1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ta làm kế mẫu của chồng trước - Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Em bảo này chú Ngạn. Chú có chắc sau này, cái đêm sập giường hoa chúc, chú ôm vợ chú, rồi xoa đầu ầu ơ kể chuyện Nhọ Nhem ru vợ chú ngủ thế. :058:.
      Ngạn nghẹn cmnr
      levuongLừa tình thích bài này.

    2. Phanlibra

      Phanlibra New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      11
      Comt ủng hộ, cảm ơn bạn
      Lừa tình thích bài này.

    3. knh

      knh Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      36
      Ủng hộ editor hết lòng
      Dạo này phiên bản mẹ kế là vợ cũ nhìu ghê. Tha hồ cho dân tình quắn quéo.
      Lừa tình thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Lọt hố

    5. Lừa tình

      Lừa tình Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      4,138
      Chương 5: Cưỡng bức

      Lâm Vị Hi trong bóng đêm về nhà, nàng vừa mới đẩy cửa sân ra, trong viện tối đen bỗng vang lên tiếng : "Ngươi đâu về vậy?"

      Lâm Vị Hi bị giật nảy mình, đưa tay lên che ngực, lấy lại bình tĩnh, sau khi thấy người vừa lên tiếng, nàng thầm liếc mắt, ngay cả lời cũng muốn , dựa vào hướng phòng của mình mà .

      Lý Đạt thấy Lâm Vị Hi coi ra gì, trong lòng rất thoải mái. bước nhanh về phía trước chặn trước mặt Lâm Vị Hi, tiếng khỏi to hơn: "Ta hỏi sao ngươi trả lời!"

      Lâm Vị Hi cau mày định từ bên cạnh vòng qua. Nhưng nàng mấy bước Lý Đạt cũng theo mấy bước, từ đầu đến cuối ngăn lại trước mặt nàng. Cứ như thế sau ba bốn lần, khoảng cách giữa Lý Đạt và Lâm Vị Hi càng ngày gần. dần dần cảm thấy hứng thú, mà Lâm Vị Hi chỉ thấy chán ghét.

      Lâm Vị Hi nể mặt, lạnh lùng : "Tránh ra."

      Hiếm khi Lý Đạt ở gần với Lâm Vị Hi như thế này. thấy Lâm Vị Hi trầm mặt, mà chính mình hiểu sao cũng cảm thấy hậm hực. Nhưng nhìn khuôn mặt tinh xảo của Lâm Vị Hi, nam nhân nào có thể đối với nàng tức giận được đây.

      Lý Đạt giọng :” Ta phải vì lo lắng cho ngươi sao? Ngươi là tiểu nương còn chưa xuất giá, trời tối như vậy ra ngoài mình, còn ra thể thống gì chứ? Ta ở đây đợi ngươi lâu mà bây giờ ngươi mới quay về, ngươi thử xem ngươi làm thế là đúng hay sai? Nếu như ngươi muốn ra ngoài cho khuây khỏa, cũng nên với mẹ hay với ta câu, ta cùng với ngươi.”

      Lâm Vị Hi cười khẽ tiếng, lời lẽ lạnh như băng: " cần, ta muốn về phòng.” Nàng xong cũng lên phía trước, bị Lý Đạt nhanh hai bước ngăn lại. Lâm Vị Hi lại thử lại lần nữa, đều bị vững vàng chặn được. Đuôi lông mày Lâm Vị Hi khẽ nhíu lại, nhếch mi nhìn về phía Lý Đạt: "Ngươi có ý gì?”

      Mỹ nhân làm gì vẫn là mỹ nhân, cho dù là kiểu trừng mắt lạnh lùng vẫn thấy đẹp đến kinh động lòng người. Lý Đạt cười làm lành, : "Biểu muội, ta có ý gì, ngươi vẫn chưa sao? Chúng ta là biểu huynh muội, tuổi tác lại tương đương. Từ xưa đến nay vẫn luôn là mối lương duyên cực tốt để thân càng thêm thân. Ta biết cữu cữu mất, trong khoảng thời gian này ngươi rất thương tâm. Biểu muội yên tâm, về sau ta thay thế cữu cữu chăm lo cho ngươi.”

      Lâm Vị Hi khẽ bật cười. Lúc nàng cười đôi mắt có chút cong lên, quả còn chói mắt hơn so với sao trời. Lý Đạt nhìn đến ngây dại, nhưng nháy mắt sau đó, mỹ nhân thu lại nét cười, đôi môi đỏ mọng cất lên tiếng lạnh lùng tới cực điểm: "Chăm lo cho ta xong tiện thể còn có thể chăm lo luôn tiền bạc ruộng vườn mà cha ta lưu lại, ta có đúng ?"

      Sắc mặt Lý Đạt méo mó, lộ vẻ xấu hổ : "Biểu muội, muội gì thế..."

      "Làm sao, nam tử hán đại trượng phu, dám làm mà dám chịu? Trong bụng ngươi cùng nương ngươi có ý định quỷ quái gì, chính ngươi còn biết sao? Ngươi còn nghĩ mình là người tốt, tự cho mình làm việc thiện tích đức, thu lưu tiểu biểu muội bơ vơ nơi nương tựa hay sao? Giữ lại cái ý nghĩ giả nhân giả nghĩa ấy của mình . có ngươi cùng nương ngươi, chính ta còn thể sống tốt hơn nhiều."

      Lâm Vị Hi xong, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lý Đạt, rồi bước vòng qua về phía phòng của mình. Lần này Lý Đạt cũng còn ngăn nàng lại nữa. Lý Đạt đứng im ở đó, lúc Lâm Vị Hi sắp bước vào cửa, đột nhiên với nàng: "Biểu muội, tính cách mẹ ta thế nào nàng cũng biết rồi, ta cũng có cách nào khác. Ta biết những năm qua bà đối xử lãnh đạm với ngươi, để ngươi phải chịu ủy khuất. Biểu muội yên tâm, ta cùng bà chuyện này, sau này còn để ngươi phải chịu ủy khuất nữa. Ta lòng muốn cưới ngươi. Ngay trước khi tin tức cữu cữu được phong thưởng truyền về, ta với nương muốn cưới ngươi làm thê tử.”

      "Cho nên?" Lâm Vị Hi cũng quay đầu, vẫn là bộ dáng lạnh lùng như cũ: "Bà ấy đồng ý, mà ngươi cũng gì. Hơn nữa, nếu phải cha ta được truy phong là hầu gia, ngươi cũng những lời như về sau để ta chịu ấm ức nữa. Có phải trong lòng ngươi còn cảm thấy mình là người si tình, tự cảm thấy bản thân mình cảm động lắm đúng ? A! ra chỉ là ngươi chịu thừa nhận, ngươi chính là người có chủ kiến, hèn nhát dám chống lại lời của nương mình mà thôi."

      Sau khi xong, Lâm Vị Hi cũng lười nhìn biểu mặt Lý Đạt như thế nào, nàng đẩy cửa phòng ra định vào trong. Chân nàng vừa mới bước vào cửa, nghe được Lý Đạt : "Biểu muội, ngươi cay nghiệt, nếu phải tại ngươi có được gương mặt xinh đẹp đó dựa vào tính tình này của ngươi, hoàn toàn có nam nhân nào nguyện ý cưới ngươi."

      cơn giận từ trong lòng Lâm Vị Hi bay thẳng lên đỉnh đầu, Lý Đạt cùng Lâm đại nương đúng là phải người nhà tiến vào cửa. Bản thân có bản lĩnh lại luôn nhìn lên cao , vậy mở miệng ra đều luôn xem thường nữ nhân. nghĩ là nữ nhân phải ôn nhu uyển chuyển nịnh nọt lấy lòng bọn hắn ư? Có phải Lý Đạt cùng Lâm đại nương cho là mình là hoàng đế ở xứ này?”

      Lâm Vị Hi giận dữ thôi, cuộc hôn nhân thất bại ở kiếp trước chính là cái gai trong lòng nàng, nên kiếp này tối kỵ nhất là bị người khác nàng gả được, lấy được người chồng tốt. Đây chính là vảy ngược trong lòng nàng, ai chạm vào người đó chết chắc.

      Lâm Vị Hi lập tức quay người lại, thậm chí còn cười với Lý Đạt. Dung mạo nàng xinh đẹp tưởng nổi. Nàng chỉ đứng đó cười tiếng thôi mà tựa như tiên nữ hạ phàm. Thế nhưng khi tiên nữ Lâm Vị Hi cất tiếng lời giống như gươm đao: " có nam nhân nguyện ý cưới ta sao? Cha ta được triều đình phong làm Trung Dũng hầu, tay ta có trăm ngàn mẫu ruộng tốt, cho dù có nam nhân, dựa vào của cải mà cha ta lưu lại, đời này của ta cũng có thể sống tốt hơn ngươi đến nghìn vạn lần."

      Lý Đạt từ được Lâm đại nương nâng niu chiều chuộng mà lớn, bao giờ nghe thấy loại lời như thế này. tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, dùng tay chỉ Lâm Vị Hi: "Ngươi..."

      Đuôi lông mày Lâm Vị Hi khẽ chau lên: "Ngươi ngươi ta ta cái gì? Bỏ tay xuống. Ai cho phép ngươi lấy tay chỉ vào ta?"

      Kiếp trước Lâm Vị Hi vẫn còn là Cao Hi, bởi vì nàng có cái tính tình này, bị quốc công thế tử phu nhân qua rất nhiều lần. Thế tử phu nhân vẫn thường , nàng ta là đích nữ của công chúa, từ được nuông chiều, nhưng cũng nuôi ra Lâm Vị Hi đúng lý tha người, có thể đem người mắng cho khóc cha gọi mẹ. Thọ Khang đại trưởng công chúa nghe xong cười ha ha tiếng. Người trong nhà nên nhìn hài tử của mình thế nào cũng thấy thuận mắt. Đại trưởng công chúa liền , Hi nhi thân là đích trưởng tôn nữ công phủ, là ngoại tôn nữ của đại trưởng công chúa. Tính tình ngang ngược chút có làm sao. Người khác làm sai, trách được bị Hi nhi mắng.

      Lúc trước Lâm Vị Hi gả vào Yến vương phủ làm thế tử phi, làm con dâu của hoàng gia nên nàng luôn muốn mình ôn nhu chút. Nàng cũng dám ở Yến vương phủ làm càn. Thế nên việc dạy dỗ hạ nhân, quản lý gia nghiệp đều thu liễm rất nhiều. Dù cho nàng cố gắng làm tốt mọi việc, vẫn bị người người dưới trong vương phủ ghi hận. Khi truyền đến tai Cố Trình Diệu, tất nhiên lại sinh ra cảm giác chán ghét.

      Sau khi Lâm Vị Hi sống lại cũng chìm trong tiêu cực mất thời gian, nàng cũng từng tự hỏi có phải bởi vì tính tình của mình quá kém, mới có thể làm xấu tất cả mọi thứ, cuối cùng bị trầm cảm uất ức mà chết. Có lẽ, loại tính cách như Cao Nhiên, mới là kiểu mà nam nhân ưa thích.

      tháng sau khi Lâm Vị Hi sống lại, lúc này nàng nghĩ thoáng hơn, dù sao đời này nàng cũng có ý định lấy chồng. Trùng sinh lần vốn là ân đức trời ban, nàng cần thiết vì suy nghĩ của người khác mà ủy khuất chính mình. Nàng là loại người có tính tình làm cho người ưa thích, nàng nhận. Điều duy nhất mà Lâm Vị Hi có thể làm là quyết định lấy chồng, gây tai họa cho gia đình khác, về phần những người khác muốn nghĩ gì, cứ mặc kệ họ thôi.

      ( Lời Editor: Lâm Vị Hi ơi lại cực đoan rồi. Vì chính mình biết nên làm thế nào mới tốt, mới để mắc phải sai lầm của kiếp trước mà quyết định như thế….)

      Nhưng mà Lâm Vị Hi để ý đến chuyện, lúc trước người khác bị nàng giáo huấn dù xấu hổ như thế nào cũng dám ngẩng đầu lên. Phần lớn bọn họ là do e sợ thân phận của nàng. tại nàng quốc công phủ, có Thọ Khang đại trưởng công chúa, thậm chí Yến vương phủ bảo hộ, người bị nàng mắng chửi đến nỗi chen được miệng có làm ra chút hành động cực đoan cũng là điều dễ hiểu.

      Lý Đạt chính là người như thế. Mỗi câu Lâm Vị Hi giống như thanh đao nhọn cắm vào trái tim của . Nhưng hết lần này tới lần khác lại phản bác được gì. Lý Đạt tức giận đến khó thở, lúc ấy liền vọt tới chỗ Lâm Vị Hi, muốn cho Lâm Vị Hi biết chút nàng đến cùng có cần nam nhân hay .

      Lâm Vị Hi thấy Lý Đạt như thế giật nảy mình. Nàng định chạy lên phòng , nhưng phát phòng tắt đèn, chỉ thấy mảnh yên tĩnh. Lâm Vị Hi hiểu , cả gia đình này sớm có ý định cưỡng bức mình rồi.

      Lâm Vị Hi có chút sợ hãi, thân thể này của nàng cũng quá khoẻ mạnh, nhanh hai bước ho ngừng, sao có thể so sánh được với thanh niên trai tráng như Lý Đạt. Nàng hiểu mình thể bị chặn lại ở trong phòng, nếu ai cứu nổi. Lâm Vị Hi biết từ trong tay sờ thấy cái gì, nhìn cũng nhìn trực tiếp ném về phía mặt của Lý Đạt. Lý Đạt bị cái gì ném trúng, khỏi dừng lại dụi mắt, Lâm Vị Hi thừa cơ hội này chạy ra cửa, liều mạng chạy về hướng cửa sân. Đôi mắt Lý Đạt nhìn thấy nên nhất thời sơ ý để Lâm Vị Hi từ bên người chạy thoát. Đợi lát sau đôi mắt cũng dễ chịu trở lại, Lý Đạt nhe răng cười hắc hắc tiếng, cất bước đuổi về hướng Lâm Vị Hi chạy .

      Lâm Vị Hi vừa mới mở được cái chốt cửa, phát Lý Đạt vậy mà đuổi theo. Nàng hoảng hồn, dùng sức ném cái giữ cửa về phía Lý Đạt, còn chính mình lảo đảo chạy ra ngoài.

      Nhưng Lâm Vị Hi chạy rồi mới biết bản thân làm gì có đủ sức lực, rất nhanh nàng bị Lý Đạt đuổi kịp, Lý Đạt vươn tay ra liền có thể bắt lấy Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi hết đá là đánh, nhưng thể tránh thoát được chút nào. Thôn này người người đều họ Lý, thôn dân hung ác lại bài xích người ngoài, dù cho họ có nghe được ở đây có tiếng động bình thường, chỉ sợ cũng chạy ra giúp đỡ nàng. Lâm Vị Hi thầm hận bản thân mình yếu ớt, mắt thấy mình sắp bị kéo về viện của Lâm đại nương, trong lúc tình thế cấp bách đột nhiên Lâm Vị Hi nghĩ đến, nàng cũng từng là tiểu thư phủ quốc công, những gia đình có gia thế địa vị coi trọng nhất là an toàn, mỗi ngày về đêm kiểu gì cũng sắp xếp người trông coi tường viện. Thời đại thái bình họ vẫn luôn giữ thói quen này, vậy Yến vương đâu rồi?

      Lâm Vị Hi thực còn biện pháp, quyết tâm đánh cược lần, nàng để ý tới khí chất quý nữ được nuôi dưỡng nhiều năm qua, hắng giọng hô to: "Yến vương điện hạ, người hứa là bảo vệ tiểu nữ tốt, giờ người để mặc ta bị người ta bức hiếp hay sao? Yến vương điện..."

      Lâm Vị Hi còn chưa hô xong, liền cảm nhận được từ phía sau có muột luồng kình phong ập đến, sau đó là sức lực cánh tay bị buông lỏng. Lý Đạt bị đánh đến hôn mê .

      Lâm Vị Hi sửng sốt lát, tranh thủ thời gian rút tay mình về, dùng sứclau chỗ bị Lý Đạt chạm qua. Người ra tay lặng lẽ giống tòa tháp, đứng sau lưng hòa mình với màn đêm, nếu phải vừa mới cứu mình, Lâm Vị Hi bị dọa gần chết.

      "Cám ơn..." Lâm Vị Hi nhìn người trước mắt, khỏi nuốt nước miếng cái. Nàng cố gắng nở nụ cười dịu dàng thiện lương, quả so với người vừa rồi tưởng như hai người khác nhau: "Xin hỏi vị hùng này xưng hô như thế nào?"

      "Chu Mậu Thành." Vị hán tử có thân hình to như con gấu nhìn Lâm Vị Hi với ánh mắt vô cùng kỳ quái. nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn được, bèn hỏi " Có phải vừa rồi ngươi gọi vương gia nhà chúng ta?"

      "Đúng vậy." Lâm Vị Hi cười ôn nhu, cố gắng tỏ ra cho ân nhân thấy mình là người dịu dàng: "Chu ân nhân, ngươi có thể đưa ta tới chỗ của Yến vương ? Ngươi cũng nhìn thấy, nơi này... Ta cũng thể ở lại ."

      Chu Mậu Thành nhìn Lâm Vị Hi bằng ánh mắt quả thể dùng từ ngữ để miêu tả. Lâm Vị Hi bị người ta nhìn như vậy nụ cười cứng đờ. Đây là có ý gì? Chẳng lẽ hành động mắng chửi người khác như người phụ nữ chanh chua vừa rồi nên lưu lại cho người ta ấn tượng xấu rồi?

      Chu Mậu Thành là được Yến vương sắp xếp tới bảo vệ con của Lâm Dũng. Lúc Chu Mậu Thành tiếp nhận nhiệm vụ này còn thấy rất kỳ lạ, sao vương gia lại chú ý đến tiểu nương như thế? Lập tức nghĩ tới, Lâm Dũng là chiến hữu của bọn họ, là huynh đệ vào sinh ra tử. Con của Lâm Dũng cũng chính là con của Chu Mậu Thành . Nên canh giữ bảo vệ tiểu nha đầu này đêm cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Người tập võ tai thính mắt tinh, lúc Chu Mậu Thành ngồi ở bên ngoài nghe Lâm Vị Hi mắng chửi người, cảm thấy Lâm Dũng miêu tả khuê nữ nhà mình quá đúng rồi. Làm cha như nhưng mỹ hóa con mình lên cũng quá nghiêm trọng. Tuy nhiên thể , nghe tiểu nha đầu này mắng chửi người, vẫn thấy rất thoải mái.

      Lúc Lý Đạt làm ra hành động lỗ mãng, Chu Mậu Thành thầm văng tục câu, lập tức muốn chạy qua giải cứu Lâm Vị Hi. Nhưng chẳng thể nghĩ tới, chỉ chậm có lát, vậy mà lại nghe được từ trong miệng Lâm Vị Hi những lời liều mạng như thế.

      Lâm Vị Hi gọi ai? Yến vương?

      Sắc mặt Chu Mậu Thành đen như gấu, nhưng trong lòng lại ngừng suy nghĩ tung bay. Dọc theo đường Lâm Vị Hi luôn cảm thấy vị quân nhân này thỉnh thoảng lại lườm nàng. Trong nội tâm nàng thấp thỏm thôi. Nàng sai cái gì sao?

      Trong viện nhà thôn trưởng, dưới ánh nến, Cố Huy Ngạn vẫn còn xem thư tín từ kinh thành. Những việc trong quân cùng kinh thành khắc cũng cách nào lơ là được, huống chi ngày mai chỉ sợ thể đuổi theo đại quân như kế hoạch cũ. Vậy những việc này càng phải an bài cho thỏa đáng.

      biết qua bao lâu, cánh cửa bị người gõ ba cái. Đây là quy củ đặt ra trong quân đội. Cố Huy Ngạn cũng ngẩng đầu lên, : "Vào ."

      Chu Mậu Thành vào cửa, nghiêm mặt : "Vương gia, khuê nữ nhà Lâm Dũng muốn gặp ngài."

      Cố Huy Ngạn dừng chút mới nhớ ra con Lâm Dũng chính là Lâm Vị Hi, Cố Huy Ngạn nghĩ đến tiểu nương này khỏi day khẽ mi tâm: "Nàng làm sao thế?"

      "Nàng ngày mai muốn theo ngài cùng , hôm nay muốn trở về, muốn ở lại nơi này cùng ngài."

      Sắc mặt Chu Mậu Thành chút cảm xúc, nhưng ánh mắt lại vụng trộm nhìn Cố Huy Ngạn. nhìn thấy vị vương gia xưa nay cao cao tại thượng người lạ chớ gần lấy tay đè lên mi tâm, khẽ thở dài: " bỏ nàng ấy lại mà... Thôi, cho nàng an tâm, vậy để nàng ở lại . Ngươi đem gian phòng được dọn sẵn cho ta đưa cho Lâm Vị Hi ở. Tối nay sắp xếp thêm vài người tuần tra xung quanh. Nàng muốn gì cứ đáp ứng nàng là được."

      Cố Huy Ngạn sau khi xong dừng lại, sau đó thêm câu: "Ngươi đến thôn trưởng Lý gia mua thêm chăn đệm giường chiếu mới, lấy bạc trong quỹ của ta." Phân phó xong, chính Cố Huy Ngạn cũng chắc chắn lắm: "Nuôi tiểu nương như thế này còn cần thêm gì nhỉ? Phấn son trang điểm có nên mua sẵn luôn ?"

      Bọn là nam tử, những thứ như thế làm sao biết được. Việc hành quân đánh trận bọn còn có thể ràng, nhưng tiểu nương nhắn yếu ớt như Lâm Vị Hi

      Cố Huy Ngạn vừa nhìn biểu của đám người trong phòng biết thể trông cậy vào bọn họ rồi.

      cố gắng nhớ lại bày trí trong Yến vương phủ, :"Thôi để phu nhân nhà thôn trưởng sắp xếp , tại rất nhiều thứ cũng đặt mua ngay được, chờ ngày mai huyện thành tính tiếp."

      Sau khi Cố Huy Ngạn phân phó xong mới phát Chu Mậu Thành vẫn còn đứng im tại chỗ nhúc nhích. Cố Huy Ngạn giật giật mi, tiếng nhanh chậm, như là chỉ hỏi bâng quơ câu: "Thế nào?"

      Chu Mậu Thành như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức đứng thẳng chào Cố Huy Ngạn theo lễ quân binh, nghiêm túc lui ra: "Thuộc hạ tuân mệnh."

      Lâm Vị Hi ở ngoài viện đợi lúc, sau đó liền được phu nhân nhà thôn trưởng dẫn tới gian phòng rộng rãi. Mặc dù nàng cảm thấy lúc mình vào nhà, ánh mắt của mọi người xung quanh có chút kỳ lạ, nhưng nàng cũng để ở trong lòng. Nàng lặng lẽ cảm thán nhà trưởng thôn quả nhiên giàu có. Mặc dù chuẩn bị thêm cho nàng gian phòng, nhưng phòng này vẫn rộng rãi ấm áp.

      đường , Lâm Vị Hi với Chu Mậu Thành về chuyện xảy ra ở nhà Lâm đại nương cũng cần thiết phải báo cho Yến vương. Loại chuyện này cũng vẻ vang gì. Lâm Vị Hi phải để ý thanh danh của mình, nhưng nàng cảm thấy, suy cho cùng Yến vương xem như là thần tượng của nàng lúc còn . Những việc riêng tư như thế này, vẫn là đừng nên cho Yên Vương hơn.

      Lúc Lâm Vị Hi ngồi chăn đệm mềm mại, nàng nghĩ lại những việc xảy ra ngày hôm nay, cuối cùng sinh ra loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Lúc này nàng nghĩ đến chuyện vừa rồi mới thấy sợ hãi. Lâm Vị Hi vùi mình trong đệm chăn, chóp mũi ngửi mùi đệm chăn còn thơm mùi nắng sau khi được phơi qua, nàng nhìn đỉnh giường lúc, rồi đột nhiên nở nụ cười tươi.

      Cơn ác mộng ăn nhờ ở đậu cuối cùng cũng kết thúc. Giờ đây cả nhà Lâm đại nương sống hay chết, Lâm Vị Hi cũng quan tâm nữa. Đợi ngày mai tỉnh dậy, nàng theo Yến vương. Dù thế nào nữa, nàng phải bám lấy Yến vương để mang nàng theo. Đợi khi tìm được thành yên tĩnh chất phác, nàng làm phiền Yến vương nữa. Quãng đời còn lại trong tương lai, Lâm Vị Hi chỉ muốn chép kinh cầu phúc cho mẫu thân và Lâm Dũng, thuận tiện cũng thắp nhang trường sinh cho Yến vương. Con của hại nàng thảm như vậy, Lâm Vị Hi chỉ cậy nhờ Yến vương giúp nàng thoát khỏi khó khăn lần này, cũng xem là quá đáng đâu nhỉ?”

      Lâm Vị Hi cũng nghĩ nhiều nữa, cứ như vậy ngủ say. Đây là lần đầu tiên từ lúc trùng sinh đến giờ nàng được ngủ an ổn giấc. Lâm Vị Hi ngủ mạch đến bình minh, lúc mở mắt thấy ánh nắng bên ngoài rọi vào trong phòng, Lâm Vị Hi ngơ ngẩn lát, cố gắng làm mình tỉnh lại.

      Nguy rồi! Lâm Vị Hi vội vàng quấn tạm mái tóc, khoác y phục lên rồi chạy nhanh ra ngoài. Vừa đẩy cửa ra, nàng nhìn thấy người kia đứng trong sân, tự mình lại ngẩn người.

      Cố Huy Ngạn nghe được tiếng động quay đầu lại, ánh sáng mặt trời chiếu ở người , phảng phất như được mạ lớp vàng:"Thức dậy rồi à?"

      Lâm Vị Hi sững sờ nhìn lát, lặng lẽ đóng cửa lại.

      Cố Huy Ngạn tiếp tục chải vuốt bờm của chiến mã Chiếu Tuyết, bên môi khẽ cong lên ý cười. Chu Mậu Thành nhìn thấy tình cảnh này cũng hiểu ra sao: " Khuê nữ nhà Lâm gia làm gì thế? Vì sao lại đóng cửa rồi?"

      Cố Huy Ngạn cười khẽ lắc đầu, cũng gì.

      lát sau, Lâm Vị Hi lại đẩy cửa ra lần nữa. Lần này gò má nàng trắng nõn, tóc vấn chỉnh tề, mặc dù vẫn chưa trang điểm, nhưng nàng vốn có ngũ quan tinh xảo, còn chói mắt hơn cả ánh nắng ban mai. Cố Huy Ngạn biết từ nơi nào tìm cho nàng chiếc xe ngựa, Lâm Vị Hi hơi hất cằm, ưu nhã trèo lên xe ngựa, rất có tư thái của quý nữ. Sau khi Cố Huy Ngạn thấy, khuôn mặt vạn năm bất động cũng nhuộm đẫm ý cười. thấy mọi người chuẩn bị kỹ càng, liền dẫn đầu cưỡi Chiếu Tuyết, thanh trong trẻo mà uy nghiêm: "Lên đường."

      "Vâng." Tiếng trả lời to mà tràn ngập khí khái, trăm người như , thanh vang tận trời cao, sau đó là tiếng mọi người đồng loạt lên ngựa. Chu Mậu Thành tận đến khi ngồi lên ngựa vẫn cảm thấy kỳ quái. Vương gia cười gì vậy? Tại sao thấy chỗ nào buồn cười thế?
      thongminh123, sweet mandy, GáiNgoan47 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :