1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Cô Vợ Vô Giá - Tiểu Trư Lười Biếng (update C26)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      [​IMG]

      Trọng Sinh Vợ Vô Giá

      Tác giả: Tiểu Trư Lười Biếng
      Số chương: 309 Chương
      Editor: Ha.chi
      Convert: Ngocquynh520 – *******************
      Thể loại: Trọng sinh, ngôn tình

      Văn án
      mua sắm từ Paris trở về, lại phát ra chồng cùng bạn thân quấn quít nhau ở giường.

      xông lên phía trước đánh, lại bị đèn bàn đập trúng vào gáy, trước mắt bỗng tối sầm. . . . . .

      Lúc tỉnh lại, lại phát mình ngồi ở trong thư viện, bên cạnh là bạn thân trung học. Vừa ngẩng đầu, trước mắt là nam sinh mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài vải ka-ki, đó chính là chồng tương lai của .

      ra là, trở lại năm mười bảy tuổi. . . . . .

      MỤC LỤC
      [​IMG]
      Tiết tử

      [​IMG]
      C1C2C3C4 ♥ C5 ♥ C6C7C8C9C10

      C11C12C13C14C15C16C17C18C19C20

      C21C22C23C24C25 ♥ C26 ♥ C27 ♥ C28 ♥ C29 ♥ C30

      C31 ♥ C32 ♥ C33 ♥ C34 ♥ C35 ♥ C36 ♥ C37 ♥ C38 ♥ C39 ♥ C40

      C41 ♥ C42 ♥ C43 ♥ C44 ♥ C45 ♥ C46 ♥ C47 ♥ C48 ♥ C49 ♥ C50

      C51 ♥ C52 ♥ C53 ♥ C54 ♥ C55 ♥ C56 ♥ C57 ♥ C58 ♥ C59 ♥ C60

      C61 ♥ C62 ♥ C63 ♥ C64 ♥ C65 ♥ C66 ♥ C67 ♥ C68 ♥ C69 ♥ C70

      C71 ♥ C72 ♥ C73 ♥ C74 ♥ C75 ♥ C76 ♥ C77 ♥ C78 ♥ C79 ♥ C80

      C81 ♥ C82 ♥ C83 ♥ C84 ♥ C85 ♥ C86 ♥ C87 ♥ C88 ♥ C89 ♥ C90

      C91 ♥ C92 ♥ C93 ♥ C94 ♥ C95 ♥ C96 ♥ C97 ♥ C98 ♥ C99 ♥ C100
      Last edited by a moderator: 1/6/15
      TamaP, omomatic, Alice Huynh10 others thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Tiết Tử
      Edit: Ha.chi

      Nhà thơ , mùa thu là mùa thơ ca.

      Hoạ sĩ , mùa thu là mùa để vẽ.

      Nghiêm Quán , mùa thu là mùa mua sắm.

      chuyến Paris thể tránh khỏi phải xách túi lớn túi , toàn bộ đồ đạc nhét chật ních hai túi du lịch.

      Dĩ nhiên là mua sắm được rất nhiều thứ, tuy nhiên có điều vẫn được trọn vẹn, là chồng - Lục Văn Tuấn thể cùng . Nhưng điều này cũng khó trách, gần đây nghiệp vụ của Lục thị được khuếch trương vô cùng, hận thể đem hai cái chân huấn luyện được thành hai cái tay.

      Trong "Tỳ Bà Hành" như thế nhỉ ? Thương nhân coi trọng tiền tài khinh thường ly biệt, Lục Văn Tuấn so với nước Mĩ sớm hơn.

      Nghiêm Quán nhận được điện thoại của , biết hai ngày nữa mới có thể trở về, cho nên ở Paris nán lại mấy ngày, sau đó liền hơn năm túi "Chiến lợi phẩm" .

      Xe taxi lái vào khu biệt thự ở ngoại ô, cảnh vật ở nơi này coi như tệ.

      Tài xế giúp đem hai chiếc vali to bự ở sau cốp xe ra, Nghiêm Quán cho quá ngoài số tiền boa bình thường, tài xế xe taxi mặt mang nụ cười cảm ơn, nhanh chóng lại đón khách tiếp theo.

      Nghiêm Quán từ trong vali lấy ra cái chìa khóa, trong sân hoa quế nở rất nhiều, trong khí khắp nơi đều là hương vị ngọt ngào. Nếu như công việc Lục Văn Tuấn phải bận rộn như vậy, cuộc sống liền vô cùng hoàn mỹ rồi.

      Đem hành lý tiện tay ném ở cửa, Nghiêm Quán mở cửa tủ giày, chợt sững sờ chút.

      Trong tủ giày giày đôi cao gót da trân châu bạch nằm an tĩnh, giày là hình 1 đóa hoa màu tím làm từ đá thạch .

      Đôi giày này tuyệt đối phải là của , luôn thích kiểu cổ điển đơn giản, tuyệt có kiểu hoa văn rườm rà này.

      Trong lòng chợt mờ mịt, có , dám tìm tòi nghiên cứu. Chăm chú lắng nghe, hướng phòng ngủ truyền đến vang lên tiếng ái muội, Nghiêm Quán là người từng trải, tự nhiên hiểu đây là thanh gì.

      có quan tâm đôi dép trong nhà vào, chân trần chạy về phía cửa phòng ngủ. Ngón tay nắm chặt quả vặn cửa, máu trong nháy mắt vọt lên khuôn mặt.

      "Tuấn, là quá tuyệt vời. . . . . ."

      "Điềm Tâm, em cũng rất tuyệt. . . . . . Ưmh. . . . . . còn muốn em lần nữa. . . . . ."

      thanh ngọt đến phát ngán, làm cho Nghiêm Quán chịu được nữa mà mở cửa ra.

      "Phanh" , cánh cửa đập mạnh vào mặt tường, phát ra tiếng vang, tuy to lắm nhưng trong đầu Nghiêm Quán , lại giống như tiếng sấm sét, đột nhiên vang lên.

      Hai cơ thể mảnh vải, hình như bởi vì quá mức giật mình, mà quên lấy ga giường ở bên trùm lên để che người, bốn ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Quán ngây người ở tại cửa ra vào .

      Thiên tháp địa hãm (Trời sập đất lún), chẳng qua cũng là như thế.

      Nghiêm Quán chưa từng có khắc, hi vọng đây chỉ là giấc mộng.

      Hai kẻ kia giường, hóa thành tro cũng nhận ra được. là người chồng thân ái của - Lục Văn Tuấn, mà còn người kia, lại chính là đối thủ cạnh tranh của từ đến lớn - Trần Hiểu Dung!

      "Các ngươi. . . . . ." Nghiêm Quán run rẩy khẽ hỏi, " làm gì?"

      Lục Văn Tuấn phục hồi lại tinh thần, mặt chợt lóe lên kinh ngạc cũng thay đổi, thế nhưng lại lộ ra vẻ lẽ thẳng khí hùng (Ha.chi: giống như kiểu cây ngay k sợ chết đứng): "Làm sao hôm nay lại trở về rồi hả ?"

      "Em trở lại được đúng lúc sao? phải là, phải . . . . . ."

      Trần Hiểu Dung thuận tay kéo ga giường qua, bao lấy thân thể đầy đặn của mình: "Nghiêm Quán, nếu bị phát , tôi cũng còn gì phải giấu diếm nữa. Tôi cùng Văn Tuấn ở chung chỗ, phải là chuyện mới xảy ra. Vị trí Lục phu nhân chiếm lâu như vậy rồi, cũng nên đến lúc nhường chỗ ."

      Nghiêm Quán xoay mặt nhìn Lục Văn Tuấn, để cho ngờ là người chồng mà cùng sánh vai nếm trải mọi gian nan, sau vài giây mất do dự lại ra vẻ muốn kết thúc quan hệ với .

      "Tuấn?" Nghiêm Quán tuyệt vọng nhìn về phía .

      Nhưng mà lại để cho thất vọng chính là ở giữa hai nữ nhân, Lục Văn Tuấn lại cùng đứng về phía mình. Ba năm kiêm điệp tình thâm (Chỉ tình cảm vợ chồng sâu nặng) hóa cũng chỉ là biểu giả dối.

      "Tôi với luật sư đem đơn li hôn đưa đến cho ." Lục Văn Tuấn thu hồi ánh mắt hơi chột dạ của mình, "Quán, giữa chúng ta, nên kết thúc ."

      "Tại sao. . . . . ?" Thân thể Nghiêm Quán cũng chống đỡ được nữa, tròng mắt nóng lên, nước mắt chảy dọc theo đôi má mềm mại mà rơi xuống sàn nhà.

      "Tôi và chênh lệch càng lúc càng lớn, trừ dạo phố mua sắm và làm đẹp ở SPA, có thể giúp tôi cái gì? Nghiêm Quán, càng ngày càng sa vào hưởng lạc, càng ngày càng thấp hèn. Hiểu Dung khác, ấy là nhà thiết kế trang sức hàng đầu của tôi."

      "Nhưng chính muốn em sau khi kết hôn cần làm mà!" Nghiêm Quán vội vàng nhắc nhở.

      "Tôi và có tiếng chung, ngay cả nơi sản xuất đá quý thượng hạng còn biết , mỗi ngày nhìn thấy , giống như là nhìn thấy cây gỗ."

      "Chúng ta. . . . . . Còn có Tiểu Uy." Nghiêm Quán bỗng chốc nghẹn lời.

      "Tiểu Uy là con cháu của Lục gia, dĩ nhiên để lại cho tôi." Lục Văn Tuấn cũng sớm suy tính đến, ngay cả chút do dự cũng có.

      Nghiêm Quán gắt gao theo dõi , chính là cái này người, hồi đầu dùng hết lời ngon tiếng ngọt, lấy về, về sau hai người mãi làm vợ chồng đến đầu bạc răng long.

      Nhưng mà tóc vẫn còn đen bóng loáng, thế nhưng lại sớm chán rồi.

      Ngực giống như là bị cây búa lớn nặng nề đập thủng cái lỗ to. To đến mức . . . . . . ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng muốn lập tức rơi ra ngoài, dùng hết hơi sức để giữ lại nhưng thể, tất cả rơi hết xuống đầy đất.

      ôm hy vọng cuối cùng, ngửa mặt nhìn Lục Văn Tuấn mảnh vải che thân : "Tuấn, em nữa sao?"

      "Xuy!" Trần Hiểu Dung phát ra tiếng cười khinh miệt, "Nghiêm Quán, tôi thấy làm thiếu phu nhân sống an nhàn sung sướng thành thói quen, thế nhưng là người hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi, còn có thể những câu ngây thơ như vậy! Nếu như Văn Tuấn tôi vẫn còn thích , làm sao có thể muốn cùng ly hôn?"

      Nghiêm Quán chỉ hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Lục Văn Tuấn, nhìn thấy giữa lông mày có chút do dự, vừa muốn thở phào cái, lại thấy đến khẽ nhếch môi: "Chúng ta kết thúc."

      "Chỉ có tôi mới có thể giúp đỡ Văn Tuấn, chúng tôi mới là trời sinh đôi." Trần Hiểu Dung ngay trước mặt Nghiêm Quán, đối với Lục Văn Tuấn nháy mắt.

      " cầu gì, chỉ cần quá mức, có thể với luật sư. Dù sao. . . . . . Chúng ta có ba năm vợ chồng, về mặt vật chất tôi tận lực thỏa mãn ." Giọng điệu Lục Văn Tuấn, lần đầu tiên chậm lại.

      Nhưng những gì ta , lại đem Nghiêm Quán đẩy vào vực sâu hơn nữa.

      Nữ nhân và nam nhân đối với tình , ra cuối cùng là hoàn toàn khác nhau. biết khoảng cách giữa ngày càng cách xa, lời đồn nổi lên bốn phía, lại vẫn bỏ qua mà quan tâm tới, ở sâu trong đáy lòng, tin tưởng ở đối phương vẫn còn hóa ra tất cả chỉ là ảo tưởng.

      ta ra sớm trực tiếp nhấn phím DELETE tất cả chuyện ngọt ngào ngày trước, cũng xóa bỏ hết sạch.

      Những thứ mà rất trân trọng ở trong lòng sớm bị quên lãng từ lâu.

      Sàn nhà dưới chân mất màu sắc vốn có, trở nên chợt cao chợt thấp. Nghiêm Quán cảm giác mình là chiếc thuyền lá bấp bênh trong sóng to gió lớn, chỉ có thể nước cuốn , thể làm được gì.

      " yên tâm, tôi coi Tiểu Uy như con của mình." Trần Hiểu Dung chợt cười tiếng, mang theo nụ cười dương dương tự đắc, "Cho dù đứa bé của chính tôi ra đời, tôi cũng bạc đãi nó."

      Tay của ta đặt lên bụng, mừng rỡ cùng đắc ý, có ý giấu giếm mà rất phô trương.

      "!" Nghiêm Quán biết lấy sức lực từ nơi nào đến, kịp đứng thẳng thân thể, liền hướng Trần Hiểu Dung nhào tới, "Đều là do cướp Văn Tuấn , đều là là do . . . . . ."

      " làm gì đấy!" Trần Hiểu Dung sợ hết hồn, hai người kéo xé nhau.

      Nữ nhân đánh nhau, chiêu vô cùng tàn nhẫn nhất chính là kéo lấy tóc của đối phương. Nghiêm Quán thua thiệt ở chỗ là có mái tóc dài đến eo, bị Trần Hiểu Dung hung hăng cầm chặt trong tay, kéo tới mức da đầu đau nhói.

      càng hung ác, mở miệng hướng đến cánh tay của Trần Hiểu Dung cắn, nghe được tiếng thét kinh hãi, còn chưa kịp vui mừng cảm thấy cái gáy đau đớn, mắt nhanh chóng bắt đầu mơ hồ, còn thấy tay kia Trần Hiểu Dung cầm chiếc đèn bàn.

      Cái đèn đó là vào lúc bọn họ kết hôn, phải vài cửa tiệm mới mua được. . . . . .

      "Quán Quán!" Thanh của Lục Văn Tuấn nghe như cách xa xôi cả thế kỷ, như có như , căn bản nghe được.

      Ở giây phút cuối cùng liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt Lục Văn Tuấn trắng bệch .

      giơ tay lên, bản thân cũng biết mình muốn biểu đạt cái gì. còn chưa nghĩ ra, bóng tối liền ập tới, hình như nghe thấy tiếng "Bịch" , liền mất nhận thức. . . . . .
      Hale205, SiAm, betrang7 others thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 1: Trọng sinh
      Edit: Ha.chi

      "Nghiêm Quán, cậu làm sao vậy?"

      Thanh quen thuộc lộ ra vẻ thân thiết.

      Đây phải là mèo khóc chuột giả từ bi sao? ràng mình chính là hung thủ, vẫn còn tỏ vẻ quan tâm!

      Nghiêm Quán căm hận mở mắt, miệng lập tức há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng vịt.

      xảy ra chuyện gì vậy?

      Cái bàn gỗ to dài, chiếc ghế bành cồng kềnh, bên là hàng cửa sổ dài, bên kia là nhũng giá sách bằng sắt. Những quyển sách dầy dầy mỏng mỏng xếp kín giá sách.

      Khung cảnh này. . . . . . vô cùng quen thuộc!

      Nghiêm Quán vẫn còn ngỡ ngàng, trong tầm mắt liền xuất nam nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ.

      Trong nháy mắt, thậm chí dám tin đây là , nam nhân ở cửa thư viện hấp dẫn vô số ánh mắt nữ sinh, đó là Lục Văn Tuấn.

      Áo sơ mi trắng đơ giản, tay áo xắn lên nửa. chiếc quần dài màu cà phê giản dị, quần áo gọn gàng bị bụi bẩn . Nhưng mái tóc hơi dài, có mấy sợi trượt xuống che mi mắt, lại lộ ra ba phần lười biếng.

      Tuy mâu thuẫn như vậy lại tạo thành cho ta sức hấp dẫn kì lạ. Thậm chí cần nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của ta, cũng trở tiêu điểm chú ý của mọi người.

      Nhưng quan trọng nhất chính là. . . . . . ta quá trẻ!
      "Đó là Lục Văn Tuấn a!" Thanh rất thấp, hoàn toàn là tâm trạng hưng phấn kìm nén được.

      Nghiêm Quán cố gắng dùng rất nhiều sức mới có thể đem mắt chuyển sang người bên cạnh.
      Trần Hiểu Dung cũng rất trẻ khiến thể tin được, chiếc váy vải bông màu hồng đơn giản, tóc ngắn hoạt bát, còn có cặp ánh mắt trầm mê mị lực của Lục Văn Tuấn ràng.

      Làn da trắng trông vô cùng trẻ trung, khiến cho ai cũng phải chú ý.

      Đây là mơ!

      Đây là mơ sao?

      Nghiêm Quán véo mạnh vào cánh tay, cảm giác đau đớn ràng.

      Nhưng mà đây ràng là thời điểm năm đại học thứ nhất, cảnh tượng lần đầu tiên gặp Lục Văn Tuấn!

      Theo bản năng cúi đầu, nhìn đồ mặc người, là chiếc váy màu trắng cotton Trần Hiểu Dung mua, sau khi thi đỗ Đại Học, mua lại nó.

      Lục Văn Tuấn hướng thẳng chỗ các ngồi mà tới, cổ họng Nghiêm Quán căng lên, ánh mắt chăm chú theo dõi ta, quả nhiên ta đến chỗ nhưng chỉ là vì giá sách bên người .

      Nếu như giống trong trí nhớ của . . . . . .

      Nghiêm Quán vừa mới đề phòng cảnh giác quyển sách quả nhiên đập xuống vào đầu của .
      mơ hồ nhìn thấy Lục Văn Tuấn đến trước người , trong lỗ tai chỉ toàn tiếng ông ông vang lên, Lục Văn Tuấn những gì, nghe được gì hết.

      thậm chí để ý đến Lục Văn Tuấn xin lỗi, nhanh chóng mở trang đầu tiên của quyển vở ra xem, nhịn được than thầm tiếng, ngày tháng ở trang đầu giúp xác nhận quả nhiên trở lại bảy năm trước!
      Bầu trời bao la, thanh thản ngồi tại góc cạnh cửa sổ.
      "Đồng học?" Thanh Lục Văn Tuấn rất êm tai, nhưng sau ba năm hôn nhân, khiến Nghiêm Quán miễn dịch. Nguyên nhân tỉnh táo lại là vì Trần Hiểu Dung hung hăng véo cái.
      "À?" Nghiêm Quán mở trừng hai mắt, chỉ là biểu của chính mình hình như có chút ngu ngốc.

      " xin lỗi, tôi mời em bữa để xin lỗi." Lục Văn Tuấn có ý mời khiến mắt Trần Hiểu Dung tỏa sáng, gật đầu liên tục.(H.c: chả p mời mình mà gật đầu cái gì ◤(¬‿¬)◥)

      Hóa ra là ngay từ lúc đầu Trần Hiểu Dung cũng có ý với Lục Văn Tuấn. Nhưng bản thân lại quá ngờ nghệch, cho rằng bạn mình cùng ta thân thiết với nhau thành loại tình cảm bạn bè.

      "Được." Sau hồi suy nghĩ, Nghiêm Quán ngắn gọn trả lời.

      Sau đó lại chìm vào suy nghĩ ở nơi khác.

      " nha!" Trần Hiểu Dung kéo tay Nghiêm Quán, gương mặt hưng phấn.

      Nghiêm Quán từ trong con mắt của ta, thấy được vẻ mặt mình hờ hững mà cứng ngắc.

      "Tiểu Nam Quốc nhé?" Lục Văn Tuấn rất có phong thái rộng rãi hỏi thăm.

      "Được, em rất thích Tiểu Nam Quốc." Trần Hiểu Dung chen trước trả lời.

      Nghiêm Quán nhớ lại quá khứ, kỳ quái là thế nhưng nhớ nổi biểu Trần Hiểu Dung năm đó. Chắc là bởi vì chính mình cũng mải mê ngắm trai đẹp, biểu lúc đó chắc cũng giống Trần Hiểu Dung bây giờ?

      "Tiểu Nam Quốc" là khách sạn tương đối cao ngay gần trường học, giá cả xa xỉ , mùi vị cũng tệ.

      Chỉ là trong đầu Nghiêm Quán vẫn còn là mơ hồ, cho nên chủ động đem quyền chuyện tặng cho Trần Hiểu Dung.

      Bên tai nghe giọng nam cùng giọng nữ chuyện, trong đầu Nghiêm Quán rối loạn vô cùng.

      biết xảy ra điều gì mà trở lại bảy năm trước!

      Là ông trời muốn cho chính mình thêm cơ hội sao?

      tự chủ được đem mắt nhìn về phía Lục Văn Tuấn, lại phát ra ta như có điều suy nghĩ mà nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, đốm lửa chọt tắt, khiến Nghiêm Quán giật mình.

      "Hôm nay thành xin lỗi, là do tôi rút sách ra hơi quá lực." Giọng của Lục Văn Tuấn ôn tồn nho nhã, làm cho người ta cảm thấy khoan khoái.

      "Chỉ là ngoài ý muốn thôi." Nghiêm Quán khách sáo trả lời.

      Đây là ông trời cho cơ hội, cự tuyệt Lục Văn Tuấn, hay là lần nữa đến bên cạnh Lục Văn Tuấn?

      Hai ý nghĩ ở trong đầu lôi kéo nhau. Trong chốc lát nghĩ muốn cự tuyệt, trong chốc lát nghĩ muốn trầm mê.

      Tình viên kẹo ngọt ngào, cùng được đều là loại ngọt ngào. Lục Văn Tuấn mỉm cười nhàng, chính là vì nụ cười này, làm cho Nghiêm Quán hạ quyết tâm.

      Nếu ông trời giúp trở lại thời điểm họ gặp nhau, Lục Văn Tuấn chính là số mạng của . (H.c: E mún chị bỏ cơ)

      Biết đoạn đường tình bị lừa gạt cùng tổn thương, thế nhưng vẫn được dứt bỏ.

      muốn thay đổi tương lai của bọn họ.

      "Lục học trưởng, nghe nhà của là mở cửa hàng bán đồ trang sức đúng ?" Tiếng của Trần Hiểu Dung khiến Nghiêm Quán hoàn toàn tỉnh táo.

      Năm đó, mắt của mù sao? Thế lại nhìn ra, bạn tốt từ lúc mới bắt đầu liền đối với Lục Văn Tuấn biểu đạt hảo cảm.

      "Đúng vậy a, nếu như các em muốn mua thêm trang sức gì đó cứ tới mua ở Lục thị." người Lục Văn Tuấn hề có quần áo lùa là của thiếu gia nhà giàu.

      Đây là điều làm chú ý năm đó.

      Đôi mắt dài đào hoa lộ ra tia cười thản nhiên, Nghiêm Quán đáp lại bằng nụ cười.

      "Cám ơn mời ăn, Lục học trưởng." Nghiêm Quán lẳng lặng , thậm chí có tỏ ra nhiệt tình.

      Những việc này trải qua. biết Lục Văn Tuấn thích kiểu trả lời thản nhiên như thế này.

      nam sinh vốn luôn bị nữ sinh rình mò, thái độ Trần Hiểu Dung nhiệt tình, cũng thể làm cho Lục Văn Tuấn cảm thấy đặc biệt.

      Nhưng phản ứng hờ hững này mới để cho Lục Văn Tuấn cảm thấy mới lạ.

      “ Là do tôi tự nguyện mời cơm để xin lỗi. may là có đập trúng vào mặt, nếu như mặt mà bị xây xát, vậy tôi đúng là chết trăm lần đủ." Lục Văn Tuấn đùa rất tự nhiên.

      "Đây cũng là duyên phận a, nếu , nếu chúng em cũng có cơ hội cùng Lục học trưởng ăn." Trần Hiểu Dung lấy lòng nhìn Lục Văn Tuấn, Nghiêm Quán cúi đầu uống hớp canh, khóe mắt lại lạnh lùng nhìn Trần Hiểu Dung ra sức phô bày.

      Năm đó, nhất định là ý loạn tình mê, cho nên mới chú ý tới Trần Hiểu Dung khác thường. Hoặc là mải quan tâm đến viê báo đáp ân tình lúc ban đầu, đè nén ngưỡng mộ, mà quan tâm đến hành động của Trần Hiểu Dung.

      Được rồi, nếu ông trời cho cơ hội tốt như vậy, nhất định nắm chặt lấy, tuyệt đối chắp tay đem Lục Văn Tuấn nhường người khác!

      Cắn miếng nấm bào ngư trong món súp, Nghiêm Quán hạ quyết tâm.
      Hòa Yên Linh, Hale205, Sweet you11 others thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 2: Lần đầu gặp nhau.
      Edit: Ha.chi


      So với Trần Hiểu Dung ân cần cùng nhiệt tình, Nghiêm Quán lại lạnh nhạt.

      nhớ lần gặp nhau đầu tiên bảy năm trước, có hay tỏ vẻ lạnh nhạt. Nhưng có thể khẳng định rằng chưa bao giờ lộ ra cảm xúc của mình ràng, năm đó đặc biệt lại hòa hợp với nhiều người.

      Có lẽ bởi vì vậy Lục Văn Tuấn mới bị hấp dẫn.

      Nghiêm Quán nhìn Trần Hiểu Dung ra sức tươi cười, mà ánh mắt Lục Văn Tuấn, lại biết vô tình hay cố ý mà hướng về phía .

      "Nếu như các em có thể vui lòng đến, tôi thu xếp chút, mời các em thăm quan cửa hàng trang sức của Lục thị." Lục Văn Tuấn mỉm cười đề nghị.

      Hình như mọi chuyện xảy ra so với trước có chút khác, Nghiêm Quán trừ việc nhận quà xin lỗi của Lục Văn Tuấn, chưa từng có xảy ra chuyến thăm cửa hàng đá quý nào cả.

      Gương mặt Trần Hiểu Dung hưng phấn, khoa trương lấy tay che môi: "A, trời ơi, có phụ nữ nào có thể từ chối trang sức hấp dẫn cả!"

      Nghiêm Quán giật mình, biết đâu từ đầu Trần Hiểu Dung cùng Lục Văn Tuấn xác định việc Trần Hiểu Dung lựa chọn nghề nhà thiết kế trang sức cũng phải là tình cờ.

      Có lẽ từ giờ khắc gặp nhau này trở ta cũng trăm phương ngàn kế nghĩ phải lấy được Lục Văn Tuấn.

      Nghiêm Quán vì ý nghĩ của mình mà sợ hết hồn.

      có suy nghĩ qua mức hay ?

      Trần Hiểu Dung lại dường như nhìn thấy , hưng phấn lôi kéo Lục Văn Tuấn tay: "Vậy cứ quyết định như thế , đến lúc đó nhất định được từ chối a! Nếu , em biến thành quỷ cũng cắn hớp!"

      Thấy ta bộ dáng nũng nịu, Nghiêm Quán chưa từng có để ý tới Trần Hiểu Dung muốn quyến rũ Lục Văn Tuấn từ ban đầu.

      "Được, nhất định như thế." Lục Văn Tuấn rất sảng khoái mà đồng ý, "Tháng sau có cuộc triển lãm trang sức, lúc đó tôi tới đón em cùng đến."

      Trần Hiểu Dung hưng phấn mà nhảy cẫng lên, giống như đứa bé bên nhà hàng xóm. Nhưng vấn đề là ta mười chín tuổi rồi, phải bảy tuổi!

      Lục Văn Tuấn mỉm cười cáo từ, lúc tới chỗ rẽ, còn quay đầu nhìn lại chút. Nụ cười vẫn bờ môi của , hướng về phía họ vẫy vẫy tay.

      ràng là động tác thể bình thường hơn, nhưng ta làm lại cảm thấy hết sức tiêu sái tự nhiên.

      Nghiêm Quán nhịn được cũng vẫy vẫy tay, nhưng nhìn ánh mắt của ta lại cẩm thấy xa xôi vô cùng, cũng giống như ánh sao sáng trong đêm tối.

      "Nghiêm Quán, người ta rồi, cậu còn đứng ngốc ở đó làm gì!" Trần Hiểu Dung chợt đem mười ngón tay giang rộng ra, ở trước mặt của vẫy liên hồi. Đầu ngón tay lướt qua hai má của , mang theo làn gió thơm tho.

      " có gì, chỉ là đối với người này có chút tò mò." Nghiêm Quán bất lộ thanh sắc.

      biết mình có ưu thế rất ràng, ít nhiều gì cũng trải qua bảy năm.

      " thẳng là thích ta được sao?" Trần Hiểu Dung chép miệng, " Là người thừa kế duy nhất của Lục gia, tài sản hơn tỷ, bộ dạng lớn lên lại đẹp trai, ai có thể tránh khỏi mị lực của ta?"

      "Cậu nghe nhóng được ràng nhỉ?" Nghiêm Quán vẫn có chút kinh ngạc.

      "Việc này cồn cần phải nghe ngóng sao? Tùy tiện kéo người nữ sinh qua hỏi ai cũng có thể rành sỏi chuyện này, cậu biết sao?" Trần Hiểu Dung khóe miệng nhất biển, " , đừng trách tớ nhắc nhở cậu, thích thứ người như thế, là có cái gì tốt cả. Nữ nhân bên cạnh ta nhiều như vậy, đến lúc đó học Mạnh Khương Nữ khóc sập thành cũng vô ích, loại nam nhân này miễn dịch đối với nước mắt nữ nhân."

      Nếu biết như vậy tại sao ta còn muốn trêu chọc ta chứ?

      Nghiêm Quán như có điều suy nghĩ ngước mắt nhìn , lại phát trong ánh mắt ta chợt lóe lên tia căng thẳng.

      ra là như vậy!

      ta có lẽ là muốn lợi dụng Lục Văn Tuấn đả kích , để cho biết điều lùi bước lại thôi.

      "Ừ." che cái mỉm cười, tỏ ra như đồng ý quan điểm của Trần Hiểu Dung.

      "Nghiêm Quán, chúng ta dạo phố , tớ muốn mua quần áo mới." thân mật khoác tay Nghiêm Quán, hình như có như thế, đủ để thể cotình bạn của bọn họ.

      Nhìn Trần Hiểu Dung chạy chạy lại giữa phòng thử đồ và cái gương, Nghiêm Quán chỉ ngồi yên chỗ, suy nghĩ ràng về bản thân sau khi sống lại.

      thể quan tâm, Nghiêm Quán từ người phụ nữ quay trở về thành thiếu nữ, đây là ông trời tặng cho cơ hội. Nhìn ánh mắt Trần Hiểu Dung tỏa sáng, Nghiêm Quán nghĩ mình quan tâm đến hai người này nữa, để cho hai người đó thích làm gì làm!

      Nhưng mà khi Trần Hiểu Dung cứ thúc giục Nghiêm Quán mua chiếc váy đầm màu trắng Nghiêm Quán hiểu được ý đồ của ta.

      Từ ngực xuống phía dưới thắt lưng, khiến cho khuyết điểm của là bộ ngực đầy đặn trở nên ràng. Mà vòng eo mảnh khảnh của , bởi vì đường may ở chỗ thắt lưng bị nâng lên mà hoàn toàn ràng được.

      tóm lại, Nghiêm Quán rất bội phục ánh mắt của Trần Hiểu Dung. Trong lúc bản thân tự tìm đồ cho mình còn có thể tìm được bộ đồ hoàn toàn làm trở nên xấu, thể ta có ý đồ xấu.

      Nếu như là lúc bảy năm trước, đại khái có thể ngu ngơ chấp nhận lại còn cảm ơn ta?

      "Tớ tặng cho cậu đó." Trần Hiểu Dung rất sảng khoái cà thẻ.

      "Ngượng chết a, y phục này hơn ba trăm đấy!"

      "Đây là việc đáng làm đó! Cậu phải quên là Lục học trưởng muốn dẫn chúng ta xem cửa hàng trang sức sao! Cậu cũng thể mặc áo T shirt người cùng quần jean chứ?"

      Chí ít việc ta hùng hồn "Tặng cho" cái kia bộ y phục, càng có thể cho thấy ý đồ của ta.

      Nghiêm Quán gặp qua vô số loại người, dĩ nhiên có thể tinh tường hiểu được điều này, cho nên vào giờ khắc này, hạ quyết tâm thể để cho Trần Hiểu Dung lấy được Lục Văn Tuấn.

      "Cám ơn cậu." Nghiêm Quán nhận lấy túi giấy, "Luôn phải tiếp nhận ý tốt của cậu, làm cho tớ ngại quá."

      Trong đôi mắt của Trần Hiểu Dung chợt lóe lên tia hài lòng. Nếu như phải là Nghiêm Quán lần nữa quay đầu lại, ngay lúc ấy nhất định nhìn thấy.

      "A. . . . . . Tớ muốn về trước." Trần Hiểu Dung cầm năm túi giấy của mình, "Nếu như Lục học trưởng đến tìm cậu, nhất định phải cho tớ biết ngay a!"

      Nghiêm Quán nhếch môi cười: "Dĩ nhiên."

      Cho đến Trần Hiểu Dung rẽ qua góc đường, nụ cười của mới chậm rãi biến mất.

      lần nữa mất Lục Văn Tuấn. Dù sau cùng cũng hiểu ta xứng đáng là chồng của , nhưng mà, muốn cho mình diễn vai vứt bỏ người kia, mà phải là ta! (H.c: Cuối cùng e cũng thấy chị đc câu nè ~ sung sướng quá ^3^)

      Nhìn túi giấy trong tay, Nghiêm Quán rất khinh thường mà cười chút.

      Dọc theo vỉa hè, từ từ về phía trước. Nghiêm Quán bỗng nhận ra con đường, trong lòng chợt cảm thấy quen thuộc.

      Đây là nơi ở của bảy năm trước a!

      Cảm ơn mẹ, cuối cùng còn để lại cho căn hộ phòng ngủ, phòng khách, để cho tiết kiệm được tiền thuê phòng trọ ở truòng. Mặc dù phải phải 2 chuyến xe, nhưng ít ra cũng khiến trở thành trong mấy học sinh ngoại trú.

      băn khoăn nhìn chiếc áo đầm trong tay, mặc dù bảy năm sau, mỗi bộ trang phục của , giá tiền cũng vượt qua cái này gấp mười lần.

      Nhưng so với kinh tế tại của , bộ trang phục này cũng có thể coi là đồ đắt tiền rồi.

      Nhưng mà nó hợp với .

      Trong phòng ngủ có gương, Nghiêm Quán chỉ có thể đứng ở ghế trong phòng vệ sinh, mới có thể tạm nhìn thấy được nửa người.

      Vóc người cao gầy, khung xương mảnh khảnh. Khuyết điểm duy nhất chính là bộ ngực quá . Mà lại mua nổi những cái áo lót cao cấp giúp nâng ngực.

      Cái váy đầm màu trắng, có chút hơi trong suốt. Đặc biệt là kiểu dáng lại đem khuyết điểm của phô ra vô hạn, che mất vòng eo mảnh khảnh cùng đôi chân thon dài kêu ngạo của , khiến người cái gì cũng xấu tệ.

      Muốn nhìn tôi xấu xí sao? Nghiêm Quán lạnh lùng cười, từ trong túi tiền lấy ra ít tiền lẻ, cho chiếc váy vào túi giấy rồi xuống chỗ thợ may quần áo ở lầu dưới.



      Ha.chi: he he ~ ^^ xì poi 1 chút cho cả nhà nhé!

      Khi thấy Nghiêm Quán ta ngây người ra ràng. Tay phải nâng lên, chỉ vào Nghiêm Quán ung dung đến gần, miệng mở rộng nhưng có phát ra thanh.
      Thế nên, lần này Nghiêm Quán cười càng vui vẻ hơn.
      Lục Văn Tuấn khen ngợi từ đáy lòng: "Hôm nay em xinh đẹp."
      Trần Hiểu Dung đứng ở bên, sắc mặt lại trở nên trắng bệch.
      trước kia nhất định là người mù, "giá thị trường" của mình cao như vậy cũng nhìn ra được. . . . . . (H.c: :)) )
      P/s: Tuần sau Chíp post típ cho cả nhà :3 :3 :3
      Hale205, Hoaithao, betrang8 others thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 3: Cuộc hẹn.
      Edit: Ha.chi


      Lục Văn Tuấn là người đàn ông biết giữ chữ tín, điểm này trong ba năm bốn năm hôn nhân Nghiêm Quán biết rất .

      Cho nên hai tuần sau Lục Văn Tuấn liền đính chính lại cuộc hẹn.

      "Nghiêm Quán, ngày mai nhớ mặc bộ đồ mà tớ tặng cho cậu nhé." Lúc chia tay Trần Hiểu Dung cố ý nhắc nhở câu, "Trang phục tại thể mặc trong trường hợp này, bị chê cười đó."
      Những thứ này lễ nghi cơ bản này, dĩ nhiên Nghiêm Quán quen trong ba năm đời sống hôn nhân, quen đến giống như là việc mình thở mỗi ngày.

      "Tớ biết rồi." Nghiêm Quán cố gắng để cho mình nụ cười mang theo ý lạnh, "Cám ơn cậu nhắc nhở."

      sách ôm ở trước ngực giống như đây là cái túi chườm ấm áp.

      Nghiêm Quán vào cửa hàng may, ánh sáng có chút mờ nhạt. Đây là căn này phòng cũ ở trong ngõ hẻm, bình thường ánh sáng cũng tốt lắm.

      "Bác Lý, váy của cháu sửa xong chưa ạ?" Nghiêm Quán cẩn thận qua sàn nhà bừa bộn.

      Bác Lý bận rộn may quần áo sau máy may liền ngẩng đầu lên: "A, Tiểu Quán a! sớm sửa xong, nhưng vẫn chưa thấy cháu tới lấy."

      Có lẽ là bởi vì tiền công vừa phải, bác Lý buôn bán coi như tệ. Chỉ là của hàng may vá , lại sớm về muộn, cũng miễn cưỡng chống đỡ chi tiêu ở trong nhà mà thôi.

      Đầu năm nay, ai kiếm sống cũng dễ dàng.

      "Thử chút, nếu hợp bác chỉnh lại lần nữa." Bác Lý mang chiếc váy lụa mỏng sửa ra.

      Chỗ thắt lưng được hạ thấp xuống, gấu váy lại được bác Lý nâng lên, tăng thêm phần lõng lẫy.

      "Eo của cháu là thon , bác phải gấp váy nhiều lần mới vừa." Bác Lý hài lòng nhìn tác phẩm của mình, "Tiểu Quán, cháu thực trưởng thành xinh đẹp rồi."

      Nghiêm Quán cười cười, gương ở đây có chút mờ mờ nhìn , nhưng mà vẫn thấy được dáng vẻ phiêu dật xuất trần. nhàng xoay vòng, nghĩ đến mình kiếp trước có vô số trang phục đắt giá, thế nhưng cái nào so bì được chiếc váy người này.

      Thanh xuân vô địch, chắc đây là nguyên nhân chính?

      Giơ tay, nhấc chân cũng tràn đầy sức sống bức người. Trải qua ba năm hôn nhân mệt mỏi, có lấy bao nhiêu tiền bạc cũng mua lại được thanh xuân.

      như hoàn toàn mê muội nhìn tới trong gương, trong đôi mắt mơ hồ thấy vẻ đau thương.

      "Tiểu Quán, như thế nào?" Bác Lý có chú ý tới nét mặt của , gần như tự luyến, vẫn còn tự vui vẻ thưởng thức tay nghề của mình.

      "Rất tốt, bác Lý, tay của bác có thể hóa thứ xấu xí thành xinh đẹp." Nghiêm Quán mỉm cười .

      "Tiểu Quán, cháu gần đây giống như có chút thay đổi." Bác Lý đem váy của xếp vào túi, chợt câu.

      "Thay đổi thế nào ạ?" Nghiêm Quán dừng lại bước chân.

      "Ngươi hình như nhiều hơn chút u buồn, đúng, nhìn qua như là trưởng thành hơn vài tuổi." Bác Lý thử biểu đạt ý của mình.

      "Vậy sao? Cháu cũng thấy mình nên trưởng thành." Nghiêm Quán xong, mím môi ra ngoài.

      Bầu trời mùa thu thăm thẳm mà lạnh buốt.

      Những đám mây mờ mờ trải dài bầu trời, mùi hoa quế thơm ngập đầy chóp mũi. Trong lòng ca hát, khi lến đến bậc thang cuối cùng ngừng lại.

      Bầu trời trong xanh, cơn gió. Cây chuối cao lớn héo nửa, Diệp Tử vẫn xanh lá ướt át như xưa. Cây hoa vừa trồng, nở rộ, lá xanh rơi đầy đất.

      Nghiêm Quán đẩy cửa phòng ra, túi giấy trong tay rơi xuống sàn nhà. Bởi vì căn nhà được xay từ rất lâu nên sàn nhà lộ ra những vết loang lở.

      Nghiêm Quán vội vã nấu bát mì sợi, sau đó làm ở cửa hàng tiện lợi.

      Sáu giờ tối đến mười hai giờ, thời gian làm việc tính là ngắn, nhưng tiền công lại nhiều lắm. Tuy nhiên vẫn có hai cái tốt là gần nhà, hơn nữa khoảng thời gian phải bán hàng có thể đọc sách.

      "Nghiêm Quán, tớ cảm thấy cậu gần đây trở nên trầm lặng hơn rồi." Đồng nghiệp Lỗ Tương là hoạt bát sáng sủa, mặc dù xuất thân từ Nhi Viện, lại vẫn có đối với cuộc sống mất lòng tin, mỗi ngày đều cười toe toét.

      "Vậy sao?"

      "Câu gặp vấn đề gì khó khăn sao? Tớ cảm thấy được cậu gần đây tâm gì đó." Lỗ Tương người rất thẳng thắng, luôn luôn nghĩ cái gì cái đó.

      "Tớ chỉ là muốn đổi công việc." Nghiêm Quán che giấu.

      " sao?"

      Nghiêm Quán biết tại sao ấy hưng phấn như thế, quả giống như là trúng được giải thưởng lớn năm trăm vạn.

      "Ừ." giải thích được bèn chỉ gật đầu, "Cậu có phải hay có bạn học muốn tới nơi này làm?"

      "Thôi , loại công việc này còn có ai muốn tới? Tớ chỉ là cảm thấy hai chúng ta đều nghĩ đến cùng việc, tìm việc làm theo thời gian cũng có hạn.” Lỗ Tương khinh thường chép miệng, "Thời gian lâu như vậy, chỉ có lương ít như vậy, tớ cũng muốn bỏ việ từ lâu rồi."

      Nghiêm Quán buồn cười: "Vậy cậu muốn nơi nào?"

      "Cậu trước ! Chỉ là, tớ muốn làm gia sư, phải đối phó những tiểu quỷ kia tớ có bản lĩnh này. Nếu như bọn nó học hành tốt, lại cảm thấy thẹn với phụ huynh bọn nó."

      "Tớ muốn tìm công việc có mức lương tốt hơn . . . . . . Làm việc vặt cũng có vấn đề gì." Nghiêm Quán ra ý muốn của mình, "Cũng biết nơi nào nhân vật quan trọng."

      "Ah? Hai chúng ta có thần giao cách cảm?" Lỗ Tương hưng phấn đến hai má đỏ bừng, "Tớ biết có nơi làm việc khá tốt, họ muốn phỏng vấn ! Nếu thế chúng ta cùng chứ!"

      Nghiêm Quán vừa nghi vừa vui, tại sao có chuyện trùng hợp như vậy? Giống như ông trời cảm thấy, giúp tay phải giúp dến cùng.

      Ngày tiếp theo là thứ bảy, Nghiêm Quán mặc chiếc váy lụa mỏng, vạt áo bay bay tạo cảm giác phiêu dật. Hơi mở mắt nhìn lại hướng ánh mặt trời mùa thu, nghĩ tuổi trẻ tuyệt.

      Trần Hiểu Dung thường hay trẽ hẹn thành thói quên, mà giờ đây mới sáng sớm đứng ở phía ngoài cửa trường chờ đợi.

      Khi thấy Nghiêm Quán ta ngây người ra ràng. Tay phải nâng lên, chỉ vào Nghiêm Quán ung dung đến gần, miệng mở rộng nhưng có phát ra thanh.

      "Thế nào? Đây là trang phục cậu tặng cho tớ a!" Nghiêm Quán cố ý cười khờ dại, thấy nét mặt của ta, trong lòng thoải mái tới cực điểm.

      "Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . ." Trần Hiểu Dung dường như hiểu gì mà lắp bắp .

      "Bác Lý phong cách bộ trang phục đó hợp với tớ, cho nên liền thay tớ sửa. Bây giờ nhìn lại, cũng tệ lắm phải ?" Nghiêm Quán rất hài lòng nhìn Lục Văn Tuấn bước xuống xe, thời điểm hướng về phía và mặt kinh ngạc.

      Khi thấy Nghiêm Quán, ta ngây người ra ràng. Tay phải nâng lên, chỉ vào Nghiêm Quán ung dung đến gần, miệng mở rộng nhưng có phát ra thanh.

      Thế nên, lần này Nghiêm Quán cười càng vui vẻ hơn.

      Từ lông mày đến đôi mắt dù cười tự nhiên cũng toát ra vẻ quyến rũ.

      Lục Văn Tuấn khen ngợi từ đáy lòng: "Hôm nay em xinh đẹp."

      Trần Hiểu Dung đứng ở bên, sắc mặt lại trở nên trắng bệch.

      Cho đến lên xe, Trần Hiểu Dung trước bước đoạt vị trí kế bên tài xế, mới cùng Lục Văn Tuấn lại vừa vừa nở nụ cười.

      trước kia nhất định là người mù, "giá thị trường" của mình cao như vậy cũng nhìn ra được. . . . . . (H.c: :)) )

      Nghiêm Quán nghĩ tới, có nóng lòng lại lần nữa biểu mình, mà tự mình ở ghế sau nở nụ cười khổ.



      P/s: may quá hôm nây cố được chưn 3... -"--|| Trong 1 khoảng thời gian post rất châm... chíp xin lõi các tình iu nhé :3
      Hòa Yên Linh, Hoaithao, A fang9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :