1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ly Hôn - Thần Vụ Quang (Full)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hanhuyen

      hanhuyen Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      21
      Lâu quá chưa có chương mới chị ơi

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chị Hằng Lê quên hố này nữa rồi

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Tối mình tranh thủ úp hết nha

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      ☆ Chương63
      Editor: Campham
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày


      chuyện!” Quý Văn Nghiêu đợi mãi thấy An Nhàn phản ứng nóng nảy.

      muốn em gì, phải dễ dàng tin em nữa sao.” Thái độ An Nhàn rất lạnh lùng bình tĩnh.

      dễ dàng tin, có nghĩa là tin, hôm qua hỏi nhưng em lại quen biết Tả Phàm Nghĩa?”

      Lâm An Nhàn cũng muốn cởi bỏ hiểu lầm: “Em chỉ gặp ta vài lần, làm sao biết được ta có ý này.”

      “Nghe ngày em ly hôn cậu ta cũng có mặt.” Quý Văn Nghiêu hỏi ra vấn đề mình để ý nhất.

      Lâm An Nhàn lập tức phủ nhận: “ bậy, lúc đón taxi em gặp ta ở ven đường, ta muốn đưa em về nhưng em đồng ý.”

      Quý Văn Nghiêu nghĩ chút mới : “Chuyện này rất kỳ lạ, hai người có quan hệ gì mà biết được. Nhưng, nếu em cho hy vọng cậu ta dám làm hành động lớn như hôm nay?”

      Lâm An Nhàn bất đắc dĩ thở dài: “Lúc ta mình thích nhưng mặc cảm dám theo đuổi nên em chỉ cổ vũ vài câu. Hơn nữa, lúc đó nhiều chuyện xảy ra, em đâu còn tâm trạng phỏng đoán tâm tư người khác, lại càng đa tình. Như từng , Hồng Oánh làm gì quản được, em đối Tả Phàm Nghĩa cũng vậy, có thể thái độ của em làm ta hiểu lầm nhưng em có qua lại với ta.”

      Ngữ khí Quý Văn Nghiêu vẫn đông cứng như cũ: “Sao có thể đánh đồng hai chuyện này với nhau? quang minh chính đại, còn em với Tả Phàm Nghĩa gì, làm gì biết sao!”

      Lâm An Nhàn khí cực: “ định tội cho em rồi phải ? vẫn giữ thái độ này em gì nữa cũng vô dụng, giờ muốn thế nào?”

      “Em còn hỏi? Làm sao biết em muốn gì, ngay cả lời lòng cũng chịu ! An Nhàn, em làm rất thất vọng, vì chuyện kết hôn của chúng ta lòng cố gắng thuyết phục ba mẹ. Em nhẫn nại mấy ngày, giải quyết xong mọi việc đền bù, nay em cứ như vậy qua lại với Tả Phàm Nghĩa?”

      Lâm An Nhàn cúi đầu, chăm chăm nhìn ngón tay đan vào nhau, thấp giọng : “Em nghĩ chúng ta cần thời gian bình tĩnh lại.”

      Quý Văn Nghiêu vừa giận vừa khổ sở, cũng muốn thêm, lái xe đưa An Nhàn về nhà rồi .

      Thứ sáu, Tả Phàm Nghĩa điện thoại tới: “An Nhàn, xin lỗi, chuyện hôm qua ngốc, nếu làm hai người hiểu lầm, có thể giải thích!”

      cần, với Văn Nghiêu là bạn bè, người cần giải thích là ấy.”

      Tả Phàm Nghĩa sốt ruột: “ điện thoại cho cậu ta từ tối đến giờ nhưng ai bắt máy, nhờ Đinh Triết giúp cũng giống nhau.”

      Lâm An Nhàn mệt mỏi : “Tùy , về sau chúng ta đừng liên hệ nữa.”

      Buông điện thoại, Lâm An Nhàn ngơ ngác ngồi giường, biết tại phải làm gì.

      Dương Quế Trân mở cửa hỏi: “An Nhàn, con cãi nhau với Văn Nghiêu sao,dạo này mẹ thấy hai đứa hẹn hò? Văn Nghiêu đối tốt với con như vậy, ủy khuất con cứ cắn môi cho qua, nhất định phải kết hôn với nó, nghe ?”

      Lâm An Nhàn vẫn làm thinh ngồi giường.

      “Con bé này, mẹ chuyện con nghe sao? Nhà chúng ta và tiền đồ của em trai con đều nhờ vào nó đấy!”

      Nghe mẹ dứt lải nhải, Lâm An Nhàn nhịn được cao giọng: “Mẹ, tính tình con mẹ thế nào mẹ còn hiểu sao? Con đùa giỡn lúc nào! Ba mẹ người ta chấp nhận người phụ nữ từng ly hôn như con sao? Hơn nữa, Văn Nghiêu cũng có thiện cảm với nhà mình. Mẹ muốn con kết hôn nhưng mẹ có biết sáu năm trước con từng xem mắt ấy, lúc ấy mẹ ghét bỏ người ta tiền nhà? Con thấy mẹ đừng nuôi hy vọng nữa, việc làm ăn của Lâm Húc cũng nên cẩn thận, phải nó cũng vay tiền mua xe sao, Nhà họ Phó mẹ cũng thấy rồi đấy!”

      Lâm An Nhàn xong xuống giường, cầm túi ra ngoài.

      tại chỉ muốn yên tĩnh chút.

      Nhưng phiền phức liên tiếp xảy ra.

      Lâm An Nhàn nhìn Phó Minh Hạo, đưa tay vào túi xách, từ cố lần trước, lúc nào cũng mang theo người con dao .

      Phó Minh Hạo nhìn động tác của Lâm An Nhàn, theo bản năng lui lại mấy bước: “Đừng xằng bậy, tôi biết lần trước bị hù, hôm nay tôi đến đây là biết chuyện chúng ta chưa xong đâu! Chờ vết thương lành tôi chỉnh phải kêu cha gọi mẹ. Nếu Quý Văn Nghiêu trả tiền, đời này đừng nghĩ sống yên ổn!” Phó Minh Hạo trừng mắt nhìn Lâm An Nhàn.

      Chờ ta xa, An Nhàn mới dám lấy tay ra khỏi túi, theo bản năng lấy di động điện thoại Quý Văn Nghiêu nhưng lại nghĩ hai người chiến tranh lạnh, thôi vậy...

      Nhìn di động có tin nhắn chưa đọc, Lâm An Nhàn mở ra thấy là của Bạch Tuyết Tinh, nội dung đơn giản cầu tình, nhắc nhở Lâm An Nhàn chú ý Phó Minh Hạo. Lâm An Nhàn có chút cảm động, này lòng nghĩ cho Phó Minh Hạo.

      Lại nghĩ tới tình trạng của mình, tiện đà nghĩ tới Hồng Oánh, Lâm An Nhàn cảm thấy đầu muốn nổ tung, trầm trọng cước bộ về nhà.

      Dương Quế Trân thấy về, há miệng thở dốc định gì đó nhưng chung quy cũng ra.

      Lâm An Nhàn còn tâm trí bận tâm tới tâm tình của mẹ, khóa cửa nhốt mình trong phòng.

      Ở nhà hai ngày, Lâm An Nhàn điện thoại cho chủ quản xin nghỉ tiếp.

      Thời gian trôi qua mau, Lâm An Nhàn nghỉ ở nhà được tuần, Quý Văn Nghiêu cũng điện thoại tới.

      Cuối cùng Lâm An Nhàn chịu được, chủ động điện thoại, giằng co mãi cũng phải biện pháp, mà Quý Văn Nghiêu cũng vì làm rất nhiều việc.

      Nghe được tiếng của Quý Văn Nghiêu, Lâm An Nhàn thiếu chút nữa rơi lệ, ra mình nhớ ấy như vậy.

      “Văn Nghiêu.”

      “Có chuyện gì sao?” Quý Văn Nghiêu lãnh đạm .

      “Chúng ta chuyện, được ?”

      “Được, ở nhà.”

      Lâm An Nhàn lập tức tới nhà Quý Văn Nghiêu.

      Sau phút do dự, Lâm An Nhàn có chút khẩn trương nhấn chuông.

      “Chị An Nhàn, mau vào ! Dạo này chị rất bận sao?” Hồng Oánh tự nhiên, hào phóng mời Lâm An Nhàn vào nhà.

      Lâm An Nhàn thấy Hồng Oánh biểu có cảm giác ổn, nhưng vẫn cười : “Dạo này hơi bận, Văn Nghiêu đâu?”

      “Chị ngồi , em lấy đồ uống, Văn Nghiêu còn ngủ. Mỗi ngày ấy đều vùi đầu vào làm việc, em nhắc mới ăn cơm, ngủ, chị An Nhàn giúp em khuyên ấy vài câu!”

      Xưng hô cũng thay đổi? Xem ra thời gian này mình đánh giá sai.

      Hồng Oánh lấy đồ uống tới: “Chị An Nhàn chờ chút, em kêu Văn Nghiêu.”

      Nhìn Hồng Oánh tự nhiên đẩy cửa vào phòng Quý Văn Nghiêu, Lâm An Nhàn nở nụ cười, mình nên đến đây.

      Lát sau Hồng Oánh ngượng ngùng ra, mân miệng cười: “Văn Nghiêu ra ngay, cả ngày ấy chỉ biết bắt nạt em!”

      “Hai bác đâu?” Lâm An Nhàn lạnh nhạt đổi đề tài.

      “Họ thăm bảo tàng rồi.”

      Thời điểm hai người đều im lặng, Quý Văn Nghiêu thần thanh khí sảng xuất .

      Lâm An Nhàn nhìn Quý Văn Nghiêu hơi gầy, duy trì mỉm cười.

      Hồng Oánh giọng : “Văn Nghiêu, chị An Nhàn chờ nửa ngày rồi, ăn chút bánh bao nhé, đến trưa em nấu cơm.”

      Quý Văn Nghiêu cười : “Tùy em, ý kiến.”

      xong nhìn Lâm An Nhàn hỏi: “Muốn chuyện gì?”

      Lâm An Nhàn đứng dậy nhìn kỹ hai người trước mắt, cuối cùng nhìn thẳng Quý Văn Nghiêu hỏi ngược lại: “ diễn trò cho em xem hay hai người có quan hệ?”

      Quý Văn Nghiêu khẽ cười: “Cần phải diễn trò sao?”

      Xem ra ai cũng cho là người thành , có chủ kiến, muốn nhào nặn thế nào nhào nặn, nếu sao đám đều đối đãi với như vậy!Nội tâm Lâm An Nhàn kịch liệt dao động, buồn cười, thương tâm, phẫn nộ, sợ hãi, bất đắc dĩ, tất cả cảm xúc tụ tập cùng nhau… Nhưng mặt vẫn mỉm cười, vì trừ mỉm cười, biết mình phải phản ứng thế nào, khóc được, giận được, cười còn làm sao!

      có gì, em quấy rầy hai người.” Lâm An Nhàn chỉ câu rồi xoay người rời , vừa ra khỏi cửa thang máy thất thần đánh rơi di động, nhìn di động vỡ vụn hai chân vội vàng bước .

      Chưa xa, chợt nghe tiếng Quý Văn Nghiêu ở phía sau, dừng lại chờ ta.

      Quý Văn Nghiêu cầm di động vỡ nát chạy đến trước mặt Lâm An Nhàn giận dữ hỏi: “Em làm vậy là ý gì?”

      muốn dùng di động này.” Lâm An Nhàn tuy vẫn cười nhưng giọng điệu hoàn toàn lãnh đạm.

      phải em tìm chuyện sao?” Quý Văn Nghiêu lại hỏi.

      phải có việc gì sao.”

      Quý Văn Nghiêu đè nặng lửa giận, thanh trầm thấp: “An Nhàn, em muốn gì?”

      Lâm An Nhàn buồn cười: “Em im lặng cũng được sao?”

      Tâm bình khí hòa chậm rãi : “Văn Nghiêu, em từng chỉ cần buông, vô luận khó khăn em luôn bên cạnh . Em cũng biết là người có cừu tất báo nên hôm nay nếu thân mật với Hồng Oánh là cố ý diễn trò trả thù em cũng được, hay động tâm với ta cũng được, em thất hứa, cảm ơn những gì làm cho em, chúng ta thôi , em mệt rồi.”

      Quý Văn Nghiêu ngây dại nghe Lâm An Nhàn , ngực như bị cái gì ngăn chận.

      “Em gì?”

      Lâm An Nhàn thong dong : “Văn Nghiêu, em biết mà.”

      chỉ dỗi chút cố ý điện thoại, lợi dụng Hồng Oánh làm em ghen, chỉ như vậy em đòi chia tay?” Quý Văn Nghiêu tin.

      “Em cũng nghĩ vậy nhưng Văn Nghiêu tuy em ghen nhưng tâm chết, người nào đắc tội , trăm phương nghìn kế trả thù. Sáu năm trước cũng thế, Tả Nghĩa Phàm cũng vậy!”

      như vậy nữa.” Quý Văn Nghiêu kéo tay An Nhàn nhận sai.

      Lâm An Nhàn lắc đầu, rút tay ra.

      “An Nhàn, sai rồi, em bỏ , nghi ngờ em ngoại tâm, hôm nay chỉ thuận tiện cho em lý do mà thôi!”

      “Tùy nghĩ sao nghĩ, sau khi chia tay hiểu, buông tay , rất khó xem.”

      Quý Văn Nghiêu có chút bối rối: “, thể chia tay, làm sai!”

      sai? Lúc em bị Phó Minh Hạo uy hiếp ở đâu, em bị Hồng Oánh khiêu khích ở đâu! chỉ biết oán giận em làm vừa ý, muốn trả thù em, nếu cho Hồng Oánh dám thay đổi xưng hô, dám tùy ý ra vào phòng , dám thể tư thái chủ nhà? Văn Nghiêu, em quen nữa, thừa nhận quan hệ với . , Phó Minh Hạo, Tả Nghĩa Phàm đều biến khỏi cuộc sống của em .”

      Lâm An Nhàn đẩy Quý Văn Nghiêu ra.

      Quý Văn Nghiêu mất hồn đứng nhìn Lâm An Nhàn xa, lâu mới xoay lưng về nhà.

      Hồng Oánh cẩn thận quan sát Quý Văn Nghiêu, khỏi mừng thầm nhìn dáng vẻ hẳn là cãi nhau với Lâm An Nhàn.

      Mấy ngày nay, Quý Văn Nghiêu bài xích hàng động quan tâm của , làm dần có cảm giác . Đúng là người như Lâm An Nhàn được Quý Văn Nghiêu để trong mắt.

      “Văn Nghiêu, có phải chị An Nhàn giận?”

      Quý Văn Nghiêu lạnh lùng nhìn Hồng Oánh : “Sao còn ở đây? Tôi cho tiền, chiều này về nhà .”

      Hồng Oánh ngây ra như phỗng nhìn Văn Nghiêu, ta gì.

      “Văn Nghiêu, vì sao muốn em ? Chúng ta cùng chỗ thực vui vẻ.”

      “Vui vẻ? Tôi vui vẻ?” Quý Văn Nghiêu như nghe được chuyện cười kinh thiên động địa, hỏi lại Hồng Oánh.

      cho rằng An Nhàn phản ứng như vậy đơn giản là vì vài người gây chuyện, Phó Minh Hạo, Tả Phàm Nghĩa, Hồng Oánh cộng thêm gia đình mình. biết mình nên ngây thơ hờn dỗi nhưng tình lỡ cũng chỉ có thể tìm cách vãn hồi, hơn nữa nếu từ nay về sau thể cùng Lâm An Nhàn phát tiết, những người khác phải gánh vác trách nhiệm, làm khổ đừng ai nghĩ thoải mái!

      Quý Văn Nghiêu tiếp tục : “ lén lút sau lưng tôi tìm An Nhàn? Nể mặt ba mẹ tôi mới thả về. Trong mắt tôi, chỉ là đạo cụ giúp tôi chọc An Nhàn ghen, mục địch đạt được vì cái gì còn cần ? Chờ ba mẹ tôi về, tốt nhất nên tìm lý do về , đừng trách tôi cạn tình!”

      Đối mặt với Quý Văn Nghiêu hung tợn uy hiếp, Hồng Oánh sợ hãi khóc liên tục gật đầu, nghĩ Quý Văn Nghiêu trở mặt.

      Quý Văn Nghiêu chiếm được trả lời thuyết phục, thèm để ý tới Hồng Oánh vào phòng, nằm giường nghĩ những việc phải làm tiếp theo để An Nhàn ngoan ngoãn gả cho mình!
      Bebj91, Tôm Thỏ, rabbitphan5 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      ☆ Chương 64
      Editor: Campham
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Lâm An Nhàn nổi giận đùng đùng trở về nhà, vẫn như cũ đóng chặt cửa phòng.

      Vợ chồng Dương Quế Trân và Lâm Húc tiếng cũng dám hé, chỉ vụng trộm thở dài nghị luận. Vì thể tiếp tục trông cậy vào Quý Văn Nghiêu, ông Lâm oán vợ lúc trước có mắt, Dương Quế Trân cũng nổi đóa ai mà biết được tương lai.

      Bên này, ông bà Quý và Quý Văn Văn trở về, nghe Hồng Oánh phải về nhà giật mình.

      “Trưởng bối ở nước ngoài bệnh tình nguy kịch, nếu ba mẹ giục con cũng vội.”

      Ông bà Quý thấy mắt Hồng Oánh đỏ hoe, biết tại sao khóc nhưng tiện vạch trần, vả lại cũng yên tâm để Hồng Oánh về mình.

      Chuyện hôn nhân của mình còn chưa được tán thành làm sao Quý Văn Nghiêu có thể để ba mẹ về, vừa khuyên ông bà yên tâm mình phái hai nhân viên tin cậy lái xe đưa Hồng Oánh về, vừa liếc nhìn Hồng Oánh.

      Hồng Oánh run run : “ sao ạ, cứ theo ý Văn Nghiêu là được rồi, khó có dịp hai bác mới lên chơi sao có thể vội về như vậy.”

      nửa ngày ông bà Quý mới đồng ý với điều kiện khi về tới nhà Hồng Oánh phải điện thoại báo cho họ. Hồng Oánh phải gật đầu đáp ứng mới xong chuyện.

      Quý Văn Nghiêu lập tức phái hai nhân viên đưa Hồng Oánh bình an về nhà.

      Hồng Oánh vừa , tâm tình Quý Văn Nghiêu mới tốt lên chút nhưng tối vẫn ngủ được, sáng sớm hôm sau liền tới nhà Lâm An Nhàn.

      Sau khi mở cửa, Dương Quế Trân giọng chào hỏi rồi trốn vào phòng, dám cười với ta.

      Quý Văn Nghiêu thèm bận tâm thái độ Dương Quế Trân, thẳng vào phòng Lâm An Nhàn.

      Lâm An Nhàn nửa tỉnh nửa mê cảm giác mặt mình lành lạnh, hé mắt thấy Quý Văn Nghiêu cúi đầu nhìn mình, cau mày hỏi: “ tới làm gì?” xong nhìn đồng hồ chỉ mới hơn bảy giờ.

      “An Nhàn, sai rồi, tha thứ cho , em muốn làm gì cũng được nhưng đừng bỏ mặt , đừng chia tay được ?”

      Lâm An Nhàn mím môi, lát sau mới : “Hôm qua em giỡn, thể vì vài câu ngon ngọt là xong, em bị thương tổn quá nhiều nên em thể tha thứ.”

      Sắc mặt Quý Văn Nghiêu trắng bệch: “An Nhàn, sai rồi, quỳ xuống xin lỗi em? Là do quá em nên thể chấp nhận em lui tới với người đàn ông khác, biết mình thương tổn em rất sâu nhưng xin cho cơ hội, mong em tha thứ, chỉ cần em đừng chia tay là được!”

      Lâm An Nhàn tích góp uất ức nhiều năm mới bùng nổ lần, đâu thể dễ dàng thỏa hiệp, bình tĩnh nhìn Quý Văn Nghiêu quỳ mặt đất: “Cảm ơn thời gian qua cho mượn nhà, nhà em sửa xong rồi nên chờ ba mẹ chuyển về rồi bàn lại, giờ em muốn nghe giải thích, .”

      Quý Văn Nghiêu nhìn ánh mắt Lâm An Nhàn tia gợn sóng, thong dong xoay người xuống giường, mang dép ra ngoài, vừa đau vừa hận vừa vội, đứng lên điệu áp lực : “Lâm An Nhàn, em đừng nghĩ bỏ , , chuyện gì cũng dám làm!”

      Lâm An Nhàn quay đầu lại, nhếch miệng: “ bức em?”

      Quý Văn Nghiêu dừng lại khuôn mặt vì mới tỉnh ngủ mà đỏ bừng của Lâm An Nhàn, cũng cười : “em hối hận!”

      Lâm An Nhàn cũng đồng dạng nhìn Quý Văn Nghiêu.

      “Em mỏi mắt mong chờ, tại mời về cho!”

      Quý Văn Nghiêu cũng dong dài, bước ra khỏi phòng Lâm An Nhàn, thèm chào hỏi người Nhà họ Lâm trực tiếp ra.

      Quý Văn Nghiêu ngồi xe híp mắt trầm tư, thể vì chút hiểu lầm mà chia tay. Ngay cả quỳ xuống cũng làm ấy mềm hóa. Lâm An Nhàn tuyệt tình với mình như vậy chắc chắn là do lũ người kia làm mình liên lụy!

      Càng nghĩ càng tức, xem ra có vài việc cần xử lý mới mong Lâm An Nhàn thay đổi thái độ.

      Quý Văn Nghiêu lấy điện thoại cho Bạch Tuyết Tinh.

      Bạch Tuyết Tinh kinh hồn táng đảm tiếp điện thoại.

      “Quý, Quý tổng, ngài tìm tôi có việc?”

      có việc tôi tìm làm gì? Mắt rất tinh khi nhìn trúng Phó Minh Hạo, Bạch Tuyết Tinh, rất tốt.”

      Bạch Tuyết Tinh thở mạnh cũng dám, lí nhí : “Quý tổng, tôi biết tôi làm theo ý ngài nhưng kết quả ta vẫn ly hôn Lâm An Nhàn, ngài tha cho tôi .”

      “Tha cho , ai tha cho tôi! Vài ngày trước Phó Minh Hạo tìm An Nhàn làm gì, tôi hỏi là cho cơ hội, đừng để tôi tự mình tra!”

      “Minh Hạo có làm gì, !”

      “Tốt nhất là làm gì, tôi mà tra được cái gì yên đâu.”

      “Quý tổng, Quý tổng, từ từ, tôi .” Bạch Tuyết Tinh dám dối.

      Để điện thoại xuống, từng trận đau đớn ập đến bén nhọn đâm vào tim làm chết lặng, lúc mẹ con Nhà họ Phó nhục mạ An Nhàn, mình ở đâu? mình An Nhàn đối mặt với Phó Minh Hạo, mình ở đâu?

      Mình chơi cùng ba mẹ, em và Hồng Oánh, khó trách khi bị chất vấn chuyện Tả Phàm Nghĩa, An Nhàn tâm tình tốt, để ý tới ý đồ của Tả Phàm Nghĩa, mình là cái gì cũng tìm hiểu kỹ!

      Nghĩ vậy, Quý Văn Nghiêu hung hăng vả vào mặt mình!

      Phó Minh Hạo bị cơn đau sau ót làm tỉnh, mở mắt ra ôm đầu chậm rãi ngồi dậy nhìn chung quanh. Nhìn gian phòng rất lớn được bố trí vô cùng đơn sơ, ta biết mình bị bắt cóc, hiểu kẻ nghèo hèn như ta còn gì đáng giá!

      Lúc này, năm người đàn ông cao lớn vào.

      Phó Minh Hạo lập tức hỏi: “Các bắt lầm người rồi, nhà tôi có tiền.”

      “Tụi tao bắt mày phải vì tiền, thằng nhóc này nhớ mình làm chuyện thiên thương hại lí gì sao?”

      Phó Minh Hạo nhớ mình làm chuyện xấu gì.

      “Tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu, các thả tôi .” Phó Minh Hạo khẩn cầu.

      Năm người đàn ông thèm để ý, tự tìm chỗ ngồi xuống như còn đợi ai tới.

      Liên tục van xin nhưng có ai để ý, Phó Minh Hạo đành ngồi im giường.

      Khoảng nửa tiếng sau lại có bốn người vào, Phó Minh Hạo sợ hãi nhìn người dẫn đầu.

      “Quý Văn Nghiêu!” Phó Minh Hạo ra vẻ trấn định lớn tiếng.

      Quý Văn Nghiêu ngồi xuống ghế cười lạnh: “kêu cái gì, dành hơi lát mà kêu. Phó Minh Hạo, gan mày nhỉ.”

      Phó Minh Hạo cường chống: “Mày muốn làm gì, giết tao mày cũng phải tù!”

      Quý Văn Nghiêu nhếch miệng: “Ai tao muốn giết mày, hôm nay tao thiện tâm thỏa mãn sở thích chụp ảnh của mày, mấy nhóc này làm nền cho mày?”

      Phó Minh Hạo khó khăn nuốt nước miếng: “Mày có ý gì?”

      “Ý của tao là chụp cho mày mấy tấm ảnh đẹp, yên tâm, em nhất định hầu hạ mày tốt. Tằng Phàm, lại đây!”

      người đàn ông ngồi bên cạnh đứng dậy: “Quý tổng.”

      “Hôm nay cậu làm đạo diễn, kịch bản thế nào.”

      Người đàn ông kêu Tằng Phàm có gì tốt tỏ ý cười: “Rất hay nha, trước tiên xăm cho ta vài hình lưu niệm, em chuẩn bị xong dụng cụ chăm sóc cúc hoa của thằng nhóc này.”

      “Nhất định phải chụp đẹp.” Quý Văn Nghiêu yên lòng phân phó.

      “Ngài yên tâm, đều là chuyên nghiệp.”

      “Quý Văn Nghiêu, , Quý tổng, tôi sai rồi, tôi nên làm phiền An Nhàn. Xin ngài tha cho tôi, tôi dám nữa, dám!” Phó Minh Hạo xanh mặt, té xuống giường, quỳ gối bên chân Quý Văn Nghiêu nặng nề khấu đầu.

      “Nhân vật chính như vậy làm sao chụp được.”

      Chờ hai người nâng Phó Minh Hạo dậy, ánh mắt Quý Văn Nghiêu nháy mắt trở nên ngoan: “Mày biết sợ? Lúc hại An Nhàn, sao mày nghĩ ấy cũng sợ! Phó Minh Hạo, sau hôm nay nếu mày vẫn tỉnh tao từng bước giáo dục Nhà họ Phó các ngươi. À, còn đứa con của mày với Bạch Tuyết Tinh nữa! Tao cho cả nhà mày nếm thử tư vị sống bằng chết. Mày muốn nhà phải ? Phòng này chắc đủ cho tụi bay ở. Dám đấu với Văn Nghiêu tao?”

      Quý Văn Nghiêu ném tàn thuốc, vung tay ra hiệu cho hai người kia giữ chặt Phó Minh Hạo giường, có người cầm bản vẽ và máy xăm tới.

      Phó Minh Hạo liều mạng giãy dụa nhưng thể động đậy, mặt bị đè xuống gối chỉ có thể kêu ô ô.

      Quý Văn Nghiêu thèm liếc mắt sang gian phòng khác.

      “Quý tổng, xong rồi nhưng ta bị dọa hôn mê.” Hai tiếng sau có người đến báo.

      “Đúng là phế vật!”

      “Quý tổng xem này vừa mới xăm xong nếu tiếp tục chụp, sợ miệng vết thương xử lý tốt còn phải tốn tiền chữa bệnh cho ta, rất phiền toái.”

      “Vậy nghỉ vài ngày .” Quý Văn Nghiêu biết hôm nay thể xem diễn.

      Lâm An Nhàn ở nhà hoài khó chịu nên ra ngoài dạo.Đứng ở cửa chung cư lại biết đâu, tùy tiện chọn con đường.

      “An Nhàn!”

      Quý Văn Nghiêu mỉm cười chạy đến trước mặt An Nhàn: “Em đâu vậy? Đúng lúc cũng định tìm em.”

      Lâm An Nhàn vẫn tiếp tục .Quý Văn Nghiêu thấy thế cũng im lặng theo bên cạnh.

      Hai người lát, đột nhiên có người lao ra làm An Nhàn hoảng sợ.Chờ phản ứng lại, Quý Văn Nghiêu ngăn phía trước, trầm giọng hỏi: “Bạch Tuyết Tinh, đến đây làm gì?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :