dưới khăn voan, Nịnh Bảo gật đầu: “Được.” Cả ngày nay chưa được uống giọt nước nào, trong miệng khô khốc có chút thoải mái.

      Mời vừa uống xong chén trà , Hoàng ma ma tự mình bưng chén cháo tổ yến và đĩa điểm tâm vào, cười : “Phu nhân, đây là lão phu nhân phòng bếp làm cháo tổ yến, ngài ăn chút để lót dạ trước.”

      “Cảm ơn lão phu nhân.” Nịnh Bảo trong lòng vui mừng, Tạ lão phu nhân quả nhiên là tri kỷ, nàng đội khăn voan đỏ đem chén cháo tổ yến uống sạch, ăn mấy miếng mứt táo và bánh khoai, cảm giác bụng lưng lửng, mới thoải mái chút.

      Hoàng ma ma nhìn Nịnh Bảo thân giá y đỏ thẫm ngồi ngay ngắn giường hỉ, trong mắt đầy vui mừng: “Phu nhân người đợi chút, đợi lát nữa Định Quốc Công qua ngay.”

      Nịnh Bảo hơi gật đầu, trong lòng nghĩ thầm, có lẽ là có người nào có can đảm dám kính rượu với Định Quốc Công.

      Hoàng ma ma cười cười, liền xoay người ra ngoài làm việc.

      Ngoài cửa sổ, trời vào chạng vạng, mây đỏ đầy trời.

      Tân phòng, nến đỏ nóng rực, sáng tựa ban ngày.

      Khoảng hai khắc, Định Quốc Công thân hỉ phục tân lang trở lại tân phòng, người trong sạch, thoải mái, có chút mùi rượu, có lẽ là do sát khí người Định Quốc Công, cho nên ai dám nháo động phòng, còn tỉnh táo uống ly rượu giao bôi.

      “Các ngươi đều lui ra .” thanh trầm thấp lạnh lẽo vang lên.

      Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc vội vàng rời khỏi tân phòng.

      Nháy mắt, tân phòng liền yên tĩnh.

      Nịnh Bảo nghe được tiếng cửa nhàng đóng lại ràng, nghe được hơi thở hỗn loạn của Định Quốc Công cũng ràng, biết nghĩ đến điều gì, bên tai Nịnh Bảo bỗng nhiên nóng lên, gương mặt cũng nóng theo, ngay cả ngực cũng nóng lên.

      Định Quốc Công Tạ Hành nhìn nữ tử ngồi ngay ngắn giường hỉ, ánh mẳt dừng đôi tay nhắn nắm chặt giá y của nàng, ra tiểu nương ngày thường lá gan rất lớn này cũng có lúc khẩn trương.

      Đáy mắt Định Quốc Công xẹt qua ý cười, nhanh đến vén khăn voan của nàng xuống.

      Khăn hỉ đỏ rơi xuống đất.

      Định Quốc Công liền nhìn thấy dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ, tựa như hoa đào nở rộ tháng ba, đẹp đến câu mất hồn phách của người nhìn, đáy mắt dần dần trở nên sâu thẳm.

      Khương Nịnh Bảo ngước mắt nhìn.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, khí trong tân phòng dần dần nóng lên.

      Gương mặt Nịnh Bảo nóng như lửa thiêu, mất tự nhiên mà dâng lên màu đỏ hồng, càng thêm vài phần vũ mị.

      Vốn là còn nghĩ, đêm động phòng hoa chúc đè gục Quốc Công gia, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng thâm thuý của , dường như muốn đem nàng đốt cháy thành tro bụi, Nịnh Bảo vội cúi đầu, lúng túng, vô cùng xấu hổ.

      Cặp nến loan phượng lập loè.

      Khoé miệng Định Quốc Công hơi nhếch lên, nâng bàn tay to có khớp xương ràng, tháo mũ phượng đầu nàng xuống, thuận tiện tháo luôn búi tóc của nàng, sợi tóc đen nhánh buông dài xuống dưới, tăng thêm vài phần xinh đẹp.

      Nhìn thấy dáng vẻ của tiểu kiều thê, cổ họng Định Quốc Công căng chặt, đôi mắt tựa như bốc lửa, hơi thở đột nhiên dồn dập, thân thể bỗng dưng thành khô nóng, đôi tay cầm lòng được, nâng khuôn mặt nhắn của Nịnh Bảo lên, cúi khuôn mặt tuấn tú xuống, môi mỏng lạnh lẽo ngậm lấy đôi môi đỏ hay cười của nàng hồi lâu.

      Bốn bờ môi dính vào nhau, hơi thở hòa quyện.

      Nịnh Bảo cứng đờ trong nháy mắt, mở to đôi mắt nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trong đầu bùm tiếng, dường như có muôn ngàn vạn đoá hoa đào nổ tung trong đầu.

      Đây là cảm giác hôn môi sao?
      Last edited by a moderator: 19/5/19

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 47: Mẫu thân

      Tân phòng, ánh nến lập lòe, khói hương bay lượn.

      nụ hôn đầu cũng làm cho đôi phu thê mới có chút kinh nghiệm nào lại cảm thấy tốt đẹp vô cùng, dường như cả người nằm mây.

      Định Quốc Công giống như nếm được mỹ vị cực phẩm thế gian, hơi thở càng thêm dồn dập, đôi môi mỏng lành lạnh ngừng mút lấy đôi môi đỏ au của Nịnh Bảo.

      ra cũng chỉ là mút ở bên ngoài thôi.

      Nịnh Bảo mặt đỏ ửng, đôi mắt mơ màng khép hờ, dường như có sức chống cự, môi vị mút có chút đau, nàng theo bản năng, đưa đầu lưỡi ra liếm chút, trong lúc vô tình liếm phải làn môi mỏng của Định Quốc Công ....

      Định Quốc Công có chút cứng lại, hơi thở đột nhiện càng thêm hỗn loạn, cả người giống như thông suốt, đột nhiên ôm Nịnh Bảo đặt lên giường mềm rộng lớn, thân thể to lớn đè lên nàng, lại lần nữa hôn lên đôi môi đỏ như hoa đào của nàng.

      Lúc này, còn mút bên ngoài nữa, đầu lưỡi ẩm ướt nóng hổi mạnh mẽ tham lam vào trong miệng nàng, cướp lấy đầu lưỡi non mền thơm tho của nàng.

      Môi lưỡi giao nhau, giống như nâng đỡ nhau trong hoạn nạn.

      Định Quốc Công hôn, dần trở nên bá đạo mà gấp gáp, giống như sói đói, điên cuồng đoạt lấy, từng chút, từng chút cướp hơi thở của nàng.

      Nụ hôn nóng bỏng, đường thẳng xuống.

      Xiêm y đỏ thẫm người cả hai đều từng cái từng cái cởi ra... Rơi rải đầy đất.

      Đôi tay to lớn của Định Quốc Công nóng rực như bàn ủi, chạy loại chiếc lưng trơn bóng của Nịnh Bảo, nóng cháy đến nỗi làm cho cả người Nịnh Bảo nhũn ra, sóng tình dâng cao, đôi tay tự giác mà ôm lấy cổ Định Quốc Công, ánh mắt mê ly, hơi thở yếu ớt.

      biết qua bao lâu, cơn đau tựa như xé đánh úp đến, Nịnh Bảo than đau tiếng, nước mắt chực trào ra, móng tay nàng cắm chặt vai Định Quốc Công, lưu lại đó dấu vết đỏ tươi.

      Định Quốc Công kêu tiếng, dừng lại động nữa, chưa từng trải qua cảm giác tuyệt đẹp say đắm thế này, có loại thỏa mãn cùng thương tiếc nên lời dâng lên trong lòng , cúi đầu, nhàng hôn giữa đôi chân mày nhíu chặt của tiểu thê tử, bàn tay to ấm nóng lại chạy loạn cơ thể nàng như an ủi, trấn an, giọng kiềm nén tình dục mãnh liệt, có vẻ khàn khàn.

      “Nịnh Bảo, còn đau ?”

      Gương mặt Nịnh Bảo đỏ rực như bị ai thiêu đốt, cả người run rẩy phen, đau đớn dần biến mất, thay thế vào đó chính là loại khao khát xa lạ, nàng mở mắt mê mang nhìn Định Quốc Công, thấy mái tóc trán đều dính bết bởi mồ hôi, giọt mồ hôi theo chớp mũi , chậm rãi theo sống mũi cao thẳng, lăn dài xuống cái cằm đẹp của .

      dường như rất vui, lại tựa như kiềm chế.

      Nịnh Bảo hé nở nụ cười, đưa tay chủ động quàng lên bả vai .

      đau.”

      Định Quốc Công vẫn luôn nhẫn cuối cùng cũng nhịn hết được, liền ôm lấy tiểu thê tử dưới thân động thân làm càn.

      Mành lụa đỏ thẫm biết khi nào rơi xuống, ánh sáng từ ngọn nến chiếu lên hai bóng người quấn lấy nhau bên trong màn lụa, bên trong lại ngừng truyền ra tiếng thở dồn dập của nam nhân cùng tiếng nỉ non mềm mại của nữ tử.

      Trăng treo giữa trời, động tĩnh kịch liệt bên trong màn lụa đỏ cuối cùng rồi cũng im ắng.

      giường hỉ đỏ thẫm, Nịnh Bảo thân mồ hôi đầm đìa, hơi thở dồn dập, thân hình mềm mại xương nằm người Định Quốc Công.

      A, Ninh Bảo đột nhiên cảm thấy có gì đó đúng.

      Sát khí người Quốc Công gia dường như chỉ còn lại màn nhạt mỏng.

      Ánh mắt nàng dừng chuỗi phật châu tử đàn tay Định Quốc Công, phật châu có biến hoá, trái tim Nịnh Bảo nhảy cái, suy nghĩ thể tin được bật ra.

      Nàng dường như phát ra cách loại trừ sát khí người Định Quốc Công.

      Định Quốc Công nằm bên cạnh Nịnh Bảo, đôi tay cường tráng, vững chãi, ôm chặt nàng trong ngực, trong lòng sung sướng thoả mãn, tiểu nương, cuối cùng cũng thành tiểu thê tử của .

      “Quốc Công gia….” Sau hồi lâu, Nịnh Bảo ngẩn đầu, nương theo động tác này, hai luồng mềm mại trước ngực nàng càng dán chặt thêm vào lòng ngực rắn chắc của .

      “Làm sao vậy?” Định Quốc Công hít hơi, ôm nàng càng thêm chặt, giọng trầm thấp lộ ra chút nhẫn nại, cái cằm cương nghị, vuốt ve mái tóc mền mại của Nịnh Bảo.

      “Quốc Công gia, thiếp phát , sát khí người chàng nhạt rất nhiều.” Nịnh Bảo dịu dàng thành tiếng, trong giọng khàn khàn mang theo chút vui mừng.

      Định Quốc Công ngẩn ra, đáy mắt lên vẻ khiếp sợ.

      “Nhạt ?”

      “Dạ, nhạt phân nửa, nghe mệnh cách của chúng ta cực kỳ hợp, xem ra chúng ta hành phòng hẳn là có thể đẩy lùi sát khí của chàng.”

      Khương Nịnh Bảo mặt đầy vui sướng , chút cũng có để ý đến hành động cọ xát lơ đãng của mình, lại lần nữa làm cho Định Quốc Công nổi lửa.

      Đáy mắt Định Quốc Công lên ngọn lửa, môi mỏng ghé vào tai nàng, phun ra hoi thở nóng ấm, tiếng thở dốc hổn hển lại vang lên.

      “Nịnh Bảo, lời nàng có lý, nhưng cầu nghiệm chứng chút.”

      xong, Định Quốc Công xoay người đè nàng xuống bên dưới, bắt đầu trong ngoài nghiệm chứng, mà lụa đỏ thẫm lại lay động tựa sóng vỗ, có gió mà cũng lung lay.

      Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, xuyên qua song cửa vào tân phòng, dường như bị cảnh trước mắt làm cho xấu hổ, liền lặng lẽ trốn vào đám mây.

      …….

      Sáng sớm hôm sau, trời sáng tỏ, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc, đứng ở cửa tân phòng đợi chờ.

      Mãi cho gần đến giờ tỵ, ánh mặt trời soi rọi đầy đất.

      Trong tân phòng vẫn có động tĩnh, Xuân Nhạc có chút kìm nén, nhịn được lo lắng: “Xuân Hỉ, là giờ tỵ rồi, ngươi tiểu thư cùng Quốc Công gia sao còn chưa dậy?”

      được, ta gõ cửa.”

      xong, Xuân Nhạc liền chuẩn bị gõ cửa, lại bị Xuân Hỉ ngăn lại, nàng ấy nghẹn lời nhìn Xuân Nhạc ngây thơ vô tri cái, cách khéo léo đầy hàm súc.

      “Xuân Nhạc, đêm qua là đêm tân hôn của tiểu thư, có lẽ người ngủ khá là muộn, dậy trễ chút cũng là bình thường, chúng ta chờ thêm chút.”

      Xuân Nhạc, bừng tỉnh hiểu ra, gương mặt non mềm liền đỏ ửng.

      “À, ừ, chúng ta chờ thêm chút.”

      Xuân Hỉ cong môi cười.

      Hai người tiếp tục chờ đợi ngoài cửa, đám thân vệ của Định Quốc Công sau khi hoàn thành huấn luyện buổi sáng biết được, Quốc Công gia và phu nhân còn chưa thức, trong lòng thầm cười trộm, động tĩnh đêm qua ở tân phòng, nơi nào mà giấu được bọn họ.

      như vậy, bao lâu nữa, tiểu chủ tử của phủ Định Quốc Công bọn họ ra đời.

      Tân phòng, nến long phụng sớm cháy hết, còn.

      Hai mắt Định Quốc Công hề chớp chăm chú nhìn Khương Nịnh Bảo ngủ say, ánh mắt dừng ở cổ nàng, đó còn đầy dấu vết che kín, trong lòng lại tràn ngập nỗi thoả mãn vô cùng lớn.

      ra, trời vừa mờ sáng, thức giấc, nhưng lại luyến tiếc mỹ nhân trong ngực, liền nằm bên cạnh nàng, ôm cả người nàng vào lòng, khép mắt lại ngủ tiếp.

      Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chen chúc vào trong phòng.

      Rốt cuộc, Nịnh Bảo cũng thức dậy, nhận ra bản thân mình bị người ôm trong ngực, hơi thở trầm ổn thổi qua cổ nàng, nghĩ đến hoan ái kịch liệt đêm qua, cả người Nịnh Bảo liền run rẩy chút, chỉ cảm thấy cả người đều bị hun nóng.

      “Thức rồi?”

      Phía sau truyền đến giọng trầm khàn của Định Quốc Công, hai tay vẫn ôm người trong ngực, thở ra từng hơi nóng rực.

      “Dạ….”

      Khuôn mặt Nịnh Bảo nóng lên, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, nhận thấy ánh mặt trời bên ngoài sáng rọi vào bên trong, lòng nóng như lửa đốt, đẩy Định Quốc Công cái: “Quốc Công gia, chúng ta nhanh lên, lát nữa còn phải kính trà.”

      Trời ạ, tức phụ mới vào cửa ngày đầu tiên kính trà đến trễ, nàng sao lại biết xấu hổ chứ.

      Huống hồ, Khương Nịnh Bảo còn muốn vị hôn phu tiền nhiệm gọi nàng tiếng mẫu nhân nha.

      “Mẫu thân để ý đâu.”

      Mẫu thân chỉ biết vui mừng thôi.

      Khoé miệng Định Quốc Công vểnh lên, trong lòng lại thêm câu, nhanh chậm, đứng dậy, lộ ra cơ bắp, đường cong tuyệt đẹp, khuôn ngực có chút mỡ thừa.

      Khương Nịnh Bảo nhớ đến đủ loại chuyện đêm hôm qua, mặt đỏ lên, vội vàng dời mắt.

      Chờ hai người mặc quần áo vào, Xuân Nhạc cùng Xuân Hỉ đứng bên ngoài cửa chờ, sớm nghe được động tĩnh, gõ cửa phòng, nghe được tiếng tiểu thư: “Vào .”

      Vội vàng cùng gã sai vặt bưng đồ dùng rửa mặt vào.

      Đẩy cửa vào, đập vào mắt là cả phòng hỉ đỏ thẫm.

      Quốc Công gia cao lớn tuấn cúi đầu giúp tiểu thư chỉnh lại xiêm y, tiểu thư mang đầu tóc đen rối tung, đuôi mày, khoé mắt đều có vẻ phong thái mà ngày thường có.

      Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc thấy thế, bình tĩnh hành lễ, liền hầu hạ tiểu thư rửa mặt, còn Định Quốc Công có gã sai vặt hầu hạ.

      Sau khi rửa mặt, gã sai vặt thức thời lui ra ngoài, Xuân Nhạc giả vờ bình tĩnh, sắp xếp lại giường hỉ hỗn độn. Khăn trắng dính lạc hồng, đêm qua khi tắm rửa, sớm bị Hoàng ma ma mang .

      Xuân Hỉ khéo tay, liền chải tóc, búi cao đơn giản cho nàng, sau đó cắm chiếc trâm vàng khảm hồng bảo thạch, người nàng mặc váy thạch lựu hồng thêu hoa diên vĩ, nhìn qua đoan trang thanh nhã, tươi đẹp lại quý phái.

      Rất thích hợp để kính trà hôm nay.

      Định Quốc Công thân áo gấm đen huyền, khuôn mặt tuấn lãng, dáng người cao lớn, khí thế bức người, bước nhanh đến bên người Nịnh Bảo, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng.

      “Xuân Hỉ, Xuân Nhạc, các người có cảm thấy có điều gì đúng ?” Nịnh Bảo đánh giá Quốc Công gia cái, đột nhiên hỏi.

      Xuân Hỉ, Xuân Nhạc sửng sốt, giống … Tiểu thư sau khi gả cho người ta làm thê tử, đúng giống trước, so với lúc trước càng thêm nhiều phong tình quyến rũ hơn.

      “Tiểu thư, so với lúc trước xinh đẹp hơn nhiều.” Xuân Hỉ cười trả lời.

      Xuân Nhạc vội vàng gật đầu phụ hoạ.

      Khương Nịnh Bảo: “…. Các ngươi đoán lại xem.”

      Đáy mắt Định Quốc Công nổi lên ý cười.

      Sau lúc lâu, cuối cùng Xuân Nhạc, Xuân Hỉ mới nhận ra khác thường, hai mắt mở to đầy khiếp sợ, Quốc Công gia ở đây, bỏ khí tràng cường đại của bản thân, các nàng vậy mà lại có cảm thấy chút khó chịu nào, này, này….

      “Tiểu thư…”

      Lời còn chưa xong, bị giọng lạnh lùng trầm thấp cắt ngang.

      “Gọi phu nhân.”

      Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đồng thanh tiếng: “Phu nhân.”

      Khương Nịnh Bảo đỏ cả mặt, trong lại lại đầy nỗi ngọt ngào, nhìn Xuân Hỉ với Xuân Nhạc, ắt là đoán được đều bất thường mà nàng , cong môi cười, đáy mắt lấp lánh rực rỡ.

      “Sát khí người Quốc Công gia tan hơn nửa phần, tay còn có phật châu áp chế, người bình thường đến gần, bị sát khí làm tổn hại.”

      Được tiểu thư xác nhận, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhac, mặt đầy kinh hỉ.

      Tiểu thư đúng là có phúc khí.

      Định Quốc Công nhìn tiểu thê tử tươi cười xinh đẹp, khuôn mặt sắc bén thường ngày cũng dịu mấy phần.

      Hôm nay sau khi ngủ dậy, liền cảm thấy nhàng mà xưa nay chưa từng có.

      Có lẽ là do sát khí được tiêu trừ hơn phân nửa.

      Lúc này, Hoàng ma ma nghe tin liền cho người đưa đồ ăn sáng lên, trong đó có chén cháo gạo tẻ nấu cùng long nhãn, cẩu kỷ, do Tạ lão phu nhân cố ý căn dặn phòng bếp nấu cho Khương Nịnh Bảo.

      Sau khi ăn sáng xong, hai người tay trong tay đến Vinh Hỉ Đường.

      Thân thể Nịnh Bảo cực tốt, đêm qua động phòng hoa chúc kịch liệt như vậy vẫn chưa làm nàng mệt mỏi, ngủ giấc dậy, mệt mỏi người sớm bay đâu mất còn lại chút nào.

      Vốn là Định Quốc Công còn có chút lo lắng, đêm qua dùng sức, tiểu thê tử cảm thấy khỏe, nhưng nhìn đến tinh thần toả sáng, bộ dáng tự nhiên nhàng của tiểu thê tử, đáy mắt liền lên tia sáng, thầm chờ mong đêm nay lại đến.

      Nam nhân vừa mới khai trai là đáng sợ.

      Vinh Hỉ Đường.

      Ngồi chủ vị, Tạ lão phu nhân mặt vui mừng nhìn nhi tử cùng tức phụ tay nắm tay vào cửa, tươi cười lập tức treo đầy mặt.

      “Các con đến rồi.”

      Mong chờ hai mươi tám năm, nhi tử cuối cùng cũng cưới tức phụ.

      Lại lâu nữa, bà liền có thể bế được tôn tử trắng trẻo mập mạp, Tạ lão phu nhân cười tủm tỉm thầm nghĩ, ánh mắt tự kiềm chế được mà lưu luyến vòng bụng Nịnh Bảo.

      “Mẫu thân.”

      Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công đồng thời tiến lên cung kính hành lễ.

      Trà để kính sớm được chuẩn bị, Hoàng ma ma tươi cười đem trà qua, Khương Nịnh Bảo nhận trà, quỳ gối xuống đệm được chuẩn bị, đem trà nâng cao qua đỉnh đầu.

      “Mẫu thân thỉnh uống trà.”

      Tạ lão phu nhân mặt mày hớn hở nhận lấy nhấp ngụm, trức tiếp lấy ra hồng bao, cùng với vòng tay bạch ngọc làm quà gặp mặt cho Khương Nịnh Bảo.

      “Đa tạ mẫu thân.”

      Khương Nịnh Bảo cung kính nhận quà gặp mặt.

      “Đứng lên , Cảnh Dực, lại đây ra mắt mẫu thân con .” Tạ lão phu nhân cười khanh khách, nhìn tôn tử cao lớn đứng bên cạnh, vẫy tay gọi đến.

      Khương Nịnh Bảo mang nụ cười nhạt, đánh giá vị hôn phu thanh lãnh tuấn tú tiền nhiệm cái, nghĩ đến cảnh Tạ Cảnh Dực quỳ gối dâng trà cho nàng, trái tim trong lòng ngực kích động nhảy thình thịch lên.
      Last edited by a moderator: 19/5/19

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 48: Đây là kết quả tốt nhất
      Vinh Hỉ Đường, bầu khí an tĩnh.
      Tỳ nữ cùng bà tử mở to đôi mắt nhìn, nín thở chờ đợi.
      Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Cảnh Dực có chút cứng đờ, đáy mắt lại ra chút giãy giụa, từ khi thánh chỉ ban hôn đưa ra, sớm đoán được có ngày này, chỉ là khi đến ngày này, trong lòng chỉ có nỗi buồn bực, uất nghẹn.
      Vị hôn thê tiền nhiệm, nay lại thành mẫu thân danh nghĩa của mình.
      Dưới ống tay áo, hai tay Tạ Cảnh Dực liền xiết chặt, trong lòng cười đầy chua xót, này tất cả là do dùng hết sức để từ hôn mà thành, có nhân có quả, bây giờ… chỉ có thể đem quả đắng này nuốt xuống.
      Định Quốc Công Tạ Hành thấy nghĩa tử vẫn nhúc nhích, trong lòng liền vui, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt như dao liếc nghĩa tử cái, lạnh giọng .
      “Mau kính trà cho mẫu thân ngươi.”
      Tạ Cảnh Dực hít hơi sâu, ngước mắt nhìn Khương Nịnh Bảo ngồi ngay ngắn phía dưới tổ mẫu, cười xinh đẹp, ưu nhã đoan trang, chờ kính trà.
      Môi mỏng của Tạ Cảnh Dực kéo thành đường thẳng, nhấc gấu áo, dáng người thẳng tắp, quỳ xuống cái nệm mà Nịnh Bảo quỳ qua, nhìn qua Hoàng ma ma, mở miệng đầy khó khăn.
      “Hoàng ma ma, trà.”
      Hoàng ma ma cười tươi, đưa ly trà sang.
      Tạ lão phu nhân nhấp ngụm trà, mỉm cười nhìn cảnh tượng này, đem kích động của tiểu tức phụ của mình nhìn vào trong mắt, nha đầu Nịnh Bảo này, sợ là chờ đợi ngày này lâu.
      Tạ Cảnh Dực nhận ly trà, cung kính dâng lên, đưa đến trước mặt Khương Nịnh Bảo.
      “Kính mời… Mẫu thân dùng trà.”
      Hai chữ mẫu thân ra, có lẽ Tạ Cảnh Dực dùng hết sức lực có được rồi.
      Tạ lão phu nhân cùng nhóm người Hoàng ma ma rất có hứng thú nhìn cảnh mẫu tử mới ra lò này.
      Khương Nịnh Bảo ngồi ngay ngắn phía , nghe được Tạ Cảnh Dực gọi mình là mẫu thân, khoé miệng nhịn được mà cong lên, trong lòng vô cùng vui sướng, cả người thoải mái thôi, nàng cười khanh khách nhận lấy trà của Tạ Cảnh Dực đưa lên môi nhấp chút, liền bỏ chén trà , thoải mái mà hào phóng tặng quà gặp mặt cho Tạ Cảnh Dực.
      khối mặc ngọc.
      Mặc ngọc này màu xanh có mang theo ánh sáng tím, mặt có khắc hoa văn, vừa nhìn biết giá trị vô cùng.
      “Ta biết ngươi thích gì, liền tặng ngươi khối mặc ngọc làm lễ gặp mặt.”
      Khương Nịnh Bảo cười nhạt, giọng chậm rãi dịu dàng, mặt mày uyển chuyển, nhìn quanh, làm cho Định Quốc Công bên cạnh nhịn được phải nhìn thêm lần lại lần.
      Mặc ngọc...
      Ấn đường của Định Quốc Công giật giật, đưa mắt đánh giá tiểu thê tử, nghĩ đến trong tay nàng vậy mà lại có vật này, đây là trong bốn loại ngọc nổi danh nhất Đại Việt.
      “Đa tạ...Mẫu thân.”
      Tạ Cảnh Dực nhận lấy hộp lễ tặng, cúi đầu khó khăn mà phun ra bốn chữ, trong lòng biết có mùi vị ra sao.
      vốn là chuẩn bị tốt chờ đợi Khương tứ tiểu thư khó dễ trả thù.
      Ai ngờ, nàng lại tặng khối mặc ngọc giá trị xa xỉ làm quà gặp mặt.
      Trong lòng Tạ Cảnh Dực trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
      cần khách khí, sau này chúng ta là người nhà.”
      Khương Nịnh Bảo nhìn khuôn mặt tuấn tú cứng đơ của Tạ Cảnh Dực, tươi cười càng thêm rực rỡ, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa, làm trưởng bối của vị hôn phu tiền nhiệm là sảng khoái, tặng khối mặc ngọc cũng phải là phí tiền.
      Mà khối mặc ngọc này cũng có tích xưa.
      Nó từng là lễ vật tạ ơn mà năm đó nhị phu nhân Tạ gia đưa đến.
      Định Quốc Công nhạy bén bắt được tia giảo hoạt vừa lóe lên trong đáy mắt của tiểu thê tử, chăm chú nhìn cái hộp trong tay nghĩa tử, trong mắt liền xẹt qua ý cười.
      “Nịnh Bảo rất đúng, Cảnh Dực, con đứng lên , sau này chúng ta đều là người nhà, mà người nhà chính là chung sống hòa thuận.” Tạ lão phu nhân lộ ra nụ cười hài lòng, nhìn về phía Khương Nịnh Bảo ánh mắt càng thêm ôn hòa hơn.
      Cách làm của tức phụ hợp ý bà.
      Tạ Cảnh Dực đứng lên. Trong tay cầm lấy lễ tặng tinh xảo.
      “Nịnh Bảo, bây giờ con gả đến phủ Quốc Công, sau này con là người nhà của phủ Quốc Công, hôm nay, ở đây trước mặt mọi người, ta đem quyền quản gia giao lại cho con.”
      Tạ lão phu nhân nhấp ngụm trà, cười tủm tỉm, mở miệng .
      Lời này vừa ra, tỳ nữ cùng bà tử có trong Vinh Hỉ Đường đều cùng trợn mắt há mồm.
      Khương Nịnh Bảo ngây ngẩn cả người.
      Tạ lão phu nhân vậy mà ngay ngày đầu tiên nàng gả đến giao quyền quản gia cho nàng, này... Này... Quả là cái bánh có nhân lớn từ trời rơi xuống.
      Nếu là người khác, sợ là mừng như điên mà đồng ý, nhưng mà Khương Nịnh Bảo lại bình tĩnh tự nhiên chối từ: “Mẫu thân, được, con vẫn chưa từng quản gia, đảm đương nổi chuyện lớn này được.”
      Tỳ nữ, bà tử đều mang vẻ mặt khiếp sợ, hiển nhiên là có đoán được tân phu nhân vừa vào cửa lại từ chối việc quản gia.
      Tạ lão phu nhân kinh ngạc, ngờ rằng tức phụ từ chối, nhìn kỹ nét mặt của nàng, trong lòng lại thành lời, xem ra tại Nịnh Bảo nghĩ muốn quản gia.
      Ngay cả Hoàng ma ma cũng kinh ngạc đầy mặt.
      “Như vậy , con cứ theo bên cạnh ta học tập trước thời gian.” Tạ lão phu nhân vẫn chưa từ bỏ, Nịnh Bảo là nữ chủ nhân của phủ Quốc Công, sớm hay muộn cũng phải giải quyết việc nhà, bằng thích ứng sớm chút.
      “Mẫu thân, con nghĩ sớm ngày sinh cho ngài cháu trai, để cho Cảnh Dực có thêm đệ đệ.” Khương Nịnh Bảo liếc nhìn sườn mặt lãnh ngạnh của Định Quốc Công, khuôn mặt xinh đẹp liền nhuộm màu đỏ ửng, mang theo chút thẹn thùng .
      Quốc Công phủ to như vậy cũng là của Định Quốc Công, Triệu quản gia cũng là thuộc hạ của Định Quốc Công.
      Tất cả mọi chuyện trong phủ, Triệu quản gia đều xử lý gọn gàng ngăn nắp.
      Muốn quyền quản gia, chỉ cần câu của Định Quốc Công là được.
      Cho nên, Nịnh Bảo bây giờ chỉ nghĩ muốn cùng Quốc Công gia sống cuộc sống tân hôn ngọt ngào, công việc quản gia vẫn là nên để cho lão phu nhân càng ngày càng khỏe mạnh .
      Tạ Cảnh Dực đứng bên, nghe được lời mẫu thân mới nhậm chức, thẹn thùng phải sinh cho đệ đệ, nhịn được xiết chặt mặc ngọc, trong lòng phức tạp vô cùng.
      Tạ lão phu nhân ai nha tiếng, vỗ cái trán, ão não “Đúng vậy, đúng, Nịnh Bảo, con rất đúng, xem như ta già quá hồ đồ rồi, đều quên con với A Hành vừa mới thành thân, vẫn là nhanh nhanh cho Cảnh Dực đệ đệ , chuyện quản gia sau này rồi .”
      Định Quốc Công Tạ Hành, bình tĩnh : “Mẫu thân, chuyện con nối dõi phải xem duyên phận, gấp được.”
      Khương Nịnh Bảo: “……”
      Tạ lão phu nhân: “……”
      Đột nhiên, Tạ lão phu nhân mở to đôi mắt, bất tri bất giác mới nhận ra con trai đứng trước mặt mình, vậy mà bà lại cảm thấy mệt mỏi, khó chịu, kiềm nổi khiếp sợ hỏi.
      “A Hành, sát khí người con... Sao lại thế này?”
      Lời này vừa ra, cả Vinh Hỉ Đường cuối cùng cũng nhận ra điều thích hợp.
      Trời ạ, Quốc Công gia thế mà lại đứng trước mặt lão phu nhân, bọn họ quên trước nay Quốc Công gia đều là đứng xa xa mà chuyện cùng lão phu nhân, bây giờ lại có thể gần gũi nhau như vậy.
      Hơn nữa, bọn họ còn chưa cảm nhận có khó chịu hay .
      Hơi thở làm người sợ hãi người Quốc Công gia, dường như biến mất thấy được.
      “Mẫu thân, cuối cùng người cũng nhận ra?” Khương Nịnh Bảo cười cười, mi mắt cong cong.
      Tạ Cảnh Dực ngẩn cả mặt ra.
      Sát khí người dưỡng phụ gần như biến mất phân nửa, phần còn lại hẳn là bị chuỗi ngọc phật áp chế.
      Tạ lão phu nhân khiếp sợ, nghe được lời Nịnh Bảo, lập tức kích động đứng bật dậy nắm lấy hai tay Nịnh Bảo mà hỏi.
      “Nịnh Bảo, này...Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
      “Mẫu thân, người đừng nóng vội, nghe con .” Nịnh Bảo cười trấn an lão phu nhân chút, cũng có dấu diếm, đầu đuôi nguyên nhân ra.
      Nàng hôm qua thí nghiệm qua ba lần cùng Định Quốc Công, nước sữa hòa nhau đúng là có thể xua sát khí, nhưng cách nào trừ tận gốc, sát khí chỉ nhạt mức nhất định chứ hoàn toàn biến mất.
      Điểm này Nịnh Bảo cũng hết cách.
      Xem ra sát khí này là cả đời ở chung với Định Quốc Công rồi.
      Định Quốc Công lại sao cả, sớm quen với tồn tại của sát khí.
      Tạ lão phu nhân hít thở sâu, bình ổn quả tim nhảy kịch liệt trong lồng ngực, cẩn thận hỏi.
      “Nịnh Bảo, ý con là, chỉ cần có phật châu áp chế sát khí còn sót lại, A Hành liền có thể giống như những người bình thường khác, có đúng ?”
      Hoàng ma ma bên cạnh cũng rất là khẩn trương, trông chờ câu trả lời của Khương Nịnh Bảo.
      “Đúng vậy, mẫu thân.” Nịnh Bảo cười gật đầu.
      Tạ lão phu nhân kích động kém chút nữa là vui quá mà khóc, bà đột nhiên nhớ đến lời của thánh tăng, sâu kín nhìn qua Nịnh Bảo, bừng tỉnh hiểu ra .
      ra là thế, ra là thế.”
      Khó trách thánh tăng có , A Hành tìm được người trong định mệnh, A Hành sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà.
      Chỉ vì Nịnh Bảo có thể xua tan sát khí người A Hành.
      Tạ lão phu nhân vui mừng nắm tay Nịnh bảo, vỗ về: “Nịnh Bảo, A Hành giao cho con.” Sau đó quay đầu nhìn lại con trai tuấn cao lớn trước mặt mình, câu.
      “A Hành, con cũng thể phụ Nịnh Bảo, có biết ?”
      “Mẫu thân yên tâm, Nịnh Bảo là thê tử của con, con cả đời này đối tốt với nàng ấy.”Định Quốc Công Tạ Hành, nhìn tiểu thê tử cái, vẻ mặt đầy nghiêm túc, cam đoan .
      Trong lòng Nịnh Bảo cảm thấy tốt đẹp, lộ ra nụ cười xinh đẹp với Định Quốc Công.
      Tạ lão phu nhân vui mừng cười.
      Tạ Cảnh Dực nhìn thấy cảnh này, môi mỏng tự giác khép mở, cảm giác như chính mình là người dư thừa.
      Có lẽ những điều trước đây chính là quyết định sai lầm.
      “Hôm qua, cả ngày mệt mỏi rồi, các con nhanh về nghỉ ngơi, buổi trưa lại đến đây cùng nhau ăn cơm.” Tạ lão phu nhân cười tủm tỉm thúc giục .
      Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công rời khỏi Vinh Hỉ Đường.
      Trở về viện, Nịnh Bảo quyết định ngủ giấc lấy lại sức.
      Lý do tân hôn được nghỉ phép chính đáng, cho nên Định Quốc Công đương nhiên là ngủ cùng nàng rồi.
      Vinh Hỉ Đường, khói hương bay lượn.
      Tạ lão phu nhân mặt tươi cười, tâm tình vô cùng tốt, uống trà, Hoàng ma ma bên cạnh thấy lão phu nhân vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui theo, chỉ là chưa đến nửa chén trà, Tạ lão phu nhân liền thu lại tươi cười, thở dài.
      “Phật châu của A Hành kiên trì được bao lâu.”
      Hoàng ma ma sửng sốt, nhịn được :” Lão phu nhân, người có thể cầu cao tăng chùa Thanh Thủy lại khai quang chuỗi phật châu khác.”
      Tạ lão phu nhân trầm mặc.
      Nếu có thể, bà sớm cầu, sao lại kéo dài đến bây giờ, phật châu tay A Hành rất đặc biệt, là độc nhất vô nhị.
      May mắn là có tức phụ Nịnh Bảo có thể xua tan sát khí, chờ thêm thời gian nữa, khi có phật châu áp chế, A Hành giống như lúc trước, người thường có cách nào đến gần.
      Này là kết quả tốt nhất rồi.
      Tạ lão phu nhân yên lặng, tự với chính mình, thể quá tham lam.
      Bên kia, Tạ Cảnh Dực cầm lễ vật quay về viện, lấy ra xem, lại nhìn thấy tờ giấy dán phía sau, khuôn mặt tuấn tú liền lên tia kinh ngạc.
      Lễ vật này vậy mà chính là lễ vật mà mẫu thân đưa là lễ tạ ơn cứu mạng.
      Bây giờ lại theo cách này trở về trong tay .
      Tạ Cảnh Dực nhìn khối ngọc đen bóng trước mắt, nghĩ đến tờ giấy ghi hai chữ lương tâm, trong mắt liền ra chút khổ sở.
      Last edited by a moderator: 20/5/19

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 49. Nàng Dâu Vừa Ý

      Giữa trưa thức dậy, Khương Nịnh Bảo, mặt sáng ngời lôi kéo cánh tay Định Quốc Công vui vẻ chạy đến Vinh Hỉ đường ăn cơm cùng Tạ lão phu nhân.

      Cơm trưa phong phú lại đẹp mắt, làm người muốn động ngón tay.

      hai mươi tám năm, cuối cùng cũng có thể ngồi cùng con trai ăn chung bàn, Tạ lão phu nhân trong lòng kích động, trong mắt đầy vui mừng, tự mình gắp đồ ăn cho Tạ Hành.

      “A Hành, này là da vịt nướng giòn, là món tủ của đầu bếp, con nếm thử xem.”

      Định Quốc Công tương đối là người nội tâm, nhưng đáy mắt cũng lộ ra vui mừng.

      “Mẫu thân, người cũng nên ăn nhiều chút.”

      Tạ lão phu nhân mặt mày hớn hở gật đâu, khẽ nhìn Khương Nịnh Bảo, cười : “Nịnh Bảo, đây là canh mà ta cố ý sai nhà bếp làm, bổ máu bổ , lát nữa con uống nhiều chút.”

      “……”

      Khương Nịnh Bảo mỉm cười gật đầu, gắp cho lão phu nhân thức ăn mà bà thích, đôi lời làm cho bà vui, khoé mắt nhìn nghĩa tử Tạ Cảnh Dực cái, phát chỉ trầm mặc ăn cơm, so với thường ngày càng thêm thâm trầm lạnh nhạt, nhịn được nhíu mi.

      Vô lương tâm, lòng dạ đen tối, mặc kệ…. Cứ để nghĩ sao nghĩ.

      Lại , phần lễ vật gặp mặt Khương Nịnh Bảo cũng là cố ý nhằm vào tính cách Tạ Cảnh Dực mà chuẩn bị.

      ra nàng vốn nghĩ viết lên giấy hai chữ tâm can, nhưng nghĩ đến từ tâm can bảo bối, trong lòng lại lạnh giá, lỡ như bị Tạ Cảnh Dực hiểu lầm tốt, liền viết hai chữ lương tâm.

      Thường ngày, hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, cũng từng định thân qua, Khương Nịnh Bảo tất nhiên là cùng Tạ Cảnh Dực gần gũi, để tránh người rảnh rỗi lời ra tiếng vào, càng ở trong phủ Quốc Công mà cố ý làm khó dễ .

      Cho nên Khương Nịnh Bảo quyết định tặng lễ gặp mặt làm chút trả thù nho với Tạ Cảnh Dực.

      Khương Nịnh Bảo quên chuyện bị người từ hôn, sỉ nhục.

      Bây giờ xem ra rất có hiệu quả.

      Dùng xong cơm trưa, vui cười mặt lão phu nhân mãi cũng chưa tan, có lẽ vui mừng quá mức, cẩn thận ăn có chút căng bụng, uống trà tiêu thực xong, được tỳ nữ dìu dạo trong viện.

      Trong đại sảnh Vinh Hỉ Đường, nhóm tỳ nữ dọn dẹp bàn sạch , chỉ còn lại ba người Khương Nịnh Bảo, Định Quốc Công cùng Tạ Cảnh Dực.

      Khương Nịnh Bảo uống ngụm trà, cười khanh khách nhìn vị nam chủ tuấn tú thanh lãnh, đột ngột hỏi: “Cảnh Dực, có thích mặc ngọc mẫu thân tặng hay ?”

      Khương Nịnh Bảo cảm thấy, xưng hô mẫu thân trước mặt nam chủ, cảm giác cực kỳ vui sướng.

      Ừm, sau này có thể ở trước mặt Tạ Cảnh Dực chiếm chút tiện nghi a.

      Thuận tiện chỉnh Tạ nhị phu nhân chút.

      Định Quốc Công thẳng lưng ngồi bên cạnh, trái tim đập thịch cái nhận ra chuyện đúng lắm, mặt mày chùng xuống vài phần, xem ra tiểu thê tử còn có chuyện gạt .

      Tạ Cảnh Dực nghĩ đến Khương Nịnh Bảo lại đột nhiên nhắc đến mặc ngọc, thần sắc có chút cứng đờ, nắm chặt chén trà trong tay, ngước mắt nhìn Khương Nịnh Bảo cười như cười ở trước mặt, trầm mặc gật đầu.

      “Đây là trong bốn danh mặc, ta rất thích.”

      Nếu xưng là nhi tử… Tạ Cảnh Dực thành lời, nếu xưng tên, cảm giác cũng đúng lắm.

      Đành phải xưng ‘ta’

      Nhưng Khương Nịnh Bảo tự xưng là mẫu thân rất tự nhiên, dường như vô cùng vui vẻ có đứa con trai so với mình còn lớn hơn.

      “Ngươi thích là được rồi, đây là mẫu thân trăm chọn vạn chọn để làm quà gặp mặt.” Khương Nịnh Bảo cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Trăm chọn vạn chọn”, cười càng thêm xinh đẹp, tựa như hoa sen mùa thu, đẹp đến làm tim người đập thình thịch.

      phiền mẫu thân lo lắng.” Tạ Cảnh Dực cụp mắt, khó khăn thành lời.

      “Chuyện nên làm.”

      "Trừ ngày mùng , mười lăm ra, thời gian còn lại, ngươi cần đến chủ viện thỉnh an.”

      Khương Nịnh Bảo cười cười, chuyện thỉnh an, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra vẻ quyến rũ, trong lòng nàng muốn mỗi ngày đều nhìn thấy mặt Tạ Cảnh Dực, nhìn thấy bằng nhìn Định Quốc Công nhà nàng.

      Tạ Cảnh Dực nghe vậy, trong lòng thầm thở ra.

      Thỉnh an trưởng bối là hiếu đạo.

      Nhưng nghĩ đến mỗi ngày dậy sớm thỉnh an Khương Nịnh Bảo, Tạ Cảnh Dực trong lòng có chút khúc mắc.

      Bây giờ Khương Nịnh Bảo , chính là hợp ý .

      Tạ Hành bên cạnh nhìn tiểu thê tử tươi cười, nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc nồng nhiệt đêm qua, chỉ cảm thấy trái tim mình đập bình bịch bình bịch, có cảm giác muốn nhảy khỏi lồng ngực, đôi mắt thâm thuý lên chút lửa nóng, giọng cũng thấp khàn mất vài phần.

      “Nịnh Bảo, cần phải trở về.”

      Khương Nịnh Bảo nghiêng đầu nhìn qua Định Quốc Công, cười tươi kéo lấy cánh tay “Ừm, chúng ta về thôi.”

      Định Quốc Công nhìn nghĩa tử cái, cố gắng vài câu, rồi cùng Khương Nịnh Bảo rời khỏi Vinh Hỉ Đường.

      Tạ Cảnh Dực nhìn bóng dáng hai người tay trong tay rời , nhớ đến mặc ngọc Khương Nịnh Bảo đưa, nghĩ đến chính mình thất tín, bội bạc, vong ân phụ nghĩa, lại nghĩ đến ngày đó, Tần vương gần gũi hôn thê của mình, lòng bàn tay nắm chặt.

      Thư Thanh……

      khuôn mặt tuấn tú của Tạ Cảnh Dực có chút lạnh.

      Trở về viện, Khương Nịnh Bảo lười biếng dựa lên người Định Quốc Công, chuyện mặc ngọc với , sau khi Định Quốc Công nghe xong, đáy mắt lên ý cười, khoé miệng cũng tự giác cong lên.

      “Nghịch ngợm.”

      Khương Nịnh Bảo cười cười, hừ tiếng: “Chỉ là chỉnh chút chút thôi.”

      Định Quốc Công cúi đầu đặt nụ hôn rơi xuống môi nàng, ôn nhu triền miên, nếu phải kiêng kỵ bây giờ là ban ngày, Định Quốc Công hận thể đem người đè dưới thân mà thương phen.

      Mới nếm được tư vị tuyệt vời của tình dục, đương nhiên muốn thêm nữa.

      Nhưng Định Quốc Công là người biết kiềm chế, tuyệt đối làm bậy giữa ban ngày, chỉ là buổi tối khó à nha.

      Dùng cơm tối xong, trời cũng tối đen.

      Đôi tiểu phu thê nghỉ ngơi sau ngày tân hôn, tinh lực dư thừa, buổi tối đương nhiên là làm vận động để tiêu hao tinh lực, lại có giấc ngủ giúp đỡ, thể lực hai người lại càng tốt hơn, tình hình chiến đấu kịch liệt, làm cho Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đứng canh cửa bên ngoài nghe được tiếng động trong phòng cũng đỏ mặt tai hồng.

      ……

      Ngày ngày ngọt ngọt ngào ngào, nhanh chóng cũng qua ba ngày.

      Khương Nịnh bảo cùng Định Quốc Công là tiệc tân hôn, ban ngày, nàng cùng Định Quốc Công ở võ trường tập luyện, buổi tối hai người ở giường vận động kịch liệt.

      Tạ lão phu nhân nhìn thấy trong mắt, trong lòng đầy vui mừng, con trai cùng tức phụ ân ái như vậy, Nịnh Bảo nhất định nhanh chóng mang thai, đến lúc đó bà có thể ôm được đứa cháu trắng trẻo mập mạp rồi…

      Nghĩ đến mấy tháng trước, bà còn mặt đầy tuyệt vọng, bây giờ hy vọng tràn đầy cõi lòng.

      Qua thời gian nữa, phật châu hết tác dụng cũng sao, có Nịnh Bảo bên cạnh ổn định sát khí, nhiều nhất cũng như lúc xưa, có cách nào đến gần con trai, nhưng có mấy ngày này làm bạn, Tạ lão phu nhân cảm thấy thoả mãn.

      Điều duy nhất làm lão phu nhân vui đó chính là đại ca nhà ngoại của bà, nghe sát khí của A Hành mất phân nửa, nữ tử bình thường đều có thể đến gần, liền đánh chủ ý lên người A Hành, cố ý đem cháu của phu nhân mình làm bình thê cho A Hành.

      đến, A Hành là nhờ Nịnh Bảo mà sống sót, Nịnh Bảo cũng là tức phụ mà bà vừa lòng nhất, bản thân lão phu nhân cũng có ý để con trai mình nạp thiếp.

      Bà tin phật nhiều nằm, tán thành chuyện nạp thiếp, thân thể tức phụ khoẻ mạnh, đều có thể sinh con nối dõi, khi nạp thiếp thất, tranh đấu càng nhiều, làm cho trong phủ chướng khí mịt mù, con nối dõi cũng dễ bị chết yểu.

      Cho nên bà vừa nghe người của đại ca đưa tin đến, lập tức nổi giận, chút do dự từ chối đề nghị của đại ca.

      “Lão phu nhân, tình trạng của Quốc Công gia truyền ra ngoài, thiếp mời đến càng ngày càng nhiều.”

      Hoàng ma ma châm cho lão phu nhân chung trà , nghĩ đến hai ngày nay nhận bái thiếp, vẻ mặt đầy lo lắng .

      Bản thân địa vị của Định Quốc Công cao, nữ tử muốn gả cho ngài cũng nhiều kể xiết.

      Chẳng sợ chỉ làm thiếp thất, nhưng tóm lại chỉ cần có quan hệ với Quốc Công phủ là được.

      Tạ lão phu nhân cười lạnh “ cần xen vào, cứ để bọn họ nhảy nhót, chờ phật châu trong tay A Hành mất tác dụng, bọn họ tự biết khó mà lui.”

      “Ngày mai, Nịnh Bảo lại mặt, lễ vật chuẩn bị tốt chưa?”

      Hoàng ma ma nghe vậy, lo lắng trong lòng cũng cánh mà bay, cười đáp: “Đều chuẩn bị tốt, lễ vật lại mặt theo lời người dặn dò thêm nhiều hơn phần.”

      Tạ lão phu nhân gật đầu hài lòng, từ sau khi uống dược tửu, khôi phục lại được thị lực lúc trẻ, lão phu nhân lại cầm lấy nữ hồng, những khi nhàn nhã lại làm xiêm y cho đứa cháu chưa chào đời.

      “Đem kim chỉ đến đây, cái yếm hôm qua còn chưa làm xong đâu.”

      Hoàng ma ma vội vàng mang rỗ đựng kim chỉ đến.

      Tạ lão phu nhân thuần thục cầm lấy kim chỉ thêu lên, mặt ý cười, đường kim mũi chỉ trong tay lại lưu loát vô cùng.

      “Lão phu nhân, nữ hồng của người tốt.” Hoàng ma ma nhìn chớp mắt chú cá vàng béo tròn vải lụa, kiềm được lời khen.

      Ý cười của lão phu nhân càng thêm sâu, mặt lại nổi lên vẻ đầy tự hào.

      “Khi còn là tiểu thư khuê các, những tài nghệ khác của ta đều bình thường, chỉ mỗi vẽ tranh cùng nữ hồng là xuất sắc nhất, đặc biệt là nữ hồng, cũng so kém gì tú nương trong cung.”

      “Nữ hồng của Nịnh Bảo tốt, ta lại nhàn rỗi có việc gì, vừa đúng lúc làm cho cháu trai vài bộ xiêm y.”

      Hoàng ma ma gật đầu cười, “Phu nhân sau khi biết nhất định rất vui.”

      Lúc này, Nịnh Bảo cùng Quốc Công gia đến đây, nhìn thấy Tạ lão phu nhân thiêu thùa thành thạo, mặt Nịnh Bảo liền đầy kinh ngạc, nhịn được mà hỏi.

      “Mẫu thân, người thêu gì vậy?”

      Tạ lão phu nhân nhìn thấy con trai cùng tức phụ đến, vui vẻ cười cười với họ: “Nhàn rỗi cũng làm gì, ta liền làm chút nữ hồng, may cho đứa cháu trai chưa ra đời ít áo yếm.”

      xong, ánh mắt bà lưu luyến vòng bụng Nịnh Bảo.

      Nàng chú ý đến tầm mắt của lão phu nhân, gương mặt xinh đẹp liền đỏ lên.

      Nàng nghĩ đến ngày sinh còn chưa có, vậy mà lão phu nhân bắt đầu làm xiêm y cho đứa .

      “Mẫu thân, người đừng nóng vội, đừng làm mệt bản thân.” Định Quốc Công vừa động, giọng đầy bình tĩnh, trong lạnh lùng còn có quan tâm ràng.

      Khương Nịnh Bảo gật đầu phụ hoạ câu.

      Tạ lão phu nhân nghe con trai cùng tức phụ quan tâm mình, trong lòng rất là hưởng thụ, cười : “Các con yên tâm, ta khi nào nhàn rỗi mới động đến.”

      Lúc này Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công mới yên tâm.

      Tạ lão phu nhân việc ngày mai về lại mặt, Nịnh Bảo nghĩ đến cả nhà cữu cữu cùng đại ca Khương Cẩn chưa rời , trong lòng nhiều phần chờ mong.

      Ngày bốn tháng năm, là ngày Nịnh Bảo về lại mặt.

      Sau khi ăn sáng xong, Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công, tay nắm tay lên xe ngựa, phía sau là thân vệ của Định Quốc Công, còn có hai xe lớn lễ vật lại mặt.
      Last edited by a moderator: 20/5/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :