1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu phô trương - Tiếu Giai Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 73:

      Editor: Trà Đá.

      Thẩm Kình ngồi chuyến bay lúc mười giờ tối, lộ trình là về đến biệt thự, đại khái phải giờ sáng mới về đến biệt thự, đây là tình huống máy bay bị chậm trễ.

      Trước khi xuất phát, Thẩm Kình Khương Đường ngủ trước, có chìa khóa biệt thự, Khương Đường chỉ cần khóa cửa phòng ngủ là được.

      Khương Đường phải quay phim nguyên ngày dài, buổi trưa còn phải đấu cuộc nho với Phùng Duyệt, thể chờ Thẩm Kình về đến biệt thự được, hơn nữa Thẩm Kình chắc chắn làm chuyện êm thấm chút nào, để sáng mai có thể dậy, Khương Đường dỗ con ngủ xong rồi ngủ, chỉ bật cái đèn đầu giường cho Thẩm Kình.

      Được ngủ sớm, đến nửa đêm ngủ giấc sâu, nhưng lúc mùi hoa quen thuộc bay đến đầu chóp mũi, Khương Đường tỉnh giấc. mở mắt, đầu tiên là thấy bó hoa kiều. bó hoa hồng tươi đẹp, sau đó mới là Thẩm Kình trong cái áo lông màu xám nhạt, đứng ở trước giường, dịu dàng mỉm cười nhìn , ánh mắt trong trẻo, khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ có hốc mắt khẽ hạ xuống, có vẻ hơi mệt mỏi.

      Trong lòng Khương Đường tan chảy, rối tinh rối mù.

      Đây là Thẩm Kình, chỉ vì tiếng “Ừ” nhớ kia, mà người đàn ông ngốc nghếch này lập tức lên đường vào đêm khuya trở về đây gặp .

      “Đây là quà của đêm nay, sáng mai Valentine lại tặng em cái khác.” thức dậy, Thẩm Kình cầm bó hoa hồng trong tay, vừa nhìn Khương Đường vừa giải thích vừa đặt bó hoa lên tủ đầu giường, sợ Khương Đường hiểu lầm đóa hoa hồng mộc mạc này chính là quà tặng chuẩn bị cho mùa Valentine đầu tiên của hai người.

      Khương Đường buồn cười, đêm hôm khuya khoắc, khổ sở chạy về đây, lại còn có tâm tư so đo quà tặng.

      “Bên ngoài lạnh ?” ngồi ở bên giường, tay chống giường, Khương Đường cầm cái tay kia, nhiệt độ quen thuộc lập tức truyền tới, giống như cái ngày đứng trong tuyết lạnh lẽo đến nửa ngày, nhưng người vẫn luôn tỏa ra loại ấm áp, khiến cho người ta an tâm.

      “Lạnh sao, lạnh sao?” Thẩm Kình cúi người, tay cầm ngược tay , tay chống đỡ bên người , khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ có gang tay. Khương Đường nhìn khuôn mặt trắng nõn bóng loáng của , cười cợt nhã: “Da dẻ tốt như vậy, thức đêm cũng bị nổi mụn, dùng mỹ phẩm gì vậy?”

      Thẩm Kình còn cho là nghiêm túc, hề nghĩ ngợi, còn định lấy mỹ phẩm dưỡng da ra , chỉ thấy người đẹp ngoan ngoãn nằm ở đó đột nhiên ngẩng đầu lên, tay vòng chắc qua cổ . nuốt nước miếng cái, thân thể thức tỉnh, nhưng vẫn nhịn được kích động muốn nhào lên, nhàng đặt người phụ nữ nhiệt tình về lại giường.

      Đây phải là phản ứng Khương Đường dự đoán trước, mờ mịt nhìn chằm chằm Thẩm Kình.

      Thẩm Kình cười bất đắc dĩ: “Em nằm trước lát, tắm, ba phút.” biết Khương Đường thích sạch .

      Khương Đường quả thích sạch , nhưng mà mắt thấy thịt đến miệng rồi mà còn từ chối, tưởng vừa thấy thịt nhào lên, Khương Đường đột nhiên nghĩ ra trò nghịch ngợm. lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Kình, nhìn chăm chú khiến Thẩm Kình đột nhiên có cảm giác sợ hãi giải thích được, sau đó Khương Đường giận dỗi lật người, lúc lật cố ý ôm chăn theo, lộ ra váy ngủ màu đỏ.

      Váy ngủ màu đỏ, dài lắm chỉ che đến đầu gối, nhưng Khương Đường lại mở hai chân ra, cảnh tượng dưới váy cứ như thế thoắt thoắt .

      Hai mắt Thẩm Kình trợn to hết cỡ rồi, mỗi tế bào trong mạch máu đều bùng nổ, kêu gào để cho bổ nhào tới, chỉ là………

      Lúc do dự, Khương Đường nhấc cánh tay lên, trước sau lấy chăn kéo qua, giây sau che đậy thứ xinh đẹp bên trong.

      Thẩm Kình thở hổn hển, khoảng cách đến chỉ có bước, nhưng khoảng cách đến phòng tắm biết bao nhiếu bước chân, nếu thấy dáng vẻ lúc mặc váy ngủ của , Thẩm Kình có thể nhịn được thêm ba phút, nhưng bây giờ thấy rồi……..

      “Mới mua váy ngủ?” Cuối cùng con sói đói cũng thèm để ý nữa, Thẩm Kình nuốt nước miếng ngồi trở lại bên giường, bàn tay dò vào chăn, mò mẫm thân thể khiến tất cả đàn ông đều bị ngã rạp.

      Khương Đường im lặng lên tiếng, cằm lại khẽ nâng lên.

      Đây là động tác chứng tỏ hưởng thụ, Thẩm Kình sớm hiểu ngầm, bà xã ngầm khích lệ cho phép, Thẩm Kình lập tức cởi bỏ hết quần áo người, rồi nhanh chóng chui vào trong chăn. Tình hình bên trong, giống như hỏa tinh đụng địa cầu, Khương Đường cắn chặt môi, ánh mắt lúng liếng đưa tình nhìn .

      “Đường Đường………..”

      Thẩm Kình dùng hết khả năng để cho khuất phục, nghe giọng mũi động lòng người, nhìn bộ dáng quyến rũ mê người của , tiến sát đến bên tai , khàn giọng hỏi : “Đường Đường, em biết biểu tối nay của em, có thể dùng chữ gì để hình dung ?”

      Khương Đường “Ừ” tiếng, cuối còn kéo lên cao.

      Thẩm Kình hôn , vừa hôn vừa hỏi: “Tác phẩm tiêu biểu của Khuất Nguyên tên gì?”

      Dù sao Khương Đường cũng học hết cấp hai, lúc làm người mẫu có học bổ túc, bởi vì trong tình huống xóc nảy, cho nên phản ứng chậm chút, đợi ý thức được Thẩm Kình mới dám ……… Khương Đường giận đến mức đánh , muốn đẩy ra, chữ khinh miệt như vậy, chữ nhục nhã như vậy, thích nghe!

      “Đừng tức giận đừng tức giận, thích em như vậy, chỉ như vậy đối với thôi!”

      Thẩm Kình dùng tay lật qua, dùng hành động chứng minh với Khương Đường thích nhiều như thế nào. Khương Đường thích nghe, hận chặn lỗ tai mình lại được, nhưng nghe Thẩm Kình ngừng lặp lại chữ kia, cực kỳ ghét nhưng hiểu sao……. Đến cuối cùng, đầu óc muốn tách ra khỏi , hay vẫn chờ mong bá đạo trấn áp hơn nữa.

      “Đường Đường, Đường Đường…………..”

      Ban đêm yên tĩnh, Thẩm Kình lại gọi lần lại lần nữa, mệt mỏi nghỉ lát, nghỉ đủ rồi tiếp tục, Khương Đường có ngủ sớm hơn nữa cũng thể chịu nổi cái thể lực gần như biến thái của , mắt thấy bên ngoài sắp sáng, rốt cuộc Khương Đường nhịn được nữa, giơ chân đạp Thẩm Kình xuống giường, kéo chăn ngủ.

      Thẩm Kình nhếch nhác đứng lên, chỉ thấy kéo chăn quấn quanh người như đòn bánh tét, cười lắc lắc đầu, sau đó dọn dẹp đơn giản chút, tắt đèn đầu giường, quấy rầy nữa, nhưng cũng ngủ. Mặc xong quần áo ngủ, Thẩm Kình ngồi xếp bằng bên cạnh nôi em bé, si ngốc nhìn con ngủ say ở bên trong. Mới xa nhau chưa bao lâu, mà Đóa Nhi trông lớn lên thêm rồi, dưới cái chăn, là công chúa của .

      Thẩm Kình nhịn được sờ sờ khuôn mặt nhắn của con .

      muốn lớn, cũng muốn , hận thể khảm hai mẹ con lên người, thời thời khắc khắc ở cùng chỗ.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 74:

      Editor: Trà Đá.

      Lần này Thẩm Kình trở về, Đóa Nhi nhận ra ba, tỉnh ngủ rồi chơi với ba, chỉ cần ba dỗ, tiểu nha đầu lập tức phối hợp gọi ba, giọng cực kỳ đáng , mặc dù chưa được ràng lắm, nhưng cũng đủ khiến cho Thẩm Kình vui mừng ra mặt.

      Thẩm Kình đau lòng vì thể lực của Khương Đường bị ép khô đêm hôm qua, bế con xuống lầu chơi, mẹ Thẩm là người từng trải, cũng hỏi tại sao sắp là con dâu mà giờ này còn chưa thấy xuống nhà. Ba đời nhà họ Thẩm ăn sáng xong, mẹ Thẩm tựa vào ghế salon đan mũ len cho cháu , Thẩm Kình hết ôm ấp rồi bế Đóa Nhi lên cao, khiến Đóa Nhi cười ngừng.

      Thẩm Kình ngồi xếp bằng bên cạnh chân mẹ Thẩm, cầm sợi len màu hồng chơi với con , nếu chỉ có con trai ngồi đây phá, mẹ Thẩm chắc chắn mắng , nhưng khi nhìn thấy bộ dáng cháu nghiêm túc kéo kéo sợi len, bao nhiêu bực dọc của mẹ Thẩm tiêu biến hết, bà cười híp mắt nhìn lớn , vừa chậm rãi đan len vừa hỏi thăm công việc của con trai.

      Lúc mặt trời lên cao, Thẩm Kình mặc quần áo đàng hoàng cho Đóa Nhi, bỏ vào trong xe em bé rồi đẩy ra ngoài sân chơi. Ra ra vào vào, đảo mắt hơn mười giờ. Lúc vào lần nữa, Thẩm Kình bế con ngồi ghế salon, tivi phát quảng cáo, liếc đồng hồ ở bên tường góc bên phải cái.

      Mẹ Thẩm nhìn thấy, cười cười, con trai của bà, nhìn cẩu thả, nhưng ngờ lại rất thương con dâu tương lai của bà, chỉ lo quà cáp Valentine mà còn quan tâm đến tình trạng cơ thể của Khương Đường. Hai người ở chung chỗ quan trọng nhất vẫn là vui vẻ thoải mái, hoa hồng và chocolate đều là những thứ cân bằng sinh hoạt, nếu có bất đồng, nên đặt mình vào vị trí của người ta mà suy nghĩ.

      “Mẹ…….”

      Đóa Nhi ngoan ngoãn tựa vào trong ngực ba đột nhiên kêu lên, Thẩm Kình cúi đầu, chỉ thấy nửa người của tiểu nhà đầu nghiêng về phía trước, khẽ giương cái miệng , mắt to ngập nước nháy mắt nhìn chằm chằm TV. Vào lúc này, TV phát quảng cáo sữa bột cho em bé, bên trong TV là “Mẹ” hôn bé cưng, đắm chìm trong ánh mặt trời, ấm áp tự nhiên.

      “Mẹ……………..”

      Chơi với ba nửa ngày, rốt cuộc Đóa Nhi cũng nhớ đến mẹ, quảng cáo sữa bột kết thúc, Đóa Nhi nháy nháy mắt, ngửa đầu nhìn ba. Tiểu nha đầu gì, nhưng ánh mắt biểu đạt muốn ba bế tìm mẹ. Ánh mắt ngây thơ như vậy, rất khó cự tuyệt, làm cho người ta phải cam tâm tình nguyện thỏa mãn tất cả cầu của tiểu nha đầu, giống như công chúa , cần , chỉ cần ánh mắt, có tự vệ sẵn sàng phục vụ quên mình.

      Thẩm Kình bế con đứng lên, còn lắc lắc: “Được, ba bế Đóa Nhi tìm mẹ.”

      Đóa Nhi nhếch miệng cười, thông minh nhìn về phía cầu thang.

      Con thông minh như vậy, Thẩm Kình cực kỳ hả hê, vừa về phía trước vừa khoe khoang với mẹ Thẩm. Lên lầu, Thẩm Kình tự giác im lặng, tay bế con còn tay khẽ đẩy mở cửa. Khương Đường còn chưa tỉnh dậy, lưng đối diện với cửa, chăn đắp cực kỳ kín đáo. Nhưng Đóa Nhi cũng biết đó là mẹ, vừa vào cửa hô lên: “Mẹ………….”

      Vươn đôi tay bé ra muốn mẹ.

      Thẩm Kình sợ hết hồn, vội vàng cầm lấy bàn tay bé của con , cúi đầu “Suỵt” tiếng, “Mẹ ngủ, Đóa Nhi đừng kêu.”

      Đóa Nhi nhìn ba chút, ánh mắt mờ mịt, lại chuyển sang phía mẹ lần nữa, tiếp tục gọi.

      Chăn giật giật, sau đó lại yên ắng rất nhanh, Thẩm Kình nhớ ra mình tỉ mỉ chuẩn bị bữa trưa lãng mạn, nên quyết định để mặc con gọi người phụ nữ ngủ giường dậy. Đêm hôm qua chịu đựng suốt đêm để gieo giống mà còn cảm thấy mệt mỏi, còn lại chịu dây sao?

      Thẩm Kình cười xấu xa rồi thả con lên giường.

      tại Đóa Nhi bò rất nhanh, bò bò mấy cái đến gối bên cạnh mẹ, Khương Đường mới vừa bị giọng của tiểu nha đầu quấy rầy, quay lại, mặt cổ bả vai đều lộ ra bên ngoài, Đóa Nhi nhìn chằm chằm mẹ hồi, rồi từ từ bò lên phía trước, sau đó bổ nhào về phía mẹ, mục tiêu là ôm mẹ, nhưng đáng tiếc Đóa Nhi còn nên chưa điều khiển được cơ thể, tay trượt từ sau lưng mẹ ra bả vai mẹ, cuối cùng lại trở thành tay đặt mặt mẹ, tay túm đầu gối mẹ, thân thể trắng trẻo mũm mĩm mắc kẹt ở giữa.

      Thẩm Kình bật cười.

      Khương Đường tỉnh ngủ, hàng ngày thường xuyên chăm sóc cho con , nên cũng quen với những lần tiểu nha đầu ‘Gieo họa’, dễ dàng bế con dời đến ngực. Đóa Nhi cũng biết tư thế vừa rồi của khiến mẹ thoái mái, thấy mẹ cười, Đóa Nhi cười hắc hắc, chui vào trong ngực mẹ dụi dụi.

      Khương Đường nhắm mắt lại còn muốn ngủ.

      Thẩm Kình nằm nghiêng bên người , tay chống đấu còn tay nhéo mũi , trong giọng của chứa bao nhiêu là cưng chiều và dịu dàng: “Dậy , nhanh lên chút, mẹ chừa phần cơm lại cho em rồi đó.”

      Khương Đường nghe từ tai trái rồi ra bằng tai phải, nghe được đến câu cuối mới bỗng nhiên mở mắt ra, khó tin hỏi Thẩm Kình: “Mọi người ăn cơm trưa xong hết rồi sao?”

      Thẩm Kình gật đầu, cười quan tâm: “Mẹ lên gọi em dậy, chứ thương em đêm hôm qua mệt mỏi, nên để cho em ngủ thêm chút nữa.”

      “Cút!” Khương Đường hận chết , ném cái gối lên mặt Thẩm Kình, thả con lại giường, còn nhanh chóng xuống giường thay quần áo. Thẩm Kình đúng là làm chuyện cần thiết. Quan tâm săn sóc sao để lúc khác, tự dưng lúc này làm bộ thương , ngủ đến giờ này, mẹ Thẩm nghĩ sao? Có thể đoán được tối hôm qua và Thẩm Kình làm chuyện gì chứ?

      Nếu Thẩm Kình quan tâm đến , trước khi ăn sáng phải đánh thức dậy rồi.

      Khương Đường tức chết rồi, hung tợn liếc Thẩm Kình mấy cái, vào phòng tắm nhanh như gió, đóng cửa “Rầm” cái.

      “Mẹ………” Đóa Nhi bò bò giường, muốn tìm mẹ.

      “Mẹ tắm nhanh ra ngoài thôi, Đóa Nhi ngoan, nhìn ba gấp chăn.” Thẩm Kình thả Đóa Nhi vào trong nôi cho em bé, sau đó cầm hai đầu mép chăn, dùng sức tung lên. Đóa Nhi đứng vịn hàng rào trong nôi em bé, thấy ba giũ chăn tạo ra những đợt sóng lớn, cảm thụ gió mát thổi tới, Đóa Nhi trợn to hai mắt, giống như thấy được người ngoài hành tinh, thiếu chút nữa hô to “Tuyệt quá” rồi!

      Thẩm Kình thấy con thích thú, lại tiếp tục giũ chăn, Đóa Nhi hưng phấn nhảy nhảy lên, cẩn thận ngã nhào xuống, rồi lại gấp gáp muốn đứng lên, chăn đột nhiên bay tới, che phía cái nôi. Đóa Nhi ngửa mặt nằm, hiểu nhìn cái chăn đậy phía , chợt chăn bay ra, lộ ra gương mặt tuấn tú của ba.

      Đoá Nhi cười như nắc nẻ, cũng đứng dậy, chờ ba làm lại lần nữa.

      Thẩm Kình cũng quên luôn việc xếp chăn, tiếp tục giũ chăn trêu chọc con , Khương Đường rửa mặt xong ra ngoài, vẫn còn giũ chăn chơi với con !

      Bây giờ Khương Đường nhìn vừa mắt, thẳng đến bàn trang điểm.

      Thẩm Kình cần nhìn cũng biết chắc chắn bà xã giận, cười hắc hắc, rồi chơi với con lần cuối cùng, sau đó gấp chăn lại. Đóa Nhi ôm gối nằm chờ ba, chờ lâu cũng thấy, Đóa Nhi a a đứng dậy, lộ đầu ra như con thỏ , nhìn ba hiểu.

      Thẩm Kình vỗ vỗ chăn, vòng qua ôm lấy con , hôn cái: “Đóa Nhi ngoan, ba dẫn con và mẹ chỗ khác ăn lễ Valentine, ăn no rồi chúng ta chơi nữa nhé.”

      dứt lời, người đứng ở sau lưng Khương Đường, nhìn xuyên qua gương.

      Lúc này Khương Đường mới ý thức được mình bị mắc mưu, lập tức giật mình, tức giận hỏi : “Rốt cuộc là mấy giờ rồi?”

      “Mười giờ rưỡi.” Thẩm Kình cười .

      Khương Đường vẫn trừng như cũ.

      Đúng là đứng đắn mà, có phải đùa giỡn là niềm vui của đúng ?
      Chương 75:

      Editor: Trà Đá.

      Hơn mười giờ, Khương Đường bế con lên xe, Thẩm Kình làm tài xế, nhìn đặt con ngồi trong ghế an toàn của em bé.

      Xe của ở giữa, trước và sau đều có xe hộ vệ theo, Khương Đường hiểu sao lại cần nhiều người như vậy, Thẩm Kình cho biết đâu, cũng hỏi, nhưng Khương Đường rất nhanh phát ra xe hộ vệ phía trước ngược ra khỏi khu biệt thự, mà lại tiến sâu vào phía trong.

      nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Kình, khóe môi Thẩm Kình nhếch lên, hả hê : “Sắp tới rồi.”

      Khương Đường nhớ tới mẹ Thẩm có qua với , ở đây Thẩm Kình có hai cái biệt thự, mẹ Thẩm còn muốn dẫn đến tham quan, nhưng Khương Đường lại bận quay phim nên chưa có dịp được, bây giờ nhìn lại, Thẩm Kình muốn đưa đến biệt thự khác của để ăn tết? Địa điểm hình như đủ lãng mạn, nhưng mà bọn họ còn có con chưa tròn tuổi, cộng thêm thời gian có hạn, quả có cách nào đến những cảnh đẹp nên tình ở xa được.

      Ý nghĩ “ lãng mạn” vừa dứt, Khương Đường lập tức nhìn thẳng, xuyên qua cửa kiếng xe, ngơ ngác nhìn ngôi biệt thự ở trước mặt.

      Ngôi biệt thự này cũng khác biệt lắm so với ngôi biệt thự mẹ Thẩm ở, mái hiên, ban công, hàng rào, cửa hiên, đường hoa hai bên, vườn hoa ngà voi lại chằng chịt những bông hoa hồng, hồng trắng hồng phấn đủ cả, giống như vườn hoa trong thế giới thần tiên, đừng Khương Đường, ngay cả Đóa Nhi cũng nhìn ngây người, nhìn vườn hoa hồng chớp mắt.

      Thẩm Kình dè dặt trầm mặc, dừng xe trước cửa ra vào, ra khỏi xe vòng qua phía , khom lưng mở cửa, áo mũ chỉnh tề nhìn người đẹp ở bên trong rồi cười: “Công chúa Đường Đường, đến ạ.”

      Khương Đường liếc cái, lúc nghiêng người bế con len lén cười, nhiều hoa hồng như vậy, sao có thể đưa lên được tận đây?

      Xuống xe, Thẩm Kình bế con , bàn tay còn lại tiếp cận Khương Đường, Khương Đường cố ý tránh ra xa hai bước, cho nắm tay, lập tức vào trong, con đường ngắn như vậy mà ân ân ái ái cái gì?

      Thẩm Kình giọng cười làm bộ làm tịch, sóng vai vào nhà với .

      Phương Nam ấm áp hơn nhiều so với Bắc Kinh, nhưng bình thường vườn hoa rất tiêu điều, nhưng hôm nay vườn hoa lại bày đầy các loại hoa ấm áp, y hệt công viên hoa, xếp đặt ngẫu nhiên, màu sắc hoa giống nhau, hoa cao hoa thấp bổ sung cho nhau. Bởi vì sắp đến trưa rồi, ánh mặt trời ấm áp, mặc dù rất đói, nhưng Khương Đường lại vội ăn cơm, hứng thú dạt dào tản bộ trong vườn hoa.

      là người phụ nữ thích lãng mạn sao?

      Khương Đường biết, dù sao cũng rất thích lãng mạn. Lúc còn qua lại với Cố Đông Thần, ta tao nhã lịch , hay tạo ra lãng mạn, nhưng lãng mạn của Cố Đông Thần giống hệt con người ta, ưu nhã lịch lãm, đảm bảo bên trong ở mức độ nhất định, giống hệt như những gì sách giáo khoa chỉ dẫn, lãng mạn nhưng có chút cứng nhắc. Đơn giản mà , lúc ước hẹn với Cố Đông Thần, Khương Đường là người phụ nữ hướng tới hư vinh, rất ít khi hưởng thụ lãng mạn.

      Thẩm Kình lại khác, Thẩm Kình rất tầm thường, vừa tầm thường vừa thà, trắng ra, Khương Đường xuất thân từ gia đình bình thường, xứng đôi với Cố Đông Thần lịch lãm cao nhã, ngược lại có thể hòa hợp với Thẩm Kình, mọi người lui tới tự nhiên, ai cố gắng hay ép buộc đối phương.

      chuẩn bị từ lúc nào vậy?” Khương Đường dạo ngoài vườn đủ rồi, vừa vào trong vừa hỏi Thẩm Kình.

      “Từ lúc em đồng ý về đây ăn tết là có ý định đó rồi.” Thẩm Kình giữ tay Đóa Nhi lại, cho tiểu nha đầu bỏ bông hoa vào miệng, cười hỏi Khương Đường: “Em thích địa điểm Valentine năm nay ?”

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 76:

      Editor: Trà Đá.

      Sóng biển kích động dần dần dịu lại, Khương Đường lười nhát nằm lồng ngực Thẩm Kình, mái tóc dài đen mượt ướt đẫm được Thẩm Kình luồn tay vào đẩy đầy qua bên bả vai , làm lộ ra khuôn mặt đỏ hồng của , đôi mắt khẽ nhắm, mũi thanh đôi môi tinh xảo, mặt biểu thỏa mãn, giống như nàng tiên cá chơi đùa dưới biển, mệt mỏi nằm bờ đá lim dim.

      Thẩm Kình nắm lấy bả vai , ánh mắt lướt qua lưng đuôi cá, nàng tiên cá cao 1m78, phải hao phí bao nhiêu nhiệt tình mới đưa được về nhà.

      Thẩm Kình nhớ lại trước kia phải chờ đợi khổ cực, cúi đầu, đặt lên trán nụ hôn.

      Khương Đường mở mắt, thấy cái cằm trắng nõn của Thẩm Kình, cười cười, ngửa đầu, cắn .

      Thẩm Kình nhanh lẹ di chuyển xuống, bắt được môi của .

      Vừa mới quấn quít dây dưa xong, vậy mà khi Thẩm Kình hôn lại muốn lần nữa. Khương Đường lắc đầu cái, chống bả vai chuẩn bị đứng lên, “Sáng mai em còn phải quay phim.”

      Thẩm Kình sâu kín nhìn chằm chằm từ cổ trở xuống, chịu buông .

      Khương Đường hôn , sờ sờ lỗ tai rồi xoa đầu , “ phải sáng ngày mốt mới sao?” Ý là tối mai tiếp tục.

      Lúc này Thẩm Kình mới chịu buông ra.

      Khương Đường thoải mái ra khỏi bồn tắm, tràn đầy tự tin với vóc dáng của mình, sợ Thẩm Kình nhìn ngắm, nhưng chỉ sợ nhịn được sức hấp dẫn. Quả nhiên, vừa mới bước vào phòng tắm đứng để xối nước lại, sau lưng “Rầm” tiếng, Thẩm Kình đuổi theo, dùng tốc độ của sói đói nhào vào cừu con, Khương Đường sợ trượt chân té lộn đầu!

      “Em tối mai.... .......”

      “Ai là người ra sức quyến rũ hả?” Thẩm Kình ấn người vào vách tường, khí thế thẳng thừng.

      Khương Đường nghiêng đầu trừng , thân thể nhúc nhích, ngoài miệng đánh giặc với : “Chẳng lẽ muốn em mặc quần áo trước rồi mới tắm sao?”

      Thẩm Kình nặng nề “Ừ” tiếng, Khương Đường bực bội, nhưng hai tay thoát ra khỏi được.

      Nước ấm từ vòi sen chảy ào ào xuống, chạm vào thân thể hai người, ít nhiều cũng che đậy được những gian khác, đại khái khoảng tiếng sau, Thẩm Kình mới thỏa mãn đỡ hai chân run của Khương Đường, tay giúp tắm rửa. Khương Đường còn thấy mắt nhìn chằm chằm cơ thể , chỉ sợ Thẩm Kình lại cố ý quyến rũ , nên lập tức đoạt lấy vòi hoa sen, xịt nước lên mặt , để cho ra ngoài trước.

      Thẩm Kình bắt lấy tay đè ép vào tường, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm cơ thể .

      Khương Đường cố gắng giơ vòi hoa sen lên, xịt vào mặt .

      Thẩm Kình nhắm mắt lại, sao cả.

      Khương Đường còn cách khác, để vòi hoa sen xuống, bất đắc dĩ : “Chúng ta ở bên trong này lâu như vậy, chạy ra xem Đóa Nhi chút, em sợ con bé tỉnh dậy.”

      Lời này rất có tác dụng, Thẩm Kình nhanh chóng hôn mấy hớp, sờ mó thân thể chút, rốt cuộc cũng chịu . Khương Đường thở phào, chậm rãi di chuyển, xét thấy Thẩm Kình có sức sống quá mạnh mẽ, lần đó dùng biện pháp bảo vệ kỹ càng mà cũng trúng thưởng, mỗi lần xong chuyện với Thẩm Kình, cũng đều vệ sinh kỹ càng.

      Trong nôi dành cho em bé, Đóa Nhi ngủ ngon lành, Thẩm Kình khom lưng xem con chút, đột nhiên nhớ tới mình chưa đăng bài lên blog, vừa đúng lúc có ở đây, Thẩm Kình lập tức tới trước bàn đọc sách, mở laptop của lên.

      Trước tiên mở ổ đĩa lưu hình ảnh, Thẩm Kình mở to từng tấm hình rồi lựa chọn, bức nào cảm thấy đẹp chuyển sang thư mục mới, ước chừng hơn hai mươi tấm. Tình cảm có đáng có, blog của Thẩm Kình cũng rất nổi tiếng, chỉ cần muốn, có thể đăng bao nhiêu hình mà được, nhưng cũng có cầu thẩm mỹ đối với blog của mình, vì vậy lại tiến hành lựa chọn lần hai, chọn lựa những hình ảnh vừa lãng mạn lại vừa có nội dung rồi ghép lại thành chín tấm, kế tiếp làm bản nháp trong bản word.

      Lúc Khương Đường ra ngoài, Thẩm Kình mới vừa viết xong nội dung cho tấm ảnh đầu tiên, nghe được tiếng mở cửa, nhanh chóng thu cửa sổ bản word, giống như là sợ Khương Đường nhìn thấy. Khương Đường cười lạnh, lườm : “ tính phô trương lên blog sao? Có cho em xem em cũng thèm.”

      Nhàm chán muốn chết, ràng da mặt dày đến như vậy rồi, còn bày đặt thẹn thùng viết đông viết tây.

      Khương Đường hiểu Thẩm Kình dè dặt cái gì, nương đến giường chơi điện thoại. Ánh mắt liếc thấy Thẩm Kình xoay chỗ khác viết chữ rồi, cười cười, mở blog ra, liếc mắt thấy được đề tài ở trang nhất Cố Đông Thần cầu hôn Lâm Tịch.

      Khương Đường sửng sốt chút, dù sao, đó cũng là chồng trước của được luật pháp công nhận.

      Nhưng chỉ sửng sốt mấy giây, bởi vì sớm đoán được Cố Đông Thần ở chung chỗ với Lâm Tịch, hôm nay thấy tin tức cầu hôn cũng có gì bất ngờ. Xuất phát từ tia tò mò , Khương Đường nhấn vào đoạn video, mắt nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Kình nghiêm túc gõ chữ, nên cầm điện thoại lên sát tai, tự xem.

      Cầu hôn thôi mà, ở bên ngoài ai mà biết bọn họ, nhưng với tính cách của Cố Đông Thần mà , ta có thể ra lời cầu hôn, cũng đủ thấy ta coi trọng Lâm Tịch như thế nào. Tâm tình Khương Đường có gì dao động, cho đến khi nghe được lời cầu hôn của Cố Đông Thần, mấy câu đợi từ trung học cho tới hôm nay, Khương Đường đột nhiên cảm thấy buồn cười. Cố Đông Thần bình thường thông minh là vậy, tại sao mỗi khi gặp phải Lâm Tịch đều trở nên ngớ ngẩn, ta như vậy Lâm Tịch đương nhiên rất thích nghe, nhưng còn công chúng? ta là người đàn ông đời vợ, vậy mà còn dám mực chờ đợi Lâm Tịch, chẳng phải là chủ động ra “Bản năng động vật ở nửa thân dưới” nổi trội hơn sao? Nếu si tình Lâm Tịch, vậy sao ban đầu còn cưới người mẫu với thân hình nóng bỏng như Khương Đường? lòng, cũng phải chỉ còn mỗi dục vọng?

      Phía dưới video là bình luận, liên tục mấy trang, hoàn toàn đều chỉ trích hai người kia, hoặc là chỉ trích con ếch xanh nhà họ Cố (Người hâm mộ ghét Cố Đông Thần cũng gọi ta là con ếch nhà họ Cố) ban đầu cưới công bằng với , hoặc là chỉ trích Lâm Tịch (Bạch Liên) Tiểu Tam, còn lại những người khác chỉ trích màn cầu hôn này có thể chỉ là chiêu trò của truyền thông Phong Ngu, động cơ trong sáng.

      Khương Đường thấy Thẩm Kình ở phía bên kia còn bận rộn.

      Đại khái mười phút sau, Thẩm Kình tắt máy tính.

      Khương Đường lập tức nhìn về phía góc bên phải của blog, quả nhiên phát bài đăng của .

      giả vờ biết, nhàn nhạt hỏi Thẩm Kình: “Đăng lên blog rồi hả?”

      Thẩm Kình hai ba bước đến trước giường, nương đến bên giường, chuyển điện thoại di động cho rồi cười, “Em tự xem .” cũng muốn xem lại lần nữa.

      Khương Đường đưa điện thoại của mình về phía , lạnh nhạt : “Hôm nay có người nổi hơn rồi, biết chừng người ta cướp mất chủ đề hot nhất rồi.”

      Thẩm Kình quét mắt qua tựa đề trong blog, cau mày, đoạt lấy điện thoại của xem video.

      Bị cướp mất trang đầu hay trang đầu cũng khiến khó chịu, nhưng bị con ếch cướp mất, lại khiến khó chịu!
      Chương 77:

      Editor: Trà Đá.

      “Nè, cậu xem bài báo về Khương Đường chưa?”

      “Rồi rồi, sáng sớm ngủ dậy thấy rồi, a a a, tổng giám đốc Thẩm là lãng mạn mà, tớ ghen tỵ chết mất, tớ chẳng mong biến thành Khương Đường, chỉ cần đến được biệt thự để chụp hình là được rồi, a a a, tại sao số tớ lại được như vậy chứ!”

      Hơn năm giờ sang, các nữ nhân viên trong đoàn làm phim <<Người châu báu>> tụ tập ở phim trường tán gẫu, đơn giản là bàn tán về đề tài nóng blog. Tướng mạo của Thẩm Kình có thể so với nam diễn viên chính con nhà giàu đẹp trai, bản thân rất thu hút phụ nữ, khiêm tốn chút chẳng ai biết là nhân vật ở công ty nào, nhưng Thẩm Kình lại theo đuổi Khương Đường oanh oanh liệt liệt như vậy, hôm nay Thẩm Kình lại lên giọng ân ân ái ái, lãng mạn như vậy, những người hâm mộ làm sao mà bàn tán cho được?

      chỉ bọn họ, mà những nữ nhân viên khác đến đều tụ tập tới bàn tán.

      “Cậu xem nhiều hoa như vậy, phải tốn hết bao nhiêu tiền chứ? Tớ đoán chắc mấy vạn?”

      “Thôi , hoa hồng là thứ đắt tiền nhất trong ngày Valentine, bên ngoài việt thự có cả vườn hoa hồng nên chắc dừng lại con số mấy vạn đâu, lại còn có rất nhiều bồn hoa, có người nghi ngờ là tốn mấy trăm vạn ý chứ. Hơn nữa Khương Đường mặc quần áo phối với trang sức cực kỳ hợp với biệt thự, ai nha, người có tiền………”

      “Chậc chậc, như vậy mới hợp đôi, Lâm Tịch hoàn toàn thảm bại.” Người chuyện hạ thấp giọng .

      “Đâu chỉ là thảm bại, quả là bị chết ngay lập tức……. Ha ha ha, mà mọi người nghĩ xem, khi đó nếu Cố Đông Thần và Khương Đường ly hôn, hai người ra vào đều được người người hâm mộ, bây giờ ly hôn rồi, Thẩm Kình ngang nhiên đè ép Cố Đông Thần, Khương Đường có tình làm dịu, càng ngày càng xinh đẹp hơn trước kia, còn danh tiếng của Lâm Tịch vừa thối mà con đường diễn viên vừa xuống dốc luôn, lúc này Cố Đông Thần chắc chắn dễ chịu….”

      “Ê, đừng nữa…… Lâm Tịch tới.”

      Mấy người trong vòng bát quái nghiêng đầu, quả nhiên thấy Lâm Tịch và trợ lý của ta tới, nên vội vàng giả bộ tán gẫu chuyện khác, chia nhau làm việc. Chỉ là thấy Lâm Tịch xa rồi, cảm thấy ta nghe được gì, nên giọng hả hê từ xa truyền tới: “Ngày hôm qua được cầu hôn ngọt ngào như vậy, tỉnh ngủ giấc bị đánh bầm mặt, đáng đời, ai bảo làm Tiểu Tam……”

      Trợ lý bị chọc tức, nhưng ta biết tiếng lên lại đám người kia chỉ làm hạ giá trị của Lâm Tịch, ta giọng trấn an Lâm Tịch: “Chị đừng tức giận nữa, em nhớ mặt mấy người đó rồi, lát nữa tìm phó đạo diễn……”

      Lâm Tịch lên tiếng, vào phòng nghỉ của mình, sau khi đóng cửa lại, ta mới bình tĩnh nhìn trợ lý: “Làm gì làm, lại nhiều chuyện so đo với đám kia.”

      Trợ lý muốn lại thôi, Lâm Tịch muốn nghe, nên đuổi ta ra ngoài. Trợ lý vừa , Lâm Tịch nhìn chằm chằm mình trong gương, ánh mắt dần dần lạnh xuống. Tối hôm qua ta ở cùng chỗ với Cố Đông Thần, mới vừa cầu hôn, nên buổi tối của ta trải qua hết sức ngọt ngào, buổi sáng tỉnh dậy, lại nhìn thấy Cố Đông Thần đứng trước cửa sổ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại, bởi vì từ góc độ của ta, ta chỉ thấy gò má của người đàn ông, tầm mắt buông xuống, tròng mắt đen tĩnh lặng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, giống như hoài niệm cái gì đó, lại có loại giống trong phim truyền hình, sau khi chia tay nữ chính đau buồn u sầu.

      Sau đó rất nhanh, Lâm Tịch cũng biết được tại sao Cố Đông Thần lại có thần thái như vậy.

      Lâm Tịch có thể chấp nhận việc Cố Đông Thần bị Khương Đường cướp , nhưng ta thể nào tiếp nhận được việc Cố Đông Thần lưu luyến Khương Đường.

      Lâm Tịch lấy điện thoại di động ra, rồi bắt đầu gởi tin nhắn cho người đại diện của ta ở Bắc Kinh.

      Chỉ người phụ nữ đẹp mới được , khi tình cảm của Thẩm Kình đối với Khương Đường phai nhạt , tình cảm của hai người xuất rạn nứt, chuyện tình cảm bị truyền thông đả kích Khương Đường mất hào quang của nữ thần, đến lúc đó, Cố Đông Thần nhận ra, người phụ nữ ở bên cạnh ta mới là người đẹp nhất đáng giá đáng quý trọng nhất.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 78:

      Editor: Trà Đá.

      Đối với xì-căng-đan của Khương Đường, công chúng mạng chia làm ba phái.

      Phái đầu tiên là fan ruột của Khương Đường, dùng góc độ của bức hình mà phân tích, cho rằng người trong hình chỉ là giống với Khương Đường, phải là Khương Đường. Nhưng bởi vì rất giống, cho nên những người hâm mộ tìm khác biệt còn khó khăn hơn chơi trò chơi, trước mắt tìm ra những điều này, đều có tin có tin.

      Phái thứ hai là những người ghen ghét Khương Đường. Nhiều người tin bức ảnh đó là , bộ phận những người này trước kia có những định kiến về Khương Đường, cho nên vì bức hình này mà càng chỉ trích hơn nữa. Bọn họ dùng những lời lăng mạ ở phía dưới blog , còn chạy qua blog của Thẩm Kình và Cố Đông Thần chỉ trích hai người là “Coi tiền như rác”. Thẩm Kình từng tung ra bằng chứng DNA chứng minh Đóa Nhi là con , lập tức có người nhảy vào bằng chứng có thể làm giả, hoặc Đóa Nhi là con của người đàn ông khác, Thẩm Kình chỉ đổ vỏ mà thôi, tóm lại chính là cho rằng nhân phẩm của Khương Đường thấp kém, cuộc sống dâm loạn.

      Phái thứ ba là những người qua đường, coi tin tức này chỉ là việc giải trí, tùy tiện chút suy đoán của mình, có tin có tin.

      Chuyện lớn như vậy đương nhiên phải đến tai Khương Đường.

      chưa từng làm qua mấy chuyện này, dù người trong hình có giống đến thế nào cũng thừa nhận, phóng to bức hình, các loại xử lý đều thể tìm ra được chứng cứ. cũng phát ra được người phụ nữ trong hình khác chỗ nào, có người hâm mộ lại trở nên ghét , Khương Đường chỉ có thể cười khổ.

      Đầu tiên là Thẩm Tố gọi điện thoại cho , dặn dò trước hết đừng nên có bất kỳ lời thanh minh nào.

      Thứ hai là Thẩm Kình gọi điện thoại cho , chỉ sau Thẩm Tố chút. Trước kia lúc gọi điện thoại, Thẩm Kình thường hay tán gẫu, hàn huyên cho đến khi Khương Đường cúp máy, lần này Thẩm Kình lại vô cùng ngắn gọn, thứ nhất cho Khương Đường biết và mọi người trong nhà đều tin tưởng , để cho chuyên tâm đóng phim, thứ hai mời luật sư và thám tử tư, đồng thời truy cứu nên truyền thông dám đưa tin và ảnh.

      Nhưng truyền thông lại loại bỏ blog, cho nên hình ảnh blog vẫn được lan truyền với tốc độ chóng mặt.

      Đây chính là con dao hai lưỡi internet, nó có thể giúp rất nhiều người, nhưng cũng có thể ảnh hưởng đến người ta chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, trong đó các minh tinh là người dễ bị chịu ảnh hưởng nhất, có thể giây trước chính là người được ái mộ như nữ thần, sau giây cũng có thể bị dán lên cái nhãn “Bạch Liên”, “Ôm ấp cha nuôi”.

      Khương Đường lại quá thuận lợi, từ người mẫu nổi tiếng cho đến Hào Môn rộng rãi, từ ly dị cho đến tìm được mối lương duyên mỹ mãn, kinh nghiệm cũng coi như được kha khá, vậy mà bởi vì bị người ta hất nước dơ vào người bằng tấm hình có chứng cớ, hình tượng bao lâu nay vất vả xây dựng nên đều đổ sông đổ biển, tâm lý của đương nhiên thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng. Nhưng may mắn điều, Khương Đường vô cùng lý trí, bao giờ mang cảm xúc riêng tư tới buổi quay phim, chỉ sau khi kết thúc ngày làm việc, mới quay về lại khách sạn, cau mày nhìn tấm hình kia.

      Rốt cuộc là ai làm?


      Chương 79:

      Editor: Trà Đá.

      Hất nước bẩn, chửi bới người của , Khương Đường chỉ hoài nghi hai đối tượng.

      Hận nhất chắc chắn là Lâm Tịch. Mặc dù Lâm Tịch sớm làm chuyện Tiểu Tam, nhưng nếu như phải can thiệp vào, Lâm Tịch trở thành Tiểu Tam trong mắt công chúng, danh tiếng bị tổn thương, cũng nhận được vai chính như lúc xưa nữa, ngay cả chuyện thỉnh thoảng được Cố Đông Thần thương chiều chuộng, đảo mắt cũng bị Thẩm Kình đè ép.

      Còn người khác là Phùng Duyệt.

      So với Lâm Tịch, Phùng Duyệt chỉ là nhân vật đáng nhắc đến, Lâm Tịch và Khương Đường mới là hai nhân vật được báo chỉ mổ xẻ nhiều nhất, ban đầu Phùng Duyệt tìm Khương Đường hoàn toàn chỉ muốn dựa vào để nổi tiếng, Khương Đường khinh thường đối chất với ta, truyền thông khai thác sâu, cho nên chuyện của Phùng Duyệt nhanh chóng bị rơi vào quên lãng, cho nên có khả năng Khương Đường bị đối phương trả thù.

      Khương Đường có chứng cớ, lại bận đóng phim, cho nên chuyện bên kia chỉ có thể giao cho Thẩm Kình xử lý.

      ~

      Buổi tối ngủ được, nhưng buổi sáng lúc bước ra khỏi khách sạn, Khương Đường khôi phục lại thần thái sáng láng thường ngày. Rất nhiều người đối mặt với áp lực đều bị đả kích đến nỗi tiều tụy, nhưng Khương Đường hoàn toàn khác biệt, mặc kệ trong lòng có bao nhiều phiền não, mặt cũng biểu ra bên ngoài, người ngoài càng chỉ trích , lại càng muốn sống tự nhiên thoải mái.

      Hôm nay phải quay cảnh tình cảm rất khó.

      Trong kịch bản, An Khang đương với tổng giám đốc nhà giàu đẹp trai. Ban đầu bị người ta dùng thủ đoạn cướp buổi diễn, An Khang phục, sau đó lại có duyên gặp được tổng giám đốc đẹp trai nhà giàu, xuất phát từ lòng ham hư vinh, An Khang đồng ý theo đuổi của vị tổng giám đốc. Cùng lúc đó, tình mãnh liệt với nhiếp ảnh gia do Mộ Vân Thâm đóng.

      bên là vị tổng giám đốc nhà giàu có thể đáp ứng nghiệp thuận lợi cho An Khang, bên là nhiếp ảnh gia có tình cảm nồng nàn nóng như lửa, An Khang phân vân giữa hai người. Vậy mà thời gian của lại nhiều lắm, ngày mai phải nước ngoài cho buổi biểu diễn nổi tiếng toàn cầu, nhiếp ảnh gia vô tình nghe được tình địch của mình là vị tổng giám đốc đích thân cầu hôn An Khang vào ngày mai, nên ta thừa dịp lúc luyện tập để tỏ tình lần nữa, hy vọng An Khang chọn ta. An Khang đồng ý, nếu đồng ý đồng nghĩa với việc nước ngoài tham dự buổi diễn.

      chờ em đến 12 giờ.”

      Nhiếp ảnh gia buông An Khang ra, lui về phía sau hai bước, trong tròng mắt thâm thúy che giấu tình cảm nóng bỏng, nhưng ta lại biết An Khang lựa chọn như thế nào, mới vừa rồi ta xé nát tâm tư ra cho thấy, tại ta nghĩ phải giữ lại cái tôn nghiêm cuối cùng: “Đến nửa đêm có câu trả lời, ngày mai gặp lại em, em chỉ là người mẫu mà phải chụp ảnh thôi.”

      xong, nhiếp ảnh gia chút lưu tình xoay người , gương mặt tuấn tú nghiêm trang.

      Sau lưng ta là người mẫu An Khang, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng người đàn ông, nét mặt miêu tả sinh động, nhưng cuối cùng vẫn thể mở miệng. từ từ rũ mi mắt, hai tay ôm lấy bả vai ngồi xuống, đơn tịch mịch, người còn khí thế của người mẫu nữa, mà giống như đứa trẻ bị bỏ rơi, mặt tái nhợt có nước mắt, so với rơi lệ như vậy càng khiến người ta đau lòng hơn.

      “Good!” Đạo diễn Đàm Kinh theo dõi từ màn hình phía sau ngẩng đầu lên, cao giọng hét to.

      Khương Đường tiếp tục cúi đầu, khoảng bảy tám giây sau, ngẩng đầu lên, khuôn mặt là nụ cười yếu ớt, thoát ra khỏi nhân vật. Mỹ nhân cười cái, mắt ngọc mày ngài, cả phòng quay phim giống như được sang rực lên mấy phần, các nhân viên nam làm việc cũng phải nuốt nước miếng cái, sâu trong nội tâm cực kỳ ganh tỵ với Thẩm Kình.

      Vừa xinh đẹp lại có kỹ năng diễn xuất, người phụ nữ như vậy, đừng là những tin tức internet khó phân biệt giả, cho dù là , người nào lại so đo với Khương Đường chứ? Cố Đông Thần đúng là có mắt tròng, chỉ vì “Quả phụ” mà chấp nhận vứt bỏ Khương Đường.

      “Khương Đường, hôm nay em tạo cho tôi rất nhiều áp lực.” Mộ Vân Thâm đưa chai nước suối cho Khương Đường, cười khẽ .

      Xét theo góc độ nghề nghiệp mà , ta khen ngợi Khương Đường. Đóng phim với nhau ba tháng, ta tận mắt chứng kiến kỹ thuật diễn xuất của Khương Đường tiến bộ rất thần tốc, ban đầu kỹ thuật diễn của được bảy phần, tài nghệ so với những nữ diên viên nữ chuyên nghiệp có phần nhỉnh hơn, nhưng ba tháng sau, Mộ Vân Thâm còn cách nào đánh giá Khương Đường được nữa, ta chỉ biết là phải dốc hết sức diễn mới bị Khương Đường áp chế.

      sợ ngày mai em chọn sao?” Khương Đường nhận lấy chai nước, dí dỏm đùa với , xong ngửa đầu uống nước, lộ ra cái cổ thon dài.

      Mộ Vân Thâm lịch dời tầm mắt chỗ khác.

      ngày quay phim kết thúc, hơn bảy giờ tối, Khương Đường vừa về phòng trang điểm vừa gọi điện thoại video cho dì , sau khi thông nhận ra trong màn hình chỉ có dì , Khương Đường tò mò hỏi: “Thẩm Kình đưa Đóa Nhi đâu rồi dì?”

      Khương Thục Lan vén tóc qua bên tai, lúc này mới gật đầu cái, cười híp mắt : “Đúng vậy, hôm nay Thẩm Kình tan làm sớm. Đường Đường, ở bên kia có bận rộn ?”

      Khương Đường cười , nhưng cũng lo lắng trễ chút nữa con ngủ mất, Khương Đường chào tạm biệt với dì, sau đó ngay lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Kình. Gọi đến lần thứ ba cũng có ai nghe máy, thấy được con bảo bối, trong lòng Khương Đường bực bội, nghĩ Thẩm Kình thấy gọi điện thoại tới nên cố ý nghe máy, yên lặng chờ, để cho người trang điểm tháo trang sức ra cho .

      đường về khách sạn, Khương Đường tiếp tục gọi điện thoại cho .

      “Quay phim xong rồi hả?” Lần này Thẩm Kình nhận máy rất nhanh, giọng hết sức . Sau khi xác nhận hai cha con có việc gì, Khương Đường mới yên tâm, vừa muốn hỏi con ngủ chưa, nghe tiếng Đóa Nhi gọi mẹ trong điện thoại di động, có nửa điểm mệt mỏi. Khương Đường vừa vui mừng lại vừa lo lắng, giờ giấc ngủ của tiểu nha đầu rất có quy luật, nếu như ngủ trễ, đến đêm có khả năng quấy khóc.

      “Mẹ!” tại Đóa Nhi gọi ba mẹ rất ràng, ngồi ở giường, đôi tay cầm điện thoại.

      Trái tim Khương Đường cũng tan chảy theo, chuyện cùng Thẩm Kình: “Cúp máy , để em gọi video.”

      “Còn bao lâu nữa em về đến khách sạn? Về đến khách sạn rồi gọi video cho , tắm rửa cho Đóa Nhi trước, mới vừa bú sữa cẩn thận chảy xuống người quá trời.” Thẩm Kình vừa lo lắng vừa .

      Khương Đường mắng vụng về, cho con bú sữa thôi cũng xong, chỉ còn khoảng mười phút nữa là về đến khách sạn, nên cúp máy hẹn lát nữa gọi video.

      Cúp điện thoại, Khương Đường nương dựa vào ghế, nghiêng đầu cái, thấy Chu Châu toét miệng cười với .

      “Cười cái gì?’ Khương Đường tán gẫu hỏi, vẻ mặt nhõm.

      Chu Châu nhìn hâm mộ: “Chị Đường Đường hạnh phúc đó, mỗi lần nghe chị tán gẫu với tổng giám đốc Thẩm và Đóa Nhi qua điện thoại, em cứ muốn lấy chồng thôi.” Dù sao Chu Châu cũng là xinh xắn.

      Khương Đường nhịn được bật cười, khích lệ vỗ vai Chu Châu: “Đừng có gấp, xong bộ phim này chị cho em đương thoải mái.”

      Hai người cười cười trở về khách sạn, Chu Châu đưa Khương Đường đến phòng khách sạn rồi mới , ta ở phòng khác.

      Khương Đường mở cửa phòng, đóng, lấy điện thoại ra vừa gọi video vừa vào trong.

      “Mẹ!” Bên trong phòng ngủ truyền ra giọng con , Khương Đường sửng sốt chút, nhìn điện thoại di động, nghi ngờ biết điện thoại thông chưa.

      “Mẹ!” Giọng con càng lúc càng hơn.

      Khương Đường khó tin nhìn về phía phòng ngủ, sau khắc ném túi xách lên ghế, quăng giày cao gót qua bên rồi chạy như bay đến trước cửa phòng ngủ, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Thẩm Kình mặc cái quần đùi rộng thùng thình nằm ngang ở giường của , Đóa Nhi nằm ngực ba, mắt đen to lanh lợi nhìn ra phía cửa, gặp được mẹ, hai mắt Đóa Nhi sáng lên, vụng về trượt xuống người ba, muốn đến chỗ mẹ.

      ba ngày rồi Khương Đường được ôm con , con ngày nhớ đêm mong ở trước mặt , mừng rỡ như điên, thấy con bò đến trước mép giường nhanh chóng chạy tới, ôm lấy con rồi hôn điên cuồng. Con có vẻ lớn hơn chút, ốm hơn chút, ôm cơ thể nhắn của con , nghĩ đến chuyến bay dài mấy tiếng, Khương Đường đau lòng, dùng tay đẩy Thẩm Kình chuẩn bị vén áo lên, quay đầu lại trừng : “Xa như vậy, đưa Đóa Nhi đến đây làm gì?”

      Con như vậy, ngộ nhỡ quen máy bay làm sao?

      “Em thích ?” Thẩm Kình lướt đến ngồi sau lưng rồi, Khương Đường cho hôn, dùng tay chống đỡ đầu còn tay ôm eo , tròng mắt đen nhìn hả hê: “ thích , tôi lập tức đưa về, hai người nhà chúng tôi dám làm phiền đại minh tinh Khương Đường nữa.”

      Mặc dù biết đùa, nhưng Khương Đường vẫn nhịn được ôm chặt con . Đóa Nhi ngẩng đầu lên nhìn mẹ. Khương Đường tiến thoái lưỡng nan, nên quyết định chơi với con , Thẩm Kình có ăn dấm chua của ai cũng dám ăn dấm chua của con , Khương Đường nhìn con , còn nhìn chớp mắt, ánh mắt dịu dàng.

      Đóa Nhi dù sao cũng còn , được mẹ ôm trong ngực cực kỳ thoải mái, mau chóng buồn ngủ.

      Khương Đường dỗ con ngủ, lưu luyến đặt con lên giường.

      “Rốt cuộc cũng đến lượt rồi đúng ?” Thẩm Kình ôm từ phía sau, hô hấp còn nóng hơn cả nhiệt độ ban ngày.

      Ở đây có nôi cho em bé, Khương Đường sợ con thức giấc, dùng cùi chỏ khẽ đẩy đầy ngực Thẩm Kình: “Xuống dưới.”

      Thẩm Kình làm bộ hiểu, cắn tai : “Xuống dưới làm gì?”

      Khương Đường quá quen thuộc với mấy trò này của , thuận thế nằm xuống: “Vậy ngủ, ngày mai em còn phải quay…..”

      còn chưa dứt lời, bị Thẩm Kình bế lên. Sàn nhà sạch , trời mùa hè nên cũng sợ lạnh, để tiết kiệm thời gian, Thẩm Kình đặt Khương Đường nằm xuống nền nhà kế bên giường, rồi lập tức hôn . Khương Đường ở bên cạnh, ngày trôi qua dài như năm, chỉ lo lắng khi ở bên ngoài mình, ngoại trừ những xì-căng-đan, Thẩm Kình lại lo lắng vì có thân hình bốc lửa, nên vội vàng đưa con tới đây.

      Hôn biết bao lâu, Thẩm Kình nhàng sờ mặt : “Đường Đường, tối qua ngủ ngon ?”

      Tính cách của Khương Đường rất độc lập, định theo bản năng lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy lo lắng trong mắt , Khương Đường lại nở nụ cười, ôm chặt cổ , ánh mắt đưa tình nhìn thẳng vào mắt : “Tạm được, chỉ là, có ở bên cạnh em ngủ ngon hơn.”

      “Vậy tốt, uổng công lặn lội xa xôi đến đây.”

      Thẩm Kình nghe xong, hai mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi của , cúi đầu, hôn lần nữa.

      Tốt quá, Đường Đường của lại chịu lời ngon tiếng ngọt, mà chỉ với mình thôi.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 80:

      Editor: Trà Đá.

      Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, Khương Đường tỉnh dậy theo bản năng, nhìn thấy bên cạnh là con ngủ say, nằm ngửa mặt, lồng ngực nhấp nhô theo nhịp thở, ngủ say sưa. Khương Đường nhịn được định tiến tới hôn con , vừa mới động, cánh tay của người đàn ông để ngang hông chợt dùng sức, cho .

      Khương Đường từ từ nghiêng đầu, chỉ thấy Thẩm Kình cau mày, nhưng hai mắt lại nhắm, còn chưa tỉnh, ôm chỉ là bản năng.

      Khương Đường lại nhào vào trong ngực lần nữa, Thẩm Kình quả nhiên nới lỏng ra, vô thức cọ cọ mặt đỉnh đầu , tiếp tục ngủ.

      Khương Đường cảm nhận được nhiệt độ người , cực kỳ yên tâm. ra quan tâm đến việc Thẩm Kình mời thám tử tư có tra ra được chuyện bức ảnh hay , điều tra ra được tốt, nếu tra ra được cũng trách, trong cái làng giải trí này, có ai mà bị mấy chuyện xì-căng-đan như thế này. Khương Đường biết tấm lòng của Thẩm Kình đối với , tốt với biên giới luôn rồi.

      Người ta thường đàn ông là cảng tránh gió của phụ nữ, lúc mệt mỏi mở rộng vòng tay ôm vào trong lòng, ủng hộ vỗ về , nhưng Khương Đường cảm thấy, cái từ cảng tránh gió thể lột tả hết con người Thẩm Kình, phải là cảng tránh gió, là chiến hạm của riêng . Nhờ chiến hạm, bình an vô , gặp chuyện phiền toái, Thẩm Kình lập tức chạy đến bên cạnh ủng hộ , sau đó lại sai cấp dưới của giải quyết phiền toái giúp .

      chiến hạm như vậy ai mà thích chứ?

      ~

      Xế chiều hôm đó, Thẩm Kình cập nhật blog: Hôm nay công chúa học được cách bôi kem chống nắng rồi, [hài lòng] [hài lòng]

      Phía dưới tiêu đề là đoạn video.

      Phong cảnh bờ biển đảo Bali tươi đẹp, Khương Đường mặc đồ bơi, đeo kính đen nằm dưới ánh mặt trời, gió biển thổi mái tóc dài của tung bay, nhìn giống như người cá. Thần sắc của người cá bình thản, thích thú hưởng thụ chăm sóc từ hai người khác, hai người kia chính là Thẩm Kình và Đóa Nhi. Thẩm Kình mặc quần ngắn ngồi xếp bằng ở bên cạnh Khương Đường, bôi kem chống nắng lên đùi Khương Đường, Đóa Nhi ngồi trong ngực ba, cúi đầu, bắt chước dùng tay xoa xoa lên người mẹ.

      “Mẹ quay phim vất vả rồi, ba con ta phải giúp mẹ bôi kem chống nắng, để làn da của mẹ luôn trắng.”

      “Trắng!” Đóa Nhi vỗ vỗ chân mẹ, nhắc lại theo ba như con vẹt.

      Thẩm Kình nhìn Khương Đường như ngủ thiếp , bế con xuống bàn chân Khương Đường, lặng lẽ dạy con chọt lét lòng bàn chân mẹ. Lần đầu tiên Đóa Nhi được chơi như vậy, cười hắc hắc chọt lét mẹ. Lòng bàn chân ngứa ngáy, rốt cuộc Khương Đường cũng tỉnh, dùng chân chọt lét nách con , Đóa Nhi bị nhột cười khanh khách, dùng tay ôm bàn chân mẹ, há miệng muốn gặm.

      Thẩm Kình cười ha ha, video kết thúc.

      Vừa ân ái vừa dùng cho cư dân mạng biết, mặc cho truyền thông có bịa đặt như thế nào, Thẩm Kình vẫn lòng tin tưởng Khương Đường, chính là kiên định Khương Đường như trước. Cư dân mạng sao? Có phải tất cả mọi người đều muốn biết chân tướng ? Đương nhiên phải, hầu hết cư dân mạng chỉ đọc tin tức giết thời gian, giống như chuyện lần này của Khương Đường, bọn họ tò mò nhiều hơn, còn Thẩm Kình sao? Hai người ân ân ái ái trong lúc ầm ĩ như vậy có bị mâu thuẫn quá ? Khương Đường có bị tổng giám đốc đẹp trai nhà giàu này vứt bỏ ? Tóm lại là đủ loại suy đoán.

      Hôm nay thấy đáp án của Thẩm Kình, trừ những người ghen ghét Khương Đường, trừ những bình luận phê phán thanh danh của Khương Đường, đại đa số cư dân mạng đều giơ ngón cái cho Thẩm Kình, khen ngợi là người đàn ông tốt, cũng hâm mộ Khương Đường tìm được tình vững chắc như vậy, Đóa Nhi đáng lại kéo thêm lượng người hâm mộ lớn cho Thẩm Kình và Khương Đường.

      Phùng Duyệt lật mười mấy trang bình luận, mắng ít, khen ngợi nhiều, nhiều người lại trở mặt tin chắc người phụ nữ trong hình phải là Khương Đường, thậm chí có người nhắc tới ta, ta là chị em với Khương Đường đương nhiên khuôn mặt và dáng người có nhiều điểm tương đồng nhau, bây giờ trang điểm rồi đeo kính mác lên, cũng có thể giống y hệt Khương Đường.

      Nhìn số người khen ngợi lên đến con số ba chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, Phùng Duyệt đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

      Thẩm Kình và Khương Đường có thể suy đoán, có thể hoài nghi ta hay đây?

      Phùng Duyệt sợ, lấy điện thoại di động lên gọi cho “Lý tiên sinh”. tháng trước, Lý tiên sinh đột nhiên gọi điện thoại tìm ta, hỏi ta có muốn trả thù Khương Đường hay , Phùng Duyệt dĩ nhiên là muốn, Lý tiên sinh lập tức cung cấp ý định chụp hình tạo bằng chứng giả hạ bệ Khương Đường. Phùng Duyệt cảm thấy chiêu này tàn nhẫn, lại lo lắng bí mật bị bại lộ rước họa vào thân, dù sao quyền thế của Thẩm Kình rất lớn. ta hỏi dò rốt cuộc Lý tiên sinh là ai, Lý tiên sinh chỉ ta cũng ưa gì Khương Đường, mọi người có chung kẻ địch, sau đó để cho ta lựa chọn có trả thù hay .

      Phùng Duyệt nhát gan, nhưng ta càng hận Khương Đường hơn, sau khi thương lượng với mẹ ta, lập tức đồng ý với Lý tiên sinh, ta đến địa điểm chụp hình rồi hóa trang.

      Điện thoại thông, giọng Phùng Duyệt khẩn trương run rẩy, thẳng vào vấn đề: “Lý tiên sinh, tôi thấy internet có người nghi ngờ tôi, ngộ nhỡ Thẩm Kình tìm được chứng cứ là do tôi làm, tôi phải làm sao đây?”

      thể nào, chứng cớ cũng bị phá hủy, đừng có suy nghĩ nhiều, tôi đảm bảo Thẩm Kình tra ra được đâu.”

      Phùng Duyệt tin tưởng ta, còn muốn xác nhận lần nữa, đối phương lại kiên nhân cúp điện thoại.

      ~

      muốn quấy rầy Khương Đường đóng phim, nên Thẩm Kình lập tức đưa con về trước, mới xuống máy bay, nhận được điện thoại của thám tử tư.

      Thẩm Kình hôn lên khuôn mặt nhắn của Đóa Nhi, giọng vào trong điện thoại: “Điều tra ra được chưa?”

      “Là Phùng Duyệt, Thẩm tiên sinh.”

      Thẩm Kình cười châm chọc, mấy câu, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý: “Hình ảnh là do Phùng Duyệt ngụy tạo, cậu liên lạc với luật sư khởi tố, tôi muốn Phùng Duyệt nhận mức án cao nhất. Còn chuyện kinh doanh của nhà họ Phùng, cậu tự an bài người, tôi muốn trong vòng ba tháng tới phải phá sản, nhớ được lưu lại chứng cứ.”

      “Tổng giám đốc Thẩm yên tâm.”

      Thẩm Kình quả rất yên tâm, nếu như đụng đến người của nhà họ Phùng cũng đối phó nổi, cũng chẳng đến nước này.

      Kết thúc trò chuyện, thấy Đóa Nhi tò mò nhìn , Thẩm Kình cười khe khẽ, bóp bóp cái tay mập mập của con : “Người xấu khinh thường mẹ, ba phải giúp mẹ đánh người xấu, Đóa Nhi thích ?”

      Đóa Nhi nhếch miệng cười, hôn ba cái, sau đó lại cười vừa ngây ngô vừa đáng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :