1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ phụ giả mang thai- Hòa Điền Nguyệt (Xuyên sách) [ 29/84]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nguyen_tbngoc

      nguyen_tbngoc Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      42
      Lọt hố, lọt hố rồi!!!!! :th_118::th_118:Thank nàng edit!!!:038::038::038:
      Mong nàng sớm ngày cứu vớt ta với là ta bám càng đến khi nào cày nát bộ này mới thôi!!! :th_55::th_55::th_55:
      Cơ mà 2 nhân vật chính của tuyện đáng quá chừng luôn :059::059::059: Nam chính gian xảo thế này ta chỉ còn nước cầu nguyện n9 lên đường bình an thôi :014::014::014:

      :059::059::059::059:

    2. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Chương 25 : Hợp đồng hôn nhân
      Cho nên người xưa mới hùng cũng khó qua ải mỹ nhân”, đứng trước giọng đầy mê hoặc kia, Hàn Thịnh Hạ tự nhận cưỡng lại nổi. Lâm Thanh vốn luôn ghi nhớ chuyện này, ngay cả tối qua khi “tâm chuyện chăn gối” với Hàn Thịnh Hạ cũng dùng giọng điệu nghiêm trang.

      Ai ngờ người tính bằng trời tính, ý xấu vừa dâng lên trong lòng, chuyện xấu khác lập tức bị bại lộ.

      Nam nhân vẫn tay nắm lấy tay , tay còn lại kéo về phía lồng ngực, hạ thân nóng bỏng chống lên đùi Hàn Thịnh Hạ, vừa muốn mở miệng bị giành trước:

      “ Mặc kệ gì, em đều tin!”
      đôi mắt long lanh cứ như vậy nhìn thẳng mắt chờ đợi câu trả lời.

      Lâm Thanh mím chặt môi, nặng nề thốt ra câu

      “Thực xin lỗi”

      Hàn Thịnh Hạ che miệng lại, bộ dáng giống như nhìn thấy thứ gì đó kinh tởm, muốn nôn mà thể nôn được.

      Lâm Thanh nhanh chóng ôm vào trong ngực, nhàng vỗ lưng nhuận khí, giọng an ủi:

      “Em muốn làm gì cũng được, đừng tức giận hại thân.”

      Hàn Thịnh Hạ nôn khan lúc lâu, ánh mắt có chút mê mang.

      Tại sao lại như vậy? Người này thoạt nhìn đứng đắn, thân nam nhi lẫm liệt như vậy. Trong sách cũng qua, nam chính là chính nhân quân tử, vì sao lại cố tình muốn lừa dối , còn cố ý muốn làm cảm thấy áy náy, cảm thấy có lỗi để nhằm mục đích gì?

      ta nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch, sợ hãi của chắc hẳn rất đắc ý? Đặc biệt là thời điểm cầu xin ta tha lỗi cho bản thân.

      Mùi hương cơ thể người Lâm Thanh từng là thứ mùi mê hoặc Hàn Thịnh Hạ bỗng trở nên có chút ghê tởm, cơn nôn khan lại bỗng dưng ập tới, khó chịu đến mức muốn khóc

      “ Lời lúc nãy muốn cùng nhau trải qua cả đời cũng là dối phải ?”

      Lâm Thanh nhìn nước mắt Hàn Thịnh Hạ, lí trí cũng bay sạch, đầu óc trở nên trống rỗng, ngốn tay run nhè , vừa muốn mở miệng giải thích lại nghe tiếp:

      “Có phải nghĩ: nữ nhân ngu ngốc như vậy, làm sao đáng để trả giá cả đời, chỉ cần tùy tiện câu, tôi chạy thoát khỏi bàn tay của ?”

      “Loại nữ nhân vô dụng, có đầu óc như vậy, tùy tiện để chơi đùa, thi thoảng cho ta ít mật ngọt, lúc cần ném qua bên là ta phải cảm kích lắm rồi?”

      “ Hay là, thậm chí còn cảm thấy nữ nhân như vậy xứng với bản thân, chờ đem đứa nhở lừa về tay, liền lần đá ta luôn?”

      phải vậy!”

      Lâm Thanh nhìn Hàn Thịnh Hạ, giọng mang theo tia khẩn trương

      “Nếu nghĩ đến việc cùng em trải qua cả đời, cùng em thẳng thắn như vậy”

      Lâm Thanh biết hoàn toàn có thể lừa gạt , thậm chí lừa gạt cả đời cũng phải việc gì khó, nhưng làm vậy, chính là bởi vì muốn cùng trải qua cả đời, muốn còn khúc mắc, giữa hai người chỉ còn tình thuần túy.

      Hai mắt Hàn Thịnh Hạ đẫm nước mắt, mông lung nhìn Lâm Thanh

      “Trước kia, gì em đều tin. tại...còn có thể sao?”

      ...” người năng ngôn thiện biện* như Lâm Thanh khi đối mặt với bỗng lời, bức ảnh kia mục đích ban đầu phải vì muốn lừa dối , chỉ là sau khi phát ra nhận ra , hiểu sai thời điểm mới thuận theo tự nhiên lừa .

      Lúc ấy Lâm Thanh còn chưa có cảm giác với Hàn Thịnh Hạ, tròng lòng lúc đó, hề có chút địa vị nào. Thậm chí khi đó Lâm Thanh còn cảm thấy có chút chán ghét vị đại tiểu thư tính tình “Lả lơi ong bướm” này.

      Sau này khi phát ra, kỳ Hàn Thịnh Hạ phải quá thích Kỷ Uyên, cũng có “Lả lơi ong bướm” như trong lời đồn, thậm chí còn hơi ngốc nghếch, ngây thơ, phản ứng đầu tiên của Lâm Thanh chính là tuyệt đối thể để phát !

      Bởi vì, biết việc này đối với người khác mà chỉ là lời dối vui đùa, có gì đáng kể. Nhưng với Hàn Thịnh Hạ khác, dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, thể tiếp thu loại vui đùa này.

      Vì vậy, muốn đem bí mật này giấu kĩ cả đời, nếu như nó bí vạch trần, hậu quả khiến cho cả hai hoặc ít nhất là chính bản thân đau lòng thôi.

      Nhưng nhìn vào ánh mắt tín nhiệm khi nãy của Hàn Thịnh Hạ, Lâm Thanh cảm thấy bản thân thể tiếp tục lừagatj thêm nữa, cho dù hậu quả ra sao nữa cũng muốn tiếp nhận, thay vì tiếp tục lừa dối.

      có gì để giảo biện, sai chính là sai, nhận. Giơ tay muốn cẩn thận giúp lau nước mắt, tay liền bị gạt ra.

      Hàn Thịnh Hạ tự mình lau nước mắt, nét mắt vô cùng nghiêm túc:

      “ Có lẽ, lợi hại như vậy, cho dù có bị lừa, cũng vẫn như cũ cuộc sống trôi quá tốt đẹp. Nhưng em thể, nếu gả cho lúc sau lại bị vứt bỏ, em chỉ còn hai bàn tay trắng.”

      Lúc trước chưa từng nghĩ tới, ngốc nghếch như nếu ngày kia bị vứt bỏ ra sao? Bởi vì trong sách Lâm Thanh là nam nhân chính trực, sau khi cưới Kỷ Tuyết chưa bao giờ vứt bỏ ấy.

      Nhưng giờ Hàn Thịnh Hạ biết, người nam nhân này cũng có mặt dối trá như vậy, hơn nữa phải Kỷ Tuyết.

      Kỷ Tuyết ưu tú như vậy, xứng đối vừa lứa với Lâm Thanh như vậy, cho dù bị vứt bỏ cũng vẫn có thể sống tiếp những ngày tháng trôi qua tốt đẹp.

      Nhưng Hàn Thịnh Hạ khác, biết bản thân có gì để người khác thích, có bảo bảo chỉ còn hai bàn tay trắng. ậy mà Lâm Thanh còn hy vọng thích , cũng may chưa thích người nam nhân này.

      Tình làm cho người ta trở nên ngu ngốc, mà người ngu ngốc như khi là cả đời, cho dù bị lừa, bị phản bội cũng chỉ có thể mang thân đầy thương tích xoay người, biết cách trả thù đối phương, chỉ biết tìm chỗ tự gặm nhấm nỗi đau, tự chữa lành thương tích.

      Cho nên “ Chúng ta có lẽ cần kết hôn nữa, em xứng, cũng chơi nổi theo .”

      Hàn Thịnh Hạ có thể tự mình học, tự mình trưởng thành, người cũng có thể nuôi bé con.

      “Nếu thích bảo bảo như vậy, có thể tùy tiện tìm ai cũng dduef nguyện ý sinh cho . Nhưng bảo bảo của em, chính là của em.”

      Lâm Thanh vốn dĩ nên tức giận, cái gì mà “Tùy tùy tiện tiện tìm người”, nhưng giờ phút này tức giận cũng nổi, người sai là , vì sai lầm của mình khiến còn chịu tin tưởng nữa.

      Lâm Thanh nghiêm túc :

      sai rồi, về sau bao giờ lừa em nữa!”

      cả đời cũng chỉ có duy nhất nữ nhân là em, đứa bé cũng chỉ có thể do em sinh.”

      Hàn Thịnh Hạ nhìn Lâm Thanh , sau đó liền quay đầu , dù sao ngốc như vậy, mắt nhìn người cũng chuẩn, người khác giả cũng phân biệt nổi.

      “Ngày mai, em về đế đô, tìm nhà thuê, sau đó tự lập cuốc sống của mình.”

      “Ông nội đúng, em xứng với , chi bằng sớm đem hôn ước giải trừ

      xong để ý đến phản ứng của Lâm Thanh, mình Hàn Thịnh Hạ bi thương vào phòng ngủ khóa trái cửa.

      “Cầu Cầu, còn ở đó ?”

      “Có ạ” Thanh Cầu Cầu mềm , mang theo tia bi thương.

      “Ngươi còn thích Lâm Thanh sao? Có phải ta hơi nặng lời rồi ?

      “Cầu Cầu thích mami nhất!”
      Hàn Thịnh Hạ nghe vậy vô cùng cảm động, nước mắt kìm nước lại rơi, trong lòng khói mù cũng tiêu tán ít. tại sợ gì nữa, sau này mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn, tại có người chịu nguyện ý thích , lâu sau còn có thêm người gọi là mami cũng thích .

      “Nhưng Lâm...” hai chữ ba ba vội nuốt trở về,

      “ Lâm Thanh biết sai rồi, người đó đối xử với mami cũng tốt.”

      phải có tốt hay , chính là ta luôn có cảm giác an toàn, cũng muốn lại bị vứt bỏ.”

      Tiểu Cầu Cầu muốn Lâm ba ba tuyệt đối vứt bỏ mami, nhưng nhìn bộ dáng bi thương của mami nó đành nuốt lời định vào bụng.

      Cách vách, Lâm Thanh đứng lặng, ngón tay khẽ nhúc nhích nhưng sau đó cái gì cũng có làm.

      “Chủ nhân” Tiểu Lang thanh có chút do dự

      “Người có phải hay thích Hàn Thịnh Hạ rồi?”

      Lâm Thanh trả lời, trong lòng nặng trĩu tâm tư, vắt hết óc suy nghĩ cách đem nữ nhân ngốc kia dỗ trở về.

      đêm, cả hai người đều ngủ

      Sáng sớm hôm sau, Hàn Thịnh Hạ kéo hành lý chuẩn bị tự mình trở về đế đô. Vừa mở cửa nhìn thấy thấy Lâm Thanh, vẫn là thân chính khí, biểu tình đạm mạc quen thuộc.

      “Ăn sáng xong, đưa em về đế đô.” Thanh mang theo ôn nhu

      Lắc đầu, Hàn Thịnh Hạ vòng qua ra cửa.

      Ngăn lại bước chân

      “Chán ghét cũng đừng làm khổ bản thân như vậy, ngoan quay về bàn ăn sáng .”

      Hàn Thịnh Hạ muốn có chán ghét , nhưng sau cùng vẫn ra, như vậy quá lợi cho rồi.

      Ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, sau đó lại ngoan ngoãn cùng trở về đế đô.

      Trở về chung cư, Hàn Thịnh Hạ trực tiếp sửa sang lại đồ dùng cá nhân. Đột nhiên tay bị giữ lấy, cũng hề giãy giụa, chỉ lẳng lặng nhìn . Lâm Thanh theo bản năng buông tay ra.

      Lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm cuộc đời, Lâm Thanh cảm thấy sợ hãi như vậy, sợ hãi bị người chán ghét.

      “Em trước nhìn xem cái này, cần lại kết hôn” được ?” Lâm Thanh hạ tự thái xuống thấp

      Hàn Thịnh Hạ tiếp nhận hợp đồng tay , nhìn nội dung đó, kinh ngạc đến thốt nên lời.

      “ Hợp động đồng hôn nhân là hợp đồng hợp pháp, chúng ta có thể đem công chứng.” Lâm Thanh sợ có cảm giác an toàn, tận tình giải thích.

      Hàn Thịnh Hạ ngơ ngác nhìn , hoàn toàn thể hiểu được nam nhân thông minh, lợi hại như vậy lại viết ra bản hợp đồng hề có lợi cho bản thân, hay là hợp đồng này có lỗ hổng nào sao?

      Hàn Thịnh Hạ tỉ mỉ xem lại bản hợp đồng lần nữa

      Hợp đồng viết, nhà trai Lâm Thanh, nhà Hàn Thịnh Hạ. Trong thời hạn hôn nhân, nhà trai đối với nhà phải phục tùng tất cả các điều kiện. Trong vòng năm đầu tiên sau khi kết hôn, trừ khi nhà trai vi phạm ý nguyện của nhà , nhà được quyền ly hôn.

      Kết hôn sau năm, nhà có thể li hôn bất kì lúc nào, nhà trai tay rời nhà, đứa con do nhà nuôi dưỡng.

      Hàn Thịnh Hạ hoàn toàn hiểu Lâm Thanh nghĩ gì khi viết những điều này. hoàn toàn có thể cùng kết hôn, coi như trâu ngựa mà sai sử trong vòng năm, sau khi hết năm liền đem đá ra khỏi cửa, tự mình nuôi dưỡng con cái? Đem hợp đồng nhìn qua nhìn lại vài lần, Hàn Thịnh Hạ mới cẩn thận mở miệng

      “Rốt cuộc mưu gì?”
      Last edited: 23/4/19
      Pe Mick, 1012, heoconchuayeu8 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Atmosphere.711 thích bài này.

    4. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Chương 26: Chỉ chơi đùa thôi mà

      Lâm Thanh lần đầu tiên được nếm trải tư vị chua xót như vậy, lúc sau mới lên tiếng đánh vỡ trầm mặc:

      mưu, lừa em nữa.”

      Giọng trịnh trọng mà thành khẩn, Hàn Thịnh Hạ nghĩ ngợi lúc:

      “Vậy mau sửa lại...” chỉ vào hợp đồng Hàn Thịnh Hạ nghiêm trang

      “Nếu bên phía nhà trai vi phạm, nhà đồng ý li hôn, đứa bé vẫn thuộc sở hữu của nhà .”

      Lâm Thanh sắc mặt cứng đờ... đáy lòng lại nội thương vạn phần.

      Tiểu Cầu Cầu “Mami, con cảm thấy người càng ngày càng lợi hại!”

      Hàn Thịnh Hạ “Ta vẫn luôn lợi hại như vậy mà!”

      Trong lòng nhịn được có chút nho đắc ý: Hừ, nam chính sao, bổn nương chính là lợi hại như vậy đấy!

      Lâm Thanh nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Hàn Thịnh Hạ, khóe môi dâng lên ý cười nhè , trời quang trăng sáng, tia ấm áp tỏa ra từ đáy mắt:

      “Tùy em quyết định!”

      Hàn Thịnh Hạ trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái,phải trộm hỏi Tiểu Cầu Cầu :

      “Tiểu Cầu Cầu, ngươi xem, có phải ta câu dẫn ta ? Có phải ta định chờ đến khi ta thích ta, sau đó biến thành nữ nhân não tàn tình nguyện đem bảo bảo mang cho ta?”

      “Mami người suy nghĩ nhiều rồi,có lẽ Lâm ba ba chỉ đơn giản muốn cùng mami sống chung hòa thuận mà thôi.”

      “Ngươi về sau bớt gọi ta là ba ba . Chúng ta phải cùng nhau lập mặt trận thống nhất, kiên quyết giữ vững phòng thủ quyết thể bị Lâm Thanh công phá!”

      “...” Tiểu Cầu Cầu cảm thấy mami có lẽ bi thương quá độ mà ảnh hưởng đến đầu óc luôn rồi, đúng, trước khi mami bi thương quá độ cũng ....

      Tiểu Lang ở bên kia vô cùng rối rắm, biết có nên với chủ nhân những gì nó nghe được hay , Lâm Thanh chủ động hỏi:

      “Bọn họ gì vậy?”

      Tiểu Lang thuận miệng trả lời: “Bọn họ người biết xấu hổ dùng mỹ nam kế.”

      Ý cười mặt Lâm Thanh mang theo vài phần tà mị. Mỹ nam kế? Nghe cũng tồi!

      “Vậy ấn theo lời em chỉnh sửa lại hợp đồng .”

      xong, Hàn Thịnh Hạ kéo theo hành lý chuẩn bị ra cửa. Lâm Thanh theo bản năng giữ lại tay buông:

      đâu vậy?”

      “Mẹ nhớ em, muốn về nhà!” lần trước Hàn mẹ gọi điện tới kêu sắp xếp thời gian trở về, bà bà nhớ .

      “Để hành lý lại, tối trở về ngủ!” câu buột miệng mang theo mệnh lệnh như bản năng.

      “Vậy mà còn nghe theo tất cả cầu của em?” kết quả, lời vừa ra chính là mệnh lệnh, Hàn Thịnh Hạ lạnh lùng:

      “Buông tay!”
      Kỳ , giọng cùng biểu cảm của vô cùng khí thế, nhưng trong lòng lại như vậy, đứng trước nam nhân khí lực cường đại như vậy, đáy lòng Hàn Thịnh Hạ nhịn được cảm giác run rẩy, muốn phục tùng .

      Lâm Thanh do dự lát, cuối cùng vẫn buông tay ra, nhìn nữ nhân chút lưu tình xoay người ra cửa, trong lòng vô cùng rầu rĩ.

      biết thích mềm thích cứng, nhưng bản thân lại chưa từng phải mềm mỏng với ai bao giờ. Mặc dù Lâm Thanh biết chỉ cần mình dùng chút khổ nhục kế, nhất định khăng khăng mực đối tốt với như trước kia. Nhưng muốn làm như vậy, muốn lừa dối thêm nữa, đặc biệt là đối với chuyện tình cảm.

      Nhanh chóng tới ngăn lại bước chân Hàn Thịnh Hạ, ngữ khí trầm ổn: “Còn mấy ngày nữa là tái đấu cuộc thi “sinh viên Yến Kinh sáng tạo xây dựng nghiệp”, em chuẩn bị tốt chưa?”

      Đáy lòng Hàn Thịnh Hạ vô cùng hoảng hốt, biểu cảm cũng trở nên khẩn trương.

      Từ đến lớn, Hàn Thịnh Hạ giây phút được chú ý nhất là hồi tiểu học được đứng bục kéo cờ tổ quốc, cuộc thi lớn như vậy, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía mình, cảm thấy bản thân đứng cũng vững, huống chi là diễn thuyết.

      Nhưng muốn trốn tránh thêm nữa, chẳng sợ làm tốt, chỉ mong lần được dũng cảm thử sức.

      “Đêm nay trở về, giúp em huấn luyện đặc biệt.”

      Giọng lộ ra cỗ tự tin, làm cho người khác kìm chế được mà tình nguyện tin tưởng .

      Hàn Thịnh Hạ ngoan ngoãn gật đầu, lại cảm thấy có chút đúng, cố ý bày ra khuôn mặt kiêu ngạo:

      “Em ra lệnh cho đêm nay tổ chức đặc huấn!”

      Lâm Thanh trong lòng vô cùng buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ sao cả, nghiêm túc trả lời: “Vâng!”

      Đáy lòng Hàn Thịnh Hạ dâng lên cỗ hào hùng, trong đầu lướt qua vô số hình ảnh Lâm Thanh run rẩy quỳ xuống phục tùng dưới chân mình, hai tay cung kính dâng lên chiếc roi da cầu trừng phạt ....

      Hình ảnh khiến người ta đỏ mặt như vậy.....

      Có lẽ theo như điều khoản trong bản hợp đồng kia, những hình ảnh này phải có khả năng xảy ra ?

      Ho khan tiếng che giấu ý nghĩ đen tối trong đầu và thiếu chút nữa Hàn Thịnh Hạ ngẩng mặt lên trời cười haha vài tiếng, cố tỏ ra đứng đắnđem hành lý nhét vào tay Lâm Thanh, ngữ khí ra lệnh như nữ vương:

      “Bổn nương mang theo chìa khóa, ngoan ngoãn ở nhà chờ gia trở lại!”

      “Tuân lệnh!” Lâm Thanh vô cùng ngoan ngoãn trả lời, thiếu điều hô to tiếng “nữ vương đại nhân”

      Hàn Thịnh Hạ trở về Hàn gia, tay chỉ cầm theo bản “hợp đồng hôn nhân”. Thực ra vẫn có chút lo lắng, muốn đưa cho Hàn mẹ xem thử, vì sao Lâm Thanh lại viết ra hợp đồng hoàn toàn bất lợi với như vậy.

      Hàn ba lúc đuổi Hàn Thịnh Hạ ra khỏi nhà cũng nếu làm nên trò trống đừng trở về, vì vậy khi nhìn thấy về liền xụ mặt, bày ra bộ dáng giận dỗi. Tuy nhiên, Hàn ba nỡ đuổi bảo bối nhà mình , trong mắt cũng che giấu được tia cưng chiều.

      Hàn mẹ cũng thèm giả bộ giống Hàn ba, bà trực tiếp bắt lấy tay con hỏi đông hỏi tây, chuyện trời dưới biển của đều đem ra hỏi lượt, những vậy còn chuẩn bị cho bàn ăn vô cùng phong phú.

      Ăn xong bữa tối, Hàn Thịnh Hạ định kéo Hàn mẹ chuyện bị bà dắt vào phòng tâm .

      “Con với Lâm Thanh thế nào rồi?”

      Hàn mẹ sau khi sinh Hàn Thịnh Hạ cơ thể trở nên suy nhược, thể sinh thêm được nữa. Mặc dù vô cùng thương , nhưng trong lòng tránh khỏi có chút tiếc nuối, tại con còn chưa kết hôn, bà ngày đêm mong ngóng được bế cháu ngoại.

      “Tốt nhất là hai đứa nên mau chóng kết hôn, sau đó sinh cho mẹ đứa cháu bụ bẫm .”

      Hàn Thịnh Hạ cố nén cảm xúc muốn vuốt ve bụng, vội trả lời Hàn mẹ mà đưa bà xem tờ “Hợp đồng hôn nhân”

      “Trước tiên mẹ giúp con nhìn qua cái này !”

      Hàn mẹ đọc lướt qua bản hợp đồng lần, vô cùng kinh ngạc trừng mắt nhìn :

      “Nha đầu ngốc, sao con lại hiểu chuyện như vậy?”

      “Có vấn đề gì ạ? Hợp đồng này có vấn đề gì sao?”

      “Con...con như vậy phải bắt nạt Lâm Thanh sao? Chắc chắn nó đồng ý.”

      “Nhưng mà, hợp đồng này là do... ấy tự soạn.”

      Hàn mẹ kinh ngạc đến nên lời, đem hợp đồng đọc kĩ lại thêm lần nữa mới hỏi:

      “Hai đứa cãi nhau đúng ?”

      Hàn Thịnh Hạ chỉ đơn giản giải thích:

      “Là ấy lừa gạt con, con muốn cùng ấy kết hôn nữa. Sau đó ấy liền soạn ra bản hợp đồng này, mẹ xem rốt cuộc ấy có ý đồ gì?”

      Ý đồ cái đầu con! Hàn mẹ chỉ dám nghĩ trong lòng dám ra.

      Tiểu tử kia chắc hẳn muốn dùng năm để làm cho Hạ Hạ tin tưởng, cũng là để kiểm nghiệm tình cảm. Ai ngờ, nữ nhi nhà bà quá ngốc, chút cũng hiểu được tấm lòng của người ta.

      Hảo cảm của Hàn mẹ đối với Lâm Thanh tăng vọt trong nháy mắt,càng nghĩ càng thấy vừa lòng, trả lại hợp đồng cho Hàn Thịnh Hạ

      “Mẹ thấy Lâm Thanh tiểu tử kia là người đáng giá phó thác cả đời, bản hợp đồng này cần thiết, con cùng cậu ta nên sớm chút chọn ngày lành, tháng tốt .”

      Hàn Thịnh Hạ định tiếp bị Hàn mẹ vỗ tay ngăn lại:

      “Để mẹ dạy cho con chút chuyện sinh hoạt sau khi kết hôn.”

      Sau đó, từ chỗ Hàn mẹ, Hàn Thịnh Hạ lần đầu tiên biết tới cái gì gọi là “Thời kỳ an toàn”, “Thời kỳ rụng trứng”,... ngoài ra còn biết ít kĩ năng, kinh nghiệm lúc mang thai.

      đợi Hàn Thịnh Hạ tiêu hóa hết đống lí thuyết, Hàn mẹ lôi kéo xem video, mà còn là video nội dung liên quan đến... giáo dục giới tính!

      Vừa đau khổ xem video vừa nhớ lại chuyện ngày đó Lâm Thanh kể cho nghe chuyện người lớn, đột nhiên Hàn Thịnh Hạ cảm thấy bản thân giống như lại phát sốt. Mà lần phát sốt này khả năng hơi bị nghiêm trọng!

      “Hình như con bị sốt rồi?”

      Hàn mẹ nghiêm túc bồi xem video nháy mắt bật cười thành tiếng:

      “Nha đầu ngốc, cái này phải phát sốt, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi!”

      “Phản ứng sinh lý” bốn chữ này quanh quẩn trong đầu Hàn Thịnh Hạ khiến cảm thấy có chút mờ mịt.

      ta lại lừa con!” Sau hồi suy nghĩ, năm chữ này tự động thốt ra.

      Hàn mẹ sửng sốt vài giây, trong lòng cũng đoán được xảy ra chuyện gì, cười tủm tỉm:

      “Ai nha, cái này phải là lừa gạt, người ta gọi là tình thú!”

      Hàn Thịnh Hạ trong lòng có khúc mắc, cũng nghe vào tai những giáo huấn lúc sau của Hàn mẹ, sau khi trò chuyện thêm vài câu với bà, liền trở về chung cư.

      Từ xa nhìn thấy nam nhân kia đứng chờ ở cửa, nhưng trong lòng chút cảm động cũng thấy, thậm chí còn muốn đánh trận.

      Cảm nhận được ác ý hề che giấu tỏa ra từ phía , Lâm Thanh hỏi gì nhiều, hai tay dâng lên bản hợp đồng chỉnh sửa xong cho Hàn Thịnh Hạ:

      “Còn muốn thêm gì nữa ?”

      Nhìn bộ dáng nghiêm túc của , lại nhớ đến vẻ mặt nghiêm túc lúc kể chuyện người lớn cho mình, Hàn Thịnh Hạ thở sâu cho bản thân bình tĩnh lại, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh:


      “Trước khi kết hôn, chuyện bức ảnh và chuyện người lớn đêm đó, mau giải thích ràng .”

      “Bức ảnh đó được chụp khi nào?” vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhìn qua còn có vài phần khí thế.

      Lâm Thanh trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, mấy chữ cần kết hôn giống như treo miệng vậy.

      “Sau tiệc mừng thọ của ông nội em,em say rượu rồi làm ...chuyện đó với . lưu lại làm chứng cứ.”

      Câu hỏi “Làm chuyện đó với là làm cái gì?” vừa đến cửa miệng lại bị nuốt trở về, trong đầu Hàn Thịnh Hạ tự động ra hình ảnh hôm đó, khuôn mặt liền ửng hồng.

      “Tự mình đem chuyện của mình mang ra kể cho em nghe, là muốn em sợ hãi, lo lắng có phải ?”

      Tầm mắt Lâm Thanh dừng ở vết “hoa đào ” chưa tiêu tán cổ Hàn Thịnh Hạ, ảnh mắt có phần hơi ảm đạm:

      phải vậy!”

      Nhìn vẻ mặt của , Hàn Thịnh Hạ có chút rối rắm, vậy là hiểu sai sao?

      “Nhưng lừa dối em chính là lỗi của !” Hàn Thịnh Hạ cố tình nâng cao giọng, biết là để thuyết ohucj hay thuyết phục chính bản thân mình.

      “Là sai!” thanh thành khẩn.

      “ Được rồi, bây giờ có nhiệm vụ phải dạy em kỹ năng thuyết trình trước đám đông.”

      “Tuân lệnh!”

      Đây là cơ hội khó có được, Hàn Thịnh Hạ vô cùng dụng tâm học hỏi. Từ tốc độ , ánh mắt, cử chỉ, Lâm Thanh đều vô cùng kiên nhẫn, tỉ mỉ hướng dẫn cho , phần nào chưa hiểu, ngần ngại xả thân làm mẫu cho . Hàn Thịnh Hạ tiến bộ vô cùng nhanh chóng khiến ý thức được tầm quan trọng của người thầy tốt là vô cùng to lớn. Sau khi kết thúc buổi học, Hàn Thịnh Hạ laijgiao cho nhiệm vụ mới:

      “Em muốn tham gia kì thi đại học, lức đó giúp em ôn thi.”

      “Thi đại học?” Lâm Thanh nhớ thành tích học tập của hề kém, thậm chí thi đõ vào đại học Yến Kinh.

      “Dựa theo hợp đồng, đừng hỏi nhiều.”

      “Thế còn cửa hàng bán hoa của em?”

      “Chờ Thanh Thanh tới đây, bọn em mở cửa hàng trái cây, vừa mở cửa hàng vẫn có thể làm việc khác.”

      Cái này Hàn Thịnh Hạ nghĩ kỹ, kiếp trước sau khi học xong cấp hai, vì nhà nghèo nên thể tiếp tục đọc sách, tại tuy có bằng đại học, nhưng tu dưỡng vẫn còn quá thấp.

      muốn chờ sau khi sinh xong, có thể dạy dỗ được bé, cũng muốn tự mình đặt tên cho bé con.

      “Còn có, chờ sau khi sinh xong, em muốn con mang họ mình.”

      Lâm Thanh lập tức trả lời, trầm mặc hồi lâu mới đáp

      “Được”

      Nhìn biểu cảm bình tĩnh, oán hận của , trong lòng dâng lên chút chột dạ.

      Dựa theo cầu của Hàn Thịnh Hạ, hai người phâ chia chỗ ngủ, ngủ giường, còn ngủ sofa.

      Nháy mắt mấy ngày trôi qua, cuộc thi sinh viên khởi nghiệp của Yến Đại tiếp tục diễn ra. Cuộc thi về cơ bản là giành cho những sinh viên năm cuối, thâm chí là những sinh viên ra trường tham gia tranh tài, còn các sinh viên năm nhất, năm hai đứng khán đài cổ vũ tinh thàn các đội thi, tham quan học hỏi.

      Năm nay phía khán đài chỉ có sinh viên năm nhất, năm hai nữa, mà thậm chí còn ít sinh viên sắp và tốt nghiệp vây xem.

      Có thể kể đến, ngay hàng đầu tiên là em nhà họ Kỷ Kỷ Uyên Kỷ Tuyết, lại thêm cả người đứng cạnh lúc này Lâm Thanh cũng muốn đến hàng ghế dự thính, còn có...

      Hàn Thịnh Hạ nhìn người đứng trước mặt mình Trang Thần, cả người liền thoải mái. Hơn tháng nay nhìn thấy ta, suýt chút nữa quên mất tồn tại của người này.

      “Hạ Hạ, dạo này em trốn tránh đấy à?” giọng đầy tiện khí như mọi khi của ta kèm thêm điệu giả bộ ủy khuất

      Hàn Thịnh Hạ buồn phản ứng lại với người này, vừa muốn kéo tay Lâm Thanh vào hội trường lại nghe Trang Thần tiếp:

      phải em chỉ là chơi đùa thôi, chơi chán liền đá sao? Như thế nào vẫn chưa đá vậy?”

      Hàn Thịnh Hạ nhất thời còn chưa hiểu được ý tứ của ta, phát tầm mắt Trang Thần dừng lại người Lâm Thanh, mới ý thức được: Tên chết tiệt này muốn gài bẫy đây mà!
      boogoo97, Pe Mick, garan26028 others thích bài này.

    5. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :