1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      2,690
      [2]


      Nhưng Hồ Ngọc Tiên ngờ tới là sau khi Triệu Tịch Ngôn chọn trang sức với Hồ Ngọc Uyển, còn quay về tìm nàng.


      Lúc này nàng hoàn toàn cho y sắc mặt tốt. "Biểu ca tới đây chi, tới để làm gì?"


      "Câu đó là A Nhu sao?" Triệu Tịch Ngôn làm như thấy vẻ mặt bất hảo của nàng.


      Hồ Ngọc Tiên hờ hững : "Phải sao, phải sao? Dù sao, huynh cũng sắp lấy Hồ Ngọc Uyển rồi còn gì? Biểu ca, huynh đúng là đạo đức giả. Mấy ngày trước còn ở đây thương tâm muốn chết, chẳng lẽ là giả sao? Huynh và đại tỷ đến bước này, lẽ nào đầu sỏ phải Hồ Ngọc Uyển sao?”


      Tất nhiên rồi!


      Triệu Tịch Ngôn : "Muội với A Nhu để nàng ấy tới gặp ta."


      Lời của nàng , lẽ nào là đàn gảy tai trâu à? Hồ Ngọc Tiên tức điên muốn tát cho Triệu Tịch Ngôn tỉnh, chỉ là nghĩ tới Hồ Ngọc Nhu, ép mình phải bình tĩnh.


      “Để tỷ ấy tới tìm ngươi làm gì?”. Nàng hỏi.


      Triệu Tịch : "Để nàng ấy tới tìm ta, chính miệng với ta, nếu nàng bảo ta cưới, ta cưới."


      "Đồ điên! Ngươi chính là muốn nhìn đại tỷ tốt đẹp đúng ? Nhờ có đại tỷ với ta ngươi vào kinh thi đủ tiền, tỷ ấy xoay sở giúp ngươi!", Hồ Ngọc Tiên điên người mắng, "Nhưng ngươi lại dồn tỷ ấy vào đường chết, tỷ ấy gả cho Chu đại nhân, chính bảo tỷ ấy còn trong sạch. Ngươi biết , lúc trước và ta tới gặp đại tỷ, thậm chí còn tỷ ấy vốn nên chết ! Bởi vì tỷ ấy và ngươi có hôn ước, được coi là người của Triệu gia các ngươi, nhưng lại biết giữ trinh tiết, tỷ ấy đáng chết!"


      Triệu Tịch Ngôn bỗng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng Hồ Ngọc Tiên , như thể y thể tin được.


      Hồ Ngọc Tiên tiếp: "Đó là lỗi của đại tỷ à? phải lỗi của tỷ ấy. Có sai là Hồ Ngọc Uyển và Tiết thị sai, họ bức ép đại tỷ. Nhưng trách mẫu thân trách Hồ Ngọc Uyển, lại đổ tội lên đầu tỷ ấy, còn tỷ ấy chết nên biết độ lượng và khoan dung!"


      “Nhưng biểu ca, huynh còn biết sao, để ta nhắc lại cho huynh, ngày trước khi đại tỷ xuất giá, đại tỷ chọn thắt cổ! Tỷ ấy gần như chết! Ngay trong ngày xuất giá, tỷ ấy bị bỏ thuốc, thể thể động, tỷ ấy còn làm được gì hả?"


      “May thay, tỷ ấy gặp được đại tỷ phu quý trọng. Nếu đổi thành người khác, lại bị huynh bức ép tỷ như vậy, người ta có lẽ bóp chết tỷ ấy rồi!"


      gả cho người ta mà gặp mặt vị hôn phu trước, đây mới được gọi là tuân thủ nữ tắc đó! Hồ Ngọc Tiên càng càng tức, mấy chữ cuối gần như là hét lên.


      Văn di nương bị lời gào thét của nàng gọi qua, vừa vào cửa vội bịt mồm nàng lại.


      "Con này, con muốn mạng ta đúng ? Đừng nữa, di nương cầu xin con, đừng nữa!" Dứt lời, bà nhìn Triệu Tịch Ngôn, "Biểu thiếu gia, xin ngài ! Cầu ngài sống cuộc sống của ngài cho tốt, ngài muốn cưới ai cưới, xin ngài đừng quay lại tìm Ngọc Tiên nữa?"


      "Ô ô ... di nương ......" Hồ Ngọc Tiên vùng vẫy. Ruốt cuộc cũng được tự do, nàng : "Di nương, con , đại tỷ tốt với con như vậy, con thể vì tỷ ấy lời công bằng sao?"


      Văn di nương : "Nếu con muốn tốt cho đại tỷ, đừng gì thêm nữa. Đừng chuyện trong nhà cho đại tỷ con biết, hãy để nàng ta hoàn toàn quên . Điều này mới thực tốt cho nàng!"


      Triệu Tịch Ngôn nghe hai người chuyện, quay đầu ra ngoài. Bàn tay đưa lên lồng ngực sờ bao vải , góc nhọn của đồ trang sức đâm vào lòng bàn tay y, máu chảy ra, nhưng y như thể cảm giác được.


      Hôm nay y vốn phấn chấn.


      Trang sức này bạc vụn này chứng tỏ lòng biểu muội còn chứa y. Y thậm chí còn nghĩ, giải quyết xong Hồ Ngọc Uyển, báo thù xong, y thậm chí cầm đồ này tới cửa gặp Chu Thừa Vũ.


      Nhưng giờ ngẫm lại, y bỗng thấy mình ngoại trừ bất tài còn ích kỉ, ích kỉ biết bao.


      Đúng vậy, sao y có thể bức ép biểu muội như vậy? Đặc biệt là dưới tình huống nàng vạn bất đắc dĩ gả chồng, bị tất cả người thân làm tổn thương.


      Y thực biết, mẹ lại lời lẽ đó với biểu muội. Sao nàng lại hận y chứ, nàng nên hận y!


      Cứ ngơ ngơ ngác ngác như vậy về nhà. Hồ thị vẻ mặt vui vẻ tiễn khách, đón lấy vẻ mặt sầu khổ của con, bà kìm được : "Tịch Ngôn, con thế nào? Sắp thành thân rồi, có chút vui vẻ mặt. Thử hỏi người ngoài sao nhớ tới con?"


      Triệu Tịch Ngôn nhìn Hồ thị, nghĩ tới trước đó từng hỏi Hồ thị. Y hỏi: "Nương, tại sao nhất định con phải cưới Tam biểu muội?"


      Hồ thị : "Con và cha con lập tức phải lên Kinh thi, đây là khoản chi phí lớn. Cưới A Uyển, chi phí của con và cha con khỏi phải lo nữa."


      Y : "Nương, có phải nương quên? Con chính là đỗ đầu bảng. đề cập tới tiền thưởng triều đình phát, đề cập tới người khác bằng lòng giúp đỡ. Chính là người trong tộc Triệu gia, con tin rất nhiều thúc bá huynh đệ sẵn sàng quyên tiền giúp con."


      Đừng chi tới đầu bảng, dẫu cho y đậu thứ hạng cao bằng cha, cũng được rất nhiều người bằng lòng giúp. Hằng năm có biết bao người thi Hương, nhưng đỗ đạt lại có mấy ai?


      Nhưng khi đó Hồ thị : “Phi! Ta cực khổ lắm mới nuôi ngươi lớn, tộc của ngươi từng ra được cái gì? Lời mỉa mai lại ít! Ta thà để ngươi cưới A Uyển, tốt xấu gì nó cũng có của hồi môn, tốt xấu gì nó cũng có ông cậu làm quan Phủ Thành, thèm để tộc bên đó chiếm tiện nghi ngươi!”


      Lúc đó y buồn lòng, đành đáp ứng cưới Hồ Ngọc Uyển. Tất nhiên, y chân thành muốn cưới Hồ Ngọc Uyển, y cũng hề cưới . Thê tử của y, trước giờ chỉ có mỗi A Nhu.


      Triệu Tịch Ngôn trả lời, y im lặng đứng ở cửa lúc lâu, cuối cùng cũng ôm ảo tưởng lần cuối. Suy cho cùng, đây là mẹ ruột của y, mười tháng mang nặng đẻ đau y, trăm cay ngàn đắng nuôi y lớn, vì y chịu biết bao nhiêu khổ.


      Bà là người quan trọng nhất trong đời y. Trong lòng y, mẹ xếp cao hơn hẳn A Nhu. Y thực muốn nghĩ, bà lại tệ như vậy, có thể mấy lời đó với cháu ruột của mình.


      "Cưới người thích, sao con có thể cưới?" Y , "Nương, con muốn cưới Tam biểu muội. Con và A Nhu như tại, tam biểu muội là đầu sỏ. Nếu con cưới muội ấy, là có lỗi với A Nhu, cũng có lỗi với chính mình."


      Hồ thị sững sờ, tiện đà giận dữ. Song trước cửa dạy dỗ con trai hay, bà kéo Triệu Tịch Ngôn vào nhà.


      "Tịch Ngôn, con có biết mình ?" Bà lạnh lùng hỏi.


      Triệu Tịch Ngôn gật đầu.


      Tất nhiên y biết.


      Hồ thị: "Nếu biết, vậy con cũng biết thiệp cưới phân phát hết. Hôn kỳ định ba ngày sau. Ai ai cũng biết con và A Uyển sắp thành thân. Bây giờ con lại ăn kiểu này, muốn người người chê cười Triệu gia hả? "


      Cha Triệu cũng ra theo, phụ họa: "Đúng vậy! Qủa là vô liêm sỉ. Sách con đọc vào bụng chó hết rồi hả?"


      Triệu Tịch Ngôn nhìn cha mẹ, : "Các người đều biết con thích A Nhu, mà con và A Nhu đến bước này đều do Hồ Ngọc Uyển và Tiết thị gây ra. Thế nên, bây giờ, chỉ vì mặt mũi, chỉ vì của hồi môn của Hồ Ngọc Uyển, các người cảm thấy mấy thứ đó quan trọng hơn cả hạnh phúc cả đời của con, phải ? "


      Cha Triệu cả giận, : "A Nhu nay là huyện lệnh phu nhân, người ta thèm dòm tới ngươi!"


      Triệu Tịch Ngôn cười, "Nếu nàng còn coi trọng, hai người có bằng lòng để nàng quay lại?"


      Cha Triệu tức tới nỗi mắt trợn lên, Hồ thị hết sức khuyên can : “Nó còn trong trắng, làm sao còn có thể vào nhà chúng ta? Tịch Ngôn à, cha nương chỉ muốn tốt cho con, nếu con thực cưới nó vào, người ta gièm pha chết! Huống gì, con thích A Uyển hay có gì quan trọng chứ? Nếu con thích nó, cứ nạp thiếp. Con bây giờ là người có thân phận, có biết bao nương tốt sẵng lòng vì con!"


      tới đây, Triệu tịch Ngôn còn gì bữa. tia do dự sâu thẳm trong lòng cũng mất, y quay bước vào phòng mình.


      Cha Triệu nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng của y lát, trong lòng hơi bất an. Đẩy vợ cái, khẽ: "Tịch Ngôn sao chứ?"


      Hồ thị cũng lo lắng rằng "Có phải thiếp nặng lời ?”, Con nó vốn đau lòng, bà nên an ủi, sao có thể vậy, "Thiếp tìm thằng bé chuyện."


      Nhưng bà đến cửa, gõ mãi cũng mở.


      Biết đây là do con mình hờn giận, Hồ thị nghĩ nghĩ, rốt cuộc vào nữa.


      Mấy ngày trước, con trai ràng đồng ý hôn . Hôm nay như vậy, sợ là tới Hồ gia nhớ tới A Nhu. có gì, ổn cả, đợi cưới A Uyển vào, rồi cho nó tới Hồ gia nữa, chắc chắn quên nhanh thôi.


      .


      Khuya khoắt Chu Thừa Vũ mới về, Hồ Ngọc Nhu mới kể với mình chàng ta. Chỉ việc Hồ Ngọc Tiên nghe lỏm em trai Tiết thị sắp tới.


      Chu Thừa Vũ có chút mệt mỏi, chỉ gật đầu, ngủ thiếp rất nhanh. Bây giờ chàng ấy thay đổi rất nhiều, có nhiều điều với Hồ Ngọc Nhu, nhưng chuyện công vụ .


      Hồ Ngọc Nhu cũng chỉ hỏi.


      Ba ngày trôi qua, sáng sớm, trước cửa Chu gia có hai chiếc xe ngựa đậu. Khách quý Kinh Thành hôm nay tới cửa. chỉ Chu lão phu nhân ra đón, mà cả Tô thị, người gần đây ngày ngày bị ốm nghén hành hạ cũng ra.


      Chu lão phu nhân yên lòng về nàng ta, cùng vợ chồng hai người họ ngồi chung xe ngựa, xe Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ. Thực ra, hôm nay cũng là ngày thành hôn của Triệu Tịch Ngôn và Hồ Ngọc Uyển. Ngày đại hỉ, đương nhiên Chu gia cũng nhận được thiệp cưới, nhưng Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ đều có ý qua đó.


      Tới giờ đưa quà qua là được.


      Tác giả có lời muốn : Triệu biểu ca thu thập Hồ Ngọc Uyển, là có thể tới Kinh Thành rồi.


      Lại Qúy Thành Vân là nam phụ thứ hai của truyện, vậy mà các bạn ai nhớ tới cậu ta.


      Cậu ta thương tâm đấy.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      2,690
      Chương 61. Đau, đau tới mức nàng muốn khóc cũng khóc nổi.


      [1]


      Vì Tô thị mang thai, xe ngựa chạy nhanh, khi tới cổng thành đợi hơn nửa giờ, mới thấy đám người xa xa tới.


      Mặc dù đại đường tẩu của Chu Thừa Vũ là công chúa, nhưng cả chặng đường dài, có nghi trượng công chúa nào, ngay cả cỗ xe họ cũng chỉ là cỗ xe bình thường sang trọng hơn chút.


      Khi cỗ xe phía trước dừng lại, em Chu Thừa Vũ Chu Thừa Duệ tiến lên chào hỏi. Hồ Ngọc Nhu và Chu lão phu nhân trái phải đỡ Tô thị, cũng theo sau.


      Bức màn xe ngựa được vén lên, và có người đàn ông hơi béo nhảy ra. mặc chiếc áo choàng thổ cẩm màu đỏ sẫm, khuôn mặt hồng hào khí sắc khỏe mạnh. Cả gương mặt có chút mỏi mệt do đường xa.


      "Tam đệ! Tứ đệ" cười cười hô lên, giọng vang dội vùng.


      Đây là Chu Thừa Hồng, đích trưởng tử nhà nhị thúc của Chu Thừa Vũ, gọi theo thứ tự của đại gia đình, xếp thứ hai.


      Chu Thừa Vũ mỉm cười, kính cẩn gọi "Nhị ca", nhưng Chu Thừa Duệ lại cười ha hả tiến lên ôm bận, "Nhị ca, đợi bọn ca mòn mỏi!"


      Chu Thừa Hồng : "Đoạn đường này vốn có thể nhanh. Nhưng tới nửa đường bỗng phát nhị tẩu đệ có hỉ. Thế nên bị trì hoãn hai ngày. Vốn cũng muốn đưa nàng về, nhưng chúng ta đều chưa gặp tam đệ muội. Mà thôi, tính toán tới đây nghỉ ngơi vài ngày là đầu tháng ba, có chạy về cũng chịu đựng thôi, thế nên vẫn tới."


      Mặc dù toàn lời phàn nàn, nhưng ý cười trong mắt thể che lấp được.


      Chu Thừa Duệ vừa mừng vừa ngạc nhiên : "Nhị ca, cùng vui, cùng vui! Vợ đệ cũng có hỉ!"


      Vợ đệ? Vậy tức là tứ đệ muội cũng có hỉ? Nhất thời Chu Thừa Hồng hưng phấn tăng cao.


      Lúc này, ba người Hồ Ngọc Nhu cũng ra phía trước, đằng sau Chu Thừa Hồng cũng có hai người mặc bộ váy bình thường, nhưng lại là hai mỹ nữ cùng nhau tới.


      Chu Thừa Hồng vừa tới là đoan được ngay, nhưng hai người này ai là Lương Nguyệt Mai, ai là Tạ Kiều, nhìn thêm chút nữa cũng đoán ra.


      Cho đến khi hai bên cùng có lễ, người trong đó được Chu Thừa Hồng đỡ, Hồ Ngọc Nhu mới biết hóa ra ấy là Tạ Kiều.


      Tuy bảo Lương Nguyệt Mai là nữ chính nguyên tác, nhưng ràng Tạ Kiều mỹ miều hơn. Vẻ đẹp của nàng là kiểu rực rỡ chói lóa, khiến mọi người vừa nhìn bị thu hút. nghĩ ra, mỹ nhân thế này đeo đuổi Chu Thừa Vũ, Chu Thừa Vũ lại ưng! Quả là khoa học!


      Thuở đầu mới biết Chu Thừa Vũ, Chu Thừa Vũ còn chưa có người trong lòng. Sao Tạ Kiều lọt vào mắt chàng ta nhở?


      Ngay cả sau này ... ờ sau này chàng ta đúng là thích người.


      "Tam đệ muội có được diện mạo xinh đẹp ghê, trách được Tam đệ nỡ buông tay." Tạ Kiều , lời hay ho, nhưng trong mắt có chút ác ý.


      Xuất thân của nàng ta là Trường Bình hầu phủ, được nuông chiều từ bé, càng lanh mồm lẹ miệng hơn Hồ Ngọc Tiên. Hồ Ngọc Nhu đọc truyện, thậm chí từng ship cp nàng ta và Chu Thừa Vũ, tự nhiên vào lúc này khó chịu vì lời này của nàng ta.


      "Có nhị tẩu châu ngọc ở trước mặt, ta nào dám khen ngợi dung mạo của mình." Hồ Ngọc Nhu , cũng dám bỏ Lương Nguyệt Mai ra rìa, mà chỉ cười với Lương Nguyệt Mai, gọi: "Đại tẩu."


      Trái lại lời của Hồ Ngọc Nhu cũng dối, Tạ Kiều ở ngưỡng ba mươi. Nhưng thành phụ nữ nên người thêm chút trầm ổn, coi bộ khí chất tốt hơn. Vẻ ngoài quyến rũ kèm thêm chút đại khí.


      Lương Nguyệt Mai đáp lại nụ mỉm cười dịu dàng.


      Tạ Kiều lại vui vẻ mím môi, nhưng chờ nàng ta lên tiếng. Chu Thừa Hồng, đứng bên cạnh nàng ta, lia mắt lên mặt Hồ Ngọc Nhu và nàng ta vài vòng. Cuối cùng, đăm chiêu lắc đầu.


      "Lời này của Tam đệ muội đúng, muội vẫn đẹp hơn nhị tẩu." sợ trời sợ đất, vẻ mặt nghiêm túc bình luận.


      Hồ Ngọc Nhu nhất thời như bị sặc nước miếng, kinh ngạc nên lời. Vị này thành thân nhiều năm, mà vẫn đáng tin cậy như thế à?


      Lương Nguyệt Mai nhịn được, phì cười. ấy cười và kéo tay Hồ Ngọc Nhu. Bỏ lại Tạ Kiều đằng sau quát mắng và Chu Thừa Vũ vui kêu lên “Nhị ca”.


      "Đừng để ý lời , ta ác ý, chỉ là thích ăn ngay liều." Lương Nguyệt Mai , vẫn thể nhịn cười được, "Chúng ta về , đừng ở đây chờ, phải tứ đệ muội có thai sao, đừng mệt mỏi.”


      Thích liều...ăn ngay ...


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ thầm, nữ chính tỷ tỷ à, tỷ cũng chẳng đáng tin!


      Kèm với đùa giỡn phía sau, mọi người lên xe ngựa. Lương Nguyệt Mai kéo Hồ Ngọc Nhu lên xe ngựa của , cuối cùng hiểu sao, Tạ Kiều cũng bị Chu Thừa Hồng dẫn tới.


      Vừa mới lên xe, nàng ta dán mắt vào Hồ Ngọc Nhu. Bởi vì nàng ta phòng bị, khi cỗ xe di chuyển, nàng ta đột ngột bổ nhào về phía Hồ Ngọc Nhu, Hồ Ngọc Nhu vội cùng tiểu nương bên cạnh đỡ lấy nàng ta.


      Gương mặt Lương Nguyệt Mai cũng thay đổi. “Kiều Kiều, muội ổn chứ?”


      Tiểu nương kia là 1 trong đôi tỷ muội được Lương Nguyệt Mai nhận nuôi, được gọi là Bảo nhi. Lúc này, bé sợ tới trắng mặt. "Nhị thẩm, thẩm có thấy khó chịu à? bụng thẩm vẫn ổn chứ?"


      Tạ Kiều trả lời, vịn vào tay bé và Hồ Ngọc Nhu, rồi từ từ ngồi xuống. Duỗi tay chạm vào bụng, nàng ta từ từ thở phào nhõm: " sao sao, ta chỉ nhất thời chú ý."


      Trái tim Hồ Ngọc Nhu nhất trời treo rốt cuộc cũng hạ xuống.


      Lương Nguyệt Mai nổi giận: "Tỷ, tỷ đó, làm nương lần 2, có thể trầm ổn tí được ?"


      Tạ Kiều lớn hơn Lương Nguyệt Mai tuổi, nhưng từ bị gia đình chiều chuộng thành hư, thế nên mỗi khi nàng ta làm chuyện đúng, đều bị Lương Nguyệt Mai răn dạy nương tình. Nàng ta những tức giận, mà còn sinh ra thói quen hễ có chuyện là hỏi ý kiến Lương Nguyệt Mai.


      Lần này bị dạy dỗ, trước là làm mặt quỷ với Bảo nhi, sau là ngó Hồ Ngọc Nhu, rồi hỏi Lương Nguyệt Mai, “Nguyệt Mai, muội thử xem, nàng thực đẹp hơn muội à?"


      Nào có ai ngay trước mặt chính chủ mà hỏi vậy, bảo nàng phải trả lời sao đây?


      Lương Nguyệt Mai bất lực và : “Tam đệ muội còn chưa quen thuộc với muội, muội đừng làm nàng sợ."


      Tạ Kiều lẩm bẩm: "Muội nào có ý xấu, muội chỉ muốn biết . Tiểu nha đầu này dối rằng nàng ta đẹp bằng muội, nhưng Chu Thừa Hồng lại bảo nàng nhìn đẹp hơn ta. Ta hỏi Chu Thừa Vũ lại laị hay, thế nên chỉ có thể hỏi tỷ."


      Nhưng muội đừng hỏi trước mặt tiểu nha đầu người ta chứ. Muội hỏi như vậy, tỷ đây chỉ có thể chọn tổn thương muội thôi.


      "Muốn nghe lời lòng đúng ?" Lâm Nguyệt Mai hỏi.


      Tạ Kiều gật đầu, "Tất nhiên rồi! Làm sao, trước mặt nàng, tỷ dám ?"


      Lâm Nguyệt Mai thở dài, ưu điểm lớn nhất của Tạ Kiều là cái gì cũng dám , nhưng nhược điểm lớn nhất cũng điều này. Bởi vì xuất thân cao, lại được chiều chuộng từ tấm bé tới lớn, nàng ta đó giờ xử xự luôn mặc kệ người ta.


      Với người ngoài còn tốt, nhưng tiểu nương này ... Đừng Tạ Kiều, chính là cũng rất tò mò, Chu Thừa Vũ độc thân nhiều năm như vậy, sao bỗng dưng muốn cưới là cưới? Còn nghe bảo, cưới còn suôn sẻ, vị này ma xui quỷ khiến mới gả cho ta.


      "Nhị đệ đúng lắm, nàng đích thực đẹp hơn muội." lời này của Lương Nguyệt Mai tính dối lòng, hai người họ ai cũng là mỹ nữ, nhưng người kia càng nhìn càng đẹp mắt hơn ... "Dáng người cũng tuyệt hơn."


      Tạ Kiều nhìn lại bản thân, nàng có thai chưa tròn ba tháng, bụng còn chưa lộ. Nhưng đến cùng, cũng có hai đứa con, bây giờ lại ngoài ba mươi, eo có cũng bằng Hồ Ngọc Nhu đương tuổi xuân mơn mởn.


      Nàng vẫn ăn hùng hồn: "Ta có thai, chuyện này sao so được? công bằng!"


      Lương Nguyệt Mai dừng mắt ngực nàng ta lát, rồi nhìn Hồ Ngọc Nhu, ý trong đó cần cũng hiểu.


      Tạ Kiều trợn mắt lườm Lương Nguyệt Mai, muốn tỷ ta vô liêm sỉ lưu manh, chợt nghe thấy giọng nữ lạ vang lên bên cạnh: "Ngực ta lớn hơn ngực tẩu, tẩu mang thai, vẫn lớn bằng ta."


      Trong xe nhất thời im bặc.


      Dường như có tiếng kim rơi cũng có thể nghe .
      Last edited by a moderator: 15/7/19

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hóng chap mới đó edit ơi

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      2,690
      [2]


      Sau lúc lâu, Tạ Kiều bày ra biểu cảm gặp quỷ nhìn Hồ Ngọc Nhu. Lương Nguyệt Mai kiềm nén nổi nữa. gập mình xuống nhuyễn giáp cười ha hả. Ôi trời, thực ngờ nghĩ tới, sinh thời ở cổ đại này còn có thể gặp được người phóng khoáng như vậy. Điều này khỏi khiến hoài niệm thời còn học ở đại, khi ấy bọn chị em phòng rảnh rỗi cũng hay so cái này.


      Tiếng cười trong cỗ xe đằng sau lan tới xe đằng trước. Chu lão phu nhân nhìn sắc mặt tốt của Tô thị, khuyên: "Đại tẩu con mới vào cửa lâu, các nàng chưa gặp bao giờ, chắc muốn làm quen đây mà."


      Khi đó Tô thị vừa mới gả tới, Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều cũng nhiệt tình với nàng kém.


      Tô thị gật đầu, đè nỗi vui xuống đáy lòng và mỉm cười: "Con biết rồi nương, con nghĩ nhiều." Nàng sờ bụng mình, nghĩ tới bảo bảo trong bụng. Nụ cười khuôn mặt dần chân thành, “Huống hồ con mang thai, đại đường tẩu và đại đường ca thành thân hơn mười năm vẫn chưa có con, dưới gối trống rỗng, con cũng muốn lảng vảng trước mặt đại đường tẩu, tránh phải lát nữa khiến tẩu ấy buồn lòng.”


      Chu lão phu nhân gật đầu, song nữa. Lương Nguyệt Mai là công chúa được sắc phong, thái độ làm người của đại điệt nhi bà cũng ràng, dẫu cả đời này Lương Nguyệt Mai vô sinh, nó cũng nạp thiếp.


      Mà trước cỗ xe của bà, ba em Chu gia trò chuyện, nghe thấy tiếng cười vui vẻ sau lưng. Chu Thừa Vũ hơi cau mày, hơi đứng ngồi yên nhìn vào rèm xe ngựa.


      Chu Thừa Hồng vỗ vai chàng ta và mỉm cười: "Đừng lo, có đại tẩu ở đâu, có tẩu ấy bảo vệ, nhị tẩu đệ khi dễ được vợ đệ đâu!"


      Nhìn hai vị ca ca, Chu Thừa Duệ nở nụ cười phúc hậu. : "Chuyện này khó lắm. Nhị tẩu nhìn thấy tam tẩu, chừng lại tức, muốn ra sức bắt chẹt chăng."


      Người từ Kinh tới, thứ tự gọi theo gia tộc.Chu Thừa Duệ chỉ có thể gọi Chu Thừa Duệ là tam ca, Hồ Ngọc Nhu là tam tẩu.


      Lời này vừa dứt, Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Hồng bắn ánh mắt nguy hiểm về phía cùng lúc.


      Khoảnh khắc tiếp theo, Chu Thừa Hồng chút lưu tình gõ đầu . "Bậy bạ! Cho đệ bậy này! Nhị tẩu đệ sanh cho ta hai đứa, tại trong mắt hay trong tim đều chỉ có mỗi ta! Còn bậy nữa ta đập chết đệ!"


      Chu Thừa Duệ dám động thủ cùng ca ca, chỉ có thể ôm đầu mà chịu.


      Chu Thừa Vũ nãy giờ ở ngoài, thực co chút lo ngại. phải thấy Tạ Kiều còn nhớ thương chàng mà chàng lo cho Hồ Ngọc Nhu biết làm sao để chung đụng hòa hợp với Tạ Kiều và Lương Nguyệt Mai.


      Hai người có thân phận cao quý như vậy, sợ rằng Hồ Ngọc Nhu bị hai người dọa sợ.


      May mắn thay, rất nhanh chàng có cơ hội. Cỗ xe mới chạy vào lâu bị dòng người chặn lại. thanh tiếng thổi kèn và người người bàn tán xôn xao, dường như có việc vui gì.


      Chu Thừa Vũ nghĩ ngay tới Triệu Tịch Ngôn. Chàng cũng biết nhà họ Triệu ngụ ở đâu, nhưng hôm nay là ngày lành của và Hồ Ngọc Uyển, đây chắc sai được.


      Chẳng lẽ mọi người cảm thấy hứng thú với hôn lễ của vị giải nguyên lang này, thế nên vây hết tới xem?


      Y còn ngẫm có nên đổi đường khác hay , chàng bỗng nghe thấy tiếng hít vào của đám đông, hết thảy tưng bừng nhộn nhịp đều im bặc, yên tĩnh quá lạ lùng.


      Chu Thừa Hồng bị thu hút. "Chuyện gì xảy ra? xảy ra chuyện gì thế?"


      Chu Thừa Duệ : " biết, đệ qua đó xem thử."


      bên này xuống xe, liền phát có nhiều người chen chúc trước mặt , đừng chi là xe ngựa qua, người khó lắm rồi.


      Chu Thừa Hồng cũng xuống xe ngựa theo.


      "Chuyện gì thế, diễn đại hí kịch à?", xong, song hơi bận tâm nhìn Chu Thừa Vũ định xuống, "Thừa Vũ, phải bạo loạn chứ?"


      Nếu , chức Huyện thái gia đệ ấy làm khỏi vô dụng quá.


      Tiếp đó, Tạ Kiều cũng xuống xe, xe đột nhiên ngừng chạy. Nàng lại là người thích náo nhiệt, đương nhiên phải chạy ra xem rồi. Nàng xuống, Lương Nguyệt Mai và Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể theo.


      Chu Thừa Vũ thấy thế, biết tính của nàng làm chuyện cần thiết, nên dặn dò Chu Thừa Duệ, "Gọi vợ đệ bên đó quay lại, trước hết chuyển sang đường khác, nàng, nương và ba đứa về . Bên này có ta và nhị ca đệ ở lại là được, đệ đưa họ về xong rồi đến."


      Chu Thừa Hồng bảo vệ Tạ Kiều, mặt khác Lương Nguyệt Mai cũng dẫn theo mấy tên thị vệ. Bên người còn có hai nha hoàn biết võ. Chu Thừa Vũ bảo vệ Hồ Ngọc Nhu đầu, cả nhóm cứ thế chen lên.


      Dân trong huyện Trường Châu đều biết Chu Thừa Vũ, tất nhiên dồn dập nhường đường. Tuy nhiên, càng đến gần, Hồ Ngọc Nhu càng cảm thấy quen thuộc. Đợi nhìn thấy cây cổ thụ già nghiêng ngã, cuối cùng cũng nhớ ra. Đây là nhà của Triệu Tịch Ngôn!


      Vậy là lúc này, Triệu tịch Ngôn đón dâu, mấy người này nhốn nhao bủa vây ở đây làm gì? Gương mặt nghiêm túc suy nghĩ tự nhiên, bất chợt có giọng nữ chát chúa nức nở vang lên từ đằng trươc: "Tịch Ngôn, con có biết con gì tại đây ?"


      Hình như là Hồ thị.


      Ngày trọng đại mà họ làm gì vậy?


      Đẩy đám đông hóng chuyện ra, Hồ Ngọc Nhu và Triệu Tịch Ngôn đứng lên hàng đầu. Kiệu hoa đỏ thẫm dừng trước cửa Triệu gia, nhưng tân lang quan lại mặc hỉ phục, hỉ phục bị y ném lăng lóc mặt đất, mà y mặc bộ áo cà sa xanh nhạt, đứng thẳng trước cửa.


      Gương mặt đầy vẻ lạnh lùng.


      "Con tự nhiên biết, con , con cưới Hồ Ngọc Uyển." Y cất lời, có chút cảm xúc trong giọng . "Nàng trước đó cần thanh danh của bản thân, nữ tử biết liêm sỉ với người ngoài thích Chu đại nhân. Sau đó lại dùng lý do ái mộ ta mà hãm hại đại tỷ phải gả cho Chu đại nhân. Chu đại nhân đại nhân đại nghĩa tính toán với nàng ta, nhưng sao ta có thể cưới ả vô liểm sỉ đê tiện như thế, phẩm hạnh xấu xa như vậy?"


      biết liêm sỉ, đê tiện vô liêm sỉ.


      Hồ thị cảm thấy mình sắp phát điên. "Tịch Ngôn! Đừng nữa! Đừng nữa, chúng ta nhanh chóng đón vào nhà, người cũng ở trước cửa rồi!"


      Triệu Tịch Ngôn là giải nguyên gia, lại có lý, thậm chí còn mang Chu Thừa Vũ ra. Họ hàng Hồ gia đưa dâu cũng dám hé răng, em trai của Hồ Ngọc Uyển, Hồ Phỉ, sợ sắp phát khóc.


      Triệu Tịch Ngôn hề lay chuyển, ra tay ngăn cản Hồ thị. “Nương, con bảo, con cưới. Nếu nương cứ khăng khăng cho nàng ta vào nhà, nàng cũng phải thê của ta.”


      Vậy là của ai?


      Của cha y?


      Nghe ra hàm ý của Triệu Tịch Ngôn, Hồ thị tát y cái vang dội. Đồ súc sinh, giờ mới cưới, mặt mũi Triệu gia bị nó vứt hết! Còn bà ... sao bà có mặt mũi gặp đại ca, có mặt mũi nào về nhà mẹ đẻ? Tất cả người thân và bạn bè Hồ gia sợ là muốn nhìn thấy bà nữa?


      vụ bê bối như vậy, cha Triệu sớm trốn mất bóng..


      Hồ thị cũng muốn trốn, nhưng cháu bà vẫn ở cửa.


      Hồ Ngọc Uyển nhịn được nữa từ trong kiệu ra, vứt khăn voan xuống đất, nước mắt giàn giụa nhìn Triệu Tịch Ngôn, "Biểu ca, sao huynh có thể đối xử với ta như vậy!"


      Cõi lòng tràn ngập hạnh phúc lên kiệu hoa.


      Nhưng bây giờ, lại giống như giữa tháng mười hai bị người ta tạt chậu nước lạnh.


      Đám đông vây coi trò hay lớn vậy, bắt đầu giọng xôn xao. số người biết chuyện cũ, thấy Hồ Ngọc Uyển ác giả ác báo. số người khác lại tin Hồ Ngọc Nhu vô tội, giờ nhận thấy Hồ Ngọc Nhu vô tội . Còn số còn lại thấy Triệu tịch Ngôn quá đáng, đây là hủy cả đời Hồ Ngọc Uyển còn gì, tiểu nương can trường chút, biết đâu tìm chết.


      Triệu Tịch Ngôn làm như nghe thấy.


      Thời điểm y quyết tâm làm như vậy, y biết hành động này gây ảnh hưởng tới bàn thân. Nếu y còn quay về được với A nhu, dù cho tương lai có tiến xa tới đâu cũng đâu có cơ hội đoạt nàng về. Danh tiếng có là gì?


      Y sợ chút nào.


      "Vậy ngươi cảm thấy ta nên đối với ngươi thế nào?" Y lạnh lùng .


      Nước mắt của Hồ Ngọc Uyển ào ạt rớt xuống, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, biểu ca ôn tồn lễ độ lại có ngày trở nên đáng sợ như vậy. Nàng khóc lóc: "Muội thích huynh biết bao, từ bé thích, còn trong mắt huynh chỉ có mỗi đại tỷ. Nhưng nhiều năm trôi qua, trong mắt muội chỉ có mình huynh. Muội ... muội đúng là có lỗi với đại tỷ, nhưng với huynh ! Muội đối với huynh tốt sao, nhiều năm qua, muội còn đối với huynh chưa đủ tốt sao? Đại tỷ hận muội có lý do, còn huynh, sao huynh có thể đối với muội như vậy? Huynh đối với muội như vậy, huynh thấy với muội quá ác sao? Muội chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với huynh mà! Chính huynh và dượng phủ thành tham gia thi cử, cũng chính muội đây khuyên nương đưa bạc cho hai người làm lộ phí!"


      Tạ Kiều ở bên xem náo nhiệt, thấy Hồ Ngọc uyển khóc thương tâm như vậy, nàng tự chủ nhớ lại năm tháng đơn phương Chu Thừa Vũ. Đôi mắt dần dà ửng đỏ, vì biết bọn họ có can hệ với Hồ Ngọc Nhu, suy nghĩ mở miệng với Lương Nguyệt Mai bên cạnh: "Đúng vậy, tên nam nhân này hơi quá. Tiểu nương này thích y nhiều vậy, lại chưa từng làm chuyện sai trái với y. Y thương người ta thẳng, tội gì đồng ý thành thân với người ta, người người tới trước cửa, vậy mà đổi ý, còn làm nhục người ta trước mặt mọi người."


      Lương Nguyệt Mai cau mày, song cảm thấy vấn đề này đúng lắm. Mới chỉ nghe hai ba câu, đâu hiểu hết tình, thế nên bàn luận.


      Chỉ thấy Triệu Tịch Ngôn nghe xong lời Hồ Ngọc Uyển, thế mà cười ha hả, “ ? Ngươi thích ta, chưa từng làm chuyện có lỗi với ta. Ngươi hại người ta , ngươi bức người ta gả cho người khác, vậy mà còn có lỗi với ta? Ngươi thích là thích, còn ta phải sao? Coi như phải, nhân phẩm ngươi cũng xấu xa, lòng dạ ác độc, người như ngươi, có xứng đàm luận về tình ư?" Sau hồi, y đúng là biết chuyện Hồ gia cho lộ phí, nên y : "Ngươi có thể yên tâm, nợ nhà ngươi bao nhiêu tiền, ta trả lại thiếu đồng."


      Hồ Ngọc Uyển luôn cảm thấy rằng nàng có lỗi với Triệu Tịch Ngôn. vẫn luôn cố gắng, gả tới đây cứ cố giả dịu dàng, lòng tin rằng sớm muộn gì cũng sưởi ấm trái tim Triệu Tịch Ngôn. Nhưng giờ phút này, lạnh lùng của Triệu Tịch Ngôn, vô tình của Triệu Tịch Ngôn, nhưng mỗi thứ đều giống như thanh rồi thanh kiếm sắc bén, lột ra trái tim nàng, đâm mạnh vào.


      Đau, đau tới mức nàng muốn khóc cũng khóc nổi, khuôn mặt tái nhợt, chân mềm nhũn té xuống mặt đất.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Vì tình của mình để chà đạp lên tình của người khác, cũng được hạnh phúc đâu mắm thúi Uyển Uyển ơi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :