1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên nhanh] Kiều thê - Tiếu Giai Nhân [Chương 9/163]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cá cơm

      cá cơm Active Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      155
      Hóng tới đám cưới ghê :v
      Akiko thích bài này.

    2. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 7

      Editor: Akiko

      Hàn Nhạc tiễn Lâm Ngộ ra ngoài cổng, quay về phòng, hai đệ đệ đều mang vẻ mặt hưng phấn nhìn .

      "Chúc mừng đại ca, nếu cưới vợ thôi, cưới phải cưới tốt nhất!" Lão nhị Hàn Giang nửa là vui mừng nửa là hâm mộ , nếu biết trước rằng chỉ cần hùng cứu mỹ nhân là có thể lấy được nữ nhi Lâm gia đẹp như thiên tiên về, lúc đấy tự mình xông tới, liều mạng cũng phải ngăn chiếc xe la kia lại.

      Lão Tam Hàn Húc chỉ đơn thuần vui vẻ thay đại ca, thiếu niên lang mười hai tuổi, tất nhiên cũng biết tức phụ càng đẹp càng tốt.

      Hàn Nhạc nhìn Nhị đệ, tâm nặng nề mà lấy hũ tiền đồng nhà mình giấu kỹ ra.

      Trước mặt hai đệ đệ, Hàn nhạc kiểm kê tài sản lại lần nữa.

      Hàn gia rất nghèo, năm đó lúc Hàn phụ, Hàn mẫu mất, Hàn gia nợ bên ngoài khoản tiền, lúc huynh đệ mai táng phụ mẫu lại mượn thêm khoản nữa. Mấy năm nay, Hàn Nhạc ăn ít mặc kiệm, vừa trồng trọt vừa nỗ lực đánh bắt vài thứ dân dã, chặt thêm tí củi bán, cuối cùng chậm rãi trả sạch các khoản nợ bên ngoài, cũng nuôi hai đệ đệ khôn lớn.

      Sau khi lão nhị Hàn Giang có thể giúp đỡ trồng trọt kiếm tiền, Hàn gia mới dành dụm được chút bạc, đổ ra đếm, tổng cộng mười lăm lượng rưỡi.

      Hàn Nhạc áy náy với Nhị đệ: "Số tiền này là chuẩn bị cho đệ kết hôn, bây giờ..."

      Mười lăm lượng rưỡi, Hàn Nhạc tính toán kỹ càng rồi, năm lượng để lợp hai gian sương phòng cho phu thê nhị đệ, mười lượng dùng làm tiền lễ, còn lại lo liệu tiệc rượu.

      ra Hàn Giang rất muốn mau chóng cưới Tào Trân Châu để ấm đầu giường đất, có người nam tử trẻ tuổi nào muốn chứ? Nhưng dù muốn, cũng ích kỉ chỉ lo cho bản thân mình, đợi huynh trưởng xong cũng : "Huynh là đại ca, vốn nên là huynh cưới trước, ta mới mười bảy, đợi thêm hai ba năm nữa cũng vội, cứ giải quyết chuyện của đại ca trước !"

      Hàn Nhạc giấu tiền xong, cam đoan với đệ đệ: "Muộn nhất là hai năm, đại ca nhất định để dành đủ bạc cho đệ đón dâu."

      Hàn Giang ngoài miệng cười, nhưng trong nội tâm vẫn luôn suy nghĩ, lần sau gặp Tào Trân Châu, phải giải thích việc này như thế nào, Tào Trân Châu mười lăm rồi, đợi thêm hai năm nữa, nữ nhi người ta nguyện ý chờ sao?

      Được rồi, có nguyện ý hay , đại ca cưới vợ trước vẫn là đạo lý hiển nhiên!

      =========================

      Hai nhà gác chuyện tức giận sang bên, Hàn Nhạc nhờ bà mối đến Lâm gia hỏi cưới, về phần sính lễ, Hàn Nhạc phồng má giả làm người mập, đưa sính lễ tương tự với đại đa số người nhà nông, ra đáng để khoe khoang, nhưng cũng thể bắt bẻ.

      Lâm Bá Viễn, Điền thị cũng phải là người tham tiền, huống chi cũng biết gia cảnh của Hàn gia, Hàn Nhạc có thể làm đến mức này, bọn họ rất hài lòng.

      Ngày đại hôn, xác định vào mùng tám tháng giêng năm sau.

      ra bà mối và Hàn Nhạc bàn bạc ra ba ngày tốt, rồi đưa đến Lâm gia để nhà lựa chọn, Lâm Bá Viễn có ý chọn ngày tốt vào tháng ba, Điền thị lại suy nghĩ kỹ càng hơn, cảm thấy tháng giêng nhà nào cũng phải mời khách, hôn kỳ xác định vào tháng giêng, con rể có thể bớt được bữa tiệc rượu rồi, ít nhiều cũng tiết kiệm được chút bạc.

      " Kiều Kiều à, Hàn gia thể so với chúng ta, con gả rồi, ngàn vạn đừng bởi vì chuyện tiền bạc mà cãi nhau với Hàn Nhạc, lúc nào kinh tế khó khăn, con cứ đến hỏi nương." Lúc giải thích hôn kỳ với nữ nhi, Điền thị thuận miệng thấm thía dạy bảo nữ nhi, sợ tính cách được chiều chuộng của nữ nhi ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng son.

      Trần Kiều ngoan ngoãn gật đầu. Từ phủ quốc công đến Lâm gia, nàng đều thích ứng được, Hàn gia dù kém còn có thể kém đến đâu chứ?

      Hôn định, Trần Kiều liền yên tâm thoải mái ở trong phòng thêu áo cưới, sợ Điền thị tới giục nàng ra ngoài.

      Điền thị cũng có quản nữ nhi ở trong phòng hay ở ngoài phòng, trượng phu bận rộn dạy học được, Điền thị toàn tâm toàn ý chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi. Phòng phu thê mới cưới phải cần những thứ như bàn trang điểm, gương, chậu rửa mặt, khăn con, Điền thị đặc biệt lên trấn đặt bộ, thợ thủ công còn đến nhà Hàn gia để đo kích thước.

      Những món lớn trong phòng đặt xong, Điền thị lại đính cho nữ nhi bộ trang sức, nữ nhi bận rộn thêu áo cưới, Điền thị cũng bận rộn thay nữ nhi làm chăn màn. Tân nương xuất giá đều phải lấy mấy bộ chăn màn từ nhà mẹ đẻ, Điền thị may cho nữ nhi tổng cộng tám bộ chăn màn, bốn bộ năm kí bông đắp vào mùa đông, bốn bộ hai kí dùng cho mùa xuân, mùa hạ.

      Ngoại trừ những thứ này, Điền thị còn mua cho nữ nhi tiểu nha đầu chuyên giặt quần áo nấu cơm, tên là Xuân Hạnh, tướng mạo bình thường, nhìn qua rất thành .

      "Đến bây giờ Kiều Kiều của chúng ta vẫn chưa chạm qua bếp lò, cũng thể vì lập gia đình mà dưỡng cho đôi tay này thô ." Dù hy vong nữ nhi người vợ hiền huệ, nhưng đến cùng Điền thị vẫn là người mẹ chiều con, nỡ để đứa con mà mình cưng từ đến lớn vừa gả đến nhà chồng liền giống như bà, cả ngày vây quanh bếp lò.

      "Nương cũng mua nha hoàn về dùng ." Trần Kiều đau lòng , Lâm gia cũng phải có tiền.

      Điền thị cầm lấy đôi tay non mịn của nữ nhi, cười híp mắt : "Nương quen rồi, nhưng Kiều Kiều giống vậy."

      Đôi mắt Trần Kiều bỗng dưng chua xót, ôm lấy người mẹ đời này móc tim móc phổi mà đối tốt với nàng.

      ===============

      Trong tháng mười, Hồng Mai xuất giá, truớc khi làm hỉ , Hồng Mai đến Lâm gia thăm Trần Kiều.

      Trần Kiều xấu hổ : "Ngày đó, ta được." Nàng sợ đối mặt với chỉ trỏ của mọi người trong thôn.

      Hồng Mai hiểu, nắm tay của tỷ muội tốt : "Tình cảm của chúng ta, phải quyết định trong hai bữa tiệc, ta chỉ là nỡ xa ngươi, ta mà gả , sau này chỉ có vào ngày lễ tết mới có thể trở về."

      Trần Kiều tới thôn Đại Vượng nửa năm rồi, nhưng chỉ có người bạn là Hồng Mai, phải lập tức chia ly, nàng cũng rất muốn.

      "Nhưng vào ngày ngươi lập gia đình, ta nhất định về uống rượu mừng." Hồng Mai cố gắng làm bầu khí trở nên sinh động.

      Trần Kiều cười cười.

      Ngày Hồng Mai xuất giá, Trần Kiều nhờ Điền thị đưa tặng đôi bao gối nàng tự tay làmquà mừng.

      Qua việc này, Lâm gia tiếp tục chuẩn bị cho hôn của nữ nhi.

      Cứ bận rộn như thế, năm mới cũng tới rồi.

      Con rể tương lai Hàn Nhạc mang theo trà rượu bánh quả vội tới nhà nhạc phụ nhạc mẫu chúc tết.

      Trần Kiều có lộ mặt, nhưng nàng trốn sau cánh cửa tây sương phòng, len lén quan sát Hàn Nhạc cùng cha mẹ chuyện ở trong sân. Tháng giêng trời rét, nam nhân mặc cái quần mùa đông mới rất dày, càng lộ thân thể cường tráng. đầu của cột khăn vải, lộ ra nửa bên mặt chính trực trầm ổn, trước kia Trần Kiều chưa từng nhìn kỹ, lúc này mới phát , Hàn Nhạc cũng được coi là tuấn lãng, chỉ là hơi đen, cũng quá vạm vỡ.

      "Bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào nhà ngồi." Lâm Bá Viễn nhiệt tình mời con rễ tương lai vào phòng.

      Hàn Nhạc tất nhiên tòng mệnh.

      Người rồi, Trần Kiều vẫn đứng ở cửa lát nữa, rồi mới lại chiếc giường gạch ấm áp ngồi xuống.

      Đến bữa trưa, Điền thị tới gọi nữ nhi đến thượng phòngăn cơm.

      Trần Kiều vừa bất ngờ vừa khẩn trương, do dự : "Như vậy, như vậy có ổn ?"

      Điền thị cười : "Có gì mà ổn, cũng phải chỉ có hai người các con, trước khi Hồng Mai xuất giá, Triệu Tráng đến nhà con bé làm khách, lần đó chẳng lẽ Hồng Mai cùng ăn cơm? Sắp làm người nhà rồi, cũng phải tiểu thư trong huyện thành, cần chú trọng."

      xong, Điền thị chủ động nhặt giày thêu của nữ nhi lên, định mang giúp nữ nhi.

      Trần Kiều rốt cuộc nhìn ra, Điền thị vô cùng vừa lòng Hàn Nhạc, cũng vô cùng gấp gáp đem lão khuê nữ mười bảy tuổi gả ra ngoài!

      Nàng bất đắc dĩ mang giày.

      Trước khi , Điền thi giúp nữ nhi chỉnh trâm cài tóc ngay ngắn lại.

      Trần Kiều: ...

      Thượng phòng, Lâm Bá Viễn, Lâm Ngộ, Hàn Nhạc ngồi xuống quanh bàn kháng, chỗ phía tây để trống, giữ lại cho mẹ con Điền thị.

      Hàn Nhạc kiệm lời, nhưng cũng phải là chuyện vụng về, trái lại, do thường xuyên ra vào huyện thành, nên tầm mắt của rộng hơn so với thôn nhân bình thường, lúc chuyện cũng bớt dáng vẻ quê mùa của thôn nhân, bất luận Lâm Bá Viễn cái gì, đều có thể đáp lại.

      màn cửa được vén lên, có người bước vào.

      Hàn Nhạc theo bản năng nhìn sang.

      Trần Kiều khẽ cúi đầu, lần đầu tiên gặp mặt vị hôn phu sau khi đính hôn, còn trong tình cảnh như thế này, nàng có hơi đỏ mặt, được áo màu hồng đào tôn lên, so với hoa còn kiều hơn.

      Trong chớp mắt Hàn Nhạc sửng sốt, là do khuôn mặt đỏ bừng của nàng, hay dáng vẻ xinh xắn khí độ an tĩnh của người con , khiến cho trái tim run lên.

      "Kiều Kiều ngồi xuống trước , nương bưng thức ăn." Tuy rằng Hàn Nhạc nhanh chóng rũ mắt xuống, nhưng với Điền thị vừa vào phòng quan sát biểu của con rễ tương lai, vẫn bắt được khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi của Hàn Nhạc. Điền thị rất cao hứng, cũng rất kiêu ngạo, nữ nhi tựa như nụ hoa của bà, kẻ nào gặp mà thích?

      Trần Kiều cẩn thận ngồi xuống bàn kháng ở phía tây, bên trái là ca ca, đối diện là Hàn Nhạc và phụ thân.

      Trần Kiều dám nhìn Hàn Nhạc, mãi đến khi Điền thị bưng đủ đồ ăn lên, cũng ngồi bên cạnh nàng rồi, Trần Kiều mới hơi buông lỏng xuống.

      Năm người vừa ăn cơm, vừa trò chuyện.

      Điền thị giống như tất cả những nhạc mẫu khác, ở trước mặt con rể ghét bỏ khuê nữ nhà mình: "Ai, Hàn Nhạc à, Kiều Kiều bị chúng ta làm hư rồi, biết gặt quần áo cũng chẳng biết nấu cơm, việc dưới đất cũng chưa từng học qua, còn cách nào khác, ta mua cho con bé tiểu nha hoàn, ngươi ngàn vạn đừng chê con bé đần đấy."

      Trần Kiều nghe xong, mặt càng đỏ hơn, có người nương nào nữ nhi như vậy ?

      Hàn Nhạc muốn khước từ, tại trong nhà chỉ có ba gian phòng, với Trần Kiều ở phòng phía đông, hai đệ đệ ở phòng phía tây, mua nha hoàn rồi ở chỗ nào?

      Nếu như vị hôn thê có yếu ớt như thế cần phiền lòng rồi.

      Sắp thành thân, bây giờ trong nhà quả có chỗ để nha hoàn ở, Hàn Nhạc dừng chút, khách khí : "Thẩm quá lo lắng, ta với nhị đệ đều giặt quần áo nấu cơm, sau này Lâm nương gả đến đây, cái gì cũng cần nàng động tay, nha hoàn ngài cứ lưu lại cho bản thân dùng , sợ ngài chê cười, giờ nhà của chúng ta có chỗ để cho nha hoàn ở."

      Điền thị ngẩn ra.

      Lâm Bá Viễn kịp thời xoa dịu lúng túng giữa thê tử và con rể, cười quở trách thê tử: "Ta cần mua nha hoàn, cứ lo vớ lo vẩn."

      Điền thị cười khan hai tiếng, trong lòng phát sầu, mang theo nha hoàn, nếu nữ nhi để cho trượng phu, tiểu thúc hầu hạ , sớm muộn gì cũng bị người trong thôn chê cười, chỉ là, bây giờ dạy cho nữ nhi còn kịp ?

      Trần Kiều lặng lẽ ăn cơm, kỳ lúc ở phủ quốc công, cũng từng học làm đồ ăn, nha hoàn đều xử lí mấy nguyên liệu hết rồi, nàng chỉ cần cầm cái môi đảo qua dảo lại là được. Bây giừ nha hoàn dùng được rồi, Trần Kiều quyết định, đêm nay phải học cách làm cơm nhà nông với Điền thị, miễn cho sau khi gả , bởi vì biết làm cơm, chiếm được khăng khăng mực của Hàn Nhạc.

      Kết quả đến buổi tối, lúc Trần Kiều thử bẻ thân cây ngô làm củi đốt, cẩn thận bị xước đứt tay.

      Điền thị vô cùng đau lòng.

      Lâm Bá Viễn liên tục thở dài.

      Tiểu nha hoàn Xuân Hạnh muốn bị bán chủ động đưa ra biện pháp: "Ban ngày ta có thể theo tiểu thư, buổi tối trở về đây ở!"

      Điền thị mừng rỡ: "Đúng, cứ làm như thế!"

      Giải quyết mọi việc xong, buổi tối mùng bảy tháng giêng, trước lúc Trần Kiều xuất giá, Điền thị đến dạy cho nữ nhi việc cuối cùng cũng là việc quan trọng nhất.

      "Ai, thân thể kia của Hàn Nhạc, Kiều Kiều của nương chắc phải nhịn nhiều chút rồi."

      Đêm dài vắng lặng, Điền thị ôm nữ nhi bảo bối, nhàng thở dài .

      Lúc trước khi Trần Kiều tiến cung bị phong là Quý nhân, buổi chiều đầu tiên lão Hoàng Đế muốn nàng thị tẩm, trước khi thị tẩm, có cung nhân chuyên môn dạy bảo bí trong trướng cho Trần Kiều, dạy so với Điền thị còn kỹ càng hơn nhiều, còn bày ra cái ngọc kiện (?) cho nàng mở rộng tầm mắt... May mắn là lão Hoàng Đế bị Quý phi lừa hơn nữa còn đời nhà ma, Trần Kiều cần dùng những thứ mà nàng học kia.

      Bây giờ tân lang đổi lại thành hán tử nhà nông cao lớn cường tráng, Trần Kiều sợ hãi, càng kháng cự hơn.

      Quá mức sợ hãi, đêm nay Trần Kiều cũng ngủ ngon.

      Về phía Hàn gia, lão nhị Hàn Giang thừa dịp lúc huynh trưởng cho heo ăn, trộm giấu cuốn sách nửa củ nhét vào chăn của huynh trưởng.

      Buổi tối Hàn Nhạc đắp kín chăn ngủ, sách liền rớt ra.

      Hàn Nhạc nhíu mày, lật ra, mới liếc mắt nhìn, lập tức khép lại.

      "Nhị..."

      định hô Nhị đệ, chữ "Đệ" còn chưa bật ra khỏi miệng, Hàn Nhạc lại ngậm miệng lại, mang giày xuống đất, đem cuốn sách kia ném vào bếp lò, mồi lửa đốt .

      Nhị đệ bị lệch, Hàn Nhạc sợ giữ lại quyển sách này, ngày nào đó Tam đệ cũng bị Nhị đệ làm cho lệch theo.

    3. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 8

      Editor: Akiko

      Trong tiếng sáo và tiếng trống, giữa trưa, Hàn Nhạc đến Lâm gia đón dâu.

      Tân lang quan mặc thân hỉ bào đỏ thẫm, vốn cao lớn tuấn lãng, mặc quần áo mới vào, đứng giữa đám thôn nhân xem náo nhiệt, càng lộ vẻ hạc trong bầy gà, khiến cho mấy tiểu tức phụ cũng phải nhìn. Đám thôn nhân thích xấu, nhưng dễ quên chuyện cũ, nếu như Hàn Nhạc cũng thành hôn với nữ nhi Lâm gia rồi, trước kia hai người lén gặp nhau vài lần, có làm sao đâu? đáng thêm.

      Ngược lại người lúc trước tung ra lời đồn là Hồ Toàn lại bị chế nhạo.

      Hai tay Hồ Toàn giấu ở trong tay áo, nghe vậy cũng tức giận, hèn mọn bỉ ổi cười : "Cưới tức phụ trước làm được gì, chưa chắc có thể có con được."

      Đây là ngầm châm biếm Hàn Nhạc thể sinh con đây!

      Đám thôn nhân xùy tiếng, nghi ngờ người nào thể sinh còn được, chứ với cái thân thể kia của Hàn Nhạc, có thể sinh được sao?

      Làm hỉ là chuyện vui hiếm có, những người thôn bên cạnh cũng đến thôn Đại Vượng xem náo nhiệt đấy!

      Tào Trân Châu với nương của nàng là Hồ thị cũng tới, nhìn Hàn Nhạc ngồi lưng la, lại nhìn Hàn Giang cũng cùng tới đón dâu, Tào Trân Châu tức giận phàn nàn : " chuyện tính toán gì hết, ràng là đồng ý cưới con trước."

      Tào gia với Hàn gia nghèo như nhau, nếu cũng đồng ý chuyện của nữ nhi với Hàn Giang, nhưng trái lại bây giờ bà vội, hướng về phía cổng lớn Lâm gia : "Nha đầu ngốc, Hàn Nhạc kết hôn chúng ta mới có lợi, con suy nghĩ xem, Lâm gia có nhiều tiền, Lâm Kiều gả tới có thể kém hay sao? Lúc đó người của ba phòng cùng nhau ăn cơm, con cũng có thể thơm lây."

      Quan trọng hơn chính là, Lâm Bá Viễn là phu tử của trường tư thục, sau khi hai nhà trở thành thông gia, bà mang tiểu nhi tử đến tư thục, chẳng lẽ Lâm Bá Viễn lại nhận.

      Hồ thị tính toán như thế nào cũng thấy hai nhà Hàn, Lâm kết thân đối với Tào gia đều là chuyện tốt.

      Tào Trân Châu hứ tiếng, ghét bỏ : "Chỉ sợ mọi chuyện nàng ta đều áp con đầu, con lại có tiền để so với nàng ta."

      Hồ thị trừng mắt nhìn nữ nhi, cố ý : "Nếu như thế ngươi quên Hàn Giang , đổi cửa hôn khác."

      Tào Trân Châu mím môi, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt tuấn lãng của Hàn Giang, lên tiếng.

      Mọi người tiếp tục vây xem, tân lang vào lâu, tiếp tân nương tử ra. Lâm Ngộ cõng muội muội lên kiệu hoa, nhìn thấy tân nương tử nữa, thôn nhân lập tức xem đồ cưới ở phía sau, đây mới là thứ đáng xem nhất. Lâm gia chuẩn bị mười tám gánh đồ cưới, ở trong thôn xem như là rất có thể diện rồi, đầu lĩnh thứ nhất gánh lên, chỉnh tề bày ra hai mươi lượng bạc.

      Đám thôn nhân mở to hai mắt nhìn.

      " Hai mươi lượng, Lâm phu tử cũng là bỏ được!"

      " Hàn Nhạc đúng là đụng phải đại vận, cưới được thiếu nữ xinh đẹp , còn kiếm được nhiều đồ cưới như vậy!"

      " Ai, sai, ta nhớ là Lâm Kiều đặc biệt ngại bần phú, sao lại vừa ý Hàn Nhạc? phải là năm trước Hàn Nhạc háo sắc tham tài, cố ý bắt người ta lên núi, cưỡng ép Lâm Kiều phải gả cho chứ?"

      Thứ như bạc, dễ... làm loạn lòng người nhất, có thôn nhân chẳng qua là hâm mộ Lâm gia cho của hồi môn nhiều, có thôn nhân lại ghen ghét, khi bắt đầu ghen tị, thích mấy lời khó nghe, cố ý khiến người được lời ngột ngạt.

      Hàn Nhạc nghe thấy được, nhưng để ý, bản thân thẹn với lương tâm là được rồi.

      Trong chiếc kiệu hoa đơn sơ, Trần Kiều cũng nghe thấy, nghĩ cũng phải, Hàn Nhạc cứu mạng nàng, đời này gả cho làm thê tử, coi như là báo đáp.

      ==========

      Kiệu hoa dọc theo con đường đất trong thôn dạo qua vòng, lắc lư đường, rốt cuộc trước khi Trần Kiều bị lắc cho ngất , tới trước cửa Hàn gia.

      Hàn Nhạc đạp cửa kiệu trước, kế đó bà mối vịn tân nương tử ra.

      Thôn nhân ngoài cổng lớn và khách mời trong sân đều cùng ồn ào lên, may là Trần Kiều được khăn hồng che lại, nhìn thấy cái gì cả.

      Trong nhà, hai người bái thiên địa, tiếp theo bị mọi người đưa vào động phòng.

      Cái gọi là phòng tân hôn, chỉ là đông phòng mà thôi, bố trí trong phòng của người nhà nông đều khác nhau lắm, cửa sổ hướng nam, xây giường đất.

      Đồ cưới của Trần Kiều đều được chuyển vào, bày đống đất, tám cái vỏ giường được xếp chồng chỉnh tề ở đầu giường đông, đầu giường tây đặt cái chăn màu đỏ thẫm do nhà trai tự chuẩn bị. tay Trần Kiều vịn giường, tay được bà mối nâng, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống đầu giường tây, ngồi vững rồi, nàng còn việc gì nữa.

      "Tân lang vén khăn lên!" Bà mối cười mỉm thét to lên, đưa khóa đồng màu vàng cho Hàn Nhạc.

      Vào giờ phút này, đông phòng chật ních người, ngoại trừ ba huynh đệ Hàn gia, thân thích xa gần của Hàn gia đều đến, già trẻ lớn bé gì đều muốn xem lễ, trong phòng đủ chỗ đứng, những người kia liền mở rộng rèm cửa ra chén lấn đứng ở cửa ra vào. Các nữ quyến đỡ, còn các nam nhân vội vã xem mỹ nhân nổi danh của thôn Đại Vượng, đều giục Hàn Nhạc nhanh lên.

      Hàn Nhạc tâm tình phức tạp mà nhìn tiểu nữ nhân mang hồng trang ngồi ở đầu giường.

      cưới thê, chỉ là vì trách nhiệm, nhưng tại khách khứa đầy nhà, tân nương ở trước mắt, Hàn Nhạc bỗng nhiên ý thức được, cùng với nữ nhi Lâm gia, người mà ngại bần phú, nuông chiều từ bé, ngay cả cơm cũng biết nẫu thực bị buộc lại cùng nhau.

      "Sao thế, tức phụ của mình cũng dám nhìn à?"

      Tân lang quan quá chậm, có người lớn tiếng cười nhạo .

      Hàn Nhạc mím môi, lúc này do dự nữa, tay to vừa nhấc, cán cân liền vén khăn voan lên.

      Trần Kiều vô thức rũ mắt xuống.

      Những người khác trong phòng, kể cả Hàn Nhạc, cũng đều nhìn nàng,

      Tân nương mười bảy tuổi, mái tóc dài đen nhánh được vấn vào trong mũ phượng, lộ ra vầng trán mượt mà, cùng với đó là khuôn mặt mịn màng trắng hơn cả trứng gà bóc. Những tân nương khác đều đánh rất nhiều phấn, khiến cho khuôn mặt trở nên cứng đờ, Trần Kiều như thế, nàng trời sinh trắng nõn thủy nộn, dùng mấy thứ son phấn thấp kém ở nông thôn chỉ càng khiến nàng kém sắc, cho nên dưới kiên trì, nàng chỉ cần đồ long mi cong, và tô son môi đỏ.

      Chính khuôn mặt quốc sắc thiên hương này, nàng cần cười cũng chẳng phải làm cái gì, chỉ cần im lặng ngồi ở đằng kia, khiến người ta cảm thấy như tiên nữ hạ phạm, phải nuông chiều tốt mới được rồi.

      Hàn Nhạc vẫn luôn cảm thấy phu thê Lâm gia dưỡng nữ nhi đến quá yếu ớt, có nương nhà nông nào biết giặt quần áo nấu cơm xuống đất làm việc? Nhưng mà vào giờ khắc này, Hàn Nhạc bỗng nhiên ý thức được, nếu cho người muội muội hoặc nữ nhi nũng nịu như thế này, cho dù bệnh nguy kịch, cũng thà để bản thân bò nấu cơm, chứ tuyệt nỡ để cho muội muội hoặc nữ nhi mệt nhọc chút.

      Sau lưng Hàn Nhạc, Hàn Giang nhìn chằm chằm, mấy người khách nam nữ khác cũng chẳng khác là bao.

      Quá nhiều ánh mắt đều rơi xuống khuôn mặt của nàng, Trần Kiều được thoải mái, hơi nghiêng đầu về bên trái.

      Hàn Nhạc hoàn hồn đầu tiên, ho khan, hỏi bà mối tiếp theo phải làm cái gì.

      Bà mối cười tự trách : "Xem ta kìa, làm bà mối mấy chục năm rồi, lần đầu tiên nhìn tân nương tử nhìn đến mê hồn như vậy, đến đến đến, nên uống chén rượu giao bôi rồi!"

      Rượu được chuẩn bị trước, bà mối nhanh nhẹn rót hai chung rượu, phân biệt đưa cho tân lang, tân nương.

      Trần Kiều cúi đầu ngồi giường, Hàn Nhạc to lớn đứng ở trước giường, lúc uống rượu, Trần Kiều thể ngước khuôn mặt nhắn lên, Hàn Nhạc cũng phải cúi người xuống mới được.

      Môi sắp đụng tới chung rượu, Hàn Nhạc liếc mắt nhìn nương trước mặt, đúng lúc Trần Kiều cũng ngước mắt nhìn lên, đôi mắt đen bình thản của tân lang liền đối diện với đôi mắt đào hoa ngập nước của tân nương. Trần Kiều khiếp đảm, lập tức dời , gương mặt đỏ bừng, Hàn Nhạc buông mắt xuống uống rượu, nhưng cặp mắt hoa đào liễm diễm câu người kia vẫn ở trong đầu xua tan được.

      Uống rượu xong, trước khi cánh tay quấn quanh nhau của hai người sắp tách ra, biết người nào từ phía sau dùng sức đẩy Hàn Nhạc cái!

      Hàn Nhạc hề chuẩn bị, tuy rằng tay trái nhanh chóng chống xuống giường, nhưng nửa người cùng với chung rượu còn cầm tay vẫn đụng phải Trần Kiều.

      Trần Kiều ngồi, vị trí ổn hơn ít, nhưng vẫn bị Hàn Nhạc đụng đến hơi ngã về phía sau, cũng bị rượu đổ vương vãi lên mặt.

      Khi Hàn Nhạc cúi đầu, chỉ thấy rượu dọc theo khuôn mặt đỏ bừng của nàng tí tách lăn xuống, về phía vành tai bên kia.

      Yết hầu Hàn Nhạc chuyển động, suýt nữa tuân theo bản năng uống luôn rượu mặt nàng.

      "Ôi chao, tân lang quan sốt ruột ôm tân nương luôn rồi!"

      Tiếng ồn ào lại nổi lên, mắt thấy kiều nữ trong lòng nhăn đầu lông mày lại, Hàn Nhạc cũng hiểu được lúc nãy đùa giỡn quá lố rồi, tức khắc buông chung rượu ra, giơ tay đẩy tân khách ra ngoài: "Được rồi được rồi, nên khai tịch rồi, tất cả mọi người đều ngồi !"

      Những người kia muốn , nhưng chống lại khí lực lớn của tân lang được, lát sau, mành cửa trong phòng được kéo lại, bên trong chỉ còn bà mối và Trần Kiều.

      Bà mối cười đưa cho Trần Kiều cái khăn, bảo nàng lau mặt.

      Tim Trần Kiều đập thình thịch, vẫn chưa thể quên khoảnh khắc luống cuống lúc nãy khi Hàn nhạc đè lên.

      Buổi chiều Trần Kiều vô cùng nhàn rỗi chỉ cần ngồi trong phòng là được, nhưng tân lang quan Hàn Nhạc lại bận tối tăm mặt mày, bữa trưa, buổi chiều gần như được gộp lại đãi làm lần, bởi vì cưới nương đẹp nhất trong thôn, mấy tên độc thân, tiểu tử trong thôn ái mộ nữ nhi Lâm gia đều tranh cướp nhau rót rượu cho .

      Bên cạnh Hàn Nhạc có ai giúp cả, lão nhị Hàn Giang bị rót gục xuống từ lâu, lão tam Hàn Húc vẫn còn , rót đến khi trời tối mịt, Hàn Nhạc cũng say tám phần, ngửa đầu lên nhìn trời, sao đầu đều xoay vòng vòng.

      Hàn Giang ngủ giấc tỉnh dậy, thấy đám hán tử vẫn còn bắt nạt đại ca nhà mình, vui, thúc giục đẩy mấy tên nam khách chờ nháo động phòng ra ngoài, đại cữu Lâm Ngộ cũng tới giúp đỡ.

      Canh , tiểu viện Hàn gia rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, chỉ chừa đống rác dưới đất.

      "Đại ca về phòng trước , ta với tam đệ tới dọn dẹp." Tiễn Lâm Ngộ rồi, Hàn Giang hiểu chuyện với huynh trưởng.

      Hàn Nhạc nhìn ánh nến mờ nhạt xuyên qua cửa sổ đông phòng, lắc đầu, kiên trì cùng dọn dẹp với hai đệ đệ.

      Ba huynh đệ đều là người chịu khó, chồng mấy cái bàn mượn lại chỗ để ngày mai mang trả, rác mặt đất dùng chổi quét qua, rồi hốt vứt , dọn dẹp tất cả xong, qua nửa canh giờ.

      Sau hồi bận rộn như thế, Hàn Nhạc tỉnh rượu được hơn phân nửa, gió đêm tê buốt thổi qua, nghe thấy mùi rượu khó ngửi người mình.

      Tân nương yểu điệu ngay cả mùi mồ hôi cũng chịu nổi, nếu như cứ thế vào, chắc là nàng lại phải che lỗ mũi lại rồi.

      Hàn Nhạc thở dài, nếu như có thể, thà rằng lấy thôn dung mạo bình thường, cũng muốn lấy tiên nữ cái gì cũng phải chú ý này.

      Tuy nghĩ như thế, bước vào chính phòng, Hàn Nhạc vẫn rửa mặt trước, lại cởi áo ngoài dính đầy rượu và thức ăn ra, rồi mới mang cái bô mới mua tiến vào. Trời mùa đông giá rét, hơn nửa đêm chạy tới nhà quá chịu tội, cái bô chính là thứ tốt mà nhà nào cũng chuẩn bị.

      Trong phòng, Trần Kiều trãi chăn màn xong, nàng mặc quần áo ngồi ở bên, nam nhân bước vào, nàng khẩn trương nhìn qua, liếc mắt thấy được cái bô trong tay Hàn Nhạc. Cứ thế, nửa ngày làm chuẩn bị bình tĩnh của nàng đều biến mất, lại cúi đầu lần nữa.

      "Còn ra ngoài nữa ?" Hàn Nhạc bỏ bô xuống, nhìn nàng hỏi.

      Trần Kiều lắc đầu.

      Hàn Nhạc liền đóng cửa phòng lại.

      Ngoài cửa sổ gió bấc gào thét, càng lộ vẻ yên tĩnh trong phòng.

      Hàn Nhạc đứng đất lát, cảm thấy tiếp tục như vậy cũng phải cách, liền cởi giày lên giường, từ đầu giường đông lấy ra cái chăn hồi môn của tân nương, sau đó vừa quay lưng về phía tân nương trãi chăn vừa : "Ta biết nàng chướng mắt loại người thô kệch như ta, nếu như phải vì hoàn cảnh bức bách, ta cũng đến nhà nàng cầu hôn, đêm nay chúng ta cứ ngủ thư thế, chờ đến ngày nào đó nàng muốn chung sống với ta, chúng ta lại tiếp tục làm phu thê ."

      xong, chăn màn cũng trãi xong rồi, đôi đèn cầy long phượng thể thổi tắt, Hàn Nhạc mặc luôn quần áo chui vào chăn, quay mặt về hướng giường đông.

      Trần Kiều ngơ ngác nhìn cái ót của nam nhân.

      Ý của là, thích nàng sao? Lấy nàng chỉ là do lời đồn nhảm kia?

      Trần Kiều luôn cảm thấy, nàng lớn lên đẹp như vậy, Hàn Nhạc ít nhiều gì cũng phải có chút động lòng chứ? Trước khi xuất giá nàng làm rất nhiều chuẩn bị, duy chỉ tính tới, Hàn Nhạc lại muốn viên phòng với nàng.

      Nàng, nữ nhi của phủ Quốc công, lại bị hán tử nhà nông ghét bỏ.

      Trần Kiều rất tức giận, cũng rất tủi thân, tủi thân đến mức ngực như mắc kẹt cục lửa, thể nhổ ra cũng chẳng thể nuốt xuống.

      Nhìn tấm lưng lạnh lùng của trượng phu mới cưới, nàng cố bình tĩnh : "Ngươi cứu tính mạng ta, là ân nhân của ta, ta vốn tưởng rằng ngươi lòng muốn cưới ta, nghĩ rằng là vì lời đồn đãi mới đề thân. Nếu như vậy, Lâm gia chúng ta càng thể liên lụy ân nhân, bây giờ ta về nhà, ngày mai lại mời phụ mẫu làm chủ từ hôn."

      muốn lấy đúng , nàng còn muốn gả đâu, cùng lắm là gả cho tên đứng đắn, chỉ cần nàng nhịn ủy khuất, bằng mỹ mạo của nàng, còn thể khiến cho tên đứng đắn, mù lòa bị thọt đối với nàng khăng khăng mực sao? Nếu như nhịn được, nàng dứt khoát chết luôn, trở về tuẫn táng, dù sao so với sống mà bị chịu nhục còn tốt hơn nhiều.

      xong, Trần Kiều nhảy xuống đất, mang giày mở cửa.

      "Ngươi, ngươi hồ nháo cái gì!"

      Nghe được động tĩnh, Hàn Nhạc ngẩng đầu, chỉ thấy tay nàng sắp đụng đến ván cửa, sợ lần nữa gây ra chuyện cười khiến cho thôn nhân bàn tán, Hàn Nhạc chút suy nghĩ liền chân trần nhảy xuống đất, bước mấy bước dài lôi Trần Kiều về, xoay người lại, chặt chẽ chắn trước cửa, nổi giận đùng đùng nhìn tiểu nữ nhân trước mặt.

      Trần Kiều mở mắt ra, khuôn mặt trắng nõn, vương đầy nước mắt.

      Hàn Nhạc cả kinh, ngây ngẩn cả người.

      Trần Kiều yên lặng khóc lát, xoay lưng qua chỗ khác, thấp giọng khóc thành tiếng: "Ngươi muốn lấy ta, còn ngăn cản ta làm gì?"

      Hàn Nhạc nhìn bóng lưng quật cường của nàng, nghĩ lại lời lúc nãy của nàng, tuy rằng kinh ngạc, nhưng hình như hiểu ý của nàng.

      thử : "Ta, ta nghĩ rằng nàng, nàng phải lòng muốn gả cho ta."

      Trần Kiều cười khổ: "Nếu muốn gả , tại sao ta lại mặc như thế này đứng ở chỗ này, công bị ngươi khinh thường?"

      Hàn Nhạc bỗng dưng đau đầu, khinh thường nàng lúc nào?

      Nhưng mà nàng cũng khóc rồi.

      Được rồi, so đo với nữ nhân.

      " xin lỗi." Hàn Nhạc thấp giọng xin lỗi.

      Trần Kiều để ý đến , chuỗi nước mắt lại rơi xuống, nàng giơ tay lên lau sạch.

      mặt đất lạnh hơn giường nhiều, nàng nhắn xinh xắn như thế, khóc đến đáng thương như thế, lòng Hàn Nhạc mềm nhũn, dụ dỗ : "Được rồi, lên giường trước , coi chừng cảm lạnh."

      Trần Kiều động, nước mắt chảy nữa, giọng nàng lạnh lùng : "Cuối cùng ngươi có muốn lấy ta hay , muốn ta về nhà."

      Hàn Nhạc nghĩ thầm, tiệc cưới đều làm rồi, sắp động phòng lại để nàng , ngày hôm sau phu thê Lâm Bá Viễn cầm dao phay tới giết mới lạ.

      Tiến lên hai bước, Hàn Nhạc nhìn nửa bên mặt trắng nõn của nàng : "Nàng, nguyện ý, làm thê tử của kẻ nhà nông như ta chứ?"

      Trần Kiều mím môi, quay đầu : "Ngươi vẫn chưa trả lời ta."

      Hàn Nhạc nở nụ cười, tiến lên hai bước nữa, khẽ cong eo, liền ôm tân nương xinh lên!

      Động phòng hoa chúc, đây chính là lời đáp lại của .


      Hehe sao nào muốn đọc tiếp ?? Nếu muốn like cho mình nè :>
      HangVO9, KhaiDoanh_347, Betty14 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hãy cho chúng tớ chương cuối!
      Akiko thích bài này.

    5. cá cơm

      cá cơm Active Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      155
      Hàn ca định giả vờ quân tử cái gì, con người ta quyết tâm gả, máu cũng rơi rồi cơ mà >~<
      Sau này chiều vợ nhiều nhiều vào bù đắp đấy nghe chưa?! :yoyo12:
      Akiko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :