1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Miên Bất Giác Hiểu - Kính Trung Ảnh (Huyền Huyễn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Văn án hay quá. Ủng hộ chủ thớt nhiều nhiều ạ. biết sau này ai là nam chính hay cả 2 người đều là nam chính ta.
      levuong thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Theo tớ nghĩ nam chính k phải là vương gia.
      Phán quan, sức chịu đựng của ngài giỏi, luôn nắm đúng trọng điểm, tiểu nhân xin bái phục!
      quỷ sai ất: nếu có ai hỏi thăm xuân miên cứ chỉ diêm vương nhé, kiểu gì cũng bị mắng!!haha
      Diêm vương: làm ơn đừng hỏi nữa, người chết xong giờ ở đâu mà diêm vương k biết rất mất mặt đó
      Hale205 thích bài này.

    3. dtklinh

      dtklinh Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      430
      CHƯƠNG 6: QUỶ MƯU
      Edit: Khánh Linh


      “Đây là danh sách những người sắp hết dương thọ trong vòng vài ngày tới ở hai thành trấn lân cận.” Bách Diêu dành hẳn ngày ngao du các nơi, giờ có thể hài lòng thoả mãn “trả bài”. Làm mấy chuyện thế này là có khả năng phạm vào tội “tiết lộ Thiên cơ”, nhưng cũng có thuộc cõi tiên đâu, vả lại cũng chẳng thèm chen chân vào cái chốn lúc nào cũng bị các quy ước khuôn sáo ràng buộc, nên thích làm chuyện gì cứ làm chuyện nấy thôi.

      “Nếu thắng thế nào?”

      “Diêm Quân định luận rằng việc khiến cho phu nhân nhà bị chết yểu là vi phạm phúc đức mấy đời mà nàng tích luỹ, kiếp trần duyên của nàng vẫn chưa xong, nên đưa hồn về cố thể”.

      “Còn thua sao?”

      “Vậy dùng biện pháp thứ hai. Diêm Vương cử quỷ sai có công lực cao cường đến, dùng biện pháp mạnh để cướp lại hồn vía còn trần gian về, rồi nhập vào khối hồn phách phủ, rồi lập tức cho nàng đầu thai làm người lần nữa. Ngoài ra, để tránh việc ngươi truy tìm, rất có thể Diêm Vương dùng số phương pháp để ngăn trở tầm mắt. Nhưng yên tâm , cho dù dùng biện pháp gì ta cũng có thể đảm bảo tìm được phu nhân ở cuộc sống mới chỗ nào. khi tìm được rồi làm thế nào là chuyện của ngươi.”

      “Ta hiểu.”

      “Cũng có thể có khả năng thứ ba.”

      “Cái gì?”

      “Diêm Vương tức giận nên giận chó đánh mèo, đổ hết trách nhiệm tội lỗi cho phu nhân, đẩy hồn vía chưa trọn vẹn của phu nhân đầu thai luôn. Nếu như thế, phu nhân trong cuộc sống mới người ngu ngốc bẩm sinh. Vậy ngươi làm sao?”

      “Làm sao là làm sao?”

      Đúng vậy, còn phải hỏi làm sao. người có thể dành tất cả tình thâm nghĩa trọng cho thân thể vô tri vô giác, đối với người sống hẳn hoi, đừng chỉ là có hơi chút ngốc nghếch, cho dù người đó có điên điên khùng khùng cũng coi như trân như bảo nha.

      ————————————————————

      Dạo này Diêm Vương vô cùng phiền muộn.

      Hôm nay đại chiến khắp nơi đều chấm dứt, thiên hạ thái bình hưng thịnh, lại thêm các vị phán quan trấn giữ bốn phương ai nấy đều khôn khéo tài giỏi, lẽ ra đây là lúc mà lão phải được hưởng an nhàn tự tại rồi chứ. Sao tự nhiên ở đâu lại thòi ra chuyện đau đầu thế này?

      “Lục y, ngươi chuyện này phải xử lý sao đây?” Lão cất giọng hỏi Lục y phán quan đánh cờ với mình.

      “Diêm Vương à, sao lại băn khoăn chi chuyện cỏn con thế này.” Lục y phán quan đặt quân cờ trắng xuống, “Thuộc hạ tin chuyện thế này có thể làm khó đường đường vị vương minh thần võ cai quản cả điện phủ.”

      “Đâu có vậy được! Diêm Vương cũng phải có chuyện phiền lòng chứ. Ngươi cứ làm như chúng ta cũng lạnh lùng tàn khốc giống đá tảng đóng băng trăm ngàn năm như mấy vai nam chính diễn trong tuồng tích thế gian vậy. Chúng ta dám tự nhận mình có sinh có động, nhưng dù sao cũng phải có tim có phổi chứ đúng ?"

      cà khịa kiểu này, Lục y phán quan trả lời thế nào đây.

      "Thế theo ngươi, bổn Vương nên xử lý Hồng y sao đây? Nên thiết diện vô tư hay nên mở mắt nhắm mắt?"

      Hỏi khó kiểu này Lục y phán quan càng biết đáp sao, nhưng trả lời lại thành vô lễ, "Thuộc hạ tin là Diêm Vương có có cách xử lý thích hợp nhất."

      "Bổn Vương thích kêu ngươi tới đánh cờ là vì thấy ngươi còn biết vài lời lòng. Còn nếu như ngươi cũng lấy mấy lời sáo rỗng thế này để qua loa cho có với bổn Vương, vậy thôi về sau bổn Vương kêu ngươi chơi cờ nữa."

      Càng tốt! Lục y phán quan nhủ bụng.

      "Chẳng qua nếu ngươi chơi cờ với bổn Vương, sau này cũng đừng hòng là người đầu tiên nghe được mấy chuyện vui tai trời dưới đất thu thập được từ Thập điện Diêm La nha. Bổn Vương tìm cái tên già khú đế Hoàng y để làm bạn tri thôi..."

      "Theo thuộc hạ thấy, có lẽ Hồng y chỉ là đột nhiên cao hứng thôi. Thuộc hạ gặp con bé tên A Lục đó rồi, có phải là quốc sắc thiên hương gì đâu. Hồng y chắc là cũng chưa đến mức vì nàng mà mặc kệ địa vị Thần linh tại Minh giới khó khăn lắm mới đạt được như hôm nay." Đùa à, làm Thần tại Minh giới có tiên nga bay lượn lờ qua lại trong mây như Thiên giới, cũng chẳng có hoa thơm cỏ lạ chim hót líu lo như Nhân giới, nếu chẳng còn được nghe chuyện tám bốn phương để giải trí cho thể xác và tinh thần làm sao sống được qua ngày cho ngàn vạn năm tiếp theo đây?

      "Theo ý kiến nông cạn của thuộc hạ, hay là cho A Lục kia đầu thai phứt . có nguồn gốc gây hoạ này trái tim của Hồng y ổn định lại, địa phủ từ đó tự nhiên cũng trở nên thanh tĩnh."

      "Cho con bé đầu thai dễ rồi, nhưng còn hồn hai vía của nó còn vướng ở hai thân thể trần thế phải làm thế nào đây?"

      "Tâm hồn con bé thuần khiết thiện lương, mấy đời đều làm chuyện ác, vậy làm cho ba hồn bảy vía của nó tập hợp lại, trọn vẹn cho cuộc sống mới thôi."

      Ngón tay Diêm Vương chà xát viên quân đen, cân nhắc chần chờ tới tui mãi đặt xuống, ra vẻ rất chi là khó xử.

      "Diêm Vương thấy ý kiến nông cạn của thuộc hạ đúng a?"

      "Cũng phải." Diêm Vương nhíu mày lắc đầu, như suy nghĩ cẩn thận, "Chẳng qua ta cảm thấy biện pháp của ngươi quá thông thường, quá hợp lý, nên đâm ra cũng quá cũ kỹ chẳng gì mới mẻ hết."

      "...." Vậy sau này cũng đừng tìm ta mà hỏi nữa nha.

      "Như chúng ta đây muốn có được chức vị Thần ở Minh giới này cũng phải trải qua vô số kiếp nạn mới tu đạt được cái quyền có cùng tuổi thọ với Trời Đất. Nhưng nếu những ngày dài đằng đẵng biết đâu là điểm dừng này mà lại ngày nào cũng như ngày nấy chẳng có gì khác nhau có phải rất buồn tẻ, rất chán, chẳng có gì vui, đúng ? Con của Ngọc Hoàng đại đế còn có lúc nhớ trần tục mà hạ phàm, chúng ta là thần ở Minh giới lâu lâu rộn ràng trái tim chút cũng có sao đâu?"

      "...." ra là ngài chán vì ngày qua ngày buồn quá chuyện gì làm đây mà.

      "Được rồi, bổn Vương làm như Lục y gợi ý. Nể tình hồn thể của A Lục thuần khiết trong sạch hiếm thấy nên cho con bé cơ hội. Còn về Hồng y, cũng theo ý của Lục y, phái lên trần gian chuyến ngăn ngắn là được."

      "...." Ta gợi ý như vậy hồi nào?

      ————————————————————

      " đứng cho đàng hoàng!"

      "Người ta hết nổi rồi." Bộ thấy nàng mấy năm rồi chưa đặt chân mặt đất hay sao, biết thông cảm người ta như vậy sao xứng với tiếng "Cha" đây?

      " nổi cũng phải cho đàng hoàng. Còn nghiêng ngả lảo đảo nữa là ta đá ngươi về tào địa phủ bây giờ!"

      "Ngài lại giở giọng uy hiếp rồi. phải tiểu nhân ngài chứ, ngài nhất định phải chú ý thân phận mình đó nha. Ngài là ai, đường đường..."

      "Ngươi muốn chọc cho ta ném ngươi xuống sông phải ?"

      "Cha!"

      Lưng lão già áo xanh mặt đầy nếp nhăn, râu tóc lốm đốm bạc lập tức cứng đờ, khoé mắt phẫn nộ trừng con bé con gầy nhom đứng kế bên. Con bé mặc bộ đồ vải thô, da dẻ vàng vọt, mặt mũi bình thường, chỉ có riêng đôi mắt lại to tròn linh động lộ ra chút linh hoạt.

      "Cha." Ừm, nét mặt được xuất sắc nhưng thanh lại ngọt ngào, "Nữ nhi khát nước, mà mãi cũng mệt rồi, giờ mình vào quán trà kia nghỉ chân uống chén trà chút thôi."

      "Ngươi..."

      "Cha, nữ nhi khát mà..."

      "Coi kìa coi kìa, ngươi làm cha mà như vậy à? Nữ nhi rộp cả chân mà còn quát mắng liền miệng là sao! Nữ nhi khát khô cổ mà ngươi làm cha cũng chả hỏi chả han là sao! Nha đầu, lại đây, vào trong này uống ngụm trà, mặc kệ lão cha keo kiệt của ngươi !" Tiểu nhị chuyên đứng trước quán trà mời chào khách này kể ra mắt cũng tinh mà đầu óc cũng lanh lợi, vô cùng thuần thục dùng giọng nửa dỗ dành nửa lôi kéo con bé con vào quán nhà mình, khách hàng chưa kịp ngồi yên chén nước trà Mộ Phỉ toả hương thơm ngát cũng được mang lên. Hừ hừ, có con ngồi trong này, đố dám lão cha kia ngoan ngoãn thanh toán tiền chén trà này.

      Quả nhiên, tuy lão già kia ra vẻ tức giận vui, nhưng vẫn bước vào trong ngồi xuống bàn.

      "Thêm chén trà nữa!" Ha ha, phải vậy chứ, lại thêm mối buôn bán thành công nữa nha.

      Xong chuyện bên này, tiểu nhị khoái chí lại quay ra ngoài cửa đón chào khách mới, còn cha con nhà này làm thế nào để giải hoà, ơ kìa, tiểu nhị be bé như sao biết được.

      "Ngài uống ngụm trà bên này thử ." Con nặn ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt cha, "Thường ngày ngài toàn uống mấy thứ người ta đặt lên bàn thờ cho ngài... À thôi, ngài uống ngụm xem có khác thứ ngài hay uống hàng ngày ?"

      Lão cha nhìn chằm chằm con , sẵng giọng, "Ngươi vui lắm à?"

      "Vui cái gì?"

      "Có thể quay về dương... Nhà. Tóm lại, ngươi hiểu được mà!"

      "Vậy ngài cũng nên hiểu "nữ nhi" nhà ngài nha. Ta đây là người bằng lòng với số mệnh của mình, luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ở đâu trước tiên cũng phải làm cho mình vui vẻ sung sướng cái . Nhất là ngài đừng quên người nào sắp xếp chuyến này nha, đừng có đổ cả bụng tức giận lên đầu "nữ nhi" hết nha."
      levuong, Lazzy Le, Đỗ Thúy Loan11 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 7: Nhân ngôn

      Rất quái lạ, rất quái lạ, chưa thấy qua đôi cha con nào kỳ quái như vậy.

      Tiểu nhị của trà lâu chung quanh châm trà rót nước, nghênh khách đến tiễn khách về, nhưng vẫn có thời gian quan sát tình huống của vị khách ở bàn bên kia. Sau khi đánh giá mấy lần, đều kết luận là, đó là đôi cha con cực kì quái lạ.

      con gọi người kia là cha, nhưng từ "Cha" này khi kêu lên lại hề có chút thân mật quấn quýt như trẻ con thân thiết với cha mẹ, ngược lại lộ ra chút chế nhạo giễu cợt. Mà người bị kêu cha đó, gân xanh trán thỉnh thoảng giật giật ngừng, như cố kiềm nén để đừng nổi giận. khí giữa hai người chẳng những có chút hoà thuận an nhạc của cha và con, mà là có gì đó đối chọi nhau cách lạ thường… Tóm lại, làm cho cảm thấy là lạ.

      Trong lúc tiểu nhị suy đoán, nhưng khi ngẩng đầu trông thấy hai vị khách quan vừa bước vào tiệm lập tức quên mất mình nghĩ gì, lòng bàn chân như bôi mỡ nhanh chóng bước đến chào đón, mặt nở nụ cười nịnh nọt,
      "Kha Tướng quân, Nguyên trang chủ, nhị vị mấy hôm tới, nhưng nhã gian kia tiểu nhân vẫn quét dọn chờ sẵn mỗi ngày, mời, mời."

      Hai người vừa bước vào, người mặc bộ trường sam xanh đen, chính là Nguyên Mộ Dương, "Giang Nam đệ nhất trang" trang chủ Tỉnh Xuân sơn trang "Giang Nam đệ nhất trang" , dưới tay có xưởng thuyền ‘Hóa thông thiên hạ’ (*) từ đóng thuyền đến thủy vận (**) đều nổi danh khắp đại giang nam bắc. Có hơn mười cửa tiệm lớn ở Giang Nam, kinh thương về y phục, thực phẩm, khách điếm và xe ngựa vận chuyển. Hàng năm sửa cầu lót đường, phát cháo tặng gạo, mang ấm no đến cho dân chúng, chưa từng gián đoạn, là đại thiện nhân vang danh thiên hạ.

      Chỉ là, người từng gặp mặt , đều rất khó tìm được chữ "Thiện" từ mặt , cũng phải là do diện mạo xấu xí hay hung ác, ngược lại, dáng dấp của vị Nguyên trang chủ này chẳng khác gì khối ngọc quý được mài chạm tinh tế, dáng dấp như được đúc từ những viên minh châu lóng lánh nhất, dung mạo phải thuộc dạng tuấn tú bình thường. Nhưng, quá lạnh lẽo, quá ít cười, gần như để cho bất cứ người nào đến gần. Người từng gặp , gần như ai nghĩ đến là đại thiện nhân hiền lành từ bi, như đức phật Di Lặc luôn nở nụ cười môi.

      vị khác, là thanh niên người mặc cẩm y hoa phục hoa lệ bắt mắt, tướng mạo cũng tuấn tú xuất chúng, y xuất thân từ thư hương thế gia lại bỏ văn theo võ Kha Dĩ Sân, khoác vinh quang Võ Trạng nguyên tòng quân từ lúc còn là thiếu niên, vào sinh ra tử giữa lúc thiên hạ đantg chiến loạn lan tràn, với con ngựa trắng và cây thương bạc xông pha chiến trường. Khi thiên hạ được định về mối, bởi vì chiến công hiển hách nên được phong là "Bình Viễn đại tướng quân", trấn thủ Giang Nam.

      Nguyên Mộ Dương cùng Kha Dĩ Sân, người giới kinh thương, người chốn quân doanh, cơ duyên trùng hợp gặp nhau, rồi thành tình nghĩa tâm đầu ý hợp. Mỗi khi hai người này cùng xuất ở thành Hoàng Mai này, người quý phái rực rỡ, người tuấn sáng sủa, luôn làm cho dân chúng nhìn rời mắt.

      " ra, đây là vị Nguyên trang chủ đó, quả nhiên là nhân vật tuấn dật trăm năm khó tìm được.” Đợi hai bóng dáng tuấn tú chói mắt kia lên lầu, trong đám khách uống trà có người cất tiếng tán thưởng.

      "Nghe đồn sở dĩ vị Nguyên trang chủ này làm việc thiện, là bởi vì muốn tích lũy phúc đức cho vị phu nhân bệnh nặng của , biết có hay ?” Người hỏi, là tài tử có chút danh tiếng ở thành Hoàng Mai này. Dáng vóc cũng khá tuấn tú, tự xưng là Hoa Thủy thánh thủ, đa tình phong lưu. Thực ra tin tưởng lắm về tính chính xác của lời đồn này, dù sao chuyện cuồng dại, chung thủy lòng đó là chuyện của nữ nhân, đâu liên quan gì đến nam nhân chứ?

      "Là . Mỗi lần vị trang chủ này làm việc thiện, đều đến Nguyên Hòa tự, quỳ trước Phật tổ cầu nguyện, đem tất cả phúc báo chuyển hết thê tử, chỉ mong cho thê tử có thể khỏi bệnh.” Người vừa lên tiếng ngồi bên cạnh vị tài tử vừa rồi, là thư sinh mặc trường sam màu xanh rêu, mi thanh mục tú, hơi có vẻ nhu của nữ giới.

      “Ái cha, người vừa phải là nhị tiểu thư Phương gia thích nữ giả nam trang nhất đó sao?" Trong đám khách uống trà, có người đem đối tượng bàn tán chuyển thành thư sinh tuấn tú vừa rồi.

      "Nghe Phương gia từng đến Tỉnh Xuân sơn trang đề thân qua sao, hình như là muốn đem vị nhị tiểu thư này gả cho Nguyên trang chủ, thay cho người vợ nằm suốt giường bệnh nhiều năm qua, nhưng lại bị cự tuyệt."

      "Ôi, Phương gia này trước kia cũng xem như thế gia lớn, nhưng ngờ nay lại suy tàn đến mức này, đem con đến tận cửa người ta để làm thiếp mà người ta cũng cần, là..."

      Đề tài câu chuyện của các khách uống trà vĩnh viễn bao giờ thiếu, phân biệt là trang chủ của trang nào đó, tiểu thư thế gia nào đó, với họ đều luôn như nhau. Phương nhị tiểu thư bị điểm ra thân phận nhưng lại hề tức giận, khóe miệng chỉ khẽ nhếch thành nụ cười châm chọc. Dù sao, hôm nay nàng nhìn thấy người muốn gặp, cũng đủ nàng vui vẻ suốt thời gian còn lại trong ngày rồi. Cần gì phải để ý những lời xì xầm của phố phường đó?

      "Nghe lời bọn họ bàn tán dường như ngươi được vui?” Trầm mặc hồi lâu, người nào đó đột nhiên đặt câu hỏi.

      "Ách?" chậm rãi thưởng thứchương vị lâu chưa từng được gặp, tiểu nha đầu ngẩn ra, "Ta nên vui sao?"

      "Ngươi nên vui, bởi ngươi dùng gương mặt này xuất ở trước mặt , ngay cả nhìn cũng .”

      Tiểu nha đầu phục chậc lưỡi, "Khuôn mặt kia cũng đâu phải mỹ nhân tuyệt sắc gì, chẳng phải còn..."

      "Khuôn mặt kia tuy phải mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng bởi vì là tiểu thư khuê các, nên dưỡng ra giai nhân xuất chúng, làn da như ngọc quý, mắt như mặt nước sông vào mùa xuân, khí chất thanh nhã thoát tục. Hoàn toàn phải bộ dáng tầm thường thô tục này của ngươi có thể so sánh được.”

      Độc... Độc miệng ! Ngay cả quỷ hồn làm chuyện ác nhân gian, cần kéo đến a tì địa ngục chịu khổ hình làm gì, chỉ cần kéo đến trước mặt người nam nhân này, để dùng lời chặt chém, lột da ra cũng đủ…

      "Nghe con , cha." Tiểu nha đầu híp đôi mắt tinh ranh lại thành nụ cười, “Tuy ngài đồng ý lắm, nhưng lĩnh mệnh lệnh rồi dù ngài muốn làm cha ta cũng phải nhận. Mà thiệt nha, ta gọi thế cũng thấy ấm ức lắm luôn, nhưng biết làm sao bây giờ, ai bảo ngài thành cha của ta chứ..."

      tiếng cũng cha, hai tiếng cũng gọi cha, khi dễ thể nổi giận sao? Tên tiểu quỷ được tấc lại muốn tiến thước này khinh thường thể làm gì nàng sao?

      "Có tin chỉ ở hiệp thứ nhất ta có thể để ngươi thua tâm phục khẩu phục ?"

      - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

      "Mộ Dương, là huynh đệ kết nghĩa sinh tử chi giao của huynh, ta rất muốn khuyên huynh câu, buông tay , chỉ có buông tay, mới là giải thoát. Nhưng ta cũng biết, nếu ta thực khuyên như thế, ngươi nhất định trách ta, bởi vì đó chính là cấm kị của huynh." Lầu hai của trà lâu, trong nhã gian được thuê cố định mỗi năm, Kha Dĩ Sân nhìn Nguyên Mộ Dương chăm chú, thở dài .

      "Nếu hiểu ta như thế, Dĩ Sân, đừng tiếp tục phí từ."

      "Nhưng vì sao huynh lại tìm cách để bản thân thoải mái hơn chút chứ? Nếu thê tử của huynh thực huynh như lời huynh , nhất định hy vọng huynh có thể hạnh phúc."

      "Cái gì gọi là hạnh phúc? Nếu hạnh phúc được định nghĩa là mặt trời lên phải nở nụ cười, ta khó mà làm được.”

      "Ít nhất, huynh có thể cho bản thân sống cuộc sống bình thường."

      "Cái gì gọi là bình thường? Ta muốn thê tử có thê tử, muốn nhà có nhà, bình thường sao?"

      Kha Dĩ Sân nôn nóng chà chà hàng lông mày, "Nhưng huynh có thê tử lại chẳng khác gì có, làm sao bình thường? Ta phản đối huynh kiên trì cái hy vọng mà bất cứ người bình thường nào cũng cho là vọng tưởng, nhưng ít nhất huynh cũng phải sống cuộc sống như bao nhiêu nam nhân bình thường khác, ta biết bá phụ bá mẫu luôn luôn hy vọng cưới kế thất cho huynh, hy vọng huynh sớm có con trai hay con … Như vậy, với cốt nhục chí thân như thế có lẽ phân tán bớt tâm ý mà dùng cho Xuân Miên.

      "Tìm nữ nhân ấm giường, tìm nữ nhân sinh con, đây là bình thường?" Nguyên Mộ Dương nhếch môi, như cười như .

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Kha Dĩ Sân hoàn toàn cảm thấy có chỗ nào buồn cười. “Cho dù có ngày thê tử của huynh lành bệnh nhìn thấy, chắc cũng trách huynh, đây chẳng qua là chuyện bình thường của con người..."

      "Ta cần chuyện bình thường của con người, ta chỉ muốn nàng."

      "Huynh... Huynh nhẫn tâm để bá phụ bá mẫu khổ sở vì huynh? Để đệ, muội huynh đau lòng vì huynh?”

      "Dựa vào đâu mà như thế? Ta cần nữ nhân, sinh con, bọn họ đau lòng khổ sở? Nếu như vì hương khói của Nguyên gia, ta nhanh chóng an bài cho Nhị đệ thành hôn, đến lúc đó khai chi tán diệp cho Nguyên gia, còn ai đau lòng hay khổ sở nữa?”

      "Nhưng..."

      Nguyên Mộ Dương buông chén trà trong tay, bỗng dưng đứng dậy, "Ta còn tưởng ngươi đặc biệt hẹn ta đến đây là có chuyện gì quan trọng, ra là lại làm thuyết khách. Ta hứa với MJieen nhi là trở về dùng cơm trưa với nàng, cáo từ."

      "Mộ Dương!" Kha Dĩ Sân hô, nhưng người bạn tâm giao xoay người thẳng xuống lầu.

      Lúc Nguyên Mộ Dương xuất tại cửa thang lầu, dưới lầu nhất thời lặng yên tiếng động. xoải bước thẳng, nhìn bất cứ ai.

      "Mộ Dương - -" Kha Dĩ Sân đuổi theo.

      vẫn sải những bước dài, quy tâm như tên (*), chỉ muốn mau sớm về nhà làm bạn với thê tử.

      "Mộ Dương!"

      Nguyên Mộ Dương bước đến cửa trà lâu, người hầu dẫn ngựa tới, tay vịn yên ngựa, chân đạp lên yên đạp.

      Cạch oành! Bên trong trà lâu, có người bị lật ghế, nện mông cái ầm xuống mặt đất.

      "Ui da, đau quá! ra té xuống đất, mông thực đau như tét thành hai nửa, đau, đau chết được!"
      Chris, windlove_9693, Hale2054 others thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 8: Ký ức đời người
      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Phía trong tường xích đu kẽo kẹt, phía ngoài tường lối rộng người thưa.

      Ngoài tường chàng khoan thai dạo bước, trong tường rộn rã tiếng giai nhân.

      "Tiểu Nhật Nhi, muội đến đây!" Chưa thấy người, tiếng cười đến trước, dãy tường thấp phủ đầy hoa, là bóng dáng bé con áo đỏ.

      Bên này bức tường, thiếu niên ngồi đọc sách bàn đá dưới tàng cây, nhưng câu vừa thốt ra kia, giành được toàn bộ chú ý của cái người trầm mê trong trang sách, đến khi trông thấy bóng dáng nho kia, khuôn mặt tuấn tú liền biến sắc, bước nhanh đến chân tường, ngửa đầu nghiêm mặt quát: "Miên Nhi, đừng cử động!"

      trương cái mặt đen, người tường chẳng những sợ, ngược lại càng thêm cao hứng, "Tiểu Nhật Nhi, huynh có nhớ Miên Nhi ?"

      "Muội là... Muốn ta đánh muội phải ?" Thiếu niên nhảy lên tường, ôm lấy nàng rồi vững vàng nhảy xuống đất, sau đó nghiêm túc , " phải với muội sao, lúc muội tới chỉ cần hô tiếng, ta đưa mội qua? phải là muội được leo tường sao?" bé này, cũng ngẫm lại thân thể mình, mỏng manh như tờ giấy, mười hai tuổi mà vóc người còn cao bằng đứa trẻ tám chín tuổi, mỗi ngày hết lòng lo lắng, muốn nàng thêm khỏe mạnh, nàng nên dọa như vậy chứ?

      "Tiểu Nhật Nhi tức giận sao?" hề sợ hãi, nàng biết mắng càng dữ, trong lòng càng đau, nàng cũng càng cảm thấy ngọt ngào, hai tay ôm lấy cái eo dần trở nên rắn chắc của , cái đầu ngừng dụi dụi vào ngực , "Tiểu Nhật Nhi, hôm nay huynh đọc sách gì vậy? Giảng cho muội nghe được ?"

      Haizzz. Thiếu niên ôm lấy nàng, tránh khỏi ánh nắng trưa gay gắt, ngồi dưới tàng cây mát mẻ, đặt nàng lên đùi mình, nhấc chén thuốc được đậy kín mâm lên, "Uống hết thuốc này trước , rồi ta đọc sách cho muội nghe."

      "Ôi..."

      "Phải uống." Đối với việc này, thiếu niên cho phép cầu xin, "Đây là phương thuốc dưỡng tâm ta mới xin được từ sư phụ, muội muốn lãng phí công sức chạy mấy dặm đường giữa trưa nắng của ta sao?"

      "Tiểu Nhật Nhi..."

      " thương lượng." Chén thuốc đưa tới cạnh cái miệng nhắn, "Hôm nay ta có mua bánh mật cho muội, uống xong lập tức được ăn."

      "Nhưng mà..." Vẫn rất đắng đó. Thiếu nữ liếc trộm vẻ mặt cứng rắn của thiếu niên, tình nguyện há miệng, nước thuốc nhàng chậm chạp trôi dần vào miệng, là đắng nổi, nuốt càng nhiều, đôi mày càng nhăn chặt, khi ngụm cuối cùng nuốt xuống, nước mắt che kín khuôn mặt nhắn, "Hu hu hu... Tiểu Nhật Nhi... Đắng quá..."

      "Miên Nhi..." Trái tim thiếu niên như bị nhéo mạnh, nghĩ phải thế nào mới có thể thay bé con chịu hết thảy nổi khổ này? "Ngoan, ăn miếng bánh mật nào, ăn miếng liền hết đắng."

      Vị ngọt ngào của bánh mật khiến thiếu nữ ngừng rơi lệ, bên môi tràn ra lúm đồng tiền vui sướng, "Tiểu Nhật Nhi, ngọt nha, Miên Nhi thích!"

      Nước mắt của nàng, khiến tim đập nhanh; nụ cười của nàng, lại khiến cho trái tim run rẩy. Nhưng trước đôi mắt trong sáng của nàng, chỉ có thể cười sang sảng, "Về sau Miên Nhi ngoan ngoãn uống thuốc, đều được ăn bánh mật ngon, được ?"

      "Phải nghe lời, mới được ăn sao?"

      "Đúng, phải nghe lời, mới được ăn."

      "Miên Nhi vẫn luôn rất nghe theo lời của Tiểu Nhật Nhi."

      " ?" Thiếu niên tin nhíu mày, "Vậy hôm nay là ai leo tường làm ta sợ?"

      "Vách tường đó Miên Nhi leo rất dễ, chỉ cần bên kia đạp lên ghế, rất dễ trèo lên, bên này lại có Tiểu Nhật Nhi đỡ..."

      "Lỡ như ta đỡ được sao?"

      "Nhưng lần nào Tiểu Nhật Nhi cũng đỡ được mà."

      "Lỡ như ta ở đây, lỡ như ta tới trễ chút, muội ngồi tường thể xuống, bị phơi nắng lâu, ngã xuống phải làm sao?"

      "Ừm..." Tiểu Nhật Nhi hay lải nhải, thiệt dài dòng, giống hệt phụ thân của Miên Nhi. " đâu. Tường thấp như vậy, dưới tường lại trồng đủ loại hoa, ngã xuống cũng té đau đâu."

      "Ai ? Cả người muội mềm như nước, nếu té xuống, nhất định ..." Thiếu niên hề mạnh tay đánh cái mông nho của nàng cái, "Khiến muội dập mông!"

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Nguyên Mộ Dương thanh toán tiền trà nước cho đôi cha và con nghèo túng kia, còn đồng ý với thỉnh cầu của ông, sắp xếp cho cha con bọn họ làm việc tại cửa hàng nhà mình.

      Với việc làm, những người đứng xem cũng ngoài dự liệu, dù sao là người lương thiện nổi tiếng thiên hạ, người lương thiện nên làm việc thiện. Chỉ riêng mình hiểu, chỉ vì câu ——

      ra té xuống, dập mông...

      Nguyên Mộ Dương ngờ mình lại luôn nhớ những lời này, câu này bất luận kẻ nào đều có thể lấy ra vui đùa, có ý nghĩa gì. Nhưng nghĩ đến tiểu thê tử của nhiều lần nằm giường đột nhiên ngã xuống đất, sau đó xoa cái mông uất ức oán giận " ra té xuống, dập mông" .

      nguyện ý dùng mọi thứ có được lúc này, đổi lấy khắc kia trở thành .

      từng tin thần phật, nhưng mấy năm nay ra ngoài mua bán, gặp phật liền bái, gặp miếu liền cầu, tất cả hy vọng chỉ dồn vào việc: Miên Nhi, làm cho Miên Nhi trở về.

      Có cao tăng với , khi trong lòng còn mang dục vọng, thần phật rất khó phù hộ. hỏi, nếu thần phật thể phù hộ cho người đời, người đời cần gì phải thờ phụng thần phật? Cao tăng phẩy tay .

      Cao tăng đều có cảnh giới của cao tăng, hiểu được, cũng muốn hiểu, chỉ muốn thê tử của trở về mà thôi. Nếu thể làm cho thê tử của trở về, sao để cùng ? thể tự sát, thể phí hoài bản thân mình, chỉ mong cõi xa xôi thương hại, mang hồn phách của , có được ?

      "Miên Nhi, nàng là kẻ lừa đảo, lừa ta đến khổ." Nguyên Mộ Dương tắm rửa, mát xa toàn thân, lại thay bộ quần áo tơ lụa mềm cho thê tử, rì rà rì rầm, ôm thân thể chỉ còn chút hơi ấm của nàng chợp mắt.

      "Đại gia, nhị gia tìm ngài, đứng ở ngoài viện." Nha hoàn Hồng Nhi đứng ngoài rèm bẩm báo.

      tiếng, môi đặt nụ hôn chưa từng hết dịu dàng lên trán thê tử, xoay người xuống giường, thả màn lụa mỏng xuống.

      Hồng Nhi vén rèm ngoài lên, "Đại gia, hôm nay nô tỳ nấu cháo ngọt bách hợp cho phu nhân."

      "Ừ, múc lại đây, ta nếm thử trước ." Miên Nhi nay tuy vô tri vô giác, nhưng để thứ ngon chui vào cái miệng nhắn của nàng.

      "Dạ." Hồng Nhi kính cẩn nghe theo dâng cháo ngọt lên, sóng mắt trong suốt, chứa tâm tình thiếu nữ.

      "Mùi vị tệ, Miên Nhi thích." Nguyên Mộ Dương nếm cháo, đôi mắt đẹp vẻ khen ngợi, "Hồng Nhi, trong nhóm nha đầu, ngươi hầu hạ phu nhân tỉ mỉ nhất, quay về đến phòng thu chi lãnh mười lượng bạc, xem như khen thưởng."

      Hồng Nhi ngọt tận đáy lòng, mắt đầy vui vẻ, lại dịu dàng từ chối, "Nô tỳ cần, mạng của nô tỳ là do đại gia ngài cứu, hầu hạ phu nhân là việc duy nhất nô tỳ có thể làm thay đại gia, nô tỳ dám lĩnh thưởng."

      "Thưởng nên nhận, ân ngươi cũng có thể báo, nếu làm tốt, Tỉnh Xuân sơn trang bạc đãi người chân thành nỗ lực." Chọn nàng ta làm nha hoàn cho Miên Nhi, cũng vì nhìn thấy tấm lòng muốn báo ơn của nàng ta. Trong cái sơn trang to lớn này, trừ , cần càng nhiều người thành thực chăm sóc Miên Nhi.

      "Nô tỳ tuân mệnh."

      Chủ tử vuốt cằm rời , nha hoàn nhìn bóng lưng cao to kia, hề đè nén mến đầy cõi lòng, hai tròng mắt thâm tình nhìn theo chăm chú.
      Chris, Biaaaaaa57, levuong5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :