1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gả cho cha của nam chính - Cửu Nguyệt Vi Lam

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hôm nay có chương mới cho chị em chúng tớ ko đấy bạn Vân_08 ơi?

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mà truyện " lối thoát" tớ ko thấy up chương mời nè, huhu

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Truyện ko lối thoát bị vướng chương VIP, bọn mình tìm cách mua VIP nhưng chưa đc, bạn đợi từ từ nha

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 8: Gặp mặt và giao phong

      Mùng 9 tháng ba, nắng vàng rực rỡ, nên ra cửa thăm bạn.

      Khương Nịnh Bảo chải mái tóc mây, quét hàng mày cong, người mặc chiếc váy màu vàng nhạt có thêu đoá hoa la trắng, bên hông treo hai miếng ngọc bội giá trị xa xỉ, hai miếng ngọc bội theo mỗi bước va vào nhau vang lên thanh nghe thanh thuý phù hợp với gương mặt xinh đẹp dịu dàng kia, làm người ta có cảm giác xinh đẹp và linh động của người đẹp phải nhờ lụa.

      Nhìn mỹ nhân yếu đuối trong gương đồng, bên môi Khương Nịnh Bảo nở nụ cười đầy thâm ý, chớp đôi mắt xinh đẹp với người trong gương.

      “Dương Thư Thanh, rốt cuộc chúng ta gặp nhau rồi.”

      Tuy nàng là vị hôn thê của Tạ Cảnh Dực, kỳ hai người cũng chưa gặp nhau được mấy lần, mỗi lần gặp nhau đều là tiệc mừng thọ của Khương lão phu nhân, chưa bao giờ chân chính ở chung qua, nên tất nhiên sao có thể đến tình cảm gì chứ.

      Đặc biệt là ba năm gần đây, từ sau khi cha mẹ nàng ‘mất ’, ở tiệc mừng thọ của Khương lão phu nhân, Tạ Cảnh Dực vội vàng mang thọ lễ đến rồi lại vội vàng rời , chưa từng chạm mặt với Khương Nịnh Bảo.

      E là ngay cả chính Tạ Cảnh Dực cũng biết nàng có bộ dáng dịu dàng đáng , yếu đuối mỏng manh như thế này đâu.

      “Xuân Hỉ, mang chiếc mũ có mạng che mặt đến đây cho ta.”
      Khương Nịnh Bảo thu hồi ánh mắt, giọng dặn dò.

      “Vâng, tiểu thư chờ lát.”

      Xuân Hỉ vào phòng, mang chiếc mũ có mạng che mặt màu đen ra.

      Khương Nịnh Bảo nhìn chiếc mũ có mạng che trước mắt, đôi mắt đẹp nhuộm đầy hoài niệm, chiếc mũ này là chính mẫu thân Dương Thị tặng nàng năm nàng 12 tuổi. Nàng còn nhớ rất kĩ mẫu thân từng rằng, Nữ tử khi ra ngoài tốt nhất nên mang theo mũ có mạng che mặt để che lại dung nhan.

      Mẫu thân Dương thị của nàng là người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, nên cực kì quan tâm đứa con duy nhất của mình, Khương Nịnh Bảo được Dương thị hun đúc mười mấy năm, tẩy thô lỗ được dưỡng thành thời mạt thế, có khí chất của tiểu thư khuê các.

      Dưới dạy dỗ ân cần của Dương thị m, Khương Nịnh Bảo quen mang theo mũ có mạng che mặt mỗi khi ra ngoài.
      thôi.”

      Khương Nịnh Bảo mang mũ lên, che lại dung nhan xinh đẹp tinh xảo, đem theo Xuân Hỉ bước ra sân.

      Xuân Hỉ gọi xe ngựa chờ bên ngoài cửa phủ, xe ngựa của Trường Ninh Bá phủ đều có chủ, tiểu thư chi thứ hai như Khương Nịnh Bảo nếu muốn ra khỏi cửa, cần phải được cho phép của đại phu nhân Trương thị, mới có thể sử dụng xe ngựa trong phủ.

      Nhưng Khương Nịnh Bảo lười giao tiếp với người đầy mưu tính toán như đại phu nhân Trương thị, nên lấy tiền từ của hồi môn của mẫu thân mua chiếc xe ngựa thủ công tinh xảo, rồi để ở chỗ Diêu chưởng quầy, chỉ cần ra cửa, Xuân Hỉ tất nhiên gọi xe ngựa từ bên kia sang.

      Xa phu đánh xe cũng là do Diêu chưởng quầy cố ý mua người hầu có thân thế trong sạch.

      Bớt lo, cũng bớt rất nhiều phiền phức.

      Việc này Khương lão phu nhân cũng biết, nhưng Khương Nịnh Bảo dùng bạc trong phủ, khó mà cái gì, đại phu nhân Trương thị lại càng quan tâm, chỉ xem như thấy.

      “Tiểu thư, tiểu thư muốn gặp Dương đại tiểu thư?” Lên xe ngựa, tỳ nữ Xuân Hỉ đứng ngồi yên, mặt tràn đầy lo lắng.

      Khương Nịnh Bảo buồn cười liếc nhìn Xuân Hỉ, trêu ghẹo: “Xuân Hỉ, Dương đại tiểu thư cũng đâu phải mãnh hổ hay dã thú gì, có gì phải sợ chứ?”

      Xuân Hỉ sắp khóc, sao tiểu thư lại luôn là bình tĩnh như vậy.
      Dương đại tiểu thư này tuy phải mãnh hổ hay dã thú, nhưng người ta còn đáng sợ mãnh hổ dã thú nữa đấy, lại còn là tình địch của tiểu thư.

      Lúc xe ngựa rời khỏi Trường Ninh Bá phủ, đại phu nhân Trương thị liền nhận được tin tức này, cười lạnh tiếng.
      Ngay giữa lúc đầu sóng ngọn gió từ chuyện huỷ hôn còn ầm ĩ thế này, còn biết chết sống gặp Dương đại tiểu thư, chờ ngày mai khi phủ Định Quốc Công chính thức huỷ mối hôn nhân này, nàng ta muốn khóc cũng có chỗ để khóc đâu.

      Đúng vậy, đại phu nhân Trương thị biết được lần này Khương Nịnh Bảo ra ngoài là đáp ứng lời mời của đích trưởng nữ phủ An Viễn Hầu, nhưng lại hề cho người ngăn cản thậm chí còn thần chế giễu.

      Trương thị rốt cuộc đạt thành hiệp nghị với Tạ thế tử, chờ sau khi hôn nhân của cháu bị huỷ bỏ, Dao nhi của bà ta đính thân với thiếu gia Tạ Cảnh Huy chi thứ hai của Tạ gia, chức quan Ngũ Phẩm cũng hứa hẹn là tặng cho Bá gia xem như quà bồi thường phong phú.

      Tâm trạng của Đại phu nhân thoải mái mà xưa nay chưa từng có.

      Quán trà Tấn Giang.

      Mang mũ có mạng che màu đen, Khương Nịnh Bảo bước xuống xe ngựa, đúng lúc có trận gió thổi tới, thổi tung tấm mạng che mặt của Khương Nịnh Bảo lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp tinh xảo của nàng, sau khi Chưởng quầy của quán trà nhìn thấy, trong đôi mắt ông loé lên chút kinh ngạc, thầm nghĩ sao hôm nau chủ nhân lại đột nhiên đến nơi này, nhưng ngoài mặt vẫn cung kính ra nghênh đón.

      “Chưởng quầy, ta có hẹn ở nhã gian số 4 lầu 2.” Thanh trong vắt dịu dàng vang lên, cách làn lụa mỏng, Khương Nịnh Bảo lén nháy mắt với chưởng quầy, vờ như quen ông.

      Quán trà Tấn Giang đứng sừng sững đường phố phồn hoa nhất kinh thành này, thiết kế rộng rãi phóng khoáng, khung cảnh thanh nhã tĩnh lặng, khí cực tốt, bên trong có dăm ba nhóm công tử thiếu gia giọng trò chuyện với nhau, cũng có ít văn nhân nho sĩ tỉ mỉ phẩm trà.

      Thiên kim tiểu thư cùng các quý phu nhân đều thích các nhã gian lầu.

      Khi chủ tớ Khương Nịnh Bảo bước vào quán trà, cũng làm cho những người khác có mặt trong quán trà chú ý, khách đến quán trà Tấn Giang này đều là những người có hàm dưỡng cực cao, nhiều lắm chỉ liếc mắt sang sau đó lập tức dời mắt .

      ra tiểu thư ngài là khách quý của Dương tiểu thư, tại hạ mang ngài lên ngay.” Chưởng quầy rất thức thời sắm vai người xa lạ với Khương Nịnh Bảo, cung kính trước dẫn đường.

      Nhã gian số 4 ở lầu 2 là Dương Thư Thanh bao trọn, nhã gian này được bài trí phóng khoáng thanh nhã, tường có treo vài bức hoạ của danh gia, giá trong góc phòng có chiếc bình màu hồng cắm những đoá hoa tươi mơn mởn rực rỡ.

      Dương Thư Thanh chờ sẵn trong nhã gian, bên cạnh là hai tỳ nữ xinh đẹp đứng.

      người nàng ta là bộ váy thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm với vòng eo bó sát, rực rỡ lạ thường. Càng tôn lên làn da trắng noãn như tuyết của nàng, tựa như bạch ngọc dương chi tốt nhất.

      Khương Nịnh Bảo thấy hình ảnh bên trong nhã gian, thầm khen tiếng, ‘nữ chính’ Dương Thư Thanh xác thực cực kì thích hợp với váy áo màu đỏ rực rỡ như thế này, càng ra khí chất cao quý, mỹ lệ tuyệt luân.

      Trong sách có viết chi tiết kiếp trước nữ chính màng đến lời phản đối của An Viễn Hầu, thề sống chết phải gả cho Tấn Vương làm trắc phi, sau khi gả qua đó lại còn được mặt những bộ y phục đỏ rực rỡ như thế này lần nào nữa.

      Nên sau khi trọng sinh, ‘nữ chính’ liền sinh ra chấp niệm mãnh liệt.

      Kiếp này tuyệt đối làm thiếp cho người khác, dù là thiếp thất hoàng gia.

      Cho nên nữ chủ đặc biệt thích váy áo màu đỏ, dù là màu đỏ rực, cam hay hồng nhạt… Chỉ cần liên quan đến màu đỏ, nàng ta đều thích, đặc biệt thích nhất là màu đỏ rực rỡ như thế này.

      (Đoạn này có ý là, thời xưa, chỉ chính thất mới được mặc màu đỏ rực, thiếp thất được mặc để phân biệt chính và thứ)

      “Chào Dương tiểu thư.” Khương Nịnh Bảo lễ phép vấn an, thanh mềm , uyển chuyển êm tai, làm người nghe được lập tức sinh ra hảo cảm.

      Dương Thư Thanh tướng mạo thanh lệ tuyệt luân, khí chất xuất chúng, xinh đẹp rực rỡ, giống như viên minh châu lấp lánh, khác hẳn với khí chất dịu dàng của Khương Nịnh Bảo.

      Tướng mạo của Dương Thư Thanh trong mắt các quý phu nhân là người thích hợp với vị trí chính thê nhất, còn bộ dạng xinh đẹp dịu dàng như đoá hoa sen trắng của Khương Nịnh Bảo luôn là loại hình mà các quý phu nhân thích nhất.

      Khương Nịnh Bảo cũng thực bất đắc dĩ, dung mạo là do trời sinh, giữ đạo hiếu ba năm, vẫn chưa tham gia qua lần yến hội nào, cho nên bên ngoài cũng biết dung mạo vị hôn thê của thế tử phủ Định Quốc Công.

      “Khương Tứ tiểu thư, mời ngồi.”

      Trong mắt Dương Thư Thanh lóe lên, cười khanh khách mở miệng, nàng ta đưa mắt nhìn chưởng quầy, “Chưởng quầy, lát nữa mang đến đây bầu Đào hoa tửu tốt nhất.”

      Chưởng quầy vâng dạ, rất lịch thiệp khép cửa lại rồi rời .

      Bên trong nhã gian chỉ còn lại hai người và tỳ nữ của hai người, Khương Nịnh Bảo đưa tay lên tháo mũ xuống, lộ ra dung mạo xinh đẹp tinh xảo dịu dàng, mang theo tỳ nữ Xuân Hỉ dời bước qua, ngọc bội bên hông va vào nhau, phát ra thanh giòn giã, xứng với chiếc váy màu vàng nhạt thêu hoa Ngọc Lan trắng người nàng, thoạt nhìn mang theo nét quyến rũ dịu dàng động lòng người.

      Khi Dương Thư Thanh nhìn thấy dung mạo của Khương Nịnh Bảo, ngay lập tức trán nàng ta khẽ cau lại nhưng nhanh chóng giãn ra.

      đúng ra, đây là lần đầu tiên của cả hai kiếp Dương Thư Thanh mới nhìn thấy chân dung của Khương Nịnh Bảo, nghĩ tới vẻ ngoài của Khương Nịnh Bảo lại là bộ dáng yếu ớt dịu dàng điềm đạm đáng như thế này, trong lòng bất chợt dâng lên tia bực bội cùng chán ghét.

      Dương Thư Thanh dù ở kiếp trước hay ở kiếp này, nàng ta luôn ghét nhất chính là loại nữ tử xinh đẹp dịu dàng như thế này, giống như chỉ cần đối phương khẽ cau mày, với bộ dàng yếu ớt đáng đó, các nam nhân lập tức nổi lên lòng thương tiếc và chở che.

      giờ nhìn thấy bộ dáng này của Khương Nịnh Bảo, chút áy náy nho trong lòng Dương Thư Thanh cánh mà bay, trong lòng thầm thoáng qua ý nghĩ ác độc, chừng đời trước sở dĩ nàng có thể được sủng ái độc nhất vô nhị của Tạ Cảnh Dực, chính là lợi dụng dung mạo làm người ta thương tiếc như thế này đây.

      Nghĩ như thế nên trong lòng của Dương Thư Thanh cực kỳ thoải mái.

      Khương Nịnh Bảo làm sao có thể nhận thấy được vẻ chán ghét mơ hồ của Dương Thư Thanh.

      Nữ chủ ghét nhất là nữ tử điềm đạm đáng giống như đoá sen trắng thế này, Khương Nịnh Bảo sớm chuẩn bị sẵn tâm lí, chút cũng thèm để ý, người ta thích hay thích cũng đều hề liên quan đến nàng.

      Nàng chỉ cần là chính mình đủ.

      Đợi Khương Nịnh Bảo ngồi xuống, Dương Thư Thanh thu lại ác ý trong lòng, cử chỉ hào phóng, động tác tự nhiên rót cho nàng chén trà, gương mặt thanh nhã tú lệ lộ ra nụ cười đầy áy náy.

      “Khương Tứ tiểu thư, lần này thầm hẹn gặp tiểu thư, chủ yếu là muốn tự mình xin lỗi tiểu thư, ta cũng nghĩ đến cố ngoài ý muốn ở Đào Hoa Yến lại dẫn đến việc Tạ thế tử đưa ra lời huỷ hôn như thế này.”

      “Tuy ta cảm kích ân tình Tạ thế tử xuống nước cứu giúp, nhưng cũng có ý định muốn cướp đoạt hôn phu của tiểu thư.”

      Dương Thư Thanh đưa chén trà qua, giọng điệu đầy chân thành, cười khổ .

      Khương Nịnh Bảo tiếp nhận bát trà, dùng nắp trà gạt những lá trà nổi dập dềnh trong chén, trong lòng thầm bật cười, ‘nữ chính’ này đúng là thú vị , lời trong lời ngoài đều cho thấy bản thân nàng ta vô tội, tất cả đều là do Tạ Cảnh Dực tự chủ trương, đồng thời còn thầm khoe khoang sức hấp dẫn của mình.

      Nếu nàng là Khương Nịnh Bảo trong nguyên tác, khi nghe được nàng ta trong ba câu đều nhắc đến thế tử rời cả ba câu e là bị chọc giận.

      Có lẽ đây chính là mục đích của ‘nữ chính’.

      Với danh nghĩa hẹn ra để xin lỗi, kỳ là vì chọc giận nàng, nữ tử bị huỷ hôn khi bị chọc giận, liền dễ dàng làm ra chuyện mất lý trí.

      Khương Nịnh Bảo ác ý phỏng đoán vị ‘nữ chính’ tàn nhẫn độc ác này, nàng như cười như nhìn vẻ uỷ khuất vô tội nhưng thầm khoe khoang của nàng ta, dịu dàng chất vấn.

      “Chuyện Tạ thế tử huỷ hôn đồn đại ầm ĩ đến mức này, thanh danh của ta sớm còn, Dương tiểu thư, ngươi cảm thấy lời xin lỗi này tới quá muộn sao?”

      Theo nàng nhớ từ trong nội dung sách, sau khi Dương Thư Thanh trọng sinh, liền nữ giả nam trang ra phủ kết giao với những nhân vật có địa vị danh vọng cao đến tận mây xanh trong tương lai, quen với nam chính Tạ Cảnh Dực từ hai năm trước, và qua lại thường xuyên.
      Có thể là do hào quang của nữ chính, nên ngoài đệ nhất nam chính ra, còn lại có ai phát .
      “Khương Tứ tiểu thư, Tạ thế tử muốn huỷ hôn là quyết định của , tiểu thư có thiện tâm, cảm thấy băn khoăn trong lòng, nên mới hẹn ngài ra gặp mặt để tạ lỗi, hay đúng hơn, trong chuyện này tiểu thư chúng tôi cũng là người vô tội.”

      “Huống hồ tiểu thư chúng tôi cũng phải cố ý đợi muộn thế này mới đến xin lỗi, tiểu thư sau khi rơi xuống nước liền bị phong hàn, vẫn luôn ở trong phủ tĩnh dưỡng thân mình, nên biết chuyện Tạ thế tử huỷ hôn, đến khi tiểu thư biết được chuyện này, bên ngoài đồn đại ầm ĩ rồi.”

      Thiến Bích là tỳ nữ tâm phúc của Dương Thư Thanh, cực kì ấm ức lên tiếng giải thích, đồng thời chỉ thẳng ra rắng tất cả những chuyện này kỳ hề có liên quan trực tiếp với Dương Thư Thanh.

      “Thiến Bích, im miệng!”

      Gương mặt xinh đẹp của Dương Thư Thanh hơi trầm xuống, tức giận trừng mắt liếc nhìn Thiến Bích, rồi ngượng ngùng nhìn Khương Nịnh Bảo cười áy náy : “Khương Tứ tiểu thư, tiểu thư đừng nghe tỳ nữ này bậy, vô luận như thế nào, chuyện ngươi bị huỷ hôn cũng là do việc ta bị rơi xuống nước, mất trong sạch, Tạ thế tử mới có thể làm ra hành động như vậy, hôm nay hẹn Khương Tứ tiểu thư ra đây, chính là muốn đền bù lại sai lầm này.”

      “Ta biết, dù tại có nữa cũng muộn rồi, nhưng nếu làm ra hành động gì đó lòng ta khó an.”
      Dương Thư Thanh cực kì chân thành, nhưng trong lòng lại thầm kỳ quái với phản ứng lãnh đạm của Khương Nịnh Bảo, bị vị thế tử mà tất cả quý nữ khác đều ao ước hủy hôn mình, thế nhưng này lại hề tức giận.
      “Tiểu thư, Tạ thế tử huỷ hôn ràng liên quan đến ngài ……” Thiến Bích dậm dậm chân, nôn nóng biện giải.

      Dương Thư Thanh lại lần nữa trừng mắt liếc nhìn nàng ta, tỳ nữ Thiến Bích mới hậm hực câm miệng.

      Khương Nịnh Bảo nhấp ngụm trà, lẳng lặng nhìn màn biểu diễn trước mắt, trong lòng hề dao động, cái gì gọi là quan hệ, cái gì gọi là rơi xuống nước rồi sinh bệnh, đều là giả, lén lút gặp mặt Tạ Cảnh Dực mấy lần, còn ở trước mặt nàng diễn kịch, ý đồ muốn chọc giận nàng, đúng là buồn cười.

      “Dương tiểu thư, với nhân phẩm của Tạ thế tử, ta tin chỉ vì xuống nước cứu ngươi, liền cùng ta huỷ hôn, ta chỉ muốn hỏi câu, Dương tiểu thư, có phải ngươi và Tạ thế tử quen biết nhau từ lâu?”
      Khương Nịnh Bảo ngữ khí mềm hỏi.

      Lời này chỉ còn thiếu chút hỏi thẳng Dương Thư Thanh là, ngươi và Tạ thế tử lén lút qua lại bao lâu rồi.

      Dương Thư Thanh sửng sốt chút, bị đôi mắt xinh đẹp của Khương Nịnh Bảo lặng lẽ nhìn chăm chú như thế, giống như bị người ta nhìn thấu tất cả, khỏi chột dạ, nhưng lúc này thể thừa nhận, nàng ta lắc đầu phủ nhận: “Trước buổi tiệc Đào Hoa yến đó, ta và Tạ thế tử cũng quen biết.”

      Nàng cùng Tạ thế tử lui tới, đều là nữ giả nam trang. bị ai phát .

      Tự tin, nên Dương Thư Thanh biểu cực kì phóng khoáng.

      “Vậy chính là Tạ thế tử đối với Dương tiểu thư vừa gặp sinh tình, đúng là nhìn ra, ra vị hôn phu của ta lại là kẻ si tình.” Khương Nịnh Bảo khẽ mỉm cười, nhưng lời ra lại như trong bông có kim, ám chỉ Dương Thư Thanh là hồng nhan họa thủy.

      Dương Thư Thanh cảm thấy lạnh lẽo, lúc này mới ràng cảm nhận được vị Khương Tứ tiểu thư nhu nhược yếu đuối này hề đơn giản.

      Nàng nhìn lầm rồi.
      Last edited: 16/4/19

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 9: Tan rã trong bất mãn.

      Bên trong nhã gian chìm trong yên lặng

      
Lúc này, trong nhã gian vang lên tiếng chuông, Thiến Dung bước đến mở cửa nhã gian ra, liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của chưởng quầy cùng bầu rượu chiếc khay tinh xảo trong tay ông.

      
“Đây là Đào Hoa tửu ngon nhất mà Dương tiểu thư gọi.”
 ra là chưởng quầy mang Đào hoa tửu ngon nhất đến, chờ chưởng quầy đem Đào hoa tửu giao cho Thiến Dung, Thiến Dung đóng cửa nhã gian lại.

      
Dương Thư Thanh tiếp nhận bầu rượu, tự mình rót hai ly Đào hoa tửu, nâng ly lên đưa cho Khương Nịnh Bảo, sau đó tự bưng chén rượu của minhg lên nhấp ngụm.
“Khương Tứ tiểu thư, Đào hoa tửu này là rượu được hoan nghênh nhất oqr quán trà Tấn Giang này, mỗi người mỗi ngày cũng chỉ mua được bầu thôi.”

      
Khương Nịnh Bảo khẽ mỉm cười, nhàng nhấp ngụm, cảm nhận chút, khen: “Đào hoa tửu này quả nhiên danh bất hư truyền, vị cực ngon.”

      
Mèo khen mèo dài đuôi, lại hề chột dạ chút nào.

      Trong mắt Dương Thư Thanh lên tia vừa lòng.
Chỗ dựa đứng sau quán trà Tấn Giang này là Định Quốc Công, chờ sau khi nàng ta gả vào phủ Định Quốc Công, có lẽ lập tức biết được chủ nhân chân chính cùng người sản xuất hoa tửu của quán trà này là ai.

      
Khương Nịnh Bảo thấy dáng vẻ này của ‘nữ chính’, làm sao còn đoán ra tâm tư của nàng ta, trong lòng thầm buồn cười.
      
Trong lúc nhất thời, hai người lẳng lặng nhấm nháp Đào hoa tửu, khí hòa hợp hiếm có.

      Sau lúc lâu, Dương Thư Thanh lại mở miệng lần nữa.

      “Ta hiểu oán hờn trong lòng của Khương Tứ tiểu thư, nhưng thanh giả tự thanh, ta muốn giải thích thêm, có nhiều hơn nữa Khương Tứ tiểu thư cũng tin tưởng.”
      
Khương Nịnh Bảo tán đồng gật đầu: “Xác tin.”
      
Cái gì gọi là thanh giả tự thanh, sớm cùng Tạ Cảnh Dực trong sạch, còn ở nơi này giả vờ vô tội, Khương Nịnh Bảo khỏi cảm thấy ngán ngẩm.

      Dương Thư Thanh ngẩn người, hiển nhiên dự đoán được Khương Nịnh Bảo trực tiếp gật đầu như thế, vị Khương Tứ tiểu thư này là khó chơi đến cực điểm, nàng ta hít hơi sâu, lại tự mình rót ly Đào hoa tửu cho Khương Nịnh Bảo, thở dài: “Nếu là ta, ta cũng tin, nhưng đây đều là lời từ đáy lòng của ta.”

      
Khương Nịnh Bảo lắc ly Đào Hoa tửu trong tay, hưởng thụ đãi ngộ được tận tay ‘nữ chính’ tự mình châm trà rót rượu, nàng đột nhiên nhìn Dương Thư Thanh lộ ra nụ cười xinh đẹp dịu dàng: “Dương tiểu thư, ta nhớ ngươi vừa mới muốn đền bù cho ta?”

      
Dương Thư Thanh giật nảy mình, nhưng ngoài mặt lại cười khanh khách gật đầu: “Đúng vậy.”

      
“Dương tiểu thư, nếu ngươi muốn đền bù cho ta, bằng ngươi thả tin đồn ra ngoài rằng, ngươi có ý định muốn đoạt vị hôn phu của ta, và gả vào phủ Định Quốc Công nữa, như thế nào?”

      
Khương Nịnh Bảo dùng đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn chằm chằm nàng ta, hề nôn nóng, thong thả chậm rãi đợi phản ứng của Dương Thư Thanh.

      Hố đào xong, chỉ còn chờ quyết định của ‘nữ chính’
Khương Nịnh Bảo vốn dĩ nghĩ, nếu nữ chính lòng đến đây để xin lỗi, nàng cho qua chuyện này, ai ngờ nữ chính này lại phải người lương thiện, mục đích thực của việc xin lỗi lần này là lấy cớ xin lỗi để tính kế nàng, chọc giận nàng.

      hố nữ chủ phen, có lỗi với mưu mà nàng ta khổ công sắp xếp sẵn.

      Lời này vừa ra, hai tỳ nữ phía sau Dương Thư Thanh lập tức bình tĩnh, nhịn được tức giận trừng Khương Nịnh Bảo, vị Khương Tứ tiểu thư này là quá đáng, tiểu thư cũng ăn khép nép châm trà đổ nước xin lỗi như thế, sao nàng ta lại dám…… Dám đưa ra loại cầu quá đáng này?

      ai hiểu chuyện tiểu thư và Tạ thế tử là lưỡng tình tương duyệt hơn các nàng.

      
Nếu tiểu thư bị bắt buộc phải đồng ý với cầu của Khương Tứ tiểu thư, những mưu tính trước kia chẳng phải là giỏ tre múc nước, công dã tràng sao, vậy còn tự dưng mất thanh danh trong sạch?

      Khương Tứ tiểu thư quả thực là làm khó người khác, quá đáng đến cực điểm.

      
Đáy mắt của Dương Thư Thanh lên tia kinh ngạc, nghĩ tới Khương Nịnh Bảo lại tàn nhẫn như vậy, xem ra tất cả những việc làm vừa rồi của nàng ta hề có chút tác dụng, vị Khương Tứ tiểu thư này quả thực dầu muối vào, mềm cứng ăn.

      
Nếu nàng ta đồng ý với Khương Nịnh Bảo, thả ra lời đồn, như thế giữa nàng ta và Tạ thế tử nơi nào còn có tương lai, về sau cho dù nàng ta có được gả vào phủ Quốc công, trong mắt người khác cũng là trò hề.

      
Sống lại đời, Dương Thư Thanh tiếp tục để bản thân mình chịu chút xíu thiệt thòi nào.

      Nếu đáp ứng, lời nàng vừa ra ban nãy thể nghi ngờ là tự vả mặt mình.

      
Giỏi cho chiêu rút củi dưới đáy nồi.

      
Yếu đuối nhu nhược, điềm đạm đáng gì chứ, đều là biểu giả dối, Khương Tứ tiểu thư còn hiểm, thông minh hơn cả trong tưởng tượng của nàng ta, vậy những mưu phía trước đó của nàng ta, đều bị này biết hết rồi.

      Dương Thư Thanh thầm cười chua cay, từ khi trọng sinh cho đến giờ,nàng ta luôn xuôi gió xuôi nước nên quên câu núi này cao còn có núi khác cao hơn, Khương Tứ tiểu thư mà nàng ta hề để vào trong mắt lại làm cho nàng ta lâm vào tình thế khó xử thế này.

      
Có lẽ đời trước, Khương Tứ tiểu thư có thể đạt được sủng ái độc nhất vô nhị của Tạ thế tử, chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp dịu dàng này, mà có lẽ do chính thông minh nhạy bén, tâm tư trong sáng, thông tuệ tuyệt luân của vị Khương Tứ tiểu thư này.

      
“Dương tiểu thư, khó xử đến thế sao? Hay nên thực ra Dương tiểu thư thầm vị hôn phu ta từ lâu, cái gọi là có ý định cướp đoạt vị hôn phu của ta đều là lời dối?”

      
Khương Nịnh Bảo vén sợi tóc vào vành tai, cười tủm tỉm nhìn nàng ta, giống như hiểu thấu lòng nàng ta nghĩ gì.

      
Dương Thư Thanh chưa bao giờ quẫn bách khó xử như thế này, nhìn nụ cười xinh đẹp quyến rũ của Khương Nịnh Bảo làm nàng ta cảm thấy chói mắt đến cực điểm, tại Dương Thư Thanh sớm còn ý định chung sống hoà bình với Khương Nịnh Bảo nữa rồi.

      
“Khương Tứ tiểu thư, thứ lỗi cho ta thể đáp ứng cầu của ngươi, Tạ thế tử là nhân tài kiệt xuất hiếm có, quý nữ thầm mơ ước ngài ấy nhiều kể xiết, ta cũng ngoại lệ.”

      
“Tạ thế tử huỷ hoại trong sạch của ta lại nguyện ý phụ trách, ta gả cho ngài ấy còn có thể gả ai, ngoài việc gả cho , ta còn lựa chọn nào khác, Khương Tứ tiểu thư làm thế này là muốn làm khó ta chăng?”

      
“ khi như vậy, vừa rồi Dương tiểu thư hà tất phải làm bộ làm tịch?” Khương Nịnh Bảo khẽ cười tiếng, hề giận dữ, chỉ dùng giọng điệu nhàn nhạt chất vấn.

      “Tạ thế tử cứu Dương tiểu thư, Dương tiểu thư mất trong sạch, nhưng vị hôn thê vô tội như ta lại phải bị Tạ thế tử huỷ hôn, phải nên nhường vị trí của mình cho Dương tiểu thư, chẳng lẽ các người biết việc hủy hôn đối nữ nhân mà là thương tổn đến bực nào ư, biện pháp giải quyết phải chỉ có mỗi con đường là huỷ hôn, dù ta có nguyện ý cùng Dương tiểu thư thờ chung chồng, nhưng Dương tiểu thư lại muốn như thế, phải sao?”
sắc mặt của Dương Thư Thanh trầm xuống, vị Khương Tứ tiểu thư này quả nhiên đơn giản, từng câu từng chữ đều vô cùng sắc bén, đánh thẳng vào ý tưởng thực trong lòng nàng ta.

      sai, nàng ta quả muốn dưới thế bất luận kẻ nào, từ sau khi nàng ta trọng sinh cho đến giờ thề rằng, kiếp này tuyệt đối làm thiếp, càng muốn chung chồng với bất kì ai. Câu này nàng ta lúc Tạ thế tử muốn chịu trách nhiệm với nàng ta.

      Cho nên mới có thể huỷ hôn.

      
Khương Nịnh Bảo cười lãnhđạm, Dương Thư Thanh, vốn mang theo ý tốt, nàng mới thèm đoạn tình cảm tỷ muội giả tạo với ‘nữ chính’, hôm nay đáp ứng đến đây theo lời hẹn nàng chuẩn bị sẵn tư thế xé rách mặt với nữ chính rồi.

      Hai người vốn thể chung sống hoà bình, hà tất phải giả mù sa mưa đứng bên cạnh nhau?

      
“Muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm, biết Dương tiểu thư có còn nhớ trong con phố , dưới gốc Đào cổ thụ ở thành Tây hơn hai năm trước ? Nghe , cây đào cổ này được mệnh danh là gốc đào định lương duyên, biết là là giả?”

      
Khương Nịnh Bảo cong cong thành nụ cười, trong lòng thầm nhủ, có cốt truyện nơi tay, cảm giác tuyệt.

      Những lần tương ngộ bí của nam nữ chủ nàng đều nắm rất .

      Bị Khương Nịnh Bảo đâm trúng tim đen như thế… Cả người Dương Thư Thanh chấn động, mặt biến sắc, dám tin nhìn nữ nhân yếu đuối cười tươi như hoa trước mặt.

      ra Khương Tứ tiểu thư biết tất cả mọi chuyện, làm nàng ta cảm thấy mình như tên hề múa may trước mặt Khương Nịnh Bảo, xấu hổ thôi. Tây nhị và dưới gốc Đào cổ thụ kia, đúng là nơi mà nàng ta giả nam trang tương ngộ với Tạ thế tử hơn hai năm trước.

      Hôm trước, nàng cùng Tạ thế tử lén gặp mặt nhau cũng từng nhắc đến gốc đào cổ thụ đó.

      Nhớ đến vừa rồi lúc mình trước Đào Hoa yến mình và Tạ thế tử hề quen biết, Dương Thư Thanh cảm thấy mặt nóng rát, hận thể tìm cái lỗ để chui vào.
Lần này thể diện trong hay ngoài gì cũng đều mất sạch.

      
Tố chất tâm lý của Dương Thư Thanh cực mạnh, chỉ chốc lát khôi phục bình tĩnh, nàng ta liếc mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, vội vàng mang theo hai tỳ nữ rời , nhìn bộ dạng của nàng ta, cực giống như co chân chạy trốn.

      Lần gặp mặt này , Dương Thư Thanh cùng Khương Nịnh Bảo tan rã trong vui.

      
Dương Thư Thanh rời , Khương Nịnh Bảo lại chưa rời , mình ngồi trong nhã gian, nhãn nhã thoải mái nhấm nháp Đảo Hoa tửu được pha loãng, đuôi lông mày khóe mắt đều tràn đầy thích thú.

      “Tiểu thư, ngài làm thế này là chấp nhận xé rách mặt với Dương tiểu thư?” Xuân Hỉ hoảng hốt hỏi, sao nàng nghĩ mãi vẫn hiểu lời tiểu thư vừa , gốc Đào cổ thụ nào, sao cứ luôn cảm thấy bên trong đó giống như chứa đại bí mật nào đó.

      Khương Nịnh Bảo nhướng mày: “ phải em chứng kiến đó sao?”

      
Mặt Xuân Hỉ mặt rối rắm, mấy ngày này, nàng thấy tiểu thư bình tĩnh như thế, còn tưởng rằng tiểu thư hoàn toàn hề để ý đến, ngờ tiểu thư vẫn liên tục nén giận trong lòng, tiểu thư quá đáng thương.

      
Lúc này, chưởng quầy của quán trà Tấn Giang bước vào, mang đến cho Khương Nịnh Bảo tin tức tốt.

      “Chủ nhân, Tạ lão phu nhân hồi phủ, người của chúng ta phát , dường như Tạ lão phu nhân rất cao hứng.”

      
Ánh mắt Khương Nịnh Bảo chợt lóe, trong lòng mơ hồ có suy đoán, vì thế nàng có tâm tư ở lại quán trà, mang theo Xuân Hỉ vội vàng hồi phủ.

      
Chờ xe ngựa của nàng rời khỏi quán trà Tấn Giang, xe ngựa của Dương Thư Thanh từ góc khác chạy ra, nghĩ đến tin tức nàng ta vừa mới nhận được, mặt Dương Thư Thanh lộ ra nụ cười.

      
Vinh Hỉ đường, phủ Định Quốc Công.

      
Tạ lão phu nhân ngờ xuất phủ đến chùa để tìm cao tang xem bát tự lần này lại thu được tin mừng và ngạc nhiên ngoài ý muốn. Bởi bát tự của Khương Tứ tiểu thư và con trai Tạ Hành của bà cực kỳ tương hợp.

      “Nếu biết sớm Khương Tứ tiểu thư thích hợp với con trai của ta như thế tốt biết bao.” Tạ lão phu nhân nhấp ngụm nước trà, kiềm được tiếc nuối cảm khái .

      
“Lão phu nhân, tại cũng muộn.” Hoàng ma ma cười .

      
Tạ lão phu nhân cũng cười. “Đúng vậy, tại cũng muộn, chờ thế tử hủy hôn ước này, ta cho người tới cửa cầu hôn.”

      
“Lão phu nhân, ngài hỏi ý của Quốc Công gia sao?” Hoàng ma ma sửng sốt, nghĩ tới lão phu nhân lại nóng vội như vậy, gấp chờ nổi muốn định thân với Khương Tứ tiểu thư ngay.

      Trong đầu Tạ lão phu nhân bất giác lên gương mặt tuấn tú lạnh như bang của con trai, lắc đầu thở dài: “Hỏi nó vô dụng, còn bằng tiên hạ thủ vi cường.”

      
Hoàng ma ma: “……”

      
“Lão phu nhân, bát tự của Khương Tứ tiểu thư cùng Quốc Công gia tương hợp, nhưng sát khí người Quốc Công gia, nữ tử bình thường thể tới gần……” Hoàng ma ma rốt cuộc có chút lo lắng, nhịn được nhắc câu.
Tạ lão phu nhân sửng sốt, lập tức xoa xoa ấn đường, khi bà biết được bát tự của Khương tứ tiểu thư và con trai tương hợp, nên vui đến mức quên thể chất đặc thù của con trai mình, khẽ cau mày.

      
“Đúng vậy, sao ta lại quên mất việc này.”

      
“Lão phu nhân, hay ngài tìm thích hợp thời cơ để Quốc Công gia và Khương Tứ tiểu thư lén gặp mặt nhau, rồi nhìn xem tình huống, hoặc là mời Khương Tứ tiểu thư đến chùa để cao tăng xem thử?”

      
Hoàng ma ma ra chủ ý.

      
Tạ lão phu nhân nghe vậy, cảm thấy lời của Hoàng ma ma rất có lý, liền gật đầu : “Được , cứ làm như thế , nghe Triệu quản gia , thế tử cùng phía Trường Ninh Bá phủ thỏa thuận xong bồi thường, ngày mai chính thức hủy hôn, có việc này ?”
      Last edited: 16/4/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :