1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gả cho cha của nam chính - Cửu Nguyệt Vi Lam

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 42: Đại bá, có phải cháu rất đúng ?
      Tin tức Định Quốc Công mạo hiểm mưa to gió lớn, thúc ngựa như bay chạy đến phủ Trường Ninh Bá truyền ra ngoài, làm cho mọi người là tò mò.
      Chẳng lẽ Khương tứ tiểu thư xảy ra chuyện?
      Trong lòng mọi người liền lộp bộp trận.
      Chờ sau khi bọn họ điều tra nguyên nhân, tất cả đều trầm mặc.
      ra, Định Quốc Công mà mỗi người đều tránh xa như rắn rết cũng là đại hán nhu tình, vị hôn thê có lẽ rất được coi trọng, ở bá phủ chịu chút oan ức liền dầm mưa chạy đến an ủi nàng.
      Khương tứ tiểu thư là nữ tử mệnh tốt mà.
      Các quý nữ hâm mộ phen.
      Đồng thời cũng làm bọn họ khiếp sợ chính là, hai vị ma ma giáo dưỡng mà Tạ lão phu nhân đưa đến cho Khương tứ tiểu thư, địa vị cũng phải , đều từng hậu hạ qua tiên hoàng hậu, trách được Khương lão phu nhân của Trường Ninh Bá phủ lại có lòng riêng khác.
      Nếu là các nàng, cũng thể nào mà động lòng được.
      “Khương ngũ tiểu thư phẩm tính cũng tệ.” quý phu nhân như thế.
      Thanh danh của Khương Minh Dao lần này theo chuyện mà truyền ra ngoài.
      Mọi người đối với tiểu thư đích nữ Trường Ninh Bá rất là khen ngợi, Khương gia đại tiểu thư xuất giá, có thai cũng được người xem trọng.
      Nhị phu nhân Tạ gia, nghe được lời khen thưởng dành cho tiểu tức phụ tương lai của quý phu nhân trong kinh ngạc, cảm thấy có thể diện.
      ra, trong lòng bà cũng quá thích Khương ngũ tiểu thư, nếu phải là do trưởng tử thỉnh cầu, Tạ nhị phu nhân cũng nhìn cái đến tiểu thư nhà Trường Ninh Bá.
      Nay khác xưa, nhị phòng Tạ gia còn là nhị phòng Tạ gia được coi trọng của mười mấy năm trước rồi.
      Ở trong lòng bà, thứ đích nữ cần phải là quý nữ thân phận cao quý.
      Điều an ủi đáng giá nhất là Khương ngũ tiểu thư này tính tình thanh lãnh đơn thuần, bon chen chuyện này nọ.
      Lúc gần tối, đại phu nhân Trương thị ở tận chùa Thanh Thuỷ xa xôi, rốt cuộc cũng biết được chuyện xảy ra trong phủ, tức giận đến trắng cả mặt mũi, hận thể lập tức bay về mà thức tỉnh khuê nữ hồ đồ kia, dạy dỗ con nha đầu Khương Nịnh Bảo chết tiệt kia, nhung nghĩ đến cảnh rời chùa Thanh Thuỷ, ngày ngày bà bị đau đớn vật vã muốn chết, lập tức vứt bỏ suy nghĩ này, tìm bá gia cáo trạng.
      Ngày hôm sau, qua cơn mưa trời lại sáng.
      Trường Ninh Bá Khương Đông Minh chạy về phủ.
      Làm chủ nhân bá phủ, Trường Ninh Bá Khương Đông Minh, vừa trở về liền gấp gáp chạy đến tây viện, dùng lời liêm chính, hiền từ mà giáo huấn cháu trai Khương Cẩn hồi, lại đến viện của Nịnh Bảo, hung hăng lên án nàng chuyện bé xé ra to, để Trường Ninh Bá phủ phải chịu mất mặt.
      Sắc mặt Khương Nịnh Bảo bình tĩnh, nhìn Trường Ninh Bá nước miếng văng tứ tung răn dạy nàng, ánh mắt lạnh càng thêm lạnh, im lặng lát, mới hờ hững : “ý của đại bá là cháu nên cho Quốc Công gia, nên để Quốc Công gia ra mặt, có uỷ khuất gì cũng nên nuốt vào bụng.”
      Trường Ninh Bá vừa nghe cháu lời hối cải, lửa giận còn chưa tắt lại bùng bùng cháy lên, hung hăng nhìn cháu cái, xụ mặt lớn tiếng răn dạy.
      “Tứ nha đầu, tổ mẫu ngươi bất quả chỉ muốn ngươi đưa Dao Nhi cùng học tập với hai vị ma ma kia, vậy cũng là uỷ khuất cho ngươi sao, Dao Nhi là muội muội của ngươi, tỷ muội với nhau, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau.”
      “Huống chi, chuyện này cũng chỉ là câu, ngươi vậy mà lại làm chuyện ầm ĩ lớn như vậy, làm cho cả bá phủ mất mặt theo, quả nhiên là lông cánh cứng rồi, liền để bá phủ vào mắt.”
      Khương Nịnh Bảo tỏ ra có ý kiến gì, thái độ hờ hững nhìn Trường Ninh Bá: “Đại bá, hôn kỳ của cháu ràng là sớm hơn ngũ muội, nhưng trong phủ ai lo lắng hôn cho cháu , ngay cả ma ma giáo dưỡng cũng tìm, ngũ muội sớm tìm ma ma giáo dưỡng rồi, tổ mẫu đem tâm tư đặt lên người ngũ muội, bận lên, bận xuống chuẩn bị hôn cho nàng.”
      đến đây, Khương Nịnh Bảo dừng lại chút, đánh giá khuôn mặt dần dần xanh mét của Trường Ninh Bá, trong lòng cười lạnh, lại tiếp.
      “Quốc Công gia biết chuyện của cháu , liền đem hết thảy ôm vào người, thỉnh tú nương trong cung giúp thêu giá y, cũng thỉnh mời ma ma trong cung dạy dỗ cháu lễ nghi, quy cũ, mà người thân trong phủ lại vẫn luôn hoàn toàn màn đến người cháu này. Sau khi biết có lợi liền nhớ thương, muốn phần, còn có chỗ tốt, đem người quên góc, có chỗ tốt, liền đem tình tỷ muội muốn giúp đỡ ra nguỵ trang cho mưu cầu, đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
      “Đại bá, cháu có đúng ?”
      Khương Nịnh Bảo trào phúng nhìn Trường Ninh Bá.
      Trường Ninh Bá cả khuôn mặt đều nóng rát, chăm chăm trừng mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, sau hồi lâu, cuối cùng thẹn quá hoá giận, phất tay áo rời .
      Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc bên cạnh nhàng thở ra, mặt liền lộ ra nụ cười vui vẻ.
      Tiểu thư lợi hại, bá gia bị tức mà bỏ , vừa nãy lúc bá gia răn dạy tiểu thư, các nàng trong lòng vô cùng thoải mái, đãi ngộ trong phủ của tiểu thư, các nàng đều nhìn hết vào trong mắt.
      Bá gia thế mà còn có mặt mũi mà giáo huấn tiểu thư.
      Khương Nịnh Bảo nhàng cười, giơ tay sửa lại tóc mai, nhanh chậm sửa lại vạt áo chút, ưu nhã bước chân rời đại sảnh, đến chỗ ma ma nhận dạy dỗ.
      Từ chuyện Khương lão phu nhân được Định Quốc Công cho người thăm hỏi, Khương lão phu nhân cũng gọi Khương Nịnh Bảo qua gặp lần, Trường Ninh Bá cũng là như thế.
      Khương Nịnh Bảo cứ giữ tâm trạng vui mừng như thế.
      Ban ngày học lễ nghi quy củ cùng hai vị ma ma, đạo lý đối nhân xử thể, ban đêm cùng giao lưu thư từ với Quốc Công gia, trừ khi cần thiết, cũng ra khỏi cửa lớn tây viện, mỗi ngày trôi qua đều là sung sướng vô cùng.
      Ngày ngày trôi qua như nước chảy, đại ca Khương Cẩn ngày mai phải về thư viện Thanh Sơn, lần sau trở về cũng là ngày Nịnh Bảo xuất giá.
      Buổi tối trước ngày rời , phòng viện của Khương Nịnh Bảo sáng choang.
      Khương Nịnh Bảo cùng Khương Cẩn trò chuyện trong phòng.
      “Ca, ở đây là chi phiếu vạn lượng, ca được từ chối, lúc trước ca đem của hồi môn của mẫu thân giao cho muội, trong tay khẳng định còn nhiều tiền, mấy chục lạng bạc tiêu vặt của bá phủ, có lẽ đến được tay ca.”
      Khương Ninh Bảo mỉm cười, đem hộp đựng chi phiếu chưa đụng vào đẩy đến trước mặt Khương Cẩn.
      Hai ngày trước, Khương Nịnh Bảo đem rượu do chính tay mình ủ, dược tửu cùng hoa tửu đủ loại, lấy cỏ khô phủ kín đặt trong rương, để đại ca mang thư viện.
      Trừ bỏ dược tửu cùng hoa tửu, Khương Nịnh Bảo còn đến phường thêu làm cho đại ca mình vài bộ y phục.
      Bây giờ, là đưa ngân phiếu, của hồi môn của mẫu thân Dương thị đều nằm trong tay nàng, mỗi năm đều có thu lợi vào, tất cả đều được Khương Nịnh Bảo ghi chép ràng sổ sách, đợi phụ mẫu trở về, nàng đưa lại tận tay cho mẫu thân.
      Về sau tất cả đều là để lại cho đại ca.
      Điểm này, Khương Nịnh Bảo lại cho đại ca, đừng nghĩ là nàng biết, tổ mẫu đem của hồi môn của mẫu thân trả cho nàng, đại ca cũng bỏ ít sức trong đó.
      Nàng nhớ lúc trước, tổ mẫu giao lại của hồi môn của mẫu thân cho nàng, nhà ngoại tổ mẫu có người đến, hẳn là do đại ca mời đến.
      Tuy bá phủ giàu có, nhưng Khương lão phu nhân nếu lấy thế là bảo quản của hồi môn của mẫu thân cho nàng, mỗi năm phần lợi thu về khẳng định rơi vào túi bà ta, hề đến tay nàng.
      Theo lệ cũ, của hồi môn của mẫu thân, huynh đệ bọn họ đều có phần, nhưng ca ca đều cho nàng hết, chỉ có lấy chưa đầy ngàn lượng bạc phụ thân lúc trước để lại, cùng thôn trang danh nghĩa của mình
      Sản nghiệp của phụ thân, sau khi người gặp nạn, bị tổ mẫu cùng đại phòng thu hồi làm sản nghiệp chung của bá phủ, có thể , huynh đệ nhị phòng bọn họ, trừ của hồi môn của mẫu thân ra, sản nghiệp chút cũng đều có.
      Lần này xuất giá, Nịnh Bảo có ý muốn đụng đến của hồi môn của mẫu thân, trà quán Tấn Giang của nàng, kiếm bạc hai tháng cũng nhiều hơn bá phủ thu vào năm.
      Chẳng sợ bỏ năm phần lợi ra làm việc thiện, năm phần còn lại cũng là con số kinh người, càng đừng đến khế đất, thôn trang, cửa hàng trải dài khắp Đại Việt.
      Ngay cả Định Quốc Công, sau khi biết còn khiếp sợ.
      Có thể Khương Nịnh Bảo là có tiền nhưng thô tục, ít bạc, đặt của hồi môn cũng giao hết cho Diêu chưởng quầy, hơn nữa lúc trước Định Quốc Công đưa sính lễ, của hồi môn của nàng cũng vô cùng phong phú.
      “Nịnh Bảo, hai tháng trước, muội cho ca ngân phiếu năm ngàn lượng, ca ở thư viện đọc sách, cũng chưa có cách nào tiêu hết, vạn lượng này muội giữ lại coi như là của hồi môn.” Khương Cẩn bất đắc dĩ mà đánh giá muội muội mình.
      Năm ngàn lượng là con số , tổng chi tiêu nửa năm của bá phủ cũng nhiều như vậy, lúc đó Nịnh Bảo sợ từ chối, cố ý đem tiền giấu dưới rương gỗ đựng rượu, sau đó giao cho cái hà bao, cẩn thận dặn dò đến thư viện rồi mở ra xem.
      Khương Cẩn nhớ lại chuyện Nịnh Bảo làm, vừa giận vừa buồn cười, nhưng lại có nhiều cảm động, lần này quang minh chính đại mà đưa tiền, vẫn là ngân phiếu ước chừng vạn lượng.
      Muội muội của nha.
      Có lẽ trừ bỏ người ca ca này, đại phòng cùng tổ mẫu đều biết Nịnh Bảo là tiểu nương giàu có nhất bá phủ .
      “Ca, là nam nhân, trong tay thể có bạc, muội còn có trà quán Tấn Giang, mỗi ngày đều hốt bạc, rất nhanh thành phú thương, mỗi thàng thu về đều có hơn ngàn hai, sau năm nữa, muội liền biết mình tích cóp được bao nhiêu của cải đâu.”
      “Huống hồ, của hồi môn của mẫu thân, hằng năm thu vào ít, nơi này đại ca cũng có phần.”
      Khương Nịnh Bảo phân trần, trực tiếp đem hộp gỗ đựng tiền nhét vào tay đại ca mình.
      Đại ca là ngốc làm người ta đau lòng, cái gì cũng nghĩ cho muội muội, cũng nghĩ bạc trong tay mình cũng chỉ là số lẻ của nàng mà thôi.
      May mắn là nàng sớm chuẩn bị, ngầm dùng danh nghĩa của đại ca mua ít đồng ruộng, thôn trang, nghĩ đến khế đất đặt dưới hộp viết tên đại ca, tâm tình Nịnh Bảo rất là sung sướng.
      Khương Cẩn xoa đầu nàng, bất đắc dĩ nhận lấy chi phiếu vạn này, thầm quyết định, khi nào nàng xuất giá mang về cho nàng làm của hồi môn.
      Hai huynh muội đều là nghĩ cho nhau.
      “Nịnh Bảo, ngày mai ca rời , muội mình ở phủ phải cẩn thận chút.” Khương Cẩn nghĩ đến tình cảnh của nhị phòng mà sốt ruột, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng, trong lòng hận thể ngay hôm nay mà gả Nịnh Bảo cho Định Quốc Công.
      Nịnh Bảo còn cười, rót cho đại ca chén trà: “Ca, lúc trước ca có ở phủ, mình muội còn phải là ứng phó tốt sao, bây giờ trong viện còn có thêm hai vị ma ma.”
      Khương Cẩn: “…”
      Đúng vậy, vậy mà quên, Nịnh Bảo còn có hai vị ma ma trong cung ra dạy dỗ, lo lắng trong lòng cũng vơi ít.
      “Nịnh Bảo, các vị cữu cữu và thẩm thẩm hẳn là đến khi muội xuất giá.” Khương Cẩn uống ngụm trà, đột nhiên nhớ đến chuyện mình quên này, nhanh cho Nịnh Bảo.
      Khương Nịnh Bảo sửng sốt: “Ca, hôn kỳ của muội là ngày tháng năm, tin tức thánh chỉ tứ hôn truyền đến Từ Châu, ít nhất cũng cần mười ngày, cữu cữu muốn đến kinh thành nhanh nhất cũng mất tháng, hẳn là kịp đến đây.”
      Lúc trước phụ mẫu nàng là tự do đương phiên bản cổ đại, phụ thân nàng màng chuyện Khương lão phu nhân phản đối, nhất định phải cưới được mẫu thân nàng, nhà mẫu thân Dương thị của nàng, là ở nơi giàu có, đông đúc nhất, nơi danh gia vọng tộc nhất--- Từ Châu.
      Khoảng cách Từ Châu đến kinh thành vô cùng xa xôi, trưởng bối Dương gia quan chức cao nhất cũng hàng tứ phẩm, nhưng gia nghiệp vô cùng lớn, đệ tử trong thành ít, ít người có thực quyền.
      hiểu Khương lão phu nhân hài lòng mẫu thân ở điểm nào?
      Ba năm đạo hiếu, các vị cữu cữu vào ngày lễ, ngày tết đều đưa quà tặng nhiều vô cùng đến, làm cho hạ nhân trong phủ ai dám coi khinh huynh muội nàng.
      Khương Nịnh Bảo đối với cữu cữu rất có hảo cảm.
      đường thuỷ, hẳn là có thể đến đúng lúc.” Khương Cẩn trầm ngâm .
      “Ngoài cổng thành, muội cũng phái người đến chờ ở bến tàu.” Nịnh Bảo nghĩ nghĩ , nếu cữu cữu cùng thẩm thẩm có thể đến đúng lúc, đây cũng là chuyện vui đáng giá.
      Khương Cẩn gật đầu.
      Hai huynh muội chuyện riêng tư lúc rồi ra về.
      Hôm sau, Nịnh Bảo ôm bình ngôi sao giấy mà đại ca cho, nhìn theo hộ vệ hộ tống đại ca theo xe ngựa rời khỏi tầm nhìn, trong mắt lên mất mát cùng nỡ.
      Chính viện, Thọ Kim Đường.
      Khương lão phu nhân ngồi dựa giường mềm, nhắm hai mắt lại, mấy nô tỳ xinh đẹp như hoa đấm chân cho bà, tỳ nữ Hồng Hạnh lại theo thói quen xoa bóp vai, thuận tiện ra chuyện hôm nay, tam thiếu gia rời phủ.
      Biết được cháu trai thứ ba rời , lão phu nhân mở mắt, thái độ hờ hững: “ rồi cũng tốt, đỡ phải chướng mắt.”
      Hồng Hạnh thở dài trong lòng, tiếp tục xoa vai cho lão phu nhân.
      Trong phòng lại yên tĩnh lần nữa.
      “Ma ma bên tây viện mấy ngày nay ra ngoài sao?” lát sau, Khương lão phu nhân đột nhiên câu này, trong lời còn mang theo cam lòng.
      Hồng Hạnh cúi đầu trả lời: “Đúng vậy, lão phu nhân.”
      “Khẳng định là tứ nha đầu làm trò quỷ, sợ các nàng đáp ứng thỉnh cầu của ta nên để hai người đó trong viện.” Giọng Khương lão phu nhân đầy phẫn nộ cũng vô lực.
      “Lão phu nhân, người quên là Định Quốc Công có cho người truyền lời….” Hồng Hạnh giọng nhắc nhở.
      Thần sắc lão phu nhân trầm xuống, trong lòng đầy phiền muộn, chuyện hai ma ma nữa, mấy ngày này, người đến phủ cười chê bà là lão gia hoả, trong lòng bà hận thấu xương tứ nha đầu dám cáo trạng này.
      Chỉ biết là đến lúc đó còn muốn mượn tứ nha đầu tạo thanh thế cho ngũ nha đầu, Khương lão phu nhân cũng nghĩ ầm ĩ lên.
      “Hồng Hạnh, đến nhà kho lấy bộ trang sức vàng nạm hồng ngọc đưa cho tứ tiểu thư.”
      Hồng Hạnh sửng sốt, vội vàng cúi đầu cung kính đáp: “Dạ, lão phu nhân.” xong, nàng đứng dậy nhà kho, chìa khoá là do nàng giữ, Hồng Hạnh rất dễ dàng mà lấy bộ trang sức cần lấy đem .
      Khương Nịnh Bảo vừa mới trở về sau khi học quy củ cùng hai vị ma ma, uống ngụm trà chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi chút, liền nghe Xuân Hỉ bẩm báo có tỳ nữ tâm phúc Hồng Hạnh bên cạnh lão phu nhân đến.
      Ấn đường Nịnh Bảo nhíu lại: “Để nàng ta vào .”
      Hồng Hạnh ôm cái hộp tinh xảo vào, hành lễ cùng Nịnh Bảo, hai tay dâng lên “Tứ tiểu thư, đây là trang sức lão phu nhân đưa cho người.”
      “Tổ mẫu tặng cho ta?”
      Khương Nịnh Bảo khiếp sợ, lúc này mới có mấy ngày, Khương lão phu nhân sao đột nhiện lại tặng đồ cho nàng, đây là có ý gì, nàng đánh giá cái hộp, ý bảo Xuân Nhạc nhận đồ, chờ Xuân Nhạc mang đến đưa cho nàng, nàng mở ra liền thấy, vậy mà là bộ trang sức vàng nạm hồng ngọc.
      Bộ trang sức này vô cùng quý giá.
      Khương Nịnh Bảo trầm mặc lát, ánh mắt dính người Hồng Hạnh: “Hồng Hạnh, vì sao tổ mẫu lại đột nhiên đưa đến cho ta trang sức quý giá như vậy?”
      Hồng Hạnh cung kính lắc đầu: “Nô tỳ biết, tiểu thư có thể hỏi lão phu nhân.”
      Khương Nịnh Bảo nhàn nhạt đóng nắp lại, đưa cho Xuân Hỉ, thầm nhìn Hồng Hạnh, vẫy vẫy tay “Trang sức này ta nhận, ngươi về phục mệnh .”
      Hồng Hạnh gì, hành lễ rời .
      Vẻ mặt Khương Nịnh Bảo suy tư, biết lão phu nhân lại có hành động gì.
      “Tiểu thư, ngài nhận đồ trang sức của lão phu nhân sao?” Xuân Hỉ ủ ê mặt mày ôm lấy cái hộp, chỉ cảm thấy phỏng tay.
      Nịnh Bão khẽ cười tiếng, đôi mắt toả sáng: “Sản nghiệp to lớn do phụ thân ta gầy dựng, cuối cùng lại rơi vào tay đại bá, chỉ là bộ trang sức vàng nạm hồng ngọc, vì sao nhận?”
      Xuân Hỉ nghĩ cũng đúng, liền an tâm đem đồ trang sức đặt bàn trang điểm.
      Từ lúc tứ hôn đến giờ, cũng là hơn nửa tháng, lão phu nhân chưa hề có động tĩnh gì, có lẽ đồ trang sức kia là để trấn an nàng, Nịnh Bảo liền bỏ chuyện này sang bên, dùng thời gian mà học tập cùng hai vị ma ma.
      Ngày này, người của phủ Định Quốc Công đến, báo cho Khương Nịnh Bảo giá y hoàn thành, mời nàng đến phủ Định Quốc Công chuyến.
      Khương Nịnh Bảo kinh hỉ thôi.
      Last edited by a moderator: 16/5/19

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 43: Quốc Công Gia, ngài cố ý chờ ta ở nơi này sao.
      Xe ngựa khiêm tốn liền ngừng trước cổng lớn phủ Định Quốc Công.
      Khương Nịnh Bảo xuống xe ngựa, liền nhìn thấy được thân ảnh cao lớn đứng ở cửa, đôi mắt lên vui mừng, khoé miệng cũng kéo ra nụ cười tươi đẹp.
      Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đứng tại chỗ.
      “Quốc Công gia, chàng là cố ý đứng đây đợi ta phải ?”
      Khương Nịnh Bảo bước qua, vui vẻ mà ôm lấy cánh tay .
      Có lẽ là gần đến hôn kỳ, Khương Ninh Bảo gần đây cũng là rất thích xiêm y màu đỏ, mỗi lần đều mặc là màu đỏ thắm.
      Ngày hôm nay, nàng cũng mặc thân đỏ xinh đẹp, đuôi mắt, chân mày đều đậm ý cười, ánh mắt sáng ngời linh động, tựa như viên minh châu loá mắt, lộng lẫy mê người.
      “Ừm.” Đáy mắt Định Quốc Công lên dịu dàng, ánh mắt nhìn nàng chuyên chú, mấy ngày gặp lại có chút nhớ nhung.
      “Nịnh Bảo, chuyện nàng dò la, ta xác nhận, cữu cữu nàng đúng đường thuỷ đến kinh thành, có lẽ là hai ngày nữa đến.”
      Vẻ mặt Khương Nịnh Bảo tràn đầy kinh ngạc cùng vui mừng.
      tốt quá, mấy ngày trước ta cho người dọn dẹp toà nhà ba viện, vừa lúc để cho cữu cữu vào ở.”
      Định Quốc Công gật đầu.
      “Quốc Công gia, ta nghe giá y thêu xong, ta gấp chờ nổi liền muốn xem giá y đẹp đến thế nào, chúng ta nhanh .” Khương Nịnh Bảo vui mừng qua , trong mắt tràn đầy chờ đợi, kéo cánh tay Định Quốc Công nhanh về phía trước.
      Sống hai đời, đây là lần đầu tiên gả chồng, Nịnh Bảo cực kỳ coi trọng.
      Định Quốc Công Tạ Hành mắt ý cười, bước từng bước trầm ổn, cùng Nịnh Bảo sánh vai đến Vinh Hỉ Đường.

      đường , bọn họ gặp được Tạ Cảnh Dực mặc công phục, đeo bội kiếm bên hông.
      Tạ Cảnh Dực là chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã Tư, nhìn có vẻ hẳn là làm việc.
      “Phụ thân, Khương tứ tiểu thư.” Tạ Cảnh Dực sau khi nhìn thấy hai người, bước chân dừng lại, đứng xa xa chắp tay hành lễ với hai người.
      Khuôn mặt Định Quốc Công có biểu cảm nào, gật gật đầu, Khương Nịnh Bảo cũng cười cười với .
      Nam chủ vẫn cao lớn tuấn mỹ như xưa, khí chất thanh lãnh, nhưng có vẻ trầm ổn hơn trước, có lẽ là sắp thành thân, có ý thức trách nhiệm.
      Khương Nịnh Bảo có điểm bội phục Tạ Cảnh Dực, người này vậy mà theo lệnh cưỡng chế, người người sửa miệng, bây giờ tất cả hạ nhân của phủ Định Quốc Công, toàn bộ đều sửa miệng gọi là thiếu gia, còn gọi Tạ Cảnh Dực là thế tử.
      Gặp được Tạ Cảnh Dực cũng chỉ là nhạc đệm nho , Khương Nịnh Bảo kéo Định Quốc Công tiếp tục Vinh Hỉ Đường, đường gặp được mấy nhóm hạ nhân, mặt họ toàn là niềm vui sướng.
      Triệu quản gia mang mặt đầy vui mừng, nhìn hai thân ảnh từ phía xa xa, nghĩ đến mấy ngày nữa, phủ Quốc Công liền nghênh đón vị nữ chủ nhân, cả người Triệu quản gia liền tràn ngập nhiệt tình.

      Vinh Hỉ Đường.
      Người có chuyện vui tâm tình liền sảng khoái, Tạ lão phu nhân tươi cười đầy mặt, nét mặt toả sáng ngồi chiếc ghế chạm trổ bằng gỗ tử đàn, hai mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cái rương đựng giá y, cười khép được miệng.
      Trương tú nương cùng bốn vị nội thị ngồi uống trà chờ đợi.
      Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công vừa vào, khí thân mật cùng hoà hợp của hai người làm cho Tạ lão phu nhân sáng ngời đôi mắt, lập tức vẫy tay gọi Khương Nịnh Bảo sang.
      “Nịnh Bảo nha đầu, đến bên cạnh ta nào.”
      Mấy ngày nay, hai vị ma ma cũng từng cho người báo tình hình học tập của Khương gia tiểu nương cho bà, biết được tiểu nương tiến bộ thần tốc, lễ nghi qui củ lần liền thông qua, trong lòng Tạ lão phu nhân kiêu ngạo hết.
      Đây chính là tiểu tức phụ của bà đó.
      Có tiểu tức phụ lợi hại, mặt của Tạ lão phu nhân cũng có hào quang, chờ tiểu nương gả đến đây, bà liền có thể yên tâm đem toàn bộ phủ Định Quốc Công này giao cho nàng xử lý.
      Khương Nịnh Bảo buông cánh tay Định Quốc Công ra, bước đến bên cạnh lão phu nhân, cười ôm tay bà cái, thân mật : “Lão phu nhân, con là rất nhớ người đó.”
      Tạ lão phu nhân, mặt toàn là tươi cười, rất là hưởng thụ, nhìn dung nhan đáng của tiểu nương, trêu chọc : “Chỉ mới có mấy này gặp, nha đầu, con là nhớ ta hay là nhớ A Hành?”
      “Đều nhớ, ngày gặp như cách ba thu.” Khương Nịnh Bảo mấp máy , cười cũng có chút thẹn thùng nào.
      “Xem ra nha đầu càng là nhớ A Hành rồi.” Tạ lão phu nhân trêu ghẹo chút, rất là có hứng thú liếc nhìn nhi tử cái, khoé miệng Định Quốc Công tự giác mà nhếch lên chút.
      Khương Nịnh Bảo mỉm cười cam chịu.
      Trương tú nương nhìn Tạ lão phu nhân cùng Khương Nịnh Bảo nháo, hơi mỉm cười, trong mắt che giấu kinh ngạc cùng cảm thán.
      Ngắn ngủi nửa tháng, từng cử chỉ hành động của nàng, từng nụ cười, cái nhíu mày đều lộ ra ưu nhã tự nhiên như vậy, xem ra hai vị ma ma dùng hết bản lĩnh của mình, làm cho khí chất của nàng nâng cao thêm bậc.
      “Nịnh Bảo nha đầu, giá y thêu xong, con thử xem có hợp có vừa hay , có muốn sửa lại chỗ nào hay .” Tạ lão phu nhân cười ha hả xong liền đến chuyện chính.
      Nịnh Bảo vội vàng gật đầu, hai con ngươi sáng lấp la lấp lánh.
      Hoàng ma ma bên cạnh mở hai cái rương y phục ra, rương là hôn phục của tân lang, cái khác là giá y của tân nương, ánh mắt Nịnh Bảo rơi xuống giá y đỏ thẫm rực rỡ lung linh.
      Nàng cầm lòng được nhanh lấy giá y của mình ra, tơ lụa đỏ thẫm trơn nhẵn như nước, bên còn thêu chim trĩ bằng chỉ thêu màu đỏ tía sống động như , đôi mắt chim trĩ linh động, giống như vật sống, có thể thấy được tài nghệ thêu của Trương tú nương tinh vi vô cùng.
      Phẩm cấp giống nhau, hình thêu giá y cũng giống nhau, nhưng giá y có thể là vượt cấp.
      Khương Nịnh Bảo là được thánh thượng chỉ hôn, gả cho Định Quốc Công, nhưng chim phượng là chỉ dành cho hoàng thất, cho nên giá y của nàng thêu là chim trĩ đỏ tía hàng nhất phẩm, đại biểu thân phận tôn quý của nàng.
      “Khương tứ tiểu thư, có hài lòng với giá y này ?” Trương tú nương đứng dậy, đến bên cạnh Nịnh Bảo, mỉm cười hỏi.
      “Hài lòng, tay nghề của Trương tú nương đúng là xuất thần nhập hoá, giá y đẹp, con rất thích, lão phu nhân, con thử xem có vừa hay .” Khương Nịnh Bảo vuốt ve thêu văn áo, trong mắt đều là kinh ngạc, đuôi mày, khoé mắt đều là vui mừng che giấu.
      .” Tạ lão phu nhân sao lại nhìn ra được, nàng là gấp chờ được, cười tủm tỉm, phất tay để Hoàng ma ma đưa nàng vào phòng thay giá y.
      Khương Nịnh Bảo cười ngọt ngào với Định Quốc Công cái, vui vẻ cầm đồ rời khỏi đại đường.
      Đôi mắt luôn lạnh lẽo của Tạ Hành loé lên chút chờ mong cùng nôn nóng, cũng lấy hôn phục tân lang của mình đến gian nhà khác, lát liền ra.
      Trang phục tân lang vô cùng vừa người, phối hợp với khí chất lạnh lùng, mạnh mẽ của , càng tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của , càng làm thêm tuấn.
      Tạ lão phu nhân vừa lòng gật đầu, cười .
      “Xem ra lễ phục tân lang hẳn là cần sửa chỗ nào rồi.”
      Lời như vậy, nhưng bốn vị nội thị vẫn căng da đầu, nghiêm túc đến bên cạnh Định Quốc Công, cẩn thận kiểm tra lần nữa, đúng như lời Tạ lão phu nhân , cần phải sửa, liền lau mồ hôi phen, sắc mặt trắng bệch lui ra ngoài, gật gật đầu cùng Trương tú nương.
      Trương tú nương thầm nhàng thở ra.
      Qua chén trà , Khương Nịnh Bảo mang khuôn mặt tươi cười, thướt tha yểu điệu ra tới, thân giá y đỏ rực càng làm nhan sắc của nàng khuynh thành, đẹp đến động lòng người.
      Mọi người trong đại đường đều mang vẻ mặt đầy kinh diễm.
      Tạ lão phu nhân cười khép được miệng, tiểu tức phụ tương lai mặc giá y vào là xinh đẹp vô cùng, khí chất cao quý nhàn nhã, giống như hoa mẫu đơn ung dung quý phái.
      “A Hành, Nịnh Bảo nha đầu là đẹp.” Tạ lão phu nhân quay đầu nhìn lại nhi tử của mình cũng mặc thân y phục tân lang đỏ thẫm, nhịn được trêu chọc câu.
      Định Quốc Công Tạ Hành nhìn tiểu nương xinh đẹp hơn người, ánh mắt nóng rực, nghiêm trang gật đầu.
      “Đẹp.”
      “Quốc Công gia cũng tuấn.”
      Ánh mắt Khương Nịnh Bảo dừng lễ phục tân lang người Định Quốc Công, khẽ cười, nghịch ngợm trả về câu, giống như đoá mẫu đơn nở rộ, làm người thể dời ánh mắt được.
      Tạ lão phu nhân cùng Hoàng ma ma nhịn được cười.
      Sau khi Trương tú nương kiểm tra giá y, nhận thấy vô cùng vừa người, mặt khỏi tươi cười, với Tạ lão phu nhân cùng Khương Nịnh Bảo: “Giá y cần sửa.”
      Khương Nịnh Bảo vui vẻ cảm tạ Trương tú nương, rồi thay lại y phục, đem giá y xinh đẹp giao cho Hoàng ma ma cất vào rương.
      Định Quốc Công cũng thay lại áo gấm màu đen khi nãy.
      Trương tú nương cùng bốn quan nội thị, hoàn thành nhiệm vụ, hồi cung phục mệnh, Tạ lão phu nhân cũng phất tay để hai người rời , Định Quốc Công tự mình đưa Khương Nịnh Bảo ra cửa phủ, nhìn nàng lên xe ngựa.
      Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc theo phía sau, thỉnh thoảng nhìn rương đồ trong tay thân vệ, tươi cười mặt lâu cũng chưa tan biến.
      đường trở về, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc ríu rít chuyện, Khương Nịnh Bảo thấy cũng phải lắc đầu.
      Giá y thêu xong rồi, cách đại hôn cũng quá mười ngày, Khương Nịnh Bảo nghĩ chờ lần tới tổ mẫu chuyện tặng lễ, miễn cho tổ mẫu quên mất chuyện này.
      Quý nữ xuất giá, tặng lễ cũng là chuyện thể bỏ qua.
      ở triều Đại Việt, ngày tặng lễ đều là chọn trước đại hôn năm ngày.
      Hết thảy chuyện này đều cần chuẩn bị.

      ......
      Dương Thư Thanh gần đây bận rộn cũng luôn chú ý đến Khương Nịnh Bảo, biết được nàng ta phủ Định Quốc Công, lại nghĩ đến Trương tú nương cũng ở đó, khuôn mặt xinh đẹp bỗng dưng trầm xuống.
      Giá y của Khương Nịnh Bảo thêu xong.
      Nghĩ đến hoa văn thêu đó, lại nghĩ đến hoa văn giá y của mình, trong lòng Dương Thư Thanh nghẹn khuất, ai lại muốn mình mặc giá y đẹp nhất ngày xuất giá.
      Tạ Cảnh Dực mời vị đại sư xuống núi giúp nàng thêu giá y, bởi Tạ Cảnh Dực cũng phải là thế tử được thỉnh phong của Định Quốc Công, chức quan là lục phẩm, cho nên giá y của nàng được vượt cấp, chỉ thêu hoa văn uyên dương đỏ tía cấp ngũ phẩm.
      Đời trước, Dương Thư Thanh gả cho Tấn vương làm trắc phi, trắc phi vương gia là có phẩm cấp, giá y của nàng khi đó là chim trĩ, đời này lại chỉ là uyên ương, chênh lệch quá lớn.
      Trong lòng Dương Thư Thanh đương nhiên cam lòng, nghĩ đến chính mình đường đường là đích trưởng nữ An Viễn Hầu, sống lại đời, chỉ cấp bậc hôn lễ giảm xuống mà ngay cả quy cách giá y cũng giảm theo.
      Khương Nịnh Bảo lại có thể vẻ vang xuất giá như trước.
      Lồng ngực Dương Thư Thanh đè nén bực bội, nếu Cảnh Dực là thế tử danh chính ngôn thuận của phủ Định Quốc Công tốt rồi.
      Khương Nịnh Bảo cũng biết trong lòng Dương Thư Thanh là phục, nàng trở về phủ Trường Ninh Bá liền đem giá y cất tốt, dò hỏi ngày thêm đồ của tổ mẫu, lại tiếp tục cùng học tập với hai vị ma ma.
      Của hồi môn của nàng, giống như Khương Nịnh Bảo đoán trước, Khương lão phu nhân của hồi môn của nàng, trong phủ chuẩn bị, mẫu thân Dương thị của nàng để lại của hồi môn cho nàng rất nhiều, cũng đủ.
      Khương Nịnh Bảo cũng có bất mãn, càng đừng đến cam lòng hay là thương tâm.
      Danh sách của hồi môn của nàng, mười ngày trước cũng chuẩn bị xong, lúc trước Định Quốc Công đưa đến trăm lẻ tám rương sính lễ, có thể trừ ra tám rương, hơn nữa Khương Nịnh Bảo cũng đặt mua thêm của hồi môn cho mình, tổng cộng là trăm năm mươi rương, vượt xa quy cách rồi.
      chỉ có như thế, lễ vật tặng thêm vào có tính.
      Khương Nịnh Bảo có chút đau đầu, của hồi môn đặt mua quá nhiều, chỉ có thể để Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc, đem của hồi môn bỏ vào rương, miễn cưỡng biến thành trăm hai mươi bốn rương.
      Ba ngày sau, ngày thêm lễ đến, phủ Trường Ninh Bá là mảnh vui mừng, nơi nơi đều treo đầy lụa hồng.
      Bất kể là hào môn kinh thành hay là bá tánh bình dân, đầu đường cuối ngõ, mọi người đều là bàn luận chuyện của Định Quốc Công cùng Khương tứ tiểu thư dứt, mọi người suy đoán, Định Quốc Công khẳng định vì Khương tứ tiểu thư làm hôn lễ long trọng nhất.
      Trong khí vui mừng, phủ Trường Ninh Bá cùng nhị phòng Tạ gia, đột nhiên gửi thiệp mừng đến bằng hữu thân thích cùng gia tộc hay qua lại.
      Mọi người đều trợn mắt há mồm.
      Đường tỷ muội cũng xuất giá ngày.
      Tin tức này truyền cực nhanh, đến nửa ngày liền truyền khắp kinh thành, bá tánh ồ lên, tỷ muội đồng xuất giá, chuyện này phải có, nhưng địa vị Định Quốc Công cao như vậy, ở trong lòng bá tánh lại càng cao hơn nữa.
      Hôn lễ của được vạn người chú ý.
      Nhà của vị hôn thê lại đột nhiên làm ra chuyện này, mọi người chỉ cảm thấy, trong lòng đều là vô cùng thương hại cho Khương tứ tiểu thư.
      Dương Thư Thanh sau khi biết được chuyện này, cười đến điên cuồng, nước mắt cũng trào ra, đại phòng Trường Ninh Bá này hành động cũng làm nàng thất vọng.
      Khương lão phu nhân quả nhiên như lời đồn, thiên vị đại phòng.
      Ngày mai đến cửa thêm lễ, lúc đó có trò hay để coi.
      Last edited by a moderator: 16/5/19

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 44: Khương Nịnh Bảo còn gì để nữa.
      Đáng tiếc, Dương Thư Thanh là vui mừng quá sớm, bàn tính đánh sai bước.
      Tây viện phủ Trường Ninh Bá.
      Sau khi Nịnh Bảo biết chuyện này, ánh mắt lạnh xuống, khoé môi lại nổi lên nụ cười châm chọc, nàng trước cho người báo cho Quốc Công gia tra chuyện này, sau khi biết được là do Dương Thư Thanh tính kế, có để cho Quốc Công gia nhúng tay, trong lòng liền có cách ứng phó.
      ra, Nịnh Bảo sớm biết động tác này của Dương Thư Thanh là chống đối nàng.
      Nếu lão phu nhân sớm với nàng, Khương Nịnh Bảo cũng lười so đo, tỷ muội xuất giá cùng ngày cũng là chuyện thường gặp, ngày tháng năm đúng đúng là ngày đại cát đại lợi hiếm có, cố tình vào ngày tặng lễ của nàng mà truyền tin ra, chẳng phải là làm người suy nghĩ lung tung.
      Nghĩ đến lúc Quốc Công gia đưa tin đến, Khương Nịnh Bảo cười lạnh, quả nhiên là lão phu nhân thích chiếm lợi mà.
      “Tiểu thư, đại phòng là quá đáng, vậy mà ngay lúc này đem hôn kỳ của ngũ tiểu thư đổi lại là ngày tháng năm, cùng ngày xuất giá với người, đây phải là cố ý chống đối người sao?”
      Xuân Hỉ sắc mặt cực kỳ khó coi, ngữ khí đầy phẫn nộ, Xuân Nhạc cũng vậy, lòng đầy căm phẫn.
      Chỉ có Trần ma ma cùng Cao ma ma là bình tĩnh ngồi uống trà.
      “Các ngươi đừng nóng vội, việc này còn có đường khác.” Trong đôi mắt đẹp của Khương Nịnh Bảo toát ra tia sáng, là đến lúc để đại bá nương Trương thị quay về.
      Trương thị lòng tính kế nàng, nhưng bà thương Khương Minh Dao lòng, trăm triệu lần cũng cho phép nữ nhi của mình làm đá lót đường cho kẻ khác.
      Hành động của Khương lão phu nhân làm cho Nịnh Bảo hiểu được.
      Cháu này của bà được gả cho phủ Định Quốc Công, sau này có phủ Định Quốc Công là chỗ dựa của Bá phủ, địa vị cũng lên như thuyền theo nước, chẳng lẽ thể làm cho lão phu nhân vui, lại còn làm chuyện ngán đường cháu .
      Khương Nịnh Bảo nghĩ lại đối xử của lão phu nhân đối với nhị phòng mấy năm nay, nghi hoặc trong lòng càng thêm sâu.
      Nếu phụ thân phải ruột thịt của lão phu nhân, lão phu nhân hẳn là thái độ phải kém hơn mới đúng, chỉ là thái độ của lão phu nhân lại giống, bỏ qua chuyện thường ngày , lợi dụng cũng có, nhưng lo lắng cho nhị phòng rất là ít.
      Khương Nịnh Bảo chỉ có thể đem tất cả quy kết rằng đó là bất công của lão phu nhân gây ra.
      Đôi khi, người bất công là cần lý do.
      “Tiểu thư, tin này truyền khắp kinh thành, nơi nào còn có thể tìm được đường .” Xuân Hỉ dậm chân, đều nóng đến đốt lửa.
      Xuân Nhạc cũng mờ mịt gật đầu.
      Hai vị ma ma vẫn cứ bình tĩnh uống trà, hiển nhiên là đem chuyện này vào mắt, đồng thời cũng khảo nghiệm tâm tư của Khương Nịnh Bảo.
      “Ta từ chỗ Quốc Công gia biết được chuyện gì xảy ra, hết thảy những chuyện này ra đều là Dương tiểu thư của phủ An Viễn Hầu đứng sau lưng xúi giục, nàng ta tìm vị tiên ‘ngẫu nhiên gặp được’ Tạ gia nhị phu nhân, nhị phu nhân nghe lời tiên chỉ dẫn, thiếu gia Tạ Cảnh Huy cùng với Quốc Công gia là huyết mạch Tạ gia, chỉ cần bọn họ thành thân cùng ngày, nhất định có thể hưởng quý khí của Quốc Công gia, sau này bước lên mây, quyền khuynh thiên hạ.”
      Nịnh Bảo uống ngụm trà, nhanh chậm đem nguyên nhân từ từ ra.
      Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc mở to mắt há to miệng.
      Tạ nhị phu nhân này chẳng lẽ đầu óc bị choáng váng, thành thân cùng ngày là có thể hưởng được quý khí của người khác, tiên kia khẳng định là lừa người.
      “Các ngươi có phải hay đều cảm thấy là tiên kia lừa người?” Nịnh Bảo cười khanh khách, nhìn hai tỳ nữ, nhìn thấu được tâm tư của các nàng.
      Xuân Hỉ cùng Xuân nhạc đều gật đầu.
      “Các người có biết vị tiên kia là ai , nàng ta chính là Từ tiên đại danh đỉnh đỉnh, Tạ nhị phu nhân đương nhiên cũng chút do dự tin tưởng lời nàng ta .” Nịnh Bảo sóng mắt đảo vòng, khoé miệng mang theo tươi cười làm người khác khó hiểu.
      Ở trong sách, nàng chính là kẻ thù sắc bén mà Dương Thư Thanh đối phó phen.
      ra là như vậy.”
      Xuân Hỉ và Xuân Nhạc bừng tỉnh hiểu ra, các nàng đều có nghe qua đại danh của Từ tiên này, trách được Tạ phu nhân lại động tâm, chính là lão phu nhân vì sao lại đồng ý, chẳng lẽ bởi vì tương lai của Tạ Cảnh Huy là đường thuận lợi, tương lai phải càng tốt hay sao?
      “Cho nên việc này cần ta ra tay, chỉ cần đem chuyện này cho đại bá nương, đồng thời khi tặng lễ, đem chuyện này càng nghiêm trọng hơn, liền Quốc Công gia sát khí quá nặng, người có huyết mạch Tạ gia sao, nhưng ảnh hưởng đến mệnh cách của ngũ muội, từ mệnh phú quý thành hồng nhan bạc mệnh, ta nghĩ đại bá nương khẳng định có cách đẩy lùi hôn kỳ.”
      Nịnh Bảo cười khanh khách .
      Hai vị ma ma ngồi bên uống ra, mặt lộ vẻ hài lòng cười cười, này đúng là cách hay, người đời kính sợ quỷ thần, nhìn lại càng coi trọng mệnh cách.
      “Việc này nên chậm trễ, Xuân Nhạc, nhanh đem việc này báo cho Diêu chưởng quầy, để ông ấy trước khi trời tối truyền đến tai đại bá nương.” Khương Nịnh Bảo cười cười, dặn dò Xuân Nhạc.
      Xuân Nhạc liên tục gật đầu đồng ý, vui mừng lên tiếng chạy ra ngoài.
      Trần ma ma cùng Cao ma ma liếc mắt nhìn nhau, đều là thấy trong mắt nhau hài lòng, Trần ma ma hơi mỉm cười, “Khương tứ tiểu thư, chúng ta đem hết kinh nghiệm cả đời đều dạy cho người, đến lúc cần rời .”
      ra, hai người cũng là nghĩ ở lại bên cạnh Khương tứ tiểu thư, nhưng các bà già rồi, càng thêm nhớ quê nhà, nhớ người thân, chỉ nghĩ muốn về quê sống quãng đời còn lại.
      “Đa tạ hai vị ma ma dạy dỗ, cả đời này ta đều khắc trong tim, nếu hai vị ma ma có cầu ta giúp đỡ chuyện gì cứ cho người đến báo với ta.”
      Hai vị ma ma cũng chọn ở lại, trong lòng Nịnh Bảo cũng là rất tiếc nuối, nàng đứng dậy, khom lưng với hai vị ma ma, cảm tạ hai bà dạy dỗ, cũng đưa ra lời hứa hẹn.
      Hai vị ma ma cũng vui mừng mỉm cười.
      Ở chùa Thanh Thuỷ xa xôi, bệnh tình của Trương thị cũng tốt hơn, có thể rời chùa Thanh Thuỷ, nhưng Trương thị vì muốn tốt hơn nữa, liền chuẩn bị ở lại thêm lâu chút, ai ngờ lại biết được hôn của nữ nhi lại đột nhiên đẩy lên trước ngày, cùng nha đầu Khương Nịnh Bảo kia xuất giá ngày, trong lòng vui, thầm tức giận lên người Khương lão phu nhân.
      Khuê nữ bảo bối của bà dựa vào cái gì lại muốn xuất giá cùng ngày với đứa cháu còn phụ mẫu.
      là đen đủi.
      Cả người Định Quốc Công sát khí trùng trùng, lỡ như khắc phải khuê nữ của bà sao?
      Lúc này, Dương ma ma, tâm phúc của bà vội vã chạy vào, bên tai bà chút, Trương thị sắc mặt thay đổi, “Dương ma ma, lập tức thu dọn hành lý về Bá phủ.”
      Nhị phòng Tạ gia đáng chết, thế nhưng lại lấy nữ nhi của bà làm đá kê chân.
      Vốn dĩ Trương thị bất mãn chuyện hôn kỳ thay đổi, bây giờ càng là liên quan đến tính mạng của nữ nhi mình, mệnh cũng còn, con rể tương lai quyền khuynh thiên hạ có tác dụng gì, đều là lợi ích cho nữ nhân khác, trong cơn giận dữ, Trương thị hận chết nhị phu nhân Tạ gia, đồng thời cũng oán trách Khương lão phu nhân.
      Vì thế đại phu nhân Trương thị nghẹn cục, vậy mà trước khi trời tối liền chạy về phủ Trường Ninh Bá. hồi, lòng bà như lửa đốt sai Dương ma ma phái người thả ra tin tức, là hôn kỳ của ngũ tiểu thư đúng có thay đổi, nhưng cũng phải là ngày tháng năm, mà là ngày mười tháng năm, ngày xuất giá bị người khác cố ý sai lệch.
      Tin tức này truyền ra, cả người trong kinh thành lại oanh động.
      Tuồng diễn lại xoay ngược vòng.
      Trách được ban ngày hai nhà đều có động tĩnh, ra là điều tra, người phía sau là ghê tởm.
      .....
      Phủ An Viễn Hầu.
      Dương Thư Thanh biết được biến cố này, tươi cười liền biến mất, tâm tình thay đổi rất nhanh, vốn cho rằng kế tuỳ tiện thành công, ai ngờ nàng vui mừng quá sớm.
      Thôi, bất quá là nghĩ Khương Nịnh Bảo ghê gớm chút, sắc mặt Dương Thư Thanh liền khôi phục như thường, trong lòng lại vui sướng khi người gặp hoạ.
      Có lẽ nhị phu nhân Tạ gia mới là tức giận nhất, kế này đảo mắt thành .
      Ngũ tiểu thư Khương gia gả đến Tạ gia, sợ là ăn khổ phen.
      Nhị phu nhân Tạ gia đúng như Dương Thư Thanh suy đoán, nổi trận lôi đình, hôn kỳ có cách nào sửa lại, Tạ nhị phu nhân trong lòng hận chết Trương thị giữa đường gây trở ngại nhi tử của bà, đồng thời giận chó đánh mèo lên người Khương Minh Dao.
      Đêm nay, trăng sáng sao thưa, sau khi tắm gội xong, Khương Nịnh Bảo thân thoải mái mát mẻ đứng ở song cửa sổ, nhìn sao sáng lập loè trong trời đêm, khoé miệng lên nụ cười nhàn nhạt, đại bá nương quả nhiên làm nàng thất vọng.
      Ngày mười tháng năm cũng là ngày tốt để xuất giá.
      “Tiểu thư, ngày mai bắt đầu tặng lễ, có lẽ có nhiều người đến, đêm nay người sớm nghỉ chút ạ.” Xuân Hỉ dọn giường trải chiếu xong, vội .
      Khương Nịnh Bảo gật gật đầu, để cho Xuân Hỉ rời .
      Ánh nến lay động, Khương Nịnh Bảo nằm giường có buồn ngủ, càng đến gần ngày đại hôn, trấn định trong lòng nàng lại càng dần dần khẩn trương lên, có lẽ cả hai đời chỉ là lần đầu thành thân, nàng trong lòng quá kích động, quá hưng phấn.
      Đại Việt có tập tục, trước ngày đại hôn hai bên nam nữ được gặp nhau.
      May mắn là năm ngày, nếu là tháng chẳng phải là khó chịu muốn chết?
      Nịnh Bảo mắng câu thô tục trong lòng, ôm chăn mà cọ cọ.

      .......
      Phủ Định Quốc Công.
      Thư phòng, Tạ Hành còn vùi đầu xử lý công vụ, ánh nến chiếu rọi lên sườn mặt cương nghị lạnh lùng mà mạnh mẽ của , mãi đến giờ hợi mới buông bút lông sói trong tay xuống, vuốt ve vòng phật châu tay, lâm vào trầm tư.
      Nhóm thân vệ đồng thời thành lời.
      Quốc Công còn quá năm ngày nữa thành thân, cũng giống như ngày xưa, ban ngày đại doanh Tây Giao luyện binh, ban đêm theo thói quen ở thư phòng xử lý công vụ, cuộc sống này vô cùng có quy luật. chút cũng giống người sắp thành thân.
      Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là, mỗi đêm Tạ Thất đều giúp Quốc Công gia cùng Khương tứ tiểu thư truyền thư qua lại, giao lưu tình cảm.
      Nếu phải Quốc Công gia cùng Khương tứ tiểu thư chung đụng thân mật, tích cực chuẩn bị hôn lễ, bọn họ còn hoài nghi là Quốc Công gia muốn thành thân.
      ra nhóm thân vệ nhìn thấy đều chỉ là bề ngoài, đâu biết được hiệu quả xử lý công vụ của Quốc Công gia có chút thấp, chồng sớ , khi xưa canh giờ duyệt xong, bây giờ hai canh giờ rồi mà còn chưa đâu vào đâu.
      Định Quốc Công về chủ viện rửa mặt xong, từ trong hộp lấy thư của tiểu nương ra, chữ viết đó thanh tú, giữa những hàng chữ còn lộ ra nét khí thái độc đáo của tiểu nương.
      Lật qua lật lại, xem tới xem lui vài lần, Định Quốc Công mới cất thư , nằm giường khép mắt, trước khi vào giấc ngủ, trong đầu đột nhiên ra bộ dạng xinh đẹp của tiểu nương.
      Trong lòng Định Quốc Công càng thêm nôn nóng, qua năm ngày nữa, bao giờ còn mình lẻ loi nằm ngủ giường lớn nữa.

      ...........
      Hôm sau, phủ Trường Ninh Bá giăng đèn kết hoa, khí vui mừng.
      “Nịnh Bảo, ca về.”
      Khương Nịnh Bảo rửa mặt, chải đầu xong, liền nghe được giọng nam quen thuộc, quay đầu lại nhìn, đại ca Khương Cẩn mang theo vẻ mặt đầy mệt mỏi vào, Nịnh Bảo lập tức nở ra nụ cười vui vẻ.
      “Ca, ca về nhanh.”
      Nhưng nhìn đến bộ dạng phong trần mệt mỏi của đại ca, Nịnh Bảo lại đau lòng hồi, vội vàng : “Ca, về sau ca đừng suốt đêm như vậy, hôm nay chỉ là tặng lễ mà thôi, cần ca ra mặt, ca bây giờ rửa mặt chải đầu trước , rồi chúng ta cùng ăn sáng.”
      Khương Cẩn cười gật đầu, mang theo gã sai vặt về viện của mình.
      Sau khi hai huynh muội ăn sáng xong, Khương Nịnh Bảo mặc thân váy lụa thêu hoa hải đường màu đỏ, đầu cài chiếc trâm vàng khảm dạ minh châu lớn, toàn thân đều là trang sức làm bằng vàng ròng, khí sắc tươi đẹp.
      “Ca, muội chính viện, ca về phòng nghỉ ngơi chút .”
      Khượng Nịnh Bảo xua xua tay với đại ca mình.
      Khương Cẩn nhìn muội muội xinh đẹp hơn người, khuôn mặt tuấn tú đầy ý cười, gật đầu lên tiếng.
      Trường Ninh Bá phủ cửa lớn rộng mở, khách nhân lui tới dứt, Tạ gia, Tạ lão phu nhân, nhà ngoại của Tề Quốc Công phủ, cũng là hai nhà giao hảo, còn có người của Bá phủ, con thứ của mấy chi khác cũng đến.
      Người đến người , vô cùng náo nhiệt.
      Trương thị mang theo nữ nhi cũng nhau tiếp đón khách nhân có thân phận tôn quý, còn thân thích họ hàng Bá phủ đều giao cho đại tức phụ chiêu đãi.
      Đây là lần đầu tiên Khương Minh Dao xuất trước mặt nhiều quý phụ nhân như vậy, khỏi có chút khẩn trương, nhưng lễ nghi chút cũng kém, làm người lau mắt mà nhìn.
      Trương thị trong lòng rất là kiêu ngạo.
      Khương Nịnh Bảo, mang theo tỳ nữ cùng bà tử xuất , mọi người ở chính viện đến tặng lễ đều chuyển ánh mắt lên người nàng, trong mắt tràn đầy kinh diễm, cần phải , vị này khẳng định là Khương tứ tiểu thư.
      Khương Nịnh Bảo mỉm cười nhìn mọi người, cử chỉ ưu nhã khéo léo, mỉm cười cũng đúng chỗ, đúng lúc.
      Các quý phu nhân đều nhộn nhạo tán dương.
      hổ là được hai vị ma ma trong cung dạy dỗ, lễ nghi, quy củ đều có thể là hoàn mỹ.
      Ánh mắt Trương thị lóe lên, sau đó lại mang mặt cười mà đến, thân thiết lôi kéo Khương Nịnh Bảo đưa gặp khách, dựng lên biểu giả dối hòa thuận, vui vẻ, Khương Minh Dao cũng theo cầu của mẫu thân qua, cũng đứng chung chỗ với tứ tỷ.
      Khương Minh Dao giọng : “Tứ tỷ, xin lỗi.”
      câu xin lỗi này mang nhiều ý nghĩa.
      Khương Nịnh Bảo chỉ cười cười, vẫn đáp lời, đáy mắt Khương Minh Dao xẹt qua tia mất mát.
      Sau khi vòng, người tặng lễ cũng muốn rời , Khương Nịnh Bảo liền trở về, nếu có tỷ muội cùng lứa tuổi, hoặc là khuê mật đến tặng lễ, cầu Nịnh Bảo phải tự mình chiêu đãi trong viện.
      Nhưng Khương Nịnh Bảo lấy đâu ra khuê mật chứ, quan hệ tồi duy nhất cũng chỉ có mỗi Phó Uyển Ninh.
      Khương Nịnh Bảo về viện, Xuân Hỉ liền vui mừng chạy tới với nàng: “Tiểu thư, Phó tiểu thư đến tặng lễ cho người.”
      Khương Nịnh Bảo kinh hỉ: “Nhanh, mau mời nàng ấy vào.”
      quá lâu, Phó Uyển Ninh mang theo hai tỳ nữ vào, trong tay tỳ nữ ôm chiếc hộp tinh xảo.
      “Nịnh Bảo, ta đến tặng quà cho ngươi.”
      Nịnh Bảo đón nàng cùng ngồi xuống, Xuân Hỉ pha ấm trà hương lên, Phó Uyển Ninh uống ngụm trà, rồi để tỳ nữ đem chiếc hộp mang lên mở ra, bên trong là trang sức khảm đá quý rất đẹp.
      “Nịnh Bảo, đây là ta tặng cho ngươi, tính là quý, ngươi đừng ghét bỏ.” Phó Uyển Ninh dịu dàng .
      Khương Nịnh Bảo thành tâm lời cảm ơn, để cho Xuân Hỉ nhận hộp quà, cười khanh khách : “Uyển Ninh, tỷ đây là làm khó ta, bộ trang sức này ít nhất cũng vài trăm lượng, quý giá như vậy, ta nào dám ghét bỏ, huống hồ, tỷ đến tặng quà cho ta, dù là chỉ đưa hà bao, ta cũng đều vui mừng.”
      Trong mắt Phó Uyển Ninh đều là ý cười.
      Hai người chuyện chút, Phó Uyển Ninh tiện ở lâu, đứng dậy cáo từ, Khương Nịnh Bảo tiễn Phó Uyển Ninh , trong viện lại đến thứ tỷ muội mấy chi khác, thứ muội con của di nương đại phòng cũng đến, tất cả mọi người đều mang quà đến đây.
      Hà bao, khăn , vàng bạc, châu báu, trang sức đều có, đây chính tâm ý cùng chúc phúc của mình.
      Khương Nịnh Bảo nhất nhất dùng trà ngon đãi các nàng.
      Đảo mắt đến trưa, Khương Nịnh Bảo chuẩn bị cùng đại ca ăn cơm trưa, lúc này Xuân Nhạc lại đến báo.
      “Tiểu thư, đại tiểu thư cũng ngũ tiếu thư đến tặng quà cho người.”
      Đại tiểu thư....
      Khương Nịnh Bảo sửng sốt, ra là đại đường tỷ hồi phủ, phải là có thai, nên cần ở hầu phủ dưỡng thai sao?
      Còn chưa nghĩ xong, tiếng bước chân truyền đến, đại đường tỷ Khương Xu Nghiên, cùng ngũ muội Khương Minh Dao cùng vào, phía sau Khương Xu Nghiên còn có vài tỳ nữ bà tử, nhìn qua mỗi ngày của đại đường tỷ cũng tồi.
      “Đại tỷ, ngũ muội, hai người đến.”
      Khương Nịnh Bảo mỉm cười đón hai người, ánh mắt bình thản nhìn bụng của đại đường tỷ, lệnh cho Xuân Hỉ pha ấm trà nóng.
      Khương Xu Nghiên, dung mạo xinh đẹp, cả người đều toát ra hơi thở ôn nhu, nàng là lần đầu tiên đánh giá vị tứ muội nổi bật này, trong lòng có chút kinh ngạc.
      Nàng vẫn luôn biết tứ muội có diện mạo cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là khí chất yếu đuối, làm cho nam nhân thương, bây giờ cũng chỉ có mấy tháng gặp, khí chất điềm đạm đáng người tứ muội biến mất thấy, chỉ thấy phong hoa tuyệt đại, dường như trân châu được phủi sạch bụi mờ, tỏ ra vẻ đẹp của mình.
      Xinh đẹp này so với trước kia, càng làm người dời tầm mắt được.
      Khương Xu Nghiên mỉm cười, uống chút nước, trong lòng thầm khen tứ muội, thận trọng lại tỉ mỉ, so với cái phúc của tứ muội, nàng gả vào hầu phủ cao sang, người nàng gả là thiếu gia của chính thê, nhưng ngày ngày lại như ý, nhà ngoại lại xuống dốc, hai ca ca của nàng lại biết phấn đấu, sau khi tứ muội bị từ hôn, nàng ở nhà phu quân cũng càng thêm gian nan.
      Sau khi ngũ muội đính hôn, nàng bị tiểu thiếp hãm hại, hài tử khó khăn lắm mới hoài thai được, lại thiếu chút nữa bị mất, vẫn biết được tin tức, sau đó tổ mẫu gửi thư đến hung hăng lên án nàng bạc bẽo.
      Nhà trượng phu mừng, đại , tiểu tức trong nhà ức hiếp, trượng phu sủng ái tiểu thiếp, người thân lại mắng nàng bạc bẽo, ích kỷ biết giúp đỡ nhà ngoại.
      Khương Xu Nghiên biết mình có thể làm thế nào, chỉ có thể cắn răng chống đỡ, sau đó thánh thượng tứ hôn cho tứ muội, nàng mới có ngày yên ổn, hậu viện, tiểu thiếp còn dám càn rỡ, đãi ngộ của Hầu phủ dành cho nàng cũng tốt hơn.
      “Tứ muội, chúc mừng, đây là quà ta tặng cho muội, chúc tứ muội cùng Quốc Công gia ân ái đến bạc đầu, sớm sinh quý tử, phú quý cả đời.”
      xong, Khương Xu Nghiên cho tỳ nữ đem lễ vật của mình đưa lên.
      bình phong thêu tranh uyên ương nghịch nước đường nét rất là tinh xảo, nhìn qua là biết dụng tâm mà làm, còn có đôi kim thoa khảm đá quý, cùng đôi giày thêu hoa vô cùng xinh đẹp, bên giày còn đính hạt trân châu.
      Phần lễ vật này là rất dụng tâm, Khương Xu Nghiên là lòng hy vọng, tứ muội cùng Định Quốc Công, tốt tốt đẹp đẹp, chỉ cần tứ muội ngày nào còn là phu nhân Định Quốc Công, nàng ở hầu phủ mới có ngày lành.
      Nàng chút cũng hiểu được cách làm của mẫu thân cùng tổ mẫu.
      Nếu là nàng, giao hảo cùng tứ muội còn kịp, sao lại còn có lòng tính kế tứ muội.
      “Đa tạ đại tỷ, đại tỷ có lòng rồi.”
      Khương Nịnh Bảo cười lời cảm tạ, nàng cùng đại đường tỷ này cũng quen thân, hai người cũng có gì quá xấu, chỉ là quan hệ tương đối nhạt nhoà, ở trong sách, vị đại đường tỷ này cũng có xuất qua, cũng biết sau này nàng có kết cục thế nào.
      Lúc này, Khương Minh Dao cũng đem lễ vật tặng lễ đến, nàng đưa đến chính là vật trang trí là chim sáo đá.
      “Tứ tỷ, chúc tỷ cùng Quốc Công gia phú quý đầu bạc.”
      Khương Nịnh Bảo cười : “Cảm ơn ngũ muội.”
      Nàng nhận lấy lễ vật của hai nàng, cùng các nàng chuyện hồi, rồi tiễn các nàng , sai người mời đại ca đến ăn cơm trưa.
      Sau khi ăn trưa xong, lại có người lục đục đến tặng lễ.
      Khương Nịnh Bảo còn tiếp đãi vài quý nữ quen biết đến tặng lễ, trong đó thế mà lại có Dương Uyển Linh, thứ tỷ của Dương Thư Thanh.
      Khương Nịnh Bảo lại nghẹn lời phen.
      Trong sách, Dương Uyển Linh cùng Khương Nịnh Bảo là nữ xứng ác độc, về sau hai người hợp tác ít để bày mưu hãm hại nữ chủ.
      Nịnh Bảo cho rằng nàng có liên quan gì đến Dương Uyển Linh, nghĩ đến người ta đến tặng lễ cho nàng, mượn cơ hội kết thân, ám chỉ các nàng có thể hợp tác đối phó Dương Thư Thanh.
      Nịnh Bảo mỉm cười cảm ơn, lễ phép cùng khách khí, cũng thân thiết.
      Dương Uyển Linh thất vọng rời .
      Tới gần tối, đại bá nương Trương thị cho người mang rương đầy trang sức đến làm lễ tặng, đều là trang sức châu báu vàng bạc có chút quý giá.
      Theo người báo lại, đại bá nương cũng tham ô, nàng kinh ngạc nhướng mày, nghĩ thầm, là khó có được, lệnh cho hai tỳ nữ Xuân Nhạc, Xuân Hỉ sửa sang, cất lại vào trong kho.
      “Nịnh Bảo, người ở bến tàu truyền tin đến, cữu cữu đến rồi.” Khương Cẩn vội vàng chạy đến, vui mừng báo cho muội muội tin tốt này.
      mặt Nịnh Bảo lên vui mừng, cữu cữu cuối cũng đến rồi.
      Điều tiếc nuối duy nhất chính là, biết bây giờ, phụ thân, mẫu thân ở nơi nào.
      Last edited by a moderator: 16/5/19

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 45: Ngay cảHoàng Thượng cũng tặng sính lễ cho Khương Nịnh Bảo.
      Nhà của cữu cữu cách xa kinh thành, đường xá lại xa xôi, chọn đường thuỷ mà , đường thuỷ tuy rằng tương đối nhanh, nhưng ở cổ đại có nhiều người ngồi thuyền đều cảm thấy khoẻ, dễ xuất triệu chứng say tàu thuyền.
      Sắc trời dần tối đen, Khương Nịnh Bảo là nương đợi gả, thể ra khỏi cửa, liền để đại ca mình sắp xếp chỗ ở cho cả nhà cữu cữu, nàng hầm rượu, cầm lấy hai vò dược tửu giúp an thần đưa cho ca ca.
      “Ca, hai vò rượu này, để cho nhà cữu cữu uống, có thể giảm bớt mệt mỏi thân thể.”
      Dược tửu này rất thích hợp cho người say tàu thuyền uống, có thể chống nôn, ngăn choáng, còn có thể làm tinh thần sảng khoái, cả người thoải mái.
      Khương Cẩn nghĩ đến Nịnh Bảo lại ủ chế ra loại dược tửu này, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy kinh hỉ.
      “Nịnh Bảo, ca trước vấn an cữu cữu, có lẽ khuya mới trở về, muội sớm nghỉ ngơi chút.” Khương Cẩn thương xoa đầu của Nịnh Bảo, ôm lấy hai vò dược tửu, nhanh chân rời .
      Khương Nịnh Bảo nhìn bóng dáng ca ca rời , hơi mỉm cười chút rồi quay về phòng, cả nhà cữu cữu đến đúng lúc, nàng cũng là thở dài nhõm hơi.
      Hôm nay người đến tặng lễ đều phải là thân thích, bằng hữu của nhị phòng, ngay cả Tạ nhị phu nhân, người được mẫu thân Khương Nịnh Bảo cứu cũng đến, chỉ phải người đến tặng phần lễ.
      phần lễ tặng thông thường.
      Nịnh Bảo cũng để ý, Tạ phu nhân có lẽ là hận chết nàng, nữ tử bị từ hôn, lại leo lên được người của Định Quốc Công, sau này còn đè đầu nhi tử thân của bà.
      khi nàng sinh được con nối dõi cho Định Quốc công, tước vị Định Quốc Công liền đến tay Tạ Cảnh Dực.
      Khương Nịnh Bảo than thầm, nếu có thể, Tạ nhị phu nhân ngay cả tặng đồ cũng đưa, chỉ là tất cả mọi người đều biết mẫu thân Khương Nịnh Bảo cứu bà ta, nên bà ta thể nào có thể biểu vong ân phụ nghĩa được, huỷ hoại chính thanh danh của mình.
      “Tiểu thư, cữu cữu của người đến, nhị phòng của chúng ta cuối cùng có thể dương mi thổ khí (rạng rỡ mặt mày), hôm nay, nô tỳ nghe được hạ nhân trong phủ lén sau lưng rằng tiểu thư ngay cả trưởng bối đều có, còn phải dựa vào chủ tử đại phòng giúp đỡ, trong lòng nô tỳ liền nghẹn chịu được.”
      Xuân Hỉ bất bình .
      Nịnh Bảo uống ngụm trà, cong môi cười cười, “Miệng là của người khác, chúng ta quản nổi, huống hồ gì ta đúng là có cầu chủ tử đại phòng giúp đỡ chiêu đãi khách.”
      “Nếu nhị gia cùng nhị phu nhân ở đây, làm gì có cần đại phòng.” Xuân Hỉ trong lòng vẫn rất bất bình, tiểu thư là gả cho Định Quốc Công, phu nhân đến tặng lễ đều là có thân phận cao quý.
      Vì thế đại phu nhân tự mình tiếp đãi các vị phu nhân, mượn cớ mở rộng nhân mạch của mình, họ hàng thân thích cùng bạn bè thâm giao của Bá phủ lại quăng cho đại thiếu phu nhân mang thai tiếp đón.
      Khương Nịnh Bảo trầm mặc .
      Có được ắt mất , chỉ cần cha mẹ còn sống, cần so đo làm gì.
      chỉ có thế, hạ nhân trong viện còn với nô tỳ, có khách đến lén tiểu thư đưa ra của hồi môn, là sợ bị người chê cười keo kiệt, tay , chỉ có thể dựa vào sính lễ của Định Quốc Công mà giữ thể diện.” Xuân Nhạc cũng đứng bên cạnh, khó chịu .
      ràng là ngày tặng lễ rất tốt, lại luôn có người nhiều chuyện lời bậy bạ.
      “Ai tiểu thư có ra của hồi môn, đó là tiểu thư muốn khoe khoang mà thôi.” Xuân Hỉ nhịn được hừ tiếng, vẻ mặt đầy tức giận lời giải thích.
      Khương Nịnh Bảo khẽ cười tiếng, để ý : “Của hồi môn của ta có nhiều hay , chỉ mình chúng ta biết, hà tất gì phải để cho mọi người cùng biết.”
      “Khoe khoang ra dễ bị người ta thèm muốn, này cũng phải là chuyện tốt.”
      Đa phần khi quý nữ vào ngày tặng lễ, đều công khai của hồi môn, Nịnh Bảo có ý khoe khoang, bất kể là nàng tự chuẩn bị, hay chỉ sính lễ lúc trước Định Quốc Công đưa, đều nhiều đến nỗi khiến người ta thèm đến dãi.
      Chỉ đến gia cụ bằng gỗ thôi, trừ bỏ mấy loại gỗ lê này nọ, còn lại toàn là gỗ tử đàn, gỗ tơ vàng chế tạo, đặc biệt là bàn trang điểm bằng gỗ tử đàn kia, quá thu hút chú ý.
      Khương Nịnh Bảo có ý khoe của hồi môn, đại phu nhân Trương thị đương nhiên là càng có ý này.
      Khương Minh Dao ngày mười xuất giá, ngày xuất giá gần kề nhau, Trương thị chuẩn bị khoe ra của hồi môn mà mình chuẩn bị cho khuê nữ, khẳng định là thể để cháu đoạt hết hào quang rồi.
      Trương thị từng xem qua danh sách sính lễ của Định Quốc Công, đôi mắt ganh tỵ đến rỉ cả máu, nếu cháu muốn khoe của hồi môn, bà nhất định ngăn cản, thể để người ngoài biết được, Bá phủ bọn họ cũng hề chuẩn bị của hồi môn cho cháu được.
      Bởi vậy, hôm nay đến tặng lễ, người nào đó thấy nàng khoe của hồi môn, liền cho rằng của hồi môn của Khương tứ tiểu thư, đều là dựa vào sính lễ của Định Quốc Công mà giữ thể diện, xấu hổ dám mang ra.
      Dương Thư Thanh biết được Khương Nịnh Bảo có mang của hồi môn ra, gương mặt xinh đẹp liền tươi cười trào phúng, còn tự mình hiểu là với địa vị của Khương Nịnh Bảo ở phủ Trường Ninh Bá, có thể ít nhiều cũng đặt mua của hồi môn cho nàng.
      Nhưng nghĩ đến sau này, Khương Nịnh Bảo chính là bà bà của mình, trong lòng nàng lại khó chịu.
      Đêm này, Khương Nịnh Bảo nghĩ đến, ngày mai gặp được cữu cữu cùng họ hàng, trong lòng vui chịu được, quên viết thư giao lưu tình cảm với Định Quốc Công, nhanh chóng rửa mặt lên giường ngủ.
      Tạ Hành chờ mãi đến hết giờ tuất, cũng nhận được thư của tiểu nương, trong lòng nhịn được mà bực bội, vẻ mặt tuấn cảm xúc giống như ủ trong sương lạnh, lạnh đến thấu xương.
      Nhóm thân vệ đều cùng cúi đầu.
      Tạ Thất thấy cả đêm nay Quốc Công gia có gì đó đúng, khẳng định là có liên quan đến Khương tứ tiểu thư, chịu hết nổi đành phải căng da đầu lên mà : “Chủ tử, hôm nay là ngày mà mọi người đều đến bá phủ tặng lễ, khách nhân nối đuôi nhau dứt, Khương tứ tiểu thư cả ngày nay tiếp đón bọn họ, hẳn là mệt rồi, có lẽ sớm nghỉ ngơi.”
      Định Quốc Công nghe vậy, mày kiếm liền nhíu chặt, đáy mắt lên vẻ đau lòng.
      Xem ra, tiểu nương mệt muốn chết rồi.
      Nghe ngày đầu tiên tặng lễ, là ngày người đến nhiều nhất, mấy ngày tiếp theo hẳn là tương đối ít, chỉ có họ hàng thân bằng, ở xa đến tặng lễ.
      Tiểu nương ngày mai hẳn là đỡ mệt nhọc, nghĩ như vậy, Định Quốc Công có chút an tâm, bực bội trong lòng cũng biến mất thấy bóng dáng.
      ….
      Ngày tặng lễ thứ hai, các vị cữu cữu của Khương Nịnh Bảo gióng trống khua chiêng mang đến xe rồi lại thêm xe lễ vật về hướng Bá phủ, làm cho bá tánh kinh thành vây xem.
      Dương Thư Thanh hôm qua còn cười nhạo Khương Nịnh Bảo keo kiệt của hồi môn, hôm nay liền biết được các vị cữu cữu của nàng đến kinh thanh đúng lúc, sắc mặt đều thay đổi, cùng là họ Dương, nhưng Dương gia ở Từ Châu cùng An Viễn Hầu có chút quan hệ nào.
      Dương gia Từ Châu chưa từng gặp qua, nhiều đời cũng gả nữ nhi vào hoàng tộc, nhưng ai lại dám coi kinh, ngay cả An Viễn Hầu là gia tộc có lâu đời bằng Dương gia Từ Châu.
      Mọi người trong phủ Trường Ninh Bá cũng đều hoảng sợ.
      Vốn cho rằng Dương gia ở Từ Châu xa xôi kinh thành như vậy, chờ tin tức thánh chỉ tứ hôn truyền đến Từ Châu, người Dương gia cũng đến kinh thành kịp ngày xuất giá của Khương Nịnh Bảo, ai ngờ là bọn họ vui mừng quá sớm.
      Khương lão phu nhân nhớ lại chuyện ba năm trước, ánh mắt trầm trầm, chút cũng muốn giao thiệp với người của Dương gia, tuy Dương gia là dòng dõi thư hương, nhưng người của Dương gia chút cũng giống người xuất thân thư hương thế gia, rất khó chơi.
      Cửa phủ, đại phu nhân Trương thị mang nụ cười cứng ngắc cùng nhị đệ muội bên nhà ngoại nghênh đón người vào phủ.
      “Mời vào bên trong.”
      Lúc này đây, người của Dương gia đến có các vị cữu cữu, thẩm thẩm, cùng nhi tử của họ, cả đám người khí thế hiên ngang, áo lụa quần là, khiến cả bá phủ chấn động.
      Người đến tặng lễ nhìn chớp mắt cả nhà Dương gia.
      Đây chính là nhà ngoại của Khương tứ tiểu thư.
      Nhìn từng xe lại từng xe lễ vật toàn đồ trân quý mà nhà ngoại đưa đến, các nàng đều giật nảy mình, đây là tặng lễ sao, đều có thể so được với của hồi môn của nhà giàu phú quý rồi.
      Khương Nịnh Bảo đứng ở trong viện, nhìn rương chất đầy đất, cảm động đến hốc mắt đỏ au, nghĩ đến cữu cữu ở Từ Châu xa xôi lại mang đến nhiều quà tặng như thế.
      Tranh chữ cổ, đồ trang sức, tơ lụa, gỗ quý hiếm, hương liệu quý hiếm, có cả dược liệu nữa… Phần quà tặng này đưa cho hạ nhân tây viện cất giữ.
      Xuân Nhạc với Xuân Hỉ cười híp hết cả mắt.
      Lúc này bên ngoài truyền đến trận ồn ào, ca ca Khương Cẩn mặt mày hớn hở đưa cả nhà cữu cữu đến đây.
      Dung mạo của người Dương gia đều là tuấn tú, mấy vị cữu cữu cũng là như vậy, nhìn qua tuấn nho nhã, ngay cả biểu ca, biểu đệ, biểu tỷ, biểu muội cũng là mang dung mạo hơn người.
      Các vị thẩm thẩm đều có dáng vẻ phu nhân cao nhã.
      Bọn họ vừa vào viện nhìn thấy được nữ tử nhắn kiều đứng giữa sân, ba năm gặp, Nịnh Bảo trỗ mã càng thêm xinh đẹp mê người.
      Cữu cữu, thẩm thẩm sáng ngời đôi mắt, biểu huynh đệ, tỷ muội cũng mãn nhãn kinh diễm.
      “Biểu tỷ là xinh đẹp.”
      biểu muội tuổi nhất kiềm được ra tiếng kinh hô, thấy tất cả mọi người nhìn về phía nàng, nàng ngượng ngùng đỏ mặt, núp sau lưng tỷ tỷ, làm cho mọi người cười trận.
      Khương Nịnh Bảo hé môi cười, mặt tươi cười chào hỏi từng người, giơ tay nhấc chân đều ra vẻ ưu nhã, ung dung, giọng mềm mại du dương, làm người như đắm chìm trong gió xuân, là thoải mái.
      Các vị cữu cữu thấy vậy thầm gật đầu.
      Khương Cẩn vẻ mặt đầy tự hào, muội muội Nịnh Bảo của là tốt nhất.
      Khương Nịnh Bảo đưa cả nhà cữu cữu vào đại đường ngồi xuống, Xuân Hỉ, Xuân Nhạc, cùng tỳ nữ vội vàng dâng trà, dâng điểm tâm.
      Mấy vị thẩm thẩm lôi kéo Nịnh Bảo chuyện, Khương Nịnh Bảo đem chuyện nên đều , cũng có cố ý dấu diếm chuyện đại phòng cùng lão phu nhân, đặc biệt là chuyện lão phu nhân lên mặt, lấy tiền đồ của ca ca ra uy hiếp nàng, Khương Nịnh Bảo vẫn còn nghẹn trong cổ, cách nào tiêu tan được.
      Mấy vị cựu cựu bên cạnh nghe thấy, đáy mắt liền nổi lên lạnh lẽo.
      Khương lão phu nhân, khinh người quá đáng.
      Vị biểu ca đứng bên cạnh Khương Cẩn, tuổi tác cũng chừng hai mươi, vỗ vai Khương Cẩn như an ủi, cười : “Biểu đệ, đệ yên tâm, phụ thân huynh tháng ba năm sau đến kinh thành nhậm chức, đến lúc đó cả nhà chúng ta dọn đến kinh thành sinh sống.”
      Đại cữu cữu sắp đến kinh thành nhậm chức, đó là chuyện vui lớn, Khương Cẩn cùng Nịnh Bảo hẹn mà lộ vẻ vui mừng.
      Cả nhà Dương gia ở đây đều nhìn thần sắc hai huynh muội, trong lòng càng thêm thương tiếc.
      Đột nhiên, giọng ho khan vang lên.
      Nịnh Bảo theo tiếng nhìn lại, ra là Sâm biểu ca nhà tam cữu cữu dùng khăn tay che miệng ho khan, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, còn có xanh mét bình thường.
      Tam cữu cữu mặt đầy lo lắng, tam thẩm vội vàng đứng lên qua, cẩn thận ôm lấy nhi tử của mình, trong lòng hận chết bản thân, nếu bà phát sớm chút khác thường của ma ma tâm phúc kia, Sâm Nhi cũng bị ả ta đầu độc, hư nhược thân thể.
      Mấy biểu huynh tỷ muội đều tắt nụ cười mặt, lo lắng nhìn Dương Sâm.
      Vốn dĩ lúc này Dương Sâm thể đến đây, nhưng có vị cao tăng đến cửa quý nhân của Dương Sâm ở kinh thành, chỉ cần đến kinh thành, liền có hi vọng chữa khỏi.
      Vì thế Dương gia đưa Dương Sâm theo cùng.
      Nịnh Bảo giọng hỏi đại ca mình về tình trạng của Dương Sâm.
      Khương Cẩn nghĩ đến năng lực ủ chế rượu thần kỳ của muội muội, giọng đem chuyện Dương Sâm ra, ra từ khi còn Dương Sâm bị ma ma tâm phúc của tam thẩm hạ độc, ám hại đến hư nhược thân thể như vậy.
      Nịnh Bảo nghĩ nghĩ, đúng lúc nàng mới ủ chế ra loại rượu khác, vội vàng : “Tam cữu cữu, tam thẩm, chỗ con có dược tửu, hẳn là có thể chữa khỏi cho Sâm biểu ca.”
      Lời vừa ra, cả nhà Dương gia đều ngây ngẩn người.
      Bọn họ hẹn mà cùng nghĩ, dược tửu đêm qua Khương Cẩn mang đến, bởi vì vội vã lên đường nên chọn đường thuỷ, dọc đường , hơn nửa mọi người chịu nổi khi thuyền, liền có triệu chứng choáng đầu, nôn mửa.
      Đặc biệt là Dương Sâm, người có thể trạng kém nhất, là cả đường hôn mê đến đây.
      Nhưng uống qua dược tửu mà ngoại chất tử đưa đến, cảm giác khoẻ kia liền mất, ngay cả Dương Sâm cũng hồi phục tinh thần.
      Tam cữu cữu vội vàng hỏi: “Nịnh Bảo, con chứ?”
      “Tam cữu, là , loại dược tửu này tác dụng chính là chữa trị thương tổn của cơ thể.” Khương Nịnh Bảo gật đầu, liền đưa gọi Xuân Hỉ đến, dặn dò “Xuân Hỉ, ngươi hầm rượu lấy vò có buộc dây xanh đến đây.”
      lát sau, Xuân Hỉ ôm vò rượu buộc dây màu xanh đến.
      Cả nhà Dương gia đều nhìn chăm chăm vào vò rượu trong tay Xuân Hỉ.
      Khương Nịnh Bảo cũng để mọi người đợi quá lâu, nhờ đại ca giúp mở vò rượu, mùi hương của dược liệu hoà trộn cùng mùi rượu lan toả ra ngoài, hít chút, liền cảm thấy cả người thoải mái, các vị cữu cữu ánh mắt đều trân trân, cùng .
      “Rượu ngon.”
      Khương Cẩn nhanh đưa cho Sâm biểu ca chén rượu thuốc.
      Dương Sâm cất khăn tay , chút do dự mà uống hết chén rượu, vừa uống xong, Dương Sâm thấy cả người nóng hầm hập, cảm giác khó chịu, đau đớn kia chợt tan , khuôn mặt tái nhợt cũng dần dần hồng nhuận lên.
      Tam cữu cữu cùng tam thẩm thấy thế, vui mừng đến độ thiếu chút nữa là bật khóc, vòng vòng lại, quý nhân của Dương Sâm ra là cháu nhà mình.
      “Tam cữu, tam thẩm, hai người yên tâm, chỉ cần Sâm biểu ca uống hết vò rượu này là cơ thể hoàn toàn khoẻ mạnh trở lại.” Nịnh Bảo cười .
      Vò rượu này cất chưa quá mười ngày, hiệu quả cũng hạn chế, cần nhiều thêm chút nữa.
      Người Dương gia nghe vậy, đều vô cùng vui mừng.
      Nhưng đều ăn ý hỏi xuất xứ của dược tửu này, ngay cả mấy biểu huynh tỷ muội, đều cũng chỉ tò mò đôi chút, có thể thấy được gia giáo của Dương gia tốt đến nhường nào.
      Trong lòng Nịnh Bảo càng thêm vừa lòng, mình nhìn lầm người.
      Chờ khi các vị cữu cữu rời kinh, Nịnh Bảo quyết định để đại ca gửi cho họ mười vò dược tửu.
      Buổi trưa, cả nhà Dương gia, trực tiếp dùng cơm tại viện của Nịnh Bảo, ý ràng là chống lưng cho huynh muội Nịnh Bảo, Khương lão phu nhân cùng Trương thị đen cả mặt, sắc mặt Trường Ninh Bá cực kỳ khó coi.
      Người Dương gia đến, Nịnh Bảo vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều ở trong viện chuyện cùng các biểu tỷ muội của mình.
      Ngày tặng lễ cuối cùng, cũng là trước ngày xuất giá, Càn Nguyên đế vậy mà lại phái đội nội thị hiên ngang chạy đến cửa tặng lễ, lễ vật nhiều như nước chảy vào sân của Khương Nịnh Bảo.
      Toàn bộ kinh thành đều oanh động.
      Khương Nịnh Bảo lúc này hoàn toàn là đối tượng bị các quý nữ trong kinh thành ganh ghét.
      Dương Thư Thanh nghĩ đến Khương Nịnh Bảo so với kiếp trước còn rực rỡ hơn, tức giận đến muốn hộc máu.
      Đặc biệt là khi biết đại cữu cữu của Khương Nịnh Bảo năm sau đến kinh thanh nhậm chức ở Hình Bộ, càng thêm hận thể hút hết máu Khương Nịnh Bảo.
      Vốn dĩ vị trí đó là nàng cùng Tần Vương đều chuẩn bị đưa người vào, ai ngờ lại bị Dương gia chặn đường.
      Dương Thư Thanh tức muốn ngã ngửa.
      Bây giờ, thánh thượng còn tặng lễ vật cho Khương Nịnh Bảo, Dương Thư Thanh thở thành hơi, tức quá mà ngất .
      Người của Dương gia cũng trợn tròn mắt, há to miệng.

      Phủ Trường Ninh Bá.
      Khương lão phu nhân hai mắt đờ đẫn, cả người nằm xuội lơ ghế, bà nghĩ đến, đứa cháu thứ tư chỉ được thánh thượng tứ hôn mà còn được thánh thượng tặng thêm lễ vật, đây chính là chuyện có hai, trừ công chúa hoàng tộc, ai có được vinh quang này, nghĩ đến chuyện mình từng lợi dụng đứa cháu trai thứ ba để uy hiếp nàng, trước mắt liền hoá đen, hối hận kịp.
      Đại phòng bá phủ, bầu khí đầy áp lực, khó mà thở được, chỉ có Khương Xu Nghiên là vui vẻ, nàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, có lẽ là có được tự tin, nên cả người đều tràn đầy tự tin.
      Lúc này Khương Nịnh Bảo ở trong viện đọc thư của Định Quốc Công gửi đến, bên trong Dương Thư Thanh tức quá ngất xỉu, nàng nhịn được cười thành tiếng.
      “Tiểu thư, thánh thượng đưa tặng thêm lễ vật cho người, người sao có chút kích động?” Xuân Hỉ kích động đủ rồi, nhịn được hỏi.
      Xuân Nhạc cũng nghi hoặc.
      Khương Nịnh Bảo cong cong khoé môi: “Đều trong dự đoán, có gì mà kích động chứ.” Càn Nguyên đến gióng tróng khua chiêng đưa lễ tặng thêm cho nàng, chuyện này khẳng định là công lao của dược tửu .
      Quốc Công gia trong thư có viết, nếu phải là sát khí người quá nặng, thân thể vừa mới khoẻ , Càn Nguyên đế còn muốn tự mình làm chủ hôn cho bọn họ nữa kìa.
      Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc: “……”
      Buổi tối trước ngày xuất giá, mấy vị thẩm thẩm của Nịnh Bảo đều mang chồng sách tranh đến tìm nàng, là sách dạy chuyện phu thê, để nàng xem cho kỹ, còn có chuyện khi động phòng hoa chúc cần chú ý, rồi rời .
      Khương Nịnh Bảo cạn lời nhìn chồng sách tranh che che dấu dấu này quẳng vào rương.
      Nàng chính là người trải qua biết bao nhiêu loại video rửa mắt ở đại chứ, người cần xem cái này phải nàng, mà là Quốc Công gia, đột nhiên Nịnh Bảo có chút chờ mong, đêm động phòng hoa chúc ngày mai cùng Quốc Công gia.
      Last edited by a moderator: 16/5/19

    5. hayley

      hayley Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      45
      Ôi, chị à, chị hết làm ng khác tức chết lại quay sang mong chờ đêm thành hôn với ah. Tội , bao năm nay độc thân, ko biết có ai quăng sách cho nhỉ. Sao chị thương tình cho vài cuốn. Lỡ lại sai đường đọc thoại bản tào lao lại khổ.. Há há.. chứ mong chờ ngày thoát kiếp xử nam... Thanks @lolemcalas up lần mấy chương. Đọc 1 mạch kiểu này thỏa mãn mà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :