1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời! - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 71: KHÍ TỎA MÙI THUỐC SÚNG.
      Edit: Miêu​

      Cũng chỉ là con nuôi, còn muốn tranh tài sản với người đàn ông , vậy phải bước qua cửa ải Bùi Vân Khinh .

      Nghe Bùi Vân Khinh cái ghế này là giả, vợ chồng Đổng Tây Xuyên mặt lập tức biến sắc.

      Lúc nãy, con nhóc này bới móc , giờ lại nghênh ngan nghi ngờ cái ghế mà biết ta tốn biết bao nhiêu tiền mới đem về.

      Chẳng phải là động thủ đầu thái tuế?

      Đổng Tây Xuyên sao để cho con nhóc hỉ mũi chưa sạch làm như vậy được chứ!

      “Vân Khinh, lời thể lung tung được!”

      Đổng Tây Xuyên đè tức giận xuống, lời lộ ra sắc bén.

      Liễu Nhân cũng thêm vào, giọng điệu tốt: “ con nhóc mà ở chỗ này cũng dám mở miệng?”

      Mọi người xung quanh xem náo nhiệt, mở miệng.

      “Các người đừng dọa sợ đứa !”

      Đường Tử Sương đứng dậy, : “Vân Khinh à, con thử, tại sao các ghế này tại sao là giả?”

      Bùi Vân Khinh cười lên, vẻ mặt nhu thuận: “Nếu chú hỏi con cũng khách khí nữa!”

      Hừ!

      Đường Tử Sương muốn đem sử dụng như vũ khí, cũng thuận tiện có cái cớ vậy.

      Quả nhiên, vừa nghe lời này, ánh mắt vợ chồng Đổng Tây Xuyên đều nhìn về phía Đường Tử Sương. con nhóc tại sao lại có lá gan lớn như vậy, việc này tám phần là Đường Tử Sương sai khiến.

      Cảm giác trong khí có mùi thuốc súng, Bùi Vân Khinh vẫn là bộ dáng ngây thơ trước đấy.

      “Chú Đổng có biết nơi trồng cây tiểu diệp tử đàn ở đâu ?”

      Đổng Tây Xuyên khinh thường : “Chủ yếu trồng ở đông nam á, nước ta ở nam á, dọc duyên hải cũng có trồng nhưng số lượng nhiều lắm. Gỗ tử đàn năm năm mới có vòng tuổi, mấy trăm năm mới thành cây lớn, độ cứng vì đấy mà đứng đầu. Bởi vậy, có xưng danh ‘Đế vương chi mộc’.”

      sai!” Bùi Vân Khinh gật đầu cái, “Chú Đổng có thể qua đạo lý ‘mười đàn cửu ’.”

      “Ta đương nhiên biết, lại vật liệu này sinh trưởng ở bên ngoài, làm giả cực , rất nhiều bó củi nhìn qua thô to mở ra tất cả đều rỗng ruột, thuyết ‘mười đàn cửu ’ bởi vậy mới quý trọng.”

      Trước khi đến đây, vì muốn đứng trước mặt ông cụ khoe khoang nên Đổng Tây Xuyên tìm hiểu kĩ càng nên lúc này trả lời trôi chảy.

      “Chú Đổng nếu biết qua cũng nên biết vật liệu này rất ít có lớn, đường kính lớn nhất cũng chỉ là 20 cm.” Bùi Vân Khinh vươn ngón tay ra đỡ lấy lưng ghế, nhìn chỗ khắc hoa, : “Nhưng mà cái ghế này, nhìn chỗ chạm khắc độ rộng khoảng chừng 30 cm, tính luôn hao tổn ít nhất cũng hơn 40 cm. Như vậy, gỗ như vậy thế gian này ít có, nếu đây là gỗ tử đàn, chỗ khắc hoa này cũng là 500 vạn mà sao chú mua nguyên cái này có mấy triệu được?”

      Mẹ của Bùi Vân Khinh – La Yên, bà ấy học lịch sử cùng khảo cổ, từ theo mẹ nên mưa dầm thấm lâu, lúc này cũng như bàn tay.

      “Chuyện này…”

      Xem như nàng được đạo lý ràng, có căn có rễ, Đổng Tây Xuyên có chút chột dạ.

      ta bất quá chỉ là thương nhân, cái hiểu cái , mới vừa rồi những kiến thức kia đều là học lý thuyết.

      Lúc ấy nghe người trung gian ba hoa chích chòe, ta chỉ nghĩ đến dỗ Đường lão gia vui vẻ, căn bản nghĩ đến thế nhưng bị người lừa bịp. ( phải người trong ngành còn ba hoa chích chòe nên mua hàng giả.)

      Chỉ là loại chuyện này bị con nhóc vạch trần, Đổng Tây Xuyên như thế nào cũng cam tâm?

      “Nếu Bùi Vân Khinh là giả, bằng ta đem nó bổ củi vậy!” Đổng Tây Xuyên nhấc tay cái, : “Người đâu, lấy búa đến đây!”

      Liễu Nhân bắt lấy cánh tay của chồng, đôi mắt quả hanh gắt gao nhìn thẳng Bùi Vân Khinh.

      “Muốn biết hay giả, nếu nó là …Bùi Vân Khinh, đền nổi ?”
      1012, linhdiep17, Tiểu Ly 111118 others thích bài này.

    2. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Tiểu Khinh Khinh đền nổi Ông Xã của Tiểu Khinh Khinh dư sức đền kkkkk
      Mieu1810 thích bài này.

    3. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 72: ẤY PHẢI LÀ CON MÀ LÀ ĐÀN BÀ!
      Edit: Miêu​

      Hai vợ chồng phu xướng phụ tùy, chính muốn ép lùi bước.

      con nha đầu bị Đường Mặc Trầm đuổi ra khỏi Đường gia, cho dù là cháu La gia cũng tuyệt đối có khả năng dám đánh cuộc mấy triệu như vậy?

      Chỉ cần con nhóc đó lùi bước, bọn họ khăng khăng cái ghế này là , mặt mũi tự nhiên mất.

      “Nếu ấy bồi thường được, tôi đền!”

      Nghe được câu kia, khóe môi Bùi Vân Khinh gợi lên, xoay người nghênh đón thân mật bắt lấy cánh tay Đường Mặc Trầm.

      “Chú , đến rồi!”

      Dưới ánh mặt trời, mặt người con như hoa nở rộ, làn da trong suốt như ngọc, đôi môi phấn nộn, đỏ thắm, sắc đẹp thanh thuần mà mê hoặc.

      Hầu kết Đường Mặc Trầm giật giật, đôi mắt đen như mực rời khỏi mặt , rồi dừng khuôn mặt Đổng Tây Xuyên.

      “Lỗi nặng gì mà sao phải dùng búa!”

      Cánh tay nâng lên đem Bùi Vân Khinh vào lòng, ôm bảo vệ.

      Đường Mặc Trầm nâng chân, cước đem cái ghế mấy triệu của Đổng Tây Xuyên, bay ra ngoài đụng đến ở cột đá.

      Răng rắc tiếng, vỡ thành vài mảnh.

      Trong đó, mảnh văng, bay lên trung. Đường Mặc Trầm hời hợt nâng tay phải lên giống như lấy đồ trong túi cầm vào lòng bàn tay, đưa đên mũi ngửi ngửi, chán ghét vứt bỏ xuống đất.

      “Hạ đẳng nhất tùng mộc!”

      Bùi Vân Khinh cười khẩy.

      về lời độc miệng chú nhà mình đầy mình.

      Ở nơi này đến đầu gỗ chính là mắng chửi Đổng Tây Xuyên. Vừa vặn đây là làm mất mặt ta, chú cũng chính là giẫm đạp thể .

      Nâng khuôn mặt nhắn lên, nháy nháy mắt hướng cười xấu xa cái rồi nghiêng mắt về Đổng Tây Xuyên.

      Lúc này, vợ chồng Đổng Tây Xuyên theo cước của Đường Mặc Trầm tâm liền như nát bét.

      Mấy triệu trong nháy mắt hóa thành gỗ vụn đầy mặt đất. Mà lão gia tử còn ở đây, hai người trong tâm nhức nhối.

      “Cha nuôi, thực xin lỗi, con biết!”

      “Đúng vậy, cha nuôi, cha đừng nóng giận, chúng con chỉ là có lòng tốt, chỉ là… hiểu biết!”

      …..

      “Đồ vật này là giả, nhưng tấm lòng con là , chấp nhận tâm ý của con!” Đường lão gia thản nhiên hướng hai người khoát tay chặn lại: “Khách khứa đều đến đông tủ, khai tiệc !”

      “A, đúng… ăn cơm!” Đổng Tây Xuyên vội vàng hướng cấp dưới vẫy vẫy tay lên: “Chuẩn bị tiệc rượu.”

      “Cha nuôi, con đỡ cha đến!” Liễu Nhân đến gần.

      Quần áo của nơi bả vai và hai bên xương quai xanh có lớp sa mỏng, như như ở dưới. áo có thêu đóa hoa vừa vặn dừng chỗ xương quai xanh – vị trí mà đêm hôm qua hôn.

      Eo có độ cong vừa phải khiến bàn tay của lưu luyến tiếc buông ra…

      Ngón tay của người đàn ông hơi buộc chặt, thân hình trong lòng ngày càng áp vào người .

      Quần áo mỏng manh cách được nhiệt độ nóng bỏng này, cảm giác được ngực người đàn ông kiên cố chèn ép khiến khuôn mặt nhắn lập tức hồng hào.

      “Ông ơi, để con đỡ ông!”

      Từ trong lòng rời , nhanh chóng đến trước, đoạt lấy cánh tay Đường lão gia tử đỡ lấy: “Ông châm chút!”

      Người trong lòng rời , Đường Mặc Trầm cảm thấy trống rỗng.

      Xoay người theo đằng sau nhưng ánh mắt tự nhiên luôn theo dõi bóng lưng của .

      Theo bước nhàng làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn nà.

      Em ấy phải là con nhóc mà là đàn bà rồi!

      Mọi người tiến lên phía trước ánh nguyệt sảnh, Đưỡng lão gia tử ngồi ghế chủ vị, bàn tay nhàng vỗ chỗ trống bên cạnh.

      “Vân Khinh, con ngồi chỗ này!”

      “Dạ, ông!”

      Theo đạo lý, Bùi Vân Khinh cũng là người vai dưới, sao có thể ngồi cùng bàn với mọi người nhưng lão gia tử tiếng, ai dám phản đối?
      1012, linhdiep17, Tiểu Ly 111120 others thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Xi lỗi vân khinh, bị chú đóng dấu rồi.
      đường à, truy thê nhanh lên!
      Mieu1810 thích bài này.

    5. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 73: HAI NGƯỜI ĐỒNG THỜI NGÃ GIƯỜNG
      Edit: Miêu​

      Đường Mặc Trầm cũng tự nhiên ngồi kế bên với , rồi mọi người cũng tự mình ngồi vào chỗ.

      Rượu và thức ăn bày lên bàn tiệc, Đổng Tây Xuyên chính mình tiếp nhận chai rượu rót cho mọi người, nỗ lực muốn lấy lại vài phần mặt mũi.

      “Cha nuôi, đây là Liễu Nhân cố ý lấy từ phường rượu mang theo mấy bình lâu năm và vài hũ rượu nữ nhi hồng hai mươi năm, để tặng cho cha nuôi! Bộ trưởng, tôi cũng rót cho cậu!”

      Rót rượu cho Đường Mặc Trầm xong, Đổng Tây Xuyên cười: “Hôm nay may mà Vân Khinh biết phân biệt hàng nên chú nên cảm ơn tốt, đến đây…. Chú tự mình cũng rót cho con ly!”

      Đường Mặc Trầm giơ cánh tay lên: “Em ấy còn , thể uống.”

      lên lên đại học rồi, sao còn được, rượu này có hai mươi độ, có gì đáng ngại cả! Đây phải là nghi lễ gì cả, chỉ cần vui vẻ là được!”

      Đổng Tây Xuyên miệng cười, rót cho Bùi Vân Khinh ly rượu.

      “Đến đây!” Liễu Nhân là người đầu tiên giơ ly lên: “Chúng ta cùng nhau kính cha nuôi ly, chúc cha nuôi thân thể khỏe mạnh.”

      Ly này thể uống, Bùi Vân Khinh cùng đem ly rượu nâng lên, đưa lên môi nhấp hai cái.

      Rượu ủ hai mươi mấy năm, trải qua nhiều năm lên men, tinh khiết, thơm và nồng. ngụm làm cho cổ họng của cay xè nên khống chế được ho khan.

      “Chậm chút!”

      Đường Mặc Trầm cau mày, giúp vỗ vỗ phía sau lưng, đem cái ly tay Bùi Vân Khinh lấy .

      “Ha…” Đường lão gia tử bật cười: “Rượu này thể uống lần, phải từ từ uống mới được, mau đem thức ăn lên.”

      “Cám ơn, ông ạ!” Bùi Vân Khinh cười, cầm đũa lên.

      Cánh tay trái Đường Mặc Trầm khoác lên lưng ghế , tay phải cầm cái ly, liếc mắt quét đến dấu môi son hồng nhạt để lại ly.

      Nhìn thử xung quanh, đối với dấu son ly đưa đến miệng nhấp thưởng thức.

      Bùi Vân Khinh thức dậy trễ, buổi sáng ăn, lúc này đói nên có khẩu vị tốt.

      Nhìn bàn, có bánh tống tử (*) làm cho cũng thèm ăn, cũng gắp miếng đến chén vừa cắn cái, chợt nghe phía sau người đàn ông mở miệng.
      “Cho nếm chút!”

      Bùi Vân Khinh nâng tay đem bánh tống tử đưa qua, đột nhiên ý thức có gì đúng chuẩn bị rút về, để gắp miếng khác cho .

      Người đàn ông ngó qua chỗ miếng bánh vừa rồi ăn.

      Nhìn xem trong tay thiếu miếng bánh tống tử, Bùi Vân Khinh thầm cười cười, rút tay lại rồi đưa đến miệng.

      Chú ấy cũng chê mình từng cắn qua, mình đương nhiên càng ghét bỏ cắn.

      miếng bánh tống tử còn nhàn nhạt mùi rượu.

      Làm kìm lòng được, nhớ lại giấc mộng kia.

      Nụ hôn kia quá mức chân , bây giờ nhớ lại làm cho mình mặt đỏ xấu hổ, tim đập dồn dập.

      biết cái thời điểm kia, chú là hôn !

      còn cầm bánh tống tử ngẩn người, ánh sáng bên người tối lại, người tiến đến bên cạnh .

      Bùi Vân Khinh nghiêng mặt nghi hoặc, chỉ thấy chủ nhà mình là người thích đồ ngọt, nhất là lại bánh dính như thế này mà lại cắn bánh tống tử của mình.

      nghi ngờ, nhìn thử bánh tống tử, bất quá chỉ là bánh tống tử mứt táo. Vậy mà lại thích ăn?

      bàn vừa ăn vừa chuyện, vài người gắp cho ông cụ và kính rượu Đường Mặc Trầm. lấy bánh tống tử làm đồ nhắm rượu, dĩ nhiên coi như món ăn nhắm rượu.

      Đường lão gia liếc con trai trong tay cầm ly rượu: “Vân Khinh, rượu này hơi nặng. Con đỡ chú đến phòng khách nghỉ ngơi lát.”

      Bùi Vân Khinh khẽ đáp tiếng, đỡ lấy cánh tay Đường Mặc Trầm, đưa phòng khách đối diện.

      Cảm giác say ập đến, bước chân của hơi loạn mà thân hình mảnh khảnh, làm sao chịu đựng được người đàn ông cao lớn chứ. Giày cao gót nhoáng lên cái, hai người đồng thời ngã ở giường lớn.

      (*): bánh tống tử đây các nàng ạ, tại mình biết giải thích như thể nào
      Nguồn: Zingnews
      [​IMG]
      1012, linhdiep17, Tiểu Ly 111119 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :