1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Bạn học Lục ah, bạn có mấy cái lá gan mà đòi đào góc tường nhà học thần:yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 25
      Edit: Ngân Nhi

      Cố Tư Ức nghĩ lát rồi : “ cần đâu, bây giờ đống sách bài tập em còn chưa làm hết, tưởng là có đề cử sách gì hay, nếu thôi.”

      tin à?” Hạ Chi Tuyển liếc nhìn .

      …” Cố Tư Ức sợ bị hiểu lầm nên vội vàng giải thích, “Em chỉ thấy làm vậy tạo gánh nặng cho quá, phải giữ vững thành tích học đứng đầu của mình, còn phải làm việc kiếm tiền, với lại công việc đó của cũng cần rất nhiều kỹ năng tự học nữa… sẵn lòng giành thời gian của mình ra để soạn tài liệu giúp em, em rất cảm kích, để soạn được quyển sách cũng tốn công tốn sức lắm, thà dùng thời gian ấy để chơi bóng hay xem phim thư giãn còn hơn…”

      Hạ Chi Tuyển nhìn nhóc bên cạnh mình, im lặng vài giây rồi bỗng cười : “Em quan tâm đấy à?”

      Cố Tư Ức càng thêm ngượng ngùng, “ là học thần, cần gì đám học tra như em phải quan tâm chứ… Chẳng qua là em muốn vất vả quá thôi.”

      Hạ Chi Tuyển gì nữa, Cố Tư Ức bước theo cậu.

      Cậu bất ngờ chậm lại, Cố Tư Ức cũng chậm lại theo, hai người sánh vai bên nhau như dạo phố vậy.

      Hạ Chi Tuyển giơ tay lên ôm gáy Cố Tư Ức, : “Em như thế này…Cũng tốt.”

      “Gì cơ?” Cố Tư Ức chẳng hiểu gì cả.

      Tất cả những gì cậu có được, mọi người đều coi đó là chuyện đương nhiên, kể cả cha mẹ cậu. Họ chỉ quan tâm xem cậu đạt được thành tích gì, bay cao bay xa ra sao, có làm thỏa mãn kỳ vọng của gia đình , liệu có thể làm tốt hơn được nữa

      Chưa có ai hiểu được rằng, cậu làm tốt mọi thứ, trở thành hình mẫu hoàn mỹ trong suy nghĩ của mọi người, cũng là công việc vô cùng mỏi mệt và độc.

      Hạ Chi Tuyển cong môi cười, hỏi: “Từ chỗ này đến ga tàu điện ngầm chắc phải mất 20 phút nữa, em muốn gọi taxi hay bộ?”

      bộ , vừa mới ăn no xong, bộ nhiều chút cho tiêu cơm.”

      “Ừ.”

      Lúc hai người đứng ở ga tàu điện, Cố Tư Ức khó hiểu nghĩ, 20 phút là bằng nửa tiết học, thế mà sao nhanh thế nhỉ, đến nơi rồi?

      Hơn tám giờ tối là giờ cao điểm tàu điện, người lên xuống tàu cực kỳ đông.

      Lúc hai người lên, bên trong còn chỗ ngồi, đành phải đứng.

      Hạ Chi Tuyển nắm chặt vòng treo cao, Cố Tư Ức đứng bên cạnh cậu, càng ngày càng có nhiều người chen lên tàu, Cố Tư Ức bị người ta xô đẩy sang bên, khẽ kêu lên.

      “Lại đây.” Hạ Chi Tuyển ôm vai Cố Tư Ức, kéo vào trong ngực, ngăn cách khỏi dòng người xô đẩy.

      “…” Cố Tư Ức kịp chuẩn bị, ngã nhào vào ngực cậu.

      Mùi hương thơm mát người cậu tạo thành thế giới riêng che chở cho Cố Tư Ức, ồn ào huyên náo bên ngoài dường như cũng biến mất.

      Tay của cậu ôm ngang hông , giữ chặt trong lòng mình.

      Cố Tư Ức dựa sát vào lồng ngực của người con trai, mặt đỏ tới tận mang tai, hai chân nhũn ra.

      nhìn qua đầu vai Hạ Chi Tuyển, tầm mắt chỉ toàn thấy người với người…

      Cảm giác chột dạ khiến rũ mắt xuống, dám nhìn ánh mắt của những người kia.

      Hạ Chi Tuyển cúi đầu ghé vào tai , cười : “Sao eo của em lại bé thế hả?”

      “…!!!” Cố Tư Ức bối rối, còn chưa kịp quen với việc dính sát vào nhau thế này, mà còn cái gì thế hả?

      Cố Tư Ức quẫn bách vô cùng, theo bản năng muốn tránh ra nhanh, kết quả bốn phương tám hướng chỉ toàn người với người…

      Giống như bốn bức tường bao vây lấy vậy…

      Sao lại muốn tàu điện ngầm về làm cái gì cơ chứ, bắt taxi về thẳng trường luôn có phải xong rồi .

      Hạ Chi Tuyển cảm nhận được nóng nảy của đứng thẳng người lên, cánh tay cũng thả lỏng chút, chỉ ôm rất nhàng.

      Cuối cùng cũng đến bến, dòng người dưới bắt đầu khởi động, Hạ Chi Tuyển tay nắm tay Cố Tư Ức, tay ôm sau lưng , ngăn cách dòng người chật chội, đưa xuống tàu.

      Cố Tư Ức thở phào, chạy ra chỗ vắng người hít thở khí trong lành.

      Hạ Chi Tuyển nhanh chậm bên cạnh , dáng vẻ lười nhác trầm lặng, khí chất như vị công tử vậy.

      Cố Tư Ức: “…”

      người như thế này, nhất định câu vừa nãy phải là đùa với .

      Trong cuộc sống bình thường học thần cũng có lúc ngốc nghếch mà, đúng vậy, cho nên câu hỏi đó phải trêu đâu.

      lên ga tàu điện chính là trung tâm thương mại, hai người lại cùng nhau dạo trong đó.

      Lúc ngang qua cửa hàng Pandora, Cố Tư Ức đứng lại nhìn cái vòng tay trưng bày bên trong, đẹp quá.

      Nhân viên bán hàng vội nhân cơ hội ra giới thiệu: “Bạn có muốn đeo thử ?”

      Cố Tư Ức lắc đầu đáp: “ ạ.”

      Dù gì cũng mua nổi, lần tới dạo phố với mẹ vào nhìn thử xem có mua được gì làm quà sinh nhật cho mẹ thôi vậy.

      Sắp tới lối ra lại trông thấy quán hồng trà sữa đông nghịt khách.

      Hạ Chi Tuyển biết Cố Tư Ức thích uống nên chủ động hỏi: “Có muốn uống cốc ?”

      Cố Tư Ức lập tức vui sướng, liếm môi : “Có ạ.”

      Thế là hai người đứng xếp hàng phía sau dòng người.

      Hạ Chi Tuyển : “Em ở đây mua nhé, vệ sinh.”

      “Vâng.” Cố Tư Ức gật đầu.

      Cố Tư Ức mua hai cốc trà sữa, ngồi trong cửa hàng chờ Hạ Chi Tuyển.

      vừa hút trà vừa nghịch điện thoại, chat QQ với các bạn, Trịnh Bồi Bồi đăng đống ảnh chụp trong bữa ăn, Cố Tư Ức xem từng cái, khỏi cảm thán kỹ thuật chụp hình của bạn quá tốt, ảnh đồ ăn lẫn ảnh tự sướng đều rất đẹp.

      Có mấy kiểu Tô Hàn chụp cho bốn người họ, nhìn nụ cười tươi rói của bốn người các , Cố Tư Ức khỏi mỉm cười, lưu hết ảnh vào máy, sau đó gửi tin nhắn: Hôm nay vui quá ~

      Lúc còn cười ngây ngô với cái điện thoại Hạ Chi Tuyển về, cậu ngồi xuống bên cạnh , : “Đưa tay đây.”

      “Gì thế?” Cố Tư Ức ngơ ngác làm theo.

      Hạ Chi Tuyển cúi xuống chạm vào tay , Cố Tư Ức bỗng cảm thấy có gì đó lạnh như băng áp vào cổ tay mình.

      Cố Tư Ức kinh ngạc, nhìn Hạ Chi Tuyển đeo chiếc vòng Pandora màu hồng vào tay .

      Đeo xong, Hạ Chi Tuyển ngồi thẳng dậy, tự nhiên : “Mẹ vẫn luôn bảo mua quà cho em, cái này coi như thỏa lòng mong muốn của bà.”

      “…Sao lại muốn tặng quà cho em?” Cố Tư Ức ngập ngừng .

      “Mẹ em cũng bảo em đưa tương ớt cho còn gì.” Hạ Chi Tuyển nhìn cổ tay , làn da trắng nõn phối với cái vòng màu hồng, rất đáng .

      “Vừa rồi nhân viên bán hàng có giới thiệu với , cái vòng tay này mang ý nghĩa là unforgettable moments (những khoảnh khắc thể nào quên), sau này cứ khi nào có khoảnh khắc khó quên gắn thêm vào đây hạt charm.”

      xong cậu lại nhìn Cố Tư Ức sững sờ, hỏi: “Thích ?”

      Cố Tư Ức cúi đầu nhìn cái vòng, giơ tay lên lắc lắc, gẩy hạt charm đó.

      Chiếc vòng có hình hai chú chim chụm đầu vào nhau, viên ngọc lưu ly màu hồng tựa như cánh hoa đắm mình trong cảnh sắc tươi đẹp, đẹp đến say lòng. Cố Tư Ức càng ngắm càng thấy thích, tâm trạng cũng vui sướng theo, lấy hai tay che mặt, cười trộm lúc mới ngẩng đầu lên với Hạ Chi Tuyển: “Em thích lắm! Cực kỳ thích! Thích phát điên luôn!”

      Hạ Chi Tuyển giơ tay chọc vào cái má lúm của , sao lại đáng như vậy chứ?

      Cậu nhìn cười, ánh mắt tràn ngập nét dịu dàng mà chính cậu cũng phát ra.

      Hạ Chi Tuyển lần đầu tiên tặng quà cho con , cảm thấy rất ngọt ngào.

      Chẳng trách mà mấy thằng con trai lại thích mua quà tặng con như thế, công nhận là cảm giác rất thỏa mãn, xem ra sau này tiền cậu kiếm được có chỗ để dùng rồi.

      Hai người rời khỏi trung tâm thương mại, Cố Tư Ức cầm cốc trà sữa, mỗi lần hút ngụm là lại tranh thủ nhìn cái lắc tay, nhịn được mà mỉm cười.

      Cả hai bộ đến bến xe buýt, ngồi lên chuyến xe về thẳng trường học.

      Nếu gọi taxi đến nửa tiếng là về trường rồi, nhưng vì bộ và phương tiện công cộng nên mất đến hai tiếng.

      Nhưng chặng đường này Cố Tư Ức hề cảm thấy mệt, ngược lại còn thầm trách sao thời gian lại trôi nhanh như thế.

      Trở về trường, Hạ Chi Tuyển lại đưa Cố Tư Ức về kí túc xá, Cố Tư Ức vẫy tay chào cậu rồi chạy lên phòng ngủ.

      Về phòng rồi, lại lấy di động ra chụp ảnh cái tay đeo vòng rồi đăng lên trang cá nhân với dòng chữ: Thích lắm luôn!

      Bạn bè rối rít vào bình luận.

      Hướng Lê: Đẹp quá! Vừa mua luôn hả?

      Trịnh Bồi Bồi: Được đấy, mua đâu thế mình cũng muốn mua cái ~

      Trương Hân Dịch: Hay bọn mình cũng mua mỗi đứa cái !

      Cố Tư Ức nhìn đến chóng cả mặt.

      muốn cái vòng của học thần tặng trở thành vòng tay chung của cả nhóm đâu.

      Cố Tư Ức trả lời Trương Hân Dịch: Mình là mình, giống ai cả, mình từ chối việc đeo vòng giống nhau nhé, hừ ~

      Nửa tiếng sau đám bạn thân của mới chơi về, vừa về là nhìn ngay cái vòng tay của Cố Tư Ức.

      “Đẹp thế, trước mình cứ nghĩ là vòng tay của hãng này đến mức đẹp lắm, nhưng nhìn cậu đeo vào tay mới thấy đẹp.”

      “Bao nhiêu tiền vậy? Để mình mua cái kiểu khác, đảm bảo giống nhau được chưa?”

      Câu hỏi này làm khó Cố Tư Ức rồi, vì cũng biết là bao nhiêu tiền, lúc ấy chỉ liếc mắt nhìn qua thôi, khoảng hai ngàn phải (gần 7 triệu đồng).

      “Tối nay cậu với Hạ Chi Tuyển còn gì, cậu ấy có thanh toán cho cậu ?” Trịnh Bồi Bồi nháy mắt hỏi.

      Cố Tư Ức ngượng ngùng : “Đúng là cậu ấy mua cho mình đấy.”

      “Uầy ~~” Mấy đồng thanh hô lên.

      Trịnh Bồi Bồi : “ thể tin nổi, Hạ Chi Tuyển mà cũng biết tặng quà cho con cơ đấy.”

      “Học thần tốt với cậu thế.”

      “Quà của học thần như này Lục Minh là cái quái gì chứ.”

      “Công nhận, mấy cái bông hoa với con gấu bông so làm sao được với cái vòng tay này!”

      Tiếng hò hét của mấy khiến Lam Hiểu Thu và Từ Lâm cũng phải chú ý.

      Từ Lâm ngó vào nhìn, cười : “Đẹp quá!”

      Lam Hiểu Thu chỉ liếc nhìn từ xa rồi quay luôn.

      “Có phải cậu ấy ghen với Lục Minh nên mới mua quà cho cậu nhỉ?” Trịnh Bồi Bồi đoán.

      phải đâu phải đâu!” Cố Tư Ức vội giải thích, “Là vì bọn mình có qua cửa hàng này, mình thấy nó đẹp quá nên đứng lại ngắm lúc, cho nên cậu ấy mới mua…”

      Hướng Lê : “Trời ơi, chỉ vì thấy cậu đứng lại ngắm nên mua luôn, người ta chiều cậu thế còn gì!”

      phải mà…” Cố Tư Ức cuống đến đỏ cả mặt.

      phải là cái gì?” Trịnh Bồi Bồi gõ vào đầu cái, “Chắc trong lòng vui lắm đúng ?”
      ---
      Lưu ý: Vì bản tiếng Trung mình nhờ tài khoản vip lấy trực tiếp từ trang Tấn Giang, nên giống với bản convert các bạn đọc mạng nhé, vì có những chi tiết cũng như những đoạn tác giả sửa hoặc viết bổ sung thêm về sau, nếu bạn nào đọc cv wattpad hay những trang khác mà đọc thấy khác đừng thắc mắc nha <3
      Last edited: 25/4/19

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Bồi Bồi quả k hổ danh " thành mai trúc mã" với học thần, phát trúng luôn trọng tâm việc.
      Tặng quà là phải như bạn học Hạ: hoa héo vứt , gấu bông cũng để chưng 1 chỗ, chỉ có vòng charm tay mà lại còn tính luôn giá trị sử dụng cho những dịp bạn ấy tiêu tiền tiếp theo nữa "em " bị trói chắc ui :059::059::059:

    4. Theia

      Theia Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      32
      Ngọt đến ê cả răng :ex10::ex10: tôi quay về với cảm giác khi đọc “ Đều tại vầng trăng gây hoạ “ a :060::060: thích quá .. cảm ơn @Ngân Nhi nha
      thedarkNgân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 26
      Edit: Ngân Nhi
      Buổi tối trước khi ngủ, Cố Tư Ức nhận được điện thoại của mẹ.

      “Mẹ nhìn thấy ảnh đeo vòng con đăng lên, có phải con xin mẹ tiền sinh hoạt tháng sau là để mua cái vòng đó đấy?”

      phải đâu mẹ, tiền sinh hoạt tháng sau con còn chưa động đến mà, tin để con chuyển lại cho mẹ nhé.”

      “Con muốn mua cái gì cứ mẹ cho tiền, đừng có nhịn ăn rồi lén mua đấy…”

      đâu ạ.”

      “Thế sao con có cái vòng kia?”

      Cố Tư Ức cầm di động ra sân thượng, : “Hạ Chi Tuyển mua cho con ạ, tối nay con với các bạn ăn ở ngoài, lúc về trường có vào trung tâm thương mại, ý mua cho con cái vòng, ý bảo mẹ ý cứ nhắc ý mua quà cho con, coi như đáp lễ mấy lọ tương ớt ạ.”

      “À, đứa này ngoan , bây giờ hai đứa thế nào rồi?”

      “Cũng thân nhau ạ…” đến đây Cố Tư Ức nhịn được cười, lắc cái vòng cổ tay, vui vẻ : “Vì có ấy dạy con học tiếng nên con được thầy chọn làm cán môn của lớp luôn đấy.”

      “Giỏi lắm.”

      ý là bạn thân nhất của con ở trường, bình thường nếu có vấn đề gì hiểu con đều hỏi ý.” Còn chuyện bị thầy gọi lên bảng làm được bài, Hạ Chi Tuyển phải lén nhét giấy nhắc bài cho … Thầm cảm kích trong lòng là được rồi, thể ra được.

      “Thế mà hồi hè ai cứ là ghét người ta thế nhờ? người ta làm con muốn chuyển trường, người ta giỏi quá làm nổi bật cái học dốt của con, còn bảo muốn người ta quan tâm đến con nữa chứ…”

      “…”

      “Bây giờ có còn thấy người ta phiền nữa ? Còn trách bố mẹ bắt con chuyển trường hả?”

      “Ôi trời, chuyện cũ rồi mà mẹ, bây giờ bọn con là bạn tốt của nhau rồi.”

      Mẹ Cố ngoài miệng trêu con , nhưng nghe con là rất thân thiết với Hạ Chi Tuyển vui lắm, khỏi nhắc nhở: “Về sau mỗi dịp sinh nhật này nọ con nhớ phải mua quà tặng nó đấy nhé, cứ bảo mẹ mẹ cho tiền.”

      “Vâng ạ!”

      --

      Hôm sau, ăn sáng xong, Cố Tư Ức lại cầm theo cốc sữa đậu nành vào lớp.

      Ngồi vào chỗ lát, lại lấy điện thoại ra chụp ảnh cốc sữa đậu nành rồi đăng lên với trạng thái: Sữa đậu nành hôm nay thơm quá [mặt trời].

      Trịnh Bồi Bồi hỏi: “Mình chuyển 1000 qua wechat cho cậu nhé?”

      cần đâu, mình kể với mẹ rồi, mẹ mình cho tiền.” Cố Tư Ức ngại kể chuyện Hạ Chi Tuyển cho vay tiền, sợ mấy bạn lại ầm ĩ lên, “Mình định tranh thủ tiết thể dục hôm nay trả 4000 cho Lục Minh.”

      “Hả? Cậu vay tiền là để trả cho cậu ta đấy à?” Trịnh Bồi Bồi đập vào bàn, bực bội , “Cậu có ngốc thế? Là tự cậu ta muốn tặng quà cho cậu mà, sao cậu lại phải trả tiền?”

      “Mình nghĩ phải làm vậy mới cắt đứt triệt để được.” Nếu cứ nhận quà cậu ta còn tiếp tục tặng, vậy phải làm sao?

      “Vậy đến lúc ấy để mình cùng cậu nhé.” Trịnh Bồi Bồi xung phong cùng.

      “Được.” mình bị vây giữa đám con trai cũng phiền lắm.

      Trịnh Bồi Bồi gửi tin nhắn wechat cho Lục Gia Diệp: “Tiết thể dục hôm nay Tư Ức muốn trả tiền cho Lục Minh, các cậu có muốn cùng ? Có tứ đại kim cương ở đó, mấy thằng con trai cũng dám làm càn.”

      Lục Gia Diệp: “Chuyện hay như thế nhất định phải xem rồi!”

      Lục Gia Diệp: “Tứ đại kim cương cái con khỉ, bọn tôi là tứ đại nam thần nhé!”

      Trịnh Bồi Bồi: “Hơ hơ [xua tay].”

      Lục Gia Diệp đọc tin nhắn xong liền với Hạ Chi Tuyển: “Má lúm đồng tiền muốn trả tiền cho Lục Minh trong giờ thể dục đấy, bọn mình cùng .”

      Hạ Chi Tuyển gật đầu.

      Lục Gia Diệp lại : “Em hiểu chuyện , từ chối người ta bằng cách trả lại tiền, quá ngầu!”

      Hạ Chi Tuyển nhếch môi cười: “Em ấy muốn làm thế nào làm, đều được cả.”

      Đến tiết thể dục cuối cùng của buổi sáng, mọi người lục đục kéo nhau tới sân tập, đứng chờ thầy giáo.

      Tranh thủ còn chưa vào học, Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi tới khu vực lớp 8 tập hợp, các học sinh nam và nữ đứng thưa thớt các nơi, Lục Minh và mấy em ngồi ở góc bồn hoa hút thuốc.

      “Ha, Lục, bé con của tới kìa.” Có người huých tay Lục Minh .

      Lục Minh ngẩng đầu lên, thấy Cố Tư Ức về phía mình.

      “Đám Hạ Chi Tuyển cũng ngay đằng sau, định làm gì đây?”

      “Chiều hôm qua cậu ta còn đánh Tôn Uy đấy, mấy đứa trực nhật chỉ gọi tiếng chị dâu thôi mà bị cậu ta cuộn sách đánh vào mồm.”

      “Tôi ưa thằng này lâu rồi, nó động vào người của lớp chúng ta, thể bỏ qua cho nó được.”

      Lục Minh là người nổi bật nhất lớp 8, cũng là thủ lĩnh của đám con trai trong lớp, vì gia thế của cậu ta có thể giải quyết được rất nhiều việc, cho nên đám con trai trong lớp đều rất nể, cam tâm tình nguyện tôn cậu ta làm đại ca, mà đại ca của họ để ý Cố Tư Ức, nên tất cả đều gọi là chị dâu.

      Lục Minh ngậm điếu thuốc, hồi lâu vẫn lên tiếng, đến khi Cố Tư Ức lại gần, cậu ta mới nhả ra làn khói, : “Cứ bình tĩnh .”

      Lục Minh đứng dậy, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, như cười như nhìn Cố Tư Ức, dáng vẻ xấu xa vô lại che giấu được.

      Cố Tư Ức tới trước mặt Lục Minh, : “Tôi có thứ muốn đưa cho cậu.”

      “Hả? Cái gì vậy? Cậu muốn tặng quà cho tôi sao?” Lục Minh vui vẻ mỉm cười, giơ tay : “Đưa cho tôi .”

      Cố Tư Ức đặt xấp tiền vào tay cậu ta, “Đây là 4000 tệ, tiền hoa hồng, gấu bông và ít đồ ăn, tôi trả hết cho cậu.”

      Nụ cười mặt Lục Minh trở nên cứng đờ, mắt nhìn xuống chỗ tiền trong tay, lần đầu tiên thấy màu hồng ấy chói mắt đến vậy.

      Cố Tư Ức tiếp: “Mấy thứ đó coi như là tôi mua, tôi cũng tặng cho các bạn rồi, hi vọng sau này cậu đừng tặng thêm gì nữa, đừng khiến cho tôi gặp áp lực về tiền bạc, tôi cảm ơn.”

      “Tôi này, mấy món quà đó…Cậu thích cứ việc vứt, sao lại đưa tiền cho tôi là thế nào? Tôi thiếu mấy đồng này sao?” Lục Minh ném xấp tiền trong tay xuống, vẻ mặt u, tự giễu : “Đây là lần đầu tiên ông đây bị con ném tiền vào mặt thế này.”

      Đằng sau vang lên tiếng vỗ tay, Lục Gia Diệp đứng xem chuyện vui ngừng hô hào, còn huýt sáo gào lên: “Em ngầu quá ~ Hoa khôi của lớp 6 bọn tao phải là tôm tép nhãi nhép để chúng mày muốn tán là tán đâu nhé ~”

      Tô Hàn cười : “Đúng là biết lượng sức mình, bị từ chối cũng nhận ra là mình ăn nổi thịt thiên nga.”

      “Con mẹ mày…” Các em đứng bên cạnh Lục Minh nổi cáu, xắn tay áo định xông lên đánh nhau.

      Trong tình thế căng thẳng, Lục Minh ngăn bọn họ lại: “Chúng mày đánh nhau trong trường để bị kiểm điểm à? Chuyện vớ vẩn cần quan tâm, thôi.”

      Cố Tư Ức sợ hết hồn, tí tưởng đánh nhau đến nơi, thấy Lục Minh dẫn người mới thở phào nhõm.

      Cố Tư Ức nhìn đằng sau, hỏi: “Sao mấy cậu cũng tới vậy?”

      Lục Gia Diệp cười đùa: “Em làm trò vui bọn phải đến xem chứ, quá !”

      phải các cậu tới để gây à?” Cố Tư Ức bật cười.

      Lục Gia Diệp hậm hừ: “Thằng ranh đó mà dám cua em bọn đánh đấy.”

      Trịnh Bồi Bồi khinh bỉ: “Hạ Chi Tuyển còn chưa gì đâu, cậu gấp cái gì chứ.”

      “Câm ngay, cậu biết cái gì!”

      “Thôi về lớp tập hợp .” Cố Tư Ức thúc giục.

      Vào tiết, thầy thể dục bảo cả lớp khởi động làm nóng người.

      Khởi động xong, định sắp xếp mấy hoạt động thầy thể dục của lớp 8 đến.

      Hai người chuyện lúc xong thầy : “Con trai lớp 8 muốn đấu trận bóng rổ với con trai lớp này, thế nào? Có muốn đấu ?”

      “Đấu luôn! Ai sợ ai!” “Em cũng ngứa tay đây!” “Đấu vài trận luôn !” Các nam sinh nhiệt liệt hưởng ứng.

      Bàn bạc xong, con trai hai lớp tập trung ở sân bóng rổ, các bạn nữ đứng xung quanh xem, lúc này mỗi lớp quyết định cử người ra thi đấu.

      Bên lớp 8 có Lục Minh và mấy người bạn thân ra sân, người chỉ vào đám Lục Gia Diệp đứng đối diện, ngoắc tay khiêu khích.

      Lục Gia Diệp: “Thấy gì chưa? Chúng nó chỉ đích danh bọn mình đấy, lên thôi!”

      Chu Kiêu lạnh lùng nhếch môi cười: “Vậy cho chúng nó biết tay.”

      Tô Hàn: “Đúng lúc ngứa tay.”

      Hạ Chi Tuyển gì, chỉ chăm chú nhìn Lục Minh, trong vẻ lạnh lùng còn chứa chút hứng thú.

      Đội hình ra sân của lớp 6 có Hạ Chi Tuyển, Lục Gia Diệp, Chu Kiêu, Tô Hàn và lớp phó Trương Khải Luân.

      Bên phía lớp 8 Lục Minh và hai nam sinh khác đều là thành viên của đội bóng rổ trường, còn từng giành huy chương trong cuộc thi bóng rổ giữa các trường trung học, nếu đem so sánh lớp 6 có ai có tư chất cứng như vậy, nên con lớp 6 khỏi lo lắng: “ biết học thần có thua nhỉ?”

      “Nếu đọ về thành tích học chẳng có gì phải lo cả, nhưng đây là thi bóng rổ, biết mấy cậu ấy có thắng nổi …”

      Hướng Lê cũng hơi lo: “Nếu học thần thua cậu ấy mất mặt lắm.”

      Trương Hân Dịch vội : “Phi phi phi, quạ đen quạ đen! Học thần sao mà thua được chứ, người ta giỏi làm cái gì cũng giỏi thôi! Nhìn mấy nam thần lớp mình , ai cũng cao mét tám, thực lực thể thua kém được.”

      Trịnh Bồi Bồi huých tay Cố Tư Ức, cười : “Cậu có sợ Hạ Chi Tuyển thua ?”

      Cố Tư Ức gì, vấn đề bây giờ phải là thắng thua, mà là cảm thấy bầu khí giương cung bạt kiếm cực kì nguy hiểm giữa các nam sinh.

      Mong là chỉ chơi bóng bình thường thôi, đừng có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…

      Trong tiếng còi của trọng tài, quả bóng rổ được tung lên rất cao.

      Chu Kiêu bật nhảy, giành được bóng trước.

      Cuộc đấu nảy lửa bắt đầu, đơn giản chỉ so tài về mặt kỹ thuật mà còn là tinh thần đồng đội.

      Thực lực bên lớp 8 rất mạnh, nhưng lớp 6 cũng hề yếu thế, nhất là vì bốn người họ thường xuyên chơi bóng rổ với nhau, nên độ ăn ý là rất cao, chỉ ánh mắt cũng khiến đối phương hiểu là đồng đội nghĩ gì, kỹ thuật dẫn bóng của từng người tuy đạt đến độ xuất sắc, nhưng khi lập thành đội lại tạo nên hàng phòng ngự vững chắc, rất khó để phá vỡ.

      Chu Kiêu chơi ở vị trí tiền phong chính, Lục Gia Diệp là trung phong, Tô Hàn là hậu vệ dẫn bóng, Hạ Chi Tuyển là hậu vệ ghi điểm.

      Mấy nam sinh mặc đồng phục trắng xanh chạy sân bóng, còn chưa đến lúc ném bóng vào rổ mà các nữ sinh kìm được mà hò hét rồi.

      Nhất là khi bóng vào tay Hạ Chi Tuyển, cậu khom người đập bóng, mái tóc ngắn hất theo từng động tác, gương mặt đẹp trai nghiêm túc, khiến các bạn nữ nhìn mà thể hét.

      “Như kiểu được trông thấy phiên bản người của Rukawa Kaede(*) vậy á… Hạ Chi Tuyển đẹp trai quá trời ơi!”

      (*) Rukawa Kaede: nhân vật trong bộ manga Slam Dunk, cậu là nam thần của truyện, thần đồng bóng rổ đẹp trai được nhiều con mê, thường tỏ ra lạnh lùng vô cảm, ít và ít để ý đến điều gì khác ngoài bóng rổ.

      “Rukawa Kaede còn đẹp trai bằng ý! Nhưng cái kiểu đánh đâu thắng đó, khí chất vương giả gì cản nổi đúng là giống !”

      , cậu ấy trông giống Fujima Kenji(*) hơn.” Trịnh Bồi Bồi tham gia vào cuộc thảo luận, “Bên ngoài đẹp trai lạnh lùng, nhưng nội tâm hừng hực như lửa, vừa tàn bạo vừa cơ trí.”

      (*) Fujima Kenji: nhân vật trong bộ manga Slam Dunk, tính cách cương nghị, quyết đoán, vừa là cầu thủ xuất sắc, vừa là huấn luyện viên trẻ tài năng.

      Cố Tư Ức: “…” Lạnh lùng tàn bạo ư? Sao hoàn toàn cảm thấy thế nhỉ.

      Cường thế có, cơ trí cũng cần , cả trường đều biết rồi.

      Lục Minh phá bỏ vòng vây phòng ngự kiên cố, chạy đến dưới rổ đối thủ, chuẩn bị làm phát Dunk (úp rổ) bỗng có bóng dáng cao gầy nhảy lên phá bóng.

      “…Ôi mẹ, đẹp trai quá!!!”

      “Sức đập mạnh !!”

      Cố Tư Ức hai tay nắm thành quyền, kích động : “Hay quá!”

      Hết hiệp, điểm số hai bên bằng nhau.

      Nghỉ giải lao giữa giờ, đám con bên lớp 8 rối rít đưa nước cho các bạn nam chơi bóng.

      Còn bên lớp 6 lớp trưởng Lam Hiểu Thu dẫn đầu nhóm con phát nước, mấy cậu con trai nhận lấy nước, Lam Hiểu Thu cầm chai đưa cho Hạ Chi Tuyển, Hạ Chi Tuyển liếc nhìn phía bên kia, đám Trịnh Bồi Bồi vui vẻ cười đùa với Cố Tư Ức, nét mặt có phần vui.

      Lam Hiểu Thu cầm chai nước, : “Hạ Chi Tuyển, nước của cậu này.”

      Hạ Chi Tuyển để ý đến ấy mà thẳng ra chỗ Cố Tư Ức.

      Cố Tư Ức cùng các bạn ngồi ở khu nghỉ, cầm chai nước lên uống mấy ngụm.

      Hạ Chi Tuyển tới trước mặt , mồ hôi lăn từ trán xuống, hơi thở nặng nề.

      Hormone của phái nam tỏa ra từ hơi thở cậu, khiến cho các chuyện vui vẻ bỗng chốc im bặt.

      Hạ Chi Tuyển nhìn thấy chai nước tay Cố Tư Ức giơ tay đoạt lấy, hỏi: “Nước của em à?”

      “Ơ…” Cố Tư Ức gật đầu, “ có nước uống à? Đằng kia có nước đấy, để em lấy cho…Ơ!” vừa mới đứng lên, lời còn chưa hết thấy Hạ Chi Tuyển mở nắp chai nước ra rồi ngửa đầu uống, miệng chai bị cậu ngậm vào, dòng nước khoáng chảy xuống cổ họng khiến cho yết hầu di động dưới.

      Ở bên kia sân, Lục Minh nhìn Hạ Chi Tuyển, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      nam sinh ngồi bên cạnh Lục Minh : “Thằng Hạ Chi Tuyển có phải Cố Tư Ức đấy? Uống chung chai nước bình thường đâu.”

      Hạ Chi Tuyển uống nước xong liền vỗ đầu Cố Tư Ức, : “ nghe thấy em hô cố lên, cũng thấy em đưa nước cho , em đối xử với như thế đấy à?”

      Cố Tư Ức: “…???”

      Hạ Chi Tuyển thở hắt ra hơi rồi lại cầm chai nước còn non nửa lên uống cạn.

      Cố Tư Ức vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho Hạ Chi Tuyển, cười nịnh: “ lau mồ hôi .”

      lau, giấy nó dính vào mặt.”

      “À đúng rồi, em có khăn tay này.” Cố Tư Ức chuẩn bị khăn tay dành riêng cho tiết thể dục để lau mồ hôi.

      Lần này Hạ Chi Tuyển mới nhận, cậu cầm cái khăn thoang thoảng mùi hương quen thuộc để lau mồ hôi mặt, lau xong lại đưa cho Cố Tư Ức, : “Buộc vào cổ tay cho , để tiện lát nữa dùng.”

      “…” Cố Tư Ức thể làm gì khác hơn là giúp cậu thắt cái khăn vào cổ tay.
      ---
      Chương 27: 28/04/19
      Last edited: 26/4/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :