1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm thế nào để không nhớ hắn - Mộng Tiêu Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 53: Tạo bánh bao

      Convert: Sakahara

      Editor: Manh

      Khi Kiều Cẩn nhận được điện thoại của mẹ Kiều, ta quay chương trình thực tế ở Vân Nam.

      Giữa giờ nghỉ, trợ lý đưa di động cho ta: "Chị Kiều ơi, nhà chị gọi này."

      Trông thấy cuộc gọi nhỡ từ mẹ mình, trong lòng Kiều Cẩn nổi lên dự cảm xấu.

      Nhất định là có liên quan tới công ty của nhà dì.

      ta châm lửa điếu thuốc, bước tới khúc quanh để nghe điện thoại.

      "A lô, mẹ à."

      "Cẩn Nhi, vẫn quay hả con? Khi nào xong việc?"

      "Vâng, con quay cảnh buổi tối, chắc phải 11 giờ đêm mới kết thúc cơ. Mẹ , có chuyện gì thế ạ?"

      Mẹ Kiều thở dài, chính là chuyện công ty của em bà chứ còn có thể là chuyện gì, tại đúng là hỏng bét.

      riêng gì bên mẹ đẻ của bà, nhà họ Kiều cũng rối như tơ vò. Tối hôm qua, chú cùng thím của Kiều Cẩn tìm đến, nếu Kiều Cẩn còn tiếp tục như vậy đừng trách bọn họ trở mặt.

      "Mẹ ơi?"

      Mẹ Kiều hoàn hồn.

      "Cẩn Nhi à, con đừng tùy hứng nữa. Tối qua các chú đến nhà cãi nhau với bố con rồi ai cũng bực bội mà về đấy."

      Có chút chuyện mẹ Kiều vốn định với Kiều Cẩn, nhưng tại chuyện sắp sửa đến bờ vực sụp đổ, bà thể kiềm hãm con mình.

      Mẹ Kiều tiếp tục: "Con cũng biết quan hệ giữa nhà ta cùng nhà họ Tưởng rồi đấy, dù là về chính trị hay thương nghiệp hai nhà đều có quan hệ mật thiết với nhau, mà tại, người nhà họ Tưởng lại chịu bỏ qua cho chúng ta."

      Kiều Cẩn cắt ngang: "Vậy là sao? Họ chịu bỏ qua thế nào ạ?"

      Mẹ Kiều: "Bố con bó tay với chuyện nhà dì nên tìm chú cả Tưởng, kết quả ông ấy trực tiếp từ chối, ông ấy mặc kệ chuyện của bọn trẻ, cũng quản được việc này. Mà nhất là... Chú hai Tưởng..."

      Kiều Cẩn tiếp lời: "Chú ấy làm sao ạ?"

      Mẹ Kiều: "Trong khoảng thời gian này, ông ấy tiếp bất kỳ cuộc gọi nào của chú con, lần nào cũng là thư ký nghe máy, bận, tiện nhận điện thoại, cũng kì kèo chịu xử lý chuyện chú con nhờ vả."

      Kiều Cẩn nhìn đêm đen thăm thẳm, trong lòng phiền loạn thôi.

      Mẹ Kiều tiếp tục: "Chú và thím cảm thấy con ảnh hưởng tới lợi ích của bọn họ nên chỉ trích bố con tới tấp, bố con quản lý con cho tốt, vứt sạch mặt mũi của nhà họ Kiều, hại bọn họ ngóc đầu lên nổi trước bạn bè thân thích..."

      Kiều Cẩn cười lạnh, hít sâu hơi thuốc.

      Người nhà họ Kiều chính là như thế, ràng là máu mủ tình thâm, nhưng ở thời điểm quan trọng, bọn họ chẳng khác gì người dưng nước lã, lúc nào cũng chỉ lo cho lợi ích của bản thân.

      Nếu bạn có thể mang đến cơ may cho bọn họ, bọn họ nâng niu bạn vô điều kiện.

      Nhưng nếu bạn còn bất kỳ giá trị nào để lợi dụng, bọn họ chỉ ước mình chẳng liên quan gì đến bạn, hận thể có bạn là người nhà.

      Kiều Cẩn cùng Tưởng Bách Xuyên xấp xỉ tuổi nhau, mấy năm trước, ta thường xuyên kiếm cớ để lân la sang nhà Tưởng Bách Xuyên, dù Tưởng Bách Xuyên có ở nhà hay , ta đều ngồi trò chuyện với bố mẹ Tưởng.

      Dần dà, ta thân thuộc với bố mẹ Tưởng hơn, cũng có mối quan hệ tồi với chú hai Tưởng quyền thế.

      Khi ấy, hai người chú trong nhà họ Kiều luôn lấy ta làm chủ, còn ra sức làm mối cho ta cùng Tưởng Bách Xuyên.

      tại sao?

      trận cãi vã, ta trở mặt với Tưởng Bách Xuyên, bọn họ cũng lập tức trở mặt.

      Nhưng người nhà họ Tưởng khác.

      Bất luận ai đúng, ai sai, bọn họ luôn bênh vực người nhà trước.

      Kỳ thực, giữa hai nhà từng có khoảng cách, gia thế ngang hàng, nhưng sau này... Càng ngày càng chênh lệch.

      Người nhà họ Kiều luôn toan tính cho bản thân, dù đũa nhiều đến mấy, chỉ cần bẻ từng cái, từng cái chẳng cần tốn nhiều sức lực.

      Nhưng nhà họ Tưởng lại giống như vậy, tất cả chiếc đũa luôn quấn chặt chỗ, bẻ thế nào cũng gãy.

      Trong điện thoại yên lặng hồi.

      Mẹ Kiều lên tiếng, Kiều Cẩn cũng chẳng chuyện.

      Hút xong điếu thuốc, Kiều Cẩn với mẹ Kiều: "Thế sao mẹ mắng lại? Lúc bọn họ cần con, sao họ thấy xấu mặt vì chuyện tai tiếng? phải còn chung tay làm lớn chuyện sao? Thế mà tại lại cảm thấy mất mặt ạ?"

      Mẹ Kiều: "Mẹ biết gì bây giờ? Mẹ vừa hai câu, bố con tranh luận với mẹ, bảo mẹ bớt chen miệng, còn ngại chuyện chưa đủ loạn à!"

      chỉ cãi vã, sau khi chú dì Kiều Cẩn rời , bố Kiều còn ầm ĩ với bà trận, nếu giải quyết được chuyện này ly hôn.

      Bà tủi thân khóc hơn nửa đêm, dường như tất cả lỗi lầm đều thuộc về bà, xảy ra vấn đề gì là mọi người đều chỉ trích bà.

      Kiều Cẩn lại châm lửa, chậm rãi nhả khói.

      "Bên dì sao? tại thế nào rồi ạ?"

      Mẹ Kiều: "Còn có thể thế nào nữa? Em họ con bị dượng nhốt trong nhà, cho nó ra ngoài để nó tự hối lỗi, lại cãi nhau ỏm tỏi với dì con, ầm ĩ tới mức gà chó yên."

      Lại yên lặng hồi.

      Kiều Cẩn hỏi mẹ: "Giờ bố có ý gì mẹ?"

      Mẹ Kiều: "Bố con bảo con... nhận lỗi với Tô Dương, chuyện qua rồi cứ để nó qua, nếu còn tiếp tục như vậy, các chú của con thực xích mích với bố con đấy, mà công ty của dì... Có khi buôn bán nổi.

      Kiều Cẩn kích động, năng lộn xộn: "Còn lâu con mới xin lỗi! ta là cái thá gì chứ! Vì sao con lại phải xin lỗi ta! Đời này ta đừng hy vọng con chịu thua, cho dù có chết con cũng xin lỗi ta đâu! Bọn họ nên bỏ cái suy nghĩ đó !"

      Bảo ta xin lỗi Tô Dương còn khiến ta đau đớn hơn cả việc bảo ta chết.

      Tưởng Bách Xuyên phải tàn nhẫn cỡ nào mới có thể nghĩ ra chiêu ác độc như vậy.

      Mẹ Kiều dám kích thích ta quá mức, nhanh chóng an ủi ta: "Cẩn Nhi à, mẹ chỉ vậy thôi, con đừng suy nghĩ nhiều."

      Nếu thực được, bà thỉnh cầu Tô Dương.

      Mẹ Kiều vốn muốn gọi cú điện thoại này, bà rất hiểu con mình, bảo con bé xin lỗi chính là muốn mạng con bé.

      Nhưng nếu bà gọi, những người trong nhà họ Kiều cũng gọi thay, bà thể để người khác trách mắng con mình.

      Cuối cùng, mẹ Kiều bảo Kiều Cẩn: "Mẹ với con chuyện này là để con cân nhắc, con xin lỗi cũng được nhưng đừng gây thêm chuyện nữa. Nếu con thực khiến bố con tức chết hai mẹ con ta phải làm sao bây giờ?"

      Mắt Kiều Cẩn đỏ bừng, chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ.

      Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Kiều Cẩn hút thêm hai điếu thuốc trong giờ nghỉ, ta sặc sụa tới mức suýt rơi nước mắt.

      Kiều Cẩn chưa bao giờ chật vật đến nhường này.

      ta bị mọi người xa lánh.

      Ngoài mẹ ruột ra, ai ai cũng oán trách ta.

      *

      Về phía Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên, hai vợ chồng đương nhiên ăn bữa cơm chiều hôm đó.

      Vì giữ thể diện cho con trai mình, sau khi cười xong, mẹ Tưởng ngừng trêu chọc Tưởng Bách Xuyên.

      Tô Dương lại càng là thế. Cho dù ở trước mặt mẹ chồng, cũng phải giữ vững thể diện cho Tưởng Bách Xuyên, nên khi ấy bọn họ thực phải về nhà dọn dẹp vệ sinh.

      Mấy ngày ở nhà, Tưởng Bách Xuyên bận rộn với công cuộc tạo người.

      Tô Dương bị lăn qua lăn lại thậm tệ.

      Rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gọi là chân mềm xuống nổi giường...

      Tô Dương mua que kiểm tra trứng rụng, ngày dùng mấy lần, khi hai vạch đỏ đậm màu nhất là vào khoảng giờ chiều.

      lặng lẽ nhìn về phía Tưởng Bách Xuyên, hỏi: "Sáng nay mới chúng ta làm lần, chắc cần nữa đâu nhỉ? Hay là đợi đến tối được ?"

      Huống hồ, nếu liên tục làm việc này còn thấy nồng nàn, cứ như thể họ chỉ thân mật theo thói quen.

      Thấy mệt mỏi chán chường, Tưởng Bách Xuyên đồng ý mà chỉ bảo: "Em tắm rồi ngủ trưa ."

      Lại bổ sung câu: " cũng mệt rồi."

      Tô Dương khẽ giật mình, sao bây giờ lại dễ chuyện thế?

      Cuối cùng cũng có thể ngủ yên!

      vào phòng tắm qua loa, khi chuẩn bị mặc đồ ngủ, Tưởng Bách Xuyên đẩy cửa tiến vào.

      Tóc cũng ướt sũng.

      Tô Dương: " vào phòng ngủ trước , em xong ngay thôi."

      Tưởng Bách Xuyên duỗi tay túm quần áo cầm, tiện tay đặt bồn rửa.

      Tô Dương còn chưa kịp phản ứng bị bế bổng, đặt bồn rửa tay.

      "Này..." làm gì thế!

      Còn chưa hết câu, Tưởng Bách Xuyên nâng mông lên, cởi quần lót ra.

      Thân thể Tô Dương lùi về phía sau theo quán tính, chống hai tay lên bồn rửa.

      "Tưởng Bách Xuyên!"

      biết muốn làm gì, còn chưa kịp mình mệt, Tưởng Bách Xuyên túm mắt cá chân , mở rộng hai chân, cúi đầu hôn lên thân thể .

      Mới vừa rồi Tô Dương còn cảm thấy mệt mỏi, vô vị, nhưng ngay khi nụ hôn của rơi xuống, thân thể vẫn nhịn được mà run rẩy.

      Người đàn ông này luôn tìm mọi cách để đem lại trải nghiệm vui vẻ cực hạn khác biệt cho .

      *
      Năm ngày trôi qua chỉ trong chớp mắt.

      Trước khi sang Đức, Tô Dương dùng chính máy ảnh của mình để quay đoạn video về tường máy ảnh, tiếp đó giao video cùng ý tưởng thiết kế quảng cáo cho LACA.

      Sau khi quay xong, xem qua lần.

      Tưởng Bách Xuyên sắp xếp hành lý thoả đáng.

      đẩy cửa tiến vào: "Em sắp xong chưa?"

      Tô Dương vẫn cúi đầu nhìn máy ảnh, lơ đãng : "Xong rồi xong rồi, có thể ngay đây."

      Tưởng Bách Xuyên: " lấy cho em hai cái áo lông, gần đây bên Đức có tuyết rơi."

      "Vậy sao." Tô Dương ngẩng đầu, " lấy thêm mấy cái váy giúp em nhé, lễ phục cũng được, màu sắc phải tương phản, chọn đồ trong tủ đồ mùa thu, hàng đầu tiên bên trái ấy, lấy váy rồi nhét vào vali giúp em, đến lúc quay quảng cáo dùng."

      Tưởng Bách Xuyên thuận miệng hỏi: "Em tự chuẩn bị trang phục à?"

      Tô Dương: "Ừm, lần quảng cáo nào cũng thế, nhiều đồ của em đều là hàng độc, hoàn toàn được may thủ công, cả thế giới chỉ có chiếc."

      Ngoài ra còn phải là thương hiệu bên ngoài.

      Tưởng Bách Xuyên: "Lại là đồ Carlos mang đến à?"

      Tô Dương gật đầu: "Đúng vậy, đầu tháng 12 này ấy tới Bắc Kinh để gặp em đấy, tiện thể mang theo mấy bộ váy xuân luôn, là bản nâng cấp của trang phục mùa xuân L&D."

      Carlos là bạn thân của Tô Dương, cũng là người PR cho thương hiệu nữ trang cao cấp toàn cầu L&D tại Trung Quốc.

      mang quốc tịch Mỹ, là nữ ma đầu thời thượng thích tất cả những thứ liên quan đến mốt, có cha mẹ là cổ đông lớn của L&D và là tham ăn.

      Sau khi đến Trung Quốc chuyến, hoàn toàn trở thành nô lệ của món ngon Trung Hoa, chủ động cầu phụ trách PR cho khu vực Trung Quốc.

      Ông nội của Carlos từng là cựu giám đốc thiết kế của L&D, còn bà nội của thợ may cao cấp.

      Sau khi hai cụ lớn tuổi, họ mở cửa hàng may thủ công ở Paris, chỉ nhận đơn của số minh tinh lớn.

      Tô Dương đóng máy ảnh, lại bảo: " ấy , chờ tuần lễ thời trang Paris tháng hai được tổ chức, ấy tặng em niềm vui bất ngờ lúc em qua. Hẳn là tác phẩm do ông nội ấy thiết kế khi đột nhiên tìm được cảm hứng."

      Tưởng Bách Xuyên "Ừ" tiếng, dặn dò : "Nếu em muốn chụp ảnh kỷ niệm cho tuần lễ thời trang chụp bình thường thôi."

      Tô Dương: "..."

      Trong mắt Tưởng Bách Xuyên, tất cả những hành động như ôm ôm ấp ấp, hôn hít bạn thân để tự sướng đều vô cùng bình thường.

      Có ba người phụ nữ mà thích.

      là Đinh Thiến.

      Hai là Tô Nịnh Nịnh.

      Người còn lại chính là Carlos.

      Tô Dương ngước mắt, đụng phải tầm mắt vừa trầm tĩnh vừa cố chấp của .

      đành phải đáp ứng: "Em biết rồi, sau này tự sướng nữa."

      Tưởng Bách Xuyên biết gần như chỉ ăn có lệ mà chẳng suy nghĩ gì, há miệng cái là có thể ra, độ tin cậy quá thấp.

      ngừng lát rồi bảo "Em có thể tự sướng."

      Hả?

      Tô Dương híp mắt, ngờ vực nhìn , đoạn nghe thấy : "Chỉ cần chụp mình em là được."

      Tô Dương: "..."

      bước qua, cởi dép, đôi chân trần đạp mấy cái lên mu bàn chân .

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Lại bắt đầu phân phải trái rồi.

      Sau khi Tô Dương ầm ĩ xong, Tưởng Bách Xuyên vào phòng chứa quần áo để tìm váy cho .

      Hai mươi phút sau, tất cả hành lý được thu xếp thỏa đáng.

      Sáng nay bọn họ dậy sớm, tại mới chỉ là 8 rưỡi.

      Tô Dương thay quần áo xong, "Giờ qua cửa hàng của bố mẹ nhỉ?"

      sắp phải ra ngoài nhiều ngày, với bố mẹ Tưởng vào tối hôm qua, hôm nay hai vợ chồng tới cửa hàng ăn cơm, sau đó trực tiếp ra sân bay.

      Tưởng Bách Xuyên đặt hai chiếc vali tại cửa chính, "Ừ, người lái xe ở dưới nhà rồi, xuống nhà ."

      Khi xuống nhà, Tô Dương lại nhắn cho Đinh Thiến, hỏi mấy tiếng nữa đón ở đâu.

      Đinh Thiến trả lời: [Mình muốn ăn thức ăn cho chó đâu, gần đây ăn no thức ăn của các cậu rồi, mình cùng Tiểu Hạ tự gọi xe. Mình muốn thấy các cậu ở cửa kiểm tra an ninh, cũng muốn thấy các cậu ở đường.]

      Tô Dương: "..."

      Ngồi xe, hai vợ chồng chuyện phiếm.

      Tô Dương hỏi về tiến triển của cuộc hợp tác giữa và Phương Vinh.

      muốn làm lo lắng, Tưởng Bách Xuyên : "Còn phải chờ bọn họ họp cổ đông xong mới có kết quả, chắc có vấn đề gì đâu."

      Ngày đó, sau khi đánh cờ cùng ông nội, cũng cảm thấy chính mình trông gà hóa cuốc.

      Từ trước tới nay, chưa bao giờ để ý bất kỳ dự án thu mua nào.

      Dù là lúc cạnh tranh hạng mục IPO do công ty lớn đưa ra thị trường, cũng chưa bao giờ căng thẳng như thế.

      Bởi vì lần này quá để tâm, có lẽ là do dự án hợp tác này có liên quan tới tương lai của LACA, chờ mong quá nhiều, lại quá cẩn trọng, kết quả là khiến chính bản thân mình bối rối.

      Kỳ thực, Tô Dương nghe hiểu ý ngầm trong lời , chính là triển vọng lớn, cũng tiếp tục hỏi nhiều.

      nhắc đến quảng cáo của LACA, qua ý tưởng lần.

      Sau đó, hỏi quanh co: "Trong quảng cáo chỉ để lộ bóng lưng của người mẫu nam, thấy em nên tìm vị khách mời nào? Khí chất của ai phù hợp với hình tượng tổng giám đốc bá đạo thâm tình, có thể tặng 129 chiếc máy ảnh cho người mình ?"

      Tưởng Bách Xuyên nhìn Tô Dương mấy giây, nhìn như chú hồ ly gian xảo.

      khỏi bật cười.

      chờ được đáp án, Tô Dương vỗ lên người mấy cái: "Cười cái gì mà cười, !"

      Tưởng Bách Xuyên biết nghĩ gì.

      Câu hỏi của cái bẫy rập, dù trả lời thế nào, cũng chế nhạo phen, nhưng nếu trả lời làm loạn.

      duỗi tay vân vê mái tóc tản mạn bờ vai , đoạn : "Nếu ý tưởng của em được chấp nhận gọi cho , qua đó."

      Tô Dương chớp chớp mắt, khóe miệng vương ý cười xấu xa.

      được tiện nghi mà còn khoe mẽ: "Tưởng Bách Xuyên, có phải hiểu lầm cái gì ?"

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      biết ngay là chỉ đợi cơ hội để chà đạp mà.

      Tô Dương : "Chủ đề của người ta là mối tình đầu, là mối tình đầu đấy, hiểu ? Nếu là về mối tình đầu nhất định phải chọn tiểu thịt tươi trẻ tuổi tuấn tú chứ, chủ động xin giết giặc là có ý gì? Còn chịu thừa nhận là mình già phải ?"

      Tưởng Bách Xuyên nghẹn họng, nên lời.

      tiếng sau, họ có mặt tại cửa hàng Ông Nội Khoai Lang.

      Vì mới sáng sớm nên có người mua hàng.

      Biết sáng nay hai vợ chồng qua, thỉnh thoảng bố Tô ra cửa ngó nghiêng. Khi thấy hai vợ chồng, nếp nhăn khóe mắt ông giãn ra.

      Tô Dương chạy đến, kéo tay bố Tô: "Bố đúng là trông chờ mòn mỏi rồi."

      Bố Tô cười, hỏi: "Có lạnh ?"

      " ạ, con mặc nhiều quần áo lắm, mẹ đâu hả bố?"

      "Mẹ ở nhà, nhào bột, trưa nay muốn làm mì cán tay cho hai đứa." Bố Tô nhanh chóng gọi Tưởng Bách Xuyên, bảo lên nhà cho ấm.

      Tô Dương lên nhà tìm mẹ Tô, Tưởng Bách Xuyên theo mà ở dưới chuyện với bố Tô.

      Kỳ , bố vợ và chàng rể có đề tài chung, bố Tô lại am hiểu về tài chính.

      Nhưng Tưởng Bách Xuyên tìm đề tài chuyện, hỏi ông khoai lang trồng ở đâu, là tự ông lấy hàng hay người ta đưa đến cửa, lại hỏi giá bán sỉ cân.

      Nhắc đến cái này, bố Tô lập tức liến thoắng ngừng, bảo tiền kiếm được trong nửa tháng cũng đủ để trả tháng tiền thuê nhà, còn ngờ buôn bán tốt như thế.

      Tưởng Bách Xuyên , lúc này mới chỉ là khởi đầu, khi cửa hàng có tiếng tăm hơn, chuyện làm ăn càng ngày càng phát đạt, còn bảo bố Tô là mấy hôm nữa gửi người của công ty mình đến, đưa cửa hàng lên trang web Mỹ Đoàn.

      Bố Tô mừng đến mức khép được miệng.

      Chẳng mấy chốc, Tô Dương cùng mẹ Tô xuống tầng.

      Sau khi chào hỏi, mẹ Tô bảo Tưởng Bách Xuyên lên nhà, nhà lắp mạng, có thể xử lý công việc.

      Thấy Tô Dương đội mũ, đeo khẩu trang, còn cầm chiếc khăn quàng cổ dày trong tay, Tưởng Bách Xuyên hỏi: "Em muốn ra ngoài à?"

      Tô Dương: "Vâng, em với mẹ ra chợ mua ít thức ăn."

      Vừa nghe thấy thế, bố Tô nhanh chóng giành việc: "Để bố cho, ngoài đường lạnh lắm, hai mẹ con ở nhà ."

      Tô Dương với mẹ Tô: "Thế để con với bố mẹ ạ, lâu rồi hai bố con dạo, bọn con mua đồ ăn rồi tiện thể làm vòng quanh công viên luôn."

      Lại hỏi Tưởng Bách Xuyên: " có muốn cùng ?"

      Hiếm khi nào bố Tô có thời gian để trò chuyện cùng Tô Dương, Tưởng Bách Xuyên định tham gia góp vui.

      : "Lát nữa lên nhà, còn phải xử lý số e-mail nữa."

      Trước khi ra cửa, Tô Dương vừa muốn đeo khăn quàng cổ, bố Tô trực tiếp cầm khăn, sửa mũ của , lại cẩn thận quàng khăn cho , thắt cái nút xinh đẹp.

      Sau khi chỉnh trang xong, ông ngắm nhìn con : "Ừ, được rồi đấy, thôi."

      Tưởng Bách Xuyên cũng theo chân hai bố con ra cửa.

      Tô Dương quay đầu vẫy tay với Tưởng Bách Xuyên, sau đó ôm tay bố Tô như đứa trẻ. Hai người giọng trò chuyện, lắc lư bước vỉa hè.

      Thỉnh thoảng, Tô Dương còn quay đầu nhìn bố Tô, khóe mắt chân mày nhuốm ý cười.

      Tưởng Bách Xuyên rút di động, chụp mấy tấm có bóng lưng của hai bố con.

      Lúc này, biết bố Tô gì mà khiến Tô Dương tức đến giậm chân, lại như chơi xỏ lá.

      Tựa như đứa trẻ .

      Tính tình trẻ con của hình thành dưới nuông chiều của bố Tô.

      Bố Tô có trình độ học vấn, ông nhiều lời mà cũng chẳng giàu sang, nhưng ông lại chiều chuộng Tô Dương từng li từng tí.

      Trước khi hai người đương, móng tay móng chân của Tô Dương đều là do ông cắt.

      Sau khi bọn họ ở bên nhau, đương nhiên đảm nhận "trọng trách" này.

      Vì trình độ học vấn cao, bố Tô thể kèm cặp Tô Dương, nhưng ông lại dùng cách khác để đồng hành cùng trong quãng thời gian học.

      Từ tới lớn, mỗi khi học kỳ bắt đầu, bố Tô bọc số sách mới mà Tô Dương được phát cho .

      Ông mua giấy kraft chất lượng tốt ở chợ, bọc toàn bộ sách vở, ngay cả sách bài tập cũng tha.

      góc phải của từng cuốn sách là họ tên, lớp học của Tô Dương cùng tên sách.

      Với khoảng trống lớn còn dư bọc sách, Tô Dương thoải mái vẽ lên đó, mỗi bọc sách là những hình vẽ khác nhau.

      Bố Tô chịu trách nhiệm tô màu.

      Từ cấp đến cấp ba, mỗi năm đều là thế.

      Bố Tô chưa từng vắng mặt lần nào.

      Đối với những bọc sách bị hỏng, cứ đến cuối kỳ, Tô Dương tháo chúng ra và giữ mãi cho đến tận bây giờ.

      Sau khi cùng kết hôn, Tô Dương lại chuyển những bọc sách của mười mấy năm qua về nhà họ.

      Dựa theo trình tự thời gian, đóng những chiếc bọc này thành hơn mười cuốn sách, lại làm bìa cho từng cuốn, dùng bút lông viết hai chữ "Tình cha" lên từng chiếc bìa.

      Đó là món đồ cưới quý giá nhất của Tô Dương.
      Tôm Thỏ, nhoxbinaNhược Vân thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 54: Trúng số độc đắc

      Convert: Sakahara

      Editor: Manh

      đường đến sân bay Bắc Kinh.

      Tô Dương xem e-mail về kế hoạch công việc trong hai tháng kế tiếp.

      Vào tháng , phải chụp ảnh cho trang bìa của ba tạp chí thời trang, hai trong số đó thuộc L&D, để quảng cáo cho trang phục mùa hè của năm 2017.

      dừng lại ở đó, bên trong có ít trang cần ảnh chụp.

      Lượng công việc lớn hơn lúc trước rất nhiều.

      Minh tinh hợp tác cùng tạp chí đều là những người nổi như cồn, có danh tiếng tồi trong nghề.

      Cuối tháng hai, phải quay video ra mắt bộ sưu tập mùa đông T của L&D.

      Bộ sưu tập T sở hữu phong cách giống trang phục mùa thu, mang vẻ đẹp cuồng dã trong nét hoài cổ.

      Tô Dương rút di động, gửi tin nhắn cho Carlos: [Bảo bối ơi, người mẫu nào được chọn cho trang phục mùa đông của L&D thế?]

      Đợi vài phút cũng nhận được câu trả lời, hẳn là nàng lại đâu chơi rồi.

      đặt di động sang bên, tiếp tục xem e-mail.

      Xử lý công việc xong, Tưởng Bách Xuyên nghiêng đầu nhìn Tô Dương. Thấy còn chăm chú xem e-mail, quấy rầy mà lấy di động đăng nhập vào Weibo.

      Kể từ khi công khai chuyện hôn nhân, dường như lướt Weibo trở thành chuyện phải làm mỗi ngày.

      Tưởng Bách Xuyên thấy có chút nghiện.

      Ngày nào cũng có vô số fan hâm mộ gửi tin nhắn, lúc trước có thời gian đọc, nhân lúc rảnh rang nhàm chán, mở từng tin ra xem.

      vị fan tên "Thiếu nữ xinh đẹp vô địch vũ trụ" gửi cho mấy tấm hình, là ảnh chụp bóng lưng cùng Tô Dương tại nhà hàng buffet Tây ở Thượng Hải mấy hôm trước.

      Trong ảnh, nắm tay Tô Dương, còn nghiêng đầu cười với .

      Tưởng Bách Xuyên đăng trạng thái mới: [Tôi thấy ảnh bạn gửi rồi, cảm ơn nhé! @Thiếu nữ xinh đẹp vô địch vũ trụ]

      Tiếp đó, đăng tải những tấm hình kia lên.

      Sau khi xong việc, Tô Dương bắt đầu dính lấy Tưởng Bách Xuyên.

      Lúc gác chân lên đùi , lúc gối đầu lên tay , thỉnh thoảng còn chợt hôn cái.

      Tưởng Bách Xuyên để mặc làm loạn, lời nào, chỉ nhìn bằng ánh mắt đắc dĩ.

      Khuôn mặt Tô Dương nhàng cọ lên lòng bàn tay , nhìn , hỏi: "Tết ở nhà được mấy ngày?"

      Chỉ còn chưa đầy hai mươi ngày nữa là năm mới lại đến.

      Tưởng Bách Xuyên: "Khó lắm, sớm cũng phải sau mùng tám, có khi qua Tết Nguyên Tiêu mới về được. Mà dù có quay lại New York cũng nhất thiết phải luôn ở đó, qua New York bàn giao số công việc thôi, năm sau phụ trách công việc trong nước là chính."

      Tô Dương: " chuyển giao toàn bộ công việc cho Hoắc Viễn Chu à?"

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu: "Dự án IPO và việc góp vốn tư nhân được bàn giao cho ta, sau này chỉ phụ trách mảng thu mua thôi."

      Hoắc Viễn Chu là cổ đông lớn thứ hai của Hải Nạp, cũng là trong những người sáng lập ra ngân hàng đầu tư.

      Sau này, ta mở rộng ngành công nghiệp dược phẩm, còn nhiều tinh lực để bận tâm về ngân hàng nữa.

      Nay phía dược phẩm ổn định, Tưởng Bách Xuyên lại điều Hoắc Viễn Chu về ngân hàng.

      Từ năm sau trở , cần phải tách ra nữa.

      Tô Dương sung sướng đứng dậy hôn lên khóe môi .

      Mười mấy tiếng sau, máy bay hạ cánh tại sân bay Berlin.

      Giờ chia ly lại đến.

      Đứng trong đại sảnh sân bay ở nước ngoài, Tưởng Bách Xuyên đưa vali cho Tô Dương, xoa mặt , "Mấy ngày nữa tới thăm em."

      Tô Dương gật đầu.

      sớm biết tới đây phải vì có việc, chỉ là muốn cùng vượt qua mười mấy tiếng gian lao máy bay mà thôi.

      vừa ra khỏi sảnh đến để mua vé máy bay về New York.

      nghiêng đầu nhìn Đinh Thiến và trợ lý Tiểu Hạ đứng đợi cách đó xa.

      Tưởng Bách Xuyên thúc giục: "Em mau ."

      Trong lòng Tô Dương có chút ý tưởng, đôi mắt đen láy đảo quanh vài vòng.

      hắng giọng, cười : "Em muốn hát bài cho nghe."

      Tưởng Bách Xuyên cười nhạt, "Em hát ."

      còn tưởng là bài "Đồng dao".

      lòng mà , hát bài nào cũng giống nhau, có giai có điệu, thường thường còn đổi từ giọng Bắc Kinh sang giọng Hải Nam.

      Nhưng nghe quen nên nhịn xuống.

      Tô Dương suy nghĩ lời bài hát, đoạn tới gần nửa bước.

      Sân bay vốn rất ầm ĩ, còn có tiếng loa phóng thanh, giọng của quá ràng.

      giọng hát: "Tiễn tiễn đến đầu làng..."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm.

      Tô Dương vẫn tiếp tục: "Em có đôi lời cần bày tỏ, tuy rằng trăm hoa đua nở...[1]"

      [1] Lời bài hát "Đừng hái hoa dại ven đường" :)))))))))))

      Sau đó, Tưởng Bách Xuyên thực nhịn nổi nữa, cúi đầu bịt miệng lại.

      Tô Dương chỉ đợi khoảnh khắc này.

      Hai tay thuận thế ôm cổ , mạnh mẽ đáp trả, đầu lưỡi quấn quít lưỡi .

      giống như khi còn ở trong nước, lúc nào cũng phải chú ý đến phóng viên, còn thường xuyên gặp phải fan hâm mộ, tại, họ nước khác, ai chú ý tới bọn họ, hai người cũng buông thả phần nào.

      Nụ hôn vừa kết thúc, hô hấp của hai người đều dồn dập.

      Tưởng Bách Xuyên chỉnh lại áo khoác thay , "Em qua đó , cũng phải ra cửa kiểm tra an ninh rồi."

      Tô Dương lấy viên sôcôla từ trong túi quần, đưa cho : "Tiền boa của đây, cảm ơn đưa em tới Berlin nhé."

      Tưởng Bách Xuyên nhìn sôcôla, bật cười, đây là thứ tiếp viên hàng đưa cho máy bay.

      thả sôcôla vào túi áo, " đây."

      Tưởng Bách Xuyên đẩy vali tới sảnh chờ cùng trong số các vệ sĩ.

      Người vệ sĩ còn lại vẫn ở bên cạnh Tô Dương.

      Tô Dương rút di động, chụp mấy tấm có bóng lưng .

      "Chị hai à, chị vung thức ăn cho chó xong chưa?"

      Đinh Thiến bước tới chế nhạo .

      Tô Dương cất di động: "Nếu vung nhiều chút, mình chỉ sợ người đàn ông bụng bự như cậu ăn đủ no."

      Đinh Thiến: "... Đồ tim phổi!"

      Tô Dương cười.

      " thôi, chúng ta đổi xe rồi vào thị trấn, mình sợ hôm nay kịp tới trụ sở của LACA đâu."

      Đinh Thiến sóng vai ra ngoài cùng , "Ừ, lúc đến nơi bọn họ cũng tan việc rồi, sáng sớm mai chúng ta qua sau."

      Ngồi xe, khi Đinh Thiến lướt Weibo, thấy Tô Dương lại lên bảng tìm kiếm nóng.

      Xem xong trạng thái kia, chỉ có thể là tâm tư của Tưởng Bách Xuyên quá thâm trầm.

      Đinh Thiến đưa di động cho Tô Dương: "Khối băng vạn năm nhà cậu lại phô bày tình cảm rồi này."

      Mắt Tô Dương giật giật, "Khối băng vạn năm?"

      Sao từ nghe quen thế nhỉ?

      chợt nhớ Chu Minh Khiêm từng chế giếu là viên đường vạn năm.

      Tô Dương cầm di động, đúng là Tưởng Bách Xuyên tự đăng trạng thái Weibo.

      Mượn danh cảm ơn fan hâm mộ, thực chất là để phô bày tình cảm với chính chứ phải ai khác.

      Đinh Thiến liếc xéo cái: "Kiềm chế lại chút , cậu nhìn bản thân cậu mà xem, miệng sắp ngoác tới mang tai rồi đấy."

      Tô Dương: "..."

      Đương lúc ngồi xe, Tô Dương nhớ đến thiết bị quay phim.

      Những thứ ấy đều do Đinh Thiến thu xếp, chưa bao giờ phải nhọc lòng, nhưng vẫn hỏi: "Đúng rồi, Thiến Nhi, phần thiết bị chuẩn bị chưa?"

      Khác với lần quay quảng cáo nữ trang tại Hồng Kông, đây là lần đầu tiên bọn họ quay chụp độc lập ở nước ngoài.

      Thiết bị họ sử dụng trong quảng cáo nữ trang được cung cấp bởi công ty quảng cáo dưới trướng KING.

      tại, họ ở Đức, trời xa đất lạ.

      Đội ngũ của có thể băng qua đại dương, vượt qua biển cả để tới đây, nhưng thiết bị là vấn đề.

      số thứ họ có thể mang đến.

      Những thứ như máy ảnh, steadicam[2] đều tiện mang , nhưng những thiết bị có kích cỡ lớn lại như vậy.

      [2] Steadicam: Steadicam là hệ thống ổn định máy ảnh, được phát minh vào năm 1976 bởi Garrett Brown.

      Thủ tục hải quan quá rườm rà.

      Đinh Thiến gật đầu: "Mình sắp xếp xong rồi, là Carlos giúp chúng ta liên hệ, thuê đồ từ đội quay phim ở bên này, thiết bị đại và đầy đủ lắm. Bọn họ nể mặt Carlos nên cho chúng ta dùng miễn phí ngày đấy."

      Tô Dương: "Đến lúc đó chúng ta trả phí vận chuyển và nhân công cho bọn họ nhé, thể để bọn họ bỏ tiền được."

      Đinh Thiến, "Ok, mình thu xếp chuyện này."

      Khi đến thị trấn LACA, trời sẩm tối.

      Tiết trời u, chẳng khác lần trước là bao, dường như sắp có tuyết rơi.

      Ăn cơm xong, Tô Dương về phòng.

      lại xem qua đồ án quảng cáo, tranh vẽ cùng video quay tường máy ảnh lần. Sau khi chắc chắn mỗi chi tiết đều có tì vết, đóng file toàn bộ để chuẩn bị trình bày ý tưởng với bộ phận kế hoạch của LACA vào ngày mai.

      Có lẽ phải mất hai ngày để hoàn thiện cả quá trình.

      Làm xong công tác chuẩn bị, thấy thời gian còn sớm, máy bay cũng ngủ đủ nên Tô Dương chẳng buồn ngủ chút nào, bắt đầu lướt Weibo.

      ngờ Weibo của lại thất thủ.

      Bình luận đều bắt phải chịu trách nhiệm, khóc bao giờ có thể tìm được tình nữa.

      tiếp tục xem, hóa ra cảnh cùng Tưởng Bách Xuyên hôn nhau ở sân bay bị quay lại.

      Là fan của Tưởng Bách Xuyên đăng bài.

      Người này là phóng viên kinh tế nổi tiếng, có hơn năm mươi ngàn người hâm mộ.

      Video về Tưởng Bách Xuyên ở sở giao dịch chứng khoán New York lúc trước cũng đến từ này.

      Mà đoạn video hôn nhau nồng nhiệt ở sân bay được đăng vào hai tiếng trước.

      phóng viên viết trạng thái như sau: [Mấy tấm ảnh chụp bóng lưng nam thần vung thức ăn cho chó còn chưa đủ, tôi thấy vẫn nên tay làm hàm nhai để ăn no bụng thức ăn cho chó , chỉ có thể ăn no mà còn có thể ăn thức ăn cho chó kèm thịt [Cười sằng sặc] [Cười sằng sặc] [Dơ bẩn][Dơ bẩn]]

      Bình luận phía dưới gần như điên cuồng.

      Tô Dương nhìn mấy lần, bên tai khỏi nóng lên.

      Trẻ con thời nay tùy ý, nghĩ thế nao thế nấy, đến mức Tô Dương ngại phải xem tiếp.

      Có fan còn truy hỏi khi nào bọn họ có bánh bao .

      yên lặng rời khỏi Weibo.

      Mấy ngày nay, Tưởng Bách Xuyên chỉ để lộ Weibo phụ của mẹ chồng, mà còn phô bày tình cảm Weibo, hủy diệt hình tượng của bản thân cách thương tiếc. tại, những tin đồn về việc được nhà chồng chào đón, thậm chí còn ép Tưởng Bách Xuyên phải kết hôn cuối cùng cũng từ từ biến mất.

      Tô Dương nằm ngửa giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà chằm chằm.

      lát sau, cầm di động, gửi tin nhắn cho Tưởng Bách Xuyên: [I miss you now.]

      *

      Chín giờ sáng hôm sau, Tô Dương cùng Đinh Thiến có mặt tại trụ sở của LACA.

      Tô Dương trình bày tất cả ý tưởng bằng tiếng cách cặn kẽ với trưởng phòng kế hoạch của LACA, ngay cả những chi tiết cũng miêu tả.

      Trưởng phòng kế hoạch là người phụ nữ trung niên mập mạp, sau khi xem qua video về tường máy ảnh, bà kinh ngạc vô cùng, lâu sau vẫn nên lời.

      Sau khi lấy lại tinh thần, bà hỏi Tô Dương: "Toàn bộ số máy ảnh này đều là của sao?"

      Lời bà tràn ngập vẻ khó tin.

      Tô Dương cười: "Đúng vậy, là chồng tôi tặng đấy."

      "Vậy sao, đúng là thể tưởng tượng nổi, cậu ấy là mối tình đầu của à? Câu chuyện viết chính là về tình mười năm của hai người sao?"

      Tô Dương gật đầu: "Đúng vậy."

      Trưởng phòng kế hoạch bùi ngùi lâu, còn mau chóng trình lên cuộc họp cổ đông lâm thời.

      Nghe xong, Tô Dương sửng sốt.

      Chỉ là đồ án kế hoạch của quảng cáo mà thôi, cổ đông còn phải biết sao?

      Mãi đến sau này, Tô Dương mới biết, đoạn quảng cáo ấy đồng thời được phát hành khắp toàn cầu bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau.

      Mà trước đó, chỉ riêng tổng giám đốc của LACA, những cổ đông khác cũng cầu lấy mối tình đầu là chủ đề quảng cáo.

      chính thức trở thành người phát ngôn toàn cầu của LACA.

      Nhận được điện thoại của giám đốc kế hoạch LACA là ba ngày sau.

      Ngày ấy, tuyết rơi mênh mông, phủ kín cả thị trấn.

      Khi đó, và Đinh Thiến nằm bệ cửa sổ, vừa ngắm cảnh tuyết, vừa thảo luận về việc chọn cảnh trong tuyết cho quảng cáo trang phục mùa đông năm 2017 của L&D.

      Giám đốc kế hoạch gọi đến vào lúc này, với : "Tô, kế hoạch quay chụp của nhận được toàn bộ phiếu đồng ý rồi. Đây là lần đầu tiên cổ đông của LACA nhất trí như vậy đấy, xin chúc mừng!"

      Còn chuyển lời khen của tổng giám đốc LACA đối với kế hoạch của .

      Còn , tại tổng giám đốc ở New York, chờ sau này có cơ hội, tổng giám dốc mời ăn tối để trò chuyện về câu chuyện của 129 chiếc máy ảnh kia.

      Sau khi cúp điện thoại, Tô Dương phấn khởi, vội gọi Đinh Thiến: "Thiến Nhi, kế hoạch được chấp nhận rồi, cần sửa nữa, chúng ta có thể chuẩn bị quay được rồi."

      Đinh Thiến còn kích động hơn cả , bật nhảy tại chỗ vài lần, thiếu chút nữa ôm hôn Tô Dương.

      Đây phát ngôn quốc tế đầu tiên mà Tô Dương lên kế hoạch quay chụp, có ý nghĩa rất đặc biệt.

      Tuy từng là người phát ngôn cho quảng cáo cũ của LACA, cũng chỉ đạo quay chụp, ý tưởng lại phải là của . chưa bao giờ bằng lòng với ý tưởng ấy, nhưng lúc đó có danh tiếng, studio lại càng có tên tuổi, chỉ có thể giữ lại ý kiến cá nhân.

      Nhưng tại khác.

      Đinh Thiến nhìn trời tuyết trắng như lông ngỗng ở ngoài.

      "Phải lùi lịch quay phim thôi, Carlos liên lạc với công ty thiết bị ở Berlin rồi. Lần này chúng ta gặp phải tuyết lớn hiếm thấy ở Đức trong nhiều năm trở lại đây, nhiều đoạn đường còn bị chặn nữa."

      Tô Dương: "Ừ, bên LACA cũng hoãn lại tuần, tuyết rơi quá nhiều, đủ an toàn."

      Sau đó, Đinh Thiến về phòng sắp xếp công việc, còn Tô Dương tiếp tục suy nghĩ về quảng cáo cho trang phục mùa đông của L&D.

      Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên chỉ lệch múi giờ, Tưởng Bách Xuyên gần như luôn ở trong tình trạng ngồi máy bay, hai người cũng liên lạc nhiều.

      Hôm nay, Tưởng Bách Xuyên bay từ Tokyo về New York.

      Vừa vào phòng làm việc, Giang Phàm đưa cho bức thư.

      "Tưởng tổng, thư của ngài này."

      Tưởng Bách Xuyên mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương, hay nhận được thư nhưng có thời gian để đọc. Bình thường thư ký xử lý thay , chỉ bức thư nào quan trọng mới được chuyển giao lại.

      hỏi: "Thư gì thế?"

      Giang Phàm: "Thư của Tô Dương."

      "Thư của Đồng Đồng sao?"

      Tưởng Bách Xuyên duỗi tay nhận bức thư. Vì còn chuyện gì khác, Giang Phàm lui ra ngoài.

      Tưởng Bách Xuyên mở thư, là xấp giấy rất dày.

      xem những bức tranh trước.

      Trông thấy tấm bọc chăn, khóe miệng khỏi giật giật.

      Kỳ thực lần đó... thể tính là lừa , chỉ là sớm làm số việc mà thôi.

      Dù sao, là của , cũng là của , làm chuyện đó vào ngày nào đều phải giống nhau sao.

      nhịn đến khi 18 tuổi dễ rồi.

      Tiếp tục xem tranh, mỗi khi xem bức, trong lòng lại ấm thêm chút.

      Đây là những hình ảnh quen thuộc đến thể quen thuộc hơn.

      Mà khi thể chúng bằng hình thức khác dường như chúng trở nên rất khác biệt.

      chụp tất cả tranh vẽ rồi cẩn thận gom chúng lại, sau đó, bắt đọc đầu đọc thư của .

      Chứng kiến chuỗi dấu chấm lửng, lại nhìn câu "Mong hồi ", yên lặng bật cười.

      Ngẩn ngơ nhìn bức thư hồi lâu, đứng dậy, cầm tờ giấy viết thư từ giá sách để hồi Tô Dương.

      Bảo bối Đồng:

      Mong rằng em vẫn khỏe!

      rất vui khi nhận được thư của em.

      ...

      Khi ngôn từ thất bại, im lặng lên tiếng.

      P.S: thích bức thứ năm!

      Người đàn ông của bảo bối Đồng: Tưởng Bách Xuyên.

      12.01.2017.

      Viết xong thư, Tưởng Bách Xuyên tìm phong bì nhét thư vào, lại nhờ Giang Phàm gửi đến phòng làm việc của .

      Sau đó, Tưởng Bách Xuyên gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Em dậy chưa?]

      Bên kia mới là 6 giờ sáng.

      Khi Tô Dương nhận được tin nhắn của Tưởng Bách Xuyên, ở trong nhà vệ sinh.

      có thời gian để đọc tin nhắn, chỉ mải lo chuyện của mình.

      Hôm nay là ngày thứ ba của kỳ kinh nguyệt.

      Dì cả đến đúng hạn.

      có phần kích động, rời giường từ sáng sớm, lấy que thử mua từ sớm ra thí nghiệm.

      Sợ que chuẩn, còn mua vài que thử từ hai thương hiệu khác nhau.

      tại cùng thí nghiệm.

      Ba phút trôi qua.

      Tô Dương kích động so sánh que thử thai.

      quá , nhưng vẫn có thể nhìn thấy vạch thứ hai màu hồng hồng.

      cảm giác kỳ lạ lập tức ập đến.

      Đáy mắt khỏi nóng lên.

      sờ phần bụng dưới bằng phẳng, làm mẹ rồi.

      Đây là kết tinh tình của cùng Tưởng Bách Xuyên.

      Editor: Nếu ai thắc mắc bức thứ 5 chị Tô Dương vẽ gì mà để Tưởng dislike, xin phép trích đoạn từ chương 48.

      "Tấm thứ năm, trời đông giá rét, trong nhà trọ có máy sưởi vẫn "làm nóng" cùng điều hòa "bị hỏng", đắp tấm chăn mỏng đến thể mỏng hơn lên người .

      kèm với lời thoại: [Nếu em vẫn thấy lạnh chúng ta tập thể dục nhịp điệu nhé.]"
      Tôm Thỏ, nhoxbinaNhược Vân thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 55: Hút thuốc ăn mừng

      Convert: Sakahara

      Editor || Beta: Manh

      Khi Tô Dương bước ra từ bệnh viện, kích động ôm Đinh Thiến nhảy nhót, chỉ cười khanh khách mà lời nào.

      Tuy trước đó tự kiểm tra, nhưng vì yên tâm nên vẫn tới bệnh viện để xác nhận.

      Đinh Thiến nhanh chóng ngăn : "Này này này, bà ơi, ngài bình tĩnh lại ."

      Tô Dương khoác vai Đinh Thiến, sau khi nhìn Đinh Thiến hồi lâu, cười : "Thiến Nhi à, cậu gầy hơn mấy hôm trước rồi đấy."

      Đinh Thiến: "..."

      Con mẹ nó, còn béo lên mấy cân đấy biết ?

      nhìn Tô Dương bằng ánh mắt vừa ghét bỏ vừa còn lời nào để : "Cậu có dùng não trước khi vậy?"

      Tô Dương vẫn cười khép miệng, hiếm khi nào vặc lại Đinh Thiến.

      đường trở về, Tô Dương gọi cho Tưởng Bách Xuyên nhưng bị ngắt máy.

      nhắn tin: [ bận bàn chuyện công việc, khi nào xong gọi lại.]

      Tô Dương bĩu môi, thầm oán ở trong lòng.

      thầm quyết định, chút nữa tin nóng cho biết.

      Đinh Thiến liên hệ khắp nơi về công việc quay chụp, ngừng bận bịu. Tô Dương chống tay cửa sổ xe, nhìn thị trấn u xinh đẹp vô ngần.

      vô thức đặt bàn tay còn lại lên bụng.

      sinh mệnh ở nơi này.

      Đây là con của cùng Tưởng Bách Xuyên.

      Nghĩ tới nghĩ lui, lại bật cười.

      Càng nhìn càng thấy cảnh sắc bên ngoài đẹp sao tả xiết.

      rút di động, đăng trạng thái lên Weibo: [Ha ha, [Cười trộm][Cười trộm]]

      Đinh Thiến xong việc, cũng nhìn thấy trạng thái kia, quả thực biết nên gì với Tô Dương mới phải.

      Cho dù có cũng vô ích, tại chữ người ta cũng nghe lọt.

      "Dương Dương, kế tiếp có sắp xếp gì ? Ý mình là về chuyện công việc ấy."

      Tô Dương quay đầu, "Cứ theo kế hoạch cũ mà làm thôi, khi nào bụng mình lớn tới mức thể làm việc được nữa mình cho cả tập thể nghỉ mấy tháng."

      Đinh Thiến: "Cậu chịu được cảnh bay qua bay lại chứ?"

      Tô Dương: " sao đâu, những người làm mẹ trong giới giải trí cũng chỉ nghỉ khi sắp sinh mà? sao đâu, đấy."

      Đinh Thiến ngẫm nghĩ: "Để cậu nhàn rỗi ở nhà cả ngày cũng phải cách hay. Thế này , chúng ta nhận ít việc hơn, nhưng vừa đủ để cậu giết thời gian."

      tại, Tô Dương chẳng quan tâm đến bất kỳ chuyện gì.

      "Ok, cậu cứ xem rồi sắp xếp là được."

      còn đắm chìm trong niềm vui sướng khó lòng kiềm chế.

      Tới đại sảnh khách sạn, Tô Dương cùng Đinh Thiến trò chuyện về việc quay chụp, chú ý đến người ngồi trong khu nghỉ ngơi.

      Đinh Thiến: "Ngày kia quay phân đoạn ở nhà thờ, cuối tuần về nước bổ sung video tường máy ảnh của cậu nữa thôi là quảng cáo có thể ra mắt vào cuối tháng đấy."

      Lại hỏi Tô Dương: "Tưởng Bách Xuyên có đồng ý làm khách mời ? Mình liên hệ với bên thiết bị rồi, chỉ chờ ấy vào vị trí thôi."

      Tô Dương: "Lát nữa mình với Bách Xuyên, chắc ấy có thể bớt chút thời gian để qua đây, lúc còn ở trong nước mình cũng đánh tiếng rồi."

      Bỗng nhiên, có người gọi tên từ phía sau: "Tô tiểu thư."

      Tô Dương và Đinh Thiến cùng quay đầu.

      Trông thấy người tới, vẻ kinh ngạc xẹt qua dưới đáy mắt Tô Dương.

      ngờ mẹ Kiều lại băng qua vạn dặm xa xôi để đến đây.

      Bà ăn vận quý phái thanh nhã, khí chất thượng thừa, trong mắt là vẻ lạnh nhạt cùng tự cao thành thói.

      Nếu Tô Dương hiểu tính tình của bà, cũng cảm thấy bà là người trong ngoài như .

      Đinh Thiến biết mẹ Kiều, giọng hỏi : "Người quen à?"

      Tô Dương: "Mẹ của Kiều Cẩn đấy."

      Đinh Thiến vô thức kéo về phía sau, đứng chắn trước mặt Tô Dương, nhìn về phía mẹ Kiều: "Chào bác, có chuyện gì ạ?"

      Mẹ Kiều đáp mà nhìn Tô Dương: "Tô tiểu thư, tôi có thể chuyện với ?"

      Tô Dương còn chưa kịp mở miệng, Đinh Thiến chen lời: "Cháu nghĩ phải gọi là Tưởng phu nhân mới thỏa đáng ạ."

      Sắc mặt mẹ Kiều ngừng thay đổi, bà nhìn Tô Dương với ánh mắt nhẫn và mong chờ.

      Tô Dương: "Xin lỗi dì, cháu bận lắm ạ, nếu dì có chuyện đừng ngại thẳng."

      Thấy định chuyện riêng với mình, mẹ Kiều chỉ có thể nhượng bộ.

      "Chúng ta vào khu nghỉ nhé, chuyện này... phải chỉ câu là xong."

      Đinh Thiến kéo Tô Dương vào khu nghỉ ngơi.

      ngồi sát Tô Dương, vẻ mặt đề phòng.

      Tô Dương cười, giọng : "Này, có phải cậu xem nhiều phim truyền hình quá rồi ?"

      Mà lại nghĩ là mẹ Kiều tới tìm tính sổ.

      đánh mắt ra hiệu, "Vệ sĩ còn ở đây mà, cần căng thẳng đâu."

      Lúc này Đinh Thiến mới thả lỏng.

      Mẹ Kiều ngồi ở phía đối diện hai người, bà có chút do dự, song vẫn quyết định thẳng vào vấn đề.

      "Dì đặc biệt đến đây vì chuyện của Kiều Cẩn, về những thị phi trước đó, dì thanh minh gì nhiều, dì chỉ muốn xin lỗi thay Kiều Cẩn mà thôi. Dì xin lỗi vì để những tin tiêu cực quấn lấy cháu, là người làm bố làm mẹ này dạy Kiều Cẩn nên thân, mong cháu đừng chấp nhặt với con bé."

      Mẹ Kiều hít sâu hơi ở dưới đáy lòng, cả đời này, bà chưa từng ăn khép nép với ai như vậy, mà người đó còn là tiểu bối.

      Nhưng tại trong nhà hoàn toàn rối loạn.

      Kiều Cẩn muốn xin lỗi Tô Dương, chú Kiều chỉ trích, ba ngày nay bố Kiều về nhà vì giận.

      Bên nhà dì Kiều lại càng bết bát.

      Vì chuyện công ty, dượng oán trách Kiều Cẩn, còn nhà mẹ đẻ của dì toàn những kẻ dở hơi, dạy hư cả con trai bọn họ. Nghe thấy dượng hạ thấp người nhà mình, dì Kiều đồng thuận, hai vợ chồng ầm ĩ túi bụi.

      Tất cả mọi người đều chỉ trích bà, người làm mẹ như bà dạy con nên thân.

      Vì thực còn cách nào, bà mới hạ mình đến thỉnh cầu Tô Dương.

      Mẹ Kiều tạm ngừng rồi tiếp: "Gần đây, người của hai nhà cũng ồn ào và lúng túng vì chuyện này. Dì lòng xin lỗi cháu, cũng cam đoan Kiều Cẩn làm chuyện gì khác người nữa, hy vọng cháu có thể tha thứ cho con bé."

      Tô Dương cùng Đinh Thiến nhìn nhau rồi lập tức tách ra.

      Tô Dương vốn chẳng ngờ rằng, có ngày người phụ nữ tự phụ, cao ngạo như mẹ Kiều chủ động đến tìm để xin lỗi.

      thể phủ nhận, trong lòng có chút xúc động, nhưng nghĩ đến hành động của Kiều Cẩn, chút xúc động ấy lập tức biến mất.

      Nụ cười như có như treo khóe môi Tô Dương: "Dì à, Kiều Cẩn phải là đứa bé lên ba, làm sai mà còn cần bố mẹ mình thu dọn cục diện rối rắm!"

      xong, cố ý ngừng lại, " đứa bé hai, ba tuổi cũng có thể bốn chữ 'Thành xin lỗi', chẳng nhẽ Kiều Cẩn còn bằng đứa ?"

      "Cho dù ấy là trẻ con, làm sai chuyện cũng phải để chính ấy tự đối mặt, ít nhất cũng phải cho ấy biết mình sai ở đâu, nên nhận hậu quả gì."

      Chưa cho mẹ Kiều cơ hội chuyện, Tô Dương lại : "Lấy ví dụ xấu như thế này, nếu ngày nào đó Kiều Cẩn phạm pháp, dì với thẩm phán, ôi chao, là tôi dạy con đến nơi đến chốn, hãy để tôi chịu phạt thay con bé, dì cảm thấy pháp luật cho phép dì làm như vậy sao? Đó gọi là vô lý."

      Sắc mặt mẹ Kiều cực kỳ khó coi.

      Ngón tay bà cuộn tròn, trong lòng cố gắng nhẫn nhịn. Bị tiểu bối chỉ trích và trách mắng thẳng thừng như thế, mặt bà cũng nóng bừng bừng.

      Tô Dương đứng dậy: " ngại quá, chúng cháu còn có việc khác, mong dì thứ lỗi."

      Thấy thực muốn , định tha thứ cho Kiều Cẩn dễ dàng như vậy, bà nhanh chóng đứng dậy, bước tới trước mặt Tô Dương.

      "Tô Dương à, dì quả thực chẳng còn cách nào khác, nếu dì có thể thuyết phục Kiều Cẩn xin lỗi cháu bà dì luống tuổi này chẳng tới đây thỉnh cầu cháu."

      Bà thở dài: "Dì xin cháu đấy, coi như là nể mặt ông nội của Kiều Cẩn, cháu bảo Bách Xuyên đừng chĩa mũi dùi vào nhà dì Kiều nữa được . Tính tình Tiểu Cẩn rất bướng bỉnh, rất tùy hứng, nhưng thực ra con bé có ý xấu đâu. Trước đó cháu ngừng theo dõi Weibo nó, danh tiếng bị tổn hại, chắc con bé cảm thấy thăng bằng nên mới làm chút chuyện cực đoan."

      Mẹ Kiều ngừng lại, có lẽ bà thấy lời mình thỏa đáng, nhanh chóng bổ sung: "Dù thế nào, con bé quả thực làm chuyện có ảnh hưởng xấu tới cháu. Cháu xem, dì bó tuổi rồi mà vẫn lặn lội từ xa tới tìm cháu, xin lỗi rất thành tâm, cháu đừng chấp nhặt với Kiều Cẩn nữa nhé."

      Đời này, có lẽ chỉ mình Kiều Cẩn mới có thể khiến người phụ nữ cao ngạo này cúi đầu, ngay cả mặt mũi cũng cần.

      Ở khoảng cách gần như vậy, Tô Dương thấy, dù mẹ Kiều nom phong vận thướt tha, trang điểm tinh xảo, bà vẫn che được dấu vết của năm tháng.

      lập tức nghĩ đến mẹ của chính mình, rồi đột nhiên lại nghĩ đến bản thân, cũng người mẹ.

      Dù mẹ Kiều khiến người khác ưa nổi cỡ nào, dù Kiều Cẩn khiến người khác chán ghét cỡ nào, thể phủ nhận, mẹ Kiều Kiều Cẩn vô điều kiện.

      Cho dù phần tình cảm này ích kỷ tới mức khiến người khác thể tán thưởng.

      Chỉ trong nháy mắt, hoàn toàn thấu hiểu tâm tình tiếc thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

      chỉ hiểu, Kiều Cẩn lớn như vậy, ngay cả đúng sai cùng lễ nghĩa liêm sỉ cũng biết, vì sao người làm mẹ như bà vẫn có thể lừa mình dối người, cảm thấy Kiều Cẩn trở thành như bây giờ hoàn toàn là vì bỏ theo dõi Weibo của ta?

      Vì sao bà nghĩ đến lý do làm thế?

      Thấy Tô Dương yên lặng, mẹ Kiều tưởng lòng dao động.

      Nào biết Tô Dương đột nhiên mở miệng : "Dì à, dì về ạ, Kiều Cẩn cùng Hà Gia Dương tùy hứng ức hiếp, tổn thương người khác, đến bây giờ vẫn còn hối lỗi, cháu cần phải làm thánh mẫu. Xin lỗi dì."

      Vào thang máy, Tô Dương vẫn chưa thể bình tĩnh.

      nhìn Đinh Thiến: "Có phải là mình quá phận ?"

      Dù gì mẹ Kiều cũng mở miệng cầu .

      Đinh Thiến: " hề. Nếu là mình, mình lảm nhảm với bà ta đâu. Cậu còn hiểu loại người như bà ta chắc, những biết mình mà còn được voi đòi tiên. Trong mắt bà ta, tha thứ cho Kiều Cẩn là chuyện cậu phải làm, bởi vì bà ta chừng ấy tuổi mà còn vượt biển tìm cậu nên cậu nhất định phải tha thứ. Nếu cậu đồng ý, đó chính là tôn trọng người lớn tuổi!"

      Tô Dương cười, thêm gì nữa.

      Về đến phòng, Tưởng Bách Xuyên vẫn gọi đến.

      Tô Dương đợi hơn nửa tiếng, điện thoại vẫn có động tĩnh, bèn tắm phen.

      Lúc ra ngoài, cuộc gọi nhỡ.

      Là điện thoại của Tưởng Bách Xuyên.

      Tô Dương nhanh chóng gọi lại.

      "Vừa nãy em tắm."

      Tưởng Bách Xuyên tập trung mà "Ừ" tiếng, chuyện người khác bằng tiếng Đức.

      Tô Dương nghe hiểu, cho rằng vẫn còn thảo luận với khách hàng nên yên lặng chờ đợi.

      Nửa phút sau, giọng của Tưởng Bách Xuyên lại truyền đến: "Em ăn tối chưa?"

      Tô Dương: "Em chưa ăn, tại thấy đói lắm, chốc nữa đói em gọi cơm sau. sao? ở đâu thế? Có còn ở Thượng Hải ?"

      Tưởng Bách Xuyên trả lời mà hỏi : "Khi nào bắt đầu quay quảng cáo?"

      Tô Dương cười: "Mọi thứ đều xong xuôi hết rồi, chỉ chờ người mẫu nam đến thôi."

      Tưởng Bách Xuyên: " biết rồi."

      bước ra khỏi tiệm bánh ngọt, đứng chờ taxi vỉa hè.

      Tuyết rơi đầy đất, thỉnh thoảng có ô tô chạy qua.

      Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

      đặt di động ở bên tai, hỏi : "Mấy ngày nay bên em có tuyết lớn nhỉ, chắc ở khách sạn mãi cũng ngột ngạt lắm rồi phải ?"

      Gió lạnh thấu xương xen lẫn hoa tuyết rơi xuống cổ, duỗi tay khép cổ áo lại.

      Tô Dương chuẩn bị cho biết việc mang thai, lúc này, chiếc taxi chạy đến, Tưởng Bách Xuyên : " có việc rồi, cúp trước nhé."

      đợi chuyện, trực tiếp ngắt máy.

      Nhìn cuộc gọi bị treo, Tô Dương xoa xoa lồng ngực nhức nhối vì tức giận.

      Sau đó, ngừng hít sâu, tự với mình, đừng tức giận, đừng tức giận, cục cưng cần có tâm trạng tốt.

      Hai mươi phút sau, chuông điện thoại reo lên.

      Tưởng Bách Xuyên gọi đến, nhìn máy, nhận mà nhấn ngắt.

      Ngay sau đó, tin nhắn của Tưởng Bách Xuyên xuất : [Muốn ăn bánh kem phô mai ?]

      Nhìn tin nhắn này, Tô Dương ngây ngẩn hồi lâu, sau chợt hiểu ra: có mặt tại thị trấn .

      Tiếng đập cửa vang lên.

      "Đồng Đồng? Mở cửa!"

      Tô Dương híp mắt, mở cửa.

      Tưởng Bách Xuyên lại gửi tin nhắn: [Em tự ra mở cửa hay để tìm người mở cửa, sau đó đánh cho em trận?]

      Tô Dương: [... Bây giờ em sợ bị đánh đâu.]

      có bùa hộ mệnh rồi.

      Tưởng Bách Xuyên: [ đếm đến ba.]

      [Ba]

      [Hai]

      []

      Tô Dương vẫn mở cửa.

      Tưởng Bách Xuyên: []

      Sau khi Tô Dương đọc được: "..."

      Tưởng Bách Xuyên lại gửi tin nhắn: [ ]

      Xem xong, Tô Dương nhịn được mà cười rộ lên, mở cửa cho .

      Thấy khuôn mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi vì đường, nhào vào trong lòng .

      " mà bận cần tới gặp em đâu."

      tay Tưởng Bách Xuyên ôm , tay đẩy hành lý, vất vả bước vào phòng, dùng chân khép cửa.

      Vỗ về đầu : " mệt."

      Kỳ thực là kiệt sức.

      chuyến bay từ New York tới Berlin, chỉ ngủ mấy tiếng, dành thời gian còn lại để xử lý công việc

      Biết mệt mỏi, Tô Dương buông ra: " tắm trước , lát nữa em cho niềm vui bất ngờ."

      Tưởng Bách Xuyên cười, sờ gò má , đưa bánh phô mai cho rồi lấy quần áo vào phòng tắm.

      Khi Tô Dương ăn bánh ngọt, Tưởng Bách Xuyên bước ra từ phòng tắm, : "Ăn xong ngủ trước , còn phải xem số e-mail, chắc phải mất lúc mới xong."

      Tưởng Bách Xuyên làm việc, trong phòng ngủ, Tô Dương ngồi nghe câu chuyện bằng tiếng Đức, nghe nghe lại mà thấy chán.

      gối tay sau đầu, ngẩn người nhìn trần nhà.

      Sau đó, vô thức bật cười.

      biết lát nữa phản ứng thế nào khi nghe tin mình sắp làm bố.

      Lúc Tưởng Bách Xuyên trở lại phòng ngủ, Tô Dương vẫn còn đợi .

      " trễ thế này mà sao em còn chưa ngủ."

      "Em buồn ngủ."

      Tưởng Bách Xuyên nằm xuống, duỗi tay tắt đèn ở đầu giường rồi ôm vào lòng.

      Tô Dương hơi hơi ngửa đầu, hôn lên yết hầu , "Để em cho nghe chuyện này."

      Vài ngày gặp, Tưởng Bách Xuyên cũng muốn . đặt dưới thân, chống tay ở hai bên, cúi đầu hôn lên cổ , có phần để tâm: "Ừ, là chuyện gì thế?"

      Tô Dương: "Là chuyện vẫn luôn mong đợi."

      Tưởng Bách Xuyên giật mình, ngừng hôn Tô Dương, ngẩng đầu nhìn . Dù ở trong bóng tối, vẫn có thể thấy đôi mắt của .

      Nghĩ đến trạng thái đầu đuôi đăng Weibo vào ban ngày, yết hầu chuyển động, giọng khỏi có chút run: "Em có rồi phải ?"

      Tô Dương ôm cổ : "Chúc mừng nhé, bố đứa ."

      Tưởng Bách Xuyên nở nụ cười.

      gì, chỉ lặng lặng nhìn chăm chú hồi lâu.

      Sau này, chính là mẹ của con .

      Dường như có danh xưng nào dễ nghe hơn cái này.

      Tô Dương rướn người, hôn lên khóe miệng .

      Nụ hôn rất , lại khiến khó lòng kiềm chế.

      Tưởng Bách Xuyên bắt đầu đáp lại, quấn lấy lưỡi rồi mút mạnh.

      Chỉ khi hôn , mới có thể phát tiết hưng phấn cùng kích động khó thành lời của mình vào lúc này.

      Nụ hôn nóng bỏng kết thúc, Tưởng Bách Xuyên bật đèn, xuống giường mặc quần áo.

      Tô Dương trố mắt, cũng ngồi dậy, nhìn chằm chằm: " làm gì thế?"

      Tưởng Bách Xuyên: " xuống nhà mua bao thuốc."

      Tô Dương: "..."

      Vui đến mức phải làm điếu thuốc để ăn mừng cơ à?
      Tôm Thỏ, nhoxbinaNhược Vân thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 56: Cầu hôn

      Convert: Sakahara

      Editor || Beta: Manh

      Tưởng Bách Xuyên xuống nhà mua thuốc lá, dọc đường khó nén ý cười bên môi.

      Cảm giác này khác với lúc Tô Dương đồng ý ở bên .

      Mua thuốc xong, đường trở về, cuối cùng dằn lòng nổi mà nhắn tin cho mẹ Tưởng: [Mẹ con ta giao dịch được ? Con báo cho mẹ tin tốt, mẹ trả album lại cho con.]

      Mẹ Tưởng thức dậy từ sáng sớm, khi bà chuẩn bị tập thể dục, chuông di động chợt reo lên.

      Đọc tin nhắn xong, bà cười khép miệng.

      Tuy Tưởng Bách Xuyên chưa , nhưng giữa đêm hôm khuya khoắt mà còn nhắn tin cho bà chứng tỏ kích động đến mức ngủ được.

      Mẹ Tưởng nhìn chồng mình: "Ai da, ngày ông chịu tội sắp tới rồi đấy."

      Bố Tưởng thản nhiên liếc bà cái, "Chịu tội cái gì mà chịu tội?"

      Mẹ Tưởng: "Ông cho Tô Dương vào cửa, sau này lại muốn cho con bé vào cửa, thế phải chịu tội là gì? Với tính tình của con trai ông, nếu ông tự mời Tô Dương về nhà đưa con bé đến đâu."

      Bố Tưởng "A" tiếng, chẳng buồn đáp lời.

      Mẹ Tưởng cười: "Ông thực muốn biết sao?"

      Bố Tưởng: " muốn."

      Ông có thể đoán đó là chuyện gì, hai ngày trước, Tiểu Tứ cùng vợ đến nhà ăn cơm, kể chuyện Tô Dương tới bệnh viện.

      Mẹ Tưởng lại cố tình cho phép ông tự lừa mình dối người.

      Bà cười : "Nếu sau này ông muốn gặp cháu trai của mình chắc phải viết giấy xin phép ấy chứ, nhưng Bách Xuyên có duyệt hay ... đúng là khó mà ."

      Bố Tưởng: "..."

      Khóe miệng ông giật giật.

      Lúc này, đoàn bí thư vào sân, ông mặc áo khoác rồi rời .

      Mẹ Tưởng chợt nhớ tới việc trả lời Tưởng Bách Xuyên.

      Bà đáp: [Sau này con đừng nhắn tin cho mẹ nữa, bắt đầu từ hôm nay, mẹ bế quan tu luyện, tháng sau mới xuất quan!]

      Sau khi đọc tin, Tưởng Bách Xuyên câm lặng hồi.

      chưa từ bỏ ý định, tiếp tục phấn đấu: [Mẹ còn chưa biết tin tốt là gì mà, mẹ thực hứng thú ạ?]

      Vài phút sau, mẹ Tưởng trả lời: [Gửi tin nhắn thành công! Error: tìm thấy người nhận, người nhận bế quan tu luyện.]

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      lại nhắn: [Mẹ à, lần này con đùa đâu, mẹ thực cân nhắc chút sao?]

      Sau khi gửi , tin nhắn tựa như đá chìm đáy biển, Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ cất di động.

      Vừa đến bậc thềm khách sạn, có người gọi từ phía sau.

      "Bách Xuyên?"

      Tưởng Bách Xuyên chẳng cần quay đầu cũng biết đó là ai.

      Xuất phát từ lễ phép, vẫn xoay người, lên tiếng chào hỏi.

      "Dì."

      Chỉ là giọng điệu lạnh nhạt, mặt mày lạnh tanh.

      Vì ngày mai có chuyến bay nước, mẹ Kiều bèn chọn khách sạn này.

      Nửa đêm phiền muộn, thể vào giấc, cái đầu đau như búa bổ khiến bà phải mua thuốc chống jet lag[1], ngờ lại gặp được Tưởng Bách Xuyên.

      [1] Jet lag: tượng mệt mỏi sau chuyến bay dài.

      từng thử gọi cho Tưởng Bách Xuyên nhưng lại bị ngắt máy; sau, bà lại nhờ người hẹn , chỉ câu, hãy xin lỗi Tô Dương trước, nếu Tô Dương tha thứ chuyện gì cũng dễ làm.

      Tưởng Bách Xuyên nom chẳng hề tò mò vì sao bà lại xuất ở đây, xem ra Tô Dương kể lại chuyện tối nay.

      Trong lòng mọi người đều biết , chỉ là ngầm hiểu chứ toạc ra mà thôi.

      Tưởng Bách Xuyên hỏi, bà cũng đáp.

      Mẹ Kiều: "Cháu sang đây công tác à?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Vâng."

      Vào buổi tối, mẹ Kiều từng gọi cho Kiều Cẩn, hỏi bóng hỏi gió về chuyện xin lỗi Tô Dương. Vừa mới hỏi được nửa, Kiều Cẩn lập tức xù lông, trực tiếp cúp điện thoại.

      tại bà biết phải làm gì.

      Tô Dương chấp nhận lời xin lỗi, vừa rồi bà còn rầu rĩ về việc xử lý việc, ngờ lại gặp Tưởng Bách Xuyên khi hết đường xoay xở.

      Lưỡng lự hồi, mẹ Tưởng vẫn chủ động: "Bách Xuyên à, dì có thể thương lượng về chuyện của Tiểu Cẩn với cháu ?"

      Tưởng Bách Xuyên căng mặt, đáy mắt ngập vẻ chế giễu lạnh lùng.

      "Dì định thương lượng thế nào ạ?"

      Mẹ Kiều: "Cháu cũng biết tính Kiều Cẩn rồi đấy, con bé bị chiều hư từ , bảo nó xin lỗi chính là muốn mạng của nó. Hai đứa là thanh mai trúc mã, cháu có thể niệm tình cũ mà tha thứ cho nó được , dì đảm bảo sau này nó bao giờ làm bậy nữa."

      Tưởng Bách Xuyên chỉ thản nhiên "À" tiếng, muốn thêm lời thừa thãi nào.

      xoay người định .

      "Bách Xuyên!"

      Mẹ Kiều tiến về phía trước hai bước, "Bách Xuyên à, việc này cũng thể hoàn toàn trách Tiểu Cẩn được, nếu Tô Dương bỏ theo dõi Weibo của Tiểu Cẩn trước, biến nó thành trò cười của cư dân mạng, sau lại khó xử con bé trong lúc chụp bìa tạp chí trước mặt nhiều người như vậy, khiến con bé bẽ mặt, Tiểu Cẩn xúc động như thế."

      Tưởng Bách Xuyên thờ ơ nhìn mẹ Kiều, lên tiếng, nhưng sắc mặt càng thêm u ám.

      Mẹ Kiều cũng nhận ra cơn giận của , đành phải quanh co: "Xem như nể tình ông nội của Tiểu Cẩn, cháu đừng chĩa mũi nhọn vào nhà dì Kiều được ? Nếu cháu muốn tha thứ cho Tiểu Cẩn chờ khi nào tâm trạng con bé khá hơn, dì từ từ thuyết phục nó xin lỗi Tô Dương, cháu thấy như thế có được ?"

      Tưởng Bách Xuyên cười lạnh tiếng,

      Rất .

      phải muốn tha thứ, mà là dì của Kiều Cẩn cùng mẹ ta đều hiểu chính mình.

      Con nhà mình làm sai rành rành, họ vẫn có thể đào ra cả trăm lý do để đổ cho người khác, chưa bao giờ tự kiểm điểm bản thân.

      Thực cho là thể gì bọn họ khi bọn họ ngầm giữ gìn quan hệ với những cổ đông khác của Đông Xuyên chắc.

      Sở dĩ làm đến cùng là vì lời ông nội từng .

      Làm gì làm, nhưng đừng quá tuyệt tình, lưu lại đường lui cho người khác cũng là lưu lại đường lui cho chính bản thân mình.

      Thế nhưng, cho tới nay, vẫn thấy mẹ Kiều cùng dì của Kiều Cẩn thành tâm hối lỗi ở chỗ nào. biết hôm nay bà xin lỗi Tô Dương, nhưng đó là vì bà buộc phải làm thế chứ chẳng hề ý thức được cái sai của Kiều Cẩn, vẫn còn oán trách người khác.

      Lúc này, di động rung lên, có tin nhắn từ Chu tổng của KING, hỏi có tiện nghe điện thoại hay .

      trả lời, cất di động , thản nhiên nhìn mẹ Kiều: "Chờ tâm trạng khá hơn? Chờ bao lâu? Mười năm hay là hai mươi năm?"

      Mẹ Kiều nghẹn họng, nên lời.

      Tưởng Bách Xuyên: "Nếu Kiều Cẩn muốn xin lỗi cháu làm khó ta. Dì về cho ta biết, ta từng đối xử với Tô Dương thế nào cháu trả lại gấp bội cho ta."

      số việc, khinh thường làm, nhưng có nghĩa là làm.

      xong, lùi về phía sau, xoay người rời . Dù mẹ Kiều gọi thế nào, cũng quay đầu.

      Tưởng Bách Xuyên vào khu vực hút thuốc của khách sạn, châm điếu thuốc, khói trắng vương vấn.

      ném chuyện vô tình gặp mẹ Kiều ở sau đầu, đối với người dưng việc lạ, lãng phí thời gian mà để tâm.

      Tùy ý tựa lên bệ cửa sổ, chưa bao giờ thả lỏng như lúc này.

      Ngoài cửa sổ là thị trấn về đêm vô cùng yên tĩnh.

      Mấy ngày nay, tuy ngừng bôn ba vì dự án hợp tác giữa LACA cùng Phương Vinh, vẫn gặt hái được chút tiến triển nào.

      Tới Thượng Hải, gặp được chủ tịch Dung, ông qua Tokyo.

      lại chạy đến Tokyo, nhưng vẫn bỏ lỡ cơ hội gặp mặt.

      thể phủ nhận, trước đó tâm trạng rất sa sút.

      Ai ngờ, con đường chông gai trùng trùng bỗng trở nên bằng phẳng, tràn đầy ánh nắng.

      Sau đó, tin vui đến.

      sắp được làm cha.

      Cho dù hoàn thành mười dự án hợp tác cũng thể mang lại cảm giác kích động này.

      Hút xong điếu, ấn đầu thuốc lên gạt tàn, lại châm điếu khác.

      Trong thời gian cai thuốc, phải nghiện thuốc lá. Ban đêm tăng ca cũng rất thèm, nhưng cứ nghĩ đến lời cấm của Tô Dương là lại nhịn xuống.

      Đêm nay khác, có thể buông thả lần.

      Chợt nghĩ đến tin nhắn Chu tổng vừa gửi, tìm số ông, trực tiếp gọi qua.

      Điện thoại nhanh chóng chuyển máy, hỏi: "Chu tổng có gì muốn chỉ bảo?"

      Lời nhuốm vẻ sung sướng khó nén cùng thoải mái.

      Chu tổng cũng nghe ra, cười: "Xem ra tâm trạng tồi."

      Tưởng Bách Xuyên hít hơi thuốc, từ từ nhả khói: "Cũng tàm tạm."

      Chu tổng thẳng vào vấn đề: "Thế tôi lòng vòng nữa, KING có ý mời cậu đảm nhiệm chức vụ CFO[2], vẫn quy tắc cũ, điều kiện là do cậu quyết định."

      [2] CFO (Chief Financial Officer): Hay giám đốc tài chính, là vị trí giám đốc phụ trách quản lý tài chính doanh nghiệp như: nghiên cứu, phân tích, xây dựng các kế hoạch tài chính; khai thác và sử dụng có hiệu quả các nguồn vốn, cảnh báo các nguy cơ đối với doanh nghiệp thông qua phân tích tài chính và đưa ra những dự báo đáng tin cậy trong tương lai.

      Tưởng Bách Xuyên cười: " sợ tôi đòi hỏi nhiều sao?"

      Chu tổng trêu ghẹo: "Chỉ sợ cậu chịu mở miệng thôi."

      Ông biết điều ở Tưởng Bách Xuyên, nếu lấy phần tiền làm ra gấp đôi.

      Tưởng Bách Xuyên lại nhìn thị trấn , gió lạnh thấu xương thổi đến, nhưng trong ấm áp thành lời.

      Yên lặng lát, ra điều kiện: "Tôi thiếu tiền, cũng có hứng thú với cổ phần công ty, tôi chỉ muốn toàn bộ tài nguyên thời trang trong tay Chu tổng."

      KING trở thành nhà cung cấp trang sức hàng đầu thế giới, có quan hệ hợp tác lâu dài với những thương hiệu trang sức cao cấp lớn và là nhà tài trợ cho những tuần lễ thời trang trọng đại.

      Chu tổng đương nhiên sở hữu nguồn tài nguyên thời trang mà người ngoài có.

      ngầm đạt thành hợp tác cùng Chu tổng, cụ thể, Chu tổng mấy ngày nữa ông cũng cần qua New York, đến lúc đó chuyện sau.

      Bọn họ tiếp tục thảo luận xem có nên đầu tư vào ngành giải trí trong tương lai hay .

      Sau cùng, bên Chu tổng có điện thoại, hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện.

      Tưởng Bách Xuyên hút hết ba điếu thuốc rồi mới về phòng.

      trực tiếp vào phòng ngủ mà tắm qua trong phòng vệ sinh ở ngoài, xác nhận người có mùi thuốc lá rồi mới vào phòng.

      đẩy cửa ra, chỉ thấy Tô Dương nằm cúi đầu vẽ tranh giường.

      Nghe được động tĩnh, Tô Dương nghiêng đầu, " về rồi à, sao lâu thế?"

      Tưởng Bách Xuyên đóng cửa: " nhận điện thoại công việc."

      Tới ngồi bên mép giường, thò lại gần xem vẽ gì.

      Sau đó, Tưởng Bách Xuyên cúi đầu, cọ cằm lên đỉnh đầu , "Vẫn còn nhớ trông thế nào khi hút thuốc sao?"

      Tô Dương: "Nhớ chứ, muốn quên dáng vẻ đẹp trai như vậy cũng khó."

      Tưởng Bách Xuyên cười, lẳng lặng nhìn tinh tế phác họa thần thái lười biếng khi đứng hút thuốc bên cửa sổ của giấy.

      Lúc tranh được vẽ xong, Tưởng Bách Xuyên xem xem lại, cuối cùng còn chụp tấm ảnh.

      Đặt di động cùng tranh lên tủ đầu giường, bắt đầu hôn .

      Khi hôn đến bụng, dịu dàng đến cực điểm, lưu luyến quên về.

      Tô Dương động tình, lại nghĩ đến việc thể sinh hoạt vợ chồng trong mấy tháng đầu mang thai, bèn vỗ vỗ lưng , thuật lại lời dặn của bác sĩ.

      Tưởng Bách Xuyên rất phối hợp, tiếp tục lộn xộn nữa, chỉ nhàng ôm .

      Sau khi tắt đèn, bọn họ lại hàn huyên hồi. Thấy Tô Dương buồn ngủ, Tưởng Bách Xuyên bắt đầu kể câu chuyện bằng tiếng Đức, Tô Dương phát , câu chuyện lần này có thêm hai câu mới.

      tò mò biết thêm cái gì.

      Có liên quan tới đứa bé sao?

      Tuy rất muốn hỏi , nhưng vẫn nhịn xuống.

      Tưởng Bách Xuyên kể chuyện năm lần, Tô Dương mới chìm vào giấc ngủ sau.

      nhàng chuyển đầu Tô Dương lên gối, duỗi tay lấy di động, đăng nhập vào Facebook cá nhân, tải bức phác họa lên.

      viết lời đề: By my first love

      *

      Quảng cáo được quay vào hai ngày sau, cuối cùng thị trấn cũng được đón ngày nắng đẹp.

      Tuyết đọng nóc nhà thờ còn chưa tan, nom có phần thơ mộng khi xuất trong ống kính.

      Quảng cáo lấy cảnh ở nhà thờ, chia làm hai phần khác nhau.

      Phần đầu tiên là cảnh Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên gặp nhau lần đầu, phải ăn mặc trẻ trung, hồn nhiên để phù hợp với hình tượng mối tình đầu cách đây 11 năm.

      Phần thứ hai, 11 năm sau, hai người lại ghé thăm nhà thờ ở thị trấn , trang phục phải trưởng thành, chững chạc.

      Tô Dương chọn áo măng tô cùng áo gió cho Tưởng Bách Xuyên.

      Lần đầu gặp mặt mặc áo gió, mười năm sau mặc áo măng tô màu xanh đen.

      Khi thay áo gió mới cho , Tô Dương cười : "Ai da, tồi tồi, chú già trung niên lập tức chen chân vào hàng ngũ tiểu thịt tươi rồi!"

      Tưởng Bách Xuyên bất mãn xoa đầu .

      Tô Dương chuẩn bị rất nhiều trang phục cho mình, có tới năm bộ cho lần đầu gặp mặt với phong cách khác nhau.

      nhờ trợ lý chụp ảnh từng trang phục để xem bộ nào đem lại hiệu quả tốt nhất.

      Tô Dương mà bận quên hết mọi chuyện, ngoài ống kính ra, ai có thể lọt vào mắt .

      Tưởng Bách Xuyên cứ thế ra rìa.

      Gió lạnh thấu xương thổi đến, nhưng vào xe ngồi.

      tựa lên ghế, nhìn bận rộn.

      Cơn nghiện thuốc lại xuất , rút điếu, ngón tay nhàng vân vê nhưng hút.

      Nhìn Tô Dương chuyên tâm vào xe thay từng bộ mà ngại phiền, nhớ đến lần thứ ba mình nhìn thấy .

      Khi ấy, chắc cũng nghiêm túc và kén chọn với từng tấm ảnh tự chụp như vậy.

      Thời đó, máy chụp hình tự động[3] rất thịnh hành.

      [3] Máy chụp hình tự động hay Purikura – tên viết tắt của Purinto Kurabu (PRINT Club) là loại gian hàng cho phép chụp ảnh kỹ thuật số với bạn bè của Nhật. Sau đó, người chụp có thể chỉnh ảnh bằng màn hình và bút cảm ứng. Ở Việt Nam AEON có đó.

      Chiều thứ sáu, đón con chú hai tan học.

      Em họ học chung trường với Tô Dương, cùng khối khác lớp.

      Nghĩ đến việc có thể vô tình gặp được Tô Dương, bèn với thím hai, chiều nay rảnh rỗi, đón em họ.

      Sau khi đón người, em họ hò hét đòi vào tiệm chụp hình tự động rồi mới bằng lòng về nhà.

      lay chuyển được em họ bướng bỉnh, chỉ có thể cùng với bé.

      Cửa tiệm làm ăn rất phát đạt, khách đến còn phải xếp hàng. Học sinh nữ theo nhóm, cũng có học sinh nam nhưng thường là theo bạn đến.

      Trong số học sinh nam ít ỏi, nhìn thấy Lục Duật Thành cùng Cố Hằng.

      Bọn họ biết , nhưng lại có ấn tượng sâu sắc với bọn họ.

      Tại Disneyland Hồng Kông, họ chính là người đứng cạnh Tô Dương.

      chắc có phải bọn họ đứng chờ Tô Dương hay , nhưng tám chín phần là đúng.

      Trong tiệm có mười mấy cái máy chụp ảnh, mỗi cái đều tương đối kín đáo, thể nhìn người bên trong.

      Em họ chờ hơn 20 phút mới đến lượt. cầm cặp thay em họ, đứng chờ trong khu nghỉ ngơi.

      Lại mười mấy phút trôi qua, chỉ nghe Lục Duật Thành hô lên với máy chụp gần nhất: "Tô Dương, chuẩn bị ăn Tết ở trong đó à? Cậu mà ra là bọn tớ đây!"

      Sau đó, giọng mất kiên nhẫn truyền đến, "Đúng rồi, tớ muốn ăn Tết ở trong này đấy!"

      Lục Duật Thành cùng Cố Hằng nghẹn họng, còn gì để .

      Cố Hằng rút tiền đưa cho chủ tiệm: "Chắc ấy còn phải chụp lúc nữa, cháu trả thêm cho phần của người ạ."

      Đối với chủ tiệm, thời gian chính là tiền bạc.

      Thời gian Tô Dương chậm trễ cũng đủ để người xếp hàng phía sau chụp xong bộ.

      Nhưng chủ tiệm nhận: "Đến lớp quảng cáo giúp cửa hàng của chú nhiều chút là được."

      Mười phút sau, cuối cùng Tô Dương cũng ra ngoài.

      Chuyện đầu tiên làm là đạp Cố Hằng cùng Lục Duật Thành cước.

      "Mấy cậu phiền chết được, tớ vốn nghĩ ra dáng đẹp hơn rồi, bị mấy cậu kêu cái, linh cảm chạy mất tiêu luôn!"

      Lục Duật Thành: "Nếu cậu dùng phần mười tâm tư chụp ảnh cho việc học tập, cậu chỉ thi được 52 điểm vật lý."

      Tô Dương trừng Lục Duật Thành: "Là 53 điểm chứ!"

      Sau đó, quay đầu với chủ tiệm: "Ông chủ, máy số xong rồi, in cho cháu ba tấm với ạ."

      Sau khi in ảnh, bọn họ rời .

      Từ đầu đến cuối, chưa bao giờ nhìn thấy .

      Càng ngày càng có nhiều học sinh đến, cả tiệm vô cùng huyên náo.

      Chủ tiệm : "Ai chụp xong mau qua đây in nhé."

      Thấy em họ còn chưa ra, do dự lâu mới với chủ tiệm: "In cho cháu tấm từ máy 1 với ạ."

      Ông chủ mở thư mục sao lưu của máy số 1 máy tính, hỏi in ảnh của người nào.

      chỉ ảnh của Tô Dương.

      Chủ tiệm có ấn tượng với tấm ảnh này, ông ngẩng đầu kinh ngạc : "Chú tưởng vừa in mấy tấm rồi mà?"

      đáp: "Vì trễ nải nhiều thời gian của cửa hàng nên cháu muốn in thêm tấm nữa để ủng hộ ạ."

      Chủ tiệm bận đến váng đầu, phân ai là người vừa muốn trả thêm tiền cho ông, chỉ nhớ là có chuyện như vậy nên in giúp tấm.

      Sau khi cầm ảnh, nhìn kỹ từng tấm.

      Đó là lần đầu tiên biết ảnh chụp tự động trông thế nào, kỳ thực, nó cũng giống như phần mềm làm đẹp ngày nay.

      Dựa theo những chủ đề cùng khung ảnh, Tô Dương thay đổi tư thế cùng kiểu tóc.

      Mỗi tấm mang biểu cảm và ánh mắt khác.

      chụp rất nhiều, nhưng tấm nào giống tấm nào.

      "Tưởng Bách Xuyên, tới giúp em xem bộ nào đẹp." Tô Dương chụp thử toàn bộ trang phục.

      Tưởng Bách Xuyên lập tức hoàn hồn, "Đến đây."

      ném điếu thuốc bị vò nát vào thùng rác, đứng dậy bước qua.

      Sau khi chọn được trang phục, họ bắt đầu quay quảng cáo.

      Tưởng Bách Xuyên cũng có chút kinh nghiệm đóng phim, mà video quảng cáo lần này chỉ cầu lộ bóng lưng, có lời thoại nào, còn Tô Dương sớm đến chọn cảnh và tập diễn mình rất nhiều lần để tìm cảm giác, thế nên, lần quay quảng cáo này thuận lợi chưa từng có.

      Chỉ phải cắt mấy lần, tất cả cảnh đều qua.

      Phần quay bên ngoài kết thúc, phần liên quan tới phòng lưu trữ máy ảnh của phải chờ đến lúc về nước.

      Sau khi kết thúc công việc, Tưởng Bách Xuyên hỏi Tô Dương có muốn dạo .

      Trước đó, từng hứa dạo cùng , nhưng vì phải về Hồng Kông sớm nên kế hoạch bị hủy.

      May mà hôm nay trời trong nắng ấm.

      Tô Dương mặc áo lông dày, kéo khóa lên rồi cười : "Ok, chúng ta vào nhà thờ chút ."

      Kỳ thực, trong nhà thờ chẳng có gì đẹp, tới đó rất nhiều lần, nhưng Tưởng Bách Xuyên nghĩ nhiều, chỉ vào nhà thờ cùng .

      Trong nhà thờ cực kỳ yên tĩnh.

      Tô Dương kéo tay Tưởng Bách Xuyên, rảo bước về phía trước.

      Tưởng Bách Xuyên giọng: "Em nhanh thế làm gì."

      Tô Dương quay đầu nhìn , cười mà .

      Khi đến vị trí trung tâm, Tô Dương đứng đối mặt với , chợt, buông tay ra, lùi về phía sau bước.

      quỳ gối xuống đất, nhìn đầy thành kính.

      Thấy làm thế, trong lòng Tưởng Bách Xuyên run lên.

      Tô Dương hít sâu hơi ở dưới đáy lòng, từng tưởng là mình căng thẳng, ai ngờ lúc này vẫn căng thẳng muốn chết.

      Ổn định cảm xúc, vừa cười vừa : "Hôm nay Đồng ca cầu hôn với ."

      Tưởng Bách Xuyên dịu dàng nhìn , lẳng lặng lắng nghe.

      Cả đời này, thời khắc thần thánh ấy chỉ có lần.

      Cho dù sau này họ kết hôn cũng thể sánh bằng tại.

      Tô Dương cầm tay , nắm chặt trong lòng bàn tay.

      Nhìn vào mắt , : "Em thấy mình là hạnh phúc nhất thế gian này, ở cái tuổi ngây thơ, mơ mộng về tình , em gặp được , và cũng được đáp lại. Hai ta là người quan trọng nhất trong cuộc đời của nhau, suốt chặng đường mười mấy năm qua, chúng ta bầu bạn cùng nhau, cổ vũ cho nhau, chưa bao giờ, và bao giờ nghĩ đến chuyện buông tay."

      xong, chính cũng nghẹn ngào, lại khàn giọng tiếp: " cho em đời kiếp, em cùng đầu bạc răng long. Tưởng Bách Xuyên, lấy em nhé?"

      Tác giả:

      PS: Quyển sách này còn chưa kết thúc đâu ~ Vẫn còn rất nhiều tình tiết xuất sắc mà tôi chưa viết hết ~

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 57: Vẽ ra chiếc nhẫn

      Convert: Sakahara

      Editor || Beta: Manh

      Đôi mắt của Tưởng Bách Xuyên cuộn trào cảm xúc, lòng rung động nhưng vẻ mặt vẫn như thường, chỉ thản nhiên nhìn Tô Dương mà lời nào.

      nhàng vuốt ve bàn tay .

      phải muốn , mà là cảm thấy gì cũng thành thừa.

      Tô Dương nhìn lâu, chờ được ba chữ " nguyện ý" mà hằng mong mỏi.

      chớp chớp mắt: "..."

      Chính cũng phải cảm động phát khóc, thế mà lại chẳng mảy may xúc động.

      Thời gian như ngừng trôi, sau đó, Tưởng Bách Xuyên : " có nhẫn à."

      Tô Dương: "..."

      vỗ bồm bộp lên tay , híp mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt: "Em tặng nhẫn cho từ năm 19 tuổi rồi, thứ đó thể đưa linh tinh được, cả đời chỉ có chiếc thôi."

      Nhiều năm trước, từng tặng chiếc nhẫn, sau khi cầu hôn, cũng tặng chiếc nhẫn kim cương cho .

      Tô Dương suy nghĩ, cầu hôn mà có nhẫn đúng là kỳ quặc.

      buông tay Tưởng Bách Xuyên, lấy ra chiếc bút dạ từ trong ba lô, nắm tay trái của , vẽ chiếc nhẫn lớn ngón giữa, còn viết: Kim cương 11 cara.

      Tưởng Bách Xuyên cười, kéo về phía mình rồi ôm chặt.

      "Đồng Đồng."

      "Hả?"

      " có gì."

      chỉ đột nhiên muốn gọi tên mà thôi.

      Tô Dương hơi ngửa đầu, " còn chưa ' nguyện ý' đâu đấy."

      Tưởng Bách Xuyên: " nguyện ý từ 11 năm trước rồi."

      Từ ngày đưa sổ hộ khẩu cho .

      Cầu hôn, lĩnh chứng, cưới xin, tất cả chỉ là hình thức để tô điểm cho tình của bọn họ. Cho dù có những thứ đó, bọn họ vẫn ở bên nhau cả đời.

      Tô Dương khẽ cười, ngay sau đó, Tưởng Bách Xuyên cúi đầu hôn .

      *

      Vào buổi tối, Tưởng Bách Xuyên mời cả phòng làm việc của Tô Dương bữa. Giữa buổi tiệc, vào nhà vệ sinh chuyến.

      Đinh Thiến chuyển sang cạnh Tưởng Bách Xuyên, vừa cụng ly với vừa giọng : "Tôi liên hệ với người đại diện của An Ninh rồi, ấy đồng ý ngay lập tức, còn tưởng là Dương Dương giúp An Ninh, bảo tôi cảm ơn Dương Dương thay ấy đấy."

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu, lại dặn dò Đinh Thiến: "Nhớ giảm bớt lượng công việc của Đồng Đồng sau khi về nước, đừng nhận thêm việc nữa, tôi chịu trách nhiệm cho tổn thất của studio."

      Đinh Thiến cũng chỉ ước mình chẳng cần làm gì mà vẫn có tiền, chỉ kẻ ngốc mới thích thế, nhưng nỗi lo vẫn đọng lại trong : "Dương Dương còn chưa nổi đến mức khiến minh tinh có tiếng phải chủ động tìm đến đâu, nếu studio nhận việc trong năm mất rất nhiều khách cũ. Đó cũng phải là chuyện tốt với Dương Dương."

      Tưởng Bách Xuyên: "Tôi sắp xếp cả rồi."

      Đinh Thiến gật đầu, hỏi nhiều nữa, ngồi về chỗ cũ trước khi Tô Dương quay lại.

      Bữa tiệc kết thúc, sau khi về phòng, Tưởng Bách Xuyên nhận được điện thoại của tổng giám đốc Dung.

      Sáng hôm nay, cuối cùng dự án hợp tác cũng giành được đồng ý từ cuộc họp cổ đông lâm thời. Trước khi triệu tập hội đồng quản trị, ngay cả Dung tổng cũng chẳng hề ôm hy vọng, bởi vì dự án có tận hai phần ba phiếu chống.

      Tuy nhiên, sau nhiều nỗ lực của ông, cuối cùng tầng cấp cao cũng chấp thuận.

      Tưởng Bách Xuyên biểu đạt lòng biết ơn nhiều lần.

      Dung tổng còn : " Phương Vinh vẫn quyết định dành ra ba dòng di động cổ điển để hợp tác với camera của SOFE. Đối với Phương Vinh chúng tôi, dù dòng di động nào thành công tiến vào thị trường quốc tế Phương Vinh vẫn là người được lợi, nhưng với công ty của cậu khác."

      Tưởng Bách Xuyên đương nhiên biết, nếu camera của Doãn Lâm tốt hơn của LACA, có lẽ Phương Vinh tiếp tục hợp tác cùng LACA nữa.

      Trong lần này hợp tác, Dung tổng rất nể mặt , dù gì LACA cũng chưa bao giờ sản xuất camera cho di động, có nhiều kinh nghiệm bằng SOFE.

      Tưởng Bách Xuyên bày tỏ thái độ lần thứ hai: "Cảm ơn Dung tổng, tôi làm ngài thất vọng đâu." Rồi lập cuộc hẹn với Dung tổng để bàn bạc cụ thể hơn về dự án hợp tác.

      Kết thúc cuộc trò chuyện, Tưởng Bách Xuyên thở phào nhõm.

      Đây mới chỉ là bước đầu trong dự án hợp tác, việc nghiên cứu, thiết kế mới là quan trọng nhất. Phương Vinh thường phát hành dòng di động mới khắp toàn cầu vào tháng chín hàng năm, tiếp theo đây, còn phải liên kết với đội nghiên cứu của LACA để làm việc.

      tại là tháng , còn nhiều thời gian.

      Tưởng Bách Xuyên cất di động, rảo bước vào phòng ngủ. Thấy Tô Dương tắm, với Tô Dương tiếng rồi ra khu vực hút thuốc của khách sạn.

      Tô Dương cho hút nhiều nên chỉ cầm theo điếu.

      Sau khi châm lửa, gọi cho Giang Phàm, bảo Giang Phàm gặp ở Thượng Hải sau ba ngày nữa.

      Vừa cúp điện thoại, số lạ gọi đến.

      Tưởng Bách Xuyên chau mày, có nhiều người biết số điện thoại cá nhân của , nếu liên quan đến chuyện công việc, ngoài số khách hàng lớn ra, những người khác gọi đến di động khác, mà chiếc di động đó luôn ở chỗ Giang Phàm.

      Cuối cùng, vẫn nhận điện thoại.

      Giọng tủi hờn của Kiều Cẩn truyền đến: "Tưởng Bách Xuyên, có phải cậu tìm người thay thế mình trong chương trình truyền hình thực tế ?"

      Tưởng Bách Xuyên rít hơi thuốc, từ từ nhả khói rồi mới : "Nếu biết rồi cần gì phải hỏi thừa như thế."

      Trái tim Kiều Cẩn chợt lạnh ngắt.

      Lisa vừa cho ta biết, tổ chương trình cầu đổi người với lý do là ta biểu kém, tiến vào trạng thái, kéo chân tiến độ quay chụp. Tổ chương trình còn có thể giải thích với bên ngoài là sức khỏe của ta đảm bảo, chủ động rời khỏi chương trình.

      ta thừa nhận, mấy ngày nay trạng thái của ta thực tốt, nhưng chưa tệ đến mức phải thay người. Hơn nữa, chi phí thay người, quay lại rất tốn kém, nếu bị ép buộc chẳng ai lại làm thế.

      ta chỉ có thể nghĩ đến khả năng, đó là ta bị tính kế ở sau lưng.

      Mà ngoài Tưởng Bách Xuyên ra, ai làm chuyện đó.

      Kiều Cẩn điều chỉnh cảm xúc của bản thân, hạ giọng thấp: "Tưởng Bách Xuyên, gần đây mình luôn an phận làm chuyện của chính mình, chọc đến ai, tại sao cậu vẫn chĩa mũi dùi về phía mình?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Kiều Cẩn, tự lừa mình dối người có thú vị ?"

      muốn tiếp tục lảm nhảm với ta, trực tiếp cúp điện thoại.

      Chẳng có ai thế giới này là người tốt trăm phần trăm, cũng phải là ngoại lệ.

      Mấy hôm trước, trong lúc trò chuyện về việc tham gia vào vòng giải trí, Chu tổng từng , khái niệm về tiêu thụ hàng loạt khác xưa, chi phí dành cho các hoạt động nghỉ ngơi giải trí có tăng trưởng vượt bậc mỗi năm.

      Ngành giải trí ngành công nghiệp mới cho các hoạt động tư bản tương lai.

      Sau đó, hai người tình cờ nhắc đến chương trình truyền hình thực tế mà KING tài trợ, còn trong giai đoạn ghi hình, chỉ kiếm lại toàn bộ tiền vốn, mà còn thu được ít lợi nhuận, nếu phát sóng lại càng thể đo lường được lợi nhuận.

      Trùng hợp thay, Kiều Cẩn lại tham gia chương trình đó.

      bèn nhờ Chu tổng đổi Kiều Cẩn thành An Ninh, bảo Đinh Thiến liên hệ với người đại diện An Ninh xem họ có muốn bắt lấy cơ hội đầy nhạy cảm với báo chí này .

      Người đại diện của An Ninh đồng ý chẳng chút do dự, An Ninh nổi tiếng là nhờ những vụ bê bối, có thêm vụ cũng chẳng hề gì.

      Kiều Cẩn lại nhắn: [Tưởng Bách Xuyên, chỉ vì thích nên em mới nhất thời xúc động mà làm sai lần, có cần phải tàn nhẫn như vậy ?]

      Sau khi xem xong, Tưởng Bách Xuyên trực tiếp xóa sạch.

      nhận được câu trả lời, Kiều Cẩn tiếp tục nhắn: [Tưởng Bách Xuyên, em cũng nhận lỗi với rồi, còn muốn em phải làm gì nữa? Em xin lỗi Tô Dương đâu!]

      Tưởng Bách Xuyên kéo luôn cả dãy số này vào sổ đen.

      yên lặng của Tưởng Bách Xuyên khiến Kiều Cẩn cực kỳ phiền muộn, nhịn được mà gọi cho cú, điện thoại nhắc nhở là đầu bên kia bận, cần nghĩ cũng biết là mình vào sổ đen.

      ta lạnh lùng cười giễu tiếng, ném di động lên giường.

      Lisa gõ cửa rồi tiến vào, hỏi: "Tưởng Bách Xuyên gì?"

      Kiều Cẩn: "Còn có thể gì nữa!"

      chưa lời nào, nhưng ý tứ lại rất ràng: ta phải xin lỗi Tô Dương.

      Lisa an ủi ta: "Mấy ngày ngay... Em nghỉ ngơi chút , ra nước ngoài giải sầu, chờ Tưởng Bách Xuyên quan tâm tới việc này, trong nhà em cũng yên tĩnh lại chúng ta lại về."

      "Chị thử tìm người bên tổ chương trình, nhưng người phụ trách ta có quyền quyết định trong chuyện này, đây là ý kiến của cấp , có tìm ta cũng vô dụng."

      Kiều Cẩn sờ bao thuốc, rút điếu rồi châm lửa.

      Nhìn chằm chằm vào đầu thuốc đỏ rực mấy giây, ta nghĩ mãi thông: "Lisa, đàn ông thực có thể lòng dạ với người phụ nữ, ở bên cạnh người đó mấy chục năm mà thấy ngán sao?"

      ta chưa bao giờ gặp người đàn ông nào như vậy, chỉ có Tưởng Bách Xuyên là khác người.

      Lisa bất đắc dĩ cười: "Chị cũng biết."

      ta cũng biết vì sao Tưởng Bách Xuyên có thể giữ mình trong sạch, từ chối tất cả những người đẹp, những cám dỗ ở bên cạnh như thế?

      Lisa lên tiếng: "Chị nghe người họ hàng làm việc trong ngành tài chính cháu của giám đốc của công ty tài sản cạnh tranh cùng Tưởng Bách Xuyên cậu ta sâu sắc, đây là bí mật công khai trong ngành."

      Kiều Cẩn giật mình: "Ai cơ?"

      Lisa suy nghĩ: "Hình như tên là... Bàng Việt Hy phải."

      *

      Khi Tưởng Bách Xuyên trở lại phòng, Tô Dương ở hồi xem hôm nay quay chụp ngoài lề, nhìn thời gian laptop, nàng nhíu mày nghía .

      Còn chưa lời nào, Tưởng Bách Xuyên bảo: " tắm nhé, người có mùi thuốc lá."

      Sau khi tắm xong, Tô Dương vẫn còn nhìn chằm chằm vào máy tính.

      vỗ đầu , hài lòng: "Sau này em dùng máy ít thôi."

      Tô Dương: "Em còn chưa dùng được tiếng đâu, hút được mấy điếu thuốc trong hơn nửa tiếng ở ngoài thế?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Chỉ điếu thôi. Cùng Dung đổng thông điện thoại, trì hoãn điểm thời gian."

      Đôi mắt của Tô Dương sáng rực lên.

      "Dự án hợp tác được chấp thuận rồi."

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu cười.

      Tô Dương buông chuột, nhào vào lòng , tay vòng qua cổ: " có muốn ăn mừng ?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Khi nào sản xuất được di động chúng ta ăn mừng sau."

      Tô Dương: "Cũng đúng."

      suy tư, "Để em tặng phần thưởng đặc biệt nhé."

      Sau đó, kéo xuống, rướn người hôn lên môi .

      Tưởng Bách Xuyên chủ động cúi đầu phối hợp với .

      Đây phải khen thưởng, mà là trừng phạt mới đúng, vì dù lát nữa có phản ứng cũng thể muốn .

      Tưởng Bách Xuyên nâng mông Tô Dương lên, ôm vào phòng ngủ, hai chân vô thức kẹp chặt eo .

      hỏi, "Muốn à?"

      Tô Dương vùi mặt vai , nhàng cọ cọ, giọng : "Ừm."

      Hai ngày nay, thân thể cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần bị ôm hôn là động tình.

      Tưởng Bách Xuyên đặt lên giường, hai tay chống ở hai bên sườn, cúi đầu hôn lên khóe miệng , "Hình như thể hoạt động mạnh trong ba tháng đầu, thỏa mãn em bằng cách khác nhé?"

      Tô Dương vòng tay qua cổ , chủ động hôn .

      Tưởng Bách Xuyên kiên nhẫn hôn lên từng tấc cơ thể của , cho đến khi nhịn được mà run rẩy ở trong lòng ...

      Chiều hôm sau, hai vợ chồng cùng bay về Thượng Hải.

      Vốn dĩ Tô Dương phải về Bắc Kinh để hoàn thành phần còn lại của quảng cáo, vì muốn cùng Tưởng Bách Xuyên nên đến Thượng Hải rồi lại quá cảnh về Bắc Kinh.

      máy bay, Tô Dương vẽ trang phục mùa đông của L&D, buồn ngủ đến díp mắt, ngừng ngáp ngắn ngáp dài.

      Mấy ngày nay, Tô Dương cực kỳ thích ngủ, cất giấy bút , chuẩn bị nghỉ ngơi lát.

      Tưởng Bách Xuyên xử lý tập tin tải xuống, nghe được động tĩnh, quay đầu: "Vẽ xong hết rồi à?"

      Tô Dương lắc đầu: "Em buồn ngủ quá, ngủ lát rồi tí nữa vẽ sau."

      Khi bỏ giấy bút vào trong túi, nhìn thấy cái hộp ở trong.

      Khóe miệng nhếch lên, hứng thú đột nhiên đến, lấy chiếc hộp ra.

      Tưởng Bách Xuyên biết, chiếc hộp gỗ này đựng những con dấu của Tô Dương, rất nhiều con dấu được khắc chơi ở quán xá ven đường khi còn học cấp ba.

      Đây là vật bất ly thân của .

      Mỗi bản vẽ đều được đóng dấu, gần như làm thế vì thấy vui. Tô Dương lấy con dấu ra, đôi mắt đong đầy ý cười nhìn chằm chằm.

      Tưởng Bách Xuyên biết muốn làm gì.

      Trước kia, mỗi lần nghịch thứ này, thường đóng vài cái tay . Có lần bọn họ cãi nhau, mượn con dấu "Vô giá trị" từ phòng tài vụ, hì hục đóng lên tay .

      Tưởng Bách Xuyên cởi khuy cổ tay áo, xắn ống áo tới khuỷu tay để phối hợp với Tô Dương, duỗi tay về phía . Tô Dương đóng dấu lên tay , cúi đầu thổi khô mực.

      Tưởng Bách Xuyên rút tay về, nhìn thấy ba chữ : Moaz moaz moaz ~

      cười, "Em khắc cái này từ lúc nào thế?"

      Tô Dương cất con dấu , lại bắt đầu tìm những cái khác.

      : " biết mấy bé ở phòng làm việc mua được từ đâu, em thấy chơi cũng vui nên họ cho em vài cái, còn có cả "Tuyệt vời", "Đáng ", "Tôi cũng tuyệt vọng lắm" đấy."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Tô Dương lại tìm được con dấu khác, "Cho em mượn tay tí."

      Tưởng Bách Xuyên: "Vẫn còn muốn chơi à?"

      Tô Dương nhướn mày cười với : "Đúng vậy, lần này đóng dấu thịt heo cho ."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      vẫn đưa tay qua, cực kỳ kiên nhẫn phối hợp với .

      Tô Dương đóng dấu ở ngay sau "Moaz moaz", ngắm nghía hồi rồi hài lòng : "Xong rồi đấy, ngày nào cũng phải nhìn nhé, được cố ý cọ sạch khi tắm đâu đấy."

      Tưởng Bách Xuyên rút tay về, tay là dấu: [Hải Nạp Bách Xuyên.]

      Chờ mực khô, mới kéo tay áo sơmi xuống.

      Tô Dương nằm nghiêng ghế, quay mặt về phía mà ngủ. Tưởng Bách Xuyên đắp chăn cho rồi duỗi tay trái qua.

      Tô Dương: " ảnh hưởng đến công việc của chứ?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Cũng cần gõ chữ nhiều lắm, dùng tay là đủ rồi."

      Tô Dương an tâm ôm cánh tay rồi chìm vào giấc ngủ.

      Cùi chỏ nằm sai tư thế tay vịn dần dần mất cảm giác, nhưng trong suốt hai tiếng đồng hồ, mãi đến khi Tô Dương tỉnh giấc, vẫn chẳng hề nhúc nhích.
      Tôm Thỏ, Nhược Vânlayla5 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :