1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LUI LUI LUI LUI RA - BỐ ĐÌNH LƯU LY

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy truyện này thế nào?

    1. Hay lắm. Viết tiếp đi.

      100.0%
    2. Cũng tạm được.

      0 vote(s)
      0.0%
    3. Không hay. Đừng viết nữa.

      0 vote(s)
      0.0%
    Bạn có thể lựa chọn nhiều phương án.
    1. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 8: Về nhà tân nương
      Editor: Greeny
      Beta: Dâu Tây
      _____________

      Hôm nay, Tiêu Trường Ninh mặc áo màu đỏ thẫm quàng khăn sam và váy lụa thêu màu chàm, đầu đội mũ phượng, chân mang đôi giày tơ tằm xinh xắn, cử chỉ yểu điệu, nhàng càng tôn lên duyên dáng của nàng.

      Nàng đặt hai tay giao nhau trước màn trân châu, hướng về phía người ngồi ở nơi cao quý, nữ nhân quỳ xuống nhàng như sương, : “Nhi thần Trường Ninh, khấu kiến Thái hậu nương nương.”

      Lương thái hậu đưa tay nâng Tiêu Trường Ninh đứng dậy, với đại cung nữ là chưởng ở Từ Ninh Cung: “Ngọc Khấu, ban Trưởng công chúa ngồi.”

      Đại cung nữ Ngọc Khấu là người cần cù, tài giỏi, mau chóng sai người mang thêm ghế, rồi tự tay rót cho Tiêu Trường Ninh ly trà Bích Loa Xuân thượng đẳng chỉ được sử dụng ở Từ Ninh Cung. Lúc này nàng ta mới dịu dàng : “Mời điện hạ dùng trà.”

      Tiêu Trường Ninh ngồi xuống thưởng thức trà.

      Trước đây, Lương thái hậu luôn mặt lạnh như tiền, bạc tình bạc nghĩa, khó lắm bà mới trưng ra vẻ mặt hiền từ vào hôm nay. Bà chủ động hỏi thăm tình hình của Tiêu Trường Ninh: “Trường Ninh, sau khi gả vào Đông Xưởng, mọi việc thuận lợi cả chứ?”

      Tiêu Trường Ninh cau mày, chép miệng tiếng rồi than khổ: “Thái hậu nương nương gả con vào Đông Xưởng, bây giờ chết vô cùng may mắn, sao có thể gọi là thuận lợi?”

      Lương thái hậu giận, chỉ nheo đôi mắt hẹp mang theo vài nếp nhăn, cười : “Lần này, con hồi cung thăm phụ mẫu thà tới nơi này với ai gia cũng muốn trở về Đông Xưởng, chắc Thẩm Huyền quá khắt khe với con rồi.”

      Tiêu Trường Ninh cúi đầu đáp, nàng lấy ngón tay nghịch ngợm tay áo, giọt nước mắt đọng hàng mi, chực chờ rớt xuống.

      Thái hậu vừa thấy bộ dạng nhu nhược, uất ức của nàng, lập tức đoán được nàng chịu ít khổ cực khi ở với Thẩm Huyền. Bà mau chóng tính toán trong lòng, nhưng khuôn mặt chút biểu cảm, chỉ dựa vào bàn, lần chuỗi phật châu giống như suy nghĩ mông lung, bà hỏi: “Trường Ninh, con muốn rời khỏi Đông Xưởng sao?”

      Quả nhiên những lời này tới!

      Tiêu Trường Ninh vô cùng sáng suốt, biết Thái hậu thử lòng mình.

      “Đó là điều đương nhiên! Người ở Đông Xưởng hung dữ như sói, cả đám hoạn quan giết người chớp mắt, nữ tử yếu mềm như con có thể sống được ở nơi thị phi đó mấy ngày?”

      Tiêu Trường Ninh nghẹn lời, nhắc đến việc đau lòng nước mắt rơi như mưa, nàng khóc thút thít: “Huống hồ trong mắt Thẩm Huyền, bổn cùng chỉ là gian tế do Thái hậu cử đến mà thôi, chừng ngày nào đó giết con xả giận… Nếu mẫu phi còn sống, con lưu lạc đến nơi đó đâu.”

      “Hung dữ như sói.” Lương thái hậu nghiền ngẫm lời của nàng, dập tắt nụ cười, bà ngồi thẳng người, khuôn mặt hẹp dài nhìn thẳng Tiêu Trường Ninh: “Nếu muốn bị bầy sói hoang cắn đứt yết hầu chỉ có biện pháp.”

      Tiêu Trường Ninh sụt sịt mũi: “Biện pháp gì?”

      Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Lương thái hậu khẽ mở, gằn từng chữ: “Đánh đòn phủ đầu, giết .”

      Tiêu Trường Ninh ra vẻ bị dọa, đột nhiên đứng dậy, liên tục lắc đầu: “ được đâu! Người có biết Thẩm Huyền đáng sợ thế nào ?! Thân thủ phi phàm, đến chỉ huy của Cẩm Y Vệ - Hoắc Trắc cũng phải đối thủ của , huống chi còn nuôi dưỡng rất nhiều thủ hạ giết người chớp mắt ở Đông Xưởng! Mọi người đều làm được gì, bổn cung trói gà chặt càng thể làm được!”

      “Con làm được, chỉ mình con mới có thể làm chuyện này!” Lương thái hậu liếc mắt sang Ngọc Khấu ra hiệu.

      Ngọc Khấu hiểu ý, cúi đầu lui ra, tiện thể đóng cửa phòng.

      Lư hương đốt, trong phòng u ám và tĩnh lặng, dường như khí cũng trở nên nặng nề hơn khiến người ta hô hấp thông.

      “Con kiến cũng chui lọt phòng bị ở Đông Xưởng, người ngoài rất khó công phá, chỉ có nội bộ làm họ tan rã mới là thượng sách.” Lương thái hậu cầm chuỗi phật châu đứng lên, bộ trường bào màu tím sậm uốn lượn rũ xuống đất, bà đưa mắt nhìn Tiêu Trường Ninh: “Con là người duy nhất có thể đến gần bọn họ, tiếp cận người của Thẩm Huyền.”

      “Thẩm Huyền vẫn luôn đề phòng con.”

      “Vậy phải nghĩ mọi cách để tin con.”

      “Nhưng mà… nhưng mà Thẩm Huyền là hoạn quan, gần nữ sắc, sau khi lấy nhau bọn con vẫn ở riêng, luôn hòa thuận.”

      “Trường Ninh, con được thừa hưởng nhan sắc từ Dư quý phi, mẹ con, con còn có phần xinh đẹp hơn bà ấy.”

      Lương thái hậu duỗi ngón tay đeo hộ giáp [*], ngón tay hơi run, nhè nhè lướt khuôn mặt Tiêu Trường Ninh. Bà : “Con biết Trường Ninh, bộ dạng xinh đẹp như hoa của con khiến người khác mến cỡ nào. Chỉ cần con muốn, đến cả Thẩm Huyền cũng ngăn cản được.”

      [*] Hộ giáp: Nhẫn móng tay còn được gọi là "móng tay giả" hay "hộ giáp". Nó xuất rất lâu, từ tận thời Chiến quốc. Nhìn bề ngoài, vật này có vẻ làm bằng kim loại, trang trí tinh xảo, đeo ở các ngón tay. Nó dài và nhọn hoắt, "đung đưa" nhiệt tình khi các phi tần hành lễ hay... đấu khẩu với nhau!

      Tiêu Trường Ninh khẽ run, nghiêng đầu tránh ngón tay lạnh giá của Lương thái hậu, giọt nước mắt rớt khỏi khóe mắt, thấm ướt hàng mi cong dài: “Bổn cung thể lựa chọn, đúng ?”

      “Đúng.” Lương thái hậu : “Nếu Thẩm Huyền chết, con và Hoàng đế chết. Việc duy nhất cho con cơ hội sống sót là đầu quân về phe ai gia, giết tên hoạn quan cầm đầu – Thẩm Huyền.”

      “Người sớm lên kế hoạch…”

      Khuôn mặt Tiêu Trường Ninh vẫn lên sợ hãi và do dự, lùi về sau bước, mắt phiếm hồng: “Bổn cung thể đánh bại , trận này vốn có cơ hội chiến thắng.”

      “Chưa thử sao biết có cơ hội.”

      Dứt lời, Lương thái hậu lấy từ tay áo ra bình ngọc đưa tới trước mặt Tiêu Trường Ninh: “Loại độc này ai gia phải dùng số bạc lớn mới mua được, chưa tới nửa bình có thể lấy mạng. Khi độc phát tình trạng khá giống phong hàn, thuốc và kim châm đều vô phương cứu chữa, lúc chết cũng tương tự như bị mắc bệnh phong hàn nặng, cho dù Hoa Đà tái thế cũng nghi ngờ trúng độc chết. Con chỉ cần tìm cơ hội hạ độc vào thức ăn của Thẩm Huyền tất cả cực khổ lập tức chấm dứt.”

      Ánh mắt của Tiêu Trường Ninh lóe lên, khuôn mặt trang điểm tinh tế ướt đẫm nước mắt, lộ ra dáng vẻ chật vật.

      Thấy nàng lên tiếng, Lương thái hậu cưỡng chế kéo bàn tay nàng, đặt lọ thuốc độc vào lòng bàn tay của nàng.

      Tiêu Trường Ninh cúi xuống nhìn chai thuốc trong tay, nàng hít sâu: “Bổn cung có cầu.”

      Thái hậu thẳng thắn: “.”

      “Từ khi phụ hoàng qua đời, người lấy lý do quản giáo mà thu hồi sáu trăm thực ấp của bổn cung. Bây giờ con ở Đông Xưởng, nếu quyền thế việc ăn uống cũng phải phụ thuộc, sao có thể trợ giúp Thái hậu làm nên nghiệp lớn đây?”

      “Cho nên?”

      Tiêu Trường Ninh ngẩng đầy, nghẹn ngào, chậm rãi : “Cho nên bổn cung thỉnh cầu Thái hậu trả thực ấp lại cho bổn cung, như vậy con cũng có thêm sức mạnh đối phó với Thẩm Huyền.”

      Lương thái hậu nheo mắt, ánh mắt mang theo lạnh lẽo nhìn kỹ khuôn mặt nhu nhược của Trưởng công chúa, dường như bà suy tính thiệt hơn, rất lâu vẫn lên tiếng.

      “Hoàng thượng giá lâm…”

      Bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn, phá tan yên lặng trong phòng.

      “Từ nay trở , lùi về sau bước là vực sâu thăm thẳm. Nhớ kỹ, con hết đường lui rồi.” Lương thái hậu mỉm cười: “Thỉnh cầu của con, ai gia đồng ý! Yên tâm !”

      “Tỷ tỷ!”

      Nghe thấy giọng mừng rỡ của tiểu Hoàng đế, Tiêu Trường Ninh bỏ chai thuốc vào tay áo, quỳ xuống cúi sát đất: “Nhi thần… cáo lui.”

      Cửa lớn Từ Ninh Cung chậm rãi khép lại, từng chút từng chút ngăn cách bóng dáng đơn, mảnh khảnh của Tiêu Trường Ninh.

      Dưới ánh mặt trời mùa thu dịu dàng, Tiêu Trường Ninh đưa lưng về phía Từ Ninh Cung, chậm rãi ngẩng đầu lên. Nàng giơ tay áo lau nước mắt còn đọng khóe mắt, đôi môi vô cùng tự tin cong lên, còn bộ dạng yếu ớt, bất lực như lúc ở Từ Ninh Cung.

      ràng là tiểu hồ ly đội lốt thỏ!

      “Tỷ tỷ!” Tiểu Hoàng đế Tiêu Hoàn bước nhanh tới, vừa vẫy tay cho nha hoàn lui xuống vừa kéo tay Tiêu Trường Ninh: “Tỷ còn sống để hồi cung, là tốt quá! Trẫm lo lắng đến chết rồi… hu hu hu…”

      “Được rồi, đừng khóc nhè!” Tiêu Trường Ninh cong ngón tay búng vào trán tiểu Hoàng đế.

      Tiêu Hoàn đưa tay chạm vào mi mắt ươn ướt, ửng hồng của nàng: “Tỷ tỷ khóc hả?”

      “Đây là hai giọt nước mắt vô giá.” Tiêu Trường Ninh cười cười né tránh, rồi hạ giọng: “Ở đây bất tiện, tỷ và đệ vừa vừa chuyện.”

      Hai tỷ đệ trái phải dạo ven theo con đường đá xanh uốn lượn. Lá mai vàng óng, cây phong đỏ như ngọn lửa, trong hồ chỉ còn vài nhánh sen tàn mọc thẳng đứng, ngược lại, hoa cúc vàng ở con đường bên cạnh đua nở, khiến khí cũng thoang thoảng hương thơm.

      “Thái hậu gì với tỷ?” Tiêu Hoàn mở to đôi mắt trong suốt, lo lắng nhìn Tiêu Trường Ninh.

      Tiêu Trường Ninh có ý định giấu diếm đệ đệ, nàng thở dài: “Bà ta đưa tỷ lọ độc dược.”

      “Bà ta muốn giết tỷ sao?!” Tiêu Hoàn kinh hãi.

      “Nghiêm trọng hơn cả việc giết tỷ.” Tiêu Trường Ninh nhìn xung quanh, thấy có ai liền thầm : “Bà ta muốn tỷ giết Thẩm Huyền.”

      “Tỷ đồng ý rồi à?” Tiêu Hoàn nóng nảy, hai mắt đỏ bừng: “Tỷ thể đồng ý! Thẩm Huyền là loại người gì?! Thái hậu và chỉ huy Cẩm Y Vệ - Hoắc Trắc đều giết được , sao tỷ có thể…”

      “Suỵt.” Tiêu Trường Ninh : “Tỷ là công chúa của nước mà bị gả vào Đông Xưởng, vừa là người của Thái hậu, cũng là người của Đông Xưởng; vừa phải người của Thái hậu, cũng phải người của Đông Xưởng. Giống như tỷ đứng giữa cây cầu vách núi cao, đầu là Thái hậu, đầu là Thẩm Huyền, chỉ cần hành động sai lầm trong phút chốc lập tức rớt xuống vực sâu, muôn đời thể trở lại (vạn kiếp bất phục).”

      Tiêu hoàn gãi đầu: “Sao tỷ tỷ nhiều thành ngữ vậy? Trẫm hồ đồ luôn rồi.”

      “Hoàng thượng chỉ cần hiểu bây giờ bước của bổn vô cùng khó khăn. Tỷ đoán ra ý Thẩm Huyền, nhưng tỷ biết Thái hậu luôn lo lắng tỷ làm phản, bà nghi ngờ tỷ rất nhiều, vì vậy hôm nay tỷ mới khóc lóc, kể lể những thiệt thòi cho Thái hậu nghe, dùng lý do sợ hãi Thẩm Huyền để loại bỏ phòng bị của Thái hậu với tỷ.”

      “Lọ độc kia phải củ khoai lang, dùng được mà dùng cũng được…”

      Tiêu Trường Ninh cười gian xảo, lấy chai thuốc trong tay áo ném lên trung rồi thận trọng bắt lấy: “Về phần lọ độc này, mặc dù nằm trong tay tỷ nhưng sử dụng hay đều do tỷ quyết định. Sau này Thái hậu hỏi đến tỷ chỉ cần rằng tìm được cơ hội bà ta chẳng thể truy cứu.”

      Huống chi nàng còn phải nhân cơ hội lấy về thực ấp bị Thái hậu chiếm đoạt!

      “Nhưng mà tỷ tỷ, Thái hậu và Thẩm Huyền phải người dễ lừa gạt, tỷ cũng thể lợi dụng kẻ hở này mà sống sót cả đời được.”

      “Bổn cung hiểu. Yên tâm, tỷ có thể tự bảo vệ mình.” Tiêu Trường Ninh vỗ vai tiểu Hoàng đế: “Thay vì lo cho tỷ, Hoàng thượng phải tự chăm sóc bản thân nhiều hơn.”

      Tiêu Hoàn há hốc miệng, vừa định gì đó đột nhiên sắc mặt của thay đổi, mở to mắt nhìn phía sau Tiêu Trường Ninh, bờ môi trắng bệch, run rẩy: “Tỷ tỷ, phía sau tỷ… Thẩm… Thẩm…”

      Tiêu Trường Ninh hiểu, quay lại nhìn theo tầm mắt của , cười : “Phía sau tỷ thế nào?”

      Chưa dứt lời, toàn thân nàng run lên, chết đứng tại chỗ.

      người chó đứng ở cánh cổng hình vòm cách đó hơn mười bước. Người nọ mặc quan phục và áo choàng đen, vững chãi như núi. Thẩm đô đốc dắt con chó đen đến đây để đón kiều thê.

      ngờ tới, Tiêu Trường Ninh bất giác nghiêng người, siết chặt lọ thuốc trong tay.
      Mengotinh_Ranluoi, AELITA, nhoxbina6 others thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Thẩm đô đốc thành thím( thẩm thẩm):yoyo60:. Chị em nhà này gặp tắt điện :yoyo38::yoyo38:

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 9: Nguy cơ
      Thẩm Huyền chậm rãi bước đến, con chó đen luôn theo kế bên , rời nửa bước. Ánh nắng mặt trời xuyên qua lá cây rọi xuống người thú làm toát lên nguy hiểm.

      Tiêu Trường Ninh đưa tay ra sau, trong tay áo, nàng siết chặt lọ thuốc, gần như muốn đem lọ sứ mỏng manh kia bóp nát. Vào tiết trời cuối thu mà nàng đổ đầy mồ hôi lạnh.

      "Thần Thẩm Huyền, bái kiến bệ hạ." Vì Thẩm Huyền lớn tuổi hơn Tiêu Hoàn, còn phụng chỉ giữ chức Đô đốc Đông Xưởng nên phải dùng đại lễ, chỉ cần quỳ chân rồi ôm quyền cúi đầu hành lễ. Sau khi được Tiêu Hoàn cho phép, Thẩm Huyền đứng dậy, ánh mắt sâu đáy rơi vào người Tiêu Trường Ninh, gật đầu: "Trưởng công chúa điện hạ."

      Việc này xem như chào hỏi, lễ độ nhưng lạnh nhạt.

      Lòng bàn tay Tiêu Trường Ninh đổ đầy mồ hôi, lắp bắp : "Phò... phò mã... tại sao tiến cung thông báo tiếng..."

      Thẩm Huyền đứng thẳng người, thân hình cao lớn tạo nên cảm giác áp bức, dường như muốn nuốt chửng Tiêu Trường Ninh. : "Có công việc ngang nơi này, tiện đường đón Trưởng công chúa hồi phủ. Chuyện như vậy cần gì phải quấy nhiễu bệ hạ và điện hạ chứ?"

      "Nhập cung rồi, vì... vì sao còn dẫn theo con chó hung dữ này? Nếu để Ngự Sử đài [*] khanh gia [*] nhìn thấy ... buộc tội Đô đốc đấy." Từ Tiêu Hoàn sợ chó, bây giờ nơm nớp lo sợ nhìn con chó đen ngồi xổm bên cạnh Thẩm Huyền, đến lời cũng lưu loát.

      [*] Ngự Sử đài: cơ quan giám sát quyền lực thời phong kiến.

      [*] Khanh gia: Lời vua gọi quần thần.

      Thẩm Huyền giương mắt, hàng chân mày rậm rạp dưới mũ ô sa [*] càng tôn lên nét tuấn: "Bệ hạ biết rồi, loài chó có khướu giác rất nhạy, có thể phát nguy cơ từ những người bình thường.

      [*] Mũ ô sa: là dạng phục sức của quan viên khối đồng văn Đông Á.

      Vừa dứt lời, con chó đen chợt sủa tiếng, ánh mắt u tối nhìn chằm chằm vào Tiêu Trường Ninh.

      Tiêu Trường Ninh vốn chột dạ, bất giác lùi về sau bước. Con chó đen kia cũng chậm rãi đứng dậy, tới gần Tiêu Trường Ninh.

      vòng quanh Tiêu Trường Ninh, cái mũi nhanh nhạy ngửi ngửi ống tay áo của nàng, sau đó dường như phát gì đó, nhe hàm răng sắc nhọn ra rồi hướng về phía nàng sủa vài tiếng.

      Tiêu Trường Ninh phát run.

      Tiêu Hoàn cũng sợ việc giấu độc bị bại lộ, khỏi lo lắng, cố gắng phân tán chú ý của Thẩm Huyền: "Thẩm Huyền ái khanh, trẫm sợ chó, ngươi... ngươi mau đưa nó !"

      Thẩm Huyền nhăn mày, nhưng nhanh chóng thả lỏng. nhướn mày, bình tĩnh : "Bệ hạ đừng sợ, chó này thần nuôi dưỡng hơn ba năm, cực kỳ thông minh, có chuyện gì sủa bậy." , khựng lại, ánh mắt trở nên sắc bén: "Trừ khi phát người khả nghi hoặc vật nguy hiểm... ví dụ như độc dược."

      Tiêu Trường Ninh sợ đến hồn bay phách lạc! Nàng muốn bỏ chạy nhanh, nhưng hai chân lại nặng như đeo chì, thể nhúc nhích.

      Nàng nhìn qua Tiêu Hoàn, cũng hoảng hốt, có điều vẫn cố giữ sắc mặt mạnh mẽ và bình thản.

      Thẩm Huyền vỗ đầu chó đen để trấn an, ra hiệu nó đừng vội. nhếch môi, thích thú nhìn kiểu thê của mình: " người Trưởng công chúa giấu thứ gì?"

      Tiêu Trường Ninh cắn môi, lọ thuốc trong tay có chỗ giấu, chỉ cần Thẩm Huyền túm tay nàng, bí mật của nàng và Thái hậu xem như bại lộ.

      Mặc dù việc nàng nhận lời Thái hậu chỉ là kế sách, nàng ngốc tới mức bị Thái hậu dắt mũi, nhưng nếu nàng chưa kịp xử lý lọ độc mà bị Thẩm Huyền phát trong bộ dạng này... Người ở Đông Xưởng thà giết lầm còn hơn bỏ sót, chưa chắc cho nàng cơ hội giải thích. Lần này, nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch!

      Bây giờ, việc sống còn chỉ trong cái chớp mắt, đầu óc Tiêu Trường Ninh trống rỗng.

      Trong lúc nàng do dự có nên tự thú nhận Thẩm Huyền chợt vươn tay, đưa tới tay phải giấu sau người của Tiêu Trường Ninh...

      Xong rồi!

      Tiêu Trường Ninh nhắm mắt lại, hấp tấp : " phải vậy đâu! Bổn cung có!"

      "Tại sao Trưởng công chúa khẩn trương như thế?" Thẩm Huyền cười .

      tới gần nàng, bộ ngực rộng lớn gần như chạm vào cơ thể nàng.

      Tiêu Trường Ninh nín thở, Thẩm Huyền đưa tay nhàng lấy chiếc lá rụng dính vào ống tay áo nàng: "Thần chỉ muốn lấy chiếc lá khô dính ở tay áo điện hạ thôi mà."

      Thẩm Huyền lùi về phía sau, cầm lá hạnh vàng ở ngón trỏ và ngón cái, dùng lực, lá khô lập tức hóa thành bột vụn rồi bay theo gió.

      Ánh mắt sắc bén và thâm thúy, đôi môi vẽ ra nụ cười vui vẻ, dường như biết tất cả mọi thứ và cũng biết bất cứ điều gì.

      Tiêu Trường Ninh đột nhiên muốn khóc, biết vì sao nhưng chỉ muốn khóc. Lúc trước, để thoát khỏi ràng buộc của Lương thái hậu nên nàng chọn Thẩm Huyền, ngờ gặp phải kỳ phùng địch thủ, tìm sống trước miệng hổ!

      Sau khi kinh hãi cực điểm qua , Tiêu Trường Ninh vẫn chưa hoàn hồn, cái cằm căng thẳng run nhè .

      Nhìn cương nhu chạm trán, khí có chút kỳ quái, tiểu Hoàng đế mở miệng vài lần cố gắng phá vỡ cục diện bế tắc nhưng thành công. lát sau, Thẩm Huyền lạnh lùng nghiêng đầu, đưa mắt về phía con chó đen oai phong lẫm liệt.

      Chó đen yên lặng giương mắt nhìn Thẩm Huyền, cảm nhận được sát khí, nó muốn chạy trốn theo bản năng nhưng bị Thẩm Huyền giữ lại, nhàng vỗ vỗ lên đầu nó, bắt đầu "tố cáo kẻ xấu", : "Đều do con súc sinh này khiến Trưởng công chúa điện hạ sợ hãi."

      Con chó đen vô cớ bị đổ tội uất ức "gâu" tiếng rồi rủ đầu nằm rạp xuống đất.

      Trong lòng Tiêu Trường Ninh nước mắt chảy thành sông: Mặc dù nghiệt súc này đáng sợ, nhưng ngươi còn đáng sợ hơn nó đấy, Thẩm đô đốc!

      Cũng vì vậy, cảm giác bức bách, khó thở khi nãy lập tức biến mất.

      Thấy sắc mặt Tiêu Trường Ninh dịu lại, Thẩm Huyền mới : "Muộn rồi, mời Trưởng công chúa theo thần hồi phủ."

      Tiêu Trường Ninh nào dám từ chối?!

      Nàng sụt sịt mũi, quay người ôm tiểu Hoàng đế, thấp giọng: "Bổn cung rồi Hoàng thượng phải tự chăm sóc bản thân, chuyên tâm vào chính , được bỏ bê việc học tập."

      Tiêu Hoàn sững sờ, lập tức phản ứng nhanh nhạy, giữ chặt tay tỷ tỷ: "Trẫm hiểu, tỷ tỷ yên tâm."

      Tiêu Trường Ninh gật đầu, lúc này mới lưu luyến buông tiểu Hoàng đế, nàng sau Thẩm Huyền mà liên tục quay đầu lại nhìn, con chó đen buồn bã theo sát đôi phu thê. Hai người chó ngược nắng chiều thu, bên lạnh lùng, bên xinh đẹp rực rỡ, nhưng bóng lưng vô cùng hòa hợp, xứng đôi.

      Chờ ra khỏi cửa, lúc này Tiêu Hoàn mới mở tay, sắc mặt phức tạp nhìn bình ngọc nhắn tay. Khi nãy, nhân cơ hội ôm nhau từ biệt, Tiêu Trường Ninh lẳng lặng đặt lọ thuốc vào tay tiểu Hoàng đế, chính là cái lọ Thái hậu đưa cho nàng.

      Hành động này đủ để chứng minh lập trường của Tiêu Trường Ninh.

      Gió thu hiu quạnh, Tiêu Hoàn ném lọ độc vào hồ sen, ngắm nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng rồi thở dài: "Chỉ mong tỷ tỷ có thể nhẫn nại thêm vài ngày."

      xe ngựa trở về Đông Xưởng, Tiêu Trường Ninh lặng yên lên tiếng, quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

      Bên ngoài cửa cung thường yên tĩnh, có người đường, thỉnh thoảng có lính gác cổng thay phiên trực và cung nữ qua lại.

      Xe ngựa lắc lư, khiến những tâm của Tiêu Trường Ninh cũng bị dao động. Thẩm Huyền chống đùi ngồi bên cạnh nàng, dù trong xe ngựa nhưng lưng luôn thẳng tắp, vững chãi như núi Thái Sơn.

      Khi đến cổng Đông Hoa, xe ngựa ngang qua đội Cẩm Y Vệ thay phiên trực. Tiêu Trường Ninh sống trong thâm cung lâu, sớm nghe đồn Cẩm Y Vệ uy phong lẫm liệt, nam nhân trong đó đều là nhân tài xuất chúng, nàng khỏi ngoái lại nhìn họ vài lần, ai ngờ trong lúc lơ đãng ánh mắt quét đến vị thống lĩnh trẻ tuổi, chợt nhận ra người quen.

      Nam Trấn phủ tư [*] Phủ sử [*], Ngu Vân Thanh.

      [*] Trấn phủ tư: Trấn phủ tư chính là tổ chức cốt lõi của triều đại nhà Minh. Có thể xem là nơi phán quyết các tội nhân được các giám sát (cai ngục) trông giữ, được xem như văn phòng luật quân hoặc tòa án quân của thời đại.

      [*] Phủ sử: Người chuyên canh giữ và sai khiến, quản thúc những tên tội phạm trong ngục của phủ.

      "Trưởng công chúa nhìn gì vậy?" Thẩm Huyền lên tiếng phá vỡ yên lặng, rồi nhìn theo tầm mắt của nàng ra ngoài xe ngựa, lập tức hiểu "ồ" tiếng: " ra là Nam trấn phủ tư Ngu phủ sử."

      Giọng mấy thân thiện.

      Tiêu Trường Ninh hiểu chuyện buông màn xe xuống để ngăn cách tầm mắt, đoan chính ngồi ngay ngắn, nỗ lực giả dạng thành thê tử đường hoàng.

      Nhưng Thẩm Huyền buông tha dễ dàng, bắt chéo hai chân, tay day day huyệt thái dương, cười như cười nhìn nàng: "Thần nghe Ngu phủ sử từng có đính ước với Trưởng công chúa điện hạ."

      _______________
      1012, Mengotinh_Ranluoi, AELITA5 others thích bài này.

    4. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      Hay lém à!!!
      Cầu chương mới nàng ơi
      :yoyo44::yoyo44::yoyo44:

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Truyện hay quá, hấp dẫn quá, cầu edit lấp hố tiếp

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :