1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      2

      Cách đó xa chính là mấy chị em Hồ gia, Hồ Ngọc Tiên dắt theo em trai Hồ Nam, Hồ Ngọc Uyển và em trai Hồ Phỉ. Chỉ có điều Hồ Ngọc Uyển đằng trước, biết gì, làm Hồ Ngọc Tiên rớt phía sau nửa bước giận dữ mặt.


      Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ dừng lại cùng lúc.


      Mấy chị em Hồ gia bên kia chưa phát ra bên này. Chỉ thấy Hồ Ngọc Nhu phía trước, e dè : “Ngươi cả ngày từ sáng đến tối cứ khen Hồ Ngọc Nhu gả rất tốt. Tốt à có thể tốt tới đâu? Nếu như sống thực tốt, cớ nào để mặc Chu Thừa Vũ đóng cửa cửa hàng nhà chúng ta tùy ý mà tiếng cũng dám cãi lại!"


      Hồ Ngọc Tiên tức chết chứ, nhưng nàng thể đại tỷ có lòng khuyên bảo. Nếu nàng thực thốt ra lời đó, chắc chắn cái danh bất hiếu úp lên đầu đại tỷ là thôi luôn.


      Hồ Ngọc Uyển tiếp tục : "Ta sắp gả cho biểu ca rồi, chính miệng của hứa với ta. Hừ, ngươi cứ chờ xem, lần này thi Hương biểu ca chắc chắn đạt được thứ hạng!"


      Lần này, Hồ Ngọc Tiên coi như có lời để , "Thế sao, coi như thi có thứ hạng? Chắc gì huynh ấy đỗ Giải nguyên[33]? Coi như huynh ấy có thứ hạng, chắc gì kì thi xuân huynh ấy làm tốt? Có thể đậu Thám Hoa ? Nhưng đại tỷ phu lại khác, đại tỷ phu lúc trước là Giải nguyên của Bắc Trực Lệ[34]! Sau này, thi Xuân cũng đứng đầu bảng, chỉ bởi tuổi trẻ và vẻ ngoài đẹp mới bị chỉ làm Thám Hoa. Bằng làm Trạng Nguyên rồi!Đại tỷ phu còn xuất thân danh môn thế gia ở Kinh Thành, đại tỷ chính là phu nhân huyện lệnh! Ngươi…. ngươi có chỗ nào sánh được với đại tỷ"


      Hồ Ngọc Tiên hết sức khinh thường đánh giá Hồ Ngọc Uyển từ xuống dưới lượt, cuối cùng khách khí cười xì xì hai tiếng.


      Hồ Ngọc Uyển xanh mét cả mặt mày, chấp chấp: "Phi! Cũng dám tự mình xuất thân thế gia Kinh Thành, chả qua là thứ xuất tam phòng Hầu gia người ta thôi! Nhiều năm qua chỉ vùi đầu trong huyện, nghĩ thôi cũng biết cả đời này thế nào rồi. Nhưng biểu ca của ta có cơ hội. Hơn nữa, lẽ nào ngươi biết, vị đại tỷ phu này là hạng người ham sống sợ chết, ngay cả cha ruột mà có thể quan tâm đếm xỉa tới, đây là chuyện cả huyện Trường Châu này ai cũng biết! "


      Hồ Ngọc Uyển đáp lại khiến Hồ Ngọc Tiên cạn lời.


      Bên này, Hồ Ngọc Nhu nhìn vẻ mặt cảm xúc của Chu Thừa Vũ, nhưng nổi trận lôi đình. Hồ Ngọc Uyển là nương gia, lại là em vợ, còn có tiền sử hãm hại, về công hay về tư, lần này Chu Thừa Vũ có làm gì ta cũng sao cả.


      Song Hồ Ngọc Nhu nỡ lòng nào để người khác chàng như vậy, bất kể là ai, ai có thể như vậy!


      Chuyện cha chàng ấy làm người ngoài ai biết. Nhưng đọc nguyên tác, biết nhất. ràng người phạm tội phải chịu phạt, chàng là đại nghĩa diệt thân, vốn phải hạng ham sống gì gì đó!


      Gạt tay ra, Hồ Ngọc Nhu chỉ hai ba bước chạy tới trước mặt Hồ Ngọc Uyển còn đắc ý. chờ ta phản ứng lại, Hồ Ngọc Nhu thẳng tay tát ta cái bốp.


      "Đại tỷ!" Hồ Ngọc Tiên gọi to đầu tiên.


      Hồ Phỉ và Hồ Nam ngây người nhìn.


      Hồ Ngọc Uyển bụm mặt nổi cơn tam bành, thấy người trước mắt liền cả giận : "Hồ Ngọc Nhu, ngươi lại dám đánh ta?"


      "Miệng ngươi đầy lời dơ bẩn, ta đánh ngươi sao?" Hồ Ngọc Nhu lạnh lùng : "Lần này ta giận ngươi, chỉ đánh ngươi. Nếu ngươi còn ăn bậy bạ nữa, lần tới chỉ đơn giản là tát ngươi như vậy đâu"


      Nhìn thấy Chu Thừa Vũ phía sau Hồ Ngọc Nhu về phía này. Nhớ tới chuyện nàng bị giam trong am tháng, cơ thể Hồ Ngọc Uyển run lên, nhưng vẫn cứng miệng : "... ngươi ... ngươi dám!"


      Hồ Ngọc Nhu cười lạnh giơ tay lên. "Ngươi thêm câu , xem ta có dám hay ."


      Hồ Ngọc Nhu đâu dám nữa, vừa nhìn thấy Chu Thừa Vũ hai chân nàng như nhũn ra, nghĩ tới nãy giờ gì chính chủ đều nghe hết, biết vị đại tỷ phu có thù tất báo này làm gì nàng đây?


      là dối trá!


      Bày ra bộ mặt dân như con, nhưng khi gặp chuyện, tí ấm ức chịu ăn. dân như con ở đâu?


      Trong lòng Hồ Ngọc Uyển phẫn nộ vô cùng, nhưng mặt là bộ dáng cúi đầu uất ức.


      Chu Thừa Vũ đến gần, song ôm lấy vai Hồ Ngọc Nhu, gật đầu với Hồ Ngọc Tiên cái, mới : "Phu nhân, đừng tức giận."


      Hồ Ngọc Nhu nhìn chàng, hốc mắt đỏ ửng.


      giận, là đau lòng cho chàng.


      Chu Thừa Vũ sáng tỏ, tay ôm lấy vai nàng hơi dùng sức. hề liếc Hồ Ngọc Uyển cái, chỉ : “ thôi phu nhân, chúng ta tiếp tục ngắm đèn nào.”


      Hồ Ngọc Nhu liếc xéo Hồ Ngọc Uyển cái, rồi mới cho Hồ Ngọc Tiên ánh mắt đúng rồi, cùng Chu Thừa Vũ rời .


      Tháng 9, đan quế phiêu hương, cuối thu mát mẻ.


      Triệu Tịch Ngôn ở Phủ thành chờ yết bảng. Vào ngày thứ ba sau khi thi kết thúc chàng vội vã lên đường về, cả cha Triệu liều mạng lôi ở lại cũng chịu. Lúc kết quả thi Hương ở Phủ thành công bố, y đứng trước đại môn huyện nha huyện Trường Châu.


      Đây là lần thứ hai.


      Lần đầu tiên y đến đây còn là thiếu niên lang hăng hái. Nhưng y giờ đây gương mặt gầy gò, thần sắc hốc hác, thân phong trần mỏi mệt.


      Y đứng yên trước cửa nhúc nhích, mãi tới khi có người vỗ vai y.


      Y quay lại, trước mặt y cũng là người có bộ dáng phong trần mệt mỏi như vậy- Chu Thừa Duệ.


      Chu Thừa Duệ hỏi: "Ta thấy ngươi đứng rất lâu, ngươi có việc à?"


      Tác giả có lời muốn : đẩy mạnh truyện của bạn bè:


      "Con đường đoạt thê của Cẩm Y Vệ", Trà Bố Đa Đa


      Văn án: Tần Uyển Nghi trọng sinh, trở về trước thời điểm tái giá với tên khốn khiếp hại nàng chết kiếp trước.


      Làm thế nào để thoát khỏi mối hôn với tên khốn khiếp là cả vấn đề.


      Song, điều nàng quan tâm hơn chính là, nàng khi nào trêu chọc tới người khắc chết ba đời vợ, nam nữ vừa nghe tên mất hồn mất vía- thống lĩnh Cẩm Y Vệ.


      Ngay sau đó, mấy quan chức run rẩy ở nhà phát ra, vị Diêm vương gia gặp Phật giết Phật dạo gần đây xuất ngày càng ít phải?


      Tần Uyển Nghi trong lòng phiền muộn, nàng hoàn toàn muốn thay người khác chịu lửa giận tí nào!


      (34) Giải nguyên: thí sinh đỗ đầu khoa thi Hương gọi là Giải nguyên.

      (35) Bắc Trực Lệ: giản xưng là "Bắc Trực" bao gồm lãnh thổ đại bộ phận tỉnh Hà Bắc và phần các tỉnh Hà Nam, Sơn Đông, cùng Bắc Kinh và Thiên Tân ngày nay. Ngược lại, khu vực quanh Nam Kinh được gọi là Nam trực Lệ, giản xưng là "Nam Trực" bao gồm Thượng Hải, Giang Tô và An Huy nay
      Last edited by a moderator: 15/7/19
      Tiểu Ly 1111, Châu Lương, Ameri16 others thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 54. Nhưng trong lòng con, A Nhu chính là người tốt nhất.


      Triệu Tịch Ngôn biết Chu Thừa Duệ, đây là em trai của Huyện lệnh Trường Châu huyện. Theo nghiệp đao thương, hầu hết thời gian đều đóng quân ở biên giới Tây Bắc, bảo vệ dân chúng Đại Lương an cư lập nghiệp. Nếu ở thời điểm khác, đây là người đáng để Triệu Tịch Ngôn kính trọng.


      Nhưng trong giây phút này, người này trong óc y chỉ có duy nhất ý nghĩa, là em trai của Chu Thừa Vũ! Là ... em chồng của A Nhu!


      Triệu Tịch Ngôn nhìn Chu Thừa Duệ,tuy biết chẳng liên quan gì với chuyện đó, nhưng mấy ngày nay khổ cực bôn ba, lại từ lúc biết chân tướng tới giờ, căm phẫn tích tụ trong ngực càng ngày càng lớn, nên y cứ trừng mắt Chu Thừa Duệ.


      Song Chu Thừa Duệ nghênh đón mắt mà hiểu ra sao, người nọ rốt cuộc lắc đầu, quay đầu bước nhanh rời khỏi.


      Nhìn bóng lưng rời vội vã, Chu Thừa Duệ cũng lắc đầu nên lời. Ơ người này, đây là, đứng ở cửa lâu như vậy, vậy mà tiếng nào bỏ , thực có gì à?


      Ôi thôi, nếu có chuyện, có lẽ còn quay lại, cần quan tâm.


      Bên này vừa vào sân, Triệu Tịch Ngôn bên kia vừa về. Cha Triệu trốn sau tường cạnh bên nhảy ra kéo qua, “Quên Tịch Ngôn à, A Nhu gả cho Chu đại nhân từ lâu, hai người thể…được. phải lần này con thi Hương rất tốt sao? Chỉ cần con có công danh cử nhân, sau này lo cưới được vợ. Cưới người tốt hơn A Nhu trăm lần, ngàn lần cũng có!"


      Thế nhưng Triệu Tịch Ngôn im lặng. Sau hồi lâu, y mới mở miệng, , “Nhưng trong lòng con, A Nhu chính là người tốt nhất.”


      ai có thể tốt hơn nàng cả.


      Triệu Tịch Ngôn nghĩ thế, khống chế được mũi lên men, chẳng mấy chốc hốc mắt đỏ ửng. Tại sao ông trời phải hành hạ bọn họ như thế, bọn họ nhau như vậy, ràng bọn họ sắp thành hôn, chỉ chờ y thi hương trở về là thành.


      Tại sao phải phát sinh cố trời xui đất khiến thế này?


      Cha Triệu chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn con trai mình. Ông “Nhưng con bé xuất giá rồi!”


      Triệu Tịch Ngôn : "Thế sao, con quan tâm, con ngại. Cha phải còn gì, nàng tự nguyện, nàng bị cữu mẫu (mợ) và tam biểu muội hãm hại. Nàng và con lưỡng tình tương duyệt, nếu bị người ta bức hại, nàng gả cho Chu đại nhân! "


      Thấy con mình bướng bỉnh hồ đồ như vậy, cha Triệu cũng tức giận. "Nếu con vậy, được lắm, vậy con tìm con bé !"


      Triệu Tịch Ngôn bước ra khỏi ngăn tường, nhìn đại môn huyện nha nhưng lắc đầu. Y đương nhiên tìm, tìm A Nhu, cũng tìm ... Chu đại nhân! Nhưng phải bây giờ. Bây giờ y còn chưa biết A Nhu sống ở Chu gia thế nào, y tìm, nếu lỡ mang đến phiền phức cho nàng sao?


      Chu đại nhân, Chu đại nhân!


      Ngày trước đề cử lão sư và thư viện cho y, đến cùng có rắp tâm gì? Khi đó người nọ... người nọ phải biết cưới nhầm người rồi chứ? Vậy tại sao người nọ đưa A Nhu về Hồ gia, tại sao ngược lại đưa y ?


      khoảnh khắc Triệu Tịch Ngôn bàng hoàng biết phải làm sao.



      Sau khi Chu Thừa Duệ về nhà, gặp Chu lão phu nhân trước, tiếp đó Chu Thừa Vũ đúng lúc có việc, kiếm Chu Thừa Vũ luôn, kể lại những chuyện phát sinh trong thời gian ở Kinh thành.


      "Thằng nhóc Qúy Thành Vân kia tội nghiệp. Nó là đích trưởng tôn Túc Thân vương, nhưng lại mồ côi từ trong bụng mẹ. Khi nương có mang nó và muội muội nó cha lại chết bất ngờ. Mà sau khi sinh ra, muội muội vừa ốm vừa yếu, nó lại được nuôi vừa béo vừa tốt. Phủ Túc Thân vương nhiều năm rồi đều là nam đinh đông đảo, muội muội của thằng nhóc này là bé độc nhất suốt hai đời. Do đó, Túc Thân Vương và lão Vương phi thấy cháu gầy, mà nó khỏe mạnh hơn nhiều, liền sinh ra mấy phần thích nó."


      Đây quả thực là cách làm có hơi hợp lý.


      Đứa bé vẫn còn trong bụng mẹ, chúng có thể biết cái gì?


      Chu Thừa Duệ thở dài, tiếp: "Sau đó, muội muội trải qua nhiều lần hung hiểm(nguy hiểm nham hiểm), ôi thôi có tới vài lần suýt nữa mất cả mạng . Có người lặng lẽ với lão Vương phi là bát tự của nó nặng, khắc muội muội, hai đứa nhất định phải tách ra mới nuôi được. Lão Vương phi gạt Túc Thân vương và trưởng tức, đưa nó tới Đông Sơn tự gửi nuôi. Ai biết đâu được tối ngày thứ hai nó tới Đông Sơn tự gặp hỏa hoạn to, nó biến mất có tung tích. Đồng thời biến mất còn có bà vú của nó."


      Ngày thứ hai tới Đông Sơn tự liền bùng phát cháy lớn.


      Nguyên nhân vụ cháy này quả cần cũng biết..


      Thấy Chu Thừa Vũ hiểu, Chu Thừa Duệ gật đầu: "Lão vương phi có ba đích tử, nhưng đại công tử là con vợ nguyên phối của Túc Thân Vương sinh, chết, nhi tử của cũng chết. Tước vị rơi xuống người ba đứa nhi tử của lão Vương phi là điều đương nhiên.".


      Đây chẳng qua là chuyện nhà người ta. Chu Thừa Vũ nghe vào tai là được. Chỉ là nghĩ đến Qúy Thành Vân, chàng lại hỏi thêm câu: "Rồi lần này thằng nhóc đó quay về, nương cậu ta có làm chủ, bảo vệ cho cậu ta ?"


      Chu Thừa Duệ lắc đầu : "Cái này đệ biết, đệ chưa gặp Lương đại phu nhân, nhưng bà ấy cho thiếp thân bà tử tặng tạ lễ cho đệ rất nặng. Bà tử bảo là thân thể của bà ấy khỏe, thể tự mình tỏ lời biết ơn. Chẳng qua nhìn vào thái độ của Túc Thân Vương, có vẻ như ông cũng thích thằng nhóc đó. Có lẽ nhìn nó nhớ tới trưởng tử chết trẻ chừng. Ngoài ra còn có muội muội sinh đôi kia, vốn là trí lực hơi thấp, dáng vóc hơn mười nhưng đầu óc như bé lên ba. Vậy mà trùng hợp ngẫu nhiên là, thằng nhóc này vừa trở lại, muội muội của nó đột nhiên trở nên bình thường. Con bé đó vốn được cả phủ thương, lão vương phi cũng ngoại lệ, giờ có con bé ở đó, Qúy Thành Vân có lẽ trải qua tệ.”


      xong, Chu Thừa Duệ đề cập đến tới chuyện nhà.


      “Đại đường tẩu và nhị đường tẩu chỉ sợ sắp đến đây. Vốn là khi biết được đại ca cưới vợ muốn tới. Nhưng vấp phải tổ mẫu khó chịu. Đại đường huynh lại có ở nhà, đại đường tẩu tiện rời . Lần này đệ trở về thấy tổ mẫu tốt hơn rất nhiều, đại đường tẩu quay đầu lại gạt bà, cùng với nhị đường tẩu và nhị đường ca tới đây chuyến, cũng thể gặp tân đệ tức- đại tẩu của đệ được.”


      Chu Thừa Vũ cực kỳ tôn trọng đại đường tẩu, nghe vậy tiện thể : " hẹn ngày chưa?"


      Chu Thừa Duệ cân nhắc : "Còn chưa, nhưng ước chừng khoảng thời gian này, mấy hôm sau trời lạnh, đường ắt cực khổ." Đại đường tẩu dễ , nhưng nhị đường tẩu là người thích chiều.


      Nghĩ đến hai vị đường tẩu, Chu Thừa Duệ dấu vết nhìn Chu Thừa Vũ chút. Khi còn là thiếu nữ, nhị đường tẩu thích đại ca như vậy, biết lúc này tới đây, có làm khó dễ đại tẩu nữa?


      Chắc là nhỉ?


      Chu Thừa Duệ gật đầu, : “Nên chuẩn bị trước rồi.”


      Hai em chút chuyện phiếm, nhìn Chu Thừa Duệ còn chưa đổi quần áo. Chu Thừa Vũ hối thúc em trai trở về. Chỉ có chuyện về Tô thị, trước kia chàng từng khiển trách. Bây giờ, chỉ sợ là Tô thị cũng tính toán cả trong lòng, nhưng thực tế còn chưa làm ra việc gì, chàng là đại bá làm lớn chuyện cũng phải việc tốt đẹp gì.


      Nếu phải, đúng là kích động gây xích mích quan hệ vợ chồng người ta.


      "Bảo đệ trở về mời đại phu, có mời ?" chàng hỏi.


      Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể ký thác hi vọng vào thân thể ta sớm ngày trị khỏi, chỉ vậy mới có thể yên tĩnh chút ít. Dù sao muốn nhị đệ tự mình phát , thực khó khăn, e là đệ ấy ở nhà được mấy ngày vội lên đường.


      Chu Thừa Duệ cười : "Mời, là đại đường tẩu mời giúp đệ. Đệ đến trước. Bước chân của ông ấy chậm, cần mấy hôm nữa mới có thể tới."


      Nhìn em mình cười tới tim phổi, Chu Thừa Vũ xua tay.


      cái khác, Tô thị đối xử với nhị đệ cùng tốt. Sau này nhìn chằm chằm hơn chút. Miễn là ta có thể an phận thành chung sống, chuyện trước kia chàng và A Nhu đều có thể tính.




      Thời điểm Chu Thừa Duệ về nhị phòng, vẻ mặt Tô thị nghiêm túc tiều tụy dựa vào giường, dưới giường là Ngô đại phu cau mày bắt mạch cho nàng.


      "Chuyện gì vậy? A Tĩnh, nàng bị bệnh à?" Chu Thừa Duệ vội vã sải dài chân vọt tới cạnh giường, lo lắng hỏi Ngô đại phu: "Ngô đại phu, nàng ấy sao thế?"


      Ngô đại phu chẩn được lúc. Thấy Chu Thừa Duệ lo lắng như vậy, liền đè xuống kỳ quặc vào lòng. Chỉ ấn mạch tượng đúng là hỉ mạch, vì thế ông cười : "Chu nhị lão gia, chúc mừng ngài, nhị phu nhân đây là có hỉ!"


      Có hỉ?


      tin vô cùng lớn ập từ trời rơi xuống, đập thẳng vào Chu Thừa Duệ, cũng nên lời. Chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm Ngô đại phu, mắt cũng hề chớp.


      Vẫn là Tô thị tỉnh táo lại trước, vội vàng hỏi: " sao? Ngô đại phu, ta ... ta có hỉ?"


      Nàng vừa hỏi thế, Chu Thừa Duệ vội nắm chặt tay nàng, cả hai đều mong đợi nhìn Ngô đại phu.


      Ngô đại phu cười : "Tất nhiên là . Lão hủ hành nghề nhiều năm như vậy. Há có thể chỉ là hỉ mạch mà cũng chẩn sai." Ông nhìn Tô thị, song sắc mặt trở nên nghiêm túc. "Lão hủ với ngài từ lâu. Thân thể của ngài và nhị lão gia đều khỏe mạnh, có vấn đề gì. Chỉ là do ngày trước ngài hay nghĩ miên mang, rất dễ lo lắng và căng thẳng, vừa rồi bắt mạch cho ngài, gần đây tâm trạng ngài lại tốt, cộng với nghỉ ngơi đều đặn. Thai này vẫn còn chút ổn định. Trước tiên, kê cho ngài mấy thang dưỡng thai."


      Tô thị gật đầu. "Tốt, được được được, ông kê, ông kê."


      Ngô đại phu dọn dẹp hòm thuốc, Chu Thừa Duệ đích thân tiễn ông ra ngoài và theo ông hốt thuốc, Ngô đại phu tới cửa, nhưng quên nhìn lại dặn dò Tô thị, "Nhị phu nhân, bây giờ ngài có thai, lòng dạ phải thoải mái rộng rãi mới tốt, tuyệt đối đừng nghĩ nhiều. Nếu tốt cho ngài, càng tốt cho đứa bé.”


      Giờ nàng có thai, còn quan tâm mấy thứ kia làm gì?


      Chỉ cần nàng có con, mấy thứ kia nàng quan tâm.


      Có con, nàng có thể đảm bảo địa vị của mình, những thứ khác, sớm muộn gì cũng có.


      Tô thị vội vội vàng vàng gật đầu.


      Việc vui lớn như vậy, tới buổi chiều, cả nhà đều bị Chu lão phu nhân gọi tới ăn mừng. Tô thị hiếm khi mặc y phục đỏ thẫm thêu hoa tới gót chân, tóc cài trâm, tai đeo ngọc bích, hết sức xuân phong đắc ý.


      Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ cũng vui mừng cho nàng ta.


      Chẳng qua Hồ Ngọc Nhu vui là do Tô thị phải dưỡng thai, rốt cuộc cũng có thời gian bày chướng ngại vật cho . Chu Thừa Vũ lại lòng lòng vui mừng, nhị đệ và nhị đệ muội mong chờ nhiều năm rồi, chung quy cũng có con.


      Chu lão phu nhân dốc lòng gắp đồ ăn cho Tô thị, chén của nàng ta chất như ngọn núi . Cuối cùng bà cũng dừng lại. “Mau ăn , mau ăn , con qúa gầy, ăn nhiều nhiều cho có thịt tí, đứa bé cũng béo chút. "


      Dạo này có thể mọi chuyện của Tô thị đều suôn sẻ, quả gầy rất nhiều.


      Nàng ta liếc nhìn Hồ Ngọc Nhu, rồi mỉm cười cảm ơn Chu lão phu nhân. "Vâng, cảm ơn nương ạ."


      Theo tầm nhìn của nàng ta, cuối cùng Chu lão phu nhân mới nhớ bà còn có con dâu khác, vội cầm đũa gắp mấy món cho Hồ Ngọc Nhu. "Nhu Nhu à, con coi nhị đệ muội con có thai, hai con cũng phải nhanh lên, nắm chặt mới được. Thừa Vũ còn lớn hơn Thừa Duệ ba tuổi, cũng nên... "


      "Nương." Chu Thừa Vũ ngắt lời Chu lão phu nhân, : “Bên chúng con vội. Nhị đệ muội mang thai. Việc nhà tự nhiên thể, chỉ có thể để Nhu Nhu tới quản. Bên chúng con, vẫn chờ nhị đệ muội sinh xong rồi .”


      Chu lão phu nhân mấp máy môi, suy cho cùng vẫn nổi để bà quản gia. Việc trong nhà bà còn ổn, nhưng bên ngoài bà được, bà cũng muốn già cả rồi còn gây chuyện cười, liên lụy trưởng tử.


      Tô thị giờ phút này lại rất hào phóng, thậm chí còn cảm kích Hồ Ngọc Nhu: "Đại tẩu, vậy sau này phiền tẩu rồi."


      Hồ Ngọc Nhu mỉm cười, " phiền, nên vậy."
      Last edited by a moderator: 15/7/19
      Tiểu Ly 1111, Châu Lương, Ameri17 others thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 55. Bằng ... ta gặp được nàng ấy, ta chỉ có thể trực tiếp tìm Chu đại nhân.


      bàn cơm chiều, Chu Thừa Duệ cũng tới chuyện Kinh Thành. Khi đề cập tới nhị đường tẩu, Chu lão phu nhân và Tô thị đồng thời nhìn về phía Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu.


      Chu Thừa Vũ kiểu liên quan tới mình y như , mặt có chút cảm xúc. Mặc dù lòng Hồ Ngọc Nhu sáng như gương, nhưng chuyện này ngay lúc này hẵng biết gì, nên ra vẻ biết gì.


      "Con yên tâm, nhị đường tẩu của con là người rất tốt. Lát nữa con sai người thu xếp hai phòng, an bài chỗ ở cho hai người họ thỏa đáng." Chu lão phu nhân với Hồ Ngọc Nhu.


      Hồ Ngọc Nhu đương nhiên đáp lại sao ạ.


      Đại đường huynh của Chu Thừa Vũ là Chu Thừa Lãng, là Uy Viễn hầu, cũng là nam chính nguyên tác. Thê tử của , Lương Nguyệt Mai, là nữ chính xuyên . Nữ chính này phá cách được sắc phong công chúa, làm rất nhiều chuyện tạo phúc cho phái nữ, Hồ Ngọc Nhu thực muốn gặp .


      Đối với nhị đường tẩu của Chu Thừa Vũ, Tạ Kiều, đây là vợ của Chu Thừa Hồng- đích trưởng tử của Nhị bá phụ. Mà Tạ Kiều cũng là cao môn quý nữ đàng hoàng, khi xưa cũng coi như vị nữ tử lớn tuổi chưa gả này đối với Chu Thừa Vũ- nhất kiến chung tình (vừa gặp ).


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ tới lúc mình mới đọc quyển ngôn tình đó còn xếp hai người thành cp. Sau đó, tác giả biến Tạ Kiều từ thích xuống đơn phương, thậm chí còn tức giận viết bình luận dài dòng. thể , tới phần cuối, cp Chu Thừa Hồng x Tạ Kiều là cp oan gia vui vẻ, cũng thích nốt. Ấy thế khi kết thúc truyện ai cũng có đôi có cặp no đủ, mà Chu Thừa Vũ ra trận từ đầu lại viết, mới phẫn nộ đề bút, viết ra nữ tử trùng gả cho chàng.


      ngờ, xuyên qua ...


      Nếu biết trước vậy, viết đại mỗi cái tên, dẫu sao cũng phải viết cốt truyện hay ho, có cha đau mẹ thương, có thân phận danh giá xuất thân vọng tộc.


      Buổi tối, sau khi rửa mặt lên giường, ngủ. Hồ Ngọc Nhu trèo lên bên giường như chuyện đương nhiên. Chừa ra khoảng cho Chu Thừa Vũ. bóp hai tay mình, nâng chân lên. Có Ngô đại phu giúp điều trị, ở Chu gia ăn ngon ngủ khỏe. nhận ra cơ thể mình bây giờ tốt hơn nhiều so với khi mới đến.


      Chu Thừa Vũ thông cảm cho , đồng ý chờ muộn chút hãy sinh con.


      cũng phải hiểu cho Chu Thừa Vũ mới đúng, chàng quả thực còn trẻ.


      Thế là, khi Chu Thừa Vũ tắm rửa trở lại giường với thân mát lạnh, Hồ Ngọc Nhu lăn vào vòng ngực của chàng. Chu Thừa Vũ vươn tay ra kịp thời, vững vàng đỡ hai vai , nhìn bằng ánh mắt dò hỏi.


      Chủ động cầu- hoan, chuyện này dù cho là vợ chồng già cũng hơi ngại.


      Hồ Ngọc Nhu khẽ chớp mắt nhìn chàng, nhưng hai tay đưa về phía trước, hai chân càng chủ động, trực tiếp quấn lấy chân Chu Thừa Vũ. Chu Thừa Vũ có thể tránh được nửa người , nhưng nửa người dưới dễ tránh. Chàng nỡ đá bay Hồ Ngọc Nhu.


      có lựa chọn nào khác ngoài : "Ta vừa tắm xong, người lạnh, cẩn thận đóng băng nàng."


      Như hôm nay trời rất lạnh, chăn giường đổi tấm dày, nhưng nào có lạnh tới mức đóng băng người ta được. Hồ Ngọc Nhu đạt được ý đồ ôm eo Chu Thừa Vũ, úp mặt vào áo trong trắng của chàng, bĩu môi , "Thiếp cũng đâu phải người nặn từ bột đâu mà sợ lạnh. Thiếp lăn giường lâu rồi, cả người ấm áp, nếu chàng sợ lạnh, vừa hay thiếp làm ấm cho chàng."


      Nhưng Ngô đại phu nàng có chứng hàn.


      Vợ chàng lăn vào lồng ngực như con chuột đồng , mềm mềm mại mại, người còn thơm tho. Chu Thừa Vũ cảm thấy những quy tắc căn bản nhiều năm qua của chàng, phàm đụng tới nàng gần như có chút tác dụng nào. Ví như, lúc này đây, chàng thể chịu đựng được việc nàng vui khi bị đẩy ra.


      còn cách nào ngoài quấn chặt chăn, xoa tay sau lưng nàng, chờ tay nóng lên, mới ôm chặt người trong lòng.


      Coi bộ, sau này trước khi lên giường cần phải làm ấm người, hoặc là chàng lên giường trước, vừa hay sưởi ấm cho nàng luôn.


      Chàng nghĩ ngợi, bỗng nghe người trong lòng lên tiếng: "Đại nhân, chúng ta cũng nên có con nhỉ?"


      Gọi phu quân Hồ Ngọc Nhu gọi ra miệng được, gọi cả tên lẫn họ sợ Chu Thừa Vũ vui, vậy cứ gọi là đại nhân, đơn giản là Chu Thừa Vũ hề hấn gì khi gọi thế.

      Trầm ngâm được lúc, chàng : "Nàng đừng quan tâm đến người khác, hãy chờ nàng lớn hơn chút nữa, vội."


      " phải vì người khác." Hồ Ngọc Nhu lắc đầu.


      "Vậy là?" Chu Thừa Vũ vẫn còn nhớ những gì Hồ Ngọc Nhu trước đó. Hôm nay ở bên nương chất chỉ là cái cớ. Nếu Hồ Ngọc Nhu có mang. Dù cho công chuyện trong nhà giao cho hạ nhân bên cạnh nữa, cũng phải bảo vệ cho nàng an toàn sinh ra đứa bé mới phải.


      Hồ Ngọc Nhu : "Nương đúng, tuổi chàng , nhị đệ có hai con, còn chàng mống cũng có. Huống gì, thiếp cũng ." Ở cổ đại mà , tuổi quả .


      Ở tuổi này, với Chu Thừa Vũ thực cảm thấy hề gì. Tuy nhiên, kể từ lần trước chàng nghĩ tới, tiểu nương ở tuổi Hồ Ngọc Nhu thích thiếu niên như Triệu Tịch Ngôn mới là lẽ thường. Chàng thực thực để ý chút. Vốn sáng sớm bình thường, chàng nhiều nhất chỉ đánh quyền nửa canh giờ. Thỉnh thoảng bận rộn đánh nửa canh giờ cũng , nhưng sáng này cơ bản đánh tới canh giờ chàng nghỉ.


      Chàng có hơi sợ, cưới tiểu nương ở tuổi này, đợi khi mình già, nàng vừa lúc là đóa hoa đương độ rực rỡ và kiều, nàng ghét bỏ mình chứ?


      "Nàng cảm thấy ta lớn tuổi?" Giọng của nam nhân đột nhiên trở nên trầm, trong đó còn kèm theo ý nguy hiểm.


      Hồ Ngọc Nhu phát , nghiêm túc tự hỏi. Nếu là ở đại, ở tuổi hai mươi bảy sao là lớn tuổi được, chính là độ tuổi tốt nhất của đàn ông. Nên dốc hết sức lực để kiếm tiền đồ mới đúng. Nhưng vào thời cổ đại, mới hơn ba mươi có cháu trai ôm, chàng ta 27, phải lớn tuổi chứ là gì?


      Nam nhân lại đủ kiên nhẫn chờ nàng suy tư, trực tiếp nhào lên đè nàng. "Xem ra ta cần chứng minh cho nàng thấy , ta vẫn còn trẻ."


      Hồ Ngọc Nhu bận bịu che ngực, "... thiếp phải ý này!"


      Nếu là bàn luận ở giường, chàng ta những còn trẻ, chàng ta còn đáng sợ hơn mấy tến choai choai mới khai trai. Bất luận là thời gian kéo dài hay kỹ thuật, chỉ có thể dùng con thú mà hình dung người đàn ông gần ba mươi này. Đó là - sói!


      Mắt Chu Thừa Vũ sáng quắc nhìn ngực , vốn nó sinh ra lớn hơn người bình thường. Loại hai tay che chắn thế này, xuyên thấu lớp áo lót gió thổi lọt, ngược lại càng đồ sộ hơn.

      Chàng ta đưa tay nắm lấy tay , ấn nó lên đỉnh đầu . Lúc này mới nhìn tới , gật đầu như thừa nhận: "Nàng rất đúng, nàng quả ."


      Hồ Ngọc Nhu cúi đầu, nhất thời vừa tức vừa xấu hổ thôi: "Lưu manh!"


      Chu Thừa Vũ ở giường luôn biết giận dữ. Chàng ta gật đầu đồng ý và cúi xuống. Vẫn là ung dung thong thả dễ dàng giải quyết nút thắt áo lót của .


      Hồ Ngọc Nhu còn cách nào khác ngoài nắm bàn tay to của chàng ta. "Thiếp nghiêm túc mà!"


      Chu Thừa Vũ dừng lại động tác, nhìn vào mắt nàng, đến cùng cũng thôi đùa giỡn. Cuối cùng chàng cũng nhả ra. "Năm sau, năm sau ... thuận theo tự nhiên ." Dứt lời, cho Hồ Ngọc Nhu thời gian suy nghĩ và bác bỏ, trực tiếp cúi đầu hôn nàng. Ra tay hành động cũng nhanh hơn hẳn.


      ·


      giống như Chu gia hòa hòa thuận thuận, giờ phút này, Hồ gia bên này, Triệu Tịch Ngôn đứng đối diện Hồ Ngọc Tiên, sắc mặt cả hai đều trông vô cùng nghiêm trọng


      Sau khi Triệu Tịch Ngôn rời khỏi huyện nha vẫn chưa về nhà. Y lang thang quẹo đông rẽ tây cắt đuôi cha Triệu. Y chạy tới những nơi từng đến cùng Hồ Ngọc Nhu tiêu dao hơn nửa ngày, cho đến khi trời tối, mới tới Hồ gia.


      Y rất quen thuộc với gia đình của Hồ gia, bởi thế vừa vào y trực tiếp đến chỗ Hồ Ngọc Tiên ở. Y biết ngày trước ở nhà, Hồ Ngọc Nhu và hồ Ngọc Tiên có quan hệ tốt. Bây giờ y muốn biết Hồ Ngọc Nhu sống thế nào, y muốn gặp mặt nàng. Ngoài Hồ Ngọc Tiên ra, y cũng biết tìm ai khác mới giúp được.


      Hồ Ngọc Tiên nhìn thấy Triệu biểu ca gầy mất vòng. Trong lòng vừa cảm thông vừa thương hại huynh ấy, trong lúc nhất thời biết mở miệng ra sao.


      "Muội chỉ cần với huynh là được rồi, nàng ấy ... nàng ấy rốt cuộc sống thế nào, trước mắt nàng ấy muốn thế nào?" Đó là nương chàng thích từ bé, nhắc tới nàng sống bên người khác thế nào, Triệu Tịch Ngôn chỉ cảm thấy y nhắc tới lần trong lòng y như thể bị dao đâm lần, đau đến mức thể thở được.


      Hồ Ngọc tiên thể giọng khuyên nhủ: "Biểu ca, quên . Đại tỷ gả tới Chu gia qua mấy tháng, hai người… thể quay lại được."


      Triệu Tịch Ngôn lại rất cố chấp. "Muội trước hết thẳng thắn với ta ."


      Hồ Ngọc Nhu chín mười mọi chuyện, bao gồm việc Hồ Ngọc Nhu bị gài bẫy lấy chồng, thời điểm xuất giá thắt cổ và nay ở Chu gia, Chu Thừa Vũ đối với đại tỷ rất tốt, nhưng chị em dâu bất hòa, thậm chí có hạng nha hoàn to gan dám bò lên giường.


      Triệu Tịch Ngôn biết được chân tướng từ miệng cha Triệu. Nhưng cha Triệu là người lòng đọc sách thánh hiền, biết chuyện đương nhiên nhiều. Bây giờ, từ miệng Hồ Ngọc Tiên y mới biết được Hồ Ngọc Nhu còn bị buộc phải treo cổ. Y nhất thời chịu nổi, dựa vào cửa đằng sau với gương mặt trống rỗng bất lực.


      thế, vào hôm ấy, y trơ mắt nhìn A Nhu xuất giá? Bọn họ gần như vậy, nhưng y hề biết đó là nàng!


      Khi đó tâm trạng nàng thế nào?


      Bị bỏ thuốc, ngay cả cũng được, nghĩ đến y ở đây. Lúc đó phải chăng nàng khóc? Chắc chắn nàng rất tuyệt vọng?


      Triệu Tịch Ngôn đau lòng tả, lại khống chế được, dần dà rơi nước mắt. “Tứ biểu muội, muội có thể giúp ta với A Nhu tiếng, ta muốn gặp nàng ấy, ta muốn gặp nàng ấy lần.”


      Hồ Ngọc Tiên rất bất lực. "Đều thế rồi. Huynh gặp tỷ ấy có ích gì?"


      Triệu Tịch Ngôn : "Tôi muốn biết nàng ấy muốn gì. Tôi muốn biết liệu nàng ấy có muốn về cạnh ta . Nếu nàng ấy bằng lòng, dù bằng cách gì chăng nữa, ta nhất định phải đưa nàng ấy !"


      Hồ Ngọc Tiên nhất thời quýnh lên. "Huynh điên rồi phải , Chu đại nhân đồng ý! Huynh chết tâm , muội nhất định truyền lời giúp huynh!"


      Chu đại nhân tốt với đại tỷ như vậy, đại tỷ sống vui vẻ với đại nhân mới đúng, thể có chuyện khó xử nữa, lỡ như chọc cho Chu đại nhân thích đại tỷ nữa phiền phức.


      Triệu Tịch Ngôn đột ngột ngước lên, trong đôi mắt ướt át vậy mà mang ác ý. "Nếu muội muốn tốt cho A Nhu giúp ta truyền lời, bằng ... ta gặp được nàng ấy, ta chỉ có thể trực tiếp tìm Chu đại nhân."


      Đồ điên!


      Hồ Ngọc Tiên đương muốn , song bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn. Hồ Ngọc Uyển là người chạy vào đầu tiên. "Biểu ca, sao huynh trở về..." Nghênh đón ánh mắt Triệu Tịch Ngôn, câu tiếp theo nàng nuốt lại vào bụng.


      Vở kịch :


      Triệu Tịch Ngôn: Tác giả, ta giết chết bà! 520, bà lại cho ta ly tra tử!


      Hoa Hoa Hoa: Xin lỗi, nhân duyên của cậu ta sớm định rồi. Wow, trải qua mưa bão sao thấy được cầu vòng. Cậu đợi chút ~


      Triệu Tịch Ngôn: Ta nghe Ta nghe Ta nghe. Bớt giỡn , còn khổ vì tình, ta giết ngươi!


      Chu Thừa Vũ: Chàng trai trẻ, đừng vội, người nhìn ta đây, phải 27 mới có Nhu Nhu đó thôi!


      Hồ Ngọc Nhu: Ta nhìn nè, ta gì đâu.


      Triệu Tịch Ngôn: Chu Thừa Vũ, ta muốn giết ngươi!


      Nữ tử thần bí: Tịch Ngôn ca ca, muội ở tương lai gần chờ huynh ~
      Last edited by a moderator: 15/7/19
      Tiểu Ly 1111, Châu Lương, Ameri14 others thích bài này.

    4. Phùng Linh Nhi

      Phùng Linh Nhi Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      26
      :yoyo53:chap sau chắc chắn hay hóng hóng hóng :yoyo51:thanks nàng:yoyo45:

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      2,690
      Chương 56. Con với đại tỷ con tiếng, tốt xấu gì cũng để hai đứa nó gặp mặt lần.


      chỉ có Hồ Ngọc Uyển, Hồ Lĩnh và Tiết thị cũng đổ xô đến.


      Nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Triệu Tịch Ngôn, Tiết thị vội kéo Hồ Ngọc Uyển tới bên người để bảo vệ. Bà bày ra gương mặt tươi cười với Triệu Tịch Ngôn: “Tịch Ngôn về rồi à, về lúc nào, ăn cơm tối chưa?”


      Triệu Tịch Ngôn nhìn bà, căm hận siết chặt hai tay.


      Là bà ta và Hồ Ngọc Uyển, là họ hại A Nhu!


      Triệu Tịch Ngôn trả lời Tiết thị, lông mày Hồ Lĩnh hơi nhăn lại, “Con về nhà gặp nương con chưa? Sao mới về liền tới gặp Tứ biểu muội rồi, có chuyện gì sao?”


      Triệu Tịch Ngôn cũng phớt lờ ông.


      Y biết, giờ ngay cả công danh cử nhân y còn chưa có, căn bản có khả năng trút giận cho A Nhu. Thậm chí, muốn đánh họ trận y cũng thể. Là vãn bối, nếu y thực ra tay, chỉ sợ giây sau bị Chu Thừa Vũ tống lại!


      Đến lúc đó, y có cách nào cứu A Nhu!


      Nhịn.


      ngày nào đó, y trút giận cho A Nhu.


      Chừng nào y cứu được A Nhu ra, y chắc chắn trút giận thay A Nhu!


      Quay đầu lại nhìn sâu vào mắt Hồ Ngọc Tiên, Triệu Tịch Ngôn vượt qua Hồ Lĩnh và Tiết thị, sải bước .


      "Biểu ca..." Hồ Ngọc Uyển nhìn theo bóng lưng y hét lên.


      Điệu bộ đó của Triệu Tịch Ngôn, vừa nhìn qua là biết hết mọi chuyện. Lúc này đây sợ là y lúc bùng nổ…tính tình nhất, tới gần có kết quả tốt. Tiết thị kéo Hồ Ngọc Uyển lại, ngăn cản cho nàng đuổi theo. Bà quay sang nhìn Hồ Ngọc Tiên với nụ cười chan chứa.


      "Ngọc Tiên, vừa rồi Tịch Ngôn ... muốn gặp đại tỷ con à?" Tiết thị mở miệng, trúng tim đen.


      Hồ Ngọc Tiên muốn phủ nhận, nhưng nếu nàng thực ra ngoài, đích mẫu biết ngay. Hơn nữa, biểu ca nghĩ gì, chỉ e là ai ai cũng đoán ra.


      Nàng chỉ có nước thừa nhận: "Đúng ạ, nhưng con từ chối huynh ấy rồi."


      Chân mày Hồ Lĩnh giãn ra, muốn gật đầu khen nàng hiểu chuyện.


      Tiết thị lại : "Con, con bé này, khó tránh biết điều, hay là con với đại tỷ con tiếng, tốt xấu gì cũng để hai đứa nó gặp mặt lần."


      "Nương!", Hồ Ngọc uyển dám tin la lên. " thể để họ gặp nhau!"


      Hồ Ngọc Tiên và Hồ Lĩnh cũng ngạc nhiên nhìn Tiết thị.


      Tiết thị dịu dàng vỗ tay con , cười bảo: "Đây là vì tốt cho Tịch Ngôn, cũng tốt cho cả A Nhu. Nếu hai đứa nó , quên nhau triệt để, làm sao chúng nó có thể chấp nhận người khác đúng nghĩa? Sao có thể sống tốt?"


      Hồ Lĩnh thở dài: “Bà cân nhắc thay Tịch Ngôn là đúng, còn con a đầu lòng lang dạ sói đó, bà còn cân nhắc thay nó làm gì?"


      Chu Thừa Vũ ép sát Hồ gia từng bước. Mặc dù dạo gần đây nhờ có ông em vợ ra tay mà biết điều thu lại, nhưng Hồ Lĩnh vẫn thù hằn con ruột thịt của mình.


      Trong mắt Tiết thị chợt lóe lên tia uất ức, nhưng vì con bà, vẫn bày ra gương mặt mói: "Đến cùng ta vẫn là đích mẫu, coi như vì A Nhu, cũng vì A Uyển. Cũng thể để A Uyển gả cho nam nhân của người khác." Bà dừng chốc, rồi tiếp:"Có điều ông đúng là nhắc ta, nếu gặp trực tiếp để cho Chu đại nhân biết được, sợ rằng tốt cho Tịch Ngôn và A Nhu. Ngọc Tiên, con với A Nhu , hãy để cho đại tỷ con viết lá thư tuyệt tình cho Tịch Ngôn . Bằng cách này, mới khiến cho Tịch Ngôn hết hi vọng, thứ hai cũng ảnh hưởng gì tới cuộc sống của con bé ở Chu gia."


      Đây đúng là ý kiến hay.


      Hiếm khi đích mẫu tốt bụng như vậy.


      Hồ Lĩnh ước gì Hồ Ngọc Nhu sống ở Chu gia nổi, nhưng ông nghĩ tới Triệu Tịch Ngôn, là đứa con trai duy nhất của em mình, huống gì mấy chốc nữa thành con rể thứ ba của ông, cũng đành mang cảm giác uất ức như Tiết thị.


      Triệu Tịch Ngôn lần mò về nhà, nhưng ở cửa, y vừa vặn gặp Hồ thị, bà lau nước mắt chuẩn bị tới Hồ gia bên kia.


      Y trầm giọng hô lên: "Nương."


      Trong giọng đầy tủi thân.


      Thân là con cái, y gặp phải chuyện thể giải quyết được bên ngoài, hận chính mình bé, hận chính mình có sức. Thế nên khi gặp được người thân nhất, góc yếu ớt người ập tức lộ .


      "Tịch Ngôn!" Hồ thị lo lắng suốt thời gian dài. Cuối cùng cũng thấy được con mình, bà xông lên ôm chầm lấy con khóc lóc. "Con, thằng này, con đâu, con đâu hả?"


      Bà nhận ra con mình gầy chỉ còn da bọc xương, Hồ thị càng đau lòng hơn. "Sao lại trở nên gầy như thế này ... nhanh, nhanh vào nhà, nương nấu cơm tối cho con".


      Bữa tối nóng hổi ở bàn, nhưng Triệu Tịch Ngôn chút cũng nuốt trôi. Cha Triệu thấy con trai trở về, ông liền chạy về thư phòng đọc sách. Lúc này, chỉ có Hồ thị ở đó. Bà đành lòng nhìn con trai như vậy, chỉ có thể cẩn thận thuyết phục: “Nương cho con biết, là sợ con chấp nhận được. Nhưng Tịch Ngôn à, chuyện qua lâu rồi, A Nhu ở Chu gia cũng sống rất tốt. Chúng ta quên con bé , nương tìm cho con người vợ tốt hơn, được ?”


      Triệu Tịch Ngôn : "A Nhu, nàng ấy có khỏe ?"


      Hồ thị nheo mắt nhìn biểu của con cách tỉ mỉ, chậm chạp gật đầu. "Phải, sống rất tốt. Chu đại nhân rất thích con bé, đặc biệt chiều chuộng, nương thấy con bé…con bé quên con rồi. Còn bảo nó sống tốt, hi vọng con cũng quên nó , tìm người cũng thích con, sống qua ngày cho tốt. "


      thể nào.


      A Nhu như thế.


      Mà cho dù A Nhu thực như vậy, đó cũng phải lời lòng. Tấm lòng của nàng, nhất định giống với y, bất kể ai cũng thay đổi.


      Triệu Tịch Ngôn đột nhiên bật cười, đồng thời cầm bát lên, cố hết sức và cơm ăn.


      Hồ thị thấy vậy, rốt cuộc cũng thở phào nhõm, tiếp tục : "Nó đối với con như vậy, vừa hay con cũng quên nó . Nó ham hư vinh, căn bản xứng với tình cảm của con. Tịch Ngôn, con xem A Uyển biểu muội thế nào, con bé thích con nhiều năm rồi."


      "Nương, A Nhu phải là người như vậy!" Triệu Tịch Ngôn hơi giận nhìn Hồ thị, "Huống hồ Tam biểu muội, chính muội ấy làm hại A Nhu! Tâm tư muội ấy ác độc thế kia, sao con có thể cưới muội ấy?"


      Hồ thị cẩn thận : “Nhưng, nhưng đó là vì con bé quá thích con, bằng sao con bé có thể làm thế. Con bé ngay từ đầu ... cũng đánh đổi cả thanh danh của mình, danh tiếng của nữ nhi…”


      Triệu Tịch Ngôn đập bát đũa xuống bàn “đùng” tiếng. “Nương, nương là mẹ của con. Lần này con trách giận gì ngài, nhưng ngài chớ nữa. Con no rồi, ăn nữa.”


      Y đứng dậy, bước nhanh về phòng mình.


      "... Tịch Ngôn." Bỏ lại Hồ thị mặt luống cuống.



      Hồ Ngọc Tiên mới sáng sớm vội vã chạy tới, điều này khiến Hồ Ngọc Nhu bất ngờ.


      May mắn thay, Chu Thừa Vũ làm, Chu lão phu nhân tốt bụng với con dâu, thỉnh an trễ hoặc dứt khoát , bà cũng để bụng.Thế là sai Quản ma ma tới chỗ Chu lão phu nhân xin phép, bên này tiếp đãi Hồ Ngọc Tiên.


      Hồ Ngọc Tiên đến đây từ lần trước. Lần này, Hồ Ngọc Nhu tưởng nàng nghĩ ra muốn gả cho loại người nào. Nhất thời nụ cười có hơi trêu ghẹo: "Nghĩ lâu ghê, xem ra suy nghĩ ràng. Tỷ đây chờ muội, muội đến, tỷ còn nhờ người hỏi thăm coi muội có bị nhốt ."


      Hồ Ngọc Tiên lại cười nổi. Thấy A Kim và A Hương giữ cửa, thế là dứt khoát ghé sát tai Hồ Ngọc Nhu, giọng nhưng rất nhanh: "Đại tỷ, biểu ca trở lại, huynh ấy biết chuyện tỷ xuất giá rồi, tối qua còn tới tìm muội!"


      Triệu Tịch Ngôn trở lại?


      Hồ Ngọc Nhu quan tâm đầu tiên là, "Thi Hương tệ chứ?"


      Giờ này mà còn quan tâm cái này!


      Hồ Ngọc Tiên gấp muốn chết. "Huynh ấy muốn gặp tỷ! Còn , tỷ mà đáp ứng gặp huynh ấy, huynh ấy liền tự mình tìm đại tỷ phu!"


      Hồ Ngọc Nhu biến sắc, tuy liệu trước Triệu Tịch Ngôn phản ứng kịch liệt sau khi biết chân tướng, nhưng ngờ rằng biểu ca dịu dàng ôn tồn lễ độ trong trí nhớ tiểu nguyên chủ, lại có thể dùng chiêu uy hiếp người ta. Xem ra, quả nhiên bị ép nóng nảy rồi.


      Hồ Ngọc Nhu đứng dậy, kéo Hồ Ngọc Tiên vào phòng trong.


      Cách xa bên ngoài, Hồ Ngọc Tiên còn ngại năng thận trong nữa, nàng vòng tới vòng lui trong phòng, "... tối qua huynh ấy làm muội sợ chết được, là muốn biết tỷ nghĩ gì. Nếu tỷ bằng lòng, bất kể dùng cách gì nào, huynh ấy cũng dẫn tỷ !" Nghĩ tới đây, Hồ Ngọc Nhu đột nhiên im bặt," Biểu ca huynh ấy ... huynh ấy còn khóc, đây là lần đầu muội thấy huynh ấy khóc."


      Giọng Hồ Ngọc Tiên vừa rơi xuống, Hồ Ngọc Nhu chợt cảm thấy như phản ứng tự nhiên, trái tim nhất thời nhói lên hơi đau. Đây thực chất phải cảm xúc của . đồng tình Triệu Tịch Ngôn, nhưng có nghĩa đồng tình là bản thân khó chịu.


      Đây có lẽ là cảm xúc gắng gượng lưu lại của tiểu nguyên chủ.


      Nhưng muốn gì, ý của đương nhiên là ở lại Chu gia rồi, chung sống mỹ mỹ mãn mãn với Chu Thừa Vũ. Nếu ra chân tướng cho Triệu Tịch Ngôn biết, liệu có tàn nhẫn lắm ? Triệu Tịch Ngôn hề biết, biểu muội lưỡng tình tương duyệt cậu ta chết, bị thay thế!


      Hồ Ngọc Tiên chợt nghĩ đến lời đề nghị của Tiết thị, “Mẫu thân , nếu hai người gặp mặt , nếu bị đại tỷ phu biết, với tỷ hay với biểu ca đều phải chuyện tốt lành gì. Vì thế cho nên, bằng tỷ viết bức thư tuyệt tình, muội giúp tỷ đưa thư cho biểu ca, nếu huynh ấy chết tâm, tự nhiên làm phiền tỷ nữa, tỷ cũng có thể vui vẻ ở lại Chu gia."


      Nhìn gương mặt rối bời của Hồ Ngọc Nhu, đôi chân mày cũng nhăn sít sao, Hồ Ngọc Tiên đột nhiên lạnh lòng. "Đại tỷ, muội biết nhiều năm nay tỷ thích biểu ca, nhưng qua rồi! Bây giờ, tỷ có khổ sở cũng nhịn chút . Tỷ, tỷ ... Đừng quên tỷ ra sao, coi như tỷ rời khỏi đại tỷ phu. Tỷ cũng thể ở với biểu ca được vì bên khoan dung tỷ đâu!"


      ngờ tiểu nương như Hồ Ngọc Tiên, lại nhìn như vậy.


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu, thực muốn viết bức thư tuyệt tình cho Triệu Tịch Ngôn lắm, đây thực là cách tốt nhất vào lúc này. Nhưng mà phải tiểu nguyên chủ, chữ viết giống, nhấc bút lên là lộ liền. Nhưng gặp Triệu Tịch Ngôn ... Nếu Chu Thừa Vũ biết được, lại hiểu lầm còn thích rồi sao?


      Đến khi đó giải thích kiểu gì?


      Nếu thích Triệu Tịch Ngôn chút nào, có đánh chết Chu Thừa Vũ cũng tin.


      Phải làm gì giờ?


      Thậm chí thể chủ động đề cập chuyện này với Chu Thừa Vũ.


      Còn nếu để Triệu Tịch Ngôn tìm Chu Thừa Vũ , Chu Thừa Vũ biết chuyện và Triệu Tịch Ngôn từ trước, có lẽ làm gì , nhưng còn với Triệu Tịch Ngôn? Tính nết chàng ta thế nào, khoảng thời gian này coi như nhìn ra rồi, thực chạm vào điểm mấu chốt của chàng ta, kỳ là người hết sức tàn nhẫn.


      chiếm giữ thân thể của tiểu nguyên chủ, tiểu nguyên chủ lại thích Triệu Tịch Ngôn nhiều như vậy. Sao có thể vùi dập Triệu Tịch Ngôn vào trong hiểm nguy được?


      "Đại tỷ, rốt cuộc tỷ nghĩ thế nào?" Hồ Ngọc Tiên sốt ruột tới nỗi đẩy .


      Hồ Ngọc Nhu hít hơi sâu, cảm thấy rằng thay vì để Chu Thừa Vũ trả thù Triệu Tịch Ngôn, chẳng thà ấm ức đeo theo Chu Thừa Vũ giải thích ràng chút. Coi như chàng ta nhất thời hơi giận, vẫn tốt hơn là len lén gặp rồi bị bắt, huống gì tấm lòng của chính mình chàng ta có thể thấy. được dắt chàng ta cùng gặp Triệu Tịch Ngôn?


      "Ngọc Tiên, muội hãy để tỷ ngẫm lại." Hồ Ngọc Nhu , thực bắt đầu nghĩ về tính khả thi mang Chu Thừa Vũ chung.


      Hồ Ngọc tiên : "Vậy tỷ ngẫm nghĩ càng sớm càng tốt. Muội xem bộ dáng đó của biểu ca, sợ là tránh khỏi. Huynh ấy vội vã chạy từ Phủ thành về. Cả người gầy rộp ..." hồi, Hồ Ngọc Tiên vội vã ngậm miệng. Nàng thực hồ đồ rồi, biểu ca lại quá tội nghiệp, nàng đồng tình, nhưng thể hại đại tỷ được.


      Vốn dĩ đại tỷ đáng thương. Nếu Chu gia dung nạp tỷ ấy mai này phải làm sao?


      Hồ Ngọc Nhu bị nàng thế, hạ quyết tâm liền: "Được, tối nay tỷ đưa tin cho muội."


      Vở kịch :


      Triệu Tịch Ngôn: đến ngược ta coi như xong, còn muốn dắt chồng chung?


      Chu Thừa Vũ: Tiểu huynh đệ, đừng sợ, trải nghiệm nhiều, đệ biết xã hội này lạnh lẽo và khắc nghiệt với đệ tới nhường nào.


      Triệu Tịch Ngôn: ........................


      Hồ Ngọc Nhu: Tác giả, chúng ta đến tâm nào, phải cốt truyện kế là ta lén Cá vụng trộm gặp Triệu biểu ca sao? Sau đó, bọn ta ôm đầu khóc rống, đến nỗi ngay lúc Triệu biểu ca 'phi lễ', Cá bỗng dưng xuất , rồi Cá ngang ngược lôi ta , rồi thi hành ** tinh thần lẫn 'ngược'... bla bla cuối cùng... Cả hai chúng thương tích đầy người hòa hảo như thuở ban đầu?


      Chu Thừa Vũ: Nếu nàng thích chơi trò mạnh bạo như vậy, ta có thể ngược ** với nàng, đêm nay đến luôn.


      Triệu Tịch Ngôn: Hai người cùng cút ! ! ! [Khóc hụ hụ, cầu ôm ôm!]
      Last edited by a moderator: 15/7/19
      Tiểu Ly 1111, Châu Lương, Ameri14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :