1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 150: Ngoài ý muốn
      Edit : Pollen
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Tới kinh đô năm, Dương Quân Nhu ngoại trừ làm cho vợ chồng Dương thị càng thêm tin tưởng nàng, chính là thầm bồi dưỡng tâm phúc cho mình, trừ Bích Ba là nàng mang từ Khê Nam tới, những người nàng tin tưởng ngày hôm nay đều là thu mua trong vòng năm này.

      Sau khi trở thành trắc phi của Tứ hoàng tử, nàng biết việc nàng mưu cầu cả đời cũng còn cách nào thực được nữa, nhưng nàng cam lòng, cho nên phải lấy được quyền thế, có thể san bằng cam lòng của nàng.

      Nàng với Tứ hoàng tử, nàng có thể trở thành trợ thủ của .

      Tề Chính Khuông là người ủng hộ lớn nhất của thái tử, chỉ cần bên cạnh thái tử có người này, vậy thái tử liền trở nên sợ hãi rồi. Mà muốn phá hủy Tề Chính Khuông, biện pháp tốt nhất chính là bắt đầu từ nữ nhân phía sau .

      Nàng muốn đối đãi với Tề Chính Khuông như vậy, nhưng… Đây là phương pháp bất đắc dĩ, chừng làm như vậy, tương lai có ngày còn đến trước mặt nàng cầu xin.

      Sau khi thuyết phục Tứ hoàng tử, nàng chọn được mấy nô tài có thể vì nàng mà làm việc, về phần nàng muốn làm cái gì, Tứ hoàng tử cũng có hỏi tới, chỉ nếu như nàng làm thất vọng, nàng phải lãnh hậu quả.

      Tứ hoàng tử là người vô cùng lãnh khốc và tàn bạo.

      Dương Quân Nhu biết việc Tề Hoàn tìm hai gã sai vặt là ngoài ý muốn, hôm đó sau khi nàng nghe mẫu tử Lục thị bị đuổi , lập tức cho người đến Tề gia hỏi thăm tin tức, mới biết là bởi vì chuyện đánh nhau của con thứ, vốn cảm thấy chuyện này có gì tốt, lại nghĩ rằng nó cho nàng kết quả tưởng được.

      Thu di nương – người luôn đàng hoàng đứng sau lưng Lục thị, ra phải là người đơn giản, đến nàng mà còn nghĩ đến.

      “Phu nhân.” Bích Ba là nha hoàn thân tín của Dương Quân Nhu vào, khom gối thi lễ cái.

      Ở trong phủ Tứ hoàng tử, bởi vì Dương Quân Nhu được sủng ái nên người làm đều gọi nàng tiếng phu nhân, nàng cùng Tứ hoàng tử phi ít chạm mặt nên cũng bình an vô .

      “Hả?” Dương Quân Nhu ngước mắt nhìn Bích Ba cái.

      “Thu di nương cho người truyền tin tức tới đây, Lục thị mang thai năm tháng, Tề Chính Khuông đưa bà ta về nhà rồi.” Bích Ba ở bên tai Dương Quân Nhu giọng ra.

      Dương Quân Nhu chấn động, ly trà tay cũng đổ, “Cái gì? Lục thị mang thai năm tháng? Bà ta phải bị đuổi ra ngoài rồi sao? Làm sao mang thai?”

      “Dọn ra mới hai tháng.” Bích Ba , nàng biết Dương Quân Nhu đối với Tề Chính Khuông còn chưa chết tâm, ngày đó nghe được tin Lục thị bị đuổi ra , tâm tình phu nhân còn tốt, hôm nay lại nghe được tin tức này, đương nhiên cao hứng rồi.

      ngờ vận số của Lục thị lại tốt như vậy.” Dương Quân Nhu sắc mặt trầm, nghiến răng nghiến lợi thốt ra, nàng còn tưởng rằng Lục thị ở Tề gia hoàn toàn thất sủng, ngờ lại có thể mang thai vào lúc này.

      “Phu nhân, Thu di nương nếu cho người truyền tin tức đến, vậy bà ta nguyện ý cùng người hợp tác." Bích Ba có chút kinh hãi nhìn sắc mặt của Dương Quân Nhu,  kể từ  khi đến kinh đô, chủ tử càng ngày càng trở nên xa lạ, quả là biến thành người khác, đến cả nàng là nha hoàn hầu hạ từ thuở cũng cảm thấy sợ.

      Dương Quân Nhu cúi đầu mở miệng, thanh lộ ra cỗ lạnh ý, "Nếu như Lục thị sinh hạ nhi tử, những việc Thu di nương làm trước kia cũng uổng phí, để cho bà ta nghĩ biện pháp đến gần Lục thị, hừ, nếu như mẫu tử bà ta muốn bị Lục thị thầm hãm hại, phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế."

      "Bà ta chỉ là di nương, chẳng lẽ có thể đấu thắng Lục thị sao?" Bích Ba hỏi.

      Nếu như phải là sợ gây phiền toái cho Tứ hoàng tử, cuối cùng làm liên lụy tới mình, nàng đúng là nghĩ trực tiếp phái người giết chết mẫu nữ Lục thị, chiêu hữu dụng, Tứ hoàng tử cùng thái tử cũng cần phải càng đấu càng ác liệt như vậy.

      “Nếu như bà ta thể nhịn, làm sao cầm cự được đến hôm nay? Ngày sau nếu bà ta cần gì, tận lực giúp bà ta ta thôi." Dương Quân Nhu giọng trả lời, "Ta nghe Nhị tiểu thư của Tề gia là vị hôn thê của Thế tử Nhữ Nam Hầu?"

      "Dạ, hôn kỳ định vào tháng ba sang năm." Bích Ba trả lời.

      Dương Quân Nhu từ từ gật đầu cái, trầm ngâm chốc lát, “Vị Nhị tiểu thư này cùng Tề Hoàn tựa hồ có oán hận, cả thành đều có lời đồn về việc bất hiếu của Tề Hoàn, chắc chắn có liên quan đến nàng ta.”

      "Phu nhân muốn làm như thế nào?" Bích Ba hỏi, càng cảm thấy cùng chủ tử nhà mình đối nghịch là chuyện kinh khủng.

      "Tìm cơ hội gặp lần thôi." Dương Quân Nhu nhàn nhạt đáp.

      . . . . . .

      Sau mấy ngày, Tề Chính Khuông quả nhiên là ngày ngày tới chỗ của Lục thị, đối với Lục thị ân cần lấy lòng, ôn nhu dịu dàng, còn đối với Tề Hoàn, cũng dùng sắc mặt vui mừng, làm như ngày đó trách mắng cùng tức giận mẫu nữ các nàng coi như có chuyện gì xảy ra.

      Lục thị được Triệu phu nhân khuyên bảo hai tháng, cộng thêm việc có thai để dựa vào, sớm giống như trước kia xem Tề Chính Khuông là ông trời của mình rồi, đối với ân cần của Tề Chính Khuông, bà vẫn tỏ ra lạnh nhạt, cũng hề cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cũng còn vì vậy mà cảm động, bà so với người khác càng hơn, loại dịu dàng này của ông ta chắc chắn lâu dài, huống chi, bà còn cần loại dối trá này của ông ta nữa.

      Tề Hoàn muốn đối mặt với Tề Chính Khuông, làm người ta chán ghét, mỗi lần ông ta xuất , nàng đều về tiểu viện của mình, đọc sách cũng tốt, làm nữ công cũng tốt, chính là muốn gặp mặt Tề Chính Khuông.

      Nếu phải bên ngoài tuyết rơi nhiều bay tán loạn, nàng đúng là muốn hành y…

      Than tiếng, nàng tiếp tục vùi đầu làm tiếp xiêm áo cho đệ đệ hoặc muội muội tương lai, lâu có đụng đến nữ công, nàng cảm thấy bối rối ít, chỉ là may xong hai lần liền thấy lại cảm giác quen thuộc.

      Kể từ sau khi biết Nhiễm tiên sinh chính là Mẫu Đơn Quận chúa, nàng cũng còn thêu kim mẫu đơn nữa.

      Đặt ở bên cạnh cổ áo yếm, hoặc là đóa Ngọc Lan Hoa lặng lẽ nở rộ, hoặc là mấy mảng Lục Diệp, hoặc là hoa sen nở rộ . . . . . . làm cho cài yếm vốn đơn điệu trở nên tinh xảo đẹp mắt, làm người khác thích buông tay.

      “Tiểu sư muội lúc nào may bộ y phục cho ta đây? Ta nhìn thủ nghệ kém tú nương của tú phường cao nhất bao nhiêu.” Sau lưng, đạo thanh trầm thấp, tươi cười vang lên.

      Thanh quen thuộc này lâu có nghe, làm Tề Hoàn giật mình, kim thêu đâm vào đầu ngón tay, nàng bị đau ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nam tử từ ngoài cửa sổ tiến vào.

      Triệu Ngôn Ngọc muốn dọa nàng sợ, thấy đầu ngón tay nàng ứa máu, tâm đau nhói, vội vàng kéo tay nàng qua, “Làm muội giật mình sao?”

      “Huynh lại tới làm chi?” Tề Hoàn nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này chỉ là sau giữa trưa, lại dám quang minh chính đại leo cửa sổ vào khuê phòng của nàng?

      “Lâu như vậy gặp mặt, đừng…đối với ta lãnh đạm, là thương tâm.” xong, đem ngón tay mảnh khảnh trắng noãn của nàng đến khóe miệng, từ từ liếm máu đầu ngón tay nàng.

      Tề Hoàn bị động tác mập mờ này của làm mắc cỡ đến đỏ cả mặt, “Triệu Ngôn Ngọc”

      "Nữ nhi của Diệp Thái Phó cùng Tam thiếu gia Lương gia đính hôn rồi, chuyện này muội biết ?" Triệu Ngôn Ngọc cũng muốn còn chưa với nàng lời nào liền bị đuổi ra ngoài, vội vàng đến đề tài nàng quan tâm.

      "Cái gì?" Tề Hoàn cả kinh đứng lên, “Chẳng lẽ Diệp Thái Phó điều tra tên Lương Tam thiếu gia này là loại người gì sao? Thế nào còn cùng Lương gia đính hôn?”

      Diệp Tử Nhược ràng đáp ứng nàng, nhất định thăm dò ràng, nếu quả thăm dò, làm sao còn có thể gả cho kẻ cặn bã như vậy?
      tart_trung, duyenktn1, truth2058 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 151: chỉ là muội
      Edit : Pollen
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Triệu Ngôn Ngọc sớm đoán được tiểu sư muội của mình phản ứng như vậy, kéo nàng ngồi xuống, trấn an nàng rồi , “Muội cho Diệp tiểu thư những chỗ khả nghi của Lương Tam thiếu gia rồi, tin tưởng Diệp gia chắc chắn điều tra, nếu bọn họ còn cố ý muốn đính hôn, vậy muội dù có tức giận thế nào cũng có biện pháp ngăn cản.”

      Biết người bạn thân của mình tương lai bị Lương gia liên lụy, bị gã cặn bã kia liên lụy, nàng lại làm được gì, loại cảm giác này rất khó chịu, Tề Hoàn cảm thấy rất thất bại.

      Nếu biết Lương Tam thiếu gia này là hạng người gì, Diệp Tử Nhược vẫn nguyện ý gả cho , nàng phải làm gì đây?

      “Hay là Diệp gia căn bản biết Lương Tam thiếu gia này là hạng người gì?” Tề Hoàn ánh mắt mong chờ nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc, vẫn hi vọng có cơ hội ngăn cản Diệp Tử Nhược.

      Triệu Ngôn Ngọc ở trong lòng thầm than tiếng, thuận thế đem tay của tiểu sư muội giữ tại trong lòng bàn tay của mình, “Muội làm sao biết Diệp gia cam tâm tình nguyện? Có lẽ Diệp Thái Phó có tính toán khác sao?”

      "Tính toán gì?" Tề Hoàn lập tức nhớ tới Lương gia này ràng là người của Tứ hoàng tử, mà Diệp gia từ trước đến giờ tham dự tranh đấu giữa hai hoàng tử, Diệp Thái Phó nếu như muốn bo bo giữ mình, theo lý cùng Lương gia đính hôn mới phải.

      “Đừng quên, Diệp Thái Phó còn có hai đứa con trai, hơn nữa lập gia đình, Diệp Thái Phó cũng phải tính toán cho bọn họ.” Triệu Ngôn Ngọc khó mà , thế cục ngày hôm nay vô cùng phức tạp, cũng khó mà ràng với Tề Hoàn trong chốc lát,  Diệp gia  lần này kết thân, hơn phân nửa là có người ở sau lưng vào.

      Tề Hoàn nhàng lắc đầu, “Có suy đoán cũng vô dụng, ta đành viết lá thư hỏi Nhược Nhi vậy.”

      xong, cũng quan tâm Triệu Ngôn Ngọc vẫn còn ở đấy, đứng dậy đến cạnh án thư bắt đầu viết thơ, sau đó lập tức kêu Bạch Hủy vào, bảo nàng mau đem tin đưa cho Diệp Tử Nhược, còn phải đợi nàng viết thư hồi mới được.

      Bạch Hủy vừa vào phòng liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú lãnh đạm của Triệu Ngôn Ngọc, kinh ngạc trợn tròn mắt, nàng vẫn coi chừng ở ngoài cửa, sao lại phát Triệu thiếu gia vào đây?

      Tề Hoàn lúc này mới phát có điều ổn, vội vàng giao lá thư cho Bạch Hủy rồi đuổi nàng ta xuống, quay đầu lại tức giận trợn mắt nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái.

      Triệu Ngôn Ngọc vẫn nhìn màn cửa vừa rồi lay động, đuôi mắt ánh lên tia cười nhạt, “Tiểu sư muội, muội còn nha hoàn khác gọi là Trầm Hương phải ?”

      “Thế nào?” Tề Hoàn trong lòng vẫn còn nghĩ về hôn của Diệp Tử Nhược, lại cảm thấy Triệu Ngôn Ngọc mỗi lần đều là quang minh chính đại vào từ cửa sổ phòng nàng, sớm muộn bị mẫu thân phát , đến lúc đó nàng giải thích thế nào cũng được, suy nghĩ làm thế nào để về sau tiếp tục tìm đến nàng, liền nghe hỏi về Trầm Hương, nàng yên lòng hỏi lại.

      “Nha hoàn kia là muội mang từ thành Cẩm Châu tới hay sao? Nàng ta trước kia là người của Tạ gia?” Đôi mắt sắc bén của Triệu Ngôn Ngọc khẽ chuyển, giọng hỏi.

      Tề Hoàn nhíu mày nhìn về phía , “Huynh đối với nha hoàn bên cạnh muội lại rất chú ý.”

      Triệu Ngôn Ngọc dịu dàng cười tiếng, giọng lập tức nhiều thêm mấy phần đứng đắn, “Bởi vì là nha hoàn của muội, tiểu sư muội chớ ăn dấm.”

      “Ghen cái gì?” Tề Hoàn nghi ngờ hỏi.

      “Được rồi, là … ghen tỵ muội cũng học được ít từ ngữ của sư phụ nhỉ.” Triệu Ngôn Ngọc cười , trong lòng sinh ra mấy phần vui vẻ, ra tiểu sư muội cũng để ý việc chú ý những nữ tử khác, như thế, những cố gắng của cũng coi là uổng phí.

      Tề Hoàn tức giận trừng cái, “Người nào ghen tỵ chứ, trước kia ở thành Cẩm Châu sao lại phát huynh là tên vô lại ?”

      Lúc ấy, lúc bị lạnh giọng ép hỏi ở Triệu gia, nàng còn cho rằng chính là Triệu Ngôn Ngọc của kiếp trước đầy tâm cơ, thâm trầm lãnh khốc vô tình, phải lạnh lùng cao ngạo, mỗi lời mỗi nụ cười đều làm cho người khác cảm thấy bị áp bức, a, đúng rồi, trong trí nhớ khi nàng ở cạnh , cảm giác cười quá giả dối, mặc dù nụ cười dịu dàng như nước, nhưng là băng hàn lạnh thấu xương.

      Nhưng kiếp này khi ở chung, nàng dần đần cảm thấy có chút giống như vậy, vẫn là Triệu Ngôn Ngọc tài hoa vô song, rồi lại phải , giống như thời điểm ở học đường thành Cẩm Châu, đối với nàng cũng chưa lạnh lùng như vậy.

      “Trước kia chưa quen biết tiểu sư muội, đôi bên chưa hiểu nhau lắm, nên mới tạo ra hiểu lầm.” Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười , đây là lời , lúc ở thành Cẩm Châu, cũng nghĩ có ngày mình coi trọng nàng như vậy, vậy là bắt đầu từ lúc nào? Tựa hồ là lúc phát nàng hết sức muốn giấu giếm mối quan hệ cùng ……Hoặc là lúc phát nàng cần biết người khác nàng như thế nào, vẫn như cũ làm theo ý mình…… liền chú ý đến nàng, mỗi lần gặp mặt lại nhịn được muốn trêu chọc nàng, đặc biệt là lần nàng bị lợi dụng ngăn cản an bài của Tề Chính Khuông, dáng vẻ nàng thở phì phò, rốt cuộc làm hiểu , tiểu sư muội này so với tưởng tượng giống nhau.

      Chính là vị tiểu thư đáng thú vị, muốn đem nàng trở thành nữ nhân của mình.

      Tề Hoàn cũng biết Triệu Ngôn Ngọc nghĩ gì trong lòng, chỉ là nghe được những lời này của , tâm trí có chút hoảng hốt, cái tên vô lại này, suốt ngày quấn quít chặt lấy nàng chịu bỏ qua, đây mới chính là bản tính của sao? Chẳng lẽ về sau cũng đối đãi như vậy với Linh Nguyệt?

      Trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua xót, như bị thứ gì chặn lại rất khó chịu.

      “Tương lai người huynh quen biết càng ngày càng nhiều.” Nàng .

      Triệu Ngôn Ngọc hiểu được ý tứ của nàng, nàng cho đến nay vẫn tin đối với nàng chính là chân tình, "Tiểu sư muội, chỉ có muội, chỉ là muội.”

      Ánh mắt sắc bén của Tề Hoàn khẽ động, mặt lên tia mù mờ nhìn ,  “Hoàng thượng muốn lo việc thành gia lập thất cho huynh sao?”

      “Muội cần có ý chỉ hoàng thượng mới nguyện ý gả cho ta, ta lập tức xin hoàng thượng ban hôn cho chúng ta.” Triệu Ngôn Ngọc cố ý vặn vẹo ý tứ của nàng, cười híp mắt .

      "Muội phải ý này." Tề Hoàn giọng , "Nếu như theo số mệnh, huynh lấy. . .”

      Nàng hỏi được, cũng phải là có cảm giác quan tâm tới nàng, chỉ là nàng vẫn như cũ cảm thấy quá chân , nàng biết việc này cùng với số mạng là bất đồng, nàng muốn vì mình mà ảnh hưởng đến tương lai của và Linh Nguyệt.

      Triệu Ngôn Ngọc nhàng kéo nàng vào trong ngực, "Ta biết muội lo lắng cái gì, nhưng ta làm tất cả để bảo vệ muội, ai làm cho muội tâm tình tốt, ta khiến tâm tình của càng khổ sở, muội giờ tin ta, tương lai nhất định tin ta, ta tin vào số mạng gì cả, ta chỉ biết là ta muốn, nhất định phải đoạt được.”

      Tề Hoàn thể thoát khỏi ngực , lại bị tuyên ngôn bá đạo này của chọc cho bật cười, ngay sau đó lại nghĩ tới Lão Thái Gia từng với nàng vài chuyện, "Nghe huynh gần đây luôn mượn hoàng thượng đả kích phụ thân muội?"

      "Ông ta đánh muội." Triệu Ngôn Ngọc nhìn ra biểu tình gì gương mặt, "Ta thể trực tiếp tìm ông ta tính sổ, cho nên chỉ có thể mượn tay người khác dạy dỗ ."

      Cho nên, là vì nàng, mới đối phó Tề Chính Khuông? Mới kiên quyết đứng ở phe đối lập thái tử?

      Tề Hoàn kinh ngạc nhìn , trong mắt tâm tình phức tạp, mi mắt khẽ run rẩy, tim bỗng trở nên mềm mại, ấm áp.

      Triệu Ngôn Ngọc hạ mắt nhìn nàng chăm chú, ánh mắt càng ngày càng nóng rực tỏa sáng, cuối cùng nhịn được, cúi đầu, cẩn thận hôn nàng, sau đó nghiêm túc quan sát sắc mặt của nàng, mặc dù có điểm tức giận, nhưng ít ra phải chán ghét, nhếch miệng cười tiếng, lần nữa che đôi môi nàng, tay đè ép nàng từ sau gáy, từ từ hôn sâu hơn.

      Tề Hoàn nhắm mắt lại, đột nhiên xuất ra quyền, đầu gối húc lên . . . . . .

      “Tiểu sư muội, muội muốn về sau làm quả phụ sao?” Triệu Ngôn Ngọc nhận quyền vào bụng, giật mình vì động tác của nàng, vội vàng buông tay ra, ngăn trở nàng xuất chiêu cuối cùng.

      “Hừ, Triệu Ngôn Ngọc, huynh chính là người đọc sách thánh hiền, cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân huynh hiểu phải ? Huynh động thủ nên muội mới động cước, huynh đời này đừng mơ tưởng gặp lại được muội" Vốn là nàng muốn khách khí với , nhưng đến trình độ võ công hai người cách nhau quá xa, cho nên cuối cùng vẫn là sửa lại miệng.

      Triệu Ngôn Ngọc cau mày nhìn cánh môi mềm mại của nàng, có loại cảm giác chưa thỏa mãn, nhưng là. . . . . . Hôm nay dám chọc giận nàng, “Lần sau, ta nhất định hỏi muội có nguyện ý hay , được chứ?”

      Tề Hoàn trừng mắt liếc cái, "Huynh đột nhiên hỏi tới Trầm Hương là vì chuyện gì?"

      Đề tài bị kéo tới quá xa, Tề Hoàn lúc này mới nhớ tới bọn họ vốn là chú ý Trầm Hương, mà giữa bọn họ phải là vấn đề tin hay tin.

      Triệu Ngôn Ngọc vốn còn muốn nhân cơ hội mở lòng nàng, nghĩ tới lại thất bại trong gang tấc.

      "Hâm nhi bên cạnh thái tử phi xác thực là dịch dung, A Bảo tìm được nàng, nghe Hâm nhi , nha hoàn khác bên cạnh Thái Tử Phi cảm thấy người đó cùng Trầm Hương nhìn rất quen mắt, tựa hồ trước kia gặp qua ở nơi nào, A Hoàn, Trầm Hương là tùy tùng hồi kinh cùng muội sao? Làm sao trước kia có thể gặp mặt nha hoàn của Thái Tử Phi?" Triệu Ngôn Ngọc thu lại thần trí, lần nữa ngồi xuống, lại dám nổi lên tâm tư khác.

      “Người bên cạnh Thái tử nhận ra Trầm Hương rồi hả?” Tề Hoàn cả kinh trong lòng, "Hâm nhi còn nghe được cái gì?"

      Triệu Ngôn Ngọc khóe mắt chau lên, mỉm cười nhìn Tề Hoàn, "Nữ tử Trầm Hương đó, là……người của Lăng gia.”

      "Làm sao huynh biết?" Tề Hoàn ngồi đối diện , nghe biết được lai lịch của Trầm Hương, khỏi có chút kinh ngạc, mặc dù nàng vốn muốn giấu giếm , nhưng cũng muốn cảm kích.

      " ra là tiểu sư muội sớm biết." Triệu Ngôn Ngọc nở nụ cười, sau khi nghe Hâm nhi như vậy, còn tưởng rằng Trầm Hương là thái tử hoặc là người khác chỉ điểm đến bên cạnh tiểu sư muội, lập tức để cho người đem thân thế Trầm Hương ra tra xét, ngờ ra Trầm Hương là người của tiểu sư muội.

      "Muội cũng là trong lúc vô tình cứu nàng mới biết thân thế của nàng ta." Tề Hoàn , "Nếu như huynh muốn đối phó thái tử, muội nghĩ, chỉ có Trầm Hương mới giúp được huynh."

      " vội" Triệu Ngôn Ngọc trầm  mở miệng, “Bây giờ còn chưa phải lúc, chỉ là Trầm Hương thể ở lại phủ thái tử rồi.”

      "Muội hiểu." Tề Hoàn nhàng gật đầu, "Hâm nhi giờ vẫn còn ở phủ thái tử sao?"

      Nhắc tới biểu muội Quan Hâm này, Triệu Ngôn Ngọc nhịn được cau mày , "Trừ phi A Bảo rời khỏi phủ thái tử, nếu nàng , thái tử tại rất tín nhiệm A Bảo."

      "A Bảo. . . . . . Đến tột cùng là người nào?" Phải Vương Đại Bảo, bình dân ở Vương gia thôn, nàng rất khó tin.

      Triệu Ngôn Ngọc cười cười, "Quan Lãng trở về tới, rất nhanh biết A Bảo là ai."

      Tề Hoàn nghi ngờ nhướn đầu lông mày, Triệu Ngôn Ngọc nhưng nguyên nhân, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, đứng dậy muốn rời , trước khi , còn thừa dịp Tề Hoàn chú ý hôn cái mặt nàng.

      Khốn kiếp, Tề Hoàn nhìn chằm chằm bóng lưng của , trong lòng thầm mắng.
      tart_trung, susu, duyenktn111 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 152: Vấn an
      Edit : Pollen
      Beta: Tiểu Đông Tà




      Bạch Hủy đưa thư cho Diệp Tử Nhược  trở lại, mang về thư hồi .

      Tề Hoàn đọc thư xong, cảm giác vô lực, trừ phi nàng có biện pháp chứng minh Lương Tam thiếu gia kia về sau đánh Diệp Tử Nhược, hoặc là chứng minh Lương gia liên lụy Diệp gia, nếu nàng có biện pháp ngăn cản Diệp Tử Nhược.

      Nhưng, nàng biết những thứ này hôm nay còn chưa có phát , tất cả đều phải chờ tới vài năm sau, nàng làm sao lấy ra chứng cớ đây?

      "Tiểu thư, Diệp tiểu thư muốn đính hôn rồi, coi như người ngăn cản thế nào, cũng kịp." Bạch Hủy thấy Tề Hoàn cau mày lo lắng, nhịn được giọng an ủi.

      "Ta hiểu. . . . . ." Nàng chính là biết còn biện pháp, mới dâng lên trong lòng cảm giác bi thương cùng bất đắc dĩ.

      Biết rất ràng tương lai xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng có năng lực ngăn cản, loại cảm giác này làm cho bản thân cảm thấy rất thất bại.

      Bạch Hủy , “Đây là con đường Diệp tiểu thư lựa chọn, nếu tương lai có hối hận, cũng chẳng trách được ai, tiểu thư, người hôm nay thay đổi được quyết định của nàng, có thể về sau giúp nàng mà.”

      Tề Hoàn cười khổ tiếng, “Ngươi đúng, chỉ có thể sau này giúp tỷ ấy vậy. . . .”

      Cho dù là nghĩ như vậy, Tề Hoàn trong lòng vẫn cảm thấy dễ chịu.



      "Tiểu thư" Bạch Hủy giọng kêu.

      Tề Hoàn đem thư cất , nhìn Bạch Hủy cười cười, "Trầm Hương đâu rồi, ta có lời muốn với nàng ta, ngươi giúp ta kêu nàng vào đây."

      Bạch Hủy đáp tiếng, ra ngoài kêu Trầm Hương vào.

      Chỉ chốc lát sau, Trầm Hương tới, thi lễ rồi hỏi, “Tiểu thư, người có chuyện gì phân phó nô tỳ?”

      "Trầm Hương, ngươi trước kia từng đến phủ thái tử phải ?" Tề Hoàn cúi đầu thêu hà bao, giọng hết sức nhàng, tựa như việc nhà.

      "Tiểu thư, người vậy là. . . . . . có ý gì?" Tim Trầm Hương đập mạnh, sắc mặt đổi hỏi lại.

      "Bốn năm trước, ngươi từng đến phủ thái tử, đúng ?" Tề Hoàn dừng chút, “Nha hoàn bên cạnh Thái Tử Phi nhận ra ngươi, chỉ là chưa nhớ tới ngươi là ai.”

      Trầm Hương vẫn cảm thấy Tề Hoàn giữ nàng ở bên cạnh là có mục đích, hôm nay nghe nàng , cuối cùng xác nhận suy đoán trong lòng, Tề Hoàn sớm biết thân thế của nàng.

      "Tiểu thư. . . . . ." Trầm Hương cảm giác miệng mình khô ráp, trong đầu vang lên tiếng ong ong, nàng vốn cho là còn có thể ở Tề gia  che giấu thân phận đợi thời cơ, nhưng hôm nay xem ra, cả cơ hội này cũng mất.

      Nàng còn chưa tìm được cơ hội báo thù, nếu cứ như vậy mà bị đuổi khỏi Tề gia, vậy việc báo thù càng khó khăn hơn.

      Tề Hoàn nhìn nàng cái, biết lúc này muốn Trầm Hương với nàng là thể, mà trước mắt nàng cũng muốn Trầm Hương báo thù, “Trầm Hương, ngươi thể ở lại bên cạnh ta nữa rồi, nếu Thái Tử Phi sớm muộn biết ngươi là ai.”

      "Tiểu thư, người muốn đuổi nô tỳ sao?" Trầm Hương trong lòng hoảng hốt, nàng còn chưa có báo thù a, muốn cứ như vậy mất cơ hội cuối cùng.

      “Chỉ là để cho ngươi tránh người của thái tử, phải đuổi ngươi .” Tề Hoàn ngẩng đầu lên, nhìn nàng cái, "Ngươi muốn báo thù, nhưng ngươi từng nghĩ thực nó như thế nào chưa? Ở lại bên cạnh ta, ngươi rất khó đạt được mục đích. . . . . ."

      “Nô tỳ có chứng cớ.” Trầm Hương giọng khàn khàn , nàng khổ sở nhìn Tề Hoàn, “Nô tỳ có chứng cớ. . . . . . chứng cứ năm đó Thái tử lạm sát kẻ vô tội.”

      Ánh mắt Tề Hoàn sắc bén mãnh liệt, thẳng tắp nhìn về phía Trầm Hương.

      . . . . . .

      . . . . . .



      Kể từ khi biết Lục thị mang thai, Thu di nương vẫn muốn tìm cơ hội chuyện cùng Tề Chính Khuông, bà ta muốn đến trang viện thăm Lục thị, hoặc là ở lại bên Lục thị hầu hạ.

      Nhưng bà lâu gặp mặt Tề Chính Khuông rồi.

      giờ tất cả thời gian của Tề Chính Khuông đều là ở bên chỗ Lục thị, cho dù có lúc trở về phủ, cũng chỉ ở thư phòng cùng phụ tá thương lượng đại , ngay cả cửa phòng bà cũng chưa từng đặt chân nửa bước.

      Bà coi như muốn gặp ông ấy, cũng tìm được cơ hội.

      vất vả mới lấy Tề Thụy ra làm cái cớ để gặp mặt ông ta, với ông ta muốn thăm Lục thị chuyến.

      Tề Chính Khuông mới vừa khảo bài Tề Thụy xong, rất hài lòng với thông tuệ của đứa con thứ, nghe được Thu di nương muốn đến trang viện, nhíu mày do dự, "Nàng quan tâm phu nhân là đúng, nhưng phu nhân lúc này cần tĩnh tâm dưỡng thai. . . . . ."

      "Nô tỳ chính là quan tâm phu nhân ở trong trang viện thoải mái, mỗi đêm lo lắng đến mất ngủ, cho nên muốn tự mình xem chút, nếu có thể khuyên phu nhân trở về, vậy là tốt nhất, nếu , nô tỳ muốn ở lại hầu hạ bên cạnh phu nhân." Thu di nương dịu dàng , giọng tràn đầy quan tâm đối với Lục thị.

      Lời này làm Tề Chính Khuông động lòng, ông lúc nào khuyên Lục thị trở về, đáng tiếc Lục thị giống như chút ý tứ trở về căn bản cũng có, ông lại thể tức giận với bà, thể làm gì khác là chịu đựng.

      "Vậy nàng mang Thụy nhi cùng ." nghĩ, Thu di nương là nha hoàn cận thân của Lục thị trước kia, tự nhiên hiểu Lục thị nhất, chừng có thể khuyên Lục thị trở về.

      Thu di nương thầm vui vẻ, mặt cũng lộ ra điều gì, “Ngày mai nô tỳ liền mang Thụy nhi thăm phu nhân.”

      Đứng ở bên cạnh gì, Tề Thụy nghe như thế, ngẩng đầu nhìn Thu di nương cái, ánh mắt có chút trầm xuống.

      . . . . . .



      . . . . . .

      Cùng Trầm Hương chuyện xong, Tề Hoàn lập tức kêu Ân mang nàng gặp Triệu phu nhân, xin Triệu phu nhân tìm nơi thỏa đáng an bày cho nàng, nếu Triệu Ngôn Ngọc hôm nay còn chưa phải thời điểm đối phó thái tử, vậy trước tiên giấu Trầm Hương , về sau nhất định có thể lợi dụng nàng đối phó thái tử cùng Tứ hoàng tử.

      Nghĩ tới những việc xảy ra cùng việc trong trí nhớ nàng hoàn toàn khác nhau, Tề Hoàn cũng có chút nhức đầu.



      Trầm Hương phải mượn tay Lục hoàng tử để đối phó thái tử cùng Tứ hoàng tử, sau đó  lại trở thành trắc phi của Lục hoàng tử  . . . . . . Nàng biết gì cả.

      Hôm nay chỉ có thể bước tính bước thôi.

      "Tiểu thư, Triệu phu nhân ngày mai đưa Trầm Hương tới Quan gia trang, người khác dễ dàng tìm được." Ân sau khi trở về, liền cho Tề Hoàn an trí Triệu phu nhân.

      "Mang Trầm Hương đến Quan gia trang đúng là ý kiến hay." Tề Hoàn gật đầu cái .

      "Đây là chủ ý của Triệu thiếu gia." Ân cười , "Đúng lúc Triệu thiếu gia cũng ở đấy, nghe tin tiểu thư đưa qua, mang Trầm Hương Quan gia trang."

      Bạch Hủy ở bên cạnh giọng cười tiếng, "Tiểu thư, Triệu thiếu gia cùng người cũng coi là tâm ý tương thông đấy."

      Tề Hoàn gõ nàng cái, " hưu vượn"

      "Nô tỳ làm sao hưu vượn được? Ngược lại nô tỳ cảm thấy, Triệu phu nhân đem nô tỳ cùng Ân đưa đến bên cạnh tiểu thư, ra chính là nghĩ đến tương lai chúng ta trở về Triệu gia." Bạch Hủy cười hì hì .

      "Trở về Triệu gia?" Tề Hoàn nghe hiểu Bạch Hủy có ý gì, có chút nghi ngờ nhíu mày.

      Bạch Hủy che miệng nở nụ cười, ánh mắt mập mờ  nhìn Tề Hoàn, “Về sau tiểu thư gả cho Triệu thiếu gia, vậy nô tỳ cùng Ân theo tiểu thư làm của hồi môn, phải thành người Triệu gia sao?”

      Lời này vừa ra, gương mặt trắng noãn của Tề Hoàn lên tầng đỏ ửng, “Ai ta muốn gả cho Triệu Ngôn Ngọc.”

      "Nhưng. . . . . ." Bạch Hủy nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Tề Hoàn, cười đến nghẹn , "Tiểu thư lấy Triệu thiếu gia, còn có thể gả cho người nào đây? Tiểu thư, người ghét Triệu thiếu gia chứ?"

      Nàng ghét Triệu Ngôn Ngọc sao?

      Hình như. . . . . . cũng ghét, trừ có ít lo lắng còn chưa được hóa giải, nàng đối với ra cũng ghét, cho dù vô cùng khốn kiếp nửa đêm chạy vào phòng nàng, nàng rất tức giận, nhưng cũng có cảm giác chán ghét .

      Nàng vốn cho rằng Triệu Ngôn Ngọc là người vô cùng thủ lễ, ít nhất loại chuyện nửa đêm lẻn vào phòng của hoàng hoa khuê nữ cũng dám làm, nhưng nàng lại bỏ quên chuyện, Triệu Ngôn Ngọc mặc dù xuất thân từ gia đình quan lại, nhưng hơn nửa là người giang hồ, tuổi thơ của trải qua ở Quan gia trang, trong máu người giang hồ chỉ có tự do, cũng chấp nhất nhiều chuyện, cùng người đọc sách bình thường là khác nhau.

      Có lẽ là chưa bao giờ gặp qua nam tử như vậy, bị hấp dẫn, đó là thể nào.

      Chỉ là nàng muốn cứ như vậy mất tâm của mình mà thôi.

      Thấy Tề Hoàn đột nhiên an tĩnh lại ngẩn người, Bạch Hủy cùng Ân liếc mắt nhìn nhau, đều mà cười.

      Tề Hoàn cẩn thận hồi tưởng những việc xảy ra cùng Triệu Ngôn Ngọc từ lúc gặp nhau tới nay, cũng tìm ra được đáp án, dứt khoát cái gì cũng muốn nghĩ, tiếp tục coi như hôm nay có gì.

      Hôm sau, khí trời cuối cùng cũng ấm áp chút, Tề Hoàn vốn là chuẩn bị hành y, còn chưa có ra cửa, liền nghe Thu di nương mang theo Tề Thụy tới, nàng đương nhiên thể ra ngoài, lập tức tới bên cạnh Lục thị.

      "Phu nhân, nô tỳ sai rồi." Tề Hoàn mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy Thu di nương quỳ gối trước mặt Lục thị, hốc mắt rưng rưng, tạ tội tràn đầy đau lòng.

      Bụng Lục thị ngày càng lớn, lúc này nằm nghiêng giường nệm, hết sức lười biếng nhìn tới trước Thu di nương, mi tâm khẽ nhíu, "Thu di nương, người làm cái gì vậy? Thế nào vừa vào cửa liền lệ rơi đầy mặt."

      Tề Hoàn cau mày nhìn Thu di nương quỳ mặt đất, nữ nhân này còn tới làm gì? Chẳng lẽ cho rằng nàng còn có thể tin tưởng bà ta như trước sao?

      "Nô tỳ ngày đó nhất thời nóng lòng, hại tiểu thư bị lão gia mắng, trong lòng vẫn áy náy, biết được phu nhân mang thai lần nữa, nhất định phu nhân rất cao hứng, phu nhân quả nhiên là người có phúc, phu nhân, nô tỳ nhát gan sợ phiền phức, gây ra mệt mỏi cho người cùng tiểu thư, người mắng nô tỳ đánh nô tỳ cũng được, chỉ có vậy lòng nô tỳ mới cảm thấy dễ chịu." Thu di nương đến cực kỳ thành khẩn, tựa hồ được Lục thị  tha thứ, bà ta ray rứt trong lòng cả đời.

      "Ngươi đứng lên trước rồi hẵng ." Lục thị nhàn nhạt .

      Thu di nương đáp tiếng, từ mặt đất , tới muốn thay thế vị trí Hạ Trúc đấm bóp cho Lục thị.

      Hạ Trúc chặn lại động tác của Thu di nương, để cho nàng đến gần Lục thị.

      "Đây là chuyện của nha hoàn, ngươi tranh với nàng làm gì, ngồi xuống chuyện " Lục thị chỉ chỉ cái ghế con bên cạnh, với Thu di nương.

      Nụ cười ôn thuận mặt Thu di nương thay đổi, tới ghế con bên cạnh ngồi xuống, , "Lão gia biết nô tỳ tới thăm người, cố ý bảo nô tỳ mang ít thuốc bổ tới đây, phu nhân, người tại sao trở về nhà, so với ở nơi này chẳng phải tốt hơn sao."

      Nghe vậy, Tề Hoàn cảnh giác dò xét nhìn nàng, nháy mắt ra dấu cho Bạch Hủy ở sau lưng.

      Thuốc bổ nữ nhân này mang đến tuyệt đối thể để xen lẫn cùng chỗ với những thứ khác, ai biết nàng mang tới đồ có vấn đề hay .



      "Nơi này thanh tĩnh, ta ở rất thoải mái." Lục thị cười , sau đó nghiêng đầu nhìn Thu di nương cái, "Bây giờ là mùa đông, sao ngươi còn mang Thụy nhi đến làm gì?”

      Thu di nương giọng , "Nô tỳ yên lòng về người, cầu xin lão gia, muốn tới đây tự mình hầu hạ phu nhân."


      tart_trung, susu, duyenktn110 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 153: Hoa giao có vấn đề
      Edit : Pollen
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Lục thị nhìn nữ nhân hầu hạ ở bên mình mấy chục năm mới quyết định nâng bà ta lên làm thông phòng của Tề Chính Khuông, nguyên nhân là cảm thấy Thu di nương tính tình mềm mỏng, hơn nữa làm náo động, làm việc ổn thỏa, qua nhiều năm như vậy, bà ta chưa bao giờ làm mình thất vọng.

      Có lẽ là cảm thấy mình hiểu rất nha hoàn này, cho nên Lục thị chưa bao giờ nghĩ tới bà ta ở sau lưng làm gì mình, nhưng, nếu như hôm đó phải Lão Thái Gia xuất , phải là mình vừa đúng lúc có tin mừng, địa vị của bà ta ở Tề gia khẳng định bằng trước kia, Tề Chính Khuông cũng tôn trọng mình là chánh thất giống như trước, chuyện ngày đó biết tạo thành hậu quả gì, Lục thị muốn truy cứu, nhưng chuyện Tề Thụy cùng Tề Kính đánh nhau cũng bỏ qua, hai hài tử đánh nhau, đứa trong đó còn sém chút mất mạng, nếu như trong lúc đó có người ngăn cản, sao đến hôm nay Tề Kính vẫn bệnh nằm liệt giường?

      Cái gọi là hổ dữ ăn thịt con, nếu như có người xuất ngoài ý muốn, làm cho cả hai hài tử liền. . . . . . Dám lấy hài tử của chính mình mạo hiểm, chỉ có người mẫu thân độc ác mới làm ra được.

      Lục thị trong lòng lạnh buốt. Hai tháng này bà đem tiền nhân hậu quả suy nghĩ , mới phát giác được Thu di nương mực yên lặng lặng yên nghe thấy đứng ở sau lưng mình mà mình hiểu có bao nhiêu đáng sợ.

      Biết mặt biết lòng, nữ nhân này vẫn có thể ở trước mặt bà biểu tự nhiên như thế, trung thành như thế, tựa như vô cùng quan tâm lo lắng cho bà.

      "Thu di nương. . . . . ." Lục thị khẽ nâng mí mắt, cười như cười nhìn về phía bà ta, "Ngươi tới hầu hạ ta, lão gia đồng ý sao? Lão gia đối với ngươi khen dứt miệng, sao lại chịu đưa ngươi đến bên cạnh ta?"

      Thu di nương mỉm cười mềm mại, ánh mắt bình thản nhìn Lục thị, " giờ người mới là người lão gia nâng niu trong lòng bàn tay, sao nô tỳ có thể so sánh cùng phu nhân?"

      Đúng vậy a, chỉ là giờ mà thôi, nếu như tương lai sinh hạ nữ nhi, Tề Chính Khuông như thế nào lại ngó mắt nhìn Lục thị cái? Bà căn bản cần gấp, bà có Tề Thụy. . . . . .

      Nhưng ngộ nhỡ là nhi tử sao?



      Lục thị cười nhạt, "Ngươi có tâm ý như vậy là tốt, bên cạnh lão gia cũng có người hầu hạ chu đáo, ta ở chỗ này có Hạ Trúc, đủ rồi."

      "Nô tỳ chỉ muốn tự mình hầu hạ mới yên tâm." Thu di nương giọng .

      "Nếu như ngươi ở nơi này, Thụy nhi phải làm thế nào?" Lục thị nhận lấy trà ướp hoa trong tay Hạ Trúc, nhàng hớp ngụm, nhìn Tề Thụy vẫn cúi đầu , đáy mắt lộ ra nụ cười lòng, "Cứ như vậy , chăm sóc lão gia tốt, để ta yên tâm, Thụy nhi, tới đây, để ta xem con có lớn hơn chút nào ."

      Tề Thụy thấy Lục thị muốn thân cận với mình, khuôn mặt lên nụ cười sáng lạn, lập tức tới bên cạnh Lục thị, giọng kêu tiếng, "Mẫu thân. . . . . ."

      "Cao hơn chút rồi, học hành ra sao? Chân còn đau ?" Lục thị cười hỏi.

      "Hôm qua phụ thân còn khen con đọc sách tốt, chân đau nữa, có thể chạy rồi." Đôi mắt Tề Thụy đen nhánh sáng ngời cười cong cả lên, tầm mắt rơi vào bụng Lục thị khẽ nhô lên.

      Lục thị vui mừng sờ sờ đầu , có thể đứa này là bà nhìn nó lớn lên, tính tình như thế nào trong lòng bà hiểu , đợi nàng quay lại Tề gia, nhất định phải nghĩ biện pháp để ở bên người, hoặc là dời đến ngoại viện, thể để cho tiếp tục ở cùng  Thu di nương.

      "Mẫu thân, con có thể sờ đệ đệ cái ?" Tề Thụy thấy Lục thị cười dịu dàng giống như trước kia, trong lòng còn sợ nữa, tò mò muốn đụng vị đệ đệ mà phụ thân luôn nhắc cái.

      "Thụy nhi làm sao biết đây là đệ đệ?" Thu di nương cười , trong lòng có cảm giác, kể từ khi mẫu nữ Lục thị bị đuổi khỏi Tề gia, Tề Thụy đối mình còn thân cận như trước, so ra kém cả với Lục thị. . . . . .

      "Triệu phu nhân , phu nhân mang thai có thể là tiểu thiếu gia, Nhị thiếu gia tương lai nhất định đệ đệ." Hạ Trúc ở bên cạnh cười , khóe mắt liếc xéo Thu di nương cái.

      Thu di nương vui vẻ nở nụ cười, kích động nhìn Lục thị, "Vậy tốt quá, phu nhân rốt cuộc khổ tận cam lai."

      Lục thị cười cười, trả lời, cúi đầu hỏi Tề Thụy hai tháng nay cuộc sống ra sao.

      Trong nhà chỉ còn lại tiếng non nớt của Tề Thụy, vừa còn vừa cẩn thận quan sát Lục thị, phát Lục thị cũng chán ghét mình như nghĩ, mắt càng ngày càng sáng, càng càng vui vẻ.

      Tề Hoàn nãy giờ gì lặng lẽ quan sát Thu di nương, thể , Thu di nương mà nàng từng gặp qua có thể che giấu tâm tư rất kín đáo, coi như trước kia nàng từng đối mặt với những tiểu thiếp của Ninh Triều Vân, cũng người giống bà ta bình tĩnh tỉnh táo, hơn nữa vô cùng thông minh, đem ánh sáng của mình che giấu hoàn toàn, tranh thủ tình cảm giành danh tiếng, làm người ta rất khó chú ý tới tồn tại của bà ta, nếu như phải lúc ấy bà ta vì duy trì hình tượng của Tề Thụy trước mặt Tề Chính Khuông mà cố ý vặn vẹo những lời nàng , có thể nàng còn chưa phát giác Thu di nương này mới là người nguy hiểm nhất.

      Kiếp trước nàng chưa bao giờ phát Thu di nương có lòng riêng, đại khái bởi vì khi đó có Dương Quân Nhu. . . . . . Hoặc là, ở thời điểm nàng biết, Thu di nương sớm cùng Dương Quân Nhu kết thành phe rồi?

      Thu di nương thấy Lục thị để ý nàng, liền đem tầm mắt chuyển sang Tề Hoàn, chống lại ánh mắt băng hàn của Tề Hoàn, bà cúi đầu, nghĩ tới phải làm thế nào khiến mẫu nữ Lục thị tin tưởng mình lần nữa.

      Tề Hoàn nhìn bà ta cười cười, nghĩ thầm nếu mẫu thân đề phòng Thu di nương, nàng cũng cần tiếp tục ở lại nơi này, hành lễ với Lục thị xong, Tề Hoàn liền ra khỏi phòng, trước khi còn trêu chọc Tề Thụy, “Thụy nhi có thể khiến mẫu thân cao hứng như vậy, bằng ở lại đây vài ngày.”

      Thu di nương sắc mặt khẽ biến, Tề Hoàn cũng nữa, tâm tình vui vẻ rời .

      Tề Hoàn mới ra khỏi phòng, liền thấy Bạch Hủy vội vàng tới, ghé bên tai nàng giọng , "Tiểu thư, Ân hoa giao Thu di nương đưa tới có vấn đề, mong người qua nhìn chút."

      " cất rồi rồi?" Tề Hoàn cau mày hỏi.

      "Vẫn chưa, phu nhân phân phó, muốn để lúc khác, cho nên vẫn còn ở bên ngoài." Bạch Hủy trả lời.

      Cùng Bạch Hủy tới phòng dược liệu, Tề Hoàn nhìn thấy Ân cầm mảnh hoa giao ngửi ngửi, nàng tới, lấy trong hộp mảnh khác, hít thử mùi, trừ mùi tanh ở ngoài, có thêm loại mùi thơm rất nhạt rất nhạt.

      Mùi thơm này rất kỳ lạ, lại rất , dễ phát , mặc dù Ân có thể đoán được, bởi vì bản thân bà có nội lực, bất kể là vị giác hay khứu giác so với người thường đều nhạy bén hơn, về phần Tề Hoàn. . . . . . Đó là bởi vì mùi thơm này quá quen thuộc.

      Kiếp trước, đứa con đầu lòng của nàng, chính là bị loại thuốc phá thai này thương tổn, cuối cùng dẫn đến sinh non.

      "Tiểu thư, mùi vị hoa giao này ổn." Ân giọng , bà chỉ biết là ổn, lại biết đó có thứ gì.

      "Đây là loại hương liệu xuất xứ từ Tây Vực, ngửi vào dễ sinh non, chớ chi là ăn vào bụng." Thanh Tề Hoàn lạnh lẽo , "Tại sao Thu di nương có thể có loại thuốc này"

      Đây phải thứ người bình thường dễ dàng lấy được, năm Thu di nương cũng chỉ ra khỏi cửa chính có mấy bước, làm sao có thể lấy được loại thuốc phá thai tới từ Tây Vực này?

      Chẳng lẽ sau lưng bà ta còn có người khác muốn đối phó với mẫu thân?
      tart_trung, duyenktn1, truth2059 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 154: Lai lịch
      Edit : Pollen
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Tề Hoàn nhíu mày nhìn hoa giao trong tay, lệnh cho Bạch Hủy cùng Ân đem đồ Thu di nương mang tới kiểm tra cẩn thận lần nữa, trừ hoa giao, những vật khác phát bị hạ dược.

      Loại dược liệu này phải người bình thường muốn là có, tại sao Thu di nương lại có vật này?

      Nàng cũng biết thành phần của loại thuốc phá thai này, chỉ biết là bên trong có thứ gọi là hoa hồng tây, người mang thai vô cùng kiêng kị, thuốc phá thai này gọi là hồng hương, nàng từng điều tra, nhưng lấy được, trừ phi là trong cung. . . . . .

      Tâm cơ Thu di nương có thâm trầm thế nào, cũng thần thông quảng đại đến mức cấu kết với người trong cung để có thứ này.

      Hơn nữa mấu chốt là, có ai trong cung muốn đối phó mẫu thân? Tề gia căn bản làm phiền người nào trong cung.

      "Tiểu thư, có muốn bắt Thu di nương lại hỏi hay ?" Bạch Hủy giọng hỏi, họ đánh giá cao Thu di nương rồi, nghĩ đến ít nhất bà ta nhẫn nại thời gian, nghĩ đến ra tay vào lúc này, việc này căn bản là đem cán chuôi đặt vào tay tiểu thư.

      "Ân , người thấy thế nào?" Tề Hoàn nhìn về phía Ân .

      "Thu di nương chưa chắc biết hoa giao này có vấn đề, với tính tình cẩn thận của bà ta, làm chuyện như vậy." Ân trầm tư lát , giọng trả lời.

      Tề Hoàn khẽ mỉm cười, nàng cũng nghĩ như vậy.

      "Trước lấy hoa giao này ra, những thứ đồ này khóa lại, ai được phép đụng vào." Tề Hoàn giao phó, sau đó lần nữa trở lại trong phòng.

      Tề Thụy chuyện với Lục thị, Lục thị mỉm cười nhìn , tâm tình tựa hồ rất tốt.

      Tề Hoàn ngồi xuống ghế Thái sư bên cạnh Thu di nương, cười với Lục thị, "Mẫu thân, Thu di nương mang đến hoa giao thơm nồng mà khô mát, chất lượng rất tốt, con phân phó phòng bếp lát nữa hầm canh hoa giao cho người."

      Đáy mắt Lục thị lướt qua tia kinh ngạc, biết sao A Hoàn lại dùng những thứ Thu di nương mang đến, bà chỉ cười cười gật đầu, quay đầu nhìn về phía Thu di nương, "Ở chỗ này cái gì ta cũng có, ngươi cần gì mang nhiều đồ tới đây."



      Sắc mặt Thu di nương đổi, đáy mắt còn tia vui sướng, vui mừng là Tề Hoàn dùng hoa giao mà bà ta mang đến đem nấu, mà Lục thị cũng gì, vậy có phải đại biểu mình lấy được tin tưởng của mẫu nữ các nàng lần nữa hay ?

      Đem phản ứng của Thu di nương thu vào mắt, trong lòng Tề Hoàn thầm thở dài, bà ta quả nhiên là biết mình bị lợi dụng, nhưng đến tột cùng việc bà ta bị lợi dụng là hay giả, rất khó .

      "Ở nhà rất khó mà có được hoa giao tốt như vậy, Thu di nương quả nhiên có mặt mũi, ngươi tới đây thăm mẫu thân, phụ thân mới đưa tới hoa giao tốt như vậy." Tề Hoàn cố ý giọng chua xót.

      "Lão gia dĩ nhiên là đem thứ tốt nhất cho phu nhân rồi, nô tỳ cũng chỉ thay lão gia đưa tới mà thôi, chỉ là, hoa giao này do đích thân Nhị phu nhân lựa chọn, thời mọi việc trong nhà đều do Nhị phu nhân quản lý, nô tỳ mang những dược liệu thuốc bổ này tới, đều là do Nhị phu nhân an bài." Thu di nương lúc này dám mừng thầm rằng mình ở trong suy nghĩ của Tề Chính Khuông khác mọi người, vội vã tất cả đều là Uông thị làm chủ.

      tranh công giành danh tiếng. . . . . . Quả nhiên là Thu di nương, nếu là người khác, chắc chắn đem tất cả là do mình.

      Tề Hoàn mỉm cười, "Nhị thẩm có lòng."

      Nàng nghi ngờ từ trước đến giờ Uông thị vô cùng tham lam, lại đem hoa giao tốt như vậy đưa tới cho Lục thị, hôm nay Lục thị mang thai, tất cả đều giống nhau, bà ta nịnh bợ lấy lòng còn kịp, làm sao còn so đo những thứ hoa giao này?

      Sau khi ăn trưa, Lục thị mang theo Tề Thụy ra bên ngoài tản bộ tiêu thực, Thu di nương tấc cũng rời theo sát sau lưng Lục thị, bà ta vẫn quên cầu xin Lục thị cho mình lưu lại, là ở bên cạnh hầu hạ, nếu yên lòng.

      Lục thị cười , cũng đáp ứng.

      Sau giữa trưa, ánh mặt trời hơi gay gắt, làm Lục thị mệt mỏi, liền dẫn Tề Thụy trở vào nhà trong, "Thụy nhi có muốn ở lại chỗ này vài ngày hay ?"

      Tề Thụy nhìn Thu di nương cái, dùng sức gật đầu, "Con bồi mẫu thân, cũng bồi đệ đệ."

      Tề Hoàn gõ đầu cái, "Còn tỷ sao?"

      Thu di nương thấy mẫu nữ Lục thị đối với Tề Thụy vẫn vô cùng thân cận, trong lòng thở phào nhõm, tin tưởng chỉ cần mình cố gắng chút nữa, nhất định Lục thị giống như trước kia tin tưởng nàng, giữ mình lại bên người.

      "Vậy, Thụy nhi ở lại mấy ngày , ngươi trở về tiếng với lão gia, là ta bảo Thụy nhi ở cùng." Lục thị với Thu di nương.

      "Việc này. . . . . ." Thu di nương nghĩ tới Lục thị chỉ muốn lưu lại Tề Thụy, "Nô tỳ cũng muốn ở lại hầu hạ người."



      "Bên cạnh lão gia cần ngươi chăm sóc, ta bên này có Hạ Trúc cùng Lý mama, ngươi trở về ." Giọng Lục thị lớn thêm mấy phần, như   còn kiên nhẫn.

      Thu di nương dám mở miệng, sợ hãi đáp ứng.

      "Ta mệt rồi." Lục thị vuốt vuốt mi tâm, kể từ sau khi mang thai, bà ngủ nhiều hơn so với trước kia.

      Thu di nương tiến lên muốn hầu hạ Lục thị nghỉ ngơi, Lục thị phất phất tay, ý bảo nàng sớm trở về, liền được Hạ Trúc đỡ lên giường.

      "Vậy nô tỳ về trước." Thu di nương thi lễ, mắt nhìn về phía Tề Thụy.

      Nhưng Tề Thụy lại cúi đầu, nhìn bà ta.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Thu di nương sau khi rời , Tề Hoàn mang theo Tề Thụy đến trang viện lân cận dạo chút.

      sau lưng Tề Hoàn, thần sắc mặt Tề Thụy có chút do dự, giống như có nhiều chuyện muốn , nhưng lại biết nên bắt đầu từ đâu, hôm nay sau khi đến nơi này, vẫn dám làm nũng chuyện cùng Tề Hoàn như trước, chỉ sợ nàng vẫn còn oán hận mình.

      "Thế nào? xa được di nương của đệ sao? Lại rầu rĩ vui như vậy." Tề Hoàn quay đầu nhìn Tề Thụy, cười hỏi.

      Tề Thụy vội vàng lắc đầu, nhìn Tề Hoàn giọng hỏi, "Đại tỷ, tỷ. . . . . . Tỷ ghét đệ rồi hả?"

      Nghe vậy, Tề Hoàn bật cười, giơ tay lên sờ đầu , "Tại sao lại có ý nghĩ này? Tỷ làm sao lại ghét đệ? Đệ có làm việc gì sai hay ."

      "Ban đầu. . . . . . Nếu phải là đệ đánh nhau cùng Tề Kính, cũng liên lụy đến tỷ cùng mẫu thân, đều là lỗi của đệ." Tề Thụy xong, thanh nghẹn ngào, hai tháng nay, trở nên trầm mặc ít , trong lòng vô cùng đau đớn, chỉ cần nghĩ đến là hại mẫu thân và tỷ tỷ, lại thể tha thứ cho mình.

      "Đứa ngốc." Tề Hoàn thương tiếc gõ cái vào đầu , "Đệ cùng Tề Kính đánh nhau là sai, nhưng ta và mẫu thân phải đến thôn trang này cũng liên quan đến đệ."

      xong, Tề Hoàn lại hỏi, "Ngày đó chưa kịp hỏi đệ, đệ cùng Tề Kính sao lại đánh nhau, đệ cũng lợi hại, đánh Tề Kính đến vỡ đầu."

      Tề Thụy nghe giọng Tề Hoàn có ý trách cứ, trong lòng rất cảm động, nhưng hồi tưởng chuyện xảy ra hôm đó, mặt hoang mang, tựa hồ là nghĩ thông, "Đệ cũng biết tại sao lại đánh nhau, vốn chỉ là cãi nhau vài câu, đệ xoay người muốn rời , nhưng mà gã sai vặt bên cạnh Tề Kính lại chịu bỏ qua, nhất định đệ vô lễ với Tề Kính, khi đó Tề Kính cũng muốn bỏ qua, nhưng lại bị gã sai vặt kia khiêu khích, sau đó để cho đệ . . . . . . Sau đó, biết tại sao lại đưa đẩy, đệ biết mình đánh Tề Kính thế nào, lúc ấy trán Tề Kính chảy máu, đệ sợ đến  ngây người, gã sai vặt cũng bỏ qua, cho đến khi Tề Kính rơi xuống ao, bọn họ muốn lôi đệ gặp phụ thân, rồi Nhị tỷ tỷ xuất , kêu bọn họ vội vàng cứu người. . . . .."

      Chuyện về sau Tề Hoàn biết.

      Quả nhiên vấn đề là do hai gã sai vặt này.

      cẩn thận nhìn Tề Hoàn, đau lòng tiếp, "Di nương. . . . . . Di nương là quá khẩn trương, lo lắng đệ bị phụ thân trách mắng, cho nên mới đem lời đại tỷ với ta ngày đó cho phụ thân, cho là đệ nghe lời của tỷ, mới dám đánh Tề Kính, đại tỷ, tỷ đừng tức giận di nương có được ?"

      Ánh mắt Tề Hoàn hơi trầm xuống, than tiếng, dắt tay về đường , "Chúng ta tức giận."

      Chỉ là biết Thu di nương là người có tâm tư, cảm thấy rất trong lòng lạnh buốt thôi.

      "Nhưng bên ngoài bây giờ mọi người hiểu lầm đại tỷ, làm sao bây giờ?" Tề Thụy lo lắng hỏi, đối với di nương của mình ra cũng rất thất vọng, tuy là đứa bé, nhưng nhìn ra được, di nương phải lòng muốn ở lại bên cạnh mẫu thân.

      Tề Hoàn nghi ngờ cúi đầu nhìn , "Người bên ngoài? Hiểu lầm tỷ cái gì hả?"

      "Bọn họ. . . . . . Bọn họ đều đại tỷ là người bất hiếu. . . . . ." Tề Thụy giọng , "Nhất định là trong nhà có người bậy, người làm ra ngoài lung tung, đại tỷ, đệ nhất định cầu xin phụ thân làm sáng tỏ cho tỷ."

      Tề Chính Khuông hận nàng đến mức muốn nàng trở lại Tề gia, làm sao lại giải thích cho nàng.

      Chỉ là nàng đúng là quá lâu nghe tin từ bên ngoài rồi, cũng biết mình trở thành nữ nhi bất hiếu, hôm đó nàng cùng Tề Chính Khuông đối chọi gay gắt cũng rất nhiều người biết, nàng sớm dự liệu có ngày hôm nay.

      Tề Như cũng xuất ra ít lực rồi.

      " sao, bất hiếu bất hiếu." Nàng quan tâm .

      Kế tiếp mấy ngày, Tề Thụy mỗi ngày đều cùng Lục thị chuyện, hoặc là Lục thị tự mình dạy luyện chữ, là có loại cảm giác thanh tĩnh.

      Ngược lại Thu di nương từ ngày đó cũng tới nữa.

      Tề Hoàn bảo Ân trở về Tề gia hỏi thăm hoa giao rốt cuộc là ai đưa tới, bởi vì giờ quản gia là Uông thị, điều tra cũng dễ dàng như trước kia, nếu phải Uông thị đột nhiên ngã bệnh, đúng là khó khăn điều tra ra hoa giao này từ đâu tới, cũng phải Uông thị giấu diếm tốt, mà là hoa giao này là người khác muốn tặng cho Lục thị, kết quả Uông thị thấy đây là hoa giao thượng đẳng, trừ nổi lên ý muốn tư lợi nửa cho mình, lại đúng lúc thời điểm cuộc sống gia đình tạm ổn ăn hai lần, kinh nguyệt vẫn ngừng, lúc này mới vội vàng mời đại phu.

      Nếu lần này dùng hồng hương lâu dài, đưa đến tuyệt tử, khi đó, nàng may là phát sớm, mới cho Tề Như được như ý. . . . . .

      Như vậy, kiếp trước Tề Như từ nơi nào lấy được hồng hương này? Tề Hoàn phát mình bỏ sót mất đầu mối quan trọng, cho đến khi Ân , những hoa giao kia là từ phủ Dương phu nhân đưa cho Lục thị, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra.

      Vẫn là thoát khỏi liên quan với Dương Quân Nhu.
      tart_trung, duyenktn1, truth20510 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :