1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Heo820

      Heo820 New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      4
      Càng đọc càng thích Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồi, biết 2 bạn cuối cùng có phải 1 đôi .
      Nam phụ bắt đầu hành động nhưng đáng tiếc vẫn là nam phụ
      Khủng Long, tieunai691993Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 33
      Edit: Ngân Nhi

      Tô Hàn chậc lưỡi : “Đồ ngu! Lại còn lý luận với con làm gì, người ta trước phục vụ rồi kia kìa!”

      Dứt lời cậu cũng hành động luôn, xách vali cho Trịnh Bồi Bồi.

      Trịnh Bồi Bồi giây trước còn hùng hùng hổ hổ mắng người, lúc này tỏ ra thẹn thùng, cười ngọt ngào : “Cảm ơn cậu.”

      Cảm ơn xong, mắt lại quay sang lườm Lục Gia Diệp.

      Lục Gia Diệp: “…”

      Tôi làm gì chứ? Tôi chỉ vài câu thôi mà?

      Lục Gia Diệp quay đầu nhìn Chu Kiêu, hi vọng cậu ấy giúp mình, nhưng Chu Kiêu lúc này cũng bận xách đồ cho Hướng Lê và Trương Hân Dịch, hai ngừng lời cảm ơn với cậu ấy.

      Lục Gia Diệp, người được ai để ý tới: “???”

      Sao hôm nay cả đám đều dối trá thế hả? Boy ngay thẳng đâu hết rồi? Chỉ có mỗi mình là chịu cúi đầu trước con thôi sao?

      Cả nhóm cùng nhau ra ngoài trường học, Cố Tư Ức bên cạnh Hạ Chi Tuyển, cậu đeo balo thể thao, tay đẩy vali hành lý và túi đồ ăn vặt của . Cố Tư Ức bây giờ chỉ phải đeo lưng mỗi cái balo màu hồng hình mèo.

      có hơi ngượng ngùng, : “Để em xách cái túi đồ ăn .”

      Hạ Chi Tuyển nhìn : “Em cứ như vậy , con nên thoải mái chút.”

      Hôm nay Cố Tư Ức mặc chiếc áo len mỏng màu đỏ cổ chữ V rộng sọc xanh, dưới là quần jeans bó, giày thể thao trắng, nửa phần tóc được búi lên, còn nửa phần uốn xoăn xõa đầu vai, toàn thân tràn ngập hơi thở thanh xuân.

      Hạ Chi Tuyển cảm thấy khi thay bộ đồng phục học sinh , liền trở nên cực kì rạng rỡ và cuốn hút.

      Ánh mắt cậu dao động người , thoáng dừng lại lâu hơn ở cặp mắt cá chân mảnh khảnh trắng trẻo lộ ra kia.

      ra khỏi trường thấy hai chiếc xe mà Hạ Chi Tuyển gọi chờ sẵn.

      Hạ Chi Tuyển và Chu Kiêu cùng nhau xách hành lý của nhóm con để vào cốp xe.

      Mấy bạn đứng bên nhìn, cười vui vẻ, ánh mắt chan chứa niềm vui khi được người ta chăm sóc.

      Xếp xong hành lý, tám người chia ra hai xe, đến ga đường sắt cao tốc.

      Chuyến lần này người lên lộ trình là Lục Gia Diệp, cậu rất ít khi tàu, vậy mà lần này lại chọn tàu làm phương tiện chính.

      Đến ga đường sắt cao tốc, lúc xuống xe, nhìn dòng người qua lại tấp nập, cả bọn đều sợ đến ngây người.

      Mấy cậu con nhà giàu này bình thường nghỉ lễ toàn cùng bố mẹ du lịch nước ngoài để tránh ồn ào trong nước, là chưa từng tự tàu bao giờ.

      Lục Gia Diệp vỗ tay : “Trải nghiệm hòa vào dòng người du lịch dịp nghỉ lễ trong nước vui .”

      Trịnh Bồi Bồi lườm cậu ta: “…Ngốc!”

      Hướng Lê mỉm cười đỡ: “Đúng vậy, đây cũng là trải nghiệm quý giá mà.”

      Hạ Chi Tuyển : “ thôi, mau đứng xếp hàng .” Cậu nhìn toàn cảnh náo loạn xung quanh, lại : “Mấy cậu nhớ để ý các bạn nữ đấy.”

      Hạ Chi Tuyển đặt túi nylon đựng đồ ăn lên vali rồi đẩy thể, lại giơ tay ra với Cố Tư Ức: “Đưa tay cho .”

      “…Ơ?” Cố Tư Ức ngơ ngác.

      nắm tay em sợ em lại lạc mất.” Hạ Chi Tuyển nhìn .

      Cậu tự cúi xuống nhìn rồi nắm tay , tay kia kéo vali, cứ thế dắt .

      Cố Tư Ức bị cái dáng vẻ nghiêm khắc lại biết quan tâm của người kia chinh phục rồi, rất ngoan ngoãn để cho Hạ Chi Tuyển nắm tay dắt .

      Mấy người còn lại đều nghe thấy hai người họ chuyện, sau đó đồng loạt nhìn họ nắm tay nhau trước…

      Lục Gia Diệp: “Thế ở đây có bốn con trai bốn con , có phải mỗi đứa con trai nắm tay bạn nữ mới ổn ?”

      Tô Hàn nhìn Trịnh Bồi Bồi, ngượng ngùng ho tiếng, định gì đó phản bác lại Lục Gia Diệp Trịnh Bồi Bồi chủ động nắm tay cậu, : “ thôi, luyên thuyên mãi.”

      Lục Gia Diệp: … lại thêm đôi nắm tay thành công rồi?

      Bình thường Chu Kiêu hay tiếp xúc với con , mình cậu ấy kéo hai cái vali, Trương Hân Dịch bên cạnh kéo cái vali , hai người cứ thế yên lặng về phía trước.Chu Kiêu có thói quen chủ động nắm tay con , Trương Hân Dịch lại xấu hổ dám.

      Lục Gia Diệp nhìn Hướng Lê, : “Để mình xách túi cho cậu.”

      sao, nặng đâu, mình tự xách được.”

      “Con trai khỏe hơn con , xách thoải mái hơn, để mình xách cho.” Lục Gia Diệp rất kiên trì.

      Hướng Lê đành đưa cái túi cho cậu ta.

      Lục Gia Diệp nhìn hai tay trống trơn của Hướng Lê, được lắm, thế là mình có thể nắm cái tay bé kia rồi.

      Nhưng mà… Lòng nhộn nhạo thế, nhưng tay lại chậm chạp dám đưa ra.

      Dù sao hai người họ cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, phải đương gì, cho nên Lục Gia Diệp hơi ngại, nghĩ vậy, cậu đành bỏ qua cơ hội tốt này, : “Cậu theo sát mình nhé, cẩn thận lạc.”

      “Ừ.” Hướng Lê gật đầu.

      Lục Gia Diệp: …Trời đất ơi! Sao tên cầm thú quỷ thần họ Hạ kia lại có thể nắm tay má lúm đồng tiền cách dễ dàng như vậy chứ! Sao cậu ta làm được nhỉ?!!

      Hạ Chi Tuyển nắm tay Cố Tư Ức, làm đầu tàu gương mẫu đằng trước.

      Trong ga người đến người nên dễ bị xô đẩy, Cố Tư Ức càng bị ép sát Hạ Chi Tuyển hơn.

      Hạ Chi Tuyển lúc đầu chỉ nắm tay bình thường thôi, thế mà biết từ lúc nào trở thành mười ngón tay đan chặt vào nhau kẽ hở rồi.

      Cố Tư Ức nhìn xuống, trong lòng hồi hộp vô cùng, tim cũng đập rất nhanh.

      Có mấy nữ sinh qua bọn họ, nghe rất có người là “Cặp kia nhìn đẹp đôi quá…”

      Thế là mặt lại càng đỏ hơn, đầu cứ cúi xuống nhìn mũi chân, hoàn toàn dám nhìn mặt Hạ Chi Tuyển, cũng muốn biết xem cậu ấy có phản ứng gì.

      Lúc xếp hàng kiểm tra an ninh, Cố Tư Ức mới rút được tay ra.

      Cả nhóm vào khu đợi tàu, còn mười lăm phút nữa mới đến giờ kiểm vé.

      Tranh thủ lúc này, mấy liền xúm vào nhau chụp ảnh tự sướng.

      Lục Gia Diệp nhắn tin vào nhóm nam thần: “Chu Kiêu, cậu hèn thế! Còn dám nắm tay con !”

      Chu Kiêu: “Cậu tự mình đấy à?”

      Tô Hàn: “Nhìn hai con gà choảng nhau thú vị .”

      Lục Gia Diệp: “@Han, móng vuốt của mèo hoang mà cậu cũng dám nắm, chán vì sống lâu quá rồi à!”

      Chu Kiêu: “@Han, đừng có mà kiêu ngạo.”

      Tô Hàn: “[Đắc ý] [Đắc ý] Đúng là tôi rất phiêu, Bồi Bồi chủ động nắm tay tôi mà.”

      Lúc mấy cậu bạn nhắn tin, Hạ Chi Tuyển chỉ ngồi chỗ xem điện thoại, tham gia vào nhóm chat, hình như là xem tài liệu gì đó, dáng vẻ trầm tĩnh.

      Lục Gia Diệp liếc nhìn cậu, lại gửi tin vào nhóm: “A Tuyển đúng là cầm thú với vẻ ngoài đứng đắn, tôi lo lắng thay cho em má lúm.”

      Tô Hàn: “Cần cậu quan tâm à?”

      Lục Gia Diệp: “…??”

      Tô Hàn: “Em nhà A Tuyển, cần cậu phải quan tâm.”

      Chu Kiêu: “Tôi biết gì đâu nhé.”

      Lục Gia Diệp: “Tôi cũng muốn nắm tay em má lúm đồng tiền!”

      Hạ Chi Tuyển: “Cậu thử xem?”

      Tô Hàn: “Đừng tự tìm đường chết.”

      Chu Kiêu: “Đừng tự tìm đường chết.”

      Thời gian chờ đợi trôi qua rất nhanh.

      Lúc soát vé, mọi người đứng xếp hàng, qua cửa xong thang máy xuống.

      lên toa tàu, mấy cậu con trai xung phong cất hành lý, các nhìn vé để tìm chỗ ngồi.

      Hướng Lê, Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức ngồi hàng, Trương Hân Dịch ngồi ở ghế trong cùng dãy bên cạnh.

      Sau khi cất hành lý xong, mấy cậu con trai mới nhìn vé để tìm chỗ ngồi, Lục Gia Diệp, Tô Hàn và Chu Kiêu cùng ngồi hàng ngay phía trước mấy bạn nữ.

      Mà chỗ của Hạ Chi Tuyển lại là ngay bên cạnh Trương Hân Dịch, nhìn khắp lượt, ai cũng ngồi yên vị cả rồi, cậu cũng gì, chỉ hờ hững ngồi xuống.

      Lúc Hạ Chi Tuyển ngồi xuống, tiếng hít thở của Trương Hân Dịch cũng nhiều.

      Mặc dù tiếp xúc với mấy cậu bạn này nhiều rồi, nhưng đều là khi có cả tập thể ở đấy, mà Hạ Chi Tuyển tuy ít nhưng lại có cảm giác tồn tại rất mạnh, hai người trừ cái lần ở nhà ăn, Hạ Chi Tuyển hỏi Trương Hân Dịch về Cố Tư Ức ra chưa từng chuyện riêng lần nào khác.

      Trương Hân Dịch được thoải mái lắm, như đứng đống lửa như ngồi đống than.Học thần đẹp trai ngồi bên cạnh nhưng lại làm cho người ta dám nhìn.

      Bên kia ba ngồi với nhau rất vui vẻ, Trịnh Bồi Bồi nhìn lướt sang, cười trộm nhắn tin vào nhóm chat của hội con .

      Bồi Bồi: “Ngôi sao , cảm giác của cậu khi được ngồi cạnh học thần là gì?”

      Hân Hân Hướng Vinh: “[Khóc] [Khóc] [Khóc]”

      Hân Hân Hướng Vinh: “Tư Ức à, cậu đổi chỗ cho mình , xin cậu đấy!”

      Hân Hân Hướng Vinh: “Mình sắp thở được nữa rồi!”

      Ý Cũng Như Tên: “Đều là bạn cùng lớp mà, có cần làm quá thế ?”

      Hân Hân Hướng Vinh: “Có! Mình hề làm quá đâu! Áp lực tâm lý lớn quá rồi!”

      Ý Cũng Như Tên: “…Nhắm mắt ngủ giấc là ổn thôi, moah moah ~”

      Quả Lê : “Moah moah ~”

      Bồi Bồi: “Ha ha ha ha ha ha ho ho ho ho ho…”

      Nếu chỗ ngồi được định như thế rồi Cố Tư Ức muốn đổi qua đổi lại nữa, người ta lại nghĩ có ý đồ xấu gì ngại lắm.

      Hân Hân Hướng Vinh: “Bồi Bồi, đổi chỗ cho mình , các cậu là thanh mai trúc mã nên cũng coi như quen nhau rồi.”

      Bồi Bồi: “Được rồi, bọn mình cùng nhau vệ sinh , xong lúc về đổi chỗ nhé.”

      Hân Hân Hướng Vinh: “Bồi Bồi, cậu lắm!”

      Bồi Bồi: “Mình cũng cậu moah moah ~”

      Trương Hân Dịch đứng dậy, mắt nhìn Hạ Chi Tuyển, còn chưa lưỡi cứng cả lại. Hạ Chi Tuyển thấy ấy muốn ra ngoài nên chủ động nhường đường, Trương Hân Dịch vội : “Cảm ơn cảm ơn…”

      ấy cùng Trịnh Bồi Bồi vào nhà vệ sinh, lúc quay về, Trịnh Bồi Bồi chủ động ngồi vào chỗ của Trương Hân Dịch.

      Nhận được ánh mắt của Hạ Chi Tuyển, Trịnh Bồi Bồi tỏ ra chán ghét : “Sao muốn ngồi đây, má lúm đồng tiền cũng muốn ngồi đây, nên tôi đành phải miễn cưỡng bản thân thôi.”

      Hạ Chi Tuyển quay đầu , mắt nhìn thẳng.

      Trịnh Bồi Bồi ranh mãnh ghé vào gần cậu, thầm: “Tức giận rồi đúng ? Em má lúm cũng thèm qua đây ngồi với cậu cơ mà.”

      Hạ Chi Tuyển đáp lại, cậu đứng dậy tới đứng bên cạnh nhà vệ sinh, nhắn tin cho Cố Tư Ức.

      X: “Em với Trịnh Bồi Bồi đổi chỗ cho nhau .”

      Mấy phút trôi qua mà thấy Cố Tư Ức nhắn lại.

      Hạ Chi Tuyển gọi điện thẳng cho , nghe thấy tín hiệu là tắt máy luôn.

      Cố Tư Ức giật mình, vội đọc tin nhắn wechat, sau đó trả lời lại: “??”

      X: “Em đổi chỗ cho Trịnh Bồi Bồi, ngồi cạnh .”

      Ý Cũng Như Tên: “… cần phải đổi đổi lại thế đâu.”

      X: “Cần, em đổi chỗ .”

      Ý Cũng Như Tên: “Tại sao chứ?”

      X: “Nghe lời, đổi .”

      Cố Tư Ức đành phải nghe theo, đứng dậy sang ngồi vào chỗ của Hạ Chi Tuyển, với Trịnh Bồi Bồi: “Cậu sang kia , để mình ngồi đây cho.”

      Trịnh Bồi Bồi tỏ vẻ thất vọng, : “Mới đó đổi ý rồi hả? Cậu đúng là có nguyên tắc gì cả.” Mình còn chưa chọc tức đủ cái tên đáng ghét kia mà, sao lại khiến cho cậu ta thỏa mãn nhanh như thế chứ.

      Cố Tư Ức cười : “No, mình là người cực kỳ có nguyên tắc, mình nhất định phải giữ chặt chỗ dựa này, được nơi lỏng.”

      “Xem tiền đồ của cậu kìa! Trả xong món nợ Thanh Hoa Bắc Đại cậu cũng bị Hạ Chi Tuyển ăn sạch rồi cũng nên!” Trịnh Bồi Bồi chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Sau khi Trịnh Bồi Bồi về chỗ Hạ Chi Tuyển cũng quay lại ngồi vào ghế của mình.

      Cậu cúi người lấy gói bánh quy socola trong túi ra, xé vỏ bao, cầm miếng đưa tới bên miệng Cố Tư Ức.

      Cố Tư Ức há miệng cắn, cậu nhìn , nhếch môi cười : “ thích ngồi cùng à?”

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Vâng thưa quý vị, học thần quả là đầu tàu gương mẫu" chuyên cổ động sớm, k từ thủ đoạn để đạt được khẳng định chủ quyền:yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Bạn học Lục tưởng thế nào, hoá ra vẫn trong xáng chán, nhìn thôi mà k dám mAnh động. Đề nghị cắp sách học bạn Bồi Bồi thêm nha.
      Hân Hân đúng chuẩn ng thường rồi, skill k cao nên bạn k chống đc khí tức của học thần cũng đành chịu thôi:061::061::061:
      Tóm lại là tui thích cái dàn dv phụ này quá luôn. Chia đôi chia cặp luôn thế này đến cuối chuyện liệu có bao nhiêu ce đẩy 4 thuyền CP8-)8-)
      Last edited: 31/12/19

    4. Mầu Văn Ủn

      Mầu Văn Ủn New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      3
      Lâu rồi ko kiểu ngồi chờ từng chap thế này :)
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 34
      Edit: Ngân Nhi

      Cố Tư Ức chậm rãi nhai nuốt hết miếng bánh quy, sợ khóe miệng dính socola nên lại đưa lưỡi liếm cái.

      Ánh mắt Hạ Chi Tuyển rơi vào đôi môi hồng kia, vừa thấy cái lưỡi xinh xắn đưa ra, cậu liền kìm nổi mà nuốt nước bọt, mắt tối sầm lại như mực.Cậu vội vàng quay , nhìn tờ quảng cáo dán ở lưng ghế trước, tập trung đọc từng chữ .

      Cố Tư Ức nuốt xong miếng bánh, : “ phải em thích đâu, chỉ là em thấy đổi đổi lại nó hơi bất tiện thôi.”

      Thấy Hạ Chi Tuyển quay mặt nhìn mình nữa, lại tiếp: “Nhưng mà, cho dù tiện nữa khi bảo em tới ngồi, em vẫn ngay lập tức qua ngồi đấy thôi.” Ngụ ý là: là đại ca, quan trọng nhất.

      Hạ Chi Tuyển quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt trong trẻo híp lại vì cười của , dáng vẻ còn như lấy lòng, chẳng khác gì con mèo con đòi được chủ nhân quan tâm.

      Đúng là…Làm người ta được.

      Cậu lại xé vỏ bánh socola thêm đoạn nữa rồi đưa đến miệng , : “Lần sau nếu lại ngồi khác chỗ cần phải bảo em nữa đúng ?”

      Cố Tư Ức lại cắn miếng bánh, nghe xong câu ấy có cảm giác như mình vừa ăn viên đạn bọc đường vậy.

      ăn đồ của người ta rồi phải nghe lời thôi, đành gật đầu đáp: “Vâng.”

      Hạ Chi Tuyển xé nốt phần còn lại của bánh, Cố Tư Ức tưởng là cậu lại định đút ăn nên giơ tay ra : “Để em tự…” Còn chưa hết câu thấy cậu đem nốt phần còn lại cho vào miệng mình rồi.

      Hạ Chi Tuyển thoải mái ăn xong, liếc nhìn , hỏi: “Sao thế?”

      có gì.” Khóe miệng khẽ co giật, gượng cười cho có lệ.

      Bên kia đám Lục Gia Diệp lập nhóm chơi game, ánh mắt cậu ta hơi liếc qua bên cạnh, nhìn hai người ngồi ghế bên kia, lại nhìn thêm lần nữa…

      Vẻ mặt Lục Gia Diệp trở nên ngơ ngác: “Có phải tôi bị hoa mắt ? Vừa nãy người ngồi bên kia là sao cơ mà, sao lại thành má lúm đồng tiền rồi?”

      Lúc cậu ta quay sang lần nữa để nhìn cho kỹ trông thấy cảnh hai người kia đút cho nhau ăn…

      “Mẹ, phải là du lịch chung à? Sao giờ hai người kia lại làm như hưởng tuần trăng mật thế hả?”

      Chu Kiêu giơ tay xoay vai cậu ta lại: “Đừng nhìn nữa, ai bảo cậu có em .”

      Tô Hàn cũng kìm nổi mà quay sang nhìn, vài giây sau lại yên lặng quay đầu về: “Tôi muốn ăn cẩu lương đâu.”

      Hạ Chi Tuyển lấy chai sữa chua, cắm ống hút rồi đưa cho Cố Tư Ức, Cố Tư Ức cảm ơn với cậu, sau đó mở nhạc trong điện thoại ra, đưa bên tai nghe cho cậu, : “ nghe ?”

      Hạ Chi Tuyển nhận lấy tai nghe.

      Cố Tư Ức mở nhạc của nhóm Mayday, tối hôm nọ cậu đánh piano cho nghe bài “Nếu chúng ta chưa từng gặp gỡ”, thế là xếp bài này vào vị trí đầu tiên trong list nhạc của mình.

      Khúc nhạc dạo vang lên, Cố Tư Ức vừa nghe nhạc vừa uống sữa chua, mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

      Những hàng cây xanh tốt ngạo nghễ vươn cao trong ngày thu rực rỡ, từ xa có thể trông thấy những cánh đồng bát ngát, xa hơn nữa là những dãy núi trùng điệp như như , màu xanh biếc trải rộng trong tầm mắt, mỗi chặng đường đều là những bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

      Bên tai là tiếng hát của nhóm Mayday: “Phơi nắng đến lột da, cảnh tuyết rơi bất ngờ, ở bên nhau suốt bốn mùa, mây đen rồi trời lại sáng, bên cạnh có em rồi, còn sợ gì những luân hồi vội vã ấy…Ngày hôm ấy, khoảnh khắc ấy, cảnh tượng ấy, em xuất trong cuộc đời …Mỗi phút, mỗi giây, mỗi biểu cảm, câu chuyện đều tràn ngập kinh ngạc…”

      Cố Tư Ức quay sang nhìn Hạ Chi Tuyển, bên tai nghe gài vào tai cậu, mà cậu cũng nhìn ra cửa sổ, nhận ra cậu cũng cùng chia sẻ cảnh đẹp và nhạc, trong lòng cảm thấy niềm vui nhân đôi, khóe môi kìm được mà mỉm cười.

      Sắp tới trạm Thành Đô rồi, mấy cậu con trai đứng dậy lấy hành lý, các đứng bên cạnh.

      Hướng Lê cảm thán: “May là cùng các cậu, mình vác nổi cái vali to thế đâu.”

      Lục Gia Diệp đứng thẳng người, quay đầu lại, ai oán nhìn mấy bạn: “ lẽ giá trị tồn tại của tứ đại nam thần bọn tôi chỉ nằm ở việc khuân đồ thôi sao?”

      Trịnh Bồi Bồi mỉm cười : “Tất nhiên phải rồi, Hạ Chi Tuyển có giá trị thưởng thức, Tô Hàn và Chu Kiêu có giá trị làm bạn đồng hành, còn cậu ấy à, chỉ lúc khuân đồ mới có chút giá trị thôi.”

      “…” Lục Gia Diệp vốn hớn hở lắng nghe, thế mà lại bị câu của Trịnh Bồi Bồi làm cho ngã dậy nổi, mắt trợn trừng.

      Trịnh Bồi Bồi đắc ý làm mặt quỷ: “Lêu lêu ~”

      Lục Gia Diệp đẩy mạnh cái vali trong tay cho Trịnh Bồi Bồi: “Tôi thèm lại cậu, trả cậu đống hành lý nhá!”

      “Á…” Cái vali đập vào đùi Cố Tư Ức, khẽ kêu lên tiếng rồi đỡ lấy, Hướng Lê vội vàng nhận, : “Đây là vali của mình, để mình tự mang cho.”

      Lục Gia Diệp: “…??”

      Hạ Chi Tuyển vừa quay đầu nhìn đúng lúc bắt gặp cảnh ấy, cậu ném túi khăn giấy trong tay vào người Lục Gia Diệp, giọng tỏ ra giận dữ: “Làm cái gì đấy!”

      Lục Gia Diệp kinh sợ, ánh mắt tỏ ra vô tội: “Tôi cẩn thận…”

      Cố Tư Ức vội : “ sao đâu.” Vừa vừa xoa đầu gối, lúc bị đập vào có hơi đau chút, bây giờ hết rồi.

      Lục Gia Diệp nghiêng người, tay gác lên ghế ngồi, chắp tay trước ngực, tội nghiệp với Cố Tư Ức: “Em à, xin lỗi nha, cố ý đâu…”

      sao sao.” Cố Tư Ức cười .

      Trịnh Bồi Bồi dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Lục Gia Diệp khúm núm, bĩu môi : “Ngu, ngốc.”

      Lục Gia Diệp lườm Trịnh Bồi Bồi, dùng khẩu hình miệng từng chữ : “Cậu, đợi, đó, cho, tôi!”

      “Lêu lêu ~” Trịnh Bồi Bồi khinh bỉ.

      tàu mọi người đều nhìn mấy cậu đẹp trai xinh này cười đùa với nhau, khỏi nở nụ cười, thầm cảm thán tuổi trẻ tuyệt.

      Cửa tàu mở ra, mọi người theo thứ tự xuống, bên trong có rất đông người, Trịnh Bồi Bồi vẫn luôn nắm tay Cố Tư Ức, cười : “Con bọn mình nắm tay nhau mới lo bị lạc.” Hạ Chi Tuyển liếc nhìn, gì, phía trước dẫn đường, những người khác ngoan ngoãn theo cậu, có học thần dẫn đường quá yên tâm rồi, cả đám xuống thang máy để chuyển tàu khác.

      Ở chỗ đợi tàu có ghế ngồi trống, mấy người đành phải đứng đợi, các rủ nhau vệ sinh.

      Lục Gia Diệp nhìn xung quanh, : “Nghe ở Thành Đô nhiều xinh lắm, biết ở ga tàu có gặp được bạn nào xinh nhỉ?”

      Tô Hàn đáp: “Trước A Tuyển tới Thành Đô lần rồi đúng ? đường có gặp nhiều chị xinh đẹp ?”

      Hạ Chi Tuyển cầm điện thoại đọc bình luận trang du lịch, đầu cũng thèm ngẩng lên, : “ đẹp bằng ai đó.”

      “…” Mấy cậu con trai đầu tiên là ngẩn người, lúc phản ứng lại chỉ toàn là tiếng chậc chậc.

      Tô Hàn: “Bọn tôi biết là cậu có em đẹp như tiên nữ rồi, phiền cậu hãy kiềm chế chút.”

      Chu Kiêu nhại theo: “Bọn tôi biết là cậu có em đẹp như tiên nữ rồi, phiền cậu hãy kiềm chế chút.”

      Mấy cười cười quay lại, Tô Hàn nhìn Trịnh Bồi Bồi, : “Tôi thấy Bồi Bồi cũng xinh lắm.”

      Lục Gia Diệp xen vào luôn: “Cậu nên khám mắt rồi đấy người em ạ.”

      lần nữa lên tàu, Cố Tư Ức nhớ lời dặn của Hạ Chi Tuyển nên rất ngoan ngoãn ngồi xuống ngay, tuy nhiên lần này người ngồi mình khu là Tô Hàn, Trịnh Bồi Bồi ngồi cạnh cậu ấy luôn, bạn vẫy tay với nhóm con , vui sướng ngồi xuống.

      Thế nên Cố Tư Ức ngồi cùng hàng ghế với hai , Hạ Chi Tuyển ngồi cùng hai cậu bạn.

      Lần này chỉ phải ngồi tàu hơn tiếng nữa, rất nhanh đến nơi rồi.

      Sau khi ra khỏi ga, cả bọn gọi taxi thẳng tới khách sạn nghỉ dưỡng có suối nước nóng đặt trước.

      Lúc check in, lễ tân phát cho mỗi người vé tắm nước nóng, nhắc cả nhóm thời gian tắm nước nóng là trước mười giờ tối.

      Lúc vào phòng, Lục Gia Diệp cười : “Buổi tối tắm nước nóng, hội con mặc áo tắm nhỉ?” Cậu ta nằm vật ra giường, tỏ vẻ thẹn thùng, “ mong muốn được nhìn thấy em má lúm mặc áo tắm…Mới nghĩ thôi thấy ngượng rồi.”

      Chu Kiêu ở cùng phòng : “A Tuyển tới kìa.”

      Lục Gia Diệp giật bắn người đứng dậy như con cá chép.

      Chu Kiêu cười nhạo: “Sợ thế mà còn dám tơ tưởng đến Tư Ức à?”

      Lục Gia Diệp hậm hực, giương nanh múa vuốt : “Cậu xem tôi có dám hay !”

      Cất hành lý xong, cả bọn lại hẹn nhau ra bên ngoài khách sạn tìm quán ăn.

      Vừa ra đến sảnh khách sạn, mấy cậu con trai nhìn thấy ngay mấy bạn lúc này xinh xắn rạng rỡ hẳn lên.

      Hạ Chi Tuyển nhìn Cố Tư Ức, thay cái váy lanh tay dài màu đỏ, dáng váy hơi bó ở phần eo nên ôm sát vòng eo mảnh mai của , làn váy dài đến gót chân khiến cho người ta suy nghĩ miên man về đôi chân dài được che giấu bên trong.

      Lúc Cố Tư Ức thay cái váy này, Trịnh Bồi Bồi tấm tắc khen: “Tóc dài xõa vai, làn váy thướt tha, tựa như tiên nữ vậy á.”

      Trương Hân Dịch : “Ngưỡng mộ cặp chân dài của Tư Ức ghê, nấm lùn như mình theo được nhiều kiểu phong cách.”

      Cố Tư Ức nhìn cái váy ngắn màu trắng bạn mặc, ao ước : “Mình ngưỡng mộ cậu có ý, đáng ơi là đáng ! Mình cao là lỗi của mình ư? Muốn tỏ ra đáng bị bố mẹ biết ngượng, con nhà người ta đều học múa ba lê với học đánh piano, bố mẹ mình lại cho mình học bóng rổ với Taekwondo. đường mình chưa đủ 18 tuổi còn ai tin cơ, mình chỉ cao thôi mà, làm gì đến mức già dặn như vậy chứ?”

      Mấy đều bị chọc cười, Trịnh Bồi Bồi cam lòng bị bỏ qua, cũng bực bội : “Mình dậy thành công là lỗi của mình ư? Mình ghét nhất là bị con trai nhìn ngực, từ cấp hai hay bị chúng nó bàn tán sau lưng rồi, lão nương tức chết được!”

      “Haha, kế tiếp đến ai nào, kể cho vui ~”

      Trong phòng rộn rã tiếng cười đùa.

      Trong bốn Cố Tư Ức cao nhất, 1m69, vóc dáng thon thả tỷ lệ vàng, đứng trong nhóm cực kỳ nổi bật.Trịnh Bồi Bồi 1m65, nhưng là người có bộ ngực phát triển tốt nhất trong nhóm, lúc người ta là bánh bao ấy là bánh bao lớn rồi.Hướng Lê 1m60, trong đám con lớp mười thuộc dạng cao thấp.Trương Hân Dịch 1m55, nhắn đáng .

      Bốn ăn mặc theo phong cách của riêng mình, khi đứng cùng nhau tựa như đàn bươm bướm rực rỡ sắc màu vậy.

      Lục Gia Diệp nhìn mấy , cười tủm tỉm : “Ăn mặc xinh đẹp cho chúng tôi ngắm thế này, có phải xách hành lý cho các cậu suốt cả chặng đường cũng đáng lắm.”

      Khi ánh mắt cậu ta đảo qua đảo lại Cố Tư Ức bị Hạ Chi Tuyển đè đầu xuống, : “ thôi!”

      Hạ Chi Tuyển chọn quán ăn ngon của địa phương, bộ khoảng mười phút là đến.

      Trong dòng người qua lại đường phố, cả đám cười ngớt, các bận rộn chụp hình cho nhau, Hạ Chi Tuyển cầm điện thoại chụp Cố Tư Ức.

      Vì hôm sau phải dậy sớm lên núi nên cả đám nán lại quán ăn lâu, lúc ăn cơm còn định hát nhưng sau đó lại thôi.

      Rời khỏi quán ăn ngon, các đường về vẫn rất hăng hái chụp ảnh, Hạ Chi Tuyển : “Bọn mình mua đồ leo núi .”

      Mấy cậu con trai với nhóm con tiếng rồi đến cửa hàng gần đó mua đồ, cho các ở lại chụp hình.

      là mùa du lịch nên người đến người ngớt, có rất đông các du khách tới đây, mà bốn bỗng dưng cũng trở thành cảnh tượng đẹp.

      Cách đó xa, người đàn ông đầu tóc bảnh bao cùng mấy người bạn của ta đứng ngắm mấy trẻ xinh xắn, cả bọn ngầm hiểu ý nháy mắt với nhau rồi tới chỗ các .

      “Hi, các em cũng tới đây du lịch à?”

      Mấy quay sang nhìn bọn họ, có phần bài xích đối với những người đàn ông trưởng thành này.

      người trong số họ đưa máy ảnh cho Cố Tư Ức, : “Chụp cho bọn kiểu được em ?”

      Cố Tư Ức nhận lấy máy ảnh rồi chụp mấy tấm cho bọn họ.

      Trả máy ảnh cho người ta, mấy định bỏ mấy tên đó lại tiến đến gần.

      “Các em có leo núi Nga Mi ?”

      núi Nga Mi mấy lần rồi, hay là bọn mình ghép thành nhóm , bọn làm hướng dẫn viên cho các em .”

      “Ở gần đây có quán ăn ngon lắm, bọn định tới đó ăn, gặp các em ở đây coi như cũng là cái duyên, cùng nhé, bọn mời…”

      Mấy tên đó cứ lải nhải ngớt, cả bọn đều nghĩ là chỉ có bốn này du lịch tự túc với nhau, cho nên mới dụ mấy cùng với mình.

      Ở phía bên kia nhóm Hạ Chi Tuyển chọn xong mấy thứ leo núi như gậy, áo mưa mặc lần, giày mưa và mũ.Lúc tính tiền Lục Gia Diệp ra cửa đứng, trông thấy có ba người đàn ông tiếp cận mấy bạn.

      Lục Gia Diệp ngay: “Ruồi ở đâu bay ra nhanh thế, dám đậu vào mấy bông hoa của chúng ta kìa!”

      Tô Hàn nhìn theo, lo lắng : “Qua đó mau , đừng để cho bọn nó lợi dụng thời cơ tiếp cận mấy bạn nữ.”

      “Ơ kìa, các em xinh đẹp sao ai gì vậy? Bọn phải người xấu đâu, tin bọn cho các em xem thẻ căn cước nhé?”

      Mới đầu các còn nể nang mà đáp lại họ mấy câu, nhưng thấy bọn họ càng ngày càng bám dai dần mất kiên nhẫn, chữ cũng thèm .

      người trong số họ đứng trước mặt Cố Tư Ức, cười : “ thấy em là bé hiền lành thân thiện, vừa nãy còn chụp ảnh cho bọn , chúng ta gặp nhau là cái duyên, kết bạn với nhau, nam nữ phối hợp, leo núi mệt, tốt biết bao!”

      Người đàn ông định giơ tay đặt lên vai Cố Tư Ức, muốn tránh bất ngờ có cánh tay ngăn ở đằng trước, bắt lấy tay người đàn ông kia rồi đẩy mạnh ra.

      Hạ Chi Tuyển đứng trước Cố Tư Ức, biểu cảm sắc lạnh như lưỡi dao, lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, tuy rằng cậu tuổi hơn bọn họ, nhưng thân hình lại cao lớn, phong thái mạnh mẽ, khiến người ta dám động vào.

      Mấy người Lục Gia Diệp cũng đứng ngay sau cậu, mỗi người đứng chắn trước mặt , Lục Gia Diệp lạnh lùng cười : “Các em Cái Bang, Đả Cẩu Bổng này vừa có thể đánh chó, vừa có thể leo núi, đặc biệt rất có lợi khi muốn đánh mấy con chó ghẻ thích ve vãn con đấy.”

      Ngay sau đó, trong tay bốn nam bốn nữ bọn họ đều cầm cây gậy trúc, Trịnh Bồi Bồi bị tạo hình lúc này chọc cười: “Đại hội Cái Bang đấy à?”

      Lục Gia Diệp hất cằm, ánh mắt ngạo nghễ nhìn mấy người đàn ông kia, gõ cái gậy xuống đất : “Mấy con chó kia, có muốn thử Đả Cẩu Bổng Pháp(*) của lão phu ?”

      (*) Đả Cẩu Bổng Pháp tổng cộng có 36 chiêu, là trong những tuyệt chiêu trấn phái của Cái Bang, thường dùng chung với bảo vật trấn bang là Đả Cẩu Bổng.

      Mấy người đàn ông kia tuy nổi cáu nhưng lại dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành phải quát vài câu: “Mấy thằng ranh con miệng còn hôi sữa chúng mày mà dám láo với bọn tao à…”

      Cố Tư Ức nhận ra mấy tên kia chỉ biết mạnh miệng nên lập tức kéo tay Hạ Chi Tuyển : “ thôi, đừng để ý đến bọn họ nữa.”

      du lịch xa nhà, chưa quen với môi trường nơi đây, nhiều chuyện bằng bớt chuyện.

      Trịnh Bồi Bồi có cùng suy nghĩ, liền kéo Lục Gia Diệp , cười : “ thôi thôi.”

      Bình thường tuy rất nóng tính và hung dữ, nhưng ấy cũng biết nhìn tình hình, muốn để xảy ra những xung đột đáng có.

      Hạ Chi Tuyển nắm chặt tay Cố Tư Ức, lúc ngang qua những tên kia, cậu lạnh lùng nhìn họ cái, ánh mắt mang ý cảnh cáo.

      Mấy người đàn ông kia vốn định dụ mấy bé xinh đẹp cùng du sơn ngoạn thủy với mình, ngờ là các bé đều có bạn trai, mấy cậu nam sinh này lại cao lớn mạnh mẽ, vừa nhìn biết phải người dễ động vào, cho nên bọn họ đành thôi.

      xa rồi, Lục Gia Diệp : “Tại các cậu ăn mặc trang điểm đẹp quá nên mới làm cho người ta muốn phạm tội đấy, mới để ý tí thôi mà có chuyện rồi.”

      Trịnh Bồi Bồi bĩu môi: “Thế chẳng lẽ xinh đẹp là lỗi của bọn tôi à? là đàn ông đểu lại trách ngược con mặc váy ngắn, logic chó má!”

      Lục Gia Diệp bị phản bác có phần ngượng ngùng: “Tôi có ý đó mà, chỉ muốn khen các cậu xinh quá thôi.”

      Hạ Chi Tuyển với Cố Tư Ức: “ sao đâu, em cứ thoải mái mà ăn mặc đẹp nhé.”

      “??” Cố Tư Ức mở to mắt nhìn cậu.

      Hạ Chi Tuyển mắt nhìn thẳng, ra vẻ thờ ơ : “Dù sao cũng có coi chừng rồi.”

      Cố Tư Ức ngơ ngẩn, cúi đầu mím môi cười.

      Mấy cậu con trai đằng trước vô tình nghe thấy mấy lời ấy của học thần.

      Tô Hàn với Lục Gia Diệp: “ là kĩ năng tán của A Tuyển hơn xa cậu cả dải ngân hà đấy.”

      Lục Gia Diệp: “…” Cảm giác như bị vạn mũi tên đâm vào vậy.

      Trở lại khách sạn, mọi người về phòng lấy đồ tắm, chuẩn bị ngâm nước nóng.

      Đồ tắm của hội con chỉ là áo ba lỗ và quần ngắn mà thôi, tuy bảo thủ hơn nhiều so với bikini, nhưng mặc vào vẫn thấy hơi ngượng.

      Nhưng lúc đến khu tắm nước nóng mấy mới phát ra là nơi này vừa có khu tắm chung, vừa có khu tắm riêng cho nam và nữ, ở ngã ba chia ra hai hướng.

      Mấy cậu học sinh vẫn còn rất ngại ngùng, trong thời kỳ trưởng thành nhạy cảm nhất này, ai cũng có tò mò và e dè đối với người khác giới.

      Cố Tư Ức vuốt mũi, : “Bọn mình vào khu tắm riêng nhé.”

      Lục Gia Diệp lời nào, trong lòng có vô số những tiếng la hét phản đối vang lên.

      Hạ Chi Tuyển : “Ừ, thôi.”

      Trong bể nước nóng, hơi nóng thấm vào toàn bộ các lỗ chân lông cơ thể, cực kỳ thoải mái.

      Tô Hàn tiếc nuối : “Tôi còn muốn nhìn Bồi Bồi mặc đồ tắm mà.”

      Lục Gia Diệp đập nước, cam lòng mà gào lên: “Còn cả em má lúm của tôi nữa, ôi tim đau quá …”

      Hạ Chi Tuyển lườm cậu ta: “Cậu nghĩ cái gì đấy?”

      Lục Gia Diệp đáp: “Cậu quản tôi nghĩ cái gì làm gì? Chẳng lẽ cậu nghĩ chắc?”

      được nghĩ!” Sắc mặt Hạ Chi Tuyển hơi hồng, tới bóp cổ cậu ta, hai cậu con trai cao lớn làm náo loạn cả bể nước nóng.

      Lục Gia Diệp la hét: “Nếu em má lúm là bạn của cậu đảm bảo là tôi nghĩ linh tinh nữa, nhưng giờ cậu danh chính, ngôn thuận, tôi cứ thích nghĩ đấy…”

      Hạ Chi Tuyển: “…Cậu chán sống rồi à!”

      Tô Hàn: “Tôi cảm thấy Gia Diệp cũng có lý.”

      Cậu ấy và Chu Kiêu dựa vào thành bể, yên lặng nhìn Lục Gia Diệp tự tìm đường chết.

      Buổi tối trước khi ngủ, Cố Tư Ức mở wechat theo thói quen, nhưng thấy có tin nhắn nào của Hạ Chi Tuyển.

      Trịnh Bồi Bồi ở cùng phòng quay cuồng giường, ngáp cái rồi : “Còn nghịch điện thoại nữa à? Ngủ , mai còn phải dậy sớm leo núi đấy.”

      “Ừ, mình ngủ luôn đây.” Cố Tư Ức nhét điện thoại xuống dưới gối.

      mơ mơ màng màng điện thoại rung lên, tỉnh táo lại ngay lập tức.

      Cố Tư Ức kéo chăn che kín đầu, mở điện thoại ra xem, là tin nhắn thoại của Hạ Chi Tuyển.

      Trong lòng tự dưng thấy rất hồi hộp.

      che miệng cười trộm, điều chỉnh volume nhất có thể rồi mở tin nhắn ra, “Có việc đột xuất cần giải quyết nên vừa nãy bận tí, chúc em ngủ ngon.”
      ---
      Tích cực like và cmt tui mới có hứng mở lap ra edit nha, chương dài nên cũng lười dần rồi :v

      Chương 35: 15/5/19


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :