1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm thế nào để không nhớ hắn - Mộng Tiêu Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 30: Hồi ức (Tình thuở niên thiếu)

      Convert: Sakahara

      Editor: Manh

      *

      Căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại mình Tưởng Bách Xuyên.

      đưa lưng về phía , tắt máy tính giúp nhân viên.

      Tô Dương chống chân, tựa lên bàn làm việc, nhìn Tưởng Bách Xuyên chăm chú lưu lại từng tập tin máy tính. Sau khi tắt máy xong, lại tiện tay sắp xếp những món đồ xốc xếch ở bàn.

      Sau đó, chuyển qua vị trí khác, lặp lại hành động vừa rồi.

      Ánh mắt vẫn dõi theo .

      ân cần của sớm trở thành phần cuộc sống của .

      *

      Tô Dương nhìn vài phút rồi cất bước về phía .

      Nghe được tiếng bước chân, Tưởng Bách Xuyên quay đầu nhìn cái, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

      Tô Dương ôm cổ từ phía sau, ghé cả người lên lưng , chôn mặt cọ xát trong cổ : "Hôm nay trông tiệm thế nào?"

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Còn có thể thế nào?

      Bị hai đùa câu " à, đẹp trai" chứ còn thế nào nữa.

      Sau lại có thêm mấy người tới, tuy bọn họ giọng thầm , nhưng vẫn nghe được phần nào, họ phẫu thuật thẩm mỹ dựa theo Tưởng Bách Xuyên, là hàng giả nhưng mô phỏng như .

      Tô Dương buông tha: " , sao gì thế?"

      Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên vẫn như thường: " chuyện với ba mẹ trong chốc lát, ăn trưa xong về nhà."

      Nghe xong, chính Tô Dương cũng cảm thấy thú vị nên truy hỏi nữa.

      Tưởng Bách Xuyên tiếp tục tắt những máy tính khác, Tô Dương vẫn dán sát ở lưng .

      Tắt xong tất cả máy tính, cũng sửa sang xong những món đồ bàn, Tưởng Bách Xuyên hỏi Tô Dương: "Chiều nay em bận à?"

      Vòng qua trước người , Tô Dương ngồi đùi Tưởng Bách Xuyên rồi ngước mắt nhìn : "Bận chứ, em phải sửa ảnh của An Ninh cho xong, nhưng hiệu quả lần này rất tốt nên giai đoạn sau tốn quá nhiều thời gian. Chiều nay ở cùng em sao?"

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu, lại hỏi: "Em biết hôm nay là ngày gì ?"

      Vừa rồi, Tô Dương vẫn dán chặt lưng , làm nhớ tới khi chỉ mới mười mấy tuổi, cũng thích cọ lên người như vậy.

      Nghĩ tới quá khứ, lại tự chủ được mà nhớ lại cảnh họ gặp nhau lần đầu.

      Nhưng đó là lần thứ tư nhìn thấy .

      chưa bao giờ để ý tới .

      Tô Dương sao có thể quên những ngày như hôm nay, nhưng vẫn cố ý : "Em biết."

      Tưởng Bách Xuyên cười cười, nhốt ở trong lòng.

      Tô Dương nhớ, thời tiết trong ngày bọn họ gặp mặt lần đầu tiên ấy rất tệ hại. Khi tan học cũng là lúc mưa tuyết bắt đầu rơi, bố Tô gọi điện thoại cho , ông có thời gian tạt qua trường học đón về.

      Kết quả, người đón ngày hôm ấy phải bố Tô mà là Tưởng Bách Xuyên.

      Khoảnh khắc cửa xe mở ra, Tô Dương cho là mình nhìn thấy ảo giác.

      Vẻ đẹp trai của người đàn ông này ăn đứt cả Cố Hằng lẫn Lục Duật Thành.

      Đây là ấn tượng đầu tiên của đối với Tưởng Bách Xuyên.

      Khi ấy, Tưởng Bách Xuyên thấy đứng ngây ra đó, quên luôn cả việc ngồi xuống ghế lái phụ.

      Thái độ của ôn hòa: " là Tưởng Bách Xuyên, tạm thời chú Tô phải tới sân bay đón chú hai của , vừa lúc có việc ở bên này nên tiện đường qua đón em về."

      ra chính là Tưởng Bách Xuyên.

      Đó là lần đầu tiên gặp , nhưng lại phải là lầu đầu nghe thấy tên .

      Bố mẹ thường xuyên nhắc tới , mỗi lần nhắc đều khen dứt miệng.

      Cái tên của theo sát cả thời kỳ thanh xuân phản nghịch của .

      Mỗi lần thi tốt, mẹ Tô lại , con nhìn Tưởng Bách Xuyên nhà người ta chút mà xem, có lần nào thi mà được điểm tối đa đâu?

      thể thừa nhận, những năm ấy, hễ cứ thi trượt là lại ghét nhất ba chữ "Tưởng Bách Xuyên" tựa như lời nguyền xua mãi kia.

      Nhưng chưa từng nghĩ lại có vẻ ngoài đẹp mắt như vậy.

      "Em mau lên , quần áo ướt hết cả rồi kìa." Tưởng Bách Xuyên nhắc nhở lần nữa.

      Tô Dương nhận thấy luống cuống của mình, ngượng ngùng cười với , giọng : "Cảm ơn , em là Tô Dương ạ."

      Tưởng Bách Xuyên :" biết."

      Tô Dương "A" tiếng, hẳn là bố với ấy.

      hỏi nhiều nữa, đóng chiếc ô mà bạn cùng lớp đưa cho mình, ngồi lên xe với tâm tình thấp thỏm.

      Năm đó, 17 tuổi, học lớp mười.

      21 tuổi, học năm ba tại đại học danh tiếng ở Mỹ, cũng đồng thời bắt đầu gây dựng nghiệp.

      Họ vốn có thể với nhau đôi lời, nhưng người vốn trầm mặc ít , người lại biết bắt chuyện thế nào vì quá căng thẳng.

      Vì thế, ai đường về.

      Ngồi xe, Tô Dương len lén nhìn Tưởng Bách Xuyên, nhưng lần nào cũng bị bắt gặp, khiến rất có ham muốn đập đầu vào kính chắn gió.

      Sau đó, dám nhìn nữa, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm con đường ở phía trước.

      Trong đầu tràn ngập bóng dáng của .

      Trong xe yên tĩnh tới mức kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.

      Ngoài xe, tiếng cần gạt nước lại truyền vào rất ràng.

      Lần đầu tiên Tô Dương cảm thấy cảnh cần gạt nước làm việc cũng tệ lắm.

      Sau này mới hiểu, chính bởi vì người đàn ông ngồi bên cạnh là Tưởng Bách Xuyên, hết thảy những cảnh sắc thông thường mới rực rỡ như vậy.

      Chẳng hề liên quan gì tới bản thân cảnh vật ấy.

      Hơn tiếng sau, xe tới dưới nhà Tô Dương.

      Đây là lần đầu tiên Tô Dương ghét bỏ khoảng cách gần giữa nhà và trường học như vậy.

      Nếu sống ở nơi xa đằng đẵng tốt biết bao.

      Như vậy, bọn họ cần xuống xe, đường làm bạn tới già.

      Tưởng Bách Xuyên đậu xe xong.

      Trước khi xuống xe, Tô Dương lại lời cảm ơn với Tưởng Bách Xuyên, cũng quên căn dặn : "Lúc trở về nhớ lái xe cẩn thận nhé."

      Tưởng Bách Xuyên cũng xuống xe cùng .

      Sau khi mở ô, Tô Dương nhìn Tưởng Bách Xuyên ở phía đối diện.

      có ô, cứ đứng dầm mưa chẳng chút cố kỵ như vậy. vừa muốn hỏi sao lại xuống xe, Tưởng Bách Xuyên nhanh bước vượt qua đầu xe, tới bên cạnh .

      Theo bản năng, Tô Dương nghiêng dù che mưa cho , giọng hỏi: " còn có việc gì ạ?"

      Dường như Tưởng Bách Xuyên do dự, lát sau mới hỏi : "Em có bạn trai chưa?"

      Câu hỏi thẳng trắng trợn của khiến Tô Dương khẽ giật mình trong phút chốc, sau đó bên tai như bị phỏng, nhanh chóng lắc đầu.

      lắp ba lắp bắp cho xong: "Em chưa... Chưa có... Bạn trai ạ."

      Lại bỏ thêm câu: " chưa hề có đâu."

      quả thực chưa có bạn trai.

      Tô Dương biết vì sao Tưởng Bách Xuyên lại đột nhiên hỏi câu đúng thời điểm như vậy.

      Dù sao bọn họ chẳng hề, chẳng hề quen thuộc với nhau chút nào.

      Lẽ nào bố Tô nghi ngờ học tập tốt là vì sớm nên mới để Tưởng Bách Xuyên tới dò xét sao?

      Đây là lý do duy nhất có thể nghĩ ra để giải thích hành động bất hợp lý của Tưởng Bách Xuyên.

      Tưởng Bách Xuyên ngập ngừng, xác nhận lần nữa: "Em có chứ?"

      Tô Dương lắc đầu.

      Tưởng Bách Xuyên nhìn đôi mắt trong veo của , trông giống như dối.

      : "Vừa lúc cũng có bạn ."

      Tô Dương: "..."

      có chút mê man.

      Mạch não của đủ dùng.

      nhìn chăm chăm chớp mắt.

      Tưởng Bách Xuyên cũng nhìn , vốn có chuẩn bị mà đến.

      Thế nhưng, lời tỏ tình sớm thuộc làu làu lại bị quên sạch còn mảnh tại thời khắc mấu chốt của đời người này.

      Đó vốn là lời tỏ tình của chú năm có nhiều năm kinh nghiệm.

      lại khen ngược, quên sạch sành sanh.

      Sau lúc lâu, dường như Tô Dương tiêu hóa xong câu ý tại ngôn ngoại ấy. có bạn , mà cũng có bạn trai, nên thổ lộ với sao?

      Tuy Tưởng Bách Xuyên vắt hết óc nhưng vẫn thể nhớ ra những từ ngữ thổ lộ kia.

      Cuối cùng, từ bỏ.

      nhìn , lại mở miệng: "Nếu ... Chúng ta hãy ghép thành đôi ."

      Tô Dương: "..."

      Cái gì gọi là ghép?

      Tưởng Bách Xuyên thở sâu nhiều lần dưới đáy lòng, nét mặt coi như trầm tĩnh, thấp giọng : "Trước đây chưa từng ai, vì có thời gian để đương, cũng gặp được..." Người khiến động lòng.

      Yết hầu lăn mấy cái, Tưởng Bách Xuyên lại : "Nếu em muốn, tại chính là bạn trai của em, sau này còn có thể làm người bạn đời được pháp luật công nhận của em nữa."

      Tô Dương hoàn toàn ngổn ngang trong gió.

      Mưa tuyết cùng với thứ giống như hạt băng , đập lốp bốp vào ô che mưa.

      Bên dưới chiếc ô, khí tựa như đông cứng lại.

      Cả thế giới đều yên tĩnh.

      Tô Dương nháy mắt mấy cái, vẫn cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      trừng mắt, muốn gì đó nhưng lại biết phải bắt đầu từ đâu.

      Ngay tại thời điểm thất thần, Tưởng Bách Xuyên thúc giục : "Trời lạnh lắm, em mau lên , ngày mai lại qua đón em tan học."

      Đêm hôm ấy, Tô Dương hoàn toàn mất ngủ.

      Tưởng Bách Xuyên cùng gần như đêm ngủ.

      Ngày tiếp theo, khi sắp tan học, trong lòng Tô Dương vẫn rất bất ổn. muốn gặp , lại sợ bao giờ tới đón .

      vất vả chịu đựng tới khi tan học, Cố Hằng ngỏ ý muốn đưa về nhà. uyển chuyển cự tuyệt, bố Tô muốn qua đón, có lẽ qua trễ chút.

      Hôm ấy, vì còn có trận đấu bóng rổ nên Lục Duật Thành sớm rời .

      mình ngồi trong phòng học, cũng biết là chờ mưa chút rồi mới về nhà, hay chờ câu "Ngày mai lại qua đón em tan học" của Tưởng Bách Xuyên.

      bắt đầu chậm chạp thu dọn cặp sách, di động đột nhiên vang lên báo tin nhắn: [Sao em còn chưa ra thế? Hôm nay em phải trực nhật à? -- Tưởng Bách Xuyên.]

      Thấy tin nhắn kia, giật mình vài giây, sau đó đứng lên, vui vẻ nhảy nhót tại chỗ, vội vàng nhét sách vào trong cặp, bung ô xông ra ngoài.

      Vẫn là nơi ấy, vẫn là chiếc xe ấy, vẫn là người đàn ông ấy.

      Khi Tô Dương ngồi lên xe, mới cảm nhận được an tâm vô hình.

      gì, cũng hỏi gì.

      Chờ tự thắt dây an toàn xong, liền lái xe .

      Vẫn là bầu khí trầm mặc ấy, nhưng còn đè nén nữa.

      tùy tay mở nhạc trong xe.

      Khi gặp đèn đỏ, Tưởng Bách Xuyên lấy ra quyển sổ rồi đưa cho : " để thứ này ở chỗ em, sau này cần dùng tới cũng thuận tiện hơn. Nếu em cảm thấy chuyện này quá phù hợp, qua mấy năm nữa, chúng ta thêm tên em vào, như vậy, để nó ở chỗ em cũng danh chính ngôn thuận."

      Tô Dương: "..."

      Nhìn thấy ba chữ "Sổ hộ khẩu" to đùng, ...

      biết phải hình dung tâm tình của mình vào giờ khắc này như thế nào.

      Hơn nửa tiếng sau, họ đến bãi đỗ xe lộ thiên của tiểu khu.

      Thời gian tách biệt khiến người phiền lòng lại đến.

      Tô Dương chẳng muốn xuống xe chút nào, nhưng vẫn hẹn gặp lại với , còn lại lên tiếng.

      mím môi, đẩy cửa xuống xe.

      Giống như hôm qua, Tưởng Bách Xuyên cũng xuống cùng.

      Lúc này, lại rất tự giác đứng ở dưới chiếc ô của .

      Thời khắc sau năm giờ chiều mùa đông cộng với tiết trời đổ mưa sớm khiến sắc trời tối xuống.

      Tuy nhìn khuôn mặt của nhau, Tô Dương vẫn căng thẳng dời tầm mắt, dám đối mặt với .

      Tưởng Bách Xuyên bỗng xoay người, ôm Tô Dương lên trung. Mất trọng tâm, duỗi tay bắt lấy áo theo phản xạ có điều kiện, bàn tay còn lại run rẩy giơ ô lên.

      Tô Dương quay đầu nhìn Tưởng Bách Xuyên, đầu óc trống rỗng.

      Đây là lần đầu tiên bị người khác phái ôm ấp mập mờ như vậy, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với cơ thể của người đàn ông.

      Tưởng Bách Xuyên ôm chặt, nhìn chớp mắt.

      Có lẽ vì chính bản thân cũng có chút căng thẳng, há miệng nhiều lần, cuối cùng lại chưa thốt ra lời nào.

      Mấy giây sau, Tô Dương yếu ớt : " thả em xuống !"

      Tưởng Bách Xuyên lên tiếng, chăm chú nhìn vào mắt , đoạn xoay người, đặt lên cửa xe.

      mặc áo bông, Tô Dương vẫn cảm nhận được dòng khí lạnh truyền tới từ sau lưng, tay vô thức run rẩy.

      "Thả em xuống!"

      Tuy bị ôm cái vừa thô lỗ vừa vô lễ như vậy, nhưng lại quá phẫn nộ.

      nên tức giận mới đúng, với tính cách nóng nảy phân biệt đúng sai của , đáng nhẽ phải giận tím mặt mới đúng.

      Nhưng lại như vậy.

      vẫn dùng sức túm chặt áo , chỉ sợ đột nhiên buông tay khiến ngã xuống đất.

      Hô hấp của Tưởng Bách Xuyên cũng có chút hỗn loạn, nhìn : "Đây phải lần đầu tiên nhìn thấy em. Năm ngoái, từng thấy em ở trước cửa tiểu khu của chú hai."

      Hôm qua, đường trở về, mới nhớ mình quên những lời này.

      Tô Dương sững sờ nhớ lại, đó là lần duy nhất tới cửa tiểu khu của chú hai Tưởng, vì làm mất chìa khóa nhà nên phải tới hỏi xin bố Tưởng.

      Tưởng Bách Xuyên trán kề trán với : "Đồng Đồng, chờ năm rồi, thể nhẫn nại được nữa. sợ nếu đợi tới khi em tốt nghiệp trung học... Em có người trong lòng của riêng mình."

      Bàn tay túm áo của Tô Dương vô thức siết chặt, ngờ lại gọi là Đồng Đồng.

      Chỉ người nào gần gũi với mới biết cái tên ấy.

      Miệng mấp máy, kinh ngạc nhìn .

      Loại cảm giác này quá thực tế.

      thích , sớm thích , đó là chuyện khó tin nhưng lại khiến người ta phải điên cuồng cỡ nào.

      Tưởng Bách Xuyên hôn lên trán , lại cúi xuống hôn lên bờ môi hơi hé mở vì kinh ngạc của .

      ngậm lấy môi dưới của , nhàng mút vào, dùng lưỡi miêu tả vành môi .

      Cảm thấy bài xích mình, khẽ mở hàm răng , tiến quân thần tốc.

      Ngày đó, trong trời mưa đất tuyết, họ ôm hôn nhau hơn hai tiếng đồng hồ.

      Nước mưa gần như khiến quần áo hai người ướt sũng, nhưng chẳng ai có cảm giác lạnh.

      Họ cũng muốn dừng lại.

      Đêm đó, bố Tô về nhà muộn, mẹ Tô lại qua nhà dì ở nơi khác.

      Sắc trời tối, trời đổ mưa tuyết, có nhiều người ra ngoài vào buổi tối, hai người bọn họ ôm hôn chẳng chút kiêng kỵ.

      Tưởng Bách Xuyên vẫn luôn ôm , cánh tay cũng bắt đầu mỏi nhừ.

      Tô Dương hỏi : " mệt , thả em xuống ."

      Tưởng Bách Xuyên lắc đầu, lại chặn miệng lại.

      Sau khi tách ra để nghỉ lấy hơi, : "Ngốc quá mất, vì sao chúng ta vào trong xe nhỉ?"

      Kết quả, Tưởng Bách Xuyên : "Nếu vào đó sợ em dễ ra ngoài."

      Lúc ấy, cái hiểu cái , nhưng lại giống như hiểu ...

      Ngày đó còn hỏi : " giật dây em sớm mà sợ trễ nải việc học hành của em à?"

      Tưởng Bách Xuyên : "Với thành tích của em, dù có học hay khi thi cũng chỉ được từng ấy điểm thôi."

      "..." trợn trắng mắt với .

      Tưởng Bách Xuyên cúi đầu hôn lên khóe môi , cũng có chút nghiện, chủ động ôm cổ hôn trả.

      Cứ như vậy, Tưởng Bách Xuyên dùng phương thức mạnh mẽ, rung động nhưng trực tiếp nhất để tiến vào cuộc sống của .

      Từ đó, trong mắt , trong lòng chứa nổi người nào khác.

      Tình thuở niên thiêu là thứ thuần túy nhất, chẳng có bất kỳ gánh nặng nào, chẳng cần quá cố kỵ điều gì, cũng chẳng cần phiền lòng chuyện môn đăng hộ đối, chỉ cần đối phương cảm thấy có thể lâu dài tới thiên hoang địa lão.

      *

      "Em nghĩ gì thế." Tưởng Bách Xuyên cắn bờ môi dưới của Tô Dương, cắt đứt dòng hồi ức.

      tại, họ vẫn còn ở trong phòng làm việc của .

      cười , "Em nhớ xem năm đó khi dễ em như thế nào!"

      Tưởng Bách Xuyên đột nhiên ôm mông lên, Tô Dương vô thức ôm cổ .

      : "Để giúp em ôn lại chuyện xưa nhé."

      Tô Dương cười, nửa đùa nửa : " thực muốn ôm hôn em suốt hai tiếng ô tô sao?"

      Editor: "Họ phẫu thuật thẩm mỹ dựa theo Tưởng Bách Xuyên, là hàng giả nhưng mô phỏng như ."

      Chết mất thôi :))))))))))

      "Nếu em muốn, tại chính là bạn trai của em, sau này còn có thể làm người bạn đời được pháp luật công nhận của em."

      Ngọt chết tôi rồiiiiiii :-((
      susu, Phong nguyet, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Convert: Sakahara

      Editor: Manh



      "Em nghĩ gì thế." Tưởng Bách Xuyên cắn bờ môi dưới của Tô Dương, cắt đứt dòng hồi ức.

      tại, họ vẫn còn ở trong phòng làm việc của .

      cười , "Em nhớ xem năm đó khi dễ em như thế nào!"

      Tưởng Bách Xuyên đột nhiên ôm mông lên, Tô Dương vô thức ôm cổ .

      : "Để giúp em ôn lại chuyện xưa nhé."

      Tô Dương cười, nửa đùa nửa : " thực muốn ôm hôn em suốt hai tiếng ô tô sao?"

      *

      Tưởng Bách Xuyên ôm Tô Dương vào phòng làm việc của .

      Tô Dương cười xấu xa: " muốn thử lần trong phòng làm việc đấy à?"

      Tưởng Bách Xuyên ngước mắt liếc cái: "Có thử hai lần cũng để ý đâu."

      "Chao ôi, phi phi! Đây phải là làm ô nhiễm bầu khí sao!"

      Tô Dương cười ngừng.

      Tưởng Bách Xuyên đặt lên ghế, lại xoay người bật máy tính của , đoạn hỏi: "Mấy giờ em xong việc?"

      Tô Dương vẫn ôm cổ , cố ý bẻ cong lời , khóe môi nhếch lên: "Thời gian dài hay ngắn phải đều phụ thuộc vào đàn ông các sao."

      Tưởng Bách Xuyên dùng sức xoa cổ , Tô Dương sợ ngứa, khỏi co rúm lại, vùng dậy: "Em đâu có sai, bỏ tay ra mau."

      Tưởng Bách Xuyên buông ra, lại rót cho ly nước ấm.

      Tô Dương uống vài ngụm rồi bắt tay vào sửa ảnh.

      Tưởng Bách Xuyên đến bên tủ sách, cầm vài cuốn tạp chí mới có tác phẩm của lên xem. dựa vào chiếc bàn ở bên cạnh, vắt chéo hai chân, chăm chú thưởng thức tác phẩm của .

      Mỗi lần qua đây, đều xem qua số tạp chí mới được tích lũy lại, xem xong liền đặt ở bên giá sách khác.

      Mà Tô Dương lại có thói quen để tạp chí mới ra vào ô bên trái trong cùng của giá sách.

      Nhiều năm như vậy, chưa , vẫn biết.

      Họ ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau.

      Hơn tiếng sau, Tưởng Bách Xuyên xem hết những tạp chí có tác phẩm của Tô Dương, thích tấm nào thuận tay chụp lại bằng di động.

      Xem xong tạp chí, lại sửa sang giá sách của phen.

      Kỳ thực, mỗi khi qua đây đều giúp sắp xếp giá sách, nhưng lần nào tới cũng thấy nơi đó bừa bộn như cũ. đại khái đoán được, cố ý khiến giá sách bừa như vậy là vì muốn sửa sang thay .

      Mà lần nào cũng kiên nhẫn làm xong.

      Sau khi sắp xếp giá sách, Tưởng Bách Xuyên mang cái ghế đến ngồi bên cạnh Tô Dương. Vì có chuyện gì để làm, chống tay xem sửa ảnh.

      khi Tô Dương tiến vào trạng thái làm việc hoàn toàn quên người bên cạnh .

      Hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.

      Chợt, Tưởng Bách Xuyên nhìn thấy bó hồng Louis XIV trong tay An Ninh. Ánh mắt rơi mặt Tô Dương, nhàng hô tiếng: "Đồng Đồng."

      "Hả?" Tô Dương vẫn chăm chú nhìn màn hình.

      "Bó hồng này ở đâu ra thế?"

      "Sáng nay em tới cửa hàng hoa mua đấy."

      còn tưởng Tô Dương đưa hoa tặng cho người phụ nữ khác.

      Tưởng Bách Xuyên "A" tiếng, tiếp tục nữa mà xem sửa ảnh.

      Sửa xong tấm hình này, Tô Dương buông chuột, quay đầu nhìn : "Vừa rồi hỏi gì em thế?"

      trả lời vấn đề kia xong cũng suy nghĩ gì nhiều, quay đầu cái liền quên mất.

      Tưởng Bách Xuyên khựng lại rồi : " là, hình như em đối xử với người tên An Ninh này tệ." Còn mua hoa cho ta nữa chứ.

      Tô Dương gật đầu: " ấy chính là tinh linh được sinh ra vì ống kính."

      Lại còn là tinh linh ngực .

      vừa cười vừa nhìn : " xem xong tạp chí mới của em chưa?"

      Tưởng Bách Xuyên đáp: " sắp xếp lại giá sách rồi."

      Tô Dương đột nhiên tiến đến, hôn lên khóe môi cái, dường như còn chưa nghiện nên lại hôn thêm cái nữa: "Khen thưởng buổi tối cho này."

      Tưởng Bách Xuyên khẽ cười tiếc, liếc mắt nhìn đồng hồ máy tính, vỗ vỗ đầu : "Em mau làm việc ."

      Tô Dương đáp lời, đột nhiên đứng lên, giơ chân đá cái ghế ở phía sau, với Tưởng Bách Xuyên: "Em giao cho công việc béo bở để làm đây."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      đứng dậy theo , kéo cái ghế kia qua rồi ngồi xuống, lại dịch lên phía trước mấy bước, ôm lấy hông : "Ngồi xuống ."

      Tô Dương ngồi đùi , tiếp tục sửa ảnh.

      Tưởng Bách Xuyên ôm vào lòng, nhìn chỉnh ảnh nữa mà lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tưởng Mộ Tranh: [Chú sắp xếp thế nào rồi?]

      Tưởng Mộ Tranh: [Cháu để chú phải bội bạc với tiền tài, chú đương nhiên phản bội cháu. Yên tâm , xong xuôi cả rồi [=D] [=D] ].

      Tưởng Bách Xuyên: [Nếu làm hỏng chuyện chú chẳng thấy đến cắc tiền nào đâu.]

      Tưởng Mộ Tranh: [...]

      Tưởng Bách Xuyên rời WeChat, bắt đầu xem lướt qua mục tin tức.

      Trong bản tin tài chính và kinh tế, có tin tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm vẫn tiếp xúc với tầng cấp cao của Sofe.

      Xem xong tin tức, "A" tiếng.

      Lúc này, Giang Phàm gửi tin nhắn tới nhắc nhở : [Tưởng tổng, cuộc họp cấp cao cuối cùng trước lễ Giáng Sinh diễn ra vào tám giờ đêm mai.]

      Tưởng Bách Xuyên: [Tôi biết rồi, chiều mai lại nhắc tôi lần nữa nhé.]

      Giang Phàm: [Vâng.]

      Tô Dương cảm thấy Tưởng Bách Xuyên luôn động đậy, quay đầu nhìn : " bận chuyện công việc hả?"

      "Ừ, nhắn tin với Giang Phàm ấy mà, đêm mai còn có cuộc họp."

      "Ồ." Tô Dương hỏi nhiều nữa, lại xoay người tiếp tục sửa ảnh.

      Tưởng Bách Xuyên cất di động, ôm lấy , đặt cằm lên hõm vai , "Hai ngày nữa là tới đêm Giáng Sinh rồi, ngày mai em cùng tới trung tâm mua sắm được ?"

      Tô Dương: "Để mua quà cho Lâm Lâm à?"

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu: "Ừ."

      Tô Dương cười: "Được, lâu rồi em chưa gặp con bé."

      Lâm Lâm là con của Diệp Đông cùng Giang Phàm.

      nhìn Lâm Lâm sinh ra rồi trưởng thành, cũng chứng kiến bố mẹ con bé ly hôn...

      Khi Tô Dương sửa xong ảnh chụp cũng là sáu giờ.

      Sắc trời tối.

      Tắt đèn rồi khóa chặt cửa, nắm tay Tưởng Bách Xuyên rời phòng làm việc.

      đường trở về, Tưởng Bách Xuyên hỏi : "Em có muốn qua cửa hàng của bố mẹ xem chút ?"

      Tô Dương: "Lúc ăn trưa xong em qua chơi vài phút rồi, còn ăn cả khoai lang nướng nữa. Quả nhiên khoai lang nướng của lão Tô nhà ta vẫn ngon như thế."

      Tưởng Bách Xuyên cười cười, chuyên tâm lái xe.

      Đến trong tiểu khu, Tưởng Bách Xuyên lái xe qua cánh cửa thông thẳng tới nhà để xe ngầm.

      Tô Dương hiếu kỳ hỏi: "Sao lại cửa này thế? Hôm nay muốn đậu xe trong tầng ngầm à?"

      Trước đây, vì thấy để xe trong tầng ngầm rất phiền nên bọn họ liền mua hai chỗ đậu xe ngoài trời.

      Bình thường đều đỗ ở bên ngoài khu nhà.

      Tưởng Bách Xuyên : "Em quên hôm nay là ngày gì rồi à?"

      Tô Dương suy nghĩ, chớp mắt mấy cái: "Chuyện này có liên quan gì tới việc đó sao?"

      "Có chứ." Tưởng Bách Xuyên thêm gì nữa.

      Xe xuống dưới bãi đỗ ngầm.

      Mấy phút sau, họ đậu xe xong.

      Tưởng Bách Xuyên tự tay cởi dây an toàn của Tô Dương, lại nhắc nhở : "Đừng quên mang cặp nhé."

      Tô Dương: "..."

      Ấy ấy ấy, phải muốn hôn nhau mấy tiếng sao?

      Sao lại đổi thành về nhà rồi?

      kịp suy nghĩ nhiều, cầm cặp đẩy cửa xuống xe.

      Sau khi đeo cặp lên lưng, nhìn Tưởng Bách Xuyên: "Chúng ta thực về nhà hả?"

      Tưởng Bách Xuyên nhìn , như cười như : "Nếu em muốn về cũng được, khí ở chỗ này cũng tính là tốt, những chuyện như ô nhiễm tồn tại đâu."

      Tô Dương nghe hiểu câu ý tại ngôn ngoại của , đưa mắt liếc nhìn.

      Tưởng Bách Xuyên vượt qua đầu xe, kéo vào lòng.

      Tô Dương ngửa đầu muốn oán giận vài câu, vừa mở miệng, nụ hôn của Tưởng Bách Xuyên liền rơi xuống.

      Lúc này, nụ hôn của có chút kịch liệt. Tô Dương thiếu chút nữa đứng vững, lui về phía sau hai bước, trực tiếp dán lên cửa xe.

      Tưởng Bách Xuyên quấn lấy đầu lưỡi , hai tay ghì chặt lưng , ép dán lên thân thể của mình.

      Tô Dương hơi hơi kiễng mũi chân, vòng tay qua cổ , nhiệt tình đáp lại.

      Hai người triền miên hôn nhau.

      Trong lúc đó, có ô tô lái vào bãi đỗ xe ngầm. Tô Dương muốn đẩy ra, nhưng Tưởng Bách Xuyên ôm rất chặt, tài nào đẩy ra được.

      muốn mở miệng hai câu, môi vừa rời khỏi môi , Tưởng Bách Xuyên lại lập tức dán lên.

      Ngay cả cơ hội chuyện cũng có, sau lại hôn quá sâu, thiếu chút nữa thở nổi.

      Nụ hôn kịch liệt như vậy khiến tự chủ nhớ tới màn hôn nhau trong lần gặp đầu tiên của bọn họ.

      Dù 11 năm trôi qua, ký ức của vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.

      Hơn hai mươi phút sau, hai người đều có chút khống chế nổi. Tưởng Bách Xuyên thoáng buông ra, tựa lên trán : "Chúng ta về nhà nhé?"

      "Ừm."

      xong, hai người lại nhịn được mà hôn nhau.

      Sau mấy phút đồng hồ, Tưởng Bách Xuyên mới hoàn toàn buông ra, nắm tay nhanh về phía thang máy.

      Vào trong thang máy, muốn hôn , nhưng nghĩ có camera ở đây nên đành phải nhẫn nhịn.

      Về đến nhà, sau khi đóng cửa, hai người kịp chờ mà quấn lấy nhau.

      Tưởng Bách Xuyên cởi bỏ quần áo vướng víu của Tô Dương, ôm lên trung, đặt lên bậc thang xoắn ốc, đưa tay vào trong quần lót của .

      Tô Dương khỏi "Ưm" tiếng, bắt đầu chủ động hôn .

      Thân thể sớm ướt át, Tưởng Bách Xuyên cũng chẳng còn quá kiên nhẫn để làm màn dạo đầu, trực tiếp kéo quần lót của xuống, cởi thắt lưng của chính mình, dùng sức tiến vào thân thể .

      Tô Dương ôm cổ , khẽ rên tiếng.

      "Đau ?"

      "Em chỉ thích ứng chút thôi chứ đau."

      Kỳ thực bị đau ở sau lưng, bậc thang gỗ cộm người đến sợ.

      Kích tình trôi qua, hai người đều đầm đìa mồ hôi.

      Tô Dương mềm nhũn tựa vào lòng , "Mệt chết em rồi, em muốn ngủ giấc."

      Tưởng Bách Xuyên cọ trán : "Bây giờ mới mấy giờ mà em buồn ngủ? Còn chưa ăn cơm đâu đấy."

      Tô Dương rũ mắt xuống: "Em muốn ngủ cơ, tỉnh dậy rồi ăn khuya sau. ôm em lên giường được ?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Tắm xong rồi hẵng lên giường."

      Tô Dương để Tưởng Bách Xuyên tắm cho mình mà tự lê thân thể mệt mỏi về phòng tắm.

      Sau khi xong xuôi, bò lên giường nằm. Có lẽ là do được ngủ giường nhà mình, lại thêm màn vận động quá độ, quá hai phút, Tô Dương chìm vào giấc ngủ.

      Tưởng Bách Xuyên tắm xong vào phòng bếp nấu mỳ ăn. Thấy thời gian còn sớm, vào phòng sách, chờ tin tức từ Tưởng Mộ Tranh.

      Đợi trái đợi phải, cũng chẳng đợi được đôi lời.

      gửi tin nhắn qua: [Tình hình thế nào rồi? Chú còn định cò quay tới năm nào nữa?]

      Mấy phút sau, có tin nhắn được gửi đến, phải từ Tưởng Mộ Tranh mà là Giang Phàm: [Tưởng tổng, ảnh chụp ngài cùng Tô Dương ở trong bãi đỗ xe ngầm bị đưa ra ánh sáng, tại Weibo dậy sóng rồi, ngài mau xem xem có cần xử lý chút .]

      Tưởng Bách Xuyên đăng nhập Weibo mà chỉ trả lời : [ cần xử lý đâu.]

      Giang Phàm tự hiểu ở trong lòng: [Vâng, tôi biết rồi.]

      Lúc này, Tưởng Bách Xuyên mới đăng nhập Weibo, chuẩn bị tâm lý tốt cho thất thủ ở Weibo của mình. Thế nhưng, khi mở Weibo ra, nơi đó vắng vẻ tới thảm, căn bản có bình luận ùn ùn kéo đến như dự liệu.

      Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, nhanh chóng tìm Weibo của Tô Dương, bên dưới bị vô số bình luận chiếm đóng.

      Nhưng khi đọc bình luận, thấy bạn mạng đều hỏi rốt cuộc người đàn ông kia là Cố Hằng hay Lục Duật Thành, cả người đều tốt.

      Bóng lưng của cùng bọn họ giống nhau đến vậy sao?

      Tưởng Bách Xuyên nhanh chóng tìm ra ngọn ngành, là chủ Weibo nổi tiếng nào đó để lộ tin tức: [Nhà nhiếp ảnh Tô Dương xinh đẹp là hoa có chủ!]

      Sau đó còn bổ sung tấm ảnh chụp Tô Dương ôm hôn trong bãi đỗ xe ngầm.

      Khuôn mặt Tô Dương rất ràng, nhưng bóng lưng của lại bị cố ý làm mờ, chỉ nhìn ra được đó là bóng lưng của người đàn ông.

      Trong bình luận ở bên dưới, rất nhiều người là fan của Cố Hằng, họ đều : [Chúc mừng Cố ảnh đế nhà ta cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về.]

      Còn có cả fan của Lục Duật Thành, tất cả bình luận đều chung ý tưởng: [Bóng lưng này ràng là của Lục boss nhà chúng tôi mà!]

      Mà trong tất cả những bình luận kia, lời nào nhắc tới ba chữ Tưởng Bách Xuyên.

      Tưởng Bách Xuyên điều hòa hô hấp, tìm số của Tưởng Mộ Tranh rồi gọi qua.

      Hơn mười giây sau Tưởng Mộ Tranh mới nghe, vừa nhấc máy bắt đầu oán giận: "Tưởng Bách Xuyên, cháu thấy phiền à, chú rất bận rộn đấy!"

      Tưởng Bách Xuyên nhịn rồi lại nhịn: "Tưởng Mộ Tranh, chú xem cái đám chó săn chú mời chút , biết bản thân chụp cái gì à?"

      Hơi ngừng giọng, đột nhiên ý thức được chuyện: "Hay là chú cố tình làm thế!?"

      Tưởng Mộ Tranh cười, "Nếu chụp mặt cháu chẳng thú vị chút nào, cháu xem , tại náo nhiệt cỡ nào!"

      "... Tưởng Mộ Tranh... Chú chờ đó cho cháu!"

      Thực đúng là cái đồ thành có bại có thừa!

      Tưởng Bách Xuyên tức giận tới mức trực tiếp ném di động lên mặt bàn.

      Sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nửa ngày, buồn bực, vì sao bạn mạng đều nghĩ bóng lưng này là của Cố Hằng cùng lục Duật Thành.

      vào Weibo thăm dò tin tức liên quan tới Lục Duật Thành cùng Cố Hằng mới phát có người từng đăng mấy tấm ảnh chụp Tô Dương ăn cơm cùng Lục Duật Thành vào trưa nay.

      Mà trước khi Cố Hằng cùng quay quảng cáo với Tô Dương, Cố Hằng còn tuyên truyền quảng cáo này chính Weibo của mình.

      Tưởng Bách Xuyên xoa bóp ấn đường, suy nghĩ lát, trở lại trang chủ Weibo của mình, đăng lên trạng thái cá nhân đầu tiên: [Chúc mừng hai năm kết hôn hạnh phúc của chúng ta! @Tô Dương]

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 32: Tưởng Bách Xuyên của tôi

      Convert: Sakahara

      Editor: Manh

      *

      Sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nửa ngày, Tưởng Bách Xuyên buồn bực, vì sao bạn mạng đều nghĩ bóng lưng này là của Cố Hằng cùng lục Duật Thành.

      vào Weibo thăm dò tin tức liên quan tới Lục Duật Thành cùng Cố Hằng mới phát có người từng đăng mấy tấm ảnh chụp Tô Dương ăn cơm cùng Lục Duật Thành vào trưa nay.

      Mà trước khi Cố Hằng cùng quay quảng cáo với Tô Dương, Cố Hằng còn tuyên truyền quảng cáo này chính Weibo của mình.

      Tưởng Bách Xuyên xoa bóp ấn đường, suy nghĩ lát, trở lại trang chủ Weibo của mình, đăng lên trạng thái cá nhân đầu tiên: [Chúc mừng hai năm kết hôn hạnh phúc của chúng ta! @Tô Dương]

      *

      Nhìn số bình luận ngừng gia tăng màn hình, Tưởng Bách Xuyên quan tâm tới bình luận nên mở ra xem.

      Nhưng cũng biết bài viết này hoàn toàn nổi tiếng.

      Ngày mai nhất định lên đầu trang giải trí.

      chừng, trang tài chính và kinh tế cũng có đôi lời.

      Tay nhàng vuốt cằm, suy tư nhìn trạng thái kia. có cảm giác, hình như nó còn thiếu chút gì đó, chỉ "Hai năm kết hôn" đủ để rung động lòng người.

      Mấy giây sau, Tưởng Bách Xuyên mở thư mục ảnh trong máy tính, chọn tấm hình cùng Tô Dương chụp chung vào mấy năm trước. Trong ảnh, mặc đồ thể thao ngoài trời, còn Tô Dương mặc đồng phục học sinh cấp ba.

      ôm từ phía sau, còn cười rất vô tư.

      Bộc lộ tài năng từ thuở niên thiếu, sau nhiều năm mới trở nên trầm ổn nội liễm, là người chứng kiến cả quá trình trưởng thành của .

      Tấm hình này được chụp ở Cố cung vào ngày trời tuyết.

      Ngày ấy là buổi trưa thứ sáu, bay từ New York về thăm . khuyến khích cúp học, mang tới Cố cung xem cảnh tuyết rơi.

      Sau khi xem xong, hai người sắp bị đông lạnh, lại mang tới nhà của mình.

      Cũng chính vào ngày đó, bọn họ ngủ với nhau.

      *

      Tưởng Bách Xuyên kịp thời ngưng dòng hồi ức, tải tấm hình này lên, kết hợp cùng câu, [Kỷ niệm 11 năm nhau hạnh phúc! @Tô Dương]

      bấm vào nút [Đăng bài].

      Sau khi đăng xong, nhìn Weibo nữa mà trực tiếp tắt máy tính.

      Tưởng Bách Xuyên quay lại phòng ngủ, Tô Dương vẫn còn say giấc nồng.

      ngồi bên mép giường, hai tay chống bên thân , cúi đầu hôn lên môi , "Đồng Đồng".

      Tô Dương vô thức rầm rì hai tiếng, rất bất mãn khi bị quấy rầy đương lúc ngủ say.

      Tưởng Bách Xuyên tiếp tục gọi : "Đồng Đồng!"

      Tô Dương mơ mơ màng màng muốn mở mắt, lại cảm thấy chẳng có chút khí lực nào, con mắt hơi hé rồi khẽ đóng chặt.

      "Đồng Đồng."

      lại gọi tiếng rồi hôn .

      Tô Dương lầm bầm tiếng: "Hửm?"

      Tưởng Bách Xuyên : " có gì đâu, em ngủ ."

      Tô Dương: "..."

      Nếu tại có sức lực, rất muốn tặng hai cái tát.

      có chuyện còn đánh thức làm gì!

      trở mình, đưa lưng về phía , tiếp tục ngủ.

      Tưởng Bách Xuyên dùng cằm vuốt ve gò má , "Đồng Đồng."

      Tô Dương hoàn toàn phát hỏa, nhịn được hô to: "Tưởng Bách Xuyên, muốn làm gì!"

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      hé răng, kéo chăn lên cho , lại nhè vỗ về , thấp giọng : "Em ngủ ."

      Tô Dương buồn ngủ tới mức khó chịu, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

      Hai phút sau, Tưởng Bách Xuyên lại cúi sát vào mặt , "Đồng Đồng."

      Tô Dương vẫn chưa ngủ, nhịn bụng tức, cuối cùng nhịn được nữa, đột nhiên vén chăn lên, nhấc chân đạp vào mặt Tưởng Bách Xuyên.

      "Tưởng Bách Xuyên, thấy phiền à!"

      chẳng dùng nhiều sức nên cú đạp này cũng quá đau, Tưởng Bách Xuyên xoa xoa mũi, ngượng ngùng bật cười.

      Tô Dương trừng mắt nhìn , ánh mắt hơi mang vẻ tức tối.

      Sau khi nhìn nửa ngày, thở dài ngồi xuống, đưa tay sờ mặt : "Có đau ?"

      " đau."

      vuốt tóc, cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan: "Rốt cuộc gọi em dậy để làm gì thế?"

      Tưởng Bách Xuyên chớp chớp mắt nhìn , ngập ngừng vài giây rồi mới : " công khai chuyện hôn nhân của chúng ta Weibo rồi, ngoài ra còn... Đăng cả tấm ảnho chụp chung nữa."

      Tô Dương: "..."

      kinh ngạc tới mức thành lời.

      Hành động của khiến quá khiếp sợ.

      Việc này thực phù hợp với tính cách khiêm tốn nội liễm của .

      chớp mắt nhìn , trong mắt chứa đầy vẻ khó tin.

      Tưởng Bách Xuyên đưa tay sờ mặt : "Em choáng luôn rồi đấy à?"

      Tô Dương đột nhiên nằm ngay đơ.

      Nửa phút sau, giậm chân mạnh ở giường.

      nhìn về phía , rốt cuộc nhịn được mà cười ha hả.

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Tô Dương trở mình ngồi dậy, lê nửa người quỳ tới bên cạnh , ôm cổ rồi hôn lên. động tác của , mở đôi môi bằng đầu lưỡi của mình rồi quấn lấy cái lưỡi của .

      Tưởng Bách Xuyên nửa ôm , đặt ngang lên giường, cũng lập tức phủ người lên .

      Hai chân Tô Dương quấn chặt eo .

      Tưởng Bách Xuyên gặm xương quai xanh của , thấp giọng hỏi: "Em mệt à?"

      Mấy tiếng trước họ vừa vận động qua lần.

      Tô Dương quấn quýt , "Mệt cũng là mệt thôi."

      Lúc này, Tưởng Bách Xuyên mới ngậm lấy môi .

      *

      tại, có nhà vui sướng có nhà buồn, mà vào lúc này, ở nhà họ Kiều.

      Nước mắt Kiều Cẩn rơi như mưa.

      Di động bị ném sàn nhà, đĩa trái cây tán loạn mặt đất, hoa quả lăn khắp nơi, gay cả chén trà cũng bị ném vỡ, nước trà ẩm ướt đầy đất.

      sàn là mảnh bừa bộn.

      Người giúp việc muốn thu dọn, mẹ Kiều lại khoát tay, ý bảo họ xuống.

      Bố Kiều nghiêm mặt, lồng ngực phập phồng vì tức giận, nhìn chằm chằm Kiều Cẩn chớp mắt.

      Sau lúc lâu, có lẽ là vì quá giận dữ, ông chỉ về phía ta, nghiến răng nghiến lợi: "Kiều Cẩn, bây giờ con làm phản rồi phải ! Bố mới hai câu con nhăn mặt cho bố xem, còn dám ném vỡ chén trà nữa! Con nhìn xem bây giờ mình thành cái dạng gì rồi!"

      Kiều Cẩn vẫn còn khóc thút thít.

      Bố Kiều: "Lúc Tưởng Bách Xuyên bỏ theo dõi con, bố tìm người giải quyết giúp con rồi. Khi ấy bố dặn dặn lại như thế nào, bảo con đừng trêu tọc Tô Dương nữa, con cũng chỉ làm như gió thoảng qua tai phải ! Mặt mũi của bố cùng ông nội bị con ném sạch rồi đấy!"

      Mẹ Kiều đành lòng nhìn con mình khóc thương tâm như vậy, bà kéo bố Kiều cái: "Được rồi được rồi, Tiểu Cẩn cũng biết lỗi rồi, ông bớt chút được ."

      Bà bắt đầu phàn nàn: " cả Tưởng cũng là, chẳng còn biết quản con trai mình nữa! Lúc chiều tôi còn tưởng khi ảnh chụp của thằng bé bị coi như áp phích tuyên truyền, việc này cũng xem như kết thúc rồi, ấy thế mà đêm nay Tưởng Bách Xuyên lại trực tiếp công khai quan hệ với Tô Dương... ràng thằng bé có ý khiến nhà họ Kiều chúng ta mất mặt! Chẳng biết nó còn chút gia giáo nào nữa!"

      Bà càng càng tức giận: " được, tại tôi phải tìm cả Tưởng, tôi muốn nghe ấy xem rốt cuộc con trai họ có ý gì! Trước đây nhà họ Kiều chúng ta đối xử với ông cụ Tưởng thế nào? Sao bọn họ có thể vong ân bội nghĩa với chúng ta như vậy?!"

      "Đủ rồi!" Bố Kiều tức giận đặt mạnh ly nước trong tay lên bàn trà, trừng mắt nhìn mẹ Kiều: "Bà còn ngại chuyện chưa đủ loạn à!"

      Ông đứng dậy, chỉ vào Kiều Cẩn rồi với mẹ Kiều, "Bà cứ tiếp tục nuông chiều nó nữa , rồi hư cái thân nó ra thôi!"

      xong, ông xoay người lên lầu.

      Mẹ Kiều há hốc miệng nhưng lại thể phản bác.

      Sau khi bố Kiều lên lầu, mẹ Kiều ngồi xuống bên cạnh Kiều Cẩn, lau nước mắt thay ta: "Con đừng khóc nữa, có chuyện gì là thể vượt qua được. Trong khoảng thời gian này con đừng nhận thêm việc, ra nước ngoài giải sầu chút . Vừa rồi bố con chỉ vớ vẩn thôi, ông ấy bỏ mặc con đâu."

      Nước mắt Kiều Cẩn lại chảy xuống, ta lên tiếng, lau nước mắt đứng dậy rời .

      Mẹ Kiều cũng đứng lên: "Cẩn Nhi, con muốn đâu?"

      Kiều Cẩn: "Con ra ngoài hít thở khí."

      Mẹ Kiều hỏi ngừng: " đêm hôm rồi con còn ra ngoài làm gì?"

      Kiều Cẩn: "Con xa đâu, chỉ qua nhà dì giải sầu chút thôi."

      Mẹ Kiều nhàng thở ra, căn dặn ta: "Con nhớ về sớm nhé."

      Kiều Cẩn "Vâng" tiếng, ra khỏi biệt thự.

      Ngày hôm sau.

      Sau khi rời giường, Tưởng Bách Xuyên vào phòng sách bật máy tính lên, bắt đầu xem lướt qua động thái của bình luận trong hai trạng thái mà đăng hôm qua.

      Bình luận có ác ý gì, phần lớn đều là thương tâm khóc lóc.

      tiếp tục xem nữa.

      Khi mở trang chủ, tên của đứng trong bảng hot search như trong dự liệu.

      Lúc này, Tô Dương bưng nước ấm tiến vào, đưa ly nước cho Tưởng Bách Xuyên: " uống nước ." xong, nhấc chân ngồi đùi , cầm chuột nhấn vào Weibo của mình.

      A... Náo nhiệt đấy.

      Lượng fan hâm mộ còn tăng rất nhanh.

      Có lẽ ít người là fan của Tưởng Bách Xuyên.

      xem bình luận, có người chúc mừng đương nhiên có người lăng mạ.

      Có xem cũng chỉ mua bực vào người.

      Khi nhìn thấy tấm ảnh ôm hôn bị chụp lén kia, nhíu chặt mày, tay trái vỗ vỗ chân Tưởng Bách Xuyên: "Này, vì sao bóng lưng của lại mờ mờ thế?"

      Tưởng Bách Xuyên hơi ngừng, đoạn : " cũng biết."

      Tô Dương cười sung sướng: "Em khẳng định người chụp ảnh là đàn ông, lại còn rất chướng mắt nữa!"

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Tô Dương lại trở về trang cá nhân của Tưởng Bách Xuyên, nhìn Weibo của cái, giật mình : "Hôm qua đâu phải ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, sao lại viết chúc mừng hai năm kết hôn hạnh phúc?"

      Tưởng Bách Xuyên bắt đầu bưng ly uống nước, giả bộ nghe thấy gì.

      Hôm qua Tưởng Mộ Tranh làm tức đến hồ đồ, khiến chỉ muốn cho kẻ khác biết rằng Tô Dương là vợ của .

      Nóng đầu cái liền đăng câu như vậy.

      Tưởng Bách Xuyên đặt ly nước sang bên rồi đổi chủ đề: "Hôm nay em còn công việc gì khác ?"

      Tô Dương lắc đầu: "Đinh Thiến để em nghỉ ngơi trong mấy ngày này, còn cả tập thể nhân viên muốn mua sắm, có hóa đơn đều để xử lý."

      Tưởng Bách Xuyên cười : "Được thôi."

      ôm chầm lấy : "Làm sáng tỏ quan hệ giữa chúng ta vừa có lợi lại vừa có hại, sau này luôn có người quan tâm tới từng hành động của em, chuyện xấu nhất định ùn ùn kéo đến."

      sớm đoán ra có người làm mưa làm gió, nhưng cũng thể chỉ vì lo cho chuyện này mà cứ để mặc nhà họ Kiều bắt nạt Tô Dương ngừng.

      Tô Dương gật đầu: "Em chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ là... Em nghĩ bố mẹ tương đối quan tâm tới vấn đề này."

      Dù sao, có người nào lại hy vọng con dâu nhà mình suốt ngày truyền ra chuyện xấu?

      Thế nên, đặc biệt lý giải suy nghĩ của bố mẹ chồng.

      Dù họ vừa lòng với , phần lớn thời gian vẫn rất thông cảm cho bọn họ.

      Tưởng Bách Xuyên tiếp lời: "Về phía ba mẹ em cần lo đâu."

      Hơi ngừng giọng, lại hỏi: "Lục Duật Thành cùng Cố Hằng có gọi cho em ?"

      Hai tay Tô Dương chống má, hơi hơi thở dài: "Vẫn chưa gọi gì cả. Dựa theo đức hạnh của hai người bọn họ, có lẽ là muốn đòi nợ sau . ngờ chuyện này lại liên lụy tới hai người bọn họ như vậy." Ngay cả tên của hai người cũng vào bảng hot search.

      Ánh mắt Tưởng Bách Xuyên trầm xuống nhưng lên tiếng, việc này cũng nằm trong dự liệu của .

      Tô Dương đứng dậy: "Mặc kệ bọn họ ." xoay người ôm cổ : "Em nấu cơm đây, muốn ăn gì?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Em làm gì ăn nấy, ăn xong chúng ta tạt qua trung tâm thương mại nhé."

      Tô Dương cười khanh khách hai tiếng: " vung thức ăn cho chó à?"

      Tưởng Bách Xuyên phủ định, vỗ lên người : "Em nấu cơm ."

      Tô Dương bước ra ngoài, vừa vừa khe khẽ hát.

      Tưởng Bách Xuyên cầm di động lên, tìm dãy số của Lục Duật thành cùng Cố Hằng, gửi tin nhắn cho bọn họ: [Tôi nghĩ làm liên lụy tới hai người, thực xin lỗi.]

      Chăm chú nhìn những chữ kia vài giây, đưa tay ấn gửi .

      biết hai người bọn họ trả lời .

      nhiều năm như vậy, cả hai đều rất thích Tô Dương, nhưng lại chưa bao giờ để cho Tô Dương biết.

      Đúng cũng được, sai cũng thế, bọn họ chỉ hành động theo tâm tính của mình, chưa từng quan tâm tới cách nhìn của người ngoài.

      Đúng lúc này, di động của rung lên, là mẹ Tưởng gọi điện đến.

      Tưởng Bách Xuyên do dự nửa giây rồi mới nghe máy, "Mẹ."

      Giọng điệu nhạo báng của mẹ Tưởng truyền đến: "Chao ôi, con trai à, con có biết bây giờ mình trở thành người nổi tiếng ở mạng rồi ?"

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      biết ngay là mình chỉ tự tìm bực bội nếu nhận cuộc gọi này mà.

      Mẹ Tưởng lời sâu kín: "Cũng chỉ có bố là hiểu con thôi, ông ấy bảo con nhất định tác quái ở mạng, quả nhiên con làm , lại còn gây chuyện lớn nữa chứ. cho mẹ nghe xem nào, cái tấm ảnh chụp bóng lưng mơ hồ, biến con thành bộ dáng như quỷ kia là trò xấu của Tiểu Ngũ phải ?"

      Tưởng Bách Xuyên nghẹn họng, thề thốt phủ nhận: "Mẹ à, mẹ đừng suy nghĩ linh tinh nữa, tại chú năm khó có thể bảo toàn bản thân, làm gì có thời gian rảnh rỗi để làm chuyện này với con? Có lẽ là truyền thông của nhà nào đó cố ý chụp tấm ảnh mờ mờ để thu hút dư luận mà thôi. Tối hôm qua là con hành động trước để kiềm chế đối phương, chủ động công bố chuyện hôn nhân của con cùng Đồng Đồng, đỡ để người có ý đồ riêng lợi dụng. Mẹ cũng biết từ trước tới nay con thích để người khác định đoạt thay con mà."

      Mẹ Tưởng cười ha hả: "Chậc chậc chậc, ông trời ơi, ăn quang minh chính đại ghê nhỉ, con nghĩ mẹ của con là ai chứ? Nếu ngay cả ý đồ của con mẹ cũng đoán ra được đúng là uổng phí nhiều năm mẹ sống!"

      Mẹ Tưởng được nước hừ hừ hai tiếng.

      Bà còn thêm: "Tiểu Ngũ cũng chẳng vừa chút nào, con xem, biết con kiêng kỵ nhất là Lục Duật Thành cùng Cố Hằng, thế mà chú con còn cố ý khiến con ngột ngạt!"

      Chợt, lời bà xoay chuyển: "Nhưng nếu mẹ là tiểu Ngũ, mẹ cũng bắt lấy cơ hội này, hung hăng đạp con cước, ai bảo bình thường con cứ khiến người khác khó chịu chứ. Ví dụ xương máu này chính là để cho con biết: Ra ngoài lăn lộn trước sau gì cũng phải trả nợ! Cho dù là người đẹp trai ngất trời như con cũng phải ngoại lệ! Con trai à, bớt sống lỗi nhé! Tạm biệt (Biểu tượng hẹn gặp lại) !"

      Tưởng Bách Xuyên: "...."

      Mẹ Tưởng vừa cúp điện thoại bố Tưởng lại gọi đến.

      cần nghĩ cũng biết ông gọi để chế nhạo .

      Tưởng Bách Xuyên bấm ngắt chẳng chút do dự, sau đó trực tiếp tắt máy.

      Editor: Mọi người comment để tiếp thêm động lực mình nhaaaa o(^O^)o

      "Hôm qua Tưởng Mộ Tranh làm tức đến hồ đồ, khiến chỉ muốn cho kẻ khác biết rằng Tô Dương là vợ của ."

      Lúc edit câu này mình rú ầm nhà :)))))))) Còn các nàng saoooooooo xD

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 32: Tưởng Bách Xuyên của tôi

      Convert: Sakahara

      Editor: Manh

      *

      Sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nửa ngày, Tưởng Bách Xuyên buồn bực, vì sao bạn mạng đều nghĩ bóng lưng này là của Cố Hằng cùng lục Duật Thành.

      vào Weibo thăm dò tin tức liên quan tới Lục Duật Thành cùng Cố Hằng mới phát có người từng đăng mấy tấm ảnh chụp Tô Dương ăn cơm cùng Lục Duật Thành vào trưa nay.

      Mà trước khi Cố Hằng cùng quay quảng cáo với Tô Dương, Cố Hằng còn tuyên truyền quảng cáo này chính Weibo của mình.

      Tưởng Bách Xuyên xoa bóp ấn đường, suy nghĩ lát, trở lại trang chủ Weibo của mình, đăng lên trạng thái cá nhân đầu tiên: [Chúc mừng hai năm kết hôn hạnh phúc của chúng ta! @Tô Dương]

      *

      Nhìn số bình luận ngừng gia tăng màn hình, Tưởng Bách Xuyên quan tâm tới bình luận nên mở ra xem.

      Nhưng cũng biết bài viết này hoàn toàn nổi tiếng.

      Ngày mai nhất định lên đầu trang giải trí.

      chừng, trang tài chính và kinh tế cũng có đôi lời.

      Tay nhàng vuốt cằm, suy tư nhìn trạng thái kia. có cảm giác, hình như nó còn thiếu chút gì đó, chỉ "Hai năm kết hôn" đủ để rung động lòng người.

      Mấy giây sau, Tưởng Bách Xuyên mở thư mục ảnh trong máy tính, chọn tấm hình cùng Tô Dương chụp chung vào mấy năm trước. Trong ảnh, mặc đồ thể thao ngoài trời, còn Tô Dương mặc đồng phục học sinh cấp ba.

      ôm từ phía sau, còn cười rất vô tư.

      Bộc lộ tài năng từ thuở niên thiếu, sau nhiều năm mới trở nên trầm ổn nội liễm, là người chứng kiến cả quá trình trưởng thành của .

      Tấm hình này được chụp ở Cố cung vào ngày trời tuyết.

      Ngày ấy là buổi trưa thứ sáu, bay từ New York về thăm . khuyến khích cúp học, mang tới Cố cung xem cảnh tuyết rơi.

      Sau khi xem xong, hai người sắp bị đông lạnh, lại mang tới nhà của mình.

      Cũng chính vào ngày đó, bọn họ ngủ với nhau.

      *

      Tưởng Bách Xuyên kịp thời ngưng dòng hồi ức, tải tấm hình này lên, kết hợp cùng câu, [Kỷ niệm 11 năm nhau hạnh phúc! @Tô Dương]

      bấm vào nút [Đăng bài].

      Sau khi đăng xong, nhìn Weibo nữa mà trực tiếp tắt máy tính.

      Tưởng Bách Xuyên quay lại phòng ngủ, Tô Dương vẫn còn say giấc nồng.

      ngồi bên mép giường, hai tay chống bên thân , cúi đầu hôn lên môi , "Đồng Đồng".

      Tô Dương vô thức rầm rì hai tiếng, rất bất mãn khi bị quấy rầy đương lúc ngủ say.

      Tưởng Bách Xuyên tiếp tục gọi : "Đồng Đồng!"

      Tô Dương mơ mơ màng màng muốn mở mắt, lại cảm thấy chẳng có chút khí lực nào, con mắt hơi hé rồi khẽ đóng chặt.

      "Đồng Đồng."

      lại gọi tiếng rồi hôn .

      Tô Dương lầm bầm tiếng: "Hửm?"

      Tưởng Bách Xuyên : " có gì đâu, em ngủ ."

      Tô Dương: "..."

      Nếu tại có sức lực, rất muốn tặng hai cái tát.

      có chuyện còn đánh thức làm gì!

      trở mình, đưa lưng về phía , tiếp tục ngủ.

      Tưởng Bách Xuyên dùng cằm vuốt ve gò má , "Đồng Đồng."

      Tô Dương hoàn toàn phát hỏa, nhịn được hô to: "Tưởng Bách Xuyên, muốn làm gì!"

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      hé răng, kéo chăn lên cho , lại nhè vỗ về , thấp giọng : "Em ngủ ."

      Tô Dương buồn ngủ tới mức khó chịu, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

      Hai phút sau, Tưởng Bách Xuyên lại cúi sát vào mặt , "Đồng Đồng."

      Tô Dương vẫn chưa ngủ, nhịn bụng tức, cuối cùng nhịn được nữa, đột nhiên vén chăn lên, nhấc chân đạp vào mặt Tưởng Bách Xuyên.

      "Tưởng Bách Xuyên, thấy phiền à!"

      chẳng dùng nhiều sức nên cú đạp này cũng quá đau, Tưởng Bách Xuyên xoa xoa mũi, ngượng ngùng bật cười.

      Tô Dương trừng mắt nhìn , ánh mắt hơi mang vẻ tức tối.

      Sau khi nhìn nửa ngày, thở dài ngồi xuống, đưa tay sờ mặt : "Có đau ?"

      " đau."

      vuốt tóc, cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan: "Rốt cuộc gọi em dậy để làm gì thế?"

      Tưởng Bách Xuyên chớp chớp mắt nhìn , ngập ngừng vài giây rồi mới : " công khai chuyện hôn nhân của chúng ta Weibo rồi, ngoài ra còn... Đăng cả tấm ảnho chụp chung nữa."

      Tô Dương: "..."

      kinh ngạc tới mức thành lời.

      Hành động của khiến quá khiếp sợ.

      Việc này thực phù hợp với tính cách khiêm tốn nội liễm của .

      chớp mắt nhìn , trong mắt chứa đầy vẻ khó tin.

      Tưởng Bách Xuyên đưa tay sờ mặt : "Em choáng luôn rồi đấy à?"

      Tô Dương đột nhiên nằm ngay đơ.

      Nửa phút sau, giậm chân mạnh ở giường.

      nhìn về phía , rốt cuộc nhịn được mà cười ha hả.

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Tô Dương trở mình ngồi dậy, lê nửa người quỳ tới bên cạnh , ôm cổ rồi hôn lên. động tác của , mở đôi môi bằng đầu lưỡi của mình rồi quấn lấy cái lưỡi của .

      Tưởng Bách Xuyên nửa ôm , đặt ngang lên giường, cũng lập tức phủ người lên .

      Hai chân Tô Dương quấn chặt eo .

      Tưởng Bách Xuyên gặm xương quai xanh của , thấp giọng hỏi: "Em mệt à?"

      Mấy tiếng trước họ vừa vận động qua lần.

      Tô Dương quấn quýt , "Mệt cũng là mệt thôi."

      Lúc này, Tưởng Bách Xuyên mới ngậm lấy môi .

      *

      tại, có nhà vui sướng có nhà buồn, mà vào lúc này, ở nhà họ Kiều.

      Nước mắt Kiều Cẩn rơi như mưa.

      Di động bị ném sàn nhà, đĩa trái cây tán loạn mặt đất, hoa quả lăn khắp nơi, gay cả chén trà cũng bị ném vỡ, nước trà ẩm ướt đầy đất.

      sàn là mảnh bừa bộn.

      Người giúp việc muốn thu dọn, mẹ Kiều lại khoát tay, ý bảo họ xuống.

      Bố Kiều nghiêm mặt, lồng ngực phập phồng vì tức giận, nhìn chằm chằm Kiều Cẩn chớp mắt.

      Sau lúc lâu, có lẽ là vì quá giận dữ, ông chỉ về phía ta, nghiến răng nghiến lợi: "Kiều Cẩn, bây giờ con làm phản rồi phải ! Bố mới hai câu con nhăn mặt cho bố xem, còn dám ném vỡ chén trà nữa! Con nhìn xem bây giờ mình thành cái dạng gì rồi!"

      Kiều Cẩn vẫn còn khóc thút thít.

      Bố Kiều: "Lúc Tưởng Bách Xuyên bỏ theo dõi con, bố tìm người giải quyết giúp con rồi. Khi ấy bố dặn dặn lại như thế nào, bảo con đừng trêu tọc Tô Dương nữa, con cũng chỉ làm như gió thoảng qua tai phải ! Mặt mũi của bố cùng ông nội bị con ném sạch rồi đấy!"

      Mẹ Kiều đành lòng nhìn con mình khóc thương tâm như vậy, bà kéo bố Kiều cái: "Được rồi được rồi, Tiểu Cẩn cũng biết lỗi rồi, ông bớt chút được ."

      Bà bắt đầu phàn nàn: " cả Tưởng cũng là, chẳng còn biết quản con trai mình nữa! Lúc chiều tôi còn tưởng khi ảnh chụp của thằng bé bị coi như áp phích tuyên truyền, việc này cũng xem như kết thúc rồi, ấy thế mà đêm nay Tưởng Bách Xuyên lại trực tiếp công khai quan hệ với Tô Dương... ràng thằng bé có ý khiến nhà họ Kiều chúng ta mất mặt! Chẳng biết nó còn chút gia giáo nào nữa!"

      Bà càng càng tức giận: " được, tại tôi phải tìm cả Tưởng, tôi muốn nghe ấy xem rốt cuộc con trai họ có ý gì! Trước đây nhà họ Kiều chúng ta đối xử với ông cụ Tưởng thế nào? Sao bọn họ có thể vong ân bội nghĩa với chúng ta như vậy?!"

      "Đủ rồi!" Bố Kiều tức giận đặt mạnh ly nước trong tay lên bàn trà, trừng mắt nhìn mẹ Kiều: "Bà còn ngại chuyện chưa đủ loạn à!"

      Ông đứng dậy, chỉ vào Kiều Cẩn rồi với mẹ Kiều, "Bà cứ tiếp tục nuông chiều nó nữa , rồi hư cái thân nó ra thôi!"

      xong, ông xoay người lên lầu.

      Mẹ Kiều há hốc miệng nhưng lại thể phản bác.

      Sau khi bố Kiều lên lầu, mẹ Kiều ngồi xuống bên cạnh Kiều Cẩn, lau nước mắt thay ta: "Con đừng khóc nữa, có chuyện gì là thể vượt qua được. Trong khoảng thời gian này con đừng nhận thêm việc, ra nước ngoài giải sầu chút . Vừa rồi bố con chỉ vớ vẩn thôi, ông ấy bỏ mặc con đâu."

      Nước mắt Kiều Cẩn lại chảy xuống, ta lên tiếng, lau nước mắt đứng dậy rời .

      Mẹ Kiều cũng đứng lên: "Cẩn Nhi, con muốn đâu?"

      Kiều Cẩn: "Con ra ngoài hít thở khí."

      Mẹ Kiều hỏi ngừng: " đêm hôm rồi con còn ra ngoài làm gì?"

      Kiều Cẩn: "Con xa đâu, chỉ qua nhà dì giải sầu chút thôi."

      Mẹ Kiều nhàng thở ra, căn dặn ta: "Con nhớ về sớm nhé."

      Kiều Cẩn "Vâng" tiếng, ra khỏi biệt thự.

      Ngày hôm sau.

      Sau khi rời giường, Tưởng Bách Xuyên vào phòng sách bật máy tính lên, bắt đầu xem lướt qua động thái của bình luận trong hai trạng thái mà đăng hôm qua.

      Bình luận có ác ý gì, phần lớn đều là thương tâm khóc lóc.

      tiếp tục xem nữa.

      Khi mở trang chủ, tên của đứng trong bảng hot search như trong dự liệu.

      Lúc này, Tô Dương bưng nước ấm tiến vào, đưa ly nước cho Tưởng Bách Xuyên: " uống nước ." xong, nhấc chân ngồi đùi , cầm chuột nhấn vào Weibo của mình.

      A... Náo nhiệt đấy.

      Lượng fan hâm mộ còn tăng rất nhanh.

      Có lẽ ít người là fan của Tưởng Bách Xuyên.

      xem bình luận, có người chúc mừng đương nhiên có người lăng mạ.

      Có xem cũng chỉ mua bực vào người.

      Khi nhìn thấy tấm ảnh ôm hôn bị chụp lén kia, nhíu chặt mày, tay trái vỗ vỗ chân Tưởng Bách Xuyên: "Này, vì sao bóng lưng của lại mờ mờ thế?"

      Tưởng Bách Xuyên hơi ngừng, đoạn : " cũng biết."

      Tô Dương cười sung sướng: "Em khẳng định người chụp ảnh là đàn ông, lại còn rất chướng mắt nữa!"

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Tô Dương lại trở về trang cá nhân của Tưởng Bách Xuyên, nhìn Weibo của cái, giật mình : "Hôm qua đâu phải ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, sao lại viết chúc mừng hai năm kết hôn hạnh phúc?"

      Tưởng Bách Xuyên bắt đầu bưng ly uống nước, giả bộ nghe thấy gì.

      Hôm qua Tưởng Mộ Tranh làm tức đến hồ đồ, khiến chỉ muốn cho kẻ khác biết rằng Tô Dương là vợ của .

      Nóng đầu cái liền đăng câu như vậy.

      Tưởng Bách Xuyên đặt ly nước sang bên rồi đổi chủ đề: "Hôm nay em còn công việc gì khác ?"

      Tô Dương lắc đầu: "Đinh Thiến để em nghỉ ngơi trong mấy ngày này, còn cả tập thể nhân viên muốn mua sắm, có hóa đơn đều để xử lý."

      Tưởng Bách Xuyên cười : "Được thôi."

      ôm chầm lấy : "Làm sáng tỏ quan hệ giữa chúng ta vừa có lợi lại vừa có hại, sau này luôn có người quan tâm tới từng hành động của em, chuyện xấu nhất định ùn ùn kéo đến."

      sớm đoán ra có người làm mưa làm gió, nhưng cũng thể chỉ vì lo cho chuyện này mà cứ để mặc nhà họ Kiều bắt nạt Tô Dương ngừng.

      Tô Dương gật đầu: "Em chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ là... Em nghĩ bố mẹ tương đối quan tâm tới vấn đề này."

      Dù sao, có người nào lại hy vọng con dâu nhà mình suốt ngày truyền ra chuyện xấu?

      Thế nên, đặc biệt lý giải suy nghĩ của bố mẹ chồng.

      Dù họ vừa lòng với , phần lớn thời gian vẫn rất thông cảm cho bọn họ.

      Tưởng Bách Xuyên tiếp lời: "Về phía ba mẹ em cần lo đâu."

      Hơi ngừng giọng, lại hỏi: "Lục Duật Thành cùng Cố Hằng có gọi cho em ?"

      Hai tay Tô Dương chống má, hơi hơi thở dài: "Vẫn chưa gọi gì cả. Dựa theo đức hạnh của hai người bọn họ, có lẽ là muốn đòi nợ sau . ngờ chuyện này lại liên lụy tới hai người bọn họ như vậy." Ngay cả tên của hai người cũng vào bảng hot search.

      Ánh mắt Tưởng Bách Xuyên trầm xuống nhưng lên tiếng, việc này cũng nằm trong dự liệu của .

      Tô Dương đứng dậy: "Mặc kệ bọn họ ." xoay người ôm cổ : "Em nấu cơm đây, muốn ăn gì?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Em làm gì ăn nấy, ăn xong chúng ta tạt qua trung tâm thương mại nhé."

      Tô Dương cười khanh khách hai tiếng: " vung thức ăn cho chó à?"

      Tưởng Bách Xuyên phủ định, vỗ lên người : "Em nấu cơm ."

      Tô Dương bước ra ngoài, vừa vừa khe khẽ hát.

      Tưởng Bách Xuyên cầm di động lên, tìm dãy số của Lục Duật thành cùng Cố Hằng, gửi tin nhắn cho bọn họ: [Tôi nghĩ làm liên lụy tới hai người, thực xin lỗi.]

      Chăm chú nhìn những chữ kia vài giây, đưa tay ấn gửi .

      biết hai người bọn họ trả lời .

      nhiều năm như vậy, cả hai đều rất thích Tô Dương, nhưng lại chưa bao giờ để cho Tô Dương biết.

      Đúng cũng được, sai cũng thế, bọn họ chỉ hành động theo tâm tính của mình, chưa từng quan tâm tới cách nhìn của người ngoài.

      Đúng lúc này, di động của rung lên, là mẹ Tưởng gọi điện đến.

      Tưởng Bách Xuyên do dự nửa giây rồi mới nghe máy, "Mẹ."

      Giọng điệu nhạo báng của mẹ Tưởng truyền đến: "Chao ôi, con trai à, con có biết bây giờ mình trở thành người nổi tiếng ở mạng rồi ?"

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      biết ngay là mình chỉ tự tìm bực bội nếu nhận cuộc gọi này mà.

      Mẹ Tưởng lời sâu kín: "Cũng chỉ có bố là hiểu con thôi, ông ấy bảo con nhất định tác quái ở mạng, quả nhiên con làm , lại còn gây chuyện lớn nữa chứ. cho mẹ nghe xem nào, cái tấm ảnh chụp bóng lưng mơ hồ, biến con thành bộ dáng như quỷ kia là trò xấu của Tiểu Ngũ phải ?"

      Tưởng Bách Xuyên nghẹn họng, thề thốt phủ nhận: "Mẹ à, mẹ đừng suy nghĩ linh tinh nữa, tại chú năm khó có thể bảo toàn bản thân, làm gì có thời gian rảnh rỗi để làm chuyện này với con? Có lẽ là truyền thông của nhà nào đó cố ý chụp tấm ảnh mờ mờ để thu hút dư luận mà thôi. Tối hôm qua là con hành động trước để kiềm chế đối phương, chủ động công bố chuyện hôn nhân của con cùng Đồng Đồng, đỡ để người có ý đồ riêng lợi dụng. Mẹ cũng biết từ trước tới nay con thích để người khác định đoạt thay con mà."

      Mẹ Tưởng cười ha hả: "Chậc chậc chậc, ông trời ơi, ăn quang minh chính đại ghê nhỉ, con nghĩ mẹ của con là ai chứ? Nếu ngay cả ý đồ của con mẹ cũng đoán ra được đúng là uổng phí nhiều năm mẹ sống!"

      Mẹ Tưởng được nước hừ hừ hai tiếng.

      Bà còn thêm: "Tiểu Ngũ cũng chẳng vừa chút nào, con xem, biết con kiêng kỵ nhất là Lục Duật Thành cùng Cố Hằng, thế mà chú con còn cố ý khiến con ngột ngạt!"

      Chợt, lời bà xoay chuyển: "Nhưng nếu mẹ là tiểu Ngũ, mẹ cũng bắt lấy cơ hội này, hung hăng đạp con cước, ai bảo bình thường con cứ khiến người khác khó chịu chứ. Ví dụ xương máu này chính là để cho con biết: Ra ngoài lăn lộn trước sau gì cũng phải trả nợ! Cho dù là người đẹp trai ngất trời như con cũng phải ngoại lệ! Con trai à, bớt sống lỗi nhé! Tạm biệt (Biểu tượng hẹn gặp lại) !"

      Tưởng Bách Xuyên: "...."

      Mẹ Tưởng vừa cúp điện thoại bố Tưởng lại gọi đến.

      cần nghĩ cũng biết ông gọi để chế nhạo .

      Tưởng Bách Xuyên bấm ngắt chẳng chút do dự, sau đó trực tiếp tắt máy.

      Editor: Mọi người comment để tiếp thêm động lực mình nhaaaa o(^O^)o

      "Hôm qua Tưởng Mộ Tranh làm tức đến hồ đồ, khiến chỉ muốn cho kẻ khác biết rằng Tô Dương là vợ của ."

      Lúc edit câu này mình rú ầm nhà :)))))))) Còn các nàng saoooooooo xD
      Phong nguyet, Tôm ThỏNhược Vân thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 33: Kiếp sau vẫn muốn gặp được

      Convert: Sakahara

      Editor: Manh


      Mẹ Tưởng bảo: "Tiểu Ngũ cũng chẳng vừa chút nào, con xem, biết con kiêng kỵ nhất là Lục Duật Thành cùng Cố Hằng, thế mà chú con còn cố ý khiến con ngột ngạt!"

      Chợt, lời bà xoay chuyển: "Nhưng nếu mẹ là tiểu Ngũ, mẹ cũng bắt lấy cơ hội này, hung hăng đạp con cước, ai bảo bình thường con cứ khiến người khác khó chịu chứ. Ví dụ xương máu này chính là để cho con biết: Ra ngoài lăn lộn trước sau gì cũng phải trả nợ! Cho dù là người đẹp trai ngất trời như con cũng phải ngoại lệ! Con trai à, bớt sống lỗi nhé! Tạm biệt (Biểu tượng hẹn gặp lại) !"

      Tưởng Bách Xuyên: "...."

      Mẹ Tưởng vừa cúp điện thoại bố Tưởng lại gọi đến.

      cần nghĩ cũng biết ông gọi tới để chế nhạo .

      Tưởng Bách Xuyên bấm ngắt chẳng chút do dự, sau đó trực tiếp tắt máy.

      *

      Sau khi Tưởng Bách Xuyên tắt máy, nhét di động vào ngăn kéo, mắt thấy tâm phiền.

      Bần thần nhìn màn hình vài giây, bắt đầu xử lý e-mail.

      Mặc dù phải tới công ty, nhưng vẫn còn đống e-mail chồng chất ở đó.

      Mãi đến khi ngửi thấy mùi thơm ngát của sữa đậu nành cùng bánh quẩy, Tưởng Bách Xuyên mới ngẩng đầu lên.

      Tô Dương bưng bát sữa nóng hổi, trong tay cầm mấy chiếc bánh quẩy giòn giòn vàng ươm, giương cằm, nhếch miệng: "Cho thèm chết luôn."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      bật cười tiếng động, buông con chuột, nhận sữa đậu nành trong tay : "Em cứ tùy tiện làm chút đồ ăn là được, trời lạnh thế này cần phải chạy xa để mua bữa sáng đâu."

      " ba tháng chưa ăn món này rồi còn gì."

      Tô Dương bọc bánh quẩy trong chiếc màng bọc thức ăn sạch , chấm xuống sữa đậu nành ở trong bát, nhanh tay đưa tới bên miệng Tưởng Bách Xuyên: " mau ăn , nếu mềm quá thơm nữa đâu."

      Tưởng Bách Xuyên cắn miếng, món ăn vẫn mang hương vị như xưa.

      chỉ thích sữa đậu nành cùng bánh quẩy ở cửa hàng này, sau khi công tác về, Tô Dương đặc biệt lái xe mua cho .

      Tưởng Bách Xuyên thuận miệng hỏi: "Lúc em mua đồ, có ai nhận ra em ?"

      Vừa muốn , Tô Dương lại nuốt xuống lời đến bên khóe môi, lập tức chế nhạo tràng dài: "Nhận ra chứ, đương nhiên là nhận ra rồi. Ông chủ tiệm : Ái chà chà, đây chẳng phải là bà xã của Tưởng Bách Xuyên sao, đến đây đến đây, nể mặt Tưởng Bách Xuyên, sữa đậu nành cùng bánh quẩy miễn phí cho !"

      dùng sức bóp cái ở bên hông , "Em muốn ăn đòn phải !"

      Tô Dương cười ha ha.

      Ăn xong bữa sáng, bọn họ liền trung tâm thương mại.

      đường , Tô Dương hỏi : " nghĩ xem năm nay nên tặng gì cho Lâm Lâm chưa?"

      " còn chưa kịp nghĩ. Em thấy tặng gì phù hợp?" Tưởng Bách Xuyên vẫn nhìn về con đường ở phía trước, thỉnh thoảng bớt chút thời gian liếc cái.

      Tô Dương chống tay cửa sổ xe, ngẫm nghĩ hồi lâu.

      Lâm Lâm chẳng thiếu cái gì, người nhà đều rất chiều bé.

      Chợt, quay đầu nhìn Tưởng Bách Xuyên: "Ôi chao, hay là chúng ta đưa ba tấm vé xem phim cho con bé, để Diệp Đông cùng Giang Phàm dẫn con bé xem phim?"

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu: "Được đấy."

      Tô Dương nhanh chóng lấy di động ra, bắt đầu xem xem gần đây có bộ phim thiếu nhi hay nào . Kỳ thực, đối với Lâm Lâm mà , phim hay hay cũng chẳng quan trọng bằng việc có thể trải qua lễ Giáng Sinh cùng cả bố lẫn mẹ.

      Diệp Đông cùng Giang Phàm đều là người có tính cách quật cường. Lần trước gặp Lâm Lâm, nghe con bé lâu chưa được chơi cùng bố mẹ.

      Đại khái cả hai người bọn họ đều ngầm cố chấp, ai chịu nhượng bộ vì ai.

      Sau khi đặt vé xong, Tô Dương nghiêng đầu nhìn Tưởng Bách Xuyên: "Tặng vé xem phim thôi đủ, chúng ta mua thêm hộp búp bê Barbie cho con bé nhỉ?"

      "Được, cứ làm theo ý em ."

      Lúc chờ đèn đỏ, Tưởng Bách Xuyên mở hộp chứa đồ, lấy ra tờ giấy và bút, đưa cho Tô Dương, "Em viết nguyện vọng Giáng Sinh năm nay của em lên đây nhé."

      Tô Dương cầm tờ giấy, nhìn rồi cười: "Em cũng đâu phải con nít nữa, làm gì có nguyện vọng nào."

      Đoạn ngẫm nghĩ: " đúng, nguyện vọng của em được thực rồi."

      Tưởng Bách Xuyên nhìn : "Em có nguyện vọng gì thế?"

      Tô Dương : "Được trải qua lễ Giáng Sinh cùng ."

      Đèn xanh sáng lên, Tưởng Bách Xuyên bắt lấy tay , đặt lên tay lái.

      Ô tô thong thả về phía trước.

      Bên ngoài xe, khắp phố phường tràn ngập khí nghỉ lễ náo nhiệt.

      Trong xe yên tĩnh nhưng quạnh.

      Khi xe ngang qua công viên, Tô Dương chỉ về phía bên kia: " còn nhớ hôm chúng ta dành cả buổi chiều ôm hôn nhau trong đây , sau đó miệng về tê vừa sưng nữa chứ."

      xong, Tô Dương khỏi bật cười.

      Khi đó thực đúng là thú vị, hai người hôn nhiều cỡ nào cũng cảm thấy đủ.

      nơi an tĩnh, cái ghế dài, họ ngồi cả ngày cũng cảm thấy chán.

      Tưởng Bách Xuyên nửa cười nửa : " bao giờ buồn nôn như thế đâu?"

      Tô Dương hừ hừ hai tiếng, nhắm mắt lại: " biết xấu hổ."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Sau đó, dừng xe ở bãi đỗ ngoài công viên.

      Tô Dương kinh ngạc nhìn : " ngừng ở đây làm gì?"

      Tưởng Bách Xuyên cởi dây an toàn: " muốn xem xem cái ghế kia còn ở đó hay ."

      Tô Dương cười, lập tức xuống xe.

      ngang qua nơi này vài lần, thậm chí còn từng muốn xem thử, nhưng mỗi lần cùng, lại cảm thấy rất mất mát, nên đành từ bỏ ý niệm ấy.

      Vào giờ này, công viên vẫn còn rất náo nhiệt.

      Phần lớn là những người cao tuổi tập thể dục buổi sáng, khiêu vũ có, đánh thái cực quyền cũng có, thậm chí có người còn luyện giọng với mặt hồ, thỉnh thoảng cũng có những cặp đôi trẻ tuổi dạo.

      Cái ghế dài bọn họ từng ngồi trước kia bị cặp chiếm giữ, bọn họ liền dạo qua nơi khác.

      Tưởng Bách Xuyên chỉ lề đường đá cạnh con đường : "Em có muốn thử lại lần nữa ?"

      ra đều nhớ .

      Trước kia, mỗi lần vào công viên, tử tế mà nhất định phải nghiêng nghiêng ngả ngả lề đường đá hẹp này.

      Lúc này, vừa nhảy lên, Tưởng Bách Xuyên liền đưa tay cho theo thói quen.

      Tô Dương cầm tay , chậm rãi bước về phía trước.

      chợt hất cằm về phía nhóm người cao tuổi đánh Thái Cực quyền cách đó xa, hỏi Tưởng Bách Xuyên: " xem, đợi tới khi chúng ta già như bọn họ, chúng ta làm gì? Em khiêu vũ ở quảng trường, còn đánh Thái Cực quyền chăng?"

      xong, chính cũng vui vẻ bật cười.

      nỡ nhìn màn kia.

      Tưởng Bách Xuyên cũng cười, có lẽ là vì suy nghĩ tới cảnh tượng kia như .

      lát sau, : "Đến lúc đó, cùng em hết quốc lộ 66, em muốn chơi bao lâu chơi."

      Trái tim Tô Dương ấm áp, nhảy xuống khỏi đường đá, vòng tay qua cổ , đôi mắt chăm chú nhìn .

      hơi hơi thở dài: "Em chẳng muốn già chút nào."

      Tưởng Bách Xuyên vuốt ve mái tóc dài của , cười : "Chẳng ai muốn già cả, nhưng ai là già ."

      Tô Dương nhìn vào mắt , "Bọn họ đều sau khi chết , con người phải qua sông Nại Hà, phải uống canh Mạnh Bà, nhớ chuyện cũ trước kia nữa, rồi bắt đầu kiếp sau của mình."

      "Tưởng Bách Xuyên, xem... Kiếp sau em phải đâu mới có thể tìm được ?"

      siết chặt hai tay, "Khi em ngủ được nghĩ liệu có biện pháp nào để em phải uống bát canh kia , em cần phải quên ... Sau đó, kiếp sau em lại tìm , cho dù ở xa cỡ nào em cũng tìm."

      Tưởng Bách Xuyên thở sâu hơi, đưa tay lau nước mắt cho : "Em nghĩ bậy bạ gì đấy."

      xoa đầu : " cho phép em suy nghĩ lung tung nữa."

      Tưởng Bách Xuyên gỡ tay cổ xuống, mười ngón tay đan xen, đột nhiên siết chặt, bàn tay Tô Dương bị kẹp đau, hô lên: "Ai nha, đau chết em rồi! Thả ra mau!"

      vừa kêu vừa nhấc chân đá hai cái.

      Sau khi thu hút chú ý của khỏi nỗi buồn, Tưởng Bách Xuyên mới buông ra, xoay người vỗ vỗ ống quần: "Em thể chân chút sao."

      Tô Dương vẫn chưa hết giận, đưa tay đấm mấy cái, trợn trắng mắt với .

      Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ cười cười, ôm vào lòng, "Sao mà em cứ như con nhím thế."

      cúi đầu hôn lên khóe môi , "Chúng ta trung tâm thương mại thôi."

      Đến bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại, Tô Dương lại muốn xuống.

      cảm thấy vừa mới công khai quan hệ vào hôm qua mà hôm nay xuất ở nơi công cộng chẳng e dè hình như hay lắm. Cho dù có nghi vấn tình cảm, cũng muốn phơi bày cuộc sống riêng tư của mìnhtrước tầm mắt quần chúng cách quá trớn.

      Tưởng Bách Xuyên chiều theo ý , muốn xuống, để ở lại xe chơi di động, mình xuống xe mua đồ.

      Tô Dương xem bát quái có liên quan tới bản thân Đinh Thiến gọi đến.

      kéo nút trả lời: " phải làm vào buổi sáng mà rúc vào chăn ngủ, hiếm có đó nha."

      Đinh Thiến xì tiếng: "Từ hôm nay trở , chị đây thay đổi diện mạo mới, thề giảm 30 cân trong vòng ba tháng, chỉ sợ tới lúc đó lại đẹp tới mức dọa cậu khóc!"

      Tô Dương nhịn được mà cười ha hả, bởi vì từ khi quen biết , có ngày nào là Đinh Thiến nhắc đến chuyện giảm béo này mấy lần, kết quả là nàng còn ăn nhiều hơn bất kỳ người nào khác.

      Đinh Thiến chỉ biết mình thể trao đổi với người nông cạn như vậy, trở lại chuyện chính: "Mình gọi điện phải để tán gẫu với cậu đâu, mình vừa nhận được cú điện thoại từ đài phát thanh và truyền hình, người gọi tên Doãn Nặc, muốn nhờ cậu chụp ảnh cưới giúp ấy."

      Tô Dương cự tuyệt chẳng chút do dự: "Cậu từ chối giùm mình , thương lượng gì hết. Có tiền lệ này rồi, nếu về sau ngày nào cũng có người tới tìm mình chụp ảnh cưới, thế mình còn mở phòng làm việc cái gì nữa, trực tiếp mở studio ảnh cho xong. Nếu sau này còn những chuyện như vậy cậu cứ trực tiếp từ chối nhé."

      Đinh Thiến nhiều câu: "Nghe gia thế của vị Doãn Nặc này rất bình thường."

      Tô Dương lại chẳng rung động chút nào: "Cho dù gia thế của ta là gì, mình cũng nhận việc này, nếu nhỡ nhận cái sau này mình thể nào hợp tình hợp lý từ chối người khác. Dù sao cũng đều là chuyện đắc tội với người, còn bằng làm trước để sau này đỡ phải phiền lòng."

      Đinh Thiến thêm gì nữa, dặn mấy ngày nay tận lực ra ngoài, chờ cơn sốt mạng qua rồi mới tiếp tục làm việc.

      Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Dương tiếp tục xem bát quái.

      Sau hồi, Tưởng Bách Xuyên trở về, đưa cho ly nước dưa hấu.

      Trong xe có mở hệ thống sưởi, vừa lúc cũng ngại nóng, Tô Dương cầm ly nước dưa hấu, hôn mấy cái lên môi : "Cảm ơn ông xã nhé."

      "Em ngồi vững rồi hẵng uống."

      Tưởng Bách Xuyên thắt dây an toàn, bắt đầu nổ máy.

      Khi xe chạy đường, Tưởng Bách Xuyên mới nhớ hôm nay là thứ sáu, Lâm Lâm còn học ở trường.

      Tô Dương cũng vỗ đầu cái: "Đúng là hồ đồ quá rồi, được nghỉ ở nhà cái là hai chúng ta cũng nghĩ hôm nay cả thế giới đều nghỉ ngơi."

      lại hỏi : "Làm sao bây giờ? Hay là đợi con bé tan học rồi đưa vé xem phim?"

      Tưởng Bách Xuyên khi nào trời nhá nhem trực tiếp đưa đến nhà Giang Phàm.

      Bây giờ còn chưa tới giữa trưa, vì có chuyện gì làm nên bọn họ tạt qua cửa hàng Ông Nội Khoai Lang.

      Sau khi bố mẹ Tô biết hai người công khai chuyện hôn nhân vui tới mức ngậm được miệng.

      Tưởng Bách Xuyên chuyện phiếm cùng bố Tô ở tầng dưới, Tô Dương cùng mẹ ở trong phòng bếp tầng làm cơm.

      tránh được màn càm ràm của mẹ Tô: "Đồng Đồng, tại con cùng Tưởng Bách Xuyên công khai rồi, sau này trong công việc nhớ đừng quá gần gũi với đồng nghiệp nam, nếu bị truyền lên mạng tốt đâu. Bố mẹ biết con là đứa trẻ thế nào, nhưng thân thích bên nhà chồng con lại biết, mà cho dù họ có biết, nếu bạn bè họ nghị luận cũng đẹp mặt."

      Mẹ Tô bắt đầu cọ nồi.

      "Gia đình bình thường như nhà ta sao, nhưng bọn họ khác, bọn họ có thế giới của riêng mình, chú ý nhất đến vấn đề mặt mũi."

      Nhìn Tô Dương nhặt rau mà chẳng có chút vẻ để ý nào, mẹ Tô thở dài: "Con có nghe đấy?"

      Tô Dương cười: "Nghe chứ nghe chứ, mẹ tiếp tục ạ."

      Mẹ Tô lắc đầu, thêm gì nữa mà nhắc tới chuyện buôn bán mấy ngày gần đây với Tô Dương, càng ngày càng có nhiều người tới mua khoai lang.

      Sau đó, bà vẫn quên dặn dò Tô Dương bớt nhận thêm việc, chú ý tới trong nhà hơn.

      Ý ngầm chính là, nhanh chóng sinh con.

      Mãi cho đến 4 giờ chiều bọn họ mới rời khỏi cửa hàng, đến nhà Giang Phàm.

      đường , Giang Phàm gửi tin nhắn qua, nhắc Tưởng Bách Xuyên đừng quên cuộc họp trực tuyến tối nay.

      Tưởng Bách Xuyên đáp: [Tôi biết rồi. Khi nào về đến nhà? Tôi và Tô Dương ở đó trong 20 phút nữa.]

      Giang Phàm đoán bọn họ muốn tặng quà giáng sinh cho Lâm Lâm nên nhanh chóng trả lời: [Tôi đường, sắp về nhà rồi.]

      Gần tới giờ hẹn, bọn họ ở dưới tiểu khu.

      Khi Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương xuống xe, Lâm Lâm bước dài xông tới, "Chú Tưởng!"

      Tưởng Bách Xuyên cười yếu ớt, vốn định xoay người tiêp bé, nào biết bé đột nhiên thay đổi phương hướng, trực tiếp nhào vào lòng Tô Dương.

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Lâm Lâm ôm Tô Dương: "Chị Đồng Đồng, em nhớ chị chết được, chị có nhớ em ."

      bé còn nũng nịu cọ cọ trong lòng Tô Dương.

      Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên sớm quen với cách gọi vai vế khác thường này, bởi mỗi khi dặn bé sửa miệng, lần sau bé vẫn gọi như vậy.

      Tưởng Bách Xuyên giật bím tóc của bé, đùa giỡn: " lâu gặp nhau, con có gì muốn với chú sao?"

      Lâm Lâm nghiêng đầu, chớp chớp mắt: "Có chứ ạ, nhưng hình như cũng có ạ."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Trẻ con thời này đều chuyện nghệ thuật như vậy sao?

      Lâm Lâm hỏi : "Chú Tưởng, năm cháu 11 tuổi, cháu có tới Hồng Kông cùng ông bà ngoại để xem triển lãm ảnh chụp của chị Đồng, vì sao cháu thấy chú? Ngay cả mẹ cháu cũng nữa, chỉ có mỗi chú là ở đó thôi."

      Tưởng Bách Xuyên ngừng lại, ý cười mặt phai nhạt ít, lần triển lãm ảnh đó có ý nghĩa tầm thường với Tô Dương, nhưng bởi vì sức khỏe nên mới bỏ lỡ.

      Trong điện thoại, có thể nghe ra mất mát, thậm chí là khổ sở của .

      Nhưng khi ấy nằm giường bệnh, thể nào qua.

      Sau đó, cũng tới lần triển lãm kia nữa, thế nên vào lần gặp mặt đầu tiên sau 3 tháng tách biệt, mới quá nhiệt tình với , thậm chí còn được tự nhiên trong mấy ngày chung đụng.

      Tuy chưa gì, cũng tỏ vẻ sao cả, nhưng biết trong lòng vẫn luôn để bụng chuyện này.

      Trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn ở cạnh nhau, cũng xem như vui vẻ, chút để bụng ấy sớm biến mất. Nếu phải Lâm Lâm nhắc lại việc này, chính cũng suýt quên mất.

      Tưởng Bách Xuyên cười nhạt với Lâm Lâm: "Khi ấy chú rất bận nên mới để mẹ con tới thay."

      Lâm Lâm dẩu miệng: "Người lớn đều là bận rộn, bố cũng thế, mỗi lần bố cùng ra ngoài chơi với cháu và mẹ, bố đều mình bận. Người lớn chẳng thú vị chút nào."

      Tô Dương kịp thời cắt đứt đoạn đối thoại quá vui vẻ này, ôm Lâm Lâm cái: "Chao ôi, hình như con nặng hơn trước chút rồi đấy."

      Lâm Lâm bác bỏ: "Là do phải mặc nhiều quần áo vào mùa đông mà!"

      Tô Dương bật cười, mới lớn chừng này thích cái đẹp.

      Thừa dịp Giang Phàm còn đỗ xe, chưa qua đây, giọng với Lâm Lâm: "Dì có mua ba tấm vé xem phim cho con này, tối mai con để bố mẹ cùng xem, được ? Dì lập tức gửi thôn tin vé vào máy của con."

      Lâm Lâm kích động dậm chân, ngay cả bộ búp bê Barbie mà Tưởng Bách XUyên đưa cho bé cũng khiến bé hưng phấn bằng.

      Sau khi Giang Phàm đỗ xe xong rồi bước qua, bọn họ hàn huyên vài câu rồi tách ra vì Tưởng Bách Xuyên còn phải về mở cuộc họp trực tuyến.

      đường về, Tưởng Bách Xuyên quét mắt qua Tô Dương, đúng lúc cũng nhìn .

      Hai người đều nở nụ cười.

      Tưởng Bách Xuyên : "Sau khi về cho em chuyện."

      Tô Dương: "Chuyện gì thế?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Lý do vì sao đến buổi triển lãm ấy."

      Tô Dương cũng giấu diếm: "Đoạn thời gian kia, em vẫn luôn nghi thần nghi quỷ... Em cảm thấy còn em như trước nữa..." Thậm chí còn có khả năng thích người phụ nữ khác.

      Buổi triển lãm ảnh chụp của , .

      Sau khi buổi triển lãm kết thúc, muốn gặp , lại uyển chuyển cự tuyệt.

      Tưởng Bách Xuyên đưa tay sờ mặt : "Em đừng đoán mò nữa, phải như em nghĩ đâu."

      Tô Dương "Ừ" tiếng, tại lái xe nên hỏi nhiều.

      Đến cửa tiểu khu, Tô Dương bảo dừng ở bên đường chốc: "Để em vào siêu thị mua chút rau quả tươi mới, tối nay làm vài món sở trường cho ăn, về nhà họp trước ."

      Sau khi thả Tô Dương xuống, Tưởng Bách Xuyên lái xe vào tiểu khu.

      Lúc này, ngừng ô tô dưới bãi đỗ xe ngầm mà trực tiếp dừng ở bãi đỗ lộ thiên.

      Sau khi xuống xe, vừa vài bước liền nghe thấy có người gọi mình ở sau lưng: "Bách Xuyên!"

      Tưởng Bách Xuyên ngừng chân xoay người, ngờ đó lại là bố Tưởng.

      bước nhanh về phía ông, nếu có chuyện gì lớn rất ít khi bố Tưởng qua đây.

      "Bố, sao bố lại đến thế?"

      Bố Tưởng đẩy cửa xuống xe, trả lời mà hỏi lại: "Con vừa từ ngoài về à?"

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu.

      Khi bố Tưởng chuyện trực diện với , ông đều rất nghiêm túc, hiếm khi nào đùa giỡn.

      Chỉ ở trong điện thoại, ông mới cho phép bản thân chế nhạo, đả kích .

      Bố Tưởng xoay người, lấy bình giữ nhiệt từ ghế sau rồi đưa cho : "Mẹ con nghe mấy hôm nay các con để người giúp việc nghỉ, mà các con cũng biết làm món mặn, nên làm cá xào dấm, vừa lúc bố có việc phải qua đây nên tiện đường đưa qua luôn."

      Tưởng Bách Xuyên giật mình, Tô Dương thích nhất là món cá xào dấm. Trước đây còn từng cùng học với mẹ, nhưng mùi vị vẫn thể giống như bà làm.

      đưa tay nhận lấy.

      Bình giữ nhiệt vốn rất , nhưng lúc này chỉ cảm thấy nó nặng tựa ngàn cân.

      Giống như khi còn bé, vào ngày khai giảng đầu tiên, bố đưa tới trường học, đưa túi sách cho , xoa đầu , : Con chơi vui vẻ nhé.

      Đúng, chính là chơi vui vẻ, mà phải những lời căn dặn như gắng học giỏi, nghe lời thầy .

      Trong ba mươi hai năm cuộc đời của , nếu đến người mà thần tượng, cũng chỉ có người bố hai bên mai tóc hơi bạc trắng ở trước mặt này là thần tượng của , chưa bao giờ thay đổi.

      Mấy năm nay, ông như ngọn núi lớn, nguy nga sừng sững.

      Là ông cho tự tin, đảm đương, cứng cỏi cùng nghị lực.

      Tưởng Bách Xuyên nhìn về phía bố mình: "Bố vào nhà ngồi chơi lát nhé."

      Bố Tưởng khoát tay, "Bố lên đâu, ông con nhất định muốn ăn mì sốt tương, lúc bố mẹ làm rồi, giờ về cũng đúng lúc ăn cơm." Đoạn lại hỏi, "Tô Dương đâu?"

      " ấy siêu thị mua thức ăn rồi ạ."

      Bố Tưởng gật đầu, "Con lên , bố cũng về đây."

      Tưởng Bách Xuyên: "Mấy ngày nữa con về thăm ông."

      Bố Tưởng "Ừ" tiếng, xoay người ngồi lên xe.

      Cửa xe đóng lại.

      Mấy giây sau, cửa sổ phía sau lại hạ xuống.

      Tưởng Bách Xuyên cho rằng ông còn có chuyện gì khác.

      Bố Tưởng nhìn , "Tưởng Bách Xuyên, sau này con đừng gọi cho bố nữa, con có gọi cũng gọi được đâu."

      Tưởng Bách Xuyên: "??"

      Bố Tưởng: "Bởi vì bố kéo con vào sổ đen rồi."

      xong, ông nâng cửa sổ xe lên.

      Chiếc xe màu đen chậm rãi rời .

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Chỉ vì buổi sáng cúp điện thoại của ông nên ông liền trực tiếp kéo vào sổ đen sao?

      Tưởng Bách Xuyên nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm, lại cúi đầu nhìn bình giữ nhiệt trong tay.

      Vừa rồi gì nhỉ?

      ông là ngọn núi lớn, nguy nga sừng sững.

      tại nhìn lại, kỳ thực cũng chỉ là sườn đất cao hai, ba mét mà thôi.

      Editor: Đấy cái hiểu lầm to đùng ngã ngửa thế này, bảo sao đầu truyện nặng nề :))

      "Chỉ ở trong điện thoại, ông mới cho phép bản thân chế nhạo, đả kích ."

      Ban đầu mình nghĩ, ồ hóa ra bố mẹ Tưởng cũng có điểm dừng.

      Sau đó... "Bố Tưởng: "Bởi vì bố kéo con vào sổ đen rồi."

      Mình nhầm to rồi :)))))))))))))))))))))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :