1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mễ Đồng

      Mễ Đồng Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      640
      Chương 91:

      Editor: Mễ Đồng

      Khi Cố Phong trở lại U châu, là vào cuối thu, bắt đầu vào mùa đông.

      Rừng Tây Sơn tầng tầng lớp lớp sương mù, lá rừng đỏ tươi như máu, đúng là thời tiết đẹp, phù hợp để giao du ngắm cảnh.

      Cố Phong lại có tâm trạng đó, nhìn chớp mắt, phi ngựa thẳng đường, chạy đến trước cửa Tĩnh vương phủ.

      Năm gian cửa sơn đỏ đều đóng chặt, nhảy xuống ngựa, bước lên thềm đá, dắt ngựa đồng thời bước vào.

      Khóe mắt thấy có khí lạnh lên, thanh trường kiếm đột nhiên lao tới.

      Cố Phong nhanh chóng né tránh, rút kiếm đánh trở lại, kiếm đâm ra, mới nhìn thấy người đánh lén là người của , vội vàng thu chiêu, rút kiếm lại, giật mình :“Là ngươi!”

      “Đúng! Là ta! Ta đến để thay tỷ phu giáo huấn tên phản đồ như ngươi !”

      Phó Y Lan trừng mắt lạnh lùng đáp, liên giơ kiếm lần nữa, ra chiêu chút lưu tình, chỉ nhắm vào Cố Phong mà ra kiếm.

      Bị buộc cách bất đắc dĩ, Cố Phong chỉ còn cách phải xuất kiếm đỡ chiêu.

      Hai thanh kiếm trung đánh nhau,“Boong boong” Tiếng vang liên tục ngừng.

      công phu hai người vốn như nhau. Nhưng tại giờ khắc này, người ra chiêu toàn sát ý, người bị bắt phải ứng chiến, ra tay tuy tàn nhẫn nhưng chỉ chống lại, chỉ thủ chứ tấn công, Cố Phong dần dần biểu lộ ra xu hướng suy yếu dần.

      lần tránh kịp, thanh kiếm lạnh như băng liền lướt qua má ,thản nhiên để lại vết máu.

      Thấy Cố Phong bị thương, Phó Y Lan thế nhưng lại có thể ra kiếm hơi dừng chút.

      Thừa cơ hội lần này, Cố Phong liền đánh lên, lợi dụng sức lực nam giới lớn hơn nữ giới, đánh mấy chiêu liền ép nàng lui cho đến góc tường.

      Dưới chân còn đường lui, tay cũng bị ngăn chặn thể cử động, Phó Y Lan oán hận nhìn chằm chằm, tỏ ra vẻ mặt khinh thường, cao giọng :“Trừ việc chỉ biết sử dụng mưu quỷ kế, ngươi còn có thể làm được cái gì!”

      Tay trái Cố Phong kiểm tra vết thương, nhìn thấy đầu ngón tay có dính vết máu, nhíu mi hờn giận :“Thua thua, thắng thắng, ai tâm quá trình như thế nào?”

      “Tỷ phu rốt cuộc làm gì có lỗi với ngươi? Tại sao ngươi lại muốn thông đồng với cẩu hoàng đế để hại ?” Phó Y Lan phẫn nộ chất vấn.

      Tĩnh vương phủ chiếm khoảng cách rất lớn, bởi vậy trước cửa chỉ toàn đường trống, chỉ có duy nhất căn nhà này, từ trước đến nay có người đến thăm, tuyệt đối im lặng, cũng có người đường ngang qua.

      Nhưng mà, khi Cố Phong nghe thấy vậy, vẫn theo bản năng nhìn quanh bốn phía, hơn nữa lại nhìn cửa lớn lần, xác định xung quanh có người, lớn tiếng cảnh cáo:“Bên đườnglàm việc gì, chuyện cũng phải chú ý chút, nên ăn bừa bãi, gây họa đến bản thân.”

      “Ta sợ!” Phó Y Lan xem thường :“Chỉ có ngươi có tật giật mình!”

      Lúc này của lớn Tĩnh vương phủ dần dần dần mở ra, người gác cổng nhô đầu ra, thấy thế liền chấn động, Cố Phong và Phó Y Lan đương nhiên là nhận ra, hơn nữa ràng bọn họ đều là người thân cận của Vương gia, nhưng lại biết vì sao lại khiến cho nhau mặt đỏ tai hồng thế kia.

      “Lý thúc, kêu thị vệ lại đây,” Cố Phong cao giọng phân phó ,“bảo Lý thị vệ và bốn người nữa đến, nhớ bảo bọn họ mang dây thừng đến.”

      Khoảng hai tháng trước, toàn bộ thủ hạ của Tĩnh vương phủ đều được Vương gia ban mật lệnh, từ nay về sau gặp cữu gia Cố Phong cũng giống như gặp Vương gia, phải nghe theo tất cả mệnh lệnh của .

      Nên người gác cổng chút do dự lĩnh mệnh rời .

      Cánh cửa sơn son kêu lên tiếng rồi đóng lại .

      “Cố Phong, ngươi muốn làm gì?” Phó Y Lan cắn răng hỏi.

      Cố Phong hừ tiếng,“Làm gì? nương gia giáo, biết an phận thủ thường, suốt ngày gây kiếm chuyện, bịa đặt, phỉ báng, còn ám sát mệnh quan triều đình, ta trói ngươi lại để đưa về chỗ An quốc công nhờ người quản giáo cho thât tốt.”

      Phó Y Lan làm sao có thể ngoan ngoãn chờ làm vậy, lúc này đá cái, hướng dưới quần của Cố Phong đá vào.

      May mắn Cố Phong phản ứng mau lẹ, bắt được cẳng chân của nàng, thoải mái hóa giải chiêu thức, mở hai chân ra.

      “Chậc chậc, chẳng phải lúc nãy vừa mới sao, chỉ biết dùng quỷ kế.”

      “Ngươi buông tay!” Phó Y Lan giãy dụa .

      Mặc dù nàng chưa lấy chồng, chưa hiểu được chuyện nam nữ, nhưng bản năng có thể cảm giác được nàng bị Cố Phong tách hai chân ra đứng thẳng, tư thế này thực quá mức xấu hổ.

      Cố Phong chỉ là tự vệ, hề có ý trêu ghẹo nàng, nhưng cũng dễ dàng buông tha cho nàng.

      “Muốn ta buông ra cũng khó, nhưng phải đáp ứng, từ nay về sau đường hươu vượn,” dừng lại thêm,“Ở trong nhà cũng được.”

      Đúng là khó quản, Phó Y Lan tính tình bướng bỉnh, liền phản bác “Các ngươi làm ra được, còn sợ bị người khác sao.”

      Nàng tức giận đến mất khôn, Cố Phong tức giận đến lắc đầu.

      Vừa vặn lúc đó Lý Vũ Thành mang theo bốn thị vệ ra, Cố Phong liền đem người giao cho bọn họ xử trí, rồi cất bước vào trong vương phủ.

      “Cố Phong, ngươi đừng , ngươi mang tỷ phu trả lại cho ta!”

      nam nhân Phó Y Lan thể đánh lại, huống chi là năm, cho nên bị trói cả hai tay.

      Cũng may Huyền Giáp vệ biết thân phận của nàng, lúc làm việc cũng thô bạo, nhưng mà mức độ này đối vơi nương tôn quý từ phải chịu khổ cực, khiến cho người ta phải uất ức rồi.

      Cố Phong vốn đến cửa lớn, nghe nàng nới như thế, lại lui trở về.

      “Đó là tỷ phu của ta, phải của ngươi.”

      cau mày, thần sắc nghiêm trang, nhưng lời ra lại giống như đứa bình thường tranh đoạt món đồ chơi.

      “Nhưng mà, ngươi căn bản.....”

      Câu kế tiếp nàng ra được, vì Cố Phong lấy đai lưng bịt miệng nàng, ghé sau đầu .

      “Ta có việc quan trọng phải làm, thể nhàn rỗi ở đây dây dưa với ngươi.”

      xong những lời này, Cố Phong cũng quay đầu lại liền rời .

      Kỳ , nếu có thể chọn, tình nguyện ở đây cùng Phó Y Lan tranh cãi, mà phải làm cái việc quan trọng kia.

      Từ cửa lớn đến nơi mất chừng hai khắc, Cố Phong mỗi bước lại thấy nặng nề hơn mỗi phần.

      Phó Y Lan còn như thế, Cố Thiền như thế nào?

      Cố Phong có thể để ý đến cảm xúc của Phó Y Lan, nhưng có khả năng khỏi phải lo lắng cho Cố Thiền ,tỷ tỷ sinh đôi với .

      *

      Cố Thiền vá xong mũi kim cuối cùng, đem chỉ thắt lại, cầm chiếc kéo khay trà cắt đứt.

      bộ quần áo may xong , nàng giơ lên xem kỹ, cười đến nỗi mặt mày nở hoa.

      “tay nghề của Vương phi càng ngày càng tốt .” Bích Lạc dâng trà đến, khen câu.

      “chắc chắn điều, chờ Vương gia trở về, sau khi mặc y phục này vào, nhất định nỡ cởi.” Bích Linh bên cũng hát đệm.

      nhắt định cởi ......

      Cố Thiền nghĩ đến điều khác, mặc dù có người biết, nhưng mặt vẫn đỏ bừng nhiều tháng thấy Hàn Thác, nàng nhớ đến , nàng khẳng định điều, nếu về, nhất định ép buộc nàng thành ra cái gì ......

      Tại sao bản thân lại nghĩ ra chuyện xấu hổ đó chứ......

      Nàng ở trong lòng cảm thấy oán giận chính mình.

      Hơn hai tháng qua, Tĩnh vương phủ bị Lý Vũ Thành mang bọn thị vệ đến bảo vệ như cái thúng sắt rất cẩn thận.

      chỉ là vì an toàn, mà còn bao gồm việc phong kín tin tức.

      Chuyện ở bên ngoài nhất định được truyền vào vương phủ, cũng cho bất kỳ kẻ nào vào phủ để gặp Vương phi, ngay cả thư từ cũng nhắt quyết cho giao đến tay cho Vương phi.

      nên Cố Thiền hoàn toàn biết chuyện gì bên ngoài.

      ở trong Tử vận sơn yên tĩnh vô cùng, mà ở gian ngoài cũng là như thế.

      Hàn Thác mỗi ngày đều gửi thư, chuyện kể trong đó đều là tiến triển tốt của tình hình chiến , nên nàng hề lo lắng.

      Việc đau buồn vì bị đuổi về, qua thời gian cũng nguôi bớt.

      Cố Phong bước vào, thấy Cố Thiền ngồi ghế, tay giơ bộ y phục cho nam giới, khuôn mặt nhắn phiếm hồng, vẻ mặt ngây thơ lại vui vẻ.

      dừng ở cửa, rất muốn lập tức trốn thoát, để tránh việc bởi vì mình đến đây mà làm cho yên tĩnh cuộc sống yên tĩnhcủa nàng bị phá vỡ.

      Nhưng mà, Bích Linh mắt sáng, kêu lên,“Tam gia về.”

      Cố Thiền nghe tiếng quay đầu, cười :“Đồng Lâm, ngươi quay về? Nhưng mà, Vương gia phái ngươi quay về làm việc sao?”

      “Dạ,” Cố Phong gật đầu, nhấc chân rảo bước tiến vào trong phòng.

      “Vậy việc đó ngươi làm tốt chưa?” Cố Thiền hỏi, nhưng mà đây phải là việc mà nàng quan tâm ,“Ngươi từ tiền tuyến trở về trước, cũng được cho ta biết tình hình chiến đấu như thế nào? nhưng ngươi xem, bao lâu nữa chiến có thể chấm dứt? Vương gia mỗi lần ở trong thư nó rất thuận lợi, nhưng tại sao còn lâu như vậy......”

      Cố Phong đánh gãy lời nàng,“Xán Xán, chiến xong rồi.”

      xong?” Cố Thiền chớp đôi mắt to, thào lặp lại lời , bỗng nhiên vẻ mặt nàng vui mừng ,“Vậy Vương gia đâu? Có phải chàng cũng trở lại?”

      “Tỷ phu......” Cố Phong câu, dám đối diện với Cố Thiền,“ trở lại .”

      “Tại sao? Tại sao lại trở lại ?” Cố Thiền khó hiểu .

      tháng trước, quân Ngoã Lạt đưa gian tế trộn lẫn vào doanh trại ,” Cố Phong cắn răng ,“Lúc ấy, tỷ phu bị trọng thương, sau đó...... Tiêu thần y cũng có biện pháp nào......”

      Cố Thiền giật mình lặng nhìn lúc lâu, đột nhiên :“Ngươi gạt ta! Các ngươi hai người hợp nhau tới bắt nạt ta đúng hay ?”

      Nàng đứng dậy,“Vương gia ở bên ngoài trốn tránh ta, ta biết, chờ ta tin, khóc lóc, lúc đó các ngươi cười ta khờ .”

      Vừa nàng vừa ra ngoài.

      Gian ngoài có ai, nàng bước ra cửa, trong viện cũng trống thấy bóng người.

      Cố Thiền ngơ ngác đứng ở trước cửa, lớn tiếng :“Vương gia, ngươi ra , tại chàng ra thiếp tha thứ cho chàng.”

      ai trả lời nàng.

      Cố Phong cùng ra nắm lấy cánh tay của nàng,“Xán Xán......”

      Cố Thiền giãy mạnh bỏ tay ra, chạy đến đình viện dậm chân hô to,“Ngươi tại ra, về sau ta bao giờ để ý ngươi nữa......”

      “Xán Xán, ta có lừa ngươi.”

      thanh của Cố Phong từ phía sau lưng truyền đến.

      “Ngươi tháng trước, nhưng mỗi ngày ta đều nhận được thư của , vẫn ngừng lại.” Cố Thiền cố .

      “Đó là viết xong trước,” Cố Phong buồn bực ,“Bởi vì sợ tỷ biết, cố ý ra lệnh cho Lý Vũ Thành phong tỏa toàn bộ vương phủ, cho nên dù là tiếng gió tỷ cũng nghe được. Hơn nữa, tỷ phu tuổi tỷ quá , nếu từ nay về sau chỉ có mình, đành lòng. Vì vậy, muốn ta khi chiến thắng khải hoàn trở về, thay cầu xin với Hoàng thượng và Thái hậu, xoá tên tỷ khỏi danh sách của hoàng thất, như vậy tỷ cần vâng theo quy củ hoàng gia, còn có thể tái giá. Ta từ kinh thành đến, Hoàng thượng họ đáp ứng cầu này, hơn nữa lập tức chấp hành, tại tỷ phải là Tĩnh vương phi . Ta tới đón tỷ, đưa tỷ đến Phúc Kiến,ở gần cha mẹ, so với người chưa xuất giá giống nhau......”

      “Ta !” Cố Thiền hét ầm lêm,“Ta là Tĩnh vương phi, ta muốn ở lại vương phủ chờ Vương gia về nhà, chúng ta đâu có từ hôn , chàng gạt ta ......”

      Lời còn chưa dứt, nước mắt giống chuỗi trân châu bị đứt mà rớt xuống.

      Cố Phong thấy thế cũng đỏ hốc mắt.

      tôn thờ Hàn Thác, cũng hoài nghi quyết định của mà thực , nhưng việc này chắc như vậy.

      Cố Thiền xóa sạch lệ, quật cường kiên trì :“Ta cũng đâu hết, ta ở đây chờ Vương gia về nhà.”

      Vừa , nàng thất hồn lạc phách vào trong phòng.

      Bích Linh và Bích Lạc nghe được tỷ đệ hai người chuyện, người tiếp tục dựa bên khung cửa, giống Cố Thiền cùng nhau rơi nước mắt.

      khuôn mặt tuấn của Cố Phong ngưng tầng lo lắng, cắn răng dặn chính mình được ra lời phải.

      “Bích Lạc, ngươi lấy tấc vải bông khác tới, ta muốn tiếp tục làm quần áo cho Vương gia.” Cố Thiền vào cửa liền sâu kín dặn dò.

      Cố Phong nghe vậy, đột nhiên hạ quyết tâm , bước nhanh theo sau, đánh vào gáy Cố Thiền.

      “A --”

      Bích Linh và Bích Lạc kêu lên sợ hãi, hề đề phòng, thấy Cố Thiền mềm nhũn ngã vào trong lòng Cố Phong.

      dọn đồ đạc của Vương phi, chỉ mang mấy bộ để tắm rửa khi ở đường là được, còn lại cần. khắc sau liền khởi hành, nhanh .” Cố Phong lớn tiếng .

      chưa kịp định hồn hai nàng vội vàng vào nội thất, vô cùng lo lắng, lấy ra mấy bộ quần áo, theo xe ngựa mà lúc sáng sớm Cố Phong chuẩn bị tốt.

      Cố Thiền tỉnh lại, thấy mình thay đổi hình dáng.

      Nàng cười, nhúc nhích nằm ở trong xe, đôi mắt to trống rỗng vô hồn, người xem liền thấy trong lòng khó chịu thôi.

      Nàng còn ăn uống.

      Bích Lạc đưa thủy đưa cơm, Cố Thiền cắn chặt răng chịu há miệng.

      nương, ăn chút gì , như vậy được đâu .”

      Bích Lạc Bích Linh cùng nhau khóc cầu xin nàng, Cố Thiền lại hề có phản ứng.

      Giằng co suốt ngày đêm, khi đến dịch quán, Cố Phong nắm lấy cằm Cố Thiền ép nàng mở miệng, ép chén cháo vào.

      Sau đó, Bích Linh Bích Lạc lấy khăn. mặt, vội vàng lau mặt cho Cố Thiền Cố Phong xoay người ra khỏi phòng, rút kiếm ra chém loạn thân cây cổ thụ.

      Về sau mỗi ngày đều là như thế.

      May mắn xe ngựa mau, đến mấy ngày đến địa giớicủa Giang Tô.

      “Tam gia, người muốn vào kinh sao? hay là hồi phủ nhờ lão thái thái khuyên nhủ nương......” Bích Lạc vụng trộm hỏi.

      , chúng ta trực tiếp đến Phúc Kiến.” Cố Phong cự tuyệt, sau đó dặn phu xe,“ mau lên chút.”

      Lúc chạng vạng vừa kịp vào dịch quán, sau đó hỏi người trong đó hướng tiếp theo

      “...... Từ trước cửa thẳng dọc theo đường lớn, sau đó về phía nam, gặp đường cua thứ nhất rẽ phải, sau đó nửa canh giờ đến kinh thành, nhớ cẩn thận đừng sai đường.”

      Cố Thiền sau lưng Cố Phong nghe thấy rất đoạn hội thoại vừa rồi,Nàng nắm chặt bàn tay bé, nhưng thân thể nàng suy yếu, động tác rất , Cố Phong phát ra.

      “Ta muốn ăn gì đó,” khi vào phòng, Cố Thiền đột nhiên mở miệng ra,“Muốn ăn trân châu bánh trôi và đường dấm chua bài cốt.”

      Mọi người mừng rỡ, Bích Linh Bích Lạc nhanh chóng chạy tới phòng bếp gọi món ăn.

      Hai bàn đồ ăn và chén cơm bị ăn sạch .

      Cố Phong ngồi phía đối diện, thầm thở phào cái.

      “ăn no, ta còn muốn ăn hạt thông hoa quế đường,” Cố Thiền buông ché và thêm,“ta Muốn Bích Lạc tự mình làm, người khác làm ta ăn.”

      “Nô tỳ làm.”

      Chủ tử rốt cục cũng có thể nghĩ thông suốt , đừng hạt thông hoa quế đường, cho dù muốn ánh trăng nàng cũng nhất định bắc thang hái xuống.

      Bích Linh và Bích Lạc có suy nghĩ giống nhau, nên cùng xuống phòng bếp để giúp đỡ.

      Làm loại bánh này thực có chút khó khăn, Cố Phong và Cố Thiền chuyện vài câu, đợi hai khắc mà vẫn chưa thấy người trở về.

      Cố Thiền dần dần buồn ngủ, lấy tay che miệng ngáp cái,“thực là, ta muốn ngủ .”

      “Vậy tỷ ngủ trước, ngày mai rồi ăn cũng được.” Cố Phong khuyên nhủ.

      Cố Thiền lại có thể nghe lời, ngoan ngoãn đáp ứng.

      “Hai người kia chưa về, đệ ở đây với tỷ, tỷ có việc liền kêu đệ.”

      Cố Phong xong, đứng dậy ra ngoài, tuy là tỷ đệ ruột thịt, cũng có phép tắc phải giữ .

      Nhưng ở phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập vụn, kịp quay đầu, thấy phía sau đau đớn, trước mắt tối đen, ngã gục về phía trước, như vậy có người phát .

      “Đồng Lâm......”

      Cố Thiền bỏ cây gậy trong tay, nơm nớp lo sợ ngồi xổm bên cạnh Cố Phong , mất nhiều sức lực mới có thể đưa người lên giường.

      Nàng kiểm tra hơi thở, cảm giác được hơi thở vẫn ổn định như thường, ôm ngực thở dài hơi.

      Sau đó, chạy đến mở chăn ra, đắp lên người Cố Phong sau đó đẩy cửa ra.

      Lúc này chỉ mới chập tối, ở dịch quán vẫn còn rất náo nhiệt, Cố Thiền gặp ai cũng hỏi, nên liền nhanh chóng tìm được con ngựa của Cố Phong, cởi bỏ cương nhảy lên lưng ngựa, giục ngựa chạy nhanh, theo lời của người lúc trước chạy thẳng đến kinh thành.

    2. Mễ Đồng

      Mễ Đồng Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      640
      ☆, Chương 92:

      Editor: Mễ Đồng

      Sau khi Cố Thiền vào kinh vừa lúc cửa thành ở phía sau nàng từ từ đóng cửa.

      Cung quy nghiêm cẩn, nếu được triệu hồi, giờ Dậu thể đến diện kiến

      Nên nàng phải chậm trễ mất đêm.

      Nàng mãi suy nghĩ tin tức nên chân vô thức mà bước , dắt cương ngựa, bất tri bất giác đến trước cửa Vĩnh Chiêu hầu phủ.

      Tường cao nguy nga, cổng lớn đóng chặt, nàng do dự biết nên tiến hay lùi.

      Suy nghĩ rối rắm, nàng dắt ngựa đến, nhưng mấy ngày chưa dùng cơm, thân mình suy yếu, lại cưỡi ngựa đường dài, hai chân như nhũn ra, ngã xuống đất. Lúc này cửa lớn đột nhiên mở ra

      nam nhân mặc áo lam ra, vừa vặn nhìn thấy Cố Thiền nửa quỳ nửa ngồi ở chỗ kia, mặc quần áo trắng, vẻ mặt mờ mịt còn mang theo cả thống khổ, vừa nhìn biết sức khỏe tốt.

      nương, làm sao vậy?” tiến lên hỏi thăm, nếu phải vì ngại việc nam nữ thụ thụ bất thân, muốn trực tiếp đỡ nàng đứng dậy.

      Người kia là ai?

      Vì sao từ trong nhà ra?

      Ý niệm vừa lên ở trong đầu, nàng còn chưa kịp dò hỏi, nghe được bên trong có người kêu “Đại gia”.

      Tiếp theo nàng trông thấy tiểu nha hoàn chạy ra, Cố Thiền nhận ra đó là nha hoàn của thím hai Tiết thị , Thúy Nhi.

      tay Thúy Nhi mang theo hộp cơm khắc son, đưa đến trước mặt nam nhân kia lắc lắc ,“Nhị thái thái bảo gia đem canh này mang về giúp đại tiểu thư bồi bổ.”

      xong , mới nhìn thấy Cố Thiền ở đất, kinh ngạc:“Nhị tiểu thư, a, Vương phi, , nhị tiểu thư......” Tĩnh vương thỉnh cầu cho Cố Thiền xóa trrn khỏi gia phả của hoàng thất, toàn bộ kinh thành ai ai cũng biết, Thúy Nhi trong lúc nhất thời lại biết phải nên xưng hô với Cố Thiền thế nào mới đúng, lặp lặp lại mấy lần, mới hỏi “Tại sao người lại ở chỗ này?”

      Thúy Nhi như thể bị ép buộc, cho nên trong lòng Cố Thiền hiểu được, nhà này, ít nhất là bây giờ nàng thể về.

      Nàng nắm lấy yên ngựa để mượn lực đứng lên, lảo đảo bước chân leo lên lưng ngựa vung xuống roi, con ngựa liền chạy .

      “Nhị tiểu thư......” Thúy Nhi nhìn Cố Thiền xa, nghĩ ra tai sao đến cửa nhà, ngay cả câu cũng bước đâu rồi?

      Nàng hiểu chuyện gì xảy ra, trước tiên tiễn gia ra cửa, sau đó trở lại chỗ ở của hai vợ chồng Tiết thị, liền mạch kể lể chuyện gặp Cố Thiền ở cửa cho Tiết thị nghe.

      “Ngươi nhớ lại xem ? Chỉ có mình ta? Bên cạnh có người theo?” Tiết thị ngồi ghé, nghe Thúy Nhi xong, trong tay cầm cây trâm, thong thả gỡ xuống.

      “Nô tỳ thấy rất ràng , nhị tiểu thư mình cưỡi ngựa đến,” Thúy Nhi năm ấy là do Sở vương vây thành nên mới đến chỗ của Tiết thị làm người hầu , vậy mà qua hai năm, nhìn hai vị tiểu thư người trước người sau xuất giá, trông có vẻ có xung đột với nhau, nhưng nàng phải người lão luyện để có thể nhìn ra được nhị tiểu thư với Tiết thị khúc mắc, liền vô ý hỏi ra điều nên hỏi ,“Nhị phu nhân, nhị tiểu thư mình ở bên ngoài rất nguy hiểm , chúng ta nên đến với lão phu nhân và đại phu nhân, xin hai vị bảo người mời nhị tiểu thư trở về.”

      “Về cái gì mà về, trời nhá nhem tối như vậy nên ngươi chắc chắn nhận sai người, nếu là nhị tiểu thư nhà chúng ta, liệu nàng ấy có thể hết lòng vì việc khác, dù ngươi có gọi cũng quay lại hay .” Tiết thị bắt đầu kiên nhẫn mắng,“Người ta là Vương phi nương nương, dù đâu cũng hàng dài hạ nhân theo sau hầu hạ, tai sao lại chỉ có người đến đây, đời này có thể thống như vậy, ngươi hiểu chưa?”

      xong lại nghĩ nghĩ gì đó, vẫn cảm thấy chưa yên tâm, nàng hung ác hù dọa:“ tình này liên quan đến danh tiết nhị tiểu thư của chúng ta, những lời này dừng ở đây, nếu người với người thứ ba chính là xấu chủ nhân, lúc đó ta bẩm đại phu nhân bán ngươi đến kỷ viện.”

      , nô tỳ tuyệt đối dám lung tung nữa.” Thúy Nhi vội vàng xua tay, nhà nàng tuy rằng nghèo khổ, nhưng vẫn là gia đình trong sạch, nàng cũng muốn vào nơi dơ bẩn như thanh lâu.

      Tiết thị vừa lòng:“Đúng rồi, lại đây, gội đầu .”

      Thúy Nhi xả nước xuống chậu rửa mặt kệ, dùng khăn bông bằng tơ thấm ướt nước, quấn lấy ngón trỏ, thuần thục giúp Tiết phu nhân gội đầu.

      Tiết thị ngửa đầu nhắm mắt, khóe miệng còn vương chút cười.

      Làm Vương phi sống tốt sao, Vương gia người ta trước khi chết cũng muốn đem nàng theo, xóa tên khỏi hoàng gia, chẳng qua là giữa đường bị chồng ruồng bỏ, thực còn mặt mũi.

      Người ta thường thói đời thay đổi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nay con nàng có bầu, vị con rể ở Hàn Lâm viện sau năm vào Đại Lý tự nhận chức hữu tự thừa, là chức quan ngũ phẩm, hai mươi tuổi có thể xuất phát ở mức cùng cấp với cha nàng, tương lai tất nhiên là có tiền đồ vô lượng.

      Nhưng chức vụ cũng qua được cái ghế Vương gia?

      người chết, dù vinh hiển đến đâu cũng đâu dùng được?

      Tiết thị càng nghĩ càng đắc ý, về phần Cố Thiền kia ra sao, nàng nghĩ nhiều như vậy, dù gì cũng đâu phải là miếng thịt người nàng, quản nhiều như vậy làm cái gì.

      *

      Cố Thiền chấp nhận ở khách điếm đêm, sáng sớm hôm sau liền trình lệnh bài để tiến cung.

      Ninh thái hậu vừa nghe ý đồ mà nàng đến, liền phản đối:“Xán Xán, dì biết tâm ý của con. Các ngươi còn trẻ trở thành vợ chồng, vừa thành thân chưa đến hai năm...... trở thành vết thương trong tim là chuyện bình thường, nhất thời dứt bỏ được. Nhưng con chỉ mới mười bảy tuổi, sau này còn có vài thập niên nữa, Tĩnh vương này thực chất là biết suy nghĩ cho con”

      “Dì......” Cố Thiền thấy Ninh thái hậu và Cố Phong giống nhau, liền trở nên sốt ruột, trong lúc nhất thời nghĩ ra lí do thoái thác, chỉ có thể làm nũng cầu xin,“Van cầu người, van cầu người ......”

      Ninh thái hậu đối với Cố Thiền vẫn có mấy phần chân tình, lúc trước nghe thấy Cố Phong kể lại thỉnh cầu của Hàn Thác, tuy rằng kinh ngạc, nhưng lại ngầm thở phào, đây là con bảo bối duy nhất của muội muội nàng, nàng sao có thể hy vọng Cố Thiền phải sống nửa đời mẹ goá con côi.

      Lúc trước khi nàng đối phó với Tĩnh vương, phải nàng nghĩ đến vấn đề này, nhưng cân nhắc hai bên, có thể phân biệt được nặng .

      Cố Thiền gia thế tốt, dung mạo tốt, lại có mình chống đỡ sau lưng, dù tái giá cũng có thể gả cho người trong sạch.

      Điều nàng nghĩ tới là trước khi chết Tĩnh vương có thể thay nàng tìm ra cách giải quyết chuyện phiền toái như vậy, Ninh thái hậu phải theo thế mà bước xuống.

      Nhưng điều nàng nghĩ tới, Cố Thiền lại có thể bướng bỉnh như thế.

      “Cháu ngoan, đến đây, đến bên dì,” Ninh thái hậu bảo Cố Thiền ngồi lên tháp với mình, đem nàng ôm vào trong ngực, trấn an “Ngươi xem như thế này được , ngươi thương lượng với mọi người trước, trước tiên đến Phúc Kiến......”

      Sau đó thấy Cố Thiền nhíu mi hờn giận, liền lập tức sửa lời,“Mặc kệ là phải Phúc Kiến, hay ở lại kinh thành, đều theo ý con, nhưng mà dù thế nào cũng được mình ở lại U châu. Con xem, ở Phúc Kiến có cha, mẹ, , chị, kinh thành có tổ phụ tổ mẫu, ít nhất có người cùng chuyện với con để giải buồn, chúng ta cũng tiện thể xem như được giải sầu, chờ thêm ít lâu nữa, tình tạm lắng xuống, cho con quyết định, được ?”

      “Ý của dì là giúp con?” Cố Thiền được như ý nguyện, gặng hỏi ngớt.

      “Ân,” Ninh thái hậu hàm hồ ,“Người chết rồi, giữ đạo phu thê, năm xem như chịu tang, sau đó tính sao, năm sau chúng ta sau.”

      Vừa thành thân hai năm, lại bên nhau ít mà xa cách nhiều, có thể có được bao nhiêu tình cảm sâu đậm?

      Thời gian thay đổi, năm sau chỉ sợ cần người thúc giục, Cố Thiền cũng chịu nổi, mà có ý nghĩ khác.

      Được Ninh thái hậu cam đoan, Cố Thiền cuối cùng cũng an tâm, cùng dì của mình chuyện lúc , thấy quá giờ cơm trưa liền rời khỏi cung.

      Cố Thiền rồi, Ninh hoàng hậu vào phật đường , châm nén nhang, đối mặt với khói lượn lờ, tự lẩm bẩm:“Bệ hạ, nếu năm đó khi chúng ta tình cảm mặn nồng, gặp được cảnh sinh ly tử biệt, có phải chúng ta cũng có hình dáng như vậy hay ?”

      Đáng tiếc, thế gian làm sao có nhiều chứ nếu như vậy, nàng lập tức lắc đầu cười :“Bệ hạ, người xem xem, người ra giấy ban hôn, làm hại Xán Xán thê thảm đáng thương, có thể thấy được, quyết định của người đúng là đúng .”

      Chỉ có quyết định của ta, mới là chính xác .

      xong, Ninh thái hậu liền ngồi chồm hỗm ở bồ đoàn lót gấm, cầm chuỗi phật châu, nhắm mắt lại.

      Chưa niệm xong đoạn kinh, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, nàng nhớ , sớm căn dặn mỗi ngày khi niệm kinh ai được quấy rầy, là ai lớn mật như vậy?

      muốn mở miệng răn dạy, nghe Hác ma ma thở hổn hển hồi bẩm :“Thái hậu, Hoàng thượng bắt nhị tiểu thư mang đến long tê điện ......”

      Long tê điện, đó cũng là tẩm cung của hoàng đế.

      Hàn Khải bắt nữ nhân đến đó, kẻ ngốc cũng biết có ý gì.

      Quả thực hồ đồ!

      *

      Long tê điện to như vậy, chỉ có hai người.

      Cố Thiền ngồi ở bên rơi lệ, Hàn Khải đứng ở trước mặt của nàng, cầm bả vai, ôn nhu khuyên nhủ:“Xán Xán, nàng đừng khóc. Ta phải muốn hù dọa ngươi.”

      bên , bên giúp Cố Thiền lau nước mắt.

      Cố Thiền nghiêng đầu né tránh, cắn chết chỉ câu,“Thả ta .”

      thể.” Hàn Khải lập tức cự tuyệt ,“Xán Xán, nàng ở lại, ta lập nàng làm quý phi.”

      “Ta muốn,” Cố Thiền chút nghĩ ngợi, đứng lên bỏ chạy, bổ nhào ra trước cửa lại bị bắt lại.

      Trong điện chỉ có hai người bọn họ, Hàn Khải phân phó nội thị canh chừng và khóa ngoài cửa.

      Đẩy cửa ra, Cố Thiền hoảng sợ xoay người, nhìn Hàn Khải từng bước tiến đến gần,“Xán Xán, nếu nàng thấy vị trí quý phi thấp, ta lập nàng làm Hoàng hậu, nàng vừa lòng ?”

      “Hoàng thượng, van cầu người, thả ta .” Cố Thiền quỳ mặt đất, dập đầu cầu xin.

      Những lời này lại nhắc nhở Hàn Khải.

      là Hoàng thượng, trong thiên hạ hay là đất nước này, muốn nữ nhân mà thôi, làm gì phải ăn khép nép.

      Hàn Khải sau khi đại hôn , còn là tên tiểu tử ngây thơ ngày xưa đương nhiên biết làm thế nào để khiến cho nữ nhân chân chính thuộc về mình.

      Chỉ cần nàng trở thành người của chính mình, còn sợ nàng chịu can tâm tình nguyện ở lại trong cung?

      Cố Thiền dập đầu cảm thấy choáng váng, nhưng từ đầu đến cuối thấy Hàn Khải lên tiếng trả lời là đáp ứng hoặc là phản đối, còn nghi ngờ, bỗng nhiên nàng bị dùng sức nhấc lên, đặt lên cửa.

      Nàng phát sinh chuyện gì, nhưng theo bản năng liền giãy dụa đánh nhau,“Buông, buông ra!”

      Vị biểu huynh luôn luôn ôn hòa tươi cười trong trí nhớ , lúc này lại biến thành dã thú dữ tợn đáng sợ, từng chút tới gần nàng......

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chưa có chương mới à Edit ơi? đến đoạn hấp dẫn
      Mễ Đồnghuyetsacthiensu thích bài này.

    4. Lazzy Le

      Lazzy Le Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      53
      Cuối cùng cũng đợi được ngày edit tiếp, thái hậu đến nhanh cứu Xán Xán. Giờ chị chịu nổi đả kích gì nữa đâu
      Mễ Đồnghuyetsacthiensu thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Edit nghỉ lễ khỏe khoắn để lấp hố giúp chị em nhá
      Mễ Đồnghuyetsacthiensu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :