1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên nhanh] Kiều thê - Tiếu Giai Nhân [Chương 9/163]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788

      Ừm có lẽ là hơi ít thịt nhỉ :025:


      Chương 9

      Editor: Akiko

      Hàn Nhạc chưa từng đến gần nương với khoảng cách gần như thế này.

      có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi vầng trán trắng nõn của nàng, có thể nhìn thấy những giọt nước mắt vẫn còn vương đôi hàng mi cong của nàng, cũng có thể nhìn thấy mỗi lần nàng cắn môi nhíu mày. Khuôn mặt nàng đỏ hồng, hơi thở lúc lúc nặng thổi qua, mang theo mùi hương thơm ngát của tiểu nương, bỗng nhiên nàng nghiêng đầu qua, bàn tay bé nắm lấy bờ vai chặt.

      "Sao thế?" khó khăn hỏi, vừa mở miệng, giọng kia khàn đến mức chính bản thân cũng cảm thấy lạ lẫm.

      Giọng Trần Kiều run rẫy : "Ngươi, ngươi nhanh lên."

      Toàn thân Hàn Nhạc xiết chặt.

      vốn thấy nàng khó chịu, nên dám nhanh, bây giờ nàng thúc giục, nên nhanh hay là đây?

      Đầu giương tây ấm áp, chăn màn màu đỏ thẫm mới tinh được thêu long phượng tình trường, run lên mạnh.

      Trần Kiều đau khổ chịu đựng, khoảng mười phút sau, rốt cuộc Hàn Nhạc cũng nặng nề ép xuống, thở phì phò bên tai nàng.

      Trần Kiều cũng nhịn được nữa, nước mắt ào ào rơi xuỗng.

      có quý công tử văn võ song toàn, có tân phòng tráng lệ, có lời ôn nhu, lần đầu tiên chính thức xuất giá của nàng, nhưng tân lang quan lại là tên cao lớn thô kệch, hán tử nhà nông chút nào thương hương tiếc ngọc, ngay cả cái giường tinh xảo nàng cũng có, chỉ có cái giường nhà nông to quê mùa.

      Cho dù lúc trước chuẩn bị tâm lý kỹ càng, xem tất cả là kết cục định, Trần Kiều vẫn cảm thấy khó chịu, có lẽ, cũng là do liên quan đến việc thống khổ lúc nãy phải chịu.

      Hàn Nhạc cảm nhận được tân nương tử run rẩy, ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy nàng khóc, nước mắt rơi giống như chuỗi hạt châu bị đứt, nhưng nàng vẫn cố nén, nén đến toàn thân run lên, nước mặt dọc theo khuôn mặt nàng lăn xuống, khiến cho tóc mai cũng bị ướt. Cuối cùng nhịn được, nàng khóc thành tiếng, thanh càng lúc càng lớn.

      Hàn Nhạc luống cuống, vội vàng dịch sang bên cạnh, vừa lo lắng bị hai đệ đệ nghe thấy, vừa cuống lên hỏi nàng: "Nàng, nàng sao vậy?"

      Trần Kiều muốn khóc nhiều hơn, nhưng đầy bụng tâm trong lòng có cách nào kể ra, nàng cũng sợ tiếng khóc truyền , nên kéo chăn lại, che kín mặt : "Đau."

      Lý do duy nhất nàng có thể với , chỉ là cái này.

      Hàn Nhạc nghe xong, mặt vụt qua tia áy náy.

      biết nàng đau, vốn cũng định bỏ dở nữa chừng, thế nhưng, cuối cùng vẫn là nhịn được.

      Mỹ nhân nũng nịu như thế này, mặc kệ là vì lý do gì mà gả cho , nàng cũng đều đem thân thể cho rồi.

      "Đừng khóc, về sau ta đối tốt với nàng."

      Hàn Nhạc nắm vỏ gối của mình lên, vừa giúp nàng lau nước mắt tuôn trào, vừa thấp giọng cam kết.

      Trong lòng Trần Kiều khẽ động, mở to mắt, nước mắt nhạt nhòa hỏi : "Vậy, ngươi đối với ta khăng khăng mực sao?"

      Hàn Nhạc ngẩn người, khăng khăng mực?

      Khăng khăng mực, có nghĩa là toàn tâm toàn ý sao?

      Trong chớp mắt, trong đầu Hàn Nhạc ra rất nhiều Lâm Kiều, Lâm Kiều cùng Hàn Mai ức hiếp những nữ nhi nhà nông khác , Lâm Kiều trợn mắt nhìn thân nghèo kiết xác là , Lâm Kiều ngại mùi mồ hôi mà che mũi lại, còn Lâm Kiều trong miệng Điền thị, là người biết giặt quần áo, biết nấu cơm, biết xuống đất làm việc.

      Nếu như nàng nguyện ý sửa lại mấy thói xấu này, sống tốt với nàng, nếu như nàng đổi được, Hàn Nhạc cũng cố gắng chịu được, nhưng tại, Hàn Nhạc dám tuỳ tiện bảo đảm, có thể chịu đựng thê tử như vậy cả đời.

      Cúi đầu xuống, Hàn Nhạc lại chạm phải ánh mắt chờ mong của nàng, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia tràn đầy nước mắt, rất tội nghiệp.

      Chờ mong trong mắt Trần Kiều, phai nhạt xuống.

      Khăng khăng mực của còn mang theo điều kiện, cách khác, bây giờ vẫn còn chưa được.

      Nghĩ tới cái khổ lúc nãy phải chịu, Trần Kiều thấy đáng thay cho mình, hán tử nhà nông, có thể lấy được mỹ nhân như nàng là thiên đại tạo hóa, lại còn đòi hỏi nhiều như vậy! Sớm biết Hàn Nhạc là loại người phải hoàn toàn là quân tử như thế này, Trần Kiều cũng gả qua.

      biết làm sao chưa có được thiên hạ hối hận, Trần Kiều thầm ảo não phen, ngoài miệng lại : "Ta cũng gã tới rồi, còn có cái gì mà lòng."

      Hàn Nhạc lại phải người ngu, từ chờ mong đến thất vọng, cùng với oán giận vừa mới lóe lên rồi lập tức biến mất của nàng, đều nhìn thấy.

      Hàn Nhạc hiểu nàng oán cái gì, chẳng lẽ nàng còn mong đợi nàng mới vừa đến đây, liền hoàn toàn tín nhiệm nàng, cung nàng như cung tiên nữ ?

      Hàn Nhạc cảm thấy, tức phụ này quá tham lam, ỷ vào mỹ mạo cái gì cũng muốn lập tức đạt được, thể nuông chiều nàng như nhạc phụ, nhạc mẫu được.

      "Ngủ ."

      Thấy nàng khóc nữa, Hàn Nhạc yên tâm, lật người lại, đưa lưng về phía thê tử mới cưới nằm xuống.

      Nghe tiếng hô hấp trầm ổn của nam nhân, Trần Kiều càng bất mãn, tức giận trong lòng nhưng lại phát ra.

      Lấy cái khăn được chuẩn bị ở bên cạnh ra, Trần Kiều thở dài, len lén làm sạch phía dưới.

      Hai người cùng đắp chung cái chăn, Hàn Nhạc đoán được nàng làm cái gì, tiểu nữ nhân cứ sột sột soạt soạt, Hàn Nhạc lại kìm lòng được mà nghĩ đến tất cả những thứ mới vừa chạm qua lúc nãy, càng nghĩ, càng khát nước.

      Thể xác và tinh thần của bị dày vò, trái lại Trần Kiều vượt qua việc tủi thân lúc nãy, bình tĩnh lại, sau khi mặc tiểu y lại xong, quay mặt qua bên khác, mệt mỏi thiếp .

      Đêm nay, Hàn Nhạc hầu như ngủ, cuối cùng hiểu câu .

      được dính vào thân thể nữ nhân, khi dính, khó mà dứt được.

      Buổi sáng mùa đông, vào thời tiết này người nhà nông có việc nông gì để làm cả, nhà nhà đều ngủ nướng.

      Hàn Nhạc ngủ được, thực vứt nổi mặt kêu tỉnh tiểu thư kiều ở bên cạnh, đành bất đắc dĩ lò mò bò dậy, múc chậu nước lạnh trong chum nước rửa mặt, cuối cùng cũng giội tắt thân lửa nóng.

      Trời tờ mờ sáng, Hàn Nhạc cầm cái chổi, quét chỗ trong sân hôm qua chưa quét sạch lại lần nữa, quét xong, đến phòng chất chủi ở sân sau ôm bó cùi bắp, chuẩn bị làm cơm sáng.

      Nhưng mà, bữa sáng ăn cái gì?

      "Đại ca dậy sớm thế." Bên Tây phòng, Hàn Giang đẩy cửa ra, ý vị thâm trường hỏi.

      Hàn Nhạc chỉ hỏi: "Bữa sáng đệ muốn ăn cái gì?"

      Hàn Giang nhìn Đông phòng ở đối diện, cười : "Ta sao cũng được, huynh hỏi tẩu tử ."

      Hàn Nhạc nghĩ thầm, gọi tiểu thư kiều kia dậy nấu cơm là thông cảm cho nàng lắm rồi, nếu chạy đến hỏi nàng ăn cái gì nữa, còn đem tính tình của nàng dưỡng càng lớn?

      Đệ đệ dùng được, Hàn Nhạc trực tiếp nấu cháo, nhà nông thường hay ăn cháo bắp nhất, nấu cháo xong, lúc Hàn Nhạc chuẩn bị rang đậu phộng, bên trong Đông phòng đột nhiên truyền đến tiếng gọi : "Hàn Nhạc."

      Giọng dịu dàng của nữ nhân, lần đầu tiên xuất trong nhà ba huynh đệ.

      Hàn Giang, Hàn Húc đều nhìn sang huynh trưởng.

      Hàn Nhạc sai Nhị đệ rang lạc, xoa xoa tay, vén vải mành tiến vào, phát chăn giường đều được gấp xong rồi, đệm giường cũng được vuốt chỉnh tề, giống như chưa từng có ai ngồi, mà tiểu thư kiều mới cưới lại mặc quần áo chỉnh tề đứng trước thau rửa mặt, liếc cái, sau đó gục đầu xuống, giọng : "Ta muốn rửa mặt."

      Lúc Trần Kiều còn làm tiểu thư phủ Quốc công cần , đến Lâm gia, Điền thị là người chịu khó, mỗi buổi sáng, đều là Điền thị bưng nước rửa mặt đến phòng của nữ nhi, rồi gọi nữ nhi dậy rửa mặt, sau khi mua nha hoàn về, việc này liền giao cho Xuân Hạnh, nhưng Xuân Hạnh phải đợi đến lúc Trần Kiều tỉnh lại, mới bưng tới.

      tại, Trần Kiều hy vọng Hàn Nhạc mang nước rửa mặt vào cho nàng, nếu , mặt nàng chưa rửa, xấu hổ ra ngoài gặp người.

      Hàn Nhạc sao có thể đoán được đoán được tâm tư của nàng, chút nghĩ ngợi : "Lu nước ở ngoài, nàng rửa nhanh lên, sắp ăn cơm."

      Trần Kiều cắn môi, gọi nam nhân quay lưng : "Chàng, chàng múc nước giúp ta."

      Hàn Nhạc khó thể tin quay lại, nữ nhân này, yếu ớt đến mức ngay cả việc này cũng cần người hầu hạ?

      Trần Kiều có thể cảm nhận được đánh giá khác thường của , vuốt vuốt tóc, nàng giải thích cho mình: "Ta, ta bây giờ bẩn thỉu, làm sao có thể gặp người."

      Tầm mắt của Hàn Nhạc lập tức rơi xuống khuôn mặt nàng, khuôn mặt trắng nõn mềm mại, còn sạch hơn rửa mặt, bẩn ở chổ nào hả?

      Vốn nên ghét bỏ nàng nhiều chuyện, ánh mắt lướt qua cái miệng đo đỏ của nàng, hô hấp của Hàn Nhạc bỗng dưng loạn , nhớ tới tối hôm qua thân cận nàng, lúc đầu nàng vẫn còn trốn, sau đó nàng bị ghì chặt lại, giống như con thỏ non chạy thoát được, ngoan ngoãn cho ăn. Trốn cái gì mà trốn, là nàng muốn làm tức phụ của đấy, viên phòng nàng còn vui.

      Trong đầu nghĩ tới chuyện nên nghĩ, Hàn Nhạc gì, bước tới bưng bồn rửa mặt lên, ra ngoài múc chậu nước, rồi bưng về cho nàng.

      Trần Kiều nhìn thau nước, thử dò tay vào, sau đó bị lạnh rụt về, nghi ngờ hỏi: " có nước ấm sao?"

      Hàn Nhạc rốt cuộc nhíu nhíu mày, : "Chúng ta đều dùng nước lạnh rửa mặt." Nước ấm đương nhiên là thoải mái, nhưng nấu nước phải dùng củi, lãng phí.

      Trần Kiều mím môi, nhưng lấy chồng theo chồng, nhìn ra Hàn Nhạc có ý định nấu nước giúp nàng, Trần Kiều liền ném khăn con vào trong thau nước, chịu đựng lạnh nhúng ướt khăn, rồi vắt khô lau mặt. Hàn Nhạc đứng bên, tận mắt nhìn thấy nàng sau khi dính nước lạnh, cả cơ thể nhắn nhàng run rẩy, phảng phất như tối hôm qua.

      là, dưỡng đến quá yếu ớt rồi.

      " Hôm nay nàng tạm nhin chút, ngày mai bắt đầu nấu nước nóng."

      Vứt lại câu này xong, Hàn Nhạc bước nhanh ra ngoài.

      Trần Kiều sắp bị đông lạnh đến khóc, nghe như thế, nước mắt chưa tuôn ra của nàng rốt cuộc cũng thu lại, chiếc khăn trong tay hình như cũng lạnh như thế nữa.

      Rửa mặt xong, thoa lên lớp nước hoa lài, Trần Kiều thở ra hơi, cuối cùng bước ra đông phòng.

      "Tẩu tử."

      Hàn Giang, Hàn Húc đồng thanh hô, chỉ có Hàn Nhạc, xoay người đứng trước bếp lò, cúi đầu múc đậu phộng rang vào trong đĩa.

      Trần Kiều ngẩng đầu, phát ba huynh đệ rất giống nhau, nhưng bởi vì tuổi tác, nên người này thấp hơn người kia, thế nhưng dù là lão nhị Hàn Giang, cũng cao lớn cường tráng hơn ca ca Lâm Ngộ nhà mình.

      "Đại ca tẩu tử ngồi bên này." Hàn Giang lần nữa giục tẩu tử ngồi.

      Trần Kiều chậm qua, chờ trượng phu Hàn Nhạc ngồi xuống trước, nàng mới ngồi.

      Tân nương tử đẹp, Hàn Giang nhịn được nhìn nhiều mấy lần.

      Hàn Nhạc ho khan, trước kia Nhị đệ thích nhìn chằm chằm nữ nhi Lâm gia, lười quản, nhưng tại nữ nhân này là tức phụ của , Nhị đệ lại nhìn chằm chằm chính là hạnh kiểm xấu.

      Lúc này Hàn Giang mới thu liễm.

      Hàn Nhạc vừa húp cháo, vừa lặng lẽ quan sát nữ nhân ngồi bên cạnh, thấy nàng ngoan ngoãn ăn cháo với lạc, lộ vẻ ghét bỏ, xem như hài lòng.

      Trần Kiều sống ở Lâm gia hơn nửa năm, quen ăn cháo bắp, mặc dù vẫn thích, nhưng hôm nay thứ làm cho nàng lúng túng phải là món cháo đạm bạc, mà là bát của Hàn gia quá to, nàng ắn hết.

      " Ta, ta ăn no rồi." Trần Kiều cúi đầu , lớn như vậy mà vẫn để cơm thừa, nàng rất khó xử.

      "Về phòng ." Hàn Nhạc nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên của nàng, .

      Trần Kiều gật gật đầu, mời ba huynh đệ chậm dùng, nàng đứng dậy trở về phòng.

      "Da mặt của tẩu tử sao lại mỏng thế?" Hàn Giang kỳ quái hỏi, kiều hoa Lâm gia trong mắt của , khuôn mặt như hoa, nhưng tính khí so với cọp cái còn ghê gớm hơn.

      Hàn Nhạc cũng rất kỳ quái, nhưng, dù sao da mặt mỏng vẫn tốt hơn da mặt dày, tuy rằng, lúc nàng sai múc nước da mặt cũng rất dày.

      Sau khi ăn xong, Hàn Húc đến trường học, Hàn Nhạc rửa nồi nấu cho heo ăn, lại bảo Hàn Giang đem trả tất cả bát đũa chén dĩa bàn ghế mà hôm qua mượn làm tiệc rượu.

      Lúc Hàn Nhạc cho heo ăn, hai con heo mập trong chuồng cùng ụt ịt lên.

      Cuối cùng Trần Kiều cũng nhớ tới, buổi sáng nàng vẫn chưa tiểu, nên bây giờ hơi mắc.

      Loại chuyện này thể chịu được, Trần Kiều bất chấp, ra ngoài phòng lần nữa.

      Hàn Nhạc đứng trước chuồng heo, dư quang nhiều hơn người mặc đồ đỏ, nghiêng đầu nhìn.

      Trần Kiều cúi đầu về phía nhà xí.

      Hàn Nhạc thu hồi ánh mắt.

      Nhà xí của nông gia đều giống nhau, nhà xí của Lâm gia mới hơn chút, nhưng cũng chẳng thay đổi được cái gì, thứ mà sau khi đến nông thôn nàng vẫn chưa thể quen thuộc, đó chính là nhà xí.

      Nàng ngước đầu, bịt mũi lại, vội vàng xong việc.

      Lúc Trần Kiều ra, Hàn Nhạc lại nhìn nàng cái, thấy khuôn mặt của nữ nhân trắng bệch.

      Thế nào, đây là chịu nổi nhà xí của bọn họ hả?

      Cho heo ăn xong, Hàn Nhạc vào nhà xí nhìn nhìn, được rồi, hôm qua thôn nhân đến ăn tiệc nhiều quá, bên trong bẩn hơn so với bình thường.

      Hàn Nhạc liền xách thùng nước, cẩn thận quét dọn nhà xí.

      Đông bận tây bận lúc, mặt trời lên cao rồi.

      Hàn Giang trả đồ xong về, cầm xâu mứt quả đỏ tươi trong tay.

      Hàn Nhạc thuận miệng mỉa mai đệ đệ câu: "Bao lớn rồi, còn ăn cái này."

      Hàn Giang cười : "Ta ăn, nhưng có thể tẩu tử thích ăn, đại ca huynh vào phòng tặng ."

      xong, đưa mứt quả trong tay qua.

      Hàn Nhạc trầm mặc, qua hồi mới : "Sau này đừng xài tiền bậy bạ nữa." Hai đồng tiền cũng là tiền.

      Hàn Giang cảm thấy đại ca của mình, phải keo kiệt bình thường, nếu phải hùng cứu mỹ nhân, đời này đến tám phần là lấy được vợ.
      Last edited: 26/4/19
      HangVO9, KhaiDoanh_347, Betty11 others thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :