1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 285: Mặc dù kinh động nhưng run

      “Giám chế, về công ty hay là về nhà trọ?” Lâm Kỳ ở ghế lái quay lại hỏi Thân Đồ Mặc. Thân Đồ giám chế nhất thời hủy bỏ hành trình ba ngày cuối cùng để về nước, sắp xếp bên công ty cũng phải điều chỉnh lại lần nữa, xem ra đúng là có thời gian. Lâm Kỳ vừa chờ đáp án của Thân Đồ Mặc vừa nghĩ.

      Nhà trọ…

      Ngón tay phải Thân Đồ Mặc vô ý thức vuốt phẳng đầu ngón tay trỏ.

      kia.

      “Về công ty.” Thân Đồ Mặc nhắm mắt nghỉ ngơi lát, bỗng nhiên trợn mắt, “Tạm thời cần sắp xếp lịch trình cho ba ngày này.”

      “… Dạ.” Mặc dù nghi hoặc, nhưng Lâm Kỳ cũng nhàng thở ra. Tuy rằng mấy năm nay theo bên cạnh Thân Đồ giám chế sớm có thói quen làm việc với cường độ cao và cầu công việc khắc nghiệt, nhưng có cơ hội thoải mái để điều chỉnh thể xác và trạng thái tinh thần cũng rất cần thiết, huống hồ…

      Lâm Kỳ dấu vết liếc trộm về phía sau cái ── giám chế… Cũng có cực hạn chứ.

      Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng cũng khác ngày xưa là mấy, thậm chí ngay từ đầu cũng phát , nhưng hai ngày trước phát Thân Đồ giám chế nằm giường ngủ ở khách sạn mới cảm thấy được ── vốn dĩ màu da khỏe mạnh của giám chế biết khi nào có chút huyết sắc, gân xanh trán , lông mày nhăn , dáng vẻ điển hình của việc mệt nhọc quá độ. Lịch trình là sắp xếp, đương nhiên biết nội dung công việc mấy ngày nay cũng đến nỗi làm cho giám chế cảm thấy mệt nhọc, vậy khả năng lớn nhất chỉ có thể là ── giám chế ngủ được.

      Bác sĩ sau khi xem qua cho giám chế thuốc an thần, cũng có lòng tốt đề xuất mấy đề nghị đối phó với việc mất ngủ, nhìn sắc mặt ngày càng khó coi cũng giám chế, vội vàng tiễn bác sĩ trước khi giám chế nổi giận.

      Giám chế liên tục mất ngủ.

      Nếu như phải tận mắt nhìn thấy, rất khó tin tưởng, Thân Đồ giám chế hoàn mỹ lý trí nghiêm cẩn như máy móc cũng có lúc giống như phàm nhân mất ngủ. Phải biết rằng lúc trước khi lão tổng tài cha của Thân Đồ giám chế đột nhiên tái phát bệnh tim phải vào bệnh viện, giám chế cũng có thể mặt đổi sắc mở cuộc họp xong rồi mới đến sân bay. Giám chế như vậy, mất ngủ sao?

      Lâm Kỳ cảm thấy tâm tình của mình có chút kỳ quái. Chuyện khác thường như thế xảy ra người giám chế, nên cảm thấy khiếp sợ mới đúng, mặc dù lo sợ nhưng lại hoàn toàn ‘run’, giống như sớm chờ đến việc ‘kinh động’ này xảy ra rồi.

      Lâm Kỳ chậm rãi tiêu hóa tin tức trong đầu, tìm kiếm nguyên nhân tại sao bản thân lại phản ứng như thế.

      “Đợi chút, quay đầu, × trời.” Thân Đồ Mặc đột nhiên ra lệnh .

      Lâm Kỳ liếc thấy Thân Đồ Mặc cúi đầu nhìn màn hình di động, linh quang chợt lóe ra trong đầu! Di động! Hà Nhạc Nhạc! Lúc trước giám chế kêu tìm kiếm rồi gắn định vị số điện thoại di động của nữ, sau đó thấy cái di động kia trong tay đó, sau đó…

      Lâm Kỳ nhịn được nhếch khóe miệng.

      Nhìn theo khoảng cách điểm mục tiêu màu đỏ trong di động càng ngày càng gần, ánh mắt Thân Đồ Mặc cũng ngừng liếc ra phía ngoài cửa sổ. Mười phút sau, thân hình màu xám nhạt dần dần xuất trong tầm mắt càng lúc càng lớn, càng chiếm càng đầy.

      Bởi vì là thời gian làm việc, lại là buổi sáng, vì thế trước cửa trung tâm mua sắm × trời lượng người cũng đông lắm, đối với ca sĩ đường phố như bóng ma luôn luôn đứng bên cạnh cổng ca hát, mọi người cũng tập mãi thành thói quen, có nhiều người dừng bước chân lại, nhiều lắm lơ đãng liếc mắt hai cái. Nhìn bên cạnh ca sĩ có thêm mặc áo gió màu xám tóc dài, mọi người cũng thuận tiện liếc mắt thêm cái rồi liền vội vàng rời .

      “… Tôi có tiền cho đâu, tìm những người khác .” Điêu Hành Nguyên tự chống giá đỡ microphone lên, cũng lười nhìn Hà Nhạc Nhạc bên cạnh.

      “Tôi cần tiền.” Hà Nhạc Nhạc vội vàng bổ sung.

      Điêu Hành Nguyên kiên nhẫn ngừng việc trong tay lại, “Tôi quản muốn tiền hay ? Rảnh rỗi có việc gì phiền cút qua bên , đừng ở chỗ này cản trở tôi ca hát kiếm ăn!”

      Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, từ trong túi xách lấy ra ví tiền, rút ra trăm tờ, vừa nhìn sắc mặt Điêu Hành Nguyên vừa cúi người đem tiền mặt bỏ vào hộp đàn ghi ta trước mắt .

      “…” Điêu Hành Nguyên tức giận trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc liếc mắt cái, lắc đầu biết bao lâu lại , “Muốn nghe bài gì?”

      “《 Làn gió điệp 》.” Bài hát này chính là đơn khúc lúc trước Tần Chi Tu mời cùng nhau song ca.

      Điêu Hành Nguyên vặn vặn chỉnh chỉnh đàn ghita, trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc liếc mắt cái, đàn lên khúc nhạc dạo.

      Ca khúc đứng đầu, giai điệu duyên dáng, ca từ tràn đầy ôn nhu, giọng hát có chút tang thương, tiếng hát Điêu Hành Nguyên vừa cất lên, tiếng bước chân người xung quanh ràng chậm lại. đôi tình nhân rất có hưng trí tiến lại gần nghe, trong đó ánh mắt của chút nào che giấu việc đánh giá Hà Nhạc Nhạc, vừa thấp giọng cười với bạn trai bên cạnh, bạn trai cũng lập tức nhìn chằm chằm Hà Nhạc Nhạc.

      Hà Nhạc Nhạc kiềm chế dục vọng muốn tránh né, kiềm chế lại nội tâm khẩn trương bối rối, hô hấp tự chủ được bắt đầu dồn dập lên.

      “Đến .” Điêu Hành Nguyên ôm đàn ghita đàn đoạn nhạc dạo, kiên nhẫn nhắc nhở Hà Nhạc Nhạc câu.

      A? Hà Nhạc Nhạc ngẩn ra, dưới chân gần sát lại microphone hai bước, hơi há mồm, yết hầu giống như nghẹt lại phát ra tiếng. Hà Nhạc Nhạc sốt ruột kéo áo lông cao cổ lên, mà cổ họng lại càng ngày càng chặt ──

      Điêu Hành Nguyên lấy phone ra, tự phát giọng hát nữ bật lên.

      bài phát hết, đôi tình nhân ái muội nhìn Hà Nhạc Nhạc, kéo tay rời .

      Điêu Hành Nguyên lấy tiền trong hộp ghita bỏ vào balo, lại bỏ vào trong hộp ghita ít tiền lẻ, lần nữa cầm lấy phone. Quay đầu lại thấy Hà Nhạc Nhạc còn đứng lại chỗ kia, khỏi nổi giận, quát, “Còn ? Chờ tôi mời ăn cơm trưa hả?”

      Cách đó xa, chỗ dừng xe dưới chân cầu vượt, trong chiếc xe Benz màu đen, Thân Đồ Mặc nhíu chặt chân mày, con ngươi đen híp lại.

    2. keodang133

      keodang133 Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      93
      Nàng ơi sao bộ Thầm ta timh hoài k thấy vậy :yoyo44::yoyo49::yoyo44:
      Yenhi thích bài này.

    3. Ốc sên tìm chỗ trú mưa

      Ốc sên tìm chỗ trú mưa Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      47
      Ông Tu này có cái chiêu thần thánh, hở cái là "em cần blah blah". Haha. nghĩ Tu tham gia vụ này :3 cứ tự cược là dù chấp nhận chung Nhạc Nhạc với ng khác cũng ko trực tiếp ntn :))) xem ra chỉ có Nguyễn Lân là còn có thể cược thôi. Ông này có vẻ vẫn muốn sở hữu riêng NN :)))
      Yuki no HanaYenhi thích bài này.

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      @keodang133 Bộ thầm mình edit hoàn rồi, bên cqh chuyển vào VIP để làm ebook nhé bạn... Sắp tới chuyển ra box Truyện hoàn phải

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 286: Hồng trần cuồn cuộn

      giờ, bốn mươi lăm phút, ba mươi phút, mười phút, năm phút, sáu phút, bảy phút. . .

      Điêu Hành Nguyên hát hát liền nhịn được liếc mắt nhìn bên cạnh, thiếu chút nữa quên lời.

      này có bệnh sao? buổi sáng, cứ đứng ngốc bên cạnh như thế, thời gian biến mất chút, rồi rất nhanh lại quay về, hơn nữa theo dòng người tăng lên nhiều, tần suất biến mất của ngày càng cao, đến bây giờ mới đứng được mấy phút biến mất trong đám người biết lại chạy đến chỗ nào rồi.

      Muốn làm cái gì? Này ──

      Vừa thấy Hà Nhạc Nhạc thẳng tắp lại sắp ngã quỵ về phía trước, Điêu Hành Nguyên chạy nhanh lại chìa tay ra đỡ, nhưng Hà Nhạc Nhạc lại trong nháy mắt tỉnh lại mượn cánh tay phải của ổn định thân hình.

      lần nữa đứng thẳng, buông hai tay ra, Hà Nhạc Nhạc cảm ơn nhìn Điêu Hành Nguyên bên cạnh, giọng có chút khàn khàn , “Cảm ơn.”

      “. . .” Lúc này Điêu Hành Nguyên mới chú ý tới gương mặt Hà Nhạc Nhạc trắng bệch, mồ hôi mỏng phủ cái trán . Cúi đầu nhìn T shirt cánh tay phải bị dính mồ hôi tay , Điêu Hành Nguyên ghét bỏ ngồi trở lại , “Có bệnh phải trị! qua cầu vượt chính là bệnh viện, đừng chờ chết ở chỗ này!”

      Hà Nhạc Nhạc có chút miễn cưỡng cười cười, “Thực xin lỗi.”

      Tuy rằng xin lỗi, nhưng vẫn đứng tại chỗ, mọi người vây xem thấy dáng vẻ hai người khỏi khe khẽ , thậm chí có người còn cố ý nhìn nhìn kĩ hai người.

      Điêu Hành Nguyên thấy có người cho tiền, cũng xen vào Hà Nhạc Nhạc nữa, uống chút nước, lần nữa đứng dậy hát.

      Nghe tiếng hát bên tai, Hà Nhạc Nhạc dùng hết tất cả sức lực để khống chế đem lực chú ý tập trung tiếng hát.

      có thể, trong chốc lát, trong chốc lát. . . Ít nhất phải chống đỡ hơn mười phút!

      Nội y sớm ướt đẫm, bụng khô nóng vô cùng, ngực ẩm ướt lạnh lẽo…

      “Hồng trần cuồn cuộn.” Điêu Hành Nguyên hát xong khúc, Hà Nhạc Nhạc đột nhiên khẩn cầu .

      Điêu Hành Nguyên tức giận liếc mắt nhìn cái, “ !”

      “Làm ơn . . .” Khuôn mặt nhắn hơi nhíu lại.

      Nhìn khuôn mặt nhắn giống như cố nén lại thống khổ, khóe miệng Điêu Hành Nguyên khẽ nhúc nhích, “. . . !”

      Hà Nhạc Nhạc nuốt nuốt nước miếng, cho thông nhuận yết hầu ──

      “Mới đầu lơ đãng em, cùng thiếu niên dừng. . .”

      Tiếng hát mềm làm người ta thương tiếc run rẩy, Điêu Hành Nguyên nghe thấy khỏi sửng sốt. Vài giây sau, dùng chân đẩy giá đỡ micro về phía Hà Nhạc Nhạc chút, đàn lên khúc nhạc dạo trong tay.

      Hà Nhạc Nhạc kinh ngạc quay đầu nhìn , Điêu Hành Nguyên hung ác trừng mắt nhìn liếc cái, cằm hướng về phía microphone giương lên.

      “. . . Cảm ơn!” Tươi cười đơn thuần nở rộ, Hà Nhạc Nhạc để sát vào micro phone, quét mắt nhìn mọi người vây xem, ngay lập tức cả người căng thẳng thêm ──

      ! Trầm tĩnh lại, trầm tĩnh lại! Hà Nhạc Nhạc! Hà Hoan! Mày muốn sống cả đời dưới bóng ma của Thôi Nhã Nhiên sao! Cả đời làm người nhát gan, chỉ biết trốn tránh, chỉ biết lừa mình dối người, để cho tự mình khinh thường bản thân sao?

      Mới đầu lơ đãng ngươi, cùng thiếu niên dùng ta, hồng trần trong tình duyên chỉ vì kia sinh mệnh vội vàng giằng co. . .” (Lời bài hát ‘Hồng trần cuồn cuộn’, mọi người có thể search thử để nghe nha)

      Giọng hát vẫn run run như cũ, lại lộ ra vẻ kiên định, khuôn mặt trẻ tuổi thanh tú, ràng vì khẩn trương mà trắng bệch cứng ngắc.

      Bốn phía kỳ dị im lặng lại, giọng run run, tiếng hát e lệ giống như mang tới ma lực đặc biệt, làm cho người ta muốn nghe, muốn cổ vũ cho , chờ mong biểu động lòng người hơn…

      “Nghĩ đúng trong cuộc sống lỗi, hoặc kiếp trước lưu truyền nhân quả, cả đời sở hữu cũng tích đổi lấy khoảnh khắc dương trao đổi. . .” Điêu Hành Nguyên tiếp lời phần giọng nam, trong lúc tang thương lại chứa chút thản nhiên nhu tình, giống như cây lớn dần dần già nhưng vẫn ngạo nghễ đứng thẳng vươn cành lá che chắn mưa to gió lớn cho đóa hoa dưới thân như cũ.

      “Đến dịch đến, khó , hơn mười năm nhân thế bơi, điểm dịch điểm, tụ khó tụ, cùng hận thiên cổ sầu. . .” Nghiêng người nhìn Điêu Hành Nguyên, Hà Nhạc Nhạc từ từ mở miệng.

      Điêu Hành Nguyên cũng hơi hơi quay đầu nhìn , “Bộ ứng thuộc về của ngươi tim, nó vẫn như cũ hộ nhanh ta ngực, vì chỉ vì kia trần thế chuyển biến gương mặt sau mây mưa thất thường tay.

      “Đến dịch đến, khó . . .”

      Tiếng hát động lòng người càng ngày càng mềm mại, run rẩy, thâm tình như nước lại vào lòng người. Tiếng động lớn ồn ào nơi đô thị, đôi ca sĩ đường phố như vậy, như người ca hát lâu năm, giống như con tuấn mã nhàng gọi thời gian dừng lại, làm cho nó chậm rãi nghe thấy tiếng hát, chậm rãi di thong thả về phía trước.

      “Giám chế. . .” Lâm Kỳ vừa định mở miệng, chỉ thấy Thân Đồ Mặc giơ tay kêu chớ lên tiếng. Lâm Kỳ nhìn thời gian, xuống xe chuẩn bị đồ ăn lúc mười giờ cho Thân Đồ Mặc.

      “Thế là muốn ngươi, muốn cáo biệt thấy ta, đến nay thế gian nhưng có mơ hồ thầm theo đôi ta truyền thuyết.”

      Hát hết khúc, Hà Nhạc Nhạc lúc này mới chú ý đến bản thân luôn luôn bốn mắt nhìn nhau với nam nhân xa lạ, vội vàng ưỡn khuôn mặt nhắn dời ánh mắt sang chỗ khác, nhưng vừa chuyển ánh mắt liền thấy chung quanh người đông nghìn nghịt nhìn chằm chằm ──

      “Bốp bốp bốp!”

      “Bốp bốp bốp bốp bốp!”

      Mới đầu chỉ có vài tiếng vỗ tay, có người nghe được này có thể là lần đầu tiên hát ở bên ngoài như vậy nên cũng cổ vũ vỗ tay, mọi người chính là như vậy, vừa thấy có người vỗ tay, mà bọn họ cũng cảm thấy khá hay, liền cười vỗ tay theo.

      “Cố lên!” “Rất êm tai!” Hai để mười đồng tiền xuống, hướng Hà Nhạc Nhạc cười .

      Vui vẻ lập tức theo ngực nảy lên chóp mũi, trong miệng, “Cảm ơn, cảm ơn. . .”

      Nóng, nóng quá, đau, cả người đau đớn, nhưng mà. . . rất vui!

      “Cảm ơn.” Khom người cúi chào cảm ơn mọi người sâu, Hà Nhạc Nhạc chạy nhanh chen vào đám người vào trong.

      Mọi người vì sao.

      “Này, bạn, nhóc của chạy rồi sao đuổi theo?” Trong đám người có người trêu ghẹo .

      Điêu Hành Nguyên cười cười, nhếch ngón tay lên lắc lắc chỉ về phía sau, “Con nhóc của tôi ở đằng sau.”

      Mọi người nhìn theo hướng chỉ phía sau là sao nữ gợi cảm chiếu màn hình quảng cáo, đồng loạt “Ồ” tiếng.

      Lâm Kỳ cầm cơm hộp lên xe, vừa quay đầu nhìn lại phía sau thấy bóng người, “Giám chế đâu?”

      ra ngoài rồi.” Lão Lý lái xe .

      “. . .” Lâm Kỳ đưa mắt nhìn phương hướng cách đó xa, quả nhiên thấy được kia nữa.

      Nhịn được nhàng thở dài, nhu nhược như vậy bị giám chế coi trọng, biết là hạnh phúc hay là bất hạnh.

      Hành lang cuối trung tâm, Hà Nhạc Nhạc khuỵu chân ngồi dưới đất ôm lấy đầu gối, ngực chập chùng kịch liệt, đầu nằm ở hai tay, nhìn được biểu cảm của lúc này, dáng vẻ vừa giống như khóc lại giống như cười làm cho người ta đoán ra được rốt cuộc là khổ sở hay là vui vẻ.

      Tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, Hà Nhạc Nhạc cố gắng bình tĩnh lại, cũng muốn người ta cho rằng kỳ lạ mà báo cảnh sát. Vừa lau nước mắt vừa khuôn mặt nhắn lên ── cái khăn tay trắng noãn được người kẹp ở ngón tay giữa đưa tới trước mặt .

      “À. . . Cảm ơn, cần ──” Hà Nhạc Nhạc phản xạ tính lời cảm ơn, cuối cùng khi ngẩng khuôn mặt nhắn lên nhìn thấy người tới, khuôn mặt nhắn còn vương nước mắt nhất thời lên vẻ kinh sợ, thân thể mạnh mẽ lui về sau, gắt gao dán chặt vách tường.

      Thân, Thân Đồ Mặc!

      Ngực giống như bị người ta đánh quyền, khóe mắt Thân Đồ Mặc nhảy nhảy, khớp hàm hé.

      “Lấy di động ra đây.”
      Winter, chau007153, Yuki no Hana8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :