1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sabera.tran

      sabera.tran Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      53
      bạn có thể edit truyện sắc được ??? mình thấy bộ Cuộc sống hằng ngày cùng muội khống rất hay nhưng ai edit hết
      Yenhi thích bài này.

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      @sabera.tran truyện ngọt sủng nếu nội dung hay mình cố gắng edit :3:3, bạn giới thiệu cho mình cũng dc, bộ nào mình thích mình edit tiếp :-*

      Chương 273: phần ngàn

      Thanh Nhã đến đây!

      Tuy rằng thời gian ở chung lần trước cũng lâu, nhưng này hề làm ra vẻ ngây thơ, nhàn nhã mà lại tự nhiên hào phóng , làm cho người ta thích, mà quan trọng hơn là Thanh Nhã coi là bạn.

      Từ buổi sáng sau khi nhận được điện thoại của Vinh Thanh Nhã, mặt Hà Nhạc Nhạc liền lộ ra tươi cười, đuôi lông mày khóe mắt đều ôn nhu động lòng người, nhân viên ở × thấy vậy cũng lại trêu ghẹo Quý Tiết, “Sao vậy? Gần đây có việc vui à?”

      Việc vui…

      Nhìn về phía duy nhất lọt vào mắt , Quý Tiết cầm lấy túi xách ‘hoài cổ’ tay Hà Nhạc Nhạc, đem tóc mái trán khẽ vuốt ra sau tai, hôn lên mắt , ôm lấy eo lên lầu.

      Nếu như lúc trước sau khi biết chân tướng lập tức mang rời khỏi nhà trọ, nếu như thấy được mặt tốt của đầu tiên rồi , vậy bây giờ, có thể trở thành vợ của hay , mỗi ngày ở cùng , chỉ nhìn , cười với mình , sinh cho đứa con giống ?

      “Nhạc Nhạc…”

      “Ừ?”

      Nếu như bây giờ mở miệng, có thể có phần ngàn khả năng ── cùng hay ?

      “Chúng ta ── ”

      Bíp! Thang máy tới lầu .

      “Đến rồi! Ở cửa có taxi kìa! Mau mau mau!” Hà Nhạc Nhạc vừa thấy ở cửa có người vừa xuống taxi, vội vàng lôi kéo Quý Tiết chạy.

      “A… Khá may mắn đó, biết Tu nấu cơm trưa chưa, đợi lát nữa cho dù ngon cũng gì, cũng lấy việc đó ra để chèn ép .”

      “…”

      “Này, Nguyễn Lân, tinh thần có tốt lên hay ? Ở lầu hay xuống dưới lầu rồi? có việc gì cả, muốn để Tu lên nhìn chút hay ? Bây giờ em taxi, về nhanh thôi. Ừ.” Hà Nhạc Nhạc chấm dứt cuộc trò chuyện liền gọi cuộc gọi khác, “Duy, giữa trưa có về ? Làm đến tối à? Vậy nhớ ăn uống đúng giờ nha.”

      Lại thêm cái tên nam nhân khác từ miệng thốt ra, Quý Tiết hơi cười khổ.

      thế giới này, chưa từng có nếu như, qua rồi thể quay đầu, tất cả hy vọng đều ở tại, tất cả khả năng có thể đều ở tương lai.

      Chỉ cần còn ở bên cạnh , vẫn còn có cơ hội.

      Tháng 12, trừ Nguyễn Lân bị hạn chế ra ngoài, mọi người đều vội vàng hơn. Tần Chi Tu bắt đầu chuẩn bị biểu diễn lưu động cuối năm, chuyện này Quý Tiết thể giao cho người khác làm được, toàn bộ hành trình đều phải tính toán, người mới của cũng mượn buổi biểu diễn của Tần Chi Tu để rèn luyện thêm, vì thế công việc cũng nhiều hơn. Cuối năm Mục Duy bị các tạp chí, quảng cáo, các công ty mời kín lịch, vất vả về nhà được chút cũng ôm laptop, nghe điện thoại, chỉ với Hà Nhạc Nhạc được vài câu, Hà Nhạc Nhạc thấy cà phê lạnh cũng chỉ im lặng đổi lại ly khác cho .

      Bên Nhậm Linh Vũ cũng có công việc ngừng, vội vàng mỗi ngày đều đem theo cặp đựng lồng cơm. Mà Thanh Nhã theo trường học tới trao đổi học tập ở thành phố B cũng phải mấy ngày nữa mới có thời gian tự do hoạt động.

      Ngày 3 tháng 12.

      Nhìn nam nhân tuấn thi triển quyền cước đánh vào bao cát với ánh mắt chuyên chú kiên định, Hà Nhạc Nhạc liền đứng hình. Cảm giác tràn ngập tinh thần, cơ bắp rắn chắc, vai rộng eo hẹp, từ tiết tấu của động tác, mỗi đường quyền đều thấy đường cong cơ bắp người, xa xa nhìn ra được hương vị hoóc môn nam tính nồng đậm người .

      Từ khi trở lại nhà trọ đến nay, vẫn ngủ ở lầu 3 của Nguyễn Lân, nhưng mỗi đêm chỉ lẳng lặng ôm ngủ, những người khác ban ngày tuy rằng vẫn hay động tay động chân nhưng có ai tiến thêm bước nào.

      “Ở trong trí nhớ của tôi, tôi vẫn luôn là tính tình của bá vương, sợ hãi bất cứ thứ gì. Tôi chưa từng thấy qua dáng vẻ của ấy như bây giờ ── mẫn cảm, yếu ớt, cẩn thận, lại… an tĩnh. thực tế, nếu như được chọn, tôi hy vọng tôi có thể đổi người khác để , a… Tôi có ý gì khác, đừng nghĩ nhiều, nếu như bởi vì lời tôi mà xa cách tôi, do dự đánh gãy hàm răng trắng noãn xinh đẹp của tôi đâu. Mặc kệ như thế nào, việc đến nước này rồi, ở đời gặp được người bất kể như thế nào cũng như thế, rất may mắn rồi, sau này… để sau này rồi tính.”

      Ngày hôm qua Nguyễn Lăng tìm , tuy rằng cũng đưa ra cầu gì đối với , nhưng lại ra tất cả những điều sùng bái, quan tâm Nguyễn Lân như thế nào với .

      Thấy Nguyễn Lân gỡ đồ bảo vệ tay đến bên cạnh , Hà Nhạc Nhạc đứng dậy đưa khăn mặt và nước cho .

      “Buổi chiều Nguyễn Lăng bay rồi, tiễn hả?” hỏi. Lần này Nguyễn Lăng đến cũng phải chỉ là thăm Nguyễn Lân, còn phải thành phố B, thành phố S, thành phố M tham gia hạng mục hợp tác, cho đến hôm nay phải về nước hai em cũng chưa có cơ hội tụ tập lại, nhưng ra đem khuôn mặt này hợp tác kinh doanh khắp nơi cũng làm mọi người sửng sốt rồi. Biết được gia thế bối cảnh của Nguyễn Lân, mấy nhóm người ở bên ngoài chưa đến, đám người tìm Ngô Minh bàn chuyện hợp tác phát ngôn tăng lên, việc hình tượng Nguyễn Lân bị tổn hại lúc trước còn phải thưởng thêm mới đúng!

      Theo ý của Nguyễn Lân, tất cả Ngô Minh đều dùng lời dịu dàng từ chối.

      “Theo giúp ?”

      “… Được.”

      Nguyễn Lân có mang mặt nạ, “Mang mặt nạ nhiều năm như thế, chán ngấy rồi, ít nhất khi ở trước mặt em, ngụy trang gì cả, … lừa gạt.”

      Bởi vì câu này của , để mặc cho cẩn thận trang bị, giống như phù thủy thay đổi hình dạng cho . Trang điểm xinh đẹp nhưng dung tục làm cho hoàn toàn thể nhận ra bản thân, tóc dài xoăn màu nâu, áo trắng, váy dài màu xanh lục, giày cổ cao… phong cách chưa thử bao giờ!

      Được rồi, vốn dĩ hề thử qua phong cách nào khác.

      Biết theo ra ngoài tất nhiên bị nhiều người chú ý, nhưng khi nắm chặt tay , khi bàn tay ấm áp mạnh mẽ của bao lấy bàn tay lạnh lẽo bé của khẽ hở ── sao cả, cho dù thân thể run rẩy sợ hãi vì tâm lý tra tấn, có độ ấm đến từ bàn tay của , có tin tưởng mình có thể chịu được ánh mắt của mọi người.

      Phòng chờ VIP ở sân bay, Thân Đồ Mặc liếc mắt nhìn chữ ‘DELAY’ đỏ tươi bảng điện tử, khẽ cau mày chớp mắt cái, ánh mắt đảo qua laptop bàn trà, bìa tài liệu, nhớ lại mấy đồ dùng cá nhân và hành lý, lại chú ý đến lịch trình lần này, ràng có quên gì cả, vì sao cứ cảm thấy… có gì đó thiếu thiếu?

      “Thân Đồ giám chế, có cần tôi trở về lấy gì nữa ?” Lâm Kỳ thấy thế hỏi.

      “… có việc gì.” Thân Đồ Mặc đóng laptop lại, lấy mắt kính xuống, dừng lại mấy vệt ánh sáng nhạt lơ đãng phản xạ đùi , trong đầu lại lên dáng vẻ kia ngồi ở người , cái miệng nhắn cắn môi cầu xin tha thứ.

      Thân Đồ tiên sinh…

      Mặc…

      Thân Đồ Mặc…

      Bởi vì tôi ngốc! Bởi vì tôi vẫn cảm thấy cho dù Thân Đồ Mặc lạnh lùng, nhưng ở số việc có thể cư xử công bằng!... Tôi sai lầm rồi, có lỗi, hiểu lầm .

      Nếu như quan tâm Quý Tiết, tại sao lại chạm vào ? Người trời sinh lạnh lùng, làm sao có khả năng có ‘bạn’ chứ?

      Ha ha… chết !

      … Vì sao lại chạm vào ? Cho dù biết Quý Tiết lòng , vẫn do dự ôm . Vì sao?

      Vừa ngẩng đầu, hình ảnh lọt vào tầm mắt .

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 274: chủ động chết

      thể khống chế hơi thở, kìm được run rẩy, từ khi Nguyễn Lân nắm tay bắt đầu vào sân bay, ánh mắt tò mò hiếu kỳ của mọi người như hình với bóng chiếu vào , thỉnh thoảng còn có tiếng kêu kinh ngạc của mấy lọt vào tai , nhưng cuối cùng… có ai tiến đến.

      Hà Nhạc Nhạc nhìn Nguyễn Lân bên cạnh, kính mát màu đen, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn hoàn mỹ xinh đẹp, thân hình cao lớn uy phong, tóc đen được vuốt toàn bộ ra sau trán, phong độ khí phách làm mấy người đàn ông khác phải cúi đầu, làm cho các run sợ hít sâu.

      Tháo xuống mặt nạ ảnh đế dịu dàng, lực sát thương của đối với các chỉ có tăng giảm!

      Cảm giác được ánh mắt của , chân mày của Nguyễn Lân liền giãn ra, ngiêng đầu cong khóe miệng cười với , cánh môi gợi cảm no đủ làm cho người ta thèm muốn.

      Trái tim ‘thình thịch’ đập mạnh, lại phân biệt được tim đập mạnh là do ánh mắt của mọi người hay là… do mị lực nam tính thể chống cự của .

      vất vả mới vào được sảnh chờ VIP, chỉ có hai ba khách ngẩng đầu liếc mắt nhìn họ cái, thống khổ như bị hàng ngàn kim đâm mới bắt đầu mất , Hà Nhạc Nhạc nhàng thở ra, lấy kính mát che nửa mặt mình xuống.

      Nguyễn Lăng đối với việc bọn họ đến tiễn hình như có chút bất ngờ, nhưng ràng cũng rất vui vẻ.

      , còn nhớ bọn họ ? Con của chú Hạ, bây giờ phụ trách khu vực khai thác mỏ ở phía Đông.” Nguyễn Lăng giới thiệu nhân viên sau, lúc trước Nguyễn Lăng tới gặp Nguyễn Lân dẫn bọn họ theo.

      “Đại thiếu gia.” Bốn nam nhân trẻ tuổi cùng hô lên.

      “Nhớ , hai người năm đó bị đánh bại đến tiểu ra quần là người nào vậy?”

      Bốn người trẻ tuổi lập tức xấu hổ cúi thấp đầu.

      Nguyễn Lân cười khẽ.

      vừa cười, khí liền thoải mái lên, đều là đám con nít lớn trong gia tộc, lúc này nhớ lại mấy chuyện hoang đường khi còn bé, tình bạn tình em trong giây lát liền trở về.

      Nhìn Nguyễn Lân tươi cười tha thiết chân thành, mặt Hà Nhạc Nhạc cũng lên nụ cười . Bảy năm, nam nhân điên cuồng nhất Trung Quốc, lại mang mặt nạ che giấu bản thân cách ly thế giới, ‘hỉ nộ ái ố’ ai chia sẻ, cố hết sức để sắm vai thân sỹ dịu dàng nho nhã hoàn mỹ. Rất đơn đúng

      “Được rồi, chúng ta cần phải rồi. , có rảnh về chơi nhiều chút.”

      biết.”

      “Nhạc Nhạc, tôi có thể gọi như vậy ?” Nguyễn Lăng cười với Hà Nhạc Nhạc.

      lớn !” Nguyễn Lân trách mắng.

      “Đương nhiên.” nhìn Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc đáp.

      “Đây là số điện thoại của tôi, lúc nào chịu nổi của tôi nữa, tôi đến thay thế.”

      “Ách…”

      “Cưng ngứa da đúng !”

      “Ha ha ha ha!”

      Tiễn Nguyễn Lăng, Nguyễn Lân thu lại ánh mắt hoài niệm, ôm lấy vai Hà Nhạc Nhạc vai chuẩn bị xoay người rời , đôi mắt nhìn thoáng xung quanh lại đụng phải đôi mắt đen như mực.

      Hà Nhạc Nhạc nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Lân ──

      Khuôn mặt tươi cười diễm lệ dần dần tắt hẳn, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo lộ ra chút chán ghét ── chán ghét ?

      Thân Đồ Mặc quay đầu lại, ánh mắt dừng lại màn hình laptop, mà chữ cũng đập vào mắt.

      “Lân, chúng ta trở về .”

      “Ừ.”

      Tinh tế thở gấp, giường lớn rung, ra giường màu bạc lên xuống chập chùng cuộn sóng…

      Côn thịt to lớn nóng như sắt của nam nhân chôn sâu trong cơ thể , hoa huyệt chống đỡ hết cỡ, từng lớp thịt mềm mại vách tường hoa huyệt bị côn thịt nóng bỏng ngừng ma sát qua lại, khoái cảm kéo dài ngừng, từ miệng huyệt có chút nứt đau, từ mỗi lần xâm nhập vào mỗi tấc thịt mềm mại, từ việc xâm nhập sâu vào trong hoa huyệt để nghiền nát, khoái cảm điên cuồng. sinh.

      “Ừ…” Than như mèo con, tiết tấu thong thả của dày vò thân thể và trái tim của .

      Mỗi lần rút ra đều cảm nhận được ràng đỉnh côn thịt đánh nhanh qua vách tường co rút của , mang theo dâm dịch ẩm ướt dầndần rời khỏi hoa huyệt của . Kế tiếp, côn thịt thô to cứng rắn của chậm rãi xâm nhập vào hoa huyệt của mặc kệ có buộc chặt thân thể hay tiểu huyệt co rút lại cũng thể kháng cự được, côn thịt nóng bỏng nhanh chậm từ từ đâm vào hoa huyệt sâu, cho dù đụng đến hoa tâm yếu ớt mềm mại cũng dừng lại, mà nâng mông lên, dùng lực gắt gao đâm mạnh vào thân thể , côn thịt cứng rắn dụng vào xương mu của , hai túi trứng dính sát vào hoa hạch mẫn cảm dùng sức đè ép nó, rồi lại, tùy ý xoay tròn đỉnh đầu tra tấn run rẩy.

      chủ động phải chết.

      Hôm nay là… chủ động, buổi tối sau khi xem tờ giấy Nguyễn Lăng đưa cho , sau khi đọc đến câu ‘Tuy rằng thỉnh cầu như vậy rất quá đáng, nhưng vẫn cầu xin , đừng buông tay được , nếu được hãy thử thương lần’, sau đó khi Nguyễn Lân lấy tờ giấy trong tay cười khổ, kiễng mũi chân hôn .

      “A… ừ a… Lân… Đừng a… A a a…” Nửa tiếng, tiết tấu thong thả làm cho hoa huyệt có cơ hội dừng lại, mỗi lần côn thịt ra vào khoái cảm đều khắc sâu làm cho điên cuồng vặn vẹo, hưng phấn cao trào từng bước dâng lên làm cho tinh thần tan rã, được bao lâu khoái cảm lại chồng chất bao phủ cả thể xác và tinh thần, làm cho dâm đãng cao trào.

      “Lân…” Giải thoát cho , “Em muốn, em muốn …”

      Chủ động đón nhận mãnh thú của , chủ động làm tiết tấu nhanh hơn, tựa như nước sôi quay cuồng ngừng, điên cuồng dưới thân an ủi mãnh thú nóng bỏng phóng đãng, mũi chân căng lên khẩn cầu nam nhân làm nhanh chút.

      “Mau, Lân, mau chút… Ôm em…” muốn hung hăng ôm , dùng sức bắt nạt … “Cho em!”

      em.” Rút ra mạnh lại hung hăng đâm vào.

      “A ── ”

      Dục vọng hung mãnh khi buông thả liền có cách nào kiềm chế được, khát vọng bị vỡ đê, tất cả đều phát tiết lên người vô cùng mến dưới thân.

      Côn thịt to dài nóng như lửa khống chế điên cuồng ra vào mạnh mẽ trong hoa huyệt mềm mại của , tiếng rên rỉ chói tai của làm tê dại đáy lòng , hai tay thô bạo vuốt ve cánh mông mềm mại đầy đặn của , để lại dấu tay màu đỏ tươi, môi bỏ qua chỗ nào da thịt , ở làn da mềm mại non mịn của hút ra dấu hôn thuộc về ! Đỏ bừng.

      “A a a…”

      Thân thể nóng như lửa, tiểu huyệt bị rút cắm tê dại chịu nổi, dâm dịch đính đầy lên nơi riêng tư hai người ân ái, giọt giọt vẩy ra khắp nơi, cảm giác khuây khỏa, mất hồn, khoái cảm nhục dục theo mỗi lần nam nhân hung hăng xỏ xuyên qua hoa huyệt mà khuếch tán ra, giống như toàn bộ thân thể đều bị hung hăng giữ lấy, rút cắm, tiếng nước ‘thầm ’ dâm mỹ đến tận cùng, tiếng va chạm thân thể ngày càng lớn, cùng với tiếng ‘bốp bốp’, hoa tâm lại run rẩy, thịt huyệt bị va chạm đến mất hồn, tim đập như ngừng lại để nghẹn ngào… làm cho điên cuồng!

      Nguyễn Lân ôm lấy , vừa rút cắm, vừa đứng dậy mở tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tấm lưng linh lung mỏng manh của bị mồ hôi làm ẩm ướt, tóc dài dính vào, mông tròn bị bóp véo đỏ bừng đập vào mắt.

      Rút dục vọng ra, Nguyễn Lân xoay người lại.

      “A ──” tiếng kêu sợ hãi.

      để cho ngại ngùng, nâng hai chân tách ra lớn, làm cho nhìn hình ảnh phản chiếu gương, trong gương là ảnh ngược vô cùng dâm mỹ, thịt huyệt đống hỗn độn đỏ bừng sưng đỏ, trong ánh mắt vừa ngại vừa sợ của , lấy ngón tay búng vào miệng huyệt, côn thịt đỏ bừng cực lớn đối diện với khe thịt hẹp hung hăng vào, gân xanh thân côn thịt theo đó vào, rút ra, lại cắm vào, côn thịt càng ngày càng thông thuận, khe thịt mấp máy hở ra kịch liệt hơn, hoa hạch khe hở ở cửa huyệt đỏ bừng tê dại làm kiềm được chìa tay ra tự động xoa nắn, đè lại, mạnh mẽ ma sát, côn thịt trong hoa huyệt cũng càng cắm càng sâu, càng cắm càng mạnh mẽ.

      Tất cả đều ở trước mắt !

      “A a a a a…”

      Dâm dịch phun mạnh ra, đọng lại ảnh ngược hoan ái trong gương, chậm rãi chảy xuống.

      Ôm lấy kiều khóc vào lòng, Nguyễn Lân thở hào hển sâu. đủ, vĩnh viễn vĩnh viễn … ôm đủ.

      muốn… muốn ăn cả em luôn.”

      “Hu hu…”

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 275:

      “King, J gần đây như thế nào? Mấy tên bạn già kia đều rất nhớ đó, nhất là Khải Đặc, Mary Á, Lâm Đạt, An Na…”

      Thân Đồ Mặc lạnh lùng liếc mắt nhìn nam nhân ồn ào bên cạnh.

      “Ha ha! Đương nhiên, người họ muốn chinh phục hơn cũng vẫn là cậu thôi!” Nam nhân tên Khắc Lý cười hớn hở. “ thôi, uống ly nào?”

      Thân Đồ Mặc từ sô pha đứng dậy.

      Khắc Lý thấy thế cười cười. Đổi lại mấy năm trước ở trường, đương nhiên có mấy người có thể ở trước mặt Thân Đồ Mặc thoải mái cười như kiêng nể gì, cười xong còn dám mời Thân Đồ Mặc cùng nhau uống rượu càng ít hơn. Lúc trước quan hệ của và Quý Tiết khá tốt, dần dần cũng biết nam nhân bọn họ xưng là vua phương Đông này phải cố ý lạnh lùng hà khắc, mà đó là bản tính như thế. ra chỉ cần chọc tới Thân Đồ Mặc, đừng những chuyện vô nghĩa với , đừng ngu ngốc ở trước mặt , đừng hy vọng làm những chuyện nhàm chán, đừng có ý đồ lên người , đừng lãng phí thời gian của cũng quá khó để ở chung.

      Trong ánh đèn hỗn loạn ở quán bar, nhưng trong sảnh lại hỗn loạn chút nào, khách ở các bàn giọng chuyện, thỉnh thoảng lật xem ‘thẻ bài’ trong tay.

      xinh đẹp dáng người nóng bỏng, tóc ngắn bạch kim bưng ly rượu bước tới gần đến gần chỗ ngồi chữ T, liếc mắt nhìn tấm bảng ‘chớ quấy rầy’, tự tin cười cười, tiếp tục bước sát đến sô pha chỗ nam nhân tóc đen châu Á ngồi.

      Cùng với những người châu Á từng gặp rất khác nhau, nam nhân trước mặt dáng người cực kỳ đẹp, quần áo màu đen lại tăng thêm khí chất bất phàm, quần áo vừa vặn, làm khí chất thần bí của nam nhân phương Đông tăng thêm mấy phần tao nhã cao ngạo, ngũ quan tinh xảo, lông mi xinh đẹp kiềm theo đôi mắt đen như muốn cắn nuốt linh hồn làm người ta nhìn đến mê muội ── nhìn ! A! Thượng đế a!

      “…” Khắc Lý gì nhưng xương cốt đều tê dại lại, mắt thấy yếu đuối sắp đụng đến người Thân Đồ Mặc, “ thích con .”

      giật mình cái, thể tin được trừng lớn mắt.

      Khắc Lý bất đắc dĩ, lấy tấm bảng qua, viết lên chữ “GO AWAY” lớn rồi đẩy lại về phía .

      căm giận trừng mắt nhìn Khắc Lý liếc cái, xoay người rời .

      Làm ơn, tôi cứu đó, còn trừng tôi? có biết tên vua phương Đông này phân biệt nam nữ hay !

      Thân Đồ Mặc cởi bỏ cúc áo, lấy ly rượu đưa lên miệng nhấp chút, hạ tầm mắt suy nghĩ.

      soái ca hai mươi tuổi trẻ trung tới, Khắc Lý vừa thấy mặt mũi trắng bệch, cũng may ánh đèn trong sảnh rất rộng, soái ca tuổi kia giữa đường bị người khác bốc trúng ‘thẻ bài’ nên tạm thời đổi hướng.

      Khắc Lý vừa nhìn mấy thanh xuân dáng người ma quỷ sân khấu, vừa để ý đến phản ứng của Thân Đồ Mặc.

      Có! Khắc Lý nhìn theo ánh mắt của Thân Đồ Mặc ── ra KING thích loại này a?

      kia cũng là người châu Á, dáng người tương đối nhắn nhưng làn da nhìn khá trắng trẻo xinh đẹp, ngũ quan coi như đáng , biểu cảm có chút thẹn thùng, lông mi dài chớp chớp rất động lòng người.

      Nhìn dòng chữ lưng , Khắc Lý gọi bồi bàn tới, trực tiếp viết chi phiếu.

      “Ha ha, hưởng thụ !”

      tiếng sau, trong phòng khách sạn.

      Thân Đồ Mặc ngồi sô pha mặt chút thay đổi nhìn quỳ gối giữa hai chân tận tâm hôn lên ngực , khi khẽ liếm đầu nhũ trước ngực , khỏi nhướn mày nhìn khuôn mặt nhắn như bé con của này.

      kinh hoảng nhìn , “, xin lỗi.”

      Đầu nhũ ngực truyền đến cảm giác quái dị làm thoải mái, nhưng nhìn trước mặt, bàn tay to của Thân Đồ Mặc kéo cái liền đem khăn tắm người quăng ra đẩy lại giường lớn.

      Bàn tay vừa đụng đến da thịt mềm mại của , chân mày thể khống chế nhăn lại càng chặt.

      “Mặc… A a… cần…”

      Bên tai truyền đến giọng nũng nịu làm ngẩn ra, Thân Đồ Mặc nhìn chằm chằm đôi môi của dưới thân.

      “Tiên, tiên sinh?”

      Thân Đồ Mặc trong nháy mắt leo xuống giường, từ ví tiền rút ra xấp tiền mặt để lên giường.

      ra ngoài.”

      “Tiên sinh?”

      Thân Đồ Mặc thở hắt ra, lấy điện thoại, “Lâm Kỳ, đặt phòng nữa.”

      Phía sau , lần đầu tiên ra ngoài giao dịch thấy khách của mình gọi điện thoại xong liền ra ngoài, tay phải còn hung hăng lau ngực trái mới bị liếm qua…

      “Oa…” híc híc vài tiếng, oa tiếng khóc lớn ra ngoài.

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 276: Sống ngay lúc này

      Ngay tại lúc này Thân Đồ Mặc nằm ở giường nhắm hai mắt lại, cảm giác được lần đầu tiên bị mất ngủ trong đời, chỗ khác ở địa cầu, phòng khách nhà trọ Thâm Lam, Quý Tiết tranh thủ lúc rảnh rỗi ôm Hà Nhạc Nhạc vừa hôn vừa giở trò, hận thể lập tức đặt ở dưới thân thương.

      Lúc trước bọn họ vẫn lo lắng làm sao chú ý để nhớ lại tất cả mọi chuyện ở bệnh viện, dám đụng vào , dám muốn , đến hôn cũng phải cẩn thận nhìn sắc mặt của … mà ngày hôm qua khi nhìn thấy cổ có dấu hôn, đột nhiên liền an lòng. Quá buồn cười , vậy mà vì dấu vết của nam nhân khác lưu lại người mà an tâm!

      hết thuốc chữa rồi, cứu được nữa rồi.

      Nhưng mà, bĩu môi, tình nguyện.

      “Ừ… Đau…” Hà Nhạc Nhạc đè lại bàn tay vuốt ve nhũ hoa của . Thời gian có kinh vú luôn căng đau, hơi dùng lực chút căng mỏi chịu được.

      “… có lỗi.” Giảm bớt lực trong tay lại, tiếp tục ăn hoài chán hôn lên cái miệng nhắn của .

      “Meo meo…” tiếng mèo kêu nũng nịu vang lên.

      “Tu?” Hà Nhạc Nhạc đứng dậy về phía Tần Chi Tu ôm Đậu Đỏ mỉm cười nhìn , “Hôm nay cũng mang Đậu Đỏ cùng hả? Có ảnh hưởng đến việc luyện tập của ?”

      Tần Chi Tu hôn lên trán , nhàng lắc đầu.

      mang theo mới ảnh hưởng, còn nhờ người thiết kế chỗ cho Đậu Đỏ sân khấu biểu diễn nữa đó, thấy bao lâu nữa, địa vị của em trong lòng cũng bằng Đậu Đỏ đâu.” Quý Tiết trêu tức .

      Con ngươi trong suốt tinh khiết của Tần Chi Tu nhìn vào mắt Quý Tiết, cúi người hôn lên môi Hà Nhạc Nhạc, nhàng triền miên, cho đến khi làm Hà Nhạc Nhạc xấu hổ đỏ mặt, tay cũng biết để ở chỗ nào.

      Quý Tiết cười khẽ hừ tiếng, rất có hứng thú đứng nhìn.

      Lần đầu tiên khi gặp Tần Chi Tu, Tần Chi Tu đánh đàn ghita ngâm nga hát ở công viên, vây xung quanh có mấy vòng già trẻ lớn bé trai , trước người Tần Chi Tu còn có túi tiền mặt, thỉnh thoảng có người ném tiền vào đó, đều là dáng vẻ của nghệ sĩ đường phố. Nhưng Tần Chi Tu khi đó, trong mắt có gì cả, mặc kệ là người xem hay là tiền, Tần Chi Tu cũng thèm nhìn, giống như chỉ hát cho bản thân nghe, hát cho khí vô hình xung quanh mọi người nghe.

      Cuối cùng Tần Chi Tu cất đàn ghita, đem tất cả tiền trước mặt đem cho hai em ăn xin cách đó xa.

      ngăn cản Tần Chi Tu lại rồi đưa danh thiếp ra, nghĩ chắc tay mà về, dù sao từ người Tần Chi Tu nhìn thấy dục vọng gì đối với danh lợi cả, nhưng mà Tần Chi Tu nhìn chằm chằm danh thiếp hồi lâu, vậy mà lại đồng ý chuyện với , thậm chí cuối cùng còn ký hợp đồng với .

      điều tra gia thế bối cảnh của Tần Chi Tu, hiểu được lý do vì sao Tần Chi Tu lại có dáng vẻ màng đến khói lửa nhân gian như vậy, cũng hiểu được động cơ Tần Chi Tu gia nhập giới giải trí.

      Tên nhóc này, ngốc đến mức người ta muốn đập đầu ra nhìn thử.

      Nhưng mà, bây giờ, tên nhóc này cuối cùng cũng có người quan tâm. Nhưng vấn đề là ── sao lại chuẩn như thế chứ? Sao lại chuẩn như thế! Cố tình lại cùng ?

      Ôm lấy Hà Nhạc Nhạc bị hôn đến mức phải ngưỡng ra sau, Quý Tiết bắt đầu đóng vai trò người đại diện, “Cậu trước , tối nay mình qua sau.”

      “Cậu có bằng lái.” Tần Chi Tu lên tiếng.

      “Mình gọi taxi được hả!”

      “A…” Hà Nhạc Nhạc cười khẽ, “Được rồi, ở chỗ này kêu taxi phải đợi lâu lắm, bọn Tiểu Chu đợi khá lâu rồi, mau !”

      Tiễn Quý Tiết và Tần Chi Tu, Hà Nhạc Nhạc nhìn đồng hồ, bưng đồ ăn lên lầu sớm chút.

      Mục Duy từ khi trở về đến nay bận rộn đến khuya, đêm qua cũng biết mấy giờ về, buổi sáng khi gọi , hôm nay nghỉ ngơi, liền kêu ngủ thêm lát, nhưng bữa sáng cũng phải ăn.

      “Buồn , muốn ra ngoài dạo với em ?” Ôm lấy Hà Nhạc Nhạc, Mục Duy cầm máy ảnh lật xem hình ảnh chụp được trong khoảng thời gian này, hầu như tất cả đều là cảnh vật trong ngoài nhà trọ.

      a.” thực tế, rất thỏa mãn với tình trạng bây giờ. Nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn họ, gọi điện thoại cho Linh Vũ, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, lồng tiếng, đọc sách, khi nào làm đến ×, những ngày như vậy, cho dù trôi qua cả đời cũng chán.

      Đương nhiên, cũng hy vọng xa vời có cả đời dài như vậy.

      Ai cũng biết hạnh phúc của bản thân khi nào biến mất, ai cũng biết khi nào đau khổ từ trời giáng xuống. Cho nên đối với tương lai, lựa chọn chờ đợi cũng sợ hãi, sống ngay lúc này, nắm chặt hạnh phúc từng phút từng giây, cho dù hạnh phúc này yếu ớt hoang đường như thế nào.

      Nhạc chuông điện thoại…’

      “Chị Nhạc Nhạc! làm gì vậy?”

      “Ở nhà trọ, hôm nay bọn em lại đâu vậy?”

      bảo tàng, em lười , vì thế ── hì hì hì hì…”

      “Em lén chuồn êm?”

      “Hì hì! Em muốn ăn! Chị Nhạc Nhạc! với em !”

      “…Được.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :