1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 14
      Edit: Ngân Nhi

      Hai tuần tập quân sắp trôi qua, vốn lúc tập cảm thấy rất cực khổ, nhưng đến khi kết thúc chung quy ai cũng có cảm giác nỡ.

      Sau buổi tập nghi thức duyệt binh, các đội tổ chức hoạt động để tăng tình đoàn kết, đội nam và đội nữ lập thành nhóm chơi trò chơi.

      Sau khi nghe huấn luyện viên thông báo, các đều lôi kéo Cố Tư Ức : “Cậu với các trai của cậu , để nhóm mình gia tăng thân thiết với nhóm họ.”, “Tư Ức à, xin cậu đó, phải tóm được cả bốn người đẹp trai nhất đấy!”, “Tư Ức tiến lên nào!”, “Tư Ức go go go!”

      Cố Tư Ức được cả đội đặt niềm tin, lúc nghỉ trưa liền gửi tin nhắn wechat cho Hạ Chi Tuyển: “Nghe buổi tối có hoạt động tập thể.”

      lâu sau bên kia nhắn lại: “Ừ.”

      “Các có thể tới chơi cùng bọn em ?”

      biết được.”

      “Cố gắng tranh thủ mà.”

      Hạ Chi Tuyển nhìn màn hình điện thoại rồi cười khẽ, nhắn lại.

      Trước khi kết thúc buổi tập chiều, huấn luyện viên : “Các của tôi, tối nay đội nam sinh được săn đón nhiều nhất lập đội chung với nhóm chúng ta đấy.”

      Các nữ sinh nghe xong hô hào vỗ tay, Cố Tư Ức nhìn về hướng đội của Hạ Chi Tuyển, mặc dù biết là xa quá chẳng nhìn thấy gì hết.

      Tối đó hai đội nam nữ tập hợp chỗ, các nữ sinh khó nén nổi hưng phấn, các nam sinh cũng chuyện lịch hơn thường ngày.

      Trò chơi thứ nhất, nam sinh và nữ sinh đứng thành hai vòng tròn trong và ngoài, theo thứ tự truyền cho nhau chai nước trong tay, huấn luyện viên bật nhạc, khi nhạc dừng, chai nước ở tay người nào người đó phải bước ra chịu phạt.

      Mỗi lần nam nữ phải chịu phạt, con trai để con ngồi lên lưng rồi chống đẩy, con biểu diễn tài nghệ.

      Nhạc vừa bắt đầu tất cả cuống lên, vội vàng truyền chai nước cho nhau.

      Vòng người chịu phạt là cậu con trai gầy và bạn nữ to con.

      bạn kia vừa ngồi lên lưng cái là bạn nam nằm úp ra đất luôn rồi, nét mặt đau khổ cầu xin tha thứ, khiến mọi người cười ầm cả lên.

      Cố Tư Ức đứng xem nghĩ thầm may phải là mình, ngượng chết mất.

      Có câu sợ cái gì gặp cái đó, vòng chơi thứ hai bắt đầu, khi chai nước ở tay Cố Tư Ức nhạc dừng, làm tim cũng cứng đơ lại luôn.

      Nữ sinh xếp vòng tròn ở trong, nam sinh vòng tròn bao bên ngoài, nên các nam sinh có thể nhìn thấy chai nước được bạn nữ nào cầm.

      Lúc cái chai nằm trong tay Lục Gia Diệp, cậu ta cũng thấy là Cố Tư Ức phải chịu phạt.

      Muah ha ha ha ha, bản sao thu trong lòng cậu ta lúc này đưa tay chống nạnh ngửa mặt lên trời cười vang, cõng em chống đẩy năm cái, đúng là quá thân mật rồi.

      Lục Gia Diệp cười toét mồm, định bước ra khỏi hàng chai nước trong tay tự dưng bị giật mất.

      Hạ Chi Tuyển đứng bên cạnh cầm lấy cái chai, ung dung bước ra khỏi hàng.

      “…???” Cái quái gì vậy?

      phải chứ, chai nước ràng ở trong tay tôi mà, cậu cũng thấy đúng ?” Lục Gia Diệp quay sang nhờ Tô Hàn phân xử.

      Tô Hàn vỗ vai cậu, thâm thúy : “Thỏ ăn cỏ gần hang, sao có thể để người khác ăn mất được.”

      “Ôi trời ơi, cậu ta quá hiểm rồi!” Lục Gia Diệp hối hận chịu được.

      Cũng tại cậu lúc nãy quá chủ quan, đáng lẽ phải cầm cái chai rồi chạy ra luôn chứ, điên quá, lại bị người ta cướp mất chiến lợi phẩm rồi!

      Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức bước ra giữa vòng tròn, Cố Tư Ức thấy người bị phạt là cậu cũng thoáng thả lỏng, nhưng ngay sau đó lại phiền não ngay.Lúc hai người đến gần nhau, Cố Tư Ức cực kỳ xấu hổ, : “Em tận 50kg cơ…Xin lỗi nhé.”

      Sớm biết vậy nhịn ăn tối rồi!

      Thường nữ sinh trung học ít ai nặng hơn 50kg lắm, Cố Tư Ức cảm thấy mình gây khó khăn cho Hạ Chi Tuyển rồi…TAT, nếu đổi lại là bạn nữ nhắn khác có phải là dễ cho người ta rồi .

      Hạ Chi Tuyển nhìn lượt đánh giá , thấy Cố Tư Ức căng thẳng khẽ cười, thản nhiên : “Như em là vừa đẹp.”

      Hạ Chi Tuyển hạ thấp người, Cố Tư Ức nhìn tấm lưng dài của cậu, cặp mông hơi nâng lên, gương mặt của lập tức đỏ bừng.

      Trước chỉ biết là cậu ấy khá cao thôi, bây giờ nhìn kĩ lại mới thấy là tỉ lệ cơ thể của cậu ấy cũng rất tuyệt…

      rón rén cẩn thận ngồi lên lưng Hạ Chi Tuyển.

      Mông và lưng cậu chỉ cách nhau lớp quần áo, Cố Tư Ức như ngồi đống lửa, cảm giác chưa bao giờ đau khổ đến vậy, hai tay chống lên vai Hạ Chi Tuyển, hai chân giơ cao khỏi mặt đất, : “Em chuẩn bị xong rồi, …cố lên nhé.”

      Xin đừng có sụp đổ đó, là hai đứa bị cười chết đấy.

      Hạ Chi Tuyển bắt đầu chống đẩy, mọi người cũng bắt đầu đếm.

      cầu là phải chống đẩy năm cái, Hạ Chi Tuyển vượt qua rất nhàng, thế là có người lại hô hào đề nghị năm cái nữa.

      Cố Tư Ức muốn mắng cho người kia trận, nhưng Hạ Chi Tuyển hình như chưa có ý định dừng lại, tiếp tục chống đẩy thêm năm cái nữa.

      ngồi người Hạ Chi Tuyển, mơ hồ cảm nhận được cơ bắp nảy nở và sức mạnh của cậu.

      thấy rất ngạc nhiên, vì cậu vừa cao vừa đẹp trai, dáng vẻ lại lạnh lùng, nhìn bên ngoài thể nghĩ cậu là người đô con được, nhưng lúc này đây, được cảm nhận cách chân thực mạnh mẽ đến từ phái nam rồi.

      Chu Kiêu tặc lưỡi cái, : “Thắt lưng của A Tuyển được phết đấy.”

      Tô Hàn nhận xét: “Thắt lưng của công cẩu (*).”

      (*) Công cẩu: có thể hiểu là chó đực nha :))

      Lục Gia Diệp trợn trắng mắt gào lên: “Thả thính! Cậu ta nhất định là thả thính!”

      Lúc Hạ Chi Tuyển chịu phạt xong, các nữ sinh đều phát cuồng vì mê trai rồi.

      Cố Tư Ức đứng dậy khỏi người Hạ Chi Tuyển, cả gương mặt ửng hồng.

      : “ giỏi , tố chất cơ thể rất tốt.”

      Hạ Chi Tuyển nhìn chăm chú, cười mà như : “Nên mới , như em là vừa đẹp.”

      “…” Cố Tư Ức biết tại sao mà khi bị cậu nhìn như vậy, mặt lại càng đỏ hơn.

      Kết thúc màn tra tấn thể lực của con trai, đến lượt nữ sinh biểu diễn tài năng, Cố Tư Ức nghĩ chút rồi : “Mình nhảy đoạn cho mọi người xem nhé.”

      lấy điện thoại của huấn luyện viên ra chọn bài nhạc tiếng sôi động, sau đó ngẫu hứng nhảy hip hop nền nhạc.

      Điều này khiến cho các nam sinh điên cuồng huýt sáo, hô hào ầm ĩ.

      Hạ Chi Tuyển đứng bên nhìn cơ thể linh hoạt và vòng eo uốn éo của Cố Tư Ức.

      Bình thường nhìn rất ngọt ngào dễ thương, nhưng bây giờ lại có mạnh mẽ và quyến rũ, còn nghiêng đầu nháy mắt cái, trong ánh mắt tựa như có cái móc vậy, có thể kéo linh hồn của người ta mất.

      Hạ Chi Tuyển nhìn xung quanh, thấy đám con trai thằng nào cũng sáng rực hai mắt, điên cuồng khen ngợi Cố Tư Ức.

      Cậu khoanh tay đứng nhìn, hai mắt nheo lại, lộ ra vui.

      Sau khi hai người họ thể xong, những lần trừng phạt tiếp theo mọi người đều cảm thấy được hay nữa.

      Nhưng bầu khí tập thể chung quy vẫn rất vui, hoạt động này khiến cho các nam sinh và nữ sinh được thư giãn tinh thần sau những ngày tập quân mệt mỏi.

      Tối đó, Cố Tư Ức tắm rửa xong lên giường nằm, trong đầu khỏi lại nghĩ tới hình ảnh ngồi lưng Hạ Chi Tuyển…

      Cảm giác đặc biệt này rất khó để , trong lòng bỗng có chút xíu rung động.

      --

      Sáng hôm sau tập nghi thức duyệt binh, chiều được nghỉ.

      Bố mẹ Cố Tư Ức vì tuần trước có nhà, nên tuần này hai người đích thân tới thành phố C để thăm con .

      Lần đầu tiên xa nhà học, biết con thích nghi được chưa, người làm cha mẹ rất nhớ.

      Hứa Giai Tuệ lúc nào cũng lẩm bẩm: “Tư Ức có nhà, cảm thấy cứ thiếu thiếu, nhà vắng vẻ hẳn .”

      Cố Trí Viễn an ủi: “Đằng nào sau này cũng phải xa nhà học đại học, để nó làm quen sớm cũng tốt, con cái lớn lên đều bay mà.”

      Cố Tư Ức tập quân xong, thấy bố mẹ ngồi chờ ở sân trường vui lắm, ba người cùng nhau về phòng ngủ, Hứa Giai Tuệ lấy ra đống đồ chất đầy bàn học và tủ quần áo của con .

      Cố Trí Viễn nhìn sách vở bàn học, hài lòng gật đầu : “Tốt lắm tốt lắm, còn chưa chính thức vào học mà con tự giác học hành rồi.”

      Hứa Giai Tuệ : “Sợ con tập quân phải phơi nắng đen da nên mẹ chuẩn bị riêng cho con mấy loại mặt nạ phục hồi da cháy nắng và cả kem chống nắng đấy.”

      “Dùng mấy thứ này phiền lắm.” Cố Tư Ức chưa lo lắng cho làn da đến mức ấy, nhìn đống mỹ phẩm mà chỉ thấy đau cả đầu, lại vừa nhìn gương vừa : “Con thấy vẫn hoàn hảo lắm, bị đen.”

      tắm rửa rồi cả nhà ra ngoài ăn cơm, chiều nay bố mẹ đưa con dạo chơi vòng thành phố C.”

      “Thích quá!”

      “À đúng rồi, con và Hạ Chi Tuyển có liên lạc với nhau ?”

      “Có ạ, bọn con là bạn cùng lớp mà.”

      “Vậy con gọi điện cho nó , rủ nó cùng ăn cơm luôn.”

      “Để con hỏi xem.” Cố Tư Ức lấy máy gọi cho Hạ Chi Tuyển.

      Tuần trước đến nhà cậu ấy ăn cơm rồi, giờ mời lại cậu ấy, coi như là đáp lễ.

      Điện thoại bàn đổ chuông, Hạ Chi Tuyển lúc này tắm.

      Lục Gia Diệp thấy tên người gọi là “Má lúm đồng tiền ”, chậc, biết là ai nhỉ?

      Lòng hiếu kỳ thôi thúc cậu bắt máy, hỏi: “Alo? Ai đấy?”

      Cố Tư Ức nghe thấy giọng của Lục Gia Diệp luôn: “Hạ Chi Tuyển có ở đó ạ?”

      Ồ, ra em chính là má lúm đồng tiền .

      Chậc…Chậc chậc chậc…

      “Cậu ấy tắm, nên điện thoại giao cho thư kí Lục nghe hộ nhé.” Lục Gia Diệp rất thích chuyện với Cố Tư Ức, “Em à, cuối tuần này có về nhà ? Bọn với đám bạn hẹn nhau ăn bữa, em tham gia cùng nhé? Chiều nay đến đón em .”

      “Bố mẹ em đến đây thăm em rồi, nên em rảnh đâu.”

      “Thế à.”

      chuyện điện thoại xong, Cố Tư Ức quay sang với bố mẹ: “Chiều ấy có hẹn rồi ạ, ăn được với nhà mình đâu.” cùng đám bạn tất nhiên thoải mái hơn là với hai vị phụ huynh rồi.

      “Thế để tuần sau vậy.” Hứa Giai Tuệ tiếc nuối .

      Hai vợ chồng rất thương con , nửa tháng gặp mà trông nó gầy hẳn rồi, thế là ông bà liền đưa thẳng con đến nhà hàng sang trọng, gọi bàn sơn hào hải vị, hơn nữa còn toàn là món con thích ăn.

      Cố Tư Ức nhìn bàn đầy đồ ăn ngon ngơ luôn: “Con ăn hết nhiều món như vậy đâu.”

      “Có phải đồ ăn của trường khó ăn ? Hay là tập quân vất vả quá? Cục cưng à, mặt con gầy sọp hẳn rồi kìa.”

      mình xa nhà học phải biết chăm sóc tốt bản thân chứ, còn gầy nữa chỉ cơn gió thổi qua thôi cũng đủ bay luôn người đấy.”

      Cố Tư Ức năng rất khí phách: “Tại phải học đấy ạ, học hành làm con căng thẳng âu lo, cũng dần dần mà gầy luôn đấy!”

      Vẻ mặt đau lòng của Hứa Giai Tuệ lập tức còn, thay vào đó là gật đầu khen ngợi con : “Gầy chút cũng tốt, gầy nhìn xinh hơn!”

      Cố Trí Viễn cũng đồng ý: “Học hành vẫn là tốt nhất, phải lo nghĩ đến chuyện giảm cân, mẹ con vì muốn giảm cân mà phải tự tập luyện hành xác mình cả ngày đấy.”

      Cố Tư Ức: “…”

      Cơm nước xong, Cố Tư Ức có hơi căng bụng, đứng lên : “Con rửa tay.”

      Lúc quay lại, qua hành lang, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.

      Người đó mặc bộ đồ đơn giản thoải mái, vóc dáng cao lớn, đặc biệt là khí chất của người đó rất khác biệt so với mọi người, chỉ cần nhìn lưng thôi cũng có thể nhận ra, chính là cậu ấy.
      Last edited: 19/4/19

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 15
      Edit: Ngân Nhi

      Cố Tư Ức còn chần chừ Lục Gia Diệp bất ngờ ra từ phòng ăn rồi trông thấy , giơ tay vẫy: “Hi em , em cũng ở đây à?”

      Giọng của cậu làm cho Hạ Chi Tuyển và đứng bên cạnh đồng thời quay lại nhìn .

      Cố Tư Ức cười đáp: “Khéo quá, em với bố mẹ cũng đến đây ăn cơm.”

      kia nhìn nhau, cả hai đều mau chóng đánh giá đối phương.

      đó có mái tóc ngắn, phong cách dịu dàng rất tây, dáng người cao cũng thấp, mặc quần bò và áo ngắn tay bó sát, cơ thể lồi lõm trước sau rất chuẩn, nhìn qua chắc là cũng tầm tuổi bọn họ.

      Lục Gia Diệp chủ động giới thiệu: “Đây là em má lúm đồng tiền thân của A Tuyển.” đến chữ má lúm đồng tiền, cậu ta còn cố tình nhấn mạnh, ranh mãnh nhìn Hạ Chi Tuyển.

      Cố Tư Ức hiểu ý tứ sâu xa trong đó, chỉ cảm thấy Lục Gia Diệp giới thiệu mình như thế hơi kỳ, bèn bổ sung thêm: “Xin chào, mình là bạn học cùng lớp với mấy người họ, mình tên là Cố Tư Ức.”

      kia bị câu xin chào của chọc cười, giọng điệu có phần muốn trêu : “Xin chào cậu, bạn học, bọn mình bắt tay nhau cái nhé?”

      “…” Cố Tư Ức cảm thấy này chắc là có quan hệ khá thân với Hạ Chi Tuyển, nên mặc dù nghe ra trêu chọc, nhưng vẫn đưa tay ra, khiến bạn ấy càng buồn cười hơn.

      Bàn tay Cố Tư Ức giơ ra giữa trung, cảm thấy hơi ngượng ngùng, định yên lặng thu tay về Hạ Chi Tuyển đứng bên cạnh đột nhiên giơ tay ra nắm lấy cổ tay , kéo lại gần mình, : “Đừng để ý đến nó.”

      Lục Gia Diệp : “Đây là em hoang thanh mai trúc mã của A Tuyển, Trịnh Bồi Bồi.”

      “Hoang cái đầu nhà cậu ý!” Trịnh Bồi Bồi tức giận .

      Hạ Chi Tuyển quan tâm đến hai kẻ ồn ào kia, cậu kéo tay Cố Tư Ức, dắt sang bên : “Bố mẹ em cũng ở đây à?”

      “Vâng.” Cố Tư Ức gật đầu, nhìn xuống thấy tay Hạ Chi Tuyển nắm cổ tay mình, các ngón tay thon dài trắng trẻo, lòng bàn tay mềm mại khô ráo.

      Hạ Chi Tuyển buông tay ra, : “Em dẫn qua đó , chào chú tiếng.”

      Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồi đưa mắt nhìn hai người rời , Trịnh Bồi Bồi : “Này, em má lúm đồng tiền là thế nào đấy? Họ hàng của A Tuyển à?”

      Thấy Hạ Chi Tuyển nắm cổ tay ấy, nhướn mày, cảm thấy khá hứng thú.

      và Hạ Chi Tuyển cùng lớn lên trong khu nhà, mặc dù hai năm qua nhà chuyển nơi khác nên số lần gặp mặt cũng ít hơn, nhưng ràng là nhớ Hạ Chi Tuyển vạn người mê cực kỳ ghét con đến gần mình cơ mà.

      Lục Gia Diệp tặc lưỡi : “Là em trong sáng có bất kì quan hệ huyết thống nào, chỉ là quan hệ hai bên gia đình rất thân thiết thôi.”

      --

      Cố Trí Viễn và Hứa Giai Tuệ thể ngờ được là con đến nhà vệ sinh xong lại dắt theo cả cậu chủ Hạ về thế này.

      Hạ Chi Tuyển lễ phép chào hỏi: “Con chào chú ạ.”

      Hai vợ chồng đứng dậy tiếp đón, nhìn bàn ăn hỗn độn vội vàng gọi phục vụ tới, định bảo họ dọn rồi gọi thêm vài món mới.

      Hạ Chi Tuyển : “Con ăn rồi ạ, con với hội bạn cũng đến đây ăn cơm, vừa nãy gặp Cố Tư Ức nên con mới biết là chú cũng ở đây.”

      Cậu vừa chuyện vừa rất tự nhiên ngồi xuống ghế.

      Cố Tư Ức ngồi bên cạnh nhìn Hạ Chi Tuyển trò chuyện với bố mẹ mình, nội tâm cảm thấy bội phục hàng vạn lần.

      sợ nhất là gặp mặt người lớn, cho nên khi biết cậu và hội bạn có hẹn rồi cũng thêm gì, căn bản là sợ cậu mất tự nhiên.

      Nhưng cục diện bây giờ hoàn toàn khác với tưởng tượng, học thần nổi tiếng lạnh lùng ít nhất trường lúc này lại vui vẻ chuyện với bố mẹ đấy.

      về việc học, về trường lớp, về phương pháp giáo dục, hề tỏ ra khó xử hay ngại ngùng, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như tắm gió xuân vậy.

      Hạ Chi Tuyển ngồi hơn nửa tiếng, trong quá trình cậu còn tắt máy khi thấy có cuộc gọi đến.

      Cố Tư Ức phải lên tiếng: “Các bạn đều chờ ý, bố mẹ đừng giữ người ta lại để buôn chuyện nữa.”

      Hai bên chào tạm biệt nhau, Cố Trí Viễn hỏi Hạ Chi Tuyển ở phòng nào, muốn thanh toán hóa đơn cho cậu, Hạ Chi Tuyển từ chối, cậu mỉm cười đồng ý, Cố Trí Viễn càng thêm thoải mái, chỉ sợ cậu chủ này chấp nhận ý tốt của mình thôi.

      Lúc Cố Tư Ức ngồi taxi với bố mẹ, Cố Trí Viễn thở dài : “Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, thằng bé này tương lai sáng lạn lắm.”

      Hứa Giai Tuệ : “Vừa thông minh lại cư xử tốt, gia cảnh giàu có, cả ngàn dặm mới tìm được hạt mầm tốt như thế.”

      Cố Trí Viễn lại với Cố Tư Ức: “Con với Hạ Chi Tuyển là bạn cùng lớp, cố gắng thân thiết với người ta vào, tương lai thằng bé này rất có giá đấy.”

      Trước đây mỗi lần Cố Tư Ức nghe bố mẹ khen ngợi con nhà người ta, còn nhịn nổi mà phản bác mấy câu, nhưng lần này gì cả, dù sao thành tích của học thần vẫn sờ sờ ra đó, lòng khâm phục.

      --

      Thời gian tập quân kết thúc, kiếp học hành thời trung học chính thức được bắt đầu.

      Tiết đầu tiên của tuần học thứ nhất, chủ nhiệm dẫn theo học sinh nữ vào lớp, : “Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, Trịnh Bồi Bồi.”

      Cố Tư Ức: “…”

      Kia phải là bạn tóc ngắn mà gặp ở nhà hàng sao?

      Hóa ra bạn ấy chính là người vẫn luôn vắng mặt chưa lộ diện.

      Trong lớp chỉ còn chỗ trống, chính là chỗ bên cạnh Cố Tư Ức, cho nên Trịnh Bồi Bồi ngồi ở chỗ đó.

      “Hi bảo bối , bọn mình lại gặp nhau rồi.” Trịnh Bồi Bồi chủ động chào hỏi.

      Cố Tư Ức: “…” Mình tí nào đâu nhé! Mình còn cao hơn cậu đấy!

      mỉm cười thân thiện đáp lại: “ ra cậu chính là bạn cùng bàn vắng mặt của mình.”

      Trịnh Bồi Bồi dương dương tự đắc : “Tập quân mệt lắm, mình muốn tham gia, bây giờ mới đến là hợp lý rồi.”

      “…” Đỉnh , thèm quan tâm đến kỷ luật của trường, muốn đến lúc nào đến, hổ là thanh mai trúc mã của Hạ Chi Tuyển.

      giáo Lý Thiếu Hồng đứng bục giảng : “Tôi xếp chỗ, các chị muốn ngồi đâu cũng được, miễn là có nhất trí đồng lòng giữa đôi bên.Tôi muốn cả lớp mất thời gian vào việc làm quen với bạn cùng bạn, cho nên quyền lựa chọn chỗ ngồi là ở các chị, thân nhau rồi có ích cho việc giúp đỡ nhau học tập hơn.”

      “Tiếp theo đây tôi bổ nhiệm ban cán của lớp.” Lý Thiếu Hồng nhìn quyển giáo án rồi quay người viết lên bảng.

      Lớp trưởng: Lam Hiểu Thu

      Lớp phó: Trương Khải Luân

      Ủy viên học tập: Hạ Chi Tuyển

      Ủy viên văn nghệ: Tô Hàn

      Ủy viên thể dục: Chu Kiêu

      Ủy viên vệ sinh: Lục Gia Diệp

      Bí thư chi Đoàn: Trịnh Bồi Bồi



      loạt tên ban cán được viết ra, trong đó có bốn cái tên đứng giữa là bắt mắt nhất.

      giáo vẫn còn viết nốt cả tên các tổ trưởng, mà lúc này bầu khí bên dưới sục sôi.

      Có người giọng cười : “Tứ đại ủy viên, W4 của lớp 6…”

      Những người khác cũng cười theo: “W4 được đấy, nhóm đại biểu của lớp 6 chính thức được ra mắt rồi.”

      Lục Gia Diệp nghe thấy liền ném cục giấy về hướng đó: “4 cái em nhà các cậu ý! Bọn tôi đẹp trai thế này, ít cũng phải là A4 chứ! Chữ W nó ở tít dưới cùng đấy!”

      Chu Kiêu lấy tay đỡ trán: “Lục Gia Diệp, cậu ai biết cậu ngu đâu, đấy.”

      Tô Hàn nghiêm túc tỏ thái độ: “Chỉ cần xóa tên Lục Gia Diệp thôi, W3 tôi cũng chấp nhận.”

      Lục Gia Diệp đá vào cái bàn bên cạnh: “Hai người các cậu phản bội nhá!”

      Hạ Chi Tuyển chỉ ngồi yên đọc sách của mình, mặc kệ mấy cậu bạn ầm ĩ.

      Chờ giáo viết xong tên ban cán lớp, Cố Tư Ức lại phát ra là trước sau trái phải chỗ ngồi, tất cả đều là cán bộ, chỉ có mình là dân thường bé thôi.

      Thôi thôi thôi, học tập là hết, có chức gì càng thân, có thời gian tập trung mà học hành.

      Sau khi viết xong, chủ nhiệm lại thông báo hai tháng sau làm bài thi thử giữa kỳ.

      Còn hai tháng nữa, Cố Tư Ức thầm động viên bản thân, hai tháng này dùng hết sức để học, nhất định thể để mình tụt lại phía sau.

      Mấy tiết học buổi sáng trôi qua trong trạng thái quyết tâm hăng hái của Cố Tư Ức.

      ngồi học thẳng lưng và nghiêm túc, chăm chú nghe giảng, hận thể ghi hết từng lời giáo vào trong vở.Giờ nghỉ giải lao cũng ngồi tại chỗ xem lại bài, cố gắng ghi nhớ nội dung bài học.

      Trong giờ học, Trịnh Bồi Bồi ngồi bên cạnh vỗ tay cái với .

      Cố Tư Ức quay sang nhìn, nghe bạn khuyên nhủ: “Cậu cứ thoải mái tinh thần , đừng căng thẳng quá như thế.”

      Cố Tư Ức cười : “Cậu à, cậu hiểu được đâu, mình thích học, việc học làm cho mình vui, khiến cho mình hiểu biết hơn, mình còn muốn xin ông trời thêm trăm năm nữa để được học đó!”

      Trịnh Bồi Bồi nghẹn lời, nhưng ngay sau đó lại cười đến nghiêng ngả.

      Lục Gia Diệp ngồi bên kia thấy thế liền ngó sang hỏi: “ chuyện gì mà cười vui thế?”

      Cố Tư Ức đáp: “ chuyện học.”

      Trịnh Bồi Bồi cười : “Ha ha… chuyện học đó…”

      Hướng Lê và Trương Hân Dịch ra rủ Cố Tư Ức vệ sinh cùng, Cố Tư Ức theo các bạn, Trịnh Bồi Bồi gõ vào bàn Hạ Chi Tuyển : “ em của cậu thú vị đấy, xem ra cũng là học sinh giỏi.”

      Hạ Chi Tuyển quay người, lười biếng dựa vào bàn học bóp vai thư giãn, vì ngồi quá lâu nên cũng hơi mệt.

      Hạ Chi Tuyển gì, Lục Gia Diệp hăng hái : “Tôi cũng phát ra là em rất chăm học đó, A Tuyển à, chừng cậu có đối thủ cạnh tranh rồi đấy.”

      ấy ư? Hạ Chi Tuyển nhớ lại lúc Cố Tư Ức đập đầu xuống bàn muốn tự thiêu cùng với vốn tiếng của mình, kìm được mà bật cười.

      Trịnh Bồi Bồi : “Cái này tôi tin đâu, nếu cậu ấy có thể vượt qua học thần tôi nhận cậu ấy làm đại ca luôn.”

      Cố Tư Ức vệ sinh về, ngang qua cửa sổ phòng học, thấy Trịnh Bồi Bồi ngồi lên ghế của , vui vẻ buôn chuyện với đám Hạ Chi Tuyển.

      Đúng lúc cũng trông thấy Hạ Chi Tuyển bật cười, lưng và cánh tay chống lên bàn, dáng vẻ đẹp quá đáng.

      biết bọn họ chuyện gì mà khiến cậu ấy vui thế nhỉ.

      Hừ!

      Cố Tư Ức ra chỗ lan can, : “Mình muốn ở ngoài hóng mát chút, hết giờ giải lao rồi vào.”

      Thế là Hướng Lê với Trương Hân Dịch cũng ở ngoài với , cùng tán gẫu.

      Đến khi nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên, Cố Tư Ức mới lại quay về lớp ngồi.

      Kết thúc giờ học buổi sáng là đến thời gian ăn trưa, mọi người túm năm tụm ba tới nhà ăn, Cố Tư Ức cũng với mấy bạn thân.

      “Này này, học sinh mới hình như rất thân với tứ đại ủy viên lớp mình đấy, còn theo bọn họ đến nhà ăn kìa.”

      Tiếng nghị luận của mọi người truyền vào tai Cố Tư Ức, ngẩng lên xem, thấy đúng là Trịnh Bồi Bồi với đám Hạ Chi Tuyển.

      Lúc trước tập quân , Lục Gia Diệp mấy lần rủ cùng bọn họ ăn cơm, nhưng Cố Tư Ức lại muốn ngày ngày theo bọn họ gây bất hòa với đám con , nên hầu như đều từ chối, lâu dần bọn họ cũng quen nên còn rủ cùng nữa.

      Cố Tư Ức đột nhiên lại muốn ăn nữa, : “Mình thấy được khỏe lắm, muốn về phòng nghỉ ngơi.”

      Hướng Lê ân cần hỏi: “Cậu khó chịu chỗ nào? Có cần đến phòng y tế ?”

      Cố Tư Ức vội đáp: “ cần đâu cần đâu, mình chỉ hơi mệt thôi, muốn ăn.”

      Trương Hân Dịch lại hỏi: “Thế cậu có muốn ăn gì ? Cần bọn mình mua cơm cho ?”

      cần đâu, trong phòng ngủ của mình có nhiều đồ ăn lắm, mẹ mình mới đưa tới hôm chủ nhật, có cả đặc sản của địa phương nữa, lúc nào các cậu cũng qua lấy ít về mà ăn.”

      Sau khi chào các bạn, Cố Tư Ức mình quay về phòng ngủ.

      bàn để sẵn đồ ăn vặt và sách vở, vừa ăn vừa học, quá hoàn hảo.

      Trong lúc chìm trong đại dương học hành chuông điện thoại vang lên, là Hạ Chi Tuyển gọi tới.

      nhìn màn hình điện thoại, vài giây sau mới bấm nghe, chậm chạp lên tiếng: “Alo?”

      “Em mệt à?” Giọng của Hạ Chi Tuyển truyền tới.
      Last edited: 19/4/19

    3. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Thanh niên Tuyển sao dám làm mặt lạnh trc mặt bố mẹ vợ chứ, nịnh còn chưa xong làm sao dám làm mặt lạnh. Bạn Tuyển cũng danh ma ghê, lấy luôn chai nước của bạn GD :)))))
      Chết cười vs A4 :hoho:
      Ú là la có người bắt đầu ăn giấm r kìa :hoho:

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 16
      Edit: Ngân Nhi

      “Em mệt à?” Giọng của Hạ Chi Tuyển truyền tới.

      Cố Tư Ức ngạc nhiên : “Sao biết?”

      “Bạn em với .” Hạ Chi Tuyển đứng ở chỗ rẽ hành lang tầng hai nhà ăn, giọng chuyện điện thoại.

      Cậu biết Cố Tư Ức hay cùng hai bạn đó ăn cơm, hôm nay gặp hai bạn ấy lại trông thấy Cố Tư Ức cùng, cậu liền tới hỏi: “Cố Tư Ức đâu?”

      Trương Hân Dịch lần đầu tiên chuyện với Hạ Chi Tuyển, thế còn là cậu ấy chủ động lên tiếng nữa, gương mặt đỏ bừng cả lên, cứ nhìn vẻ đẹp trai của cậu ấy mà tim đập loạn xạ, mãi mà chẳng được gì.

      Hướng Lê đứng bên cạnh khá bình tĩnh, vội : “Tư Ức trong người khó chịu nên quay về phòng nghỉ ngơi rồi.” Nghĩ chút lại thêm: “Bọn mình bảo mang cơm cho cậu ấy cần, chắc đói bụng đó.”

      Hạ Chi Tuyển gật đầu ra vẻ biết rồi xoay người rời .

      Đến khi cậu ấy xa rồi, Hướng Lê mới thở phào vỗ ngực: “Đẹp trai đến mức làm mình khó thở quá! Tư Ức ngày nào cũng cùng cậu ấy, biết cảm giác thế nào nhỉ.”

      Người bên cạnh vẫn chưa có phản ứng, Hướng Lê liền huých tay Trương Hân Dịch: “Này, ngơ luôn rồi à?”

      Trương Hân Dịch mặt vẫn đỏ, ấp úng : “Chẳng trách mà lại là hot boy…”

      Hạ Chi Tuyển vẫn chưa ăn cơm, mấy người bạn ngồi chờ, nhưng chỗ cậu đứng ít người lui tới, quá ồn ào, nên có thể gọi điện cho Cố Tư Ức hỏi han xem tình hình ra sao.

      “Em khó chịu chỗ nào?”

      Cố Tư Ức có phần lúng túng, có khó chịu ở đâu đâu, chỉ là thấy buồn bực nên muốn ăn thôi.

      Nhưng thể trả lời như vậy được, cho nên đành chậm rãi : “Em đau dạ dày, muốn ở trong phòng nghỉ lát…”

      “Đau dạ dày đừng có ăn đồ ăn vặt với uống trà sữa đấy.”

      “Vâng…”

      “Thế em nghỉ ngơi .”

      “Vâng.”

      Cúp máy, Cố Tư Ức lại thở phào nhõm, cầm bút tiếp tục làm bài.

      Lúc buồn chán chỉ còn cách là học thôi! Trong khi mọi người ăn cơm ở trong phòng vùi đầu vào học, đây là phấn đấu nỗ lực cảm động trời đất nhường nào chứ, Cố Tư Ức càng học càng hăng, cảm giác mình trở thành người đứng ở đỉnh cao nhất!

      Hạ Chi Tuyển lên tầng ba nhà ăn, các bạn cậu ngồi chờ lâu quá kêu ầm cả lên rồi.

      Cậu thản nhiên : “Các cậu ăn , mình có chút chuyện.”

      Trịnh Bồi Bồi nhìn bóng lưng cao ngất của cậu, cảm thấy như bị vứt bỏ, : “ phải vì có mình ở đây nên cậu ấy mới muốn ăn đấy chứ?”

      Lục Gia Diệp nghiêm túc suy nghĩ lúc rồi gật đầu: “ chừng đúng là như vậy , A Tuyển vốn thích ngồi ăn cơm cùng con .”

      Vẻ mặt bi thương của Trịnh Bồi Bồi trong nháy mắt hóa thành phẫn nộ, đá phát lên cái ghế cậu ta ngồi: “Cậu ai bảo cậu câm đâu!”

      “Mẹ, ràng là cậu hỏi trước mà…” Lục Gia Diệp cảm thấy mình vô tội, nhịn được mà mỉa tí: “Chỉ có em má lúm đồng tiền là tốt thôi, ngọt ngào đáng , ai như cậu chỉ biết quát tháo chứ, chẳng nữ tính chút nào!”

      “Cậu thêm câu nữa thử xem!” Trịnh Bồi Bồi hung dữ .

      “Thôi em xin em xin, đàn ông tốt đánh nhau với con đâu.” Lục Gia Diệp ghê sợ .

      Tô Hàn cười: “Bồi Bồi nào có hung dữ chứ, đây người ta gọi là sống , con mạnh mẽ chân là đáng nhất.”

      Trịnh Bồi Bồi lập tức đổi thái độ, mỉm cười với Tô Hàn: “Tôi thích những người con trai có mắt như cậu.”

      Cố Tư Ức vẫn ra sức ngao du trong đại dương tri thức, nhưng bị mắc ở bài tập toán, mãi vẫn giải được, tính thế nào cũng ra.

      Trong lúc liều mạng suy nghĩ chuông điện thoại lại vang lên.

      Vốn còn rất phiền não, nhưng khi thấy tên hiển thị màn hình cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

      bấm nút nghe: “Alo?”

      Hạ Chi Tuyển còn chưa trước: “Em có bài toán muốn hỏi , có được ?”

      “Đơn giản, đứng dưới kí túc xá nữ, em mang theo sách vở xuống đây.” Hạ Chi Tuyển .

      “…” Cố Tư Ức vô cùng bất ngờ, sao Hạ Chi Tuyển lại đứng bên dưới rồi?

      Nhưng mà máu học nên cũng quan tâm lắm, nhanh chóng cầm sách, giấy nháp và bút rồi xuống nhà.

      Hạ Chi Tuyển đứng ở đâu là nơi đó như được bật đèn sáng vậy, khiến người ta thể ngoái lại nhìn.

      Mọi người cực kì ngạc nhiên, vị học thần nổi tiếng lạnh lùng này lại đứng dưới tòa kí túc xá nữ.

      Cố Tư Ức chạy đến chỗ Hạ Chi Tuyển, Hạ Chi Tuyển bước nhanh tới đón, đỡ lấy vai : “ chậm thôi, phải em bị đau dạ dày sao?”

      Hự… quên mất chuyện đó rồi.

      Cố Tư Ức dừng bước, cau mày, nét mặt tỏ ra khó chịu, đưa tay ôm bụng: “Vâng, em thoải mái lắm…”

      Hạ Chi Tuyển : “Em thế này là bị đau bụng chứ phải đau dạ dày.”

      “…” Nét mặt Cố Tư Ức cứng ngắc trong giây, sau đó gượng cười: “ ra là đau bụng…Đau quá nên em ngốc luôn rồi, phân biệt được bụng với dạ dày…”

      Hạ Chi Tuyển hết nổi, đưa cái túi cầm tay cho : “Cầm lấy.”

      Cố Tư Ức cầm cái túi mở ra xem, bên trong đựng mấy hộp đồ ăn, hơi nóng và mùi thơm tỏa ra từ bên trong hộp.

      “Tìm chỗ nào đó ngồi ăn , rồi giảng bài cho, để cõng em.”

      “…” Cố Tư Ức còn chưa kịp tiêu hóa hết lời cậu thấy cậu ngồi xuống trước mặt mình rồi.

      Cố Tư Ức sợ hết hồn, vội : “ cần đâu…”

      “Em bị đau bụng mà phải ?”

      sao đâu…Em chịu được mà.”

      “Có ở đây, em chịu đựng cái quái gì hả?” Hạ Chi Tuyển được vui, ra lệnh luôn: “Ngồi lên mau!”

      Cố Tư Ức lại cảm nhận được áp bức ngỗ ngược từ Hạ Chi Tuyển, trong lòng ngượng ngùng vô cùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lên lưng cậu, đến khi Hạ Chi Tuyển cõng , mới từ từ hoàn hồn, có chút mất tự nhiên.

      Lần cuối cùng Cố Tư Ức được cõng là vào mấy năm trước, được bố cõng bệnh viện, và Hạ Chi Tuyển là người khác giới thứ hai cõng .

      tay cầm quyển sách được cuộn tròn lại, tay cầm túi thức ăn.

      Mùi bạc hà dễ chịu thanh mát từ người cậu tỏa ra, khiến Cố Tư Ức kìm chế nổi mà đỏ bừng hai má, lặng lẽ nín thở, như thể nếu tiếp tục hít hà mùi hương cơ thể cậu là có thể chết ngay được vậy.

      Cố Tư Ức nằm lưng Hạ Chi Tuyển, cảm nhận những ánh mắt truyền tới từ bốn phương tám hướng, trong đó có cả kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ.

      ra sức khỏe của vẫn bình thường, nên tự dưng có cảm giác như mình lợi dụng Hạ Chi Tuyển để rêu rao khắp nơi vậy.

      May là quãng đường dài, Hạ Chi Tuyển vào lớp học truyền thông lúc này có ai, sau khi đặt Cố Tư Ức xuống, cậu cầm lấy cái túi trong tay , lấy hộp thức ăn ra mở nắp rồi đặt lên bàn, Cố Tư Ức nhìn thấy có hai phần cháo và ba món ăn thanh đạm.

      “Tưởng em bị đau dạ dày nên mới mua cháo và thuốc, ai ngờ là em chỉ bị đau bụng bình thường thôi.” xong Hạ Chi Tuyển lại nhìn cười, trêu chọc: “Ngốc.”

      Cố Tư Ức xấu hổ cười hờ hờ, tuy bị là ngốc nhưng lại hề tức giận, ngược lại còn thấy rất ngọt ngào.

      Cái dáng vẻ cười ngờ nghệch này trông càng ngốc hơn rồi.

      “Nhưng mà mua nhiều đồ cho em thế này, em ăn hết được đâu.”

      cũng ăn gì đâu, cùng ăn .” Sợ đói nên cậu mua đồ rồi đem qua cho luôn.

      “Vâng.”

      Hai người ngồi cùng hàng ghế ăn cháo, Cố Tư Ức quên sạch chuyện mình giả vờ đau bụng rồi, nhớ để mà làm trò ăn ít chút, cứ thế ăn sạch bát cháo, ăn xong còn chủ động thu dọn rồi vứt rác.

      Hạ Chi Tuyển ngồi bên cạnh quan sát động tác nhanh nhẹn và sắc mặt hồng hào của , ngẫm nghĩ : “Nhìn em có vẻ khỏe lên rồi đấy.”

      “…” Cố Tư Ức khựng lại, lúc này mới nhớ ra là mình đóng vai “bệnh nhân”.

      Nếu để cậu biết được là giả vờ bị bệnh, còn bắt cậu mang cơm rồi cõng nữa biết có bị đánh chết nhỉ?

      Cố Tư Ức bùng nổ khả năng diễn xuất, nét mặt như bừng tỉnh ngộ, : “Ừ nhỉ, bụng hết đau rồi này…Hay là tại cháo ngon quá nên chữa khỏi rồi…”

      “Chắc thế, đau bụng nó cũng phát từng cơn từng cơn .” Hạ Chi Tuyển nhàng , ánh mắt rơi vào vành tai đỏ ửng của nhóc kia.

      “Đúng thế, cứ đau từng cơn ý, vừa nãy đau, bây giờ lại ổn rồi.” Cố Tư Ức thầm thở phào, cảm ơn ông trời giúp vượt qua bài kiểm tra dối này, “Em vứt rác nhé.”

      Hạ Chi Tuyển nhìn nhóc cầm túi rác ra ngoài phòng học, người là bộ đồng phục áo khoác bên ngoài, sơ mi trắng và váy đen, mái tóc được buộc đuôi ngựa giờ khẽ tung bay như làn váy, bên dưới là đôi chân thon dài trắng nõn.

      Cậu lười nhác đưa tay chống đầu, cái bút quay tròn trong tay, mắt nhìn Cố Tư Ức chăm chú từ lúc cho đến khi quay lại.

      Cố Tư Ức vừa ngồi xuống bên cạnh Hạ Chi Tuyển cậu giơ tay ra véo tai .

      “Đừng động đậy.” Thấy muốn né, cậu liền giọng , chất giọng hơi khàn khiến quen lắm.

      làm gì vậy?” Cố Tư Ức biết phải làm sao, liền tức giận .

      “Em xem phim Inuyasha bao giờ chưa?”

      “Xem rồi.” Cố Tư Ức hiểu sao tự dưng cậu lại nhắc tới bộ phim anime cũ đó.

      “Tai của em giống Inuyasha lắm, khiến cho muốn nghịch.” Hạ Chi Tuyển nghiêm túc .

      Trong đầu Cố Tư Ức ra hình ảnh Inuyasha với cái lỗ tai chó dựng thẳng lên, lập tức muốn bùng nổ, nghiêng người thoát khỏi móng vuốt của Hạ Chi Tuyển, che cái tai nóng rần, nổi cáu quát: “Ý là nhìn tai em giống tai chó đúng ?!”

      đợi cậu trả lời tiếp: “Tai em làm gì nhọn như thế chứ, so sánh quá đáng lắm nhé! Em cho véo tai em nữa đâu!”

      Hạ Chi Tuyển nhịn được cười, cười đến nỗi dừng lại được.

      Cố Tư Ức vừa tức vừa xấu hổ ngồi bên, cứ thế giận dữ nhìn Hạ Chi Tuyển, nhưng càng nhìn lại càng giận nổi nữa rồi…

      Bởi vì lúc cậu ấy cười nhìn đẹp trai lắm ý…

      “Được rồi, cười đủ chưa hả? Mau giảng bài cho em .” Cố Tư Ức phiền não mở sách ra, giơ bài khó ra trước mặt Hạ Chi Tuyển, kèm theo tờ giấy nháp.

      Hạ Chi Tuyển ngừng cười, liếc mắt nhìn đề, sau đó cầm bút viết các bước giải.

      Cố Tư Ức kinh sợ với tốc độ của cậu, hỏi: “ cần suy nghĩ à?”

      “Xem cái hiểu ngay.” Cậu đặt bút xuống, bài toán giải xong.

      “…” Vốn còn thầm nghĩ là đây dẫu sao cũng là dạng đề mà trong giờ giáo chưa nhắc đến, mình cũng đến nỗi ngốc lắm đúng , thế mà lúc này nhìn cái bài toán mà suy nghĩ nát óc nhưng vẫn tìm ra cách giải lại được Hạ Chi Tuyển cầm bút viết có mười mấy giây là xong, trong lòng muốn sụp đổ…

      “Em nhìn có hiểu các bước làm ?” Hạ Chi Tuyển hỏi.

      Cố Tư Ức lại yên lặng nhìn, lời giải rất ràng, nhìn cái là hiểu ngay, thế mà sao trước đó nghĩ mãi ra nhỉ?

      Hạ Chi Tuyển nhìn đồng hồ, : “ ở cùng em thêm nửa tiếng, có bài nào hiểu nữa bảo .”

      “Ồ, vâng ạ.” Cố Tư Ức gật đầu, “Cảm ơn nhé.”

      Hạ Chi Tuyển cầm di động chơi game, Cố Tư Ức ngồi bên làm đề, cậu cũng rất chú ý mà đeo tai nghe, để thanh trong game làm phân tâm.

      Lúc Cố Tư Ức lại tiếp tục gặp bài khó, cực kỳ rối rắm…

      biết Hạ Chi Tuyển có lại giải được trong mấy phút đồng hồ như vừa nãy nhỉ?

      Hỏi cậu ấy bài này biết là mình có ngu quá ?

      biết là nên hỏi cậu ấy hay tự mình nỗ lực hơn nhỉ?

      Rốt cuộc đây có phải là bài khó vậy?

      Cuối cùng quyết định … tạm thời chuyển sang bài khác.

      lúc sau khi làm xong mấy bài liền, quay đầu nhìn lại Hạ Chi Tuyển ngủ gục xuống bàn rồi.

      Tư thế của cậu rất tùy tiện, bên tai nghe bị rớt ra, bên vẫn gắn tai.

      Cố Tư Ức cởi áo khoác người ra, đến bên cạnh cậu, nhàng choàng áo lên vai cậu.

      cầm lấy bên tai nghe bị rớt xuống, cẩn thận đeo vào, tò mò biết Hạ Chi Tuyển nghe nhạc gì.

      Trong máy bật nhạc của nhóm Mayday.

      “Bước trong gió, ánh mặt trời hôm nay sao bỗng dịu dàng,

      dịu dàng của trời, dịu dàng của đất, giống như khi em ôm …”

      Bài hát này cũng lâu rồi, giờ nghe lại tự nhiên thấy hay hơn hẳn.

      Cố Tư Ức gỡ tai nghe xuống mà yên lặng nghe đến hết bài, mắt nhìn Hạ Chi Tuyển ngủ say bên cạnh, có cảm giác thỏa mãn nên lời.

      Khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt là vui vẻ xen lẫn thích thú.

      Nghe hết bài, gỡ tai nghe ra, cũng cất gọn lại cho cậu luôn, sau đó lại tiếp tục ngồi bên làm đề.

      Cố Tư Ức suy nghĩ, Hạ Chi Tuyển cũng ngủ mất rồi, nếu bảo cậu về phòng ngủ trưa rồi lại quay về lớp cũng hơi vất vả, chi bằng cứ ngủ luôn ở lớp , mà chính cũng cảm thấy tinh thần phấn khởi hơn, hết cả buổi trưa đều chỉ ngồi làm đề.

      Hạ Chi Tuyển mơ màng ngủ, bỗng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, cậu vốn cực kì ghét các thứ mùi lạ, bao gồm cả nước hoa, nhưng mùi này mang lại cảm giác rất gần gũi và tự nhiên, khiến cho cậu rất thích, thậm chí còn chìm đắm vào nó mà ngủ say hơn.

      Đến khi tỉnh lại, cậu mới phát ra mùi đó là từ đâu tới, chính là ở cái áo khoác đắp người mình…

      Cố Tư Ức gấp sách lại, : “ dậy rồi à? Thời gian cũng còn nhiều, bọn mình đến lớp thôi.”

      Hạ Chi Tuyển vẫn ngồi yên nhúc nhích, hình như còn chưa tỉnh ngủ hẳn, tay vẫn cầm áo của .

      thôi.” Cố Tư Ức lấy lại áo, nhưng Hạ Chi Tuyển lại bất ngờ dùng sức rất mạnh, mặt nghiêm nghị nhìn , ánh mắt vừa trầm vừa sắc bén.

      Cố Tư Ức bị dọa phải buông tay ra, ngạc nhiên nhìn cậu.

      Hạ Chi Tuyển cúi đầu nhìn chiếc áo trong tay, lại nhìn vẻ kinh ngạc của Cố Tư Ức, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, nét mặt thả lỏng, cậu giơ tay bóp sống mũi, ném cái áo lại cho , : “Vừa nãy chưa tỉnh ngủ.”

      “Ồ…” Cố Tư Ức thở phào nhõm, “ ra là có tật cáu gắt lúc mới ngủ dậy.”

      “Đúng thế.” Hạ Chi Tuyển lười biếng ngáp cái rồi đứng dậy.

      Hai người cùng nhau xuyên qua sân trường, bước vào lớp ngay trước khi tiếng chuông vào học vang lên.

      Hạ Chi Tuyển ngủ trưa nên tinh thần rất tốt, Cố Tư Ức hoàn toàn ngược lại, lúc nãy hăng hái bừng bừng, giờ buồn ngủ muốn chết. liều mạng ép mình phải tỉnh táo, cuối cùng cũng trụ được cho đến lúc tan học, gục xuống bàn ngủ Trịnh Bồi Bồi ghé vào tai : “Nghe buổi trưa Hạ Chi Tuyển đứng dưới kí túc xá đợi cậu, sau đó còn cõng cậu đến tòa nhà tổng hợp nữa đúng ?”

      “…” Tốc độ truyền miệng công nhận nhanh đấy.

      “Này, cậu có thể cho mình nghe xem cảm giác lúc được Hạ Chi Tuyển cõng là thế nào được ? Mình chưa bao giờ thấy cậu ấy cõng con đâu nhá.”

      “Giờ nghỉ trưa các cậu đâu thế? Ngồi học mình thấy cậu có vẻ mệt đấy…”

      Cố Tư Ức mang theo mỏi mệt cực độ cách đơn giản: “ học… Cho mình ngủ lát …”

      học sao cậu ấy phải cõng cậu hả?”

      “…”

      “Chậc…Trước đây nhìn ra cậu ấy lại là loại thích bám người đến vậy đấy.”

      “…”

      “Có phải hai cậu nhau ?”

      “!!!” Cố Tư Ức bị câu hỏi này dọa sợ phải ngồi bật dậy, hoàn toàn còn thấy buồn ngủ nữa, điều chỉnh nét mặt, nghiêm túc : “Cậu đừng có mà lung tung.”

      “Ồ…” Trịnh Bồi Bồi làm như hiểu ra điều gì, ngược lại còn gian xảo cười : “Vậy cậu thấy cậu ấy thế nào? Có thích cậu ấy ?”

      “Mình thích cậu ấy! Cậu đừng có mấy chuyện này nữa!” Cố Tư Ức giọng mắng.

      rất sợ bị cái người ngồi ở dãy bên cạnh kia nghe thấy.

      Nhưng thực tế là cứ sợ cái gì là cái đấy nó đến, Trịnh Bồi Bồi nghe Cố Tư Ức , ngược lại cảm thấy mưu kế của mình đúng hướng, liền quay đầu với Hạ Chi Tuyển: “A Tuyển, cậu nghe thấy gì chưa, em má lúm đồng tiền thích cậu đó.”

      Hạ Chi Tuyển đọc sách, chỉ hời hợt liếc mắt qua nhìn cái, nét mặt nhìn ra được vui buồn.

      Lục Gia Diệp nghe thấy cười ha ha : “Em quả nhiên tầm thường, bị sắc đẹp làm cho mù quáng.”

      Cố Tư Ức bị hai người họ trêu chọc phát điên, đứng dậy : “Mình vệ sinh.”

      Trịnh Bồi Bồi sau đó lại ngồi vào chỗ của Cố Tư Ức, làm mặt quỷ với Hạ Chi Tuyển, cười sướng: “Có phải ngờ tới rồi ? Buồn chưa buồn chưa? Khó chịu lắm đúng hả?”

      Hạ Chi Tuyển vẫn thay đổi sắc mặt, cầm lấy quyển vở bàn Lục Gia Diệp, xé tờ ra vo thành cục, ném thẳng vào mặt Trịnh Bồi Bồi.

      Vừa nhanh vừa chuẩn xác, đúng ngay giữa mặt luôn, Trịnh Bồi Bồi giơ tay che mặt kêu: “Đánh người được động vào mặt nhá, sao cậu ác thế hả?”

      Mặc dù đến mức đau muốn chết, nhưng là cũng đau vãi ra.

      Trịnh Bồi Bồi tức giận đến chỗ bọn họ, cướp lấy quyển vở kia rồi quay về chỗ của mình, xé tờ.

      Lục Gia Diệp tru tréo lên: “Giời ơi là giời sao hai người lại xé vở của tôi thế hả!!!”

      Trịnh Bồi Bồi vo tờ giấy lại rồi ném vào Hạ Chi Tuyển.

      Hạ Chi Tuyển khẽ ngửa ra sau, cục giấy vì thế mà đập vào mặt Lục Gia Diệp.

      Lục Gia Diệp phát cáu: “Hai cậu xé vở của tôi rồi lại còn coi tôi là mục tiêu nữa à!”

      Trịnh Bồi Bồi cãi nhau với cậu ta: “Ông đây bị đánh trúng mặt rồi mà cậu chỉ biết lo cho quyển vở của cậu thôi à?”

      Kệ cho hai người ầm ĩ, Hạ Chi Tuyển đứng dậy ra ngoài phòng học.

      Tô Hàn làm khán giả đứng ra hòa giải: “Xé cũng xé rồi, mua lại quyển khác là xong, vo giấy lại rồi ném đau lắm đó…”

      Trịnh Bồi Bồi theo: “Đúng rồi đấy, tôi còn bị nện thẳng vào mặt luôn, tên Hạ Chi Tuyển kia hung bạo quá.”

      Lục Gia Diệp : “Cậu ấy vẫn thế mà, giờ cậu mới biết à?”
      Last edited: 16/7/19

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 17
      Edit: Ngân Nhi

      Cố Tư Ức vào nhà vệ sinh rửa mặt, cảm thấy nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

      Lúc về lớp bắt gặp Hạ Chi Tuyển đứng ngoài hành lang, ánh mắt hai người cũng trùng hợp mà giao nhau.”

      “…” Hỏng bét rồi! Ánh mắt của cậu ấy trông lạnh lẽo quá!

      Cố Tư Ức hiểu cảm xúc trong đôi mắt đối phương, bắt đầu tự suy nghĩ.

      lẽ là tại thích cậu ấy sao? Câu đó thực ra có nghĩa khác, chỉ biểu đạt rằng chuyện Trịnh Bồi Bồi đúng thôi, chứ phải thích có nghĩa là ghét.

      Cố Tư Ức cảm thấy mình nên giải thích, dù sao …người ta cũng là cột trụ cho dựa vào mà, hơn nữa trưa nay còn ăn cơm của người ta rồi, lại nghe người ta giảng bài nữa, quay quay lại ra những lời như thế, nghĩ thế nào cũng thấy vô tâm.

      Cố Tư Ức tới bên cạnh Hạ Chi Tuyển, cậu dựa lưng vào lan can, còn chống tay lên đó nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, trước phải nghĩ xem nên giải thích làm sao .

      hành lang có ít học sinh qua lại đùa nghịch.

      Cố Tư Ức chậm rãi dịch lại gần Hạ Chi Tuyển, nhàng kéo vạt áo cậu, để cho mọi người nhận ra bí mật này, sau đó giọng chân thành : “Em có ý đó đâu…”

      Hạ Chi Tuyển có phản ứng.

      Cố Tư Ức còn định tiếp chuông vào học kêu rồi.

      Các học sinh nối đuôi nhau tiến vào lớp học, Cố Tư Ức muốn vào từ cửa sau, nhưng bất ngờ bị Hạ Chi Tuyển giữ lại.

      Cậu kéo tay rồi đẩy dựa vào tường, Cố Tư Ức mở to mắt kinh ngạc nhìn cậu, : “Vào học rồi đấy!”

      Hạ Chi Tuyển đưa tay lên véo tai , nét mặt như cười như .

      Ngoài hành lang bốn bề vắng lặng, Cố Tư Ức tim đập loạn xạ, chỉ sợ thầy giáo vào đúng lúc này.

      Hạ Chi Tuyển nhanh chậm : “Em có ý gì tối nay đến tìm rồi cho ràng.”

      Dứt lời, cậu buông ra rồi vào lớp từ cửa sau.

      Cố Tư Ức cúi thấp đầu theo sau, mặt đỏ như tôm luộc.

      Bây giờ là tiết Lịch Sử, thầy giáo tuổi trung niên đeo kính đứng giảng bài hăng say nước miếng tung bay, nhưng mà học sinh bên dưới rất thực tế, trừ khi có hứng thú với môn học này mới học, hầu như ai cũng làm việc riêng.

      Cố Tư Ức vẫn nghĩ đến câu kia của Hạ Chi Tuyển, phải ràng thế nào nữa đây, ràng là bị hãm hại bởi hoàn cảnh mà… Trong đầu ra rất nhiều phương án để tỏ lòng thành ý, ví dụ như ôm đùi người ta gọi baba sau đó viết bản tường trình 800 chữ, hoặc là dắt cậu ấy đến siêu thị rồi vung tiền như rác, hào phóng mua cho cậu ấy đống kẹo luôn, rồi

      Cố Tư Ức ngồi trong lớp tưởng tượng toàn mấy chuyện đâu, sau đó ngủ thiếp mất.

      “Cố Tư Ức.”

      “Cố Tư Ức.”

      Trịnh Bồi Bồi vỗ hai cái mới đánh thức được Cố Tư Ức, ngồi thẳng dậy, thấy thầy giáo cầm sách, vừa giảng bài vừa về phía này.

      A di đà phật! Cố Tư Ức quên hết mấy chuyện kia , ngồi nghiêm chỉnh đọc sách.

      “Cố Tư Ức.”

      Cố Tư Ức bị thầy gọi tên liền đứng dậy, ngơ ngơ ngác ngác, cùng thầy giáo mắt to trừng mắt ti hí.

      Trịnh Bồi Bồi đá chân , thầm: “Đọc , đoạn này này.”

      Cố Tư Ức liếc xuống nhìn chỗ bạn lấy bút chỉ cho, lập tức hắng giọng đọc.

      Đọc xong, thầy giáo bảo ngồi xuống, sau đó tiếp tục giảng bài.

      Cố Tư Ức thầm thở phào, may mà sao.

      Hết giờ, Cố Tư Ức huých tay Trịnh Bồi Bồi : “Cảm ơn cậu nhé, tan học mình mời cậu uống trà sữa.”

      “Đồng ý, có trà sữa uống rồi!” Trịnh Bồi Bồi vỗ tay cười .

      “Sau này trong giờ cậu cứ yên tâm mà ngủ, mình nhất định đảm nhiệm tốt công tác bảo vệ.”

      “…” Cố Tư Ức ho tiếng, giải thích: “Hôm nay là chuyện ngoài ý muốn thôi, bình thường học mình ngủ đâu.”

      muốn nỗ lực học tập để bước đến đỉnh cao mà, sao có thể ngủ trong lớp được chứ?

      Tiết tiếp theo là tiếng , Cố Tư Ức lại cố gắng lên tinh thần.

      Thầy giáo tiếng còn khá trẻ, thoạt nhìn rất thư sinh, thầy đứng trước bảng đen viết tên của mình: Quý Mục.

      Các bên dưới cứ ghé vào nhau thầm to , Trịnh Bồi Bồi với Cố Tư Ức: “Thầy tiếng đẹp trai nhờ?”

      Cố Tư Ức đáp: “Cũng được.” Vẻ thanh tú này sao có thể bằng được Hạ Chi Tuyển chứ.

      Thầy Quý Mục sau khi giới thiệu bản thân xong bắt đầu chỉ ngẫu nhiên học sinh đứng lên đọc bài.

      Và Cố Tư Ức là người bị gọi lên.

      Dưới hướng dẫn của Hạ Chi Tuyển, Cố Tư Ức học rất kĩ bài khóa rồi, còn thuộc lòng đoạn nữa, cho nên khi được gọi tên cảm thấy khá thoải mái, giọng trong trẻo, tốc độ đọc nhanh chậm, tiết tấu cũng rất đúng.

      Sau khi nghe đọc xong, thầy Quý Mục hỏi: “Em tên là gì?”

      Cố Tư Ức đáp: “Cố Tư Ức ạ.”

      Thầy Quý Mục gật đầu: “Tốt lắm, từ nay bạn Cố Tư Ức làm cán tiếng của lớp mình nhé.”

      Cố Tư Ức: “…”

      Trịnh Bồi Bồi giơ ngón cái lên với Cố Tư Ức: “Giỏi lắm!”

      Cố Tư Ức thể nào ngờ được là lại được chọn làm cán tiếng của lớp, còn định tự thiêu cùng với vốn tiếng của mình đó!

      Tiết học kết thúc, thầy giáo giao bài tập về nhà rồi cho lớp nghỉ.

      Các học sinh bắt đầu chạy ra khỏi chỗ ngồi, Hướng Lê và Trương Hân Dịch chạy xuống dãy cuối chơi.

      “Wow, ngờ là cậu lại học giỏi tiếng đấy!”

      “Cậu phát chuẩn lắm, rất dễ nghe.”

      “Cán tiếng à, về sau cậu dạy bọn mình học nha ~”

      Cố Tư Ức có chút mất tự nhiên: “Mình cũng bình thường thôi…”

      “Mình phát ra là Cố Tư Ức rất khiêm tốn nhé, suốt ngày mình học kém, thế mà đến thời khắc quan trọng là bộc lộ tài năng liền.”

      Trịnh Bồi Bồi chen vào: “Người ta học giỏi mới khiêm tốn chứ, nếu học dốt từ bỏ ngay từ đầu rồi.”

      Cố Tư Ức: “…”

      loáng thoáng nghe thấy tiếng cười trêu từ hướng bên cạnh, quay đầu nhìn sang thấy Hạ Chi Tuyển vẫn ngồi đọc sách bình thường.

      Là cậu ấy, nhất định là cậu ấy, chỉ có cậu ấy là biết tình trạng của thôi…

      Trước khi kết thúc tiết học cuối cùng của buổi chiều, Trịnh Bồi Bồi với Cố Tư Ức: “Bọn mình ăn với nhau nhé?”

      Cố Tư Ức lại hỏi: “ phải cậu hay cùng bốn người kia sao?”

      “Hạ Chi Tuyển dễ chọc, Lục Gia Diệp nhìn vừa mắt, Tô Hàn tạm được, Chu Kiêu chả năng gì mấy, ngồi ăn cùng bọn họ chán chết lên được, con bọn mình cùng nhau vẫn là tốt nhất.” xong Trịnh Bồi Bồi lại khoác vai Cố Tư Ức, “Bảo bối à, mình chỉ quen có người bạn cùng bàn là cậu thôi, cậu phải cùng mình nha.”

      Cố Tư Ức quen bị con làm nũng, cảm giác thương hoa tiếc ngọc lập tức bùng phát, khiến gật đầu ngay: “Được, mình còn muốn mời cậu uống trà sữa mà.”

      Thế là buổi tối bốn cùng nhau ăn cơm, vì Cố Tư Ức nên Trịnh Bồi Bồi cũng làm quen luôn với Hướng Lê và Trương Hân Dịch.

      ngồi ăn cơm nhóm Hạ Chi Tuyển từ tầng xuống, qua đâu là tiếng bàn tán nổi lên ở đấy.

      Trịnh Bồi Bồi quay đầu nhìn, chẹp miệng : “Trông ghê chưa kìa.”

      Hướng Lê cảm thán: “Lần trước mình có chuyện với Hạ Chi Tuyển rồi, đứng gần nên cảm nhận được lực sát thương của cậu ấy, cực kỳ xứng đáng làm hot boy của trường.”

      Trương Hân Dịch gật đầu: “Đúng là rất đẹp trai.”

      Hướng Lê hỏi Cố Tư Ức: “Tư Ức, lúc chuyện với Hạ Chi Tuyển cậu có bị đỏ mặt với tim đập nhanh ?”

      Cố Tư Ức sững người, biết trả lời thế nào.

      Trịnh Bồi Bồi ôm vai , tận tình khuyên bảo: “Tư Ức à, cậu tuyệt đối đừng có thích cậu ta, mình cho cậu nghe, tính tình của cậu ta cực kỳ cực kỳ thối, trước kia khi còn ở chung khu nhà cậu ta là bá chủ của khu đó đấy, ai dám trêu chọc cả.Đáng hận nhất là tên kiêu ngạo như thế lại có thể thu hút được bao nhiêu thích cậu ta, cậu được chìm đắm đâu đấy, đừng có mà tầm thường như mấy đứa con mê trai kia.”

      Cố Tư Ức đẩy bạn ra, nghiêm túc : “Bài tập đủ nhiều hay là cậu nắm chắc suất vào Thanh Bắc(*) đấy hả? Suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện thích với thích thôi, mục tiêu của mình là Thanh Bắc chứ phải đại học Long Hưng đâu nhé.”

      (*) Thanh Bắc: Cách gọi tắt của hai trường đại học hàng đầu Trung Quốc là đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh

      “Được được được.” Trịnh Bồi Bồi vui vẻ vỗ tay, “Bọn mình hẹn nhau cùng thi đỗ Thanh Bắc nhé.”

      Ăn cơm xong, Cố Tư Ức lại rủ mấy bạn cùng uống trà sữa.

      Hướng Lê : “Tối bọn mình đến thư viện tự học nhé?”

      Trương Hân Dịch gật đầu đáp: “Được đấy.”

      Thời gian buổi tối các học sinh có thể tự thu xếp, phòng tự học và thư viện đều được mở 24/24, cả các khu vực ăn chơi giải trí cũng hoạt động sau khi hết giờ học.

      Trịnh Bồi Bồi vội xua tay: “Thôi thôi, mấy chuyện hẹn nhau học đừng rủ mình, khi nào chơi hẵng rủ nhé.”

      Cố Tư Ức gượng gạo : “Để lần sau nhé, mình bận rồi.”

      nhận được tin nhắn wechat của Hạ Chi Tuyển, bảo tám giờ đến sân bóng rổ gặp cậu.

      Cố Tư Ức chuẩn bị trước hộp kem Haagen-Dazs và thanh socola Dove, trước giờ hẹn đến sân bóng rổ rồi.

      Từ xa nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Hạ Chi Tuyển, mình chơi bóng rổ.

      Cố Tư Ức vừa vào sân quả bóng rổ bay về phía , nhanh chóng đặt cái túi trong tay xuống rồi nhảy lên bắt lấy quả bóng, sau đó dẫn bóng vào giữa sân, giơ cao tay ném bóng vào rổ bằng đường cong hoàn mỹ.

      Quay đầu lại, thấy Hạ Chi Tuyển tới bên cạnh chiếc xà đôi, lười biếng dựa vào nó.

      Cố Tư Ức nịnh nọt lại gần, đứng nghiêm trang trước mặt cậu, : “Hôm nay em có thích , nhưng tuyệt đối có nghĩa là em ghét đâu, đừng hiểu lầm em nhé.”

      Hạ Chi Tuyển quay đầu nhìn , dưới ánh trăng, ánh mắt của cậu mang thứ cảm xúc rất khó hiểu.

      Cậu vừa mới giơ tay lên Cố Tư Ức lùi về sau bước, hai tay tự véo tai mình, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vô cùng thành khẩn : “Em xin tự véo tai mình để thề là em dối đâu.”

      “…” Cánh tay Hạ Chi Tuyển giơ ra giữa trung, nét mặt sửng sốt.

      Suýt nữa là cậu bị chọc cười rồi, giỏi , biết dùng mưu đấu trí với cậu rồi đấy.
      --

      Chương 18: 18/4/19
      Last edited: 19/4/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :