1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 63.2

      Lạp Nguyệt chính là đôi tai của Hồ Kiều, nàng biết nhất định là Hồ Kiều biết. Hồ Kiều bừng tỉnh, chẳng trách lần trước nàng tham gia hội xuân ở chỗ tri châu phu nhân, khi , sau khi hội hoa xuân kết thúc, phu nhân nhà nào cũng ngồi xe ngựa rời , chỉ có nàng bộ, làm ai nấy đều nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường.

      Còn có phu nhân có ý tốt muốn đưa nàng đoạn lại bị nàng từ chối. Chỉ có bảy tám con phố thôi mà, coi như tản bộ. Chẳng qua việc này rơi vào trong mắt người khác chính là họ chắc chắn được chuyện: nhà Hứa tri phủ bần hàn!

      Cho nên đây là nguyên nhân mà lần gần đây nhất nàng tham gia hội hoa xuân trước mặt nàng các nàng ấy hề tán gẫu về các loại trang sức quần áo lưu hành gần đây hay sao?!

      Hồ Kiều lật lật mớ y phục cùng với hộp trang sức của mình, bất ngờ phát , ra mỗi lần nàng ra ngoài lại ăn mặc trang điểm giản dị đến vậy.

      Đây là thế giới mà nhìn mặt dựa vào quần áo, Hồ Kiều còn chưa thanh cao tới nỗi chú ý tới điều đó. Ở huyện Nam Hoa, Hứa Thanh Gia chính là quan phụ mẫu của huyện nên sao cũng được, nhưng ở quận Vân Nam, lại chỉ là viên quan , làm việc phải nghe theo lệnh của Hàn Nam Thịnh, phải tạo quan hệ tốt với đồng liêu mới sống an ổn được. Rút kinh nghiệm xương máu nên Hồ Kiều lần đầu tiên kể từ khi đến quận Vân Nam vung tay, mời Hàn tiểu nương tử tương trợ, mang nàng đặt mua mấy bộ y phục và trang sức.

      Thẩm mỹ Hàn tiểu nương tử di truyền từ Hàn phu nhân, lại vô cùng quen thuộc quận Vân Nam nên khi nghe thấy Hồ Kiều muốn nhờ mình việc này quả thực là mang nàng dạo hết vòng quận Vân Nam để chọn mua. Đến lần ngắm hoa tiếp theo, hình tượng của Hồ Kiều hoàn toàn đổi mới, ngay cả Hứa Thanh Gia bận rộn muốn chết mà cũng phát ra thê tử nhà mình gần đây càng ngày càng xinh đẹp, càng lúc càng có hương vị của phụ nữ.

      Về phần đặt mua xe ngựa, Hồ Kiều giao phó việc này cho sư phó trong nhà. Phương sư phó xuất thân từ trong quân lính, có lẽ có am hiểu về ngựa.

      Phương sư phụ mặc dù ít lời, nhưng đồng ý chuyện gì rồi hiệu suất rất cao, đến buổi chiều liền chọn chiếc xe, lại ở mã trường chọn con ngựa, ngay cả người đánh xe cũng mướn, để Vĩnh Lộc đón Hứa Thanh Gia.

      Hứa tri phủ ngồi xe ngựa nhà mình về nhà, dọc đường chuyện với đồng liêu cách cánh cửa, về nhà lúc ôm khuê nữ chơi, bóng gió hỏi thê tử có phải lúc với nhóm nữ quyến bị ủy khuất gì , sao bỗng nhiên lại trở nên chú trọng hình thức như vậy?

      Nàng vốn quá để ý mấy thứ này, trừ phi có chuyện gì ảnh hưởng đến nàng.

      “Nếu như A Kiều thích cần phải ra cửa xã giao, dù sao mọi người chỉ cần khách khí ngoài mặt là được, vi phu cũng trông cậy vào có thể ở châu quận kết giao mấy người bạn tốt tâm giao, chỉ cần cùng nhau làm tốt công việc mà phủ quân đại nhân giao phó là được rồi.” biết vì sao, Hứa Thanh Gia gần đây hay nhớ tới vợ chồng Thang Trạch, sợ Hồ Kiều ở bên ngoài chịu ủy khuất.

      Hồ Kiều sờ sờ khuôn mặt nhắn mềm mại của khuê nữ, cảm giác sâu sắc nha hoàn bà tử trong nhà đủ dùng.

      Mỗi lần nàng ra ngoài đều muốn mang Lạp Nguyệt cùng, nhưng Lạp Nguyệt rồi lại có chút lo lắng cho ba đứa trong nhà. Vú nuôi đều là mướn đến, bà tử đều ở trong phòng bếp, cũng chỉ có Lạp Nguyệt là chu đáo nhất. Cũng biết tiểu Hàn có phải do là người di hay mà làm người thẳng như ruột ngựa, hoàn toàn ngây ngô, lưu lại trông nom đứa nàng cũng yên tâm, đơn giản chỉ có thể mang theo tiểu Hàn ra ngoài.

      “Hứa đại ca chàng lo lắng nhiều rồi. Dù sao ta ra ngoài giao lưu với những người này cũng cố ý nịnh bợ ai, cũng làm ai bị thiệt thòi, sao có thể có chuyện gì chứ. Mấy phu nhân này đều có bụng chuyện xưa, ta còn phải nghe nhiều chút để học tập đâu.” Nàng ngay cả Hàn phu nhân cũng chịu nịnh bợ, chỉ giữ lễ tiết đúng mực huống chi là người khác.

      Nhưng ra đúng như lời nàng , lúc nào gặp mặt với mấy phu nhân này cũng đều làm cho nàng mở mang kiến thức.

      Người luôn thay đổi, khi còn , nàng có thể dựa vào con dao để đuổi đánh du côn lưu manh, tin tưởng vào nắm đấm của mình. Nhưng theo học bá Hứa Thanh Gia nhiều năm như thế tư tưởng lại dần dần thay đổi, nàng thể dùng nắm đấm để giải quyết hết mọi việc.

      Ở thế giới bên ngoài, nàng nguyện ý làm người phu nhân hòa đồng, vui vẻ hài hước, cho dù thể ngâm thơ đối chữ nhưng lúc người khác ngâm thơ ít nhất nàng cũng biết ca ngợi người khác.

      Về phần đóng cửa lại nàng ương ngạnh trước mặt Hứa đại nhân như thế nào người bên ngoài thể xen vào được.

      Hứa Thanh Gia cũng biết thê tử nhà mình nay lòng dốc lòng ham học đến tình trạng này, sau khi làm tri phủ quả thực là mở ra cánh cửa bước sang thế giới mới cho thê tử mình, nàng học được chỉ là chuyện tiêu khiển hằng ngày của các gia quyến quan viên mà còn có bụng bát quái.

      “...Vị Đoạn Công Tào kia, nghe gần đây trong nhà lại nạp hai cơ thiếp, bị Đoạn phu nhân dưới cơn giận dữ đuổi theo hành hung, lấy nghiên mực đánh vỡ đầu...”

      Hứa Thanh Gia giật mình, chả trách còn chưa bắt đầu mùa đông mà Đoạn Công Tào đội mũ, che đầu kín mít, với người khác là mình bị trúng gió, vô cùng đau đầu, thể gặp gió. Phủ quân còn tưởng bị bệnh nên muốn cho nghỉ mấy ngày nhưng lại bị lấy lý do công việc quan trọng hơn để từ chối nên được phủ quân khen rối rít.

      Hồ Kiều vô cùng bội phục vị Đoạn phu nhân này, cảm thấy nàng rất hợp với tính cách của mình, đáng tiếc Hứa đại nhân có tâm tư nạp thiếp, hại nàng hùng đất dụng võ.

      Nàng loại tiếc nuối này cho Hứa đại nhân, tri phủ đại nhân cười ngã vào vai nàng, mặt chôn ở hõm vai nàng cười cả buổi mới đứng thẳng dậy nghiêm mặt : “Vi phu cũng biết A Kiều còn có tâm tư này, bằng ngày khác ta cũng nạp hai phòng thiếp thất để cho A Kiều có đất dụng võ nhé?”

      Nàng ôm bé con trong lòng, lại ngồi đùi tri phủ đại nhân, hai mẹ con đều được tri phủ đại nhân ôm vào trong ngực, nàng lấy tay sờ sờ trán , có chút lo lắng: “Ta cảm thấy đầu chàng vẫn mềm hơn nghiên mực, hay là chuyện này cứ để sau rồi tính?”

      Diễn luyện tất nhiên quan trọng, nhưng điều kiện tiên quyết là tướng công nhà mình phải có thiết đầu công mới được, việc này rất quan trọng.

      -- Nghe vị Đoạn Công Tào kia cứ mỗi năm lại lặp lại lần, bị Đoạn phu nhân đuổi đánh, đều là do chuyện gió trăng mà ra. Lâu ngày khả năng đề kháng cũng mạnh mẽ hơn bình thường.

      Hứa đại nhân nhà nàng so sánh với quả thực chính là thư sinh yếu ớt, vẫn là thương tiếc chút .

      ---

      Sau khi chuyển qua được mấy ngày Hứa phủ hết thảy đều vào quỹ đạo.

      Trong nhà thêm hai nha hoàn mới, cùng với bốn bà tử quét sân, mặt khác lại mua mã phu, hai người sai vặt trông cửa truyền lời, phòng bếp chọn mua thêm người, Hứa phủ bỗng chốc liền nhộn nhịp.

      Hồ Kiều tính toán bạc tiết kiệm trong nhà, cảm thấy miệng ăn núi lở phải là chuyện tốt, tuy rằng bổng lộc của Hứa Thanh Gia có tăng lên nhưng chi tiêu trong nhà cũng tăng lên rất nhiều, phải tìm cách kiếm tiền nữa mới được.

      Đợi cho Hồ Hậu Phúc lại đến, huynh muội hai người liền bắt đầu điều tra tình hình các cửa hàng ở châu phủ, chuẩn bị khai trương hai cửa hàng.

      Hồ Hậu Phúc lần này đến cố ý chuẩn bị cho cháu bộ trang sức và rất nhiều vải vóc, là để nàng may thêm quần áo mặc.

      Hồ Kiều sờ sờ tóc máu của khuê nữ, dở khóc dở cười: “Ca ca, khi nữu nữu mang được trang sức cũng là chuyện của mười mấy năm sau, ca chuẩn bị cũng có chút sớm ?”

      Hồ Hậu Phúc xoa khuôn mặt cháu , cười thấy răng thấy mắt: “ sớm sớm, đây đều là do ta tưởng tẩu tử muội sinh khuê nữ nên chuẩn bị, ai dè... nàng lại sinh tiểu tử. Vậy tất cả là của nữu của chúng ta rồi!”

      Hồ Kiều: “…”

      Ca ca à, rốt cuộc huynh thích con đến cỡ nào vậy?!

      Lần này Hồ Hậu Phúc đến bên người còn mang theo nha đầu có nhan sắc tệ, nhìn thấy Hồ Kiều liền quỳ xuống dập đầu, Hồ Kiều dùng ánh mắt hỏi ca nàng, Hồ Hậu Phúc có vài phần ngượng ngùng: “Đây còn phải là do.... tẩu tẩu muội nghĩ ra năm bốn mùa chạy ở bên ngoài, sợ có người chăm sóc nên phái nha đầu này tới chiếu cố ta.”

      Hồ Kiều liền hiểu được đây là Ngụy thị chuẩn bị nha đầu thông phòng cho ca ca nàng, theo hầu hạ dọc đường. Nàng phái Lạp Nguyệt vào trong phòng nàng lấy món đồ trang sức ra làm lễ gặp mặt cho nha hoàn này.

      Nha hoàn kia nhận lấy đồ, lại dập đầu với nàng, “Đa tạ nãi nãi!”

      Hồ Kiều nhớ tới tình cảm của Ngụy thị đối với mình, mặc dù đồng ý với cách làm này của nàng nhưng cũng tiện nhúng tay vào chuyện trong phòng của ca tẩu nên chỉ có thể đợi Hứa Thanh Gia trở về kể lể: “Thế nhưng ngay cả đại ca cũng có nha đầu thông phòng, còn là đại tẩu đưa. Làm sao bây giờ, Hứa đại ca, ta bỗng nhiên cảm thấy mình rất hiền lành!”

      “Bây giờ nàng mới biết được là mình hiền lành sao?!” Hứa đại nhân cười búng lên trán nàng.

      Hai vợ chồng bọn họ đều từng được Ngụy thị chăm sóc, vô cùng kính trọng người chị dâu này. Chỉ là Hứa Thanh Gia lại có cái nhìn khác về chuyện này.

      “Đại ca buôn bán ở bên ngoài luôn có rất nhiều xã giao, đại tẩu cũng thể theo, thay vì lo lắng ở bên ngoài gặp gỡ nữ tử nào còn bằng đại tẩu tự mình chọn người tới hầu hạ đại ca, ít nhất khế thân ở trong tay đại tẩu, xảy ra chuyện gì quá mức.”

      Hồ Kiều vẫn rầu rĩ vui, “Ta vẫn cảm thấy là đại ca phụ đại tẩu, về sau mãi như vầy.”

      “Bằng còn có thể thế nào? Nếu đại ca nhận người này, đại tẩu có khi ở nhàlại suy nghĩ lung tung, nghĩ đại ca ở bên ngoài có gì đó. Ít nhất nhận người này đại tẩu yên tâm hơn chút.”

      Đêm đó, Hồ Kiều dỗ con ngủ, lại đưa Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối lên giường, nhìn bọn chúng đùa giỡn hồi mới chui vào chăn, dặn vú nuôi nửa đêm tỉnh ngủ chút, thời tiết dần lạnh, đừng để cho bọn chúng đá chăn bị lạnh, lúc này mới trở về phòng nghỉ ngơi.

      Nàng dán cả người mình vào người Hứa Thanh Gia, hệt như con bạch tuột, đầu cọ cọ trong ngực , cảm giác được vòng ôm ấm áp của , trái tim kia đập mạnh mẽ lại vững vàng, nhanh chậm hệt như đồng hồ quả lắc, hình như nghe thấy tiếng tim đập như vậy trái tim nàng cũng bình tĩnh hơn. Cuộc sống của người bên ngoài như thế nào nàng đều có thể chê cười, tỷ như Cao nương tử, tỷ như Đoạn phu nhân, lại tỷ như... ca ca và tẩu tẩu nàng luôn kính trọng sâu sắc.

      Tựa hồ là lần đầu, nàng ý thức được xã hội này có bao nhiêu khoan dung với nam nhân.

      Hứa Thanh Gia vỗ lưng nàng từng cái từng cái , dường như cũng biết nỗi bất an của nàng. Tính cách của nàng có bao nhiêu cứng rắn sớm lĩnh hội được, cho dù có mở miệng cam đoan rằng mình dính dáng đến nữ tử khác nàng cũng thể an tâm.

      Trong màn tối đen, lúc lâu sau, Hồ Kiều mới cắn răng uy hiếp: “Hứa đại ca, nếu như chàng có nữ nhân khác bên ngoài, hoặc trêu chọc nha hoàn trong nhà ta … cho chàng nếm thử lợi hại của ta! Ta được là làm được! Ta còn ác hơn cả Đoạn phu nhân!” Đoạn phu nhân chính là đánh vỡ đầu Đoạn Công Tào, còn nàng nhất định đánh đến thể mở miệng được nữa!

      Hứa Thanh Gia ở đỉnh đầu nàng cúi xuống nở nụ cười, trong bóng đêm, giọng của loại dịu dàng khác biệt, “Ừ, vi phu sợ nhất A Kiều tức giận , cho nên... vi phu nhất định nghe lời A Kiều!”

      Hồ Kiều “Phốc” tiếng cười ra: “Hứa đại ca, lời này của chàng nghe đáng thương, ta liền tạm thời tin chàng lần vậy!”

      Hứa Thanh Gia vô cùng thân thiết cọ cọ lên trán nàng, trong giọng còn mang theo ý cười chưa tan: “Phu quân của nàng lúc nào cũng đáng thương, ngay cả thiếp cũng dám nạp, nàng biết bên ngoài có bao nhiêu người hỏi việc này, đều chê cười vi phu đâu. Đoạn Công Tào còn , đầu có thể rơi máu có thể chảy, nhưng thiếp phải nạp!”. Trong các đồng liêu cũng có người từ chỗ phu nhân của mình biết được tích “trúng gió” của Đoạn Công Tào nên dạo này hay lấy chuyện này ra giỡn, Đoạn Công Tào lý luận với đồng liêu về việc nạp thiếp, dẫn tới rất nhiều tán dương ủng hộ.

      Vào lúc đêm đen nhất, hai vợ chồng ôm chặt lấy nhau, Hứa Thanh Gia thầm nghĩ: huyện Nam Hoa dù sao cũng là địa phương , A Kiều của vẫn luôn ở trong nhà, nay đến châu phủ thể mở cửa xã giao, tuy rằng nắm đấm của nàng đủ mạnh, nhưng với người đơn thuần như nàng thế giới bên ngoài vẫn rất phức tạp, nàng bị sợ hãi là điều thể tránh khỏi.

      sờ sờ gương mặt mềm mại như nương mười sáu mười bảy tuổi của nàng, ý cười chậm rãi lan rộng, vì nụ cười xán lạn như nắng sớm của A Kiều nhà , nhất định để hậu viện trong nhà lộn xộn, để nàng vĩnh viễn có cuộc sống vui vẻ khoái nhạc.

      Hồ Kiều biết mình ở trong lòng Hứa Thanh Gia bị đóng dấu “Sức lớn đầu óc đơn giản”, hơn nữa còn am hiểu trạch đấu, chỉ có thể sống vô cùng đơn giản, sau khi uy hiếp xong bất an trong lòng dần dần tiêu tán, rất nhanh liền ngủ thiếp .

      Chỉ cần đại nhân Hứa nhà nàng còn chịu nhận uy hiếp của nàng, còn có thể cúi đầu để dỗ dành nàng, làm bộ như rất sợ nàng cho dù đây là nơi xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm nàng cũng có thể quyết chí tiến lên, sóng vai cùng .

      levuong, Chris_Luu, saoxoay19 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cưng Hứa tri phủ ghê!

    3. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 64

      Ánh mặt trời sáng rỡ, Hứa Thanh Gia sớm rửa mặt sạch , ăn xong điểm tâm ra cửa.

      Hồ Kiều nhìn bà vú thu thập sạch cho tiểu khuê nữ, cho bé bú sữa, thay tã xong thả lại xuống giường, bà vú cầm cái trống bỏi màu đỏ mạ vàng lắc lắc, tiếng vang thanh thúy hấp dẫn Hứa tiểu nương tử quay đầu nhìn, đá chân giơ tay bé tựa hồ muốn bắt trống bỏi trong tay bà vú, bà vú cười khẽ: “Nha, biết bắt đồ rồi.”

      Đặt trống bỏi vào trong tay Hứa bé con, bé con liền huơ huơ lung tung, tiếng trống bỏi liền loạn xạ.

      Hồ Kiều cười xoay người , đến sương phòng bên cạnh. Trong sương phòng, hai bà vú cầm quần áo của Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối, giọng năn nỉ: “Ông trời của ta ơi, mau đứng lên mặc quần áo nào, bằng điểm tâm cũng dọn rồi, nếu dậy nữa muộn mất!”

      Thời tiết bắt đầu lạnh, kêu hai tiểu tử này rời giường trở thành chuyện khó khăn nhất.

      Cá hai đều chổng mông chui ở trong ổ chăn, nghĩ đến khuôn mặt lạnh của Phương sư phụ kia đều cảm thấy như trong mùa đông mà phải nuốt khối băng, tuyệt nguyện ý rời giường. giận trước kia Phương sư phụ còn dạy bọn chúng quyền pháp, gần đây còn bắt đứng trung bình tấn, hai đứa đối với luyện quyền pháp có ý kiến gì, nhưng đối với đứng trung bình tấn cực kỳ có ý kiến.

      Ý Phương sư phụ là tiểu hài tử căn cơ ổn, nếu cứ luyện tiếp được lâu dài, nhưng Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối vì việc đứng trung bình tấn này mà kháng nghị thiệt nhiều lần.

      Tàn ác nhất là, đứng trung bình tấn cũng thôi , gần đây Hứa đại nhân thế nhưng từ bên ngoài thỉnh tiên sinh đến, hai ngày này dọn ra tiểu viện bên cạnh thư phòng tiền viện cho lão tiên sinh ở, chuẩn bị chờ lão tiên sinh nghỉ hai ngày liền chính thức dạy hai tiểu tử này vỡ lòng.

      Sau khi Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối gặp qua tiên sinh trở về liền khoa tay múa chân cằm mình, sôi nổi : “Nương, tiên sinh râu bạc dài như vầy vầy...” Nhan sắc hề xinh đẹp, là ảnh hưởng tới chất lượng nghe giảng bài.

      Hồ Kiều cũng gì, cầu của nàng với tiên sinh là tuổi trẻ có sức sống, ít nhất muốn cho bọn có hứng thú học tập. Nhưng hiển nhiên tư duy Hứa đại nhân khác hẳn với nàng, cho rằng lão tiên sinh học vấn vững chắc, tính tình trầm ổn mài giũa tính tình hiếu động của bọn , định hình tính cách cho bọn chúng. Tiên sinh trẻ tuổi rốt cuộc đủ trầm ổn, bọn như vậy rồi, nếu mà gặp phải tiên sinh trẻ tuổi liệu có thể dạy được ?

      Hai vợ chồng tranh luận chuyện này, cuối cùng quyền quyết định vẫn ở trong tay Hứa đại nhân.

      “A Kiều cảm thấy tiên sinh vi phu tìm đến ổn, vậy tự mình tìm tiên sinh trẻ tuổi đến .”

      Học tra Hồ Kiều trước liền rụt lại.

      Nghe tìm được vị tiên sinh này Hứa đại nhân còn cùng người ta chuyện học vấn nửa ngày, đừng xem lão tiên sinh râu dài nhưng học vấn cơ bản lại đặc biệt vững chắc, lại là người có tính tình trầm ổn, dạy bọn hẳn là thành vấn đề. Nàng nhưng ra muốn tìm tiên sinh trẻ tuổi hoạt bát, nhưng là học vấn của mình được, tổng thể đường tìm thư sinh viết thư nhét vào trong nhà ?

      Ai biết người đó là biết được mấy câu hay là người có học vấn được.

      “Vậy... Vậy chàng có thể với tiên sinh dạy học linh hoạt chút hay ?” Chương trình học tập của nhà trẻ là cái gì nhỉ?

      Nhạc thiếu nhi, ca hát, nhảy múa, dạy nhóm tiểu bằng hữu năng lực tự gánh vác cuộc sống...

      Hồ Kiều tuyệt vọng phát , nhóm tiên sinh vỡ lòng ở thế giới này luôn kiên định là dạy học hỏi, khó tưởng tượng cảnh lão tiên sinh đầu đội lỗ tai thỏ, sôi nổi dạy bọn “Con thỏ trắng, trắng trắng, hai lỗ tai dựng thẳng...”, nàng sợ run cả người, yên lặng nhét cảnh tượng này vào ở chỗ sâu trong đầu, nguyện vĩnh viễn cũng đừng nhớ đến nữa.

      Hứa đại nhân sủng nàng sủng nàng, nhưng ở vấn đề nguyên tắc đúng là bước cũng nhường.

      Liền tỷ như ở chuyện cho bọn vỡ lòng, học tra Hồ Kiều bị Hứa đại nhân tận hết sức lực đả kích cùng giáo dục, chỉ có thể ở sâu trong lòng đáng thương hai bánh bao bướng bỉnh nhà mình, đây là... sắp chấm dứt tuổi thơ sao?

      Nàng vào sương phòng, hai tiểu tử còn rụt ở trong chăn chịu đứng lên, chỉ lộ ra hai cái đầu tóc đen. Từ lúc mang thai Hứa tiểu nương tử, lo lắng đến hình tượng Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối thân là ca ca, nàng liền cạo trọc hai tiểu tử này nữa, đều bắt đầu để tóc.

      Tóc tiểu hài tử dài rất nhanh, tại hai tiểu tử biết trùm đầu làm chuyện xấu, hình tượng bên ngoài là hoàn toàn thay đổi, chẳng qua phẩm chất ở bên trong chút cũng tăng lên được.

      “Nương, chúng con còn chưa tỉnh ngủ.”

      Hứa Tiểu Bảo nhìn thấy nàng đến, lập tức kéo chăn qua che kín mình cùng Vũ Tiểu Bối, từ đầu đến chân đều che kín mít.

      Hồ Kiều: “...”

      Nằm ráng là có sở trường!

      Nàng qua trực tiếp đưa tay luồn vào phía dưới chăn, cũng biết đụng đến chân tiểu béo nào, gãi chút, chỉ nghe tiếng thét chói tai, cũng biết là vui hay là buồn, chăn chợt xốc lên, hai tay Vũ Tiểu Bối ôm chỗ xấu hổ khuôn mặt nhắn đỏ lên chạy trốn ra, “Nương, nương gãi làm con ngứa sắp chảy nước tiểu ra giường luôn rồi này...”

      Bà vú cười chạy cầm cái bô tới, hai huynh đệ ngoan ngoãn giải quyết vấn đề sinh lý, bị Hồ Kiều cưỡng ép mặc trung y, lúc này mới chịu để bà vú hầu hạ mặc quần áo.

      Chờ rửa mặt xong, hai tiểu tử vội vàng ăn hai ba miếng liền tiền viện luyện võ. Gần đây nhiệt độ khí giảm xuống, thời gian luyện võ liền sửa lại, chờ ăn điểm tâm xong, thân thể ấm áp, tiền viện thời gian hai ly trà, luyện võ.

      Bất quá hôm nay là ngày đầu tiên lão tiên sinh giảng bài, luyện võ liền đổi thành buổi chiều, buổi sáng được lão tiên sinh giảng bài học đầu tiên.

      Thời điểm ăn cơm trưa, Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối trở về liền hướng Hồ Kiều lên án: “Nương, lão tiên sinh giảng bài chậm quả muốn ru ngủ, hai chúng con đều thiếu chút nữa ngủ mất, còn bị đánh thước, tiếp thu nghe giảng. ràng giọng điệu tiên sinh giảng bài giống hệt như nương dỗ muội muội ngủ, làm sao lại là bọn con sai?”

      định hướng việc học cho các con-Hứa đại nhân tỏ vẻ nhúng tay vào việc Hồ Kiều trấn an hai con: “Đó tất nhiên là do các con buổi tối ngủ đủ, đến lớp học cũng rất dễ dàng buồn ngủ.” Trong lòng lại tội nghiệp hai tiểu bướng bỉnh đáng thương này, gặp phải lão tiên sinh giỏi về thôi miên, làm thanh niên từng nhận giáo dục bắt buộc đại, Hồ Kiều rất khắc sâu điểm này.

      Lúc thầy giáo giảng bài loại ma lực làm cho người ta buồn ngủ, làm sao cũng đều... tỉnh táo nổi!

      Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối cực kỳ nghi ngờ lời nàng.

      “Phải ? Hoa Miêu với Tiểu Ngưu cũng ngủ gật trong lớp!” chuyện này chắc chắc phải lỗi của bọn chúng, mọi người đều mệt rã rời chính là lỗi của tiên sinh.

      Hồ Kiều đối với việc hai đứa con mình đem chỉ số thông minh của mình đặt ngang bằng với hai con chó tỏ vẻ còn gì để , “Hoa Miêu với Tiểu Ngưu lại nghe hiểu, buồn ngủ mới là lạ.” Nàng còn nghĩ lão tiên sinh trọng quy củ, nghĩ tới thế nhưng cho phép hai tiểu tử này đưa chó con vào lớp học, nghe cho nằm ở bên cạnh bàn học của bọn chúng, hảo cảm trong lòng đối với lão tiên sinh nhưng ra tăng thêm chút.

      Xem ra lão tiên sinh cũng là người khoan dung, có điều… có phương pháp giảng bài ?!

      Bất quá việc này Hồ Kiều chưa từng nghe qua ông giảng bài nên tiện lên tiếng. Chờ sau khi Hứa Thanh Gia trở về liền uyển chuyển tỏ vẻ bọn hình như thích cách tiên sinh giảng bài lắm, chờ đến khi có thời gian cũng đến nghe tiên sinh giảng bài thử xem. Tốt nhất là... ngủ gật ở lớp luôn mới tốt!

      Tính toán đến trước ngày Hứa Thanh Gia nghỉ, đêm trước đó Hồ Kiều hết sức nhiệt tình, lăn lộn đến hơn nửa đêm mới cho nghỉ ngơi. Hứa Thanh Gia cho tới bây giờ chưa từng thấy nàng nhiệt tình như vậy, quả thực là vui như lên trời, hai người đêm đó phi thường hài hòa. Ngày hôm sau Hồ Kiều cùng phụ tử ba người dùng xong bữa sáng, nhìn theo ba người về phía tiền viện, ôm tiểu khuê nữ cười trộm: các bảo bối à, nương chỉ có thể giúp các con đến đây thôi!

      Buổi chiều hôm đó, sau khi Hứa đại nhân trở về có chút nghĩ ra.

      “Vị tiên sinh này, ta thấy lúc trước khi cùng ta thảo luận học vấn rất tốt, sao đến khi giảng bài… lại làm cho người ta mệt rã rời vậy chứ?” Phụ tử ba người cùng nhau ngã trái ngã phải ngủ gật ở lớp học, cũng phải chuyện tốt đẹp gì. Nghe xong tiên sinh giảng bài, Hứa đại nhân tự kiểm điểm mình ở thư phòng, đến khi mặt hết nóng mới trở lại hậu viện.

      Đường cong cứu quốc của Hồ Kiều có hiệu quả, lúc này qua : “Có thể nào lúc tiên sinh thảo luận với chàng phần nhiều là chàng dẫn dắt, nhưng đến khi tiên sinh giảng bài cho bọn ... hay ?” Ước chừng vị này chính là trong bụng cẩm tú, tài ăn cũng nhạy bén ?

      Hứa Thanh Gia nghĩ tới điều này, sờ sờ đầu Hồ Kiều, giống như lúc ngợi khen Hứa Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bảo, rất là thành tâm khen nàng hồi: “Vẫn là A Kiều lo lắng chu đáo. Lão tiên sinh này cứ giảng tiếp như vậy bọn học bài luôn buồn ngủ mất.” vỡ lòng đều là Hứa phụ thân tự dạy, tính cách Hứa phụ thân cởi mở phóng khoáng, về điển cố còn hay hơn tiên sinh kể chuyện, trước đây Hứa đại nhân vẫn cảm thấy lúc mình vỡ lòng chính là hồi lại hồi chuyện xưa.

      Đến phiên con mình, ở huyện Nam Hoa còn có thể dành thời gian giảng bài cho bọn , đốc xúc chúng đọc sách viết chữ, nhưng khi đến châu phủ lại bận rộn gấp bội, căn bản rảnh dạy bọn .

      Nhân cơ hội này, Hồ Kiều lập tức đưa ra cầu của mình đối với tiên sinh của bọn : “Phải có kiến thức phong phú, tài ăn nhạy bén, tính cách rộng rãi cởi mở, như vậy bọn mới có thêm hứng thú học tập.” Nàng cũng trông cậy vào việc biết hát “Con thỏ trắng”, căn bản tìm thấy.

      Hứa Thanh Gia bị cầu của nàng chọc cười, đúng là nghe theo ý kiến của nàng, còn muốn đùa nàng: “A Kiều còn có cầu nào nữa ?”

      Hồ Kiều suy nghĩ chút, lại bổ sung câu: “Còn phải trẻ tuổi đoan chính, ít nhất phải có phong tư khí độ.”

      “Người biết còn tưởng nàng đây là tuyển rể đấy!” Hứa Thanh Gia búng lên trán nàng cái, nhìn bé con trong lòng nàng giương cái miệng nhắn ngáp to, chính mình nở nụ cười trước.

      Hồ Kiều tỏ vẻ: “Học thức, tính cách, phong tư, khí độ của tiên sinh đều có ảnh hưởng sâu xa đến bọn , tiên sinh lôi thôi dạy dỗ đệ tử tất nhiên cũng cảm thấy lôi thôi có vấn đề gì. Nhưng tiên sinh có cầu hình tượng cao dạy dỗ đứa , chừng có thể thành hình mẫu!”

      Làm người học hành vất vả cầu có tiên sinh chỉ đạo, đâu thèm để ý tiên sinh lôi thôi hay là sạch , chỉ cần có học thức là tốt rồi - Hứa Thanh Gia cho tới bây giờ nghĩ tới, nguyên lai ở trong lòng lão bà, mời tiên sinh vỡ lòng đến cho bọn phải có nhiều phẩm chất như vậy. Bất quá tinh tế suy ngẫm phen, thế nhưng cảm thấy... đều làm cho người ta thể phản bác.

      Bọn là rất hạnh phúc! Có mẫu thân quan tâm đầy đủ như vậy!

      Trong lòng Hứa đại nhân chỉ còn lại ý niệm như vậy.
      Chris_Luu, saoxoay, Kimanh125717 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Phục a Kiều quá

    5. Jo Ponyo

      Jo Ponyo Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      35
      Tích cực ủng hộ hố này. Có vẻ còn dài dài ấy nha <3<3<3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :