1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gả cho cha của nam chính - Cửu Nguyệt Vi Lam

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Khương Nịnh Bảo thề là theo đuổi Định Quốc Công đấy các nàng ạ!

      Chương 6: Tạ lão phu nhân động ý


      Sắc mặt của Dương ma ma cực kỳ khó coi, tức giận đến run người.
      Tứ tiểu thư nhu nhược này dám… Dám xé nát Nữ giới mà Đại phu nhân đưa tới, to gan!
 Mấy tỳ nữ bên cạnh bà ta cũng trợn mắt há hốc mồm.
Trong lòng thầm phỏng đoán, chẳng lẽ bởi vì bị từ hôn, Tứ tiểu thư bị đả kích quá nặng nên tính tình mới thay đổi đột ngột như thế?
      Đúng rồi, hẳn là như vậy, mấy tỳ nữ thông thạo tin tức có rằng, Tứ tiểu thư trước mặt lão phu nhân rằng: Chỉ cần có thể gả cho Định Quốc Công, cho dù có chết, cũng hối hận.
      Tứ tiểu thư muốn tự sát đây mà.
      Trong lòng bọn tỳ nữ run rẩy thôi, đừng thấy Tứ tiểu thư nhà bọn họ nhu nhược yếu ớt, khi tàn nhẫn làm người ta kinh sợ thôi.
      Khương Nịnh Bảo ngước mắt nhìn chằm chằm vào Dương ma ma, giống như hoàn toàn nhìn thấy gương mặt trầm của Dương ma ma, nở nụ cười cực , giọng đột nhiên trở nên lạnh như băng: “Dương ma ma, ngươi trở về cho đại bá mẫu biết, mấy quyển Nữ giới này, bà ấy đưa đến bao nhiêu, ta xé nát bấy nhiêu.”
      Dương ma ma trừng mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, sau đó nổi giận đùng đùng mang theo bọn tỳ nữ rời .
Khương Nịnh Bảo bưng chén trà lên nhấp ngụm trà hương, ngờ đại bá mẫu xuất chiêu nhanh như thế, nếu là do Khương lão phu nhân mang Nữ giới đến, có lẽ nàng xé, chỉ dám nuốt giận vào lòng.
      Nhưng Dương ma ma…… lão bà cáo mượn oai hùm.
      Từ mấy năm trước, con của bà ta thể thành công bò lên giường cha nàng, ngược lại còn bị cha nàng hề lưu tình nhục nhã đem bán , từ đó về sau bà ta vẫn luôn hận chi thứ hai. Trước kia lúc cha mẹ nàng còn sống, bà ta dám, chờ khi cha mẹ nàng ‘ mất ’, tiểu thư chính thất của chi thứ hai là nàng có chỗ dựa, Dương ma ma có đại phu nhân Trương thị chống lưng, nên gan dần lớn lên.
      ngừng thầm làm loạt hành động để thách thức nàng.
      Khương Nịnh Bảo thầm cười lạnh tiếng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lâu sau, thanh lãnh đạm nhưng mang chút thấp thỏm vang lên.
      “Tứ tỷ, tỷ ở đâu?”
Khương Nịnh Bảo ngờ Ngũ muội Khương Minh Dao qua đây, nàng nhàn nhạt .
“Vào .”
 Ngũ muội này, như thế nào đây, nàng là tiểu thư tốt tính tình lãnh đạm, tam quan chính trực, hoàn toàn hề giống như đại phu nhân Trương thị, nhưng ở thời đại lệnh của cha mẹ, lời người mai mối này, cuối cùng nàng vẫn phải gả cho đệ đệ ruột của Tạ Cảnh Dực.
Ở trong sách, sau khi nàng xuất giá, bởi vì cảm thấy áy náy đối với Khương Nịnh Bảo, cũng từng thầm giúp Khương Nịnh Bảo rất nhiều lần.
Sau lại bị Tạ Cảnh Dực và nữ chủ điều tra ra, Khương Minh Dao chưa từng sinh được đứa con nào, sớm bị trượng phu ghét bỏ do hậu viện đấu đá tranh giành nhau, đưa đến từ đường, làm bạn với ánh đèn và kinh phật.
      Khương Nịnh Bảo than tiếng.
Đôi khi, làm người cũng nên quá thẳng thắn.
      Khương Minh Dao bước vào mình, nàng vừa bước vào nhìn thấy những tranh sách rách nát nằm lả tả mặt đất. gương mặt lãnh đạm của nàng hơi đờ ra, đợi đến khi nàng nhìn thấy chữ viết trang sách mới biết được đây là nữ giới.
Nhớ đến việc gặp Dương ma ma đường nàng đến đây, lòng Khương Minh Dao trầm xuống, mím môi, thanh trong trẻo mang theo áy náy.
“Tứ tỷ, thực xin lỗi.”
Khương Nịnh Bảo khẽ mỉm cười, gọi nàng đến gần, rồi rót chén trà cho nàng.
“Ngũ muội, liên quan đến muội, muội đừng để ở trong lòng, đây là trà xuân mà Diêu chưởng quầy vừa đưa tới, muội nhấm nháp thử xem.”
Khương Minh Dao ngồi ở đối diện Tứ tỷ, bưng chén trà lên nhấp ngụm, nước trà hơi đắng chát trượt qua yết hầu, nhìn gương mặt xinh đẹp bình tĩnh chút gợn sóng của Tứ tỷ, lòng của nàng trở nên yên tĩnh lạ thường, mím môi, thấp giọng câu.
“Tứ tỷ, tổ mẫu và nương của muội coi trọng thứ tử Tạ Cảnh Huy chi thứ hai của Tạ gia, muốn muội …. Muốn muội kết thân với .”
      “Nhưng muội lại muốn.”
“Muội muốn dẫm lên Tứ tỷ để kết thân cùng Tạ Cảnh Huy.”
Khương Nịnh Bảo sớm biết mưu tính của Đại phu nhân Trương thị từ nội dung sách. Quỹ đạo trong nguyên tác là Khương Nịnh Bảo chết sống cũng muốn từ hôn, đại phu nhân mới lén kí kết hiệp ước với thế tử phủ Định Quốc Công, ép buộc huỷ mối hôn ước này.
      Tất cả những lợi ích đều bị Trương thị bỏ vào túi riêng.
      giờ nàng quyến luyến việc hôn nhân này, muốn làm muội muội của thế tử gia, lại buông lời muốn gả cho Định Quốc Công, làm cho mưu tính của bọn họ bị thất bại.
Đại phu nhân Trương thị và Khương lão phu nhân chắc chắn tức giận.
Vì thế vận mệnh của Ngũ muội vẫn hề thay đổi, việc Ngũ muội và chi thứ hai của Tạ gia kết thân là việc định rồi.
      “Ngũ muội, con người của Tạ Cảnh Huy chỉ cần muội chạm đến điểm mấu chốt của , vẫn là người tốt.” Khương Nịnh Bảo , thực cầu thị .
Đại phu nhân Trương thị dù rất đáng giận, nhưng Ngũ muội lại vô tội.
Khương Nịnh Bảo phải loại người thích giận chó đánh mèo.
      Trong nguyên tác, ngay từ đầu Tạ Cảnh Huy có tình ý với Khương Minh Dao, chỉ cần Khương Minh Dao chịu hoà nhã bản tính của mình, đừng cảm thấy áy náy trong lòng vì chuyện của nàng rồi xa cách , bị nữ nhân khác bày mưu hãm hại, làm mài mòn tình cảm của Tạ Cảnh Huy dành cho nàng, lòng lo cho cuộc sống gia đình của nàng và Tạ Cảnh Huy, chưa chắc hạnh phúc.
Có đôi khi, chỉ thay đổi nho thôi, vận mệnh hoàn toàn khác hẳn.
Khương Minh Dao sửng sốt, ngước mắt nhìn Tứ tỷ cười tủm tỉm nhìn mình, lúng túng : “Tứ tỷ, tỷ…… Tỷ tức giận sao?”
“Có gì phải tức giận, ta chỉ là cháu , muội mới là con ruột của đại bá mẫu, ai gần, ai xa, vừa nhìn thấy , đây phải là chuyện bình thường của con người hay sao. Ta rồi, ta kính nể Định Quốc Công, nếu như có thể gả cho ngài ấy, cho dù phải chết, cũng hối hận.” Khương Nịnh Bảo cười cười, nụ cười dịu dàng xinh đẹp, mang theo vẻ ôn nhu như nước chỉ có ở nữ nhân.
      ra đây chỉ là lời dối, kiếp này Khương Nịnh Bảo là người rất quý trọng mạng sống.
      Bản thân nàng mang theo thể chất thể chết được, ngoài tự để thọ mệnh hao hết để chết già, hoặc tự mình tự sát, bằng nàng tựa như cỏ dại bao phủ khắp ngọn đồi kia, lửa rừng có thiêu cũng thể diệt sạch, gió xuân vừa thổi đến lại hồi sinh, sinh mệnh của nàng mạnh mẽ đến mức đáng sợ, cho nên Định Quốc Công đó nàng cũng nên để tâm xem thử, nếu gặp mặt, thấy ta quả hợp với khẩu vị của mình, Khương Nịnh Bảo đúng là ngại mà theo đuổi phen. Cửa ải của Tạ lão phu nhân chắc cũng dễ dàng qua lọt.
      Cho nên Định Quốc Công có đồng ý cùng , Khương Nịnh Bảo cũng quan tâm lắm.
 ngày nào đó bắt giữ .
Khương Nịnh Bảo vừa ngang ngược vừa tự tin.
Khương Minh Dao ngơ ngẩn nhìn Tứ tỷ, đột nhiên cảm thấy nụ cười của Tứ tỷ đẹp.
      “Tứ tỷ, Định Quốc Công là người rất nguy hiểm, tỷ đừng hành động theo cảm tính, đừng dùng tính mạng của mình đem ra đùa giỡn.”
Khương Nịnh Bảo chỉ cười , nhưng kiên quyết trong mắt lại bị Khương Minh Dao nhìn thấy rất ràng, trong lòng nàng càng thêm nôn nóng, muốn mở miệng khuyên bảo, Khương Nịnh Bảo lại ôn nhu vỗ lên mu bàn tay của nàng: “Ngũ muội, chuyện liên quan đến hạnh phúc của cả đời tỷ, tỷ tự biết lo cho bản thân mình, muội cần phải thêm gì nữa.”
      Khương Minh Dao chỉ đành phải mang theo áy áy tràn đầy đáy lòng mà rời .
Sân viện lại an tĩnh trở lại lần nữa.
Khương Nịnh Bảo lấy ra chồng sổ sách vừa uống trà, vừa chậm rãi xem xét, ánh nắng nho len lỏi qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng, rồi tản ra như những sợi tơ trải lên bàn, sáng ngời ấm áp.
Đại phu nhân Trương thị ở chính viện nhận được được hồi bẩm của Dương ma ma, tức giận lan tràn như cỏ dại, đột nhiên ném mạnh chén trà trong tay xuống, sắc mặt u : “Tốt, thực tốt, Tứ nha đầu đúng là biết sống chết, đợi sau khi hôn này bị huỷ, xem ta tính sổ với nó như thế nào!”
      Dương ma ma nghe vậy, gương mặt già của bà ta giấu được vẻ mừng rỡ, lửa cháy đổ thêm dầu: “Phu nhân rất phải, hôn của Tứ tiểu thư còn nằm ở trong tay ngài.”
Dương ma ma này cũng là người độc ác xảo trá.
Bà ta là tôi tớ, nên dù có ân oán với chi thứ hai, nhưng bà ta lại thể làm gì được, ngoài làm chút hành động , chỉ có thể mượn tay đại phu nhân mà giáo huấn Tứ tiểu thư.
      Đại phu nhân Trương thị cười lạnh tiếng: “Tứ nha đầu biết sống chết đó dám buông lời muốn gả cho Định Quốc Công, mà xem thử mình có cái mạng đó hay . Nếu chết thôi, đỡ tốn công ta suy nghĩ, nếu chết, ta chắc chắn giúp nàng ta định mối hôn nhân ‘ tốt ’!”
Dương ma ma càng nghe càng cao hứng.
Trong Vinh Hỉ đường của phủ Định Quốc Công, đàn hương lượn lờ.
Tạ lão phu nhân với mái tóc bạc phơ chậm rãi dùng nắp trà vén những lá trà nổi bên trong chén sang bên, lẳng lặng nghe Triệu quản gia bẩm báo, thần sắc biến ảo lường.
Chung thân đại của con trai luôn là tâm bệnh trong lòng lão phu nhân. Nhưng với thể chất đó của con trai, nữ nhân trốn còn kịp, giờ lại xuất thêm nữ tử muốn sống nữa.
      Cho dù nàng từng là vị hôn thê của cháu trai thừa tự của bà.
      Tứ tiểu thư nhà họ Khương, xuất thân từ chi thứ hai của Trường Ninh Bá phủ, gia thế dung mạo đều tệ, nếu nàng ấy có thể chống lại sát khí của con trai bà ……Trong đôi mắt của Tạ lão phu nhân xuất chút rung động.
      Bà chỉ là người mẹ bình thường, chỉ cần con trai bà đời này có thê tử bầu bạn bên người, cháu trai thừa tự hay cái gọi là lễ giáo gì đó làm sao quan trọng bằng con trai mình.
      Hoàng ma ma là tâm phúc của Tạ lão phu nhân, là thê tử của Triệu quản gia, từng là nha hoàn hồi môn của Tạ lão phu nhân, cũng là người hiểu Tạ lão phu nhân nhất, nhìn thấy thần sắc của lão phu nhân, vội vàng .
“Lão phu nhân, hay ta thầm đem ngày sinh tháng đẻ của Khương Tứ tiểu thư tìm cao tăng để xem thử xem sao, nếu tương hợp với tuổi của Quốc Công gia, mối hôn nhân này cũng chưa chắc thể.”
Tạ lão phu nhân nhàng nhấp miếng trà, thần sắc càng thêm rung động.
“Ngươi rất đúng, thử lần cũng sao.”
Triệu quản gia thầm thở phào, lấy thiếp canh chuẩn bị sẵn từ trong tay áo ra, cung kính đẩy tới, : “Lão phu nhân, đây là thiếp canh của Khương Tứ tiểu thư.”
Vốn dĩ hủy hôn là phải trả lại thiếp canh, nhưng Trường Ninh Bá phủ vẫn chưa chính thức đồng ý chuyện huỷ hôn, nên thiếp canh của Khương Nịnh Bảo vẫn chưa được trả lại.
Tạ lão phu nhân gật gật đầu, trong mắt lên chút chờ mong, ý bảo Hoàng ma ma thu thiếp canh lại.
“Lão phu nhân, còn có chuyện, đại phu nhân của Trường Ninh Bá phủ mới vừa phái người đến đây đòi thêm điều kiện.” Triệu quản gia nghĩ đến ma ma tâm phúc của phu nhân Trường Ninh Bá Hầu phủ, trong lòng lại dâng lên đồng tình với Khương Tứ tiểu thư mất cả cha lẫn mẹ kia.
      “Điều kiện gì?”
“Phu nhân Trường Ninh bá hy vọng tiểu nữ nhi của bà ta có thể kết thân với Tạ Cảnh Huy, thứ tử con dòng chính thất của chi thứ hai.” Triệu quản gia cung kính trả lời, đối với phu nhân Trường Ninh Bá, dẫm lên Khương Tứ tiểu thư để đổi lấy lợi ích cho mình, ông hề có chút thiện cảm nào. Tạ lão phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, ấn đường cau lại, thần sắc lãnh đạm : “Việc này ta xen vào, ngươi đến cho thế tử biết, bảo tự xem mà làm.”
 đến cùng, việc huỷ hôn là cháu trai bà muốn, như thế những phiền toái kế tiếp, cũng nên tự giải quyết.
Tạ lão phu nhân vốn dĩ rất thích đứa cháu trai thừa tự này, lại còn là huyết mạch chính thất của Tạ gia, nên bà rất thương và cưng chiều , còn dung túng hạ nhân trong phủ gọi là thế tử gia, ai ngờ lại vì đại tiểu thư của An Viễn Hầu mà huỷ hôn với Tứ tiểu thư Khương gia, Tạ lão phu nhân khó có thể tiếp thu, việc hôn nhân của cháu bà được định ra như thế nào bà rất ràng, nên khỏi sinh ra cái gai trong lòng đối với .
      Nữ tử bị hủy hôn, lễ giáo từ trước đến nay vẫn luôn hà khắc với nữ tử, nữ tử sau khi bị huỷ hôn phải bị gả bừa cho ai đó cũng bị mang đến từ đường xuống tóc để làm ni ?
      Còn có thể trông mong gì hạnh phúc ở tương lai?
      Đặc biệt là nữ tử mất cả cha lẫn mẹ, cho dù tại nàng còn có ca ca tốt, nhưng tại vẫn chưa có công danh nghiệp, đại phu nhân của Trường Ninh Bá phủ lại là người khôn khéo chỉ biết lợi ích cho bản thân, có thể tương lai của Khương Tứ tiểu thư dễ vượt qua.
      Nhưng Quốc Công phủ này rốt cuộc vẫn cần đứa cháu này để nối dõi thế hệ tiếp theo. Tạ lão phu nhân chỉ đành mắt nhắm mắt mở, giúp đỡ giải quyết tốt hậu quả, chỉ đành dùng mức độ lớn nhất để đền bù cho Khương Tứ tiểu thư kia. Cũng thầm hy vọng bát tự của con trai bà với Khương Tứ tiểu thư hợp nhau, tránh vì cháu trai mình mà hủy cuộc đời của nàng.
      “Triệu quản gia, điều kiện mà Khương Tứ tiểu thư đề ra tạm thời đừng để cho thế tử biết, về phía Trường Ninh Bá phủ ta nghĩ họ cũng cho lan truyền tin tức Khương Tứ tiểu thư muốn gả cho con ta ra ngoài đâu.”
      Tạ lão phu nhân cuối cùng kiềm được dặn dò thêm câu, bà muốn Khương Tứ tiểu thư lại bị người ta phê bình thêm ở thời điểm này, nhất là khi bát tự của Khương Tứ tiểu thư và con trai bà tương hợp với nhau.
Triệu quản gia lập tức vâng dạ, có báo cho thế tử gia.
      Kết quả, chuyện đúng như lời Tạ lão phu nhân , Khương lão phu nhân cùng đại phu nhân Trương hoàn toàn cho phép đồn ra ngoài lời bậy bạ của Khương Nịnh Bảo. 
Cho nên bên ngoài chỉ biết được tin tức Triệu quản gia của phủ Định Quốc Công tới cửa hủy hôn cho thế tử gia.
Ngay cả ‘nam chính’ Tạ Cảnh Dực cũng biết vị hôn thê của , vừa đưa ra lời hủy hôn, sau lưng nàng liền buông lời muốn gả cho dưỡng phụ Định Quốc Công của , hề có chút lưu luyến nào.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hấp dẫn quá,

    3. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Nịnh Nịnh quyết vất tiết tháo bay sang ngã năm chuồng chó.
      Công gia hãy giữ vẫn tinh và thần - tinh cùng thần trí. Công gia hãy kiên định tiết tháo - sau này cưới bà Nịnh về tiết được là bả tháo. Công gia phải quyết tâm cương và trực - cương nghị trước những lúc bà Nịnh bả nhử mồi và hãy tin vào trực giác của mình, bả là sói, bả là sói, bả là sói.
      Bảo Vy197, huyen1604, Hoacatim6 others thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 7: Nữ chính trong nguyên tác sắp xếp ngày hẹn và duyên phận.

      Đào Hoa Yến của Thụy Vương phi xảy ra cố nên gần đây luôn có người nhìn chằm chằm vào nhất cứ nhất động của phủ Định Quốc Công.

      Tin tức từ khi Triệu quản gia đến Trường Ninh Bá phủ từ hôn đến lúc ông ta rời khỏi Trường Ninh Bá phủ có người cố tình tung tin ra ngoài. tại bá tánh khắp kinh thành đều bàn luận việc này, Khương Nịnh Bảo hoàn toàn biết mình nhận được làn sóng đồng tình cực lớn.

      ràng sai phải nàng, nhưng nàng lại bị nhà trai huỷ hôn.

      Vị Tứ tiểu thư của Trường Ninh Bá phủ này đúng là quá thảm rồi.

      Có người được đồng tình đương nhiên cũng có người bị người ta ném đá, bởi vì Dương Thư Thanh là ‘nữ chính’, nên số phận của nàng ta luôn bị đám nữ nhân ganh ghét. Danh tiếng của nàng ta càng dâng cao số lượng người ganh ghét nàng ta cũng bắt đầu nhiều như cỏ dại mọc hoang, đám này vừa ngã xuống có đám khác mọc vượt lên phía trước.

      Tạ Cảnh Dực vốn có thanh danh cực tốt nhưng lần này cũng bị ít người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, muốn làm hỏng thanh danh của .

      “Khương Tứ tiểu thư đáng thương.”

      “Khương Tứ tiểu thư đúng là xui xẻo, ràng hề làm sai điều gì lại bị người ta huỷ hôn, biết là mị lực của Dương đại tiểu thư quá lớn, hay do Tạ thế tử quá vô tình.”

      biết đừng bậy, thế tử của phủ Quốc Công là vì chịu trách nhiệm nên mới huỷ hôn, nghe thế tử của phủ Quốc Công muốn nhận Khương Tứ tiểu thư làm muội muội, ghi tên vào gia phả, kỳ từ vị hôn thê biến thành đại tiểu thư của phủ Định Quốc Công cũng tốt mà.”

      “Ta khinh, chịu trách nhiệm cái gì chứ? Đừng sỉ nhục từ đó, theo ta thấy, Tạ thế tử là người tàn nhẫn độc ác, biết bị Dương đại tiểu thư kia bỏ bùa mê thuốc lú gì, đáng thương nhất vẫn là Khương Tứ tiểu thư.”

      “Kỳ làm đại tiểu thư của phủ Định Quốc Công cũng là chuyện tốt.”

      “Chuyện tốt gì chứ, Khương Tứ tiểu thư là người ngoài, được ghi vào gia phả của Tạ gia, ban đầu tốt có tốt đó, nhưng tương lai khi gả cho người khác, ai có thể bảo đảm?”

      “Ta có tin tức ngầm nè, ra Dương đại tiểu thư và Tạ thế tử quen biết nhau từ lâu, việc nàng ấy rơi xuống nước trong Đào Hoa Yến của Thụy Vương phi kỳ chỉ là kế hoạch được sắp xếp tỉ mỉ từ trước.”

      “Cái gì, thiệt hay giả vậy?”

      “Là , người biết được việc này cực ít nha.”

      ra là như thế này sao, e là Tạ thế tử có ý định huỷ hôn từ lâu, đáng thương cho Khương Tứ tiểu thư, bị Dương đại tiểu thư cùng Tạ thế tử hợp tác tính kế.”

      “Uổng công cho ta còn cảm thấy Dương đại tiểu thư thông tuệ tuyệt luân, bậc thư thua đấng mày râu, ngờ tâm cơ của nàng ta lại thâm sâu như thế, biết xấu hổ bày mưu đặt kế để cướp chồng của người khác.”

      Khương Nịnh Bảo luôn ở trong phủ, hoàn toàn biết lời đồn đãi bên ngoài càng ngày càng truyền càng điên cuồng, hình tượng của ‘nữ chính’ Dương Thư Thanh cùng ‘nam chính’ Tạ Cảnh Dực hai người bị bôi đen ít, nàng thành đối tượng mà ai ai cũng đồng tình.

      Nếu biết, Khương Nịnh Bảo chỉ biết cười xoà.

      Bôi đen nam nữ chính cũng có tác dụng gì dùng, càng bôi đen khi được tẩy trắng ngược lại càng xuất sắc.

      Phủ An Viễn Hầu

      Dương Thư Thanh ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn nữ nhân xinh đẹp mắt ngọc mày ngài trong gương đồng, trong lòng nàng ta thể kiềm được cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Nàng ta ngờ, thế tử của Định Quốc Công quyền thế tận trời ở kiếp trước lại vì nàng ta mà huỷ hôn với Khương Nịnh Bảo.

      “Khương Tứ tiểu thư, ta phải cố ý đoạt vị hôn phu của ngươi đâu nha.”

      Dương Thư Thanh lẩm bẩm , trong mắt lên chút do dự, cuối cùng, nàng ta đứng dậy đến bên cạnh bàn, tay cầm bút lông lên viết phong thơ, gọi tỳ nữ tâm phúc là Thiến Bích vào rồi giao cho nàng.

      “Thiến Bích, đem phong thư này giao cho thế tử Định Quốc Công.”

      Thiến Bích tiếp nhận phong thư rồi bỏ vào trong tay áo, cung kính vâng dạ rồi lui ra ngoài.

      Dương Thư Thanh với ánh mắt phức tạp nhìn làn khói mỏng manh lượn lờ trong lư đồng, nàng ta thừa nhận mình động lòng với thế tử của Định Quốc Công, nhưng tại nàng ta vẫn chưa trả được thù hận ở kiếp trước, vẫn chưa hung hăng trả thù bọn Tấn Vương cùng Tấn Vương phi, nàng ta vẫn chưa muốn lập gia đình nhanh như thế. Nhưng bảo nàng ta buông bỏ Tạ Cảnh Dực, nàng ta…… Nàng ta luyến tiếc.

      Nàng ta cũng muốn được người ta nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay, muốn ôn nhu chỉ thuộc về mỗi mình nàng, có nữ nhân khác, chỉ có mình nàng ta.

      Mà loại tình cảm đó chỉ có Tạ Cảnh Dực mới có thể cho nàng ta.

      Đời trước, cũng chỉ có mỗi mình Khương Nịnh Bảo, làm tất cả các nữ tử trong kinh thành ganh tị chết được.

      Dương Thư Thanh cũng là trong số đó.

      Những năm tháng vùi mình trong lãnh cung, nàng ta từng vọng tưởng vô số lần, nếu lúc trước phải nàng ta màng tất cả mọi thứ gả cho Tấn Vương làm trắc phi…… Có phải tất cả mọi chuyện đều đổi khác hay ?

      Cho dù thể gả cho nam nhân chung tình như Tạ Cảnh Dực, nhưng ít ra cũng có thể làm chính thê được mọi người kính trọng.

      Nàng ta muốn đội mũ phượng, vai quàng khăn, xuất giá cách vẻ vang, đường đường chính chính là chính thê danh chính ngôn thuận. Đó trở thành chấp niệm của Dương Thư Thanh.

      Đời này, Dương Thư Thanh sửa đổi còn là tiểu thư ương ngạnh ngốc nghếch của kiếp trước, còn bị tình che mờ mắt, thận trọng từng bước, cướp đoạt mọi cơ hội, nữ giả nam trang kết giao với những người có quyền thế trong tương lai.

      Nhưng lời đồn đãi bên ngoài càng lúc càng ồn ào, ít người đục nước béo cò, ngừng bôi đen nàng ta, phương diện này chắc chắc có phần công lao của cha nàng ta và các di nương, cùng với các thứ tỷ thứ muội của nàng ta, lúc này, nàng thể lộ diện, tránh việc càng bôi càng đen.

      Chỉ có thể để Tạ thế tử ra tay.

      Nhưng nàng ta cũng thể ngồi yên mà làm gì, Dương Thư Thanh rũ mắt trầm tư, trong mắt loé lên tia sáng lạnh, sau lúc lâu, nàng ta quyết định mời Khương Nịnh Bảo ra gặp mặt, tự mình xin lỗi nàng ấy.

      Nghĩ đến liền làm, Dương Thư Thanh gọi tỳ nữ tâm phúc khác là Thiến Dung, giao cho nàng ta phong thơ khác, thấp giọng dặn dò vài câu, Thiến Dung liền vội vàng rời khỏi phủ An Viễn Hầu.

      Tại Trường Ninh Bá phủ.

      Khương Nịnh Bảo an tĩnh chờ giải trừ hôn ước với Tạ Cảnh Dực, liên tiếp đợi ba ngày, vẫn còn chưa có tin tức, nàng kinh ngạc nhướng mày, thầm nghĩ, Tạ Cảnh Dực vì những lời đồn đãi bên ngoài mà quyết định huỷ hôn đấy chứ?

      , có khả năng đó.

      Trong truyện trọng sinh này, lực hấp dẫn nhau gữa nam và nữ chính là cực lớn, đặc biệt là Tạ Cảnh Dực lúc này nảy sinh tình cảm với Dương Thư Thanh làm sao có thể để nữ chính chịu thiệt được chứ.

      “Tiểu thư, ba ngày rồi vẫn có tin tức, có lẽ Tạ thế tử huỷ hôn.”

      mặt của tỳ nữ Xuân Hỉ kiềm nén được mừng rỡ, cho dù lời đồn đại bên ngoài ồn ào đến bực nào, nhưng hôn ước giữa tiểu thư và Tạ thế tử vẫn chưa chính thức huỷ bỏ, chừng còn có hy vọng.

      nhìn thấy đại phu nhân trong phủ cũng đều ngồi đợi tin tức, dám làm gì quá đáng đó sao.

      “Xuân Hỉ, em mừng cái gì chứ, Tạ thế tử cũng đâu có huỷ hôn.” Khương Nịnh Bảo bật cười khẽ, chút do dự hất cho nàng ấy chậu nước lạnh.

      Nét mừng rỡ mặt của Xuân Hỉ tan , nàng u oán liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình, sao tiểu thư lại luôn nghĩ về hướng bi quan mãi thế.

      “Xuân Hỉ, ta bảo em phái người theo dõi động tĩnh phủ Định Quốc Công và phủ An Viễn Hầu, em có phát được gì ?” Khương Nịnh Bảo muốn chú ý đến mấy chuyện dở hơi của nam chính Tạ Cảnh Dực trong nguyên tác, nàng chỉ muốn biết ý của Tạ lão phu nhân thôi.

      ba ngày, Triệu quản gia vẫn còn chưa có câu trả lời cho nàng.

      Phía Đại bá mẫu ngừng có những hành động mới, theo Khương Nịnh Bảo biết, tâm phúc hầu cận Trương thị từng gặp gã sai vặt hầu cận bên người Tạ Cảnh Dực mấy lần, biết giao dịch gì với Tạ thế tử.

      Khương Nịnh Bảo hơi nhíu mày.

      Hôm qua, đại bá từ trước đến nay vốn luôn hề quan tâm tới nàng, lại đến cảnh cáo nàng phen, lời trong lời ngoài gì cũng đều thẳng là, chuyện huỷ hôn với thế tử nhất định phải đồng ý, bảo nàng đừng làm ra những hành động vô nghĩa gì thêm nữa.

      Đại bá người này có tư chất bình thường, bởi vì có thân phận là đích trưởng tử nên được kế thừa tước vị Trường Ninh Bá này, còn nhận được chức quan Lục phẩm, trải qua nhiều năm như thế, vẫn luôn hề được tăng chức dù chỉ lần.

      Chức quan Ngũ phẩm được thế tử bồi thường kia, tất nhiên, cần đoán, chắc chắn được đại bá của nàng nhìn chòng chọc buông rồi.

      Khương Nịnh Bảo híp mắt lại, lạnh lẽo nghĩ, chức quan Ngũ phẩm đó sao có thể rơi vào trong tay chi thứ nhất chứ, nàng vẫn còn người trai đó.

      “Tiểu thư, Tạ lão phu nhân rời khỏi phủ Định Quốc Công phủ từ hai ngày trước, đến nay vẫn chưa về, Tạ thế tử, ngài ấy và đại tiểu thư của An Viễn Hầu từng lén lút gặp nhau vài lần.”

      Xuân Hỉ do dự chút, cúi đầu dám nhìn tiểu thư , giọng bẩm báo phát của ba ngày nay.

      “Sao em lại chuyện này cho ta biết?” Khương Nịnh Bảo nhấp hớp trà, đôi mắt cực đẹp kia nhìn thẳng vào gương mặt thấp thỏm của Xuân Hỉ, dường như hiểu trong lòng nàng ấy nghĩ gì.

      “Nô tỳ…… Nô tỳ……” Mặt Xuân Hỉ sắc mặt đỏ lên, lúng túng dám giải thích, nàng có thể là sợ tiểu thư đau lòng, nên mới dấu diếm báo ?

      Khương Nịnh Bảo sao lại biết ý của Xuân Hỉ nghĩ chứ, than tiếng, ôn nhu : “Xuân Hỉ, chuyện lần này ta truy cứu, nhưng sau này em được tiếp tục lén dấu diếm báo.”

      Đừng thấy Khương Nịnh Bảo là nữ tử yếu ớt nhu nhược, suốt ngày chỉ ở trong Trường Ninh Bá phủ, gần như hề ra ngoài xuất đầu lộ diện, nhưng có của hồi môn cùng nhân mạch mà mẫu thân để lại cho nàng, Khương Nịnh Bảo chỉ biết rất mọi động tĩnh trong phủ, mà đối với tin tức bên ngoài cũng như lòng bàn tay.

      E là ngay cả đại phu nhân Trương thị cùng Khương lão phu nhân cũng biết Khương Nịnh Bảo che dấu sâu như thế.

      Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của ma ma.

      “Tứ tiểu thư, có thư của ngài.”

      “Xuân Hỉ, mang vào đây.” Khương Nịnh Bảo vui vẻ trong lòng, chẳng lẽ là đại ca hồi , vả lại, Diêu chưởng quầy hẳn đem thư của nàng đưa đến tay của đại ca rồi.

      Chờ Xuân Hỉ mang thư vào, Khương Nịnh Bảo cảm thấy kỳ lạ, sao lại là hai phong, nàng nhận lấy và mở ra đọc. ra phong thư kia là của đại tiểu thư của phủ An Viễn Hầu cho mời.

      Khương Nịnh Bảo bỏ thư mời của Dương Thư Thanh sang bên, mở phong thư hồi của đại ca trước, nhìn thấy những chữ viết cứng cáp hữu lực quen thuộc trong thư, khoé môi Khương Nịnh Bảo cong cong.

      Sau khi đọc thư xong, tâm trạng của Khương Nịnh Bảo cực tốt.

      Đại ca quả nhiên luôn đứng về phía mình, cho dù nàng muốn gả cho Định Quốc Công, đại ca cũng hề cố sức khuyên nàng, chỉ vòng vèo bảo nàng đừng làm lo lắng, bảo nàng phải biết quý bản thân.

      Xuân Hỉ ở bên cạnh cực kì nôn nóng, biết Tam thiếu gia có khuyên tiểu thư bỏ qua ý định đáng sợ là gả cho Định Quốc Công hay nữa.

      Khương Nịnh Bảo xếp gọn bức thư đại ca gửi, quý trọng đặt vào trong tráp, trong tráp này đều là những thư từ của đại ca gửi về từ thư viện Thanh Sơn, là những bức thư qua lại của hai huynh muội.

      Đóng tráp lại, Khương Nịnh Bảo mới bắt mở thư mời của Dương Thư Thanh ra xem, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chữ do nữ chính viết, là chữ viết theo thể khải, chữ thực thanh tú xinh đẹp, mơ hồ còn mang theo khí thế bất khuất.

      Chữ viết đẹp như thế này ngay cả đệ nhất nam phụ là Tần Vương và nam chính Tạ Cảnh Dực đều tán thưởng thôi.

      Khương Nịnh Bảo cũng cảm thấy chữ viết của nữ chính rất có phong cách riêng.

      Thưởng thức xong chữ viết của nữ chính Dương Thư Thanh, nàng xem địa điểm cùng thời gian của ngày hẹn viết đó, là quán trà tên là Tấn Giang, khóe miệng nàng nở nụ cười nghiền ngẫm:

      đúng là biết chọn địa điểm hẹn.”

      Gần như ai biết quán trà Tấn Giang là sản nghiệp mà cha mẹ nàng đặt mua năm nàng mười tuổi, là địa điểm mà quý phu nhân và thiên kim hay lui tới, cũng như các thiếu gia và các văn nhân thích nhất, nhã gian riêng, có hiệu quả cách cực tốt, tính riêng tư cực kì tốt.

      Quán trà Tấn Giang độc và lạ ở chỗ, nó nổi danh phải là trà nơi đó, mà là các loại hoa tửu có hiệu quả độc đáo.

      Tất cả các hoa tửu ở đó đều do chính tay Khương Nịnh Bảo chưng cất, nàng có kỹ năng chưng cất rượu thần kỳ, hoa tửu qua tay nàng đều tự mang theo thuộc tính thần kỳ riêng biệt, vì muốn bại lộ dị thường của mình, nên hoa tửu trong quán trà Tấn Giang nàng đều cố tình pha loãng, hiệu quả chỉ tốt hơn loại hoa tửu bình thường khác.

      Vào thời gian này hằng năm, đào hoa tửu được hoan nghênh nhất, uống đào hoa tửu trong thời gian dài, hiệu quả dưỡng da và trẻ hoá da rất tốt, rất được các quý phu nhân thích.

      Vì sao quán trà Tấn Giang ngày ngày hốt bạc mà lại ai dám động, là bởi vì Khương Nịnh Bảo năm đó mới mười tuổi thôi, lại to gan lớn mật kéo lớp da hổ xuống. thầm tung tin là quán trà có chỗ dựa cực to là Định Quốc Công.

      Khương Nịnh Bảo nhớ về chuyện cũ, nhớ đến vẻ khiếp sợ của cha mẹ và đại ca lúc ấy, kiềm được khẽ nở nụ cười, lẩm bẩm tiếng.

      “Đây chẳng lẽ là duyên phận?”

      Kỳ Khương Nịnh Bảo cũng thể xem là dối.

      Vị hôn phu Tạ Cảnh Dực của nàng là thế tử của phủ Định Quốc Công, nên chỗ dựa của nàng cũng xem như là phủ Định Quốc Công, mà phủ Định Quốc Công lại là của Định Quốc Công, cho nên chỗ dựa của nàng cũng là Định Quốc Công, phải sao?

      Có người tin cách này, nên từng ở trước mặt Định Quốc Công nhắc tới quán trà Tấn Giang, sau khi Định Quốc Công Tạ Hành xác nhận mới cam chịu.

      tại người ở khắp kinh thành đều biết chỗ dựa sau lưng của quán trà Tấn Giang là Định Quốc Công, đặt quán trà Tấn Giang ở vị trí ai dám chạm tới.

      Khương Nịnh Bảo cong cong khóe môi, nhìn hoa quế nở rộ bên ngoài cửa sổ, nụ cười xinh đẹp động lòng người.

      chừng đây chính là duyên phận của nàng và Định Quốc Công, sau hôm đó 6 năm, Tạ thế tử huỷ hôn, nàng lại buông lời rằng muốn gả cho Định Quốc Công, đợi đến khi nàng được gả cho Định Quốc Công, càng thêm chứng thực Định Quốc Công chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Duyên phận mà, cuối cùng mới thuộc về người đáng đc trân trọng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :